Chương 37: <img class="aligncenter" title="8daff11373f08202abdf1b814bfbfbedaa641b27" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/8daff11373f08202abdf1b814bfbfbedaa641b27.jpg?w=560" alt="" /> Bách Chiến, lúc ra ngoài chợt thấy bóng dáng 1 nữ tử khụy xuống, là thân quen, chính là nàng, nhưng tại sao nàng lại suy sụp đến như thế, chạy lại đỡ lấy nàng. nàng bị sốt cao, cao lắm, cho nàng uống tuốc hạ sốt, nhưng sao mãi thấy nàng tỉnh. chợt đôi lông mày nàng khẽ nhìu lại, cánh tay khẽ giơ lên như muốn nắm lại 1 cái gì đó, liền đưa tay ra giữ lại, lúc đó mày nàng mới giãn ra, khuôn mặt lộ ý cười. nhưng rồi, bỗng nhiên nàng bật dậy ôm chầm lấy , vui khi được nàng ôm nhưng ngay sau đó khi nghe nàng , lòng chợt đau thắt, hóa ra người nàng muốn ôm vào lòng là Nam Phong chứ phải . _Huyền nhi!! ta phải Nam Phong, ta là Bách Chiến_lòng đau nhói nhưng vẫn cố ra này đúng như dự đoán, nàng vội đẩy ra, nhìn 1 hồi lâu sau đó cười gượng _xin lỗi, Bách Chiến ca….ta…._nàng thoáng đỏ mặt nhưng cuối cùng vẫn trở lại vời khuôn mặt u ám _không sao? muội tới đây có việc j vậy?_hắn hỏi về vấn đề quan tâm để tránh kiềm chế đk mà ôm nàng vào lòng _ah…._nàng như sực nhớ ra điều gì đó_muội…muội đến đây là để nhờ huynh giúp 1 việc _muội cứ , nếu có thể, ta sắn sàng giúp _um…..NamPhong….… mất tích…muội muốn nhờ huynh ………. _ta hiểu….ta cùng Huyền băng thất sát cùng muội _cám ơn huynh nàng chỉ biết cúi đầu dám ngước lên nhìn chàng, vì nàng biết như thế là gây khó xử cho chàng nhưng nàng lại còn cách nào khác, thôi cứ thế , dù gì nàng cũng phải tìm cho bằng được Nam Phong trở về ròng rã suốt 1 tháng, lên phía bắc, sang phía đông mà vẫn thấy tăm hơn đâu, đoàn người lại sang phia tây giáp ranh với Lãnh Long quốc. đến Lãnh Long quốc lại làm nàng nhớ đến Bình tỷ, biết dạo này tỷ ấy thế nào. thế là nàng lại 1 bước tiến qua biên giới, phủ vương gia thẳng tiến. phủ đệ của tỷ phu vẫn như xưa có gì đổi khác, nàng ngồi ở hoa viên 1 thân ảnh màu hông xuất . là Bình tỷ, tỷ ấy vẫn xinh đẹp, vẫn vui tươi, đương nhiên rồi, chắc chắn tỷ phu rất tốt với tỷ ấy, luôn thương tỷ ấy. nghĩ vậy nàng lại thấy tủi thân, nghĩ đến nàng sao? muốn bỏ nàng sao??? sao nàng lại được hạnh phúc như những người khác???? mắt nàng đỏ hoe, nhưng vẫn có 1 giọt nước mắt nào chảy xuống vì nàng cố kiềm nén cho mình yếu đuối trước mặt Bình tỷ, thể được. nhưng tất cả lọt vào đôi mắt sâu thẳm của Nhược Bình, lúc mới đến nàng thấy có điều gì bất thường, Huyền nhi mọi ngày tràn trề sức sống mỗi lần đến đều đợi mà 1 cước văng cửa phòng nàng, quậy 1 trận tưng bừng rồi mới chuyện nhưng sao hôm nay trông nàng buồn bã, thân thể có phần suy yếu, đôi mắt lại đỏ hoe, bên cạnh còn có Huyền Băng thất sát và Phi Bách Chiến. có chuyện gì rồi sao?? tại sao thấy Nam Phong cùng??? phải chăng Nam Phong gặp chuyện???Nhược Bình giấu suy nghĩ trong lòng mà hỏi ngay _Huyền nhii?? có chuyện gì phải ?? nghe lời hỏi thăm quan tâm như vậy, bao nhiêu cố gắng của nàng phút chốc bị phá lỡ, nàng kìm nén được lòng mình mà òa lên khóc _huhuhuh, Bình tỷ….NamPHong….…hăn…mất tích rồi 1 tin sét đánh ập xuống… Nam Phong …hăn mất tích, đó chính là lí do khiến Huyền nhi suy sụp đến mức vậy _hắn mất tích mấy tháng rồi??? _đã 2 tháng rồi…huhuhuhu_nàng vẫn nín đúng lúc này 1 giọng trẻ con vang lên _mẫu thân!!!!! ai thế ạ?? 1 bé trai và 2 bé chạy tới, trong chúng đáng , chúng kéo áo Nhược Bình, khiến nàng chắc mẩn đó hính là 2 đứa bé song sinh của Nhược Bình. chúng ngước lên nhìn nàng với ánh mắt trong veo _tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc, ai bắt nạt tỷ vậy??? ta thay tỷ đòi lại công đạo ah_bé trai bước lên rất rành mạch khiến nàng mặc dù rất buồn nhưng cũng phải phì cười _ngốc tử!! ta phải là tỷ tỷ mà là của ngươi đó_nàng đưa tay lên xoa đầu nhóc con _2 đứa này là…Huyền nhi!! đây là Lãnh Duệ, còn đây là Phi Yến_Nhược Bình chỉ vào đừng đứa_2 đứa, còn mau chào _chúng con chào _um, ngoan lắm, nhìn các con rất dễ thương_nhìn chúng nàng lại có 1 ước muốn, ước gì, nàng cùng có những đứa trẻ dễ thương như thế này – Chẳng lẽ đến thế lực của triều đình và Huyền Băng cung cũng tìm ra sao?_Nhược Bình quay lại chủ đề – … – Ta… giúp được gì ? – Cảm ơn Bình tỷ. Muội ở nhờ vài ngày để tìm kiếm trong thành rồi lại lên đường xuống phía Nam. – Ta bảo Lãnh Thiên huy động người giúp muội tay. – Cám ơn tỷ. ở trong phủ mấy ngày cuối cùng nàng cũng từ biệt Nhược Bình tiếp tục lên đường tìm , . Tiết trời tháng 7 là nóng, nàng giữa cánh đồng cỏ bao là, 1 màu xanh mướt như bao trùm lấy nàng, nàng lại nhớ lại những ngày đùa vui cung , vui biết mấy. hồi đó nàng thường bắt nạt , thường bắt nằm ngủ dưới đất……….nghĩ đến thế thôi khiến nàng còn sức lực tiếp. nàng tự trấn an mình rồi trở về bên nàng thôi chỉ cần cố gắng, cố gắng thêm 1 chút nữa thôi, rồi lẽ lại ở phía cuối con đường chờ nàng tới,đúng rồi chờ nàng tới. nhưng cuối con đường là ở đâu? con đường như dài vô tận, nó như muốn nàng tới với , tại sao cuộc đời lại ngang trái như vậy? ông trời, người mang đến cho nàng tại sao bây giờ lại mang ?? ừ mang cũng được nhưng ít ra cũng phải cho nàng biết lý do, cũng phải cho nàng với 1 lời từ biệt chứ?? _Huyền nhi, có thư!!!_Bách Chiến lên tiếng phá tan dòng suy nghĩ của nàng. hiểu cái gì thôi thúc nàng nên xem bức thư, liệu bức thư này có liên quan đến , biết đâu hoàng thượng ca ca tra ra tung tích của cần lá thư lên, đúng là tin tức về , nhưng nó lại là tin tức nàng mong đợi, Huyền nhi!!! Ta, Nam Du đây nay việc hoàng đệ mất tích còn giấu được nữa, bá quan trong triều đều mực đề nghị làm tang lễ cho hoàng đệ, ta mặc dù muốn nhưng cũng phải làm thôi, hoàng đệ mất tích lâu như vậy thực là còn hi vọng. Thôi, ta cũng nên nhiều, mong muội có thể về dự kịp tang lễ Nam Du (đoạn này ta thấy cứ thế nào ý, mới mất tích có 2 tháng mà T__T) thể tin vào mắt mình nữa nàng đưa vội lá thư cho Bách Chiến nhờ xác định lại. nàng những tưởng do đường dài nên mắt nàng bị hoa thể nhìn nhưng Bách Chiến sau khi đọc xong cũng miễn cưỡng gật đầu. nó như 1 lưỡi dao cắm thẳng vào ngực nàng, mặt nàng tối sầm thúc ngựa nhằm hướng Bạch Vân quốc phi nước đại.
Chương 38 <img title="a141" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/a141.jpg?w=560" alt="" /> BẠCH VÂN QUỐC đoàn người đưa tang là đông, ai cũng mang 1 vẻ buồn thảm. nàng trong bộ đồ màu trắng tinh khiết bước vô hồn, nhìn cảnh trước mặt mà như , tất cả trống rỗng. dòng sông bên cạnh chảy xiết cứ như cùng tâm trạng với nàng. bất giác quay sang bên cạnh, dòng sông vẫn thế vẫn chảy xiết nhưng 1 điều khiến nàng vui mừng, vể mặt rạng rỡ. là . đứng đó, dang tay ra như muốn ôm nàng vào lòng, nàng cũng thế, nàng cũng muốn ôm , ôm chặt. nàng rời khỏi đoàn người, nàng đến nơi có , chỉ có và nàng, đôi chân trắng trẻo đặt xuống làn nước mát lạnh, là sảng khoái, nàng nhìn , cũng nhìn lại nàng, đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy bao lâu rồi nàng nhìn thấy, bao lâu rồi nàng được chạm vào. vẫn tư thế ấy dang tay chờ nàng đến, mỉm cười hiền hòa, nụ cười của nang sức sống đến cho nàng, mang đến sức lực để nàng tiếp tục bước . sắp đến rồi, sắp đến rồi, chỉ còn 1 chút nữa thôi, nhưng sao hình ảnh của cứ mờ nhạt dần?? muốn nhìn thấy nàng sao?? nước mắt nàng tuôn rơi, chân cứ bước về phía trước đôi tay cứ với ra trong vô vọng bờ, dường như người ta cảm nhận được thiếu vắng xủa nàng, mọi người trở nên nhốn nháo người nhìn trước người nhìn sau, riêng Nam Du cùng Bách Chiến cực kì lo lắng, giờ tâm tư của nàng được tốt, biết đâu, mong là đừng làm điều gì dại dột rồi bất chợt Nam Du nhìn thấy nàng ở dưới sông, cứ bước dần ra phía lòng sông chảy siết _Huyền nhi!!!! Huyền nhi , dừng lại, đừng tiếp_Nam Du hét lên nàng như nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại mỉm cười với nam Du_Hoàng thượng ca ca, người thấy , Phong, cười với muội, muội muốn đến với _Huyền nhi!! đó phải Nam PHong, chết rồi_Bách Chiến hét lớn khi thấy lòng sông chẳng có ai, nghĩa là nàng bị ảo giác _không!!!! Huynh láo, chết, cười với muội cơ mà_nàng chỉ tay về phía hăn, nhưng đó chỉ là 1 khoảng trong mắt mọi người trong lòng Bách Chiến đau thắt từ khi nào mà nàng lại trở thành như thế ày, làm thế nào để nàng tĩnh tâm lại? làm thế nào để nàng trở lại vui vẻ như xưa?? nhìn nàng càng ngày càng tiến ra giữa lòng sông, muốn chạy đến ngăn nàng lại nhưng sao đôi chân cứ nhưng mọc rễ, thể đến. rồi nàng như vấp phải đó, loạng choạng, lúc này mới lao ra, ôm lấy nàng. nàng vùng vẫy trong vòng tay , gào thét thảm thương, nhưng làm sao có thể để nàng tới chỗ chết như vậy, cứ ôm nàng mãi, rồi bất ngời nàng dùng nội lực đánh 1 chưởng khiến ngã xuống, máu chảy ra từ khóe môi rớt xuống hòa vào dòng nước xanh kia, như mang bao tâm tư của tan mãi, tan mãi rồi, bất tỉnh……….. mọi người đưa lên trị thương còn Nam Du cùng Trúc Vân hết lời can ngăn, họ thực lo lắng cho nàng nhưng nàng đâu biết rằng đó chỉ là ảo giác do chính nàng tưởng tượng ra. _Huyền nhi, nghe ta , ở dưới đó muội cảm lạnh mất, Phong muốn muội bị ốm đâu, lên đây rồi Phong lên cùng muội_Trúc Vân giọng can ngăn khi nhắc tới Phong lòng nàng cũng đau thắt, tiểu đệ đệ cùng chơi với nàng lúc , nay còn, nàng phải thay chăm sóc Huyền tốt nàng nghe vậy quay đầu lại hỏi_thật chứ? tỷ lừa muội? _ừ, ta dối muội, lên đây , nào_Trúc Vân đưa tay ra đón lấy nàng nàng riến dần về phía Trúc Vân nhưng đầu vẫn khoái lại phía . bất ngờ, Nam Du điểm huyệt nàng khiến nàng ngất lịm tay Trúc vân………………….. ………………………………………………… PHỦ VƯƠNG GIA khí tĩnh mịch bao trùm nơi đây, nơi nàng nằm bất động, mặt mày xanh xao, tái nhợt, đôi mày nhíu laị khó chịu, đôi môi xinh mím chặt như phải chịu đựng 1 cái gì đó rất khủng khiếp Lâm thái y, bắt mạch cho nàng, trầm ngâm 1 hồi lâu, rồi mới mở mắt, nhìn mọi người 1 lượt mới _hoàng thượng, hoàng hậu, ta thực biết tin này là tin vui hay tin buồn nữa_ông lắc đầu _ngươi cứ nói_Nam Du vẫn bình tĩnh trả lời _hoàng thượng, vương phi có thai 3 tháng rồi, nhưng nay tình trạng sức khỏe của vương phi tốt, dễ tổn hại đến hài nhi trong bụng. _vậy sao? Huyền nhi có thai 3 tháng mọi người đêì sửng sốt, nhất là – Bách Chiến, nàng thực có thai, nàng sắp có em bé, nhưng đó lại là với Nam Phong, phải với , lòng dâng lên 1 cỗ đau xót, đau xót cho nàng cũng như đau xót cho chính bản thân mình, vì dành được tình mà bây giờ phải đau khổ nhìn người mình cũng chìm trong đau khổ, biết khi nàng biết tin này phản ứng ra sao? vui? buồn?? thể thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình, mắt đỏ hoe nhưng là nam nhi thể rơi nước mắt, cố kìn lòng quan sát nàng ngủ. _vậy bây giờ phải làm thế nào?_Trúc Vân lo lằng nhìn về phía Lâm thái y _hoàng hậu, giờ phải đợi vương phi tỉnh dậy, nhưng ngoài việc cơ thể suy yếu, vương phi còn mắc tâm bệnh, phải dùng liệu pháp tâm lý để chữa trị, hơn nữa vương phi còn phải có ý trí để tỉnh dậy, nếu mọi cố gắng có hiệu quả hơn nữa hài nhi trong bụng mất. _vậy là hằng ngày cần có người tâm với Huyền nhi phải ???_Trúc vân hỏi lại _đúng vậy, cần có người trò chuyện với vương phi như thế tâm lý vương phi có thể khá hơn _……………… _…………….. _……………….. NHỮNG HÔM SAU ĐÓ Trúc Vân thường xuyên lui tới phủ để trò chuyện với nàng nhưng nàng vẫn thế, vẫn bất động lời, mảy may nhấp nháy đôi mi. _Huyền nhi, muội còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau ?? lúc ấy trông muội rất giống 1 tiểu hài tử _………………….. _Huyền nhi còn nhớ mẫu hậu ?? mẫu hậu rất nhớ muội đó, người thường xuyên hỏi sao muội tới?? thườn xuyên nhắc tới những món ăn muội nấu. nhớ những lúc vui đùa cùng muội, ta thấy sảng khoái. từ khi nhập cung đến lúc đó chưa lần nào ta thấy thoải mãi, bình an như vậy. muội như 1 nàng tiên giáng thế, giúp ta thoải mái hơn trong chốn hoàng cung đầy tranh chấp. nhớ lại ngày ấy ta thấy nhớ, muội hẫy mau mau tỉnh dậy, cùng ta chơi đùa với Kiệt nhi nha, nó rất nhớ muội đó. _………………………..
Chương 39 <img title="267f9e2f070828389c517f5bb899a9014c08f125" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/267f9e2f070828389c517f5bb899a9014c08f125.jpg?w=560" alt="" /> Bách Chiến đứng ở ngoài cửa lâu nhưng khong vào, nhìn Trúc Vân tâm với nàng mà lòng cảm thấy nhõm, chí ít ở những nơi như thế này vẫn có 1 người để nàng trò chuyện, vẫn có người tâm cùng nàng. bước vào phòng, thấy trúc Vân quay đầu lị, chỉ gật đầu chào rồi Trúc Vân quay đầu lại nối với nàng _Huyền nhi, Phi bách Chiến tới, muội chuyện cùng nha _………………….. Trúc vân ra ngoài, hướng , ánh mắt ra 1 tia tin cậy. đến bên giường nàng ngòi xuống, mặc dù nàng vẫn chưa tỉnh nhưng nhìn sắc mặt vẫn có phần hồng hào hơn, khẽ vuốt mái tóc mềm , nàng gầy nhiều quá. cầm bàn tay gầy xanh xao của nàng _Huyền nhi, ta nhớ nàng quá, bao ngày nay như dài vô tận đối với ta, nhìn thấy nàng ta nhơ cảm thấy mình trở lại chính mình. _…………………. _cảm ơn nàng trong thời gian quađã nanglại niềm vui cho ta. _nàng phải mau tỉnh lại, ta còn rất nhiều thứ muốn cho nàng xem. _……………………………… _……………… _……………. 2 tháng sau _hoàng hậu, vương phi tỉnh lại rồi_1 nữ chạy vào báo tin vui với Trúc Vân. Trúc Vân nghe được tin này lập tức rời cung tới phủ Vương gia, vào trong phòng thấy Bách Chiến ngồi đó, còn nàng ngồi dậy nhưng ánh mắt có vẻ gì đó giống như bình thường, nó trong sáng mà lại có 1 chút vẩn đục, nhưng thôi kệ, nàng tỉnh dậy là tốt rồi _Huyền nhi, muội tỉnh!!! tốt quá_Trúc Vân đến bên giường ôm chầm lấy nàng _Phong, người này là ai??? Trúc Vân nghe thấy sửng sốt, đó nào phải là Nam Phong, đó là Phi Bách Chiến cơ mà, tại sao Huyền nhi lại gọi là Phong?? _Huyền nhi, đó là Phi Bách Chiến, phải là Phong_Trúc Vân lên tiếng _tỷ tỷ, tỷ tỷ là ai tại sao lại đây phải là Phong? đây ràng là Phong mà, ai cũng vậy hết_nàng hướng trúc Vân lớn Bách Chiến vội kéo Trúc vân ra 1 góc _hoàng hậu, từ lúc tỉnh dậy, Huyền nhi luôn gọi ta là nam Phong điều này ta mặc dù rất bất mãn nhưng Lâm thái y , giờ nên làm trái ý Huyền nhi, Huyền nhi nhớ gì về ra của Nam Phong vẫn đinh ninh là còn sống và ta chính là , nếu bây giờ để cho Huyền nhi biết chết và ta phải là Huyền nhi chịu nổi đâu, vì vậy hãy cứ coi ta là Nam Phong 1 thời gian ngẫm nghĩ 1 hồi, Trúc Vân mới đáp lại_đk rồi, ta cố gắng, ngươi hãy ở lại chăm sóc cho Huyền nhi, ta về thông báo lị cho hoàng thượng rồi Trúc Vân nhanh chóng rời khỏi, còn bách Chiến tiếp tục vào phogf chuyện với nàng. _Phong, ngươi nhớ ? lần đâu tiên ta gặp ngươi, ta gây với ngươi, nghĩ lại giờ thấy mình trẻ con quá_nàng bỏ miếng bánh vào miệng cười cười _uk, nghĩ lại vui_mặc dù biết gì nhưng vẫn cứ ừ cho qua chuyện với lại cũng muốn nghe chuyện về Nam Phong và nàng _còn nhớ lần ta nấu ăn cho ngươi sai đó ngươi phải ……….gấp…hahahahahah, mắc cười muốn chết _………………….. _……………………. +…………………… _lần đầu gặp lại ta gọi ngươi là “dê xồm” nhìn mặt ngươi lúc đó nghĩ lại nhịn nổi cười, hắc hắc hắc_nàng nhấp 1 ngụm trà rồi kể tiếp _…………………………. _ngươi nhớ là được rời xa ta nữa nha, vì……con của chúng ta cần có cha_nàng nhìn xuống bụng, nó lớn hơn rồi, 5 tháng rồi còn gì, chỉ còn 4 tháng nữa thôi, 1 tiểu hài tử chào đời, chắc là 1 bé trai rất kháu đây_ta nghĩ nó là 1 bé trai đó _ta lại nghĩ là 1 bé giá xinh đẹp giống nàng_Bách Chiến nhàng vuốt mái tóc mềm mượt của nàng nàng cũng dựa vào vai , ấm áp, nhưng vẫn có 1 cái gì đó khiến nàng bất an, có cái gì đó đúng, có cái gì đó lãng quên, có cái gì đó cần phải nhớ………………nàng đau đầu quá, nàng thiếp vai ………….. …………………………… _Huyền nhi!!! lại đây với ta_1 người con trai nhìn rất quen nàng gọi nàng _ơ??? ai vậy??_nàng ở trong làn sương trắng hỏi vọng lại _ta đây, ta là đây, hãy đến đây với ta, chúng ta cùng nhau sống ở nơi ai biết_người đó vẫn tiếp tục _a, là ai vậy?? ta quen ngươi?? giấc mơ đó cứ lặp lặp lại hằng ngày mỗi khi nàng chìm vào giấc ngủ. tại sao lại có người gọi nàng trong giấc mơ?? tại sao nàng lại thấy giọng này có phần thân quen??? tại sao mỗi lần người đó chuẩn bị xuất nàng lại tỉnh dậy?? 1 loạt những cây hỏi hữu trong nàng, những câu hỏi có câu trả lờ khiến nàng bứt rứt thôi. ……………………………………………….. _Phong, ngươi xem, rừng phong này đẹp, ta rất thích những chiếc lá đỏ của nó.hihi_nàng đưa tay đón chiếc lá rơi từ cây xuống đưa cho _um, nhìn rất đẹp, thực đẹp giống như tên của nó vậy_Bách Chiến nhìn chiếc lá trong tay rồi lại nhìn sang nàng mỉm cười _hi, vì đó cũng là tên ngươi mà_nàng quay sang cười tưới nàng khen , ah, phải khen mà là khen Nam Phong. haiz, phải làm người chống bất đắc dĩ thế này đây!!! nhưng sao chỉ cần nàng tốt lên cái gì hẵn cũng có thể làm. _Huyền nhi???
Chương 40 <img title="14ce36d3d539b600d20f49f4e950352ac75cb7b4" src="https://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/14ce36d3d539b600d20f49f4e950352ac75cb7b4.jpg?w=560" alt="" /> khung cảnh yên bình bị phá vớ bởi 1 giọng lạ, cả 2 người quay sang, đó là 1 nam tử có khuôn mặt tuấn mĩ, dáng người cao ráo, Bách Chiến nhận ra ngay đó là Bạch Sơn, còn nàng, nàng vẫn cứ đứng ngay ra, nhìn chằm chằm vào Bạch Sơn, bàn tay bất giác đưa sang nắm lấy tay áo , giọng hỏi _Phong, đó là ai vậy?? tuy nàng nhưng ở khoảng cách gần cũng đủ để Bạch Sơn nghe thấy. câu đó làm chàng sửng đó, đó đau phải Vân Nam Phong,!!! đó là phi Bách CHiến cơ mà!!! tại sao nàng lại gọi là Phong??? có uẩn khúc gì chăng,???? còn nữa, tại sao nàng lại nhận ra chàng??? _Huyền nhi??? là ta Vương Bạch Sơn, nàng nhận ra ta sao???? _ngươi, ngươi là ai?? ta có quen ngươi!! phong!! chúng ta về thôi_nàng kéo tay bước thèm nhìn Bạch Sơn 1 cái _Huyền nhi!! nghe ta đã_Bạch Sơn vẫn bỏ cuộc mà chạy tới giải thích với nàng _Bạch Sơn, ta khuyên huynh đường nên gì lúc này_Bách Chiến nhanh chóng ngăn Bạch Sơn lại nhưng kịp nữa Bạch Sơn ra những điều nên _Huyền nhi, Nam PHong chết rồi, đây phải là Nam Phong mà là Phi Bách Chiến, nàng bị lừa rồi_Bạch Sơn nắm lấy 2 vai nàng lắc mạnh_nhớ lại , Nam PHong chết rồi lời của Bạch Sơn như 1 con dao đâm thẳng vào tim nàng, nàng điên cuồng lắc đầu gào lên _ngươi láo!!! Phong vẫn ở bên ta, tại sao ngươi lại là Phong chết chứ?? Phong mãi mãi ở bên ta!! ngươi hiểu chứ???_nàng bước dật lùi về phía sau, rồi bất ngờ quay lưng vụt chạy về phía vương phủ ************************************ _Huyền nhi!!! lại đây với ta_1 người con trai nhìn rất quen nang gọi nàng _ơ??? ai vậy??_nàng ở trong làn sương trắng hỏi vọng lại _ta đây, ta là đây, hãy đến đây với ta, chúng ta cùng nhau sống ở nơi ai biết_người đó vẫn tiếp tục _a, là ai vậy?? ta quen ngươi?? từ trong làn sương, 1 nam nhân xuất , dáng người cao ráo tỏa ra khí chất của 1 bậc vương tôn quý tộc. mái tóc dài, đen nhánh rủ xuống bớ vai trông quyến rũ. điều đáng chú ý hơn chính là khuôn mặt, khuôn mặt đó , sai chính là khuôn mặt mà bao lâu nay nàng nhớ mong, khuôn mặt mà chỉ có 1 người sở hữu. ánh mắt trìu mến nhìn nàng, môi nở 1 nụ cười tỏa nắng _Huyền nhi!! là ta nàng ngây ngốc trước nụ cười đó, nụ cười thân quen, nụ cười ấm áp nhất đời _Phong?? _đúng là ta!! vui khi nàng còn nhớ ta_hắc lại mỉm cười ôn nhu, giang tay như muốn ôm nàng nàng cũng chạy lại với được ôm vao lòng hạnh phúc. 2 mắt nhìn nhau, nhàng đặt lên môi nàng 1 nụ hôn . nàng nhắm mắt tận ưởng giây phút ngọt ngào này, nhưng sao cơ thể nàng bỗng chốc lạnh lẽo thế này?? mở mặt nhìn nàng thấy hình ảnh nhạt nhòa dần, dần dần biến mất, trước khi biến mất, còn cói vọng lại _Huyền nhi!! chờ ta trở về!!!_rồi lại 1 nụ cười nữa, nụ cười thể tin tưởng với nàng…..sau đó biến mất **************************** _hoàng thương!!! vương phi có dấu tỉnh lại_Lâm thái y sau khi bắt mạch cho nàng ngẩng đầu lên ns _tại sao?? Nam Du lo lắng hỏi _Vương phi gặp 1 cú sốc lớn……………. _là tại ta!!! tại ta!!! đáng ra ta nên cho nàng biết. ta vô dụng!!!_Bạch Sơn đấm xuống bặt bàn, tự trách móc mình. _không phải là lỗi của ngươi. là do ngươi biết thôi. thể trách ngươi đk, đừng tự dằn vặt mình nữa. bây giờ hãy nghĩ cách làm thế nào để chữa trị cho Huyền nhi_Bách Chiến 1 mặt an ỉu Bạch Sơn 1 mặt đưa ra ý kiến riêng của mình _đúng vậy!! bây giờ phải là thời gian để tự trách mình, phải tìm ra cách nào nhanh nhất để chữa cho Huyền nhi_Nam Du hưởng ứng với ý kiến của Bách Chiến ******************************* xung quanh nàng, bóng tối vây kín, nàng chìm trong nỗi sợ hãi. nàng biết mọi người mong nàng tỉnh lại, bên tai nàng luôn văng vẳng những tiếng trò chuyện, nhưng mất rồi, cuộc đời nàng còn có ý nghĩa gì nữa. thà rằng tỉnh lại còn hơn tỉnh lại để rồi lại phải sống trong khổ sở. đúng, nàng là 1 người ích kỉ quan tâm đến người khác, nhưng nàng sống thế nào khi còn bên cạnh? _mẫu thân!!!!! từ trong bóng đối 2 nhóc con 1 trai 1 nhìn rất đáng chạy ra luôn miệng gọi nàng là mẫu thân _các con là ai vậy??_nàng bất ngờ trước việc này nên khỏi thắc mắc _mẫu thân!! chúng con là con của người_bé trai dõng dạc _là con của ta??_nàng vẫn hiểu gì _chúng con ở trong đó đó_bé cười cười chỉ vào bụng nàng nàng cũng theo quán tính nhìn xuống. a!! bụng nàng lớn quá nha. đúng rồi nàng có thai!!! là đứa con của nàng vào , nàng bất giác mỉm cười, nụ cười của hạnh phúc _Huyền nhi!! nàng thấy chứ?? có ta bên cạnh nhưng các con luôn ở bên cạnh nàng !!! hãy tỉnh lại , mọi người rất lo cho nàng_Nam Phong từ đâu xuất , ôm nàng lại an ỉu _nhưng ta……………… _nàng đứng lo, rồi sóng gió cũng qua!! có ngày ta trở về bên nàng!! đợi ta nhé nàng khẽ gật đầu, nước mặt ứ đọng nơi khóe mi giờ rơi xuống thành hàng dài _mẫu thân!! mẫu thân dừng khóc! phụ thân giữ lời hứa mà_2 đứa bé chạy lại ôm lấy nàng. cũng dần dần biến mất thay vào đó là 1 chiếc lông vũ màu trắng tinh khiết lượn lờ trước mắt nàng, đưa tay ra đón lấy, nàng cảm nhận dược hơi ấm bao quanh nàng nó như tiếp cho nàng sức mạnh để tiếp tục cuộc sống còn dang dở ————————————– kể từ lúc đó cũng được 1 tháng, thời gian trôi qua lâu khiến cho người ta nóng ruột lại càng thấy bồn chồn lo lắng hơn. _thế nào rồi?_Nam Du lo lắng hỏi Lâm thái y _Vương phi có dấu hiệu khả quan hơn_Lâm thái y sau khi bắt mạch xong cho nàng gật gù phải nới là tháng qua mọi người chăm sóc nàng rất rốt, nàng có thể cảm nhận được hằng đêm có người trông nàng ngủ. mỗi lần có người đút thuốc cho nàng, nàng đều cảm thấy người đó rất cẩn thận, muốn tổn hại đến nàng. ấm áp, nàng muốn mãi như thế này, được người khác thương đùm bọc. nhưng nàng phải tỉnh lại thôi, nàng còn có điều quan trọng phải làm mà.
Chương 41 <img title="1637f539db4482993b87cef7" src="https://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/1637f539db4482993b87cef7.jpg?w=560" alt="" /> mi mắt là nặng nha, nàng cố gắng mở mắt nhưng cuối cùng cũng chỉ là chớp chớp mi mắt chút. nhưng may thay, 1 chút cử động của nàng cũng lọt vào dôi mắt thâm quầng cho nhiều ngày ngủ của Bách Chiến. mừng rói gọi nàng _Huyền nhi!!!?? là nàng tỉnh, Huyền nhi nàng tỉnh rồi giọng của Phi Bách Chiến hứng khởi nó như tiếp cho nàng sức mạnh và cuối cùng nàng cũng mở được mắt, ánh sáng rọi vào mắt khiến nàng phải đưa tay lên che lại, lâu sau mới thích nghi được. nhìn thấy Bách Chiến tiều tụy mà nàng cảm thấy tội lỗi, là vì nàng mới như thế, nàng biết thương nàng nhưng nàng lại thể đáp trả tình cảm đó, vì nàng có Phong!! nghĩ đến đây nàng cảm thấy thương tâm, nước mắt cư nhiên chảy gò má của nàng, nàng khóc, nàng nức nở gọi _Bách Chiến ca!!!_giọng nàng lạc hẳn trong tiếng nấc nghẹn ngào _Huyền nhi nàng tỉnh rồi, may quá, ta những tưởng…._nói đến đây lắc đầu cười trừ_ta lại nó gở nữa rồi, nàng ăn cháo đi_hắn đưa cho nàng bắt cháo thơm phức nàng nhìn , mắt còn đẫm lệ_a, khổ cho huynh quá, vì ta mà trông huynh gầy , huynh cùng ăn với ta nha _muội ăn trước rồi ta ăn cẩn thận múc 1 thìa thổi cho nguội rồi đút cho nàng từng chút **************** 6 tháng trôi qua Nỗi buồn cũng nguôi , tay nàng bây giờ là 1 bé trai và 1 bé bụ bẫm vừa tròn 1 tháng tuổi. Ánh mắt này, đôi lông mày này,… nó đều khiến cho người ta liên tưởng đến 1 người – Vân Nam Phong. Thần Huyền ru 2 đứa bé ngủ mà trong lòng cảm thấy nhõm 1 chút. Trong nôi là 2 tiểu hài tử ngon giấc, đó là kết tình tình giữa nàng và . Từng ước mong cả 2 có những đứa con để cùng nhau chăm sóc nó nhưng mà giờ đứa con ra đời nhưng lại đâu? đâu? Bỏ nàng ở lại 1 mình với đứa con .. Tại sao chư??? ************************ 5 năm sau _AA, tuấn mã của ta, chạy nhanh chút coi!!! _Hahahahaha, đại ca giỏi quá 1 nhóc con chừng 5 tuổi ngồi lưng của 1 con tuấn mã mang tên…Phi bách Chiến. Và 1 bé thắt bím 2 bên cười tươi, tiếng cười sáng khoái 5 năm rồi, kể từ ngày đó, bây giờ Nam Long – con trai nàng cùng Nam Vy – nhóc con xinh xắn của nàng cũng được 5 tuổi, cái tuổi ham chơi hay tò mò. Nhiều lần chúng hỏi nàng tại sao thấy cha?? Là cha thương tiểu Long và tiểu Vy phải ??… Rất nhiều, rất nhiều, những lúc đó nàng chỉ gượng cười rằng cha con ở 1 nơi rất xa rất xa, chúng ta thể đến đó được, rồi cha con trở về, con phải ăn nhiều để lớn nhanh đến lúc đó chắc cha ngạc nhiên lắm. Những câu trả lời lạc đề của nàng cuối cùng cũng dẫn Nam Long và Nam Vy sang 1 chủ đề khác, chúng háo hứng nghĩ tới sau này lớn lên như thế nào, ra sao bây giờ nhìn đứa con hồn nhiên vui đùa với Bách Chiến, nàng thầm cảm ơn ông trời tặng cho nàng 1 người bằng hữu tốt đến như vậy, trong thời gian nàng bi quan nhất, cực khổ nhất, bách Chiến luôn ở bên nàng, chăm sóc nàng, tâm cùng nàng…Nhờ có Bách Chiến mà nàng mới có ngày hôm nay _A, tiểu Long nhi, Vy nhi, các con thât là hư, bắt nạt cả thúc thúc cơ đấy!!! Nàng ôn nhu xoa đầu tiểu Long nhi cười hiền, mắng 1 câu Nàng vẫn vậy, vẫn đẹp, đẹp thuần khiết như 1 đóa hoa sen trong mùa hạ chói chang, Bách Chiến vẫn thế, vẫn luôn nàng, vẫn luôn dốc hết sức vì nàng, cho dù nàng chỉ coi là bằng hữu, 1 bằng hứu hơn kém nhưng như vậy cũng đủ làm vui rooig, chỉ cần nàng hạnh phúc có thể làm tất cả dù là lên núi đao, xuống biển lửa cũng vậy cả mà thôi _Ha, sao, ta tình nguyện mà, phải tiểu Long, Vy nhi nhi? _Bách Chiến quay sang phải tiểu Long nhi véo cái mà phúng phính của nó mà cười ha ha _a, Bách Chiến ca, huynh là…chiều tụi nó quá sinh hư đấy!!! _Đâu có nha, mẹ, con rất ngoan mà, phải Chiến thúc thúc???_Thằng bé lém lỉnh đáp rồi quay sang Bách Chiến cười khì khì _A, đứa con láu cá, biết con giống ai nữa_Nàng giả bộ chống hông giận giữ _Ai cũng con giống mẹ nha!!! _hahahahaha, đúng là giống nhau, muội thấy nó rất giống muội hay sao? _Thôi, muộn rồi, chúng ta vào dùng cơm thôi!!!!!!!!!1 _Aha, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi!!! Lúc đầu ta định cho 1 đứa chít mờ bị khủng bố kinh quá nên phải cứu mạng nó a khổ ta ghê à ___Hoa hoa tiểu Thiên Dực___