Định Mệnh - Cập Nhật - Daisy K (Zoey Q)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Zoey Q

      Zoey Q New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      5
      [​IMG]
      Tên truyện: ĐỊNH MỆNH

      Tác giả: Daisy K (Zoey Q)
      Tình trạng sáng tác: Cập Nhật
      Tình trạng đăng: 1 Chương/Tuần
      Lịch đăng: Chủ Nhật Hàng Tuần
      Thể loại: Ngôn Tình, Kinh Dị, Điều Tra
      Giới hạn độ tuổi đọc: 16+
      Mục lục:

      Văn án

      Chương 1
      Chương 2
      Chương 3
      Chương 4
      Chương 5
      Last edited: 4/5/21
      levuong thích bài này.

    2. Zoey Q

      Zoey Q New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      5
      Văn án
      Trâm là sinh viên năm hai Khoa Kiến Trúc tại trường Đại Học ưu tú nhất cả nước. Do điều kiện kinh tế đủ, nên ngay từ năm nhất, phải vừa học vừa làm tại quán ăn cạnh trường. Tưởng chừng cuộc sống cứ thế trôi qua đến ngày tốt nghiệp. Bỗng hôm, nhận được cuộc gọi kỳ lạ của mẹ từ dưới quê, khiến cuộc sống đảo lộn. Và cuộc gặp gỡ định mệnh kì quái với chàng trai Lâm Phong hé mở nhiều câu chuyện kì lạ.
      Tác phẩm đầu tay hy vọng nhận được ủng hộ từ các bạn nhé. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.
      Last edited: 18/8/20
      levuong thích bài này.

    3. Zoey Q

      Zoey Q New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      5
      Chương 1: Giấc mơ kỳ lạ​
      “Alô mẹ hả? Con đường về nhà, chắc tầm bốn giờ sáng con tới nơi. Mẹ hai lấy xe ra rước con nha.” Vừa , vừa nhìn xuống chiếc đồng hồ tay chỉ đúng 10h00 đêm. hiểu sao, khi vừa bốn giờ sáng về đến nơi bỗng dưng luồng gió lạnh từ đâu thổi tới. Khiến rùng mình . nghĩ chắc là máy lạnh từ xe phà ra nên cũng chú ý.

      Tiếng đầu dây bên kia thốt lên với giọng hơi khàn khàn “Ừ, để mẹ thằng Hai chạy qua bên chú Tư mượn chiếc xe. Hôm trước nó mới gửi xe sửa giờ chưa lấy về”.

      “Xe bị hư gì vậy mẹ?” hỏi.

      biết nữa, nghe nó hư bình gì đó, phải chờ có hàng lấy huyện về rồi mới thay được. Người ta hẹn nó ngày mốt đến lấy”. Mẹ vừa đáp xong, bên phía đó tiếng chó sủa vang lên. Nó sủa dồn dập như có người lạ nào đó đứng trước cửa.

      vừa lấy cái chăn đắp người vừa hỏi “Rồi xe đâu mấy hôm nay ảnh làm ạ?”.

      nó chạy qua bên chú Tư đó, mấy hôm nay cũng nhờ chú cho mượn xe. Chứ nếu chắc người ta đuổi việc nó luôn rồi.” tiếng ho khẽ vang lên.

      “Mẹ bị cảm hả? Mà sao con Lu nó cứ sủa hoài vậy, bộ có người đến hả mẹ?” lo lắng hỏi, vì giờ này khá khuya, ở nông thôn hẻo lánh làm gì có ai đến nhà vào lúc này.

      “Sáng trời có mưa, vội chạy ra lấy đồ phơi ngoài sân, đội nón, chiều xuống thấy khó chịu trong người, chắc chỉ hơi cảm thôi. Con Lu biết mấy ngày nay bị gì, cứ đến tầm giờ này là nó sủa hoài. Mở cửa ra thấy ai, chắc nó già quá rồi nên bị lẫn”. Giọng mẹ lúc nhắc đến con Lu nghe là lạ, nhưng chắc là do mẹ bị cảm nên trong giọng hơi khó chịu.

      “Mẹ uống thuốc rồi nghỉ sớm , chừng nào tới con gọi điện cho ảnh ra đón luôn.” vừa vừa nhìn ra ngoài đường. Xe chạy với tốc độ vừa vừa xuyên qua màn đêm lạnh lẽo. Nhìn hai hàng cây bên đường cứ như những cái bóng bị bỏ lại phía sau, cứ mất hút vào trong bóng đêm. Khiến sởn hết cả gai óc.

      thích về quê vào ban đêm, vì nhà nằm cách xa thị trấn đến hơn 40km. vùng khá hẻo lánh mà lại lạc hậu. Hầu như người trong thôn ít giao tiếp với thế giới bên ngoài. Chỉ khi nào có việc quan trọng mới ra thị trấn gần nhất. Việc học thành phố phần lớn là muốn chôn vùi tương lai ở tại thôn này. Nơi chỉ lẩn quẩn với việc đồng án, lấy chồng chăm con. Cuộc sống ấy muốn trải qua. Thế giới còn rất nhiều thứ để khám phá và trải nghiệm.

      chìm đắm trong dòng suy nghĩ, mẹ cất tiếng dặn dò “Con cẩn thận chút, dạo này đêm hôm có mấy đứa nó cướp bóc dữ lắm, con nhớ canh khoảng hơn tiếng gọi điện cho nó. Chứ con đứng mình nguy hiểm lắm. Hôm trước thằng Hưng nó về trễ, thế là cả bọn cướp xúm lại đánh nhập viện, còn cướp luôn chiếc xe máy duy nhất của nó”.

      “Dạ, con biết rồi. Thôi con cúp máy, mẹ nhớ ngủ sớm đó”. lo lắng dặn dò thêm lần nữa.

      “Ừ, mẹ biết rồi. Vậy ”.

      Vừa tắt máy, nàng mệt mỏi thở dài. Đôi mắt dường như muốn nhắm lại. Đêm hôm trước vừa hoàn thành xong bài tập nguyên lý công trình, phải thức đêm để làm kịp nộp cho Trương. Sáng phải dậy sớm học, chiều lại tranh thủ thời gian ăn chút cơm để còn chạy ra quán ăn làm thêm. Vừa về đến nhà, mẹ gọi đến để kêu phải về quê ngay trong ngày mai. Dù hỏi thế nào mẹ cũng nguyên nhân vì sao bắt về gấp như thế? Khiến chưa kịp ngả lưng tức tốc thu dọn đồ đạc, bắt chuyến xe sớm nhất để về.

      Đêm khuya, mọi người xe hầu như ngủ hết. Chỉ còn vài người còn thức để lướt điện thoại hay chat với bạn bè. Giai điệu bản nhạc du dương được bác tài mở lên khiến chẳng mấy chốc buồn ngủ. lấy điện thoại chỉnh báo thức rồi bắt đầu cuộn tròn chìm vào giấc ngủ. Mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng ai gọi văng vẳng bên tai.

      “Trâm , Trâm , dậy… dậy em…”. giọng nam trầm ấm khẽ vang lên bên tai , cố sức lay mạnh.

      hai… để em ngủ chút, em hơi mệt quá”. Mơ màng khẽ, tưởng mình về tới nhà rồi, vì giọng khá giống với người trai .

      Tiếng cười khẽ vang lên “ nhóc này, vẫn mê ngủ như ngày nào. Mở mắt ra xem là ai nè”.

      Bị lay mạnh khiến khẽ mở mắt, trước mặt gương mặt thanh tú, làn da rám nắng. Đằng sau cặp mắt kiếng là đôi mắt dài và sâu bật lên khí chất nam tính, mạnh mẽ. Gương mặt khẽ mỉm cười, nhìn :

      “Tỉnh chưa đấy, đến thăm em nè”. Giọng khẽ vang bên tai , nhưng nghe giọng có cảm giác như từ đâu vang lại.

      .. Lâm” – nhàng hỏi.

      “Ừ đây, tưởng em quên rồi chứ”. khẽ mỉm cười và nâng ngồi dậy.

      “Sao lại ở đây? Bấy lâu nay đâu vậy? Mẹ cứ ngồi đợi mãi, sao liên lạc cho bà?”. hỏi dồn dập, tay cố bám chặt vào tay , nếu như thế, sợ biến mất lần nữa.

      nhìn cưng chiều và “Em hỏi chậm thôi, nhiều như thế sao trả lời hết được chứ.” ngượng chín mặt, nhưng chú ý được nhiều đến thế. Người từng thầm trộm nhớ, bỗng mất tích hơn 3 năm nay giờ lại xuất chuyến xe về quê. nhất quyết phải hỏi cho ra lẽ.

      đâu vậy, mọi người rất lo lắng cho đấy?”. vẫn nắm chặt tay và hỏi khẽ.

      vỗ lưng để giúp lấy bình tĩnh “ tại chưa thể với em được, đến gặp em là để với em chuyện. Chuyến về quê của em lần này có thể gặp nguy hiểm.”

      ngạc nhiên, hiểu tại sao lại thế. Chỉ là về nhà sao có thể gặp nguy hiểm được chứ. Nhưng nhìn nhíu mày, ánh mắt nghiêm túc nhìn . biết đây phải là lời đùa.

      “Sao vậy ? Có chuyện gì hả?” Giọng hơi run , có linh cảm hay về việc này.

      “Nghe , khi em về tới nhà tuyệt đối được ăn uống hay ở lại trong nhà của em, nghe chưa?”.

      nắm lấy tay , nắm chặt. Đôi mắt nhìn vào mắt như muốn thấy cam đoan với làm như lời . im lặng và chờ đợi trả lời

      “Tại sao? Chuyện gì xảy ra vậy? Mẹ bắt em về gấp nhưng hỏi chuyện gì lại cho em biết. Giờ lại như thế, rốt cuộc nhà em xảy ra chuyện gì?” bắt đầu hoảng sợ, hơi lạnh từ đâu lan ra khắp cơ thể , khiến giọng run rẩy cách đáng sợ.

      “Em bình tĩnh, chưa thể cho em biết được nhưng em phải nghe lời dặn, nhớ chưa? Tuyệt đối được ăn uống hay ở lại nhà em vào buổi tối.”

      đợi trả lời, giọng cứ dần dần và biến mất trong màn sương mù. cố gọi những vẫn ai trả lời.

      “Khoan …Chờ em với…. Lâm, Lâm…”.

      giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm. Nhìn ra xung quanh xe vẫn chạy, mọi người ngủ say sưa, nhìn đồng hồ tay thời gian điểm 12h00 đêm. biết mình nằm mơ thấy Lâm, người bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau. Giờ bỗng dưng lại xuất trong giấc mơ của với lời dặn dò kỳ lạ.

      Biết mình thể ngủ lại, ngả lưng ra ghế, vươn mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Màn đêm vẫn lạnh lẽo như thể có cái gì đó chờ đợi bước vào. lần nữa, tiếng thở dài khẽ cất lên… Nhưng lần này phải là ….
      Last edited: 23/8/20

    4. Zoey Q

      Zoey Q New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      5
      Chương 2: Chuyến xe đêm​
      Khá mệt mỏi vì ngủ đủ giấc, ngả người ra sau ghế để thư giãn. Điều chỉnh chút phía góc chăn để hơi ấm có thể ôm trọn lấy cơ thể mình, nghiêng đầu tựa vào kiếng xe, từng dòng ký ức theo bản nhạc du dương chẳng mấy chốc ùa về trong trí nhớ.

      nhớ từng cái khoảnh khắc cùng lớn lên bên nhau, cùng nhau chiếc xe đạp mỗi khi tan trường về. Tới khi học lớp 9, còn học lớp 11 huyện là lúc xa nhau, vì thôn nằm vị trí khá hẻo lánh, quanh năm luôn hạn chế tiếp xúc với bên ngoài, nên việc học thường gặp khó khăn. Cả thôn cũng chỉ được hai trường tiểu học và cấp hai, nhưng học sinh lại khá thưa thớt. Nếu muốn học lên cao nữa bắt buộc phải lên tuyến huyện, cho nên chỉ có thể về vào dịp cuối tuần để thăm nhà.

      Hôm đó, hiểu sao ghé kiếm hai như thường lệ mà lại đến trường tìm . Dưới hàng cây xanh, lần đầu tiên được tản bộ bên nhau, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc, cứ lén liếc nhìn và cười tủm tỉm.

      mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần kaki màu đen, ống tay áo được xoắn lên cao để lộ ra làn da rám nắng mạnh khỏe. Bàn tay thô ráp và sần sùi đầy những vết chai sạn nhưng sạch , gọn gàng. Những vết chai ấy phần lớn do cha mất từ lúc , chỉ có hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, nên việc đồng áng hay những việc làm nặng nhọc đều để mẹ làm.

      lên huyện học cũng xin được chỗ khuân vác để làm thêm, lúc đầu họ ngại tuổi, chịu được cực khổ bỏ dở giữa chừng, nhưng về sau họ cũng đồng ý vì năn nỉ cùng thái độ nghiêm túc. Dần dần ai nấy cũng đều quý mến với cần cù, chịu khó. Dù bằng tuổi , nhưng trông lại chững chạc và điềm tĩnh hơn rất nhiều. Ở luôn toát lên ấm áp và dịu dàng.

      con đường trải dài xuyên qua cánh đồng xanh ngát, Lâm tay vừa dắt chiếc xe đạp vừa nghiêng đầu nhìn và hỏi:

      “Trâm , sau này em tốt nghiệp lớp 9, em muốn làm gì?” biết tại sao hỏi câu ấy. Người lớn trong thôn vẫn còn tư tưởng trọng nam khinh nữ, họ thường thích con học lên cao, chỉ biết nhìn mặt chữ là được rồi. Về sau lấy chồng phụ giúp chồng việc nhà cửa chăm con đó mới là bổn phận con phải làm. Thế nên, hầu như con ở trong thôn đều học xong lớp 9 là ở nhà phụ giúp gia đình, đợi đến tuổi lấy chồng, ông mai bà mối đến trước nhà hỏi xin để hai gia đình có thể kết thông gia. ngước lên nhìn , nghiêm túc :

      “Em muốn lên huyện học tiếp, sau này trở thành kiến trúc sư giỏi”.

      nhìn tôi hồi lâu, biết nghĩ gì mà chỉ thấy mỉm cười, xoa đầu tôi và cũng hy vọng em lên huyện học, nhưng em phải thuyết phục được cha mẹ em trước . Em với họ chưa?”

      “Dạ, chưa. Em cũng biết sao nữa. Em vẫn sợ họ đồng ý dù như thế nào nữa” buồn bã đáp lời, hơn ai hết hiểu tính cha mẹ , từ lâu họ thích học nhưng vì quá thích học, năn nỉ đủ đường nên họ đành chấp nhận. Nhà trước giờ làm nông, tiền trang trải có phần eo hẹp nên việc cho trai học được ưu tiên. thở dài, mắt hướng ra xa nhìn đàn trâu gặm cỏ, biết khi rồi trải qua những tháng ngày gì. Liệu khí gia đình còn hài hòa ?

      nhìn , biết suy nghĩ gì, cũng chỉ biết thở dài bởi tư tưởng lạc hậu của những người trong thôn. muốn giúp nhưng cũng biết phải làm sao, trong khi bản thân còn lo nổi. Tiền mẹ gửi hàng tháng đều cất giữ để phòng thân lỡ có chuyện gì may xảy đến có cái để lo, mọi chi phí sinh hoạt của đều từ những công việc làm thêm.

      Cũng may, do học giỏi nên cũng được học bổng từ trường, phải quá lo về chi phí học tập. Nhưng nếu muốn giúp Trâm cả vấn đề, quan trọng nhất vẫn là biết sao với cha mẹ để tiếp tục học. Nhưng cũng thể bỏ mặc mình đương đầu như thế được, :

      ấy thử ghé nhà giúp em xem sao, dù gì ngày thường hai chú vẫn thương , có thể nghe phần nào”.

      ngạc nhiên nhìn , nghĩ rằng mở lời giúp . Xưa giờ chủ động nhờ vả ai, thích chuyện của mình tự mình tìm cách giải quyết, trừ khi nó vượt quá khả năng mới nghĩ đến chuyện nhờ vả. Cái bản tính đó khi ai thân với biết rất . Vừa mở miệng định từ chối liền giành trước.

      chắc giúp được cho em, chỉ là tiện thể hỏi thăm và chuyện với chú thôi. Nên em cũng đừng ngại gì, mà nếu được lên huyện học, em cứ liên hệ với . Dù gì cũng ở quen, có người giúp đỡ em vẫn hơn, với lại cho cha mẹ em cũng yên tâm khi con xa”

      nghe xong kiềm được hạnh phúc của mình. đến việc thương , nhưng việc đứng kế bên, những ủng hộ quyết định mà còn giúp với cha mẹ. Điều đó khiến như lâng lâng trong niềm vui ngọt ngào.

      “Dạ, em cám ơn ngước lên nhìn và cười tươi, đôi má lúm đồng tiền tô điểm cho gương mặt thêm tỏa nắng.

      nhìn sững người và ngượng ngùng, khẽ vuốt cái mũi của mình và .. có gì”.

      Suốt đoạn đường, hai người vẫn gì thêm, vẫn sóng vai bên nhau trong khí hài hòa. Có những thứ dù nhiều, nhưng đối phương vẫn có thể cảm nhận được tiếng lòng của mình. Vào sinh nhật 17 của mình, quyết định bày tỏ tình cảm của mình với . Ở tại vùng nông thôn hẻo lánh này, chuyện tình cảm trai vẫn chưa mạnh dạn như ở thành phố. Ai thương nhau chỉ có thể nhờ người lớn hay đứa bạn trong thôn để làm cầu nối cho chuyện tình của họ. Vì thế, để quyết định bày tỏ với , thu hết can đảm vốn có trong 16 năm qua, cùng với bản tính ngày thường sợ ai của mình. vừa hồi hộp, vừa mong chờ với niềm hy vọng được đáp lại tình cảm của . Nhưng trước đó 2 ngày, biến mất cách bí . Từ đó đến nay 3 năm vẫn chưa ai tìm được tung tích của .

      Nhưng vì sao đêm nay lại mơ thấy Lâm báo mộng cho mình, tin đời này tồn tại thế lực siêu nhiên như là ma quỷ. Hơn hết là, muốn nhất là có chuyện hay xảy đến với . thầm trong lòng mình:

      Lâm, ở đâu, sao liên lạc với em vây?”.

      suy nghĩ miên mang, bỗng dưng chiếc xe đột nhiên thắng gấp, bánh xe trượt dài ma sát với mặt đường tạo thanh rất lớn.

      “Kétttttttt……………….”.

      Chiếc xe phanh gấp làm cho tất cả mọi người xe bị đánh thức. Ai cũng nháo nhào hoảng sợ, biết chuyện gì xảy ra, mọi người đều đổ dồn về phía đầu xe để xem điều gì khiến bác tài đột nhiên phanh gấp đến thế. Do ngồi hàng ghế đầu, hầu như cũng cần phải chen chúc như họ. Nhưng cũng thấy gì cả, nghĩ có thể con vật gì đó băng qua đường và xe tông phải. Vì là đường rừng, nên dễ dàng thấy được những động vật buổi tối lang thang để kiếm ăn.

      Bác tài dừng xe, cùng chú lơ xe xuống kiểm tra tình hình, xe bắt đầu huyên náo. Những tiếng bàn luận cứ thế bắt đầu to dần. trong nhóm người hành khách từ dãy cuối lên.

      “Có chuyện gì thế, sao xe đột nhiên lại phanh gấp?” chàng mặc chiếc áo khoác màu nâu, tóc dài được cột phía sau đầu, tướng tá trông rất nghệ sĩ cất tiếng hỏi.

      “Hình.. hình như xe cán phải vật gì đó, tôi nghe bác tài thế” ngồi hàng trả lời với giọng điệu hơi run rẩy và lắp bắp nhìn mặc chiếc váy in hoa, dài ngang đầu gối. Gương mặt trái xoan, da trắng mịn như ngọc, tóc được uốn lọn xoăn nhàng màu nâu, trông rất thời trang. nghĩ chắc trẻ này lần đầu đâu đó vào ban đêm, lại là đường rừng vắng vẻ, nên dọa hoảng sợ ít rồi. Tuy thế, nhưng vẫn tỏ vẻ là mình sợ, đưa mắt nhìn ra khoảng gian ngoài xe, như tìm đáp án trấn an tinh thần.

      mỉm cười và nghĩ thầm “Chắc ấy lần đầu du lịch rồi, bị dọa sợ mà còn đưa mắt nhìn ra bên ngoài nữa chứ, cũng dễ thương ghê”. Gần 10 phút trôi qua, vẫn chưa thấy hai người đó quay lại, có người xe mất kiên nhẫn hô lên:

      “Sao lâu rồi thấy bác tài và thằng lơ quay lại vậy? Chúng ta cùng xuống kiểm tra xem.” Người đàn ông có râu quai nón, thân hình trông lực lưỡng vừa nhìn đồng hồ vừa dẫn đầu người xuống xe, lục đục thêm vài thanh niên cùng.

      cũng muốn xuống, vì trời hôm nay khá lạnh nằm xe thôi mà cảm thấy như bị đông cứng hết tay chân. Với lại cũng đoán được là xe gặp chuyện gì, dù sao cũng là đường về quê mà.

      Trong lúc chờ đợi, nhìn ra ô cửa kiếng, trong màn đêm yên tĩnh chiếc xe nào qua lại. Nhờ ánh trăng chiếu xuống, trông thấy có chú chim bay xuống cành cây, rỉa lông sau khi ăn no nê rồi lại bay . nhìn bâng quơ, bỗng dưng giật mình ngồi phắt dậy, hai tay áp vào thành kiếng để thu hẹp khoảng cách gần hơn. thấy đứng từ xa, thân mình khuất nửa sau cái cây. ấy mặc chiếc váy dài màu trắng, tóc xõa dài ngang lưng. Vì trời quá khuya, nên thể thấy khuôn mặt ấy. thầm nghĩ:

      lẽ mình bị hoa mắt rồi, giờ này ấy làm gì ở đây? Mà lại ăn mặc phong phanh thế kia? Hay là người mộng du nhỉ?” Để chắc mình bị hoa mắt, lấy tay vỗ lên mặt, để có thêm tỉnh táo hơn. quay đầu lại lần nữa, xém chút hét toáng lên. Chỉ mới có vài giây người bình thường sao có thể nhanh thế được, so với lần trước nhìn thấy, khoảng cách mặc váy trắng gần hơn rất nhiều.

      ấy có làn da trắng bệch, tóc xõa dài che hết gần cả khuôn mặt, đôi mắt hờ hững như tiêu cự nhìn về hướng chiếc xe . Miệng hé mở như gì đó mà nghe được. Nhìn xuống thấy tay ấy ôm theo chú gấu bông màu trắng, biết quá cũ hay bị ngã dính bùn do trong rừng mà nó lấm tấm màu nâu sậm. Nhìn cảnh ấy trong rất kỳ dị và đáng sợ.

      Người toát hết mồ hôi lạnh, lần thứ hai trong đêm, như bị vớt ra khỏi dòng nước lạnh giá. vẫn cho mình gặp ma, mà vẫn nghĩ là chắc ấy lạc đâu quanh đây thôi. Lần thứ ba, quay mặt sang hướng khác, vừa điều chỉnh tâm lý muốn kiểm tra lần nữa. quay lại, lần này kiềm được giọng mình và hét toáng lên:

      “Á..á…..á…….”

      Người trong xe hoảng hồn, quay sang hỏi “ bị sao vậy, đau bụng hay gì?” nghe thấy bất cứ thanh nào nữa, lần này triệt để hoảng sợ, từng cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng , hai tay run lẩy bẩy ôm chặt lấy thân mình để tìm kiếm an toàn. Từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống trán. dám nhìn ra cửa xe lần nữa, đưa tay chỉ ra hướng cửa xe, mọi người cũng nhìn theo nhưng hề thấy gì.

      Tất cả mọi người cũng bị dọa cho sợ, ai biết chuyện gì xảy ra với . Chỉ thấy biểu hết sức kỳ quái, hai tay cứ ôm chặt lấy mình, miệng cứ lẩm bẩm “.. …”.

      người phụ nữ chừng khoảng năm mươi mấy, lại gần vỗ lưng giúp lấy lại bình tình. Bà ấy khẽ giọng hỏi bên tai :

      nhìn thấy ấy đúng ?” Giọng bà ta nhàng, lanh lảnh phù hợp với độ tuổi chút nào, nhưng quá hoảng sợ nên chú ý nhiều.

      Thấy cơ thể run bần bật khi nhắc đến váy trắng, bà giọng an ủi “ sao, sao… ấy rồi…”. Ngước lên nhìn bà ấy để lấy cam đoan trong ánh mắt, nghiêng đầu qua cửa sổ, quả ấy còn xuất nữa. vẫn hết hoảng sợ, vì trước giờ chưa bao giờ thấy những chuyện như thế này.

      cho tôi nghe, nhìn thấy gì vậy?” Bà cười dịu dàng, giọng điệu như trấn an đứa trẻ khóc. Tay bà đặt lên cánh tay như vừa trấn an và vừa hỏi. ngập ngừng đáp:

      “Tôi.. ấy…”.

      Thấy vẫn còn hoảng sợ, bà ta vươn tay vào chiếc túi bên cạnh. Lấy ra chai nước ấm nhét vào tay, kêu uống ngụm nước ấm để lấy lại bình tĩnh. Cảm thấy đỡ hơn, lên tiếng kể lại việc lúc đó.

      “Khi tôi quay lại lần thứ ba, bỗng nhiên ấy xông tới gần phía trước kiếng xe, bàn tay đầy máu áp lên thành kiếng. Miệng cười khúc khích ngoác cả đến mang tai trông cứ như ai lấy con dao rạch miệng vậy, nhưng đáng sợ hơn là ấy lại….” Thấy sợ hãi, bà ấy vỗ lưng lần nữa, giúp lấy lại bình tình. Quả nhiên ấy tiếp:

      ấy có lưỡi…”.

      Bà ta dường như sớm biết, chỉ là muốn nghe kể lại để xác minh việc. Bà ấy nhìn sâu và thở dài.

      bé, cái thứ sạch ấy trở lại, để tìm . đeo thứ này bên mình, khi có chuyện nó bảo vệ tính mạng đấy”.

      rồi, bà ấy lấy trong túi xách sợi dây chuyền được tết từ sợi chỉ đỏ, hai đầu mỗi sợ là hạt châu màu xanh ngọc. Mặt dây là chiếc túi gấm dài cỡ hai lóng tay màu đỏ tươi, phảng phất như có mùi hương thơm nhè tỏa ra xung quanh. Khi đưa túi cho , bà ta dặn dò “ khi đeo cổ, được tháo xuống để tránh những thứ sạch tìm đến, nhớ chưa?”

      Lại lần thứ hai được người khác dặn dò, tay run run cầm lấy. hiểu sao lại tin lời bà ấy mà đeo sợi dây chuyền này. Có thể bà ấy thấy thứ mà ai xe nhìn thấy, khiến cảm thấy mình bị điên.

      Vừa lúc, tài xế và đoàn người xuống kiểm tra tình hình quay lại. Họ thông báo với những người khác xe chỉ là cán phải con mèo rừng kiếm ăn thôi, có gì phải sợ. Sau khi mọi người bắt đầu ổn định chỗ ngồi, xe tiếp tục lăn bánh để tiếp. ai hay có chuyện gì xảy đến, mà chỉ có là người nhìn thấy những điều nên thấy. Trong lúc hoảng sợ, biết là có người theo dõi . Từng ngón tay thon dài, sạch gõ từng nhịp lên thành ghế, từng nhịp gõ khiến chiếc chuông bạc cổ tay người nọ vang lên lanh lảnh...

      “Leng Keng... Leng Keng…..”
      mattroiden2810 thích bài này.

    5. Zoey Q

      Zoey Q New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      5
      Chương 3: Trước cơn bão​
      Trước đó 3 ngày, tại thành phố X, người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt chăm chú đọc những tài liệu mà thuộc hạ vừa gửi đến hồi chiều. Có vẻ việc khá nghiêm trọng nên chân mày ta khẽ cau lại, ánh mắt sắc bén nghiêm túc nhìn từng dòng chữ được ghi giấy. Đôi môi mỏng mím chặt dường như kiềm chế tức giận, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên:

      “Cốc …. Cốc…”.

      “Mời vào” Giọng hơi khàn khàn pha chút mệt mỏi lên tiếng:

      “Chào Sếp Lưu, ngài cho gọi tôi” Người bước vào là chàng thanh niên khoảng chừng hơn 25 tuổi, Gương mặt góc cạnh làm bật khí chất trầm ổn và sắc sảo, đôi mắt sáng ngời mang chút dáng vẻ tinh nghịch của trẻ con, dường như do tính chất công việc đặc thù khiến trông già dặn hơn rất nhiều. Khoác lên mình chiếc áo màu kaki nhàu nát, như vừa mới lượm ở nơi xó xỉnh nào đó, mỉm cười bước tới nhìn người đàn ông đối diện.

      “Đến rồi đấy à, cậu đọc cái này ” Người đàn ông họ Lưu lên tiếng, đẩy xấp tài liệu về phía trước mặt . Quơ tay lấy gói thuốc lá bàn, châm điếu thuốc đưa lên miệng, ngã người ra sau ghế rít hơi dài, trong làn khói bay lượn lờ khắp căn phòng, ta chờ đợi chàng thanh niên đó lên tiếng.

      Đưa tay cầm lấy tập hồ sơ, chăm chú đọc qua nội dung rồi “Cả gia đình bị giết sạch. Tại trường để lại con gấu bông bị đâm nát, treo giữa nhà trong tư thế trút ngược đầu, phía dưới đặt chậu máu của những người bị sát hại cùng năm ngọn nến xếp thành ngôi sao xung quanh. Trong chậu máu lại thả con búp bê được quấn vải thô, người con búp bê ghi ngày tháng năm sinh của ai đó. Vụ án này có vẻ như hung thủ cử hành nghi thức hiến tế. Khá giống với vụ án mạng cách gần tuần, địa điểm vụ án tại chung cư cao ốc khu C ”

      ngừng lúc rồi lại tiếp lời, ngón tay khẽ mân mê chiếc cằm hơi nhọn lúng phúng đầy râu của mình. Có lẽ công việc quá bận rộn mà nó chưa cạo được hơn tuần nay, khiến trông có vẻ càng lôi thôi.

      “Cùng cách thức gây án chứng tỏ hung thủ là cùng người. Nhưng sao lại chọn ngôi nhà ở khu vực xa như thế để sát hại, điều đáng là tại trường vụ án có bất kỳ dấu vết của hung thủ để lại cũng như hung khí gây án, cứ như tất cả đều bốc hơi khỏi trường. Liệu hai vụ án này có mối liên hệ gì đó chăng?”

      khẽ nhíu mày, lẩm bẩm như tự hỏi mình “ Ngày sinh, ngôi sao, chậu máu, búp bê…. Chẳng lẽ lại là….” dường như nhận ra điều bất thường. chú ý đến tán thưởng trong đôi mắt sếp Lưu chăm chú nhìn .

      tiếp” Sếp Lưu lên tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn người chàng thanh niên chìm trong những phân tích của mình.

      trả lời, ngước lên nhìn Sếp Lưu, mỉm cười và “ Sếp à, đừng với tôi, ngài bắt tôi theo vụ này đấy chứ. trước, tôi nhận đâu.” phẩy tay với dáng điệu lười biếng, lại ngồi chiếc sô pha ngay giữa phòng, hai chân gác lên bàn với thái độ hờ hững để sếp Lưu vào mắt.

      “Cho tôi lý do vì sao cậu từ chối” Sếp Lưu cũng để ý hành động ấy, dường như quá quen với tác phong lười biếng này.

      nhìn sếp, lấy điện thoại từ trong túi áo, mở ra để trả lời tin nhắn của ai đó, cũng biết dòng họ tôi trước giờ hành nghề gì, ngay từ mặc dù bị ép phải học những thứ đó, nhưng tôi muốn mình liên quan đến. Những ai theo con đường này kết cục đều mấy tốt đẹp, lần này, Sếp giao tôi vụ án khác , cái này tôi nhận”

      “Dù quan tâm nhưng cậu là người giỏi nhất trong đám người đó, phải sao? Hơn nữa vụ này ông cậu cũng chủ động kêu cậu làm rồi, tôi chỉ truyền lời lại thôi.” Trong mắt ta đầy ý cười, khi thấy người gặp họa, thế gian này, người có thể bắt làm việc gì đó chỉ có mỗi ông nội cậu.

      nhảy dựng lên đưa tay chỉ thẳng mặt sếp Lưu và hét toáng “.. với ông tôi thông đồng với nhau” Thấy sếp Lưu cười hiền hòa nhìn , chỉ muốn nhảy vào đập vào mặt ta vài phát, từ đến lớn hễ muốn làm gì là cứ với ông, nhiều lúc còn nghĩ có còn là cháu ông nữa.

      Nhưng khi ông lên tiếng, biết là việc thể thay đổi, hơn nữa với tính tình của ông nội, chủ động bắt tay với cục cảnh sát hẳn là việc rất quan trọng. Với lại trước giờ tuy bị ép làm những điều muốn nhưng ông chưa bao giờ bắt nhúng tay vào cái này. Sao lần này lại...

      Trầm ngâm lúc, rít qua kẽ răng “ nợ tôi lần này, đừng tưởng việc thông đồng với ông là tôi bỏ qua cho . Chờ đó.” xong cầm lấy xấp hồ sơ bàn, đóng sập cửa ra ngoài.

      —————-”——————

      Cùng lúc đó xa, tiếng rống giận dường như xé tan màn đêm yên tĩnh. Trong nhà, có hai người đứng ngồi đối diện với nhau. Người ngồi là ông già tuổi chừng 60, quát lớn người đứng.

      “Lại để vuột mất con đó. Mày có biết tao đợi hai mươi năm để chờ đợi ngày này ? Thằng ăn hại” Kèm theo đó là tiếng vỡ vang lên.

      "Xoảng...".

      giọng sợ sệt vang lên “Dạ, con sơ xuất, Thưa cha. Cho con cơ hội nữa.”.

      Ông đập bàn quát lớn, ”Từ giờ tới ngày trăng tròn chỉ còn 4 ngày. Mày xem tao còn dám giao cho mày làm nữa ?” Người thanh niên đứng gì, chỉ biết đan hai tay vào nhau, mặt cúi gằm xuống đất như tránh ánh mắt đáng sợ phóng thẳng vào mình.

      “Mày cút ngoài , việc này tao giao cho thằng Hưng nó làm, còn mày chuẩn bị tất cả cho ngày đó, lần này còn sai sót, chặt chân là đó, biết chưa”.

      “Dạ, con biết rồi, thưa Cha” Giọng líu ríu lên tiếng, còn định mở miệng thêm điều gì đó ...

      “Cút” Ông ta tức giận quát lớn, chàng thanh niên vội vã nhanh ra ngoài, do gấp gáp tông phải người mở cửa bước vào, xoa xoa chiếc mũi đau đớn nhìn lên.

      ... Hưng... Xin lỗi tông trúng vào líu ríu, trông dáng vẻ còn hoảng sợ hơn khi đứng đối diện với người lúc nãy. Cứ như thể, làm sai dù chỉ chút, người đàn ông đó có thể khiến nhìn thấy được ngày mai.

      sao, đường cẩn thận chút” thêm, người đàn ông lạnh lùng bước qua , tiến thẳng lại chỗ mà ba phút trước vừa đứng đó. Cánh cửa nặng nề đóng lại che khuất cuộc đối thoại trong phòng. Màn đêm phủ xuống khắp ngôi nhà, như cố tình che lấp bí mật nào đó sắp xảy ra.

      ———————”’——————–

      Ngồi xe, Trâm vẫn hay biết gì, vẫn mong chuyến xe này nhanh về đến nhà. quá mệt mỏi khi trong đêm gặp những việc kỳ lạ như thế. chắc mình thực gặp ma hay do tình trạng mệt mỏi mà gây ra những ảo giác. Thế nhưng, điều lo lắng lúc này là nhà có chuyện gì. Vì sao mẹ lại gấp gáp bắt về đến nỗi cho lời, giấc mơ Lâm phải chăng là điềm báo dành cho . Nỗi bất an càng lúc càng lớn khiến tài nào ngủ được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :