Địa ngục tầng thứ 19 - Sái Tuấn(Kinh dị)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [phần 4]




      " là kẻ cực kỳ điên rồ ư?"


      Diệp Tiêu nhìn trời tuyết ngoài kia, gió bắc mạnh lên, những bông tuyết điên cuồng bay lượn, rồi tan chảy bề mặt cửa kính.


      Bác sĩ Văn hít 1 hơi sâu, : "Đúng thế, nếu điên rồ kẻ đó đâu nghĩ đến việc phát minh cái trò chơi như thế, và còn gây nên những hậu quả đáng sợ - các thiên tài thường là những kẻ điên rồ!"


      Diệp Tiêu chợt nhớ đến Nghiêm Minh Lượng. chưa biết về con người này, nhưng ủy thác cho đồng nghiệp điều tra. Chẳng lẽ Nghiêm Minh Lượng là loại "thiên tài điên rồ"?


      Bác sĩ Văn bỗng nhớ ra 1 việc: "Tôi còn muốn cho biết 1 chuyện. Nào! Chúng ta lên phòng làm việc của tôi ở gác!"


      Họ nhanh chóng lên gác, bước vào phòng. Bác sĩ Văn bật máy tính, mở 1 bức email.


      Diệp Tiêu nhìn thoáng qua rồi : "Toàn là tiếng , tôi giờ đọc kỹ. Bác sĩ cứ !"


      "Tối qua, người bạn làm ở 1 bệnh viện thần kinh gửi cho tôi thư này. Những ngày qua nghiên cứu về ca Hứa Văn Nhã, tôi tra cứu rất nhiều tài liệu của nước ngoài có liên quan, gửi rất nhiều email cho các đồng nghiệp Âu-Mỹ để hỏi họ về các ca bệnh tương tự. Nhưng cho đến giờ dường như ở ngoại quốc vẫn chưa có bệnh nhân nào như kiểu Văn Nhã. Tôi có viết tượng hiếm thấy là hoang tưởng về địa ngục. Vì điều này có 1 bệnh viện ở quốc gửi cho tôi 1 tập hồ sơ bệnh án."


      "Của bệnh nhân hoang tưởng về địa ngục à?"


      "Phải! Cách đây 3 năm, bệnh viện đó tiếp nhận 1 bệnh nhân nam, trẻ tuổi. Gia tộc ta mắc 1 căn bệnh di truyền nào đó, từ bé rất tự thị, coi mình là hoàn thiện nhất. Khi trưởng thành lại gặp 1 chuyện vướng mắc gì đó nên nội tâm lại càng bị ám ảnh, thường sinh ra ảo giác và hoang tưởng. vị chuyên gia thần kinh nổi tiếng quốc quan tâm nghiên cứu ca này, sau vài tháng điều trị bằng thôi miên, phát ra điều chứa trong nội tâm ta. Bệnh nhân ấy cho rằng mình phải là nhân loại bình thường mà là "siêu nhân" như cách của Nietzsche (nhà triết học duy tâm). Điều kỳ quặc hiếm hoi là ta có hoang tưởng về địa ngục, cho rằng ngoài 18 tầng địa ngục ra, còn có tầng thứ 19 nữa."


      "Tầng 19 của địa ngục?"


      "Phải! ta cho rằng bất kỳ ai đều phải qua địa ngục, nhưng bị loại bỏ bởi các loại tội lỗi của mình, chỉ những 'siêu nhân' can đảm kiên định nhất mới đến được tầng 19 của địa ngục. Tất nhiên là những hoang tưởng đó sâu trong đáy lòng ta, thường ngày bộc lộ. Trong quá trình điều trị cho ta, vị chuyên gia đó rất ngẫu nhiên phát ra điều hoang tưởng hiếm có này."


      Nhưng Diệp Tiêu vẫn hỏi thêm: "Nếu hoang tưởng luôn vùi sâu trong lòng tại sao lại bị đưa vào viện tâm thần?"


      "À, đó là vì 1 vụ án hình . Nghe ta dùng ống nhòm nhìn trộm các căn hộ ở tòa nhà đối diện, phát ra các chuyện tội lỗi trong các gia đình đó, ví dụ chồng ngược đãi vợ, chủ nhà cưỡng hiếp phụ nữ giúp việc người Phi-líp-pin, con cái đánh đập bố mẹ già yếu v.v... những kẻ trông đạo mạo đường hoàng nhưng lại sống rất đốn mạt bẩn thỉu, những kẻ đó thể thoát khỏi bị trừng phạt..."


      "Nghe cứ như là truyện 'Cửa sổ sau' của Hitcoke."


      " ta bèn gọi điện cho những nhân vật tội lỗi ấy, chỉ tống tiền mà đáng sợ hơn là còn tiến hành thôi miên họ qua điện thoại nữa. Rất kỳ quái phải ? Thôi miên qua điện thoại! Nguyên lý này cũng na ná như thôi miên qua tin nhắn di động. thôi miên qua điện thoại cũng có nhiều kết quả, khiến những người kia bị ảo giác và hoang tưởng rất nghiêm trọng, có người chịu nổi phải tự sát. Cảnh sát tổ chức điều tra, dựa vào bộ lưu các số điện thoại gọi đến cho nạn nhân, họ lần ra kẻ thực thôi miên qua điện thoại. Tòa án quốc định đem ra xét xử nhưng rồi họ lại đưa ta vào bệnh viện thần kinh, và phát ra ta mắc chứng hoang tưởng về địa ngục."


      Bác sĩ Văn chưa hết Diệp Tiêu bước đến bên cửa sổ. nhìn sang các khu buồng bệnh đối diện, từng ô cửa sổ đều có bệnh nhân tâm thần nhìn sang bên này.


      Giữa bên đó và bên này là tuyết bay đầy trời.


      Máy di động của bỗng đổ chuông. giọng nam lạ lẫm, có phần ngượng nghịu vang lên: "Alô, là sĩ quan cảnh sát Diệp Tiêu phải ?"


      "Vị nào đấy ạ?"


      "Tôi là Nghiêm Minh Lượng. Có thể chuyện với được ?"

      [phần 5]



      Khuôn mặt Cao Huyền . Ở trong gian phòng bí mật này, ánh mắt trông hơi đáng sợ. Cao Huyền bước lại gần, đưa tay lên phía trán Xuân Vũ, nhưng lùi ngay lại 1 bước dài, gần như đến sát bức tranh. run run nhìn Cao Huyền, hình như bỗng trở nên xa lạ.


      Cao Huyền cười với vẻ rất kỳ quái: "Em vốn rất muốn biết tầng 19 của địa ngục là gì kia mà? Nay biết rồi, tầng 19 của địa ngục là - tình ."


      "Tình ?"


      "Đúng! Em có biết ai vẽ bức tranh sau lưng em ? Mazolini! Năm xưa ông từ núi Thiên Thương trở về Thượng Hải rồi mở triển lãm tranh, bày chính bức tranh "tầng 19 của địa ngục" này!"


      "Thế tại sao lại dối em? Thừa biết bức tranh trong tay mình, thừa biết cái bí mật này rồi, mà vẫn đưa em tìm để em phải chịu đựng bao điều kinh hãi?"


      Cao Huyền lại đưa tay lên vuốt tóc Xuân Vũ, : "Xin lỗi em. Từ ngày chào đời bức tranh này vẫn treo trong căn phòng kín này, vì là - thế hệ sau của Mazolini."


      "Mazolini là người Ý kia mà?"


      "Đúng thế. Nhưng kể với em rồi: khi cư ở núi Thiên Thương ông ấy quen 1 mỹ nhân, họ nhau tha thiết rồi cùng đến Thượng Hải."


      "Chính là trong tranh này à?" Xuân Vũ lại quay nhìn, người run run. "Sao ấy lại giống em thế nhỉ?"


      "Cõi huyền bí xa xăm sắp đặt. chưa kể với em 1 chi tiết này: Mazolini bí mật kết hôn với mỹ nhân đó, rồi sinh được 1 con trai - người đó chính là cụ 4 đời của . Mazolini bị lên giá treo cổ bà vợ nuôi con khôn lớn, và vẫn cư trú ở Thượng Hải. Vào thập kỷ 30, hai mẹ con mua căn nhà này. Từ đó bức tranh mà ông để lại luôn được cất trong phòng kín, cho người ngoài xem. lớn lên trong ngôi nhà này, từ nhìn thấy bức tranh này và cảm thấy Mazolini luôn chuyện với , linh hồn ông ấy vẫn phiêu du trong tranh."


      "Tức là có 1/16 huyết thống người Ý, thảo nào đôi mắt hơi giống mắt người châu Âu, nhất là giống Mazolini."


      "Sở dĩ vẫn giấu em là vì từng thề rằng bao giờ với ai điều bí mật này."


      Cao Huyền tiếp tục vuốt mái tóc Xuân Vũ, ngón tay như cái lược chải những lọn tóc của . ghé sát bên tai , : "Ngay lần đầu tiên nhìn thấy em, thể nén nổi mình nữa. biết sớm muộn gì cũng em. Nhưng thể ra điều bí mật, mà chỉ có thể ngầm giúp đỡ em - dùng những cách đặc biệt để em biết về Mazolini, đưa em đến núi Thiên Thương để tìm bức bích họa cổ đại... tất cả là nhằm để cho em tìm ra điều bí mật. Lúc nãy là ra ngoài mua đồ ăn, thực ra là để cho em có cơ hội hành động 1 mình. Vì tin rằng với trí thông minh vốn có, em tìm ra điều bí mật ở trong căn buồng ngủ này. Như thế cũng làm trái lời thề của mình, mà em vẫn được toại nguyện."


      "Nhưng giờ đây em đến tầng 19 của địa ngục rồi, em biết phải làm gì..."


      "Bức tranh này đưa ra câu trả lời rồi mà! Hãy mãi mãi ở bên , em nhất định được hạnh phúc!"


      Xuân Vũ run run, run mãi thôi; sau mấy giây do dự, đặt tay vào lòng bàn tay Cao Huyền.


      nhàng ôm vào lòng, khẽ bên tai : "Chúng ta vĩnh viễn bao giờ xa nhau!"


      Mazolini trong bức tranh lạnh lùng nhìn .


      Bỗng có tiếng chuông lạ lùng phá tan yên tĩnh của họ. Cao Huyền nhíu mày: "Tiếng chuông gọi cửa đấy mà. ra xem sao. Em cứ ở đây đợi , tuyệt đối đừng ra."


      Cao Huyền ra khỏi căn phòng bí mật, rồi ra phòng khách, mở cửa. Khách là 1 người lạ mặt.


      nam giới trạc tuổi Cao Huyền, mặc bộ sắc phục cảnh sát phẳng phiu, và có ánh mắt sắc sảo. " là Cao Huyền phải ?" ta chìa tấm thẻ cảnh sát. "Tôi là Diệp Tiêu. Tôi vào chuyện với được chứ?"


      Vẻ mặt Cao Huyền hết sức điềm tĩnh, mỉm cười: "Đương nhiên là được. Mời vào đây!"


      Diệp Tiêu thong thả bước vào phòng khách, ánh mắt nhạy bén nhìn khắp căn phòng 1 lượt. " là giảng viên khoa Mỹ thuật của trường đại học phải ?"


      "! Tôi chỉ là giảng viên thỉnh giảng, mỗi tuần lên lớp vài buổi mà thôi. Tôi là họa sĩ."


      " có quen sinh viên năm thứ 4 tên là Xuân Vũ ?"


      "Có! Tôi quen ấy. ấy từng làm người mẫu cho tôi vẽ. Có vấn đề gì ?"


      " có biết ấy ở đâu ?"


      Cao Huyền nhún vai: "Tôi lắm. ấy làm sao vậy?"


      " nay ấy rất nguy hiểm." Diệp Tiêu nắm chặt nắm tay, ánh mắt sắc nhọn nhìn thẳng vào mắt Cao Huyền. "Rất có thể ấy ở cùng gã tâm thần quái dị."


      "Tâm thần quái dị? cho tôi biết tên được ?"


      Diệp Tiêu trầm ngâm 1 lát rồi chậm rãi : "Tên là Cao Huyền."


      Cao Huyền vẫn rất giữ được vẻ mặt tự nhiên, bình tĩnh nhìn Diệp Tiêu, đáp lời.


      Bỗng nhiên khuôn mặt Xuân Vũ ra ở căn phòng phía sau lưng Cao Huyền.


      Diệp Tiêu nhận ra ngay: "Xuân Vũ!"

      Sắc mặt Cao Huyền lập tức thay đổi hẳn, chạy vụt vào gian trong, rồi khóa ngay cửa lại. Cao Huyền kéo tay Xuân Vũ chạy vào gian phía sau.


      Xuân Vũ kịp phản ứng gì, chỉ vừa chạy vừa kêu lên: " làm gì thế? Em biết Diệp Tiêu mà!"


      Nhưng Cao Huyền gì, kéo Xuân Vũ vào 1 gian , nóc có ô cửa bé tẹo dựng sẵn cái thang sắt, đỡ Xuân Vũ bước lên rồi mình cũng lên theo.


      Xuân Vũ thấy lạnh giá, ra đây là nóc nhà. giẫm những viên ngói phủ tuyết, tuyết rơi đầu, trời dần sẫm lại.


      Cao Huyền rút cái thang lên, rồi đậy cửa nóc lại. Họ men theo mái dốc bước xuống, ngói bám tuyết, rất dễ trượt ngã. Cao Huyền vô cùng thận trọng, gần như phải bò.


      Sang đến mái bên kia coi như hết lối, họ đành ngồi mái vậy. Cao Huyền cởi áo khoác rồi choàng lên vai Xuân Vũ, khẽ : " sao. Chỉ cần chịu khó chờ, họ tìm thấy chúng ta nghĩ là chúng ta trèo qua cửa sổ trốn ra rồi, họ phải ra về."


      Xuân Vũ run cầm cập, ngồi ngây người nhìn bầu trời. Ngồi nóc nhà có thể nhìn ra rất xa, bên cạnh là dòng sông Tô Châu lặng lẽ trôi, xung quanh là rất nhiều nhà cao tầng. có ai chú ý đến họ, ngoại trừ từ các nhà cao tầng nhìn xuống.


      nhìn Cao Huyền bằng ánh mắt hoài nghi, lạnh lùng hỏi: ", phải , tại sao chúng ta phải trốn?"


      thể giấu mãi được nữa, Cao Huyền buồn rầu : " chỉ vì muốn xa em mà thôi."


      "Tại sao? Chẳng lẽ Diệp Tiêu đến để bắt à?"


      "Có lẽ thế." thở dài, làn hơi nước phả ra lập tức bị gió tuyết cuốn ngay. "Chắc họ phát ra điều bí mật."


      "Bí mật gì?"


      Ánh mắt chợt trở nên rất đáng sợ, trong bóng tối tuyết rơi, hình như lộ ra tia sáng lạnh của dã thú. "Người sáng tạo ra trò chơi địa ngục - chính là ."


      Xuân Vũ chao người , suýt mất thăng bằng, Cao Huyền vội ôm chặt lấy . Sau 1 lúc im lặng, Xuân Vũ : " chính là bàn tay đen đứng sau thao túng? chính là u linh địa ngục ư?"


      "Đúng. phát minh ra trò chơi địa ngục, tất cả khởi nguồn từ . Em có nhớ ở 'Quán cà phê địa ngục' em đối thoại với đối phương có nickname là Mazolini ?" Cao Huyền bỗng ngừng lại, khẽ phủi tuyết bám đầu Xuân Vũ. "Mazolini đó - thực ra là ."


      "Tại sao phải làm như thế?"


      "Vì là thế hệ sau của Mazolini, chỉ thừa kế tài sản của ông mà còn thừa kế cả tinh thần của ông nữa. Em nhìn thấy 'Tầng 19 của địa ngục', cũng biết, ai vào địa ngục đều do phạm tội nặng, ai đời có thể thoát khỏi trừng phạt của địa ngục. Có ai dám với lương tâm rằng đời mình hề làm điều gì phải áy náy ?"


      "Thế là làm sao? Tội khởi thủy à?" (chỉ tội của thủy tổ loài người: Adam và Eva ăn trộm trái cấm, tội này truyền mãi muôn đời, trở thành căn nguyên của mọi tội ác và tai họa.)


      "Em xem 'Bảy đại tội' rồi chứ? Thế là gì! Loài người đâu chỉ có 7 tội? 70 vạn tội cũng chưa phải là quá. Từ cổ chí kim, bất kể ai cũng có tính tham lam, ai cũng có thói ích kỷ. 5000 năm lịch sử nhân loại là lịch sử lừa gạt trả đũa lẫn nhau."


      Tuyết bay vào mắt Xuân Vũ nhưng lúc này quên cả giá lạnh, lắc đầu: "! Em tin rằng mọi người đời này đều có tội."


      "Dù gây ra tội ác nhưng lòng có những ý nghĩ ác độc, vẫn cứ là ác! Trong đáy lòng mỗi người đều có ý nghĩ tội ác, họ đều bị đánh giá ở địa ngục, các tội gây ra bị xét xử, các bóng đen ở nội tâm bị phơi bày."


      Cao Huyền đứng lên, dưới màn đêm, trông cứ như 1 ác quỷ thời cổ xưa.


      "Cho nên mới tạo ra trò chơi địa ngục, để cho những người bước vào trò chơi này đều trở thành vật thí nghiệm cho thứ tư tưởng điên rồ của ?"


      "Đúng! Mục đích của trò chơi là nhằm kiểm nghiệm 1 vấn đề: có phải ai ai cũng có tội ?"


      Xuân Vũ đưa tay bưng miệng mình, : " điên từ lâu rồi đúng ?"

      "Có lẽ thế cũng nên. Mỗi người vào trò chơi địa ngục đều phải chịu thử thách khác nhau, ở tầng nào của địa ngục cũng có thể bị GAME OVER. Bị 18 tầng địa ngục đào thải, ai có thể đến được tầng cuối - tầng 19 của địa ngục." Cao Huyền lại ngồi xuống vuốt mái tóc Xuân Vũ. "Nhưng số phận sắp đặt cho chúng ta gặp nhau, nhận ra em. Và số phận lại để em cũng bước vào trò chơi địa ngục. Khi biết rất mâu thuẫn. muốn dễ dãi để lộ bản thân, nhưng cũng muốn em bị bất cứ tổn thương nào. Bởi thế tìm mọi cách ngầm giúp đỡ em, để em càng can đảm và tự tin hơn, mong em có thể vượt qua mọi rào cản, rồi bước vào tầng 19 của địa ngục - mãi mãi ở bên !"


      "Vậy , tất cả đều là do sắp đặt?"


      "Tất cả đều là trình tự mà bố trí trước, bất cứ ai chơi trò địa ngục đều phải trải qua những thử thách như thế. Hôm qua khi và em cùng vào tầng 18 địa ngục, lo em qua nổi cửa ải này, bèn bí mật bám theo em. đem bánh ga-tô và lon -ca vào cái phòng đó, là do bất chợt bổ sung trình tự, để em khỏi bị đói."


      "Còn ở bể bơi sao?"


      " lựa chọn học viện Tài Trí để làm tầng 18 của địa ngục. Hàng chữ tường bể bơi là do viết cách đây 1 tháng, nước trong bể bơi mới xả vào. Tối qua bám theo em đến bể bơi, thấy em bị ngã xuống - điều ấy ngờ, vì thế lập tức nhảy xuống để cứu em lên."


      Xuân Vũ cảm thấy tuyệt vọng, nhìn lên bầu trời đêm tuyết rơi lẽ ra phải rất lãng mạn, : "Trời đất ạ! Những tư tưởng điên rồ này của từ đâu ra vậy?"


      " có từ rất lâu rất lâu rồi, nhưng vẫn chôn sâu trong đáy lòng. biết chốn nhân gian thế tục này thể chứa nổi 'siêu nhân' như !"


      " mình là 'siêu nhân'?"


      "Trăm năm về trước, Mazolini cho rằng mình phải là nhân loại bình thường, mà là 'siêu nhân' như Nietzsche . là dòng dõi của Mazolini, từ có chỉ số IQ vượt người thường, ai trông thấy cũng hổ thẹn vì thấy mình , đương nhiên là 'siêu nhân'. Và, cũng chỉ có 'siêu nhân' mới chịu khống chế của địa ngục, đồng thời là chúa tể thế giới này!"


      "Mazolini mắc bệnh tâm thần, cũng di truyền bệnh tâm thần của ông ấy phải?"


      " có thể cho em biết: từng nằm viện tâm thần ở quốc vài tháng, nhưng là do cố ý vào đó. Mục đích là để nắm được phương pháp điều khiển tâm lý. Có 1 vị giáo sư già rất có hứng thú với , đêm nào ông ta cũng bàn luận với về triết học và nghệ thuật. Ông ta cho rằng đó là liệu pháp thôi miên thực với , và tuyên bố rằng phát ra có mối hoang tưởng về địa ngục. Thực ra đó là do cố tình nhử ông ta, để học cho được kỹ thuật thôi miên cao siêu nhất thế giới. với ưu thế của kẻ 'hậu sinh khả úy', thừa sức nắm được điểm yếu tâm lý của ông ta, nên thôi miên ông ta thành công. Thế là vị giáo sư thần kinh học nổi tiếng thế giới, rốt cuộc trở thành bệnh nhân tâm thần, nay vẫn bị nhốt ở cái bệnh viện đó! Còn , bí mật trốn ra, sửa lại tất cả các loại hồ sơ giấy tờ của mình. Ngoại trừ cái bệnh viện tâm thần đó ở quốc ai biết từng trải qua 1 chuyện như thế!"


      Xuân Vũ toàn thân run như cầy sấy: "Thực ra là người hay là quỷ?"


      "Kìa, rồi: phải người cũng chẳng phải quỷ, là 'siêu nhân' - như Nietzsche !" Cao Huyền tiếp tục vuốt ve mái tóc Xuân Vũ, dịu dàng: "Cảnh sát thể tìm thấy chúng ta, họ mau chóng rời khỏi đây. Lát nữa chúng ta xuống, mang tiền theo, rồi cao chạy xa bay. có 1 ngôi nhà ở ngoại ô London, xung quanh là rừng cây rất đẹp, mùa hè đến nở đầy hoa. Chúng ta ở đó, ngửi mùi hương hoa của rừng, vĩnh viễn bên nhau."


      Trong màn đêm tuyết rơi đầy trời, Xuân Vũ ngồi mái nhà tuyết phủ, bỗng như bị trúng phép tà ma gì đó, đắm đuối chăm chú nhìn Cao Huyền. Ánh mắt có 1 khả năng thấu thị nào đó khiến Xuân Vũ cảm thấy mình hoàn toàn bị đôi mắt ấy nhìn xuyên suốt. Ánh mắt như 1 bàn tay có thể len lỏi vào bất cứ nơi nào, nhè mơn man làn da của , đụng đến những điều bí nhất trong đáy lòng .


      thấy con tim mình tan chảy, như những bông tuyết hòa quyện cùng đêm đông vô tận. từ từ ngả vào lòng Cao Huyền, giọng đắm đuối như có men say. " có biết em đến nhường nào ? Vâng! Em theo , chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau!"

      [phần 6]



      Ở phía dưới mái nhà, Diệp Tiêu tìm khắp các căn phòng của Cao Huyền, kể cả căn phòng kín treo tranh, mà thấy bóng ai.


      lại đến bên cửa sổ. Phía dưới là 3 tầng nhà, bên cạnh có tay vịn. Liệu có phải họ trèo qua cửa sổ trốn ?


      Diệp Tiêu lặng lẽ đứng trong phòng ngủ của Cao Huyền. Cách đây 2 giờ còn ở bệnh viện chuyện với bác sĩ Văn, bệnh viện tâm thần ở quốc gửi email cho bác sĩ Văn, ba năm trước họ từng nhận 1 bệnh nhân kỳ lạ luôn hoang tưởng rất mạnh về địa ngục, người ấy lại có khả năng thôi miên qua điện thoại.


      Có 1 chi tiết khiến Diệp Tiêu kinh ngạc: bệnh nhân ấy là người Trung Quốc du học ở đó mấy năm, là 1 họa sĩ có tiếng. Người đó là Cao Huyền.


      Diệp Tiêu nghĩ ra ngay. Sáng nay đến trường đại học hỏi các bạn của Xuân Vũ về tình hình ta, họ đều pha chút ghen tỵ rằng gần đây Xuân Vũ hay quan hệ với 1 họa sĩ tên là Cao Huyền.


      Bác sĩ Văn từng : người phát minh ra trò chơi địa ngục chắc chắn phải là 1 thiên tài điên rồ.


      Cao Huyền chính là thiên tài điên rồ.


      Diệp Tiêu cũng bất ngờ nhận được cú phôn, người gọi cho chính là kẻ bị tình nghi nhiều nhất: Nghiêm Minh Lượng.


      Minh Lượng có vẻ rất sốt ruột muốn gặp càng sớm càng tốt.


      lập tức tạm biệt bác sĩ Văn, rồi đến quán cà phê hẹn với Minh Lượng.


      Minh Lượng chờ sẵn ở đó. ta có nước da xám như chì, chắc là bệnh tật lâu ngày. Đó là hậu quả của việc thiếu 1 bên thận.


      Đây là lần đầu tiên 2 người gặp nhau. Giọng của Minh Lượng khô khốc: " Diệp Tiêu, tôi định biện bạch gì cho mình cả. Chắc phát ra trò chơi địa ngục? Đúng là tôi phải chịu trách nhiệm về điều này, nhưng mong hãy nghe tôi ."


      Minh Lượng kể tóm tắt về thân phận đáng buồn của mình, rồi về chuyện ở châu Âu, khi bế tắc cùng đường được đồng bào Trung Quốc giúp đỡ. Người đó là Cao Huyền. vốn quen Cao Huyền, nhưng Cao Huyền lại nhận ra , vì học dưới Cao Huyền 2 khóa ở cùng trường đại học.


      Hồi đó Cao Huyền rất sẵn tiền bạc, nghe tổ tiên ta là họa sĩ người châu Âu rất nổi tiếng, để lại nhiều tác phẩm có giá trị, được thừa kế 1 tài sản lớn. Cao Huyền biết Minh Lượng có khả năng đặc biệt trời phú về lĩnh vực máy tính và khai thác trò chơi, bèn cấp cho 1 khoản tiền lớn - giúp thoát cảnh khó khăn, có có được cơ hội làm việc ở công ty lớn chuyên về game máy tính.


      Về sau, Cao Huyền và Minh Lượng cùng trở về Trung Quốc. Cao Huyền tuy rất giàu có nhưng vẫn muốn làm 1 họa sĩ và còn tham gia giảng dạy ở trường đại học. Minh Lượng mở công ty dịch vụ nhắn tin. Chịu ơn cứu mạng của Cao Huyền, nên luôn nghe lời ta.


      Cách đây 2 tháng, Cao Huyền muốn hợp tác với để làm trò chơi tin nhắn. Ý tưởng và kịch bản là do Cao Huyền, Minh Lượng phụ trách lập trình và kỹ thuật cụ thể. Ý tưởng và kịch bản của Cao Huyền hết sức kinh dị khiến Minh Lượng phải mấy đêm liền gặp ác mộng; tuy nhiên vẫn cơ bản hoàn thành chế tác trò chơi này.


      Nhưng Minh Lượng cảm thấy nên tùy tiện tung game này ra, vì lo rằng gây nên chuyện. Lúc đó Tố Lan là sinh viên năm thứ 4 làm ở công ty, bèn chọn để thực nghiệm. để cho Tố Lan chơi game này xem xem có xảy ra vấn đề gì . Hậu quả là Tố Lan bị chết rất bất thường. Cách đây lâu còn có tin vài sinh viên khác cũng xảy ra chuyện.


      Vốn nghĩ rằng "GAME OVER" chỉ là "trò chơi địa ngục", ngờ lại còn bị chết và phát điên! Trong game địa ngục này còn có vi-rut máy di động, có thể điều khiển từ xa đối với di động của người chơi. Ví dụ sau khi người đó xảy ra chuyện, nó có thể truyền game này cho máy di động nào mà khi người đó còn sống nhắn tin nhiều nhất, và vẫn ra số máy của người chết. Thực ra là vì di động này bị nhiễm vi-rút.


      Minh Lượng rất kinh hãi, ăn ngon ngủ yên, thậm chí dám đụng đến máy dịch vụ của công ty nữa. Sau hôm Xuân Vũ phát thấy tấm ảnh của Uẩn Hàm bàn làm việc của , quyết định rời công ty để sang Hồng Kông. Hôm qua nghe cảnh sát tìm , biết mình thể trốn thoát, bèn đến để khai báo.


      Minh Lượng cho Diệp Tiêu biết địa chỉ của Cao Huyền, bèn lập tức đến ngay ngôi nhà bên bờ sông Tô Châu này.

      Tầng trệt là phòng tranh của Cao Huyền. lên tầng 2 của phòng tranh và nhìn thấy bức tranh vẽ Xuân Vũ; chứng tỏ Cao Huyền và Xuân Vũ có quan hệ rất sâu. Quả nhiên vừa rồi trông thấy Xuân Vũ nhưng rồi cả Cao Huyền và Xuân Vũ biến mất cứ như là bốc hơi lên trời!


      Diệp Tiêu kiểm tra kỹ các căn phòng, tìm xem có cửa ra nào khác . Phía trong có 1 gian , chú ý đến 2 vết hằn sàn nhà, hình như là dấu vết để lại của 1 cái thang.


      lập tức ngẩng lên nhìn, và nhận ra 1 ô cửa nằm khuất mái nhà. bắc ghế trèo lên, ra khỏi ô cửa, nào ngờ chỉ thấy mái nhà, gió lạnh như cắt thịt cắt da.


      Lúc này trời tối, nhìn thấy 1 đôi nam nữ ngồi mái ngói phủ đầy tuyết trắng. Diệp Tiêu thấy phấn khích, bò lên đỉnh mái nhà, rồi thận trọng đến gần họ.


      nhìn thấy mái tóc đen của Xuân Vũ dưới làn tuyết rơi, chẳng khác gì đội những đóa hoa trắng, bộ váy trắng dài khiến như tiên nữ trời. Cao Huyền ôm chặt lấy . Họ ngồi ở phía gần cuối cùa mái nhà, chỉ nhích ra 1 bước rơi xuống, họ thậm chí dám đứng lên.


      Tuy mới chỉ là nóc nhà tầng 3 nhưng trong đêm tuyết rơi này vẫn cho người ta 1 cảm giác càng lên cao càng giá lạnh ghê gớm. Diệp Tiêu nhìn xuống sông Tô Châu, rồi lại nhìn đôi nam nữ ngồi kia. Cuối cùng gọi to: "Xuân Vũ, hãy rời Cao Huyền ngay!"


      Xuân Vũ nhìn thấy Diệp Tiêu, đứng lên 1 cách vô thức, xua tay: "! Tôi muốn mãi mãi ở bên Cao Huyền!"


      Diệp Tiêu kinh ngạc. đêm tối, nhưng đèn sáng ở các nhà xung quanh vẫn giúp nhìn khuôn mặt Xuân Vũ. ta như say trong hạnh phúc, hoàn toàn hiểu mình ở bên 1 tên ác quỷ. Lẽ nào ngay thần kinh ta cũng bị Cao Huyền điều khiển?


      Biết đâu, tình cũng là 1 thôi miên?


      Cao Huyền cũng đứng lên to: "Chớ lại gần, kẻo Xuân Vũ rất nguy hiểm!"


      Diệp Tiêu lập tức đứng lại, chỉ cách họ chừng 5-6 mét, lạ lùng nhìn Xuân Vũ. Có lẽ ta cũng biết nhưng vẫn khăng khăng ngoan cố, đầu óc u mê mất rồi. ! Phải để cho ta trở lại với chính mình, chứ thể trở thành người phụ thuộc vào thần kinh của Cao Huyền.


      Tuyết rơi vào mắt Diệp Tiêu. bỗng cảm thấy Cao Huyền giống như 1 đối thủ đáng sợ, còn mái nhà trong đêm gió tuyết này chính là nơi quyết đấu của các dũng sĩ thời cổ.


      bỗng lớn tiếng: "Xuân Vũ còn nhớ Thanh U ?"


      Xuân Vũ bỗng như bị điện giật, miệng lẩm bẩm: "Thanh U? Thanh U chết rồi. Đó là người bạn tốt nhất của tôi. Bạn ấy chết."


      "Có biết tại sao ấy chết ?"


      "Tại trò chơi địa ngục."


      " có biết ai là người tạo ra trò chơi địa ngục ?"


      "Là..." Xuân Vũ bỗng nín lặng, ngẩng nhìn Cao Huyền. ta gườm gườm nhìn Diệp Tiêu, cứ như dùng ánh mắt để quyết đấu.


      Diệp Tiêu trả lời hộ : "Chính Cao Huyền hại Thanh U, hại cả Tố Lan. Hứa Văn Nhã bị điên, Nam Tiểu Cầm bị tai nạn giao thông cũng là tại tên ác quỷ đứng bên lúc này!"


      Cao Huyền nhịn nổi nữa: " đúng! Vì con người họ làm điều ám muội nên bị tống vào địa ngục để nhận xét xử công bằng!"


      " có quyền quyết định sinh tử của ai!" Diệp Tiêu bước lên 1 bước. "Kẻ đáng bị tống vào địa ngục chính là !"


      Bỗng cơn gió tuyết tạt vào mắt Cao Huyền, ta cúi đầu im lặng.


      Diệp Tiêu tiếp tục bồi thêm: "Xuân Vũ hãy nghĩ đến các bạn cùng phòng với mình! Hãy vì Thanh U, vì Tố Lan, và cũng vì chính mình, đừng cặp kè với tên ác quỷ này nữa!"


      Gió mỗi lúc 1 mạnh, chiếc áo khoác của Cao Huyền choàng vai Xuân Vũ bị gió thổi rơi xuống. Xuân Vũ đứng nóc nhà, bộ váy dài màu trắng nổi bật trước màn đêm tựa như tấm phông lớn của sân khấu ở phía sau lưng, trông như 1 thiên sứ trong truyền thuyết.

      Diệp Tiêu chìa tay ra, gọi Xuân Vũ : "Nào, hãy trở lại với chốn nhân gian!"


      Nhưng Cao Huyền bỗng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt hơi méo mó, thở hồng hộc: "! Xuân Vũ, em trải qua bao gian khó, qua 18 tầng địa ngục, đến được tầng 19 rồi, em muốn mãi mãi ở bên ..."


      Xuân Vũ ngoảnh sang nhìn Cao Huyền, rồi lại nhìn Diệp Tiêu. phải lựa chọn giữa 2 người - nhân gian hay là địa ngục?


      Nước mắt tuôn trào thể kiềm chế nổi, lúc này hề cảm thấy lạnh; chỉ thấy số phận mình trớ trêu, giống như những bông tuyết bay ngập trời, vừa đến cõi nhân gian tan ra thành nước.


      Sau 1 lát im lặng, Xuân Vũ lựa chọn.


      bước 1 bước về phía Diệp Tiêu.


      "!"


      Cao Huyền tuyệt vọng kêu lên, nhưng cũng ngăn cản Xuân Vũ.


      Bỗng 1 cơn gió tuyết rú rít ào đến, tạt vào mắt Xuân Vũ. hơi trượt chân, mất thăng bằng, trôi tuột theo mái nhà.


      Diệp Tiêu thấy tim thắt lại, nghĩ gì nữa, nhào đến Xuân Vũ nhưng muộn!


      Xuân Vũ bị trôi theo mái nhà dốc, xuống tận gờ mái, vào khoảnh khắc bị rớt xuống hẳn có 1 bàn tay nắm chặt cổ tay !


      Cao Huyền nắm được tay Xuân Vũ. Toàn thân chơi vơi giữa khoảng .


      Diệp Tiêu cũng dần dần bò đến nơi, gọi to: "Xuân Vũ, hãy cố chịu đựng!"


      Gió tuyết thổi qua người Xuân Vũ, cảm thấy mình bay giữa trời như những bông tuyết mong manh, ngẩng nhìn vẻ mặt căng thẳng của Cao Huyền. Cao Huyền vận sức nắm chặt tay , vừa kéo lên vừa : "Em sao cả! Nào, mau lên này!"


      Diệp Tiêu cũng nắm vào cổ tay Xuân Vũ, cùng Cao Huyền kéo lên.


      Cuối cùng cũng lôi được lên, Diệp Tiêu nắm chặt cánh tay , kéo về phía mình.


      Nhưng đúng vào lúc này lại xảy ra điều bất ngờ: Cao Huyền vận sức quá mạnh, trượt chân rồi bị trôi tuột xuống.


      Cao Huyền phản ứng rất nhanh, tay nắm được vào đường ống thoát nước ở ngay đầu mái nhà, nhưng cả người bị treo lơ lửng.


      Xuân Vũ vùng ra khỏi Diệp Tiêu, nhào ra phía gờ mái, : "Cao Huyền! !"


      Vào giây phút sinh tử nhưng vẻ mặt Cao Huyền vẫn bình tĩnh lạ thường. Khuôn mặt khiến bao thiếu nữ say mê, 1 cái lúm đồng tiền đáng mến. Ánh mắt , cũng giống như Mazolini - khiến tâm hồn người ta rung động, đắm đuối nhìn Xuân Vũ.


      Xuân Vũ với tới tay , Diệp Tiêu cũng muốn ra cứu nhưng làm gì được. Ống thoát nước cũ kỹ lâu năm, chịu nổi sức mạnh của 1 người, nó bắt đầu cong , phát ra những tiếng rắc rắc...


      Cao Huyền nhìn vào mắt Xuân Vũ, chầm chậm lắc đầu, như có ý chấp nhận tất cả.


      Xuân Vũ trào nước mắt, những giọt lê rơi vào mặt Cao Huyền. nghẹn ngào bất lực kêu lên: "Cao Huyền, em cùng cao chạy xa bay, đến ngôi nhà ở ngoại ô London, mãi mãi ở bên !"


      "! Em hãy sống cho tốt!"


      Cao Huyền mỉm cười ra câu này.


      Ống thoát nước gãy hẳn.


      Người Cao Huyền giang rộng, rơi xuống như 1 con chim ưng.


      Trước khi tất cả đều kết thúc, còn thốt lên: " em."


      Trong đêm tuyết rơi giá lạnh, Xuân Vũ phủ phục mái nhà cao nhìn người đàn ông mà tha thiết rơi xuống địa ngục.


      Diệp Tiêu khom người ngồi bên, ôm chặt đôi vai Xuân Vũ. khẽ thở dài...


      "Đây chính là tầng 19 của địa ngục!"

      LỐI RA CỦA ĐỊA NGỤC





      tháng sau.


      Đại sảnh diễn ra cuộc bán đấu giá chật ních người, họ chờ đợi hơn 3 tiếng đồng hồ, nhiều người có thu hoạch kha khá, tuy nhiên họ vẫn chịu ra về. Vì ai cũng biết, món hàng tốt nhất được đem ra bán đấu giá vẫn còn để lại sau cùng.


      vị tóc bạc phơ chủ trì cuộc đấu giá, ông bước lên trước micrô: "Tiếp theo là món hàng cuối cùng."


      Tấm vải cuối cùng mở ra, tường là 1 bức tranh sơn dầu. Bức tranh lớn lắm, vẽ 1 xinh đẹp ngồi trong làn ánh sáng mùa đông, những tia sáng mơn man làn da, phần nền mờ tối khiến nổi bật, thực giống như 1 tiên sứ trong truyền thuyết.


      Vị chủ trì xúc động : "Cách đây 1 tháng, hẳn các vị đều nghe đến tin bất hạnh: họa sĩ trẻ tuổi Cao Huyền bị ngã từ gác xuống và qua đời. Hôm nay chúng tôi bán đấu giá 1 bức tranh của để lại có tên là 'Thiếu nữ trong u ám'. Họa sĩ Cao Huyền nhiều năm học hội họa ở châu Âu, từng được trao 'giải thưởng mỹ thuật Da Vincy', tranh của mang đậm phong cách cổ điển châu Âu, có biệt tài vận dụng ánh sáng để thể nội tâm nhân vật, được giới mỹ thuật châu Âu ca ngợi là "Rembrandt của Trung Quốc". Sau khi bất hạnh ra , giá tranh của lập tức tăng vọt thị trường, bức tranh này là tác phẩm mà coi trọng nhất. Xin quý vị chú ý đến trong tranh, có nhà phê bình rằng, họa sĩ vẽ tuyệt vời như thế này, chắc hẳn rất say mê ấy. Nhưng cũng có nhà phê bình , khí chất thần tiên của trong tranh quá mạnh, dường như phải là người trong thế giới thực, có lẽ là hình ảnh thiên sứ trong tưởng tượng của Cao Huyền... Bây giờ chính thức đấu giá, giá khởi điểm là 1 vạn đồng nhân dân tệ."


      Lập tức có người trả 10 vạn, nhưng sau đó lại có người trả cao hơn. Mọi người đua nhau giơ cao tấm biển, 1 ai chú ý đến hàng ghế sau cùng ở đại sảnh - có mặc đồ đen ngồi đó, chính là Xuân Vũ.


      Xuân Vũ nhìn thấy mình ngồi ngay ngắn trong bức tranh được treo ở vị trí nổi bật trong đại sảnh, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. đọc được thông tin bán đấu giá đăng báo, nên đến xem, nhưng ngờ lại bán đấu giá cả bức tranh này.


      có người trả đến giá ngất ngưởng 1 triệu đồng, và mua được bức tranh. Nghe tiền bán tranh đợt này tặng cho quỹ học bổng giáo dục.


      Xuân Vũ cúi đầu bước ra khỏi đại sảnh, có ai chú ý đến khuôn mặt của . Ra đến cửa, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt, mới ngẩng đầu lên, giống với tư thế trong bức tranh.


      Tất cả kết thúc.


      Xuân Vũ đến bên bờ sông Tô Châu, nhìn ngôi nhà 3 tầng kiểu cũ. Phòng tranh Tý Dạ ở tầng trệt đóng cửa, nhìn cửa sổ tầng 3.


      Xuân Vũ lại ngoảnh sang nhìn dòng sông, ánh dương chiếu mặt nước lững lờ trôi lấp lánh những ánh vàng. lấy ra chiếc máy di động mới mua, nhấn nút soạn liền mấy tin nhắn:


      "Ngày thứ 2 sau khi mất, Diệp Tiêu cho niêm phong thiết bị phục vụ nhắn tin, có ai nhận được tin nhắn đưa ra các câu hỏi ghê gớm nữa."


      "Nghiêm Minh Lượng thừa nhận mình có quan hệ với , xin chịu mọi trách nhiệm trước pháp luật, giờ nhà chức trách xử lý các vấn đề của Minh Lượng."


      "Hứa Văn Nhã được điều trị có tiến triển tốt, bạn ấy có thể trò chuyện; bác sĩ Văn tin chắc Văn Nhã bình phục."


      "Nam Tiểu Cầm tỉnh trở lại. Vì chấn thương sọ não khá nặng nên bạn ấy bị mất phần trí nhớ, đúng là phúc ở trong họa, vẫn còn may."


      "Cao Huyền, liệu có nhận được tin nhắn ?"


      Rồi lần lượt gửi những tin này cho số máy X.


      Vài giây sau, máy di động lại vang lên tiếng "tít tít" tin nhắn...




      -0-END -0-

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :