1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Địa chủ nông thôn - Mạt Mê Hồ (20/146) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 12: Nguy cơ được giải trừ

      Edit: hihi_haha
      Beta: Thiên Hạ

      “Thiên nhi, Dao Dao, Tiêu Tiêu, Huyên Huyên, chúng ta trở về.” Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gọi nhàng của cha mẹ. Mấy người Tiêu Tiêu liếc nhìn nhau, đều thấy được thất kinh trong mắt mỗi người, trong ánh mắt giao nhau đều lộ ra ý tứ rằng cha mẹ trở lại, làm sao như thế được?

      Vẫn là Tiêu Tiêu phản ứng nhanh, lập tức bảo mọi người đem những thứ lấy được trước đó từ núi về giấu , làm xong tất cả, tỷ muội ba người đem Mạc Vân Thiên đẩy ra mở cửa. Mạc Vân Thiên bất đắc dĩ hồi lâu, nhìn thoáng qua các nàng, hít hơi sâu, cố lấy dũng khí ra mở cửa.

      “Các ngươi như thế nào mà lâu như vậy mới ra mở cửa a? Hại chúng ta chờ lâu như vậy.” Mạc Vân Phong oán giận .

      “Ha ha, này…..này tại có chút việc nên mới chậm trễ.” Mạc Vân Thiên cười ngượng ngùng.

      Mạc Vân Phong liếc mắt nhìn cái, chuyện, hôm nay bận rộn như con quay, đều mệt chết, lập tức liền hướng nhà chính , Lâm thị cùng Mạc Thắng Minh cũng là mệt muốn chết rồi, đem đồ bỏ trong viện rồi cũng tìm ghế ngồi nghỉ ngơi.

      “A…, cha mẹ mau vào…”, trong phòng Mạc Vân Phong nhìn thấy Tiêu Tiêu các nàng đem thứ gì đó trở về mà chợt cả kinh, thiếu chút nữa đem hồn phách Lâm thị cùng Mạc Thắng Minh dọa ra.

      “Làm sao? Xảy ra chuyện gì?” Đầu tiên là Lâm thị nôn nóng vọt tiến vào, Mạc Thắng Minh theo sát sau đó. Lâm thị sau khi nhìn thấy mấy người có việc gì, đối với Mạc Vân Phong quở trách : “ Ngươi làm cái gì vậy? Tự dưng gọi loạn, hồn của ta đều bị ngươi dọa mất.” Dứt lời dùng tay vỗ ngực, Mạc Thắng Minh cũng là bộ dạng bị dọa sợ, bất mãn nhìn Mạc Vân Phong.

      Mạc Vân Phong nhìn thấy cha mẹ bởi vì chính mình cả kinh hô đến làm cho dọa sợ, cười làm lành : “Cha mẹ, ta phải cố ý, tại ta nhìn thấy Tiêu Tiêu bọn họ mang vài thứ gì đó trở về là giật mình, cho nên mới như vậy, hắc hắc….”

      Mang thứ gì đó trở về? Vợ chồng hai người nhìn nhau, nghi hoặc nhìn về phía Mạc Vân Phong, Mạc Vân Phong lấy ngón tay chỉ hướng góc tường có giỏ hàng nhét đầy mấy thứ.

      Nhìn theo hướng ngón tay Mạc Vân Phong, vợ chồng chấn kinh, Lâm thị kinh ngạc ra lời, Mạc Thắng Minh sau khi khiếp sợ qua, trầm giọng : “Này đó là thế nào? Các ngươi là từ nơi nào tìm ra?”

      Mạc Tiêu Tiêu mấy người đều là nhìn mũi chân chính mình, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, chính là có phun ra câu, Mạc Thắng Minh nhìn động tác của bọn họ, trong ánh mắt chợt lóe tia sáng tỏ, lần này có hỏi Tiêu Tiêu ba người mà là hướng về phía Huyên Huyên chỉ có mấy tuổi hỏi: “Huyên Huyên, đến chỗ này của phụ thân, ngươi cho phụ thân biết các người hôm nay làm cái gì có được nào?”

      Mạc Huyên Huyên , nhìn ba người Tiêu Tiêu, dường như vì cái gì ca ca tỷ tỷ ra, phải là núi sao? Có cái gì thể ra đâu? Trong đầu chợt lóe ý niệm, phải là ca ca tỷ tỷ thẹn thùng ? Ân, khẳng định là như thế.

      Mạc Huyên Huyên căn cứ ý nghĩ của chính mình đoán Tiêu Tiêu ba người im lặng lên tiếng, đem thần sắc tại của các nàng thành biểu thẹn thùng, nếu để Tiêu Tiêu biết suy nghĩ trong lòng nàng, khẳng định tức hộc máu.

      Huyên Huyên nghĩ nghĩ xong, đến ngồi vào trong lòng Mạc Thắng Minh, vui vẻ : “phụ thân, chúng ta hôm nay nhiều nơi nga, còn ăn nhiều thứ nữa. Người xem, nhị tỷ đây là quả dâu, đây là quả mâm xôi, còn có này, nhị tỷ kêu là quả Dương mai, có thể bán lấy tiền đây.”

      Mạc Huyên Huyên tại đắm chìm trong thế giới hoa quả, chút cũng phát ra Mạc Thắng Minh cùng Lâm Thị sau khi nghe xong lời của nàng, sắc mặt đều trầm xuống, cùng với ba người Tiêu Tiêu đều nghĩ muốn ngất xỉu.

      “Huyên Huyên, ngươi có nghĩ muốn ra ngoài chơi cùng tiểu bằng hữu trong thôn ?” Lâm thị đầu tiên sang chuyện khác, nghĩ đem Huyên Huyên đưa ra ngoài.

      Mạc Huyên Huyên vừa nghe có thể ra ngoài chơi, ánh mắt hướng về phía Lâm thị, hưng phấn kêu lên: “Nương, ta có thể ra ngoài chơi sao?”

      “Ân, đương nhiên có thể.” Lâm thị cười .

      Mạc Huyên Huyên từ trong lòng Mạc Thắng Minh ra, chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa cao hứng hô: “Nga, có thể ra ngoài chơi, cha mẹ, ta ra ngoài chơi…”

      Mạc Huyên Huyên vừa , khí trong phòng lập tức ngưng trọng, Lâm thị cũng thu hồi bộ dạng ôn nhu đối với Huyên Huyên, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, hai mắt nén giận nhìn về phía huynh muội ba người Mạc Vân Thiên, Mạc Tiêu Tiêu, Mạc Dao Dao.

      Ba người theo bản năng rùng mình, chỉ nghe thấy Mạc Thắng Minh trong giọng chứa đựng lửa giận: “ , các người hôm nay có phải hay lên núi.” Đây là câu khẳng định, phải nghi vấn.

      Lâm thị tuy rằng cũng đoán là lên núi, nhưng khi nghe được đương gia khẳng định ra, trong lòng lửa giận nhịn được bốc lên cao.

      Ba người Tiêu Tiêu thấy giấu được, đánh phải khai ra, hết toàn bộ tình trải qua, cuối cùng Tiêu Tiêu còn thêm câu: “Việc này liên quan đến đại ca, đại tỷ, tất cả đều là chủ ý của ta, cha mẹ nếu tất yếu phải phạt liền phạt mình ta là tốt rồi.”

      Mạc Vân Thiên cùng Mạc Dao Dao tất nhiên chịu để Tiêu Tiêu gánh toàn bộ trách nhiệm, đều nhận trách nhiệm về phía mình.

      Mạc Thắng Minh sau khi nghe xong tình ba người trải qua, giống với Lâm thị đều có lên tiếng, ngược lại khiến cho ba người Tiêu Tiêu khỏi lo sợ, nghĩ đến: chẳng lẽ cha mẹ nghiêm khắc trừng phạt chính mình?

      Mạc Thắng Minh cùng Lâm thị vẫn mở miệng, làm cho ba người trong lòng bất an càng ngày càng tăng, nhìn về phía Mạc Thắng Minh trong ánh mắt đều tràn ngập khủng hoảng.

      thực tế Mạc Thắng Minh là suy nghĩ về cây Dương Mai mà ba người vừa mới kia, bởi vì cũng hiểu được đây là cơ hội kinh doanh, tại thời tiết nóng, trà lạnh truyền thống mọi người đều uống quen, tại đưa ra loại mới khẳng định được mọi người hoan nghênh, việc Mạc Thắng Minh suy nghĩ có vấn đề gì, chỉ khổ cho ba người Tiêu Tiêu trong phòng vẫn còn lo lắng đề phòng.

      Sau lúc lâu, Mạc Thắng Minh mới hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ của chính mình, nhìn thấy ba người Tiêu Tiêu nhìn về phía với ánh mắt cùng sắc mặt khủng hoảng, cũng có hù dọa bọn họ, nhưng răn dạy là vấn đề tất yếu, thanh thanh yết hầu, trầm giọng : “ tại biết sai lầm? Cho dù về sau có muốn cũng phải để cho ta hoặc nương các ngươi cùng , bằng được phép , có nghe hay ?”

      Mấy người đầu tiên là cái hiểu cái gật đầu, rồi sau đó mới phản ứng lại, đây có nghĩa là về sau vẫn có thể lên núi, chẳng qua là thời điểm phải có cha mẹ cùng, bất quá này cũng phải trọng điểm, trọng điểm là về sau bọn họ vẫn có thể lên núi .

      Ba người hoan hỉ đối với Mạc Thắng Minh : “Cảm ơn cha, cảm ơn nương!”

      Lâm thị nhìn bọn họ cao hứng, cười mắng tiếng liền đến phòng bếp làm cơm chiều, lưu lại mấy phụ tử bọn họ tại nhà chính.

      “Tiêu Tiêu, các người rượu Dương Mai cùng canh Dương Mai làm dễ dàng sao? có thể dùng để kiếm tiền sao?” Mạc Thắng Minh đưa ra những nghi hoặc trong lòng. Tuy rằng trong lòng chính mình cũng tin tưởng có thể bán lấy tiền, nhưng vẫn là nhịn được muốn xác nhận lại.

      “Cha, bán lấy tiền khẳng định là có thể, ngài nghĩ lại xem, tại nóng, mọi người đều chỉ uống trà lạnh, nhà phú quý chút đếu là trực tiếp uống trà giải nhiệt, canh Dương Mai này khẳng định bọn họ chưa có uống qua, chúng ta tại nấu mang bán khẳng định là có thể chiếm được tiên cơ.” Tiêu Tiêu phân tích .

      Nhìn trước mắt Tiêu Tiêu xa lạ mà lại quen thuộc, Mạc Thắng Minh trong lòng lại xuất cảm xúc phức tạp. Nếu phải Tiêu Tiêu vẫn luôn tại bên người chính mình, khẳng định nghĩ rằng nàng có phải hay bị đánh tráo, cũng may trước đó nàng có chuyện mơ thấy thần tiên, trong lòng liền an tâm lại.

      Bọn họ nghĩ rằng Tiêu Tiêu là được trời xanh chiếu cố dạy cho nhiều thứ sau nhiều ngày nằm giường, mới có nhiều biện pháp kiếm tiền như vậy, mà Tiêu Tiêu cũng sử dụng các biện pháp này để chậm rãi thay đổi gia cảnh của bọn họ. Việc này Mạc Thắng Minh xem ở trong mắt nhưng là đau ở trong lòng, hai tay nắm chặt, yên lặng thề, chính mình nhất định phải cố gắng kiếm tiền, nuôi sống gia đình này, để vợ con lại phải cùng chính mình chịu khổ.

      Tiêu Tiêu còn biết việc chính mình bị hoài nghi biến mất, nếu biết được suy nghĩ của Mạc Thắng Minh khẳng định tiếng nguy hiểm.
      Last edited by a moderator: 15/4/15
      Tôm Thỏ, ChrisFuu thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 13: Canh Dương Mai được chế tác thành công

      Edit: hihi_haha
      Beta: Thiên Hạ

      Ánh mặt trời còn sót lại chiếu vào thôn trang hiền hoà, khói bếp lượn lờ bay lên, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chó sủa cùng tiếng tiểu hài tử khóc nháo, đường lại đều là vài nông phu trở về nhà nghỉ ngơi sau ngày làm mệt mỏi, thôn đều yên tĩnh như vậy.

      Trong phòng, nhà Tiêu Tiêu ăn cơm chiều, bữa cơm gia đình nông thôn giống nhà giàu có, ăn bữa cơm còn có nhiều quy tắc ăn , nhai ra tiếng. Mọi người có đôi khi vài câu, tăng khí bữa ăn, bất quá tại việc bọn họ thảo luận vẫn là xung quanh biện pháp kiếm tiền từ rượu Dương Mai và canh Dương Mai.

      “Tiêu Tiêu, rượu Dương Mai và canh Dương Mai ngươi thực rất đơn giản, nhưng rốt cuộc là làm như thế nào a?” Mạc Thắng Minh từ buổi chiều sau khi Tiêu Tiêu đem biện pháp ra xong, liền luôn nghĩ chuyện này, chẳng qua vẫn nghĩ ra này rốt cuộc là làm như thế nào, chỉ có thể đem nghi vấn hướng về phía Tiêu Tiêu.

      Tiêu Tiêu quyết định chưa ra, cười hì hì đối với Mạc Thắng Minh : “Phụ thân, giữ bí mật, đến thời điểm nữ nhi làm ra người liền biết.”

      Nhìn thấy bộ dạng Tiêu Tiêu nghịch ngợm, Mạc Thắng Minh đúng là tức giận được, cũng chỉ có cười cười, tiếp tục ăn cơm, chỉ là trong lòng nghi vấn vẫn tồn tại, nghi vấn được giải thích, nghẹn hỏng . Vài lần nhìn Tiêu Tiêu muốn lại thôi, nghĩ đến phía trước Tiêu Tiêu giữ bí mật, chỉ có thể tạm thời đặt câu hỏi.

      vất vả đợi đến sau bữa cơm, vốn tưởng rằng Tiêu Tiêu , nhưng nghĩ tới sau bữa cơm Tiêu Tiêu ra ngoài dạo vòng sau đó liền rửa mặt rồi ngủ. Thực khiến Mạc Thắng Minh buồn bực lâu.

      Hôm sau, Tiêu Tiêu để Mạc Thắng Minh cũng Lâm thị lên trấn bán mỳ lạnh, mà ở nhà chăm sóc quả Dương Mai cùng với vài thứ khác hôm qua đào trở về. Tiêu Tiêu để cho Mạc Thắng Minh đem hạt tiêu hôm qua mang trở về reo tại trong viện nhà mình, như vậy tiện cho việc chăm sóc. Tiêu Tiêu đem lưu trữ ít khoai tây để sang năm làm giống, những cái khác lấy đến sử dụng.

      Nhìn chỉ có quả Dương Mai chưa xử lý, Mạc Thắng Minh trong mắt chợt lóe tia vui sướng, trong lòng nghi hoặc rốt cuộc được cởi bỏ, động tác cũng ngày nhanh.

      Tiêu Tiêu luôn chú ý động tại Mạc Thắng Minh, thấy động tác nhanh hơn, khỏi bóp trán, bất đắc dĩ cười cười.

      Rốt cuộc những chuyện khác đều giải quyết, mọi người đều xem xét ngóng trông Tiêu Tiêu, xem làm nàng thân khẩn trương, bất quá nháy mắt liền khôi phục thần thái, đầu tiên là để Mạc Thắng Minh đem quả Dương Mai còn tươi mới lấy ra. Sau đó khiến Lâm thị chờ ở bên làm việc, dùng muối ngâm hơn khắc thời gian, rửa sạch, bỏ hạt, chỉ chừa thịt quả, sau đó lại đem thịt quả trộn đều với số lượng đường vừa phải đem ngâm trong ba khắc, thịt quả chuẩn bị tốt rồi mang ra nấu với nước bằng lửa lớn, nấu sôi thả thêm đường phiến vào nêm nếm, làm xong để Mạc Thắng Minh chuyển sang dùng lửa nấu, vừa nấu vừa khuấy đều để tránh bị khê.

      đại Tiêu Tiêu nấu canh Dương Mai có thêm nước chanh cùng rượu nho, nhưng tại nơi này có hai loại này, đánh phải tìm cái khác để thay thế, nhưng có loại nào giống rượu nho, nghĩ đến khả năng hương vị có chút giống . Canh Dương Mai nấu xong để lại chờ lạnh dùng ăn.

      Sau khi canh Dương Mai làm xong, mọi người đều bị hương thơm cùng với màu sắc đỏ tươi của nó hấp dẫn, nhịn được đứng bên nuốt nước miếng. Huyên Huyên sớm nháo đòi uống, may có Lâm thị ngăn cản, liền đứng bên cạnh cầm bát nhìn chằm chằm nồi xem bao lâu chín.

      Để cho canh nguội xong, Lâm thị lấy mấy bát cấp cho mọi người trong phòng nếm thử, nhìn màu sắc, hít vào hương vị canh Dương Mai để cho người nhịn được phát thèm.

      Tiêu Tiêu chậm rì rì nhấm nháp, tuy rằng hương vị bằng so với đại, nhưng ở thời đại này cũng coi như là hương vị vô cùng tốt. Thời đại này có rượu nho, nhưng lại có nho, đến thời điểm có thể để cho phụ thân mua chút hạt nho, sau đó trồng trong sân, nho chín mình có thể chế tác thành rượu nho, đây chính là việc cần làm ngay a! Nghĩ đến đây Tiêu Tiêu tươi cười càng đậm.

      Huyên Huyên nhanh chóng uống hết chén, sau đó chép chép miệng : “Hảo hảo uống nga, ngọt, so với kẹo mạch nha ăn còn ngon hơn. Nương, ta còn muốn uống…”

      Lâm thị nghe xong lời của Huyên Huyên, mũi có chút chua chua, hốc mắt dần đỏ lên, nhưng sau đó lại đem tất cả che dấu lại, từ ái sờ đầu Huyên Huyên, ôn nhu : “Huyên Huyên, mẫu thân lại cho ngươi thêm chén, nhưng là thể ăn nhiều, biết ?”

      “Kia về sau Huyên Huyên còn có thể uống sao?” Huyên Huyên chớp chớp đôi mắt to nhìn Lâm thị.

      “Phốc xuy.., đứa ngốc, về sau làm khẳng định cho ngươi uống nga.” Lâm thị thần sắc từ ái càng ngày càng đậm, ngay cả Mạc Thắng Minh mặt ý cười cũng càng ngày càng đậm.

      Lâm thị đáp ứng cầu của Mạc Huyên Huyên, lại cho nàng thêm chén, nhưng vẫn dặn là thể ăn nhiều, bằng về sau liền cho nàng uống. Nghe xong lời Lâm thị, Huyên Huyên suy nghĩ về phúc lợi về sau của mình, cái hiểu cái gật đầu đáp ứng.

      Sau khi nhấm nháp xong, mọi người đều cảm thấy biện pháp bán canh Dương Mai này hoàn toàn khả thi. “Tiêu Tiêu, biện pháp này cũng là lão thần tiên dạy cho ngươi?” Mạc Thắng Minh dường như kinh hỉ nhưng cũng dám xác định.

      Tiêu Tiêu bất đắc dĩ gật đầu, “Đúng vậy, lão thần tiên còn dạy ta rất nhiều, có cả trù nghệ cùng ít võ thuật.”

      “Võ thuật?” Mạc Thắng Minh cùng Lâm thị kinh ngạc trừng lớn hai mắt. Võ thuật, phải biết võ thuật chỉ có ít công tử nhà có tiền mới có thể học, nghĩ tói lão thần tiên còn dạy Tiêu Tiêu võ thuật. Bất quá nghĩ lại, nếu là lão thần tiên tự mình dạy, như vậy nhất định sai được, ngược lại liền thay đổi sắc mặt vui sướng.

      Nhìn bọn họ sắc mặt biến đổi, vẻ mặt chuyển hóa nhanh như vậy, Tiêu Tiêu gì, rất sợ bọn bọn họ có thể lại việc này, chỉ còn cách sang chuyện khác: “Cha mẹ, ngày mai có muốn hay đem thứ này thử xem? Nhưng là dùng cái gì để đựng đâu?”

      "Này canh Dương Mai tuy rằng là canh nhưng nó vẫn nằm trong khái niệm trù trà, chúng ta dùng bát sứ trắng như thế nào?” Mạc Vân Phong thử đề nghị.

      Mạc Vân Thiên liếc trắng mắt, trực tiếp phản bác : “Bát sứ trắng? đơn giản, nhà chúng ta nào có tiền thừa để mua bát sứ trắng ?”

      Mạc Vân Phong cũng có cãi lại, cũng đúng, nhà mình tại tuy có tiền thu, nhưng là nhiều, nào có nhiều tiền như vậy mua bát sứ trắng quý giá. Chính mình đúng là nghĩ quá đơn giản.

      Tuy rằng có cãi lại, nhưng là vẫn cam lòng : “Vậy ngươi làm sao giờ?”

      Mấy người suy nghĩ lâu đều có nghĩ ra kết quả, lúc này gần giữa trưa, mọi người còn chưa có nghĩ ra, nhưng cơm trưa vẫn là muốn ăn, trước hết để Lâm thị làm cơm trưa, Mạc Dao Dao làm trợ thủ, còn lại mọi người ở tại nhà chính suy nghĩ tiếp, Mạc Huyên Huyên sau khi ăn xong, thấy mọi người đều khổ công suy nghĩ đều có để ý nàng, cũng thức thời có tranh cãi ầm ĩ, nhưng mà chịu được khí tương đối ngưng trọng đành phải chạy ra ngoài chơi.

      Trôi qua nửa canh giờ, mấy người vẫn có nghĩ ra phương pháp gì, Lâm thị làm xong đồ ăn, tuy rằng nghĩ biện pháp rất quan trọng, nhưng ăn cơm còn quan trọng hơn, nếu ăn no nào có tâm tự suy nghĩ việc gì.

      bàn cơm khí cũng xuống thấp, Lâm thị tại phòng bếp vừa làm cơm vừa nghĩ chuyện này, nàng nghĩ đến, tại chỉ muốn đem cái này bán, về phần dùng cái gì đóng gói, trước mắt quan trọng, về sau có thể tiến hành đóng gói, tại nghĩ cái này có chút quá sớm.

      Lâm thị cũng chịu nổi cảm xúc trong phòng, ấp a ấp úng : “Muốn hay …, muốn hay chúng ta tạm thời trực tiếp bán, sau này có thể lấy tiền lời mua bát gốm sứ, chúng ta cái này là sản phẩm mới, mọi người chưa chắc hẳn thích đâu, chúng ta nghĩ cũng quả sớm.”

      Tiêu Tiêu lắc đầu, phủ định đề nghị của Lâm thị, nàng nghĩ đến, sản phẩm mới tất yếu phải được đóng gói bao mới, bằng cho dù sản phẩm của ngươi có hương vị tốt, mọi người cũng cảm giác là lên được mặt bàn gì đó. Cho nên chỉ tất yếu có hương vị tốt, muốn bán tốt, đóng gói là điểm mấu chốt.

      Cơm nước xong, mọi người đều có vẻ lo lắng, Tiêu Tiêu nghĩ cũng có chút đau đầu. Đột nhiên trong đầu chợt lóe ý tưởng, càng nghĩ càng cảm giác có thể làm, kích động đứng lên, tay dùng lực vỗ cuống mặt bàn, hưng phấn : “Đúng vậy, ta như thế nào nghĩ ra đâu? Ha ha, quá tốt…”

      Mọi người đều hiểu ra sao, Mạc Thắng Minh nhìn hành vi của Tiêu Tiêu, chợt sợ nàng bị kích thích khiến đầu óc có chút hồ đồ, Tiêu Tiêu hứng phấn mà biết suy nghĩ trong lòng của cha nàng, biết có hộc máu hay .

      Lâm thị dò hỏi: “Sao thế Tiêu Tiêu? Ngươi nghĩ ra cái chủ ý gì hay sao?”


      Lời tác giả: Hôm nay bận rộn điên rồi, So có khai máy tính, chỉ có thể là buổi tối mới càng, các vị xem quan, tưởng tạp ta tích liền chép miệng, ta chống đỡ là có thể , đến đây !


      Hết chương 13
      Last edited by a moderator: 15/4/15
      Tôm Thỏ, ChrisFuu thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14 vô đề

      Edit: Dứa
      Beta: Thiên Hạ

      Lâm thị dò hỏi: "Thế nào rồi, Tiêu Tiêu? Ngươi có cái chủ ý gì sao?"

      Mạc Tiêu Tiêu vẻ mặt hưng phấn : "Phụ thân, nương, chúng ta có thể đưa trước ít cái này đến quán ăn thử xem, trước đưa cái này bán ở tiệm cơm, nếu bọn họ tiêu thụ tốt, lúc đó tự chúng ta cũng có thể bán lẻ".

      Mạc Thắng Minh kích động vỗ đùi "Đúng vậy, chúng ta sao nghĩ đến, còn nhớ lúc ấy ta làm sai vặt trấn biết tên chưởng quầy của Lưu Tiên Cư, chúng ta có thể tìm thử xem".

      Người nhà bởi vì giải quyết vấn đề dễ dàng, ăn cơm nhiều hơn mấy bát.

      Giải quyết vấn đề tự nhiên là tốt, tại mọi người đều tin tưởng tràn đầy xử lý nốt số quả Dương Mai còn lại, nhưng vẫn để đến ngày mai mới nấu, dù sao hôm đó làm mới ngon.

      Tiêu Tiêu vốn định lên núi hái chút quả Dương Mai về, nhưng bởi vì Lâm thị biết xử lý khoai tây thế nào, cho nên trước phải cho nàng biết phương pháp xử lý, Lâm thị nghe Tiêu Tiêu củ này có thể ăn rất là kinh ngạc. Sau đó xử lý xong chỗ khoai tây này cũng tối muộn rồi.

      Vốn Tiêu Tiêu thích ăn khoai tây, vào mùa này thể có khoai tây, Tiêu Tiêu Lâm thị chọn ít củ giống tốt, chọn củ có màu vàng óng, đem tới để trong hầm, năm sau lấy làm giống để trồng.

      Sửa sang lại chút, đột nhiên cảm thấy số lượng quả Dương Mai khả năng đủ dùng, Tiêu Tiêu cảm thấy hẳn phải lên núi hái ít nữa. Nghĩ như vậy, Tiêu Tiêu trực tiếp ra: "Phụ thân, số lượng quả Dương Mai tựa hồ đủ, hay chúng ta lại hái ít trở về được ?".

      Mạc Thắng Minh nghe Tiêu Tiêu xong, nhíu nhíu mày, "Này..., chẳng lẽ chừng này còn chưa đủ sao?".

      Tiêu Tiêu bất đắc dĩ cười cười, "Phụ thân, về sau chúng ta chỉ nấu canh mới dùng đến Dương Mai ."

      "Này, được rồi, như vậy chúng ta đợi lúc liền lên núi hái !" Mạc Thắng Minh xoay người cái, rồi sau đó lại bình thường trở lại.

      Cảnh sắc núi vẫn tốt đẹp như vậy, khiến cho người ta có loại ý tưởng muốn cư ở chỗ này, bất quá mấy người trước mắt tới nơi này nghĩ như vậy, bởi vì bọn họ tới nơi này có mục đích, mục đích kia chính là hái Dương Mai.

      cành treo từng quả Dương Mai, nhìn xem là thấy nước miếng muốn chảy ròng ròng, Mạc Vân Phong lần đầu tiên đến núi, nhìn đến nhiều quả Dương Mai đỏ tươi ướt át, trực tiếp xông lên hái vài trái cho vào miệng nếm, vừa ăn vừa : "Ăn ngon, ngọt."

      Lâm thị nhìn suốt buổi thấy tại nơi này nhiều Dương Mai như vậy cũng sợ ngây người. Bọn họ phải là có nghĩ tới có cây Dương Mai, nhiều nhất cũng có hai cây mà thôi, chỉ là nghĩ tới nơi này có rất nhiều cây Dương Mai. Xem ra lão thiên vẫn rất chiếu cố bọn họ. Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, "Chúng ta lại có thể kiếm thêm chút bạc".

      Mạc Thắng Minh cùng Lâm thị có hái ăn thử, mà trực tiếp động thủ hái cho vào trong giỏ trúc. Nhìn cha mẹ bộ dáng nghiêm túc, mấy người chua xót, cả nhà vừa đến đây liền trực tiếp ăn thử, cha cùng nương liền bắt đầu làm việc, đều có nếm thử hương vị. Nghĩ đến cha mẹ cũng là vì sinh kế trong nhà, trước ăn đến liền trực tiếp động thủ hái. Hay là trước cố gắng vượt qua rồi hưởng thụ.

      Lần trước bởi vì chỉ có ba người, hơn nữa cây Dương Mai tương đối cao, cao bọn họ đều có hái đến, lần này có Mạc Thắng Minh cùng Lâm thị, cao tự nhiên cần bọn họ động thủ hái. Sáu người mười hai cái tay, chạy nhanh đến cây hái Dương Mai, chốc lát sau hái được rất nhiều. Nghĩ đến tạm thời bằng này đủ bán rồi, Tiêu Tiêu liền kêu bọn họ đình chỉ tốc độ hái Dương Mai, "Tất cả mọi người dừng lại , tại đại đa số cây còn chưa chín , chúng ta qua vài ngày lại đến hái, tại như vầy đủ rồi, hơn nữa ăn hết, để đấy cũng dễ dàng hư".

      Cả nhà vừa nghe thứ này vốn lưu trữ tốt, bằng này ngày mai đủ bán rồi. Nghĩ vậy dừng hái lại, trực tiếp đem Dương Mai hái được khiêng xuống núi.

      Về đến nhà lại là trận bận rộn, bởi vì Lâm thị lại phơi Dương Mai, dĩ nhiên nhiệm vụ nấu cơm giao cho Mạc Dao Dao. Lâm thị nhìn khả năng Dao Dao mình ứng phó được, liền kêu Tiêu Tiêu phụ giúp nàng.

      Trong nhà vẫn dùng gạo lần trước Tiêu Tiêu cùng Mạc Thắng Minh trấn mua còn, bọn họ cũng có ăn bao nhiêu, bột ngô cũng còn dư rất nhiều. Nhìn gói bột ngô to, Tiêu Tiêu bỗng nhiên muốn ăn bột ngô chiên cùng bánh xốp ngô, xét thấy tại trong nhà nhiều người, cho nên trước hết làm ít bột ngô chiên .

      Tiêu Tiêu cái liền làm chủ, đem bột ngô cùng bột mì đổ vào trong chậu, cho vào nước ấm vừa phải, dùng chiếc đũa quấy đều hòa tan, đợi chảo nóng chút, bởi vì mua tôm bóc vỏ, cho nên Tiêu Tiêu quyết định cho tôm bóc vỏ, chỉ có rau hẹ, đem rau hẹ rửa sạch cắt thành nhiều đoạn, đập vài cái trứng gà, để vào chung với rau hẹ, đổ ít đồ gia vị, quấy đều.

      Trong nồi cho ít mỡ, Tiêu Tiêu đem bột ngô nhồi xong vào trong nồi, sau đó lại dùng tay đem bột cũng đè nén lại, lại đem lá hẹ cho vào bánh bột, dùng đũa lật mặt sau lại, sau đó cầm cái nắp đậy vào, chốc lát sau bột ngô chiên có hương thơm nức mũi, Tiêu Tiêu lấy ít nếm thử, hương vị vẫn ngon như vậy.

      "Oa, đại tỷ, nhị tỷ tại ăn cái gì ngon? Thơm quá a!" Huyên Huyên ngửi được hương thơm liền chạy đến phòng bếp, nhìn thấy bột ngô chiên vàng, nước miếng đều chảy xuống .

      " có gì, chỉ là nhị tỷ muội làm ra đồ ăn mới, trước tiên muội ở bên ngoài đợi lát nữa, thời điểm đổ ra có thể ăn " Mạc Dao Dao ôn nhu cười .

      Mạc Huyên Huyên vốn định nhìn cái gì ăn ngon, nhưng ý của Mạc Tiêu Tiêu cho nàng xem, còn làm bộ như ác độc : "Muội lại quấy rối, tỷ liền cho muội ăn , được rồi, nhanh ra ngoài, cho quấy rầy ta với đại tỷ, nghe được ?"

      Cũng mặc kệ Huyên Huyên có nguyện ý hay , liền trực tiếp đẩy nàng ra khỏi phòng bếp. Mạc Huyên Huyên bĩu môi, quay đầu lại dời , ngồi xuống trước bàn cơm, hai tay chống cằm, cau mày, gương mặt buồn bực.

      "Huyên Huyên nhà ta đây là thế nào?" Lâm thị nhìn đến Huyên Huyên tiểu bộ dáng khả ái, nhịn được liền trêu đùa, "Là ai khi dễ Huyên Huyên nhà ta sao? cho nương, nương giúp ngươi ra mặt dạy dỗ".

      Lâm thị chưa dứt, Huyên Huyên vừa vừa cảm thấy ủy khuất, nghẹn miệng ủy khuất : "Nương, đại tỷ cùng nhị tỷ tại phòng bếp ăn vụng, đáng giận. Nương, ngươi cần phải hảo hảo sửa chữa các nàng nga!" xong còn tội nghiệp dùng cặp mắt to nhìn Lâm thị.

      Lâm thị nhịn được nở nụ cười, "Hảo, nương phải xem ngay, thuận tiện giáo huấn các nàng chút."

      “Chỉ biết nương tốt nhất ”

      Lâm thị niết mũi Huyên Huyên, bất đắc dĩ cười câu, "Ngươi a, là đối với ngươi có biện pháp, tiểu nha đầu...".

      xong xoay người hướng phòng bếp, nàng muốn biết hôm nay đem bữa tối giao cho Dao Dao cùng Tiêu Tiêu các nàng làm gì, trong lòng giống như có chút chờ mong. Chung quy đây là con nàng lần đầu tiên xuống bếp, chờ mong là dối, bất quá các nàng có làm tốt cũng quan hệ, chính mình lại giúp lần liền tốt hơn.

      Vào phòng bếp, Lâm thị ngửi được hương vị, kinh ngạc nhìn vài món ăn các nàng làm ra, khoai tây xắt sợi chua cay, khoai tây trộn rau, còn có món rau xanh, cùng đĩa rau hẹ tráng trứng cùng với rổ bánh bột ngô chiên.

      "Này là hai ngươi làm ?" Lâm thị kinh ngạc.

      "Đúng vậy, mẫu thân, người nếm thử xem." Tiêu Tiêu đem chiếc đũa đưa cho Lâm thị, trong lòng có chút kích động , kiếp trước chính mình làm đồ ăn chỉ có bạn bè ăn, còn chưa bao giờ nấu ăn cho người nhà nếm qua, đến bên này tại có người thân, tự nhiên muốn hảo hảo làm cho mọi người nếm thử.

      Lâm thị cầm chiếc đũa, gắp miếng khoai tây trộn rau cho vào miệng, nhai vài cái, mắt sáng lên, nghĩ tới cái này ăn ngon như vậy. Vốn chính mình còn nghi hoặc Tiêu Tiêu đem mấy thứ kia về làm gì, Tiêu Tiêu cái kia dùng đến ăn , trong lòng mình còn nghi hoặc đâu, chỉ là nghĩ đến hương vị ngon như vậy. Nàng nếm cái này sau lại ăn khoai tây xắt sợi chua cay, trong lòng thầm gật đầu, nhưng bên ngoài mặt lại có phản ứng.

      Trong lòng Tiêu Tiêu cùng Mạc Dao Dao khẩn trương thôi, nhìn Lâm thị giống như mỹ thực gia nếm nhiều món ăn như vậy, còn chưa phát biểu ý kiến, trong lòng gấp đến độ nóng nảy. Rốt cuộc, Lâm thị dừng lại, nhìn dáng vẻ khẩn trương của hai người bọn họ, nở nụ cười, "Đừng khẩn trương, nghĩ đến các ngươi lần đầu tiên nấu cơm, lại nấu ăn ngon như vậy, xem ra về sau ta muốn nghỉ ngơi , việc nấu cơm trong nhà liền giao cho các ngươi, ha ha..."

      Hết chương 14
      ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15 : Lần đầu gặp Tiểu béo ú

      Edit: Dứa Dứa
      Beta: Thiên Hạ

      Hai người đầu tiên là sửng sốt, sau mới kịp phản ứng lại ra Lâm thị là khen các nàng, cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Nhìn bộ dáng hai người hưng phấn, Lâm thị trừ bỏ bất đắc dĩ chỉ có bất đắc dĩ, cười : "Được rồi, hai người các ngươi muốn cao hứng còn quá sớm , chỉ mình ta nếm thử còn chưa đủ, cha và ca ngươi còn chưa có ăn đâu.”

      "Nương, đại tỷ, nhị tỷ, các tỷ nấu xong chưa, nhị ca huynh ấy đói bụng rồi."

      "Mạc Huyên Huyên, nhị ca muội qua lời này bao giờ?".

      Trong nhà chính, Huyên Huyên "giá họa" cho Mạc Vân Phong, Mạc Vân Phong trực tiếp đần mặt, đối mặt Huyên Huyên tiểu hài tử này, thể mắng cũng thể đánh, buồn bực chết .

      "Ha ha, tốt, xem các ngươi kìa, người lớn như thế, còn chơi trò này." Lâm thị tuy là oán giận, nhưng có thể nghe ra sủng nịch trong giọng , "Đại muội, nhị muội làm đồ ăn xong, Vân Phong nhanh chóng gọi cha ngươi cùng đại ca rửa tay trực tiếp ăn cơm."

      " Nương, ta liền đây"

      Trước bàn cơm mấy người ngồi xong, Tiêu Tiêu cùng Mạc Dao Dao đem đồ ăn bưng trực tiếp lên bàn, nhìn màu sắc thức ăn bàn, Mạc Thắng Minh cười to : "Ha ha, nghĩ đến Dao Dao cùng Tiêu Tiêu nhà ta đều biết nấu cơm, tốt. Ta hôm nay cần phải ăn thêm mấy bát".

      Dứt lời, đầu tiên là nếm khoai tây xắt sợi chua cay, sau đó lại nếm khoai tây trộn rau, trực tiếp : "Hảo, so với đầu bếp ở tiệm cơm kia biết là tốt gấp bao nhiêu lần”.

      "Đừng bậy, đại muội nhị muội làm tốt tốt rồi, nhưng vẫn nên rèn luyện nhiều hơn, miễn cho về sau đến nhà chồng, khỏi bị nhà chồng khinh thị". Lâm thị đầu tiên là oán trách Mạc Thắng Minh chút, rồi sau đó hướng hai tỷ muội thuyết giáo.

      Mạc Dao Dao tại chín tuổi, chừng hai năm nữa có thể bàn chuyện định hôn, bây giờ nghe Lâm thị lời này, xem ra có chút ngượng ngùng, trái lại Tiêu Tiêu da mặt tương đối dày, hơn nữa linh hồn là người đại, cảm thấy cái gì, bỗng nhiên nghĩ đến đại ca tại cũng mười ba tuổi , nhị ca cũng , hai người qua vài năm đều là có thể làm mai , tình huống tại trong nhà như thế này có người nguyện ý sao? Xem ra trước tiên nghĩ cách làm giàu .

      Sau bữa cơm, Tiêu Tiêu nhìn chút mầm ớt trong viện nhà mình, vui sướng nhất là mầm ớt đều còn sống, xem ra chính mình cần ăn món ăn có vị nhạt nhẽo rồi.

      Đồ ăn có chút ớt cay, đây chính là mỹ thực a, nghĩ đến vị cay của tương thá, Tiêu Tiêu nhất thời cảm thấy vị ngon trong miệng. Những đồ ăn kia thể có hương vị lạt quá, hơn nữa mình cũng nghĩ tới cái điếm trấn chuẩn bị năm nay làm lẩu mùa đông bán cho bọn , dùng ớt là tất yếu.

      Tiêu Tiêu nhìn xong mầm ớt sau đó di chuyển đến trong thôn. Nhìn thấy cửa hàng cách đó xa, nghĩ đến mẫu thân đưa cho mười văn tiền, có thể đến cửa hàng mua ít đồ ăn vặt cho Huyên Huyên. Tuy rằng Tiêu Tiêu thích ăn, nhưng Huyên Huyên đặc biệt thích, nghĩ đến nha đầu kia, Tiêu Tiêu đối với nàng chỉ có nề hà, cười cười liền hướng bên kia .
      Cửa hàng tuy , nên có vẫn có, Tiêu Tiêu mua chút kẹo mạch nha hết ba văn tiền, sau đó lại mua chút sợi chỉ cho đại tỷ thêu túi. Ra khỏi cửa hàng, đường thẳng chính là nhà Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu chuẩn bị quẹo vào từ bên cạnh nhảy ra cái tiểu nam hài mập mạp ngăn cản đường , Tiêu Tiêu vòng qua từ bên cạnh , nhưng vẫn là che ở phía trước Tiêu Tiêu.

      Tiêu Tiêu thở dài trong lòng trận buồn bực, có lầm hay , chính mình lần đầu tiên ra mua đồ liền gặp được loại tình huống này, đây là người nào a?

      Tiêu Tiêu rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hướng . Nam hài tuy rằng béo, nhưng là loại tương đối dễ nhìn. Nếu gầy , sau khi lớn lên khẳng định mê đảo rất nhiều người, điều kiện tiên quyết là thu nước mũi ròng ròng kia lại. Ánh mắt hiểu nhìn , nghi vấn hỏi: "Ngươi chắn đường ta làm gì? Ta muốn về nhà."

      Tiểu nam hài hung tợn : " Ngươi đem kẹo mạch nha mua được lưu lại, ta để cho ngươi , bằng ta đánh ngươi nga!". Dứt lời còn giơ giơ nắm tay lên.

      Tiêu Tiêu gì nhìn , bất đắc dĩ : "Sao ngươi tự mình mua a? Làm gì muốn ở chỗ này đoạt của ta?"

      Tiểu nam hài gặp Tiêu Tiêu tựa hồ sợ , trong lòng buồn bực, trong sách phải đánh cướp cường đạo chính là làm như vậy sao? Vì sao tiểu nương này sợ vậy? Tiểu nam hài kết luận.

      Thấy chậm chạp trả lời, Tiêu Tiêu quyết định nhìn tiểu oa béo đầu óc bị vấn đề này. Nhấc chân liền hướng về nhà , đoạn đường cảm thấy giống như có người theo sau mình, nhưng quay đầu xem lại có, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình xuất ảo giác? Nhưng lại đúng, ràng lúc bản thân xuất tiếng bước chân hai người, con đường này tại chỉ thấy mình mình, chẳng lẽ cái khác là..., dám tưởng tượng, trực tiếp chạy vội về nhà.

      Từ lúc Tiêu Tiêu xuyên qua, liền đối với Quỷ Hồn giữ vững cái thuyết giáo thà rằng tin là có, thể cho cái này là vô căn cứ, nếu có, chính mình như thế nào xuyên qua tới đây? Chỉ có thể thế giới này to lớn, biến ảo khôn lường.

      Tất nhiên Tiêu Tiêu chạy vội hướng vào trong nhà. Tiểu béo ú vẫn theo ở phía sau Tiêu Tiêu, tại thời điểm rốt cuộc rối rắm xong liền phát Tiêu Tiêu sớm thấy . Đành phải dọc theo con đường này, ràng nhìn đến lập tức có thể bắt lấy nàng, nghĩ đến nàng như thấy đằng sau có quỷ truy đuổi liền chạy nhanh nhẹn vậy. Nhìn thấy đuổi kịp, Tiêu Dật đành phải dẹp đường hồi phủ, về nhà.

      Tiêu Tiêu chạy vội về nhà, kịp thở đem cửa viện đóng lại, sau đó mới đến nhà chính uống ly nước. Động tĩnh lớn như vậy tự nhiên là kinh động đến mọi người, nhìn bộ dáng thất kinh kia của nàng, mọi người cảm thấy rất kinh ngạc. Từ lúc Tiêu Tiêu hết bệnh, về sau mặc kệ gặp được chuyện gì đều là bộ dáng liên quan, rất ít khi thấy nàng thất kinh. Mọi người tỏ vẻ nghi hoặc.

      Lâm thị nhìn Tiêu Tiêu uống ly tiếp ly, rốt cuộc thời điểm Tiêu Tiêu dừng lại mới mở miệng hỏi, "Tiêu Tiêu, ngươi sao vậy? Xảy ra chuyện gì ?".

      "Nương, có việc gì, chỉ là đằng sau vừa mới có .... chỉ có con chó đuổi, dọa chạy mà thôi". Tiêu Tiêu cảm thấy để Lâm thị biết là thỏa đáng nhất, chung quy cũng phải đại gì.

      "Ta còn lo có chuyện gì, nguyên lai chỉ là con chó, có việc gì, lần sau ra ngoài để đại ca hoặc nhị ca ngươi cùng , miễn cho con chó kia đả thương đến ngươi." Mạc Vân Phong vẻ mặt hào khí .

      Mọi người liếc mắt nhìn , tỏ vẻ gì, thân thể bé kia của , bị chó cắn tốt rồi. Bất quá Lâm thị cảm thấy vẫn là sai, chung quy Tiêu Tiêu còn như vậy, nhất định phải có người lớn hơn cùng ra ngoài.

      Nếu là lúc này Tiêu Dật biết theo dõi bị Tiêu Tiêu thành con chó rượt, có phải hay nổi trận lôi đình? Bất quá, Tiêu Dật biết là trong cuộc sống tương lai của bị ăn gắt gao, nhưng đây là tự nguyện. Cái này sau, tạm thời đề cập tới.

      Lúc này Tiêu Tiêu biết Tiêu Dật đem tư liệu của nàng điều tra nhất thanh nhị sở, vì sao Tiêu Dật muốn điều tra? ra là Tiêu Dật phục lắm, giả dạng thổ phỉ tới đánh cướp đối với Tiêu Tiêu này có thu được hiệu quả thực tế. Cho nên quyết định lần sau muốn tiếp tục đánh cướp nàng, thẳng đến khi nàng sợ mới thôi.
      FuuChris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Gặp gỡ Lưu chưởng quầy

      Edit : Dứa Dứa
      Beta : Thiên Hạ

      Chuyện này vẫn chưa đủ cho Tiêu Tiêu để trong lòng, tại thời điểm mới bắt đầu nàng có chút sợ. Rồi ngày mai nàng cũngmuốn lên trấn có vài việc cần làm, cũng may quên nhiều. Nàng luôn cảm thấy tựa hồ có cái gì nhớ được, nhưng là hồi tưởng ra, lắc lắc đầu, muốn nhớ nữa, ngày mai còn bận việc.Hôm nay vẫn là ngủ sớm chút .

      Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Lâm thị cùng Mạc Thắng Minh thức dậy, làm tốt canh Dương Mai muốn mang đến trấn , trước chỉ có thể cho vào trong nước giếng lạnh, đợi đến khi dùng đến lấy thêm ra, mỳ lạnh cũng là như thế. Lâm thị làm tốt những thứ này liền bắt đầu làm điểm tâm, điểm tâm có quá long trọng, chỉ là nấu cháo gạo lức, sau đó còn có ít đồ chua cùng đĩa rau xanh.

      Lâm thị tiến vào phòng ba tỷ muội Tiêu Tiêu, giọng gọi Mạc Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, dậy . Hôm nay còn muốn lên trấn ?"

      Tiêu Tiêu ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe được Lâm thị muốn lên trấn , trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng kịp, bởi vì bị đánh thức, tuy rằng mở mắt ra, nhưng vẫn là mê mê mông mông, cả người có vẻ ngốc ngốc lăng lăng, vô cùng khả ái. Lâm thị nhìn Tiêu Tiêu mặt khả ái như thế, trong lòng rối tinh rối mù.

      "Tiêu Tiêu, tỉnh dậy , chúng ta muốn sớm chút lên trấn ."

      Tiêu Tiêu ở bên trong sương mù, đột nhiên trong đầu chợt lóe thứ,định bắt lấy cái kia lền mất ý niệm, bỗng nhiên Tiêu Tiêu từ giường nhảy xuống, chạy nhanh cầm quần áo liền mặc vào, bên vừa mặc vừa : "Có a, như thế nào suýt quên mất hôm nay muốn lên trấn rồi? Chẳng nhớ gì hết, hi vọng còn có thể tới sớm". Nhanh chóng mặc xong y phục, sau đó cầm lấy cây lược gỗ bên trang điểm, liền chải sơ cái đuôi tóc, tế bím lại, sau đó liền ra bên ngoài rửa mặt. Lâm thị bị tốc độ của Tiêu Tiêu sợ ngây người, vẫn cho Tiêu Tiêu là cái hài tử trầm ổn, nghĩ đến Tiêu Tiêu cũng là người nóng tính. Bất đắc dĩ cười cười, sau đó xoay người ra ngoài gọi Mạc Vân Thiên cùng Mạc Vân Phong.

      Người nhà nhanh chóng ăn xong điểm tâm, ngay cả bình thường ăn cơm Mạc Huyên Huyên thích lề mề cũng nhanh chóng ăn xong rồi. Chuẩn bị tốt hết thảy lên trấn , kêu xe bò nhà Hoàng gia đầu thôn , đem đồ vật chuyển lên xe bò, đoàn người trùng trùng điệp điệp liền hướng trấn đitới.

      Vốn muốn để người ở lại coi nhà, nhưng Mạc Thắng Minh cảm thấy bọn họ mấy lần đều đem Đại muội cùng Tam muội coi ở trong nhà, lần này cũng nên cho các nàng ra ngoài nhìn chút, hơn nữa Dao Dao cũng trưởng thành, trước kia mua sắm quần áo cũng thường xuyên, lần này vừa lúc đem các nàng cùng , chuẩn bị mua sắm cho thân xiêm y xinh đẹp, cũng nên hảo hảo trang điểm.

      Dọc theo đường xe bò vừa xóc nảy lại lắc lư, vốn Tiêu Tiêu còn tính toán ngủ đường, nghĩ đến ngồi xe bò làm đau mông, rối rắm đầy mặt. Sau đó thân mình rơi vào trong ngực ấm áp của phụ thân, "Tiêu Tiêu có phải thoải mái? tại phụ thân ôm ngươi liền tốt, sợ ngươi là có ngủ đủ, trước ngủ lát, lúc nào đến phụ thân gọi ngươi" Mạc Thắng Minh giọng .

      Tiêu Tiêu gật đầu, sau đó ngáp to, tìm trong ngực Mạc Thắng Minh vị trí thoải mái tiếp tục cùng Chu công chơi cờ.

      Ước chừng sau nửa canh giờ, Mạc Thắng Minh thấy lập tức liền tới trấn , đành phải đánh thức Mạc Tiêu Tiêu: "Nhị muội, tỉnh nha, chúng ta đến rồi".

      Mạc Tiêu Tiêu lấy tay dụi dụi con mắt, lười biếng duỗi eo, sau đó lầu bà lầu bầu : "A! đến?! Người ta còn chưa ngủ đủ đâu".

      Thanh tuy , nhưng là mấy người ngồi quanh Tiêu Tiêu đều nghe thấy được, cả nhà cười cười chuyện. Ngược lại Huyên Huyên lần đầu đến trấn cao hứng hỏng rồi, líu ríu hỏi liên tục, chốc lát lại hỏi, "Trấn có phải rất đẹp ?".

      Trong chốc lát lại hỏi, "Trấn có kẹo đường hồ lô sao?" Cho dù cả nhà trả lời có, tiếp theo nàng " có a?". xong lời cuối cùng mọi người chịu nổi, đành phải với nàng: " lát bọn ngươi đến trấn xem chẳng phải biết sao!"

      Nàng thấy mọi người có phản ứng, bĩu môi muốn khóc cho bọn xem. nghĩ đến, vừa vặn có người bán kẹo đường hồ lô từ bên cạnh nàng qua, chỉ nghe thấy Huyên Huyên cao hứng kêu lên: "Oa, có, thoạt nhìn ăn ngon a".

      Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy rất muốn đánh người, ngại trước mặt mọi người ở đây, vẫn mặc kệcô nàng bất hòa, cộng thêm chấp nhặt quê mùa này. Mấy người,mỗi người ngả, Lâm thị cùng Mạc Vân Thiên Mạc Dao Dao với Mạc Huyên Huyên trước bày quán. Mạc Thắng Minh cùng Mạc Tiêu Tiêu cùng với Mạc Vân Phong tìm chưởng quầy cái tiệm cơm kia, xem canh Dương Mai có thể bán cho bọn họ hay ?

      Mấy người trong chốc lát, cuối cùng tới cửa Lưu Hương cư, Mạc Thắng Minh dẫn đầu vào, nhìn chưởng quầy tựa hồ quầy, tìm đến tiểu nhị hỏi: "Tiểu nhị ca, xin hỏi Lưu chưởng quầy nhà các ngươi ở đâu?"

      "Khách quan, ngài tìm chưởng quầy nhà chúng ta có chuyện gì?"

      "Là như vậy, ta và chưởng quầy nhà các ngươi là quen biết cũ, lần này là tới thăm , làm phiền tiểu nhị ca thông báo cho tiếng".

      "Ai, tốt, ngài chờ lát, ta đây gọi giúp ngài".

      "Hảo, cám ơn tiểu nhị ca".

      Tiểu nhị thẳng tiến hậu viện tìm chưởng quỹ, Tiêu Tiêu mới chậm rì rì đánh giá cửa hàng này, tuy rằng phải tiệm cơm xa hoa gì, nhưng bố trí thập phần lịch tao nhã. Bởi vì đối diện cũng có tiệm NhậtXuân Viên, hai nhà sợ là có cạnh tranh, khả năng Lưu Tiên cư bởi vì có món ăn mới gì, mà bây giờ cũng phải giờ cơm, cho nên mới có vẻ lạnh lẽo.

      "Ta còn tưởng ai đó, chỉ nghe tiểu nhị là có người tìm ta, còn có nghĩ đến Mạc lão đệ ngươi, ha ha..." người hơn bốn mươi, bộ dạng nam nhân tương đối khôi ngô từ sau viện ra. Dáng người tuy rằng khôi ngô, lại có loại khí phách kia, ngược lại hòa khí đầy người, nhìn tính cách là người tương đối sang sảng.

      Đầu tiên Mạc Thắng Minh ôm chào Lưu chưởng quầy, sau đó mới : "Lưu chưởng quầy, Mạc lão đệ ta đây là vô lên điện tam bảo, lần này ngược lại có chuyện muốn phiền toái Lưu chưởng quầy….. ".

      Mạc Thắng Minh còn chưa chuyện xong liền bị Lưu chưởng quầy cắt đứt, "Mạc lão đệ đừng khách khí như vậy, gọi ta tiếng Lưu đại ca là được, gọi chưởng quầy có vẻ xa lạ. Có chuyện gì ngươi thẳng, có thể giúp được, vi huynh nhất định giúp".

      "Ta đây liền sai sót, gọi ngài tiếng đại ca, ha ha..." Hai người nhìn nhau cười.

      Mạc Thắng Minh khả năng cảm thấy, ngược lại Tiêu Tiêu cảm thấy Lưu chưởng quầy này người khéo đưa đẩy. Bất quá nhìn dáng vẻ của cùng ngữ khí chuyện lại là người có thể tương giao, hết thảy vẫn muốn quan sát trước lại .

      " ra là như vậy, lão đệ đây mang đến điếm món đồ ăn mới, nghĩ mang đến lão ca nơi này thử xem..."

      Lời tuy chưa xong, nhưng Lưu chưởng quầy là người thông minh, biết tới có ý gì, liền ngắt lời : "Ngươi là muốn đem đồ ăn mới mẻ bán cho ta, sau đó do ta tiêu thụ ra ngoài?"

      Mạc Thắng Minh dù chưa chuyện, nhưng ánh mắt của muốn báo cho Lưu chưởng quầy, đúng ý là như vậy. Lưu chưởng quầy hơi trầm ngâm, sau đó nhìn Mạc Thắng Minh hỏi: " Có thể cho ta xem trước đồ ăn chút là cái gì ?"

      "Tốt, ta đưa cho lão ca ngươi xem".Mạc Thắng Minh đầu tiên là từ tiệm cơm mượn cái bát, sau đó đến múc canh Dương Mai trong thùng gỗ cho Lưu chưởng quầy.

      "Lưu lão ca, ngươi nếm thử xem."

      Lưu chưởng quầy nhìn chén đỏ rực này tản ra hương vị quả, trong lòng là kinh ngạc, nhưng mặt chưa lên nửa phần thần sắc kinh ngạc, chỉ là hơi hơi há mồm hỏi: "Mạc lão đệ, đây là..."

      "Đây là canh Dương Mai, toàn bộ trấn An Vân sợ là có người chế ra cái đồ ăn này, ngài có thể thử sau rồi ”.

      Vốn Mạc Thắng Minh chuẩn bị trả lời, nghĩ đến Tiêu Tiêu ở khoảng thời gian này ra.

      Lưu chưởng quầy híp mắt nhìn tiểu nữ hài hơn sáu tuổi, thường tiểu nữ hài sáu tuổi sợ là nhìn thấy người lớn đều trốn . Cho dù né đứng lên, cũng giống nàng như vậy, ra giống như người trưởng thành biết suy nghĩ. Hơn nữa, người tiểu nương này tựa hồ có loại khí chất trầm ổn, làm nghĩ đến câu thực thích hợp với tiểu nương này, “Thái Sơn sụp ngay trước mắt mà mặt đổi sắc”.

      Lưu chưởng quầy quan sát lúc lâu, cười to : "Ha ha, cũng biết Mạc lão đệ có nữ nhi thông minh như thế, lão đệ là người có phúc khí, ha ha..."

      Mạc Thắng Minh đối lời Lưu chưởng quầy có gì phủ nhận. Nhìn Tiêu Tiêu nở nụ cười, trong ánh mắt sủng nịch là giấu được, có lẽ cũng chưa bao giờ nghĩ tới .

      Hết chương 16
      Last edited: 24/4/15
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :