1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Địa chủ nông thôn - Mạt Mê Hồ (20/146) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6 Nhị thẩm khiêu khích

      Edit: Míp
      Beta : Thiên Hạ

      Lý thị ở nhà này làm bất kỳ chuyện gì, ngay cả nấu cơm cũng làm, bởi vì Vương thị thương nhị nhi tử cùng tôn tử, cho nên bữa cơm cũng tùy ý bọn họ. Lời của Lâm thị chọc đúng điểm yếu nên khiến Lý thị vô cùng bực tức, nàng sợ vị đại tẩu Lâm thị này, cùng Lâm thị cãi nhau làm cho bà bà Vương thị càng thêm chán ghét Lâm thị. Lúc này, công công Mạc Đại Nguyên quát: "Ồn ào cái gì? Còn ngại chưa đủ loạn đúng ? Lão nhị, quản tốt phu nhân của ngươi, là đương gia phải cho ra bộ dáng là đương gia."

      Nhị thúc của Tiêu Tiêu là Mạc Thắng Văn trước mặt mọi người tuy cường hãn, nhưng khi nhìn đến Mạc lão gia tử liền sợ, có lẽ bởi vì lão gia quá nghiêm túc, nghe lão gia lên tiếng liền vội vàng gật đầu.

      Mạc Đại Nguyên thấy lão nhị ngoan ngoãn nghe lời, cơn tức giận trong lòng giảm bớt , nghĩ nghĩ, ho tiếng chậm rãi : "Khụ, hôm nay tìm các người đến đây, là có chuyện quan trọng , nhị muội các ngươi Niên Linh sắp được gả , chúng ta bàn bạc chút về đồ cưới mặc dù còn tuyển người. Các ngươi là ca ca tẩu tẩu cũng nên giúp tay, các ngươi thấy sao?”

      Lý thị vừa nghe Mạc lão gia chuyện này, ánh mắt chuyển chuyển, vội vàng cười : "Công công, theo lý thuyết chúng con là nhị ca nhị tẩu đúng là nên giúp , nhưng chúng con còn có đại ca và đại tẩu nên chúng con thể hỏi qua ý kiến của đại ca và đại tẩu mà làm trước được, tại đại ca có ở đây, đại tẩu cảm thấy nên làm như thế nào đây?"

      xong, ánh mắt nhìn Lâm thị đầy ý khiêu khích, mắt Lâm thị ánh lên vẻ tức giận, ngẫm lại đây là chính phòng, nếu bây giờ cùng Lý thị tranh cãi đắc tội chỉ với công công bà bà , liền nhịn xuống cơn giận này, cắn răng : "Công công, theo lý thuyết là chúng con nên làm trước, nhưng là bây giờ tướng công còn chưa trở về, con đây phận nữ nhi thế nào có thể thay tướng công làm chủ, ngươi xem điều này đúng ?"

      Vương thị lúc trước thấy Lâm thị khiến Mạc Thắng Minh mình trấn , trong lòng có nộ khí, tuy rằng nàng rất thương nhị nhi tử, nhưng có nghĩa là trưởng tử có phân lượng nào trong lòng nàng. Chẳng qua cái phân lượng này quá thấp mà thôi, rồi sau đó lại thấy Lâm thị cùng Lý thị cãi nhau, trong lòng lửa giận cũng bùng phát. Ngẫm lại chính mình là bà bà của các nàng, làm sao có thể cùng các nàng chấp nhặt, cũng liền chế trụ trong lòng hỏa khí , nhưng là trong lòng vẫn tương đối chán ghét Lâm thị, tại lại nghe Lâm thị mọi chuyện lấy nhi tử làm đầu, trong lòng hỏa khí liền tiêu tán , nhìn về phía Lâm thị ánh mắt cũng còn như chứa dao găm.

      Cổ đại, nữ tử lấy tam tòng tứ đức làm đầu, nhất định phải tuân theo, bằng bị mọi người lăng mạ. Cho nên cơ bản nữ tử ở thời đại này phải cực kỳ chú trọng , dám có tia buông lỏng.

      Lâm thị xong, Mạc lão gia tử cùng Vương thị đưa mắt nhìn nhau, Mạc lão gia tử trầm tư gật gật đầu, sau đó lại đem ánh mắt nhìn về phía lão nhị, nhị nhi tử này đúng là do chính Vương thị làm hư, tại liên quan đến tôn tử Mạc Vân Lâm cũng chậm rãi chưa có việc làm. Nghĩ nghĩ mới : "Lão nhị, ngươi thấy thế nào?"

      Mạc Thắng Văn ở nhà là thê nô, phải Lý thị, mà là Lý thị so với rất mạnh mẽ, nàng là người mà sợ sau Mạc lão gia tử.

      Nghe lão gia hỏi, ánh mắt lập tức hướng Lý thị hỏi ý kiến.

      Thấy màn như vậy, Mạc lão gia nhăn mặt, tức giận: " Ta hỏi ngươi, ngươi nhìn về phía phu nhân ngươi làm gì? Chuyện trong nhà đều do các lão gia quyết định, ngươi mọi chuyện đều nghe theo nàng, muốn để nàng vô pháp vô thiên ?"

      Thấy Mạc lão gia tức giận, Mạc Thắng Văn trong lòng run rẩy , miệng liền khép lại, nửa ngày cũng phun ra chữ nào, lão gia tử đối với biểu của hẳn cực kỳ thất vọng, thèm nữa, đưa ánh mắt nhìn tam nhi tử Mạc Thắng Võ cùng Tứ nhi tử Mạc Thắng Thiên, thẳng: "Còn các người? Các ngươi cùng lão nhị dạng ? Mọi chuyện đều phải nghe theo phu nhân của mình? !"

      Hai huynh đệ liếc nhau, lão tam Mạc Thắng Võ để ý Lưu thị lôi kéo, kiên định : "Cha, việc này ta tự nhiên có thể làm được chủ, tiểu muội nếu là xuất giá, ta đây làm ca ca nhất định là giúp, bất quá đến khi đó ta xem tình huống quyết định."

      Mạc Thắng Thiên thấy có tam ca ca chống đỡ, cũng hẳn có chuyện gì, nhưng lúc này thể phụ họa, bởi vì Mạc lão gia đem ánh mắt chuyển về phía , nghĩ nghĩ, : "Cha, ta có ý kiến gì, cũng giống ý của tam ca, tiền đồ cưới ta góp phần, nhưng là bao nhiêu vẫn phải xem tình huống mà xét."

      "Hảo, hai người các ngươi cũng quyết định , vậy theo ý của đại ca và nhị ca các ngươi, Đại ca các ngươi lại có ở đây, đại tẩu thể làm chủ thay, tại lão nhị ngươi đưa ra ý kiến ? Nếu ngươi để phu nhân ngươi làm chủ hãy để nàng ."

      Lý thị nghe được Mạc lão gia tử cho nàng chuyện, khẩn trương trong lòng nãy giờ cũng khỏi buông lỏng xuống, nếu để Mạc Thắng Văn ngu ngốc này thế nào cũng mất mấy lượng bạc, đó phải là đào thịt của ta sao, may mắn bây giờ là công công khiến ta chuyện.

      Lý thị bây giờ còn nghĩ nên như thế nào cho tốt, tâm tình Vương thị cũng tốt hơn là mấy. Bởi vì nàng thương lão nhị nhất, thế nhưng lại nghe theo người đàn bà chanh chua kia. Nghĩ đến bản thân có bốn nhi tử, cũng đều nghe theo thê tử, ngẫm lại khỏi làm trong lòng cực kỳ đau đớn. Lúc này ánh mắt nhìn về phía Lý thị còn sắc bén hơn ánh mắt nhìn Lâm thị khi nãy, ánh mắt chứa dầy dao găm trực tiếp hướng Lý thị : "Lão nhị gia, ngươi có ý kiến tốt nào chưa? Có cần hay lão bà bà ta bưng cho ngươi ly trà để ngươi chậm rãi mà nghĩ ?"

      Lý thị run run, thấy Vương thị nhìn mình với ánh mắt tốt, bên trong mang theo chút hận ý cùng chán ghét, ý thức được chính mình tựa hồ khến lão thái bà này chán ghét , liền vội vàng bồi tội đạo: "Bà bà đây là có ý gì, đây phải là làm khó ta sao, con là nghĩ xem nên cho muội muội bao nhiêu để làm của hồi môn trong lúc suy nghĩ có chút nhập thần , cho nên thời gian suy nghĩ hơi lâu, con tính là cho muội muội hai lượng bạc làm của hồi môn. Ngài cũng biết, Vân Lâm nhà con còn phải đến trường nộp học phí, năm còn biết học phí nhiều đến bao nhiêu. Chỉ là nhà con ra hai lượng bạc, biết đại ca đại tẩu gia có thể ra bao nhiêu?"

      Đáy mắt chứa đầy phẫn hận cùng đầy ý khiêu khích chờ đợi nhìn Lâm thị. Lâm thị lần nữa bị Lý thị khiêu khích thiếu chút nữa liền phát hỏa, may mà ngầm bị Tiêu Tiêu giữ chặt, để nàng nổi giận, bằng đợi người khác mình thất lễ, công công bà bà cũng có khả năng bỏ qua nhà mình. Nghĩ đến đây trong lòng Lâm thị khỏi ngầm bực Lý thị ngoan. Ánh mắt nhìn về phía Lý thị tựa hồ như là có dao găm, nếu như có thể nhìn thấy, lúc này có thể là thấy Lâm thị cùng Lý thị tại dùng ánh mắt ngang tài ngang sức tiến hành chém giết nhau.

      Sớm nghe Lý thị chỉ cho hai lượng bạc làm của hồi môn trong lòng Vương thị càng thích Lý thị. Bình thường chính mình đối với nàng rất tốt, thế mà nay tại chỉ là trù tính chút tiền cho tiểu nữ nhi làm của hồi môn. Nàng liền như vậy chỉ cho hai lượng bạc, đây phải là như xua đuổi hành khất hay sao?

      "Cha, nương nhà mình có chuyện gì sao?" Ngay lúc Vương thị chuẩn bị mở miệng lúc chuyện, thanh của Mạc Thắng Minh truyền tới. Mà Lâm thị cùng với Mạc Tiêu Tiêu trong lòng khỏi kêu rên: "Đương gia/ phụ thân, ngươi tới là đúng lúc. khéo léo thế nhưng ở đúng thời điểm này xuất ."


      Lời tác giả: Có chút bận rộn, càng có chút thiếu, lần sau nhiều càng điểm

      Hết chương 6
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      Chris, Ngọc TuyếtTôm Thỏ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7 khắc khẩu

      Edit + Beta: Thiên Hạ

      Mạc Thắng Minh vừa lúc từ trấn trở về, chợt nghe người trong thôn cha nương đem cả gia đình của gọi lên phòng , tưởng xảy ra đại gì, liền vội vội vàng vàng buông xuống mấy thứ mới mang về mà chạy tới.

      "Cha nương, xảy ra chuyện gì?" Mạc Thắng Minh hiểu . Trước đó, trong lòng lo lắng là gia đình huynh đệ nhà mình hoặc là cha mẹ gia xảy ra chuyện, nhưng bây giờ nhìn cả nhà lớn đều ở đây, trong lòng lo lắng liền tiêu thất(*), chỉ còn lại có khó hiểu.

      (* ) tiêu thất: biến mất

      "Thắng Minh a, ngươi trở về vừa lúc. Chúng ta về việc chuẩn bị cho tiểu muội các ngươi là Cúc nhi thành thân, các ngươi thân làm Đại ca cho thêm bao nhiêu tiền đồ cưới." Mạc lão gia tử nhìn đến Mạc Thắng Minh trở lại, trong lòng tương đối vui mừng, chung quy đại nhi tử đối đãi vài cái huynh đệ tỷ muội đều rất tốt. Cho nên cho dù hỏi , đến thời điểm vẫn là đào tiền bạc ra, chẳng qua vấn đề là bao nhiêu.


      Mạc Thắng Minh nghe tiểu muội Mạc Thắng Cúc thành thân, cao hứng : "Cha, tiền đồ cưới ta đây làm đại ca tự nhiên cho, này thể để muội muội mất mặt, việc hôn nhân tiểu muội tại muốn định xuống?"

      Mạc lão gia tử gặp Mạc Thắng Minh trước như vậy, trong lòng tất nhiên là vui mừng nén được, nhưng nghĩ đến tại tiểu nữ nhi còn chưa có người tới cầu hôn, trong lòng khỏi khó chịu, mặt mang buồn rầu : "Ai, còn chưa đâu, nhưng cái này luôn phải trước , đợi sau khi chúng ta hai cụ rồi, lưu lại tiểu muội ngươi chưa gả vậy như thế nào cũng phải?"

      Mạc Thắng Minh nghe xong lời của Mạc lão gia tử cảm giác trong lòng nặng trịch , thực biết tư vị gì, giọng điệu trầm trọng: "Cha, như vậy , ta đây tạm thời cho ngài lời hứa, tại trong nhà cũng giàu có, tiền bạc cũng lấy ra nhiều như vậy. Lần trước Tiêu Tiêu bệnh lợi hại như vậy, nếu phải từ nhà bà ngoại nàng mượn ít tiền, tại phỏng chừng qua nổi nữa, cho nên ta tính toán như thế này, trong khoảng thời gian tiểu muội còn chưa định thân, ta trước xem có thể hay tìm kiếm cho tiểu muội chút tiền đồ cưới. Nếu ta kiếm ra ta liền mượn, tóm lại thể để cho tiểu muội khi xuất giá khiến cho người chê cười, như vậy được ?"

      Mạc lão gia tử cùng Vương thị liếc nhau, đều từ trong ánh mắt lẫn nhau thấy được vui mừng, Mạc lão gia tử định kết luận bên kia Lý thị vui, lập tức đoạt Mạc lão gia tử, bất mãn trước: "Đại ca, ngươi là có cái hảo nhạc phụ, còn có thể vay tiền, chúng ta những người này nhưng có thân thích tốt như vậy. Cha, ta liền tại nơi này, tiền chúng ta ra, nhưng trong nhà ta còn có Vân Lâm đến học đường, đến thời điểm đó nhiều nhất là cho hai lượng."

      Mạc lão gia tử ở thời điểm bị Lý thị đoạt lời trước cũng vui, tại mặt càng trầm xuống. Nhìn đến Mạc lão gia tử vui cùng với ánh mắt Vương thị oán hận, Lý thị trong lòng cũng có chút kinh hoảng, nhưng để tránh đến thời điểm đó Mạc lão gia tử cùng Vương thị càng đòi thêm nhiều tiền bạc, cũng chỉ có thể lấy can đảm ra.

      "Đệ muội ngươi gì vậy? Có người như ngươi vậy sao?" Mạc Thắng Minh thấy Lý thị đem cha mẹ đặt trong mắt như vậy, bất mãn .

      "Đúng a, nhị tẩu, ngươi tại sao có thể như vậy đây?" Mạc Thắng Thiên cũng bất mãn phụ họa.

      Mạc Thắng Võ cùng thê tử Lưu thị chuyện. Tuy rằng trong lòng cao hứng khi thấy Lý thị bị chửi, nhưng lúc này vẫn chỉ giả bộ bộ dáng bất mãn.

      Nhìn nhiều người như vậy đối với chính mình bất mãn, hơn nữa ngay cả Mạc Thắng Thiên luôn luôn điệu thấp cũng chỉ trích chính mình, trong lòng trận buồn bực, thanh cất cao: "Như thế nào, chẳng lẽ ta sai? nhà Đại ca hôm qua mua nhiều đồ như vậy, như thế nào nghĩ lấy vài thứ lại đây hiếu kính cha mẹ a?"

      "Ngươi con mắt nào nhìn thấy chúng ta mua rất nhiều thứ? Hơn nữa lần nào chúng ta đưa đồ vật này nọ cho cha mẹ chồng phải là các ngươi ăn?" Lâm thị vui phản bác.

      "Con mắt nào? Trong thôn này nhiều người như vậy thấy được, còn cần ta sao?"

      Lâm thị tràn ngập tức giận ngực đều đau, ra lời, chỉ có thể là dùng tay chỉ Lý thị: "Ngươi..."

      Lúc này trong nhà chính chỉ nghe tiềng ồn ào, "Đủ , đều ồn cái gì đây? Còn ngại đủ náo nhiệt có phải ?" Mạc lão gia tử tiếng gầm lên giận dữ.

      Gặp lão gia tử sinh khí, mọi người lập tức đình chỉ cãi nhau, giống với lúc trước tranh cãi ầm ĩ, bây giờ là cây châm rớt xuống đất đều có thể nghe được. Chẳng qua lúc này Mạc Đại Nguyên cùng Vương thị sắc mặt đều xanh mét, Vương thị thần sắc ngờ nhìn mọi người, "Các ngươi đều cãi đủ?"

      Trong nhà chính trừ bỏ Mạc lão nhị, những người khác dám hó hé ra cái, Lý thị nghĩ bà bà Vương thị cực kỳ thương đương gia nhà mình, liền đưa mắt cho ra hiệu, Mạc lão nhị nhận được tín hiệu liền vội vàng tiến lên châm cho Mạc lão gia tử cùng Vương thị chén nước, : "Cha, nương, các ngươi đây cũng đừng sinh khí, việc này nếu truyền ra ngoài, đó phải là khiến cho người chê cười chúng ta sao?!"

      Mạc lão nhị tuy rằng phải rất nghe lời, nhưng vẫn cực kỳ hiểu Mạc lão gia tử cùng Vương thị. Tục ngữ phải tốt khoe xấu che, Vương thị cùng Mạc lão gia tử nhưng là cực kỳ có mặt mũi , tình này nếu truyền , đó phải làm mất mặt của bọn họ sao.

      "Tốt, việc này cứ như vậy , lão nhị, về sau làm nhiều chuyện đứng đắn hơn cho ta, đừng suốt ngày ở trong thôn nghe ngóng. Được rồi, tất cả giải tán ." Mạc lão gia tử tuy rằng hết giận, nhưng vẫn quên gõ Lý thị.

      đường trở về, Tiêu Tiêu vẫn còn suy nghĩ, Vương thị đổi tính a. Dĩ vãng nếu Lý thị cho nàng biết, trong nhà mình có chút thứ gì, Vương thị đều chạy đến trong nhà lấy nửa, hôm nay nghe được Lý thị nhà mình mua nhiều đồ như vậy thờ ơ? Hơn nữa cũng chưa câu nào, là làm cho người ta suy nghĩ nát óc vẫn nghĩ ra được, nghĩ lại đây cũng phải là đại gì.

      Rồi sau đó ngẩng đầu nhìn hướng Mạc Thắng Minh, "Cha, bột mì ngươi mua về sao?"

      " mua về, ta tại cửa thôn nghe người khác các ngươi đến phòng cha mẹ bên kia, ta đem đồ vật bỏ trong nhà liền hướng bên kia chạy tới, gì đó còn chưa động vào đâu."

      "Vậy là tốt rồi, ta liền sợ ngài quên mất. Nếu quên, kế hoạch ngày mai của chúng ta đây liền bị huỷ." Mạc Tiêu Tiêu nghĩ đại kế kiếm tiền này, mì lạnh bán được, bạc liền hướng trong túi chính mình mà bay tới, liền khỏi cười tủm tỉm.

      Gặp Tiêu Tiêu bộ tham tiền rơi vào trong mắt rất khả ái, Lâm thị bất đắc dĩ nở nụ cười. Mạc Thắng Minh là trực tiếp ôm lấy Mạc Tiêu Tiêu, nhàng xoa mũi nàng chút, trêu ghẹo : "Tiêu Tiêu nhà chúng ta chẳng lẽ là để tiền vào trong mắt?! Ha ha..."

      Gặp Mạc Thắng Minh trêu ghẹo, Tiêu Tiêu da mặt mỏng thuận theo : "Cha, ngươi tại sao có thể Tiêu Tiêu như vậy đâu, để ý tới ngươi." Dứt lời còn đem mặt hướng qua bên, chính là nhìn đến Mạc Thắng Minh.

      Mạc Thắng Minh thấy Tiêu Tiêu để ý tới mình, ánh mắt nhìn về phía Lâm thị, tiết lộ ra cái ý tứ: như thế nào giận dỗi?


      Lâm thị giả vờ phát , cuối người sửa sang lại quần áo cho Mạc Huyên Huyên. Thấy Lâm thị giúp mình, đành phải đem ánh mắt cầu trợ ném về phía huynh muội ba người, bất quá tựa hồ hôm nay Mạc Thắng Minh nhân phẩm được tốt, mấy người phải nhìn thấy, chính là xem đến mình, Mạc Thắng Minh buồn bực, có biện pháp đành phải năn nỉ: "Tiêu Tiêu, cha biết sai rồi, cha về sau như vậy, lần này liền tha thứ cho phụ thân ?"

      " ? Ngươi nhưng cho gạt ta nga!"

      "Phụ thân thề, về sau như vậy." Mạc Thắng Minh thấy Tiêu Tiêu tin mình, đành phải giơ tay, tam chỉ hướng lên trời vẻ mặt trịnh trọng, muốn chuẩn bị thề liền nghe thấy bên cạnh phát ra tiếng cười, nhất thời minh bạch chính mình bị nàng trêu ghẹo.

      nhàng vuốt mũi Tiêu Tiêu bất đắc dĩ : "Ngươi tiểu nha đầu giảo hoạt, thế nhưng còn dám gạt cha ngươi." Cuối cùng cũng phải nở nụ cười.

      Ánh nắng chiều tà chiếu vào bọn họ, nhà viên mãn, từng khuôn mặt tươi cười hạnh phúc. Tuy rằng phải có rất nhiều tiền, nhưng là lúc này hình ảnh ấm áp thẩm thấu vào tâm Mạc Tiêu Tiêu, làm cho tâm nàng sinh ra cảm động.

      Lời tác giả: Nhìn đến cất chứa nhân viên lại tăng, ngẫu hảo kê đông lạnh tích , o(∩_∩)o cám ơn các bạn duy trì, nữ chủ kiếm tiền chi lộ bắt đầu điểu nga, phiền toái cũng bắt đầu nối gót tới điểu, nga ha ha ~

      Hết chương 7

      Chương 8 Cấp bách kiếm tiền

      Edit: Hihi_haha
      Beta: Thiên Hạ

      Về nhà, Mạc Tiêu Tiêu nhìn đến bột mỳ mua về, ánh mắt lóe sáng, giống như nhìn thấy bạc ngay trước mắt. Bất quá nghĩ lại trước hay là làm chút nếm thử xem hiệu quả thế nào rồi lại tính tiếp.

      là làm, bột mỳ dựa theo phương pháp trước kia, sau khi làm xong, lấy trước phần trộn với gia vị, thuận tiện cho chút dưa chuột, nếm thử, cảm thấy khẩu vị tốt , ở cổ đại có chất phụ gia hóa học, nguyên liệu nấu ăn tạo nên hương vị tốt, Tiêu Tiêu tin tưởng mỳ lạnh này nhất định kiếm được bạc.

      Mạc Huyên Huyên thấy Tiêu Tiêu ăn vui vẻ, mở to đôi mắt tội nghiệp nhìn Mạc Tiêu Tiêu, cực kỳ giống chủ chỏ bị chủ nhân vứt bỏ, khiến người nhìn thấy lòng mềm nhũn.

      Đến khi Mạc Tiêu Tiêu ăn xong phần mỳ lạnh mới phát ra Huyên Huyên dáng vẻ tội nghiệp đứng ở bên cạnh mình, cười ngượng ngùng chút, đúng là quên mất phần của tiểu gia hỏa này, được rồi, hoàn hảo là vừa rồi làm đủ cho cả nhà ăn, trước trộn cho nha đầu kia trước vậy.

      Mạc Huyên Huyên nhìn nhị tỷ ăn đồ thơm như vậy, cảm thấy thứ này khẳng định ăn rất ngon, đứng bên cạnh nàng vốn tưởng rằng nàng cho chính mình chút. Kết quả nàng nghĩ đến rằng nhị tỷ ăn hết toàn bộ xong rồi, làm cho Mạc Huyên Huyên sinh khí, cho nên thấy Mạc Tiêu Tiêu cầm chén ăn xong, chu cái miệng nhắn ai oán nhìn Tiêu Tiêu, lên án hành động của Tiêu Tiêu, khiến cho người khỏi thương. Nhưng sau đó lại nhìn thấy Tiêu Tiêu ở chỗ đó tiếp tục trộn mỳ lạnh, sờ sờ cái mũi lại quay lại đứng phía sau Tiêu Tiêu, sợ Tiêu Tiêu quên mất phần của nàng, cho đến thời điểm Tiêu Tiêu đem phần mỳ giao đến tay nàng mới cười đứng lên.

      Vốn Lâm thị về nhà liền chuẩn bị bắt đầu nấu cơm, nhưng Tiêu Tiêu tối nay ăn mỳ lạnh nên cũng có nấu cơm. Thời điểm Tiêu Tiêu bưng chén mỳ lạnh cho nàng, mang theo tâm tình nếm thử chút, vừa ăn vào ánh mắt chợt sáng, vốn tưởng rằng mỳ lạnh này hương vị mặc dù tốt nhưng là so với đồ ăn vặt ngon bằng. Nàng nghĩ đến rằng, mỳ lạnh này thế nhưng ăn ngon như vậy, tại trời nóng, ăn cái này thích hợp, xem ra như Tiêu Tiêu có thể kiếm khoản.

      Mạc Thắng Minh vừa khổ sở vừa cao hứng, cao hứng là vì nữ nhi chính mình có thể làm ra được đồ tốt như vậy còn có thể lấy để kiếm tiền, còn khổ sở vì chính mình vô dụng như vậy. Nếu chính mình hữu dụng, Tiêu Tiêu mới sáu tuổi phải vì kế sinh nhai của nhà mình mà làm lụng vất vả như vậy. thầm thề nhất định phải cố gắng kiếm tiền, làm cho con mình có được gia đình yên ổn.

      Mấy người còn lại trừ bỏ Huyên Huyên, ai cũng mang tâm tư riêng, đều nghĩ làm cách nào để cố gắng thay đổi trạng gia đình này, bữa cơm này mang đầy hương vị.

      Sau bữa cơm cùng Lâm thị thương lượng, buổi tối hôm nay, trước chuẩn bị sẵn sàng này nọ, sáng ngày mai làm thành mỳ lạnh cùng với chút đồ gia vị đưa lên trấn bán, hẳn là có thể bán được giá tốt.

      Hôm sau, Tiêu Tiêu sau khi thức dậy nhìn thấy Lâm thị nhồi khối mỳ lạnh, nhìn thấy Lâm thị bận rộn đầu đầy mồ hôi, rửa mặt xong rồi cũng tiến lên hỗ trợ, dưa chuột mới hái ăn mới ngon, cũng liền mang theo cái thớt cùng dao cắt ra. Hết thảy chuẩn bị sắp xếp xong, ăn chút điểm tâm, đem đồ dùng cho quán cùng bàn đặt xe bò thuê về, Mạc Thắng Minh cùng Lâm thị cùng với Tiêu Tiêu trấn , những người khác ở lại nhà. Tuy rằng Mạc Huyên Huyên cũng thập phần muốn nhưng là trong lòng nàng cũng biết cha mẹ cũng nhị tỷ trấn kiếm tiền nên cũng có buồn bực, nhiều lắm chỉ là có chút mất hứng thôi.

      đường , Tiêu Tiêu lo lắng biết cha mẹ muốn bán cài này giá như thế nào, nghì nghĩ chút rồi hỏi: “Cha mẹ, mỳ lạnh này cha mẹ định bán bao nhiêu tiền phần?”

      Mạc Thắng Minh cùng Lâm thị đưa mắt nhìn nhau, trong lòng khỏi buồn bực, trước đó chỉ nghĩ đến làm, đều quên nghĩ đến nên thu bao nhiêu tiền phần. Mạc Thắng Minh trầm tư chút : “Tiêu Tiêu, chúng ta bán mười văn tiền phần được ?”

      Lầm thị nghe xong giá Mạc Thắng Minh , cùng đồng ý, giá này cũng mắc, muốn gật đầu lại nhìn thấy Tiêu Tiêu ở bên lắc đầu : “Cha, mười văn tiền thiếu chút, chúng ta bán 20 văn là được.”

      Lâm thị kinh ngạc : “Hai mươi văn?”

      “Tiêu Tiêu, hai mươi văn có phải quá nhiều , chung quy đây cũng phải cái đồ ăn quý giá gì.” Mạc Thắng Minh nhíu nhíu mi bất an .

      Lâm thị cũng đồng ý lời của Mạc Thắng Minh, cũng hiểu được suy nghĩ của Mạc Thắng Minh, chung quy cái mỳ này lý thuyết rất khó, nhưng thực tế làm ra vẫn tương đối dễ dàng, mà phần liền bán đến 20 văn, tựa hồ là quá đắt.

      Tiêu Tiêu nghe xong lời này quả thực bất đắc dĩ, đành phải kiên nhẫn giải thích: “Phụ thân, đồ ăn này tuy rằng phải quý giá, nhưng quan trọng nó là đồ ăn mới a, hơn nữa bên trong này đồ gia vị cùng bột mỳ đều cần tiền mua, 10 văn tiền còn chưa có đủ tiền đồ gia vị phải .”

      thể Mạc Thắng Minh cùng Lâm thị đều là nông dân thà, nào nghĩ nhiều như vậy. Bọn họ chỉ cảm thấy có thể kiếm được tiền bạc trợ cấp gia đình là tốt rồi, mà Tiêu Tiêu lại là nghĩ có thể kiếm được bao nhiêu, tốt nhất là gom đủ tiền bạc để xây phòng ở, rồi hai ca ca tuổi còn chưa lớn, có thể đưa đến thư viện đọc sách, như vậy mới chậm trễ tuổi bọn họ học tập.

      Nghe Tiêu Tiêu giải thích như vậy, trong lòng Lâm thị ngược lại còn cảm thấy 20 văn còn ít , bất quá tại dung cái giá 20 văn này có thể đưa danh tiếng của mỳ lạnh nổi lên, sau đó lại từ từ tính, Bất quá, Mạc Thắng Minh vẫn cảm thấy lạ lạ, tuy nhiên cũng ra.

      Đến trấn , bởi vì họ đến tương đối sớm, cho nên tìm được vị trí tốt. Bởi vì biết có người nguyện ý ăn hay cho nên mỳ lạnh cũng mang nhiều, chỉ mang theo thùng mỳ lạnh để xem trước tình hình tiêu thụ của thị trường như thế nào.

      Dọn quán xong, chợ người cũng dần dần nhiều hơn, các tiểu thương đều thét to, Mạc Thắng Minh nhìn chợ nhiều người như vậy nhưng là có người tới quán bọn họ, nhất thời cảm thấy sốt ruột, cuối cùng vẫn là Tiêu Tiêu học theo các tiểu thương thét to : “Bán mỳ lạnh nào, mỳ lạnh ăn ngon, mỳ lạnh mềm trơn nhàng khoan khoái, trước thử sau mua, ngon lấy tiền.

      Quả nhiên sau khi thét to, người đến sạp dần dần nhiều lên, mọi người thấy trước thử sau mua, rất tò mò mỳ lạnh này rốt cuộc là thứ gì, có người muốn nếm thử hương vị như thế nào.

      Tiêu Tiêu thấy người này thân cẩm bào màu lam, đầu đội quan mạo, toàn thân khí chất thư sinh, làn da hơi mang màu tiểu mạch, mỉm cười đưa đôi đũa cho .

      Người kia cười tiếp nhận chiếc đũa, cầm phần nếm thử. Mỳ lạnh vào miệng nhất thời cảm thấy ngon miệng vô cùng, vừa ăn vừa gật đầu, sau khi ăn xong đĩa , nhìn được khen tiếng hảo: “Lão bản, này cài mỳ lạnh này của các người… bán thế nào?”

      “Vị công tử, mỳ lạnh này của chúng ta là bí phương tổ truyền, toàn bộ An Dương huyện này chỉ có duy nhất nhà chúng ta bán, hơn nữa vừa có công lại còn có nguyên liệu nên mỳ lạnh này bán phần là 20 văn tiền.” Tiêu Tiêu vừa , bên Lâm thị giúp trộn xong phần.

      Người nọ khoát tay:” Mới 20 văn tiền a, mắc, hơn nữa vừa lúc thử đầu tiên, cho ta phần .” Nhìn thấy Tiêu Tiêu đem bàn lau sạch , trực tiếp đến trước bàn ngồi xuống.

      Lâm thị bỏ đồ gia vị trộn tốt phần, Tiêu Tiêu bưng bát để vào trước mắt người nọ, đưa lên chiếc đũa.

      Mọi người thấy có người đầu nếm thử, còn khen ăn ngon, sau lại có mấy người ăn thử đều cảm thấy ăn tốt, cũng đều gọi mỗi người phần.

      Người càng đến càng nhiều, bàn bọn họ mang đến đủ cho nhiều người như vậy, Tiêu Tiêu cau mày gãi đầu buồn bực nghĩ, thời địa này có cà-men cũng có túi plastic đóng gói, có vật gì hỗ trợ đóng gói, phiền toái.

      Ánh mắt nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên nhìn thấy cách đó xa có cửa hàng bán giấy dai, từ chỗ Lâm thị cầm chút tiền bạc chạy tới mua hai tá giấy dai cùng với dây thừng để đóng gói.

      Bận rộn đến buổi trưa ba nười còn chưa kịp ăn cơm trưa, mỳ lạnh mang đến gần như toàn bộ bán xong, phía trước quán còn có mấy người có mua được, Mạc Thắng Minh đành phải xin lỗi: “Các vị, là ngượng ngùng, hôm nay toàn bộ mỳ lạnh bán hết, chứng ta ngày mai mang nhiều hơn chút đến, thỉnh các vị ngày mai lại đến a.”

      Những người chưa mua được nhìn đến thùng trống trơn, mang theo tiếc nuối cũng buồn bực li khai, trong lòng còn suy tính ngày mai nhất định phải đến sớm để chờ, người mua được hài lòng mang theo chiến lợi phẩm trở về nhà.

      Lâm thị cùng Mạc Thắng Minh thu thập phen. “ lỗ…” thanh vang lên, Lâm thị cùng Mạc Thắng Minh nghe thấy thanh truyền đến nhìn về hướng phía Mạc Tiêu Tiêu, nở nụ cười.

      Tiêu Tiêu bị hai người cười làm đỏ mặt lên, : “Cha mẹ, Tiêu Tiêu đói bụng, chúng ta thu thấp xong rồi ăn mới trở về có được hay ?”

      “Tốt, tại thu thập xong, chúng ta ăn chút gì .” Lâm thị ôn nhu .

      Ba người tới quầy hàng bán mì dương xuân bên cạnh, kêu ba bát mỳ dương xuân, bắt đầu mãnh liệt ăn lên. Coi như đây là phần thưởng bộn rộn cả buổi sáng, cộng thêm thức ăn trong bụng tiêu hóa hết, bấy giờ nhìn đến đồ ăn có nhào đến là chuyện tốt. Cho nên cũng bất chấp vấn đề hình tượng, nháy mắt hóa thân mạnh liệt mà ăn.

      Lời tác giả: Hôm nay nghỉ ngơi, sau đó buổi sang bận rộn, bận rộn xong cảm thấy mệt rã rời, liền chạy ngủ trưa cho nên thời gian chậm chút các vị nữu biểu chụp ngẫu nga, (*^__^*) hì hì...
      Last edited by a moderator: 11/4/15
      Tôm Thỏ, ChrisNgọc Tuyết thích bài này.

    3. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :yoyo44: Nhà tuy nghèo nhưng gia đình thương nhau hạnh phúc. Ủng hộ bạn cố lên:yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Thắng lợi trở về

      Edit: Hihi_haha
      Beta: Thiên Hạ

      Ba người sau khi ăn xong, Tiêu Tiêu sờ bụng tròn vo, thẳng đánh cái nấc cục, trả tiền, thấy thời gian vẫn còn tương đối sớm, tính theo thời gian đại vào khoảng 12 giờ giữa trưa.

      Thời gian vẫn còn sớm như vậy, Lâm thị nghĩ trong nhà còn có 4 đứa có khả năng còn chưa có ăn cơm trưa, lo lắng : “Đương gia, chúng ta có nên mua chút màn thầu hoặc bánh bao trở về? Trong nhà Vân Thiên bọn chúng khả năng còn chưa có ăn cơm đâu.”

      Mạc Thắng Minh nghĩ lại cũng đúng, người lớn đều có ở nhà, mấy hài tử còn , mặc dù hài tử nhà nghèo trưởng thành sớm nhưng chung quy vẫn còn , quản lý người còn có thể, vài người chung quy vẫn khó khăn lớn, nghĩ tốt rồi, trực tiếp : “Tốt, chúng ta đều mua trở về, để cho bọn chúng cũng nếm thử”.

      Ba người chạy đến nơi bán bánh bao, Mạc Thắng Minh hỏi: “Lão bản, người bán bánh bao cùng màn thầu thế nào?”

      "Khách quan, bánh bao hai văn tiền cái, màn thầu ba văn tiền 2 cái, ngài muốn cái nào?"

      Lâm thị nghĩ nghĩ, cảm thấy bánh bao mua vài cái nếm thử là tốt rồi, màn thầu ngược lại là có thể nhiều mua nhiều chút, bất quá nàng hay là trước hỏi qua Tiêu Tiêu: "Nhị muội, ngươi muốn ăn bánh bao sao?"

      Tiêu Tiêu lắc đầu, chê cười, vừa mới ăn xong mì, tại lại ăn bánh bao hoặc màn thầu, có khả năng a, cho nên kiên quyết lắc đầu cần.

      Lâm thị thấy Tiêu Tiêu cũng muốn, quay lại cùng người bán bánh bao : “Lão bản, cho ta sáu cái màn thầu cùng bốn cái bánh bao.”

      “Ai, được rồi, ngài trước chờ, ta liền lấy cho ngài, đây, đây là bánh bao cùng màn thầu của ngài, tổng cộng là 17 văn tiền”. Người bán bánh bao nhanh nhẹn đem bánh bao dùng giấy to gói lại đưa cho Mạc Thắng Minh.

      Trả tiền, cầm gói bánh bao bỏ vào trong giỏ chợ, Tiêu Tiêu thấy thời gian vẫn còn sớm, trước cứ dạo vài vòng rồi lại tính tiếp.

      Mấy người đường nhìn lại, qua mấy quán rượu cùng tiệm cơm, đến ngã tư đường cũng có cái cửa hàng bán giấy và bút mực. Nếu trong nhà kiếm được bạc trước tiên đưa hai ca ca thư viện, mấy thứ này nhất định là cần thiết, tại xem trước chút giá cả thị trường là việc nên làm.

      Vào xem Mạc Thắng Minh cùng Lâm thị trợ tròn mắt, Tiêu Tiêu tuy có chút kinh ngạc nhưng trong lòng lè lưỡi, nghĩ rằng việc kinh doanh này tại tại chỉ chút tiền, đến nơi này cây viết cùng chồng giấy tuyên thành bằng chi tiêu năm của hộ gia đình nhà nông, bây giờ chỉ có thể xa xa xem thể mua về a.

      Tiểu nhị của cửa hàng nhìn thấy bọn họ thân vải bố y cũng biết là mua nổi, gương mặt khinh thường trực tiếp ngăn bọn họ lại: “Ai, những thứ kia thực quý giá, các ngươi đừng đựng hỏng, mua nổi nhanh ra ngoài, đừng có ở chỗ này dọa người.”

      Tiêu Tiêu bị những lời này chọc tức muốn mắng chửi người, mà Mạc Thắng Minh cùng Lâm thị nghe những lời này lại xấu hổ thôi, mặt đỏ đến mức ra máu. Vội vàng lôi kéo Tiêu Tiêu ra khỏi cửa hàng, Tiêu Tiêu ra đến trước cửa hàng, quay đầu nhìn tiểu nhị bằng ánh mắt băng lãnh, khiến tiểu nhị trong lòng run run chút, bất quá nghĩ đến chỉ là tiểu nữ hài, làm sao phải sợ, nên cũng thèm nghĩ nữa.

      Tiêu Tiêu cảm thấy chính mình sai lầm, nên đem cha mẹ kéo đến chỗ này để xem sắc mặt người ta, làm cho cha mẹ chịu nhục. Tiêu Tiêu bên ngoài gì, nhưng trong lòng hỏa khí ứa ra, may mà lí trí vẫn còn, đành phải mặc niệm: "Bình tĩnh, bình tĩnh, về sau nhất định phải cố gắng kiếm tiền, quyết để cha mẹ cùng với người thân của mình bị người khác vũ nhục." Trải qua lần này, Tiêu Tiêu càng giữ vững quyết tâm gây dựng nghiệp.

      dạo lúc đầu còn có chút nhiệt tình, chẳng qua phát sinh việc kia làm cho mọi người vùi lấp xuống.

      ngang qua bố trang(*), Lâm thị nghĩ hôm nay buôn bán lời ít tiền bạc, cũng nên làm cho vài hài tử lớn trong nhà mấy bộ y phục, vì thế liền vào cửa hàng bố trang có tên Cẩm Tú, nhìn đến bên trong bày ra đủ loại vải, tuy nhiên mặt chỉ có màu mà có hoa văn gì cả.

      (*)bố trang: cửa hàng vải

      Nhìn đến nơi này, Tiêu Tiêu khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ quần áo nơi này hoa văn quần áo đều là người thêu lên . Khả năng này rất lớn, giống như bên trong cửa hàng lớn như vậy, cho dù là tơ lụa cũng chỉ có màu mà có chút hoa văn nào, dù cái cũng có.

      Như thế khiến Tiêu Tiêu thấy được cái vụ mua bán khổng lồ, bất quá nàng quấy nhiễu cái gì, mà bây giờ nàng ra nhân gia cũng nhất định tin, còn bằng chờ thêm vài năm mình trưởng thành rồi chậm rãi thử, dù sao vẫn còn nhiều thời gian.

      Lâm thị cũng xem bao lâu liền quyết định mua hai khối vải bông màu lam nhạt cùng với vải bông khối màu hồng phấn và vàng nhạt, tuy vải bông tương đối quý nhưng mặc vào lại thoải mái, hơn nữa lại là đem cho hài tử làm quần áo, cũng cần quá so đo.

      Tổng cộng thanh toán 480 văn tiền, lấy vải bố đặt ở trong giỏ trúc, rồi sau đó lại mua bột mì làm mỳ lạnh, cuối cùng thấy cũng còn gì để mua, liền hướng cửa thành, thấy Ngưu đại gia- người đánh xe trong thôn chưa có , còn chờ ở cửa thành, mà ba người mệt mỏi cả ngày, liền bỏ ra mấy văn tiền ngồi xe bò trở về.

      đường xe bò chao đảo, khiến người ngủ gà ngủ gật, cuối cùng Tiêu Tiêu là nhịn được liền dựa vào người Lâm thị ngủ. Lâm thị thấy Tiêu Tiêu ngủ liền đem tiểu nhân nhi ôm vào trong ngực.

      Về đến nhà, đem đồ mua chợ phân cho vài cái hài tử, đại ca Mạc Văn Thiên cùng đại tỷ Mạc Dao Dao hoàn hảo, dù sao cũng là ca ca tỷ tỷ lớn tuổi nhất, tuy rằng có thể khống chế cảm xúc nhưng ánh mắt hưng phấn giấu được.

      Nhị ca Mạc Vân Phong cùng tiểu muội Mạc Huyên Huyên khống chế được, hưng phấn ồn ào khiến cho Lâm thị đành phải hù nếu kêu la nữa lần sau liền mua đồ cho, lúc này mới yên tĩnh chút, bằng sợ còn đem phòng làm loạn.

      Sau buổi cơm tối, cả nhà ngồi chung chỗ, Lâm thị đem tất cả tiền bạc hôm nay kiếm được mang ra, đếm hồi lâu. Lại qua non nửa khắc thời gian, Lâm thị rốt cuộc ngừng lại, mỉm cười : “Mọi người đoán chúng ta hôm nay buôn bán lời bao nhiêu?”

      Mấy người nhìn nhau hồi, Mạc Thắng Minh Cũng bị những lời này làm cho loạn, nghi ngờ hỏi: “Tức phụ nhi, chắc phải số , ta đoán hai lượng là có ?”

      Trừ bỏ Tiêu Tiêu, các hài tử khác cũng rất tán thành suy đoán của Mạc Thắng Minh, Lâm thị cười lắc đầu, lời nào để cho bọn họ tiếp tục đoán, mấy người đều đoán nhưng đều đúng; sau này Lâm thị thấy bọn họ càng đoán lại càng có chút chịu nổi, hắng giọng: “Khụ, chúng ta hôm nay bỏ ra ngoài tiền vốn, kiếm được ba lượng, 600 văn tiền, dĩ nhiên tiền này là bao gồm cả bạc dùng mua đồ, tại ở đây chỉ còn lại 3 lượng bạc.”

      Tiêu Tiêu ngược lại có bất ngờ, kết quả này nằm trong phạm vi suy đoán, nhưng Mạc Thắng Minh cùng mọi người có chút há mồm trợn mắt, bởi vì bọn họ đoán nhiều nhất cũng chỉ đến 2 lượng 500 văn. tại tức phụ nhi ra con số kinh người như vậy làm cho ngoại trừ ở ngoài ngốc lăng càng nhiều hơn là vui sướng. Làm cho giọng cũng khỏi mang theo chút run run: "Tức phụ nhi…, đây là sao? Ngươi đánh ta cái xem, xem ta có phải nằm mơ hay ."

      Nghe xong lời này, Lâm thị đúng là ngắt cái mặt : “Ai, đau, nguyên lai phải là mơ, ha ha, tốt quá, về sau chúng ta lại kiếm bạc nhiều chút là có thể đưa Vân Thiên cùng Vân Phong học.”

      Lâm thị vui vẻ cảm thán : “Đúng a, đương gia, đây quả thực giống như nằm mơ, trước kia chúng ta làm cật lực vất vả ngày, bạc kiếm được vẫn chưa tới 100 văn, tại chỉ bán mỳ lạnh rau trộn lại có thể kiếm được hơn 3 lượng ngày, thể tin được a.”

      Tiêu Tiêu nhìn thấy người nhà đơn giản vì ngày buôn bán lời ba lượng bạc mà hưng phấn thôi, trong lòng cũng hết sức cao hứng, bất quá kiếp trước mình buôn bán đồ ăn còn phải làm rất nhiều. tại thấy được hi vọng, trong nhà ngày càng tốt, nàng tin tưởng vững chắc chung quy có ngày nàng dựa vào hai tay tạo ra nghiệp của chính mình.

      Lời tác giả: Hôm nay lại kém điểm quên thượng truyền thời gian , ⊙﹏⊙b hãn, gì cũng , trước gõ chữ ...

      Chương 10 phát khoai tây

      Edit + Beta: Thiên Hạ

      Sáng ngày thứ hai, sáng sớm Lâm thị thức dậy, nấu xong điểm tâm, làm tốt mì lạnh, chuẩn bị tốt hết thảy để trấn , xoay người vào trong phòng, đem mấy người kêu dậy.

      bàn cơm, "Đương gia , ngày hôm qua Tiêu Tiêu cùng chúng ta trấn , sợ là mệt muốn chết rồi, hôm nay để cho Vân Phong thôi." Lâm thị đề nghị.

      Mạc Thắng Minh nhìn Tiêu Tiêu chốc, thấy nàng còn mệt rã rời, gật gật đầu : "Uh, hôm nay để cho Vân Phong thôi, Vân Thiên ở nhà phải chiếu cố kỹ lưỡng bọn muội muội a."

      Vốn Mạc Vân thiên nghe cha mẹ để cho nhị đệ Vân Phong trấn , trong lòng có chút vui. Chung quy lớn tuổi nhất, có thể giúp đến cha mẹ rất nhiều, nhị đệ còn , như thế nào có thể cho trấn hỗ trợ đâu, vạn nhất mệt muốn chết rồi làm sao được?!

      Nhưng sau khi Mạc Thắng Minh ở nhà chiếu cố vài cái muội muội trong lòng khỏi cảm thấy đây là nhiệm vụ trọng đại. Ý thức trách nhiệm trong lòng liền bung ra, vỗ ngực cái : "Cha mẹ, các ngươi yên tâm , ta chiếu cố tốt các nàng ."

      Lâm thị cùng Mạc Thắng Minh vui mừng : "Hảo hài tử, ngươi trưởng thành..."

      Chỉ là Mạc Vân thiên tại nghĩ mang vài cái muội muội rất đơn giản, nhưng tình huống thực tế làm cho khóc ra nước mắt. Đơn giản là lần này Tiêu Tiêu lừa dối đem lên núi, sau đó ở núi đợi cả ngày, mặc dù có tìm được thực nhiều bảo bối, nhưng cũng làm cho Mạc Vân thiên cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, đây là sau tạm thời đề cập tới.

      Cơm nước xong, tiễn ba người Mạc Thắng Minh cùng Lâm thị, Mạc Tiêu Tiêu quyết định trước về giường ngủ tiếp. Chung quy ngày hôm qua nàng mệt mỏi ngày, buổi tối lại ngủ muộn như vậy, đến bây giờ còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ đâu, vì thế ngáp dài chạy đến phòng ngủ.

      Vừa cảm giác thế nhưng ngủ từ buổi sáng thẳng tới lúc ăn cơm trưa, Mạc Tiêu Tiêu mới từ giường bò dậy, hai tay xoa xoa hai mắt nhập nhèm, ngáp từ phòng ra, nhìn thấy Mạc Vân Thiên cùng Mạc Huyên Huyên ở trong sân chơi, Mạc Dao dao chuẩn bị đồ ăn trưa cho mấy người bọn họ. Nghĩ nghĩ liền vào phòng bếp phụ giúp Dao Dao xào rau nấu cơm.

      Mạc Dao dao nhìn thấy Tiêu Tiêu mới rời giường, ôn nhu cười : "Tiêu Tiêu như thế nào liền tỉnh, còn tưởng rằng ngươi ngủ nhiều thêm lát đâu."

      Mạc Tiêu Tiêu lắc đầu: " muốn ngủ, dù sao muốn ngủ đủ, ta đến giúp đại tỷ ngươi nhóm lửa ."

      "Hảo a, bất quá ngươi cẩn thận chút a!"

      Tiểu Tiểu khoát tay, "Biết, ta cẩn thận."

      Cơm trưa cũng có nhiều món, Mạc Dao dao chỉ làm ít thịt. Sau đó xào đĩa rau xanh, cùng với tô canh rau dền. Rau dền là lên núi hái, bất quá bây giờ cơ bản muốn có .

      Làm tốt cơm, Tiêu Tiêu bưng đồ ăn đến nhà chính bỏ lên bàn, sau đó tới cửa kêu hai người còn chơi đùa kia: "Đại ca, Huyên Huyên, ăn cơm, các ngươi đều chơi buổi sáng."

      "Ai, vào tới rồi." Mạc Vân thiên lôi kéo Huyên Huyên vào tới.

      Huyên Huyên nhìn đến bàn có thịt, nhanh tay gắp đến trong bát. Đúng lúc này Tiêu Tiêu cầm chiếc đũa gõ tay nàng cái, nàng đau liền đem tay rụt trở về, bĩu môi thở phì phò nhìn Tiêu Tiêu.

      Tiêu Tiêu lập tức : "Rửa tay , rửa tay liền được ăn."

      Mạc Huyên Huyên vốn muốn cùng nàng tranh cãi chút, nhưng là ngại với bản thân mình quá , ngại "Dâm uy" người nào đó, thỏa hiệp ra bên ngoài rửa tay.

      Rửa tay xong, Mạc Huyên Huyên vẫn bĩu môi. Thấy biểu tình này của nàng tự nhiên là lại bị mấy người trêu ghẹo, vẫn là sau khi mấy người thấy nàng nhanh muốn khóc mới đình chỉ trêu ghẹo.

      Ăn cơm trưa xong, Mạc Tiêu Tiêu cảm thấy nhàm chán muốn chết, vì thế liền mân mê rủ Mạc Vân Thiên lên núi, Tiêu Tiêu cười hì hì : "Đại ca, chúng ta núi ngoạn ? Ngươi xem ở trong này nhàm chán a."

      " được, núi an toàn." Mạc Vân thiên thái độ thập phần kiên quyết, chê cười, nếu là đến núi gặp cái gì nguy hiểm, ai có thể nhanh như vậy đến cứu bọn họ?!

      "Đại ca... , chúng ta đến bên trong, chúng ta liền ở bên ngoài chơi đùa liền hảo nha!" Tiêu Tiêu làm nũng .

      "Này... , vạn nhất gặp phải nguy hiểm phải làm sao đây?"

      Tiêu Tiêu thấy thái độ của Mạc Vân thiên tựa hồ có chút dao động, quyết định lại châm thêm lửa, : "Đại ca, chúng ta liền ở bên ngoài chơi đùa nha, lại đến bên trong, thế nào lại gặp nguy hiểm đây?! nha, nha..." Kỳ Mạc Tiêu Tiêu trong lòng thầm: " tại đem ngươi mang tới đó, đến lúc đó có hay bên trong núi xem, vậy ở cái phạm vi ta này."

      Trải qua Mạc Tiêu Tiêu nhõng nhẽo nài nỉ, Mạc Vân thiên rốt cuộc đáp ứng cầu của Mạc Tiêu Tiêu. Bất quá Mạc Dao Dao sau khi biết chuyện này, chỉ là nhíu nhíu mày, vẫn có chút đồng ý. Tiêu Tiêu lại phải mất phen công phu khiến Mạc Dao Dao cũng cùng , tiểu bất điểm đừng Huyên Huyên tự nhiên là muốn mang theo.

      Đến núi, Mạc Tiểu Tiểu ngửi được mùi cỏ xanh cùng bùn đất phát ra, trong lòng cảm thấy thoải mái muốn chết. Điểm tốt này chỉ ở nông thôn mới có, khí mới mẻ, giống ở trong thành thị, khí mỏng manh. Hít thở sâu vài lần, khóe miệng khẽ nhếch cười vào núi lớn.

      vào đập vào mắt đó là cây Tùng già mọc thành phiến cùng nhiều loại bách thụ khác, cây Tùng ngẫu nhiên cũng có mấy con sóc chạy qua. Trong rừng thanh chim líu ríu tựa hồ phối thành ca khúc tuyệt vời.

      Tiêu Tiêu nhìn trái nhìn phải, đột nhiên mắt sáng lên, cách đó xa gốc thực vật thể nào thu hút lại đưa tới lực chú ý của Tiêu Tiêu. vào liền thấy, nghĩ đến ở trong này thế nhưng có thể tìm thấy khoai tây, như thế khiến Tiêu Tiêu vui mừng phen. Hơn nữa chung quanh đây mảng lớn đều là khoai tây, làm Tiêu Tiêu cao hứng muốn hư.

      Tại đại khoai tây trong tài liệu là do người điêng ở Nam Mĩ phát cũng gieo trồng dùng để ăn. Khoai tây ở nước ngoài lại xưng khoai tây(*), sau đó lưu truyền đến Trung Quốc. nghĩ đến ở triều đại này cư nhiên cũng có khoai tây? ! Tiêu Tiêu trong lòng khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ cái triều đại này triều đại có trong lịch sử?! Có khả năng, chung quy trong lịch sử Trung Quốc có nghe qua Phong Nguyệt vương triều, xem ra chính mình là xuyên qua đến cái triều đại có trong lịch sử rồi.

      (*) ta lắm đoạn này cũng có thể là do phát khác nhau phải

      Mạc Dao Dao gặp Tiêu Tiêu nhìn gốc cây xanh chớp mắt mà thương cảm, ràng cho lắm nghi ngờ : "Tiêu Tiêu? Làm sao vậy? Ngươi như thế nào nhìn bụi cây này mải miết a?"

      Mạc Tiêu Tiêu ngẫm lại, tại muốn trở về cũng được, làm gì còn mong muốn nhiều như vậy đâu?! Sau đón nàng lắc đầu : "Đại tỷ, gốc cây thực vật này quả thực có thể ăn nga!"

      "Làm sao ngươi biết ?" Mạc Dao Dao kinh ngạc .

      "Đây là lão đầu trong mộng cho ta biết đây, cái này gọi khoai tây, có thể ăn nga, nấu ra tới hương vị cũng là vô cùng tốt đâu."

      " ?" Mạc Dao Dao vẫn có chút tin, chung quy trước kia có người cho nàng biết thứ này có thể ăn, đột nhiên nghe được nhị muội thứ này có thể ăn, là có chút kinh ngạc.

      "Đại muội, ngươi suy nghĩ chút, từ lúc nhị muội mơ thấy thần tiên, dùng những thứ thần tiên dạy giúp nhà chúng ta kiếm được ít bạc nga, vậy làm sao có thể là giả đâu?!" Mạc Tiêu Tiêu nhìn Mạc Vân Thiên đầy cảm kích. Nếu phải giải vây, nàng còn biết như thế nào mà giải thích cùng đại tỷ.

      Mạc Dao Dao đấu tranh trong chốc lát : "Được rồi, chúng ta đây liền mang chút trở về , bất quá chúng ta trước lấy chút cho gà ăn, nếu là gà ăn có việc gì, chúng ta nấu ăn."

      Mạc Tiêu Tiêu bây giờ gật đầu như gà con mổ thóc. Ở đại, khoai tây có thể làm rất nhiều thứ: khoai tây nghiền, khoai tây xắt sợi trộn dấm chua, khoai tây chiên..., hơn nữa giá trị dinh dưỡng vô cùng cao, ngẫm lại liền chảy nước miếng.

      "Tiểu Tiểu, thứ này làm sao lấy?" Mạc Dao dao nghi ngờ , thứ này quả thực lại có quả bên ngoài, phải làm sao? Đào lên? Nhưng là đào lên từ đâu? Mạc Dao Dao buồn bực .

      "Đại ca, ngươi đem cái cào kia cho ta, ta đào ra cho các ngươi xem." Mạc Tiêu Tiêu cầm cái cào dọc theo cây khoai tây đại khái 3—4 cm bắt đầu đào, đào hồi, củ khoai tây đều bị đào ra. Tiêu Tiêu nhìn khoai tây béo mập vô cùng khả ái, rất là vui vẻ. Mấy người Mạc Dao Dao cũng rất là cao hứng. ( mê hồ: ⊙﹏⊙b hãn, Tiêu Tiêu, chính là cảm thấy tiền đáng ? ! Mạc Tiêu Tiêu: "Lăn độc tử, tỷ nếu là cố gắng chút, như thế nào làm giàu?" Mê hồ: ... )

      Mấy người cuối cùng dùng canh giờ, đem mảnh khoai tây đào xong, nhưng còn có tảng lớn khoai tây có đào lên, bất quá mảnh này cũng khiến bọn họ mệt mỏi quá sức. Bất quá Tiêu Tiêu cảm thấy, khả năng bên trong còn thứ khác, bởi vì ngọn núi này trừ bỏ thợ săn dám vào các thôn dân tay trói gà chặt đều có đến qua, cho nên có thể giữ được nhiều thứ khác nữa.


      --- ------ ------ ------ ------ ---------
      Tiểu kịch trường...

      Đừng Huyên Huyên: uy! Người ta mới phải tiểu bất điểm đâu, hừ... . Hơn nữa nhị tỷ cũng so với ta lớn hơn được bao nhiêu a, nàng lúc đó chẳng phải tiểu bất điểm sao?

      Mơ hồ nhướn mày, ngươi cũng liền như vậy hơi lớn, muốn hay ngươi hối lộ hối lộ ta, ta giúp ngươi bỏ

      Đừng Huyên Huyên: hối lộ... , ngươi hảo vô sỉ a! Hừ hừ..
      Chris, Ngọc TuyếtTôm Thỏ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Đào được bảo vật?!



      Edit + Beta: Thiên Hạ

      Sau khi nghỉ ngơi, Tiêu Tiêu nhìn đống khoai tây, từ từ đứng lên đối với ba người : "Đại ca, đại tỷ, tại sắc trời còn sớm chúng ta trước đem những khoai tây này đem xuống núi . Sau đó chúng ta đến nơi khác xem xem còn có thể phát thứ gì."

      Mạc Vân Thiên cùng Mạc Dao Dao đưa mắt nhìn nhau, gật gật đầu. tình hôm nay kích thích bọn họ, chung quy khoai tây nơi này có thể cho bọn họ ăn gần nửa tháng .

      Hơn nữa tại bọn họ cũng chỉ đào khối , còn có khối lớn chưa có đào đâu, mấy cây này chờ thêm đoạn thời gian bọn họ có thể từ từ đào trở về, dù sao tại cũng vội.

      May mắn trừ bỏ Mạc Huyên Huyên có mang giỏ trúc, ba người Mạc Tiêu Tiêu đều cõng theo cái giỏ trúc vừa người. Giỏ trúc của Mạc Vân thiên có hơi chút lớn, cho nên mấy người chỉ duy nhất đem đống khoai tây kia đều mang trở về. đường trở về hoàn hảo các nàng có đụng tới người nào, bằng cho mọi người biết bọn họ đào những thứ đồ vật có thể ăn này, lúc đó nhà mình khẳng định thể đào bao nhiêu nữa.

      Đem khoai tây cất trong phòng bếp nhà mình xong, sau đó lại cầm giỏ trúc ra ngoài, rồi quay lại phiến đất trồng khoai tây kia, Mạc Vân Thiên cùng Mạc Dao Dao ngẫm lại bây giờ thể đem bọn nó đào về nhà, trong lòng liền khỏi buồn bực. Bất quá sau ngẫm lại, đến lúc đó có thể để cho cha mẹ cùng nhau lại đây đào liền nhanh tốt, bây giờ là tìm xem xem còn có hay đồ vật khác có thể ăn. Hai người nhìn nhau cười, hẹn mà cùng đem ánh mắt ném về phía Mạc Tiêu Tiêu, nhất thời khiến Tiêu Tiêu cảm thấy áp lực lớn như núi, bất quá vẫn là ở trong núi từ từ tìm kiếm.

      Quả nhiên cách khoai tây xa khoảng trăm mét, sinh trưởng mảnh cà rốt, bất quá cà rốt nhiều như khoai tây, nhưng là cũng thiếu.

      Theo tư liệu ở đại Tiêu Tiêu nhìn thấy, tại Trung Quốc cà rốt là do nước ngoài tiến cử , tại Nhật Bản còn được xưng là "Nhân sâm", Trung Quốc cũng xưng là "Tiểu nhân tham", giá trị dinh dưỡng cực cao, chứa đựng vitamin B, C phong phú cùng với nhiều sắc tố. Dùng để nấu ăn là đạo mỹ vị a, rau trộn cà rốt, cà rốt xào trứng gà, cà rốt xào mộc nhĩ vâng vâng...

      Mạc Vân Thiên cùng Mạc Dao Dao nhìn Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm mảnh thực vật xanh mượt cách đó xa, ánh mắt phát quang. ( mê hồ: o(╯□╰)o, các ngươi xác định là ánh mắt phát quang? Mạc Dao Dao, Mạc Vân Thiên: lăn độc tử...)

      Mạc Vân thiên tiến lên trước, hỏi: "Tiêu Tiêu, cái kia lại là ăn được ?!"

      "Uh, đúng vậy. Cái kia cũng có thể ăn được đâu."

      Được khẳng định, Mạc Vân Thiên vén tay áo liền chuẩn bị hành động, chỉ là sau khi qua, rơi vào mơ hồ, cái này muốn như thế nào thu hoạch? Vì thế nhìn về phía Tiêu Tiêu, nghi vấn hỏi: "Tiêu Tiêu, cái này cũng là cùng cái kia khoai tây dạng, dùng cái cào đào sao?"

      Tiêu Tiêu cười giải thích: "Cái này thể đào, cái này gọi cà rốt, liền giống như ruộng củ cải của chúng ta dạng là nhổ a." Vừa xong liền từ bên cạnh rút ra củ cà rốt, nghĩ rằng cà rốt này lớn.

      Kêu Mạc Dao Dao cùng Mạc Huyên Huyên lại đây cùng nhau nhổ. Mạc Dao dao tự nhiên là cao hứng, bất quá Mạc Huyên Huyên là khó được đến núi, vốn muốn hảo hảo đùa, tại phải nhổ cà rốt, vẫn có chút tình nguyện, bất quá cuối cùng chịu nổi Tiêu Tiêu dùng thực vật hấp dẫn, vẫn là cam tâm tình nguyện nhổ củ cải.

      Tiêu Tiêu cùng bọn chào hỏi liền hướng bên kia . Cho dù Mạc Vân Thiên yên lòng, nhưng vẫn lay chuyển được Tiêu Tiêu, đành phải kêu Huyên Huyên theo. Đừng nhìn Huyên Huyên còn , nhưng nàng vẫn là thực thông minh.

      đường qua, mặc dù có phát lớn gì, nhưng hoa quả ăn được ít, bởi vì đường tới có ít phúc bồn tử, nhìn đến cái này nếu phải nó chưa chín hết, Huyên Huyên liền dính tại đó. Cuối cùng vẫn là Tiêu Tiêu uy hiếp nàng, nếu nữa liền làm cho nàng thứ tốt ăn mới lưu luyến rời mà ly khai.

      Lại đoạn nữa, Tiêu Tiêu cũng mệt mỏi, đành phải tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, lấy tay làm quạt gió. Ánh mắt còn ngừng ở chung quanh tra xét. Huyên Huyên cũng sớm ở chung quanh chạy tới chạy lui.

      "Nhị tỷ, nhị tỷ, ngươi xem ta đem đến cái gì? Hảo xem ?! Hì hì..." Huyên Huyên cười a a từ chỗ chạy tới, cầm tay cái gì đó đỏ rực đồ, dường như hiến vật quý cho Tiêu Tiêu xem.

      Nhìn đến thứ này, Tiêu Tiêu phen ôm chặt Huyên Huyên: "Nha, Dương Mai! Ai, Huyên Huyên, nhị tỷ ngươi chết mất, ngươi ở đâu hái được?"

      Mạc Huyên Huyên trận mạc danh kỳ diệu, nhưng vẫn dùng ngón tay của nàng chỉ tới chỗ kia : "Chính là chỗ đó a, có nhiều đâu!"

      Vừa nghe có nhiều, Mạc Tiêu Tiêu trực tiếp chạy về phía chỗ đó, quả nhiên, nơi này sinh trưởng mấy cây Dương Mai, hơn nữa đám đều chín, xem xong nước miếng của Tiêu Tiêu đều thiếu chút nữa chảy ra.

      Chẳng qua bản thân quá thấp, có biện pháp với tới được, chỉ có kêu Huyên Huyên đến, nhờ nàng đem Mạc Vân Thiên cùng Mạc Dao Dao gọi qua.

      Trong quá trình đám người tiến đến lại để cho Mạc Tiêu Tiêu phát mầm cây ớt, nghĩ đến vị cay của ớt, Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy lâu có được ăn hạt tiêu. tại có thể trước đem nó di chuyển đến ruộng nhà mình, đến thời điểm mọc ra thành thục lúc ăn đem hạt ớt lấy ra, sau đó mình có thể ươm giống để trồng, mùa đông ớt có thể dùng để khu hàn, cái này nhưng là bảo vật a!

      Chỉ thấy Tiêu Tiêu cầm cái cào phen, từ từ đem mảnh ớt mầm cẩn thận đào ra, chỉ chốc lát đào xong, Tiêu Tiêu đem ớt mầm đào lên bỏ vào trong giỏ trúc, nhìn giỏ trúc còn chưa đầy, Tiêu Tiêu cảm thấy còn có thể vào xem, chừng còn có cái gì khác.

      Thu thập xong ớt mầm vừa mới đào được, sau đó lại hướng bên trong đến, lúc tiến vào, có nhìn thấy ít phúc bồn tử cùng quả dâu, chính mình định hái chút để ăn, khi thấy được ớt mầm sang.

      đoạn đường nữa, đường có phát thứ khác, sợ lại xa chút khiến Mạc Vân Thiên cùng Mạc Dao Dao lo lắng, đành phải quay về đường cũ. Bất quá đường lại hái được rất nhiều phúc bồn tử cùng quả dâu xem như để ăn vặt.

      Trở lại phía trước phát mấy người chờ ở địa phương có Dương Mai, liền thấy mấy người thở hồng hộc tới, Mạc Dao Dao cũng mặc kệ thục nữ thục nữ , hai tay chống nạnh , thở hổn hển : "Tiêu Tiêu, làm sao? Lại phát cái gì?"

      Tiểu Tiểu thấy nàng thở lợi hại như vậy, tiến lên vỗ vỗ phía sau lưng nàng, "Các ngươi xem, cái kia là Dương Mai, hơn nữa tại cũng có chút có thể hái được, chúng ta hôm nay có thể đem quả chín hái về để làm đồ ăn vặt nga. Hơn nữa nó còn có thể dùng để làm rượu Dương Mai hoặc là canh Dương Mai đâu."

      Mạc Vân Thiên vừa thấy Tiêu Tiêu lại ra tên 2 món mới, mắt sáng lên nhìn Tiêu Tiêu, vội vàng hỏi: "Ngươi rượu Dương Mai cùng canh Dương Mai có phải hay có thể dùng để kiếm tiền a?"

      Gặp Tiêu Tiêu cười tủm tỉm nhìn , trong lòng khỏi khẩn trương, lo sợ Tiêu Tiêu thể. Tại lúc chuẩn bị buông tha, Tiêu Tiêu chậm rãi gật đầu cái, : "Đúng vậy, rượu Dương Mai hương vị rất dễ uống, bán lấy tiền tự nhiên là có thể , thực rất đơn giản, ta có thể làm ít cho các ngươi nếm thử. Canh Dương Mai có thể dùng để giải nhiệt, vị chua chua , hương vị uống qua mới biết được." Tiêu Tiêu nhìn xem mấy người đắm chìm trong thế giới Dương Mai, cũng muốn nhiều, chỉ kêu bọn họ nhanh chóng hái, sắc trời còn sớm, tại hái về có thể nếm thử.

      Ba người bận rộn đến có thời gian nghỉ ngơi, Huyên Huyên vừa hái Dương Mai, vừa ăn, ngoài miệng còn : "Uh, cái này chua..., oa, cái này ngọt, ăn ngon nga."

      Xem xong bọn Tiêu Tiêu rất muốn đánh nàng, rốt cuộc bận rộn hơn nửa canh giờ đem những quả Dương Mai chín hái xuống, phải dùng lá cây ngăn cách để vào; trước đó trong giỏ trúc của ba người đều có chứa những vật khác, có biện pháp đành phải dùng ít lá cây ngăn cách lại đem Dương Mai bỏ vào, phía cũng thả lá cây cùng ít cỏ dại chống đỡ.

      Bởi vì có chút nặng, cho nên phải dùng đoạn thời gian dài mới về đến nhà, buông xuống này nọ mấy người đều mệt muốn nhúc nhích, cũng chỉ có Mạc Huyên Huyên ở nơi đó cao hứng nhảy nhót.

      Tiêu Tiêu nghĩ tới núi còn có Dương Mai chưa hái, đến lúc đó có thể để cho cha mẹ hái, bất quá vẫn là ngẫm lại hôm nay thế nào cùng cha mẹ chuyện này. Chung quy lúc trước bọn họ có nghiêm cấm cho lên núi. Hôm nay bọn nàng lại phá vỡ lệnh cấm, nghĩ đến cha sinh khí cùng với bộ dáng mẫu thân tức giận, Tiêu Tiêu liền khỏi rùng mình.

      "Thiên nhi, Dao Dao, Tiêu Tiêu, Huyên Huyên, chúng ta về." Lúc này bên ngoài vang lên tiếng cha mẹ nhàng kêu. Mấy người Tiêu Tiêu liếc nhau, cũng có thể nhìn thấy trong mắt lẫn nhau là thất kinh, trong ánh mắt nhìn nhau đều lộ ra cái ý tứ, cha mẹ trở lại ?! Làm sao bây giờ?

      Lời tác giả: Ta có thể cầu cất chứa sao? o(╯□╰)o, đại gia cho ngẫu điểm động lực ?!
      Last edited by a moderator: 12/4/15
      Chris, Ngọc TuyếtTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :