1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Địa chủ nông thôn - Mạt Mê Hồ (20/146) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Mua nhiều

      Edit: Rain Love
      Beta: Thiên Hạ

      Trong nháy mắt đến ngày được ra chợ, Mạc Tiêu Tiêu sớm chuẩn bị. Phụ giúp Lâm Thị tay, ăn cơm xong liền cùng Mạc Thắng Minh xuất phát. Lâm Thị đưa cho Mạc Thắng Minh trăm năm mươi văn tiền, lưng đeo giỏ trúc mang đồ ra chợ bán.

      Đến chợ Mạc Tiêu Tiêu đều nhanh nhìn lướt qua mọi thứ, mắt xem ngừng, có quán trà, những cửa hàng bày bán có thứ tự, bên đường có tiệm với đủ các loại vật phẩm, chủng loại đa dạng, bên tai thanh rao bán vang lên ngừng. chợ, sĩ nông công thương, già trẻ nam nữ, người cưỡi ngựa, ngồi kiệu, dắt ngựa, mua bán hàng hóa, rộn ràng nhốn nháo trông rất náo nhiệt, Mạc Tiêu Tiêu cũng bị bọn họ lây nhiễm, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên.

      Mạc Tiêu Tiêu nhìn trái nhìn phải, còn Mạc Thắng Minh vẫn nắm tay nàng hướng phố vải mà , đầu tiên là giúp giao vải do đại nữ nhi và Lâm Thị dệt, lại nhận hàng mới về. Mạc Tiêu Tiêu giúp Mạc Thắng Minh đem mọi đồ vật đặt vào giỏ trúc sau lưng, rồi mới rời .

      Ra khỏi đó xong, Mạc Tiêu Tiêu nghĩ nhà mình cũng sắp hết lương thực, nghĩ Mạc Thắng Minh đợi mình mua chút gạo đem về.

      Vì thế nàng liền tới tiệm bán gạo các loại, vài các gói to đặt ở dưới đất, bên trong có gạo tẻ, gạo lức, gạo tiên, còn có bột mì, bắp ngô, bột ngô, bột lúa mạch,…

      Chủng loại rất nhiều, Mạc Tiêu Tiêu nhìn hoa cả mắt.

      Nghĩ đến cư dân sinh hoạt ở trấn là tốt nhất, mấy thứ này phải thường xuyên mua để ăn.

      Mạc Tiêu Tiêu nhìn tình huống trước mắt cũng chỉ có thể mua vài loại ít tiền chút, hạt mễ cao cấp, gạo tẻ, gạo trắng, bắp ngô tại cũng chỉ có thể nhìn thôi, chờ khi mình kiếm được tiền rồi mới có thể mua, về sau nấu cơm, như vậy mới đủ dinh dưỡng cho các ca ca và tỷ tỷ nhanh chóng phát triển.

      Vì thế nàng chỉ có thể đem ánh mắt dời đến gạo lức, khóe miệng rút rút, gạo lức này quá tệ rồi, vốn là phải thuộc loại thóc tốt, xử lý cũng quá đơn giản, nhưng là có cách khác, tại chỉ có thể mua loại này, ai bảo nó quá ít tiền.

      Hạt mễ cao cấp hai mươi văn tiền cân, gạo tẻ mười văn cân, gạo trắng tám văn cân, bắp ngô bảy văn cân.

      Mà gạo lức chỉ có ba văn cân, nhìn đến cái giá này Mạc Tiêu Tiêu cơ hồ muốn khóc, gạo lức tuy rằng thực tệ nhưng nó vẫn là gạo, có thể ăn là được, kỳ quan trọng là nó chỉ ba văn tiền cân, chỉ ba văn tiền a!

      Vì thế, nàng chỉ vào gạo lức nhìn Mạc Thắng Minh : “Phụ thân, chúng ta liền mua gạo lức , nó tương đối rẻ.”

      Nhìn Tiêu Tiêu hiểu biết như vậy, Mạc Thắng Minh chỉ cảm thấy áy náy trong lòng, nếu phải mình vô dụng, con cần gì phải chịu khổ cùng với mình, nghĩ đến đây cho dù là nam nhân hốc mắt cũng đều đỏ, gật đầu với Mạc Tiêu Tiêu nức nở : “Được, chúng ta liền mua gạo này, mua nhiều chút.”

      người trước đó trăm năm mươi văn tiền, tại người còn có ba mươi văn tiền, trong nhà nhiều người, mua ba bốn mươi cân là được, sau đó liền mua vài loại ngũ cốc khác để nương của nàng làm cho các hài tử vài món điểm tâm nếm thử.

      Kêu ông chủ lấy ba mươi lăm cân gạo lức, lại nhìn bột ngô, bột ngô lại phân thành bột ngô thô và bột ngô tốt.

      Mạc Tiêu Tiêu nghĩ bột ngô có thể làm rất nhiều món ngon, kiếp trước mình cũng rất thích các món ăn ngon, tại bột ngô trong mắt nàng liền biến thành bánh ngô chiên, bánh xốp ngô, trứng chim bột ngô, cháo bột ngô,…nghĩ thôi chảy nước miếng, liền năn nỉ Mạc Thắng Minh mua mười cân bộ ngô thô.

      Nông dân chung quanh đều trồng bắp ngô, cho nên bột ngô cũng quý gì, bột ngô tốt là sáu văn tiền cân, bột ngô thô cũng chỉ ba văn tiền cân.

      Vừa mua xong mọi thứ, Mạc Thắng Minh liền lôi kéo Tiêu Tiêu rời khỏi khu vực đó, kỳ trước đó Mạc Tiêu Tiêu nhìn đến bột mì có chút muốn , nhưng nghĩ lại tình huống trong nhà nên cũng đành buông tha.

      Sau đó lại mua thêm chút gia vị, ở cổ đại đồ gia vị chủng loại nhiều, chỉ có muối, đường mía, dấm chua, còn có ít hương liệu cao cấp.

      Mạc Thắng Minh lại mua thêm số gia vị đơn giản, mỗi thứ nửa cân.

      đến quầy tính tiền, ba mươi lăm cân gạo lức là trăm lẻ năm văn tiền, mười cân bộ ngô thô là ba mươi văn tiền, tổng cộng là trăm ba mươi văn, những đồ gia vị khác tính ra là năm mươi văn tiền, ông chủ thấy bọn họ mua tương đối nhiều đồ nên bỏ qua số lẻ, chỉ lấy của bọn họ trăm tám mươi văn.

      Mua hết các vật phẩm cần thiết cũng đến thời gian ăn cơm trưa, Mạc Thắng Minh sợ Mạc Tiêu Tiêu bị đói, liền mang nàng vào quầy hàng cháo thập cẩm bên đường, mua liền hai chén, lớn và .

      Chén lớn là năm văn tiền, chén là ba văn tiền, nếu muốn thêm vài nguyên liệu khác vào cháo phải bỏ thêm vài văn tiền, vì tiết kiệm nên họ chỉ mua hai chén bình thường, cũng có nguyên liệu nào khác.

      Có lẽ là đói bụng, cho nên hai người ăn rất nhanh, ăn xong Mạc Tiêu Tiêu liền nghĩ ra biện pháp kiếm tiền. Đó chính là nàng có thể làm món ăn nha, đại ăn vặt rất nhiều, chính mình cũng có thể biết làm, đồ gia vị ở cổ đại vốn nhiều, mình cũng có thể từ từ nghiên cứu ra, liền cần sợ làm ra tiền. Càng nghĩ càng cảm giác có thể, chỉ là muốn cùng cha mẹ thương lượng biện pháp, nếu bọn họ đồng ý cũng khó.

      Bởi vì lúc tương đối hưng phấn nên có gì, cho nên cũng nhàng, tại trở về trong lòng có chuyện, nên được nửa đường có cảm giác mệt mỏi, trước đó bệnh rồi, thân thể cũng chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng nàng cũng có lên tiếng, chỉ là sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

      Mạc Thắng Minh lúc này cũng chú ý tới trạng thái của Mạc Tiêu Tiêu, thầm mắng chính mình hồ đồ, Tiêu Tiêu năm nay chỉ mới sáu tuổi, hơn nữa trước đó còn có bệnh, bây giờ còn để nàng đoạn đường dài nữa.

      Vì thế liền ôm lấy Mạc Tiêu Tiêu về nhà, Mạc Tiêu Tiêu đem đầu tựa vào vai cha, bao lâu liền nghe tiếng hít thở đều đều của nàng.

      Về đến nhà là sau khoảng nửa canh giờ, Mạc Tiêu Tiêu cảm thấy còn mặt mũi nữa, cư nhiên lại ghé vào vai Mạc Thắng Minh mà ngủ, cũng may các ca ca tỷ tỷ hề chê cười nàng, bằng nếu có cái hố, nàng liền trực tiếp chui vào.

      Lâm Thị nhìn bọn họ trở về, liền nhận lấy giỏ trúc nhìn đến bên trong thấy mua rất nhiều đồ kinh ngạc, trong lòng đoán khẳng định xài hết tiền, bằng làm sao có thể mua nhiều đồ như thế, còn mua lần nhiều như vậy, liền ra suy nghĩ trong lòng, “Trong nhà tuy rằng lương thực nhiều, nhưng là hai người cũng thể mua nhiều như vậy, chúng ta tiết kiệm chút cũng có thể, qua hơn tháng nữa là có thể thu gặt lương thực, còn mua nhiều như vậy làm cái gì?”

      Phụ tử hai người liếc nhìn nhau, cười cười, Mạc Tiêu Tiêu nhu thuận bước lên bên cạnh Lâm Thị sắp xếp lại đồ vật, : “Nương, trong nhà tương đối nhiều người, dù tiết kiệm như thế nào cũng thể bị đói được. Huống chi trong nhà các ca ca tỷ tỷ thời kì phát triển, nếu ăn no phát triển mạnh mẽ được. lớn lên thể thay nương kiếm tiền đâu!”

      “Phốc xuy…, ngươi có lý, nương biết rồi, được rồi, ngươi hôm nay cũng mệt mỏi, ngươi trước ra ngoài chơi , nhớ về ăn cơm đúng giờ nha.”

      “Vâng, nương, ta ra ngoài đây!” Mạc Tiêu Tiêu ném ánh mắt đắc ý cho Mạc Thắng Minh, giống như : “Xem , ta làm mẫu thân hết giận nha!”

      Mạc Thắng Minh nhìn nàng có dáng vẻ đắc ý này, bất đắc dĩ cười cười. Lập tức đưa cho Lâm Thị vài thứ liền mang cái cuốc ra ra ngoài đồng.

      Hết chương 3
      Last edited by a moderator: 26/3/15

    2. Ngọc Tuyết

      Ngọc Tuyết Well-Known Member

      Bài viết:
      245
      Được thích:
      237
      :yoyo44::yoyo44: Chưa thềm:yoyo30: càng đọc càng hay. biết tiêu tiêu nhà ta có nghỉ ra món gì có thể bán kiếm tiền nữa :yoyo36: nhà nghèo có nguyên liệu đâu mà lấy nấu bán biết nữa:yoyo44:

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Mình cũng thích Điền Văn

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Thương lượng phương pháp kiếm tiền

      Edit + Beta: Thiên Hạ

      Chạng vạng, Lâm thị sau khi làm tốt đồ ăn, liền kêu Tiên Tiêu ra ruộng gọi Mạt Thắng Minh về. Mạt Tiêu Tiêu xoay người hướng bên ngoài đến, liền thấy đám người Mạt Thắng Minh trở lại.

      "Đương gia về rồi, Tiêu Tiêu, nhanh chóng lấy nước cho phụ thân ngươi rửa tay." Lâm thị ôn nhu cười .

      "Ai, tốt, ta đây liền ."

      "Tiêu Tiêu, ngươi đừng động, cha chính mình đến làm." Mạt Thắng Minh vừa dứt lời, liền thấy Mạc Tiêu Tiêu lấy nước đổ vào trong bồn rửa mặt đem tới, cười : "Phụ thân, rửa tay ."

      Xem nữ nhi hiểu chuyện như vậy cười : "Vẫn là Tiêu Tiêu nhà ta hiểu chuyện."

      bên Mạt Huyên Huyên nghe xong liền thuận theo , chỉ nhìn thấy nàng quệt mồm ủy khuất : "Phụ thân bất công, chẳng lẽ Huyên Huyên hiểu chuyện sao?"

      Cả nhà nhìn đến Mạt Huyên Huyên làm nũng, cũng cho nàng mặt mũi nở nụ cười. Mạt Huyên Huyên nhìn tất cả mọi người cười nàng, đỏ bừng mặt miệng quyệt cao hơn, Mạt Thắng Minh mỗi ngày thích nhất chính là thời gian cả nhà ở cùng chỗ cười cười, nhìn tại Mạt Huyên Huyên bộ dáng khả ái, tiến lên nhéo nhéo khuôn mặt nàng, cười : "Ha ha, Huyên Huyên nhà ta khẳng định cũng là có hiểu biết, nếu là ai ngươi hiểu chuyện, kia phụ thân liền thay ngươi xuất khí(*), có được hay ?"

      (*) xuất khí: trút giận

      "Vậy vì sao bọn họ còn cười?" Mạt Huyên Huyên tức giận nhìn mọi người còn cười nàng, cảm thấy bọn họ đều ở đây khi dễ nàng, rất đỗi ủy khuất , nghĩ nghĩ đôi mắt to liền chứa đầy nước mắt, phảng phất nếu là bọn họ còn cười nàng kia liền khóc cho bọn xem.

      Mạt Thắng Minh đau nữ như mạng tự nhiên chứng kiến được cảnh tượng như vậy, vì thế làm bộ hung hăng đối với đám người Mạc Vân thiên : " cho phép, ai muốn cười tối hôm nay cũng đừng nghĩ ăn cơm." Tuy rằng giọng điệu thực nghiêm túc, nhưng là nụ cười mặt vẫn là thu lại được.

      Vòng ra hướng Mạt Huyên Huyên : "Xem , bọn họ cười , nếu ai còn dám cười, kia phụ thân liền đánh ."

      Nghe xong Mạt Thắng Minh , Mạt Huyên Huyên đắc ý cực kỳ, ngửa đầu hừ hừ, liền theo Mạt Thắng Minh vào nhà, chỉ để lại bên ngoài huynh muội bốn người.
      bàn cơm Mạc Tiêu Tiêu đưa ra ý nghĩ của mình, tất cả mọi người kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn Mạc Tiêu Tiêu, thay nhau hỏi như pháo oanh thức, Đại ca Mạc Vân Thiên nghi vấn: "Tiêu Tiêu, chúng ta có thể bán cái gì đây?"

      "Đúng a, chúng ta có thể bán cái gì đây? Chúng ta bây giờ cũng có cái gì gì đó có thể bán a..." Nhị ca Mạc Vân Phong buồn rầu .

      Tuy rằng Mạt Thắng Minh, Lâm thị cùng với Mạc Dao Dao im lặng gì, nhưng là trong ánh mắt vẫn để lộ ra ý tứ giống bọn . Mạc Tiêu Tiêu gặp cả nhà có quở trách nàng, ngược lại là hướng chính mình thảo luận vấn đề này, như thế làm cho nàng có chút ngoài ý muốn, nàng vốn tưởng rằng nhất định là gặp cản trở, nhưng là hề nghĩ đến dễ dàng như vậy.

      Tiêu Tiêu tay chống cằm, nghĩ sâu xa trong chốc lát, : "Chúng ta có thể bán thức ăn a, thí dụ như bây giờ thời tiết dần dần nóng nha, chúng ta có thể bán mì mè đen hay mì lạnh a, cái này dễ làm, hơn nữa thứ này mùa hè ăn ngon miệng."

      Hai vợ chồng Mạt Thắng Minh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó lại nhìn hướng Mạc Tiêu Tiêu, biểu đạt ý tứ rất ràng, đó chính là cái này lạnh lạnh là cái gì? Lạnh mè đen vậy là cái gì? Làm như thế nào ? Hơn nữa cái đồ ăn này trước kia đều có nghe qua, Tiêu Tiêu lại là thế nào biết đến? Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng có nghĩ nhiều, chỉ cho là Mạc Tiêu Tiêu chính mình suy nghĩ ra.

      Mạc Tiêu Tiêu xem bọn lộ ra ánh mắt nghi hoặc, khỏi thầm vỗ đầu mình, biết tại lúc này là có mì lạnh này ăn vặt , cứ như vậy ra vạn nhất bọn họ hoài nghi làm sao? là ngu ngốc.

      cẩn thận dò xét liếc mắt nhìn hai vợ chồng Mạt Thắng Minh, thấy bọn họ ánh mắt cùng với mặt đều ra thần sắc hoài nghi, vụng trộm nhàng thở ra, sau đó chậm rãi : "Để làm mì lạnh đầu tiên dùng bột mì nhồi lên, nhồi đến khi thành vắt, để yên lúc, sau đó bỏ vào trong bồn nước, tẩy bột mì còn dính ra đổ bỏ nước có bột mì lắng đọng, lặp lại cho đến tẩy ra thành sợi mì dai. Sau đó ngâm trong nước khoảng ba canh giờ cờ cho lắng đọng, nước trở nên trong vắt vớt ra đem hấp lên. Hấp chín lúc ăn lại thêm số gia vị trộn đều lên, ki ăn hương vị rất ngon ."

      xong đống lớn như vậy, mấy người ở đây trừ bỏ Mạt Huyên Huyên tuổi nghe hiểu, những người khác nghe đều trợn mắt há hốc mồm , cuối cùng vẫn là Mạt Thắng Minh nuốt ngụm nước bọt, sau đó khẩn trương : "Cái kia, Tiêu Tiêu a, ngươi xác định cái này ăn rất ngon? Nhưng là chúng ta nơi này vẫn chưa có người nào làm qua cái này đâu? Hơn nữa ngươi như thế nào biết đến đây?"
      Quả nhiên, Lâm thị nghe được Mạt Thắng Minh hỏi về vấn đề đó, ánh mắt trực tiếp bắn về phía Mạc Tiêu Tiêu , trong ánh mắt hoài nghi chút nào che giấu.

      Mạc Tiêu Tiêu tâm lập tức nhấc lên, trong lòng thiên nhân giao chiến, tuy rằng rất muốn cho bọn biết mình phải là nữ nhi của bọn họ, nhưng mình tại lại luyến tiếc phần này ấm áp, đơn giản vì ràng buộc quá sâu, thầm hết than lại thở, bất đắc dĩ dối lừa gạt bọn họ chút, đành phải từ từ : "Cha, nương, kỳ tại đoạn thời gian ta bệnh đó, ta mơ thấy lão nhân râu bạc, dạy ta thực nhiều thứ, mì lạnh chính cho ta biết làm như thế nào, nhưng mà dặn cho ta ra, bằng liền đem ta kéo , để ta ở lại ."
      Mạc Tiêu Tiêu giờ này khắc này trong lòng yên lặng : "Cha mẹ, xin lỗi, ta phải cố ý muốn gạt các ngươi , chung quy chân chính nữ nhi của các người , cho nên chỉ có trước gạt các ngươi ."
      Mà Mạt Thắng Minh cùng Lâm thị sau khi nghe xong, hai người liếc nhau, mặt kinh ngạc che giấu được , trong lòng cũng tại phanh phanh phanh nhảy ngừng.

      Tại cổ đại, mỗi người đều tin phật hoặc là tín đạo, cho nên đối với thần phật hay quái vẫn là rất tin tưởng nghi ngờ, hơn nữa nữ nhi mơ thấy khả năng chính là thần tiên a, kia được bao nhiêu đại phúc khí mới mơ thấy a? ! Hơn nữa lão thần tiên còn dạy Tiêu Tiêu nhiều như vậy, ngày sau muốn hảo hảo tạ ơn thần linh, chỉ là nghe Tiêu Tiêu nếu là tiết lộ ra ngoài, lão nhân kia liền khiến Tiêu Tiêu trở về . Hai vợ chồng Mạt Thắng Minh trong lòng đều yên lặng : "Chính mình nhà khẳng định giữ tốt bí mật này, ngàn vạn lần thể tiết lộ ra ngoài . Chính là cha mẹ của mình đều thể , nếu Tiêu Tiêu liền nguy hiểm."

      "Khụ khụ..." Mạt Thắng Minh giả ho khan hai tiếng, sau đó sắc mặt nghiêm túc : "Vừa mới nhị muội chuyện này, các ngươi nhất định phải cho giấu, bằng ..."

      Bằng cái gì mọi người đều biết, cho nên lúc Mạt Thắng Minh , mấy tiểu tử kia đều nghiêm trang, hơn nữa trăm miệng lời đáp ứng: "Chúng ta nhất định đem chuyện này để sâu trong lòng, tuyệt để cho người khác biết đến."

      Mạt Thắng Minh thấy trong nhà vài cái hài tử đều hiểu chuyện như vậy, vui mừng gật gật đầu.

      Tuy rằng Mạt Huyên Huyên biết bọn họ cái gì, nhưng là vẫn là theo ca ca các tỷ tỷ nãi thanh nãi khí(*) : "Huyên Huyên cũng vậy, Huyên Huyên cũng ra ."
      (*) nãi thanh nãi khí:
      Gặp bộ dáng đáng của Huyên Huyên, khí nghiêm túc cũng dần dần rút , chỉ thương lượng việc làm mì lạnh, thương lượng đến cuối cùng, ý kiến này toàn phiếu thông qua, bất quá vì trước thử xem chút thị trường ra sao cho nên chuẩn bị quá nhiều, hơn nữa nhà mình bây giờ tiền bạc cũng nhiều, vài năm tích cóp bạc cũng chỉ có ba lượng, cho nên muốn trước xem xem có thể hay tiêu thụ.

      Quyết định xong Mạt Thắng Minh : "Cứ như vậy, ngày mai ta lại chợ mua mười cân bột mì trở về, sau đó tự chúng ta làm trước nếm thử, nếu hương vị quả tệ, chúng ta đây liền lấy ra bán, như thế nào?" Ánh mắt đầu tiên là nhìn về phía Lâm thị, hỏi ý của nàng.

      Lâm thị thấy có biện pháp kiếm tiền, trong lòng cũng cao hứng, cũng cái gì, chỉ là cười : "Còn có thể như thế nào, cứ như vậy mà làm."

      Mạt Thắng Minh nhìn sang Mạc Tiêu Tiêu mấy người, phương pháp là Tiê Tiêu đưa ra , tự nhiên nàng có bất kỳ ý kiến gì, mặt khác vài cái huyn trưởng thương muội thành si , đều tỏ vẻ cùng ý tứ, đó chính là dựa theo việc thương lượng mà xử lý.

      "Hảo, ngày mai ta đây liền trấn mua, đến thời điểm chúng ta nhất định thành công ." Mạt Thắng Minh khẳng định , tuy rằng biết vì sao chính mình khẳng định như vậy, nhưng là trong lòng cũng là tin tưởng mình nữ nhi .
      "Đại tẩu? ! Đại ca đại tẩu có ở nhà sao? ! Đại tẩu?" Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa của nữ nhân.
      Lâm thị nghi hoặc nhìn thoáng qua mấy người : " trễ thế này là ai chứ?"

      Mấy người cũng là mạc danh kỳ diệu(*) , nhưng nghe ngoài cửa tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, Lâm thị thể ra, đành phải chạy đến bên ngoài mở cửa cho người nọ, vừa vừa : "Được rồi, đừng gõ, đến ngay, chờ chút a."
      (*)mạt danh kỳ diệu: biết thế nào

      Lời tác giả: Nga rống rống, hơn nữa làm giàu cũng bắt đầu , cám ơn các bạn duy trì, ủng hộ của các ngươi chính là đối Mạt Mạt gõ chữ lớn nhất động lực.
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      Chris, Ngọc TuyếtTôm Thỏ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Tam thẩm vay tiền, trở về gia tộc

      Edit: Rain Love
      Beta: Thiên Hạ

      Có người ở bên ngoài gõ cửa, Lâm thị đành phải chạy nhanh ra mở cửa cho người đó vào, vừa vừa : “Được rồi, đừng gõ nữa, chờ chút, đến liền đây!”

      Chi nha….

      Nhìn thấy người đến Lâm thị kinh ngạc : “A, Tam đệ muội sao lại đến đây? , mau vào thôi.”

      “Đại tẩu, ta hôm nay tới phải cùng trò chuyện với ngươi sao, chẳng lẽ chào đón ta sao?”

      Lâm thị cười : “Này, làm sao có thể a, này phải trời tối rồi sao. vào nhà rồi sau, đứng ở bên ngoài cũng phải chuyện tốt gì!”

      Người tới chính là vợ của Tam đệ Mạc Thắng Minh, là người Lưu gia thôn, khuê danh là Lưu Hoa, cùng Tam Thúc của Tiêu Tiêu có hai trai .

      Lâm thị đưa Lưu thị vào trong nhà, nhìn thấy Mạc Thắng Minh cùng với bốn đứa trẻ chưa nghỉ ngơi, liền cười : “ nghĩ tới giờ này Đại ca còn chưa ngủ? Đệ muội ta vội vàng lại đây có hay quấy rầy mọi người?”

      là như thế thôi, nhưng động tác lại rất nhanh, còn chưa có người nào mời nàng ngồi xuống trực tiếp đặt mông ngồi yên ở ghế rồi.

      Trong trí nhớ của Mạc Tiêu Tiêu, ký ức về Lưu thị lại rất ít, Mạc Tiêu Tiêu ngẫm lại lần, cuối cùng tổng kết được là, Lưu thị tương đối nhiều chuyện, hơn nữa hết ăn lại nằm, tính tình rất tùy hứng, táo bạo.

      tại bộ dáng có lễ này đúng là rất ít gặp, ánh mắt Mạc Tiêu Tiêu chợt lóe tia hòa nghi, dù sao Tam thẩm này của nàng nếu có việc gì ghé thăm nhà người khác đâu, tại nên nhìn xem nàng muốn làm cái gì.

      Lâm thị đầu tiên là rót chén nước đặt ở bàn trước mặt Lưu thị rồi dò hỏi: “Tam đệ muội hôm nay tới trễ như vậy là có chuyện gì vậy?

      Lưu thị bưng lên uống hớp nước, sau đó mới chậm chạp : “Kỳ cũng phải đại gì, chính là gần đây trong nhà có nhiều tiền lắm, lại qua khoảng thời gian nửa là đến lúc hai tiểu tử nhà ta bắt đầu học, nghĩ muốn đến mượn đại tẩu chút tiền, cũng nhiều lắm đâu, chỉ cần lượng bạc thôi.”

      Lâm thị cùng Mạc Thắng Minh kinh ngạc liến nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy ý định trong mắt đối phương đều là đồng ý, dù sao ngày mai nhà mình còn phải mua chút bột mì về làm mì lạnh đâu, làm sao còn có nhiều tiền mà cho mượn.

      Lâm thị khó xử : “Ai, đệ muội à, ngươi phải biết tình trạng trong nhà của chúng ta, lúc trước thời điểm chia gia đình ra, trong nhà chỉ được chia ra chút lương thực như vậy, tiền bạc chỉ có hai đồng như vậy, sau này đại ca ngươi đến trấn làm việc cũng chỉ có thể ăn lót dạ, chỉ là nghĩ tới chưa được bao lâu đại ca ngươi lại bị thương, tại trong nhà chỉ có thể làm ruộng để phụ giúp gia đình. Ngươi bây giờ lại muốn mượn lượng bạc, nếu đại tẩu có cũng hai lời liền lập tức cho ngươi mượn, nhưng là ngươi cũng thấy đó, đại tẩu tại ngay cả lượng bạc cũng làm sao có thể lấy ra đây.”

      Lưu thị nghe được lời này xong, chỉ nhíu nhíu mày lời nào, nhìn thoáng qua Lâm thị, trong lòng nghĩ nghĩ : “Chẳng lẽ Nhị tẩu lừa ta sao? Việc này đúng nha, nếu có chuyện gì, người ta sao có thể là đại ca từ trấn về, lưng mang giỏ trúc có chứa rất nhiều đồ này nọ a, chút tiền như thế làm sao lại có được?”

      Nghĩ nghĩ, ánh mắt hoài nghi nhìn Lâm thị thêm vào: “Đại tẩu có? Chứ phải lừa ta ? Buổi chiều hôm nay ở đầu thôn có rất nhiều người đều thấy được đại ca mang giỏ trúc từ trấn trở về, nếu có tiền làm sao có thể mua nhiều thứ như vậy?”

      Nghe xong lời này của nàng, Mạc Thắng Minh nhíu nhíu mày, nhưng cũng phát ra tiếng, bởi vì chuyện này tốt nhất nên để phụ nữ ra mặt mới có thể giải quyết, cho nên tùy ý Lâm thị chuyện.

      Lâm thị nghe được câu hỏi của Lưu thị, vội la lên: “Đệ muội, ngươi thà tin người khác cũng chịu tin tưởng đại ca của mình sao? Đại tẩu của ngươi là người như thế nào chẳng lẽ ngươi biết?”

      Lưu thị nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, chính mình là nghe được nhị tẩu , nhị tẩu kia luôn luôn hợp với đại tẩu, hơn nữa đại tẩu là người như thế nào, chính mình như thế nào lại biết, khả năng là mình bị người ta gạt rồi, nghĩ đến đây trong lòng liền tức giận mắng Lý thị, cư nhiên dám lừa gạt mình, nếu giáo huấn nàng chút biết sau này còn xảy ra chuyện gì đâu.

      Vào lúc này, Lưu thị đem hết thảy mọi chuyện đều đổ hết lên người Lý thị, cũng nghĩ lại trong đó phần nguyên nhân cũng là do mình, nếu phải nàng ham món lợi , làm sao có thể bị Lý thị lừa gạt.

      Lưu thị suy nghĩ chút, sau đó vẻ mặt biểu tình đầy vẻ xin lỗi với Lâm thị: “Ai, là phải xin lỗi đại tẩu, ta đây cũng là lo lắng về tiền công phải trả cho thầy giáo dạy học của bọn trẻ mà sốt ruột a, này do ta bất tài nên mới đến nhờ gia đình đại tẩu giúp đỡ, nếu đại tẩu có nhiều như vậy, liền bỏ qua , chuyện này coi như ta chưa từng vậy, đại tẩu cũng đừng buồn ta nha, được rồi lúc này trời cũng còn sớm, ta cũng cần phải trở về rồi, đại tẩu cũng cần phải tiễn nữa.”

      xong liền rời như trận gió, lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau. Mạc Tiêu Tiêu trầm tư trong chốc lát rồi : “Phụ thân, ta nhớ buồi chiều hôm nay lúc chúng ta trở về ở chỗ cây đại thụ đầu thôn chỉ nhìn thấy Nhị thẩm đứng gần đó thôi mà, sau đó cũng gặp được người khác, vậy tại sao Tam thẩm lại biết được?”

      “Ngươi vừa rồi có nghe Tam thẩm à, chuyện này là từ người khác nghe , chắn chắn chính là Nhị thẩm của ngươi cho nàng biết rồi.”

      Mạc Tiêu Tiêu vừa rồi chỉ lo nghĩ cái khác, cũng nghe cẩn thận lời của Lưu thị, đến lúc nghe được cũng chỉ là nghe được câu cuối cùng kia, nhíu nhíu mày, nhìn vè phía Mạc Thắng Minh : “Vậy tại trong thôn mọi người đều biết hết rồi?”

      Mạc Thắng Minh gật đầu, thở dài, khuôn mặt mang theo mỏi mệt, vô lực : “Ngủ , sáng ngày mai có thể phải dậy sớm rồi, sợ là ông bà ngươi biết việc này có thể tìm chúng ta tranh cãi nữa. Các ngươi đều nằm xuống ngủ .”

      Mấy người huynh đệ nhìn thoáng qua lẫn nhau, gật gật đều đều hướng về phòng ngủ của mình, chỉ còn lại phu thê Mạc Thắng Minh ở lại phòng, nhìn đến bộ dạng này của Mạc Thắng Minh, Lâm thị đau xót trong lòng, nhàng kêu: “Đương gia…”

      Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy thanh vô lực của Mạc Thắng Minh truyền đến: “Aiz, ngủ thôi.”

      Lâm thị cũng thêm gì nữa, mà là tiến lên ôm lấy Mạc Thắng Minh, hai người dựa vào lẫn nhau, phảng phất làm như vậy mới bị những khó khăn kế tiếp áp đảo.

      Hôm sau, thời tiết vẫn tương đối sáng sủa, Mạc Tiêu Tiêu sớm ăn xong điểm tâm, sau đó liền muốn Mạc Thắng Minh lên trấn mua ít bột mì về, Lâm Thị dặn nên về sớm chút, tuy rằng là trong nhà cũng có việc gì làm, nhưng từ khi nghe xong Tiêu Tiêu về cách thực mì lạnh, liền đặc biệt rất chờ mong muốn làm thử lần, trong lòng cũng khỏi nghĩ đến thời điểm có thể kiếm được tiền trợ giúp cho gia đình.

      Đến buổi trưa, ông bà nội của Tiêu Tiêu truyền tin xuống kêu bọn họ trở về nhà chuyến, truyền lời là Nhị thẩm Lý thị của Tiêu Tiêu, nhìn bộ dáng dương dương tự đắc của Lý thị, ngoài trừ Tiêu Tiêu ra, tròng lòng mọi người đều thầm trầm xuống, chắc chắn có thể khẳng định chuyện ngày hôm qua nhà mình mua số đồ trấn đều là do Lý thị ra, cho dù Mạc Vân Thiên hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng thể kêu tiếng Nhị thẩm.

      Mạc lão gia tên là Mạc Đại Nguyên, mặc dù ở nhà nhưng mọi chuyện trong thôn đều có thể biết hết, cùng với bà nội của Tiêu Tiêu là Vương thị có bốn nam nữ, nhưng là Vương thị thương nhất là con trai thứ hai, cho nên chuyện gì liên quan đến Mạc Vân Lâm đều cực kỳ xem trọng.

      Tiêu Tiêu lần đầu tiên đến phòng chính, biết đây là có cảm giác gì, lúc trước Mạc Tiêu Tiêu muốn đến nơi này, bởi vì Mạc lão gia là người cực kỳ nghiêm túc, bà nội của nàng cũng chỉ thiên vị con trai thứ hai, chuyện này làm cho những người con trai khác khỏi oán hận trong lòng, cũng khó trách Nhị thẩm Lý thị làm việc đều kiêng nể ai.

      Vào đến phòng, chỉ thấy Mạc lão gia ngồi ở cao nhất, bà nội Vương thị ngồi ở bên cạnh. Ánh mắt Mạc lão gia liếc lượt tất cả mọi người, nhìn mọi người trong phòng đều đến đầy đủ, chỉ thiếu Mạc Thắng Minh, sắc mặt liền lập tức nghiêm túc, nhìn về phía Lâm thị hỏi: “Thắng Minh đâu?”

      Lâm thị còn chưa kịp trả lời, nghe Lý thị : “Đúng rồi, đại ca đâu rồi vậy đại tẩu? Chẳng lẽ mặt trời cháy đến mông mà vẫn còn ngủ?”

      Mạc lão gia nghe xong lời của Lý thị, mặt liền đen lại nửa, Tiêu Tiêu thầm kêu ổn rồi, ngoài miệng liền lập tức : “Ông nội, bà nội, phụ thân lên trấn rồi, muốn tìm thêm có công việc có thể làm hay , giống như lời Nhị thẩm đâu.”

      “Hừ, tiểu nha đầu này, nương của ngươi còn chưa lên tiếng, ngươi mở miệng trước rồi, nơi này đến lượt ngươi chuyện đâu?” Lý thị liền gây khó dễ.

      Lâm thị thấy Lý thị trách Tiêu Tiêu, hờn giận : “ đến lượt nàng sao, vậy ta có thể , đương gia nhà ta bây giờ còn trấn tìm việc để sinh sống, gần đây cũng sắp xong việc ruộng đồng ở nhà rồi, phải tìm thêm việc khác để làm chứ, nhà ta cũng có giàu có như đệ muội, ta cùng đương gia đều phải cố gắng làm việc, cả nhà phải uống gió Tây Bắc mà sống rồi.

      Hết chương 5
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      Chris, Ngọc TuyếtTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :