1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đệ nhất hôn sủng: ông trùm xin tự trọng - Thi Thi (22)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17: Tờ giấy viết bằng máu

      Tô Nhạc lúc trước ở với chị cũng là nấu cơm trừ tiền phòng.

      Mà bình thường tháng mua thức ăn mất khoảng nghìn, nếu như nấu cơm có thể mất tiền phòng, có thể tiết kiệm được chút tiền!

      Tô Nhạc có chút đỏ mặt gãi gãi đầu, ho khan tiếng, "Nếu như vậy, tôi cũng vậy có thể gắng gượng đồng ý, nhưng tôi trước, tôi chỉ nấu bữa ăn sáng và tối, buổi trưa tôi chuẩn bị, vì tôi còn phải làm!"

      Dạ Thần cũng biết vợ vào khuôn khổ, đúng là tiểu tham tiền!

      . . . . . .

      Hai người sau khi ăn xong bữa trưa, Tô Nhạc nên phòng lầu bắt đầu dọn dẹp.

      Mà Dạ Thần là vào thư phòng.

      Sau khi vào, bộ dáng vồn bất cần đời, sắc mặt khẽ hơi biến thành có chút biến hóa.

      Sau hồi trầm mặc, gọi cuộc điện thoai, tiếp trực tiếp hướng với người trong điện thoại phân phó: "Giúp tôi điều tra người tên là Dư Minh, tất cả mọi thứ và ta, đặc biệt là những chuyện xảy ra gần đât, cũng điều tra ràng!"

      Điện thoại đầu kia truyền tới thanh trầm ổn, "Dạ, Thiếu chủ!"

      "Khác, an bài số người, bảo vệ người ở phòng ba lẻ hai tầng sáu chung cư Minh Hoa gần bệnh viện Khang Tư"

      Dạ Thần sau khi xong điện thoại, liền ngồi trước bàn sách.

      Mặc dù đầu mối rất ít, nhưng Dạ Thần có chút là xác định, đó chính là người viết sơn đỏ đó biết Dư Minh dời .

      Cho nên coi như tìm được người viết sơn đỏ, cũng có đầu mối gì.

      Khiến Dạ Thần vẫn còn suy nghĩ là, nhìn chỗ ở ta, Dư Minh trước khi rời cũng có hoảng loạn, những cái kia là có người cố ý xếp đặt.

      Hoặc là , Phòng của Dư minh trước đó có người xử lý!

      Cho nên, lần này chuyện Dư Minh mất tích, có thể cũng phải đơn giản như vậy.

      vợ ở chung chỗ, vốn là có lòng đối với thiết kế, nếu phải vì cảm giác có chút áy láy nữa.

      Lần này coi như giúp đỡ vợ chút vậy!

      . . . . . .

      Tô Nhạc sau khi thu sếp đồ đạc, phát có mấy bộ quần áo chưa giặt.

      Gần đây tương đối bận rộn, cũng có bao nhiêu thời gian dọn dẹp những bộ quần áo bẩn này.

      Vì vậy ôm đống quần ao, giặt.

      Chỉ là, đối chưa có quen thuộc với bài trí và sắp xếp của biệt thự, tìm lúc lâu, đều tìm được chỗ giặt quần áo, cuối cùng đành gõ cửa thư phòng của Dạ thần, khiến Dạ Thần chỉ dẫn cho chút bài trí nơi đây.

      Dạ Thần mang theo Tô Nhạc đến tầng ba, Tô Nhạc cầm quần áo cho vào trong máy giặt.

      có thói quen kiểm tra túi áo khóac trước khi giặt.

      Quả nhiên phát , Tô Nhạc cho tiền, vui mừng móc ra sau lại phát tờ giấy.

      Tô Nhạc có chút nghi ngờ, cái tờ giấy này nhìn lạ mắt! Chẳng lẽ là mình trước ghi chép cái gì quên mất?

      Vì vậy tiện tay cứ như vậy mở ra.

      Chẳng qua là khi thấy nội dung bên trong, Tô Nhạc kinh sợ kêu lên.

      Nguyên bản Dạ thần đứng cạnh Tô Nhạc, nhìn Tô Nhạc bị kinh sợ, mấy bước liền đến trước mặt , "Thế nào?"

      Tô Nhạc con mắt chăm chú nhìn tờ giấy kia.

      Dạ Thần thuận thế liếc mắt nhìn, thấy tờ giấy kia, có bốn số đỏ tươi, vặn vẹo những con số được viết bằng máu

      "1206" !

      Mấy chữ số này giống như là có người dùng máu tươi viết, vặn vặn méo mó viết ra, quỷ dị lên lời, làm cho người ta nhìn cũng thoải mái!

      Tô Nhạc nhìn cái tờ giấy này, nỗ lực khôi phục bình tĩnh, "Có phải hay người nào cố tình chơi ác? Trước tiên ca]r phòng DƯ Minh viết sơn đỏ, tại lại dùng tờ giấy viết chữ đỏ chơi xấu tôi."

      Dạ Thần nghe Tô Nhạc như vậy, cau mày , "Cái này phải là sơn đỏ!"

      Tô Nhạc nghe, có chút rụt rè, lại hỏi ngược lại: " phải sơn đỏ? Chẳng lẽ là nước mực đỏ?"

      Dạ Thần vừa lắc đầu, lỗ mũi nhàng ngửi tờ giấy, "Phía có nhàn nhạt mùi máu tươi, đay là máu!"

      Tô Nhạc vừa mới nhìn thấy này tờ giấy trong nháy mắt, cũng cảm giác là dùng máu tươi viết, cho nên nhìn mới quỷ dị như vậy.

      Tô Nhạc nhìn chằm chằm Dạ Thần, thanh có chút phát run, "Chẳng lẽ là máu người? cần hù dạo tôi!"

      Trong túi biết tại sao lại có tờ giấy viết bằng mau, thế nào cũng làm cho người ta có chút sợ hãi! Hơn nữa phía những con số này là có ý gì?

      Cái áo khoác này là trước đó vài ngày, cảm thấy thời tiết có chút lạnh, Tô Nhạc mới lấy ra mặc , cái tờ giấy này phải là trước đó mới được nhét vào trong túi, nhưng chút cảm giác cũng có!

      Dạ Thần đưa tờ giấy cầm nên, nhìn dáng vẻ sợ hãi của vợ , rất khách khí : "tờ giấy này có gì mà em phải sợ như vậy? Chẳng qua là dùng máu người viết ra mà thôi, chẳng lẽ em còn chưa nhìn thấy đồ vật kinh khủng hơn?"

      Vừa đến kinh khủng, Tô Nhạc thân thể run mạnh hơn.

      Phải biết Tô Nhạc cái gì cũng sợ, nhưng vì khi còn bé xem nhiều phim kinh dị, đối với phương diện này luôn là có chút tưởng tượng quá nhiều, thành ra luôn hù dạo mình!

      Cho tới giờ phút này trong túi áo tự nhiên lại có tờ giấy được viết bằng máu, Tô Nhạc nhịn được bắt đầu loạn tưởng.

      Dạ Thần nhìn vợ của mình run rẩy sợ hãi, hiểu ra —— quả nhiên là sợ.

      Cũng đúng, đây mới là phẩn ứng cảu nên có!

      Dạ Thần liếc mắt nhìn Tô Nhạc, cười : "Ai, thua thiệt em chính là phóng viên, em lại muốn làm phóng viên ký về đời sống, gặp phải chút chuyện máu tanh hơn nhiều, nếu em đến trường tại nạn xe , em phải bị hù cho sợ sao? tại chẳng qua là tờ giấy viết bằng máu, cũng có phải là đồ vật gfi kinh khủng lắm!"

      Tô Nhạc cũng biết mình là người nhát gan tật xấu này cần pahri vượt qua.

      Chỉ là, Tô Nhạc hơi có tò mò nhìn Dạ Thần, nổi lên nghi ngờ, hỏi "Làm sao biết, tôi muốn làm phóng viên mảng dân sinh?"

      Dạ Thần cười ra tiếng, "vợ của , thể tìm hiểu ràng chút sao?"

      Tô Nhạc cảm thấy lời của Dạ Thần lời có chút lạ lạ.

      Có thể tìm hiểu? Trước Dạ Thần đối với afl điều tra trước sao?

      Hai người bọn họ ở cục dân chính phải là ngẫu nhiên sao, nhưng Dạ Thần vừa như vậy, tại sao cảm giác nơi này lộ ra chút đúng?

      Chỉ là Tô Nhạc còn chưa có ngẫm nghĩ tới, điện thoại di động liền vang lên.

      Là người bên cục cảnh sát gọi điện tới.

      Lúc trước là cho cảnh sát số điện thoại để liên lạc, cảnh sát bên kia có kết quả điều tra, gọi điện cho trước, để cho đến đồn cảnh sát chút, về kết quả điều tra.

      Tô Nhạc vốn là muốn thông báo cho chị đồn cảnh sát để lắm bặt tình, chuyện của Dư minh chị cần pahri biết ràng chút, nhưng lại lo lắng nếu có tin xấu sao? Chị nhất thời tiếp nhận nổi!

      Tô Nhạc cảm thấy mình vẫn nên chuyến, xem chút tin tức, rồi sau đó mới quyết định cho chị .

      Dạ Thần đứng ở bên, cũng ngầm nghe trộm nội dung điện thoại, "Là muốn ra ngoài chuyến sao? đưa em !"

      Tô Nhạc có từ chối Dạ Thần, cái chung cư này thuê xe rất khó, gật đầu đồng ý, "Ừ, được, tôi xuống tầng dưới cầm túi xách, phải đồn cảnh sát!"
      251XYZ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: baobien
      Chương 18: cố trong lúc chữa bệnh
      Đến đồn cảnh sát sau, cảnh sát đem kết quả điều tra được cho Tô Nhạc.

      Giải thích tình huống Dư Minh mất tích ra sao.

      Thời gian trước Dư minh gặp cố trong lúc chữa bệnh.

      Bởi vì chữa bệnh xảy ra sai xót, mà gần đây rời khỏi thành phố Lục Hải giải sầu rồi, mà người viết sơn đỏ chính là người nahf của bênh nhân gặp cố kia.

      Hơn nữa căn cứ cảnh sát điều tra, phát Dư Minh hơn tuần lễ trước, ta ra nước ngoài giải sầu rồi, có thể qua tuần nữa trở lại, khiến Tô Nhạc bọn họ cũng cần lo lắng.

      Cảnh sát đem việc này đều ràng, vốn là còn suy nghĩ lung tung chuyện Dư Minh mất tích có thể có chuyện gì khác nghe thấy vậy Tô Nhạc, thở phào nhõm.

      Người có việc gì là tốt!

      Cùng cảnh sát trao đổi xong, Tô Nhạc liền về.

      Dạ Thần ở đại sảnh bên ngoài chờ.

      Nhìn Tô Nhạc bộ dạng như trút được gánh nặng, hỏi "Cảnh sát bên kia tìm được Dư Minh rồi hả ?"

      Tô Nhạc lắc đầu, "Còn có tìm được rể tôi, chỉ là cũng cần lo lắng nữa, cảnh sát cho tôi biết, Dư Minh thời gian trước chữa bênh gặp cố, có thể DƯ Minh cảm thấy áp lực rất lơn, nên ra nước ngoài giải sầu rôi, cũng có mất tích! Ha ha, có thể là tôi nghi ngờ linh tinh, liền thấy viết sơn đỏ nên nghĩ chuyện nghiêm trọng nên."

      xong, Tô Nhạc nghĩ tới bác và chị mình vẫn còn đnag lo lắng, "Tôi phải chuyện này cho bác và chị tôi biết, tránh cho bọn họ bây giờ còn vẫn khẩn trương an tâm."

      Dạ Thần nghe lời Tô Nhạc , lại có nghi ngờ, "Ra khỏi nước giải sầu?"

      "Ừ, Đúng vậy, ra khỏi nước giải sầu rồi, cảnh sát bên kia điều tra đến ghi chép xuất nhập cảnh của ấy. . . . . . Ai, ta rồi, Dư Minh người như vậy sao có thể tự tiện đào hôn, ấy và Chị của tôi nhưng là thanh mai trúc mã, mặc dù dáng vẻ nhìn tương đối thư sinh, nhưng đối với chị tôi là thành tâm thành ý, quả quyết trước hôn lễ mà đào hôn."

      Tô Nhạc tới chỗ này, nghĩ đến chuyện đánh cược trước đó, cố ý nhíu mày liếc mắt cái nhìn Dạ Thần, "Chỉ là, xin lỗi, đánh cuộc của chúng ta buổi sáng, còn hiệu lực! Hì hì, cảnh sát bên kia tốc độ chính là nhanh hơn , hừ hừ, thua thiệt người khác còn như vậy tự luyến cho là mình khó lường nữa chứ, về sau a, đừng mộng làm thám tử, trai à, phải thực tế chút!"

      xong, Tô Nhạc nhìn chút thời gian, hơn năm giờ, "tôi đến chỗ chị bên kia, cùng ?"

      Dạ Thần nghe lời Tô Nhạc , cười : "em là muốn tìm tài xế !"

      Tô Nhạc bị Dạ Thần vạch trần mục đích của mình, đỏ mặt . Từ đồn cảnh sát đến chỗ chị bên kia còn có xe buýt, nhưng buổi tối trở về chỗ ở ở Đông thành, bên kia cũng có xe buýt, nếu muốn thuê xe mất hơn năm mươi đồng.

      Tô Nhạc tư tưởng muốn chiếm được chút tiện ghi , tự nhiên hi vọng Dạ Thần cùng theo lúc, làm tài xế miễn phí.

      Tô Nhạc đỏ mặt, trầm mặc thời điểm, Dạ Thần ngược lại liền : "Ai, nếu còn , bác nghĩ tình cảm vợ chồng của chúng ta tốt, hi vộng người khác vợ chồng mình mới cưới mà chuẩn bị ly hôn!"

      Dạ Thần Tô Tranh hiểu lầm bọn họ tình cảm tan vỡ, là bởi vì Dạ Thần biết, về chuyện của vợ , theo tính tình ngawy thẳng của vợ , chị chắc biết rồi.

      . . . . . .

      Hai người đến chỗ ở của Dư Minh, Tô Tranh vừa đúng cùng với Hạ Lan ra ngoài tản bộ mới trở về bao lâu.

      Mà về chuyện Dư Minh, Tô Tranh cũng lần nữa điện thoại cho ba mẹ giải thích qua tình huống bên này.

      Chuyện lần này còn có chắc chắn, cũng muốn vì vậy cùng Dư Minh đoạn tuyệt quan hệ.

      Nhìn Tô Nhạc tới đây, Tô Tranh nghi ngờ, "Thế nào? Vẫn chưa yên tâm về chị?"

      " phải, là cảnh sát cho em tin tức của Dư Minh!"

      Hạ Lan nghe đến tin tức cảu con mình, lúc này liền ghế sa lon trong phòng khách đứng lên, hỏi vội: "Tin tức gì?"

      Tô Nhạc liếc mắt nhìn Hạ Lan, : "Dư bá mẫu, ngươi cũng cần lo lắng, Dư Minh là ra khỏi nước giải sầu rồi, trong khi chữa bênh tại bênh biện xảy ra cố, đoán chừng muốn để cho bác cùng chị cháu lo lắng, cho nên liền mình chia với ai, chỉ là áp lực bây giờ quá lớn, lý trí cùng chị cháu chút những lời lộn xộn, linh tinh, sau đó ra nước ngoài!"

      Tô Tranh nghe phải là tin tức xấu, Dư Minh hề gặp chuyện may!

      Vì vậy, thở phào nhõm, có chút trách cứ, " ấy cũng thiệt là, chuyện lớn như vậy, thế nào cùng với chị lời nào, cùng nhau đối mặt là tốt nhất, nào có vượt qua được chuyện này? Cố tình người chạy nước ngoài!"

      Tô Nhạc trấn an : " rể đoán chừng cũng sợ chị lo lắng!"

      Tô Tranh suy nghĩ chút, Dư Minh đoán chừng là sợ cho biết, thêm miệng vài lời xuôi tai.

      Có thể coi là như thế, sơ với đào hôn còn tốt hơn!

      Thời gian này Tô Tranh cũng là có tư tưởng phản nghịch, dường như và Dư Minh chung với nhau thời điểm, là mình có chút quá giống phụ nữ, cũng hầu như là quản giáo chỉ trích , nếu Dư Minh cũng dễ dàng như vậy liền đào hôn, cho nên Tô Tranh lúc này cũng bình tĩnh lại.

      Sau khi định thần, Tô Tranh lại hỏi: "Đúng rồi, chuyện xẩy ra cố trong chữa bệnh là như thế nào? Dư Minh trong đó pahri chịu trách nhiệm gì?"

      Tô Nhạc lắc đầu, "Bệnh viện bên kia cho ra câu trả lời chắc chắn, chuyện xẩy ra cố lần này cùng rể có quan hệ lớn, chỉ là người nhà bị hại cam lòng, luôn là gây chuyện, viết sơn đỏ có khi chính là bọn họ, chỉ là chuyện này đều sáng tỏ, cũng xảy ra chuyện rắc rối gì nữa, chị cùng bác cũng cần lo lắng. . . . . . nghĩ thông suốt chuyện này rể trở lại thôi!"

      Hạ Lan ở bên cũng là thu hơi, đứa con nhà mình có việc gì là tốt.

      Sau đó vừa áy náy nhìn Tô Tranh, "Dư Minh tiểu tử này làm chuyện suy nghĩ như vậy nếu có cháu trấn định, cháu xem chút, chính là vì chút chuyện tình này, thiếu chút nữa làm hại tình cảm hai nhà chúng ta, hôn lễ đều tổ chức được rồi, chuyện này bác phải cùng bác trai chuyện lại chút, thể toàn trách Dư Minh , cũng áp lực lớn! Cũng lo lắng bởi cố trong chữa bệnh, cho nên mới làm làm ra chuyện đào hôn điên rồ này."

      Đây là Hạ Lan tự cấp cho Dư Minh tìm lối thoát.

      Kể từ đó, Dư Minh coi như có từ nước ngoài trở về, cùng Tô Tranh cũng có đường lui chu toàn, Người Tô Gia như vậy cũng có chỉ trích .

      Tô Tranh nghĩ đến phen, có vạch trần tâm tư bà Hạ Lan, chỉ là gật đầu cái, "Ừ, cháu nghĩ bố mẹ cháu đều là người đạo lý, đem chân tướng chuyện này ràng, bọn họ tha thứ cho Dư Minh ."

      Bà Hạ Lan nghe Tô Tranh giống như đứng ở phía bên bà, thở phào nhõm.

      Bà Hạ Lan đối với Tô Tranh là cái gì cũng hài lòng, cũng muốn mất con dâu tốt, cứ như vậy mất .

      may là, Tô Tranh rộng lượng, chuyện lần này còn có thể tha thứ cho chuyện Dư Minh tùy hứng.

      Bà Hạ Lan nắm tay Tô Tranh, bảo đảm : "Tô Tranh, về sau bác khẳng định ở phia bên cháu, tiểu tử kia chính là làm làm việc nông nổi suy nghĩ! Cháu thông cảm! Về sau bác mắng !"
      251XYZ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19:: Tới cửa gây chuyện

      Tô Nhạc tin tức của Dư Minh xong, cười : " Nếu vậy em về trước!"

      Chị nhất định phải chuyện này cho bố mẹ , mà bác còn phải thuyết phục Dư bá phụ,nếu ở lại nơi này cũng gây trở ngại cho họ.

      Chỉ là, Tô Nhạc đứng lên chuẩn bị rời , lại thấy tờ giấy tiện lợi ở bàn.

      Tô Nhạc liếc mắt nhìn, cái tờ giấy này nhìn thấy có chút quen mắt.

      Chỉ là nghĩ tới loại vật này, nơi nào cũng có thể nhìn thấy, đoán chừng lúc trước thấy ở nơi nào đó.

      Tô Nhạc để ý nữa, lôi kéo Dạ Thần liền chuẩn bị rời .

      Mở cửa ra, muốn ra ngoài, liền nhìn thấy đám người đứng ở ngoài cửa.

      người trong đó dẫn đầu, mặt hung thần ác sát quát lớn: "Các ngươi chính là người nhà của Dư Minh, có phải hay !"

      Dạ Thần nhìn những người này: "các người là người thân của bệnh nhân kia?"

      "Biết là tốt rồi, tên Dư Minh chữa bệnh làm hại chú của nhà ta, chuyện này nhất định phải ràng! gì cũng là mạng người, các ngươi làm thầy thuốc phải hay có thể đem mạng người ra đùa dỡn!"

      Những người thân bệnh nhân này tới đây, ràng cố ý gây chuyện.

      Mà những người này xong, hùng hổ xông vào, đoán chừng là muốn động thủ.

      Dạ Thần nhìn thấy tính trạng như vậy, trực tiếp ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

      Tô Nhạc bị hành động này của Dạ Thần dọa cho sợ.

      Chỉ là sau khi tỉnh lại, phát Dạ Thần ra ngoài.

      Trong lúc nhất thời càng thêm luống cuống, Dạ Thần muốn làm cái gì?

      Tô Nhạc nghĩ phải mở cửa, nhưng cửa lại bị kẹt chặt ở bên ngoài, làm thế nào cũng mở được.

      Tô Nhạc càng ngày tâm trạng càng lo lắng, nhiều người như vậy ở bên ngoài, Dạ Thần người làm sao có thể ứng phó! Nếu là xảy ra chuyện gì làm thế nào?

      Tô Tranh cũng là lộ ra sắc mặt hoảng sợ, nhưng vẫn còn tỉnh táo hơn Tô Nhạc, cau mày, tìm điện thoại di động, : "chị gọi báo cảnh sát!"

      Chỉ là, Tô Nhạc trong lòng có ôm hi vọng nhiều lắm, coi như tại báo cảnh sát, có ích lợi gì?

      Dạ Thần vẫn còn ở bên ngoài!

      Thời điểm To Tranh chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát cửa bị kéo ra.

      Tô Nhạc cho là những người thân bệnh nhân giải quyết xong Dạ Thần, tại muốn mở cửa để đánh các , nhưng sau khi cửa mở, lại thấy Dạ Thần bộ dáng bất cần đời đứng ở bên ngoài.

      Tô Nhạc thấy tình huống như vậy, nhìn chòng chọc vào , theo bản năng liền chỉ trích: " đứt gân não à, ở trong nhà chốn, ra ngoài làm cái gì! Muốn chết cũng cần tìm chết kiểu này a!"

      Người đàn ông này ràng biết chữ sợ viết thế nào mà, phải biết những người kia cũng tốt lành gì.

      Dạ Thần tay chân lèo khèo, ra ngoài phải tự tìm đường chết?

      Chỉ là nhìn chằm chằm Dạ Thần lúc lâu, Tô Nhạc phát người đàn ông này là có bị gì, trong lòng nghi ngờ: " có việc gì?" xong, cũng cảm giác mới vừa rồi mình quá nóng vội, hơn nữa giờ phút này lại tiếp xúc qua thân cận với Dạ Thần, trực tiếp liền lui lại bước.

      Chỉ là vừa muốn lui ra sau, trước mặt Dư bá mẫu bọn họ nhưng vẫn là vợ chồng mới cưới, vợ chồng quan tâm đến nhau là chuyện đương nhirn, mình lúng túng cái gì vậy!

      Dạ Thần nhìn Tô Nhạc, cười : " có việc gì, chuyện ổn thỏa với những người đó, bọn họ sau này tới nữa."

      Tô Nhạc có chút ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy tin: " tới nữa? Làm sao có thể!" Mới vừa rồi chẳng phải rất hung dữ sao, bày ra bộ dáng muốn tìm người tính sổ, làm sao có thể dễ dàng giải quyết được?

      Hoài nghi nghiêm trọng trong lời của Dạ Thần có vấn đề nhưng bên ngoài là mọi người , những hung thần nhà bênh nhân kia thực rời !

      Điều này làm cho Tô Nhạc cảm thấy việc này là kỳ quái!

      Dạ Thần nhìn Tô Nhạc đáng vẻ bộ mặt nghi ngờ, thản nhiên : " ra , chỉ cần cùng những người đó giảng đạo lý, bọn họ vẫn là nghe lời!"

      Dạ Thần là điển hình láo đỏ mặt, còn phân phải trái! cái gì !

      Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, chỗ nào có thời gian để ta đạo lý? Những người đó đoán chừng là thích dùng quả đấm để phân phải trái hơn có!

      Tô Nhạc chợt nghĩ đến, Dạ Thần với nhờ bạn bè điều tra, hơn nữa còn để cho bọn họ tìm người bảo vệ chị ở bên này.

      Vì vậy tiến tới bên người Dạ Thần, giọng hỏi "Có phải bạn của tới đây? Sau đó xử lý những vấn đề này?"

      Dạ Thần cười, cũng lời nào, vì vậy Tô Nhạc cảm thấy, nhất định là bạn bè của Dạ Thần tới, cho nên chuyện này mới được xử lý?

      Chỉ là có thể xử lý là tốt rồi, nếu chị cùng Bác Dư ở chỗ này, vẫn lo lắng.

      Tô Tranh thấy Tô Nhạc cùng Dạ Thần nhiều lời như vậy, lúc này mới tới, mà nhìn Dạ Thần vẻ mặt có hơi khác mọi khi.

      Trước đó Tô Tranh đối Dạ Thần chút nhìn vừa mắt.

      Tô Tranh cảm thấy, người đàn ông tuấn thường chẳng làm nên được việc gì, mà cần nhất là người phải có trách nhiệm vẫn tốt hơn, mà rất ràng Dạ Thần ở trong mắt Tô Tranh, căn bản thể đảm đương được chữ trách nhiệm này.

      Chỉ là vừa mới thấy động tác theo bản năng của Dạ Thần, lại làm cho Tô Tranh cảm thấy bất ngờ.

      Thấy những người đó, theo bản năng trước tiên là bảo vệ Tô Nhạc, sau đó lại đem cửa đóng lại, bảo vệ ba người phụ nữ bọn họ.

      Loại động tác theo bản năng này, Dạ Thần có thể cũng phải là người tùy tiên như Tô Nhạc , là người có phẩm hạnh như vậy.

      Thậm chí Tô Tranh cũng mơ hồ cảm giác, em mình là người ngốc mà có phúc, chừng đúng là gặp được người có thể chăm sóc cho em mình.

      Tô Tranh nhìn Dạ Thần, lên lời từ đáy lòng: "Mới vừa rồi cảm ơn em!"

      "Đây là chuyện !" xong, vừa liếc nhìn bà Hạ Lan bên cạnh vẫn chưa hoàng hồn, "Mới vừa rồi mấy người kia cũng tới nữa, nhưng mà bác và chị ở bên này bọn cháu vẫn an lòng, Bác và chị nên rời mọi người yên tâm hơn ạ."

      Ba Hạ Lan muốn ở lại bên này để chờ tin tức của con trai, mà bây giờ có tin, cũng cần thiết phải ở bên này nữa.

      Huống chi, mới vừa rồi mấy người kia hung dữ như vậy bà cũng có chút sợ hãi, nếu là ở lại nơi này, chừng là xẩy ra chuyện.

      Bà Hạ Lan nhìn Tô Tranh, : "Vậy trước tiên bác sang bên chỗ Tô Tranh?"

      Dạ Thần gật đầu cái, lại làm tài xế miễn phí được mọi người đến nhà Tô Tranh.

      . . . . . .

      Sau khi rời khỏi chỗ của Tô Tranh, Tô Nhạc nhìn Dạ Thần, nắm vạt áo, rối rắm lúc lâu, mới mở miệng: "Mới vừa rồi mây người kia gây chuyện, cám ơn bảo vệ tôi. . . . . . Cửa!"

      Nhìn vợ mình dáng vẻ phủ nữ dịu dàng, Dạ Thần nở nụ cười: "Cảm ơn cũng thể dùng lời là xong, ha ha, con người của , thích những thứ thực tế hơn!"

      Tô Nhạc sững sờ, ngẩng đầu nhìn Dạ Thần, theo bản năng hỏi ngược lại: " muốn cái gì?"

      Nhìn Tô Nhạc mặt bộ dạng nghi ngờ, nhàng gõ tay lái, "Ừ, chị cũng như chân tay của mình!"

      Tô Nhạc nghe lời của Dạ Thần, cũng biết cái này là thói quen cái miệng của mình chuyện ba hoa đâu.

      Đáng chết, vất vả mới có chút thiện cảm, muốn tiếng cảm tạ, ta lập tức đem khí tốt lành phá hư.




      Edit: baobien
      Chương 20: Nguồn gốc tờ giấy có máu

      Tô Nhạc tức giận trừng mắt với Dạ Thần, hừ hừ : " muốn tiếp xúc chân tay sao, ha ha!" xong, Tô Nhạc đưa tay, trực tiếp bấu véo vào cánh tay Dạ Thần, Tô Nhạc chông giống như liền biến thành bộ dáng của người đàn bà chanh chua, " khốn khiếp, về sau ở trước mặt tôi, cần miệng lúc nào cũng ba hoa, chị đây ghét nhất bộ dáng giống đàn ông!"

      Dạ Thần bị vợ nhéo tay, lúc này làm ra hình dạng chịu nhục, "Vợ à, em phải muốn mưu sát chống chứ, hơn nữa. . . . . . Em cũng phải là em ! Em dù gì cũng lập gia đình rồi!"

      Tô Nhạc bị nghẹn, vì vậy tay bấu véo Dạ Thần càng mạnh hơn.

      Dạ Thần hô to , "Vợ à, tha mạng, em bây giờ dày vò như vậy, may làm xảy ra tai nạn xe thế nào? chừng típ đầu trang tin tức liền đưa tin, vợ chồng mới cưới muốn tìm kích thích, trong xe làm chuyện mờ ám, tai nạn xe cộ gây mất mạng. . . . . . cái này là oan uổng nha!"

      Tô Nhạc muốn chuyện nữa.

      Chi có chuyện bình thường, àm chỉ cần từ miệng Dạ Thần ra liền liên tưởng đến cái khác rồi?

      Lời có miếng, cũng có thể biến thành giộng điệu của lưu manh.

      Đây cũng là có thể ra như vậy sao!

      . . . . . .

      Dạ Thần trở lại biệt thự, cùng Tô Nhạc ăn xong bưa tối đơn giản, sau đó đến thư phòng.

      Đúng lúc thấy email gửi tới, tiện tay liền mở ra.

      Email là đoạn video về cảnh người đàn ông đội mũ ở sân bay.

      Sau đó, điện thoại Dạ Thần liền vang lên.

      " điều tra ra Dư Minh, đối phương mười ngày trước xảy ra cố trong lúc chữa bệnh, sau đó được bệnh viện Tư Khang khống chế. Tôi gửi cho là video, là hình ảnh chín ngày trước Dư Minh ở sân bay làm thủ tục ra nước ngoài, chỉ là sau khi tôi phân tích nhận dạng, phát người này căn bản phải là Dư Minh!"

      Dạ Thần con ngươi khẽ chặt híp lại, " phải Dư Minh?"

      "Đúng, cụ thể là người nào, tôi tra trong kho dữ liệu cũng có tìm được!"

      Dạ Thần theo Tô Nhạc đến đồn cảnh sát, cảm thấy kết quả của cảnh sát tìm được cũng có chút tán thành. Chuyện đơn giản như vậy .

      tại điều tra ra được kết quả, cũng khẳng định những gì trong lòng nghĩ.

      Nhưng người ra khỏi nước phải là Dư Minh, vậy là ai?

      Ha ha, rơi vào tình huống này, bắt đầu thú vị rồi.

      . . . . . .

      Tô Nhạc trở về phòng, vốn chỉ nằm giường ngủ giấc dù gì hôm này cũng trải qua nhiều chuyện mệt mỏi như vậy rồi.

      Có thể tưởng tượng hôm nay trải qua những thứ kia, đầu óc vẫn có chút căng thẳng, cuối cùng thế nào cũng ngủ được.

      Tô Nhạc có chút buồn buồn vui , bò dậy chuẩn bị uống nước, chỉ là thời điểm rót nước, thấy bàn có tờ giấy.

      Mở ra nhìn chút, lại thấy tờ giấy viết bằng máu kia!

      Nhất thời kinh sợ , "thể nào lại xuất ở phòng , nhớ đưa cho Dạ Thần rồi mà!"

      là quá kỳ lạ , là cho Tô Nhạc trong nháy mắt, trong đầu liền liên tưởng đến những chuyện kinh dị.

      Tô Nhạc nhắc nhở mình, cần phải sợ , chẳng qua là tờ giấy có máu mà thôi.

      Chỉ là rối rắm lúc, Tô Nhạc vẫn còn có chút sợ, nhìn tờ giấy này, khỏi hoảng hốt cùng xúi quẩy.

      Vì vậy tay cầm tờ giấy, gõ cửa phòng Dạ Thần.

      "Cái này xúi quẩy gì biết, phải là cầm nó rồi sao? Tại sao lại ở phòng tôi!"

      Dạ Thần nhìn tờ giấy, lúc này mới nghĩ đến, buổi chiều cầm túi đến phòng , dường như thuận tay lại để bàn trong phòng .

      Giờ phút này nằm ở giường Dạ Thần, nhìn động tác nắm tờ giấy của vợ , cũng biết sợ.

      Vì vậy, Dạ Thần miễn cưỡng : " cầm đến phòng rồi, nghĩ lúc mang túi liền tiện tay đặt bàn trong phòng em, ha ha, cái này tờ giấy dường như rất thích em!"

      Tô Nhạc vốn là đánh bạo nắm tờ giấy, nghe Dạ Thần như vậy, kinh sợ chút, tờ giấy liền rơi đất.

      Sớm biết, khi còn bé nên nhìn và xem nhiều đồ kinh dị như vậy, cho tới tại khi đến buổi tối, có lúc chụp hình cũng cảm thấy sợ!

      Như vậy làm sao có thể nhớ người.

      Tô Nhạc cố gắng khống chế tật xấu này của mình, nhưng là bây giờ xem ra, dường như hiệu quả tốt lắm.

      Tô Nhạc có chút sắp khóc.

      Dạ Thần thấy vợ thân thể phát run, lại lười biếng : "Tốt lắm, tờ giấy này đưa cho , em về phòng nghỉ ngơi !"

      Tô Nhạc nghe Dạ Thần đuổi mình , tay vừa run lên cái, bây giờ muốn !

      Rối rắm hạ mắt xuống, Tô Nhạc cắn môi, tùy tiện tìm đề tài, muốn ở chỗ này lâu chút.

      "Cái này, chuyện ngày hôm nay cám ơn !"

      Dạ Thần cười : "em ở đường chẳng phải cảm ơn rồi sao, có chút chuyện như vậy thôi mà. . . . . . Cho nên em cần phải cám ơn nữa, cũng muốn em gặp chuyện may! Ừ, nếu là có chuyện gì nữa, em về phòng em nghỉ ngơi !"

      Tô Nhạc khóe miệng co giật mấy cái, đôi tay giảo động .

      Bộ dáng kia ràng vẫn là sợ hãi dám rời , tờ giấy màu này làm cho có chút ám ảnh thoải mái dám về phòng.

      Chỉ là Tô Nhạc lộ ra dnags vẻ sợ hãi như vậy, lại cố gắng lời lấy lòng Dạ Thần.

      Vì vậy, người khác lại cười xấu xa, "Ha ha, quên cho em biết, bạn dễ dàng cho vì nhà này trước đây từng xảy ra chuyện!"

      Tô Nhạc giật mình, hoảng sợ nhìn Dạ Thần, ". . . . . . Chuyện? Chuyện gì!"

      Dạ Thần nhìn chằm chằm Tô Nhạc, dùng loại giọng điệu u, : "Bình thường trong phòng, em có thể xảy ra chuyện gì ! Nhất định là chút chuyện tốt!"

      Tô Nhạc bị dạo sợ chân đứng liền nhũn ra.

      Dạ Thần thấy vợ bị dạo sợ thành như vậy, biết thể đùa nữa!

      Những chuyện như thế này cũng thể đùa được nữa.

      Ừ, phải chịu được những lại câu chuyện như thế này.

      "Cùng em đùa giỡn chút thôi? Em sợ? Lo lắng chủ nhân tờ giấy máu này buổi tối tìm em?"

      Tô Nhạc tức giận trừng mắt với Dạ Thần, đáng chết cái đồ lưu manh này, biết sợ còn lung tung những chuyện này.

      Chỉ là thời điểm nhìn lại tờ giấy máu này chút, Tô Nhạc chợt ngây ngẩn cả người.

      Trong lúc nhất thời, ánh mắt bị tờ giấy hấp dẫn.

      Vì vậy nhặt lên, quan sát lúc lâu, lẩm bẩm : "Cái tờ giấy này, là lấy từ tập giấy nhớ . . . . . . Hôm nay, chính tôi tại tại phòng ủa Dư Minh cũng thấy tập giấy nhớ giống như thế này!"

      Dạ Thần khẽ cau mày, "Giống từ giấy nhớ ở nhà Dư Minh?"

      Tô Nhạc gật đầu cái, trước còn nghi ngờ, tại sao nhìn thấy tờ giấy nhớ này có chút quen mắt, tờ giấy nhớ này giống trong nhà của Dư Minh!

      Dạ Thần nghe vợ lời này, sau đó vẻ mặt trầm ngâm, "Có chuyện còn chưa có cho em biết, trước cảnh sát , lúc điều tra Dư Minh xuất ngoại, nhưng bạn của khi điều tra là có người dùng hộ chiếu của Dư Minh ra nước ngoài mà phải là Dư Minh!"

      Vốn là còn cảm thấy chuyện tới đây là chấm dứt, Dư Minh sau vài ngày trở về.

      Nhưng giờ phút này nghe được Dạ Thần như vậy, Tô Nhạc con mắt liền trừng lớn, ". . . . . . Lời này của có ý gì!"

      "Ý tứ là, cái mà cảnh sát điều tra ra được, chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi, ha ha, khẳng định sau lưng còn có màn che dấu!" xong, Dạ Thần lười biếng liếc mắt nhìn Tô Nhạc, "Cho nên a, cảm thấy việc đánh cuộc của chúng ta ở chung phòng liền có khả quan, ha ha, ít nhất cũng điều tra được nhiều hơn sơ với cảnh sát!"
      251XYZ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: kiện sờ ngực
      Tô Nhạc liếc mắt nhìn Dạ Thần.

      Từ lúc bắt đầu, Dạ Thần nhận định những cảnh sát kia điều tra ra thứ gì.

      Mà bây giờ giống như Dạ Thần khi bắt đầu nhận định, những cảnh sát kia đúng là điều tra ra cái gì, thậm chí điều tra ra được, so với thực tế có sai lệch .

      Hơn nữa có thể là Dư Minh đưa cho tờ giấy máu. . . . . .

      Trong lúc nhất thời, Tô Nhạc biết chuyện phải đơn giản như nghĩ.

      Tô Nhạc trầm mặc chốc lát: "Rốt cục còn biết cái gì?"

      Dạ Thần liếc nhìn người Tô Nhạc lên lên xuống xuống, bày ra bộ dáng vô lại: "Thứ biết rất nhiều! Chỉ là tại sao phải với em ?"

      Tô Nhạc câm nín.

      Vừa rồi Dạ Thần ném ra tin như vậy, phải vì muốn hấp dẫn chú ý của sao?

      Giờ hay rồi, mình bị hấp dẫn, lại thừa nước đục thả câu, nhân phẩm người này có vấn đề!

      Tô Nhạc vui : "Hừ, , muốn làm gì!"

      Hai mắt Dạ Thần hạ thấp, ở giường bày ra bộ dáng lão gia lười biếng: "Ban đêm gió lớn, ở trong biệt thự này, chỉ có hai người chúng ta, cảm thấy trống rỗng thưa thớt! Ai, cần ít đồ vật tốt bồi đắp tinh thần thiếu thốn!"

      Tô Nhạc thấy Dạ Thần loạn, hết ý kiến:" tiếng người!"

      Dạ Thần liếc mắt nhìn Tô Nhạc cái, gọn gàng : "Tối nay mất ngủ, có chút nhàm chán, em ngủ với !"

      Tô Nhạc muốn phun chết Dạ Thần.

      mất ngủ, tại sao phải ngủ cùng ?

      Tô Nhạc tức giận : "Tôi xem phải là ngủ được, mà là chưa tỉnh ngủ!"

      Dạ Thần kinh ngạc tiếng, mắt buồn ngủ mờ mịch mở ra, dụi dụi mắt, độc : "Nha, làm sao em biết chưa tỉnh ngủ? rồi, tại sao lại thấy sau lưng em có vật lạ ra còn nằm mơ. . . . . ."

      Tô Nhạc vốn hỏa khí mười phần, nhưng nghe Dạ Thần những lời này, theo bản năng run lên.

      Đồ lưu manh đáng chết này, biết nhát gan, lại cố ý hù dọa .

      Thế nhưng loại hù dọa này. . . . . . có tác dụng!

      tại Tô Nhạc có chút kinh hãi, đầu cũng dám quay lại.

      Được rồi, người nhát gan, có nhân quyền.

      tại Tô Nhạc có cảm giác, sắp bị Dạ Thần đùa chết rồi.

      Tô Nhạc nhìn Dạ Thần lúc lâu, quặm mặt lại: " cần xằng bậy có chứng cớ, ta. . . . . . Tôi chính là sợ hãi, tôi tại cũng biết, tờ giấy máu có thể do Dư Minh đưa cho tôi. . . . . . Hừ, đời này, sao có chuyện cái gì thần thần linh quỷ! những lời đó. . . . . . Đối với tôi vô dụng!"

      Chỉ là, Tô Nhạc cố những lời này, Dạ Thần lại nửa câu cũng , cứ nhìn chằm chằm Tô Nhạc.

      Tô Nhạc bị Dạ Thần nhìn như vậy cảm thấy toàn thân đều thoải mái, có cảm giác có thứ gì sau lưng.

      Mà cũng vì tác dụng tâm lý, cảm thấy sau lưng lạnh sưu sưu.

      Tô Nhạc có chút thoải mái, nhịn được hơi động đậy thân thể.

      Đến nước này, đoán tối nay ngủ được, trong đầu biết nổi lên bao nhiêu chuyện kinh dị.

      Hơn nửa năm có xem những thứ kia Loạn Thần gì đó, nhưng hôm nay tờ giấy máu kéo câu chuyện xưa rùn rợn sâu trong đầu ra ngoài.

      Sau hồi trầm mặc Tô Nhạc với Dạ Thần: "Tôi ngồi ghế sa lon cùng , đem những chuyện biết về Dư Minh, đều cho tôi sao?"

      Dù sao đều ngủ , còn bằng ở cạnh Dạ Thần lúc, thuận tiện hỏi ít chuyện.

      Dạ Thần liếc mắt nhìn Tô Nhạc, vỗ vỗ giường của mình: "Ngồi kia cách xa, mắt thần của nhìn thấy được, nhìn ràng cho lắm, ngồi gần chút!"

      Tô Nhạc có chút im lặng, lôi kéo cái ghế, ngồi bên giường Dạ Thần: "Tốt lắm, bây giờ !"

      Dạ Thần nằm, gối đầu lên hai tay: "Hôm nay chúng ta tới nhà Dư Minh, em có cảm giác gì?"

      Tô Nhạc suy nghĩ chút, dường như nhà Dư Minh, trừ sạch , chính là sạch , sạch giống như khách sạn được người quét dọn!

      " hạt bụi hoàn toàn sạch , thế nào? người như vậy, thích dọn dẹp sạch !"

      Dạ Thần lại lắc đầu: "Lúc nào người mới có thể thu dọn nhà trong? là lúc rời khỏi nhà xa, là có thời gian rãnh rỗi. . . . . . Dù Dư Minh thích sạch , thích thu dọn đồ đạc, nhưng trong phòng dọn dẹp quá mức ngăn nắp, thậm chí ngăn nắp như bị người chuyên nghiệp dọn dẹp! Em biết đó đại biểu cho việc gì ?"

      Tô Nhạc thành thực tiếp tục lắc đầu.

      "Đại biểu trước kia trong nhà Dư Minh rất loạn, cho nên mới có người đặc biệt thu thập, mà có thể là Dư Minh lấy loạn, nhưng có khả năng là có người đến phòng của muốn tìm thứ gì, làm rối loạn, cho nên dọn dẹp lần nữa, làm cho người ta nhìn ra dấu vết. . . . . . Mà vế sau có khả năng lớn hơn chút!"

      "Tại sao!"

      "Trong tủ lạnh chứa đựng đồ, ít nhất là số lượng cho tuần, coi như Dư Minh gặp cố chữa bệnh, nhưng có ý muốn rời khỏi nhà! Mà nếu có tính toán muốn rời khỏi, người sạch người sao lại làm nhà rối loạn? Cho nên tất nhiên chỉ có thể do người khác lục lọi!"

      xong, Dạ Thần liếc nhìn vợ , tiếp tục giải thích: "Hơn nữa, người đến nhà Dư Minh tìm đồ, tất nhiên hiểu biết tính tình Dư Minh. . . . . . Cho nên người nọ làm ra chuyện sai lầm, đó chính là xử lý gian phòng quá mức ngăn nắp! cảm thấy Dư Minh làm vậy, thế nhưng sao lại tận lực sửa sang! Cố ý hay là che giấu!"

      Tô Nhạc nghe Dạ Thần nhiều như vậy, thể , phân tích rất có đạo lý .

      Chỉ là có chút tiếp thụ được, trong đầu người đàn ông bất cần đời lại có thể đâu vào đấy.

      Tô Nhạc suy nghĩ chút: "Chúng ta phải cho cảnh sát việc này? Để cho bọn họ biết, bọn họ điều tra sai phương hướng rồi?"

      Dạ Thần liếc Tô Nhạc cái: "Em cảm thấy cho bọn biết có ý nghĩa sao? Huống chi, nếu muốn tạo lỗ hỏng ghi chép cho người ra khỏi nước, loại người nào có thể an bài? Còn có tờ giấy máu Dư Minh đưa cho em, sau lưng hẳn có ý tứ khác? Những thứ này còn chưa biết! Cho nên a, những chuyện này giao cho , để giải quyết!"

      Tô Nhạc có chút tin tưởng Dạ Thần: " đáng tin sao?"

      Dạ Thần có chút im lặng, trước mặt vợ ra nhiều khả năng như vậy, còn hoài nghi !

      Dạ Thần yên lặng nâng trán: " chuyện với em, mệt mỏi! cảm thấy được và em kết hôn, chết sớm mấy trăm năm!"

      Bị Dạ Thần nhìn, Tô Nhạc có cảm giác hình như bị khinh bỉ có chút đỏ mặt: "Chết sớm mấy trăm năm? cho rằng có thể Trường Sinh Bất Lão a, hơn nữa phải tôi tin , nhưng chuyện này liên quan đến đến vợ tôi, cho nên. . . . . . Tôi muốn thận trọng!"

      Ngoài miệng Tô Nhạc Dạ Thần đáng tin cậy, thể tin, nhưng nghĩ tới đêm hôm nay Dạ Thần làm ít chuyện, ra trong lòng cũng tin tưởng mấy phần.

      Ít nhất người đàn ông che chở phụ nữ người đàn ông, nhân phẩm tệ đến mức chịu nổi.

      Cũng vì suy nghĩ sơ sót này, ngồi bên giường Dạ Thần, liền ngủ thiếp .

      Ngày hôm sau dậy, liền phát bản thân nằm giường, hiển nhiên bên cạnh là Dạ Thần.

      Tô Nhạc nhìn tình trạng trước mắt, theo phản xạ có điều kiện quát to.

      Dạ Thần nghe Tô Nhạc kêu to, rất phiền não quay đầu, liếc mắt nhìn , thuận tiện tặng cho ánh mắt khinh bỉ: "Kêu la cái gì, người biết còn tưởng phi lễ với em!"

      Tô Nhạc nghe Dạ Thần , cảm thấy có gì đó đúng! Cái gì gọi là người biết còn tưởng phi lễ với ?

      ràng ngủ bên cạnh !

      " đồ lưu manh, cư nhiên. . . . . . Cư nhiên. . . . . . Khi dễ người như vậy! Người phi lễ, chẳng lẽ có thể đưa phúc lợi tới cửa?"

      Dạ Thần lười biếng ngồi nghiêng: "Tối hôm qua em nằm cạnh giường ngủ thiếp , là tốt bụng ôm em lên giường, để cho em ngủ thoải mái chút có được hay , hơn nữa, liền tính phi lễ với em, em la bên ngoài cũng nghe được, biệt thự cách rất tốt! Cho nên cần phí lời tốn hơi a!"

      Tô Nhạc im lặng.

      Dạ Thần làm chuyện lưu manh biết xấu hổ như vậy, tại nhìn bộ dáng lười biếng đáng đánh đòn. . . . . . Thế nào cũng có cảm giác thiếu !

      Giờ phút này Tô Nhạc nghiêm túc suy nghĩ phen, tối hôm qua dường như ngồi bên giường Dạ Thần hơi lâu, cẩn thận ngủ thiếp .

      Sớm biết ngồi sofa, ngồi ở bên giường làm gì a!

      đúng, coi như ngồi ghế sa lon, dựa vào tính tình tên lưu manh này, đoán chừng cuối cùng còn có thể chịu thua thiệt!

      Dù sao chỉ cần ở chung với Dạ Thần đồ lưu manh này, dễ dàng bị khi dễ!

      Dạ Thần nhìn vẻ mặt Tô Nhạc bi phẫn, cũng biết vợ khẳng định vừa nghĩ tới chỗ tốt rồi.

      Ai, người khiêm tốn, tại sao luôn bị hiểu lầm đây?

      Thiên địa chứng giám, nhân phẩm của rất tốt, cùng nhan sắc đắt giá tương đồng!

      Dạ Thần liếc mắt nhìn Tô Nhạc, nhắc lại : "Trước kia , đối với vóc người của em có cảm giác!" xong, tay rất tùy ý vỗ vào ngực Tô Nhạc, che giấu lương tâm : "Em xem, ngực bằng phẳng, vuốt cũng có cảm giác."

      Tô Nhạc nghĩ đến, buổi sáng chưa kịp đôi câu, liền bị người sờ ngực?

      Này!

      Tô Nhạc nhìn dáng vẻ Dạ Thần như có gì, phát điên: "Mới vừa rồi để tay chỗ nào!"

      "Phi trường a!"

      Tô Nhạc nhất thời hết ý kiến.

      Phi. . . . . . Phi trường?

      Phải biết nữ sinh ghét nhất chính là người đàn ông mình là phi trường, coi như mình là phi trường, cũng cần người khác cố ý nhắc nhở như vậy!

      Hơn nữa, tại sao lại biến thành phi trường rồi !

      Tô Nhạc có chút tiêu, trước ghét bỏ vóc người của , tại bắt đầu chê ngực của ?

      Tô Nhạc quặn mặt lại, tối tăm nhìn Dạ Thần: " ràng cho tôi, ngực tôi phẳng chỗ nào chứ !" xong, Tô Nhạc cam lòng ưỡn ngực.

      Giống như chưa thể chứng minh mình có ngực, lại kéo tay Dạ Thần:" xem, tôi đây cỡ B a!"

      Ai bị người thành ngực phẳng cũng thôi , nhưng ràng đạt đến phái nữ tài nghệ bình thường, chứng minh?
      251XYZ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: Tâm tư bị nhìn thấu
      Chỉ là, sau khi Tô Nhạc làm động tác này xong, Dạ Thần cũng ngây người.

      Mà Tô Nhạc hồn nhiên biết thấy Dạ Thần ngây người, hừ tiếng: "Sờ , có bằng phẳng a!" Chỉ là, sau khi Tô Nhạc dứt lời, mơ hồ cảm thấy có chỗ là lạ.

      Sau đó, mặt nhất thời liền đốt.

      làm gì!

      cư nhiên lôi kéo tay người đàn ông, sờ ngực của mình?

      Tô Nhạc tức giận cảm thấy đầu như bốc khói.

      Loại chuyện như vậy, còn làm như đúng rồi?

      Mà lúc này theo bản năng Dạ Thần xoa , sau đó rất đúng trọng tâm: "Ai bảo quần áo em quá rộng rãi . . . . . Bên trong em là Tiểu Cốt đóa*, ai mà nhìn ra? Chạm thử đều có cảm giác a! Nhưng mà sờ hồi, đúng là phải bằng phẳng!"

      *ai trong sáng đều hiểu được đúng k ?

      Tô Nhạc thấy Dạ Thần vẫn thản nhiên đánh giá, càng chịu nổi, từ giường vụt đứng lên: "Đồ lưu manh! Tôi bóp chết !" xong ngồi lên người Dạ Thần, tức giận bóp Dạ Thần: "Cho sờ loạn, cho sờ loạn nè!"

      Dạ Thần cảm giác mình có điểm oan uổng: " phải em. . . . . . Để sờ sao!"

      "Tôi để sờ, liền sờ?"

      Chỉ là, lúc Tô Nhạc ngồi người Dạ Thần, mơ hồ cảm giác có chỗ là lạ.

      Ừ, hình như chỗ mình ngồi có chút đúng.

      Tô Nhạc có bạn trai, nhưng nghĩ có nhìn qua heo chạy.

      Trong nháy mắt hiểu ra!

      Bắn người lên, xấu hổ mặt càng đỏ bừng, nổi giận : "Đồ lưu manh, chết được tử tế!"

      Sau đó liền tức giận chạy ra ngoài.

      Dạ Thần nhìn vợ chạy như bay, mặt vô tội.

      Mặc dù vừa bắt đầu đánh giá là "phi trường" có chút công bằng, nhưng chuyện sau đó, rất oan uổng nha.

      Hơn nữa, vợ cư nhiên nguyền rủa chết được tử tế?

      xong, Dạ Thần đưa tay lên trước mắt, giống như cảm giác xúc cảm ban nãy còn lưu lại tay, cuối cùng khóe miệng lên nét cười khẽ.

      vợ , quả nhiên là nụ hoa.

      Trước kia chỉ cảm thấy tương đối có nghị lực, bây giờ nhìn lại, trừ có nghị lực, còn rất thú vị.

      Dạ Thần nằm giường, liếc mắt nhìn chỗ mới nằm ngủ.

      người vợ có hương vị đạm đạm ngọt, ngửi rất thoải mái.

      Tối hôm qua ôm vợ ngủ, liền đặc biệt dễ ngủ, còn trị được chứng mất ngủ của .

      Ừ, như vậy, lần này chuyện của Dư Minh phải điều tra nhanh mới được, mỗi đêm ôm vợ ngọt ngào vợ ngủ, tồi.

      . . . . . .

      Tô Nhạc trở lại phòng của mình, chỉ cảm thấy cả người suýt hỏng.

      Lúc ở chung với Dạ Thần lưu manh, cần phải cẩn thận hơn , lần này. . . . . . chịu đại thua thiệt.

      Đáng chết, ngủ cùng thôi , lại còn bị sờ.

      Chỉ là, Tô Nhạc mơ hồ cảm thấy có chỗ đúng.

      Tối hôm qua bọn họ ngủ chung, thực sờ sao?

      Nghĩ tới đây, Tô Nhạc hết nổi.

      Được rồi, thể tiếp tục rối rắm chuyện này, bởi vì chính cũng biết, bị khi dễ lần thứ mấy rồi.

      Ngồi ở ghế sa lon thở phì phò, Tô Nhạc nghĩ đến đêm qua Dạ Thần phân tích những tình huống kia với .

      Nếu theo phân tích của Dạ Thần, vậy chuyện của Dư Minh đơn giản như vậy.

      Tô Nhạc chợt ngẩn ra.

      tại bên kia cảnh sát điều tra sai phương hướng, nếu để cho Dạ Thần điều tra ra được, phải chết thảm sao?

      Nhìn bộ dáng Dạ Thần, lúc đánh cược chuyện Dư Minh, rất coi trọng.

      Nếu đến lúc đó, Dạ Thần điều tra ra vị trí Dư Minh, vậy phải bị phi lễ? Trong sạch khó giữ?

      Mấy lần này, dường như Dạ Thần chiếm được chút tiện nghi, ít nhất có hành động quá đáng.

      Nhưng nếu cuối cùng. . . . . .

      cũng muốn trong sạch cứ như vậy mất , còn là hoàng hoa đại khuê nữ!

      Nhưng phải làm sao?

      Tô Nhạc suy nghĩ chút, nghĩ tới, nếu là điều tra ra trước ? Như vậy Dạ Thần còn quy ước đánh cuộc được sao?

      Nghĩ tới điểm này, Tô Nhạc có chút vui vẻ.

      phải Dạ Thần điều tra ra, mà lại có thể, đến lúc đó nhìn Dạ Thần như thế nào còn ở trước mặt đắc chí.

      Tô Nhạc nghĩ tới, liền lấy laptop ra, đem ít chuyện về Dư Minh, liệt kê bản ghi chép.

      Đây là thói quen Tô Nhạc đuổi theo tin tức, chính là ghi các tin tức đầu mối lại chỗ với nhau, tìm kiếm tính tương quan trong đó.

      Sau khi viết xong, Tô Nhạc nhìn vào laptop, tự lẩm bẩm: "Đầu tiên bởi vì Dư Minh gặp cố chữa bệnh, cảnh sát điều tra rời khỏi nước du lịch giải sầu."

      "Mà bên kia Dạ Thần lại điều tra được, lúc Dư Minh xuất cảnh có người thay thế."

      "Tại sao có người thay thế?"

      "Có phải cùng cố chữa bệnh có quan hệ hay ? Có người cố ý tạo ra, vì Dư Minh gặp y cố chữa bệnh có áp lực lớn, sau đó rời khỏi nước giải sầu?"

      "Như vậy, mục đích này là cái gì chứ?"

      Tô Nhạc suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng khoanh tròn dòng chữ gặp cố chữa bệnh.

      Nhìn dáng dấp, muốn tìm người thân bệnh nhân hỏi chút tình.

      Nhưng mà tin tức người thân bệnh nhân, có.

      Tô Nhạc nghĩ bạn bè Dạ Thần dường như rất có năng lực, có phải điều tra được cái gì hay ?

      Chỉ là Tô Nhạc bỏ qua ý định thăm dò tin tin tức từ Dạ Thần.

      tại thể để Dạ Thần biết, muốn điều tra, nếu phải có chút tin tức hữu dụng, Dạ Thần tức giận cũng ảnh hưởng đến tin tức.

      Tô Nhạc suy nghĩ chút, sau cùng quyết định, tự mình Tư Khang bệnh viện chuyến.

      Tô Nhạc rối rắm lát, dường như rời khỏi nhà, phải ngồi xe, muốn ngồi xe phải gọi Dạ Thần lái xe đưa . . . . . ưu thương a!

      Trước kia Tô Nhạc cảm thấy ở biệt thự lớn, tiện nghi còn thoải mái, nhưng bây giờ xem ra, vấn đề lại mấu chốt nhất cũng giải quyết được, còn phải khắp nơi dựa vào Dạ Thần.

      Nhưng bây giờ nếu muốn ở nơi này, thế nào cũng phải tự túc!

      Tô Nhạc mở máy vi tính lên, nghiên cứu tuyến đường chung quanh chung cư.

      Quanh đây có gì, nhưng có trạm xe buýt.

      Nhưng trạm xe buýt cách nơi này rất xa, khoảng sáu, bảy dặm đường, theo tốc độ bình thường, thế nào cũng là 30 đến 40 phút.

      Tô Nhạc suy nghĩ chút, liền xem bộ thành giảm cân.

      Bây giờ phải rất nhiều cũng ghi chép người chạy bộ sao?

      Tô Nhạc nghĩ tới đây, đơn giản thu thập ít, chuẩn bị ra ngoài, trạm xe buýt.

      Lúc chuẩn bị ra ngoài, bị Dạ Thần ngăn cản.

      Mặt Dạ Thần u oán nhìn Tô Nhạc: "Em chưa chuẩn bị điểm tâm, muốn đâu?"

      Lúc này Tô Nhạc mới nhớ đến, bản thân với Dạ Thần hay lắm, về sau bữa ăn sáng bữa ăn tối đều do chuẩn bị, dùng việc này thay cho tiền mướn phòng.

      Chỉ là, buổi sáng hôm nay phát sinh chuyện lúng túng như vậy, Tô Nhạc muốn chạm mặt Dạ Thần, nhưng bây giờ bị chỉ điểm.

      Dạ Thần tự nhiên biết, vợ da mặt mỏng, đoán chừng hôm nay nhìn thấy tránh mặt.

      Giờ hay rồi, mới sáng sớm liền chuẩn bị chạy trốn?

      Sao có thể thả vợ dễ dàng như vậy ?

      Tô Nhạc nhìn Dạ Thần, cắn môi, vui : "Biết, biết, làm bữa ăn sáng cho !"

      Vốn quy định tốt lắm, phải ngày hôm sau cũng phải nấu cơm chứ? 1000 khối tiền mướn phòng cũng phải số tiền !

      Tô Nhạc xuống lầu, trước cháo rang, làm bánh trứng bột, sau đó làm chút thức ăn.

      Dạ Thần ngồi trước bàn ăn, vừa ăn vừa nhìn Tô Nhạc: hỏi "Mới sáng sớm chạy đâu, muốn làm gì?"

      Tô Nhạc tức giận liếc mắt nhìn Dạ Thần: " phải người khác ghét bỏ thân thể của tôi tốt, tôi ra ngoài rèn luyện được sao!"

      Dạ Thần cười haha tiếng, sau đó khôi phục lại, đúng trọng tâm: " Mặc dù có ít thứ có thể ngày sau bồi đắp, nhưng cũng có ít thứ, vốn sinh ra kém cỏi cho dù ngày sau cố gắng, cũng thay đổi được! Cũng giống với dáng người. . . . . . Cha mẹ cho dáng người, có nhiều chỗ thể thay đổi, rèn luyện cũng thể thay đổi được gì!"

      Tô Nhạc nhìn Dạ Thần, trước tiên dáng người tốt, còn có ngực, theo bản năng vỗ bàn: "Còn muốn ăn cơm ngon !"

      Dạ Thần vô tội : " phải em muốn rèn luyện sao, chỉ so sánh cho em chút ý kiến quan trọng, ừ, đặc biệt là chạy bộ a . . . . . thô bắp chân, ai, vóc người em tốt rồi, nếu bắp chân thô sơ, vậy càng làm cho người ta nhìm nổi! Ai, lão bà a, em suy nghĩ chút a, bắp chân phụ nữ cùng bắp đùi đều thô, có phải có chút thê thảm nỡ nhìn hay ?"

      Dạ Thần cũng tâm tư vợ ?

      Vừa ra, đoán chừng chính là tìm trạm xe buýt gần đây ?

      Chỉ là trạm xe buýt cách nơi này khoảng sáu, bảy dặm đường, dù chạy bình thường, ít nhất cũng tốn hai tiếng đồng hồ.

      Nếu như mỗi ngày đều trạm xe buýt, rồi từ trạm xe buýt về nhà, lãng phí thời gian a!

      Ha ha, mỗi ngày chờ trở về làm cơm, thể đói chết.

      Cho nên Dạ Thần cảm thấy, thế nào cũng phải làm vợ mất ý niệm trạm xe buýt, trước thực .

      Quả nhiên, Dạ Thần chạy bộ làm bắp chân thô mập, mặt Tô Nhạc thoáng vài tia lo lắng.

      Bắp chân của vốn có chút phát đạt, cũng muốn bắp chân so với bắp đùi còn lớn hơn.

      Tô Nhạc có chút bất đắc dĩ, tại sao mình tính toán tốt, lại làm được?

      Dạ Thần nhìn dáng vẻ Tô Nhạc này dáng vẻ chán chường, cười ha hả chủ động : "Gần đây, nghiệp có khởi sắc, dù sao rảnh rỗi có việc làm, nể tình em và mới kết hôn, về sau làm, đưa đón em được ? Ừ, nếu em còn băn khoăn, trả chút tiền xăng cũng được!"

      Tô Nhạc liếc mắt nhìn Dạ Thần: "Tiền xăng? Bao nhiêu!" đến chuyện tiền bạc, Tô Nhạc liền cảnh giác.

      Nhìn bộ dạng thần giữ của của vợ, Dạ Thần bất đắc dĩ: "Nếu , về sau làm đồ ăn, nhiều hơn chút dầu nước, người đàn ông đều là động vật ăn thịt, sáng sớm ăn cháo rau cải, sống tốt a!"

      Tô Nhạc nhịn được liếc mắt, Dạ Thần muốn cải thiện thức ăn a.

      "Vừa sáng sớm, ăn cái gì thịt, mập chết !"

      "Lão bà a, làm sao em mau quên như vậy, dáng người của phải tối qua em cũng sờ rồi sao? Tương đối mỹ, nếu em sờ cái nữa xem?"

      Tô Nhạc thấy Dạ Thần lại lộ ra bộ dáng vô sỉ, muốn chuyện, cùng tên này ở chung đêm. . . . . . Khẳng định ngày nào đó tức chết.

      Chỉ là, nếu Dạ Thần như vậy, Tô Nhạc cảm thấy nếu còn khách khí với , có lỗi tày trời.

      Vì vậy sau khi ăn xong, : "Như vậy, về sau tôi chú ý rau trộn thịt, hôm nay tôi phải bệnh viện chuyến, đưa tô ra ngoài ."

      Tô Nhạc nguyên ra ngoài, chỉ là Dạ Thần liếc mắt nhìn Tô Nhạc: "A, em muốn bệnh viện điều tra chuyện Dư Minh sao? Ha ha, thế nào, tin cảnh sát, bắt đầu tin tưởng chính mình?"
      251XYZ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :