1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đệ nhất hôn sủng: ông trùm xin tự trọng - Thi Thi (22)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: baobien
      Chương 11:: có Nam Thần là chồng cũng tồi

      Tô Nhạc thấy Chị lại hủy bỏ tin tức nhiệt tình theo đuổi, bất mãn : "Hồ Kha người này tay trắng gây dựng nghiệp, em thấy có khả năng lớn này, Có mấy năm mà thành lập xác lập vị trí của mình trong giới giải trí!"

      Tô tranh quắt nổi lên miệng, im lặng chỉ trích: "em cho rằng những người làm nên thành tích đều là phú nhị đại (con nhà giàu)? Em à, em chính là quá trẻ tuổi, luôn là nghi thần nghi quỷ, em tốt nhất theo đuổi những tin tức thông thường tốt sao? Cả ngày chỉ nghĩ tới tất cả những thứ ! Cái này tin tức em mau dừng lại cho chị! là lãng phí thời gian! Chị để em ở bên cạnh, cũng phải là muốn để cho em làm những thứ chuyện nhàm chán này!"

      Tô Nhạc mỗi lần đến điều tra ông trùm đứng sau lưng công ty giải trí Thiên Trung, liền bị tô tranh chỉ trích.

      tô tranh cảm thấy, em mình chính là gây sư !

      Công ty giải trí Thiên Trung tổng giám đốc gọi là Hồ Kha, đây là người nào cũng biết, nếu là có người sau lưng thao túng , trong làng giải trí sớm có tiếng đồn lớn, làm sao đến bây giờ chút tin đồn cũng có?

      Tin tức của làng giải trí mọi người đều quan tâm, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào, cho nên cho tới bây giờ cũng chưa có tường nào thông gió(có tin gì là ra ngoài mọi người đều biết), chỉ cần có chút, ít nhiều gì có chút lời đồn đãi!

      Tô tranh muốn cùng em tiếp tục đến đề tài dối dắm này, thở dài tiếng, "Để cho em an phận chút em nghe, tại bây giờ làm ra chuyện lớn như vậy, mà ba mẹ cũng đều biết em và Dạ Thần có quan hệ vợ chồng, chuyện này em phải giải quyết như thế nào đây?"

      Tô Nhạc có chút khó xử, "Tự em bây giờ cũng biết làm gì, chỉ có thể bước tính bước!"

      Tô tranh thấy như thế, liếc mắt cái, "Nếu là ba mẹ biết chuyện này, em nhất định chết. . . . . . Chỉ là, hôm nay cậu mợ của Dạ Thần, gọi là gì Quý VĂn Nho, tên này nhưng có chút quen thuộc."

      Tô Nhạc có tim có phổi : "Đoán chừng là người nào trong giới thượng lưu!"

      Tô tranh gật đầu cái, "Có thể !"

      Tô Nhạc thấy chuyện của mình vì vậy dừng lại, nhịn được đối với chuyện của Chị tò mò, hỏi "Dư Minh bên kia còn có liên lạc sao?"

      Tô tranh tới chuyện này liền nhức đầu, " có, cùng với cha mẹ cảu ấy cũng có tin tức, là phiền não chết!"

      "Vậy hôm nay ba mẹ cuối cùng ý kiến gi?"

      Tô tranh nhướng lên chân mày, "Ba mẹ còn có thể có ý kiến gì? Dư Minh đào hôn, lẽ chị còn liều lĩnh chống lại? Theo ý cha, để cho chị cùng Dư Minh cắt đứt quan hệ!"

      Tô Nhạc ngẩn ra, "Cắt đứt quan hệ?" Mặc dù chị tính tương đối quật cường, nhưng cùng Dư Minh giữa cũng là có tình cảm từ rất lâu, nhưng bây giờ đoạn liền đứt?

      Coi như Chị hôm nay trong lời lơ đễnh, nhưng trong lòng cũng quả quyết là dễ chịu !

      Tô tranh trầm mặc mấy giây, muốn em quan tâm mù quáng, : "em a, cũng cần lo lắng chuyện của chị, dù sao cũng chỉ là hôn ước, còn chưa có lấy giấy kết hôn trói buộc, về sau tìm đàn ông vẫn rất dễ, nhưng em có suy nghĩ cho chính em hay ? Em về sau cùng Dạ Thần cắt đứt quan hệ, nhưng em cũng côi như là từng có đời chồng! em gặp người đàn ông khác, nhưng chỉ là tái hôn, em đến lúc đó làm sao có thể ràng đây?"

      Tô Nhạc hết ý kiến.

      Chị đúng lắm, coi như về sau cùng Dạ Thần ly hôn, nhưng cũng ghi vào trong đó là kết hôn qua lần rồi.

      trinh nguyên, cứ như vậy bị tạo thành danh phụ nữ có chồng, phải loại phiền não sao.

      Tô tranh đưa tay vỗ bả vai Tô Nhạc cái, trấn an : "Tốt lắm, cần dãy phòng rồi, em phải nghĩ như vậy, Dạ Thần người đàn ông đẹp trai, nam thần trong làng giải trí cũng có mấy người được như , có người chồng trước như vậy, nhưng ra le em có lời! Bình thường phụ nữ nơi nào có thể kiếm được anm thần như vậy? em coi như có tiện nghi còn ra vẻ nha!"

      Tô Nhạc có chút khó chịu.

      Được rồi, tại cũng chỉ có thể trấn an như vậy.

      Dạ Thần giàu gì cũng là trai đẹp!

      Dù là có người đàn ông này dùng, nhưng dầu gì cũng có thể dưỡng mắt!

      . . . . . .

      Quý Văn Nho về đến nhà, vợ Mộc Dương Mai cũng có chút vui, nhịn được lẩm bẩm.

      "Dạ Thần lần này tìm bạn coi là chuyện gì xảy ra! Ta còn tưởng rằng con của đại gia nào, ngờ lại là gia đình bình dân như vậy, hơn nữa lại còn là ký giả chó má, là mất mặt Quý gia"

      Quý VĂn Nho nghe vợ con oán trách, trầm trầm : "Đây là Dạ Thần lựa chọn, chúng ta những trưởng bối cũng chỉ có thể ủng hộ tốt mà thôi!" những tiểu bối khác trong nhà chúng ta đều có thể làm chủ, nhưng Dạ Thần ai có thể làm chủ?

      Quý VĂn Nho nghĩ tới tính tình và đủ chuyện mà Dạ Thần làm, bất đắc dĩ lắc đầu.

      Mộc Dương Mai thấy chồng nửa câu trách cứ, còn bao che cho Dạ Thần, còn có chút thoải mái, "Dạ Thần chính là bị nhóm người làm hư rồi, trước em cấp giới thiệu con nhà người ta cho, người nào trong đó phải là tiểu thư nhà giàu hay là nhà có thân phận bối cảnh sao? ngờ cuối cùng coi trọng người bình dân như vậy!"

      Quý VĂn Nho nghe vợ con , nhịn được liếc mắt cái, "Trước tôi liền cùng bà , Chuyện của Dạ Thần cần quan tâm, còn có lần này Dạ Thần lấy vợ, tạm thời cần cho bất luận kẻ nào, đặc biệt là người kia chút Khuê Mật ...!"(chỗ này hiểu)

      Mộc Dương Mai nhìn chồng chợt bắt đầu cường thế, có tính khí, gật đầu yên lặng, "Tốt lắm, biết! Những lời có thể những lời thể , em có đúng mực sao?"

      Mộc Dương Mai nhìn chồng lên lầu vào thư phòng, sắc mặt khẽ hơi biến thành có chút nhìn tốt lắm.

      Mà lúc này, ngồi ở nơi phòng khách con trai Quý Trữ Nguyên nhìn mẹ mình sắc mặc nhìn tốt, cười ha hả : " hộ quan tâm người phụ nữ kia, ra lý do còn đơn giản? Dĩ nhiên là nhìn xinh đẹp, Tô Nhạc dáng dấp cũng coi là đẹp! loại thanh thuần như nữ sinh này trong hội rất nổi tiếng đấy."

      Mộc Dương Mai nghe đứa con nhà mình cũng Tô Nhạc dáng dấp tệ, hừ tiếng, "con xinh đẹp có thể làm cơm ăn sao? Huống chi, Tô Nhạc đó có gì là thanh thuần? ta chuyện chính là giáng vẻ của người phụ nữ chanh chua, làm cho người ta nhìn liền sinh chán ghét, tại nào mà tốt, nhìn con bộ dạng thanh thuần, cũng phải là trong lòng có ý xấu? chừng chính là cái trà xanh biểu!"(loại con tốt)

      Quý Trữ Nguyên nghe mẹ mình đối với Tô Nhạc rất có ý kiến, cười ha hả : "Mẹ, người kia sao nhìn chị dâu vậy! Chỉ là ra con cũng vậy cảm thấy người phụ nữ này thích hợp với họ, họ làm sao tới đều là Nhân Trung Long Phượng, tại sao có thể tùy tiện liền bị người phụ nữ kiềm chân đây? Huống chi, kia còn đắc tội với mẹ, tự nhiên là xứng với họ rồi !"

      Mộc Dương Mai thấy con trai thân thiết như vậy, sắc mặt mang theo nụ cười, "Ừ, đúng là con hiểu chuyện!"

      Quý Trữ Nguyên tới bên người Mộc Dương Mai, ôm Mộc Dương Mai cánh tay, "Mẹ, cũng cần tức giận với loại con này, con trai cấp mẹ dọn dẹp thỏa đáng."

      Mộc Dương Mai nghe Quý Trữ Nguyên , "Ngươi muốn làm cái gì?" qua giống như nghĩ đến Dạ Thần trước làm mấy chuyện, sinh ra lòng kiêng kỵ, "con nhưng là phải biết, Dạ Thần phải là người có thể trêu chọc, con nhưng là phải cẩn thận chút!"

      "Coi như cho con mượn mấy trăm lá gan con cũng dám dễ dàng trêu chọc họ, chỉ là con trêu chọc họ, nhưng là thể tìm Tô Nhạc sao, ha ha, đối phó Tô Nhạc lạo con này phải là chuyện đơn giản sao?"

      Mộc Dương Mai nghe nhíu mày chút, cảm thấy Quý Trữ Nguyên đối phó Tô Nhạc cũng là biện pháp tốt.

      Huống chi Dạ Thần từ trước đến giờ đem bà để ở trong mắt, lần này nếu để cho cái dạy dỗ nho , cũng có thể làm cho Dạ Thần biết, bà người mợ này cũng cần tôn trọng!

      "Được, chuyện này liền giao cho con!"

      Quý Trữ Nguyên Điểm đầu, sau đó ghé vào trong ngực Mộc Dương Mai, nịnh nọt : "Chỉ là, người con hết tiền rồi, mẹ có thể hay cho con chút tiền tiêu!"





      Edit: baobien
      Chương 12: ở chung

      Sáng sớm Tô Nhạc mới vừa dậy, liền nghe được tiếng chuông cửa vang lên.

      Chạy mở cửa, sau đó liền nhìn thấy Dạ Thần ra nụ cười cùng khuôn mặt dạng ngời.

      Khuôn mặt lừa gạt cha mẹ co có hữu dụng, nhưng là đối với có chút tác dụng nào!

      Tô Nhạc mím miệng, "Sáng sớm tới làm cái gì, ăn chực a!"

      Dạ Thần cười càng thêm dịu dàng, "Đây phải là đón em về nhà sao?"

      Tô Nhạc nghe Dạ Thần như vậy, theo bản năng phải đóng cửa.

      Người đàn ông này có phải hay quá thúi biết xấu hổ, cứ như vậy tới đây muốn đón về nhà?

      Dạ Thần thấy Tô Nhạc muốn cho vào cửa, còn cố gắng trực tiếp đóng cửa, hướng bên trong nhà kêu lên, "Bố mẹ, dậy chưa a?"

      Sau đó mẹ Tô Nhạc Thu Hàn tuệ liền từ phòng bếp ra, mang theo nụ cười, "A, tiểu thần tới a, , vừa lúc mẹ làm xong điểm tâm, cùng nhau ăn bữa sáng !"

      Dạ Thần khiêu khích liếc mắt nhìn Tô Nhạc , dịu dàng mà cười cười đối với Thu Hàn tuệ : "Vậy quấy rầy!" Sau đó đẩy cửa ra tiến vào.

      Tô Nhạc đối với Dạ Thần loại này da mặt dầy có lời nào để hình dung.

      Trừ vô sỉ, còn là vô sỉ!

      Dạ Thần vào, đến vị trí bàn ăn, cười ha hả ngồi xuống, " hâm mộ Nhạc Nhạc có mẹ biết làm bữa samngs, nhìn cũng rất muốn ăn."

      Thu Hàn tuệ nghe Dạ Thần như vậy, ưa thích chân mày, "con đói bụng trước hết hãy ăn !"

      " được, con chờ bố mẹ thể!"

      Thu Hàn tuệ nở nụ cười, "Con nhưng so với Tô Nhạc hiếu thuận hơn, nó a, bình thường thấy ăn nơi nào làm gì có chờ người? Còn là tiểu thần con tương đối hiểu chuyện. . . . . . Con về sau sống chung cùng Tô Nhạc, cần phải nhiều chút chăm sóc Nhạc Nhạc, con cũng là so với Nhạc Nhạc lớn chút, hiểu được nhất định là so với nó nhiều chút! Nha đầu kia sinh hoạt quá làm cho người ta tỉnh tâm."

      Dạ Thần phải biết, Thu Hàn tuệ mặc dù đều là Tô Nhạc tốt, nhưng mục đích cũng chính là để cho chăm sóc tốt Tô Nhạc.

      Đây đều là cha mẹ đối con mình có ý tứ?

      Dạ Thần rất là trịnh trọng gật đầu, "Yên tâm , vợ của con làm sao con lại chăm sóc tốt, chẳng lẽ còn cần người khác chăm sóc?"

      Thu Hàn tuệ cười cười, "Ừ, con quả nhiên rất hiểu chuyện!"

      Thu Hàn tuệ cùng Dạ Thần bên này ngươi câu ta câu, khiến Tô Nhạc nghe có chút ra tư vị gì.

      Chuẩn bị trở về phòng thấy cha vừa đúng rửa mặt xong rồi, và vừa lúc thấy Dạ Thần tới, lúc này hướng về phía Tô Nhạc : "Nếu Dạ Thần tới đón con rồi, như vậy con nhanh nên chút thu thập đồ đạc cho xong, sớm chuyển qua đó!"

      Tô Nhạc tức giận lên tiếng, "vâng, biết!"

      Tô Lập Quốc phân phó Tô Nhạc, vừa liếc mắt nhìn Thu Hàn tuệ, "Còn có chúng ta cũng dọn dẹp về nhà, Dư gia bên kia rất nhiều chuyện đều cần thương lượng đây! Tôi mua vé xe mười giờ rồi!"

      Tô Nhạc sững sờ, cố gắng giữ lại, "Cha, thể ở lại thêm mấy ngày sao?"

      Tô Lập Quốc vui : "Lưu lại nơi này làm gì? Xem các chị em các con gây ra chuyện sao? Huống chi, nếu cùng Dư gia bên kia chuẩn bị kết thân nữa, sau này vấn đề phải là cần chúng ta gia trưởng xử lý sao?"

      Tô Nhạc phản đối, yên lặng trở về phòng, cầm quần áo thu thập sơ chút.

      Đồ của nàng vốn là nhiều, ban đầu chính là sách ba lô trực tiếp đến đây, chỉ có hai túi hành lý, những thứ đồ khác ít đến thương cảm, cho nên dọn dẹp rất dễ dàng.

      Thu thập xong tất cả sau, cũng sai biệt lắm chín giờ.

      Dạ Thần ngược lại chủ động, giúp đỡ vợ chồng Tô Lập Quốc cầm lên hành lý, đưa bọn họ trạm xe.

      Chờ sau khi họ , Dạ Thần cứ nhìn Tô Nhạc, "Tốt lắm, bố mẹ , chúng ta cũng trở về nhà !"

      Tô Nhạc nghe Dạ Thần muốn về nhà, thế nào đều có dũng khí cảm giác quái dị.

      Nhưng cha mẹ cho phép nàng ở chỗ chị , cũng thể da mặt dày lại hỏi han chị .

      Huống chi, cùng Dạ Thần cũng coi là kết hôn rồi, cũng muốn giả bộ giống như ít, ai biết cha mẹ lúc nào lại đến thành phố Lục Hải!

      Vì vậy liền theo Dạ Thần trở về chỗ ở của .

      Dạ Thần xe hơn nửa giờ, tới chung cư phía đông của thành phố Lục Hải.

      Tô Nhạc trước theo dõi minh tinh có đến đây, cái chung cư này giá phòng nhưng tương đối đắt, ngờ Dạ Thần còn có phòng ở tại chỗ này?

      Vào được khu nhà, Dạ Thần lái xe dừng lại trước ca]r biệt thự, "Đến!"

      Tô Nhạc liếc mắt nhìn Dạ Thần, nhịn được nhướng lên chân mày, "đây là nhà của ?"

      Nghe bên này biệt thự cơ hồ đều là tám con số đấy!

      Dạ Thần người đàn ông thích làm bộ này, làm sao có nhiều tiền như vậy? Nếu là có tiền, cũng đầu cơ trục lợi đến tìm tổng giám đốc của tìm đầu tư trục lợi.

      Dạ Thần rất tùy ý : " phải là nhà của , là người bạn cảu nước ngoài, đoán chừng là trong vòng hai ba năm cũng trở lại, thấy nhà để , còn bằng cho ở, liền với cho thuê!"

      Tô Nhạc yên lặng im lặng, "Bằng hữu cảu đúng là dễ chịu, cư nhiên có thể đem nhà tốt của mình cho người khác ở!"

      "Ha ha, đây phải là bạn thân nha, vào !"

      Tô Nhạc cảm xúc hơi khác thường, nhưng vẫn là vào bên trong.

      Biệt thự chính là biệt thự, so với phòng của chị tốt hơn nhiều!

      Tô Nhạc có chút ngạc nhiên, "bạn của lấy bao nhiêu tiền thuê?"

      Dạ Thần rất tùy ý : " mắc a, tháng hai ngàn!"

      Tô Nhạc có chút nghẹn!

      Theo dáng vẻ căn biệt thự này trang hoàng tinh sảo, coi như tháng năm vạn đều đắt. . . . . . Nhưng cư nhiên chỉ cần hai ngàn?( dối thế àm cũng tin đúng là dễ lừa)

      Tô Nhạc có chút tin, " lừa tôi ?" Phải biết phòng của chị thuê, hai phòng ngủ phòng khách còn 5000 rồi, căn biệt thự này so siphofng cảu chị to hơn bao nhiêu lần, ngờ chỉ mất có hai ngàn tiền thuê?

      Dạ Thần nở nụ cười, " phải rồi sao, đây là bạn lấy giá hữu nghị, vốn là còn muốn lấy tiền!"

      Tô Nhạc liếc mắt nhìn Dạ Thần lười biếng, nghĩ thầm Dạ Thần vụng về vẫn tính là có chút thành tựu tích . . . . . . Xem chút cũng có thể vào ở căn biệt thự tốt như vậy!

      người bạn kia của tuyệt đối là Phú Nhị Đại a!

      Tô Nhạc ho khan mấy tiếng, rất chân thành: "Bên này tiền mướn phòng hai ngàn, tôi sau khi về ở bên này, mỗi người nửa! Tuyệt đối chiếm tiện nghi của !"

      Dạ Thần thấy Tô Nhạc cùng mình phân ràng như vậy, vội vàng : "Chúng ta đều là vợ chồng, có cái gì mà chiếm tiện nghi hay ."

      Tô Nhạc cũng muốn cùng Dạ Thần thân mật như vậy, tiếp tục nghiêm túc : "Chuyện giữa tôi và , tôi và cũng biết chuyện gì xảy ra, chúng ta chỉ là quan hệ vợ chồngtrên luật pháp, hơn nữa cũng chỉ có thể là luật pháp quan hệ mà thôi. . . . . . Trong thực cuộc sống, tôi hi vọng chúng ta nước sông phạm nước giếng!"

      Tô Nhạc xong, liền lôi kéo hành lý của mình vào.

      Khi đến cầu thang trước, mặt hơi đỏ, quay đầu lại nhìn Dạ Thần, hỏi " lầu có phòng chống chứ? Tôi muốn ở lầu!"
      251XYZ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit; baobien
      Chương 13: đụng ngã

      "Ngày hôm qua cũng tìm người cho ngươi thu thập xong, dựa vào cửa sổ trong phòng, bên kia vừa lúc có thể thấy phong cảnh phía ngoài, nghĩ em thích!"

      Tô Nhạc gật đầu cái, cũng giống nư mạnh mẽ kéo túi hành lý nên lầu.

      Chỉ làm cầm hai túi hành lý có chụt nặng, là phải cố hết sức.

      Dạ Thần thấy Tô Nhạc muốn tự lực cánh sinh, nhưng thể lục đủ, thầm lắc đầu tới, rất tùy ý liền đem hành lý cầm nên, ", sao lại để phải mang đồ nặng nhọc như vậy?"

      Tô Nhạc nhìn Dạ Thần đem hành lý dễ dàng liền mang đến lầu, nghĩ thầm mặt trắng này cũng có vài phần sức lực lớn như vậy?

      Nhìn Dạ Thần lên lầu, Tô Nhạc cũng theo lên.

      Đến cuối đến gần phòng ngủ, Tô Nhạc đẩy ra, phát trong gian phòng đó trang hoàng vô cùng có cổ vận.

      Kiểu phong cách Trung Quốc.

      tại người ta hay tráng trí phòng theo phong cách châu âu, Tô Nhạc đối với kiểu phong cách trung quốc vẫn thích nhất.

      Tô Nhạc nhận lấy hành lý từ trong tay Dạ Thần, "Tốt lắm, trước ra ngoài trước , tôi còn phải thu thập chút đồ."

      Dạ Thần thấy Tô Nhạc nể mặt muốn đuổi người, lười biếng ngồi ở ghế sa lon trong phòng, " giúp em nhiều chuyện như vậy, em cũng nên bày tỏ chút thành ý gì chứ?"

      Tô Nhạc cái này còn là lần đầu tiên nghe có người chủ động muốn chỗ tốt.

      Nhìn Dạ thần ngồi ghế sa lon, Tô Nhạc nghĩ đến sáng sớm hôm qua thấy Dạ Thần chuyện.

      Người đàn ông này khẩu khẩu thanh thanh ghét bỏ có vóc người, cảm giác với có chút hứng thú nào. Nhưng bây giờ hai người ở cùng chỗ, thế nào đều muốn khảo sát chút người đàn ông này có phải hay có tính nguy hiểm, hay có tâm tư bất chính , nếu cuối cùng bị thua thiệt thế nào?

      Đàn ông và phụ nữ ở chung chỗ, cuối cùng thua thiệt đều là đàn bà!

      Vì vậy, Tô Nhạc mặt bày lên nụ cười rất hài lòng, hướng Dạ Thần từng bước thong thả rón rén tới.

      "Muốn chỗ tốt có đúng ?" xong, nhàng dùng ngón tay trỏ chỉ chí vào ngực của Dạ thần, hướng Dạ Thần nháy mắt mấy cái, "Nhưng. . . . . . Người ta còn chưa có chuẩn bị xong!" Sau đó cái tay khác liền đưa nên cà vạt của Dạ Thần, đem từ ghế salon kéo lên, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào : " ở bên này nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi phải biết xấu hổ đấy!"

      Tô Nhạc là làm cái gì?

      Làm phóng viên!

      Mặc dù bây giờ cso thâm hậu như chị , nhưng cùng người dở chút thủ đoạn vẫn có.

      Mà nam nhân chịu nổi nhất phụ nữ là cái gì, Tô Nhạc tự nhiên cũng rất ràng!

      Dạ Thần nhìn Tô Nhạc chợt biến sắc mặt chơi trò mập mờ như vậy, trong con ngươi lộ ra có chút hăng hái.

      Tô Nhạc tính là xinh đẹp lắm, nhưng thế nào cũng coi là thanh thuần, đẹp, mà giờ khắc này chơi trò mập mờ như vậy hình tượng này của có chút sai lệch.

      Loại cảm giác mâu thuẫn này, rất kích thích giác quan đàn ông.

      Dạ Thần nở nụ cười, mập mờ : "Có cái gì xin lỗi?" qua đưa tay liền ôm ngang hông của Tô Nhạc.

      Tô Nhạc làm sao có thẻ nghĩ Dạ Thần lại nôn nóng như vậy?

      Nếu là tình trạng bình thường, Đàn ông phải nên dè dặt chút sao? Sau đó để cho phụ nữ quyến rũ, nữa vờ tha để bắt sao?

      Thế nhưng mà Dạ Thần. . . . . . Quả nhiên bại lộ tính tình !

      Chính là sắc lang nôn nóng!

      Tô Nhạc sắc mặt cảm xúc có chút đúng thời điểm, Dạ Thần xoay người lần nữa ngồi vào ghế sa lon, mà Tô Nhạc còn bị kéo cùng nhau ngã ở trong lòng .

      "Vợ à, dường như em còn thiếu đêm động phòng ! Ha ha, nhìn lão bà giờ phút này dáng vẻ mất hồn mị hoặc, là tại liền muốn cho thực sao?" qua tay chân liền bắt đầu ở yên, móng vuốt trực tiếp thầm vào trong quần áo Tô Nhạc.

      Tô Nhạc hôm này mặc cái sơ mi rộng thùng thình, muốn thầm vào là đơn giản.

      Tô Nhạc giật mình, Dạ thần sao lại trực tiếp sỗ sàng như vậy?

      Gặp qua người vô sỉ biết xấu hổ, chưa từng thấy lưu manh nào khốn khiếp như vậy .

      Tô Nhạc vốn là muốn dùng bộ dạng lẳng lơ, thử chút Dạ Thần.

      Tốt lắm, tại kiểm tra ra, Dạ thần chính là sắc lang, cùng ở chung cần cảnh giác cao độ!

      Vì vậy Tô Nhạc nhất thời quặm mặt lại, kéo tay dạ thần làm loạn, bóp chặt cổ tay của , "Ngươi đồ lưu manh, cút ra ngoài cho ta!"

      Dạ Thần nhìn Tô Nhạc lộ ra nguyên hình hung hãn dáng vẻ, liền bật cười, sau đó dùng tay bỏ tay Tô Nhạc ra, đưa tay nắm lại gương mặt của , "Ai, lão bà a, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng ngươi mới vừa rồi bị ma nhập, chuẩn bị đặt mình vào nguy hiểm đưa cho tiểu ma, đến Trảm Trừ Ma ! Chậc chậc, bây giờ nhìn lại là ta suy nghĩ nhiều, ngươi xem. . . . . . Bộ dáng bây giờ rất đáng , như bình thường a! Mới vừa rồi nhất định là gặp ảo giác Hàaa...!"

      Tô Nhạc nguyên gốc là trong lòng tức giận Dạ Thần nhưng nghe Dạ Thần giọng điệu bất cần đời này. . . . . . Thế nào cảm giác của sai?

      giống như là bởi vì có cái gì đúng, Dạ thần kai mới nôn nóng như vậy sao!

      Mà Dạ Thần sau khi vỗ vỗ gương mặt của Tô Nhạc, chỉ vào túi xách của Tô Nhạc, lười biếng : "Đúng rồi, điện thoại di động của em kêu, xem chút có phải hay có người nào đó tìm em!"

      Tô Nhạc ánh mắt phức tạp nhìn Dạ Thần cái, qua bên đưa điện thoại di động lấy ra, nhìn là số xa lạ.

      Tô Nhạc nghĩ tới đoán chừng là có người gọi điện thoại lừa gạt, chỉ là lúc đưa di động nên nhìn, máy lại vang nên.

      Vẫn là số lạ vừa rồi.

      Tô Nhạc nghi ngờ ấn nghe, trong điện thoại truyền đến thanh của phụ nữ, "Là Tô Nhạc sao? Bác là Dư bá mẫu!"

      Dư bá mẫu, cũng chính là mẹ ruột của rể hụt của .

      Tô Nhạc hơi có nghi ngờ, "Bá mẫu? có chuyện gì ?"

      "Ta tới Lục Hải rồi, chỉ là mới vừa rồi gọi điện thoại cho chị cháu, nó có nghe, cho nên bác liền điện thoại cho cháu, cũng muốn hỏi cháu có biết Dư Minh nhà bác ở đâu ? Trước Dư Minh chỉ đưa địa chỉ cho Bác trai, bác biết đại chỉ của Dư Minh ở bên này!"

      Tô Nhạc nghe Dư bá mẫu những thứ này, lúc này liền phân tích chút tình trạng, hỏi vội: "Bá mẫu, Bác là mình tới đây?"

      "Dư Minh làm chuyện có lỗi với chị cháu và gia đình, bác trai ngươi bây giờ căn bản cũng nghĩ quản nữa rồi, thậm chí càng cùng đoạn tuyệt quan hệ cha con. . . . . . Nhưng là, Bác có chút yên lòng, mặc dù tính cách có chút mền lòng, nhưng tuyệt đối làm ra chuyện từ hôn như vậy!"

      Tô Nhạc coi như là hiểu .

      Chuyện Dư minh đào hôn lần này, đoán chừng chỉ có là đem Chị cùng ba mẹ tức giận, mà Dư Bá cũng quan tâm đến người con trai này nữa.

      Chỉ là thân là mẹ nên Dư bá mẫu vẫn lo lắng chuyện của con trai, mình chạy tới đây tìm người.

      "Bá mẫu, bác ở đâu, cháu qua đón bác!"

      Dư bá mẫu điển hình là người ở trong nhà, mình chạy tới thành phố này quen đường xá có chút an toàn, coi như Dư Minh làm chuyện có lỗi với chị , nhưng cũng thể để ảnh hưởng đến trưởng bối được.

      Đây là lễ nghĩa cơ bản cảu tiểu bối

      Mẹ dư minh : "Bác ở trạm xe lửa ở phía đông thành phố!"

      Tô Nhạc đem điện thoại cúp, cũng kịp quá nhiều, liền cầm túi xách chuẩn bị ra cửa.

      Dạ Thần nhìn Tô Nhạc dáng vẻ vội vàng, "em muốn đâu?"

      "Trưởng bối nahf tôi tới đây, tôi ra trạm xe đón người!"

      Dạ Thần đứng lên, " đưa em ! Bên chung cư này dễ tìm xe!"

      Khu dân cư này là khu dân cư hạng sang, từng nhà đều có xe, cho nên gần khu này cũng có xe buýt, cũng như taxi. . . . . . nên có mấy xe xuất tại khu này!
      251XYZ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: baobien
      Chương 14:: cùng phòng đánh cuộc

      Hai người đến trạm xe lửa phí đông thành phố Lục Hải, thấy người phụ nữ yếu đuối chờ người.

      Tô Nhạc thấy đối phương, trực tiếp đến, "Bác !"

      Mẹ Dư Minh thấy Tô Nhạc, lúc này chào đón, bắt lấy cánh tay Tô Nhạc, "Tô Nhạc, để cháu qua đây! là làm phiền cháu!"

      Mẹ Dư Minh tên gọi là Hạ Lan, là giáo viên trung học về hưu, trước còn dạy qua .

      Dư gia cùng nhà bọn họ cùng sống trong tiểu khu , hai nhà quan hệ thân thiết.

      Hạ Lan nhìn Tô Nhạc, liền nghĩ đến việc làm của con nhà mình với Tô Tranh, rất xin lỗi : "Dư Minh nhà bác gần đây nhất định xảy ra chuyện, nếu người như chị cháu lại cần!"

      Tô Nhạc đối với chuyện này còn chưa có hiểu cho lắm, cũng biết như thế nào, chỉ là kéo tay bà Hạ Lan, trấn an : "Bác , nên lo lắng, cháu dẫn bác đến chỗ ở của Dư MInh, chỉ là Chị cháu từng qua chỗ Dư Minh, giống như có ai, cháu lo lắng bác có khả năng là về tay rồi!"

      Hạ Lan cũng tin lắm, "Hay là bên kia xem chút, tìm được, bác lại đến bệnh viện của nó hỏi thăm chút, bác cũng tin là nghiệt tử này của bác có tin tức!"

      Tô Nhạc còn muốn nhiều câu, Chị cũng qua chỗ làm việc của Dư Minh rồi, nhưng bên đó Dư Minh xin nghỉ, nhưng cụ thể chỗ nào, bệnh viện bên kia cũng có cụ thể giải thích, Dư Minh giống như là mất tích.

      Mà Hạ Lan sau khi cùng Tô Nhạc nhiều như vậy, lúc này mới chú ý tới Dạ Thần tồn tại bên cạnh, sau đó tò mò, "Vị này alf ai vậy? Trước bác chưa từng gặp qua! Đồng nghiệp của cháu sao?"

      Theo quan hệ của hai nhà, đoán chừng nếu như và Dạ Thần có quan hệ sớm biết rồi, cho nên tại ra như vậy cũng có gì thấy lạ.

      "Vị này. . . . . là chồng cháu, đây là người cùng cháu lấy giấy hôn thú."

      Dạ Thần chủ động tiến lên, dịu dàng chào hỏi, "Bac bác khỏe chứ ạ, lần đầu tiên gặp mặt bác ạ!"

      Hạ Lan kinh ngạc chút, dịu dàng nhìn Dạ Thần, trong lòng hơi cảm khái, "Cháu và Tô Nhạc lấy giấy kết hôn rồi hả ? Ai. . . . . . bác thế nào mà hc]a được mời uống rượu nhỉ?"

      Dạ Thần rất khách sáo : "Chúng cháu mới lấy giấy kết hôn chứ chưa tổ chức tiệc đám cưới a, Bác , đến lúc đó nhất định mới bác a, bác yên tâm!"

      Hạ Lan nghe vậy, trong lòng càng biết là tư vị gì, " có nghĩ đến, Tô Nhạc cũng trước Dư Minh và Tô Tranh rồi(kết hôn trước). . . . . . Ai, cái cái tiểu tử chết tôi làn này bác mà tìm được nó, nhất định phải hung hăng giáo huấn nó trận!"

      . . . . . .

      Dạ Thần lái xe, mang theo Hạ Lan tới chỗ ở của Dư Minh.

      Dư Minh làm ở bệnh viện tương đối có uy tín trong thành phố Lục Hải, mà Dư Minh bởi vì sanh ra trong nhà truyền thống nghề y, lại tốt nghiệp ở trương danh tiếng, nên được bệnh viện coi trọng, đặc biệt được cho phòng tại tiểu khu gần bệnh viện.

      Tô Nhạc mang theo Hạ Lan đến cửa cầu thang lầu ba.

      Đến trước cửa phòng của Dư Minh thấy cửa bị bôi sơn đỏ, phía còn viết chữ nóng hừng hực, "Giết người đền mạng!"

      Tô Nhạc thấy như thế tự nhiên, trực tiếp ngây ngẩn cả người, hơi hoảng sợ : "Chuyện này. . . . . . Đây là chuyện gì!"

      Hạ Lan phụ nữ thấy trường hợp như vậy, cũng là sinh lòng sợ hãi, trực tiếp kéo tay Tô Nhạc, "Bác biết ngay Dư Minh xảy ra chuyện, quả nhiên xảy ra chuyện!"

      Dạ Thần phía sau, nhìn tình trạng trước mắt, cau mày lên, sau đó hướng về phía Tô Nhạc : "Lập tức báo cảnh sát!" xong, Dạ Thần tiến lên bước, dùng thân thể, cố gắng đạp mở cửa chính.

      Tô Nhạc đồng thời báo cảnh sát, nhìn Dạ Thần thô lỗ như thế đạp cửa, nghĩ tới đối phương tuyệt đối là làm chuyện vô dụng.

      Nếu là cửa chính dùng thân thể mà có thể mở ra, nhưng tên ăn cắp vặt có thể dễ dàng vào nhà sao?

      Chỉ là, khi điện thoại vừa gọi cho cảnh sát vừa thông Tô Nhạc ngạc nhiên thấy Dạ Thần đạp được cửa mở ra.

      Tô Nhạc có chút ngây ngẩn cả người, "Điều này cũng có thể sao?"

      Cửa liền bị trực tiếp đụng vỡ? Người đan ông này sức khỏe tốt đến mức nào đây!

      Mà Dạ Thần sau khi đạp cửa mở, hướng về phía Tô Nhạc quay đầu lại : "Điện thoại thông, đem tình huống bên này cặn kẽ cho cảnh sát lần!"

      Tô Nhạc gật đầu, nắm lên điện thoại di động, hường về phía cảnh sát nghe máy cặn kẽ về tình huống bên này.

      Sau khí báo xong cảnh sát, Tô Nhạc cùng Dạ thần, cùng nhau vào phòng.

      Vào phòng, phát bên trong tất cả đều dọn dẹp sạch .

      Tô Nhạc nhìn chút tình trạng bên này , : "Nhìn cái này, chắc Dư Minh cũng phải hốt hoảng bỏ ! đúng nếu như dọn dẹp làm sao sạch như vậy."

      Dạ Thần nhưng có nghe lời Tô Nhạc , khắp nơi nhìn qua lần, tiện tay mở ra phòng bếp và tủ lạnh, bên trong còn để ít thức ăn.

      Tô Nhạc nhìn Dạ Thần khắp nơi quan sát, theo bản năng kéo Dạ Thần lại, " xem cẩn thận như vậy làm cái gì? cũng phải làm thám tử hay cảnh sát, chúng ta vẫn nên chờ cảnh sát đến đây !"

      Dạ Thần quay đầu lại liếc mắt nhìn Tô Nhạc, rất quan tâm : "Cảnh sát năng lực như vậy! Có thể điều tra ra thứ gì! Dựa vào bọn họ còn bằng dựa vào !"

      Tô Nhạc có chút quẫn rồi, hướng Dạ Thần ánh mắt xem thường, " giọng điệu lớn như vậy, có bản lãnh điều tra ra thứ gì chứ ! Hừ, bản lãnh có cũng cần ở chỗ này linh tinh!"

      Dạ Thần khóe miệng hơi kéo ra đường cong, "Nếu ta có thể điều tra ra cái gì tới đây?"

      Tô Nhạc cảm thấy Dạ Thần người này quá tự cho là mình tài giỏi, bộ dáng đại công tử, có thể điều tra ra cái gì? lẽ so với cảnh sát ta lợi hại hơn sao?

      Dạ Thần thấy Tô Nhạc khinh thường như vậy, thân thể hơi khom xuống, ghé vào bên tai Tô Nhạc , "Nếu như vậy , nếu là chuyện lần này, cso thể điều tra ra. . . . . . cảm thấy chuyện vợ chồng mặt pháp luật nên thực nghĩa vụ, bằng từ bây giờ vợ chồng chúng ta rt chung phòng!"

      Tô Nhạc trực tiếp bị lời của Dạ Thần làm cho nghẹn, sau đó hướng mắt to trừng cái, "Dạ Thần, đủ chưa, tôi có tâm tư cùng náo!"

      Dạ Thần rất là lười biếng liếc mắt cái với Tô Nhạc, bất cần đời : "A, nhìn này dáng vẻ, em là dám đánh cuộc !"

      tự tin !

      Tô Nhạc nhìn nổi, cái công tử này còn tự luyến mình là Sơ lốc hôm sao!

      "Cái này có cái gì dám đánh cược, chỉ cần ở đây điều tra ra trước cảnh sát, điều tra ra Dư Minh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi gủ cùng phòng với , chung chiêc giường!"

      . . . . . .

      Tô Nhạc cùng Dạ Thần bên này sau khi đánh cuộc, cảnh sát bên kai người cũng tới.

      người cảnh sát vào, liếc mắt nhìn người trong phòng, hỏi "Người nào báo án đấy!"

      Tô Nhạc liếc mắt bà Hạ Lan tinh thần được tốt lắm, chủ động đứng dậy, tới phía bên người cảnh sát, "Là tôi!" Sau đó đơn giản đem chuyện Dư minh mất tích, còn có chuyện cửa bị viets sơn đỏ những chữ kia.

      Cảnh sát sau khi ghi chép, hướng về phía Tô Nhạc : "Chúng tôi mau chóng điều tra, chờ có tin tức tôi thông báo cho các người!" Tiếp, những cảnh sát này rời !

      Tô Nhạc thấy cảnh sát dáng vẻ lạnh lùng, hơi im lặng

      Như vậy cảnh sát có thể khiến người ta tin tưởng sao?

      Tới hỏi chút tình huống, liền chạy lấy người rồi hả ? Liền chút tình trạng bên này nữa sao?

      Chỉ là Tô Nhạc những lời oán giận này khổng thể ra miệng, Bác ở đây, nếu là lên tiếng, Bác biết nghĩ linh tinh cái gì nữa.

      Tô Nhạc liếc mắt nhìn Mẹ Dư minh nằm ghế so pha, có chút xấu hổ : "bác , tại cảnh sát giúp đỡ điều tra, cháu tin tưởng rất nhanh có tin tức của Dư Minh!"

      Hạ Lan gật đầu cái, trầm mặc lúc lâu, cuối cùng mới cảm kích liếc mắt nhìn Tô Nhạc, "Nếu phải cháu dẫn bác tới đây, bác biết chuyện gì xảy ra rồi. . . . . . Dư Minh đứa này, phải đào hôn! nhất định là xảy ra chuyện!"
      251XYZ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: baobien
      Chương 15: Dạ thần làm gì có bạn tốt

      Tô Nhạc hồi lâu an ủi, mẹ Dư Minh mới khôi phục bình tĩnh.

      Chỉ là, mẹ Dư minh đến thành phố Lục Hải, Dư Minh dường như cũng xảy ra chuyện rồi, tình trạng còn pahri cho chị biết, vì vậy Tô Nhạc liền liên lạc với Chị .

      đến bao lâu Tô Tranh lại tới.

      Khi nhìn chữ viết đỏ tươi cửa, Tô Tranh trong lòng sợ hãi vào phòng.

      Tô Tranh lúc trước tới tìm Dư Minh, nhưng lúc trước cửa có viết cái gì, mà càng thêm ngờ Dư Minh người đàng hoàng tính tình ôn hào, lại có thể đắc tội người khác.

      Tô Tranh nhìn Tô Nhạc cùng Dạ Thần, chuyện của và Dư gia, cũng muốn cho Tô Nhạc can dự vào nhiều, liền ra: "hai người các em nên về thôi, bên này có chị! Yên tâm !"

      Tô Nhạc hiểu dụng ý của Chị , đoán chừng mẹ Dư Minh nhất định là có rất nhiều lời muốn cùng Chị chút, huống chi cái này còn liên quan đến đến chuyện cảu rể, mình ở bên này ngược lại có chút tiện.

      Tô Nhạc lôi kéo Dạ Thần liền chuẩn bị rời .

      Chỉ là Dạ Thần thấy thế, lại liếc mắt nhìn Tô Nhạc, ở bên tai của : "em để chị và bác ở bên này, chẳng lẽ cũng lo lắng những người viết sơn đỏ cửa sao, thấy trong nhà Dư Minh có người, chạy tới gây chuyện?"

      Tô Nhạc cau mày , "Ban ngày ban mặt, cũng chứ?"

      Nhìn vợ nghĩ đến chuyện như vậy xẩy ra, nhìn dáng dấp là bị Xã Hội Chủ Nghĩa bồi đắp ý tưởng về xã hội tốt đẹp, ít đều cảm thấy thế gian hiểm ác.

      " cảm thấy chuyện này nhất định xảy ra, để cho chị em cẩn thận chút, nếu xuất chuyện tốt, đến lúc đó phải trò đùa ác nữa rồi."

      Tô Nhạc vốn là coi chuyện này ra gì, nhưng sau khi Dạ Thần như vậy, lại nghĩ phương thức xử lý của cảnh sát, là có chút lo lắng.

      Suy nghĩ hồi lâu, Tô Nhạc hướng về phía Chị : "Chị , Chị trước đem bác về chỗ của chị, em lo lắng bên này an toàn."

      Tô Tranh cũng là gặp qua chút sóng gió, nghĩ đến chữ sơn đỏ cửa vừa rồi, gật đầu cái, hướng về phsi bà hạ Lan bên cạnh vẫn cờn sợ hãi : "bác , trước đến chỗ của cháu!"

      Hạ Lan suy nghĩ chút, lại kiên quyết lắc đầu, " được, bác muốn ở lại bên này, bác muốn nhìn chút rốt cuộc là ai, đối vơi Dư Minh làm ra chuyện như vậy! Hơn nữa nếu là đụng phải bọn họ, chừng còn có khả năng biết được Dư Minh đến nơi nào!"

      Tô Tranh nghe mje Dư minh , ngừng khuyên nhủ: " phải có cảnh sát bắt đầu điều tra sao? Chúng ta chờ tin tức là được rồi ạ, bác , bác ở bên này có chút tốt, nếu alf bác gặp chuyện bất lợi, cháu làm sao có thể ăn với Dư Minh!"

      Hạ Lan nhìn Tô Tranh như vậy tình chân ý thiết, thái độ nhưng vẫn là có chút kiên quyết, "Những thứ này bác đều biết, bác yên tâm cho Dư MInh!"

      Tô Tranh nhìn bà Hạ Lan dáng vẻ cố chấp như vậy, cũng hiểu coi như 1000 lý lẽ, bác cũng nhất định đồng ý rời .

      Dư Minh mất tích thời gian dài như vậy, tất nhiên là lo lắng, tại có thể có đầu mối, như thế nào có thể rời ?

      Tô Tranh ngẫm nghĩ thấy cũng phải nên quyết định, hướng về phía Tô Nhạc : "em , có chuyện gì, bên này chị chăm sóc, có nguy hiểm! Nếu là có chuyện ngoài ý muốn, chị báo cảnh sát là được rồi!"

      Tô Nhạc nghe giọng điệu Chị , đây cũng là muốn ở lại rồi!

      Trước kia cảm thấy Chị cùng bà Hạ Lan vẫn là người có lý trí, nhưng hôm nay. . . . . .

      Chỉ là Tô Nhạc cũng có thể hiểu, Chị là vợ tương lai của Dư Minh, bà Hạ Lan là mẹ của Dư Minh, họ đều là người rất thân của Dư Minh, lo lắng Dư Minh mà làm ra chuyện điên rồ, cũng đúng thôi.

      Tô Nhạc có chút rối rắm thời điểm, bên cạnh Dạ Thần liếc mắt nhìn tình trạng bên này, rất tùy ý vỗ cái cánh tay Tô Nhạc, lười biếng : "Vậy chúng ta nên trước thôi! ở lại bên này làm phiền chị em!"

      "Mà chị tôi cùng bác . . . . . ."

      "Chẳng lẽ em có thể thuyết phục chị em bác rời ?"

      Tô Nhạc hiểu Chị , Chị cùng dạng với cha, rất cố chấp, cho nên Chị như thế nào nghe theo lời của ?

      Coi như mình ràng, chị quyết định, cũng rời bên này, thậm chí có thể Chị vẫn còn có tính toán, nếu là người viết sơn đỏ tới, còn có thể tìm được đầu mối chứ?

      Vì vậy, thấy Dạ thần lôi kéo , Tô Nhạc bị động xuống lầu.

      Xuống dưới lầu, Tô Nhạc có chút vui vẻ, nặng nề khinh bỉ nhìn Dạ Thần, " ích kỷ!" có gặp qua người đàn ông nào ích kỷ tư lợi còn nhát gan phiên phức như vậy!

      Dạ Thần giải thích được tự nhiên sao bảo mình ích kỷ, ngây ngẩn cả người, hỏi ngược lại: " ích kỷ chỗ nào?"

      Tô Nhạc liếc mắt, "Chuyện này liên quan gì đến , phải bây giờ nghĩ nhanh chút có thể khỏi nơi này sao?" Sau đó tức giận chính là chỉ, " bây giờ lập tức luôn cho tôi!"

      Chị bên này có thể tùy thời đều có nguy hiểm, nhưng Dạ Thần lại đem kéo , là đáng ghét!

      Dạ Thần thấy Tô Nhạc đối với hiểu lầm như vậy, bất đắc dĩ giải thích: "em coi như là ở bên trong, có thể có tác dụng gì? Đẻ cho những người viết sơn đỏ kia thấy, cũng chính là có nhiều hơn đối tượng trả thù mà thôi!"

      Tô Nhạc cũng biết như thế, nhưng. . . . . . Mình có nghĩa khí bỏ chị và bà Hạ Lan, luôn là có chút thoải mái, tình nghĩa cùng đạo nghĩa đều cho phép.

      Dạ Thần thấy vợ còn buồn buồn vui, tiếp tục : " vừa đúng biết số người, thông báo bọn họ, để cho bọn họ chú ý tình huống bên này. . . . . . Cho nên a, em cũng cần lo lắng."

      Tô Nhạc nghe vậy, tinh thần thoải mái hơn chút, tò mò nhìn Dạ Thần, "Biết số người? Người nào?" xong, con ngươi phát sáng, " biết người đường sao?"

      Dạ Thần thấy vợ nghĩ mình được tốt, hơi im lặng.

      Tức giận đồng ý, "Ha ha, em đây cũng biết? em chừng nào bắt đầu thăm dò tin tức của vậy? Ha ha, nhìn dáng dấp, em chuẩn bị hiểu biết , muốn làm vợ rồi hả?"

      Thấy Dạ Thần năng ngọt xớt, Tô Nhạc xì tiếng khinh miệt, "Bản thân mình cái gì, hừ, tôi là cảm thấy, người như làm sao biết được những bạn bè tốt, tại chẳng qua là những người đó vừa đúng có thể có chút công dụng nào đấy!"

      Chỉ là, Tô Nhạc chẳng biết tại sao, trong lòng hơi lo lắng.

      Mới vừa rồi nhưng cùng Dạ Thần cá cược với nhau rồi, nếu là mượn lực lượng của bạn bè, là có thể điều tra trước cảnh sát?

      Nhưng suy nghĩ chút, có khả năng.

      Dạ Thần coi như biết số nhân vật lợi hại, nhưng làm sao có thể so sánh cho cảnh sát? Coi như những cảnh sát kia có phương thức xử lý có chút tùy tiện, nhưng người ta dầu gì cũng là cảnh sát, với thân phận này của họ, lai lịch lớn hơn nhiều, điều tra khẳng định dễ dàng hơn.

      Cho nên nhất định là cảnh sát điều tra ra chuyện của Dư Minh trước.

      Nghĩ như thế, Tô Nhạc lại nhìn chằm chằm Dạ Thần, giọng điệu mềm nhũn, "Tốt lắm, lần này liền cần hỗ trợ nhiều hơn, ngàn vạn lần thể để cho chị tôi xảy ra chuyện gì, chị ấy nhưng là cấp của em, em còn chờ miếng cơm từ chị ấy!"

      Dạ Thần nghe Tô Nhạc như vậy, liền cười nên, "em chờ chị em cho phần cơm sống qua ngày, mà vẫn chờ vợ mình nấu cơm cho mình, chỉ bụng bị dói đến bây giờ, ngay cả nước đều cho uống ngụm."

      Thấy Dạ Thần mình cái bộ dạng kai đáng thương, Tô Nhạc tức giận từ trong lòng ngực móc ra đồng xu, "Ừ, mua nước , chết khát rồi, người khác còn tôi khắc chồng!"

      Dạ Thần sống sờ liền bị nghẹn, dùng hai ngón tay kẹp đồng tiền, cực kỳ im lặng hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ em biết, vật giá bây giờ tăng lên, trai nước bây giờ mất hai đồng, hơn nữa còn là ở Lcuj Hải! em dùng cái này để đuổi ăn mày sao !"
      251XYZ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: Trực tiếp giả tiền phòng

      Tô Nhạc mới bắt đầu công việc, nào có bao nhiêu tiền?

      Trong ngày thường đều ăn nhờ chị , nhưng bây giờ dường như có người muốn ăn nhờ chị . . . . . . Tô Nhạc sau khi suy tư, quyết định quay về chổ ở nấu cơm!

      Tiết kiệm được nhiều tiền!

      Dạ Thần nghe Tô Nhạc nấu cơm ở nhà, bây giờ rất muốn cho Tô Nhạc, tủ lạnh trong nhà đều trống , nếu là muốn nấu ăn, tại phải mua đồ ăn.

      Tô Nhạc hơi im lặng, người sống qua ngày, trong tủ lạnh cư nhiên có đồ?

      Vì vậy cuối cùng, Tô Nhạc khiến Dạ Thần đưa đến chợ bán đổ của thành phố Lục Hải.

      Tô Nhạc trước mỗi tuần thường đến đây, mua chút rau dưa và các loại thịt.

      Phải biết, trong siêu thị phải mua đồ ít nhất đến 400 năm trăm đồng, ở chỗ này tới hai ba trăm là có thể đủ thực phẩm cảu bữa ăn, cho nên Tô Nhạc rất thích đến chợ bán đổ này.

      Chỉ là chợ bán đổ này là nơi tốt, đó chính là bẩn! Loạn! Trong khí còn tràn ngập bao nhiều mùi vị khó chịu!

      Tô Nhạc đến chợ, nghĩ thầm, Dạ Thần alf người cần thể diện trước mặt mọi người, đoán chừng thích loại địa phương này, " dừng xe ở bên này chờ tôi...tôi vào mua thức ăn rồi lập tức ra ngay!"

      Dạ Thần đem xe đỗ trước, cũng chủ động : " với em cùng !"

      Thấy Dạ Thần bộ dạng muốn theo, Tô Nhạc liếc mắt cái, "Trước đó chút, chố này có thể thích ứng được!"

      Dạ Thần cũng là cười cười, "em mình người con vào, tại sao lại thể vào? Huống chi, em chẳng phải thiếu chân khuân vác sao?"

      Tô Nhạc vốn là còn muốn thông cảm cái nhưng thấy bộ dạng lưu manh, thấy bọ dạng nhất định muốn , còn phải khách khí cái gì?

      Hừ, hơn nữa còn tặng miễn phí chân khuân vác, cần uổng phí.

      Tô Nhạc cần phải nhiều lời nữa, cùng Dạ Thần vào trong chợ.

      Mặc dù gần tới trưa rồi, nhưng người đến bên này mua thức ăn còn rất nhiều.

      Hơn nữa còn toàn là những người trẻ tuổi ở thành phố này, trong ngày thường có thời gian đến siêu thị, bình thường cuối tuần đều là cần đến đây mua thức ăn cho vài ngày, dù sao bên này đồ cũng đầy đủ.

      Cho nên, mặc dù buổi trưa, giờ này vẫn còn rất nhiều người.

      Tô Nhạc vào trước nghĩ xong muốn mua cái gì, tới trước quán rau củ, mua đống đồ, tổng cộng là 64 đồng.

      Tiếp, Tô Nhạc bắt đầu đến quầy hàng cá mua cá, "chủ hàng, cá chỉnh, 60 đồng !"

      Chủ cửa hàng bình thường thấy người trẻ tuổi nâng giá nên chút, mà coi như phòng thu thêm chút bình thường lời được bao nhiêu.

      Ông chủ cửa hàng cười : " tre, tôi thấy mắt rất tinh, cá ngon như vậy giả cao hơn chút , 64 đồng giá rẻ nhất rồi ! Huống chi cũng có thêm có bốn đồng thôi, vừa nhìn thấy nghĩ chắc là người làm chuyện lớn, cần gì phải phải cùng chúng ta những người buôn bán kì kèo, mặc cả!"

      "Mua nhiều đồ như vậy, bác bán thấp chút bớt cũng có bốn đồng! giá vậy là tốt nhất!"

      "Ai nha, nếu tôi cho ít rau thơm, bán 65 đồng được ?"

      Tô Nhạc nhất thời cũng có chút hết cách rồi, nghĩ tới mình còn chưa có giả tiền thuê phòng.

      Dạ Thần nhìn Tô Nhạc lấy tiền, liếc mắt chủ hàng cái, lại nhìn cách đó xa có mấy người trẻ tuổi phải mua thức ăn, : "cá này có chút tươi, nhìn mang cá này, chắc cá này cũng là bắt được ba bốn ngày rồi? Còn có rau hẹ bên trong thế nào ướt nhẹp(ủng)? Ngâm nước lâu! Ha ha, bác chủ hàng à, làm ăn đều phải lấy chữ tín hàng đầu! tôi xem cái này cá chắc đến 50 đồng ! Cũng nên buôn bán như vậy!"

      Tô Nhạc sửng sốt chút, nhìn chằm chằm rau dưa nhìn vài lần, trước đều phát những vấn đề này!

      Chủ cửa hàng kia nghe Dạ Thần như vậy, lại nhìn có mấy người tới đây, lập tức : "Tốt lắm tốt lắm, 50 liền 50!"

      Tô Nhạc có chút ngây ngẩn cả người.

      Vừa bắt đầu còn nghĩ mất 60 đồng, nhưng Dạ Thần mấy câu hạ xuống 50 rồi?

      Chờ lúc rời khỏi cửa hàng, Tô Nhạc có chút khó tin nhìn Dạ Thần, " làm sao lại biết trả giá?" Hơn nữa còn lợi hại như vậy, những thứ đồ này có thể bớt được mấy đồng là khó lắm rồi!

      Dạ Thần liếc mắt cái Tô Nhạc, "Nhìn bộ dáng của em, còn tưởng rằng là quá quen với cuộc sống này, chậc chậc, nghĩ tới ngay cả trả giá cơ bản cũng biết, cưới hao tổn tiền của thế này, là có chút thua thiệt!"

      Tô Nhạc có chút hết ý kiến, thành người hao tổn tiền của trong nhà? Cái này có chút khoa học a!

      Tô Nhạc khóe miệng có chút run rẩy rồi, khinh thường : "khi trả gía nhiều khi rất khó, tôi cũng biết vậy, chỉ là. . . . . . tôi trước hay mua đồ ăn ở đây, nên ngại trả giá thôi!"

      "Chậc chậc, ngài trả giá, hình như thời điểm em và ông chủ trả giá, có nửa điểm ngại trả giá nhỉ!"

      Tô Nhạc bị quở trách , có chút muốn cùng Dạ Thần chuyện, là quá khinh người, "Hảo hảo hảo, lợi hại? phía dưới của được chưa?"

      Tiếp, Tô Nhạc đưa Dạ thần đến bên bán hải sản, cuối cùng Tô Nhạc kinh ngạc phát , Dạ Thần luôn là có thể giảm giá xuống.

      Mọi khi Tô Nhạc tốn khoảng 300 đồng để nau thức ăn, hôm nay mất có 200! Ước chừng tiết kiệm 100!

      Dạ Thần giá giá mặc dù đơn giản, nhưng lại rất hữu hiệu, cũng có thể ra vấn đề của người ta.

      phải thấy người ta thực tài có chút mới mẻ, chính là thấy người ta cố ý áp xưng, hoặc là cân thiếu để lừa gạt.

      Nhưng những thứ này Tô Nhạc trước kia cũng chú ý, nhưng lại nhìn ra vấn đề gì.

      Tô Nhạc trong lòng có chút vui a, nhưng là nghĩ đến mình tiết kiệm 100, cũng liền trong lòng an ủi xuống.

      Vì vậy, mặc dù đối với Dạ Thần vẫn còn có cái nhìn tốt, nhưng còn thể khen ngợi, "Nhìn dáng vẻ của , giả giá rất có kinh nghiệm? Ha ha, tôi rốt cuộc phát , người cũng coi như là có chút khả năng!"

      Dạ Thần nhìn Tô Nhạc, cười : " còn có rất nhiều chỗ lợi hại, chỉ là em còn chưa có phát , về sau từ từ khám phá a!"

      Tô Nhạc có chút im lặng, chẳng qua là câu lời khách sáo, đối phương liền lên mặt.

      Tô Nhạc thở dài tiếng, được rồi, cùng cái đồ lưu manh này cùng nhau, đúng là thể lời khách sáo được, Dạ Thần coi là .

      . . . . . .

      Sau khi về đến nhà, Tô Nhạc đơn giản chuẩn bị ba món ăn.

      Tài nấu nướng của Tô Nhạc là do mẹ chỉ dạy, chị được cha dạy dỗ rất mạnh mẽ, khi còn bé vì thân thể tốt, nên chủ yếu ở bên cạnh mẹ, những chuyện trong nhà mà có thể làm đều rất chịu khó làm.

      Dạ Thần nếm thử miếng món ăn Tô Nhạc nấu, đúng trọng tâm : "em và mẹ em tài nấu ương phân cao thấp a! Về sau nhưng có lộc ăn rồi!"

      Tô Nhạc liếc mắt cái Dạ Thần, tức giận : "Nghĩ khá lắm, hôm nay là giúp tôi chút, tôi gắng gượng mới mới làm cho ăn, nghĩ ngày ngày ăn? Ha ha, có vận khí tốt như vậy đâu!"

      Dạ Thần trước cảm thấy vợ chuyện tương đối trực tiếp thản suất, nhưng chuyện chút khách khí như vậy, là làm cho lòng người bị thương.

      Dạ Thần liếc mắt nhìn Tô Nhạc, nghĩ tới mới vừa rồi vợ tiết kiệm được 100 mà đắc chí, cố ý : " sao? Ai, vốn là còn nghĩ, em mỗi ngày nấu cơm cho , có thể mang phòng của của em ở giảm giá chút, nhưng bây giờ nhìn lại. . . . . . Ai, em vẫn trực tiếp đưa tiền !"
      251XYZ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :