1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đệ nhất ác phi - Hạ Ma Ma (Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 42: Bắt gặp nữ nhân vụng trộm


      Edit: August97



      " , dù sao trong mắt ta ngươi sớm còn mặt mũi rồi." Vãn Thanh lườm , giọng vui.

      Phong Huyền Dịch liền biến sắc, lời muốn lại áp xuống.

      " vậy bổn vương liền thẳng, tiểu thần tặc quốc thích nữ sắc, nhất là loại hình như ngươi, hoàng huynh chú ý tới trong cung yến nhìn ngươi nhiều lần, liền muốn…"

      "Muốn ta quyến rũ ?"

      "Ừ." Phong Huyền Dịch gật đầu, vẻ mặt mất tự nhiên, "Nếu làm xong chuyện này, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi."

      "Ta muốn mạng của ngươi sao?"

      Phong Huyền Dịch cau mày, khuôn mặt tuấn mỹ lên mấy phần phòng bị.

      " giỡn, ngươi làm vương gia cũng là uất ức, phải để cho vương phi của mình quyến rũ nam nhân khác, thế nhưng cũng biết xấu hổ mở miệng!"

      "Bổn vương cũng muốn vậy, nhưng hoàng huynh lại càng biết ý tứ mà mở miệng ra, ngươi bảo Bổn vương phải làm như thế nào, , chỉ ở câu của ngươi, coi như ngươi , cũng gì."

      Giọng điệu của Phong Huyền Dịch tựa hồ muốn để Vãn Thanh , ánh mắt tránh né.

      "Ngươi , nếu ta làm xong việc này, ta muốn cái gì ngươi đều đồng ý?"

      "Chỉ cần hợp tình hợp lý, Bổn vương đều thành toàn!"

      "Ta muốn phong thư hòa ly cùng nửa gia sản vương phủ này."

      Vãn Thanh vừa dứt lời, Phong Huyền Dịch lập tức quét ánh mắt sắc bén tới, cảnh giác hừ tiếng.

      " được!"

      "Vậy các ngươi liền chọn phương pháp khác ."

      Phong Huyền Dịch nhíu mày, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, xoay người ra ngoài.

      Nhìn sắc mặt vặn vẹo của , cũng biết là muốn hòa ly hay là nỡ bỏ ra nửa gia sản.

      muốn lên giường ngủ, tiểu hồ ly lại xuất quỷ nhập thần xuất , Vãn Thanh nhìn ngoài cửa sổ chút, có bóng dáng của ai liền theo tiểu hồ ly ra ngoài, Vãn Thanh suy đoán có thể nam nhân kia có chuyện tìm nàng, quản đêm tối mà vào rừng trúc.

      Thời điểm nhìn thấy , ngồi tĩnh tọa bên hồ, khuôn mặt mị dưới ánh trăng càng thêm mê người, da thịt trắng nõn tựa hồ đêm nay trắng trẻo khác thường, bộ dáng tiểu hồ ly gấp gáp, ‘xèo xèo’ kéo Vãn Thanh muốn nàng qua, Vãn Thanh tiến lại gần mới phát khuôn mặt của phải trắng bệch do ánh trăng, mà là do bị trọng thương, khóe miệng còn vết máu, nhìn kỹ, dưới ngực trái còn có vết thương chảy máu.

      Vãn Thanh quýnh lên vọt tới bên cạnh, thấy chút cũng phát , thăm dò hơi thở của , yếu ớt hình như ngất .

      Vãn Thanh nghi ngờ, hôm nay thời điểm xuất cứu nàng vẫn còn rất tốt, tại sao võ công cao như thế lại bị người khác đánh thành như vậy, tiểu hồ ly ở trước mặt xèo xèo muốn dẫn Vãn Thanh nơi, Vãn Thanh nhìn nam nhân mặt đất, đỡ vai đem theo.

      Quẹo trái quẹo phải rốt cuộc nhìn thấy phía trước có căn nhà lá, tọa lạc trong rừng trúc, nhìn kỹ nhìn thấy, nhìn bộ dạng tiểu hồ ly chắc nơi này là chỗ ở của của , kéo tiến vào đặt lên giường, nhìn chung quanh chút, chỉ có số đồ dùng đơn giản, tìm nửa ngày mới thấy ít thuốc cùng băng gạc, giúp băng bó xong, vẫn mơ mơ màng màng tỉnh lại.

      Vốn định về vương phủ sớm chút, tiểu hồ ly kia lại ngăn ở cửa chết sống cũng cho nàng rời , thấy nó hộ chủ như thế, Vãn Thanh cũng mềm lòng, ngồi xuống bên giường .

      Nửa đêm mơ hồ nghe được thanh té ngã mặt đất, Vãn Thanh tỉnh lại thấy ôm lấy vết thương đứng lên, tựa hồ muốn rót nước, nhưng lại quá suy yếu. Tiến lên đỡ , đem chén nước đưa tới trước mặt, có ý thức, mơ hồ có thể biết người trước mặt là Vãn Thanh, tiểu hồ ly cũng biết từ khi nào ô ô chạy tới bên giường.

      Nhận lấy ly trà, lơ đãng chạm vào trán lại phát phát sốt, trán nóng bỏng tay, trời bên ngoài tối đen, nơi núi rừng hoang vắng cũng biết tìm đại phu ở đâu.

      Thấy hơi mở mắt, Vãn Thanh có chút sốt ruột.

      "Ngươi có biết phương pháp hạ sốt nào ?"

      Hỏi rất nhiều lần nhưng cũng chỉ mơ hồ lắc đầu gật đầu, cảm thấy hình như sắp hôn mê, Vãn Thanh cũng nóng vội, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, lại còn là sư phụ, nếu xảy ra chuyện ít nhiều lo lắng khổ sở.

      Cũng kịp nhiều, vội còng lên vai, nhìn rừng trúc tối đen dọa người, đường về vương phủ.

      hồi lâu mới nhìn thấy ánh sáng đằng trước, đặt lên giường nàng, đặc biệt dời bình phong che lại mới dám gọi Bảo Cầm mời đại phu, buổi tối vương phủ có thủ vệ, dám để nàng cửa chính còn cố ý dặn dò để nàng cửa sau.

      Thời điểm đại phu tới là canh ba, chỉ thân thể vô cùng suy yếu, viết đơn thuốc liền rời .

      Sau khi khó khăn mớm thuốc cho , trời sắp sáng, Vãn Thanh mệt mỏi nằm bên cạnh giường ngủ thiếp .

      Hôm sau lúc thức dậy vẫn tỉnh lại, sờ trán , cơn sốt vẫn chưa lui, Vãn Thanh rất gấp gáp, nhất thời có chủ ý gì, lại mời đại phu. Đại phu vẫn câu ấy, cần bồi bổ nhiều hơn. Buổi tối hôm sau vẫn khổ sở sốt cao giường.

      Bảo Cầm canh chừng bên ngoài, thanh chút bối rối vương gia tới.

      Mang bình phong ngăn lại trước giường, Vãn Thanh liền ngồi bên cạnh bàn, lúc vào Phong Huyền Dịch liếc mắt nghi ngờ nhìn phía giường, muốn tới lại bị Vãn Thanh ngăn cản.

      "Ngươi có chuyện gì mau ."

      "Sao vậy, ngươi che dấu nam nhân?"

      "Ta thấy ngươi liền cảm thấy phiền, được sao? Có lời gì mau , xong mau cút !"

      Có phần chột dạ gầm lên, bước chân Phong Huyền Dịch vẫn ngừng, chưởng đem bình phong phá vỡ nhìn thấy người bên trong.

      "Vương phi!"

      Thanh Phong Huyền Dịch giống như thét lớn, thẹn quá hóa giận tiến lên muốn lại gần người bị thương giường, Vãn Thanh quýnh lên vội chắn trước người .

      "Ngươi có lời gì cứ , dù sao chúng ta cũng chỉ là phu thê danh nghĩa, chỉ cần ngươi ra, ta cho ngươi nạp hơn hai mươi thê thiếp là được chứ gì!"

      "Bổn vương giống kẻ thiếu nữ nhân sao! Lá gan ngươi càng ngày càng lớn, lại dám vụng trộm ngay trong vương phủ!"

      "Ta vụng trộm lúc nào! Ngươi có chứng cớ gì?!!!"

      " nằm giường ngươi còn cần chứng cớ gì nữa!" Phong Huyền Dịch tức giận đến đỏ mắt, tiến lên muốn nhìn người giường, lại bị Vãn Thanh ngăn cản nhìn .

      "Ngươi tránh ra."

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 43: Thời khắc mấu chốt phải nhận tình nhân.


      Edit: August97




      "Ngươi dám tiến bước đừng trách ta khách khí!"

      Tức giận, Vãn Thanh mò tới mò lui cuối cùng tìm ra túi hương, biết tính tình Phong Huyền Dịch ác liệt, nếu phát điên làm ầm lên cũng chừng.

      Đứng trước giường, khuôn mặt Phong Huyền Dịch tràn đầy tức giận, suy nghĩ chút vẫn xoay người ra ngoài, giọng cắn răng nghiến lợi.

      "Bổn vương ở bên ngoài chờ ngươi!"

      Đợi Phong Huyền Dịch ra ngoài, Vãn Thanh vội gọi Bảo Cầm vào, bảo nàng trông coi người bên trong để bất luận kẻ nào vào. Phong Huyền Dịch giận đùng đùng đứng ở lương đình trong sân tới lui, thấy Vãn Thanh tới, đôi con ngươi sắc bén khắc cũng chưa buông tha nàng.

      "Cho dù chịu nổi tịch mịch ngươi cũng được phép vụng trộm trong vương phủ của Bổn vương!"

      Phong Huyền Dịch cực kỳ tức giận, câu chữ cũng thiếu linh hoạt.

      "Nếu như ngươi muốn , an phận đợi trong vương phủ, với tư chất như ngươi, Bổn vương sớm muộn gì cũng hưu, cần gì vội vã như thế!"

      "Sớm muộn cũng hưu ta, vậy ngươi cần gì tức giận như thế! Ta vụng trộm sao nào?! Chẳng lẽ trong vương phủ trừ ta ra có nữ nhân nào khác sao?!!!"

      chịu yếu thế đáp trả, sắc mặt Phong Huyền Dịch cũng càng thêm khó coi.

      Vãn Thanh dừng chút, lúc trước muốn hai câu này với , cam lòng nhưng vẫn cúi đầu.

      "Ta muốn tranh chấp với ngươi, lại chỉ có thể rằng chuyện ngươi thấy hôm nay là hiểu lầm. Ta với có gì cả, chỉ là có nhà để về, ta lại sợ dẫn vào phủ để lại tiếng xấu mới tạm thời để ở chỗ của ta."

      " dễ nghe! Ngươi cho rằng Bổn vương tin sao?"

      "Có tin hay là tùy ngươi… nếu tin ngươi có thể trực tiếp bẩm báo Thái hậu cho người đến tra là được."

      Trong lòng vẫn yên lòng về nam tử kia, Vãn Thanh xoay người muốn vào, lại bị Phong Huyền Dịch kéo lại.

      rất tức giận, cũng biết bởi vì sao, tay dùng sức lực lớn vô cùng, Vãn Thanh bị đau muốn đẩy ra nhưng lại gắt gao giữ chặt buông.

      "Ngươi cho rằng Bổn vương dám sao, chỉ là người nọ, ngươi dám làm chuyện này sau lưng Bổn vương, Bổn vương vốn muốn buông tha cho ngươi, nhưng nể tình ngươi còn có thể giúp Bổn vương chút ít, cũng được, Bổn vương bỏ qua hiềm khích lúc trước, chỉ cần ngươi chịu giúp chuyện sứ thần, Bổn vương coi chuyện này chưa từng xảy ra!"

      Sắc mặt Phong Huyền Dịch lạnh lùng vô sỉ như cũ, Vãn Thanh đẩy tay ra, vốn định để tâm, Bảo Cầm đúng lúc này lại hốt hoảng chạy ra.

      "Vương phi, xong rồi!"

      Vãn Thanh thấy nàng hốt hoảng liền mơ hồ đoán được chuyện gì, cũng quản Phong Huyền Dịch ngăn trở, vội vàng chạy vào, vừa sờ trán ‘’, quả nhiên nóng hơn, khuôn mặt đỏ đến doạ người, toàn thân từ cổ trở xuống đều như vậy, ‘’ vẫn có ý thức như cũ, chỉ thỉnh thoảng hừ hừ mấy tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt, thấy ‘’ như thế, Vãn Thanh nhất thời có chủ ý gì, Phong Huyền Dịch lặng yên tiếng động theo vào, thanh tràn đầy giễu cợt.

      "Tình lang của ngươi cũng phúc bạc, cuối cùng cũng sắp chết rồi."

      Thanh chế nhạo còn chứa giấm chua, Vãn Thanh hung hăng trừng mắt nhìn , lại nhìn miệng vết thương của ‘’, nhiễm trùng, nhưng tại sao triệu chứng lại càng ngày càng nghiêm trọng.

      "Nếu muốn cứu tính mạng phải cầu xin hoàng huynh mới được! Trong Hoàng cung thái y vô số, nếu ngươi có lòng trợ giúp hoàng huynh tay, hỏi ý huynh ấy cho thái y tới cứu sống , rất đơn giản!"

      Nghe cũng có chút đạo lý, Hoàng đế là thiên tử, đại phu tốt nhất nhất định đều ở trong cung, chỉ là nhìn bên ngoài, sắc trời tối, lúc này trong lòng Vãn Thanh vẫn có chút hoảng hốt .

      "Bổn vương cho ngươi đủ mặt mũi, ngươi chớ ngông cuồng vô lễ, ngươi là vương phi bổn vương cưới hỏi đàng hoàng, coi như muốn cứu nam nhân này, cũng nên nhanh chóng dời đến phòng riêng !"

      Phong Huyền Dịch quát lớn tiếng, gặp Vãn Thanh động, liền phân phó tùy tùng sau lưng, bao lâu sau tới mấy hạ nhân muốn động thủ chuyển ‘ bệnh đến hôn mê.

      Dĩ nhiên Vãn Thanh lấy người chặn lại, thấy bộ dáng ngông cuồng của Phong Huyền Dịch càng thêm cam lòng.

      "Ta đáp ngươi… ngươi lập tức dẫn ta vào cung, mau mau đem ngự y mời tới!"

      Nghe thấy lời của Vãn Thanh, mặt Phong Huyền Dịch cũng xuất nụ cười hài lòng, hừ lạnh tiếng xoay người ra ngoài.

      Dặn dò Bảo Cầm chăm sóc ‘ tốt, Vãn Thanh cũng tiện lưu lại lâu hơn nữa, vội theo ra ngoài.

      Trước cửa sớm có xe ngựa đứng đợi, Phong Huyền Dịch lập tức lên xe trước, ý bảo Vãn Thanh cùng ngồi chung, nàng ngồi đối diện . Vãn Thanh có chút nghi ngờ, mấy ngày nay ngược lại rất thanh tịnh, thấy Tử Cơ có động tĩnh gì, lúc trước đều ước gì người trong phủ ai ai cũng biết Phong Huyền Dịch dành tất cả vinh sủng cho nàng ta.

      Xe ngựa chạy đường đến hoàng cung, Vãn Thanh trầm mặc cả quãng đường, nửa đêm vào cung cùng Phong Huyền Dịch, tuy có phần tiện nhưng lại dễ dàng gặp được Hoàng đế.

      Hiển nhiên Hoàng đế cũng ngủ, thời điểm thấy hai người vẫn thân trang phục bình thường, Phong Huyền Dịch bàn luận ý kiến với , Vãn Thanh cũng tham dự cuộc đối thoại của hai người, nhưng trong lòng lại rất gấp gáp, nghĩ sớm với chuyện muốn truyền ngự y, cũng biết Phong Huyền Dịch vô tình hay cố ý, giờ khắc này lại dài dòng dây dưa, Vãn Thanh muốn phá vỡ đối thoại của hai người, nhưng khi nhìn bộ dáng nghiêm túc của , ngượng ngùng thu lại.

      Trống báo canh tư vang lên, rốt cuộc Vãn Thanh kiên nhẫn được nữa, tiến lên ngăn Phong Huyền Dịch còn muốn ra đống chuyện.

      "Hoàng thượng, thần nữ có bằng hữu tốt bị nhiễm bệnh hiểm nghèo, còn ở trong vương phủ chờ đại phu, ta tới đây, là vì tương trợ hoàng thượng, hai là muốn hỏi ý hoàng thượng có thể thỉnh mấy vị ngự y có y thuật tốt trở giúp ta lát được ?"

      Giao tình cùng hoàng đế cũng nhiều, trong lòng Vãn Thanh vẫn yên, sắc mặt Hoàng đế đổi, nhưng cũng lời nào.

      "Mấy ngày trước đây thần nữ cùng Thanh Yên vô tình gặp gỡ, chuyện hợp ý liền kết làm bằng hữu với nhau, Thanh Yên từng với thần nữ, xưa nay hoàng thượng là Đế Vương hiền đức nhất, cho tới bây giờ hề để dân chúng chịu đau thương tai ương."

      Nâng mắt nhìn động tĩnh của hoàng đế, quả nhiên sắc mặt biến đổi, ánh mắt nhìn Vãn Thanh cũng nhu hòa hơn.

      tiếp tục hết, trong lòng biết hiểu được ý tứ của nàng.

      "Tiểu Thuận Tử! Mang Mạc thái y vương phủ xem xét, cần phải chữa khỏi cho bằng hữu của vương phi!"

      Tâm tư Hoàng đế dĩ nhiên rất kín đáo, Vãn Thanh vậy liền hiểu ý tứ của nàng, Phong Huyền Dịch đứng bên liếc mắt, gương mặt đầy vẻ vui

      Phái người rời khỏi đại điện, Hoàng đế mới bảo hai người ngồi xuống bàn, lấy ra xấp giấy.

      "Mấy thích khách kia ép hỏi thế nào cũng , có mấy kẻ cắn lưỡi tự sát, mấy kẻ khác muốn chết nhưng đều miệng kín như bưng, trẫm cảm thấy bọn chúng đều được huấn luyện kín đáo, hỏi nữa cũng được gì, giờ chỉ có nam nhân này mới moi được tin tức, chỉ sợ dễ dàng tin người của chúng ta, nhất là vương phi, nên lọ dược này, đợi đến thời điểm thích hợp hãy cho vào rượu của , trẫm phái người chờ ở cửa, chỉ cần vừa ra ý định làm phản, trẫm lập tức đem vương phi ra ngoài, lá gan phải lớn chút, nếu chuyện này thành, trẫm phong vương phi làm Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân!"

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 44: Như thế nào là bỉ ổi?


      Edit: August97




      "Nhất phẩm? So với vương gia như thế nào?"

      Khuôn mặt Vãn Thanh xuất mấy phần trêu chọc, mặc dù nắm chắc có thể hoàn thành chuyện này hay nhưng trong lòng vẫn rất hiếu thắng.

      "Cùng cấp." Hoàng đế liếc nhìn nàng, cảnh giác nhìn chung quanh, "Tạm thời sứ thần này ở hương điện, ngươi đừng trực tiếp tìm , tốt nhất giả vờ như phải cố ý, ngàn vạn lần đừng để nổi lên nghi ngờ."

      "Thần nữ hiểu." Nhận lọ dược trong tay Hoàng đế, cũng giao phó thêm gì khác, phân phó thái giám mang áo choàng cho Vãn Thanh liền ra ngoài.

      Vòng quanh hoàng cung hồi lâu, thái giám này cũng rất kiêng dè, chỉ chỉ phía trước rồi đem đèn lồng cho Vãn Thanh liền vội vã rời .

      Hoàng cung ban đêm có chút trầm, phía trước đèn đuốc sáng trưng, đứng cách xa cũng có thể nghe thấy thanh du dương của tiếng địch (địch: 1 loại nhạc cụ, tương tự tiêu và sáo), Vãn Thanh lặng lẽ qua, cũng dám tiến lên quấy rầy, chỉ đứng chỗ nghe xong khúc nhạc mới tiến lên nhìn người nọ.

      Dưới bóng đêm, nam nhân thân hắc y chìm trong đêm tốt, nhìn kỹ nhìn ra, mơ hồ có thể thấy nước da rất trắng, thân hình đẹp đẽ.

      "Người nào?!"

      Có thể nhận ra động tĩnh bên này của Vãn Thanh, nam nhân cảnh giác gầm lên, thấy tránh thoát, Vãn Thanh liền xách theo đèn lồng thẳng tới, đến gần mới nhìn dung mạo nam tử kia.

      Mắt to mày rậm sống mũi cao, hình dáng lập thể ràng, kim quan vàng kim, tóc dài đen nhánh cố định chỉnh tề, toàn thân hắc y thêu tơ vàng hiếm thấy, đến gần nhìn kỹ cũng phải người phàm tục, có thể coi là mỹ nam tử.

      Nhìn phong thái của phải đại thần cũng là người hoàng thất, Vãn Thanh nhìn chung quanh chút, có chút yên tĩnh tựa hồ cũng có bóng dáng những người khác, thấy Vãn Thanh tiến tới, thần sắc cảnh giác.

      "Công tử chớ trách, nếu làm phiền thành xin thứ lỗi."

      "Ngươi là cung nữ sao, khí chất giống cung nữ chút nào, trễ thế này khắp nơi là có chuyện gì?"

      Sắc mặt nam nhân rất khẩn trương, tựa hồ sợ bị người khác bắt gặp gì đó, ánh mắt nhìn Vãn Thanh hình như cũng hi vọng nàng mau rời , nhưng vẫn muốn biết thân phận của nàng.

      "Ta ban đêm ăn nhiều ngủ được, muốn ra ngoài dạo lại nghe thấy tiếng địch của công tử, vô cùng tuyệt mỹ, lúc này mới dừng bước tới xem chút, ngờ lại khiến công tử vui, rất áy náy."

      Giọng điệu Vãn Thanh thoáng biến chuyển, cung kính nhìn nam nhân trước mặt, sắc mặt thoáng chuyển biến tốt, nhưng tầng phòng bị vẫn chưa từng thu lại.

      "Nếu như vậy, đó là ta hiểu lầm ngươi."

      "Sao dám, công tử trách tội ta là tốt rồi, nghe tiếng địch công tử, sợ rằng nhạc công trong hoàng cung cũng ai bằng, công tử là người trong cung sao?"

      Nghìn năm đổi, đạo lý ‘vuốt đuôi ngựa’ Vãn Thanh hiểu , mặc dù quen, nhưng mấy câu nịnh bợ vẫn rất cần thiết.

      Khuôn mặt nam nhân lên nụ cười, xoay người nhường đường tựa hồ muốn Vãn Thanh vào, Vãn Thanh cũng ngại ngùng, trực tiếp theo phía sau nghe .

      "Tất nhiên, nhạc Ô Quốc ta đời này gì có thể so sánh, tuy nơi này là hoàng cung nhưng ta cũng dám khẳng định như vậy, tiếng địch của ta nhạc công ở đây còn kém xa."

      "Trái lại khí độ công tử bất phàm như thế, chẳng lẽ lại là sứ thần đại nhân?"

      Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn sắc mặt hả hê kia, trong lúc lơ đãng nhìn tới khuyên tai ngọc bích, toàn thân lục sắc mượt mà chất lượng cực phẩm, trung gian còn đính thêm đá quý chói mắt.

      Nhìn kiểu dáng liền biết giá trị xa xỉ, Vãn Thanh biết nhất định phải người bình thường. cùng với Vãn Thanh, bước chân trầm ổn, nâng đầu thẳng lưng, khí vũ ngang hiên, bộ dáng cho thấy ràng có người thường xuyên hầu hạ, nhất định phải là hạ nhân theo sứ thần.

      " phải, ta là thị vệ cùng sứ thần."

      Giọng điệu nam tử chút tạp niệm, ánh mắt nhìn Vãn Thanh có phần hài lòng.

      "Thấy nương hiểu nhạc khúc như thế, nghe thêm khúc chứ?"

      Nhìn nam nhân bước vào bên trong, tất nhiên Vãn Thanh gật đầu, vốn muốn trà trộn vào nơi này, có người vào càng tốt, nhưng nhìn dáng vẻ của nam nhân này, chỉ sợ nàng bắt gặp nhân vật phía sau sứ thần rồi.

      Theo vòng tới vòng lui qua mấy đình viện, mặc dù khắp nơi đều treo đèn lồng, nhưng trong lòng Vãn Thanh vẫn rất thấp thỏm, rốt cuộc thấy ngồi xuống, mới thở phào nhõm, hình như chỗ này là hậu viện, cũng nhiều người qua, chung quanh yên tĩnh đến dọa người.

      tiêu sái ngồi xuống, dáng vẻ phong lưu, mặc dù coi là mười phần suất khí, nhưng rất mê người, Vãn Thanh đứng sau lưng , nghe khúc lại khúc, quan sát cảnh tượng chung quanh.

      Có thể tiếng địch của quá êm tai, lâu lắm thu hút mấy hạ nhân, hạ nhân mấy câu liền rời , bao lâu lại dẫn đến nam tử ăn mặc hoa lệ khác, thẳng tắp tiến lại gần.

      Thời điểm ngang qua Vãn Thanh, ánh mắt sáng lên, giống như phát ra trân bảo, vẻ mặt bỉ ổi, Vãn Thanh quan sát khuôn mặt của , ước chừng gần ba mươi, tính là xấu xí, nhưng cũng tính là tuấn, chỉ có thể coi là trung đẳng, thân hình cao lớn, nước da khỏe mạnh.

      Vãn Thanh suy đoán ta chính là sứ thần, vẻ mặt ta lại rất cung kính với nam tử kia, nam tử kia cũng giống hành lễ.

      "Sao lại tới nơi này, tìm ngươi hồi lâu."

      Nam nhân trung niên kia giống như trách cứ lại giống như dám lớn tiếng, ánh mắt còn liếc trộm Vãn Thanh bên cạnh.

      "Tha hương gặp tri , ta liền quên hết mọi chuyện, còn chưa thỉnh giáo phương danh nương?"

      Nam nhân xoay người, lúc này mới bắt đầu cẩn thận dò xét Vãn Thanh.

      Sứ thần kia cũng liếc mắt nhìn Vãn Thanh, vẻ mặt phòng bị, giọng kỳ quái.

      "Chẳng lẽ là Dịch vương phi tham gia cung yến hôm đó, sao nửa đêm lại vào cung?"

      "Hôm nay Nhược Nhan công chúa hẹn ta vào cung đánh cờ với nàng, thấy sắc trời muộn liền lưu ta ở lại, ngang qua cung điện này nghe thấy nhạc khúc của công tử, nỡ rời mà hy vọng được thưởng thức tiếp, liệu có quấy rầy đại nhân ?"

      Vãn Thanh nhìn chằm chằm này sứ thần, sóng mắt lưu chuyển phóng mị nhãn.

      ràng nhìn thấy khuôn mặt nam nhân kia biến đổi, lại e ngại vì có người khác ngồi trước mặt nên tiện phát tác, cười nhìn Vãn Thanh, giọng cợt nhã.

      "Trái lại hôm nay là ngày tốt, có vương phi là mỹ nhân bực này tương bồi, nếu hợp ý như thế, uống chung ly được chứ?"

      "Điều này hợp lễ nghĩa, lúc trước ta biết thân phận nương, hôm nay sao có thể để nữ tử rót rượu, nếu truyền còn có chê cười ta, vương phi thể ở lâu, sắc trời còn sớm, nên sớm trở về."

      ràng định lực của nam nhân này tốt hơn sứ thần, sắc mặt lạnh lùng, sau khi biết thân phận Vãn Thanh càng thêm cảnh giác.

      " sao, tửu lượng của vương phi rất tốt, chỉ uống vài chén , có gì đáng ngại."

      Thấy nam nhân kia đồng ý, sứ thần liền đưa tay kéo Vãn Thanh vào trong phòng.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 45: Chuyển thành


      Edit: August97



      Vãn Thanh dịu dàng tựa vào bên người , cũng nhiều lời, nam nhân kia nhíu mày nhấc chân theo vào.

      Sứ thần đưa Vãn Thanh vào trong điện, trong điện rộng rãi sáng ngời, thắp rất nhiều nến, vài hạ nhân đứng bên phục vụ, dãy bàn bày biện thẳng tắp chỉnh tề, đều là kiểu bàn dài đặc trưng, sứ thần tiến vào ngồi ở chủ vị, ý bảo Vãn Thanh ngồi bên cạnh, Vãn Thanh cũng ngượng ngùng ngồi xuống, nam tử kia cũng ngồi đối diện nàng.

      Bàn tay dấu dưới bàn tìm lọ dược trong tay áo, nhìn hai người trước mặt có thị nữ rót rượu, Vãn Thanh cười cười nâng ly uống mấy chén với bọn họ.

      chuyện lát, ánh mắt bỉ ổi của sứ thần vẫn thu lại, suy nghĩ làm thế nào bỏ thuốc vào trong chén , sứ thần lại lên tiếng.

      "Vương phi trời sinh quốc sắc thiên hương, có thể vũ điệu để chúng ta mở rộng tầm mắt hay , đúng lúc có Tư Độ thổi địch, nàng có thể vũ khúc."

      Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn nam nhân đối diện, biết là Tư Độ, suy nghĩ chút cảm thấy đây là cơ hội tốt, liền gật đầu đồng ý, sắc mặt Tư Độ biến đổi, thấy Vãn Thanh cười híp mắt nhìn mình chằm chằm, tay vẫn nâng địch lên.

      Vãn Thanh buông áo choàng, cảm nhận nhạc khúc du dương, cũng kịp nghĩ nhiều, mấy điệu múa từ trong trí nhớ nối nhau xuất , nhàng nhảy múa, Vãn Thanh nhàn rỗi nhìn vẻ mặt hai người kia, sứ thần mê muội, nước miếng sắp rơi, Tư Độ lạnh nhạt thổi địch, nhưng trong mắt lại tràn đầy kinh ngạc.

      Màn múa đại điện thập phần tuyệt mỹ, lâu sau, nhạc khúc dừng lại, Vãn Thanh cũng liền ngừng lại, nâng làn váy dài khoan thai bước đến trước mặt sứ thần, ngón tay sớm dính thuốc, trong khi ánh mắt vẫn dừng lại người nàng mà hề chú ý, đưa tay cầm lấy ly rượu của , Vãn Thanh nhìn Tư Độ, thấy cũng nhìn nàng, Vãn Thanh nở nụ cười mị hoặc, liền quay đầu .

      Nhân cơ hội này vẩy thuốc vào, sứ thần cũng chú ý nhiều như vậy, Vãn Thanh đưa tay thay rót rượu, tự tay đón ly rượu nhưng cũng thuận theo mà nắm lấy tay Vãn Thanh, dùng sức rất lớn, thẳng tắp đem người ôm vào trong lòng.

      Vãn Thanh muốn cự tuyệt, lại đứng lên nổi, nhìn vẻ mặt buông lỏng của ta liền làm liều, chịu lần thua thiệt, ta đem ly rượu tới bên môi, ngửi chút rồi lại đưa tới khóe miệng Vãn Thanh, nhìn dáng dấp cũng hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, Vãn Thanh nhíu mày, Hoàng đế cũng thuốc này có tác dụng gì, uống vào làm sao, có chút do dự, lại thấy trong mắt sứ thần lên tia cảnh giác.

      Cắn răng, nếu đám người Hoàng đế muốn công kích bọn địch quốc, chắc chắn giữ lại tính mạng người này để đàm phán, mím môi cười tiếng, đưa tay nâng ly rượu uống vào.

      Sứ thần thấy Vãn Thanh như vậy, vẻ mặt cũng buông lỏng ít, liếc mắt Tư Độ phía dưới, hai người giống như trao đổi gì đó.

      Vãn Thanh có thể cảm giác bàn tay ta càng ngày càng lớn lối, cảm giác này rất thoải mái, cố hết sức tránh ra, Vãn Thanh miễn cưỡng mỉm cười.

      "Đại nhân, sắc trời còn sớm, ta cần phải trở về." Giả vờ đến đây, Vãn Thanh biết tên sứ thần nhất định giữ nàng lại.

      Tư Độ nâng mắt nhìn Vãn Thanh, lại nhìn sắc trời bên ngoài chút, ngược lại hết sức có phong độ: "Cũng tốt, sắc trời còn sớm, ta đưa vương phi trở về."

      Vãn Thanh quay đầu lại nhìn sứ thần, vẻ mặt bỉ ổi đứng lên, đưa tay kéo Vãn Thanh:

      " khó mới có thể gặp được tuyệt sắc vương phi, sao có thể sớm như vậy trở về, nếu vương phi nể mặt chúng ta hãy uống thêm mấy chén nữa, thế nào?"

      Ghê tởm bàn tay ta, Vãn Thanh đẩy ra, giống như do dự, thế nhưng lại trực tiếp kéo nàng đến trước bàn, Vãn Thanh mỉm cười thoát khỏi khống chế của .

      "Đại nhân, ta là Dịch vương phi, để người khác nhìn thấy tình cảnh này rất tốt, nếu muốn uống rượu, ta có thể làm bạn cùng ngài, nhưng kính xin đại nhân nên động tay động chân."

      Sứ thần bỉ ổi nhìn Vãn Thanh, mặc dù chạm vào người nàng nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm rời, giơ ly rượu trong tay bắt đầu ly lại ly chuốc say Vãn Thanh, Vãn Thanh biết ý đồ của , tửu lượng của nàng cũng tệ, phải chuốc rượu với ta hồi lâu, cũng mượn cơ hội rót rượu mà hạ thuốc.

      Nhưng dù sao thuốc này vẫn có tác dụng với nàng, mắt thấy sứ thần trước mặt bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, nàng cũng hơi nhức đầu, Tư Độ uống rất nhiều cũng có phần say, mặc dù đầu óc coi như tỉnh táo, ánh mắt lại mơ hồ.

      Vãn Thanh chỉ cảm thấy trước ngực có cỗ nhiệt lưu lâu tiêu tán, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng, lời ra càng ngày càng có suy nghĩ, nàng cũng biết nàng cái gì, Vãn Thanh sợ lộ sơ hở, biết nhất định có người của Phong Huyền Dịch ở đây, cũng tiện kìm hãm, nhìn Tư Độ đối diện, ngã xuống người , uống hơi nhiều, sắc mặt cũng ửng hồng, bị Vãn Thanh ngã đè lên càng nghiêm trọng.

      Vãn Thanh chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, muốn bất tỉnh lại được, mơ hồ có thể nghe được sứ thần gì đó nhưng lại nghe , nàng cũng quản được miệng của mình, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.

      Chỉ cảm thấy gáy đau xót rồi mất tri giác, những chuyện sau đó Vãn Thanh đều biết, thời điểm tỉnh lại lần nữa thấy mình nằm trong màn trướng sang trọng, vén rèm nhìn bên ngoài, có thái giám cùng cung nữ qua, hình như vẫn còn ở trong cung.

      Tùy ý sửa sang lại y phục đúng lúc có cung nữ vào, Vãn Thanh vuốt vuốt cái trán phát đau, giọng hỏi.

      "Ta ở đâu?"

      "Vương phi, người ở Dưỡng Tâm điện, Hoàng thượng cùng vương gia thương nghị chính , người cứ đợi ở đây, lát nữa vương gia đến đón người."

      Vãn Thanh nâng mắt nhìn cảnh trí bên trong điện, trang hoàng thập phần xa hoa, bài trí đều là thượng phẩm, mỗi phòng so với nơi nàng ở đều lớn hơn rất nhiều, giường cũng êm ái thoải mái, Vãn Thanh cố gắng muốn nhớ lại đêm qua xảy ra chuyện gì, lại phát đầu óc mảnh trống rỗng, cái gì cũng nhớ nổi .

      Đứng dậy nhìn ngoài cửa chút, cũng tượng dị thường gì, trong lòng Vãn Thanh thấp thỏm, lo lắng nàng có làm ra chuyện gì nên hay .

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 46: Trắng đêm về



      Edit: August97




      Hồi lâu sau, Phong Huyền Dịch cùng Hoàng đế mới tới đây, Hoàng đế nở nụ cười, vẻ mặt vui mừng, Phong Huyền Dịch lại thối mặt dọa người, Vãn Thanh cảm thấy nghi hoặc, nếu xong việc tại sao lại có biểu tình như vậy?

      "Đệ muội, trẫm rất cám ơn muội, đêm qua tặc thần thừa nhận."

      Hoàng đế cười thập phần sảng khoái, Phong Huyền Dịch chút cũng cử động, mắt lạnh nhìn Vãn Thanh trước mặt.

      Biết chuyện thành Vãn Thanh mới thở ra hơi, nhưng vẫn hiểu bộ dạng này của Phong Huyền Dịch, nhìn chằm chằm hồi lâu, nhưng ngờ lại ngẩng đầu quát lớn nàng nhìn cái gì, biết chọc lúc nào, dù sao cũng ở trước mặt Hoàng đế, Vãn Thanh cũng so đo với , thèm để tâm đến nữa.

      mấy câu với Hoàng đế, sắc mặt Phong Huyền Dịch khó coi muốn về phủ, Vãn Thanh cũng lo lắng cho an toàn của sư phụ liền đáp ứng , Phong Huyền Dịch phất tay áo tiêu sái trước, Vãn Thanh theo phía sau, Hoàng đế đột nhiên kéo nàng lại, giọng điệu trêu chọc.

      "Tối hôm qua đệ muội mắng sảng khoái!"

      Vãn Thanh ngẩng đầu, thấy cười cười nhìn nàng, rốt cuộc hiểu mặt thối của Phong Huyền Dịch từ đâu mà có, đêm qua sau khi nàng uống rượu nhất định mở miệng mắng to vào mặt , thường ngày vốn ghét bỏ muốn chết, uống thuốc liền phát tiết hết tất cả.

      Vãn Thanh nhức đầu nhìn phía trước còn bóng người, vội hành lễ với Hoàng đế liền đuổi theo, đến cửa cung vừa lúc bắt gặp Phong Huyền Dịch mình lên xe ngựa rời , hạ nhân cũng lưu lại, Vãn Thanh biết bị mất mặt trước Hoàng đế nhất định lại nổi giận với nàng, cũng muốn so đo cùng , vừa vừa hỏi đường, hồi lâu mới về đến vương phủ.

      Vội vã chạy tới gian phòng của mình nam nhân kia còn ở đó, nóng nảy tìm nửa ngày, cuối cùng Bảo Cầm tiến vào mới rằng mới sáng sớm thấy tung tích của nữa.

      Trong lòng Vãn Thanh gấp gáp, nghĩ rằng rất có thể trở về căn nhà lá trong rừng trúc kia, có phần bận tâm thương thế của , sợ có ai chăm sóc, Vãn Thanh liền vào rừng trúc tìm .

      Trí nhớ Vãn Thanh rất tốt, thời điểm đến trước cửa mơ hồ có thể nghe thấy thanh ho khan bên trong, thời điểm bước vào quả nhiên thấy nằm ở giường.

      tỉnh, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, vết thương trước ngực được băng bó tốt nhưng trông vẫn rất ghê người, da thịt trong suốt vẻ suy yếu, nhìn thấy Vãn Thanh nhíu mày.

      Vãn Thanh đến gần , giờ hoàn toàn giống với phong thái nhàn nhã trước kia, tiểu hồ ly thấy Vãn Thanh vào vội chạy tới bên người nàng, kéo nàng tới cạnh bàn, bàn có để hai bao thuốc.

      "Thương thế của ngươi nặng như vậy sao lại trở về làm gì, ngươi là sư phụ ta, ta bỏ mặc ngươi!"

      Vãn Thanh oán trách mấy tiếng, khuôn mặt vốn lạnh nhạt cũng có phần giật giật, có thể thấy cực kỳ muốn nhận ân huệ của người khác.

      Vãn Thanh cũng để ý nhiều như vậy, thay sắc thuốc, bón thuốc…, nấu cơm trưa cho , lại sờ trán , còn sốt, nhưng khí sắc vẫn suy yếu như cũ, suy nghĩ chút, Vãn Thanh muốn ra phố mua dược bổ huyết, bất tri bất giác chăm sóc mà trời tối, nhìn sắc trời u ám đen kịt bên ngoài, nghe thấy thanh quái dị vang vọng trong rừng rậm, Vãn Thanh hơi hốt hoảng.

      Mặc dù thường ngày thể qua, nhưng hôm nay sắc trời lại u khác thường, suy nghĩ chút Vãn Thanh liền quyết định lưu lại, dù sao cũng dám chắc Phong Huyền Dịch tìm nàng, bên này lại có người cần nàng chăm sóc.

      Nhìn căn nhà lá của , mặc dù lớn nhưng cũng chỉ có chiếc giường, trong tủ cũng có chăn dự phòng, sắc mặt tái nhợt nhưng hôn mê như lúc trước, chỉ nhìn chằm chằm Vãn Thanh.

      Vãn Thanh gãi đầu, có phần bất đắc dĩ.

      "Sư phụ, ta có thể lưu lại ?"

      trả lời, khuôn mặt tái nhợt bỗng ửng hồng, hai ngày này Vãn Thanh tận tình chăm sóc đều thấy, đêm khuya, trong lòng cũng yên lòng để nàng mình rời , nhưng tính khí lại muốn nở miệng, đầu nghiêng sang bên.

      Vãn Thanh thấy đồng ý, cũng nhiều lời, mở cửa muốn ra ngoài, lại đột nhiên lên tiếng.

      "Ở lại đây ."

      Vẫn quay đầu nhìn Vãn Thanh, thanh còn hơi khàn khàn, khó có dịp thấy muốn mà thể làm gì khác, Vãn Thanh nở nụ cười.

      "Ta chỉ mở cửa đón gió, sư phụ sợ ta rời sao?"

      nhìn thấy sắc mặt nhưng Vãn Thanh lại có thể đoán ra tâm tình của lúc này, nhất thời trong lòng cảm thấy thoải mái , nhìn sắc trờ tối đen dọa người bên ngoài, bối rối từ từ đánh úp lại.

      Giường lớn, nhưng nằm hai người vẫn đủ, nhưng Vãn Thanh sợ chiếm chỗ thoải mái, vẫn còn hơi do dự, suy nghĩ hồi lâu, vẫn lên, cho đến nghe thấy tiếng hít thở bình ổn của , mới bất đắc dĩ nằm xuống ghé vào tay ngủ thiếp .

      Ngày hôm sau tỉnh lại, Vãn Thanh vừa mở ra mắt liền nhìn thấy đôi con ngươi mị hoặc nhìn nàng chằm chằm, Vãn Thanh sợ hãi vùng dậy, lại phát nàng gối lên cánh tay ngủ suốt đêm, thấy Vãn Thanh như vậy, từ từ thu lại cánh tay.

      "Sư, sư phụ, tại sao gọi ta."

      "Thôi, sao."

      Giọng điệu của vẫn rất lạnh như cũ, nhưng sắc mặt ửng đỏ lại khiến Vãn Thanh nhìn ra còn phòng bị, cánh tay bị nàng làm gối suốt đêm cũng lấy ra, có thể thấy từ từ tiếp nhận nàng.

      Nghĩ tới đây trong lòng Vãn Thanh liền cảm thấy vui mừng, sáng sớm rất vui vẻ tiếp tục sắc thuốc cho , đêm này, tình trạng của tốt lên rất nhiều, có thể xuống giường lại vài bước, sắc mặt tái nhợt cũng chuyển biến tốt hơn.

      Người có nội lực cao cường với người thường giống nhau, có thể khôi phục rất nhanh, Vãn Thanh thấy có chuyển biến tốt, liền trở về vương phủ sớm, muốn hôm sau mới quay lại xem xét .

      Vậy mà vừa về tới vương phủ, Vãn Thanh chưa kịp bước vào gian phòng nhìn thấy Phong Huyền Dịch đứng trước cửa, vẻ mặt tức giận, Bảo Cầm run rẩy đứng bên nháy mắt, Tử Cơ lâu gặp cũng xuất , vẻ mặt khiêu khích nhìn nàng.

      Vãn Thanh thấy tình huống này liền biết Tử Cơ còn chưa biết Phong Huyền Dịch biết tất cả, thấy Vãn Thanh tới đây, sắc mặt Phong Huyền Dịch càng thêm khó coi.

      "Cả ngày đêm ngươi đâu?!"

      Tuy là trượng phu chất vấn thế tử, Vãn Thanh cũng cảm thấy rất khó chịu, vốn muốn trả lời , nhưng thấy có người khác ở đây vẫn cho chút thể diện.

      "Ra ngoài du ngoạn cùng bằng hữu, có uống chút rượu nên liền nghỉ ở khách điếm."

      "Là chăm sóc tình lang của ngươi !"

      Phong Huyền Dịch hừ lạnh tiếng, mặt càng lúc càng thối.

      "Vương gia tin tưởng còn hỏi ta làm gì?"

      "Ngươi còn có thể mang tình lang tới giường, còn muốn bổn vương tin tưởng ngươi sao?!!!"

      "Vương gia, tình nhân của ngươi cũng đứng bên cạnh ngươi đấy, huống chi, ngươi có chứng cứ gì chứng minh đó là tình lang của ta, ta giữ mặt mũi cho ngươi nhưng ngươi cũng đừng ép ta!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :