1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đệ nhất ác phi - Hạ Ma Ma (Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 35: giả của chuyện sinh non.


      Edit: August97

      [​IMG]

      [​IMG]


      [​IMG]


      [​IMG]




      "Vậy cũng cần ngươi lo lắng cho ta, mặc dù chức quan của cha ta lớn, nhưng vẫn dư dả bảo vệ ta, nhưng nếu Thái hậu biết ngươi làm loạn cùng sứ thần ở khách điếm, hai người các ngươi cùng nhau làm uyên ương dưới mồ ."

      Ném xuống câu tàn nhẫn, Vãn Thanh xoay người rời , Tử Cơ đuổi theo vội vàng kéo cánh tay Vãn Thanh.

      "Vương phi, vương phi!"

      Trong lòng Vãn Thanh vốn tức giận, nhớ tới việc bị ám át trong kiệu hoa, chỉ muốn nhanh chóng biết chân tướng, màng Tử Cơ sau lưng, hất cánh tay nàng ta ra, hình như Tử Cơ đứng vững, ‘phốc’ tiếng té ngã.

      Vãn Thanh quay đầu lại, sắc mặt Tử Cơ nhăn nhó, dưới váy có máu chảy ra, trong lòng cả kinh, vội xoay người muốn dìu nàng ta đứng lên.

      "Vương phi, người thể với Thái hậu!"

      Vãn Thanh trả lời nàng ta, gọi Mạc Tử Thần tới bảo mời đại phu, hình như Phong Huyền Dịch có trong phủ, nha hoàn báo tin mình quay trở lại.

      Vãn Thanh đứng ở ngoài cửa, đại phu vào rất lâu, Mạc Tử Thần ôm ngực đứng bên tựa hồ chờ phân phó, trong lòng Vãn Thanh có chút thấp thỏm, thấy đại phu ra vội tiến lên nghênh đón, vẻ mặt đại phu u sầu, nhìn Vãn Thanh cung kính gọi tiếng vương phi.

      "Thế nào? Nàng ta có việc gì chứ?"

      "Vương phi, thứ cho lão phu thẳng, hài tử của vị nương này … Ai…"

      Đại phu lắc đầu thở dài, mở hòm thuốc.

      "Lão phu phương thuốc điều dưỡng thân thể, mấy ngày nay nàng ta cần phải nghỉ ngơi cho tốt."

      Vãn Thanh sửng sốt, ràng hơi sức của nàng lớn như vậy, làm sao có thể sẩy thai. Thế chẳng phải nàng trở thành hung thủ sát hại hài tử của nàng ta sao?

      "Vương phi, Tử Cơ nương mời người vào."

      Mạc Tử Thần nhìn vẻ mặt Vãn Thanh, khóe mắt có nụ cười dễ dàng phát giác.

      Bước vào bên trong, Vãn Thanh nhìn Tử Cơ tựa người vào mép giường, vẻ mặt hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt trắng nõn còn có vệt nước mắt chưa khô, Vãn Thanh áy náy, đứng ở mép giường tiến thêm nữa.

      " xin lỗi."

      Thanh Tử Cơ nghẹn ngào, nghiêng đầu qua.

      "Sao vậy, ngươi còn hãm hại ta chưa đủ sao! Hài tử của vương gia còn, lần này ngươi rất vui vẻ !"

      Vãn Thanh muốn phản bác, nhưng nhìn thấy bộ dáng đáng thương của nàng ta cũng biết mở miệng như thế nào, dù sao cũng là sinh mạng.

      "Tốt nhất ngươi nên nghỉ ngơi , về phần vương gia, ta với ."

      "Khoan !"

      Thanh Tử Cơ gấp gáp, mang theo chút nức nở.

      "Ngươi thể với vương gia!"

      "Tại sao?"

      "Ngươi nhìn thấy hôm qua vương gia vui vẻ ra sao ư?! Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm đả kích sao?! mình ta khổ sở là đủ rồi, ngươi thể cho vương gia nữa!"

      " gạt được đâu, Tử Cơ."

      Vãn Thanh nhíu mày, trong lòng hơi kỳ quái, theo tính tình của Tử Cơ, những chuyện này nàng ta ước gì cho Phong Huyền Dịch biết, để chỉnh chết nàng.

      " gạt cũng phải gạt, nếu vương gia biết, ta và ngươi cũng nguy hiểm. Chỉ cần ngươi cho vương gia, để vương gia quan tâm ta nhiều chút, ta tin tưởng rất nhanh mang thai lần nữa."

      Vãn Thanh do dự lên tiếng, mà Tử Cơ lại theo sát bỏ.

      "Đây là phương thức tốt nhất đối với ta và ngươi, phải sao?"

      "Ngươi sợ cái gì?"

      Vãn Thanh cau mày, ánh mắt nhìn nàng ta đầy hoài nghi, Tử Cơ phải là kẻ có lòng dạ tốt, sẩy thai sao có thể bình tĩnh thay nàng và Phong Huyền Dịch suy nghĩ.

      "Ta tới vương phủ ba năm, tuy vương gia vẫn đối đãi với ta tệ, nhưng vương phi ngươi cũng hiểu được, hai điều quan trọng nhất của nữ nhân là nam nhân cùng hài tử. Vương gia quyền cao chức trọng, nữ nhân muốn gả vào vương phủ đếm hết, ta lại danh phận, nếu có hài tử trói chặt vương gia, chừng, lúc nào đó ta cũng bị vương gia đuổi ra khỏi vương phủ."

      Khuôn mặt đầy vệt nước mắt lại có dấu hiệu rơi lệ, Vãn Thanh nhìn vẻ mặt nàng ta, dường như thập phần thương tâm.

      Nếu như ngươi thể mang thai được nữa, lừa gạt vương gia có kết quả gì, ngươi theo nhiều năm như vậy chắc ràng."

      " mang thai! Chỉ cần vương phi ngươi !"

      "Ngươi cho rằng phát ra sao?"

      Vãn Thanh nhíu mày, Mạc Tử Thần vừa mới đứng ngoài cửa cũng nghe được lời thái y.

      "Tử Cơ cầu gì khác, kính xin vương phi giúp ta lần này!"

      Thái độ Tử Cơ hết sức thành khẩn, khiến Vãn Thanh cũng nỡ hạ quyết tâm cự tuyệt.

      "Nếu như ngươi quan tâm như thế, vì sao còn phải tìm nam nhân khác."

      "Ta cũng muốn như vậy, chỉ là, ta có nỗi khổ tâm riêng."

      Tử Cơ cúi đầu gì nữa, Vãn Thanh thấy bộ dạng này của nàng ta cũng biết hỏi thêm được gì, xoay người ra ngoài.

      Lúc ra cửa Mạc Tử Thần có ở đó, mơ hồ còn nhớ chỗ ở của , Vãn Thanh liền qua nhìn chút, quả nhiên tưới hoa trong sân.

      Bóng dáng màu trắng tư thái ưu nhã, mặt mang nụ cười nhu hòa, bên trong viện bài biện mặc dù đơn giản, nhưng lại có phong vị khác.

      "Quản gia."

      "Vương phi tìm ta có chuyện gì?"

      "Chuyện đại phu vừa nãy nới với ta ngươi có nghe thấy chứ?"

      "Ừ."

      "Ngươi được cho vương gia."

      "Vương phi, ta là quản gia của vương phủ, bẩm báo lại mọi việc lớn trong phủ cho vương gia là chức trách của ta, hơn nữa chuyện này… vương gia có quyền được biết, mặc dù ta biết vương phi người có ý định gì, nhưng thứ cho ta tiễn."

      "Ngươi muốn Kim Ấn phải ?"

      Biết Mạc Tử Thần dễ chuyện như vậy, liền trực tiếp đưa vật cần ra, thời điểm Vãn Thanh đồng ý với Tử Cơ cũng nghĩ đến.

      "Vương phi muốn thu mua ta?"

      " phải thu mua, là giao dịch!"

      "Đồng ý."

      Mạc Tử Thần nhíu mày, nụ cười thanh tú mặt càng lớn hơn.

      "Ta mặc dù biết vì sao vương phi làm như vậy, nhưng ta phải nhắc nhở vương phi câu, Tử Cơ nương thiện lương như người nghĩ."

      Vãn Thanh ngẩng đầu, muốn hỏi lại Mạc Tử Thần, thu Kim Ấn vào phòng.

      Nghe thấy lời này của , Vãn Thanh suy nghĩ lại lần nữa, bất kệ ở điểm nào, nàng đều cảm thấy rất khả nghi.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 36: Bí mật nên bảo vệ.


      Edit: August97

      Đứng dậy muốn trở về viện tử của mình, lại vừa lúc ngang qua địa phương Tử Cơ té ngã, tới nhìn chút, ràng vết máu vẫn còn ở đó, trước kia người bạn của Vãn Thanh có học qua y thuật, nên vẫn có thể phân biệt máu người với máu động vật.

      Đưa tay đụng vào thứ đặc sánh kia, ngửi cái, tanh đến ghê tởm, lại tựa hồ phải máu người.

      Nhìn chỗ ở Tử Cơ cách đó xa, Vãn Thanh nhíu mày, vẫn bước tới.

      Trong viện Tử Cơ có mấy hạ nhân quét dọn, thấy Vãn Thanh vào cũng hết sức cung kính, Vãn Thanh vòng quanh phòng ốc vòng, thấy có gì khả nghi, vốn định vào xem Tử Cơ chút, lại cẩn thận nhìn đến vết máu mặt đất.

      Cùng vết máu vừa rồi nhìn thấy có vẻ khác nhau lắm, Vãn Thanh cả kinh, theo vết máu về phía trước, ở nơi cửa sau, nha hoàn ôm con gà chết tựa hồ muốn ném ra bên ngoài.

      "Ngươi làm gì ở đây!"

      Vãn Thanh thét lớn tiếng, nha hoàn thấy Vãn Thanh lộ vẻ sợ hãi, xem ra tuổi còn rất , nhiều lắm là mười bốn mười lăm tuổi, tóc buộc hai bím, con gà trong tay bị nhổ ít lông, máu đầy đất, có vẻ chưa bị giết quá lâu.

      "Nô tì…, vương phi, Tử Cơ nương muốn uống cháo gà."

      Thanh nha hoàn có chút run rẩy, nhìn Vãn Thanh tới gần, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

      "Gà này mà ngươi muốn để vậy hầm cách thủy? Lông gà tán loạn khắp nơi, máu chảy loang lổ đầy đất, ngươi cứ như vậy đưa cho người khác ăn? Tử Cơ mang thai hài tử của vương gia, ngươi hãm hại Tử Cơ nương là hãm hại hài tử của vương gia!"

      Thanh Vãn Thanh sắc bén, tiểu nha hoàn kia bị sợ đến mức càng thêm dám lời nào, tay ôm con gà cũng buông lỏng, ném nó xuống đất.

      "Ngươi còn muốn hại ta?"

      Vãn Thanh hét lên tiếng, nha hoàn bị kinh sợ vội quỳ xuống.

      ", phải vậy, gà này, gà này phải để cho Tử Cơ nương ăn!"

      Vãn Thanh quan sát vẻ mặt hốt hoảng của nàng ta, biết ai ăn gà mà chưa nhổ sạch lông gà, chỉ muốn ép hỏi tiểu nha hoàn này, dùng cách để nàng ta cho nàng đáp án giải đáp mối nghi hoặc trong lòng.

      Có nhiều máu như vậy, vì sao?

      Nhớ tới chỗ Tử Cơ té ngã, Vãn Thanh bừng tỉnh hiểu ra, sai nha hoàn kia vứt con gà ra ngoài, liền tiến vào phòng Tử Cơ.

      Tử Cơ ngồi giường, thấy Vãn Thanh vào khách khí đứng lên nắm lấy tay nàng, giống như người ngã bệnh chính là Vãn Thanh.

      "Thân thể ngươi tốt, nên đứng dậy."

      Vãn Thanh thuận thế cầm tay nàng ta tìm mạch bác, muốn nhìn xem nàng ta thực có đứa bé hay .

      Nhưng ngờ Tử Cơ sớm có phòng bị, tay khẽ vung thay Vãn Thanh rót trà.

      Vãn Thanh tìm rất nhiều biện pháp, muốn xem giả nàng ta có bầu hay , tuy nhiên cũng bị nàng ta linh hoạt tránh thoát, sắc mặt đỏ thắm khỏe mạnh khiến Vãn Thanh cũng thể tin được nàng ta mới sẩy thai.

      Ngồi hồi lâu, Vãn Thanh nhìn sắc trời hơi tối, quyết định tốc chiến tốc thắng, chợt bắt được tay Tử Cơ, nhấn bàn, ngón tay bắt lên mạch bác nàng ta… Sao có thể, có hài tử?

      Vãn Thanh nghi hoặc, Tử Cơ lại bỗng nhiên kéo chặt tay nàng, kéo nàng về phía trước, Vãn Thanh ngã ở người nàng ta, đau dĩ nhiên là nàng ta, nàng ta lại hề để tâm, kéo tay Vãn Thanh ngừng cố gắng đứng lên, chợt mạnh mẽ ngã mặt đất.

      "Vương phi! Cứu mạng a! Cứu mạng a!"

      Thanh thất thanh kiệt lực hô to khiến Vãn Thanh tựa hồ hiểu ý tứ nàng ta, cố gắng muốn thoát khỏi tay của nàng ta, lại nghĩ rằng hạ nhân trong viện nhanh chóng chạy tới, từng người đứng ở cửa biết làm sao.

      Cửa viện vốn cách xa, coi như Tử Cơ cũng biết điểm này mới dám làm như vậy.

      Vãn Thanh muốn đẩy nàng ta ra, lại phát hạ thân Tử Cơ chảy ra vũng máu lớn.

      "Nhanh gọi vương gia!"

      biết hạ nhân nào hô lên tiếng, chạy hai nha hoàn, nhưng đợi Vãn Thanh đứng dậy, Phong Huyền Dịch tới.

      "Ngươi làm gì đấy!"

      Mãnh lực đẩy ra, Vãn Thanh chỉ cảm thấy xương cốt vỡ vụn mà nặng nề ngã xuống đất.

      Lơ đãng thoáng nhìn lại thấy Mạc Tử Thần cùng nha hoàn kia đứng ở cửa, trong lòng cả kinh, chẳng lẽ bọn họ là phe!

      Mạc Tử Thần cố ý nhắc nhở nàng đến tìm Tử Cơ, để nha hoàn kia xuất , sau đó bày ra mưu này sao?

      "Nhanh! Nhanh tìm đại phu!"

      Thanh Phong Huyền Dịch cực kỳ rối loạn, ôm Tử Cơ lên giường, dưới váy là mảng máu lớn khiến người ta sợ hãi.

      Vãn Thanh ngạc nhiên, cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa rồi Tử Cơ để nàng với Phong Huyền Dịch, dù thế nào nữa, nghe tin cũng bằng chính mắt nhìn thấy, nhất định Phong Huyền Dịch cho rằng nàng là hung thủ hại chết hài tử .

      Nhìn sắc mặt của Tử Cơ, tựa hồ cũng theo nàng ta diễn trò, làn da đỏ hồng hoàn toàn thấy, thay vào đó là gương mặt tái nhợt cùng hàng nước mắt đau đớn.

      Hồi lâu sau đại phu mới mang hòm thuốc chạy tới, bắt mạch cho Tử Cơ xong liền lập tức đưa ra kết luận.

      "Vương gia, hài tử của vị nương này, sợ là …"

      "Sợ là cái gì! Bổn vương cho phép ngươi vậy!"

      Phong Huyền Dịch có phần kích động, kéo cổ áo đại phu, sắc mặt khó coi đến dọa người.

      Đại phu run rẩy biết làm thế nào cho phải, Mạc Tử Thần tiến lên kéo Phong Huyền Dịch ra.

      "Vương gia! Lão phu đủ sức xoay chuyển kết cục này! Xin người tha cho lão phu!"

      Đại phu bị dọa sợ quỳ mặt đất dám gì, đột nhiên Phong Huyền Dịch đưa mắt nhìn sang Vãn Thanh, chợt vọt tới.

      Vãn Thanh né tránh kịp, bị bắt được, cổ truyền đến đau đớn hít thở thông, cảm giác hai chân nàng cách mặt đất, Vãn Thanh vùng vẫy muốn đẩy ra, nhưng sức lực của quá lớn, nàng mơ hồ cảm giác ngạt thở đến sắp ngất lại đột nhiên buông nàng ra, nắm bả vai của nàng lắc mạnh.

      "Sao ngươi có thể ác độc như vậy?! Đây chính là hài tử của Bổn vương!"

      Vãn Thanh muốn trả lời nhưng cái gì cũng ra được, bị lay người khiến toàn thân khó chịu, cái gì nàng hoàn toàn nghe .

      Mơ hồ cảm giác thân thể còn là của nàng, Vãn Thanh lảo đảo đứng lên, lại thấy tay Phong Huyền Dịch đẩy nàng ra khỏi cửa.

      "Ngươi ra ngoài ngay! Về sau chỗ này cho phép ngươi bước vào nữa!"

      đợi Vãn Thanh trả lời, hai gia đinh hung hãn liền tới đem Vãn Thanh ra ngoài.

      Vãn Thanh quay đầu lại, Mạc Tử Thần cũng nhìn nàng, khuôn mặt của chỉ có hài lòng mà hình như còn có gì đó ràng.

      Vãn Thanh nhìn , đột nhiên nở nụ cười, thấy ngạc nhiên nhìn nàng nàng cũng nhìn lại , xoay người ra khỏi cửa viện, vốn muốn ngả bài với nàng ta, nhưng bức nàng đến nước này, cũng đừng trách nàng khách khí.

      Chuyện Tử Cơ tư thông với sứ thần nàng có chứng cớ, hôm nay cho Phong Huyền Dịch sợ cũng có tác dụng gì, trực tiếp để Thái hậu ra tay mới trực tiếp nhất.

      Gọi Bảo Cầm chuẩn bị xe ngựa, Vãn Thanh vốn định thay y phục mới xuất môn, vừa cởi xuống đai lưng lại phát bên trong rơi ra tờ giấy.

      Tờ giấy rất , nếu nhìn kỹ hề chú ý tới, Vãn Thanh cau mày, mở ra.

      Bên trong viết vội mấy chữ, lờ mờ có thể phân biệt: "Chớ hành động thiếu suy nghĩ!"

      Chương 37: Vén lên màn trướng

      Edit: tieuduong
      Beta: August97


      Vãn Thanh đoán là Phong Huyền Dịch trong lúc hỗn loạn nhét vào người nàng.

      Sao lại viết tờ giấy như vậy cho nàng? Vãn Thanh nhức đầu đoán ra ý đồ của , cũng muốn suy đoán.

      Đổi lại y phục nhanh chóng ra cửa lại bị hai thủ vệ trước cửa ngăn lại, rằng Phong Huyền Dịch có lệnh: Vương phi nàng được bước ra khỏi phủ bước.

      Xem ra sớm có chuẩn bị, nhưng Vãn Thanh há lại là người có thể mặc cho người ta xoay quanh trong lòng bàn tay, suy nghĩ chút, vẫn trở về, Phong Huyền Dịch đưa tờ giấy kia cho nàng, chứng minh đến tìm nàng.

      Quả nhiên đến buổi tối, Phong Huyền Dịch liền vội vã tìm tới, nhìn Vãn Thanh ngồi trong phòng mới thở phào nhõm.

      "Ngươi chưa vào cung chứ?"

      "Chưa."

      "Chuyện ngươi muốn , Bổn vương sớm biết, ngươi thể chuyện đó với Thái hậu!"

      Nghiêm túc nhìn Vãn Thanh, Phong Huyền Dịch ngồi xuống bên cạnh nàng, sắc mặt hơi khó coi.

      "Vốn sớm định ra kế hoạch tốt, hôm nay lại bị hủy hoại trong chốc lát, ngươi thể khiến nó lại tiếp tục hoạ vô đơn chí (càng tổn hại nặng nề)."

      "Vương gia có ý gì?"

      "Ngươi cần biết, mấy ngày nay ngươi thay Bổn vương trông coi Tử Cơ kỹ, thể để nàng ta ra khỏi vương phủ, ta phân phó hạ nhân thầm sai người canh chừng nàng ta, ngươi cũng lưu ý cho Bổn vương chút."

      "Vương gia, ngươi uống nhầm thuốc?"

      Vãn Thanh tức giận nhìn , giọng vui.

      "Muốn ta làm việc giúp ngươi, ngươi điên chứ? Buổi sáng ngươi đối đãi với ta như thế nào, ta còn nhớ vô cùng ràng, mặc kệ ngươi có tin hay , chuyện hài tử của nàng ta phải do ta làm.”

      "Biết, Bổn vương biết! Nhưng bây giờ tình thế hết sức nghiêm trọng, đây là ý tứ hoàng huynh, ngươi thân là vương phi của bổn vương, vô luận như thế nào ở trong phủ ngươi phải canh chừng nàng ta cho kĩ."

      "Hoàng thượng?"

      Vãn Thanh cau mày, biết chuyện này là chuyện lớn, nhìn sắc mặt khẩn trương của Phong Huyền Dịch, gật đầu.

      "Vậy ngươi có thể cho ta biết là chuyện gì hay ?"

      “Chờ tình xong xuôi Bổn vương cho ngươi biết , hoàng huynh cho gọi ta vào cung, ta bí mật theo chân bọn họ dặn dò, nếu Tử Cơ có động tĩnh tới thông báo với ngươi… vô luận như thế nào ngươi cũng phải giữ nàng ta lại, thể để nàng ta ra ngoài! Nếu có người tới tiếp ứng nàng ta…"

      Phong Huyền Dịch do dự chút, tựa như vừa hạ quyết tâm câu tàn nhẫn:

      "Giết!"

      "Chuyện quan trọng như vậy ta dám tùy tiện đáp ứng, nếu ta phụ kỳ vọng của ngươi, chả phải ngươi giết ta sao?"

      Vãn Thanh trừng mắt nhìn , trong lòng chần chừ, hoàng đế cũng tham dự chuyện này, dù thế nào nữa cũng phải là chuyện , chừng còn liên quan đến vấn đề chính trị, nếu nàng làm tốt, để lại ấn tượng tốt cho Hoàng đế, nhưng nếu thất bại, Vãn Thanh cũng dám nghĩ.

      "Mặc dù Bổn vương rất chán ghét ngươi, nhưng trong phủ này người ta có thể tin tưởng cũng chỉ có ngươi cùng Tử Thần, Tử Thần miệng lưỡi tru trơn, giữ miệng, nếu cẩn thận bậy xong rồi, ta phân phó với , nghe theo sai khiến của ngươi, coi như ngươi giúp Bổn vương tay, nếu thành, chỗ tốt của ngươi cũng ít!"

      Giọng Phong Huyền Dịch hơi gấp gáp, cau mày nhìn sắc trời chút:

      "Thời gian còn sớm, ta phải xuất phủ, nếu có gì hiểu ngươi cứ hỏi Tử Thần!"

      Vãn Thanh nhìn vội vã ra khỏi phòng, hơi yên lòng nhìn nàng mấy lần nhưng vẫn im lặng rời .

      Vãn Thanh hiểu ra sao, mặc dù muốn giúp Phong Huyền Dịch làm bất cứ chuyện gì, nhưng dù sao Hoàng đế cũng tham dự, suy nghĩ chút, vẫn đồng ý.

      Sắc trời còn sớm, trăng sáng tịch mịch treo trời cao, mấy ngôi sao phân tán cách nhau khá xa, ban đêm ở vương phủ ngoài đèn lồng mấy hạ nhân đốt lên còn lại có ánh sáng gì, đêm đen có phần doạ người.

      Gọi Bảo Cầm mang đèn lồng đến, Vãn Thanh bước chân vào trong bóng đêm, cố ý vòng quanh viện Tử Cơ, bên trong viện rất sáng, có vẻ đốt rất nhiều đèn lồng, Vãn Thanh ngồi trong lương đình cách viện Tử Cơ xa, có thể nhìn thấy ràng người tới ngươi lui ở cửa lớn.

      Gió đêm thổi tới mang hơi lạnh, Vãn Thanh run lên, đem đèn lồng đặt bên, dường như đụng phải thứ gì, Vãn Thanh sợ hết hồn nhìn bên cạnh, bóng người bạch y cũng ngồi ở chỗ này.

      Vốn muốn chạy, nhưng mơ hồ cảm thấy bóng dáng này có phần quen thuộc, nhìn kỹ, là Mạc Tử Thần.

      Ngược lại thấy Vãn Thanh cũng cảm thấy kỳ quái, động cũng động, bạch y phấp phới trong bóng đêm, mặc dù hơi dọa người nhưng khi nhìn khuôn mặt tuấn tú kia của , thể thừa nhận, quả thực rất mê người.

      "Ngươi ở đây làm gì?"

      "Vương gia cho người sao?"

      "Cách ta xa chút!"

      Vãn Thanh cau mày, nhớ tới việc lúc trước trong lòng liền bốc lửa.

      Mạc Tử Thần nhìn nàng, nghe lời dịch sang vị trí bên cạnh, ánh mắt của trong suốt nhìn Vãn Thanh lâu, mở miệng cười.

      "Vương phi, người hận ta phải ?"

      "Tại sao?"

      "Người giả bộ ngu ngốc sao?"

      "Ta phải hận ngươi sao?"

      Vãn Thanh nghiêng người liếc cái, giọng trầm xuống:

      "Ta chán ghét ngươi."

      Mạc Tử Thần cũng để ý, nở nụ cười, còn cười hồi lâu.

      " sao, dù sao cũng còn nương nào dám thích ta."

      Giọng Mạc Tử Thần đoán được tâm tình của , nhưng Vãn Thanh lại cảm thấy trong lòng có phần chua xót.

      "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

      "25."

      "Vậy sao thành thân?"

      Vãn Thanh cau mày quan sát , diện mạo tốt nên vô luận ở đâu cũng đều được hoan nghênh , bộ dáng Mạc Tử Thần xác thực rất có phong phạm.

      "Thành thân?"

      Mạc Tử Thần nhíu mày.

      "Việc này tốn rất nhiều tiền! Sính lễ tiệc rượu biết lên tới bao nhiêu, cưới nương tử thể ở trong vương phủ còn phải mua phòng ốc riêng, nếu nương tử là tiểu hộ nhà nghèo lại hợp với ta, nếu là gia đình giàu có còn phải mua hạ nhân, mua nha hoàn, mua đầu bếp, son phấn bột nước hàng năm, gà vịt thịt bò canh tẩm bổ, chi biết bao nhiêu tiền.”

      Mạc Tử Thần lải nhải ngừng khiến Vãn Thanh từ chán ghét chuyển thành khinh bỉ , lần trước cắt xén thức ăn bán cho khách điếm cũng đủ phiền, ngờ trong lòng , chuyện thành thân lại là món nợ lớn.

      "Chả trách ai thích ngươi."

      Giờ ta mới onl. Các nàng thông cảm.

      Vì ngày mai là sinh nhật 17 tuổi của ta, nên mai và mốt có quà (Thứ 7 + Chủ nhật). Trong hai ngày này ít nhất là đăng 5 chương. [​IMG]

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 38: Lỡ tay giết người.


      Edit: August97



      Mạc Tử Thần chép miệng, giọng bất đắc dĩ: " sao, chỉ cần có bạc thích ta là tốt rồi."

      "Ngươi sợ phụ mẫu ngươi mắng ngươi bất hiếu sao, chuyện quan trọng nhất của nam nhân chính là nối dõi tông đường."


      "Phụ mẫu ta sớm mất, cũng thể thấy dáng vẻ khó coi giờ của ta."

      Mạc Tử Thần cau mày, sắc mặt đùa cợt cũng thu liễm lại.

      Thấy như thế, Vãn Thanh cũng gì nữa, lúng túng ứng phó hai tiếng, hai người liền lâm vào trầm mặc.

      Viện Tử Cơ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nghe thấy bất cứ thanh gì, thỉnh thoảng có mấy hạ nhân mang đèn lồng ngang qua, nhưng thấy có người nào vào tòa viện nàng ta.

      Thời gian chầm chậm trôi qua, Vãn Thanh mấy hôm trước chưa từng thức đêm, mệt mỏi dựa vào cột đình ngủ gật, Mạc Tử Thần ngồi bên cạnh nàng, mất hồn nhìn chằm chằm về phía trước.

      Cũng biết ngủ được bao lâu, Vãn Thanh chỉ cảm thấy có cỗ lực kéo nàng rất mạnh, mở mắt ra lần nữa, Mạc Tử Thần chạy về phía trước, biết có biến, Vãn Thanh lập túc chạy theo .

      Tốc độ Mạc Tử Thần quá nhanh, lúc Vãn Thanh đuổi kịp giao đấu cùng hắc y nhân khác, hắc y nhân kia đứng ở phía hậu viện, hình như muốn leo tường vào, nhưng lại tránh thoát ánh mắt của Mạc Tử Thần.

      Vãn Thanh đứng bên nhìn hai người đối chiêu, hắc y nhân thân cao mét tám trở lên, vóc người to lớn, hình thể cao lớn, lông mày thô rậm, ra tay tàn nhẫn, nhiều chiêu hướng về phía yếu hại của Mạc Tử Thần, thấy bộ dáng này, Vãn Thanh nào dám tiến lên ngăn trở, nếu chỉ sơ ý chút, mạng bị mất, như vậy cũng đáng.

      Nhưng bộ dạng Mạc Tử Thần vẫn khiến Vãn Thanh giật mình, ngày thường nhìn bộ dáng ôn nhu yếu ớt, người biết còn tưởng rằng thư sinh, lại nghĩ rằng động tác lanh lẹ ngăn trở nhiều tập kích như vậy.

      Đánh hồi lâu, Vãn Thanh có thể thấy Mạc Tử Thần hơi chiếm thượng phong , hắc y nhân kia thở dốc cũng càng ngày càng nặng, từ chủ động xuất kích, lại đổi thành liên tiếp lui về phía sau chống đỡ.

      Vãn Thanh đứng bên, tránh ra chỗ bọn họ di chuyển, nhưng hắc y nhân kia khi nhìn thấy nàng lại như bắt được cây cỏ cứu mạng, phi thân về phía Vãn Thanh, Vãn Thanh hoảng sợ, nhấc chân muốn chạy, lại theo kịp khinh công của y, bị y liên tiếp chắn trước mặt, chủy thủ trong tay lóe sáng, Vãn Thanh hoảng sợ, lại run rẩy muốn kéo khăn che mặt của y xuống.

      Kinh ngạc vì lớn mật của Vãn Thanh, hắc y nhân đưa tay che lấy khăn che mặt, tay khác cầm chủy thủ tung chiêu vào hư , Mạc Tử Thần vừa thấy có cơ hội vội phi thân tới cước đạp ngã y xuống mặt đất.

      Động tác lưu loát, Vãn Thanh nhìn thân bản lĩnh kia cũng cảm thấy thoải mái hơn.

      Liếc mắt nhìn nhau, Mạc Tử Thần tiến lên đem sợi dây sớm chuẩn bị xong trói y lại, hắc y nhân kia dựa vào hơi sức cuối cùng cầm đoản đao lên, Mạc Tử Thần quay lưng về phía y nên nhìn thấy, y nắm bắt cơ hội tốt nhất, ra tay, mắt thấy chủy thủ nâng lên, Vãn Thanh nhẫn tâm tiến lên nắm lấy.

      Máu theo chủy thủ chảy dọc xuống, Mạc Tử Thần quay đầu lại, thấy tay tất cả Vãn Thanh tất cả đều là máu bỗng giật mình, tức giận đạp cước hướng hạ bộ y, hắc y nhân kia ai oán hai tiếng, chủy thủ trong tay rơi mặt đất.

      Trói y lại, vẻ mặt Mạc Tử Thần vẻ lo lắng, mày nhíu chặt vẫn chưa giãn ra.

      "Ngươi bày cái mặt thối kia cho ai nhìn! Lão nương có đau đến chết cũng giống ngươi!"


      Vãn Thanh liếc mắt nhìn , khỏi hả giận đạp cước vào hắc y nhân kia, nghe được thanh đau đớn của y, trong lòng mới dễ chịu hơn chút.

      "Người sao chớ?"

      " có việc gì, trước đưa y , ta quay về bôi thuốc."

      "Ừ." Mạc Tử Thần gật đầu, nhìn bóng dáng Vãn Thanh bước , trong mắt mảnh phức tạp.

      Lúc trở lại lần nữa Mạc Tử Thần có ở đây, Vãn Thanh nhìn viện tử tối đen, trong lòng thầm mắng, tại sao bị thương vẫn còn phải ở đây bán mạng cho tên nam nhân chết tiệt kia.

      Trong lòng hơi khó chịu, lẩm bẩm cũng lâu sau lại nhìn thấy hắc y nhân chạy tới, Vãn Thanh cả kinh, nhìn xung quanh thấy bóng dáng Mạc Tử Thần, hẳn là đưa tên đó cho Phong Huyền Dịch, kế điệu hổ ly sơn!

      Vãn Thanh do dự có nên tiến lên cản y lại hay , nhưng y sắp đến cửa viện Tử Cơ, hạ quyết tâm, Vãn Thanh xông lên trước, nếu tóm nổi nam nhân này, vậy vết thương vừa rồi cũng vô ích rồi.

      Đưa tay bắt lấy cánh tay hắc y nhân kia, thô to dọa người, hắc y nhân quay đầu lại, con ngươi sắc bén nhìn Vãn Thanh xinh phía sau, ánh mắt khinh thường, chữ cũng thèm .

      "Người em, đừng khinh thường người ta như vậy có được ?"

      Tức giận hướng bụng đạp mạnh cước, lại thấy hề nhúc nhích.

      Thế mới biết tình nghiêm trọng, chênh lệch của hai người phải chút, trong mắt hắc y nhân kia từ từ dẫy lên tức giận, tay đặt xuống vỏ đao ngang hông, tựa hồ muốn rút đao, Vãn Thanh sợ hết hồn, vội chỉ vào bên hét lớn tiếng.

      "Mau nhìn, hoàng thượng!"

      Hắc y nhân quả nhiên trúng kế, đầu lệch qua bên, Vãn Thanh lập tức nhấc chân đá vào mệnh căn của , sức lực to lớn kinh người, nhìn bộ dạng hắc y nhân khổ sở ngồi xuống hiểu.

      Vãn Thanh nhìn chung quanh, trong màn đêm đen kịt cũng biết người của Phong Huyền Dịch ở nơi nào, chỉ có thể tận lực trì hoãn thời gian.

      Lần nữa quay đầu, hắc y nhân đứng lên rút đao ra, Vãn Thanh nuốt nước bọt, trong lòng vốn sợ muốn chết, nhưng vẫn cố giả bộ trấn định, để chân phát run.

      Dựa vào vài ba chiêu thức từng học qua (ý chỉ môn võ từng học ở đại), có thể chặn y mấy chiêu, nhưng thấy sắc mặt y càng ngày càng tức giận thiếu kiên nhẫn, Vãn Thanh biết nàng gắng gượng được bao lâu, mắt thấy thanh đại đao bổ xuống trán mình, đầu Vãn Thanh ‘ông’ tiếng, nhớ tới hôm đó nam nhân nghiệt dạy nàng phương pháp vận khí, hạ quyết tâm, chữa ngựa chết thành ngựa sống.

      Lại nghĩ rằng, chưởng pháp nàng cho là vô dụng sau khi hạ xuống, hắc y nhân kia phun huyết ngã xuống đất, lâu đứng lên.

      Vãn Thanh tiến lên dò hơi thở của y, thế nhưng chết!


      Nam nhân nghiệt kia từng qua nội lực của nàng rất kinh người, nhưng sao có thể kinh người đến mức này, nàng cũng có chút trí nhớ nào về tồn tại của nó.

      Chương 39: Mặc cả cũng có thể rất tuấn tú


      Edit: August97



      Đảm chiến trong lòng cũng vì chuyện này mà ổn định xuống, đưa tay kéo khăn che mặt, là gương mặt xa lạ, lại tựa hồ từng gặp qua ở đâu đó.

      Đưa thân thể cao lớn của y vào trong đình, còn chưa cất xong, Phong Huyền Dịch cùng Mạc Tử Thần tới, nhìn Vãn Thanh kéo thi thể hắc y kinh ngạc, khi nhìn đến khuôn mặt nam nhân kia lại lập tức cả kinh.

      "Đây phải là hộ vệ Sứ giả hôm đó sao!"

      Mạc Tử Thần ngẩng đầu nhìn vết máu mặt đất, có phần lo lắng nhìn Vãn Thanh, lại thấy người nàng trừ bàn tay được băng bó kĩ ra có chút vết thương nào khác.

      Phong Huyền Dịch ngồi xuống xem xét người nằm mặt đất, kinh ngạc đứng lên.

      "Người này là do ngươi giết?"

      Vãn Thanh cau mày, biết Phong Huyền Dịch ghét nàng, sợ sau này gán cho nàng tội danh gì đó, vội phủ nhận.

      "Do y buổi tối ăn nhiều, tới nửa đường no quá mà chết đó chứ."

      Mạc Tử Thần mỉm cười nhìn Vãn Thanh, đem thi thể mặt đất kéo .

      "Vương gia, ta trước tiên đưa y xuống mật thất, nơi này giao cho ngài cùng vương phi dọn dẹp."

      Phong Huyền Dịch gật đầu, Mạc Tử Thần liền rời .

      "Ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy?"

      Ánh mắt Phong Huyền Dịch trở nên nóng bỏng, Vãn Thanh được tự nhiên trừng mắt liếc , xoay người chuẩn bị rời . ngờ lại bị nắm tay kéo lại.

      "Ngươi với Bổn vương, rốt cuộc có phải ngươi giết hay ?!"

      Vẻ mặt Phong Huyền Dịch rất nghiêm túc, nghiêm túc khiến Vãn Thanh hốt hoảng.

      " phải, nhiều lắm ta chỉ đạp cái đó của y, ai mà biết buổi tối y ăn nhiều như vậy!"

      Bàn tay Phong Huyền Dịch buông lỏng chút, tay Vãn Thanh rụt trở về.

      "Còn chung quanh đây bố trí nhiều người lắm, nếu ta tin lời ngươi , hôm nay ta chết ở nơi này!"

      thầm bước chân vào trong bóng đêm, Vãn Thanh hề chú ý tới sắc mặt Phong Huyền Dịch sau lưng trở nên kỳ quái.

      Ngày hôm sau lúc thức dậy, Bảo Cầm thay nàng bày bữa ăn sáng, đứng dậy chăm chú nhìn, Vãn Thanh bị dọa sợ, cháo gà nước canh tới hai chén lớn, còn có nhân sâm hạt sen cũng ít, các loại điểm tâm bánh ngọt càng bày đầy đĩa, buổi sáng trước kia chưa bao giờ thịnh soạn như vậy, huống chi nàng vừa đem Kim Ấn giao ra.

      Vãn Thanh cảm thấy kỳ quái, theo như cá tính keo kiệt kia của Mạc Tử Thần, tại sao nàng có thể được ăn tốt như vậy.

      "Đây là mấy món quản gia sáng sớm đưa tới, vương phi cũng nhanh rửa mặt, nếu để nguội tốt."

      Giọng điệu Bảo Cầm đầy vui mừng, nhìn Vãn Thanh đứng dậy vội đỡ lấy nàng giúp nàng mặc quần áo.

      "Sao hôm nay quản gia lại rảnh rỗi như thế, tự mình đưa bữa sáng đến."

      "Quản gia vương phi bị thương, thích ăn gì cứ phân phó phòng bếp làm, chắc chắn làm tốt nhất cho vương phi, thiếu thứ gì với ."

      Vẻ mặt Bảo Cầm hưng phấn, vương phủ lớn như vậy, có thể khiến quản gia thích cũng phải là chuyện dễ dàng.

      Nghe nàng như thế, Vãn Thanh biết Mạc Tử Thần để ý chuyện hôm qua nàng thay bắt đao mà bị thương, nên cũng vui vẻ đón nhận.

      Ăn sớm chút ra khỏi viện nhìn xung quanh, hình như có động tĩnh gì đặc biệt.

      lòng vòng trong phủ, bao lâu lại gặp phải Mạc Tử Thần, chỉ huy hạ nhân bưng bê gì đó, Vãn Thanh nhìn về địa phương bên cạnh, chính là viện của Tử Cơ, cũng biết có liên quan đến chuyện hôm qua hay , Vãn Thanh vòng qua chuẩn bị tiếp, thế nhưng lại gọi nàng.

      Vãn Thanh quay đầu lại, nở nụ cười tới.

      "Thương thế của người tốt hơn rồi chứ?"

      " sao, vết thương ."

      "Vậy người định đâu?"

      "Muốn ra ngoài dạo chút."

      "Vậy người chờ ta chút, vừa lúc ta cũng muốn ra ngoài mua vài món đồ cho vương gia, ta phân phó hạ nhân xong cùng người."

      Hình như Mạc Tử Thần rất sợ Vãn Thanh trước, quay đầu nhìn nàng mấy lần, Vãn Thanh đứng phía sau có chút buồn cười, dù cảm thấy thiếu nàng, cũng cần so đo như thế chứ.

      Cùng Mạc Tử Thần ra đường là chuyện vô cùng khủng bố, đây là nhận định của Vãn Thanh khi nhìn trả giá với mấy mụ mụ bán thức ăn giữa chợ.

      "Những việc vặt như mua thức ăn ngươi cứ giao cho phòng bếp làm là được, cần gì tự mình làm."

      Vãn Thanh nhíu mày, trong lòng thấy vui, nam nhân dáng dấp tao nhã lại đứng cò kè mặc cả ở chợ bán thức ăn, khiến người ta tiếp thụ nổi.

      "Hôm nay trong nhà Lý sư phó phòng bếp có chuyện nên vội về trước, ta vừa lúc ra ngoài giúp ông ấy cũng là chuyện , vương phi muốn đâu, đợi ta quay lại hẵng ."

      Mạc Tử Thần hiển nhiên nhận thấy Vãn Thanh vui, đứng bên quầy xem xét rau cần.

      "Tiểu ca, năm văn tiền cân, cậu xem rau cần còn rất tươi ngon."

      Người bán hàng rong nở nụ cười lấy lòng, nhét bó rau cần còn dính bùn đất vào tay Mạc Tử Thần.

      Ngược lại Mạc Tử Thần tuyệt để ý.

      "Rễ cũng thối hỏng, ba văn , ta muốn mua nhiều chút."

      "Tiểu ca, đây phải là thối hỏng, còn rất tươi mà, cậu nhìn mà xem, giờ bán rong đều như vậy."

      " bán thôi."

      "Được được được! Hôm nay ta bán xong cái này phải về nhà, coi như tiểu ca gặp may."

      Vãn Thanh đứng ở đầu phố, nghe cuộc trò chuyện phía sau, nhìn Mạc Tử Thần cười tươi cũng biết nên những gì.

      Nhìn rau cần cầm tay nhiều đến nỗi cầm xuể, Vãn Thanh nhíu mày, nghĩ muốn cầm giúp.

      "Ta cầm giúp ngươi."

      " cần! Ta cầm được, tay vương phi còn có vết thương, tốt nhất người cứ dạo là được, đợi ta đưa chúng vào Túy Tiên Cư của Tư Mã Thiếu gia, sai người giúp ta đưa về."

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 40: Hai củ khoai tây dẫn tới ẩu đả


      Edit: August97



      Tư Mã thiếu gia? Vãn Thanh biết là Tư Mã Lưu Vân, nhíu mày, bây giờ vẫn muốn thấy ta.

      Cùng Mạc Tử Thần xách theo bao lớn bao đến Túy Tiên Cư bắt gặp cảnh tượng đông đúc khác thường ngay trước cửa hiệu. Hình như có người gây , thanh cách 50 thước đều có thể nghe thấy.

      tới gần mới thấy đứng trước cửa là hai đại hán vạm vỡ chặn ngang, cho người khác vào, tiểu nhị ở bên cạnh kiên nhẫn khuyên bảo, đại hán kia lại càng thêm ngông cuồng, chưởng quỹ trông chừng những khách nhân uống rượu bên trong, sắc mặt khó coi, cũng thấy bóng dáng của Tư Mã Lưu Vân, nhìn dáng dấp mấy người này chắc có ở đây.

      Vãn Thanh nhíu mày, vốn muốn cùng Mạc Tử Thần chuyển mấy thứ kia qua nơi khác lại thấy đem theo đồ thẳng vào, Vãn Thanh đứng trong đám người, suy nghĩ chút vẫn tiến lên cùng .

      "Công tử, có thể nhường chút hay ?"

      Mạc Tử Thần xuất khiến hai đại hán này nôn nóng, nhất là thần sắc lại rất bình tĩnh.

      "Hôm nay người nào cũng thể qua! Gọi Tư Mã Công Tử mau ra đây nộp phí bảo hộ, huynh đệ chúng ta lập tức rời , nếu hôm nay kẻ nào cũng đừng mong vào đây ăn cơm!"

      Giọng nam tử cầm đầu rất lớn, giống như hét vào mặt Mạc Tử Thần

      Mạc Tử Thần vẫn hề biến sắc, cười nhìn hai kẻ trước mắt, thanh bình thản.

      "Có nhường đường hay ?"

      "Tiểu tử ngươi điếc sao?! nghe thấy hai huynh đệ chúng ta gì à?!"

      người nam nhân khác ngồi bên cạnh cũng nhịn được, tiến lên quát lớn.

      Từ “điếc” này khiến Vãn Thanh đứng ở phía sau cũng có chút cảm thấy thiếu kiên nhẫn, Mạc Tử Thần vẫn lạnh nhạt, hai kẻ này nhịn được cục diện khiêu khích, đưa tay muốn đánh vào mặt Mạc Tử Thần, cuối cùng cũng thấy Mạc Tử Thần có chút biến hóa.

      Giơ tay ném bay nam tử bên cạnh, người đàn ông khác thấy thế vội đánh tới nhưng cũng bị nhàng giải quyết, vỗ tay chuẩn bị xách đồ ăn tiến vào, hai người kia lại vọt tới.

      Mạc Tử Thần ngẩng đầu, chỉ nghe ‘bốp’ tiếng, hai người kia dẫm phải hai củ khoai tây tươi ngon, trượt chân ngã xuống, khoai tây hảo hạng vì bọn họ dẫm lên mà nát vụn, trong mắt Mạc Tử Thần phủ tầng lệ khí, lúc ngẩng đầu lên khiến Vãn Thanh giật mình, ánh mắt đằng đằng sát khí.

      "Lãng phí lương thực!"

      Bỏ lại câu đó, Mạc Tử Thần liền xuống tay lưu tình nữa, thuần thục đem hai nam nhân ôm bụng nơi góc tường quăng ra ngoài.

      "Đưa gặp quan!"

      Tức giận rống lên với tiểu nhị vốn run run đứng nép bên, Mạc Tử Thần đem đồ ăn nhặt lên, dáng vẻ kia giống như nâng niu bảo bổi.

      "Tử Thần."

      Trong đám người ra bóng dáng quen thuộc, Tư Mã Lưu Vân tác phong nhanh nhẹn đứng trước mặt Mạc Tử Thần, khi nhìn đến Vãn Thanh bên cạnh, ánh mắt liền sáng lên.

      "Hôm nay vương phi có rảnh ? Có hứng thú ngồi xuống uống chén hay ?"

      " có hứng thú."

      Cúi người thay Mạc Tử Thần thu thập mấy thứ kia, Vãn Thanh thèm nhìn .

      Theo Mạc Tử Thần vào trong phòng, muốn gửi đồ rồi nhanh rời , Tư Mã Lưu Vân lại sống chết cũng muốn lưu hai người ở lại ăn cơm, Vãn Thanh chịu, Mạc Tử Thần vốn cũng nguyện ý, nhưng khi Tư Mã Lưu Vân kéo Mạc Tử Thần ra hai câu, ánh mắt Mạc Tử Thần sáng lên, lập tức đồng ý.

      Đoán rằng Tư Mã Lưu Vân cho chút tiền tài, hảo cảm vừa rồi Vãn Thanh dành cho Mạc Tử Thần lại bắt đầu tan vỡ.

      Túy Tiên Cư là tửu lâu số số hai kinh thành, trang hoàng cực kỳ hoa lệ, tốc chất tiểu nhị đều rất cao, khách tới dùng bữa đều là người văn nhã, mặc dù lầu hai ngồi đầy người, nhưng vẫn chưa hề xuất thanh thô tục nào.

      Ba người Vãn Thanh cùng Tư Mã Lưu Vân, Mạc Tử Thần ngồi ở bên cửa sổ trong gian phòng trang nhã, mỗi người ngồi bên, Mạc Tử Thần vẫn cúi đầu nghiên cứu sổ sách chuyện, đôi con ngươi mị của Tư Mã Lưu Vân vẫn nhìn chằm chằm Vãn Thanh dưới đánh giá, bị nhìn chăm chú như vậy, Vãn Thanh nhịn được mà hét lên.

      "Ngươi ăn cơm hay ăn ta, nhìn chằm chằm ta làm gì!"

      " dùng cơm, nhưng lại muốn ăn nàng!"

      Cũng vì Mạc Tử Thần ở đây mà thu liễm, Tư Mã Lưu Vân đưa đôi mắt hoa đào đắm đuối đưa tình, Vãn Thanh nhìn về phía Mạc Tử Thần, nam nhân đáng chết, sáng sớm còn đối tốt với nàng như vậy, bây giờ lại như kẻ câm kẻ điếc.

      "Tử Thần, ngươi lại tính toán gì vậy?"

      nhịn được này khí lúng túng này, Vãn Thanh chỉ có thể chuyển hướng sang Mạc Tử Thần bên cạnh, ngoài dự liệu, cầm trong tay chính là sổ sách trong phủ, đó viết đầy những nét chữ tự thể thanh tú, nhưng đều là chút sổ sách .

      "Tử Thần, phải ta với ngươi rồi sao, khó khăn ra ngoài chuyến, vương phi tương bồi, ngươi vẫn còn có chút tác dụng, vương phủ đối đãi với ngươi keo kiệt ra sao mà lại khiến ngươi bủn xỉn như thế." Tư Mã Lưu Vân liếc , vẻ mặt vui, "Nếu bỏ được tiền cưới vợ, chỉ cần nhìn trúng nữ tử nào, ngươi cứ với ta, phí dụng hôn lễ ta bao toàn bộ."

      "Ngươi ra tay hào phóng."

      "Tất nhiên, ta cùng với Tử Thần là bạn tốt nhiều năm, chút bạc này ta vẫn còn chi được ."

      "Há lại hào phóng với ta, ngươi với mấy hoa khôi Túy Hoa Lâu phải càng hào phóng hơn sao."

      Mạc Tử Thần chế nhạo hai tiếng, khuôn mặt mấy phần buồn cười.

      "Chuyện cưới thê ta vội, nếu thích hợp với ta tự ta cầu hôn, cần ngươi phí tâm."

      "Ngươi luôn khách khí như thế."

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 41:


      Edit: tieuduong
      Beta: August97



      Tư Mã Lưu Vân bất đắc dĩ than tiếng, thay hai người trước mặt rót đầy ly rượu, Mạc Tử Thần lại đưa tay đẩy ra.

      "Vương phi uống được rượu, ngươi đừng làm loạn."

      "Khi nào ngươi cũng học được bộ dáng bảo hộ người khác?"

      Ngược lại Tư Mã Lưu Vân để ý tới , đem ly rượu đẩy tới trước mặt Vãn Thanh.

      "Tửu lượng vương phi ta biết, ngươi đừng vội ngăn trở."

      "Vương phi." Mạc Tử Thần cau mày nhìn Vãn Thanh, giọng vui, "Chớ nghe , trở về phủ nếu để vương gia biết, chắc chắn lại tức giận."

      Vãn Thanh vốn muốn đón rượu Tư Mã Lưu Vân, nhưng vừa nghe nhắc tới Phong Huyền Dịch, lại sảng khoái hô:

      "Ngươi cho rằng ta sợ sao?"

      Mạc Tử Thần thấy ngăn trở có hiệu quả, cũng nữa, nhìn hai người trước mặt liên tiếp cạn chén, chỉ ngồi bên cạnh khuyên uống ít chút.

      Ăn xong bữa cơm, có hai vò rượu xuống bụng, Tư Mã Lưu Vân hơi say lảo đảo vào phòng nghỉ ngơi, phái xa phu chạy xe ngựa đưa hai người trở về, Vãn Thanh bước chân ổn thỏa, cùng Mạc Tử Thần đem bao lớn bao mang lên xe ngựa, xe ngựa liền nhanh chóng lên đường.

      bao lâu, chỉ nghe xe ngựa lắc lư tiếng liền ngừng lại, trước mặt truyền đến thanh thô to của hai nam tử.

      " có mắt sao!"

      Vãn Thanh nhìn Mạc Tử Thần đối diện, Mạc Tử Thần liền vén rèm xe xuống giải quyết, vuốt vuốt cái trán phát đau, Vãn Thanh vốn cho là rất nhanh trở lại, nhưng ngờ mới vừa xuống, xe ngựa liền cấp tốc quay đầu, hướng phương hướng khác chạy .

      Trong lòng giật mình, rèm xe bay lên lộ ra khung cảnh bên ngoài, Mạc Tử Thần ở phía sau muốn đuổi theo lại bị nhóm người ngăn cản, đành quay sang đấu cùng bọn chúng.

      Nghĩ thầm là bị người ám toán, Vãn Thanh kéo rèm xe, vị trí phu xe cũng ngồi ba người, người trung gian đánh xe, bên cạnh là hai kẻ cầm đao hung ác muốn tiến vào bên trong, phu xe vừa rồi thấy, tất cả mấy người này đều che mặt, mặc dù ăn mặc bình thường, nhưng hiển nhiên đều nhìn ra được bọn họ là sát thủ.

      Xe ngựa càng chạy càng nhanh, mắt thấy nhanh đến trong núi, Vãn Thanh vội đụng vỡ cửa sổ xe nhảy xuống, phần lưng ngã đau đớn, mấy người kia thấy Vãn Thanh nhảy xuống, cũng vội vã đuổi theo, Vãn Thanh đứng lên phủi bụi đất người vội chạy nhanh về hướng cũ, nơi này rừng hoang núi thẳm, nếu có Mạc Tử Thần, bị người ta giết cũng ai biết.

      Tránh trái tránh phải đề phòng những người kia công kích, lại thấy phía trước chạy tới đoàn, ngây người lúc chưa kịp phản kháng, kẻ trước mặt thẳng tắp bổ đại đao xuống.

      Nhắm mắt vốn định muốn cùng cá chết lưới rách (tương tự với ‘lưỡng bại câu thương’), lại ngờ hề đau đớn như dự liệu, ngược lại là đám nam nhân thống khổ kêu rên, Vãn Thanh mở mắt ra, biết từ lúc nào trước mặt xuất bóng dáng hồng y đỏ rực chắn trước mặt, dáng vẻ phong hoa tuyệt đại, bản lĩnh vững vàng, lưu loát tung chiêu thu chiêu, hai ba lần đem bọn sát thủ ngã lăn mặt đất.

      "Sư phụ."

      Vãn Thanh đứng dậy muốn đuổi theo lời cám ơn, nhưng lại thèm nhìn nàng mình khập khiễng rời .

      "Vương phi!"

      Vãn Thanh quay đầu lại, ra Phong Huyền Dịch dẫn đám người chạy tới, nhìn bộ dáng thảm hại của đám sát thủ trước mặt, ánh mắt là hoài nghi quan sát như cũ.

      "Chuyện gì xảy ra?"

      Nhìn bộ dạng Phong Huyền Dịch, ràng cho thấy biết gì đó.

      "Ngươi trở về trước , tối nay Bổn vương tới tìm ngươi."

      Vãn Thanh muốn hỏi, đám người phía sau lại đem nàng hoàn toàn tách ra, nhìn khí lúc này cũng thích hợp để chuyện.

      Từ phía xa Mạc Tử Thần cũng chạy đến, đánh giá Vãn Thanh chút, thấy người nàng có gì đáng ngại mới tựa hồ yên tâm thở phào nhõm.

      "Vương phi, chúng ta trở về thôi."

      Vãn Thanh quay đầu, thấy phía sau chạy tới chiếc xe ngựa liền cùng Mạc Tử Thần lên xe, rèm xe bị gió thổi, mơ hồ có thể nhìn thấy Phong Huyền Dịch dẫn đám người dọn dẹp tàn cuộc.

      "Chờ chút!"

      Mới vừa bao lâu, lại thấy Mạc Tử Thần hét to tiếng, sai xe ngựa chạy về đường cũ, vốn cho là có chuyện gì quan trọng, thấy xe ngựa dừng lại liền nhanh chóng đem mấy thứ lên xe ngựa, đó là mấy thức ăn mua.

      Vãn Thanh trợn trừng mắt, keo kiệt cũng phải có giới hạn thôi chứ.

      Buổi trưa cùng Tư Mã Lưu Vân uống ít, Vãn Thanh có phần choáng váng, trở về phủ liền trực tiếp ngủ, buổi tối khi tỉnh lại Phong Huyền Dịch qua rồi, định đánh thức mình, thấy Vãn Thanh mở mắt nhìn mình chằm chằm hơi xấu hổ.

      " vào cũng có gõ cửa."

      Vùi đầu oán trách tiếng, Vãn Thanh khoác bộ y phục xuống giường, Phong Huyền Dịch đứng dậy nhường nàng chỗ.

      " ."

      Phong Huyền Dịch cúi đầu tựa hồ suy nghĩ mở miệng thế nào, nhưng hồi lâu cũng lên tiếng.

      "Đại nam nhân sao lại rầy rà dây dưa như thế?! Ngươi rảnh rỗi nhưng ta rảnh."

      Vãn Thanh trừng mắt nhìn , giọng vui.

      "Mấy kẻ buổi trưa Bổn vương chưa tra lai lịch, bọn chúng quá kín miệng, hỏi gì cũng khai."

      "Ta hỏi ngươi vấn để này bao giờ?"

      "Nếu ta Tử Cơ chính là mật thám tặc quốc." Phong Huyền Dịch thở dài, mơ hồ có thể nghe ra thất vọng của .

      "Khi nào ngươi biết?"

      "Giống như ngươi."

      "Vậy mấy kẻ kia là do nàng ta phái tới sao?" Vãn Thanh cau mày, ra là Tử Cơ cũng bị phát , "Còn hài tử kia…?"

      "Đại phu sớm bị nàng ta thu mua, nàng ta căn bản mang thai, ta chỉ theo nàng ta diễn tuồng vui, những sát thủ kia quả phải người bổn quốc, nhưng nếu muốn có chứng cớ khiến sứ thần ở hoàng cung nhận tội, vẫn còn cần chính miệng bọn chúng thừa nhận."

      "Vậy ngươi , ngươi sớm biết lại cố ý để nàng ta hãm hại ta?"

      Trong mắt Vãn Thanh phủ tầng lệ khí, nếu quả là diễn trò, hai người bọn họ diễn cũng giống.

      "Nếu phối hợp với ngươi, nàng ta sinh nghi rồi, ngươi cũng sớm đầu thai hai lần."

      Phong Huyền Dịch liếc nhìn nàng, cao ngạo vạn năm đổi.

      "Việc trước kia ta tính toán với ngươi, tối nay ngươi tới đơn giản chỉ là giải thích mấy chuyện này thôi chứ?" Theo tính tình Phong Huyền Dịch, có lòng tốt như vậy mới là lạ.

      "Ừ." Phong Huyền Dịch gật đầu, trong mắt vẻ lúng túng, "Có chuyện cần ngươi giúp tay."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :