1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đệ nhất ác phi - Hạ Ma Ma (Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 30: Lời lòng đầy mạo hiểm.


      Edit: August97



      Phó Lăng Thiên sửng sốt, vốn giọng chuyện cùng Vãn Thanh cũng bị cắt ngang, Vãn Thanh mỉm cười nhìn , cũng có ý tứ thay trả lời.

      "Hoàng huynh, đây là vương phi của ta."

      Thanh Phong Huyền Dịch giống như tiếng sấm rền, bùng nổ cung điện vốn yên tĩnh tiếng động, các đại thần vốn dám , nghe thấy thế lại bắt đầu bát quái nghị luận.

      Hiển nhiên Hoàng đế ngờ Phong Huyền Dịch trả lời như thế, khuôn mặt tuấn mỹ có phần hiểu, lại đưa mắt nhìn nữ nhân ngồi bên cạnh Phong Huyền Dịch.

      "Hoàng nhi có lòng, Thừa Tướng và Thanh Nhi là thanh mai trúc mã, để bọn họ hội họp nhân lúc yến tiệc cũng tốt, hôm nay do hoàng hậu làm chủ, Hoàng đế cũng đừng câu nệ mấy chuyện này."

      Ngồi quá xa nên thể thấy nét mặt của Thái hậu, nhưng quần thần lại có thể nghe vui cùng uy nghiêm từ giọng của bà, những đại thần kia nghe vậy mới lấy lại tinh thần gì nữa.

      "Mẫu hậu phải."

      Phong Thiên Ngạo liếc nhìn Phong Huyền Dịch, lại nhìn nữ nhân bên cạnh , tựa hồ im lặng chờ Thái hậu lên tiếng.

      "Hoàng hậu nương nương, Quốc vương Việt Quốc chúng thần biết hôm nay là sinh thần của người, đặc biệt huấn luyện con chim vũ chúc thọ, góp vui cùng triều thần."

      Phong Thiên Ngạo vừa dứt lời, nam nhân trung niên mặc trang phục đặc hết sức đặc biệt ngồi ở trung vị liền đứng lên, sắc mặt cung kính.

      "Truyền."

      Hoàng hậu nét mặt hồng hào, cười phất phất tay, đội múa hoa lệ nhàng lên, được đồng ý, các đại thần bên dưới cũng bắt đầu động đũa, cung nữ từ phía sau tiến lên rót rượu.


      Dường như ánh mắt Phong Huyền Dịch mất tiêu cự, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước thay đổi, ly rượu trong tay rót thêm ly lại ly.

      Vãn Thanh ngồi ở bên cạnh Phó Lăng Thiên, chậm rãi thưởng thức từng món ăn, ánh mắt nhìn về vũ điệu phía trước, diện mạo các vũ nữ đều rất kiều diễm, ăn diện mười phần đẹp mắt cộng thêm phục sức cùng vũ đạo, làm nên cỗ hấp dẫn đặc biệt khiến người ta dời mắt được.

      Mắt Phó Lăng Thiên cũng nhìn về phía trước, giống như mấy vị đại thần say mê sắc đẹp vũ nữ, cũng uống chút rượu nào, chỉ chậm rãi ăn ngũ vị bàn.

      Cho đến khi các vũ nữ cúi đầu thối lui hết, mới bắt đầu có người lên tiếng phá vỡ bầu khí trầm mặc.

      "Hôm nay náo nhiệt như thế, nếu mọi người đến đây chơi gì đó góp vui ."

      Hoàng đế ngồi ở đài cao, nhìn dáng vẻ hào hứng bừng bừng của người dưới đài.

      "Thanh Nhi, con là linh tinh quái, nghĩ biện pháp để Hoàng thượng vui vẻ ."

      Ánh mắt Thái hậu từ lúc khai tiệc vẫn dừng người Vãn Thanh, có cơ hội chuyện liền lập tức muốn cho Vãn Thanh ngồi lại bên cạnh Phong Huyền Dịch, mặc dù bà có thấy nữ nhân kia, nhưng vì mặt mũi nên vẫn .

      "Con?"

      Toàn bộ mọi người đều đưa mắt nhìn nàng. Vãn Thanh có phần kinh ngạc, suy nghĩ lúc liền trêu chọc mở miệng.

      " bằng chơi trò ‘Lời tâm đầy mạo hiểm’ ?"

      "‘Lời tâm đầy mạo hiểm’ là như thế nào?"

      "Đầu tiên hoàng thượng ném tú cầu, ném trúng người nào người đó phải đứng lên trả lời vấn đề, phải , nếu chịu trả lời phải chọn người đặt ra cầu khác với mình."

      "Đây là trò chơi nào lại chưa từng nghe qua, nhưng có vẻ rất ý tứ, chư vị thấy thế nào."

      Hoàng đế cười nhàng, nhìn Vãn Thanh mặc dù đề cập đến chuyện tình gặp nhau hôm đó, nhưng hai người đều hiểu .

      "Lại thêm quy tắc, nếu đều chọn hai ý , phải uống rượu phạt, các khanh thấy sao?"

      Hoàng đế lên tiếng, mọi người tất nhiên dám chậm trễ, vội vàng phụ họa theo, Vãn Thanh hiểu ngụ ý của , dù sao cũng là Đế vương, nếu hỏi cũng thể đáp, trò ‘đầy mạo hiểm’ này thích hợp với , nhất quốc chi quân (hoàng đế nước), vạch trần , Vãn Thanh cũng gật đầu theo.

      Thái giám lấy tới tú cầu màu đỏ giao cho Hoàng đế, Hoàng đế đứng lên, ném xuống bên dưới, hình như muốn ném cho Phó Lăng Thiên, tú cầu bay thẳng về phía .

      Khuôn mặt Phó Lăng Thiên khi tiếp tú cầu vẫn vẻ kỳ quái, lại thấy Hoàng đế cười hào sảng.

      "Thừa Tướng, ha ha, Thanh Nhi, ngươi trẫm nên hỏi chuyện gì?"

      Vãn Thanh liếc mắt nhìn Phó Lăng Thiên bên cạnh, tính ham chơi cũng bắt đầu rục rịch.

      "Thừa Tướng chọn lời lòng hay uống rượu?"

      "Ta uống."

      đợi Vãn Thanh xong, Phó Lăng Thiên liền giơ cao ly rượu lên uống hơi cạn sạch, nhìn bộ dạng nhã nhặn kia của , nghĩ tới lại sảng khoái như vậy.


      ràng Hoàng đế muốn uống rượu, ánh mắt có phần cam lòng, Phó Lăng Thiên giao tú cầu cho Vãn Thanh, Vãn Thanh nhếch miệng cười ném tú cầu cho Phong Huyền Dịch ngồi bên cạnh.

      Phong Huyền Dịch ngờ Vãn Thanh ném cho , có chút giật mình, bầu rượu trước mặt trống , muốn sai cung nữ sau lưng lấy thêm rượu lại bị Vãn Thanh nhìn ra ý đồ mở miệng trước.

      "Vương gia chọn uống rượu thôi."

      Có vẻ muốn Vãn Thanh biết được ý định của , Phong Huyền Dịch hừ tiếng.

      "Tất nhiên phải, Bổn vương chọn lời lòng."

      Vãn Thanh tươi cười càng rực rỡ, ánh mắt lên chút tà ác:

      "Vương gia lần bao lâu?"

      Lời này vừa ra, người minh bạch đều đỏ mặt tới tận mang tai, người nghe hiểu mảnh mờ mịt, Hoàng đế và mấy người ngồi đài đều là người thông minh, kinh ngạc vì lớn mật của Vãn Thanh, rồi lại bị gợi lòng hiếu kỳ, khuôn mặt hoàng đế là nụ cười sáng lạn, thậm chí trong ánh mắt còn có chút mong đợi.

      Phong Huyền Dịch ngốc, trải qua chuyện nam nữ, tất nhiên biết Vãn Thanh có ý gì, ánh mắt bất thiện nhìn Vãn Thanh.

      "Đổi vấn đề khác!"

      "Nếu vương gia chơi nổi nhanh chóng rút khỏi .”

      Hôm nay post hơi muộn. [​IMG]

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 31: Cút ngay cho lão nương!


      Edit: August97



      Sắc mặt Phong Huyền Dịch càng thêm khó coi, như gan heo luộc chín ra màu đỏ thẫm, con ngươi tức giận trêu chọc nhìn Vãn Thanh, giọng lạnh lùng.

      "Tối nay ngươi biết."

      Vãn Thanh ngờ trả lời như vậy, nụ cười mặt cứng đờ ngồi cạnh Phó Lăng Thiên, ánh mắt nhóm triều thần có hảo ý nhìn chằm chằm nàng khiến nàng mặt đỏ đến sắp ra máu, cầm ly rượu bàn uống hơi cạn sạch, thêm gì nữa.

      Thái hậu nghe vậy cảm thấy rất vui vẻ, thanh cũng hứng khởi.

      "Ha ha ha ha, Thanh Nhi các con ân ái như thế, ai gia yên tâm rồi, Huyền Nhi, mau ném tú cầu , trò chơi còn phải tiếp tục đấy."

      Phong Huyền Dịch thấy Vãn Thanh bị đánh bại, sắc mặt mới hơi chuyển biến tốt, đem tú cầu trong tay ném cho người đối diện. Có mở đầu lớn mật của Vãn Thanh, mấy người phía sau cũng đều ràng, yến tiệc sinh thần hoàng hậu lại đầy rẫy cỗ hơi thở thấp kém.

      Mấy phi tử đều đỏ mặt tai hồng, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy muốn thám thính bí mật của người khác.

      Vãn Thanh vẫn trầm mặc cho đến khi yến tiệc kết thúc, bọn người Hoàng đế chơi hết sức tận hứng, vung tay tiêu sái rời .

      Phong Huyền Dịch vẫn ngồi nguyên đó uống rất nhiều rượu. Vãn Thanh cũng bởi vì phiền muộn mà rót mấy vạc lớn, uống nhiều mà khuôn mặt nóng đỏ lên, Phó Lăng Thiên đỡ nàng, có thể cảm giác được bước chân của nàng có phần ổn, thân thể choáng váng tuyệt đối kiêng dè tựa vào người , dung mạo tuyệt sắc sau khi say càng thêm xinh đẹp động lòng người.

      "Lăng Thiên."

      Phong Huyền Dịch đứng đối diện hai người, bất mãn nhìn tư thế thân mật kia, cường thế tới, hình như Tử Cơ có chuyện gì đó, chạy chậm theo cung nữ rời .

      Ánh mắt Vãn Thanh có phần mê ly, vỗ vỗ bả vai Phong Huyền Dịch, đột nhiên vỗ mạnh vào gáy .

      "Vương bát đản." (Đồ con rùa)

      Nghe Vãn Thanh say rượu mà ra mấy lời kia, trong lòng Phong Huyền Dịch càng thêm khó chịu, hai mắt mang theo lửa giận hung hăng nhìn Phó Lăng Thiên, đoạt Vãn Thanh từ trong lòng , mười phần dùng sức.

      Bị làm đau, ý thức Vãn Thanh có phần , cũng bất chấp bên cạnh còn rất nhiều cung nữ thái giám, hướng dưới đũng quần đá cước.

      Ngay giữa chỗ đó, Phong Huyền Dịch bị đau khom người xuống, Vãn Thanh uống say lảo đảo đứng vững, cuối cùng vẫn tiến tới trong ngực Phó Lăng Thiên, mấy thái giám cung nữ đứng bên giọng nghị luận, thậm chí còn có người cười trộm.

      Phó Lăng Thiên thấy Vãn Thanh uống say, biết lưu lại chỉ đưa tới nhiều chuyện tốt, cởi áo khoác bao người Vãn Thanh lại, đem nàng xuất cung, ra tới bên ngoài lại đưa nàng về vương phủ.

      Phong Huyền Dịch bị đau cúi người xuống làm dịu hồi lâu mới đứng lên, trước mặt thấy bóng dáng hai người kia, Tử Cơ nhà vệ sinh đến giờ vẫn chưa trở lại.

      Ngực nghẹn trận hỏa, tức giận lao ra cửa cung, mới vừa xa thấy Tử Cơ cùng sứ thần nước khác chuyện trò hết sức vui vẻ, mặt còn nở nụ cười e lệ, nụ cười này rất lâu rồi chưa từng xuất trước mặt .

      Vốn lòng tự tôn nam nhân của bị Vãn Thanh làm nhục, giờ lại càng thêm đổ dầu vào lửa, Phong Huyền Dịch lạnh lùng nhìn động tác hai người kia càng ngày càng thân mật, đột nhiên trong nháy mắt bắt đầu chán ghét Tử Cơ, người sống chung với ba năm qua.

      Nhấc chân ra ngoài, cũng gọi hai người kia, tình vốn là chuyện của hai người, giám sát, nàng ta liền chịu nổi tịch mịch, dạng người này cớ gì phải .

      Thời điểm trở lại vương phủ, Phó Lăng Thiên vừa đưa Vãn Thanh về Thiên viện, Phong Huyền Dịch vào đúng lúc Phó Lăng Thiên ra.

      cũng uống rất nhiều rượu, bước chân có phần lảo đảo, dù sao Phó Lăng Thiên cũng là bằng hữu tốt nhiều năm của , vẫn có chút lo lắng cho .

      "Ngươi sao chứ?"

      "Ngươi chỉ mong Bổn vương chết chứ gì?!"

      Tối nay xảy ra rất nhiều chuyện khiến Phong Huyền rối loạn, cộng thêm uống nhiều rượu khiến cũng ý thức được mình những gì.

      " bậy bạ gì đó, ta đưa ngươi về phòng."

      Phó Lăng Thiên vẫn vì lời của mà cảm thấy vui, nụ cười thủy chung vạn năm đổi.

      " cần! Tử Thần!"

      Phong Huyền Dịch gạt tay Phó Lăng Thiên ra, bước chân lảo đảo vào vương phủ.

      Phó Lăng Thiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn phương hướng Vãn Thanh, trong lòng yên lòng nhưng lại thể lưu lại, đến khi hạ nhân lên tiếng thúc giục, mới lên xe ngựa rời .

      Vãn Thanh nằm giường ngủ rất sâu, cảm giác bụng có gì đó đè nặng mới hừ hừ hai tiếng, nhấc chân đạp xuống, đạp xuống bao lâu sau, vật kia lại leo lên, đạp tới đạp lui mấy lần, Vãn Thanh tức giận, ánh mắt mê ly mở ra, nhìn thấy hình như bụng là đầu người, đưa tay nắm tóc kéo khuôn mặt lại gần, nhìn kỹ hóa ra lại là Phong Huyền Dịch.

      Phong Huyền Dịch uống say cũng muốn Mạc Tử Thần giúp, tự mình vào phủ, nhưng dù sao cũng uống nhiều rượu, tự chủ được tới trong sân Vãn Thanh.

      Nhìn gương mặt đáng ghét kia, Vãn Thanh giơ tay lên tát té ngã mặt đất, giọng khinh thường.

      "Sao vậy, si mê lão nương, muốn lên giường lão nương sao?! có cửa đâu!"

      Lỗ tai Phong Huyền Dịch vì Vãn Thanh hét lên mà sinh đau, thần trí tuy còn chưa tỉnh táo, nhưng cũng biết bị đánh phải đánh lại, đưa tay kéo cánh tay Vãn Thanh, lôi nàng xuống, thanh tức giận mang vẻ bất đắc dĩ.

      "Người nào coi trọng giường của ngươi, cả vương phủ đều là của Bổn vương! Ngươi lại dám nằm giường bổn vương!"

      "Giường ngươi?! Tên mặt dày!"

      Thần chí hai người đều , mạnh miệng ai nhường ai, đấm đá lẫn nhau lăn qua lăn lại mặt đất, nháo nửa ngày cũng mệt mỏi liền nhắm mắt ngủ.

      Hôm sau lúc tỉnh lại, Vãn Thanh chỉ cảm thấy có luồng hô hấp nóng rực phủ mặt nàng, vừa mở ra mắt nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại của Phong Huyền Dịch lên trước mắt, khoảng cách của hai người tới ba cm, người nào động cái cũng có thể dán lấy đối phương, càng thêm thể tưởng tượng nổi là chân của nàng lại gác lên người , chân của còn đè nặng nàng, nhìn lại y phục của hai người, đều là quần áo chỉnh tề, mặc dù có dấu vết cởi ra, nhưng bộ dạng nhếch nhác này cũng khiến Vãn Thanh sợ hết hồn.

      Chợt muốn chân rút về, Phong Huyền Dịch lại thức dậy.

      "Ngươi làm gì!"

      trao đổi lại lời giống nhau, hai người trợn mắt nhìn, nhanh chóng nhảy ra xa đối phương.

      Vãn Thanh trừng mắt liếc , kéo y phục vốn thể giữ được, giọng vui.

      "Còn mau cút ra ngoài cho ta! Muốn nhìn trộm lão nương thay quần áo sao?!!!"

      "Ta thấy ngươi mới là người say mê sắc đẹp Bổn vương, muốn lợi dụng lúc Bổn vương say rượu tới sủng hạnh ngươi!"

      "Ha ha ha ha! Vương gia ngươi ở đây chuyện cười ư, vừa sáng sớm ngươi muốn làm ta cười chết sao!"

      Thần sắc Vãn Thanh đầy chế nhạo, đem cái ghế bên chân đá thẳng về phía .

      Phong Huyền Dịch chợt lách người, ghế dựa ngay lập tức rơi mặt đất, chân thon dài ‘Bang’ tiếng đem cái ghế giẫm dưới chân, vừa dùng lực chiếc ghế bị dập nát.

      "Ha ha ha, ta đùa với vương gia ngài thôi, mời ngài , mời ."

      Vẻ mặt biến hóa cực nhanh, Vãn Thanh biết bây giờ nàng phải là đối thủ của , tất nhiên thể cứng đối cứng với .

      "Hừ!"

      Phong Huyền Dịch xoay người rời khỏi gian phòng, khuôn mặt tuấn mỹ ửng đỏ hiếm thấy.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 32: Bám víu tha


      Edit: August97



      Ra khỏi viện Vãn Thanh, Phong Huyền Dịch nhìn chung quanh chút, thời gian còn rất sớm trong phủ cũng chỉ có vài hạ nhân.

      đường trở về viện mình thuận tiện ngang qua chỗ Tử Cơ, đêm qua về trước, cũng biết nàng ta có trở lại hay , trong lòng có chút áy náy, nhưng nghĩ tới khi đẩy cửa phòng ra, trong phòng bóng người.

      Nhớ tới đêm qua Tử Cơ cùng này sứ thần kia chuyện rất hòa hợp, khuôn mặt Phong Huyền Dịch tối lại, tâm tình vừa chuyển tốt lại lên tầng u ám.

      Đuổi Phong Huyền Dịch , Vãn Thanh cũng ngủ được, nhìn sắc trời bên ngoài chút, là buổi sáng đẹp trời, vội vã ăn điểm tâm liền dẫn Bảo Cầm ra cửa, ở thế giới này, có bạn chuyện đáng buồn.


      Nhưng đúng lúc Vãn Thanh vừa định ra cửa, tiểu hồ ly lại biết chui ra từ đâu, lôi kéo vạt áo Vãn Thanh vào rừng trúc.

      Vãn Thanh vốn định đá văng nó, nhưng khi nhìn thấy chấm đen nơi cổ tay lại nhịn xuống, bảo Bảo Cầm rời liền theo tiểu hồ ly vào rừng trúc.

      quen với huấn luyện biến thái của , nên khi thả bất kể loài thú gì Vãn Thanh cũng đều trầm tĩnh đối mặt, ta vẫn nhàn nhã nằm bên cạnh nhìn Vãn Thanh chật vật.

      Ròng rã ba ngày, Vãn Thanh đều bị tiểu hồ ly mang vào rừng trúc, ngày qua ngày luyện tập giống nhau, quan hệ với cũng có chuyển biến gì tốt, bắt buộc phải mới miễn cưỡng mở miệng, Vãn Thanh cũng nhìn thuận mắt, nhưng thể thừa nhận sư phụ tốt. Thời điểm ba ngày sau, khi Vãn Thanh thoải mái ngồi cây nghĩ như vậy.

      Phong Huyền Dịch đứng dưới tàng cây tức giận, hạ nhân qua lại ít, đường đường là vương phi lại trèo cây chơi đùa trước mắt bao người, còn thể thống gì nữa, mặt mày trầm đạp cước vào gốc cây, Vãn Thanh cảm thấy dưới mông chợt rung động dữ dội, liếc mắt nhìn , tức giận .

      "Ngươi lại nổi điên gì vậy?!"

      "Là ngươi nổi điên hay Bổn vương nổi điên! Ngươi đem vương phủ làm thành cái dạng gì?!!!"

      Sắc mặt Phong Huyền Dịch rất khó coi, biết Vãn Thanh luyện tập khinh công, Vãn Thanh vốn do dự nhưng vẫn quyết định với , nếu nam nhân này biết nàng ngấm ngầm có sư phụ, mỗi ngày còn bái nghệ nhất định lập tức ngăn cản.

      "Ta xuống được!"

      Nghe thấy Vãn Thanh trả lời, Phong Huyền Dịch liếc nhìn nàng cũng hoài nghi nhiều, đạp chân bay lên cây nhấc nàng xuống, bất ngờ quăng xuống đất.

      Vãn Thanh sờ sờ cái mông bị đau, cũng mắng liền đứng lên rời theo hướng khác, Phong Huyền Dịch bỗng nhiên đưa tay kéo nàng lại, Vãn Thanh quay đầu, sắc mặt ngượng nghịu nhăn nhó.

      "Buổi trưa cùng dùng cơm ."

      Vãn Thanh quan sát vẻ mặt , cảm thấy giống đùa.

      "Ngươi lại muốn làm gì?"

      "Ta, bổn vương chỉ là, Tử Cơ cùng bằng hữu ra ngoài."

      Vẻ mặt Phong Huyền Dịch có phần tránh né, nhìn Vãn Thanh mà nghiêng đầu qua.

      "Thôi, bổn vương tìm Tử Thần."

      "Muốn mời ta ăn cơm lại có thành ý gì cả."

      Vãn Thanh thầm tiếng, cũng để ý đến , về hướng ngược lại.

      Phong Huyền Dịch nghe thấy lời của Vãn Thanh, quay đầu lại, cho đến khi nghe được tiếng bước chân Vãn Thanh xa dần mới quay đầu lại nhìn lại, dưới tàng cây sớm còn ai, trong lòng rối rắm khiến cảm thấy hơi phiền não.

      Chưa được mấy bước gặp Mạc Tử Thần chỉ chỉ trỏ trỏ đằng trước, so với tưởng tượng của Vãn Thanh, an tĩnh hơn rất nhiều, còn tưởng rằng sau khi đưa Kim Ấn cho nàng, ít ra cũng phải phản kháng hai ba lượt, nhưng biểu của lại làm Vãn Thanh cảm thấy ngoài ý muốn.

      "Vương phi."

      Vẫn là bộ dáng khiêm nhường lại hề giống dáng vẻ hạ nhân, thấy Vãn Thanh vẫn cung kính như thường ngày.

      "Làm gì vậy?"

      "Đây là hoa Tử Cơ nương thích nhất, trước khi xuất môn nàng phân phó chúng ta đặt chúng khắp nơi này, vương gia cũng đồng ý."

      Ánh mắt Mạc Tử Thần tựa hồ ám chỉ gì đó, đôi mắt trong suốt mang theo vẻ tà ác.

      "Mang , ta ghét nhất mùi hương này!"

      Khó chịu đạp chậu hoa gần nhất, chậu hoa vốn vững chắc vì chưởng lực của Vãn Thanh mà vỡ vụn dưới đất, tất cả đất cát đều bắn ra ngoài.

      "Nhanh quét dọn sạch chút, đừng để ta nhìn thấy mấy thứ ghê tởm này."

      Trong lòng Vãn Thanh có phần , ràng tiệc sinh thần lần trước của Tử Cơ nàng tính sai, miệng mấy nữ nhân gọi đến cũng quá kín, lâu như vậy rồi mà trong kinh thành cũng thấy phong thanh gì (tiếng gió, tin đồn).

      Mạc Tử Thần cũng trái ý Vãn Thanh, phất phất tay sai hạ nhân dọn dẹp.

      Nhớ tới sinh thần Tử Cơ hôm đó, Vãn Thanh cũng hơi nhớ Thượng Hải Thanh Yên, đúng lúc gần trưa, đem theo ít bạc vụn liền chạy thẳng tới chỗ Thượng Hải Thanh Yên.

      Thanh lâu vào ban ngày càng thêm náo nhiệt, nơi nơi đều ngồi đầy người, thấy Vãn Thanh vào, gã sai vặt nhận ra nàng, tốt bụng kéo Vãn Thanh sang bên là Thượng Hải Thanh Yên ở trong này.


      Vãn Thanh nhíu mày, vừa ra cửa nhìn thấy Tư Mã Lưu Vân ôm hai nữ nhân dáng dấp quyến rũ, mặt nở nụ cười, cả người cũng vùi vào trong ngực hai nữ nhân, Vãn Thanh trừng mắt liếc làm bộ như thấy. Nhưng lại chú ý tới Vãn Thanh, đuổi theo.

      "Đừng với ta nàng tới loại địa phương này là tìm ta đấy."

      Bước chân Tư Mã Lưu Vân rất , nhanh chậm theo bên cạnh.

      "Ngươi biết đùa."

      "Nếu sao, chẳng lẽ nàng tới bắt phu quân?"

      " phải tất cả nam nhân đều bụng đói ăn quàng giống ngươi."

      Vãn Thanh liếc mắt, muốn mình ra ngoài chuyến, ngờ lại chọc tới phiền toái lớn.

      Dường như Tư Mã Lưu Vân cũng có ý tứ rời , theo Vãn Thanh qua mấy con phố vẫn nhắc nhắc lại đề tài kia, Vãn Thanh trả lời , cũng quan tâm, mặt dày mày dạn theo rời.

      Vãn Thanh cùng đến mệt mỏi, bất đắc dĩ rẽ vào tửu lâu (quán rượu), mới vừa lên lầu hai, bước chân Vãn Thanh dừng lại.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 33: Trùng hợp hay trùng hợp


      Edit: August97




      Đây là tửu lâu tốt nhất kinh thành Túy Tiên Cư, lầu hai có ghế lô riêng biệt, ngay cạnh bình phong ở bàn ăn đối diện.

      Vãn Thanh vốn định chọn vị trí thanh tĩnh để ngồi xuống, nhưng vừa mới lên cầu thang, nàng lại nhìn thấy cảnh tượng nên thấy. Tử Cơ rúc vào trong ngực sứ thần nàng từng thấy qua hôm yến tiệc hoàng cung, lúc này sứ thần ăn mặc khiêm tốn trông giống như dân chúng bình thường, nếu phải nhìn thấy Tử Cơ, dù có nhìn kỹ nữa cũng nhận ra .

      Hai người vẫn thân mật thầm, Vãn Thanh cũng tiến lên quấy rầy bọn họ, tránh rút dây động rừng, đứng ở cửa cầu thang nhìn hai người ôm nhau vào ghế lô cạnh đó.

      Tư Mã Lưu Vân tựa hồ mực phối hợp với ý định của Vãn Thanh, mặc dù cũng rất kỳ quái khi thấy Tử Cơ ở chỗ này, nhưng cũng chẳng muốn biết nguyên nhân.

      "Nhìn đủ chưa?"

      "Giúp ta."

      Vãn Thanh quay đầu lại, khuôn mặt vốn kiên nhẫn lên nụ cười xinh đẹp.

      Con ngươi Tư Mã Lưu Vân chuyển động, nhấc khóe miệng:

      "Nhìn vẻ mặt này của nàng, ta có cách nào cự tuyệt."

      Vãn Thanh cười cười, cùng Tư Mã Lưu Vân ngồi vào chỗ đối diện cửa phòng hai người kia vào, cơm nước xong lâu mới thấy nam nhân bên trong vội vã ra ngoài, cảnh giác quét mắt chung quanh, Vãn Thanh cúi đầu giả bộ nhìn , lại nháy mắt ra hiệu cho Tư Mã Lưu Vân theo.

      Đợi hồi lâu nữa mới thấy Tử Cơ ra ngoài, Vãn Thanh ngồi ở đối diện, vờ như trùng hợp, cười cười về phía nàng ta.

      " khéo, Tử Cơ nương."

      Tử Cơ nhìn thấy Vãn Thanh, trong nháy mắt kinh sợ, nhưng rất nhanh nàng ta nhìn chung quanh, thấy nam nhân kia mới thoáng yên tâm, mặc dù trong lòng hơi lo lắng, nhưng nhìn nụ cười của Vãn Thanh, nàng ta vẫn ngồi xuống.

      "Vương, vương phi, người tới từ lúc nào vậy?"

      " lâu lắm, mới vừa tới thôi."

      Vãn Thanh thưởng thức trà nóng trong tay, quan sát vẻ mặt hốt hoảng của Tử Cơ.

      Tử Cơ miễn cưỡng cười cười, vẻ hung hăng ngang ngược thường ngày vì nội tâm bình tĩnh mà thể phát huy.


      "Ha ha, khéo, ta vừa mới tới, vương phi tới uống trà mình?"

      Nghe thấy câu trả lời của Vãn Thanh, ràng Tử Cơ thở phào nhõm, mặc dù ban đầu hơi hoài nghi, nhưng nhìn sắc mặt bình tĩnh này của Vãn Thanh, chắc cũng biết điều gì.

      "Tử Cơ nương thích ngồi trong phòng ăn cơm sao? người ăn rất buồn, nếu sớm với ta, ta cùng với ngươi rồi." Vãn Thanh cười cười, đặt tay vai nàng ta.

      "Ai nha, sao y phục cũng chưa chỉnh tề, ngươi ở đây làm gì vậy!"

      "Ta...ta đến sớm, thời điểm tới đây hơi mệt nên liền nằm nghỉ, cần vương phi phí tâm lo lắng, vương gia vẫn còn ở vương phủ chờ ta đấy."

      Tử Cơ vỗ vỗ tay Vãn Thanh, mặc dù vẻ mặt mất tự nhiên nhưng vẫn cố giả bộ trấn định như cũ.

      "Vương phi cứ từ từ ăn."

      Vãn Thanh trả lời lại, nhìn nàng ta rời . Nàng vốn định đuổi theo lại thấy Tư Mã Lưu Vân trở lại, biết chưa cần thiết, kéo cái ghế bên cạnh ý bảo ngồi xuống.

      "Nàng mời ta sao?" Bộ dáng Tư Mã Lưu Vân vẫn bất cần đời như cũ khiến Vãn Thanh nhíu mày.

      "Lấy được ?"

      "Có phải nàng nên đưa cho ta chút thù lao hay ?"

      Tư Mã Lưu Vân híp híp mắt, khuôn mặt tuấn mỹ lên mấy phần bỉ ổi.

      "Ví như cho ngươi cái tát?"

      "Được rồi, nhưng nàng phải nhớ, nàng nợ ta nhân tình." Tư Mã Lưu Vân bĩu môi, lấy ra khối ngọc bội từ trong tay áo, Vãn Thanh nhìn qua, đó khắc hai chữ ‘Sứ giả’ rất lớn.

      Vãn Thanh thu kim bài vào ống tay áo, cười với Tư Mã Lưu Vân.

      "Đa tạ, ta về trước đây."

      Tư Mã Lưu Vân kiên trì muốn theo Vãn Thanh, lại bị Vãn Thanh kiên quyết cự tuyệt. mình trở về vương phủ, mới vừa vào cửa nàng bắt gặp Tử Cơ la lối om sòm với hạ nhân.

      "Còn nhanh đem về cho ta!"

      Thanh Tử Cơ cực kỳ phẫn nộ, Vãn Thanh vào cửa thấy, ra là mấy loại hoa kia, bọn hạ nhân thấy Vãn Thanh vào, tay đặt chậu hoa xuống cũng dám động, Tử Cơ vừa thấy bọn họ ngừng lại, hắng giọng lại bắt đầu lớn tiếng quát.

      "Ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy hả?! muốn sống nữa sao!"

      "Là ta bảo bọn họ đem vứt chúng ."

      Vãn Thanh đứng sau lưng Tử Cơ, bất ngờ lên tiếng, Tử Cơ quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc mà chanh chua.

      "Vương phi, vương gia có ở đây ngươi lại rỗi rãnh như vậy sao, chút hoa hoa thảo thảo trong phủ cũng cấm đoán, chẳng lẽ bọn họ cho ngươi biết, vương gia đồng ý rồi sao?"

      Giọng điệu Tử Cơ đầy chất vấn, có lẽ quên chuyện sáng nay.

      "Ta ghét mùi hương này, vả lại ta mới chính là nữ chủ nhân Dịch phủ."

      Vãn Thanh cường thế đối diện con ngươi nàng ta, ánh mắt trấn định khiến Tử Cơ giận dữ.

      "Nhanh mời vương gia tới cho ta! Để vương gia tới phân xử!"

      Vẻ mặt Tử Cơ chắc chắn Phong Huyền Dịch đứng về phía nàng ta, cao ngạo liếc nhìn Vãn Thanh, gương mặt diêm dúa lẳng lơ đầy khinh thường.

      "Ta nghĩ cần, tới."

      Vãn Thanh ngẩng đầu, nhìn Phong Huyền Dịch tới từ sau núi giả, khuôn mặt chanh chua của Tử Cơ lập tức chuyển thành tươi cười, chạy chậm ra nghênh đón, dựa vào trong ngực .

      Phong Huyền Dịch đưa tay ôm nàng ta, đối mặt với nhiệt tình của Tử Cơ có chút lạnh nhạt, thậm chí khi nhìn thấy Vãn Thanh đứng trước mặt còn đẩy nàng ta ra.

      Vãn Thanh cười cười, lại thấy ánh mắt Phong Huyền Dịch nhìn chăm chú vào mình.

      "Vương gia!"

      Tử Cơ nũng nịu kéo cánh tay Phong Huyền Dịch, chỉ vào những chậu hoa tàn bị hạ nhân vứt thành đống vào trong góc, vẻ mặt uất ức.

      " phải ngài đồng ý để thiếp đặt loại hoa này ở đây hay sao! Tại sao vương phi lại có thể đem chúng biến thành như vậy ~?!"

      Thanh làm nũng khiến người ta lập tức nổi da gà, Vãn Thanh hề trốn tránh ánh mắt Phong Huyền Dịch, nhìn chằm chằm vào mắt , chậm rãi mở miệng.


      "Ta ghét mùi hương này."

      "Vậy ném , ngươi thích trồng trồng trong phòng ngươi ."

      Thái độ Phong Huyền Dịch bất đồng so với tưởng tượng của Vãn Thanh, Tử Cơ lại càng kinh ngạc, nàng ta mấp máy môi muốn truy hỏi, lại nhìn thấy sắc mặt Phong Huyền Dịch tốt.

      Ba năm chung sống đủ để nàng ta hiểu tính tình Phong Huyền Dịch, cũng hỏi nữa, sắc mặt Tử Cơ giả bộ càng thêm đáng thương, lệ đầy mắt giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống.

      Đưa tay đẩy Phong Huyền Dịch ra, hướng phía sau chạy .

      Phong Huyền Dịch thở dài, liếc mắt nhìn Vãn Thanh, xoay người đuổi theo.

      Đọc chương này ức chế cực kỳ!!! *hừ hừ*

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 34: Vậy sao?


      Edit: August97




      Ngọc bội Vãn Thanh nắm trong tay vững mà rơi xuống, nhìn về bóng dáng mất hút phía trước, trong lòng suy nghĩ nên việc này cho Thái hậu hay Phong Huyền Dịch.

      Nếu cho Phong Huyền Dịch, rất có thể nể tình cũ mà chỉ đuổi Tử Cơ ra khỏi phủ, nếu cho Thái hậu, chỉ sợ Tử Cơ cũng sống được.

      Vãn Thanh phải là người thiện lương nhưng tâm tư cũng ác độc như vậy, nhưng nếu chỉ đuổi Tử Cơ ra khỏi phủ, sau này nàng ta trả thù chỉ sợ nàng cũng chống đỡ được, suy nghĩ chút, gọi Mạc Tử Thần mời Phong Huyền Dịch, trong lòng có bí mật, nàng giấu được bao lâu.

      Vốn Phong Huyền Dịch muốn đuổi theo Tử Cơ, nhưng nghe Mạc Tử Thần Vãn Thanh mời đến, vẫn đổi bước chân tới viện Vãn Thanh.

      Vãn Thanh đặt ngọc bội lên bàn, ý đồ chờ tự mình phát , lại nghĩ rằng còn chưa kịp đến cạnh bàn, nha hoàn cận thân bên người Tử Cơ chạy tới.

      "Vương gia, xong rồi, Tử Cơ tiểu thư té xỉu!"

      Sắc mặt nha hoàn cực kỳ hốt hoảng, giống gạt người, Vãn Thanh nhíu mày, nhìn bóng dáng Phong Huyền Dịch cuống quít chạy ra, vội vàng thu lại ngọc bội rồi theo.

      Vãn Thanh chưa từng qua chỗ ở của Tử Cơ, nên khi nhìn thấy địa phương tráng lệ gấp mấy chục lần so với viện của mình, đỏ mắt, vô cùng đỏ mắt.

      Theo lý thuyết, địa phương xa hoa nhất trong vương phủ, trừ chỗ ở của Phong Huyền Dịch phải là chỗ ở của vương phi mới phải, sao lại là viện của Tử Cơ?! Vãn Thanh tức giận nhìn chung quanh, xác thực, nơi này là trung tâm vương phủ, tòa viện xa hoa bên cạnh là chỗ ở của Phong Huyền Dịch, nơi bọn hạ nhân lui tới thường xuyên.

      Mạc Tử Thần vẫn đứng ở sau lưng, Phong Huyền Dịch tiến vào, Vãn Thanh quay đầu lại, thanh có phần chất vấn.

      "Bên cạnh có phải là phòng ở của vương gia ?"

      "Vâng." Mạc Tử Thần gật đầu, thái độ cung kính.

      "Vậy trong này, có phải nên là chỗ ở của vương phi hay ?"

      "Vâng" Mạc Tử Thần trả lời chút do dự, điều này khiến Vãn Thanh càng thêm bất bình.

      Trong phòng truyền đến tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó là tiếng cười vang dội của Phong Huyền Dịch, Vãn Thanh nhíu mày, vào.


      Tử Cơ nằm giường gỗ đỏ thẫm, trong phòng treo ít tranh chữ cổ, gian phòng bày biện tinh xảo như vẽ, mỗi chi tiết cũng khiến người ta phải tấm tắc.

      Phong Huyền Dịch ngồi bên giường gỗ, nắm tay Tử Cơ, sắc mặt hưng phấn, đứng bên cạnh là ông lão tóc bạc vuốt râu nở nụ cười.

      Trường hợp này, Vãn Thanh có chút tò mò.

      "Mang thai sao?"

      "Sao ngươi biết?"

      ràng Phong Huyền Dịch rất vui vẻ, há miệng cười sảng khoái, chân mày bình thường luôn nhíu chặt, thời khắc kia toàn bộ cũng giãn ra.

      "Tử Cơ, nàng muốn ăn cái gì, Bổn vương phân phó hạ nhân làm, sau này được ra ngoài dạo lung tung, an tâm dưỡng thai ở trong phủ cho Bổn vương."

      Tử Cơ thẹn thùng ngã vào lòng Phong Huyền Dịch, khiêu khích nhìn Vãn Thanh đứng ở cửa, lão thái y đứng bên, hồi lâu Phong Huyền Dịch mới mời ngồi xuống viết phương thuốc dưỡng thai.

      "Vương phi, còn có chuyện gì sao?"

      Phong Huyền Dịch mặt mày hớn hở, trong lòng Vãn Thanh do dự chút, có nên cho biết chuyện này biết hay , vậy mà lại mở miệng đuổi người.

      " có việc gì."

      Vãn Thanh nhíu mày, nhấc chân rời viện Tử Cơ, sinh thần Hoàng hậu mới qua bao lâu, đứa bé kia hẳn là con của Phong Huyền Dịch .

      Hôm sau lúc thức dậy, tiểu hồ ly kia lại biến mất, chạy tới bên giường gọi Vãn Thanh thức giấc như thường lệ, Vãn Thanh nhìn sân viện trống trải cảm thấy kỳ quái, sao cả Bảo Cầm cũng thấy.

      Mới ra trạch môn, lại nhìn thấy Tử Cơ được hai hạ nhân nâng đỡ đứng ở trước cửa, mở miệng sai mấy người trước mặt dọn sạch mấy bóng cây, cây kia mọc trước cửa viện Vãn Thanh, Vãn Thanh thỉnh thoảng ngồi dưới tàng cây hóng mát.

      "Các ngươi làm gì?!!!"

      Thanh Vãn Thanh rất uy nghiêm, nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Tử Cơ, trong lòng hối hận hôm qua lật tẩy nàng ta.

      "Vương phi, ta mang thai hài tử của vương gia, ngươi cũng phải thông cảm với ta, ta gửi quen mùi hương của cây đại thụ này!"

      Tử Cơ nũng nịu vẫy vẫy khăn thêu trong tay, mị nhãn tứ phía.

      "Thông cảm? Tử Cơ nương, ngươi có muốn vương gia thông cảm cho chuyện ngu xuẩn ngươi làm ở Túy Tiên Lâu hôm đó hay ?!!!"

      Ánh mắt Vãn Thanh sắc bén nhìn nàng ta, khăn thêu trong tay Tử Cơ rơi xuống, vẻ mặt hốt hoảng nhìn Vãn Thanh, cự tuyệt thừa nhận.


      "Ngươi… ngươi bậy bạ gì đó! Ta chỉ ngủ giấc mà thôi."

      "Đúng vậy a, nhưng là ngươi ngủ với ai, hửm…?" Vãn Thanh nhíu mày, giọng giễu cợt.

      "Các ngươi, các ngươi trước !"

      Vẻ mặt Tử Cơ hốt hoảng, vội sai hai nha hoàn bên cạnh, cảnh giác nhìn xung quanh, xác định có ai mới nhìn chằm chằm Vãn Thanh.

      "Ngươi cho rằng vương gia có tin hay , ta theo vương gia ba năm, tin ngươi hay tin ta, ta ràng!"

      " sao?"

      "Ta nghĩ vương phi ngươi còn biết vì sao ngươi bị ám sát trong kiệu hoa ! Ta khuyên ngươi tốt nhất nên an phận chút, bớt lo chuyện người khác, nếu , vương gia vì ém miệng, cái gì cũng dám làm!"

      Ánh mắt Tử Cơ đầy uy hiếp, nhưng vẫn lộ ra ít hốt hoảng.

      "Là vương gia phái người tới ám sát ta sao?"

      "Nếu ngươi cho là ai?"

      Tử Cơ khinh miệt nhìn Vãn Thanh, ánh mắt khinh thường.

      "Ta theo vương gia ba năm, coi như ngươi cho vương gia, ta lại liều chết thừa nhận, vương gia có thể làm gì ta, ngược lại vương phi ngươi, đến lúc đó phải nhận tội danh đố phụ, đáng."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :