1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đệ nhất ác phi - Hạ Ma Ma (Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 15: Về Mộc phủ gặp cố nhân




      Edit: August97


      Hoàng Thiên Ngạo trách cứ tiếng, mặt vẫn là nụ cười, nhìn Vãn Thanh và Tư Mã Lưu Vân có chút nào vui.

      "Công tử và nương có việc, Hoàng mỗ liền quấy rầy, nếu hữu duyên lần sau gặp lại."

      Ưu nhã đứng dậy khép lại quạt xếp, phất phất tay, dứt khoát rời . Vãn Thanh cũng ngăn trở, chỉ có thể nhìn hai người biến mất trước tầm mắt mình.

      "Buông tay."

      Thấy tay Tư Mã Lưu Vân vẫn đặt thân thể mình, Vãn Thanh có phần nổi nóng.

      " ăn cơm ."

      Cũng buông tay mình ra, Tư Mã Lưu Vân lưu chuyển bàn tay, xúc cảm mềm mại kia khiến muốn buông nàng ra.

      "Chính ngươi ăn ."

      Hất tay của ra, Vãn Thanh xoay người nhìn nữa, hướng phương hướng hai người kia vừa mất.

      Tư Mã Lưu Vân nhíu mày, vẫn nhấc chân theo.

      Đường hai người kia rời thông đến trước phủ đệ, mơ hồ cảm thấy quen mắt, Vãn Thanh nhấc chân tới.

      Bảng hiệu “Thượng Thư Phủ” to treo đỉnh đầu, trong lòng Vãn Thanh ảo não, về đến nhà mình cũng nhận ra, hai gia đinh giữ cửa biết Vãn Thanh, vội chạy tới kêu tiểu thư.

      Tư Mã Lưu Vân theo sau lưng Vãn Thanh, thấy sắc mặt nàng tốt vẫn lên tiếng.

      "Ngươi phải vương phủ sao?"

      Quay đầu, sắc mặt Vãn Thanh thoáng chuyển biến tốt chút, Tư Mã cũng thở phào nhõm.

      "Ừ."

      "Vừa hay, ngươi với tiếng giúp ta, ta ở nhà mẹ đẻ vài ngày, có việc gì đừng tìm ta, có chuyện càng đừng tìm ta."

      "Hả?"

      Còn muốn tiếp tục truy vấn, Vãn Thanh cùng gia đinh vào, đại môn to như vậy vang tiếng đóng lại, tựa hồ đuổi vị khách mời mà đến.

      Tư Mã Lưu Vân đứng nguyên tại chỗ lúc, xoay người mình rời .

      Mộc Thiên Hải và Hạ Uyển Dung biết tin Vãn Thanh trở lại vô cùng vui vẻ, lúc này phân phó quản gia tối nay làm bữa tiệc, cả nhà cùng nhau ăn cơm.

      Ngồi trước gian phòng trước kia, Vãn Thanh có vẻ dị thường thoải mái, nơi đó thể bằng trong nhà được, cảm giác thân thiết khiến nàng cũng bắt đầu ỷ lại.

      "Thanh Nhi."

      xa thấy nam nhân trường bào vân sắc tới, Vãn Thanh định thần, nhận ra là Mộc Vân Hạc. Vẻ mặt u sầu, tựa hồ nhìn thấy Vãn Thanh cũng vui vẻ như tưởng tượng.

      "Đại ca."

      "Sao muội lại trở lại, Vương Gia đối đãi với muội tốt sao? Có phải khi dế muội hay ?"

      Khuôn mặt Mộc Vân Hạc tràn đầy khẩn trương, thấy mặt Vãn Thanh có vết thương gì mới thở phào nhõm.

      "Sao có thể, Vương Gia đối với muội rất tốt, muội chỉ muốn về nhà thời gian."

      "Có ?"

      Mộc Vân Hạc cau mày tràn đầy hoài nghi, đau lòng đỡ Vãn Thanh ngồi xuống.

      "Thanh Nhi, nếu vương gia khi dễ muội, muội nhất định phải cho ca ca, thế lực nhà chúng ta mặc dù lớn, nhưng hoàng thượng cũng nể mặt ba phần, hiểu chưa?"

      Vãn Thanh gật đầu, bàn tay bị Mộc Vân Hạc nắm lấy truyền đến xúc cảm ấm áp, trong lòng bàn tay ràng để lại vết chai do luyện võ.

      "Đại ca phí tâm, yên tâm , vương gia khi dễ ta ."

      Vãn Thanh cười trong sáng:

      “Mấy hôm nay vương gia có chuyện, mấy ngày tới cũng tới đây tìm muội."

      Kim Ấn trong phủ nằm trong tay nàng, Tử Cơ muốn tổ chức tiệc sinh thần ắt thể thiếu bạc, ngân phiếu trong phủ cũng bị nàng dấu , quản gia tìm cách nào cũng đủ, theo tính tình nóng nảy của Phong Huyền Dịch, nhất định trở lại trong phủ tìm nàng.

      Khuôn mặt lên nụ cười tính toán, Mộc Vân Hạc đột nhiên cảm thấy cả người lạnh run lại biết vì sao.

      "Muội muội."

      Cửa viện lần nữa tiến đến bóng người, Mộ Chiết Lan đem bánh ngọt mới vừa làm xong hướng bên này tới, thân trường bào hồng nhạt cùng búi tóc đơn giản, mặc dù là phụ nhân ( có chồng) vẫn mất hoạt bát, nhìn Mộc Vân Hạc cũng ở đây, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, cất bước tới.

      "Tẩu tẩu."

      Vãn Thanh cười thoát khỏi tay của Mộc Vân Hạc nhận lấy bánh ngọt.

      "Khó có dịp muội muội trở lại, nếm thử điểm tâm ta mới làm ."

      Mộ Chiết Lan cười dịu dàng, lúc nhìn Mộc Vân Hạc còn có mấy phần e lệ, ngược lại Mộc Vân Hạc hào phóng cười, hình như tình cảm với Mộ Chiết Lan rất tốt.

      "Đúng rồi, lần này muội muội trở về ở lại vài ngày à?"

      "Hai ba ngày thôi."

      "Vương gia đâu rồi, có cùng tới ?"

      Quay đầu tựa hồ tìm kiếm bóng dáng Phong Huyền Dịch, hình như Mộ Chiết Lan đem quan hệ giữa Vãn Thanh với trở nên quá tốt đẹp.

      Mộc Vân Hạc ho tiếng, nhắc nhở Mộ Chiết Lan nên lung tung.

      Vãn Thanh cười cười, chẳng hề để ý.

      "Mấy ngày nay vương gia có chuyện, nếu có thời gian rảnh, hai ngày sau cũng tới."

      "Tình cảm giữa muội muội cùng vương gia tốt a."

      Mộ Chiết Lan vẫn đơn thuần như cũ, dường như hiểu ý tứ Mộc Vân Hạc, đưa tay cầm quả quýt, bóc vỏ cho Mộc Vân Hạc ăn.

      " phải tẩu tẩu cùng đại ca cũng như vậy hay sao."

      Vãn Thanh cười cười, dù sao thấy nàng cũng là nữ nhân, lại trước mặt người ân ái như thế, trong lòng có phần hâm mộ.

      "Đúng rồi, cũng lâu như vậy, đại ca có phải nên suy tính chuyện có đứa bé rồi hay ?"

      Mộ Chiết Lan thẹn thùng quay đầu lên tiếng, vô tình hữu ý quan sát Mộc Vân Hạc.

      "Thuận theo tự nhiên."

      Mộc Vân Hạc cười khan tiếng, từ cửa viện chạy tới gia đinh, tựa hồ gọi .

      "Thanh Nhi, đại ca có chuyện trước, về sau nếu có bất cứ chuyện gì cũng phải về phủ tìm ta."

      " biết, đại ca."

      "Muội muội tốt nhất nên nghỉ ngơi, ta cũng nên chuẩn bị cơm tối."

      Mộ Chiết Lan cười nhàng cũng đứng dậy ra ngoài.

      Vãn Thanh rảnh rỗi đến nhàm chán, trong viện cũng có người để chuyện, bắt đầu rỗi rãnh dạo lòng vòng trong phủ.

      Nhìn thấy bóng dáng Mộc Vân Hạc, Vãn Thanh có chút nghi hoặc tiêu sái qua, tựa hồ cùng người khác chuyện, mặt mang theo nụ cười nhàng khoan khoái.

      Phía trước Mộc Vân Hạc đứng nữ tử y phục vàng nhạt, bị thân thể Mộc Vân Hạc ngăn trở nên Vãn Thanh chỉ có thể nhìn đến phần vạt áo của nàng kia.

      "Đại ca!"

      Nhấc chân tới, Vãn Thanh mới thấy nữ nhân kia chính là Phong Nhược Nhan.

      hơn tháng hai người này gặp mặt hề gián đoạn, trong lòng Vãn Thanhh tuy bất bình thay Mộ Chiết Lan, nhưng cũng tiện gì với hai người.đối với hai người này cũng tiện gì.

      "Thanh Nhi."

      Thấy Vãn Thanh, ngược lại Phong Nhược Nhan vô cùng vui vẻ, tuyệt khách khí tiến lên giữ tay nàng lại.

      Vãn Thanh cũng hất ra, cười gượng ép, vẻ mặt Mộc Vân Hạc cũng có thay đổi gì, giống như hai người là quang minh chính đại.

      Cổ đại tam thê tứ thiếp là hợp pháp, Vãn Thanh cũng biết Mộc Vân Hạc còn chưa có chánh thê, ánh mắt dừng lại người hai người, chẳng lẽ…

      "Đại ca, công chúa tới huynh sao có thể vô lễ như thế, nhanh sai người hầu chuẩn bị nước trà cùng bánh ngọt mới phải."

      Mộc Vân Hạc ngẩn người, mặt lên mấy phần áy náy.

      "Chậm trễ công chúa rồi, Thanh Nhi muội cùng công chúa qua bên kia ngồi , đợi ta sai người hầu mang trà nước lên."

      " sao, Vân Hạc phí tâm rồi."

      Phong Nhược Nhan cười cười, khuôn mặt kiều mỵ càng thêm mê người.

      "Thanh Nhi, muội có lời muốn với ta sao?"

      Thấy bóng dáng Mộc Vân Hạc xa, Phong Nhược nhan mới đưa mắt chuyển sang Vãn Thanh, vẫn là bộ dáng đại tỷ, nở nụ cười hòa ái.
      Last edited by a moderator: 10/10/14
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 16: Vương Gia thế nào?



      Edit: August97

      "Chúng ta lâu gặp, chẳng lẽ nên trò chuyện chút sao?"

      Vãn Thanh cười cười ngồi đối diện Phong Nhược Nhan, từ trong mắt Phong Nhược Nhan nhìn thấy mệ luyến với Mộc Vân, chẳng lẽ ở cổ đại có quan hệ nam nữ thuần khiết?

      Vãn Thanh lắc đầu, nha hoàn từ ngoài cửa chạy vào, vì vộ vàng mà khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.

      "Tiểu thư! Vương Gia… Vương Gia đến rồi!"

      Vãn Thanh sớm đoán được Phong Huyền Dịch tới tìm nàng, nhưng ngờ lại tới nhanh như vậy, may mắn nàng sớm có chuẩn bị, cộng thêm có Phong Nhược Nhan ở đây, cũng dám làm gì.

      Phía cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chỉ chốc lát sau Phong Huyền Dịch mang khuôn mặt cực kỳ tức giận mặt xuất trước mắt mấy người.

      Thấy Phong Nhược Nhan ở đây, ràng có phần kinh ngạc, nhưng lửa giận mặt vẫn chưa từng biến mất, nhìn Phong Huyền Dịch nhanh chóng bước đến, Vãn Thanh đứng dậy phúc thân (chào, cúi chào).

      "Vương Gia tới là muốn bồi nô tì sao?"

      Giả mù mưa sa cùng thụ sủng nhược kinh(*) cọ đến người Phong Huyền Dịch, khiến chân mày nhíu chặt đến nỗi có thể ép chết con ruồi.

      (*) Thụ sủng nhược kinh: Được quý mà sợ hãi.

      "Sao tỷ tỷ người lại ở đây?”

      nên nổi giận, Phong Huyền Dịch khắc chế mình được hét lên.

      "Ta nghe Thanh Nhi về phủ, tới xem nàng chút, xem ra mẫu hậu đem Thanh nhi gả cho đệ là quyết định chính xác, xem các đệ ân ái như thế, lão nhân gia bà cũng yên tâm."

      Phong Nhược Nhan cố ý giả vờ nhìn thấy tức giận của Phong Huyền Dịch, giọng nhàng.

      nhìn tức giận của Phong Huyền Dịch, Phong Nhược Nhan chuyện phiếm ở phủ hết ngày, Phong Huyền Dịch mấy lần ra ám hiệu nàng cũng làm như thấy, gần tối mới bị Mộc Vân Hạc gọi ra ngoài.

      Phong Nhược Nhan vừa rời , khuôn mặt Phong Huyền Dịch liền nứt toác, nhưng ràng tức giận như lúc vừa đến, qua ngày, cơn giận của cũng bị mài ít.

      "Vương Gia, nếu là đến vì chuyện tiền bạc, vậy bây giờ người có thể về."

      Chân mày Phong Huyền Dịch nhíu sâu hơn.

      "Ngươi có tin Bổn vương giết chết ngươi hay !"

      "Giết ta? nam nhân cao lớn lại uy hiếp nữ nhân yếu, Vương Gia ngươi cũng tự nhận mình là nam nhân?"

      Vãn Thanh cười giễu cợt, ở trong mắt Phong Huyền Dịch lại càng thêm đáng ghét.

      "Bổn vương khinh thường động thủ với ngươi, thức thời nhanh đồng ý chuyện Tử Cơ, nếu , đừng trách Bổn vương khách khí!"

      Phong Huyền Dịch vung tay cầm chén ném mạnh vào dưới chân Vãn Thanh.

      Mảnh vụn tứ tán, Vãn Thanh sợ là thể, nhưng mặt vẫn là gắng phô trương thanh thế.

      " khách khí? Vương Gia ngươi khách khí với ta như thế nào?!"

      Trong lúc hốt hoảng sờ tới túi thơm trong ngực, ánh mắt Vãn Thanh sáng lên, đây chẳng phải là túi thơm Phong Nhược Nhan đưa cho nàng trước khi vào vương phủ sao?

      "Thanh Nhi!"

      Phong Huyền Dịch muốn động thủ, lại bị người khác giữ chặt, vẻ mặt Mộc Vân Hạc nghi hoặc nhìn hai người trước mặt, Vãn Thanh cười như gió xuân, Phong Huyền Dịch tức giận đùng đùng, tay nắm thành nắm đấm nổi gân xanh.

      "Cha bảo ta gọi hai người tới ăn cơm, tại sao lâu như vậy còn chưa , Vương Gia, ngươi làm sao vậy?"

      Vãn Thanh tiến lên ngăn trở Phong Huyền Dịch, lặng lẽ vẩy phấn hương từ trong tay đến trước mặt Phong Huyền Dịch.

      "Đại ca, huynh trước, chúng ta tới ngay."

      Mơ hồ cảm thấy thân thể Phong Huyền Dịch có phần choáng váng, thấy đứng vững nhanh chóng đẩy mình ra, Mộc Vân Hạc nghi hoặc nhìn động tác của hai người trước mắt, vẫn nhấc chân tới.

      "Vương Gia sao vậy?"

      Thân thể Phong Huyền Dịch xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống ghế, gương mặt tức giận biến thành vô lực, Vãn Thanh đứng ở bên người , cười hài lòng.

      "Vương Gia có chút thoải mái, muội dìu về nghỉ trước. Đại ca huynh qua trước, lát nữa muội mới qua. "

      Mộc Vân Hạc từng học qua y thuật, vốn muốn xem tình trạng của Phong Huyền Dịch chút, nhưng nhìn vẻ mặt này của Vãn Thanh, lại bảo nhanh chóng rời , biết trong hồ lô của nàng bán thuốc gì, muốn làm trễ nãi nàng, suy nghĩ chút, Mộc Vân Hạc vẫn rời .

      Phong Huyền Dịch nằm ghế, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy tức giận, nhưng lại vô lực đối phó với nàng.

      Vãn Thanh ngồi bên cạnh , khuôn mặt mang nụ cười tà ác.

      "Vương Gia, ngươi có nhớ lần trước ngươi đưa ta lên giường với kẻ phong lưu hay ?"

      mặt Phong Huyền Dịch lên mấy phần xấu hổ, trong lòng cả kinh.

      "Ngươi hãy yên tâm , ta cũng hạ lưu như ngươi."

      Biết nghĩ điều gì, Vãn Thanh bĩu môi khinh thường.

      mặt Phong Huyền Dịch lên mấy phần hoài nghi, sử dụng nội lực ép buộc mình đứng lên .

      "Chớ phí sức, công chúa với ta, chỉ cần ngươi ngửi thấy mùi hương của loài hoa này, ngủ đêm thể nào tốt lên, ngươi ngoan ngoãn ngủ ở đây , ta cho phụ mẫu biết chúng ta cực kỳ ân ái."

      Vãn Thanh đứng dậy nâng lên, mặc dù rất đáng ghét, nhưng vẫn nở nụ cười ném đến giường, mặc dù động tác có phần thô bạo, nhưng thân thể cao lớn vẫn được đỡ nằm giường.

      Nhìn đôi mắt khép hờ kia trừng mắt nhìn về phía nàng, Vãn Thanh cười càng thêm cuồng vọng, đưa tay dùng sức bấm ở dưới chân nam nhân kia cái, nhìn cặp mắt khép hờ kia đột nhiên phóng đại, trong lòng càng thêm vài phần khoái cảm trả thù .

      "Thanh Nhi, có tốt ?"

      Mộc Vân Hạc ra khỏi cửa viện có phần bận tâm nên vẫn rời , cho đến khi thấy Phong Huyền Dịch được Vãn Thanh kéo vào hồi lâu chưa ra, mới chịu được mà lên tiếng gọi nàng.

      Vãn Thanh đáp tiếng, đóng cửa lại ra ngoài, lưu lại mình Phong Huyền Dịch nằm giường giương mắt nhìn, tròng mắt tràn đầy lửa giận giống như muốn ăn thịt người, trong đêm đen có phần dọa người.

      Tiểu hồ ly màu lửa đỏ biết từ lúc nào chạy ra, theo sau lưng Vãn Thanh, Vãn Thanh đưa tay nâng nó tới vai của mình, Mộc Vân Hạc cười nhìn hai người – hồ trước mắt, có phần kỳ quái lên tiếng.

      "Vương Gia đâu?"

      "Thân thể thoải mái, muội để nghỉ ngơi trong phòng, lát nữa sai người hầu đem cơm tới là được."

      Tuy Mộc Vân Hạc có phần nghi ngờ nhưng cũng hỏi nhiều, cười cười rời cùng Vãn Thanh, nhìn bóng dáng hài hòa của người hồ bên cạnh, nụ cười trong mắt càng đậm.

      "Đại ca, huynh quen biết Nhược Nhan công chúa bao lâu rồi?"

      Giống như vô ý, Vãn Thanh vừa trêu đùa với hồ ly vừa hỏi.

      "Mười tám năm rồi."

      "Lâu như vậy ư?"

      "Từ lúc huynh còn rất nương thường xuyên đưa huynh ra vào hoàng cung, cả ngày phụ thân đều vội vàng chuyện triều chính đếm xỉa tới huynh, nương liền dẫn huynh vào cung, lúc mới gặp gỡ công chúa nàng còn là tiểu oa nhi đấy."

      "Bây giờ công chúa cũng mười tám tuổi rồi, đến tuổi lập gia đình rồi."

      Giọng nặng như cũ, khuôn mặt Vãn Thanh cũng bởi vì hàm nghĩa mịt mờ mà có phần biến hóa.

      "Đúng vậy, chỉ là ánh mắt công chúa quá cao thôi."

      Mộc Vân Hạc cười cười, cũng là người thông minh, sao lại biết ý tứ Vãn Thanh.

      "Huynh cũng hi vọng công chúa có thể sớm tìm được lang quân như ý."
      Last edited by a moderator: 10/10/14

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 17: Khế ước




      Edit: August97

      "Tiểu thư, Đại Thiếu Gia!"

      Từ xa chạy tới bóng dáng hốt hoảng, Vãn Thanh vừa nhìn thấy Bảo Cầm, hôm nay ràng mang nàng ấy ra ngoài, sao lại tìm tới được?

      "Tiểu thư, Tử Cơ nương biết buổi sáng Vương Gia tới nơi này, bây giờ còn chưa thấy Vương Gia trở về, bảo nô tỳ tới hối thúc."

      Bảo cầm cúi đầu, thanh mang theo chút nức nở.

      "Ngẩng đầu lên."

      Biết tiểu nha đầu này nhất định bị này Tử Cơ khi dễ, trong lòng dẫy lên trận hỏa vô danh.

      Bảo Cầm chần chừ ngẩng đầu lên, gương mặt trắng nõn lên dấu tay đỏ bừng, cũng biết bị đánh bao lâu, đánh bao nhiêu, má trái lộ ra tia máu.

      "Quản gia sao?"

      "Quản gia , tiểu thư là tiểu thư Mộc phủ, nếu muốn tới tìm để nô tỳ tự mình tới."

      Bảo cầm sợ hãi , có vẻ do bị đánh.

      "Đại ca, huynh học y, có thể giúp nàng ấy xem thương thế chút?"

      Mộc Vân Hạc gật đầu, mang Bảo Cầm rời , mặc dù trong lòng nghi ngờ Tử Cơ nương này là ai, nhưng nhìn vẻ mặt Vãn Thanh và Bảo Cầm, cũng xác định được.

      Vãn Thanh đứng ở ngoài cửa phòng, sóng gợn trong lòng từ từ nổi lên, vào vương phủ nàng vốn định tính toán đối phó Tử Cơ này, sống hòa bình tốt hơn, Vương Gia quản gia cái gì nàng cũng muốn trêu chọc, chẳng qua nay khi dễ đến đầu, nàng tất nhiên thể nhẫn nhịn, nữ nhân kia dám động thủ đánh nha hoàn của nàng, vậy khai đao từ nàng ta trước .

      Sáng sớm ngày thứ hai, Vãn Thanh cố ý đánh thức Phong Huyền Dịch còn ngủ, Phong Huyền Dịch vừa mở mắt ra liền ngồi dậy, thời điểm phát giác toàn thân có khí lực, vẻ mặt phòng bị nhìn chằm chằm Vãn Thanh ngồi trước mặt .

      "Ngươi ở đây làm gì?!"

      "Đây là phòng của ta, ta ở đây ở đâu."

      Tức giận liếc cái, người đáng ghét làm chuyện gì đều ghét.

      "Vương Gia, ngươi có phải rất muốn làm tiệc sinh thần cho Tử Cơ nương hay ?"

      Phong Huyền Dịch liếc nhìn nàng cái, trong mắt có phòng bị:

      "Ngươi có ý tứ gì?"

      "Ngươi chỉ cần trả lời phải hay phải."

      "Chuyện Tử Cơ là quy củ của vương phủ, mỗi năm lần, làm nữ nhân của Bổn vương, nếu cầu này cũng thể thỏa mãn nàng, Bổn vương sao còn gọi là nam nhân."

      Phong Huyền Dịch chau mày, có lẽ là gương mặt Vãn Thanh quá mức bình tĩnh, nhìn ra tia địch ý, mới thoáng buông lỏng chút.

      "Muốn ta đồng ý cũng được, nhưng ngươi phải đồng ý với ta điều kiện."

      Khuôn mặt mang theo nụ cười dịu dàng, Vãn Thanh cầm khế ước vốn để bên giường tới.

      "Ngươi muốn làm gì?"

      "Ngươi yên tâm , cũng phải chuyện gì khó khăn, chỉ là ta hi vọng về sau nếu vương phủ xảy ra bất cứ chuyện gì ngươi đều được nhúng tay vào."

      "Vương phủ của Bổn vương, vì sao Bổn vương thể nhúng tay?!"

      Phong Huyền Dịch trợn mắt giận dữ nhìn Vãn Thanh, khuôn mặt tuấn mỹ bắt đầu vặn vẹo.

      "Được rồi, chính xác là giữa ta và Tử Cơ nương có xảy ra chuyện gì, ngươi cũng thể nhúng tay."

      Vãn Thanh bình tĩnh như cũ, đem khế ước đặt trước mặt :

      "Vương Gia, chỉ cần ngươi đồng ý, về sau mỗi tháng đưa thêm cho ngươi 100 lượng bạc tùy ý tiêu xài, ra ngoài uống rượu có kỹ nữ hầu hạ hay dạo kỹ viện đều liên quan tới ta, nếu như ngươi muốn cưới vợ bé, ta có thể cầu xin Thái hậu cho ngươi cưới người đó."

      "Ngươi có mục đích gì?"

      Chân mày Phong Huyền Dịch nhíu chặt hơn, mặc dù điều kiện rất mê người, nhưng trong lòng vẫn lo lắng Tử Cơ bị khi dễ, dù sao nàng cũng theo mình hơn ba năm.

      "Có mục đích gì ngươi cần phải xen vào, chẳng lẽ Vương Gia còn sợ ta khi dễ nàng? Nếu muốn làm nữ nhân của Vương Gia, ngay cả ta cũng đấu lại, nàng còn có tài đức gì, chẳng lẽ Vương Gia ngươi muốn kết hôn với nữ nhân suốt ngày chỉ biết khóc lóc sao?"

      Phong Huyền Dịch nhíu mày lời nào, như ngẫm nghĩ.

      "Vương Gia, ngươi phải biết, nữ nhân chúng ta có địa vị gì, ước nguyện cả đời chính là gả cho phu quân tốt, có thể phụ tá phu quân, thể phụ tá cũng thể làm trễ nãi, nếu Tử Cơ ngay cả ta cũng xử lý tốt, coi như sống trong vương phủ nàng ta cũng luôn liên lụy ngươi, là đầu đề câu chuyện của Thái hậu, truyền còn phải nhận lời cười nhạo của mọi người, nếu ngươi ngại những thứ này, vậy cứ việc ngủ ."

      Cầm khế ước, Vãn Thanh liền nhấc chân ra ngoài.

      "Khoan ."

      "Vương Gia ngươi thông minh, nếu Tử Cơ có thể đuổi ta ra khỏi phủ, vậy cũng coi như nàng ta có bản lãnh, ta nhất định bêu xấu ngươi trước mặt Thái hậu trước, nhưng nếu người bị xuất cục là nàng ta, Vương Gia ngươi cũng thể phá hư quy tắc trò chơi."

      Chân mày Phong Huyền Dịch nhíu chặt hơn, đứng dậy đoạt lấy khế ước trong tay Vãn Thanh, cầm bút lông bàn, ký vào tên của mình.

      "Khế ước này ta liền giao cho công chúa bảo quản, nếu ngươi thất ước, đừng trách ta khách khí."

      Cười đem khế ước cất , nhìn bộ mặt tức giận trợn trừng mắt của Phong Huyền Dịch, tâm tình Vãn Thanh vô cùng tốt ra cửa, đến khi ra cửa, như cố ý, cười cực kỳ động lòng người:

      "Vương Gia, nô tì phải chuẩn bị xe ngựa cho ngài, chúng ta về phủ thôi."

      Ngồi chung xe ngựa với Phong Huyền Dịch, Hạ Uyển Dung cùng Mộc Thiên Hải vốn còn muốn giữ hai người, nhưng nhìn mặt thối của Phong Huyền Dịch, cũng liền tiếp tục nữa, dọn dẹp lên xe ngựa, phân phó phu xe lên đường, chưa được bao lâu ngừng lại, Vãn Thanh vén rèm xe lên, lại thấy Mộc Vân Hạc thân mồ hôi vội vàng phi ngựa tới.

      "Muội muội, đây là hồng cao (bánhh ngọt làm từ quả hồng) muội thích ăn nhất, ở vương phủ có, ta mua cho muội nhiều chút."

      Đem bao lớn nhét vào trong ngực Vãn Thanh, trán Mộc Vân Hạc còn có tầng mồ hôi mịn.

      Vãn Thanh cười cười, đem khăn tay lau mồ hôi cho , vừa mới vén rèm xe lên thấy màn như vậy, trong lòng Phong Huyền Dịch hiểu sao có phần thoải mái.

      " lên nhanh chút!"

      "Đại ca, ta nha."

      Ôm bọc lớn bánh ngọt, phất phất tay với Mộc Vân Hạc, Vãn Thanh lên xe ngựa.

      Thấy Vãn Thanh rời , Mộc Vân Hạc cũng lập tức hướng phương hướng khác chạy .

      Cùng Phong Huyền Dịch trở lại vương phủ, Vãn Thanh ngờ Tử Cơ lại đứng chờ ở đại môn, khuôn mặt đẹp đẽ mất huyết sắc, bình thường cặp môi trang điểm đỏ thắm bây giờ cũng tái nhợt mấy phần.

      Phong Huyền Dịch vừa xuống xe ngựa thấy Tử Cơ như vậy vội vàng chạy tới, Tử Cơ vừa thấy Phong Huyền Dịch , hai người giống như lâu gặp ôm ôm ấp ấp.

      "Nàng ở đây làm gì, buổi sáng lạnh như thế, sắc mặt nàng sao lại khó nhìn như vậy?"

      Phong Huyền Dịch vừa rồi vì tức giận mà chần mày nhíu lại thế nhưng lúc này bởi vì lo lắng lại lần nữa nhíu chặt, Vãn Thanh đứng trước mặt hai người, nhìn hai người ở đại môn vương phủ trình diễn tiết mục chàng chàng thiếp thiếp.

      "Ta thấy Vương Gia cả đêm trở lại, lo lắng Vương Gia gặp chuyện gì, người ngủ được."

      Tử Cơ làm bộ đáng thương rúc vào ngực Phong Huyền Dịch, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Vãn Thanh.

      "Nhường đường."

      Vãn Thanh ngược lại để ý, hai tay đem hai người kéo ra hai bên, đường trước mặt trở nên rộng rãi, ngẩng đầu ưỡn ngực qua trước mặt hai người, hai người kia hình như còn chưa lấy lại tinh thần, sửng sốt chút, chờ phản ứng lại Vãn Thanh xa.

      "Vương phi!"
      Last edited by a moderator: 10/10/14

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 18: con chó đưa tới chiến tranh




      Edit: August97


      "Quản gia."

      Vãn Thanh quay đầu lại, nhìn Mạc Tử Thần cười hả hê như gió xuân, người đàn ông này muốn mượn tay Tử Cơ diệt trừ nàng.

      "Hôm qua vương phi lại mặt(*) (vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới) sao lại thông tri tiếng, quà tặng cũng chuẩn bị, Thượng Thư Đại Nhân trách tội ."

      "Cha mẹ ta giống cha mẹ ngươi, nhà chúng ta thiếu mấy thứ đó."

      Khuôn mặt Vãn Thanh lên mấy phần trào phúng, giọng cũng có phần kì quái.

      Sắc mặt Mạc Tử Thần biến đổi, khi nhìn đến hai người ở đại môn ngay lập tức nở cười.

      "Vương Gia người trở lại, hôm qua Tử Cơ nương đứng suốt đêm ở đại môn chờ người đấy."

      Phong Huyền Dịch có phần ảo não, nhìn Vãn Thanh càng thêm ghét bỏ.

      "Để nàng chịu khổ rồi."

      Tử Cơ mềm mại rúc vào trong ngực Phong Huyền Dịch, ánh mắt khiêu khích quét tới quét lui toàn thân Vãn Thanh, con ngươi đen nhánh của Vãn Thanh chớp nhìn chăm chú vào ba người trước mặt, xem ra bọn họ chung trận tuyến rồi.

      "Nỗ lực của Vương Gia đêm qua cũng kém so với đâu, Tử Cơ nương."

      Vãn Thanh cười kiều mị, đem túi thơm từ trước ngực áo đưa ra.

      "Đây là túi thơm đêm qua Vương Gia tặng cho ta, Tử Cơ nương, ngươi ở cùng Vương Gia lâu như vậy, ngươi từng được nhận quà chưa?"

      Sắc mặt Tử Cơ càng thêm khó coi, môi dưới tái nhợt bị hàm răng trắng noãn cắn chặt, Phong Huyền Dịch cau mày liếc mắt nhìn Vãn Thanh, muốn gì đó lại bị Vãn Thanh cắt ngang.

      "Thế nào, Vương Gia chẳng lẽ muốn ta ‘trả lại’?"

      Nghĩ tới đêm qua vô lực cùng khuất nhục, tất nhiên Phong Huyền Dịch lắc đầu.

      "Vương gia!"

      Tử Cơ kiều làm nũng, thân thể mềm mại càng thêm dán chặt ở trong ngực Phong Huyền Dịch.

      Mạc Tử Thần ôm ngực nhìn mấy người trước mắt, chân mày cũng nhíu lại, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào Vãn Thanh hả hê trước mắt như có điều suy nghĩ.

      "Gâu Gâu!"

      Sau lưng truyền đến trận tiếng cho sủa vang dội, mấy người quay đầu, con Đại Hoàng Cẩu (chó vàng to) bị buộc xích sắt xoay tròn cố gắng bắt lấy vật màu lửa đỏ cuốn lấy người nó.

      Vãn Thanh định thần nhìn lại, là tiểu hồ ly, mới nhìn chút, nó chạy tới nơi đó.

      Đại Hoàng Cẩu nhe răng, ánh mắt sắc bén, xích sắt theo chuyển động của nó mà run lên, nhưng tiểu hồ ly cũng hết sức linh hoạt, chạy tới chạy lui người nó, luôn tránh thoát được những công kích hung mãnh kia, xoay vòng mệt mỏi, Đại Hoàng Cẩu dứt khoát nằm đất, thở hổn hển nhìn tiểu hồ ly vẫn hồn nhiên chạy nhảy trước mặt.

      Tiểu hồ ly quay đầu lại, buông đuôi nhảy tới người Vãn Thanh, nhìn Mạc Tử Thần hô hoán .

      "Đây là chó từ đâu tới?"

      Phong Huyền Dịch nhíu mày, tự động lui ra sau mấy bước, kể từ khi còn bé bị chó cắn liền ghét nuôi chó.

      "Hôm qua Tư Mã Công Tử mang tới, là đưa cho vương phi."

      Mạc Tử Thần quay đầu lại cởi xuống sợi dây xích buộc chó, con chó kia mệt mỏi, cũng nhúc nhích, cực kỳ dịu ngoan đến bên chân Vãn Thanh.

      Vãn Thanh nhận lấy sợi dây, mặc dù biết nam nhân hồ ly kia muốn làm gì, nhưng nàng cũng phải là người sợ chó, lúc trước trong nhà nuôi rất nhiều.

      "Ai bảo đem con vật này đưa đến vương phủ?!"

      Phong Huyền Dịch vừa thấy con chó kia rất gần , tự chủ được lui về phía sau mấy bước.

      "Vương phi, ràng ngươi biết Vương Gia sợ chó, lại còn đem chó này vào phủ, ngươi có ý gì?!"

      Tử Cơ ngăn ở trước người Phong Huyền Dịch, lời ra lại khiến hai mắt Vãn Thanh tỏa sáng.

      "Sợ chó?"

      Lời tràn ngập vui vẻ, nụ cười mặt Vãn Thanh càng lớn:

      "Đại Hoàng, theo ta trở về."

      người chó hồ nhìn cũng nhìn người phía sau cái, thẳng trở về.

      Tử Cơ thấy Vãn Thanh nhìn mình như thế, trong lòng bốc lửa, quay đầu lại lại nhìn thấy Phong Huyền Dịch trợn tròn mắt.

      "Vương Gia, sao vậy?"

      "Tử Thần, nghĩ biện pháp bắt con chó kia cho ta!"

      Mạc Tử Thần cung kính gật đầu, về phương hướng Vãn Thanh.

      "Hừ."

      Phong Huyền Dịch trợn mắt nhìn Tử Cơ, bực tức rời , Tử Cơ đuổi theo sau lưng lại hiểu vì sao tức giận.

      Trong lòng Phong Huyền Dịch lạnh lẽo, nhìn nụ cười của nữ nhân kia cũng biết nàng chưa nghĩ ra được chuyện gì, quỷ mới biết nàng dùng cách gì đối phó với .

      An trí Đại Hoàng ở cánh rừng bên cạnh Đông viện, Vãn Thanh bảo Bảo Cầm cho nó ít thức ăn, xem ra Đại Hoàng Cẩu lại hết sức dịu ngoan, chỉ khi thấy tiểu hồ ly khiêu khích nhìn nó mới nhe răng nhếch miệng, Vãn Thanh biết nhất định Tư Mã Lưu Vân biết Phong Huyền Dịch sợ chó.

      Nhưng mục đích đưa đồ tới cho nàng rất khó đoán, nàng cũng lười nghĩ, dù thế nào nữa cũng hại nàng như vậy.

      "Vương phi!"

      lâu lắn, bóng dáng Mạc Tử Thần xuất trước mặt nàng, nhìn Đại Hoàng sau lưng Vãn Thanh.

      "Vương Gia sai ta đem con chó này ."

      "Tại sao?"

      "Vương Gia vậy, vương phi muốn biết xin hỏi Vương Gia."

      Mạc Tử Thần cười cười, lướt qua Vãn Thanh muốn động thủ, còn chưa chạm được dây xích, Đại Hoàng thấy Mạc Tử Thần đến gần sủa loạn trận.

      Mạc Tử Thần cũng có chút hoảng sợ lui lại mấy bước.

      "Vương phi, đây…"

      Thấy Đại Hoàng trung thành với nàng như thế, trong lòng Vãn Thanh càng thêm vui vẻ, cũng càng để đem nó .

      "Quản gia, nếu ngươi có bản lãnh, ngươi liền bắt nó ."

      Trong mắt Mạc Tử Thần lên tia tức giận, nhìn bộ dáng hả hê của Vãn Thanh, lòng hiếu thắng cũng bị đốt lên.

      Nhặt lên cây côn phơi quần áo bên cạnh, Mạc Tử Thần muốn đánh con chó kia lại bị bàn tay có lực cản lại, Vãn Thanh đưa tay đoạt lấy cây gậy trong tay , khuôn mặt nghiêm túc.

      "Đây là chó ta nuôi, nếu Vương Gia muốn dắt để tự mình đến, nếu người khác đụng vào sợi lông của nó, ta bắt các ngươi đền mạng."

      Thần sắc Vãn Thanh nghiêm túc hề đùa giỡn, tay Mạc Tử Thần vì động tác có phần thô bạo vừa rồi của Vãn Thanh mà có phần đau nhức, nhìn người trước mặt, lửa giận nằm im trong lòng lâu cũng bị khơi lên.

      "Được, ta với Vương Gia."

      Bóng dáng màu trắng nhanh chóng rời biệt viện của Vãn Thanh, Vãn Thanh nhìn Đại Hoàng Cẩu, đưa nó đến hậu viện.

      Tốc độ của Phong Huyền cũng hết sức kinh người, Vãn Thanh bố trí vừa xong thấy mang theo mấy gia đinh chạy tới, Mạc Tử Thần theo bên cạnh , mặt còn vẻ vui đùa như thường ngày.

      "Chó đâu?"

      Phong Huyền Dịch nhìn lướt qua biệt viện nhìn thấy bóng dáng của Đại Hoàng, khóe mắt Mạc Tử Thần hướng về phía Vãn Thanh, lập tức Phong Huyền Dịch liền nhằm vào nàng.

      "Vương phi, mau đem chó giao ra đây cho ta! Đây là vương phủ của bổn vương, chẳng lẽ lời Bổn vương đều nghe sao?!"

      "Lời Vương Gia ngài dĩ nhiên có trọng lượng, ngài là Nhất Gia Chi Chủ, nhưng ta cũng là vương phi, thê tử Vương Gia kết tóc, ngay cả quyền lợi nuôi chó cũng có sao? Hay là Vương Gia ngài muốn cùng ta tìm Thái hậu lý luận? Nếu ngài sợ mất mặt, vậy thôi, chúng ta vào cung!"

      Sắc mặt Phong Huyền Dịch thay đổi, mắt đen vì tức giận mà đỏ lên.

      "Dù sao ta cũng tới viện của ngài, chỉ cần Vương Gia trêu chọc ta, ta nhất định thả Đại Hoàng chạy loạn, nhưng nếu Vương Gia cố ý muốn bắt nó, đừng trách ta khách khí, chuyện Vương Gia sợ chó hôm nay chỉ có người trong phủ biết, nhưng nếu bị dân chúng biết đường đường là Dịch vương, cư nhiên lại…"

      "Đủ rồi!"

      Cố gắng cho ra chương mới nè. [​IMG]
      Last edited by a moderator: 10/10/14

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 19: Cọp mẹ nổi giận




      Edit: August97


      Sắc mặt Phong Huyền Dịch xanh mét, lại thể cùng Vãn Thanh tìm Thái hậu, mặc dù có thể Thái hậu đứng về phía , nhưng nếu bị văn võ triều và dân chúng kinh thành biết sợ chó, ngày sau còn mặt mũi nào mà sống.

      "Mộc Vãn Thanh, Bổn vương tôn trọng ngươi vì ngươi là người mẫu hậu chỉ định, ngươi đừng quá phận!"

      "Ngược lại Vương Gia hãy cho ta nghe ta quá phận ở đâu?! Dù sao chỗ này ngươi cũng tới, ta nuôi con chó trông biệt viện chẳng lẽ cũng được sao!"

      Thanh Vãn Thanh vang dội, mấy gia đinh nuốt nước bọt sợ hãi nhìn Vãn Thanh, trong lòng thay nàng cầu nguyện.

      Nhưng ngoài ý muốn là Vương Gia động thủ, chỉ là tức giận trợn trừng mắt, nổi trận lôi đình tung chưởng sang bên cạnh, cây trúc cao lớn cách mấy trượng lập tức ngã xuống đất.

      "Sao vương gia lại biết ta thiếu củi đốt? Nô tì cảm tạ vương gia phí công “đốn củi” giùm."

      Thấy Phong Huyền Dịch tức giận như thế cũng động thủ với nàng, Vãn Thanh cũng hiểu hai, Thái hậu hoặc người nào đó định ra với , được phép động thủ với nàng.

      Sắc mặt Phong Huyền Dịch vốn khó coi lại thể khó coi hơn được nữa, Mạc Tử Thần thấy thế vội vàng tiến lên kéo .

      "Chuyện nuôi chó coi như xong, nhưng còn tiệc sinh thần của Tử Cơ phu nhân nữa, vương phi, có phải nên lấy bạc ra rồi hay , ngày mai là ngày cuối rồi."

      Vãn Thanh quay đầu, nhìn Mạc Tử Thần nhíu mày.

      "Tất nhiên, ta đồng ý với Vương Gia, nhất định đổi ý, nhưng Tử Cơ nương là nữ nhân của Vương Gia, bữa tiệc này ất nhiên phải do ta tổ chức, quản gia giúp đỡ là được, thời điểm cần ngươi giúp tay, ta bảo Bảo Cầm gọi ngươi."

      Sắc mặt của Mạc Tử Thần cũng rất khó coi, cùng gương mặt xanh mét của Phong Huyền Dịch trông rất đẹp mắt.

      "Vương Gia, quản gia, các ngươi còn có chuyện gì sao? có chuyện gì ta đây cũng khách khí, có thể cho Đại Hoàng của ta vị trí hay ?"

      Lông mày Phong Huyền Dịch nhướng lên, tròng mắt đen phóng hỏa giống như muốn ăn thịt người, đường đường là Vương Gia lại phải nhường chỗ cho chó, cũng nghe khuyên can của Mạc Tử Thần bên cạnh, Phong Huyền Dịch giơ tay tát vào mặt Vãn Thanh.

      ngờ lại đột nhiên động thủ, Vãn Thanh bị tát mạnh, khuôn mặt truyền đến từng đợt đau rát, Vãn Thanh chút suy nghĩ, dùng toàn bộ sức mạnh hướng mặt đánh trả, phát ra thanh càng chói tai vang dội hơn, mặt Phong Huyền Dịch nhanh chóng lên dấu tay năm ngón.

      Lửa giận trong lồng ngực càng thêm dồn nén, cuối cùng bộc phát, Phong Huyền Dịch nhanh chóng ra quyền đánh Vãn Thanh, Vãn Thanh cũng bất chấp mọi chuyện, cùng xông vào đánh.

      Phong Huyền Dịch nóng nảy lại quên mất dùng nội lực đối phó Vãn Thanh, cũng tạo cơ hội cho nàng lợi dụng.

      Mấy gia đinh ở bên cạnh cũng sợ ngây người, diện mạo vương gia cùng vương phi dữ tợn ra sức đánh nhau, sức lực rấ lớn. Cả hai lăn đến mặt đất ngươi quyền ta chưởng, Mạc Tử Thần ở bên cạnh cũng khuyên can.

      "Trời ạ! Vương gia! Vương gia!"

      Hồi lâu, Tử Cơ thấy vương gia chậm chạp trở về, trong lòng lo lắng cho tiệc sinh thần của bản thân, muốn chạy tới xem chút, nhưng khi đến nơi, đập vào mắt là cảnh tượng vương gia bị vương phi ngồi đè đất, người hai người dính đầy bụi bặm, mặt đều là dấu tay cấu xé đánh đấm lẫn nhau, ràng khuôn mặt của Phong Huyền Dịch nhếch nhác hơn, là dấu móng tay Vãn Thanh để lại.

      Ánh mặt trời chói mắt chiếu vào biệt viện vương phi, Phong Huyền Dịch kéo y phục của Vãn Thanh, Vãn Thanh kéo cánh tay của , móng tay sắc nhọn thỉnh thoảng nhân cơ hội xẹt qua mặt .

      Thấy Tử Cơ vào, Phong Huyền Dịch muốn đứng dậy lại bị Vãn Thanh ngăn chặn thể động đậy, ngờ sức lực của nữ nhân này lại lớn như vậy, Phong Huyền Dịch có phần kinh ngạc.

      "Vương gia! Phó Thừa Tướng đến!"

      Có lẽ là người hầu trong phủ biết Phong Huyền Dịch ở nơi này, nên khi Phó Lăng Thiên đến liền trực tiếp mang tới đây.

      Phó Lăng Thiên kinh ngạc nhìn hai nguời đánh nhau trước mắt, lúc sửng sốt lại quên kéo hai người ra.

      Thấy bóng dáng Phó Lăng Thiên tiến vào, Phong Huyền Dịch cũng muốn nhanh lên chút, lại bởi vì gấp gáp mà tay còn chút sức nào, chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm Vãn Thanh vật lộn cùng nàng.

      "Có khách tới, mau buông tay! Mau buông tay!"

      Thanh Phong Huyền Dịch lộ vẻ cực kỳ tức giận, nhìn Phó Lăng Thiên nhìn chớp mắt, ngay lập tức có ý niệm đào hố chui xuống.

      Vãn Thanh đưa lưng về phía Phó Lăng Thiên, tất nhiên thấy có người tiến vào, chỉ dùng sức cào mấy dấu tay lên mặt .

      "Khách nhân của ngươi liên quan gì đến ta! Dám đánh bà đây phải trả giá lớn!"

      Câu chữ của Vãn Thanh rành mạch, truyền đến trong tai Phó Lăng Thiên sót chữ, nhìn lên hai người trước mặt cùng mấy gia đinh trong tình trạng hóa đá bên cạnh, vội vàng hô tiếng:

      "Nhanh tách hai người ra!"

      Như bừng tỉnh từ trong mộng, bọn hạ nhân ùa lên, lâu sau mới kéo được hai người hăng say cấu xé nhau ra.

      Tóc dài của Vãn Thanh bị Phong Huyền Dịch tháo trâm, phân tán đầy vai, mấy sợi tóc bay tán loạn, mặt in năm dấu ngón tay đỏ ửng, y phục dính đầy bụi bặm, áo bị xé rách nửa vai, lộ ra đầu vai mượt mà trắng nõn, Vãn Thanh hừ tiếng, giận dữ kéo y phục, nhìn Phong Huyền Dịch đứng trước mắt cũng nhếch nhác kém.

      Trâm cài đầu của Phong Huyền Dịch sớm bị Vãn Thanh ném xa vài thước, đầu tóc cũng bù xù hỗn loạn thôi, mặt trừ năm dấu ngón tay còn có dấu vết móng tay ràng, đai lưng cũng bị Vãn Thanh kéo xuống, lộ ra da thịt màu mật ong mê người, giày chân cũng có dấu hiệu rớt xuống, sắc mặt Phong Huyền Dịch đen đến dọa người, Tử Cơ vội vàng tiến lên chỉnh lại y phục cho .

      "Thanh Nhi."

      Phó Lăng Thiên đứng bên cạnh Vãn Thanh, giúp nàng sửa lại bộ tóc rối loạn, trong ánh mắt có phần lo lắng:

      "Chuyện này là sao?"

      "Ngươi mà hỏi !"

      Nổi giận gầm lên tiếng, Vãn Thanh giẫm chân vào phòng phịch tiếng đóng cửa lại.

      Mấy vị khách mời mà đến hai mặt nhìn nhau. vài hạ nhân cầm trong tay cây gậy đánh chó cũng run run nắm vững. Ngay cả vương gia vương phi cũng dám đánh, nếu bọn họ thực bắt con chó kia , vậy mạng này chẳng phải còn nữa sao?!

      Phong Huyền Dịch thấy Vãn Thanh vào, vốn định đuổi theo, lại thấy Phó Lăng Thiên ở trước mặt, Tử Cơ cùng Mạc Tử Thần ở bên cạnh, mấy hạ nhân vẫn còn đứng nhìn, sắc mặt càng thêm khó coi.

      "Thừa Tướng chê cười, ta thay y phục, ngài chờ ta lát."

      Phong Huyền Dịch cố nặn ra nụ cười, nhìn Mạc Tử Thần bên cạnh:

      "Còn mau gọi người dâng trà!"

      Mạc Tử Thần gật đầu rời , Phong Huyền Dịch vuốt vuốt khuôn mặt nóng rát sau đó cũng rời . Tử Cơ theo ngay phía sau, thỉnh thoảng lại chạm vào vết thương của .

      Phó Lăng Thiên đứng trong sân Vãn Thanh, nhìn cửa phòng đóng chặt, nhấc chân lên gõ cửa, mở cửa là Bảo Cầm, vẻ mặt Bảo Cầm sợ hãi, nhìn Phó Lăng Thiên cười xin lỗi.

      "Tiểu thư nổi giận, ngày khác Thừa Tướng lại tới."

      Nụ cười khóe miệng Phó Lăng Thiên càng lớn, từ Vãn Thanh nổi giận mắng người, chớ chi là đánh nhau, bộ dáng dũng ngồi đè lên người Phong Huyền Dịch vừa nãy chưa bao giờ thấy qua.

      Trong lòng sinh mấy phần tò mò, Phó Lăng Thiên cười :

      " sao, để nàng phát hỏa lên người ta cũng tốt."



      P/S: @phonglinh: [​IMG] Lần "mất tích: dài nhất của mình mới chưa đầy 2 tuần đâu nàng. Có 1 tuần 3,4 ngày gì đó thôi. [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :