Chương 9: Mục đích là gì?
Edit: August97
"Chẳng lẽ bổn vương lại là loại người như vậy!"
Thanh Phong Huyền Dịch lớn hơn mấy phần, đưa mắt nhìn Vãn Thanh ngủ say giường, tâm nảy ra hung ác, xoay người dứt khoát ra ngoài.
"Đa tạ vương gia."
Thanh Tư Mã Lưu Vân mang theo vài phần tươi cười, tới đẩy Phong Huyền Dịch ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Gian phòng trống rỗng chỉ còn lại Tư Mã Lưu Vân và Vãn Thanh.
Tư Mã Lưu Vân cười cười, ngồi cạnh bàn rót cho mình ly rượu nữa, ánh mắt to gan quét qua Vãn Thanh giường.
Vãn Thanh nhắm mắt lại, trong lòng nhận ra mục đích của và Phong Huyền Dịch, mặc dù kinh ngạc lớn mật của bọn , nhưng trong lòng cũng buồn thay nữ nhân cổ đại này.
Cảm thấy gương mặt xuất bàn tay ấm áp, dù Vãn Thanh muốn phản kháng nhưng vẫn phải nhịn xuống, bắt tặc phải bắt tại trận.
Tư Mã Lưu Vân thấy Vãn Thanh có động tĩnh, càng to gan đem môi ấn lên, cánh môi lạnh lẽo trằn trọc mút lấy cánh môi Vãn Thanh, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười thỏa mãn, bàn tay dần dần xuống, mò vào trong quần áo nàng.
Nhận thấy bàn tay thành kia, Vãn Thanh cũng nhịn nổi nữa, giơ tay lên vỗ mạnh vào gáy , đồng thời phía dưới dùng lực, lật người xoay người xuống, bắt lấy tay vặn ngược lại sau lưng.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tư Mã Lưu Vân, trong lòng Vãn Thanh tăng thêm mấy phần tức giận.
"Dâm tặc!"
"Vừa rồi là ngươi giả vờ?"
Tư Mã Lưu Vân nhíu mày, mặt dán chặt ở giường, bởi vì Vãn Thanh dùng sức mà lưng có phần đau đớn.
"Đối với loại người như ngươi chút chuyện này có là gì?!"
Vãn Thanh thực tức giận, giữ tay cũng có phần cố sức, trở tay muốn gạt thắt lưng , nhưng nghờ lại nghe thấy tràng thanh từ .
"Ngươi...ngươi, ngươi muốn làm gì!"
"Loại người thùy mị như ngươi ta có hứng thú!"
Vãn Thanh gầm lên tiếng, đem tay ép lại sau hông rồi trói chặt lên giường.
Trước tình thế bị trói lại này, Tư Mã Lưu Vân té nhào lên giường, tâm tình Vãn Thanh mới chuyển biến tốt lên chút.
" , chuyện hôm nay là chủ ý của ai?”
"Chuyện gì?"
"Đừng giả ngốc với ta! Mới vừa rồi ta bị hạ độc trong rượu, ngươi phải biết ta chính là vương phi của , ngươi làm vậy với ta, có biết là phải nhận kết quả gì !"
"Ngươi muốn kiện ta?"
Tư Mã lật người, con ngươi đen như mực nhìn Vãn Thanh.
" cho ta biết chuyện này là chủ ý của ngươi hay là của ."
"Có gì khác nhau sao, nếu như ngươi biết đây là chủ ý của như thế nào?"
"Ngươi hỏi nhiều làm gì, thẳng ra !"
Vãn Thanh bốc hỏa, thanh cũng lớn hơn rất nhiều, trong mắt Tư Mã Lưu Vân chút sợ hãi, ngược lại lại xuất mấy phần trêu chọc.
"Tính cảnh giác của ngươi tệ, nhưng vẫn đáng tiếc."
Tư Mã Lưu Vân cười cười, bàn tay phía sau tháo sợi dây ra.
Vãn Thanh hề phát giác, cảm thấy ánh mắt của có gì đó đúng, đứng lên muốn ra ngoài, bỗng từ sau lưng xuất cánh tay hữu lực.
Hô hấp nóng rực phun tại cổ nàng, lời mang theo nhiệt độ từ sau tai truyền đến.
" tại đến lúc nàng chơi đùa với ta rồi."
Trong lòng Vãn Thanh hô to ổn, giơ tay lên định đẩy ra, lại bị gắt gao giữ chặt thân thể, chân vừa dùng lực muốn đá , cũng bị chân của kép lấy.
Cả người thể động đậy, Tư Mã Lưu Vân nhìn nàng khó chịu giãy dụa thân thể, dục vọng trong mắt càng lớn.
"Lần đầu tiên nhìn thấy ta thích nàng rồi, nàng yên tâm, đồng ý, sau tối nay nàng vẫn là vương phi của , liên quan đến ta, dĩ nhiên, nếu như nàng muốn, ta cũng có thể tùy thời tới cửa tìm nàng, nếu quan tâm nàng như thế ... nàng cần gì phải giữ trinh tiết cho ."
Tư Mã Lưu Vân lại lời mập mờ, môi mỏng dao động sau tai Vãn Thanh.
Trong lòng thầm nhủ phải thoát khỏi chuyện này, Vãn Thanh muốn chạy lại nhúc nhích được, dãy dụa lúc lại bị dùng sức nhấc lên đẩy tới giường, lấy thân thể nặng nề đè lên.
Vãn Thanh thầm kêu ổn, trong đầu suy tư nên chạy trốn như thế nào, để ý định của được thực .
Tay nàng đặt tại trước ngực , nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, Vãn Thanh nhắm mắt, tay nắm thành quyền.
Dường như xem thấu tâm tư của nàng, tay dùng sức giữ chặt hai tay Vãn Thanh sang bên, hoàn toàn bất đồng vớivẻ vô lực chịu trói như vừa rồi.
"Ta đẹp mắt hơn nhiều, mặc dù bây giờ nàng thích ta, nhưng sau này nhất định thích."
Giọng Tư Mã Lưu Vân mập mờ đưa tay giữ lấy khuôn mặt Vãn Thanh, để ý người phía dưới phản kháng vẫn tiến sát, khi gương mặt kia cách nàng càng ngày càng gần, Vãn Thanh muốn phản kháng lại thể động đậy.
Trong lúc nguy cấp, ngoài cửa truyền đến tiếng vang lớn, giống như có đồ vật gì đó bị đập vỡ, Tư Mã Lưu Vân nhíu mày, động tác cũng ngừng lại.
Cảm thấy động tác này của , Vãn Thanh liền nhấc chân đá háng , hiển nhiên ngờ Vãn Thanh có động tác này, khổ sở chau mày, lực đạo tay cũng giảm xuống.
Từ dưới người chui ra, gương mặt Vãn Thanh đỏ bừng, cũng kịp nghĩ nhiều. Vết thương đùi truyền đến truyền đến từng hồi đau đớn, nàng cũng quản, khập khễnh chạy ra ngoài.
Tư Mã Lưu Vân nhìn theo bóng dáng xinh đẹp ấy, muốn đuổi theo lại nhận ra vết thương thể động võ, trong đôi mắt đen lên oán khí.
Chạy ra bên ngoài, Vãn Thanh có phần cảm kích nhìn người náo loạn bên ngoài, nghi ngờ nhìn bóng dáng quen thuộc kia, nhìn kỹ, người nọ lại là Phong Huyền Dịch.
Còn có tâm tư đùa bỡn? Vãn Thanh tức giận.
Phong Huyền Dịch đứng dưới lầu, dưới chân đạp hư mấy chục bàn ghế, nhìn chằm chằm vào phòng Vãn Thanh cùng Tư Mã Lưu Vân lầu, thấy Vãn Thanh chạy ra, chân mày nhíu chặt hình như có chút giản ra.
Khi nhìn quần áo Vãn Thanh xốc xếch, trong con ngươi thâm thúy thêm mấy phần lệ khí.
Vãn Thanh chạy xuống lầu, nhìn Phong Huyền Dịch lần nào, đẩy vai chạy ra ngoài.
Tư Mã Lưu Vân trì hoãn trong phòng lát liền chạy ra ngoài, vừa ra nhìn thấy Vãn Thanh chạy , Phong Huyền Dịch theo sát phía sau.
"Là ai đập vỡ đồ!"
Giọng luôn luôn ôn hòa giờ lại hết sức tức giận, tiểu nhị lầu dưới run rẩy đáp lời.
"Lão bản, là, là công tử vừa mới rời ."
Chương 10: màn hòa nhau
Editor: August97
thẳng trở về vương phủ, Vãn Thanh biết Phong Huyền Dịch theo phía sau cũng quay đầu lại, cũng chẳng đáp lời . Trong lòng Phong Huyền Dịch có phần xấu hổ, ngượng ngùng gọi Vãn Thanh.
Mắt thấy bóng dáng phía trước nhanh chóng tiến vào vương phủ, Phong Huyền Dịch mới thở dài, dù sao cũng hơn việc giao vương phi cho bằng hữu tốt.
"Vương Gia."
Tử Cơ đứng ở đại môn vương phủ, vốn chờ Phong Huyền Dịch trở lại, lại nhìn thấy Vãn Thanh tiến vào trước, Phong Huyền Dịch lại theo sau lưng nàng, có chút hồ nghi nhìn Phong Huyền Dịch, nhưng vẫn dám biểu quá ràng.
"Nàng ở đây làm gì?"
Phong Huyền Dịch cau mày liếc nhìn Tử Cơ, thấy vẻ mặt hoài nghi của nàng ta liền hiểu trong lòng nàng vui.
"Thiếp thấy trễ như vậy mà vương gia còn chưa trở lại, thầm nghĩ ra chờ vương gia, sao vương gia lại tức giận như vậy?"
Tử Cơ mềm mại lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt sợ hãi.
Đưa tay kéo eo của Tử Cơ, sắc mặt Phong Huyền Dịch thoáng nhu hòa chút.
"Bổn vương trách nhầm nàng rồi."
"Vương gia vui tốt rồi."
Nũng nịu ghé vào trong ngực Phong Huyền Dịch, Tử Cơ nhìn về phía binh lính giữ cửa, vẻ mặt hài lòng.
"Đúng rồi, vừa rồi vương gia có thấy vương phi vào , hai người vừa cùng nhau ra ngoài sao?"
"Vương phi? Nàng gì với nàng sao?"
" có, nhưng nhìn sắc mặt vương phi tốt lắm, có phải vương gia người khi dễ nàng hay ?"
Tử Cơ híp mắt, khuôn mặt kiều mỵ hơi lên vẻ vui mừng.
Phong Huyền Dịch đưa tay ấn đầu nàng vào trước ngực mình, thanh có phần tức giận.
" nhăng cuội, bổn vương chỉ khi dễ nàng."
Tiếng cười như chuông bạc truyền đến từ sau lưng Vãn Thanh, tới bên cạnh núi giả khá khuất, lúc này Vãn Thanh mới dám quay đầu lại nhìn, Phong Huyền Dịch ôm Tử Cơ giở trò, mặt hề xuất tia áy náy như vừa rồi.
thanh hai người này ** lướt qua vương phủ trống trải, vang dội bên tai Vãn Thanh. Trong lòng dấy lên lửa giận, chân Vãn Thanh lướt như bay rời khỏi nơi hai người khiến nàng chán ghét này.
Cuộc sống trong phủ lại thanh nhàn trở lại, hiển nhiên Tử Cơ so với tưởng tượng của nàng an phận hơn nhiều, đừng là bới móc, chỉ số lần chuyện cũng đếm đầu ngón tay.
"Vương phi, vương gia gọi người qua đó."
Thanh Bảo Cầm từ phía sau truyền đến, Vãn Thanh nhíu mày, đứng dậy cùng nàng qua.
xa thấy Phong Huyền Dịch cùng nam tử bạch y đứng trong hoa viên chuyện trò vui vẻ, bên cạnh có thị nữ, Tử Cơ cũng có, Vãn Thanh phòng bị nhìn hai người này cái, chậm rì rì tới.
"Thanh nhi?"
Thanh nhu hòa truyền đến khiến Vãn Thanh di dời tầm mắt, nam tử mặc bạch y dịu dàng nhìn Vãn Thanh, ngũ quan xinh xắn lên nụ cười nhàn nhạt, thân thể cao lớn tới trước mặt Vãn Thanh, tay vỗ lên đầu nàng.
"Muội vẫn như vậy."
Vãn Thanh quan sát gương mặt quen thuộc này, hấp dẫn nàng chính là cặp mắt dịu dàng khiến người ta kháng cự được tầm mắt, được tùy ý liếc qua giống như vinh hạnh cực lớn.
Trường bào màu trắng vừa vặn tôn lên dáng người cao ngất kia, cây trâm bạch ngọc cắm nghiêng đỉnh đầu, sợi tóc đen bóng mềm mại rũ xuống, thắt lưng đeo túi thơm thêu chỉ vàng, cả người lên cỗ phong thái văn nhân.
"Phó Lăng Thiên?"
Trong đầu lên hình ảnh về , Vãn Thanh nhớ là người quen cũ với thân thể này trước kia, Thừa Tướng đương triều Phó Lăng Thiên, cùng nhau lớn lên với nàng từ , gia phụ lúc trước là lão Thừa Tướng lui lui khỏi triều đình, quay về dưỡng lão, quen biết Mộc Thiên Hải lâu. Tóm lại quan hệ của hai người cực kỳ quen thuộc, trước kia, bằng hữu duy nhất của Vãn Thanh chính là .
Phó Lăng Thiên cười cười, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ,
"Nàng vẫn chịu gọi ta tiếng ca ca."
"Càn rỡ! Sao ngươi dám gọi thẳng tên húy của Phó Thừa Tướng!"
Sắc mặt Phong Huyền Dịch vui nhìn Vãn Thanh, gặp ánh mắt hờn giận của nàng chột dạ di dời tầm mắt.
" sao, ta với Thanh nhi quen biết từ , để ý những điều thế tục này."
Phó Lăng Thiên vẫn cười làm người ta mê muội như cũ, kể từ khi Vãn Thanh xuất , ánh mắt chưa từng nhìn sang nơi khác.
"Nếu Phó Thừa Tướng quen biết vương phi như thế, bổn vương quấy rầy hai vị ôn chuyện nữa, cáo lui trước."
Phong Huyền Dịch có phần uy hiếp quét mắt nhìn Vãn Thanh, hướng sau lưng Vãn Thanh khỏi.
Đáy lòng nảy sinh mấy phần hứng thú, Vãn Thanh thừa dịp chú ý, đem chân mình ngáng chân , hết sức chính xác.
chú ý tới hành động mờ ám này của Vãn Thanh, Phong Huyền Dịch bị vấp, ngã mạnh.
Nhìn thân thể tráng kiện của phát ra tiếng kêu rên, cả người nằm đất, trong lòng Vãn Thanh rất sảng khoái, trong mắt cũng nụ cười.
Phó Lăng Thiên đem tất cả thu vào mắt, khuôn mặt ngoại trừ nụ cười vẫn là nụ cười.
Phong Huyền Dịch tức giận, đứng lên xoa xoa chân mình, nhăn mặt nhíu mày.
"Ngươi!"
"Vương gia, sao người lại cẩn thận như vậy, bộ nhớ nhìn dưới chân a~."
Giả mù sa mưa đỡ lấy bả vai , Vãn Thanh cười hài lòng, chân Phong Huyền Dịch bị ngã đau, muốn đưa tay để Vãn Thanh đỡ, ai ngờ nàng lại đột nhiên buông tay, thân thể đứng vững lần nữa ngã xuống.
"Vương gia!"
Phó Lăng Thiên nhận thấy tác oai tác quái hơi quá của Vãn Thanh, gấp rút chạy tới nâng lên, Phong Huyền Dịch hung hăng nhìn chằm chằm Vãn Thanh, thanh càng tức giận.
"Ngươi cố ý!"
"Người nào nhìn thấy? Vương gia người nên ngậm máu phun người!"
Vẻ mặt chính khí nhìn Phong Huyền Dịch, mặt Vãn Thanh có tia sợ hãi.
Chân Phong Huyền Dịch bị ngã đau, muốn so đo cùng Vãn Thanh nhưng lại đau đến nhe răng nhếch miệng.
Phó Lăng Thiên bất đắc dĩ nhìn Vãn Thanh, thanh vẫn dịu dàng như cú.
"Trước tiên ta tiễn về phòng ."
Phong Huyền Dịch hừ tiếng nhưng cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể khập khễnh để Phó Lăng Thiên dìu mình trở về, nhưng ánh mắt sắc như dao vẫn rời Vãn Thanh.
Đôi mày nhíu chặt của Vãn Thanh cuối cùng cũng giãn ít, ngồi ở lương đình hai người kia vừa ngồi, nhấp môi thưởng trà thơm, tróng lòng vô cùng thoải mái.
"Tử Cơ phu nhân, Tử Cơ phu nhân, lúc vương gia gặp khách cho người khác vào, Tử Cơ phu nhân!"
Xa xa truyền đến tiếng la bén nhọn, Vãn Thanh nhíu mày nhìn ra sau, Tử Cơ tức giận hướng bên này tới, tiểu nha hoàn bạch y theo sát sau lưng muốn ngăn nàng ta, nhưng Tử Cơ nhìn cũng nhìn nàng cái.
Thanh bén nhọn mà thanh thúy,
"Mắt chó của ngươi mù sao, ngươi có biết ta là ai ?! Có tin ta Vương Gia chém đầu ngươi hay ?!"
Vãn Thanh đứng lên, nhìn bóng dáng diễm lệ màu tím, trong mắt thoáng qua tia trêu chọc.
"Bổn vương phi cũng muốn biết, làm sao ngươi lại chém đầu nàng!"
Tiểu nha hoàn bạch y quét mắt nhìn hoa viên, thấy chỉ có người Vãn Thanh liền yên tâm chạy tới sau lưng Vãn Thanh, ở trong phủ giao tiếp nhiều ngày, bọn hạ nhân đều biết vương phi là chủ nhân tốt, biết phân phải trái, giống như Tử Cơ.
"Vương, vương phi."
Tử Cơ mặc dù phục, nhưng vẫn cung kính hành lễ, vẻ mặt phách lối cũng thu lại ít.
"Ban ngày ở trong phủ lại la mắng người, gây khó khăn cho nha đầu của ta, phải chăng ngươi muốn tạo phản?!"
Last edited by a moderator: 9/10/14
Phan Hong Hanh thích bài này.