1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đệ nhất ác phi - Hạ Ma Ma (Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 9: Mục đích là gì?



      Edit: August97

      "Chẳng lẽ bổn vương lại là loại người như vậy!"

      Thanh Phong Huyền Dịch lớn hơn mấy phần, đưa mắt nhìn Vãn Thanh ngủ say giường, tâm nảy ra hung ác, xoay người dứt khoát ra ngoài.

      "Đa tạ vương gia."

      Thanh Tư Mã Lưu Vân mang theo vài phần tươi cười, tới đẩy Phong Huyền Dịch ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

      Gian phòng trống rỗng chỉ còn lại Tư Mã Lưu Vân và Vãn Thanh.

      Tư Mã Lưu Vân cười cười, ngồi cạnh bàn rót cho mình ly rượu nữa, ánh mắt to gan quét qua Vãn Thanh giường.

      Vãn Thanh nhắm mắt lại, trong lòng nhận ra mục đích của và Phong Huyền Dịch, mặc dù kinh ngạc lớn mật của bọn , nhưng trong lòng cũng buồn thay nữ nhân cổ đại này.

      Cảm thấy gương mặt xuất bàn tay ấm áp, dù Vãn Thanh muốn phản kháng nhưng vẫn phải nhịn xuống, bắt tặc phải bắt tại trận.

      Tư Mã Lưu Vân thấy Vãn Thanh có động tĩnh, càng to gan đem môi ấn lên, cánh môi lạnh lẽo trằn trọc mút lấy cánh môi Vãn Thanh, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười thỏa mãn, bàn tay dần dần xuống, mò vào trong quần áo nàng.

      Nhận thấy bàn tay thành kia, Vãn Thanh cũng nhịn nổi nữa, giơ tay lên vỗ mạnh vào gáy , đồng thời phía dưới dùng lực, lật người xoay người xuống, bắt lấy tay vặn ngược lại sau lưng.

      Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tư Mã Lưu Vân, trong lòng Vãn Thanh tăng thêm mấy phần tức giận.

      "Dâm tặc!"

      "Vừa rồi là ngươi giả vờ?"

      Tư Mã Lưu Vân nhíu mày, mặt dán chặt ở giường, bởi vì Vãn Thanh dùng sức mà lưng có phần đau đớn.

      "Đối với loại người như ngươi chút chuyện này có là gì?!"

      Vãn Thanh thực tức giận, giữ tay cũng có phần cố sức, trở tay muốn gạt thắt lưng , nhưng nghờ lại nghe thấy tràng thanh từ .

      "Ngươi...ngươi, ngươi muốn làm gì!"

      "Loại người thùy mị như ngươi ta có hứng thú!"

      Vãn Thanh gầm lên tiếng, đem tay ép lại sau hông rồi trói chặt lên giường.

      Trước tình thế bị trói lại này, Tư Mã Lưu Vân té nhào lên giường, tâm tình Vãn Thanh mới chuyển biến tốt lên chút.

      " , chuyện hôm nay là chủ ý của ai?”

      "Chuyện gì?"

      "Đừng giả ngốc với ta! Mới vừa rồi ta bị hạ độc trong rượu, ngươi phải biết ta chính là vương phi của , ngươi làm vậy với ta, có biết là phải nhận kết quả gì !"

      "Ngươi muốn kiện ta?"

      Tư Mã lật người, con ngươi đen như mực nhìn Vãn Thanh.

      " cho ta biết chuyện này là chủ ý của ngươi hay là của ."

      "Có gì khác nhau sao, nếu như ngươi biết đây là chủ ý của như thế nào?"

      "Ngươi hỏi nhiều làm gì, thẳng ra !"

      Vãn Thanh bốc hỏa, thanh cũng lớn hơn rất nhiều, trong mắt Tư Mã Lưu Vân chút sợ hãi, ngược lại lại xuất mấy phần trêu chọc.

      "Tính cảnh giác của ngươi tệ, nhưng vẫn đáng tiếc."

      Tư Mã Lưu Vân cười cười, bàn tay phía sau tháo sợi dây ra.

      Vãn Thanh hề phát giác, cảm thấy ánh mắt của có gì đó đúng, đứng lên muốn ra ngoài, bỗng từ sau lưng xuất cánh tay hữu lực.

      Hô hấp nóng rực phun tại cổ nàng, lời mang theo nhiệt độ từ sau tai truyền đến.

      " tại đến lúc nàng chơi đùa với ta rồi."

      Trong lòng Vãn Thanh hô to ổn, giơ tay lên định đẩy ra, lại bị gắt gao giữ chặt thân thể, chân vừa dùng lực muốn đá , cũng bị chân của kép lấy.

      Cả người thể động đậy, Tư Mã Lưu Vân nhìn nàng khó chịu giãy dụa thân thể, dục vọng trong mắt càng lớn.

      "Lần đầu tiên nhìn thấy ta thích nàng rồi, nàng yên tâm, đồng ý, sau tối nay nàng vẫn là vương phi của , liên quan đến ta, dĩ nhiên, nếu như nàng muốn, ta cũng có thể tùy thời tới cửa tìm nàng, nếu quan tâm nàng như thế ... nàng cần gì phải giữ trinh tiết cho ."

      Tư Mã Lưu Vân lại lời mập mờ, môi mỏng dao động sau tai Vãn Thanh.

      Trong lòng thầm nhủ phải thoát khỏi chuyện này, Vãn Thanh muốn chạy lại nhúc nhích được, dãy dụa lúc lại bị dùng sức nhấc lên đẩy tới giường, lấy thân thể nặng nề đè lên.

      Vãn Thanh thầm kêu ổn, trong đầu suy tư nên chạy trốn như thế nào, để ý định của được thực .

      Tay nàng đặt tại trước ngực , nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, Vãn Thanh nhắm mắt, tay nắm thành quyền.

      Dường như xem thấu tâm tư của nàng, tay dùng sức giữ chặt hai tay Vãn Thanh sang bên, hoàn toàn bất đồng vớivẻ vô lực chịu trói như vừa rồi.

      "Ta đẹp mắt hơn nhiều, mặc dù bây giờ nàng thích ta, nhưng sau này nhất định thích."

      Giọng Tư Mã Lưu Vân mập mờ đưa tay giữ lấy khuôn mặt Vãn Thanh, để ý người phía dưới phản kháng vẫn tiến sát, khi gương mặt kia cách nàng càng ngày càng gần, Vãn Thanh muốn phản kháng lại thể động đậy.

      Trong lúc nguy cấp, ngoài cửa truyền đến tiếng vang lớn, giống như có đồ vật gì đó bị đập vỡ, Tư Mã Lưu Vân nhíu mày, động tác cũng ngừng lại.

      Cảm thấy động tác này của , Vãn Thanh liền nhấc chân đá háng , hiển nhiên ngờ Vãn Thanh có động tác này, khổ sở chau mày, lực đạo tay cũng giảm xuống.

      Từ dưới người chui ra, gương mặt Vãn Thanh đỏ bừng, cũng kịp nghĩ nhiều. Vết thương đùi truyền đến truyền đến từng hồi đau đớn, nàng cũng quản, khập khễnh chạy ra ngoài.

      Tư Mã Lưu Vân nhìn theo bóng dáng xinh đẹp ấy, muốn đuổi theo lại nhận ra vết thương thể động võ, trong đôi mắt đen lên oán khí.

      Chạy ra bên ngoài, Vãn Thanh có phần cảm kích nhìn người náo loạn bên ngoài, nghi ngờ nhìn bóng dáng quen thuộc kia, nhìn kỹ, người nọ lại là Phong Huyền Dịch.

      Còn có tâm tư đùa bỡn? Vãn Thanh tức giận.

      Phong Huyền Dịch đứng dưới lầu, dưới chân đạp hư mấy chục bàn ghế, nhìn chằm chằm vào phòng Vãn Thanh cùng Tư Mã Lưu Vân lầu, thấy Vãn Thanh chạy ra, chân mày nhíu chặt hình như có chút giản ra.

      Khi nhìn quần áo Vãn Thanh xốc xếch, trong con ngươi thâm thúy thêm mấy phần lệ khí.

      Vãn Thanh chạy xuống lầu, nhìn Phong Huyền Dịch lần nào, đẩy vai chạy ra ngoài.

      Tư Mã Lưu Vân trì hoãn trong phòng lát liền chạy ra ngoài, vừa ra nhìn thấy Vãn Thanh chạy , Phong Huyền Dịch theo sát phía sau.

      "Là ai đập vỡ đồ!"

      Giọng luôn luôn ôn hòa giờ lại hết sức tức giận, tiểu nhị lầu dưới run rẩy đáp lời.

      "Lão bản, là, là công tử vừa mới rời ."

      Chương 10: màn hòa nhau


      Editor: August97


      thẳng trở về vương phủ, Vãn Thanh biết Phong Huyền Dịch theo phía sau cũng quay đầu lại, cũng chẳng đáp lời . Trong lòng Phong Huyền Dịch có phần xấu hổ, ngượng ngùng gọi Vãn Thanh.

      Mắt thấy bóng dáng phía trước nhanh chóng tiến vào vương phủ, Phong Huyền Dịch mới thở dài, dù sao cũng hơn việc giao vương phi cho bằng hữu tốt.

      "Vương Gia."

      Tử Cơ đứng ở đại môn vương phủ, vốn chờ Phong Huyền Dịch trở lại, lại nhìn thấy Vãn Thanh tiến vào trước, Phong Huyền Dịch lại theo sau lưng nàng, có chút hồ nghi nhìn Phong Huyền Dịch, nhưng vẫn dám biểu quá ràng.

      "Nàng ở đây làm gì?"

      Phong Huyền Dịch cau mày liếc nhìn Tử Cơ, thấy vẻ mặt hoài nghi của nàng ta liền hiểu trong lòng nàng vui.

      "Thiếp thấy trễ như vậy mà vương gia còn chưa trở lại, thầm nghĩ ra chờ vương gia, sao vương gia lại tức giận như vậy?"

      Tử Cơ mềm mại lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt sợ hãi.

      Đưa tay kéo eo của Tử Cơ, sắc mặt Phong Huyền Dịch thoáng nhu hòa chút.

      "Bổn vương trách nhầm nàng rồi."

      "Vương gia vui tốt rồi."

      Nũng nịu ghé vào trong ngực Phong Huyền Dịch, Tử Cơ nhìn về phía binh lính giữ cửa, vẻ mặt hài lòng.

      "Đúng rồi, vừa rồi vương gia có thấy vương phi vào , hai người vừa cùng nhau ra ngoài sao?"

      "Vương phi? Nàng gì với nàng sao?"

      " có, nhưng nhìn sắc mặt vương phi tốt lắm, có phải vương gia người khi dễ nàng hay ?"

      Tử Cơ híp mắt, khuôn mặt kiều mỵ hơi lên vẻ vui mừng.

      Phong Huyền Dịch đưa tay ấn đầu nàng vào trước ngực mình, thanh có phần tức giận.

      " nhăng cuội, bổn vương chỉ khi dễ nàng."

      Tiếng cười như chuông bạc truyền đến từ sau lưng Vãn Thanh, tới bên cạnh núi giả khá khuất, lúc này Vãn Thanh mới dám quay đầu lại nhìn, Phong Huyền Dịch ôm Tử Cơ giở trò, mặt hề xuất tia áy náy như vừa rồi.

      thanh hai người này ** lướt qua vương phủ trống trải, vang dội bên tai Vãn Thanh. Trong lòng dấy lên lửa giận, chân Vãn Thanh lướt như bay rời khỏi nơi hai người khiến nàng chán ghét này.

      Cuộc sống trong phủ lại thanh nhàn trở lại, hiển nhiên Tử Cơ so với tưởng tượng của nàng an phận hơn nhiều, đừng là bới móc, chỉ số lần chuyện cũng đếm đầu ngón tay.

      "Vương phi, vương gia gọi người qua đó."

      Thanh Bảo Cầm từ phía sau truyền đến, Vãn Thanh nhíu mày, đứng dậy cùng nàng qua.

      xa thấy Phong Huyền Dịch cùng nam tử bạch y đứng trong hoa viên chuyện trò vui vẻ, bên cạnh có thị nữ, Tử Cơ cũng có, Vãn Thanh phòng bị nhìn hai người này cái, chậm rì rì tới.

      "Thanh nhi?"

      Thanh nhu hòa truyền đến khiến Vãn Thanh di dời tầm mắt, nam tử mặc bạch y dịu dàng nhìn Vãn Thanh, ngũ quan xinh xắn lên nụ cười nhàn nhạt, thân thể cao lớn tới trước mặt Vãn Thanh, tay vỗ lên đầu nàng.

      "Muội vẫn như vậy."

      Vãn Thanh quan sát gương mặt quen thuộc này, hấp dẫn nàng chính là cặp mắt dịu dàng khiến người ta kháng cự được tầm mắt, được tùy ý liếc qua giống như vinh hạnh cực lớn.

      Trường bào màu trắng vừa vặn tôn lên dáng người cao ngất kia, cây trâm bạch ngọc cắm nghiêng đỉnh đầu, sợi tóc đen bóng mềm mại rũ xuống, thắt lưng đeo túi thơm thêu chỉ vàng, cả người lên cỗ phong thái văn nhân.

      "Phó Lăng Thiên?"

      Trong đầu lên hình ảnh về , Vãn Thanh nhớ là người quen cũ với thân thể này trước kia, Thừa Tướng đương triều Phó Lăng Thiên, cùng nhau lớn lên với nàng từ , gia phụ lúc trước là lão Thừa Tướng lui lui khỏi triều đình, quay về dưỡng lão, quen biết Mộc Thiên Hải lâu. Tóm lại quan hệ của hai người cực kỳ quen thuộc, trước kia, bằng hữu duy nhất của Vãn Thanh chính là .

      Phó Lăng Thiên cười cười, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ,

      "Nàng vẫn chịu gọi ta tiếng ca ca."

      "Càn rỡ! Sao ngươi dám gọi thẳng tên húy của Phó Thừa Tướng!"

      Sắc mặt Phong Huyền Dịch vui nhìn Vãn Thanh, gặp ánh mắt hờn giận của nàng chột dạ di dời tầm mắt.

      " sao, ta với Thanh nhi quen biết từ , để ý những điều thế tục này."

      Phó Lăng Thiên vẫn cười làm người ta mê muội như cũ, kể từ khi Vãn Thanh xuất , ánh mắt chưa từng nhìn sang nơi khác.

      "Nếu Phó Thừa Tướng quen biết vương phi như thế, bổn vương quấy rầy hai vị ôn chuyện nữa, cáo lui trước."

      Phong Huyền Dịch có phần uy hiếp quét mắt nhìn Vãn Thanh, hướng sau lưng Vãn Thanh khỏi.

      Đáy lòng nảy sinh mấy phần hứng thú, Vãn Thanh thừa dịp chú ý, đem chân mình ngáng chân , hết sức chính xác.

      chú ý tới hành động mờ ám này của Vãn Thanh, Phong Huyền Dịch bị vấp, ngã mạnh.

      Nhìn thân thể tráng kiện của phát ra tiếng kêu rên, cả người nằm đất, trong lòng Vãn Thanh rất sảng khoái, trong mắt cũng nụ cười.

      Phó Lăng Thiên đem tất cả thu vào mắt, khuôn mặt ngoại trừ nụ cười vẫn là nụ cười.

      Phong Huyền Dịch tức giận, đứng lên xoa xoa chân mình, nhăn mặt nhíu mày.

      "Ngươi!"

      "Vương gia, sao người lại cẩn thận như vậy, bộ nhớ nhìn dưới chân a~."

      Giả mù sa mưa đỡ lấy bả vai , Vãn Thanh cười hài lòng, chân Phong Huyền Dịch bị ngã đau, muốn đưa tay để Vãn Thanh đỡ, ai ngờ nàng lại đột nhiên buông tay, thân thể đứng vững lần nữa ngã xuống.

      "Vương gia!"

      Phó Lăng Thiên nhận thấy tác oai tác quái hơi quá của Vãn Thanh, gấp rút chạy tới nâng lên, Phong Huyền Dịch hung hăng nhìn chằm chằm Vãn Thanh, thanh càng tức giận.

      "Ngươi cố ý!"

      "Người nào nhìn thấy? Vương gia người nên ngậm máu phun người!"

      Vẻ mặt chính khí nhìn Phong Huyền Dịch, mặt Vãn Thanh tia sợ hãi.

      Chân Phong Huyền Dịch bị ngã đau, muốn so đo cùng Vãn Thanh nhưng lại đau đến nhe răng nhếch miệng.

      Phó Lăng Thiên bất đắc dĩ nhìn Vãn Thanh, thanh vẫn dịu dàng như cú.

      "Trước tiên ta tiễn về phòng ."

      Phong Huyền Dịch hừ tiếng nhưng cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể khập khễnh để Phó Lăng Thiên dìu mình trở về, nhưng ánh mắt sắc như dao vẫn rời Vãn Thanh.

      Đôi mày nhíu chặt của Vãn Thanh cuối cùng cũng giãn ít, ngồi ở lương đình hai người kia vừa ngồi, nhấp môi thưởng trà thơm, tróng lòng vô cùng thoải mái.

      "Tử Cơ phu nhân, Tử Cơ phu nhân, lúc vương gia gặp khách cho người khác vào, Tử Cơ phu nhân!"

      Xa xa truyền đến tiếng la bén nhọn, Vãn Thanh nhíu mày nhìn ra sau, Tử Cơ tức giận hướng bên này tới, tiểu nha hoàn bạch y theo sát sau lưng muốn ngăn nàng ta, nhưng Tử Cơ nhìn cũng nhìn nàng cái.

      Thanh bén nhọn mà thanh thúy,

      "Mắt chó của ngươi mù sao, ngươi có biết ta là ai ?! Có tin ta Vương Gia chém đầu ngươi hay ?!"

      Vãn Thanh đứng lên, nhìn bóng dáng diễm lệ màu tím, trong mắt thoáng qua tia trêu chọc.

      "Bổn vương phi cũng muốn biết, làm sao ngươi lại chém đầu nàng!"

      Tiểu nha hoàn bạch y quét mắt nhìn hoa viên, thấy chỉ có người Vãn Thanh liền yên tâm chạy tới sau lưng Vãn Thanh, ở trong phủ giao tiếp nhiều ngày, bọn hạ nhân đều biết vương phi là chủ nhân tốt, biết phân phải trái, giống như Tử Cơ.

      "Vương, vương phi."

      Tử Cơ mặc dù phục, nhưng vẫn cung kính hành lễ, vẻ mặt phách lối cũng thu lại ít.

      "Ban ngày ở trong phủ lại la mắng người, gây khó khăn cho nha đầu của ta, phải chăng ngươi muốn tạo phản?!"
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương11: Thừa Tướng tới chơi




      Edit: August97


      "Vương phi hiểu lầm, thần thiếp chỉ muốn tìm gặp vương phi, nha hoàn này lại gây khó khăn đủ đường, biết phân biệt tốt xấu."

      Tầm mắt Tử Cơ lướt qua Vãn Thanh tìm kiếm bóng dáng Phong Huyền Dịch.

      "Ý ngươi là bổn vương phi biết dạy nha hoàn, muốn tới thay ta dạy dỗ sao?"

      Thanh đột nhiên lạnh xuống, ánh mắt Vãn Thanh nhìn Tử Cơ thêm mấy phần chán ghét.

      Tử Cơ sớm biết Vãn Thanh thích mình, bản thân cũng chẳng thích nàng, nhưng vương gia tốt nhất đối nghịch với nàng, nên mới nhẫn, nếu với tính tình của mình, Tử Cơ nàng sớm nháo đến long trời lở đất.

      "Tử Cơ cũng ý đó, kính xin vương phi để tâm."

      "Tạm thời truy cứu chuyện này. Ngươi đến tìm vương gia làm gì?"

      "Vương phi?!"

      "Ta thể làm chủ?"

      Sắc mặt Vãn Thanh trầm xuống, ánh mắt nhìn Tử Cơ càng thêm vui.

      "Cũng phải, Tử Cơ muốn nhắn với vương gia, ba ngày sau chính là sinh thần thần nhiếp, muốn hỏi tiệc sinh thần ba ngày sau lúc nào có thể bắt đầu chuẩn bị."

      Tử Cơ cau mày, trong lòng tình nguyện, nhưng nàng cũng biết nay người cầm quyền trong phủ là Vãn Thanh, chuyện này sớm muộn cũng phải thông qua nàng.

      "Tiệc sinh thần? Những lần trước là ai chuẩn bị?"

      "Là Mạc quản gia."

      Thấy sắc mặt Vãn Thanh biến hóa, trong lòng Tử Cơ cũng có chút lo lắng.

      "Vậy ngươi tìm thương nghị , bảo trực tiếp tìm vương gia, ngươi là nữ nhân vương gia, sao lại xin tiền từ ta."

      Trong lòng Vãn Thanh nảy ra tính toán , nếu Phong Huyền Dịch đồng ý để Tử Cơ tổ chức tiệc sinh thần này, chắc chắn khách mời đến phú tức quý. Đến lúc đó toàn bộ con cháu vương tôn đều đến, cần chuẩn bị món ngon, còn phải thuê gánh hát, đến lúc đó chi bao nhiêu tiền rồi. Về phần tài sản trong phủ cũng vào túi mình phần, tất nhiên Vãn Thanh thể bỏ lỡ cơ hội này.

      "Nhưng vương phi, người nắm tài quyền trong phủ phải là người sao? Tiệc sinh thần của thần thiếp đến năm nay là năm thứ ba rồi, chuyện này hằng năm đều vậy. Năm nay nhất định cũng ngoại lệ, thiếp định tìm vương gia, nhưng cuối cùng vương gia cũng tìm người."

      Mày đẹp nhíu lại, mặt Tử Cơ tức giận ràng.

      "Ngươi đến tìm ta, với vương gia tới tìm ta, giống nhau, phải ngươi hiểu, đúng chứ?"

      Cười sáng tỏ, Vãn Thanh bận tâm sắc mặt khó coi kia, phất phất tay bảo nha hoàn phía sau tiến lên, trở về.

      Đứng sau lưng nàng, Tử Cơ nắm chặt hai quả đấm, khuôn mặt nhăn nhó.

      Đến tối, Bảo Cầm chạy tới báo cho Vãn Thanh, Phó Lăng Thiên chờ nàng ngoài cửa, Vãn Thanh nhớ quan hệ trước kia với Phó Lăng Thiên vô cùng tốt, liền bảo cần khách sáo trực tiếp vào là được.

      Phong Huyền Dịch ngã đau muốn gặp Vãn Thanh, chỉ để người Phó Lăng Thiên tới. Thấy Vãn Thanh, mặt Phó Lăng Thiên vẫn là nụ cười dịu dàng, từ từ bước đến bên cạnh Vãn Thanh, khuôn mặt tuấn mỹ được dát thêm tầng ánh trăng nhu hòa, càng tăng thêm phần đẹp mắt.

      "Thanh nhi."

      "Ừ, ta ở đây."

      "Nàng sống trong vương phủ có tốt ?"

      Hướng tới bên cạnh Vãn Thanh, gần lại càng gần, khiến hai người như dán vào chỗ.

      Hoàn toàn có khoảng cách, Vãn Thanh có phần tự nhiên:

      "Rất tốt, ngươi cũng thấy đấy."

      "Ta hiểu, nhưng với tính tình đó của vương gia, lại có thể bị nàng khi dễ, ta mở rộng tầm mắt với nàng."

      "Vì có đầu óc, ngươi cũng đánh giá ta quá thấp."

      Vãn Thanh nhíu mày, nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, trong lòng xao động.

      "Thanh nhi."

      Phó Lăng Thiên cười cười đưa tay xoa đầu Vãn Thanh, thân mật tựa đầu vào nàng.

      Khuôn mặt ửng hồng, có thể nhận thấy nhịp tim tăng nhanh của mình, Vãn Thanh nghĩ muốn đẩy ra, lại nhận ra mình thể nhúc nhích.

      " nếu khi dễ nàng, nàng hãy tới Tướng phủ tìm ta, ta nhất định giúp nàng hảo hảo trừng trị ."

      Khuông mặt mang theo nụ cười cưng chiều, bộ dáng Phó Lăng Thiên giống như ca ca vô cùng cưng chiều muội muội.

      "Ừm."

      Vãn Thanh chỉ cảm giác khuôn mặt càng ngày càng nóng, luôn luôn nhận là da mặt dày lúc này lại hoàn toàn sụp đổ.

      "Khụ khụ!"

      Vãn Thanh tự hỏi làm thế nào để tránh ra khỏi ngực , sau lưng truyền đến tiếng ho khan, nhân cơ hội tránh ra khỏi ngực , Vãn Thanh có phần hoảng sợ nhìn nam nhân đứng trước cửa.

      Mạc Tử Thần.

      "Vương phi, ta có quấy rầy hai vị hay ?"

      Mạc Tử Thần mang theo nụ cười trêu chọc ràng, giống như bắt được nhươcm điểm của Vãn Thanh.

      "Mạc quản gia."

      Phó Lăng Thiên đứng lên, tới bên cạnh Vãn Thanh, khuôn mặt tuấn mỹ là vẻ lạnh nhạt tia biến hóa.

      Thấy nam nhân kia là Phó Lăng Thiên, Mạc Tử Thần ra mấy phần kinh ngạc, nhưng rất mau liền khôi phục bình thường.

      " ra là Thừa Tướng đại nhân, ta đáng chết. Bẩm vương phi, ta cáo lui trước, ngày mai trở lại thương lượng với người."

      Mạc Tử Thần cúi đầu lui về phía sau mấy bước, ràng có phần sợ Phó Lăng Thiên.

      " sao, ngươi có lời gì muốn với Thanh nhi hì cứ , ta cũng nên rồi."

      " cần, Thừa Tướng phải người ngoài, quản gia ngươi có lời gì cứ thẳng."

      Vãn Thanh quay đầu cười với Phó Lăng Thiên, trong lòng hiểu rằng là chỗ dựa lớn nhất của nàng. Phong Huyền Dịch phải để tâm đến mặt mũi , Mạc Tử Thần lại sợ , nếu mình về sau gây họa, đây chính là chỗ dựa vạn năng.

      "Nếu vương phi như vậy, vậy ta liền thẳng."

      Mạc Tử Thần nhìn lướt qua hai người trước mặt, trong lòng hiểu ra phần nào.

      "Vừa rồi vương gia mới giao cho ta bắt đầu từ ngày mai chuẩn bị mở tiệc sinh thần cho Tử Cơ tiểu, về phần chi tiêu kia."

      "Chi tiêu gì?"


      Xin lỗi các nàng. Vì mấy hôm nay bài tập hơi nhiều với lại ta mải xem đá bóng, ngủ thức đúng giờ, có tinh thần edit, dẫn đến trễ hẹn.

      Ngày mai ta được nghỉ, cố gắng từ tối nay đến mai post thêm 2 chương, bù cho mấy ngày qua. ^^

      Dạo này (Sau này) bận học nên post rất thất thường, các nàng thông cảm nha!.

      Cám ơn các nàng ủng hộ. [​IMG] [​IMG] [​IMG]
      Last edited by a moderator: 10/10/14

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 12: có tiền




      Edit: August97


      "Hàng năm vương gia đều vì Tử Cơ tiểu thư mà mời gánh hát Đức Vân, còn mời Vân đoàn đến múa lân, những thứ này đều cần chi bạc."

      Mạc Tử Thần còn chưa xong, Vãn Thanh cắt lời :

      "Tử Cơ tiểu thư là ai?"

      "Vương phi."

      Đoán được ý đồ Vãn Thanh, sắc mặt Mạc Tử Thần thay đổi, nhiều tháng nay vì thống nhất phương thức ký tên của Vãn Thanh, xu dư thừa trong phủ cũng mò được, lần tổ chức tiệc sinh thần này của Tử Cơ, là cơ hội tuyệt hảo với , nhưng thấy thái độ này của Vãn Thanh, Mạc Tử Thần có phần chột dạ.

      "Ta chỉ muốn hỏi ngươi, Tử Cơ tiểu thư là thê tử của vương gia?"

      " đúng "

      "Vậy nàng ta là tiểu thiếp phòng của vương gia?"

      "Việc này,… phải."

      "Vậy vì sao ngươi lại đòi tiền từ ta?"

      Vãn Thanh nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười.

      Phó Lăng Thiên đứng bên cạnh nàng, nụ cười càng lúc càng lớn.

      "Thanh Nhi, hình như việc này là nể mặt vương gia."

      Cũng biết Phó Lăng Thiên có muốn tốt cho Phong Huyền Dịch hay , mặt cũng xuất vẻ khuyên ngăn.

      "Ta nếu tùy ý cho phép cử hành tiệc sinh thần cho nữ nhân bên ngoài, mới là chà đạp uy nghiêm của vương gia! "

      Nhìn Mạc Tử Thần, Vãn Thanh thu hết vẻ thất vọng của vào trong mắt.

      "Quản gia là người thông minh, nếu muốn làm, hẳn là thể, nhưng ngươi tìm vương gia mà đòi tiền, đừng mong lấy phân tiền từ ta! "

      Sắc mặt Mạc Tử Thần xoay chuyển, nhìn Phó Lăng Thiên đứng cạnh Vãn Thanh, thấy có động tĩnh gì, mặt cũng xụ xuống.

      "Cáo lui."

      Sắc mặt tốt rời trạch viện, trong lòng Mạc Tử Thần bắt đầu tính toán kế sách, nếu cứ tiếp tục như vậy, vị trí quản gia kia còn quyền chức gì nữa rồi.

      "Tử Cơ tiểu thư?"

      Bỗng nhiên thấy bóng dáng diễm lệ trước mắt, bước chân Mạc Tử Thần bước chân đột ngột dừng lại.

      Tử Cơ đen mặt nhìn Mạc Tử Thần nhưng thái độ vẫn có phần cung kính:

      "Vương phi như thế nào?"

      "Tiểu tư hỏi chuyện này làm gì?"

      " thẳng ra, ta sớm đoán việc như thế."

      Sắc mặt Tử Cơ vặn vẹo, mắt xếch mị tràn đầy tức giận, nàng cũng là người tâm cao khí ngạo, nhún nhường thương lượng với nàng ta thế nhưng chút thể diện cũng cho. Còn coi lời của vương gia như gió thoảng bên tai, làm sao nàng nhịn được.

      "Tử Cơ tiểu thư bớt giận, có thể là vương phi mới tới vương phủ, vẫn chưa tính tình vương gia. chừng sau mấy ngày nữa, nàng thông suốt."

      "Thông suốt?! Vậy ta phải đợi đến lúc nào?!"

      Mắt đẹp lên mấy phần tính toán, nhìn Mạc Tử Thần.

      "Quản gia, vậy làm sao với vương gia?"

      "Ta định cho vương gia."

      "Thôi, ta tự mình , ngươi ngủ trước ."

      "Cáo lui."

      Mạc Tử Thần biết tính mịn của Tử Cơ, trong lòng cười thầm, cũng khuyên can liền rời .

      Sáng sớm ngày thứ hai, Bảo Cầm vào phòng gọi Vãn Thanh tỉnh dậy, là Phong Huyền Dịch tới, nghe được thanh bước chân dồn dập bên ngoài, Vãn Thanh vội vàng mặc y phục.

      Cũng lâu sau đó, Phong Huyền Dịch và Tử Cơ tiến vào, Bảo Cầm vội vàng tiến lên gấp chăn, muốn chủ tử thất lễ.

      "Mới sáng sớm, vương gia vội vàng đến đây, có chuyện gì quan trọng sao?"

      Lạnh nhạt vuốt lại mái tóc dài của mình, sắc mặt Vãn Thanh bình tĩnh.

      "Bổn vương hỏi ngươi, vì sao ngươi đưa bạc tổ chức tiệc sinh thần cho Tử Cơ?!"

      "Tử Cơ? Vương gia, Tử Cơ là ai ?"

      "Đừng giả bộ ngu ngốc trước mặt Bổn vương, phải Tử Cơ đứng ở trước mặt ngươi sao!"

      Phong Huyền Dịch rống lên tiếng, Tử Cơ cũng to gan ngẩng đầu ưỡn ngực miệt thị nhìn Vãn Thanh, dáng vẻ muốn xem kịch vui.

      "Tất nhiên ta biết Tử Cơ đứng trước mặt ta, nhưng vương gia, vì sao ta phải đưa bạc cho nàng ta tổ chức tiệc sinh thần?"

      "Ngươi còn giả bộ ngu ngốc!"

      Tính khí Phong Huyền Dịch vốn nóng nảy, cộng thêm lần trước bị Vãn Thanh chọc giận, trong lòng tức giận, chưởng đánh vào bàn trà, bàn trà làm bằng gỗ lê thượng hạng trong nháy mắt vỡ vụn.

      "Vương gia, ta chỉ muốn câu trả lời hợp lý, thân là vương phi, quản lý sổ sách, ngân lượng là việc của ta. Nếu tùy tiện tìm nương rồi bắt ta đưa bạc, uy nghiêm của vương phủ để ở đâu?."

      Đem đai lưng thắt lại, khuôn mặt Vãn Thanh có phần vui, Mạc Tử Thần cũng nghiêng thân thể tựa vào khung cửa, tuy có Phong Huyền Dịch ở đó, nhưng cũng hề có bộ dáng hèn mọn.

      "Lại dám gọi tùy tiện như vậy?! phải ngươi sớm biết Tử Cơ nương là nữ nhân của bổn vương?!!! "

      " sao? Vậy xin hỏi Tử Cơ nương, ngươi là phu nhân vương gia hay là thiếp thất vương gia?"

      "Ngươi!"

      Phong Huyền Dịch thấy dọa được Vãn Thanh, cực kỳ tức giận, thấy nàng đúng lý lẽ, trong lòng càng thêm khó chịu.

      "Vương Gia nếu muốn ta đưa bạc, phải xin phép Thái hậu, ngươi nạp Tử Cơ nương làm thiếp, ta liền đồng ý đưa bạc. chỉ đưa tiền, ta cũng vì nàng mà mời bằng hữu của vương gia trong triều, để họ thấy dung nhan Tử Cơ nương mà vương gia sủng ái."

      Thời điểm Vãn Thanh ở Mộc phủ cũng thăm dò, sau khi ‘Vãn Thanh’ bị ám sát, vì để Vãn Thanh đồng ý hôn này, Thái hậu hạ chỉ Phong Huyền Dịch được nạp thiếp thất khi chưa có đồng ý của Vãn Thanh.

      "Ngươi!"

      Phong Huyền Dịch kìm nén đến ra lời, gương mặt tuấn tú đỏ lên.

      Tử Cơ ngờ Vãn Thanh ngay cả mặt mũi vương gia cũng màng, nụ cười tối lại, mắt đẹp xoay chuyển, ngay lập tức đổi sang bộ mặt khác.

      "Vương Gia, như vậy cũng được, ta biết vương phi nhìn ta vừa mắt, muốn sớm đuổi ta xuất phủ, ta , dám ở lại làm trễ nãi vương gia vương phi, cáo từ!"

      Mềm mại nhấc chân ra ngoài, cũng biết là vô tình hay cố ý, tới bên cạnh Phong Huyền Dịch liền mềm nhũn té xuống.

      Đau lòng người thương, Phong Huyền Dịch vội vươn tay đỡ nàng ta, thấy người trong ngực khép chặt hai mắt, ngất lửa giận càng thêm bành trướng.

      "Mộc Vãn Thanh! Đừng tưởng rằng bổn vương hết cách với ngươi, ngươi chờ đó cho Bổn vương!"

      Dứt lời ôm thân thể uyển chuyển của Tử Cơ nhanh chóng rời .

      Mạc Tử Thần liếc mắt nhìn Vãn Thanh, cặp mắt trong suốt lên mấy phần khâm phục, dám khiêu chiến Phong Huyền Dịch như thế, chưa từng thấy qua.

      Chương này có xuất của nam chủ tiếp theo, hai màn “ hùng ‘cứu’ mỹ nhân”.
      Last edited by a moderator: 10/10/14
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương13: dạo phố




      Edit: August97


      Vãn Thanh biết phong cách làm việc độc ác của Phong Huyền Dịch, trong lòng cảnh giác, nhìn nam nhân tựa khung cửa cười mê người, Vãn Thanh tức giận:

      "Nhìn cái gì, chưa thấy mỹ nữ bao giờ à?!"

      Mạc Tử Thần khẽ khom người xoay người rời , khuôn mặt mang theo nụ cười sáng lạn.

      Đêm, đen như mực.

      Trong vương phủ chỉ có mấy nha hoàn vội vã thắp đèn lồng qua.

      Đêm thu yên tĩnh đến doạ người.

      Trong lòng Vãn Thanh bình tĩnh, ngồi cạnh bàn vương phủ vẫn chưa có động tĩnh gì.

      trong những tính tình của Phong Huyền Dịch là nhẫn nại, nàng mấy lần chống đối liên tiếp, nhất định hành động.

      Ngáp cái, đợi lâu cũng mệt mỏi, chịu đựng được nữa, nàng thay quần áo muốn lên giường ngủ. Nhưng nghờ vừa mới nhắm mắt lại, từ cửa sổ truyền đến tiếng vang, cảnh giác ngồi dậy, Vãn Thanh nhíu mày nhìn bóng dáng đứng ở cửa sổ kia.

      Ba ngàn tóc đen xõa tung, bay trong gió , dưới cặp mày rậm là mắt xếch mị, thập phần mê hoặc lòng người, sóng mắt lưu chuyển quan sát Vãn Thanh, sống mũi cao, môi mỏng hồng nhạt khẽ nhếch, tăng thêm mấy phần hấp dẫn. Vạt áo nới rộng ra, lộ ra xương quai xanh mê người cùng da thịt màu mật ong.

      Trường bào màu đỏ rực lên trong đêm có phần quỷ dị, nhưng nàng lại thấy kinh ngạc nhiều hơn, nam nhân mị như thế xuất lúc này khiến Vãn Thanh thiếu chút nữa cảm thấy phải người, loài người có vẻ đẹp nhu như .

      Nam tử híp mắt, đứng ở trước cửa sổ vẫn động, Vãn Thanh nhận có gì đó đúng, thử lên tiếng.

      "Công tử là người hay quỷ?"

      Trong đôi mắt xếch tà mị lên mấy phần nụ cười, nhàng nhảy vào cửa sổ, tới Vãn Thanh.

      Mặc y phục, Vãn Thanh đứng lên, trong lòng có chút run rẩy, dù sao cũng nửa đêm, ‘người’ này xông vào lại chuyện.

      "Công tử?"

      Nam nhân trả lời, ngồi xuống trước bàn gỗ, ngón tay thon dài đưa ra tự rót cho mình ly trà, thân hình đỏ rực đưa lưng về phía Vãn Thanh.

      Cảm thấy sau lưng dâng lên mấy phần lạnh lẽo, lá gan Vãn Thanh coi như lớn, tiến lên ngồi đối diện .

      Có cảm xúc, vả lại sắc mặt bình tĩnh có dị thường, chắc hẳn phải là quỷ.

      "Ngươi đến giúp vương gia báo thù."

      Xoay xoay ly rượu trong tay, nụ cười trong mắt nam tử biến mất:

      "Muốn chết như thế nào?"

      "Giết ta?"

      Khuôn mặt Vãn Thanh lên nụ cười:

      "Vậy phải xem ngươi có bản lãnh này hay ?"

      Ly rượu tay dừng lại, trong mắt nam nhân xuất mấy phần nghiêm túc, đưa tay tiến lại gần Vãn Thanh.

      "Xem xem người ngươi mất thứ gì."

      Cường thế đoạt lấy chén trà trong tay , Vãn Thanh chú ý tới uống..., khách khí uống hơi cạn sạch, nhìn ánh mắt hơi kinh ngạc kia, trong mắt đều là nụ cười.

      "Vật ngoài thân."

      "Ta lấy ngọc bội của ngươi, ngươi cũng biết, vậy ngươi có biết ta bỏ cái giừ người ngươi?"

      Nụ cười trong mắt càng sâu, tay quơ quơ khối ngọc vừa lấy được từ người .

      Quả nhiên, ánh mắt nam nhân thay đổi, giống như nổi lên hứng thú, khóe miệng cười quyến rũ, .

      "Tạm thời bỏ qua cho ngươi."

      Thân ảnh đỏ rực nhanh chóng đứng lên, đối diện Vãn Thanh còn bóng dáng nào nữa. Ngoài cửa sổ lại nhảy vào con hồ ly lớn chừng bàn tay. Vãn Thanh định thần nhìn lại, bộ lông đỏ rực giống với trường bào của nam nhân kia, hồ ly như vậy nàng chưa từng thấy qua, có phần tò mò ôm nó vào trong ngực, Vãn Thanh cười vui vẻ.

      Tiểu hồ ly này sợ lạ, lần đầu tiên thấy Vãn Thanh rúc sâu vào trong ngực nàng.

      Ngày thứ hai tỉnh lại, Vãn Thanh chỉ cảm thấy trước ngực xuất nhúm lông mượt mà gì đó, vung tay lên cái, lại nghe được thanh đồ vật bị rơi xuống giường. Xoa xoa cặp mắt buồn ngủ, Vãn Thanh nhìn dưới giường, tiểu hồ ly đỏ rực đêm qua giương con ngươi màu hồng ngọc vô tội nhìn nàng. Sắc trời ngoài cửa sáng choang, lần đầu tiên nàng ngủ dậy trễ như thế.

      Đưa tay bế hồ ly lên giường, rời giường mặc xong quần áo, trong phủ vẫn có gì khác thường.

      Ở trong phủ hơn tháng, lâu chưa từng dạo phố, Vãn Thanh người thích ngồi chỗ, trong lòng có phần khó chịu, gọi Bảo Cầm lấy chút bạc chuẩn bị ra đường.

      Tiểu hồ ly kia vẫn theo bên chân nàng, hình như muốn rời , đưa tay nhấc nó đến vai, mang theo nó cùng nhau ra ngoài.

      Tiểu hồ ly có bộ lông đỏ rực cùng bạch y của Vãn Thanh tạo thành đối lập ràng. Người đường cũng chăm chú nhìn, rối rít bàn luận về tiểu hồ ly mới lạ này.

      chưa được bao lâu, Vãn Thanh nhìn thấy bóng dàng hết sức đáng ghét, Tư Mã Lưu Vân đứng ở phố bên cạnh, thân trường bào cao quý, vóc người cao lớn, búi tóc nhàng khoan khoái, cực kỳ đẹp, khuôn mặt mang theo nụ cười, tay phe phẩy chiết phiến. Đứng bên cạnh là hai đại nương, đám người tiến lại gần.

      Vãn Thanh vội xoay người hướng bên kia chạy , Tư Mã Lưu Vân nhìn thấy nàng, vội vàng đuổi theo sau.

      Chân Vãn Thanh lướt như bay, vòng qua phố lại phố, qua rất nhiều hẻm , có ý muốn dừng lại.

      Có chút bực mình xoay người, lại phát phải Tư Mã Lưu Vân, mà là ba đại hán trung niên diện mạo dữ tợn, Vãn Thanh kinh ngạc, quan sát góc hẹp xung quanh, biết từ khi nào tới ngõ tối này.

      mặt đại hán là nụ cười dọa người, từng bước từng bước đến gần Vãn Thanh.

      "Chậm , các ngươi muốn bạc ta đều có thể cho các ngươi!"

      Hốt hoảng gỡ túi tiền xuống, ném vào trước mặt mấy người.

      kẻ cầm đầu nhận lấy bạc ước lượng, nhưng có ý tứ rời , mặt mang điệu cười dâm tà, cùng hai tiểu đệ tiến đến gần Vãn Thanh.

      Tiểu hồ ly kia nhận ra có nguy hiểm, vùi vào bên tai Vãn Thanh.

      Vãn Thanh quan sát ba người trước mắt chút, đều có vóc người to lớn, cánh tay to, cũng biết bọn họ có võ công hay , trong lòng có phần khiếp đảm, muốn chạy lại phát phía sau là góc chết.

      Mắt thấy cánh tay của kẻ duỗi tới, Vãn Thanh cũng kịp nghĩ nhiều như vậy, giơ tay muốn “chào hỏi” mặt , đánh đánh trúng, nhưng lợi hại như tưởng tượng.

      Đại hán nhanh chóng lấy lại tinh thần, giơ tay muốn bắt Vãn Thanh.

      định liều “cá chết lưới rách”, trước mặt lại xuất bàn tay thon dài, nắm cổ tay đại hán kia, xoay người đem tên đó ngã lăn quay ra đất. Hai người khác thấy lão đại bị đánh, vội vàng tiến lên, nhưng mới đánh hai ba cái bị nam nhân trước mặt giải quyết.

      Té nhào đất ngừng kêu rên, mặt mấy nam nhân vẻ đầy khổ sở.

      Vãn Thanh đứng ở bên, Tiểu Hồ cũng chui ra, mặc dù nàng nghĩ tới người cứu nàng lại là Tư Mã Lưu Vân, nhưng xác thực, gương mặt chính khí trước mắt là .

      "Cám ơn."

      Thanh có vài phần khó chịu, Vãn Thanh nhìn cái, khuôn mặt của cũng nhếch nhác như nàng nghĩ.

      "Nàng sao chứ?"
      Last edited by a moderator: 10/10/14
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 14: Ai cũng phải là địch nhân



      Edit: August97


      Trong đôi mắt đen nhánh kia tràn đầy quan tâm, còn cố ý đưa tay kéo người Vãn Thanh qua nhìn xem.

      Trong lòng có phần khinh bỉ lòng dạ hẹp hòi của mình, thanh Vãn Thanh đầy buồn bực.

      " có việc gì."

      "Ta đưa nàng trở về."

      Thấy khuôn mặt Vãn Thanh vẻ khác thường, Tư Mã Lưu Vân mới thở dài hơi, tay vẫn nắm lấy cổ tay Vãn Thanh.

      " cần."

      Xấu hổ khi ở cùng chỗ với , dù sao nàng thể coi như chưa xảy ra chuyện ngày đó.

      "Nếu như đường lại gặp phải bọn người đó nàng làm sao thoát thân, đừng từ chối nữa, ta với nàng cùng nhau trở về, thuận tiện thăm vương gia chút.”

      Cũng biết là có để ý Vãn Thanh hay , Tư Mã Lưu Vân có ý tứ mình rời .

      lay chuyển được , chỉ có thể cùng trở về.

      Mới ra ngoài bao lâu, Vãn Thanh nhìn sắc trời chút, nhíu nhíu mày.

      "Khó có được lần ra ngoài, lại có Hộ Hoa Sứ Giả, thể dạo lát được."

      Rốt cuộc xấu hổ nở nụ cười, Vãn Thanh nhìn về phía Tư Mã Lưu Vân, khuôn mặt đầy mong đợi.

      "Nàng mở miệng tất nhiên ta cự tuyệt, muốn đâu ta đều theo."

      Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn Tư Mã Lưu Vân, cảm thấy còn chán ghét như trước, cùng dạo đường phố. hồi lâu chân cũng hơi đau, Vãn Thanh nhìn xung quanh, bên bờ sông có đình nghỉ chân.

      "Có nghỉ chút ?"

      Nhìn ra ý niệm của Vãn Thanh, Tư Mã Lưu Vân nhấc chân tới, thái độ ôn hòa.

      Nhìn từ xa thấy trong đình kia ngồi hai người, Vãn Thanh cũng phải là người sợ người lạ, bước chân cũng nhanh hơn mấy phần.

      Lúc thấy hai người bên trong, Vãn Thanh cảm thán cái thế giới cổ đại này quả là nơi tuyệt diệu. Ngồi phiến đá là nam tử cầm trong tay chiếc quạt xếp, phía vẽ Hắc Long và đề bài thơ, đứng gần nên thấy mấy câu thơ này.

      Vãn Thanh quan sát nam nhân kia, tóc đen dùng cây trâm vàng khắc Bàn Long cố định, ngũ quan củ ấu đẹp tựa khắc, tròng mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào Vãn Thanh, cặp môi đào hơi nhấp khi Vãn Thanh và Tư Mã Lưu Vân tới gần. mặc trường bào nguyệt sắc(*) thêu tường vân, tôn lên vóc người cao ngất, dưới chân là đôi giày bó Thượng Hải khảm hai bảo thạch to bằng quả trứng cút.

      (*)Trường bào nguyệt sắc: Y phục màu trắng ngà (trắng đục), tựa ánh trăng.

      Ngồi sau lưng nam nhân là nam nhân áo đen cao lớn, sắc mặt lạnh lùng, đôi con ngươi sắc bén như chim ưng cũng quan sát Vãn Thanh và Tư Mã Lưu Vân.

      Bị nhìn chăm chú được tự nhiên, Vãn Thanh hất đầu thèm để ý.

      Mặt trời càng lúc càng lớn, trước mắt chợt lóe, mắt Vãn Thanh dừng lại ở bên hông nam tử ngồi phiến đá. Bên hông là ngọc bội màu lục bích được treo bên đai lưng nạm vàng, tên đó khắc hai chữ: Thiên Ngạo.

      Trong lòng Vãn Thanh cả kinh, nhìn lại nam tử ăn mặc phú quý nhưng mất hài hòa, chẳng lẽ lại là Đương kim Hoàng đế?

      Nàng ở trong phủ nghe Bảo Cầm qua, huynh trưởng của Phong Huyền Dịch cũng chính là Đương Kim Hoàng Đế tên là Phong Thiên Ngạo, diện mạo cùng dạng với Phong Huyền Dịch, đều là tuấn mỹ vô song, tính tình lại trái ngược với Phong Huyền Dịch, bạo ngược thành tính, ôn hòa thiện lương.

      Nhìn lại gương mặt nam tử kia, theo bản năng Vãn Thanh cũng cảm thấy dáng dấp của cùng với Phong Huyền Dịch có mấy phần tương tự.

      " nương nhìn ta?"

      Giống như nhận ra ánh mắt lớn mật của Vãn Thanh, khuôn mặt nam tử hơi nghiêng, nở nụ cười.

      "Xin lỗi." Vãn Thanh quay đầu , nhưng trong lòng thấp thỏm, nhìn bộ dáng nghiêm túc của nam nhân sau lưng , người này là Đế Vương thể nghi ngờ.

      Tư Mã Lưu Vân cũng là người thông minh, vội cười ha ha lên trước Vãn Thanh.

      "Công tử chớ trách."

      Nam nhân cười nhìn hai người, cũng để lộ cảm xúc gì.

      "Công tử, có muốn chuyển sang nơi khác hay ?"

      Nam nhân cao lớn sau lưng hơi nghiêng người, tiến tới bên tai nam tử câu, mặc dù thanh rất , nhưng Vãn Thanh cùng Tư Mã Lưu Vân vẫn nghe ràng.

      " cần, khó có lần ra ngoài chuyến, gặp phải vị công tử cùng nương này cũng là duyên phận, nhưng biết ta có quấy rầy hai vị ?"

      " ."

      Khuôn mặt Vãn Thanh lộ ra nụ cười, Bảo Cầm từng qua Đương Kim Hoàng Đế văn võ song toàn, hơn nữa cầm kỳ thi họa đều thâm ảo, ở nơi bên hồ này muốn cầm kỳ thư họa cũng được rồi. Thi từ? Vãn Thanh liếc mắt nhìn quạt xếp trong tay nam tử.

      "Bài thơ quạt là công tử tự ngâm?"

      "Như thế nào?"

      "Thơ hay."

      Nụ cười mặt nam nhân lớn hơn mấy phần, nhìn thời khắc Vãn Thanh có ý tách ra khoảng cách cùng Tư Mã Lưu Vân, nụ cười nơi đáy mắt càng lớn.

      "Tại hạ Hoàng Thiên Ngạo, phương danh nương?"

      "Mộc Vãn Thanh, nhìn công tử cũng là văn nhân mặc khách (người có học thức, biết làm thơ – văn), ngại nghe bài thơ ta vừa làm chút?"

      "Xin rửa tai lắng nghe."


      “Dữ quân vi cận biệt, Bất thí viễn tương tư.
      Lạc nhật bình hồ thượng, Khán sơn đối thử ." (*)


      Trong đầu nhanh chóng ra bài thơ, Vãn Thanh đọc rất diễn cảm, có vần điệu. Dù sao tại cổ đại này cũng có người biết.

      Nam nhân trầm mặc chút, hồi lâu mới ngẩng đầu lên: "Thơ hay."

      Ánh mắt Tư Mã Lưu Vân dừng người Vãn Thanh, nhìn lướt qua nam nhân cười kia, sắc mặt có phần vui.

      "Ta thế dưng lại biết nàng làm thơ?"

      "Chuyện ngươi biết còn nhiều lắm."

      Liếc mắt nhìn Tư Mã Lưu Vân cái, Vãn Thanh nghiêng người ngồi đối diện nam tử kia, nam tử vẫn nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn sắc trời, mới từ từ mở miệng.

      "Sắc trời còn sớm, tiểu thư có nể mặt cùng ta ăn bữa cơm?"

      "Được."

      Vãn Thanh mở miệng đồng ý rất sảng khoái, Tư Mã Lưu Vân dùng đại lực kéo nàng, suýt nữa đứng vững té ở trong ngực , lại thấy mặt lạnh hừ tiếng.

      " cần, ta đưa nàng trở về."

      "Chủ tử nhà ta chuyện cùng nương, ngươi chen miệng vào làm gì."

      Nam nhân đứng sau lưng người kia rốt cuộc nhịn được mở miệng, vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta rét mà run.

      "Cáo từ!"

      -----------



      (*)Bài thơ: "Vãn ngày hồ thượng gửi sở tư" ("晚日湖上寄所思") (Tác giả: Lý Hoa ???)

      Nguyên văn:

      "与君为近别,不啻远相思。落日平湖上,看山对此时。"


      Tạm dịch:
      "Cận kề cùng quân vương, khác nào xa thương nhớ
      Chiều tà in mặt hồ, hướng về núi đáp lời.”


      Bản "tạm dịch" về mặt chữ chắc đúng khoảng 60%, còn ý nghĩa mình quả là bó tay.

      Mong các bạn thông cảm.
      Last edited by a moderator: 10/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :