1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đệ nhất ác phi - Hạ Ma Ma (Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 4.2: Vào Vương phủ

      Edit: August97


      Buổi trưa, Mộc gia sắp xếp bữa tiệc, Mộc Vân Hạc cùng Mộ Chiết Lan đều diện.


      Nhưng Phong Huyền Dịch cũng coi trọng mặt mũi Mộc Thiên Hải, vốn là buổi tối mới , nhưng vừa ăn cơm trưa xong, liền trong phủ còn có việc nên phải ngay, là để Vãn Thanh quen thuộc với cảnh quan trong Vương phủ.


      Dĩ nhiên Mộc Thiên Hải cự tuyệt hay hoài nghi lời . Ngay sau đó triệu tập toàn bộ người làm trong phủ đồng loạt tới đại môn đưa tiễn Vãn Thanh. Hạ Uyển Dung nhìn xe ngựa xa xa mà rơi nước mắt.


      Trong lòng Vãn Thanh là tư vị gì, ở đại nàng là nhi chưa từng biết đến tình thương của cha mẹ, đột nhiên được quan tâm như vậy khiến nàng ít nhiều xúc động, nhận thấy hốc mắt ướt át, Vãn Thanh vội xoay mặt tránh ánh mắt Phong Huyền Dịch.


      Xe ngựa chòng chành lắc lư hồi lâu, hai người ai câu.


      Đến Dịch vương phủ, Phong Huyền Dịch nhảy xuống xe ngựa, coi như lễ độ đưa tay về phía nàng.


      Vãn Thanh nghĩ rằng muốn đỡ nàng xuống xe, liền đưa tay tới, chỉ thấy ghét bỏ hất tay ra, suýt nữa làm nàng té ngã.


      "Ngươi!"


      "Bổn vương muốn ngươi đem bọc quần áo đưa tới, ai khiến ngươi duỗi người tới!"


      Phong Huyền Dịch khinh miệt nhìn Vãn Thanh, khuôn mặt tuấn mỹ lên nụ cười ác ma.


      Trong lòng Vãn Thanh Tâm hết sức tức giận, bỗng đứng lên cười tiếng,


      " ra là như vậy."


      Nhanh nhẹn nhảy lên xe ngựa lần nữa, Vãn Thanh tinh mắt đem bọc quần áo chứa gương đồng cùng các loại đồ trang sức mang ra, rút cây trâm đầu cắm vào trong bao quần áo, nhắm ngay vị trí Phong Huyền Dịch mà ném thẳng tới.


      Phong Huyền Dịch hả hê đưa tay nhận, vừa hay đụng phải chỗ sắc nhọn của cây trâm, đau đến quát to tiếng.


      "Ngươi dám ám toán Bổn vương!"


      "Ngươi là tướng công của ta, ta làm **** với tướng công chẳng lẽ là phạm pháp?"



      (Ám toán = ; làm **** = XXOO = . Ở đây Vãn Thanh chơi chữ: đồng .)



      Cặp mắt Phong Huyền Dịch phóng hỏa, trừng mắt nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, đem cây trâm cắm về. Chuyển tay hướng Vãn Thanh ném nhanh tới, Vãn Thanh chút hoang mang nhấc chân giẫm lên bọc quần áo, cười nhặt lên.


      "Mấy thứ này đều là đồ cưới của ta, tướng công chớ nổi giận, nên cùng tiểu nữ tử như ta so đo."


      "Vương Gia."


      Thị vệ gác cửa thấy chủ nhân trở lại, vội vàng chạy tới. Vãn Thanh ném bọc quần áo trong tay về phía y, thị vệ tiếp được, trong mắt mảnh mê mang.


      "Đây là vương phi, giúp nàng đem mấy thứ kia đưa đến Đông viện ."


      Phong Huyền Dịch phất tay áo, mình bước vào vương phủ, nhìn Vãn Thanh cùng người hầu ở phía sau.


      Thị vệ ân cần chạy đến bên cạnh Vãn Thanh, nhanh nhẹn đem mấy thứ kia mang vào.


      Theo thị vệ trong phủ vòng vo hồi lâu rốt cuộc đến Đông viện kia.


      Vãn Thanh là người sợ người lạ, nên khi nhìn thấy nha hoàn, người làm trong phủ, nàng đều thân thiết chào hỏi, gọi là càng gặp càng quen .


      Đông viện rất lớn, bên cạnh còn có gian phòng đặc biệt để của hồi môn cùng phòng ở cho nha hoàn. Trong sân trồng mảng hoa rộng lớn biết tên, bên trái có rừng trúc, trước mặt rừng trúc còn có ao sen, vài con vịt vẫy vẫy cánh kêu oác oác.


      Coi như nơi thanh tĩnh, vị trí cũng tệ, bọn hạ nhân đặt đồ xuống liền ai đường nấy, chỉ để lại nha hoàn hồi môn Bảo Cầm Vãn Thanh mang tới ở trong phòng dọn dẹp.


      Ra khỏi gian phòng , Vãn Thanh nhìn bên ngoài chút, khí trong lành làm người ta hết sức thoải mái.


      "Vương phi."


      nghe thấy tiếng bước chân, Vãn Thanh sợ hết hồn, vừa quay đầu lại bắt gặp gương mặt tuấn tú phóng đại hướng tới phía nàng.


      Dưới hàng lông mi đen dày là cặp mắt trong suốt dễ nhìn, liếc mắt nhìn qua, hấp dẫn người nhất là cặp mắt kia, sạch dính bụi trần, sống mũi cao, môi hơi mím thanh tú. Da thịt trắng nõn nhẵn nhụi đến mức Vãn Thanh cũng có chút mặc cảm.


      Gió thổi qua, làm bay tóc đen như mặc ngọc cùng ống tay rộng của . Cẩm bào tơ tằm trắng thượng hạng, mặc người toát lên vẻ phiêu dật bất phàm.


      "Vương phi?"
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 5: Lần đầu tiên gặp gỡ

      Edit: August97

      ( đoán ra nhân vật mới xuất chưa? Nam chủ tiếp theo đó ^^
      Nữ phụ cũng chuẩn bị lên sàn, màn xuất khá là cẩu huyết.)



      "Công tử có chuyện gì?"


      Vãn Thanh trấn định lại, nhìn nam tử thanh tú trước mặt.


      "Ta là quản gia của vương phủ, vương phi gọi ta Mạc quản gia là được. Vương phi mới vào vương phủ, ta tới hỏi xem còn cần thêm gì nữa , nếu thiếu gì bảo nha đầu tới tiếng cho ta biết là được."


      thanh dịu dàng làm người nghe rất thoải mái, thái độ Mạc Tử Thần cũng rất cung kính.


      " ra là quản gia."


      Vãn Thanh nhìn lên nhìn xuống đánh giá , thế nào cũng cảm thấy giống, quản gia Mộc gia cả ngày đều là cong eo hình cách cung, nhưng lại eo lưng thẳng tắp, còn tuấn lãng trẻ tuổi như vậy.


      "Ta thiếu gì cả ."


      "Vậy ta xuống trước, vương phi có việc gì phân phó xin cứ ."


      Vãn Thanh gật đầu, Mạc Tử Thần liền ngẩng đầu ưỡn ngực ra ngoài.

      "Tiểu thư, mọi thứ thu thập xong, người có muốn ra ngoài mua chút hương nhang hay ?"

      Nha đầu Bảo Cầm sau lưng cười rực rỡ, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.


      "Hương nhang? Mua hương nhang làm gì, giấc ngủ của ta rất tốt, cần mua."


      " phải, tiểu thư, … chẳng phải hôm nay là ngày đầu tiên người tới vương phủ sao, nếu buổi tối vương gia đến …"


      Bảo Cầm cúi đầu, có chút ngượng ngùng, thanh cũng dần.


      Vãn Thanh biết là Hạ Uyển Dung dạy nàng nên cũng thêm nữa, phất tay bảo nàng rời .


      mình đứng trong viện rộng rãi, Vãn Thanh có chút nhàm chán, nhìn vườn hoa náo nhiệt phía trước chút, liền nhấc chân qua.


      hồi tiếng cười thanh thúy xen lẫn tiếng bàn luận truyền đến, Vãn Thanh rón rén lại gần nghe các nàng trò chuyện.


      "Ai vậy?"


      "Vừa rồi ta nghe tiểu ca gác cổng , vương gia dẫn theo nương dáng dấp xinh đẹp trở lại, còn nàng là vương phi !"


      " phải ít ngày trước mới vương phi chết sao, sao giờ lại xuất vương phi ?"


      "Ai mà biết được, chỉ là nếu vương gia có tân sủng, xem xem Tử Cơ nương còn dám ngông cuồng như vậy hay . Các ngươi biết , hôm nay ta đưa bữa sáng cho nàng ta, cẩn thận làm đổ chút canh, bị nàng ta phạt quỳ hai canh giờ, đến lúc này chân vẫn còn đau!"


      Nghe những nha hoàn trước mặt ngươi câu ta câu, Vãn Thanh cũng hiểu đại khái, Dịch vương phủ quả nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân được Phong Huyền Dịch cực kỳ sủng ái.


      Ưa thích nữ nhân tại sao lại dám truyền tin? Khóe môi Vãn Thanh lên nụ cười, thân phận nữ nhân kia nhất định trong sạch.


      "Ngươi là nha đầu phòng nào! Tại sao lại núp ở nơi này nghe lén!"


      Vãn Thanh đứng ở sau lưng bọn họ lâu nên bị phát .


      "Ta vừa tới vương phủ, còn chưa quen thuộc những chỗ này, nếu mạo phạm, kính xin các tỷ tỷ thứ lỗi."


      "Thứ lỗi cái gì, đều là nha hoàn, sao có thể tức giận với ngươi."


      nha hoàn cao to mặc hồng y đưa tay kéo Vãn Thanh lại gần, mấy người còn lại cười thân thiện với Vãn Thanh.


      Quan sát mấy người này chút, cơ hồ đều là nữ tử mười bảy mười tám tuổi, mặc dù dáng dấp tính xinh đẹp, nhưng cũng hết sức thanh lệ.


      " chịu làm việc còn ở nơi này làm gì! xấu bản phu nhân?"


      Thời điểm cùng mấy nha hoàn xúm lại càu nhàu, thanh bén nhọn truyền đến từ sau lưng Vãn Thanh, chủ nhân của thanh kia có vẻ vô cùng tức giận, đưa tay chộp vào tay Vãn Thanh, đẩy Vãn Thanh sang bên.


      Vãn Thanh chỉ cảm thấy cánh tay mình hết sức đau đớn, nhìn lại những nha hoàn kia, mấy người sợ đến hồn bay phách tán, sớm quỳ xuống xin tha.


      Vãn Thanh nhìn dáng vẻ này của họ cũng hiểu sủng ái của Phong Huyền Dịch dành cho nữ nhân kia tới đâu rồi, dù sao trong vương phủ có người nào dám ngang ngược kiêu ngạo như thế.


      "Nô tỳ sai lầm rồi … Tử Cơ phu nhân, tha thứ cho nô tỳ, bọn nô tỳ sai lầm rồi."


      Mấy tiểu nha đầu kia sợ đến ra lời, thấy Vãn Thanh vẫn đứng bên vội vươn tay kéo nàng.


      "Mau tới cầu xin Tử Cơ phu nhân a, ngươi cần mạng nữa sao?!!!"


      Vãn Thanh hất tay của nàng ra, đứng yên nhúc nhích, ánh mắt chuyển sang bóng dáng diễm lệ màu tím tới.


      Y phục màu tím tươi đẹp dài kéo đất, eo thon được thắt chặt bằng dải lụa, nổi bật phần eo đến nắm tay. đầu cài cây trâm San Hô bảy màu, nổi bật lên khuôn mặt như phù dung (1). Mặt mũi diễm lệ, mắt phượng mị hoặc, tóc đen búi thành vân kế, phong thái ung dung. Minh châu lớn oánh sáng như tuyết lấm tấm lóe lên giữa đầu tóc đen.


      (1) Phù dung: Hoa quỳnh


      "Thế nào, ngươi còn quỳ cho bản phu nhân?"


      Lửa giận trong mắt Tử Cơ càng lớn, nhìn Vãn Thanh trước mặt đầy căm tức, đặc biệt là khi thấy gương mặt tuyệt sắc của nàng, trong lòng kinh hoảng, ngàn vạn lần thể để Vương Gia thấy nữ nhân này.


      "Phu nhân? Ngươi là phu nhân phủ Vương Gia ?"


      Vãn Thanh cười, bóng người màu tím trước mặt càng thêm tức giận, dáng người yểu điệu hoa lệ có chút run rẩy.


      "Ngươi … ngươi thế nhưng biết bản phu nhân? Có tin ta bảo vương gia chém đầu ngươi hay !"


      Thanh Tử Cơ lớn dọa người, hai nha hoàn cao lớn sau lưng thấy chủ tử chịu thua thiệt vội tiến lên.


      "Ta ở đây chờ, phiền toái tiểu thư Tử Cơ khi gặp vương gia thuận tiện với tiếng, tên ta là Mộc Vãn Thanh."


      "Mộc, Mộc Vãn Thanh!"


      Mấy tiểu nha hoàn quỳ cũng hoảng sợ, mặc dù họ chưa từng thấy diện mạo nữ nhân mà vương gia muốn thành hôn, nhưng vẫn từng nghe tên.


      "Ngươi! Ngươi phải là chết rồi sao!"


      Trong mắt Tử Cơ lóe lên mấy phần hốt hoảng, lâu sau lại khôi phục bình thường,


      "Ngươi … con nha hoàn này, sợ bản phu nhân phạt ngươi nên mới đưa chuyện Mộc tiểu thư ra ! Hừ, Mộc tiểu thư bị đâm chết trong kiệu hoa dân chúng đều tận mắt nhìn thấy, cho dù ngươi muốn giả mạo cũng phải tìm người có sức thuyết phục! Chống đối bản phu nhân như thế, còn giả mạo Mộc tiểu thư, ngươi phải nhận tội gì!"


      Tử Cơ gầm lên tiếng, hai nha hoàn tráng kiện sau lưng liền tới bên cạnh Vãn Thanh.


      "Hôm nay ta thay vương gia dạy dỗ con nha hoàn này! Đánh cho ta!"


      Hai nha hoàn kia giơ tay lên, Vãn Thanh vẫn nở nụ cười, thân thể khôi phục sai biệt lắm, cũng biết công phu quyền cước trước kia còn dùng được hay , muốn động thủ, lại truyền đến tiếng gầm từ sau lưng.


      "Dừng tay!"


      Vãn Thanh quay đầu lại, sắc mặt Tử Cơ vui, Mạc Tử Thần hai tay chắp sau lưng cau mày tới, đẩy ra hai nha hoàn xông về phía Vãn Thanh, sắc mặt xanh mét.


      "Đây là vương phi, các ngươi muốn làm gì!"


      Mạc Tử Thần vừa , Tử Cơ cùng mấy nha hoàn giật nảy mình, Vãn Thanh vẫn cười ôn hòa, sắc mặt Tử Cơ từ đỏ chuyển qua xanh mét, cuối cùng biến thành đen.


      "Mạc quản gia, vương phi phải chết rồi sao? Chính tai ta nghe vương gia !"


      "Ngươi muốn bổn vương phi chết sao?"


      Thanh Vãn Thanh lạnh mấy phần, tiến lên vài bước, rất có phong phạm của đương gia chủ mẫu.


      "Làm sao ta dám?"


      Nhìn dáng dấp Tử Cơ có vẻ sợ hãi Mạc quản gia, thanh cũng mấy phần, chân cũng bắt đầu lui về phía sau.


      "Tử Cơ nương, xin hỏi ngươi là phu nhân phủ vương gia? Bổn vương phi mặc dù mới đến vương phủ, nhưng vẫn biết trong phủ vương gia có cơ thiếp, làm sao ngươi dám tự xưng là bản phu nhân?"


      Thanh Vãn Thanh lớn vài phần, thu hồi vẻ mặt cười cợt. mặt chúng nha hoàn đều lộ nụ cười, Mạc Tử Thần đứng ở bên cau mày.


      "Ta...ta."


      P/S:
      Các nàng có ý kiến gì về xưng hô giữa Vãn Thanh với chàng quản gia ?
      Au nghĩ xưng ta – vương phi, ta – quản gia chắc là ổn nhỉ?
      Chưa tìm được từ xưng hô nào khác để làm mất cái “ngạo” của này.

      Ừm, rất là nghi ngờ cái chết của “Vãn Thanh” có liên quan đến mụ Tử Cơ.
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 6: Tiếp nhận Kim Ấn


      Edit: August97


      "Quản gia, ngươi xem rốt cuộc vương gia có mấy phu nhân?"


      "Chỉ có mình vương phi."


      ràng Mạc Tử Thần đứng về phía Vãn Thanh, cách chuyện với Vãn Thanh hoàn toàn bất đồng với Tử Cơ.


      Tử Cơ tức giận trợn trắng mắt nhưng cũng vô cùng bất đắc dĩ, nàng hiểu nếu trong phủ mà đắc tội với Mạc Tử Thần sau này nhất định sống dễ chịu.


      "Vương phi, thần thiếp biết sai rồi."


      Mặc dù trong lòng phục, Tử Cơ vẫn cắn răng xin lỗi Vãn Thanh.


      "Lỗi ở đâu?"


      "Thần thiếp nên tự xưng là phu nhân."


      Nghiến răng mạnh hơn, trong mắt Tử Cơ lóe lên lệ khí, trước mặt nhiều người lại bị nhục nhã như thế, thù này nhất định phải báo!


      "Các ngươi ở nơi này làm gì!"


      Vãn Thanh còn muốn , Phong Huyền Dịch tới. Tử Cơ vừa thấy lập tức thay đổi sắc mặt, mắt xếch câu hồn nặn ra vài giọt nước mắt.


      Dĩ nhiên Phong Huyền Dịch nhịn được dáng vẻ như vậy của người thương, chút nghĩ ngợi, chỉ vào Vãn Thanh, rống lên:


      "Ngươi làm gì nàng?"


      "Vương Gia, vương phi chỉ với Tử Cơ tiểu thư, sau này nên tới viện của vương phi nhiều chút, hề có ý gì khác."


      Hiển nhiên Tử Cơ ngờ Mạc Tử Thần che chở cho Vãn Thanh, lệ trong mắt muốn chảy xuống cũng được, nghẹn trở về cũng xong, nhìn Phong Huyền Dịch quay đầu lại, Tử Cơ chật vật cười tiếng.


      "Đúng, đúng a, là gió thổi hạt cát bay vào mắt thiếp, vương gia đừng trách lầm người khác."


      " sao?"


      Phong Huyền Dịch vẫn yên lòng trợn mắt nhìn Vãn Thanh, kéo Tử Cơ .


      Mạc Tử Thần cười cười với Vãn Thanh, cũng xoay người rời .


      Mấy tiểu nha hoàn rối rít quỳ xuống, mặt còn vẻ sợ hãi.


      "Đứng lên , sau này vẫn còn nhờ các ngươi chăm sóc ta."


      Thấy dáng vẻ Vãn Thanh hiền lành, mấy nha hoàn đều khỏi lộ ra nụ cười thụ sủng nhược kinh.


      Sau khi Vãn Thanh bảo mấy người tản , Mạc Tử Thần ở phía trước còn chưa xa, hình như sai bảo người hầu khuân đồ, thấy Vãn Thanh nhìn mình, xoay người cười cười với nàng, hết sức dịu dàng. Vãn Thanh chỉ cảm thấy nhịp tim đập nhanh, nhưng nghi ngờ trong lòng cũng nhiều hơn mấy phần, vì sao lại giúp nàng?

      --------------------


      tháng sau…


      "Vương phi, đây là tiền chi tiêu của người tháng này."


      Vãn Thanh tưới hoa trong viện, Mạc Tử Thần đem túi tiền tới.


      mặt là nụ cười vô cùng rực rỡ, đem tiền nhét vào trong tay Vãn Thanh.


      Bởi vì đến mà Vãn Thanh mới nhớ tới, sổ sách trong phủ phải do vương phi trông coi sao? tháng này rất ít khi nhìn thấy Phong Huyền Dịch, cũng chưa với nàng được mấy câu, chớ chi là chuyện này.


      Vãn Thanh cười cười nhận bạc, nhìn nụ cười của Mạc Tử Thần mà có vẻ như trong lòng hiểu ra điều gì.


      " có việc gì ta trước, vương phi có việc phân phó cứ tìm ta."


      Vãn Thanh tiễn rời , nụ cười có chút cứng đờ, ra khỏi Đông viện muốn tìm Phong Huyền Dịch lại phát mình biết ở đâu.


      Tùy ý kêu nha hoàn dẫn đường, xa xa nhìn thấy bóng dáng cao lớn múa kiếm trong rừng, nha hoàn dẫn Vãn Thanh tới bên ngoài rừng trúc liền rời .


      Hiển nhiên Phong Huyền Dịch chú ý đến người phía sau, luyện kiếm lâu nên trán xuất tầng mồ hôi mịn, đất còn có vùng cỏ lớn bị chém đứt.


      Thấy có ý định dừng lại, Vãn Thanh cũng tiện lên tiếng quấy rầy.


      Đứng lâu nên chân có chút mỏi, Vãn Thanh cử động chân nhưng ngờ đá phải cây trúc lớn bên cạnh. Phong Huyền Dịch nghe được tiếng động cũng quản phía sau là người nào, liền tung chưởng.


      Vãn Thanh chỉ cảm thấy từ bụng truyền đến hồi quặn đau nóng rát, Phong Huyền Dịch thế nhưng ngu ngốc cầm kiếm nhanh chóng đâm tới.


      Vãn Thanh trơ mắt nhìn lưỡi kiếm tiến lại càng ngày càng gần, luống cuống tay chân nhặt lên thân trúc đem chắn trước mặt mình.


      tiếng vang thanh thúy…


      Vãn Thanh ngẩng đầu, vậy mà thân trúc bị chặt đứt?!!!


      Lòng bàn tay càng ngày càng nóng, giơ tay vung sang bên cạnh cái, cây trúc lớn chừng miệng bát nhanh chóng bị đốn ngã xuống.


      Phong Huyền Dịch ngây người, có phần chần chờ nhìn Vãn Thanh.


      "Vương gia."


      Vứt bỏ thân trúc, tuy có chút hiếu kỳ tại sao mình lại có chưởng lực lớn như thế, nhưng Vãn Thanh cũng hiểu nàng chọc giận Phong Huyền Dịch rồi.


      "Ngươi tới tìm Bổn vương làm gì!"


      Phong Huyền Dịch trợn mắt giận dữ nhìn nàng, lần so chiêu vừa rồi khiến vô cùng khó chịu.


      "Ta tới hỏi vương gia chút, ta là vương phi, vì sao ngân lượng trong phủ giao cho ta quản lý?"


      "Kim Ấn của phủ ở chỗ Tử Thần, chính ngươi tự lấy . Nhưng Bổn vương cảnh cáo ngươi, tiền chi tiêu hàng tháng của Tử Cơ phải là hai mươi lượng, sau khi lấy Kim Ấn tuyệt đối được làm khó nàng."


      Phong Huyền Dịch cau mày nhưng cũng làm khó Vãn Thanh.


      Vãn Thanh giờ hiểu được vì sao Tử Cơ lại muốn đắc tội Mạc Tử Thần. Phong Huyền Dịch đem Kim Ấn giao cho chính là để trông coi quản lý mọi việc trong phủ, có thể thấy được Phong Huyền Dịch tin tưởng ra sao.


      "Cám ơn vương gia, ta đây trước."


      Thấy vẻ mặt ghét bỏ của Phong Huyền Dịch, Vãn Thanh cũng chẳng thèm nán lại làm gì, xoay người liền .


      "Khoan !"


      Phong Huyền Dịch có vẻ nhớ tới gì đó, ánh mắt có chút tránh né:


      "Ai dạy ngươi võ công?"


      "Võ công? Ta chưa từng học, ngược lại có học qua mộ ít công phu quyền cước."


      Chân mày Phong Huyền Dịch càng nhíu lại sâu hơn, lấy chưởng lực vừa nãy cảu Vãn Thanh, sợ là chính cũng bằng.


      Phong Huyền Dịch nắm chặt quả đấm, kiếm tay bay múa càng thêm linh hoạt.


      -------------------


      "Mạc quản gia!"


      Hỏi thăm người hầu trong phủ, Vãn Thanh mới biết Mạc Tử Thần ở tiểu viện độc lập này, cách bài trí mặc dù đơn giản, lại khiến người ta hết sức thoải mái.


      "Ai vậy!"


      Trong phòng truyền đến thanh kiên nhẫn, Vãn Thanh theo thanh vào.


      Mạc Tử Thần ngồi cạnh cửa sổ, bàn đặt sổ sách rất cẩn thận, ngón tay thon dài nhanh chóng di chuyển bàn tính(*).


      (*)Bàn tính: Thời xưa dùng để tính toán.


      Mạc Tử Thần thấy tiếng động, liền ngẩng đầu nhìn, thấy Vãn Thanh vào vội vàng đứng lên.


      "Vương phi, sao người lại tới đây?"


      Đem ghế cho Vãn Thanh ngồi, Mạc Tử Thần có phần giật mình, nhưng vẫn cung kính cười.


      "Vương gia bảo bổn vương phi tới lấy Kim Ấn, ngươi dọn dẹp sổ sách chút rồi đem tới chỗ bổn vương phi."


      Thấy sắc mặt Mạc Tử Thần biến hóa, sắc mặt Vãn Thanh cũng chuyển sang nghiêm túc.


      "Dù sao ta tới vương phủ tháng, nếu sau này mới tiếp quản chắc chắn thích hợp."


      "Nhưng ngân khố trong phủ từ trước đến giờ vẫn do chính ta quản lý, có phải vương phi nên giành chút thời gian làm quen việc này hay ?"


      "Bổn vương phi làm quen được tháng."


      "Vương phi trẻ tuổi như vậy, ở vương phủ hưởng cuộc sống an nhàn là được, chuyện tính toán này vô cùng vất vả."


      Mạc Tử Thần cười cười, trong mắt lướt qua tia kinh hoảng.


      "Mạc quản gia, ngươi là người thông minh, bổn vương phi tin tưởng ngươi cũng hiểu Kim Ấn đại biểu cho điều gì. Kim Ấn chỉ đại biểu cho việc trông nom tính toán sổ sách. Ta là vương phi danh chính ngôn thuận, những chuyện này đều là chuyện bổn vương phi nên làm, nếu luôn làm phiền đại nam nhân như ngươi, vương gia cùng bổn vương phi đều áy náy."


      "Vương phi."


      "Mạc quản gia, chẳng lẽ sổ sách có vấn đề?"


      "Tất nhiên phải!"


      "Vậy ngươi mau đem sổ sách thu thập rồi đưa tới, bổn vương phi muốn lần thứ hai!"


      Nhận thấy kháng cự của Mạc Tử Thần, Vãn Thanh hiểu nếu dứt khoát chỉ sợ vẫn còn muốn dây dưa.


      Lông mày Mạc Tử Thần nhíu lại, khuôn mặt tuấn lãng nhăn nhó, ánh mắt trong suốt mang theo tức giận nhìn Vãn Thanh chằm chằm.
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 7: Đừng hòng bới móc

      Edit: August97


      "Vương phi có thể nghe ta câu hay ?"

      Vãn Thanh muốn bước ra khỏi phòng, Mạc Tử Thần chút vui mừng .

      "Cứ , đừng ngại."

      "Vương phi có biết Tử Cơ tiểu thư ở trong phủ bao lâu rồi ?"

      " biết."

      "Hai năm, vương gia hết sức sủng ái nàng ta. Người có biết vì sao nàng ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện Kim Ấn?"

      "Bổn vương phi cần biết nhiều như vậy, ngươi có lời gì muốn cứ thẳng ra ."

      Nhìn bộ dáng chột dạ của Mạc Tử Thần, Vãn Thanh cũng đoán được định gì, mặc dù cũng sợ đắc tội nàng ....

      "Điểm này, chỉ sợ vương phi kém thông tuệ hơn Tử Cơ tiểu thư, ta cùng vương gia quen biết nhau từ , tới nay 23 năm, năm ấy mười tuổi, tiên hoàng băng hà, vương gia nhận phong hào Dịch vương cùng Dịch vương phủ này, ta và vương gia cùng nhau chuyển vào, năm thứ hai ta là quản gia tiếp quản Kim Ấn."

      Mạc Tử Thần xong, dừng lại chút, nhìn về phía Vãn Thanh.

      Vãn Thanh tựa người vào khung cửa, chân xoay vòng tại chỗ, ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội.

      "Sau đó sao."

      "Vương phi là người thông minh, những điều còn lại cần ta , chuyện bàn giao Kim Ấn thể ngày ngày hai, tốt nhất vương phi nên trở về từ từ tìm hiểu ràng tốt hơn."

      "Ngươi uy hiếp ta?"

      " dám."

      Mạc Tử Thần cúi đầu, mặt nở nụ cười.

      "Mạc quản gia, ngươi biết hứng thú lớn nhất của bổn vương phi cõi đời này là gì ?"

      " biết."

      "Chỉnh chết tất cả những ai dám khiêu chiến ta!"

      Nụ cười của Vãn Thanh có phần cuồng vọng, khuôn mặt tràn đầy tự tin.

      “Đưa sổ sách tới, nếu ngươi muốn vương gia tự mình đến đây, ta cũng ngại."


      Nhìn bóng dáng màu vàng càng ngày càng xa trước mặt, trong mắt Mạc Tử Thần thâm thúy thêm mấy phần.

      vẫn rất khôn khéo. Mặc dù ở trong phủ nhiều năm, tiền kiếm được cũng ít, nhưng trong sổ sách có chút dấu vết nào, cũng phải là sợ lộ chân tướng, chỉ là nếu Kim Ấn được chuyển giao, sau này ở trong phủ mất miếng lời béo bở, nhớ tới vàng bạc ngân lượng, trong mắt Mạc Tử Thần liền lóe ra kim tinh.

      Viết thêm vài nét bút lên sổ sách, Mạc Tử Thần tà ác nhếch miệng cười, ánh mắt trong suốt tăng thêm mấy phần vui sướng khi người gặp họa.

      "Vương phi!"

      Vãn Thanh trở lại Đông viện bao lâu, Mạc Tử Thần liền dẫn người hầu khiêng mấy rương sổ sách tới, trong đó có hộp gấm cỡ bàn tay nằm trong đống sách hết sức dễ thấy.

      "Kim Ấn ở đây, đây là sổ sách trong phủ mười mấy năm qua, mong vương phi xem qua, ngày tốt mỗi tháng phát tiền, chi tiêu trong phủ cần cẩn thận tiết kiệm."

      mặt Mạc Tử Thần còn oán niệm cùng tức giận như vừa rồi, cặp mắt trong suốt tràn đầy nụ cười.

      "Cám ơn, để sổ sách xuống là có thể ."

      Khẽ nhấp ngụm trà, thần sắc Vãn Thanh lạnh nhạt.

      việc xảy ra theo dự đoán, Mạc Tử Thần có chút thất vọng. Nhưng nghĩ tới những sổ sách kia bị phá rối, trong lòng lại tăng mấy phần sảng khoái.

      "Cáo lui."

      Ngẩng đầu ưỡn ngực rời Đông viện, khóe môi Mạc Tử Thần hơi giương lên. Trong lòng tuy có phần vui, nhưng lại mong đợi nàng xem hiểu những sổ sách kia, phiền não với cuộc sống quản lý vương phủ mà cầu xin mình.

      Dù sao cuộc sống trông coi sổ sách nhàm chán này phải ai cũng có thể chịu đựng được, nhất là thiếu nữ tuổi thanh xuân.

      Sau khi Mạc Tử Thần , Vãn Thanh buông Kim Ấn ra, tùy ý lật giở số sổ sách, liền biết là cố ý làm loạn. Nơi các khoản mục chi tiêu lớn, dùng bút lông vẩy mực lên, nhìn là bao nhiêu, cũng có số chỗ tiền công của người làm trong phủ ghi là nhớ .

      Mất buổi chiều để sửa sang lại toàn bộ trương mục, tuy có chút nhức đầu, nhưng Vãn Thanh cũng hiểu, trông nom sổ sách mặc dù mệt, bù lại lại vô cùng có lợi.

      Trước mắt, nàng ở Dịch vương phủ, Phong Huyền Dịch ghét bỏ nàng, đề nàng tự sinh tự diệt, Tử Cơ cũng nhìn nàng vừa mắt, thế lực bọn hạ nhân phía nàng lại quá mỏng. Vừa rồi lại đắc tội Mạc Tử Thần, tại trong vương phủ này, thứ duy nhất nàng có thể tin chỉ có tiền, chẳng phải có câu “có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ” đấy sao?

      Còn việc có quản lý tốt tiền bạc hay nàng quan tâm, chuyện Kim Ấn Vãn Thanh cũng chẳng để ý, người phải xử lý chuyện trong phủ là Phong Huyền Dịch, kiếm tiền mới là mục đích cuối cùng của nàng.

      Ngày thứ hai:

      "Vương phi, hôm nay Xuân Lan nghỉ phép, nô tì muốn nhận trước tiền làm tháng này."

      "Loại chuyện này tìm quản gia là được."

      "Mạc quản nhà còn quản lý tiền bạc nữa, sau này chỉ đồng tiền cũng phải xin ở chỗ vương phi."

      "Bảo cầm, lấy tiền!"

      ——

      "Vương phi, mẹ nô tài ngã bệnh, nô tài muốn mượn ít tiền của vương phủ.."

      "Quản gia bảo ngươi đến lấy sao?"

      "Vâng, Mạc quản nhà , sau này mặc kệ là cần bao nhiêu tiền đều phải tìm vương phi."

      "Bảo cầm, lấy tiền!"

      ——

      "Vương phi, Lý đầu bếp bảo nô tỳ hôm nay tới nhận tiền."

      "Bảo cầm! Lấy tiền!"

      ——

      "Vương phi."

      "Bảo cầm!"

      Giọng điệu quen thuộc, Vãn Thanh có phần nóng nảy. Mấy hôm nay từ sáng sớm, mấy chuyện vặt này khiến nàng cực kỳ bực bội, bây giờ nghe được thanh liền theo phản xạ có điều kiện, cho là có người lại tới nhận trước tiền công.

      Vừa ngẩng đầu, vẻ mặt Mạc Tử Thần vô cùng nghi hoặc, thấy chân mày Vãn Thanh nhíu lại, ý cười trong mắt sâu thêm phần.

      "Tìm ta có việc? Ngươi cũng muốn nhận trước tiền công?"

      "Vương phi hiểu lầm, ta chỉ tới xem chút, vương phi có cần giúp tay hay ."

      Nụ cười mặt Mạc Tử Thần càng đậm, đôi mắt trong suốt lộ khoái cảm trả thù.

      Chân mày nhíu chặt của Vãn Thanh thoáng giãn ra, đầu óc xoay chuyển chút, nghĩ ra phương pháp giải quyết mấy chuyện phiền toái này.

      " có."

      Vãn Thanh cười cười vào phòng, ý bảo Mạc Tử Thần chờ ở bên ngoài , lâu liền cầm trăm lượng bạc cùng mấy quyển sổ mới tinh ra.

      "Quản gia, nếu trước kia ta đắc tội với ngươi hãy thứ lỗi cho ta."

      Đem sổ sách đưa cho Mạc Tử Thần, Vãn Thanh nhàng cười.

      "Vương phi khách khí rồi."

      "Sổ sách này ngươi cầm trước , về chi tiêu sau này của mấy người làm trong phủ họ trực tiếp tìm ngươi, ngươi bảo bọn họ viết biên lai nhận tiền lên thẻ tre, kèm họ tên vào, mỗi tháng ta cùng ngươi ghi chép vào sổ sách trong phủ, sau thời gian lại lại với ta."

      Đem bạc đưa cho Mạc Tử Thần trong trạng thái ngây ngốc, Vãn Thanh nhìn ra nghi ngờ của .

      "Quản gia, ngươi là quản gia, tất nhiên cự tuyệt những chuyện này chứ?"

      "Tất nhiên là ."

      Trong lòng Mạc Tử Thần hết sức khó chịu, nhưng lại thể biểu lộ trực tiếp ra ngoài, trong lòng mặc dù nổi đóa với cách làm của Vãn Thanh, nhưng cũng vô cùng thưởng thức khôn khéo của nàng.

      "Vậy làm phiền quản gia ngày này mỗi tháng cùng ta ghi chép trương mục, thời gian còn sớm, mời quản gia trở về ."

      Vãn Thanh cười hài lòng, đưa ngón tay chỉ ra hướng cửa, cũng quản Mạc Tử Thần có rời hay , liền xoay người bước vào phòng.

      ----------------------

      P/S: Aiza, Au rất phục cái “mặc kệ” với “làm phiền” của Vãn Thanh.
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 8: Ám toán

      Edit: August97

      Mấy ngày kế tiếp, đem sổ sách giao cho Mạc Tử Thần trông nom, Vãn Thanh thanh nhàn hơn nhiều, cuộc sống trong phủ cứ bình bình đạm đạm trôi qua.

      "Vương phi, vương gia tới."

      Chưa từng thấy Phong Huyền Dịch tới đây lần nào, Bảo Cầm hưng phấn cười cười chạy tới, Vãn Thanh nhíu mày, lười biếng ngồi dậy, nhìn bóng dáng cao lớn ngoài cửa viện.

      mặt Phong Huyền Dịch tia nụ cười, cũng mang theo tùy tùng nào, chỉ bình tĩnh nhìn chung quanh, cuối cùng rơi vào người Vãn Thanh.

      "Vương gia tìm ta có việc?"

      "Ừ."

      Phong Huyền Dịch đáp tiếng, tình nguyện, lại có phần khó mở miệng.

      "Có gì xin cứ thẳng."

      "Có bằng hữu của bổn vương muốn gặp ngươi, tối nay cùng ta ra ngoài ăn bữa cơm."

      Sắc mặt Phong Huyền Dịch quỷ dị bất thường, mặc dù Vãn Thanh cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng thể cự tuyệt.

      " là bằng hữu của vương gia, tất nhiên phải ."

      Phong Huyền Dịch thấy Vãn Thanh đồng ý, sắc mặt thoáng chuyển biến tốt chút, chỉ là điêu bộ né tránh này khiến Vãn Thanh cảm thấy có chuyện gạt nàng.

      "Buổi tối bổn vương tới đón ngươi ... ngươi chú ý ăn mặc chút."

      "Cung tiễn vương gia."

      Nhìn bóng dáng rời của Phong Huyền Dịch, sắc mặt Vãn Thanh trầm xuống. Ngược lại, Bảo Cầm hưng phấn thầm to bên cạnh Vãn Thanh. Trời vẫn chưa chập tối, liền đem Vãn Thanh kéo , giúp nàng tắm rửa thay quần áo.

      Vãn Thanh biết Bảo Cầm là nha hoàn mẫu thân phái tới chăm sóc, đương nhiên hi vọng nàng nhận được sủng ái, chỉ là trong lòng Vãn Thanh cảm thấy rất kỳ quái, theo tính tình Phong Huyền Dịch, những chuyện thế này người mang phải là Tử Cơ chứ, sao có thể đến lượt nàng?

      Giữ ý nghĩ đó, Vãn Thanh để mặc cho Bảo Cầm thay y phục cùng cài đồ trang sức cho nàng.

      Mới vừa tối, Phong Huyền Dịch mình tới.

      Toàn thân mặc trường bào màu đen thêu tơ vàng đại diện cho thân phận vương gia. Ba ngàn tóc đen cũng dùng dây tơ vàng buộc lại. Vóc người cao lớn đứng trong màn đêm chói sáng khác thường, khuôn mặt tuấn mỹ lên nụ cười hiếm thấy.

      Nháy mắt thấy , Vãn Thanh kinh ngạc, thể di dời tầm mắt.

      Vãn Thanh mặc trường bào vàng nhạt, eo thon đủ nắm thắt gọn bằng dải lục vàng, trước ngực đeo khối phỉ thúy xanh lá chói mắt, trường bào in họa tiết hoa mẫu đơn, quyến rũ mà cũng tục. Tóc đen dài búi cao nhàng, dùng cây trâm vàng cố định lên đỉnh đầu, da thịt trắng nõn dưới ánh trăng càng lộ vẻ thánh khiết, đôi mắt như nước lúc này bị lông mi dài che khuất, tăng thêm mấy phần khiến người thương tiếc.

      Yết hầu Phong Huyền Dịch bỗng nhúc nhích, ý thức được kích động trong lòng, vội vàng xoay người nhìn nàng.

      " thôi."

      Vãn Thanh vội tiến lên đứng song song với , Bảo Cầm vui vẻ theo sau lưng Vãn Thanh, Phong Huyền Dịch nhíu mày, quay đầu lại.

      "Ngươi cần theo, đợi bổn vương cùng vương phi trở về."

      Bảo Cầm ngẩn ngơ, muốn gì đó lại dám mở miệng, tiếc nuối đưa mắt nhìn hai người rời .

      Cùng Phong Huyền Dịch ngồi trong xe ngựa, Vãn Thanh ngu ngốc hơn nữa cũng nhận ra có gì đó đúng. tháng qua chẳng hề quan tâm, hôm nay lại đột nhiên tốt bụng dẫn nàng gặp bằng hữu như thế, chắc chắn có mưu.

      Trong lòng tăng thêm mấy phần cảnh giác, Vãn Thanh lúc có lúc nhìn cảnh vật ngoài rèm cửa.

      Xe ngựa dừng ở lầu dưới Túy Tiên Cư, Phong Huyền Dịch săn sóc đưa tay qua. Vãn Thanh cho là lại muốn nhục nhã nàng như lần trước, liền tự mình nhảy xuống xe, bỗng thấy tức giận trừng nàng.

      Tiểu nhị ân cần đem xe ngựa đưa đến chỗ khác, Vãn Thanh theo Phong Huyền Dịch lên nhã gian ở lầu hai.

      Đẩy cửa ra, trước mặt để bình phong khổng lồ bình phong, sau tấm bình phong có thanh thổi địch(1) truyền đến, Vãn Thanh cau mày nhìn Phong Huyền Dịch, cùng từ từ bước vào.

      (1) Địch (Địch tử): loại nhạc cụ, tương tự với tiêu.

      Xem thêm...

      Trong văn hóa Trung Quốc, địch và tiêu tuy hai mà .
      [​IMG]

      Cây địch tử cổ, có lịch sử 8000 năm tuổi, được tìm thấy trong di chỉ văn hóa ở tỉnh Hà Nam. Nó là vật phát có thang được phát sớm nhất Thế giới. Địch tử truyền thống Trung Quốc đều thổi thẳng đứng.

      Đến đời Hán, Trương Khiên thông sứ Tây Vực mang về loại địch tử thổi ngang. Sau khi xuất địch tử thổi ngang, nhạc cụ thổi đứng đều gọi là tiêu.
      [​IMG]

      Nhạc cụ thổi đứng đều gọi là tiêu

      thanh của địch tử giòn giã, giống nhưng tiếng chim hót rộn ràng vào lúc sáng sớm. thanh của tiêu giống như cơn gió mát đêm trăng vô hình xa xưa. Địch tử và tiêu là hai loại nhạc cụ truyền thống được người Trung Quốc thích. Trong văn hóa Trung Quốc, địch và tiêu tuy hai mà .

      Sau khi nhà Hán kết thúc, Trung Quốc bước vào thời kỳ Ngụy – Tấn, Nam 211; Bắc triều phân tranh ngừng. Thời đại chiến loạn là thời kỳ hoàng kim của giao lưu văn hóa, nhiều nền văn hóa ngoại lai du nhập vào Trung Quốc mang đến cơ hội sáng tạo mới. thay đổi lớn trong lịch sử nhạc cụ xuất .

      Theo Nguồn http://danbentreamnhac.blogspot.com/201 ... co-ai.html






      "Ngươi đến rồi."

      Giọng nam dễ nghe, giống như nghe qua ở đâu, Vãn Thanh cau mày nhìn về phía gương mặt của nam nhân kia, phút chốc kinh ngạc.

      Thế giới , nam tử phong lưu trước mắt này chẳng phải là nam nhân lần trước đùa giỡn rồi hại ngất nàng ở quán rượu sao?

      Thấy Vãn Thanh, cũng ngây ra, hồi lâu mới mở miệng:

      "Vương phi đại nhân đại lượng, ngày trước nếu có chỗ đắc tội, kính xin chớ để trong lòng."

      Phong Huyền Dịch cau mày nhìn hai người.

      "Các ngươi quen biết nhau?"

      "Có gặp lần."

      Tuy trong lòng Vãn Thanh vui, nhưng dù sao cũng là bằng hữu Phong Huyền Dịch, vẫn phải cho mấy phần mặt mũi.

      "Là bằng hữu vương gia, tất nhiên ta so đo với ngươi."

      "Vương phi rộng lượng, Lưu Vân kính người ly."

      Bưng lên ly rượu, Tư Mã Lưu Vân có phần quỷ dị nhìn Phong Huyền Dịch, ánh mắt Phong Huyền Dịch vội dời .

      biết bọn họ có ý định gì, Vãn Thanh có phần nghi ngờ, chần chừ cầm ly rượu.

      "Cạn ly trước."

      Nhìn uống hơi cạn sạch, Vãn Thanh cũng chỉ có thể uống vài hớp.

      "Đây là Lưu Vân, các ngươi gặp mặt, cần Bổn vương giới thiệu nhiều."

      Phong Huyền Dịch nhìn Vãn Thanh, ánh mắt có chút trốn tránh, đưa tay bưng lên ly rượu trước mặt.

      "Vương gia ngươi đừng nghĩ nhiều, ta cùng với vương phi chỉ gặp qua, sợ là tên của ta nàng cũng biết."

      Đôi mắt hoa đào tà mị của Tư Mã Lưu Vân giống như phóng điện, khóa chặt người Vãn Thanh, lần trước chưa đắc thủ vẫn khiến canh cánh trong lòng.

      "Ta họ Tư Mã, tên Lưu Vân, trong kinh thành là tay thương buôn lớn , nếu ngày sau vương phi có gì cần giúp, cứ thẳng với ta."

      " là thương nhân nộp thuế lớn nhất cả nước."

      Phong Huyền Dịch trừng mắt nhìn , có phần vui vì thái độ mập mờ kia.

      Cùng bọn họ chuyện tào lao mấy câu, đầu Vãn Thanh đột nhiên có chút choáng váng, khuôn mặt Tư Mã Lưu Vân trước mắt cũng mơ hồ, nhìn về phía Phong Huyền Dịch, hình như cũng phát nàng bất thường, nhưng quay sang hỏi thăm. Trong lòng thầm kêu xong, đứng lên bảo cần vệ sinh, Phong Huyền Dịch định cùng nàng, lại bị Vãn Thanh từ chối.

      Sợ Tư Mã Lưu Vân hoặc Phong Huyền Dịch theo tới, Vãn Thanh có chút cẩn thận, mặc dù biết bọn họ muốn làm gì, nhưng trực giác khẳng định chắc chắn có chuyện tốt.

      Hung ác rút ra trâm vàng đầu, vén quần áo lên, dùng lực đâm thẳng vào đùi, cảm giác đau đớn trong nháy mắt khiến nàng tỉnh táo. Dùng y phục che kín vết thương, Vãn Thanh lảo đảo trở về phòng, hai người kia vẫn ngồi chỗ uống rượu như cũ, Vãn Thanh nảy ra kế, đứng mềm nhũn, giả vờ hôn mê bất tỉnh.

      Tư Mã Lưu Vân cùng Phong Huyền Dịch thấy Vãn Thanh ngã ở cửa vội chạy tới đỡ nàng lên giường.

      Đau đớn ràng đùi nhắc nhở Vãn Thanh thể ngất, cũng có thể cảm giác được bàn tay an phận lướt qua bộ ngực nàng.

      Vãn Thanh vô cùng tức giận, nhưng vẫn nhắm mắt giả bộ bất tỉnh, nàng muốn xem, đến cuối cùng hai người này muốn làm gì nàng.

      "Tốt lắm, ngươi có thể ra ngoài."

      Tư Mã Lưu Vân đưa mắt nhìn mỹ nhân ngủ say giường, trong đôi mắt tà mị mấy phần chiếm đoạt.

      Phong Huyền Dịch cũng đưa mắt nhìn Vãn Thanh, trong lòng xấu hổ, đứng tại chỗ muốn ly khai.

      "Sao vậy, ngươi định đổi ý?"

      (Oa oa, Vãn Thanh bị ăn đậu hũ a~, bị “dâm tặc” cướp mất = =
      Dạo này mình bắt đầu học hè trở lại nên có gián đoạn đôi chút, lịch post khoảng 2 ngày -> 3 ngày / 1 chương, tùy hứng, nếu lỡ hẹn post bù vào ngày nghỉ.
      Cám ơn các bạn ủng hộ.
      Muốn đẩy nhanh tiến độ tích cực ủng hộ bằng THANKS, CMT và LIKE, SHARE nha! Mình thấy mấy cái này là “mắt sáng rỡ” rồi “chăm” hẳn lên ^^)
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :