1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đệ nhất ác phi - Hạ Ma Ma (Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 2
      Chương 34: Cuộc so tài cuối cùng.

      Edit: August97

      Nhảy lên đài, vững vàng rơi xuống đối diện vị Giáo chủ kia, Lan Giáo chủ đưa mắt nhìn Vãn Thanh, lại nhìn Phó Lăng Thiên dưới đài, khuôn mặt biến chuyển, lộ ra nụ cười vỡ lẽ.

      Đúng như Phó Lăng Thiên , cuộc tỷ thí diễn ra hết sức thuận lợi, tới 20 chiêu, y bị nàng đánh khỏi lôi đài, muốn xuống đài, lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở lối vào.

      Vương Nguyên Bá vừa tới, Phó Lăng Thiên và Vãn Thanh bắt đầu khẩn trương, ràng ông ta cũng nhận ra hai người, nhìn hai người hồi lâu mới khôi phục dáng vẻ bình thường, trước vẻ cung kính của mấy người dưới hội trường mà bước lên lôi đài.

      Hàn huyên lúc, đơn giản là khách khí chuyện rồi lui xuống, hôm nay chỉ lưu lại người Vãn Thanh, phần lớn người ngồi dưới hội trường đều nhìn Vãn Thanh, sợ hãi than võ công kinh thế của nữ tử nàng, quả có phần khinh thường hèn mọn.

      Vương Nguyên Bá mời mọi người nghỉ ngơi lát mới trở lại tranh tài, phần lớn mọi người đều tới hậu viện phủ Minh Chủ.

      Vãn Thanh ngồi ở góc sáng sủa cùng Phó Lăng Thiên nhìn mấy người trước mắt, những người còn lại cơ bản tới đông đủ, lần này, toàn bộ người tới tham gia Đại hội võ lâm đều tới, dù sao ai cũng muốn xem Minh chủ võ lâm lần này là ai, hơn nữa lúc tuyên bố vị tân Minh chủ cũng là lúc bọn họ cần minh thệ (*).

      Minh thệ(*): Lời tuyên thệ, lời thề,… kết đồng minh.

      Vương Nguyên Bá bị mọi người vây quanh làm trung tâm, giống như năm nay vẫn mười phần nắm chắc.

      " cần lo lắng." Ghé vào bên tai Vãn Thanh, dường như nhận thấy Vãn Thanh lo lắng, nét mặt Phó Lăng Thiên nhu hòa, "Bảo đảm an toàn của bản thân mới là quan trọng nhất, nếu nàng địch lại ông ta, cứ nhảy xuống đài, biết ?"

      Vãn Thanh gật đầu, nhưng trong lòng hạ quyết tâm.

      "Tiểu thư, công tử, mời uống trà." nha hoàn bưng trà tới, cũng đợi hai người trả lời đặt khay trà xuống trước mặt hai người, bắt đầu châm trà.

      Phó Lăng Thiên nhìn Vãn Thanh, dường như ánh mắt có phần quái dị, gật đầu, ý bảo tỳ nữ rời , nhưng thủy chung vẫn thấy nàng ta đứng cách đó xa, ánh mắt vẫn nhìn về phía bên này.

      "Thanh Nhi, uống ." Tuy như vậy, ánh mắt Phó Lăng Thiên vẫn rất quái dị, đưa ly trà đến khóe miệng Vãn Thanh rồi lại nắm chặt để nàng uống.

      "Ừm." Đẩy tay Phó Lăng Thiên, Vãn Thanh “ực” hớp, cũng biết nha hoàn kia rời từ khi nào, sắc mặt Phó Lăng Thiên khó coi.

      "Thanh Nhi?" Vừa thấy nha hoàn kia , Phó Lăng Thiên liền đưa ra cây ngân châm thử độc, bọn họ ngồi trong góc quá gây chú ý, cũng may ai nhìn sang bên này, nhưng khi ngân châm kia biến thành màu đen, sắc mặt Phó Lăng Thiên lập tức trầm xuống.

      "Thanh Nhi! Nàng… nàng uống rồi?"

      "Sao vậy, có độc?" Vãn Thanh nhíu mày, nhìn bộ dáng nóng nảy của Phó Lăng Thiên cười thầm trong lòng.

      " được, trong trận tỉ võ này ông ta nhất định lấy mạng nàng, ngờ Vương Nguyên Bá có thể độc chiếm vị trí minh chủ nhiều năm như vậy là do ông ya sử dụng thủ đoạn hạ lưu này, trước tiên nàng trở về cùng ta, ta sai Vương đại phu bức hết độc tố ra ngoài." Vẻ mặt Phó Lăng Thiên rất khẩn trương, kéo Vãn Thanh muốn rời .

      "Ồ, khéo gặp, sao Thừa Tướng đại nhân cũng ở đây?" Hai người muốn rời , sau lưng lại tiến tới người, Vương Nguyên Bá bưng ly trà mỉm cười nhìn hai người, trong mắt lại tràn đầy sát khí.

      "Khéo cái gì, ánh mắt Vương minh chủ ngươi tốt hay đầu óc ngươi tốt, chả lẽ ngươi biết mục đích chúng ta tới đây?" Vãn Thanh cười khẽ, nhìn vẻ mặt dần đen lại của Vương Nguyên Bá.

      "Ha ha, vô danh tiểu tốt lại có thể tiến đến vòng cuối cùng này, Vương mỗ rất bội phục, nhưng Mộc tiểu thư, nương trong chúng ta ai mới là người sống sót xuống lôi đài đây?" Vương Nguyên Bá cười ngông cuồng, ánh mắt khiêu khích chỉ vào lôi đài xa.

      "Yên tâm , nếu Vương minh chủ có di ngôn gì, tại cứ viết ra, ngươi còn có nữ nhi mới lớn, ta tìm người chăm sóc thay ngươi." Vãn Thanh cười híp mắt đáp lại lời ông ta, hài lòng thấy sắc mặt ông ta càng thêm trở nên khó coi.

      "Khẩu khí lớn, Vương mỗ này mỏi mắt mong chờ, để xem cuối cùng ai chôn thây ở chỗ này." Hung tợn bỏ lại những lời này, Vương Nguyên Bá hất tay áo rời .

      "Thanh Nhi!" Phó Lăng Thiên vừa thấy ông ta rời , vội kéo Vãn Thanh chạy ra ngoài, tới phía sau lôi đài có ai, khẩn trương thăm dò mạch bác Vãn Thanh.

      "Huynh lo lắng về độc kia sao?" Khẽ cười tiếng, Vãn Thanh phun toàn bộ nước trà vừa nãy ra, vừa rồi Phó Lăng Thiên kỳ quái như thế, tất nhiên nàng thể thấy, nếu chút cảnh giác này cũng có, sao còn dám tới tranh vị trí minh chủ võ lâm với Vương Nguyên Bá.

      "Nàng… nàng làm ta sợ muốn chết!" Phất tay xoa xoa cái trán đổ mồ hôi, vẻ mặt cũng buông lỏng hơn rất nhiều, nhìn Vãn Thanh, kéo nàng chạy tới chỗ vừa nãy, vừa rồi rất nhiều người ở nơi đó, đến Vương Nguyên Bá cũng nhanh chóng phát .

      "Thanh Nhi, ngàn vạn lần nên nhớ, an toàn của nàng là quan trọng nhất, nếu địch lại ông ta, liền nhảy xuống đài ngay, biết ?" Dặn dò rất nhiều câu, dáng vẻ Phó Lăng Thiên vẫn yên lòng.

      Vãn Thanh mỉm cười, nếu Vương Nguyên Bá muốn hạ độc trong trà, tất nhiên mục đích lần này là diệt trừ nàng, làm sao cho nàng cơ hội nhảy xuống đài, cuộc tranh tài này, phải Vương Nguyên Bá bị nàng đánh khỏi lôi đài, chính là nàng bị ông ta giết lôi đài, nhưng như vậy cũng tốt. Vốn Vãn Thanh nàng nghĩ trở về với thất bại.

      Vì Phó Lăng Thiên cũng biết điểm này mới khẩn trương như vậy, cùng đến bên cạnh lôi đài, hôm nay tất cả các bang phái tham gia tỷ võ đều tới, dù sao cũng là trận đấu quyết định vị trí Võ Lâm Minh Chủ, ai cũng muốn bỏ qua kiện trọng đại này.

      Nam nhân tuyên bố mở màn vừa xuống đài, thấy Vương Nguyên Bá tiêu sái bay lên lôi đài, mỉm cười với các phái Minh Chủ. Vãn Thanh vững vàng đứng đối diện ông ta, nhìn nụ cười hiểm kia, lòng bàn tay bắt đầu xuất mồ hôi.

      Vương Nguyên Bá quay người lại, quyền mãnh liệt có bất kỳ điềm báo nào phóng về phía Vãn Thanh, Vãn Thanh kinh hiểm tránh thoát, nền đất bị chưởng lực tác động hoàn toàn bị đánhh nát, người dưới đài đều thổn thức, tránh trái

      tránh phải, chiêu chiêu trí mệnh, hết sức ác độc, khó khăn di chuyển đến sau lưng ông ta, lại thấy ông ta tung cước tới phía nàng, lần nữa phá nát mặt đất dưới chân Vãn Thanh.

      Mặc dù biết tiếp tục như vậy nàng chịu thua thiệt, nhưng tốc độ công kích của ông ta rất nhanh, căn bản tìm được thời gian phản kích, ông ta cũng nhận ra điểm này, mỗi chiêu đều ép Vãn Thanh dọc theo lôi đài, nhưng mỗi lần khi Vãn Thanh gần ngã xuống đài lại chủ động thay đổi hướng đánh, đẩy nàng sang hướng khác, ràng là muốn giết chết nàng, người sáng suốt đều nhìn ra, nhưng cũng có ai lên tiếng.

      Vẻ mặt Phó Lăng Thiên đầy khẩn trương, thỉnh thoảng đứng lên quan sát tình hình của Vãn Thanh, khiến những người bên cạnh kêu lên bất mãn, lòng bàn tay đầy mồ hôi nhìn Vãn Thanh bị ông ta bức đến góc đài, sắc mặt khó coi thôi.

      Vẻ mặt Vương Nguyên Bá rất phách lối, bước chân tiến đánh Vãn Thanh cũng lớn hơn nhiều.Vãn Thanh cau mày, trong lòng suy nghĩ làm thế nào lợi dụng sơ hở của để phá vỡ thế phòng thủ, ra chiêu phản kích.

      suy nghĩ chưởng của ông ta bổ tới phía nàng. Vãn Thanh bình tĩnh đưa tay phá đỡ, lại phát ông ta bị nàng bức lui mấy bước.

      Vương Nguyên Bá xấu hổ, lại lập tức tiến lên dồn ép, lần này cũng khiến Vãn Thanh nhìn ra chênh lệch giữa hai người, Dung Chỉ có lòng tin như vậy, xem ra cũng biết Vương Nguyên Bá nhất định thắng được nàng, trong lòng tự tin, bước chân cũng vững chãi, trầm ổn hơn nhiều.

      Lúc sau đối chiến cùng Vương Nguyên Bá, Vãn Thanh thuận lợi hơn rất nhiều, biết hai người có chênh lệch lớn cũng quá lo lắng, trái lại rất buông lỏng đón chưởng lực của ông ta rồi xoay ngược lại phản kích, tới 20 chiêu, người chiếm thượng phong là Vãn Thanh, dần dần Vương Nguyên Bá bị Vãn Thanh dồn ép từng bước lui về phía sau.

      Tựa hồ chờ Vãn Thanh phát độc, khuôn mặt của Vương Nguyên Bá cũng có biểu gì lo lắng, nhưng lại dùng hết toàn lực ngăn cản công kích của Vãn Thanh.Vãn Thanh thấy vẻ mặt ông ta liền biết ông ta chờ đợi thời cơ, chuyện kế tiếp chỉ là phòng ngự mà tiếp tục chủ động xuất kích.

      Nhưng chỉ sợ thời cơ của các người đợi xuất được rồi, Vãn Thanh cười khẽ tiếng, quyền đánh trúng ngực ông ta, thân hình cao lớn ngã xuống xoay vòng đập vào thân cột. Vương Nguyên Bá mở to mắt thể tin nhìn Vãn Thanh, lúc ông ta nhẩm tính thời gian phát độc cảm thấy ngạc nhiên, tiếp sau đó, Vãn Thanh tung chưởng đá ông ta đến bên này, trước ngực đau nhói, từ cổ họng phun ra ngụm máu tươi, Vương Nguyên Bá trợn mắt, lúc này ông ta mới biết mình bị nàng đùa bỡn.

      Cũng giữ thực lực của mình nữa, ông ta nổi điên đứng lên, chiêu sau mãnh liệt hơn chiêu trước đánh tới Vãn Thanh, cuộc tỷ võ đến đoạn gay cấn.Phó Lăng Thiên ngồi dưới đài sớm chảy mồ hôi lạnh, xem ra trong lòng thấp thỏm yên.

      Những người bang phái khác cũng thầm nghiên cứu học hỏi, ai phát ra thanh gì khi võ đài đến hồi kịch liệt.

      Liên tiếp so hơn mười chiêu với Vương Nguyên Bá, Vãn Thanh cũng biết ông ta nắm giữ chức minh chủ nhiều năm cũng phải có ám chiêu, ông ta là cao thủ tuyệt đỉnh, tiếp được chưởng cuối cùng của ông ta, thối lui đến cột trụ bên cạnh lôi đài bị hai người tàn phá thậm tệ, chính giữa gồ ghề, lúc nào cũng có thể rơi vào.

      ổn định như vậy, tất nhiên ảnh hưởng đến chiêu số của hai người, hai người thể nhìn dưới chân, sợ mình nhất thời đứng vững, vì thế mà công kích của hai người cũng yếu rất nhiều, tuy vậy vẫn hết sức kịch liệt.

      Có lẽ quyết định được ăn cả ngã về , đột nhiên Vương Nguyên Bá bay lên trung, cú đấm mang theo ánh lửa bay tới Vãn Thanh. Vãn Thanh ngẩng đầu, cấp tốc tránh ra, nhưng phần bụng vẫn bị ông ta đánh trúng, miệng phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt Vãn Thanh trắng bệch.

      Phó Lăng Thiên dưới đài càng thêm kích động, chân cũng phát run, ánh mắt khẩn trương nhìn hai người đài, mắt chớp.

      Vương Nguyên Bá thấy tập kích của mình có hiệu quả, lại bay lên trung, quyền lại quyền đánh tới phía Vãn Thanh, tránh thoát có phần cố sức. Vãn Thanh lơ đãng bị ông ta đánh trúng mấy chiêu, nàng rất phiền não, nhìn vẻ mặt cười gằn của ông ta, lòng bàn tay co lại, chưởng phong mạnh mẽ phóng tới trước ngực Vương Nguyên Bá. mực công kích hề phòng bị, Vương Nguyên Bá mạnh mẽ đỡ lấy chưởng kia.

      Hai người mỗi người ngã xuống phía lan can, miệng đều phun máu tươi, nhìn ra là ai yếu thế hơn, đều đồng thời đứng lên, vẻ mặt Vương Nguyên Bá rất dữ tợn, tựa như tính toán cá chết lưới rách, chưa từng nghỉ ngơi, vọt thẳng đến phía Vãn Thanh.

      Những hư chiêu ban đầu giờ trở thành quyền cước đấm đá chân chính.
      Last edited by a moderator: 8/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 2

      Chương 35: Đại Kết Cục


      Edit: August97

      Công kích mãnh liệt, hoàn toàn là thực chiến, Vãn Thanh là nữ tử yếu, dĩ nhiên thể địch lại quyền cước mạnh mẽ như thế của ông ta, nàng liên tiếp lùi về phía sau, vết thương người cũng nhiều hơn, Vương Nguyên Bá thấy công kích hữu hiệu, chiêu lại chiêu đánh tới.

      "Phốc!"

      Nhận đòn nghiêm trọng, lan can thô to va chạm với thân thể Vãn Thanh bị gãy thành hai nửa, vết thương trước ngực đau đớn vô cùng, chỗ bị Vương Nguyên Bá đánh bị thương cũng bắt đầu bỏng rát.
      Dưới đài, Phó Lăng Thiên kích động đứng lên, khẩn trương nhìn Vãn Thanh khó nhọc tránh né công cước của ông ta, kích động muốn nhảy lên võ đài, lại nhẫn xuống dám vọng động. Nếu lúc này xông lên đài khiến Vãn Thanh phân tâm, hơn nữa cho dù lên đài cũng chắc có thể bình yên mang Vãn Thanh rời , chưởng môn những môn phái từng bị Vãn Thanh đánh bại sớm ôm hận trong lòng, nếu lúc này có hành động gì, sợ là bọn họ đứng ra trợ giúp Vương Nguyên Bá đối phó hai người.

      Giấu lo lắng trong lòng nhìn lên võ đài, hi vọng tình trạng có thể khá hơn chút, nhưng cuối cùng tình huống lại nằm ngoài dự liệu của .

      Nặng nề bị Vương Nguyên Bá đánh trúng, cước của ông ta đạp Vãn Thanh vào trong góc, nhìn nam nhân dần tiến tới gần, muốn ngưng tụ chưởng lực đánh ông ta, nhưng bàn tay còn sức lực.

      Nhìn thấy bộ dáng chật vật của Vãn Thanh, Vương Nguyên Bá nở nụ cười tà ác, lại tung đấm sượt qua tóc nàng, kinh hiểm tránh thoát, Vãn Thanh tức giận, đạp cước đạp vào dưới háng ông ta, hiển nhiên ông ta ngờ Vãn Thanh lại muốn đạp hạ thân của mình, Vương Nguyên Bá đau đớn hét lên, che hạ thân, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Vãn Thanh, cả người rơi vào hố sâu giữa võ đài.

      Dưới đài truyền đến thanh thổn thức, đa số đều cười Vãn Thanh bỉ ổi cũng như tình huống kinh hiểm vừa rồi.

      Vương Nguyên Bá cuộn người võ đài, lực đạo của Vãn Thanh quá lớn, đau đến ông ta còn sức lực.

      Mặc dù muốn dùng loại thủ đoạn này ngăn cản ông ta, nhưng giờ cũng chỉ có biện pháp này, Vãn Thanh nhíu mày, quyền đánh xuống, nhưng dù người bị thương, tay chân Vương Nguyên Bá vẫn hết sức nhanh nhẹn, quay người tránh thoát công kích của Vãn Thanh

      Lúc sau hai người đánh ngang nhau, dù sao lúc trước ông ta bị thương rất nhiều, muốn khôi phục cũng thể nhanh như thế, vết thương của Vương Nguyên Bá cũng khiến công kích của ông ta chậm lại

      Hai khắc sau (30 phút) vẫn chưa thể kết thúc cuộc chiến, những phen tránh thoát kinh hiểm khiến người ta ngạt thở, Vương Nguyên Bá chống người vào thân cột thở hổn hển, Vãn Thanh đứng đối diện ông ta, tìm kiếm nơi có thể đột phá.

      Đột nhiên giữa trung truyền đến tiếng thét, giọng nữ bén nhọn chói tai, theo bản năng nhìn về hướng đó, Vãn Thanh chỉ kịp nhìn thấy phi đao bay tới, cắm sâu vào ngực nàng.

      Trước mắt mơ màng, hơi tối, nhưng trước khi ngã xuống, Vãn Thanh kịp dùng hết toàn lực đánh chưởng về phía Vương Nguyên Bá cùng bóng dáng đỏ rực vừa xông lên võ đài, sau khi thấy hai bóng người kia ngã xuống, tầm mắt mơ hồ, Vãn Thanh tựa người vào cây cột bên cạnh, ánh mắt trống rỗng, thấy người vừa tập kích nàng là ai, chỉ có thể nhận thấy phi đao này có độc, chất độc dần dần ăn mòn cơ thể nàng.

      Phó Lăng Thiên nhảy lên đài, chạy nhanh tới bên cạnh Vãn Thanh, thanh cuối cùng bên tai nàng là tiếng hét chấn động của . Đầu óc hỗn loạn, rốt cuộc chống cự nổi tiếng gọi trong lòng, trước mặt nàng bỗng tối sầm, Vãn Thanh hôn mê bất tỉnh.

      --------------


      biết qua bao lâu, trong đầu dần dần có ý thức, nhưng thủy chung mí mắt vẫn nặng nề nâng dậy nổi, Vãn Thanh nhíu mày, loáng thoáng nghe thấy giọng hưng phấn cùng thanh binh bang truyền tới bên tai, trong đầu thoáng qua bóng dáng màu trắng, linh hoạt kì ảo vẫn ngừng quyến luyến trong trí nhớ của nàng, đến lúc ngươi phải trở về, trở về , trở về .

      Đầu đau như muốn nứt ra, lâu sau đó, nàng lại còn ý thức.

      Lặp lại mấy lần, Vãn Thanh cũng biết nàng ở nhân gian hay địa ngục, giọng kia vẫn vang vọng bên tai hề biến mất, có thể nghe thấy bên tai truyền đến giọng của đám người Dung Chỉ cùng Phó Lăng Thiên, lại thủy chung mở mắt ra được.

      "Công tử, ăn cơm."

      Bên ngoài sơn trang nghỉ mát, Bảo Cầm đặt khay thức ăn trước mặt Dung Chỉ, nhìn sắc mặt tái nhợt trước mắt, Dung Chỉ gầy gò ít, cảm thấy đau lòng.

      Kể từ khi tiểu thư trúng độc mê man tới nay, hầu như Dung Chỉ đều hầu hạ bên cạnh tiểu thư, gần năm, nhưng thủy chung xa rời, mỗi ngày ăn cơm cũng ăn bên cạnh nàng, tắm ngủ cũng chịu rời xa, giống như nếu để nàng rời khỏi tầm mắt giây, liền yên lòng.

      "Huynh tắm trước , ta muốn chuyện với Vãn Thanh lát." Ngoài cửa truyền đến giọng nhu hòa, Bảo Cầm quay đầu lại, Tư Mã Công Tử bước vào, lần trước sau khi trở về, biết tin tiểu thư trúng độc hôn mê cũng mực ở lại sơn trang này cùng nàng.

      có lúc Bảo Cầm rất hâm mộ tiểu thư, những từ được phụ mẫu thương , lúc trưởng thành còn tìm được đức lang quân ưu tú, cho dù bị hưu nhưng vẫn có những nam nhân bực này vây quanh, nay trúng độc hôn mê năm, nhưng cũng chưa hề thấy bọn họ dao động.

      "Bảo Cầm." Ngoài cửa truyền đến gọi nhàng, Bảo Cầm ngẩng đầu ra, thấy Đại Thiếu Gia phong trần mệt mỏi chạy tới.
      "Tiểu thư tỉnh chưa?"

      Bảo Cầm lắc đầu, vẫn là vẻ mặt thất vọng trước sau như , bước vào trong phòng, thở dài, Bảo Cầm ra ngoài, bên kia, Phó Lăng Thiên cũng bưng chén thuốc tới.

      Trong lòng hâm mộ tiểu thư tốt số, nhưng cũng cảm thấy đáng tiếc thay mấy vị công tử này. Đều là nam nhân tuổi trẻ, lại cam nguyện lãng phí thanh xuân của mình người tiểu thư, nhắc tới cũng cảm thấy kỳ quái, đại phu sớm mặc dù tiểu thư trúng kỳ độc, sau khi ăn thuốc giải, phần lớn độc tố được bức ra hết, mạch tượng đều bình thường, nhưng năm qua vẫn tỉnh lại, đến cuối cùng xảy ra chuyện gì, đại phu cũng trả lời được.

      Trước mắt chạy tới bóng dáng vàng nhạt, Bảo Cầm vội vàng hốt hoảng né tránh, quay đầu nhìn lại, ra là thiếp thất của đại công tử - Mộ Chiết Lan tới, gương mặt lo lắng đầy gấp gáp, cũng biết là vì tiểu thư hay vì đại thiếu gia

      "Thanh Nhi, Thanh Nhi." Bên tai ngừng truyền đến tiếng của nữ nhân cùng tiếng ngăn trở của nam nhân, đầu Vãn Thanh hơi đau, nhưng thủy chung vẫn thể mở mắt ra.

      "Ngươi làm gì vậy, chớ quấy rầy Thanh Nhi." Nghe thấy giọng của Mộc Vân Hạc, Vãn Thanh nhíu mày, hình như giọng của nữ nhân là Mộ Chiết Lan.

      " xin lỗi phu quân, vì thiếp quá nhớ Thanh Nhi mà thôi."

      Giọng uất ức mangg theo tiếng khóc nức nở tử trong nhà chạy ra ngoài, nghe tiếng bước chân, có vẻ chạy .

      Vãn Thanh nhíu mày, dùng hết sức lực toàn thân nghĩ mở mắt nhưng thủy chung mở được, màn đêm tăm tối trong đầu lại bắt đầu xuất điểm trắng lớn chừng bàn tay, điểm trắng từ từ lớn dần, biến thành nữ nhân áo trắng.

      Thiếu nữ mặc trường sam màu trắng, y phục đơn giản, lại hết sức mỹ lệ, khi thấy khuôn mặt kia Vãn Thanh cả kinh, lại giống nàng như đúc.

      " là ai ?"

      "Ta… ta chính là mà, chiếm thân thể của ta, sao còn hỏi ta là ai?"

      khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ lên nụ cười nhàng, vẻ mặt thân thiện nhìn Vãn Thanh.

      " vốn là Mộc Vãn Thanh?" Thử hỏi thăm, Vãn Thanh hơi thấp thỏm, nếu là như thế, chẳng lẽ nàng ta tới đoạt thân thể nàng .

      "Ừ." Thiếu nữ gật đầu, đôi mắt vốn yếu đuối giờ lại tràn đầy tức giận.

      " muốn trở về thân thể của ?"

      ", ta tới cứu ."

      Ánh mắt xinh đẹp chăm chú nhìn Vãn Thanh, thiếu nữ cúi đầu, mỉm cười, "Ta sống thế giới của rất vui vẻ, mặc dù nơi này có rất nhiều người ta nhớ thương, nhưng thông qua ta biết được bọn họ có việc gì, hơn nữa ta tin tưởng , chăm sóc cho bọn họ tốt hơn ta, ta thể quyến luyến trần thế này nữa rồi, ở thế giới kia, ta tìm được hạnh phúc của riêng mình."

      xong, gương mặt nữ tử ửng hồng, thấy Vãn Thanh vẫn nhìn mình hơi ngượng ngùng, "Trước khi bất tỉnh trúng loại độc gần giống như độc dược cũng gần giống như thảo dược, dù ăn thuốc giải nhưng vẫn bất tỉnh, là vì thảo dược phát huy nhanh, tiến vào đầu óc của , khống chế hoạt động của não."

      "Vậy làm sao ta mới có thể tỉnh."

      "Yên tâm, đến lúc, tự nhiên tỉnh." Trong đầu vang vọng những lời cuối cùng này, thiếu nữ kia liền biến mất.

      Lần nữa có ý thức, Vãn Thanh cử động tay mình, cho rằng lần này vẫn còn trong ảo giác, thất vọng dám mở mắt, đưa tay bắt được mảnh chăn bên cạnh, đột nhiên trừng mắt, lại thấy nàng nằm giường.

      Kinh ngạc mở rộng tầm mắt, Vãn Thanh vui mừng quét mắt nhìn vòng trong phòng, Dung Chỉ nằm bên giường ngủ rồi, Tư Mã Lưu Vân xem chừng thức ăn cũng ngủ thiếp bàn, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, xem ra là ban đêm, bên ngoài cũng có người nào qua, đưa tay chạm vào cánh tay Dung Chỉ, xúc cảm chân khiến Vãn Thanh vui mừng, xem ra nàng tỉnh.

      "Thanh Nhi?... Dung Chỉ mê, mở mắt ra nhìn thấy Vãn Thanh mỉm cười nhìn , cho là mình nằm mơ, đưa tay bấm véo mặt, khuôn mị đầy vẻ vui mừng, đưa tay ôm lấy Vãn Thanh, cái ôm chặt giãy bày nhớ cung cùng vui mừng của .

      Bảo Cầm bưng trà vào, thấy Vãn Thanh tỉnh dậy, đường chạy ra ngoài, từ các nơi trong sơn trang truyền đến tin tức tiểu thư tỉnh.

      Vãn Thanh tỉnh, bao lâu sau tin tức này truyền khắp kinh thành, trong vòng vài ngày, mấy người Phó Lăng Thiên lần lượt tới sơn trang.
      Sau khi tỉnh lại, Vãn Thanh cũng nghe Dung Chỉ tự thuật chuyện xảy ra trong năm này.

      Ban đầu sau khi Vãn Thanh hôn mê, chưởng cuối cùng đánh về phía Vương Nguyên Bá đánh nát lục phủ ngũ tạng của ông ta, phun máu hôn mê, nữ nhi của ông ta cũng bị chấn động tinh thần, nhưng vẫn là thừa dịp hỗn loạn hạ độc Vãn Thanh, Phó Lăng Thiên dùng thân phận Thừa tướng kể đầu đuôi việc, mọi người nghe xong đều cảm thấy trừng phạt cha con Vương Nguyên Bá là đúng người đúng tội, nhao nhao cầm vũ khí lên trợ giúp triều đình.

      Dĩ nhiên họ cũng hoàn toàn vì nghĩ cho triều đình, cũng vì Vãn Thanh là minh chủ võ lâm tương lai, dù sao Phó Lăng Thiên cùng với nàng, xem như cùng bang phái.

      Sau khi chuyện bên này kết thúc, bên Mộ Dung Yên truyền tới tin tức có hai con tin chạt trốn, đợi ba ngày ở sơn trang, chờ Tư Mã Lưu Vân cùng Mạc Tử Thần mang theo tin tức hai người trở về, ra Tư Mã Lưu Vân sớm tỉnh lại, nhưng vì muốn Vãn Thanh lo lắng cho mình mới cố ý giả vờ chưa tỉnh, trong lúc ngủ mơ nghe thấy đám người Vãn Thanh đối thoại liền quyết định đến đó nằm vùng.
      Hành động tiêu diệt sau đó được tiến hành thuận lợi hơn rất nhiều, Mộ Dung Yên chịu buông nghiệp lớn, dẫn theo hơn vạn tinh binh tấn công thành trì, nhiều lần thất bại, cuối cùng bị Phó Lăng Thiên mang binh trấn áp, trong hỗn loạn bị chết dưới tay .

      Cha con Vương Nguyên Bá cũng bị áp giải hồi kinh, để Hoàng đế hạ lệnh xử trí, nghe Nhược Nhan công chúa coi trọng hoàng tử nước láng giềng, tháng trước thành hôn.

      Mộc Thiên Hải vì nhi tử có công trấn áp phản tặc, chức quan hai người cũng thăng hai cấp, rất được Hoàng đế coi trọng

      Đảo mắt tỉnh lại được hai tuần, mấy ngày nay đều có người đến thăm nàng, Mộc Thiên Hải muốn mang Vãn Thanh trở lại kinh thành, bị Vãn Thanh quả quyết cự tuyệt, có Dung Chỉ ở đây, nàng cũng muốn .

      Mộc Thiên Hải cũng là người phân phải trái, khai thông với Vãn Thanh phen, liền cười rời , hôm nay tỉnhlại rất may mắn, chỉ cần nữ nhi hạnh phúc, chính là điều ông mong muốn.

      Ở sơn trang ở gần năm, Vãn Thanh nghĩ lâu mới quyết địnhtới lúc cáo biệt.

      Sau khi với Phó Lăng Thiên, mặc dù khuyên nhủ Vãn Thanh ngừng nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, sống cùng Tư Mã Lưu Vân tình cảm cũng trở nên hài hòa, Vãn Thanh biết mình động lòng với , Dung Chỉ cũng hết sức săn sóc cho nàng biết, phản đối Tư Mã Lưu Vân cùng với bọn họ, Vãn Thanh hỏi tại sao, chỉ so với việc mất nàng, càng hy vọng thấy nàng vui vẻ.

      Trải qua năm quen biếtm trong lòng Tư Mã Lưu Vân cũng khẳng định nhân phẩm của Dung Chỉ, vậy dĩ nhiên cự tuyệt, tất nhiên quan trọng nhất vẫn là vị trí của trong lòng Vãn Thanh, có người nào có thể so sánh. Cứ như vậy, trở thành ba người xuất hành. (Chỉ có tại Diễn-đànn-Lê-Quý-Đônn)



      Ba tháng sau:

      Đỉnh núi Cực Nhạc Phong.

      "Hôm nay ngươi làm cơm !" Trong nhà cỏ truyền đến tiếng ônf ào của nam nhân, Tư Mã Lưu Vân chống hông nhìn nam nhân vẻ mặt nhàn nhã trước mắt, tức giận bất bình.

      chút động tĩnh, nhìn hai người Dung Chỉ cùng Vãn Thanh rụt đầu tiếp tục giả vờ chết, nổi giận tiến lên nắm lấy cổ áo Dung Chỉ."Tiểu tử ngươi đừng có giả bộ ngốc, ngươi cho rằng ta theo là làm hạ nhân à?!"

      Dung Chỉ tà mị cười tiếng, khóe môi nở nụ cười đẹp mắt, "Thanh nhi thích ăn món ăn ngươi làm, ai bảo thủ nghệ của ngươi tốt hơn ta."

      Nghe qua là lời tán dương, Tư Mã Lưu Vân đỏ mặt buông vạt áo ra, xoay người tới nhà bếp, nửa đường lại giống như nghĩ tới cái gì đúng.

      "Thanh Nhi…"

      Giữa sườn núi truyền đến tiếng la của nam nhân, Vãn Thanh đưa mắt nhìn xuống, hôm nay đám người Phó Lăng Thiên, Mạc Tử Thần, Phong Huyền Dịch, Mộc Vân Hạc đều đến.

      Nhìn thây quan tâm trong mắt mấy người, Vãn Thanh vui mừng, Phong Huyền Dịch trước kia luôn thích sỉ nhục nàng giờ đây cũng ôn hòa hơn rất nhiều.

      Thỉnh thoảng đỉnh núi truyền đến tiếng cười của mấy người, trong tiếng gió, nhìn như bình yên cũng biết sóng ngầm giữa mấy người. Bình yên quá lâu, sóng lớn sớm muộn gì cũng đến.

      Nhưng cơn bão tình này, có thể trốn được bao lâu đây?

      Hạnh phúc ngày là ngày, có nàng ở đây, khắp nơi đều là bầu trời trong xanh.

      Hết trọn bộ.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :