1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đệ nhất ác phi - Hạ Ma Ma (Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2

      Chương 29: sớm chuẩn bị trước.


      Edit: August97


      Vãn Thanh đảo mắt nhìn chung quanh, quả biết tới nơi nào, khung cảnh hết sức hoang lương (hoang vắng + thê lương), khu rừng chìm trong màn đêm đen kịt có vẻ đáng sợ dọa người.

      Suy nghĩ về lộ tuyến, từ trong địa đạo bao lâu tới khu rừng này, chắc còn ở trong thành mới phải, dù sao lúc đầu cũng ở phủ Minh Chủ, nhưng nhìn cảnh tượng này, ràng là ở ngoại thành rồi, chẳng lẽ lúc đầu bọn nàng bị nhốt ở vùng ngoại ô?

      Nhìn hồi lâu cũng nhìn thấy con đường nào, nhưng mượn ánh trăng yếu ớt có thể nhìn thấy phía rừng cây bên kia có đường mòn khá rộng, chạy dài đến xa xa, có lẽ theo con đường này có thể vào được trong thành.

      Hôm nay ngay cả Phó Lăng Thiên cũng nhận biết đường, cũng chỉ có thể thử như vậy, Vãn Thanh dừng lại chút, bỗng nhiên có cảm giác vai nặng trĩu, cúi đầu nhìn, chẳng biết lúc nào Phó Lăng Thiên nhắm mắt tựa vào vai nàng ngủ thiếp .

      Ánh trăng chiếu xuống hàng lông mi dài tạo nên bóng mờ tinh tế, khuôn mặt đẹp đẽ hề phòng bị, da thịt mật ong cũng hết sức mê người.

      Vãn Thanh quay đầu nhìn nữa, Dung Chỉ cùng Tư Mã Lưu Vân tựa vào gốc cây đối diện vẫn còn hôn mê, thăm dò mạch bác Tư Mã Lưu Vân, may mắn quá yếu, trong rừng cây yên tĩnh chỉ có tiếng hô hấp của mấy người, ăn ít thịt thỏ, bao lâu sau Vãn Thanh cũng dần dần dựa vào người Phó Lăng Thiên ngủ thiếp .

      Mơ hồ cảm thấy có người gọi nàng, Vãn Thanh mở mắt ra thấy Phó Lăng Thiên đứng đối diện, Tư Mã Lưu Vân vẫn hôn mê như cũ, Dung Chỉ tỉnh lại, ngồi bên gốc cây tựa hồ điều tức thân thể.

      " sao chứ?" giọng hỏi Phó Lăng Thiên, nhìn Dung Chỉ, giọng .

      "Chỉ là chứng khí hư, truyền toàn bộ nội lực cho nàng, cần thời gian bồi bổ và điều hòa khí tức."

      Vãn Thanh nhíu mày, nơi hoang sơ dã ngoại này đâu tìm thuốc, nhìn phương hướng ngày hôm qua thoát ra, có chút dấu vết của bọn người truy đuổi tới, cũng có chút thanh nào, có vẻ chuyện bọn họ trốn thoát chưa bị phát .

      "Ta thấy thời gian còn sớm, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian tìm đường trở về thôi, càng trì hoãn thời gian càng khiến Vương Gia gặp bất trắc, đầu mấy người chúng ta cũng còn."

      Vẻ mặt Phó Lăng Thiên đầy khẩn trương, quay đầu lại nhìn Tư Mã Lưu Vân, rối rắm:

      "Tại sao đến bây giờ Tư Mã Công Tử vẫn chưa tỉnh lại?"

      Vãn Thanh cau mày, quả bất tỉnh cả đêm, nhưng bị thương nặng như vậy, lại thể xử lý vết thương tốt, chừng là thân thể suy yếu.

      "Chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian tìm đường về ."

      Phó Lăng Thiên gật đầu, tiến lên đỡ Dung Chỉ, bước chân Dung Chỉ vững, suýt chút nữa ngã xuống.

      "Sao vậy?!"

      Vãn Thanh đưa tay đỡ cánh tay , lại thấy sắc môi tái nhợt, mặc dù tỉnh, nhưng khuôn mặt lại có chút huyết sắc.

      " sao, ta điều tức vài ngày là được." Dung Chỉ mỉm cười để Vãn Thanh yên tâm, khuôn mặt vẫn tái nhợt như cũ.

      "Sư phụ." Muốn lại thôi, Vãn Thanh xoay người đỡ Tư Mã Lưu Vân lên, Phó Lăng Thiên đứng bên cạnh Dung Chỉ, chuẩn bị tùy thời đỡ .

      Mấy người vượt qua rừng rậm, tới lối mòn có thể coi là đường, đường lớn an toàn, họ chỉ dám đường xuyên qua rừng rậm.

      suốt hai canh giờ mới thấy phía trước có quán trà , cõng mấy người tới, chủ quán trà là lão bá mặt mũi hiền lành, mặc dù chỉ có lác đác vài vị khách, nhưng mặt khuôn mặt lão vẫn nở nụ cười tươi tắn, thấy mấy người họ quần áo lấm lem đến, khuôn mặt tươi cười lên mấy phần lo lắng.

      "Mấy vị khách quan từ đâu đến, chẳng lẽ lại gặp phải thổ phỉ?"

      Nhìn dáng vẻ ân cần của lão bản này, mấy người cũng thể chuyện tình, chỉ có thể ùa theo mấy lời phán đoán mà lão bản nghĩ tới, ngược lại lão bản này hết sức nhiệt tình, tốt bụng đưa cho mấy người mấy bộ y phục sạch , đưa ít thuốc trị thương cho Tư Mã Lưu Vân, cuối cùng còn với mấy người, trước mặt hai dặm đường có nơi cho mướn xe ngựa, nơi này là ngoại ô, nếu muốn vào thành, ít nhất cũng phải ngồi xe ngựa hai canh giờ.

      Cho lão bản ít bạc, thế nào lão cũng nhận, lúc sau Phó Lăng Thiên lén đặt bạc bàn trà, mấy người lặng lẽ rời mới bị phát .

      Giống như lão bản kia , mấy người theo con đường này bao lâu quả nhiên nhìn thấy phía trước có nơi cho thuê ngựa, mua chiếc xe ngựa dìu hai người vào bên trong, Phó Lăng Thiên ngồi bên ngoài điều khiển xe ngựa, Vãn Thanh ngồi bên cạnh , đề phòng có gì bất trắc.

      Thân thể Tư Mã Lưu Vân cùng Dung Chỉ còn suy yếu, hơn nữa người bị thương nặng, cũng dám quá nhanh, vốn lộ trình là hai canh giờ phải gần ba canh giờ mới đến, thời điểm đến sơn trang, chẳng biết lúc nào nó bị bao vây bởi đại đội nhân mã.

      Phó Lăng Thiên Hạ lập tức đỡ Vãn Thanh xuống xe, cũng kịp dừng lại, liền tiến lên hỏi thăm.

      "Thừa Tướng!"

      Thống lĩnh biết Phó Lăng Thiên, vừa thấy tới liền nhanh chóng hành lễ, Vãn Thanh đỡ Tư Mã Lưu Vân theo phía sau, Dung Chỉ cũng xuống xe ngựa.

      " xảy ra chuyện gì?"

      "Mạt tướng phụng mệnh Hoàng thượng đóng quân ở ngoài thành đợi lệnh điều binh tiêu diệt Vương Nguyên Bá cùng Vu nữ tà giáo Mộ Dung Yên, hôm qua nhận được tín hiệu của Vương Gia mới vội vàng chạy vào thành, muốn tìm Thừa Tướng đại nhân thương lượng đối sách, lại phát ngài ở đây, may mắn Thừa Tướng trở lại."

      Vẻ mặt thống lĩnh thị vệ chính khí, đưa lệnh bài bên hông cho Phó Lăng Thiên xem.

      Phó Lăng Thiên gật đầu, nhìn đoàn binh lính, nhân số ít, vả lại phần lớn đều là binh sĩ tinh nhuệ, những người này vẫn biết.

      "Vương Gia ! Sao Vương Gia có ở đây!"

      Còn chưa vào bên trong nghe thấy bên trong truyền tới giọng nóng nảy quen thuộc, Vãn Thanh nhíu mày, thể nào…

      Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Mạc Tử Thần, toàn thân bạch y nhanh chóng chạy ra từ trong viện, thấy Vãn Thanh đỡ Tư Mã Lưu Vân hơi kinh ngạc.

      "Vương, vương phi?"

      "Quản gia." Vãn Thanh mỉm cười, thấy Vãn Thanh đỡ người, vội chạy tới giúp tay tiếp nhận Tư Mã Lưu Vân.

      "Có đại phu ở đây , mau mời đại phu tới chữa trị cho ." Vãn Thanh quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng Phó Lăng Thiên, tựa hồ vừa lấy lại tinh thần, lập tức ra lệnh.

      bao lâu sau, đại phu trong sơn trang tới, đặt Tư Mã Lưu Vân lên giường, đại phu bắt mạch chữa trị cho , Dung Chỉ cũng ngồi xe ngựa hồi lâu, cộng thêm vết thương người, mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi, tuy Mạc Tử Thần có phần thân thiện, nhưng răng nanh sắc bén vẫn còn chưa lộ ra.

      Thân thể Phó Lăng Thiên tại cũng được tốt lắm, nhưng vẫn gắng gượng theo Thống lĩnh thị vệ vào trong phòng, Vãn Thanh suy nghĩ chút, đứng lên tiến vào theo , dù sao Mộc Vân Hạc vẫn còn nằm trong tay Vương Nguyên Bá, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng.

      "Sao các ngươi có thể nhận được tín hiệu của Vương Gia?" còn kịp nghỉ ngơi, Phó Lăng Thiên ngồi xuống, nhìn Thống lĩnh thị vệ Lý Thanh Sơn có phần khẩn trương đối diện.

      "Sáng nay, chúng mạt tướng vừa mới đóng quân ở ngoại thành ước định cùng Vương gia, nếu gặp phải nguy hiểm gì, liền phóng đạn tín hiệu, chúng mạt tướng ở ngoại thành nhìn thấy, liền vội vàng chạy tới."

      " như vậy, Vương Gia sớm biết các ngươi ở ngoại thành?" Phó Lăng Thiên nhíu mày, hiển nhiên chuyện này biết.

      " Hoàng thượng sợ Phó đại nhân lo lắng quá nhiều chuyện, ảnh hưởng đến cuộc du ngoạn của ngài, cần chú ý, mạt tướng chỉ muốn biết rốt cuộc Vương Gia xảy ra chuyện gì."

      Phó Lăng Thiên mỉm cười, mặc dù khó nhìn ra nét vui khuôn mặt , nhưng cũng đem tình diễn ra ràng.

      " như vậy, bây giờ Vương Gia còn nằm trong tay Vương Nguyên Bá!" Lý Thanh Sơn vừa nghe liền đứng bật lên, "Tên Vương Nguyên Bá này vô pháp vô thiên, ngay cả Vương Gia cũng dám động!"

      "So với Vương Nguyên Bá, nữ nhân kia càng lớn mật." Vãn Thanh nhíu mày, thấy ánh mắt hai người đều chuyển về phía nàng, được tự nhiên tiếp, "Các ngươi có biết Mộ Dung Yên có lai lịch như thế nào?"

      Lý Thanh Sơn nhìn Vãn Thanh, hình như rất bất mãn nữ nhân này dám chen vào, nhưng nhìn sắc mặt của Phó Lăng Thiên, dám phản bác.

      "Tra được ả ta là nữ nhi duy nhất của Trấn Quốc Đại Tướng quân Mộ Dung Vương tiền triều, lúc Tiên Hoàng Công chết trong tay Tiên Hoàng, có sư phụ là vị tuyệt thế cao nhân, nay qua đời, nghe sau khi sư phụ qua đời, ả ta vẫn triệu tập những võ lâm nhân sĩ bất mãn với Hoàng đế làm thế lực của mình, võ công ả ta rất cao cường, nếu nghe lệnh của ả thẳng tay giết chết, còn lại thu vào dưới trướng, cộng thêm vài con chó trung thành với Tiền triều, nay thế lực của ả ta thể coi thường, chính vì như thế mà Hoàng thượng mới gọi ta tới điều tra ả, thuận tiện thầm bảo vệ Vương Gia."

      Sắc mặt Lý Thanh Sơn khó coi, có ngốc nữa cũng có thể nhìn ra nét vui khuôn mặt Phó Lăng Thiên.

      "Nếu Vương Nguyên Bá cấu kết với ả ta, lợi dụng thế lực võ lâm, rất dễ dàng phát động võ lâm chính biến, đến lúc đó giang hồ…" Phó Lăng Thiên dừng chút, Lý Thanh Sơn cũng im lặng, hai người đều hiểu hậu quả nghiêm trọng như thế nào.

      "Ngày mai Đại hội võ lâm đoạt lấy chức vị Minh Chủ chẳng phải là được sao."

      Vãn Thanh bật thốt lên, hai người đều chuyển ánh mắt về phía nàng, bộ dáng bừng tỉnh hiểu ra, nhất là Phó Lăng Thiên, ánh mắt tỏa sáng.

      "Ta nhớ lầm sao? Chẳng lẽ đúng là ngày mai?" Vãn Thanh cau mày, nhìn bộ dáng Phó Lăng Thiên, hình như muốn để nàng tham gia.

      ", nàng đúng." Phó Lăng Thiên cười cười, Mạc Tử Thần tới, vẫn đứng góc nên ít ai chú ý đến .

      "Ai đây? Lại đến chuyện nhất định có thể đoạt được giải quán quân, Thừa Tướng đại nhân ngài suy yếu như vậy, thế nào tham gia Đại hội võ lâm, lại bị lão tặc phát dấu vết, chỉ sợ an nguy của Vương Gia cùng Mộc trở nên cấp bách."

      Phó Lăng Thiên trả lời , mà là trực tiếp đưa mắt nhìn sang Vãn Thanh, Vãn Thanh minh bạch ý tứ của , nhưng căn bản nàng có hứng thú với việc phần tranh của triều đình, nếu tranh đoạt chức vị Minh chủ võ lâm, kế tiếp lại trợ giúp bọn diệt trừ phản tặc, mặc kệ như thế nào, quá mức tỏa sáng luôn bị người đời để mắt tới.

      "Ta?"

      Vãn Thanh nhíu mày, biểu đạt tình nguyện của nàng ràng.

      Phó Lăng Thiên quay đầu mím môi, nở nụ cười khổ, thấy bộ dáng như thế, Vãn Thanh cũng biết như thế nào cho phải.

      "Thừa Tướng, các ngài cứ thương nghị trước, trước tiên mạt tướng phái người vào thành điều tra phen, rốt cuộc Vương Gia ở đâu." Lý Thanh Sơn nhận thấy trầm mặc của hai người, rất tự giác lui xuống.

      Chỉ còn lại mấy người: Vãn Thanh cùng Phó Lăng Thiên và Mạc Tử Thần.
      Last edited by a moderator: 10/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 2

      Chương 30: Quy tắc trò chơi

      Edit: August97

      "Thừa Tướng, ngài đùa gì thế, Mộc tiểu thư là nữ nhân, lại là giai nhân khuê tú, sao có thể tham gia Đại hội võ lâm, nếu bị thương làm sao."

      Sắc mặt Mạc Tử Thần hơi khó coi, nhưng quen biết nhiều năm với Phó Lăng Thiên, biết y làm chuyện nắm chắc, nhưng trong ấn tượng của , Vãn Thanh cũng chỉ là nữ nhân có chút cường hãn thông tuệ thôi.

      "Thanh Nhi, chuyện hôm nay cũng phải là chuyện của cá nhân nàng, nó hệ lụy đến an nguy quốc gia, nếu nàng vượt qua cửa ải này, Hoàng thượng càng thêm thưởng thức phụ thân và huynh trưởng nàng, chừng Mộc đại nhân có thể bước lên mây trong triều đình, cũng cần nhìn sắc mặt mấy viên quan ngạo mạn kia mà luồn cúi nữa."

      Phó Lăng Thiên dừng chút, lại tiếp, "Quan trọng nhất là, tại vương gia cùng Mộc đại nhân biết ở nơi nào, cũng biết tại ra sao, nay, người duy nhất có thể địch lại Vương Nguyên Bá, trong chốn võ lâm chỉ sợ cũng có mấy người, nàng được truyền công lực cường đại của sư phụ, hơn nữa nghe Dung Chỉ , trong cơ thể nàng sớm có nguồn nội lực cao hơn cả . Hai cỗ nội lực cường đại dung hợp, lý do gì nàng bại dưới tay Vương Nguyên Bá."

      Phó Lăng Thiên hết sức khẳng định, ánh mắt bình thản cũng lộ ra khẩn cầu.

      "Dù sao Vân Hạc cũng là ca ca nàng, coi như quá khứ làm chuyện có lỗi với nàng, lúc này nàng cũng thể vì chuyện đó mà khôngg cứu ."

      Phó Lăng Thiên thấy Vãn Thanh chậm chạp lời nào, cho là nàng còn tức giận chuyện Mộc Vân Hạc ngăn trở tình cảm của Vãn Thanh cùng Dung Chỉ.

      Vãn Thanh cau mày, Mạc Tử Thần đứng bên cạnh nàng, nghe chuyện mà hiểu ra sao, nhìn bộ dáng nghiêm túc của hai người, muốn hỏi nhưng lại thể nhịn xuống.

      "Huynh hãy để ta suy nghĩ chút."

      Dừng chút, vẫn cảm thấy chuyện này nên trước với Dung Chỉ, Phó Lăng Thiên thấy biểu cảm của Vãn Thanh cũng biết nàng suy nghĩ gì, có cảm giác Dung Chỉ phản đối liền gật đầu đồng ý.

      Bước vào cửa phòng Dung Chỉ, bên trong hoàn toàn yên tĩnh, tới trước giường mới nhìn thấy Dung Chỉ ngồi tĩnh tọa giường, nghe thấy thanh Vãn Thanh tiến vào mới mở mắt ra.

      "Sao vậy, có chuyện gì sao?" Thấy Vãn Thanh cau mày vui, Dung Chỉ đưa tay kéo nàng qua.

      Vãn Thanh ngồi bên cạnh , nhìn sắc mặt tái nhợt của nhịn được lên tiếng, "Toàn bộ nội lực của người đều truyền cho ta, vậy võ công của người cũng còn nữa sao?"

      "Sao có thể như vậy, ta tu dưỡng mấy tháng hết chuyện." Dung Chỉ mỉm cười, sắc mặt tái nhợt thoáng dễ nhìn hơn chút. " có tin tức của đại ca nàng chưa?"

      "Chưa có, Phó đại nhân muốn để ta tham gia đại hội võ lâm."

      "Vậy cũng tốt, ít nhất có thể gây khó khăn với địa vị Minh chủ võ lâm của Vương Nguyên Bá, là đòn ngáng chân với sư muội ta." Dung Chỉ thở dài, cũng là chuyện ngoài dự đoán, bầu khí tương đối yên tĩnh, thấy Vãn Thanh vẫn nhìn mình, lại thêm, "Nàng làm gì ta đều ủng hộ, nhưng nếu cuối cùng sư muội rơi vào trong tay các nàng, ta mong các nàng lưu cho nàng ấy con đường sống. "

      "Ta với Phó đại nhân ."

      "Từ sư muội lớn lên cùng ta, là người có tâm nhãn, nhưng phải là người xấu, từ sau khi biết phụ thân nàng ấy gặp phải thảm án diệt môn… Mỗi người đều có số mệnh riêng, Thanh Nhi, ta biết nàng lo lắng điều gì, mọi việc hãy lưu lại cho mình đường lui, quá mức sắc bén tuyệt tình, ngày nào đó bị người khác hủy diệt." Dung Chỉ nắm lấy tay Vãn Thanh, xúc cảm ấm áp khiến tâm hồn Vãn Thanh thoáng an bình lại, ra cái gì Dung Chỉ cũng biết.

      "Người hi vọng ta sao?"

      "Vì ca ca nàng, nàng phải ." Ánh mắt Dung Chỉ đầy kiên quyết, khuôn mặt tái nhợt là nụ cười ấm áp, "Lấy công lực tại của nàng, đánh bại Vương Nguyên Bá cũng là chuyện khá dễ dàng, cho dù ông ta có liên thủ cùng sư muội ta, chừng cũng phải là đối thủ của nàng."

      "Ta có bản lĩnh như vậy sao?"

      "Nội lực của nàng vốn rất cao, chỉ cần bộc phát lần thứ nhất nàng lĩnh ngộ toàn bộ công lực rất nhanh, khi đó có ai là đối thủ của nàng, đến chuyện này, Thanh Nhi, nàng biết công lực trước kia trong cơ thể nàng là do ai truyền lại sao?"

      "Ta nhớ , sau khi ra ngoài cũng có thời gian hỏi bọn họ." Vãn Thanh nhíu mày, quả rất kỳ quái.

      "Nếu như có thể cứu ra ca ca nàng ra, có lẽ biết."

      Dung Chỉ mỉm cười, trong lời hoàn toàn đồng ý với đề nghị của Phó Lăng Thiên, nhưng điều lo lắng cũng giống như Vãn Thanh, bước chân vào hố đen này, cũng biết có thể ra ngoài được hay .

      Vãn Thanh cũng nghĩ giống , hỏi han thêm mấy câu liền rời .

      Dung Chỉ giúp đỡ nàng, đây là điều thể tốt hơn, bởi vì trong lòng nàng cũng muốn cứu Mộc Vân Hạc .

      Xoay người tìm Phó Lăng Thiên đồng ý chuyện đó, Phó Lăng Thiên lập tức phái người phủ Minh Chủ, báo danh ngạch (tên người), mặc dù là nữ nhân, nhưng trong đại hội võ lâm cũng thiếu phái nữ tham gia, môn phái nữ nhân cũng thiếu.

      Cố ý phân phó phòng bếp nấu rất nhiều thức ăn cho bữa tối, nhưng bởi vì vấn đề thân thể mấy người, nên cũng ngồi ăn chung.

      Tư Mã Lưu Vân vẫn chưa tỉnh, đại phu thân thể có gì đáng ngại, nhưng vết thương bị nhiễm trùng , chỉ cần an dưỡng mấy ngày chuyển biến tốt, nhưng vẫn nằm giường tỉnh lại, hỏi đại phu, lão cũng biết vì nguyên nhân gì.

      Đứng trước giường Tư Mã Lưu Vân, cảm xúc Vãn Thanh phức tạp, dù sao bị thương cũng là vì cứu nàng, nhìn bộ dáng tại kia của , cũng biết thế nào về tâm trạng của nàng, ràng biết tình cảm của nàng cùng Dung Chỉ, nhưng vẫn liều mạng cứu nàng như vậy.

      Đêm khuya, tiến lên đắp chăn giúp , sắc mặt tái nhợt, tay chân cũng lạnh lẽo.

      Đưa tay nắm lấy tay , nhưng lại bị nắm ngược lại buông ra, cố gắng gỡ tay xuống hồi lâu cũng thấy có dấu hiệu buông ra, Vãn Thanh nhíu mày, nhìn Tư Mã Lưu Vân giường, càng cố gắng thoát ra càng bị nắm chặt hơn.

      Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, bầu trời đen nhánh, nửa vầng trăng treo trung, chiếu ánh sáng dìu dịu vào khắp gian phòng, gương mặt dưới ánh trăng của Tư Mã Lưu Vân lại càng thêm tuấn, nhưng sắc mặt tái nhợt như cũ vẫn khiến người ta bận tâm.

      Vãn Thanh nhíu mày, cố gắng đẩy tay ra, đắp

      kín chăn cho mới xoay người nhàng ra cửa.

      Phía sau, đôi mắt tươi cười mờ ám đen lúng liếng lưu chuyển mấy vòng. (DĐ.LQĐ)

      "Thanh Nhi, Thanh Nhi."

      Còn chưa mở mắt ra, Vãn Thanh cảm thấy bên giường có người lay lay cánh tay nàng, ngồi dậy xoa xoa cặp mắt buồn ngủ, thấy Phó Lăng Thiên đứng trước giường nàng, trong phòng còn có Mạc Tử Thần.

      thân trường bào vân sắc dịu dàng nho nhã, dây lụa cố định toàn bộ phần tóc ra phía sau, bên hông tđeo trường kiếm phỉ thúy, toàn thân hừng hực khí khái hùng.

      "Thanh Nhi, nhanh thức dậy thôi, chớ nhầm giờ, nếu đến trễ, cho dù nàng cầm chắc chức vị minh chủ cũng lưu lại câu chuyện đầu đề cho người khác."

      Phó Lăng Thiên tươi cười nhìn Vãn Thanh, Vãn Thanh nhíu mày liếc mắt nhìn hai người.

      Hai người bất động, đều chuyện cũng rời .

      "Các huynh ra ngoài làm sao ta thay y phục?!" Vãn Thanh bất đắc dĩ rống lên tiếng, hai người đối diện nhìn nhau mới bừng tỉnh hiểu ra, cười cười ra ngoài, đóng cửa giúp Vãn Thanh vẫn quên dặn dò nàng nhanh nhanh lên chút.

      Tùy ý chọn bộ trang phục gọn gàng thoải mái, Vãn Thanh rửa mặt xong liền ra cửa, bữa sáng cũng dùng trong xe ngựa.

      Phó Lăng Thiên đưa Vãn Thanh lên xe ngựa liền rời , theo kế hoạch, Mạc Tử Thần mang nàng nhập hội trường, hai người xâm nhập vào dưới tên của bang phái, bang phái này là do trước kia Phong Huyền Dịch vì muốn tham gia náo nhiệt ở đại hội võ lâm mà sáng lập, cũng ngờ lúc này lại có đất dụng võ.

      Xe ngựa chạy đường hơn nửa canh giờ, rốt cuộc mới vào trong thành, hôm nay cảnh trí đường càng thêm phồn hoa so với thường ngày, bởi vì thời gian Vãn Thanh cùng Mạc Tử Thần đến vẫn còn tương đối sớm, võ lâm nhân sĩ đường cũng nhiều hơn, phần lớn là dạo phố hoặc dùng điểm tâm .

      Đại hội võ lâm tổ chức trong ba ngày, mọi người tham gia đều là cao thủ các môn phái, mỗi môn phái chỉ có thể phái người tham gia, nên phần lớn người tham gia đều là cao thủ hạng nhất, tổng cộng lôi đài trù hoạch mười người, nhân số dự thi hằng năm đều chừng hai mươi, đấu với , ngày thứ nhất, nhân số cũng có thể sụt giảm nửa, ngày thứ hai so tài, nhân số cũng chỉ có thể dư lại hai người, ngày thứ ba cũng chính là trận chung kết, trận chung kết qua, còn phải thắng vị Minh chủ võ lâm tiền nhiệm mới có thể chính thức tiếp quản vị trí minh chủ. (DĐ.LQĐ)

      Nhiều trận tranh tài như vậy, có thể lực tốt tuyệt đối thắng được, nên trong lịch sử, minh chủ võ lâm đều là nam nhân, mà Vương Nguyên Bá được xem như là nhân vật lợi hại, liên tục chiến thắng bốn lần, cũng chính là 16 năm, từ lúc hai mươi mấy tuổi bắt đầu làm minh chủ, có thể chống đỡ lâu như vậy tất nhiên là có nguyên do.

      Vốn tham gia đại hội võ lâm đều là cao thủ võ lâm, sau khi tham gia mấy trận đấu ác liệt còn chưa khôi phục hoàn toàn thực lực, có thể tiến đến cuối cùng cũng là cao thủ đứng đầu, nhưng sau khi trở thành cao thủ đứng đầu lại còn phải đấu với minh chủ tiền nhiệm, cho dù có là cao thủ cũng thua dưới tay người đó.

      Cho nên thường minh chủ võ lâm qua ngũ tuần (50 tuổi), lớp nam tử trẻ tuổi mới có cơ hội.

      Nghe Mạc Tử Thần giới thiệu xong, Vãn Thanh cũng di chuyển ánh mắt đến nơi tổ chức Đại hội võ lâm, Mạc Tử Thần biết lấy từ đâu ra thiệp mời, đưa cho hai người gác cửa mới có thể vào.

      Cùng nhau vào, bên trong náo nhiệt hơn hẳn, bình thường tới tham gia đại hội võ lâm đều là Bang chủ các môn phái, bang chúng dưới quyền tất nhiên rất hy vọng Bang chủ của mình có thể lên làm Minh chủ, nên mặc dù mỗi bang phái dự thi chỉ có người, nhưng cũng hi vọng khí thế của mình lớn hơn, vì vậy sau lưng thường theo các cao thủ khác của bổn phái, ít mười mấy người, nhiều hơn trăm người, cao thấp đều, nhưng có thể tới nơi này, phải cao thủ tuyệt dẫn theo.

      Vào hội đài, phóng tầm mắt nhìn qua, xem chừng cũng chỉ là mấy lão ông bốn năm mươi tuổi, mang theo cao thủ bổn phái ngồi ở vị trí hàng đầu, trẻ tuổi nhất cũng hơn ba mươi gần bốn mươi, bình thường các Bang chủ trong môn phái đều có võ công cực kỳ cao cường, lại là người uy nghiêm có uy tín, cho nên những người này có phần đứng tuổi cũng là điều dễ nhiểu, nhưng Vãn Thanh vẫn cảm thấy kỳ quái, tại sao năm đó Vương Nguyên Bá trẻ tuổi như thế tham gia đại hội võ lâm.

      "Ngồi xuống."

      Vừa xuất thần, liền bị Mạc Tử Thần kéo đến bên cạnh ngồi xuống, ra bang phái hai người được Phong Huyền Dịch trước kia giả thần giả quỷ nên vẫn có chút danh tiếng, nhưng danh tiếng ở đây cũng bị các bang phải khác áp đảo hẳn, vì thế mà hai người được an bài ngồi ở vị trí cuối cùng.
      Last edited by a moderator: 11/10/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 2

      Chương: 31 Đại hội bắt đầu



      Edit: August97 (


      Cũng lâu lắm, Vương Nguyên Bá liền bị hai nam nhân vây quanh đài tỷ võ, ông ta mặc trường bào màu rám nắng mười phần hòa ái, vừa đứng lên, toàn bộ người dưới đài đều đứng lên theo, Vãn Thanh cũng đứng lên, cho đến khi ông ta phất phất tay mới thấy những người bên cạnh ngồi xuống.

      "Các vị, hôm nay là ngày tỉ thí đầu tiên của Đại hội võ lâm, Vương mỗ thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc dưới đài, cũng tin tưởng nhiều người phải lần đầu tiên tới đây, chắc cũng hiểu quy củ, ta cũng muốn nhiều, mọi người hãy chuẩn bị trước chút."

      mấy câu, Vương Nguyên Bá liền lui xuống đài, theo như Mạc Tử Thần , ngày đầu tiên, ông ta chỉ lên phát biểu, cũng quan sát trận đấu, lúc cuối cùng mới xuất , vậy nên Vãn Thanh mới thoáng yên lòng, sợ bị ông ta phát quá nhanh.

      Sau khi Vương Nguyên Bá xuống đài, lão nhân khoảng hơn năm mươi tuổi tiến lên, nhìn dáng dấp có vẻ là người hầu của Vương Nguyên Bá, ghé tai gì đó, sau đó lại bắt đầu đốt pháo, dù sao Đại hội võ lâm cũng là kiện lớn của võ lâm giang hồ, tất nhiên rất phô trương.

      Nghe ở phủ Minh Chủ, mỗi ngày mấy vị khách kia đều có món ngon phong phú để thưởng thức, xem kịch hát mỗi đêm, còn có nha hoàn đặc biệt đến hầu hạ.

      Nhưng những năm trước, Phong Huyền Dịch cùng Mạc Tử Thần vào phủ Minh chủ, nên lần này cũng vậy, hai người ở đó.

      Sau khi múa rồng múa lân kết thúc, lão nhân khác lại lên đài, đọc hai cái tên, sau đó hai nam nhân tiêu sái bay lên.

      Phương thức tỷ võ rất đơn giản, dù sao Đại hội võ lâm cũng phải là trò đùa, quy tắc là chỉ cần rơi ra ngoài vòng lôi đài thua, nhưng ngoại trừ có trường hợp sắp bị đánh chết cũng thể xuống đài được, chính là đối phương cố ý muốn giết người đó, phương diện này vẫn có quy định, nếu xuất tình huống như thế, kẻ đánh người trực tiếp bị xóa tư cách thi đấu, Đại hội võ lâm được nhân tính hóa, khiến người mất mạng, nếu cảm thấy đánh lại hoặc muốn đánh, có thể trực tiếp nhảy xuống lôi đài. ()

      Số tuổi của hai nam nhân này đều chừng bốn mươi, xuất chiêu tương đối nhanh nhẹn, qua hai trăm chiêu vẫn phân thắng bại, cũng nhìn ra công lực của người nào mạnh hơn.

      Hai người đánh nhau rất kịch liệt, cũng có ai có nửa phần thối lui, mắt thấy qua gần nửa canh giờ, hai người kia vẫn nhanh chậm so chiêu như cũ, vài người dưới đài xoay người tụ họp uống rượu với huynh đệ cùng bang phái, lại có người mắt chớp nhìn chằm chằm lôi đài, trong lòng yên lặng ghi nhớ những chiêu thức lợi hại kia.

      Mạc Tử Thần híp mắt, vẻ mặt buồn chán.

      " phải ngươi thích xem cái này sao?"

      Thấy bộ dáng lười biếng này của , Vãn Thanh hơi kỳ quái, cố ý sáng lập ra môn phái, phải là vì muốn xem cái này sao.

      "Là vương gia thích xem, ta chỉ cùng , hiểu nổi trò đánh đánh giết giết này có gì hay."

      Ánh mắt Mạc Tử Thần càng mất hứng, quả bộ dáng kia giống như sắp ngủ, may mà vị trí hai người ngồi khá khuất, người khác thấy được bộ dáng kia của , nếu cũng bị gán tội dạnh tôn trọng Đại hội võ lâm.

      Vãn Thanh bùng nổ trong nháy mắt, nhìn lôi đài, rốt cuộc thấy có người bắt đầu rơi xuống thế yếu, ra nàng cũng thích xem những trận đánh nhau như thế này, mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng giành giật sinh tồn như vậy, tựa như quay lại xã hội nguyên thủy. ()

      Hai người đánh nhau lúc lâu, rốt cuộc mới thấy nam nhân áo đen rơi xuống lôi đài, hình như những người ngồi xem cũng quen với cảnh tượng như vậy, tương đối bình tĩnh, Mạc Tử Thần ngồi bên có dấu hiệu ngủ gật.

      Vãn Thanh cũng lười gọi , nguyên buổi sáng mới xác định được ba người tiến vào vòng so tài thứ hai, buổi chiều còn có bảy trận nữa.

      Mạc Tử Thần ngủ gật muốn trở về, lại bị Vãn Thanh kéo lại, ngồi ở bàn ăn phủ Minh Chủ, Vãn Thanh quan sát người bên cạnh, phần lớn đều thấy qua, trong phủ Minh Chủ cũng rất yên bình.

      "Đúng rồi, ở Đại hội võ lâm lần trước, ngươi có thấy nữ nhi Minh Chủ hay ?"

      "Có thấy qua, hình như Vương Nguyên Bá rất thương nha đầu kia, lần Đại hội võ lâm nào cũng để nàng ta lộ diện."

      Mạc Tử Thần chút để ý trả lời, nhìn qua thấy rất buồn chán.

      "Hình như hôm nay thấy đâu.” Hậu tri hậu giác nhìn Vãn Thanh, Vãn Thanh cười nhìn thêm gì nữa.

      Nếu Vương Xúc tới Đại hội võ lâm, chỉ có hai khả năng, thứ nhất là bị nàng đả thương, cách nào tới, thứ hai chính là Phong Huyền Dịch cùng Mộc Vân Hạc bị nàng ta giam lại. Cũng có thể nàng ta muốn tới, nhưng khả năng này nhiều, nếu cũng tới rồi, lần này vì tâm tình tốt mà vô duyên vô cớ bỏ qua.

      Vãn Thanh hồi tưởng lộ tuyến ngày đó từ địa đạo ra ngoài, lại bay lên nóc nhà nhìn địa đồ phủ Minh chủ, rất nhiều gian phòng, cũng rất nhiều viện tử, liếc mắt nhìn qua, căn bản biết đâu vào đâu.(

      Mơ hồ cảm thấy gian phòng trước mặt khá quen thuộc, phóng mắt lại gần mới phát hình như đây chính là gian phòng của Vương Xúc nàng từng lén vào, Tư Mã Lưu Vân được phát ở chỗ này.

      Quay đầu lại nhìn Mạc Tử Thần, buồn chán nằm sấp bàn uống trà, Vãn Thanh nhíu mày, muốn tới xem chút, lại phát nơi đó cũng có người ra vào, ít nhất từ khi nàng chú ý, có người vào hay ra, ngay cả qua cũng có.

      Tuy lúc này là Đại hội võ lâm, nhưng điều này cũng quỷ dị, mấy ngày nay phủ Minh Chủ bởi vì tiếp đãi khách khứa, mua rất nhiều nha hoàn, lúc này phải hầu hạ người tham gia Đại hội võ lâm, trong phủ phải có rất nhiều hạ nhân mới đúng, hơn nữa Vương Xúc là nữ nhi Minh Chủ, nếu hôm đó thực bị nàng đả thương, chắc chắn phải có nha hoàn ra vào liên tục.

      Nghĩ như vậy, nhất định là Vương Xúc ở nơi này, nhìn những đình viện khác nằm chung quanh trong phủ Minh Chủ phủ, đường đều là tốp năm tốp ba nha hoàn tới lui, quá tập trung, hoàn toàn có phòng của Vương Xúc .

      Tuy có hơi kỳ quái, nhưng Vãn Thanh tựa hồ xác nhận Vương Xúc ở đây, ở đây, có thể là ở cùng với Phong Huyền Dịch cùng Mộc Vân Hạc, Vãn Thanh nhíu mày, buổi sáng lúc ra cửa Phó Lăng Thiên qua hôm nay thăm dò, nhưng nàng vẫn yên lòng.

      "Ngươi ngồi cao như vậy làm gì." (

      ngồi ngẩn người mái nhà, bên tai đột nhiên xuất giọng , sợ hết hồn, thiếu chút nữa ngã xuống, Mạc Tử Thần đưa tay vững vàng tiếp nhận nàng.

      Cánh tay hữu lực bên hông đột nhiên siết chặt lại, kéo Vãn Thanh lên, vẻ mặt Mạc Tử Thần đầy nghi vấn, "Ngươi ngồi này làm gì?"

      "Tùy ý ngắm nhìn." Vãn Thanh cười gượng mấy tiếng, tránh thoát lồng ngực của , nhảy xuống từ nóc nhà, thời gian nghỉ ngơi hết, Đại hội bên kia cũng chuẩn bị bắt đầu.

      Sóng vai cùng Mạc Tử Thần theo dòng người về phía trước, hình như nhận thấy sau lưng có bóng người theo nàng, quay đầu nhìn lại, có ai.

      Tiếp tục , nhưng thủy chung vẫn cảm thấy sau lưng có ánh mắt nhìn theo, quay đầu lại mấy lần, đến Mạc Tử Thần cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn tìm được người.

      Vãn Thanh bất đắc dĩ, đoán là mình đa nghi, cũng suy nghĩ nhiều.

      Trở lại lôi đài Đại hội võ lâm, hai người ngồi dưới đài, tiến độ buổi chiều nhanh hơn nhiều so với buổi sáng.

      Gần bước sang hè, thời tiết hơi nóng bức, có người chịu được cởi ngoại bào, Vãn Thanh ngồi bên cạnh Mạc Tử Thần cũng cảm thấy hơi nóng, đây là giữa trưa, mặt trời mạnh nhất.

      Đột nhiên cảm thấy bên cạnh thổi tới ngọn gió mát, Vãn Thanh quay đầu lại, biết Mạc Tử Thần lấy từ đâu ra cây quạt ngồi đối diện quạt cho nàng, mặc dù khuôn mặt quay lại phía nàng, nhưng bàn tay lại đặt gần nàng.

      "Cám ơn, tự ta có thể quạt."

      Mạc Tử Thần trả lời, chỉ đem cây quạt cho Vãn Thanh.

      Thời tiết chiều nay cũng khiến những người lên đài thêm cuồng bạo, buổi sáng nhàng, buổi chiều cát bay đá chạy, trận đấu nhanh nhất tới thời gian nén nhang (15 phút) giải quyết xong.

      Mắt thấy trận tỷ võ qua sáu bảy trận, trong lòng Vãn cũng bắt đầu hơi khẩn trương, tổng cộng mười trận, cũng sắp đến phiên nàng. (

      Nếu bình thường, nàng sợ đánh nhau, nhưng dưới con mắt mọi người, chính nàng lại là nữ nhân, vẫn khó tránh khỏi cảm thấy lúng túng, nghĩ như vậy, lòng bàn càng lúc càng đổ nhiều mồ hôi, rốt cuộc người tham gia luận võ cũng xuất hai nữ nhân.

      nghe các nàng là người nào, nhưng hình như đều là Cung chủ của bang phái nào đó, Mạc Tử Thần nhìn người đài, cuối cùng ánh mắt dừng nữ nhân ba mươi bốn mươi tuổi.

      "Đối thủ của ngươi là nàng ta."

      Đưa tay chỉ vào nữ nhân áo trắng ngồi hàng bên kia, Vãn Thanh ghé đầu nhìn, già, nhưng mặt vẫn có dấu vết năm tháng, khuôn mặt nghiêm túc, từ đầu đến giờ chưa từng nhìn thấy nàng ta cười lần nào.

      "Nàng ta là ai vậy?"

      "Cung chủ Nhược Liễu Cung, sư phụ nàng ta là Minh chủ trước đời Vương Nguyên Bá, là người đứng đắn, tỷ thí với nàng ta, ngươi cần lo lắng có ám chiêu." Giọng Mạc Tử Thần đầy thờ ơ, Vãn Thanh nhìn cũng thêm gì.

      Nhìn chằm chú vào nữ nhân kia hồi lâu, hình như nàng ta cũng phát ánh mắt nóng bỏng bên này, lập tức đáp lại bằng ánh mắt cảnh giác, Vãn Thanh vội vàng cúi đầu giả bộ như nhìn về chỗ khác.

      Trận thứ tám, vẫn chưa đến phiên Vãn Thanh, mặt trời dã dần xuống núi, tuy thời gian chưa muộn, nhưng ngược lại chưa đến phiên mình khiến người ta thấp thỏm yên.

      Người ở dưới đài bắt đầu uể oải, dù sao cũng ngày, còn tinh thần như trước.

      Những người thua cũng được huynh đệ trong bang đưa về, dù sao cũng thua, cảm thấy mất mặt.

      Chố trống đài rất nhiều, nhưng người ngồi lại vẫn cũng ít, người lôi đài vẫn ngừng so chiêu, buổi sáng lôi đài còn khá nguyên vẹn, giờ có tổn hại, phần lan can cùng nền đất chính giữa ít nhiều lõm xuống hoặc nứt vỡ.

      Lôi đài cũng tính là , Vãn Thanh giương mắt nhìn hai người đánh nhau lôi đài, đều là lão đầu gần năm mươi, ai chịu thua, trúng chiêu của đối phương cũng rên tiếng.

      Nhưng ràng lão đầu áo trắng có phần rơi xuống thế yếu, bắt đầu liên tiếp lui về phía sau. (DĐ.LQĐ)

      Xem ra trận này cũng sắp kết thúc, nhìn hai người bên , phía bên gần thắng cũng bắt đầu mang huynh đệ, đệ tử dần dần rời , lão đầu tổ chức đại hội cũng quay sang với phe gần thua chuẩn bị mang người
      Last edited by a moderator: 10/10/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2

      Chương 32: Thắng ván

      Edit: August97

      Cũng may, người còn lại cũng nhiều, trong lòng Vãn thoáng an tâm hơn chút, mắt thấy cuộc tranh tài của hai lão đầu gần xong, Vãn Thanh lấy lại bình tĩnh, cuối cùng cũng đến phiên nàng rồi.

      Mạc Tử Thần nhìn Vãn Thanh, giọng lạnh nhạt, "Ngươi khẩn trương sao?"

      " chút."

      Nam nhân đài hơi mệt mỏi, giọng hơn trước nhiều, nghe thấy gọi tên nàng, Vãn Thanh đứng lên, nữ nhân mặc áo trắng cũng liếc mắt nhìn sang, thấy nàng vẫn còn là nương trẻ tuổi, hơi bĩu môi khinh thường.

      Nữ nhân áo trắng cực kỳ tiêu sái tung người bay lên lôi đài, từ cao nhìn xuống Vãn Thanh, Mạc Tử Thần an ủi vỗ vai Vãn Thanh, ý bảo nàng mau lên đài, Vãn Thanh nhíu mày, vững vàng bước lên từ bậc thang.

      Ánh mắt nữ nhân kia càng khinh miệt hơn, tựa hồ khinh thường tại sao lại an bài người như Vãn Thanh làm đối thủ với nàng ta, đưa mắt nhìn nam nhân xuống đài cao, ý bảo tranh tài chính thức bắt đầu.

      Dưới đài có nhiều người theo dõi, Vãn Thanh ổn định tinh thần, tận lực khiến chính mình bình tĩnh lại, nữ nhân áo trắng nhìn Vãn Thanh, tay mắt lanh lẹ công kích về phía nàng, mẽ chưởng pháp và lực đạo mạnh đánh tới, Vãn Thanh tránh trái tránh phải mới bị nàng ta đánh trúng, ánh mắt Mạc Tử Thần cũng trở nên khẩn trương, vừa nhìn biết nữ nhân kia cũng phải là kẻ đầu đường xó chợ.

      Thủ pháp của nàng ta quá nhanh, Vãn Thanh muốn tìm cơ hội chuyển phòng thủ thành công kích cũng hết sức khó khăn, bước nàng ta cũng chịu thối lui, đẩy thẳng Vãn Thanh đến gần lan can. Hình như chỉ cho Vãn Thanh là tiểu bối vô danh, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười hả hê, nếu lần này có thể tấn cấp đến trận thi đấu ngày mai, chừng nàng ta có hy vọng cầm chắc vị trí Minh Chủ.

      nghĩ như vậy, đột nhiên bị chưởng pháp mạnh mẽ đánh tới vùng dưới bụng, vừa ngẩng đầu, thấy Vãn Thanh cau mày nhìn mình.

      Bị nàng ta dồn ép hồi lâu rốt cuộc Vãn Thanh mới tìm ra được sơ hở của nàng ta, Vãn Thanh giống như nàng ta lúc nãy, liên tiếp ra chiêu khoan nhượng.

      Vẻ mặt nữ nhân kia đầy khẩn trương, luống cuống tay chân ngăn Vãn Thanh tới gần, tìm cơ hội muốn công kích Vãn Thanh, linh hoạt xoay người, tránh thoát cánh tay Vãn Thanh.

      Vãn Thanh thấy nàng ta thoáng lơ là, cước quét về phía chân nàng ta, giây phòng bị, nàng ta ngã sấp đài, Vãn Thanh thấy thế cũng dừng lại tiếp tục tiến lên, nhắm tới thân thể nàng ta, thêm cước đá nàng ta tới lan can, thiếu chút nữa đánh nàng ta xuống đài, nhưng nàng ta lại có ý chí mạnh mẽ, vội bám lấy lan can, chết cũng buông.

      Ý thức được Vãn Thanh là đối thủ mạnh, mặt nàng ta cũng bắt đầu có phần gấp gáp, bị Vãn Thanh tập kích nhiều lần, muốn hoàn thủ lại có sức, Vãn Thanh nhíu mày, nữ nhân kia vẫn bám chặt vào lan can, nàng nhân cơ hội tung mấy chưởng vể phía lan can, cước cuối cùng đá nàng ta ra ngoài vùng lôi đài.

      Mặc dù tay nắm chặt lan can, nhưng vẫn địch lại lực chân của Vãn Thanh, cả người bay xuống, đệ tử nữ nhân kia vội chạy lên trước tiếp nhận nàng ta, nhưng kết cục cuộc so tài cũng thay đổi được, nam nhân chủ trì lên đài tuyên bố Vãn Thanh chiến thắng, Vãn Thanh nhìn phương hướng nữ nhân kia rời , đôi mắt oán hận cơ hồ muốn cắn nuốt nàng.

      Vãn Thanh bĩu môi xem thường, người nào bị đánh xuống đài mà có vẻ mặt đó.

      Sau trận đấu cuối cùng, mọi người cũng đều tản , trước khi rời Chưởng môn cố ý nhìn chăm chú Vãn Thanh hồi lâu, hạng người vô danh lại có thể chiến thắng, chắc chắn phải là nhân vật đơn giản.

      "Có nóng ." Mạc Tử Thần lại gần, ân cần đưa quạt giấy cho Vãn Thanh.

      Vãn Thanh quay đầu nhìn , khuôn mặt nở nụ cười nhàn nhạt, hình như có phần ngoài ý muốn.

      "Bây giờ về?"

      "Ngươi thấy thế nào?"

      Ngược lại Mạc Tử Thần trả lời Vãn Thanh, xoay người quan sát Minh Chủ lôi đài luận võ, ngờ lại nhìn thấy Vương Nguyên Bá mang theo mấy người qua bên cạnh.

      "Hay là trước ." Vãn Thanh nhíu mày, dù sao Vương Nguyên Bá cũng biết nàng, nếu bị bắt được, gây ảnh hưởng tốt.

      Mạc Tử Thần gật đầu, cùng Vãn Thanh ra cửa phủ, ngồi xe ngựa rời .

      Trở lại sơn trang, hỏi hạ nhân hầu hạ Tư Mã Lưu Vân, biết còn chưa tỉnh, Vãn Thanh hơi lo lắng, vào xem chút, thấy sắc mặt bình thường, hồng hào dễ nhìn hơn nhiều, lông mi dài rậm phủ xuống tạo bóng mờ tinh tế, sống mũi cao, sắc môi cũng tái nhợt như trước, tóc đen vô thức phân tán sau gáy, tóm lại giống người bị thương, nhưng lại bất tỉnh như cũ, hỏi đại phu đại phu cũng biết vì nguyên nhân gì, ràng mạch bác trở lại bình thường.

      Vãn Thanh ngồi trong phòng Tư Mã Lưu Vân lát liền ra, Phó Lăng Thiên vẫn chưa về, cũng biết điều tra như thế nào, Dung Chỉ còn điều dưỡng sinh tức trong phòng, có thể thấy lần tổn thương công lực này hết sức nghiêm trọng, còn cố ý phân phó hạ nhân giữ của đừng để người vào.

      Thấy như thế, Vãn Thanh cũng vào quấy rầy , rảnh rỗi ngồi trong sơn trang hồi lâu, cùng Mạc Tử Thần trôi qua ngày nhạt nhẽo, đêm khuya mới thấy Phó Lăng Thiên mang hạ nhân trở lại, vội tiến lên nghênh đón lại thấy sắc mặt rất khó coi, nhìn Lý Thanh Sơn bên cạnh, cùng là vẻ mặt u sầu.

      "Thế này là sao?"

      Mạc Tử Thần nhìn vẻ mặt khó coi của mấy người trước mặt, nghi ngờ hỏi.

      "Tìm được đại ca cùng vương gia rồi sao?"

      "Thanh Nhi, tới đây."

      Phó Lăng Thiên nhíu mày, quay đầu lại đưa

      mắt nhìn Vãn Thanh, ý bảo bọn họ cũng đừng tiến tới, mặc dù biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn sắc mặt mấy người này, sợ rằng chuyện này…

      "Sao vậy?" Rốt cuộc vào trong phòng, Vãn Thanh hỏi.

      "Chúng ta tìm thấy nơi giam giữ Mộc đại nhân cùng vương gia rồi."

      "Vậy sao các ngươi cứu vương gia ra?"

      Mạc Tử Thần là bằng hữu nhiều năm của Phong Huyền Dịch, khó tránh khỏi dáng vẻ nóng nảy, mặc dù chú ý tới sắc mặt khó coi của Phó Lăng Thiên, nhưng vẫn thẳng thừng.

      "Có phải ngay cả các ngươi cũng có biện pháp cứu người?"

      "Vương gia cùng Mộc đại nhân bị nữ nhi của Vương Nguyên Bá nhốt ở đỉnh núi Tây Sơn, dưới chân núi có mấy ngàn tinh binh canh giữ, đỉnh núi có vô số cao thủ, hơn nữa…" Phó Lăng Thiên dừng chút, lấy ra phong thư, "Hình như bọn chúng biết chúng ta qua, sai thủ vệ đưa cho chúng ta phong thư."

      Vãn Thanh cau mày, mở thư ra, chữ viết ràng. (DĐ.LQĐ)

      “Nếu muốn cứu người, đừng vội vọng động. Nếu biết sống chết, dám bảo đảm.”

      Vãn Thanh nhíu mày, xem ra Vương Nguyên Bá hoặc Vương Xúc sớm biết hành tung của Phó Lăng Thiên, chỉ sợ bức thư này là để uy hiếp bọn họ.

      Phong Huyền Dịch cùng Mộc Vân Hạc biết làm thế nào, nếu cứ như vậy mà xông lên, chọc giận bọn chúng, biết ra sao.

      "Vậy tại các ngươi định làm gì, ngồi yên chờ đợi sao?"

      Mạc Tử Thần gấp gáp, giọng điệu cũng tốt, Vãn Thanh trừng mắt nhìn , cũng chỉ “hừ” tiếng quay mặt .

      "Thanh Nhi, nàng thấy thế nào."

      "Thời điểm này cần biết an nguy của vương gia cùng đại ca, bằng trước tiên phái vài người vào, có tiếp ứng cũng được, nhưng đỉnh núi kia sợ là dễ dàng." Mặc dù như vậy, Vãn Thanh xoay người, tầm mắt hướng về Mạc Tử Thần, Mạc Tử Thần vừa thấy ánh mắt này của nàng hiểu ý tứ trong đó.

      Tránh né ánh mắt nàng, suy nghĩ chút, thấy Phó Lăng Thiên cũng nhìn mình chăm chú, lúc này mới khổ sở gật đầu, "Cũng phải là được, nhưng trong Đại hội võ lâm ta lộ diện mấy lần, nếu có người biết ta như thế nào mới tốt."

      "Vậy càng tốt, là Minh Chủ coi trọng võ công của ngươi, mời ngươi làm thị vệ." Vãn Thanh mỉm cười, xoay người lại nhìn Phó Lăng Thiên. "Các huynh có thể bắt chước chữ viết ?"

      "Ta có thể." Phó Lăng Thiên mỉm cười, xoay người ra cửa, "Vậy giao cho ngươi, Mạc công tử."

      Mạc Tử Thần tức giận đáp ứng, "Vậy trận tranh tài lần sau ai cùng Thanh Nhi."

      "Ta tìm người cùng, yên tâm ."

      Vãn Thanh mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Mạc Tử Thần. Chuyện như vậy, cũng tiện thêm, lộ vẻ tức giận theo Phó Lăng Thiên ra ngoài.

      Thời gian cũng còn sớm, Vãn Thanh nhìn ngoài cửa, sắc trời dần dần tối xuống, trở về phòng ngồi, ăn ít thứ, liền lên giường ngủ thiếp . (DĐ.LQĐ)

      Trong mơ hồ mơ hồ cảm thấy có người sờ mặt nàng, giật mình tỉnh giấc, lại phát trong phòng có ai, cho là mình nằm mơ, lại phát trước khi ngủ cửa sổ vốn đóng chẳng biết lúc nào mở ra.

      Đứng dậy nhìn ngoài cửa sổ chút, có bóng dáng nào, mặc dù biết là ai nhưng lại cảm thấy có phần thận trọng.

      "Thanh Nhi."

      Ngoài cửa truyền đến tiếng thở nhàn nhạt, Vãn Thanh quay đầu lại, Dung Chỉ bưng dưa hấu vừa mới cắt tiến vào. "Còn chưa ngủ à, ăn chút gì ."

      "Sư phụ." Vãn Thanh mỉm cười, thu hồi ánh mắt nhìn ngoài cửa, "Mới vừa rồi là sư phụ sao?"

      "Hả? Ta vừa mới tới mà." Dung Chỉ kỳ quái nhìn Vãn Thanh, lại nhìn ngoài cửa sổ chút, "Vừa rồi có người vào sao?"

      "Có lẽ là ta nằm mơ thôi."

      Vẫn cảm thấy xúc cảm lạnh lẽo khuôn mặt, càng nghĩ càng thấy lạnh, Dung Chỉ nhận thấy sắc mặt vkhông tốt, cũng tới bên cửa sổ nhìn chút.

      "Thanh Nhi, phải nàng nằm mơ." Vãn Thanh tới bên cạnh , theo ánh mắt của nhìn rừng cây ngoài cửa sổ, rừng cây tùng vốn xanh tốt lại có dấu vết bị dẫm đạp.

      "Vậy là ai tiến vào?!"

      Thấy bên ngoài như vậy, Vãn Thanh cảm thấy kinh hoảng, Phó Lăng Thiên biết làm chuyện như vậy, Tư Mã Lưu Vân trái ngược, nhưng vẫn nằm giường tỉnh lại, sao có thể là .

      Mạc Tử Thần? Cũng thấy có nửa phần thích nàng, cũng phải .

      Dung Chỉ nhíu mày, "Thanh Nhi, ta thấy đêm nay ta nên ở lại đây. "

      Vãn Thanh ngẩng đầu, tuy có dáng vẻ nghiêm chỉnh nhưng khi đến đây, lại thấy nụ cười trong mắt . (DĐ.LQĐ)

      Ngầm đồng ý ý kiến của , lại nhìn ngoài cửa sổ chút, hoàn toàn yên tĩnh, tựa như vừa rồi có người qua, nhưng nhìn chứng cứ, cũng khó tin được.

      " cần suy nghĩ nhiều, có ta ở đây có người đến." Giọng của Dung Chỉ rất dịu dàng, đưa tay nắm lấy vai Vãn Thanh, Vãn Thanh nhíu mày, quay đầu lại cảnh giác nhìn , " phải là người chứ?"

      "Sao có thể, ta quang minh chính đại vào là được, cần gì phải lén lén lút lút."
      Last edited by a moderator: 5/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 2

      Chương 33: Biến mất lần nữa



      Edit: August97



      Sắc mặt Dung Chỉ rất nghiêm túc, nhàn nhạt, cũng có ý tứ chứng minh mình trong sạch, Vãn Thanh mỉm cười, Dung Chỉ phải là người làm chuyện như vậy, nhưng rốt cuộc tối hôm nay là ai?

      "Nhanh ăn , cùng lắm vi sư hy sinh chút, sau này ngủ cùng nàng." Dung Chỉ mỉm cười, khuôn mặt nghiệt nổi bật dưới ánh trăng cũng trở nên ửng hồng.

      Vãn Thanh cười trộm, cắn vài miếng dưa hấu, cũng quên mấy chuyện phiền lòng kia.

      "Người sao chứ?" Quay đầu lại nhìn sắc mặt , có vẻ chuyển biến tốt lên nhiều, còn tái nhợt như trước nữa, cánh tay cũng cứng cáp có lực.

      "Xem dáng vẻ của ta giống như có chuyện gì sao?" Dung Chỉ mỉm cười kéo Vãn Thanh ngồi xuống bên giường, đưa cho nàng miếng dưa hấu, khuôn mặt tươi cười.

      "Hình như hôm nay người có chuyện cao hứng? Xảy ra chuyện gì sao?" Cảm thấy hôm nay cười nhiều hơn thường ngày, Vãn Thanh lấy lòng hỏi.

      Dung Chỉ mỉm cười lời nào, ngồi bên cạnh Vãn Thanh, khuôn mặt dịu dàng, thấy muốn Vãn Thanh cũng lười hỏi nhiều, ăn xong dưa hấu tán gẫu với lát liền ôm nhau ngủ.

      Lần này ngủ rất ngon, hôm sau rời giường Dung Chỉ còn nằm bên cạnh, hạ nhân Dung Chỉ lên núi hái thuốc, Vãn Thanh cũng suy nghĩ nhiều, vốn định cùng người Phó Lăng Thiên mới chỉ định đến Đại hội võ lâm, nào biết người đó lại là Phó Lăng Thiên.

      "Người nào?" Thăm dò chút, Vãn Thanh nhìn thấy những người khác.

      "Ta cùng nàng." Phó Lăng Thiên mỉm cười đến gần Vãn Thanh, thấy vẻ mặt nghi hoặc của nàng mở miệng , "Dù sao chọn được người, ta ở lại chỗ này cũng có chuyện để làm, bằng cùng nàng làm chính ."

      Vãn Thanh trầm mặc đồng ý, cùng tới hội trường, cuộc tranh tài hôm nay kịch liệt hơn hôm qua rất nhiều, người lưu lại đều là cao thủ trong cao thủ, tầng tầng tuyển chọn, thậm chí có trận kéo dài đến 2 – 3 canh giờ, qua cả hoàng hôn.

      Cuối cùng đến khi trăng lên vẫn còn trận cuối cùng, đối thủ hôm nay của Vãn Thanh là ni , quên , nàng ta đến từ Tự Miếu , nhưng ra tay lại rất mạnh mẽ, đánh gần nửa canh giờ mới phân thắng bại, thắng được dễ dàng.

      Điều này càng khiến Vãn Thanh lo lắng về trận chung kết ngày mai, hôm nay cũng chỉ còn lại mấy người này, ngày mai, sau khi tranh tài với mấy vị tuyệt đỉnh cao thủ này, nàng vẫn phải đấu với Vương Nguyên Phách.

      "Sao vậy?"

      Thấy Vãn Thanh lộ vẻ u sầu, Phó Lăng Thiên hết sức săn sóc, "Thanh Nhi, nàng đừng lo cuộc tranh tài ngày mai, ta hỏi thăm đối thủ của ngày mai của nàng, y là Giáo chủ Lan Hoa Giáo, ta từng có ân cứu mạng với y, đợi ta tiếp kiến y, để y xuống tay lưu tình khi đấu với nàng, nàng chỉ cần chuyên tâm đối phó với Vương Nguyên Bá là được."

      "Y vì huynh mà buông tha chức vị Minh Chủ Võ Lâm sao?" Thấy bộ dáng tự tin của Phó Lăng Thiên, Vãn Thanh cũng cảm thấy kỳ quái.

      "Ân cứu mạng phải là chuyện , Phó Lăng Thiên ta làm chuyện mà nắm chắc, Thanh Nhi cứ yên tâm." Mỉm cười an ủi, chớp mắt xe ngựa đến Sơn trang, bóng dáng quen thuộc xuất nơi cửa chính.

      Vãn Thanh nhảy xuống xe ngựa chạy nhanh tới bóng dáng kia, lại nhận thấy thủ vệ giữ cửa nhiều hơn trước rất nhiều.

      Đột nhiên có dự cảm xấu, Vãn Thanh nhíu mày, sắc mặt Dung Chỉ cũng tốt.

      "Sao vậy?”

      " thấy Tư Mã Công Tử." Giọng Dung Chỉ đầy vẻ tự trách, y phục đỏ rực có vẻ nhếch nhác, "Hôm nay khi ta hái thuốc về, chỉ thấy hạ nhân chung quanh tìm , đều tìm khắp nơi rồi, nhưng tìm được."

      "Sao lại như vậy? còn chưa tỉnh có thể đâu!" Nóng nảy chạy vào trong thăm dò, chẳng biết từ lúc nào, khi thấy , trong lòng nàng như thiếu vắng gì đó.

      Lảo đảo nghiêng ngả chạy đến phòng , vẫn hi vọng chỉ đùa giỡn nàng, có thể tìm thấy trong phòng, nhưng chỉ nhìn thấy chiếc gường gỗ lim vốn là nơi nằm, chăn bị vén ra góc, người thấy đâu.

      Trong phòng có bất kỳ dấu vết dịch chuyển đồ vật, theo lời hạ nhân, đồ đạc cũng bị lấy , cảm thấy kỳ quái, hỏi hết thị vệ trong phủ, họ đều hôm nay có ai tới bái phỏng, tất cả mọi người đều nhìn thấy người lạ nào ra vào.

      Mặc dù suy đoán là cao thủ làm, nhưng chuyện này cũng quá ly kỳ, lúc trước tới sơn trang cách xa thành, nhưng thủ vệ Lý Thanh Sơn mang tới có mấy ngàn người, cộng thêm hạ nhân, mỗi thời mỗi khắc đều có người ra vào phòng. Sơn trang lại lớn như vậy, ai nhìn thấy, quả quá kỳ quái, thế nào cũng phải thấy chút bóng dáng hoặc dấu vết rời chứ.

      Chẳng lẽ có nội gián? Trong đầu Vãn Thanh nhanh chóng thoáng qua ý nghĩ này, nhưng tại Sơn trang nhiều người như vậy, nếu như nội gián vẫn chưa bị phát , tất nhiên Tư Mã Lưu Vân vẫn được giấu trong phủ hoặc nơi gần đây.

      Nhưng hạ nhân trong phủ cùng tướng sĩ tìm khắp Sơn trang, khu vực Sơn Đô lân cận cũng tìm được dấu vết nào.

      Càng có tin tức càng nắm chắc, ngẩng đầu nhìn sắc trời, canh tư, hề cảm thấy buồn ngủ.

      "Thanh Nhi?" Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa của Dung Chỉ, thấy bên trong vẫn có tiếng Vãn Thanh đáp lại, liền tự mình đẩy cửa tiến vào.

      "Thanh Nhi, giận ta sao?" Sắc mặt Dung Chỉ hơi áy náy, khuôn mặt vốn khôi phục giờ lại trở nên khó coi.

      "Sao có thể, sư phụ đừng bậy." Cười khổ tiếng, kéo tay Dung Chỉ ngồi xuống bên cạnh nàng, tựa đầu vào vai .

      Dung Chỉ dừng chút, giọng hơi khẽ, "Sớm biết như thế hôm nay ta nên rời , chúng ta tìm toàn bộ các đỉnh núi chung quanh đây, bóng người, Thừa Tướng cũng phái người ở Phương Viên cách đây hai mươi dặm bắt đầu tìm ."

      "Số mệnh rồi cũng đến, là số mệnh thể cưỡng cầu." Vãn Thanh thở dài. " trách người, trời định, nếu có thể tìm được, chắc chắn tìm được, mà Tư Mã Công Tử, ta thấy cũng phải là người bạc mệnh."

      "Ừ."

      Hai mắt hẹp dài xoay tròn, sắc mặt Dung Chỉ nhìn Vãn Thanh lại càng thay đổi, ôm nàng vào ngực, tựa hồ muốn để nàng nhìn thấy hai mắt .

      "Thanh Nhi."

      "Ừm?"

      "Có phải nàng thích hay ?"

      "Sao lại hỏi điều này?" Vãn Thanh ngẩng đầu, sắc mặt Dung Chỉ rất nghiêm túc, khuôn mặt nghiệt vẻ mất mác hiếm thấy. Trong lòng Vãn Thanh trống rỗng, biết nhìn ra, nhưng thủy chung dám thừa nhận.

      "Ta muốn nghe lời lòng." Giọng điệu Dung Chỉ đạm bạc, chân mày nhíu chặt lên tâm tình của .

      "Chúng ta là bằng hữu, tất nhiên là thích, thích làm sao trở thành bằng hữu."

      Nắm chặt cánh tay , trong lòng Vãn Thanh thấp thỏm, quả nàng phát mình có cảm giác với Tư Mã Lưu Vân, nhưng nàng cũng rất để ý Dung Chỉ, dám tưởng tượng cuộc sống sau này có Dung Chỉ, nàng như thế nào, "Sư phụ, ta người."

      Nghe thấy lời nỉ non truyền đến từ trong ngực, khóe môi Dung Chỉ khẽ giương lên, nhưng trong mắt vẫn có cảm giác mất mác.

      "Thanh Nhi, nếu có ngày, ta rời khỏi nàng."

      "Ta chết."

      Dung Chỉ còn chưa dứt lời, Vãn Thanh lập tức cắt ngang, tâm sáng như gương, dĩ nhiên Vãn Thanh biết có ý gì, nghe thấy lời của Vãn Thanh, Dung Chỉ cúi thấp đầu, Vãn Thanh ngồi dậy, hai tay giữ lấy gương mặt , xúc cảm tốt đẹp biết bao.

      "Nếu như người ở bên cạnh ta, ta chết." Nhìn vào mắt Dung Chỉ ra từng câu từng chữ, ràng cảm thấy ánh mắt Dung Chỉ biến hóa, cúi đầu, đưa tay nắm lấy vai Vãn Thanh, gì thêm.

      Trầm mặc hồi lâu, mới mỉm cười thúc giục Vãn Thanh ngủ, sắc trời sắp sáng, lại buồn ngủ như cũ, cười đùa kéo Dung Chỉ ngủ cùng nàng, đến lúc trời sáng, cũng ai ngủ.

      Vãn Thanh nghe thấy tiếng hít thở nhàn nhạt sau lưng, thỉnh thoảng Dung Chỉ xoa xoa hông nàng, cũng nghe thấy tiếng thở dài của , Dung Chỉ cũng nhận ra Vãn Thanh khó ngủ, cả đêm đều chợp mắt, hôm sau khi thức dậy, sắc mặt hai người đều được tốt.

      Còn chưa rửa mặt, Phó Lăng Thiên vội vàng chạy đến, thấy Dung Chỉ ở trong phòng Vãn Thanh, kinh ngạc phen, thấy sắc mặt Vãn Thanh lại gấp gáp.

      "Thanh Nhi, tối hôm qua nàng ngủ?"

      "Có ngủ."

      "Sao sắc mặt lại kém như thế, hôm nay là trận đấu cuối cùng, nàng ngàn vạn lần thể…"

      Phó Lăng Thiên dừng chút, nhìn sắc mặt tốt của Vãn Thanh cũng cảm thấy tự trách.

      "Ta biết nàng lo lắng cho Tư Mã Công Tử, ta phái người chung quanh tìm , nàng hãy yên tâm , tìm được, nhưng cuộc tranh tài hôm nay, với bộ dáng này, rốt cuộc có thể hay ?"

      " sao." Vãn Thanh nhíu mày cười , "Chắc hẳn Vương Nguyên Bá biết tin Lý tướng quân mang binh tới, chắc chắn ông ta cũng ăn ngủ yên."

      " vậy, nhưng mà."

      " có nhưng mà, ta thắng." Vãn Thanh kiên định nhìn hai người, Dung Chỉ hiếm khi dịu dàng mỉm cười, Phó Lăng Thiên thở dài, cũng đành thôi.

      Cuộc tranh tài cuối cùng, Vãn Thanh vốn nghĩ Dung Chỉ cùng nàng, nhưng lại muốn ở lại trong phủ tiếp tục tìm Tư Mã Lưu Vân, thấy kiên định như thế, Vãn Thanh cũng tiện gì, mặc dù cảm thấy kì quái nhưng vẫn đồng ý.

      Ngồi xe ngựa với Phó Lăng Thiên mà chẳng câu gì, trước khi lên đài nghe dặn dò tận tình, giống như đại ca nàng, quan tâm nàng rất chu đáo, ngồi dưới đài vẻ mặt khẩn trương xem nàng tranh tài.

      Rốt cuộc cũng tới trận cuối cùng, mặc dù coi là khó khăn, nhưng cũng dễ dàng, còn lại hai người cuối cùng là Vãn Thanh và Giáo chủ Lan Hoa Giáo.

      Thời điểm y tranh tài, Vãn Thanh lén nhìn y chút, là công tử mới đôi mươi, tuổi tác tương đương với Phó Lăng Thiên. Mặc dù dung mạo nổi bật nhưng cũng được xem là tuấn. Thân hình cao lớn, diện mạo nhu, vũ khí là cây trường tiên (roi dài) màu đỏ, vừa nhìn thấy trang phục hồng y này, Vãn Thanh liền nhớ tới Dung Chỉ, đời này sợ rằng có nam nhân nào mặc hồng y có khí khái như Dung Chỉ.

      Giáo chủ Lan Hoa Giáo ngồi dưới đài cũng chú ý tới Vãn Thanh chằm chú nhìn , ánh mắt có phần được tự nhiên liếc qua rồi nhanh chóng dời .

      "Nàng hãy yên tâm, ta sắp xếp xong xuôi." Ghé vào bên tai Vãn Thanh, giọng Phó Lăng Thiên rất .

      Trong cuộc tranh tài cuối cùng này, hội trường đầy người, dự đoán xem năm nay có xuất tân minh chủ võ lâm hay .

      Người càng nhiều, áp lực càng lớn, đến khi Phó Lăng Thiên thúc giục, Vãn Thanh mới nhận ra người chủ trì gọi tên nàng mấy lần.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :