1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đệ nhất ác phi - Hạ Ma Ma (Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: Mất tích

      Edit: August97


      Mặc dù đêm rất tối, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng màu trắng chuyển động, gió lạnh thổi vào từ ngoài cửa sổ, khiến người ta phải rùng mình, Tư Mã Lưu Vân xoay người đóng cửa sổ lại, hai tay vắt sau lưng, từng bước từng bước đến gần Vãn Thanh.

      biết lúc nào từ sau lưng dần dần sáng lên, chờ đến gần, Vãn Thanh mới phát tay túi vải cỡ bàn tay, có vẻ trong túi chứa rất nhiều đom đóm, càng ngày càng sáng.

      Mở tay ra, đom đóm liền bay ra từ trong bao vải, lượn trong phòng, bay ngừng nghỉ, cửa sổ đóng chặt bay ra được, đom đóm chỉ có thể bay mục đích ở trong phòng, ngước mắt nhìn, trái lại vô cùng xinh đẹp, Tư Mã Lưu Vân đứng bên cửa, nhìn gian phòng đầy đom đóm, ánh mắt nhấp nháy.

      "Như thế nào?"

      Nhìn gương mặt tươi cười cũng nhẫn tâm đả kích , nhưng cũng phải thừa nhận tình cảnh này quả khiến người ta hết sức ưa thích, Vãn Thanh quay đầu, ngồi xuống rót cho ly trà.

      "Đừng để đom đóm bay vào trong chén."

      "Sao có thể."

      Tư Mã Lưu Vân mỉm cười ngồi đối diện Vãn Thanh, có lẽ đom đóm bay mệt mỏi, có hai con bay xuống dừng ở trán Tư Mã Lưu Vân, tỏa ra ánh sáng yếu ớt, lúc đó Vãn Thanh mới nhìn trán vết thương dính máu, khuôn mặt cũng loang lổ vết bầm tím.

      "Huynh sao vậy?"

      Trong lòng có phần áy náy, phỏng đoán là vì bắt những con đom đóm này nên mới bị thương, băn khoăn hỏi.

      nghiêng đầu sang chỗ khác, thèm để ý chút nào, vung tóc, vết thương trán bị tóc đen che khuất, quay đầu lại nhìn ngắm căn phòng đầy đom đóm, ngược lại hết sức lãng mạn.

      có tâm tình chuyện, suy nghĩ chút Vãn Thanh thắp lại nến.

      "Sao vậy?"

      "Thương thế của huynh cần thoa ít thuốc, những con đom đóm này cũng có thể nhìn thấy ở bên ngoài, cần gì phí tâm bắt lại như vậy."

      "Ta nghĩ là nàng ở Kinh thành rất ít thấy." Thanh Tư Mã Lưu Vân cũng bớt hưng phấn, khuôn mặt vốn rực rỡ cũng xụ xuống.

      Lấy hòm thuốc từ trong ngăn tủ, Vãn Thanh dừng chút, giọng có phần rối rắm, những ngày qua Tư Mã Lưu Vân vẫn thay nàng làm biết bao nhiêu chuyện, sao nàng lại biết ý tứ của , tâm ý của , nhưng nàng có Dung Chỉ, nàng nên suy nghĩ như vậy với người khác.

      "Thân thể quan trọng, ta biết huynh muốn gì, nhưng cũng cần thiết, nếu như huynh rảnh rỗi như vậy, bằng bỏ chút thời gian tìm kiếm người bầu bạn cả đời…"

      Cúi đầu muốn thoa thuốc giúp , nhưng lại chợt đứng dậy, vẻ mặt đại biến, xoay người rời .

      Biết có thể trong lòng thoải mái, Vãn Thanh cũng đuổi theo, chuyện tình cảm như vậy, càng dây dưa càng khiến bỏ xuống được.

      Muốn nên ngủ sớm chút, nghĩ đến chuyện vừa rồi lại trằn trọc trở mình ngủ được, ít đom đóm theo nhau bay ra ngoài, nhưng có mấy con vẫn luẩn quẩn trong phòng như cũ, hình như bị lạc phương hướng.

      Hôm sau lúc trời sắp sáng nàng mới miễn cưỡng chợp mắt được lúc, mới ngủ bao lâu, Dung Chỉ bưng điểm tâm tiến vào.

      thân hồng y, đai lưng đỏ rực, thâm trầm mà tà mị, bình thường tóc đen được cố định, giờ lại thả xõa xuống, càng thêm đẹp mắt.

      " tỉnh rồi à?" Đứng ở bên giường bày điểm tâm, khóe miệng Dung Chỉ nhàng nâng lên, khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười nhàng.

      "Người nhặt được tiền hay sao mà vui vẻ đến như vậy." Phủ thêm áo khoác đứng dậy tới bên cạnh , nhìn gương mặt đầy nụ cười kia mà cảm thấy khó hiểu.

      "Nhanh ăn ."

      "Ta muốn tắm rửa trước, người gọi hạ nhân chuẩn bị nước giúp ta." Xoay người lại mỉm cười với Dung Chỉ, lại thấy ánh mắt vô lại của phóng tới.

      "Có muốn ta cùng nàng… hay ?"

      Cười gượng đẩy ra khỏi phòng, càng ngày Dung Chỉ càng thuần thục, chuyện cũng dần dần đứng đắn.
      Xong xuôi, ăn điểm tâm, lúc ra ngoài với Dung Chỉ gặp Mộc Vân Hạc cùng Phó Lăng Thiên, Phong Huyền Dịch, mấy người ngồi trong sân, giống như là thương lượng gì đó, nhìn chung quanh khu vườn, tìm được bóng dáng của Tư Mã Lưu Vân, trong lòng mơ hồ cảm thấy lo lắng, nhìn phòng của Tư Mã Lưu Vân bên cạnh, cửa phòng đóng chặt, bên trong cũng có bất kỳ động tĩnh nào.

      "Thanh Nhi!" Mộc Vân Hạc nhìn thấy bóng dáng của Vãn Thanh, vội vàng đứng lên hô tiếng.

      Vãn Thanh tới bên cạnh mấy người, mỗi người đều nở nụ cười cực kỳ quỷ dị, dĩ nhiên trừ Phong Huyền Dịch.

      "Các huynh gì thế?"

      " đến chuyện sư muội của sư phụ, làm sao dẫn dụ được phản tặc ra ngoài." Phong Huyền Dịch nhìn Vãn Thanh, kỳ quái .

      Dung Chỉ vẫn bởi vì lời mà biến sắc, ngược lại nở nụ cười ngồi bên cạnh Vãn Thanh, cực kỳ săn sóc châm trà giúp nàng.

      Quan sát vẻ mặt Dung Chỉ, so với hôm đó sắc mặt khá hơn nhiều, mặc dù biết bọn họ ngầm thỏa thuận điều gì, nhưng nhìn sắc mặt bây giờ của Dung Chỉ cũng coi như yên tâm hơn.

      "A, Tư Mã Công Tử đâu."

      Ngồi lát, Phó Lăng Thiên cũng bắt đầu nhận thấy hình như Tư Mã Lưu Vân ra ngoài, có lẽ bởi vì khí ở chung của mấy người quá mức quỷ dị, cũng biết chuyện gì, rốt cuộc mới chuyển đề tài sang Tư Mã Lưu Vân.

      "Buổi sáng cũng nhìn thấy , có lẽ còn chưa dậy." Phong Huyền Dịch liếc nhìn cửa phòng, đạm mạc .

      Trong lòng Vãn Thanh tối tăm, càng thêm lo lắng cho , có phần được tự nhiên đứng dậy, "Ta xem chút."

      Gõ cửa phòng Tư Mã Lưu Vân, bên trong vẫn hoàn toàn yên tĩnh như cũ, cũng nghe thấy bất cứ thanh gì, có phần kỳ quái đẩy cửa, cửa lại lập tức mở ra, bên trong vẫn có tiếng vang, bước nhanh vào trong, có ai.

      Trong phòng được dọn dẹp sạch , mơ hồ nghĩ đến điều gì, Vãn Thanh vội vàng mở tủ quần áo, tất cả y phục đồ dùng đều thấy!

      Vãn Thanh cả kinh, nhớ tới trầm mặc hôm qua của , chẳng lẽ rời ?

      "Sao thế?"

      Thấy Vãn Thanh vào hồi lâu, mấy nam nhân bên ngoài cửa cũng đều vào, thấy khung cảnh lạnh lẽo bên trong phòng cũng có phần giật mình.

      "Sao thế, Tư Mã Công Tử rồi?"

      Quét mắt nhìn cả gian phòng, quả giống như mình rời .

      "Sao lại với ta, khoan , gì thế này?" Phó Lăng Thiên tiến lên trước, giống như phát dấu vết gì đó, cúi đầu nhặt lên miếng ngọc bội ngọc bích tinh xảo.

      Vãn Thanh tinh mắt nhận ra đó là ngọc bội Tư Mã Lưu Vân vẫn luôn mang, sợi dây đỏ treo ngọc bội tựa hồ bị thô lỗ kéo đứt, có phần hỗn loạn.

      ", phải tự mình bỏ ." Quan sát gian phòng, lại nhảy ra cửa sổ tìm kiếm bên ngoài, quả nhiên dưới chân tường tìm thấy mảnh y phục của Tư Mã Lưu Vân.

      mảnh y phục có nhàn nhạt vết máu, lo lắng trong lòng càng sâu, biết từ lúc nào bàn tay Vãn Thanh chảy ra rất nhiều mồ hôi.

      "Tại sao có thể như vậy! Người đâu!" Phát ra điểm quái dị này, Phó Lăng Thiên cũng vội vàng kêu hạ nhân.

      Dung Chỉ đứng bên cạnh Vãn Thanh, vẫn giọng khuyên nàng nên lo lắng quá.

      Toàn bộ hạ nhân trong tướng phủ đều được triệu tập, ai cúng tra hỏi cặn kẽ, nhưng đình viện nằm xa, vốn có mấy hạ nhân ngang qua bên này, chứ đừng đến buổi tối hoặc đêm khuya, hỏi rất nhiều người nhưng hỏi gì họ cũng biết.

      Phó Lăng Thiên, Phong Huyền Dịch cũng có giao tình với Tư Mã Lưu Vân, phát động hạ nhân ở biệt viện, muốn tìm người chứng kiến hoặc dấu vết để lại, nhưng dù sao biệt viện cũng ở vùng ngoại ô, bình thường người qua nhiều, cũng có ai nhìn thấy.

      Nhưng may mắn cách biệt viện xa tìm thấy dấu tích kéo vật nặng, dấu vết vẫn còn rất mới, chưa bị mờ , giống như có người kéo bao tải nặng qua.

      Qua mấy phen phỏng đoán, mấy người liền kết luận, có thể nửa đêm có người đem Tư Mã Lưu Vân bắt , bỏ vào trong bao tải để kéo thế nhưng kéo dấu vết vẫn kéo dài có dấu hiệu ngừng lại, theo phương hướng kia nhìn về phía trước, chính là hướng vào thành.

      Trong lòng Vãn Thanh vẫn , mặc dù Tư Mã Lưu Vân là đại thương nhân, nhưng trong Phù Thành này hẳn là có kẻ thù đối đầu, chả ai lại ăn no có việc gì làm mà đuổi theo xa đến như vậy.

      "Thanh Nhi, đừng suy nghĩ nhiều." Thấy vẻ mặt lo âu của Vãn Thanh, Dung Chỉ đứng bên cạnh nhịn được.

      "Làm sao có thể đuổi theo, Phù Thành lớn như vậy, cũng biết có kết thù với kẻ nào trong thành hay ." Mộc Vân Hạc thở dài, lại chuyển ánh mắt sang Vãn Thanh, "Thanh Nhi, mấy ngày nay muội đều ở cùng , có gặp qua đối tượng kỳ quái nào ?"

      "Ta cũng ở cùng hai người bọn họ, cũng nhìn thấy." Dung Chỉ nhìn căn phòng trống trải, lại nhìn ngoài cửa, "Vẫn nên mau chóng phái người vào thành tìm , cứ kéo dài như vậy cũng biết đến khi nào."

      "Ta biết , ta sai người tìm, nhưng mấy ngày nay võ lâm nhân sĩ vào thành quá nhiều, thị phi cũng nhiều, coi như có nhìn thấy cũng biết có ra hay , Đại hội võ lâm sắp tới, sao lại có thể xảy ra chuyện này." Phó Lăng Thiên nhíu mày, mặt ảo não.

      đến Đại hội võ lâm, trái lại Vãn Thanh nhớ tới Minh Chủ Võ Lâm, dễ tới nàng và Tư Mã Lưu Vân cứu nữ nhi của ông ta, nữ hài kia còn từng muốn Tư Mã Lưu Vân ở lại Minh Chủ cùng nàng, còn nhớ ánh mắt của nữ hài kia khi bị quản gia dấn , nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có điểm này là khả nghi.

      "Hôm nay các huynh gặp Minh Chủ sao?"

      ", hôm qua , tính toán mấy ngày nữa lại , có chuyện gì ?"

      "Hôm nay , dẫn ta cùng." Ánh mắt Vãn Thanh rất nghiêm túc, nếu bị Vương Xúc bắt cũng may mắn, ít nhất gặp nguy hiểm, nhưng nếu rơi vào trong tay người xấu, Vãn Thanh nhíu mày, dám nghĩ tới.

      "Có phải nhớ tới cái gì hay ?" Chú ý tới vẻ mặt Vãn Thanh, Dung Chỉ cũng đoán được đại khái.

      "Nếu ta nhầm, có thể là nữ nhi Minh Chủ mang ."

      "Nữ nhi Minh Chủ? Lần trước từng thấy, nhưng mới 12 tuổi." Phó Lăng Thiên dừng chút, hồi lâu mới mở miệng.

      "Lần trước ta cùng , đường gặp phải cảnh thiên kim Minh chủ bị truy đuổi, chung sống mấy ngày, nữ hài rất thích Lưu Vân, sau đó khi chúng ta đưa nàng trở về, nàng cũng muốn khiến Lưu Vân vĩnh viễn ở lại trong phủ cùng nàng, nhưng bị Minh Chủ cự tuyệt, nàng cũng bị quản gia dẫn , mặc dù sau đó chưa từng thấy nàng, nhưng nhiều ngày như vậy, người duy nhất ở Phù Thành có thể bắt được Lưu Vân cũng chỉ có nàng."

      "Việc này…, nếu quả là nữ nhi Minh Chủ mang , ta lại với Minh chủ tiếng, nhưng nếu phải, tùy tiện đòi người, vị Minh Chủ kia cũng phải hạng người dễ đối phó." Mộc Vân Hạc nhíu mày, nhìn sắc mặt Vãn Thanh cũng có phần tốt.

      "Mặc kệ như thế nào, dù sao cũng nên thử xem, cùng lắm lúc các huynh trò chuyện với ông ta, muội đứng đằng xa, như vậy mới có thể tìm được chút dấu vết."

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Quyển 2

      Chương 25: Tìm thấy

      Edit: August97 (DĐ.LQĐ)

      "Ừ, chỉ có thể như vậy thôi." Phó Lăng Thiên gật đầu, đứng lên, "Ta sai hạ nhân truyền tin với Minh Chủ trước, Thanh Nhi chuẩn bị chút, buổi tối chúng ta cùng ."

      "Ừ."

      Phó Lăng Thiên đứng dậy rời , Phong Huyền Dịch cũng thêm gì, rời cùng , trong sân chỉ còn lại Mộc Vân Hạc cùng Dung Chỉ, trái lại bọn họ có ý tứ rời , giống như giằng co,

      " có chuyện gì."

      Dung Chỉ trừng mắt nhìn Mộc Vân Hạc, tới bên cạnh Vãn Thanh, nắm lấy tay nàng, ánh mắt Mộc Vân Hạc tối lại nhìn hai người, thấy nụ cười nghiệt của Dung Chỉ càng thêm cam lòng.

      "Thanh Nhi, đại ca tiễn muội về phòng, xem sắc mặt muội kìa, chắc chắn tối hôm qua ngủ ngon, buổi tối cũng đừng như vậy."

      Gần như trực tiếp đụng mạnh vào hai người, Mộc Vân Hạc cường thế kéo Vãn Thanh đưa nàng vào phòng, Vãn Thanh nhìn ngoài cửa, Dung Chỉ cũng đuổi tới, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo, là người có lòng tự tôn rất mạnh, nên yếu thế như vậy mới đúng. (DĐ.LQĐ)

      Nhìn Mộc Vân Hạc chút, có phần thông suốt, có thể Dung Chỉ cũng nhận ra nếu cứ mâu thuẫn với Mộc Vân Hạc như vậy sau này ảnh hưởng rất nhiều tới quan hệ giữa nàng và , có thể cứu vãn hình tượng của mình trong mắt Mộc Vân Hạc.

      Nhưng nhìn bộ dạng của Mộc Vân Hạc, hình như hề có ý tứ bồi dưỡng cảm tình với Dung Chỉ, nàng cũng lười suy nghĩ nhiều.

      Tuy Vãn Thanh nằm giường nghỉ ngơi, nhưng nằm nửa ngày, nhắm mắt lại chính là nụ cười rực rỡ của Tư Mã Lưu Vân cầm túi vải đựng đom đóm, làm thế nào cũng ngủ được .

      Khó khăn chờ đến khi trời tối, Vãn Thanh cũng ngồi yên nữa, đứng lên rửa mặt đơn giản, liền ra cửa tìm đám người Mộc Vân Hạc.

      Phó Lăng Thiên đứng ở cửa viện chờ mấy người, thấy Vãn Thanh tới đây, khuôn mặt mang nụ cười nhàng.

      " có chuyện gì ."

      "Ừ."

      Vãn Thanh gật đầu, nhìn mấy nam nhân bắt đầu ra từ các phòng, liếc mắt nhìn qua, chói mắt nhất vẫn là Dung Chỉ.

      Dung Chỉ thân hồng y dài đến mắt cá chân, đai lưng màu vàng dưới ánh trăng tỏa ánh sáng long lanh, giống như khảm đá quý, tóc dài màu đen chỉ cố định ít sau gáy, còn lại xõa đầu vai, cặp mắt hẹp dài mị nhìn Vãn Thanh, mỉm cười tới.

      Mộc Vân Hạc đứng bên cạnh , ánh mắt lạnh nhạt, cũng khó thấy biểu vui khuôn mặt . (DĐ.LQĐ)

      Phong Huyền Dịch từ bên trái tới, nhìn chằm chằm Dung Chỉ hồi lâu, cũng phía sau .

      " thôi."

      Dung Chỉ đưa tay kéo tay Vãn Thanh qua, Vãn Thanh mặc thân bạch y tơ tằm, đứng bên cạnh Dung Chỉ thân nổi bật có phần ảm đạm, ngược lại lại hết sức xứng đôi với Phó Lăng Thiên bên cạnh.

      Bên ngoài biệt viện dừng hai chiếc xe ngựa, Phó Lăng Thiên cùng Phong Huyền Dịch ngồi chiếc đằng trước, Mộc Vân Hạc cùng Dung Chỉ và Vãn Thanh ngồi chiếc phía sau, ba người ngồi chung, đường xấu hổ, Mộc Vân Hạc ngồi yên tại chỗ, Dung Chỉ muốn dựa vào gần Vãn Thanh chút cũng đều bị phóng tới ánh mắt xem thường.

      Khó khăn đến phủ Minh Chủ, Vãn Thanh cũng chịu được bầu khí ngột ngạt này, vội vã nhảy xuống xe ngựa, đuổi theo hai người phía trước.

      Phó Lăng Thiên đầu, thân trường bào vân sắc xứng với vóc người thon dài của , mái tóc đen dài cố định phần sau gáy, dừng lại trước tên thị vệ, quay đầu nhìn Vãn Thanh.

      "Thông truyền với Minh Chủ tiếng, Tam vương gia tới."

      Hai thị vệ đại môn mắt to trừng mắt , nhìn mấy người trước mặt, mực cung kính chạy thông truyền. (DĐ.LQĐ)

      lâu sau, Vương Nguyên Bá tới, thân y phục màu son, mặt mày hồng hào, ôm quyền nhìn mấy người trước mặt.

      "Tam vương gia! Sao hôm nay lại rảnh rỗi tìm đến lão phu, a, còn có Phó đại nhân cùng Mộc đại nhân, vị tiểu thư này, phải nương là ân nhân cứu nữ nhi của ta sao?"

      Vừa được thị vệ thông báo, Vương Nguyên Bá chạy ra ngoài ha ha tràng, ngược lại hề có chút sinh nghi nào, nhiệt tình mời mấy người vào bên trong.

      "Vương Gia cùng mấy vị đại nhân tới đây cũng tiếng, hàn xá cũng có rượu thơm món ngon gì, xin để hạ nhân chuẩn bị chút, kính xin các vị đại nhân chớ ghét bỏ."

      Vương Nguyên Bá chu đáo dẫn mấy người đến đình viện trong hoa viên, trước là bàn ăn, còn có sân khấu lớn, thấy người tới, Vương Nguyên Bá khoát tay, đào kép liền lên đài bắt đầu ca diễn.

      "Cũng biết các vị đại nhân có thích nghe hay , tạm thời để quản gia tìm đến, kính xin các vị tha lỗi." Giọng của Vương Nguyên Bá mặc dù cung kính, nhưng ngồi cạnh Phong Huyền Dịch, sống lưng vẫn thẳng tắp, vẻ mặt khí.

      " sao, Minh Chủ cần khách khí." Phong Huyền Dịch ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, tựa hồ hỏi thăm nàng.

      "Đúng rồi, nữ nhi Minh Chủ đâu, tại sao gọi ra ngoài cùng ăn?"

      "Nha đầu đó à, cả ngày ở trong phòng biết làm gì, nó vẫn chưa hết giận ta chuyện lần trước, dạo này để ý đến ta, lúc ăn cơm lại càng chịu ăn cùng ta." Vương Nguyên Bá thở dài, lại tự giễu mỉm cười, "Như vậy cũng tốt, chỉ cần chạy loạn khắp nơi là được rồi." (DĐ.LQĐ)

      "Sao lai vậy được, Xúc thông minh lanh lợi như thế, chắc chắn trở thành niềm tự hào của Minh Chủ, chỉ là Minh Chủ chưa phát ra ưu điểm của muội ấy, nếu để ý, có thể để hạ nhân mời Xúc tới hay , lâu gặp, ta có phần nhớ muội ấy." Giọng Vãn Thanh ôn hòa, Vương Nguyên Bá nghe vậy, vẻ mặt tươi cười.

      "Vẫn là thôi, có Vương Gia ở đây, sợ tiểu nữ nhi lại biết quy củ, nếu gây lại tốt."

      "Chẳng lẽ Bổn vương lại giận dữ với hải tử, hình như Minh Chủ lại thấy ta hẹp hòi như thế." Phong Huyền Dịch phủi Vương Nguyên Bá cái, giọng vui.

      Thấy như thế, Vương Nguyên Bá cũng tiện nhiều lời, gọi quản gia lại, ghé sát mấy câu, quản gia liền vội vã lui xuống.

      "Đúng rồi, vị công tử lần trước cùng nương đâu, sao cùng?" Vô tình hỏi câu, lại khiến ánh mắt mấy người đổ dồn vào ông.

      " à, mấy ngày nay có ít chuyện, rất bận." chút để ý đáp lại lời Vương Nguyên Bá, lúc này Dung Chỉ cùng mấy nam nhân kia cũng bắt đầu ngươi câu ta câu chuyện trò với Vương Nguyên Bá, rốt cuộc bao lâu sáu, quản gia mang Vương Xúc đến.

      Trường sam màu vàng linh động đáng , Vương Xúc hôm nay có vẻ rất buồn bực, mặt mày nhăn nhó, cho dù khi nhìn thấy mấy người.

      "Nữ nhi, mau tới bái kiến Vương Gia." Vương Nguyên Bá đưa tay kéo Vương Xúc cách ông xa, ý bảo nàng hành lễ.

      "Thôi, bên ngoài cần khách khí như vậy." Phong Huyền Dịch nhìn vẻ mặt vui của Vương Xúc , trầm giọng .

      "Còn nhanh cám ơn Vương Gia."

      "Tạ vương gia."

      Vương Xúc uể oải đáp, Vãn Thanh vẫn quan sát vẻ mặt của nàng cùng đồ trang sức người, chợt, giống như nàng ta nhìn lướt qua Vãn Thanh, mặt thoáng qua sợ hãi.

      Nhìn vẻ mặt này của nàng, trong lòng Vãn Thanh Tâm càng thêm hồ nghi, lại thấy nàng nhanh chóng quay đầu , ngồi xuống bên cạnh Vương Nguyên Bá, nhìn Vãn Thanh nữa. (DĐ.LQĐ)

      Nếu phải do nàng đến tìm Tư Mã Lưu Vân, tại sao nàng ta lại có nét mặt như vậy, xác định Tư Mã Lưu Vân ở chỗ này, Vãn Thanh hơi yên tâm.

      Cúi đầu bên tai Phó Lăng Thiên, lấy cớ vệ sinh, lúc gần , ánh mắt Vương Xúc có phần khẩn trương dõi theo bóng nàng.

      Quản gia dẫn Vãn Thanh hồi lâu mới đến nhà vệ sinh , mời Vãn Thanh vào, trong nhà vệ sinh cũng có cửa sổ, chỉ có thể đợi đến khi sau khi ra ngoài, tùy ý tiến lên trước vài bước, nhanh chóng gia tăng cước bộ, rẽ qua rất nhiều lối lẽ mới cắt đuôi được quản gia.

      Chẳng biết lúc nào chạy tới sân viện, trời rất tối, trong gian phòng còn tối hơn, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn bên trong, đen kịt nhìn bất cứ thứ gì, chỉ có thể men theo ánh trăng yếu ớt nhìn ny cửa phòng đóng chặt cùng ba chữ tấm biển, Xúc Viện.

      Hình như tới chỗ ở của Vương Xúc , Vãn Thanh nhìn ngó chung quanh, tiến vào mới phát vùng đất trống trước cửa gian phòng đối diện đứng hai người.

      "Người nào!"

      Nghe thấy thanh có người vào, hai người kia lập tức cảnh giác tiến tới, khi bọn chúng đến gần, Vãn Thanh mới nhìn thấy trường kiếm trong tay hai kẻ đó.

      Nhanh chóng tránh thoát công kích của hai kẻ, Vãn Thanh cố phần quá sức, có người trông coi như vậy, chắc chắn bên trong có người, Vương Xúc thế nhưng lại phái người canh giữ, có lẽ nghe thanh phía bên ngoài, bên trong cũng bắt đầu có thanh nam nhân truyền đến, giọng mơ hồ , tựa hồ hô cứu mạng.

      Nhưng hình như rất nhanh sau đó bị người khác ngăn lại cón thanh nào nữa, Vãn Thanh khẩn trương, cũng nữa tránh né hai kẻ này nữa, bắt đầu phản kích.

      Hai người kia cũng phải là nhân vật bình thường, Vãn Thanh dây dưa hồi lâu cũng thể đả bại bọn chúng, nghe thấy trong phòng truyền đến thanh, trong lòng Vãn Thanh càng thêm khẩn trương.

      Dây dưa hồi lâu, muốn tìm đối sách, mắt thấy hai người vộinhaof tới phía nàng, vội mò trong ngực vật gì đó, cho là Vãn Thanh muốn phóng ám khí, hai người vội vàng che mặt, nhân cơ hội này, Vãn Thanh phóng cước quét về chân hai kẻ kia, nân lúc chúng đứng vững, nhanh chóng đoạt lấy nhuyễn kiếm, kề trước cổ họng.

      Hai tên kia nhíu mày. (DĐ.LQĐ)

      "Ngươi là người nào!"

      trả lời, trực tiếp dùng chuôi đao đập ngất, bỏ lại hai tên nằm đó, Vãn Thanh vọt thẳng vào phòng, vậy mà vừa mới tiến vào, liền bị chưởng phong mạnh mẽ đánh trúng, Vãn Thanh kinh sợ, ra bên trong còn có người.

      Ánh trăng chiếu xuống bòng dáng bên cạnh giường gỗ, nhìn kỹ mới phát nơi đó có người, bạch y tóc đen, cả người tựa vào đầu giường, hình như bị người đánh ngất, nhìn người đứng bên cạnh, bóng dáng hắc y rét mà run, toàn bộ tóc dài cố định sau lưng, đeo nửa mặt nạ màu đen, có vẻ hết sức thần bí.

      "Ngươi là ai?!"

      "Ta mới là người nên hỏi câu đó."

      thanh của nam nhân đó hết sức lạnh lùng, ánh mắt băng lãnh nhìn Vãn Thanh.

      hồi lâu mới mỉm cười, " cần biết ngươi là ai, dám xông vào gian phòng Thiếu chủ, đều phải chết ở chỗ này."

      Vãn Thanh cả kinh, tung chiêu về phía nàng, tốc độ rất nhanh, bản thân nàng kịp trốn tránh, mắt thấy bóng đen kia càng lúc càng tiến gần, Vãn Thanh chỉ có thể cố gắng chống cự, nhưng rất nhanh bị đả thương.

      Lúc vừa vào cửa nhận chưởng, lần này càng thêm khó chịu, đau nhức toàn thân làm gì được, nhìn bóng người sừng sững trước mắt, lại nhìn nam nhân dựa vào mép giường kia, tim Vãn Thanh đập nhanh, nhìn bóng dáng kia cũng chỉ có thể là Tư Mã Lưu Vân.
      Last edited by a moderator: 10/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 2

      Chương 26: Làm sao bây giờ?

      Edit: August97

      Nam nhân kia thấy con ngươi Vãn Thanh lưu chuyển, biết nàng suy nghĩ kế sách thoát thân, khắc cũng dừng lại, cường thế vọt lên, Vãn Thanh tránh trái tránh phải, rốt cuộc tới bên cạnh Tư Mã Lưu Vân, cố ý lật người qua người , đạp cước, thân thể run bật lên, nhưng tỉnh lại, trong lòng gấp gáp, điểm chân xuống người mấy lần, nhưng vẫn nhắm mắt bất tỉnh như cũ.

      " bị ta điểm huyệt ngủ, cho dù ngươi có đánh đến sắp chết, cũng tỉnh lại được."

      Giọng lạnh lùng của nam nhân khiến người ta lạnh sống lưng, ngẩng đầu nhìn nụ cười lạnh lẽo kia, Vãn Thanh biết lúc này thể nào cứu được Tư Mã Lưu Vân, dốc toàn bộ sức lực phóng người về phía cửa, muốn tìm cứu binh, lại bị đánh chưởng sau gáy, trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

      gáy truyền đến đau đớn mãnh liệt, Vãn Thanh nhíu mày, vừa động thân thể, phát toàn thân đau đến run lên, chớp chớp cặp mắt mệt mỏi, mơ hồ nghe thấy bên cạnh có người gọi nàng, gắng sức mở mắt ra muốn quan sát chung quanh, vừa mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại ghé sát trước mặt nàng, hoảng sợ muốn dịch người về phía sau, lại cẩn thận đụng vào trán , hai người đều ngã xuống.

      Vừa nhìn lại, mới phát đó là Tư Mã Lưu Vân, muốn đưa tay đỡ , lúc này mới phát ra hai người cũng bị sợi dây trói lại, hình như ở trong tầng ngầm dưới lòng đất, đen kịt doạ người, chỉ có ánh sáng từ hai cây nến yếu ớt, lúc này mới nhớ tới hôm qua nàng bị nam tử hắc y kia đánh ngất xỉu, chẳng lẽ Vương Xúc nhốt hai người vào đây?


      "Thanh Nhi, sao nàng lại ở chỗ này?"

      Giọng Tư Mã Lưu Vân có phần khẩn trương, cặp mày nhíu chặt cùng vẻ mặt bất đắc dĩ dường như đại biểu cho việc cũng tìm được cách nào để trốn thoát.

      "Hôm qua ta thấy huynh trong phòng, tất cả quần áo đồ đạc đều biến mất, đoán là huynh bị Vương Xúc bắt tới, muốn đến tìm huynh, vậy mà cũng bị bắt lại…"

      Thở dài, ánh mắt Vãn Thanh đầy buồn bã. " phải võ công của huynh rất lợi hại sao, sao đến tiểu hài tử cũng đánh lại."

      "Há lại là Xúc , dưới trướng nàng còn có nam nhân, biết học võ công từ đâu, hết sức lợi hại, tới mười chiêu ta thua dưới tay , nhớ tới cũng tức giận, Tư Mã Lưu Vân ta lại có ngày bị tiểu nha đầu bắt nhốt." Tư Mã Lưu Vân cau mày, dịch người lại gần bên cạnh Vãn Thanh, "Thanh Nhi, có phải mới nửa ngày thấy ta, nàng rất nhớ ta?"

      "Người nào nhớ huynh." Trừng mắt nhìn , lại thấy càng cười lớn.

      " nhung nhớ sao lại lại tìm ta gấp như vậy?"

      "Ta sợ huynh chết có người nhặt xác." Lui cách xa mấy bước, Vãn Thanh có chút xấu hổ với khí này, vội dời sang đề tài khác, "Cũng biết mấy người đại ca có tới tìm ta hay .”

      "Đại ca nàng lo lắng cho nàng như vậy, tìm nàng mới là lạ, yên tâm , tìm được nàng rời ." Tư Mã Lưu Vân kì quái nhìn Vãn Thanh, nở nụ cười quỷ dị.

      "Huynh bậy bạ gì đó!"

      Trừng mắt nhìn , Vãn Thanh thêm gì nữa, thấy Vãn Thanh để ý tới , có chút nhàm chán tựa vào bức tường bên cạnh bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

      ———— tuyến phân cách ————

      "Sao Thanh Nhi lâu như vậy vẫn chưa trở lại?"

      Mấy người Mộc Vân Hạc cùng Vương Nguyên Bá ly lại ly, mắt thấy mấy vò rượu cạn đáy, vẫn thấy bóng dáng Vãn Thanh, quản gia dẫn nàng rời cũng nhìn thấy.

      ", tìm quản gia đến hỏi chút."


      Vương Nguyên Bá tươi cười, gọi nha hoàn, chuyển mắt sang mấy cao quý nam nhân trước mặt, "Các vị đại nhân cần lo lắng, mặc dù phủ Minh Chủ ta đây tính là lớn, nhưng cũng , có thể Mộc tiểu thư nửa đường lạc cũng chừng, chờ chút ."

      Dung Chỉ gì, nhưng vẫn quan sát vẻ mặt Vương Nguyên Bá, từ khi bọn họ bắt đầu uống rượu, hình như khuôn mặt của ông ta có phần thích hợp, rót rất nhiều rượu cho bọn họ nhưng chính ông ta lại uống bao nhiêu.

      "Vương Gia, tại hạ kính người ly."

      Đẩy ly rượu đến trước mặt Phong Huyền Dịch, lại cơ hồ là mạnh mẽ ép cầm lên, hai người lại cạn chén.

      Phó Lăng Thiên cũng bắt đầu cảnh giác nhận thấy khí kỳ quái này, nhưng dù sao đây cũng là phủ của Vương Nguyên Bá, đều là người của , nếu thực hiểu lầm lại là tai họa.

      Chỉ có thể khống chế lượng rượu uống vào, nghe lời khuyên can của ông ta, nở nụ cười.


      "Ta vẫn nên tìm chút, Thanh Nhi biết đường , nếu lại gây rắc rối gì rất khó ." Mộc Vân Hạc khẩn trương đứng lên, thân hình cao lớn lại lắc lư lợi hại.

      "Sao vậy?!" Phó Lăng Thiên đưa tay đỡ , vừa đứng lên lại phát đầu của cũng bắt đầu choáng váng.

      "Phó đại nhân, Mộc đại nhân, gấp cái gì, ta sai người tìm, ngồi thêm chút nữa cũng sao."

      Vương Nguyên Bá nở nụ cười mưu, lúc này Dung Chỉ mới phát , có thể chuyện hôm nay ông ta sớm dự mưu trước, bàn tay đặt dưới bàn nắm thành quyền, cố sức muốn bức rượu ra, lại phát thân thể của cũng càng ngày càng vô lực.

      "Ngươi! Đồ thất phu(*), muốn tạo phản sao?!" Phong Huyền Dịch vỗ bàn, nhưng còn chưa đứng thẳng, thân hình nhanh chóng lắc lư suýt nữa ngã xuống.

      (*) thất phu: Lỗ mãng, kẻ vô học.

      "Ha ha ha ha! Tạo phản? Vương Gia cất nhắc ta, cái ngôi vị hoàng đế kia lão phu còn để vào mắt!" Khinh thường cười tiếng, vẻ chính khí mặt Vương Nguyên Bá biến mất, Dung Chỉ càng cố ép rượu ra toàn thân lại càng vô lực, hình như bằng nội lực của cũng thể nào ép ra được.

      "Các vị đại nhân, cần cố sức, dược lực này dưới 12 canh giờ chắc chắn biến mất."

      Rốt cuộc khuôn mặt Vương Nguyên Bá lộ vẻ hung hãn, nhìn về phía sau lưng, tựa hồ đợi ai đó lộ diện.

      Dung Chỉ trừng lớn mắt, tựa như đoán ra là ai, mùi hương quen thuộc rất nhanh bay tới.

      "Sư muội!"

      Sắc mặt Dung Chỉ khó coi, nên đoán ra sớm hơn, loại thuốc kỳ lạ này, dù nội lực có cao đến đâu cũng thể bức ra ngoài, ngoài sư muội ta ai có thể điều chế được.

      "Sư huynh, lâu gặp, xem ra huynh cũng công khai gia nhập trận tuyến của mấy vị đại nhân đầy rồi."

      Từ sau lưng Vương Nguyên Bá xuất bóng dáng đỏ rực, ngũ quan xinh đẹp mị, đứng chung chỗ với Dung Chỉ, trông giống nhau đến mấy phần, cặp môi khẽ nhếch, hết sức hấp dẫn, lại mang theo mấy phần bá khí Tu La, " như vậy, chết chung theo mấy vị đại nhân này !"

      khuôn mặt nữ nhân lộ ra nụ cười dử tợn, duỗi tay ra, đưa bàn tay hướng tới Mộc Vân Hạc, mắt thấy chưởng phong mạnh mẽ muốn đánh úp tới , lại thấy bóng dáng đỏ rực bảo hộ ở phía sau.

      Trước ngực truyền đến cảm giác đau đớn, Dung Chỉ cố gắng đứng vững thân thể nhìn vẻ mặt dữ tợn của nữ nhân tuyệt sắc trước mắt, "Sư muội, thu tay lại !"

      "Ha ha ha ha! Thu tay lại, sư huynh, ta phải là Bồ Tát! Đừng nghĩ ngươi là sư huynh của ta ta giết ngươi!" Sắc mặt Mộ Dung Yên dữ tợn đến doạ người, móng tay đỏ chót bóp chặt cổ họng Phong Huyền Dịch, cả người đau nhức vô lực, Phong Huyền Dịch giãy giụa cũng có chút tác dụng nào.


      Mắt thấy Phong Huyền Dịch dần chuyển thành màu đen, sắc mặt Mộ Dung Yên bỗng thay đổi điên cuồng, muốn dùng lực kết liễu mạng lại thấy trước mắt bổ tới đao, thể tin nhìn nam nhân cầm đao , thân hình cao lớn Phó Lăng Thiên vững vàng đứng ở trước mặt ả ta, đưa tay đỡ lấy Phong Huyền Dịch sắp ngã xuống.

      "Làm sao có thể!"

      Mộ Dung Yên hốt hoảng, hồ nghi quan sát Phó Lăng Thiên, ai có thể sau khi trúng Mê Hồn Tán của ả mà vẫn có động tác linh hoạt như vậy.

      "Phốc!"

      Phun toàn bộ lượng rượu uống ra ngoài, Phó Lăng Thiên quan sát mấy người trước mặt, vẻ mặt bình thản, "Sớm phát rượu này có vấn đề, Minh Chủ chưa từng nhiệt tình như vậy."

      Vương Nguyên Bá cũng hơi giật mình, ràng nhìn thấy uống hết, làm sao có thể như vậy.


      Tính cảnh giác của Phó Lăng Thiên luôn luôn rất mạnh, từ khi bắt đầu uống rượu phát tay chân có chút vô lực, liền giữ lại lượng rượu ở phần dạ dày, sư phụ từng dạy loại võ công này, mới có thể giúp may mắn thoát khỏi việc trúng thốc, nhưng nín nhịn lâu dài, cũng có phần choáng váng, chỉ là nghiêm trọng bằng những người kia mà thôi.

      " hổ là Thừa Tướng đại nhân, hừ, mặc kệ ngươi uống hay uống, kết cục hôm nay cũng chỉ có !"

      Mộ Dung Yên vừa dứt lời, hai người Mộc Vân Hạc Phong Huyền Dịch thẳng tắp té xuống, Dung Chỉ chống người lên ghế, sắc mặt khó coi, thân hình còn đứng vững đừng đến chuyện đánh nhau cùng Mộ Dung Yên.

      "Sư muội, ngươi cần gì!" Giọng yếu đuối của Dung Chỉ truyền vào trong tai Mộ Dung Yên lại nhận lấy nụ cười điển cuồng của ả.

      "Cần gì?! Ha ha ha ha!"

      Cười điên cuồng, ả đột nhiên phát điên phi thân tới phía Phó Lăng Thiên, móng tay đỏ tươi sắc nhọn kinh khủng, tung chiêu mãnh liệt khiến Phó Lăng Thiên cũng chống đỡ được lui về phía sau vài bước.

      "Người đâu!"

      Thừa dịp hai người đánh nhau, Vương Nguyên Bá vội gọi hạ nhân kéo Phong Huyền Dịch cùng Mộc Vân Hạc bất tỉnh kéo xuống, lại cười gian chính đến trước mặt Dung Chỉ.

      "Thứ lỗi."

      "Khoan !"

      Vương Nguyên Bá vừa định động thủ, lại bị nữ nhi đứng trong góc hô dừng lại, cũng là kỳ quái, nếu là tiểu hài tử 12 tuổi, bình thường khi nhìn đến cảnh tượng này phải sợ hãi khẩn trương mới đúng. Nhưng Vương Xúc lại hết sức bình thản, còn an nhàn dùng cơm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ là khi nhìn đến Dung Chỉ, vui sướng trong mắt khó cỏ thể che dấu.

      "Phụ thân, để ta ."

      Vương Xúc nhảy xuống ghế, chưởng phong của nàng ta thế nhưng mạnh mẽ đạnh thép ngoài sức tưởng tượng, so với chiêu thức vừa rồi mà Mộ Dung Yên đánh Dung Chỉ kém là bao. Dung Chỉ chống đỡ được ngã xuống Bên tai còn nghe thấy thanh bình tĩnh của nàng ta:

      "Phụ thân, nam nhân này giao cho ta."

      Phó Lăng Thiên thấy ngoài ra mấy người còn lại đều bị đánh bất tỉnh, lại thấy thủ vệ tiến lên kéo mấy người xuống, cũng bị phân tâm, vốn nếu đấu với Mộ Dung Yên căn bản thua, nhưng vừa phân tâm, liền bị ả ta chớp cơ hội, liên tục mấy đánh trúng , trường kiếm trong tay cũng bị ả đánh nứt.

      Ánh mắt Mộ Dung Yên cũng hết sức bén nhọn nhắm ngay điểm yếu của , công kích mãnh liệt, tới 100 chiêu, Phó Lăng Thiên liền cả thấy quá hết sức, rơi xuống hạ phong.


      Thấy hai người kia đánh nhau quá lâu, Vương Nguyên Bá đứng bên kiên nhẫn, cũng gia nhập.

      Hai đối , Phó Lăng Thiên vốn suy yếu, căn bản thể đấu lại, bao lâu liền bị hai người đánh trúng ngực, ngã xuống bên cạnh Dung Chỉ.

      Vương Xúc nhìn lên hai người trước mặt, gương mặt còn non nớt lại nở nụ cười tà ác, cực kỳ quỷ dị.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 2

      Chương27: Tiểu ác ma



      Edit: August97

      "Thanh Nhi! Thanh Nhi!"

      biết từ lúc nào, trong bóng tối, Vãn Thanh nghe thấy bên tai có giọng rất gọi nàng, chống đỡ cơn buồn ngủ mở mắt ra, lại thấy vẻ mặt khẩn trương của Tư Mã Lưu Vân, ghé sát vào sát vách tường.

      "Sao vậy?"

      "Ta mới vừa nghe thấy sát vách có thanh, hình như lại có người bị nhốt vào." Lỗ tai Tư Mã Lưu Vân tựa vào bên tường, khuôn mặt nghiêm túc bỗng nhiên giật mình, "Nếu nhầm, giọng này, phải là Thừa Tướng đại nhân."

      "Sao?!"

      Vãn Thanh kinh hoảng tiến tới, lại phát sát vách thanh nào, vươn tay đập đập vào tường, cũng phát đây chỉ là vách ngăn mỏng, sát vách còn có gian phòng.

      "Làm sao biết chứ, Phó đại nhân võ công cao cường như thế, còn ở chung với sư phụ và đại ca ta, làm sao lại bị bắt được, có phải huynh nghe lầm hay !"

      " , ta nhầm lẫn giọng của ." Tư Mã Lưu Vân nhíu mày, khuôn mặt khó coi, "Nếu Minh Chủ bắt Phó đại nhân, dã tâm này, sợ là chúng ta lành ít dữ nhiều."

      Trong lòng Vãn Thanh vốn thấp thỏm, nghe thấy lời của Tư Mã Lưu Vân, càng thêm lạnh người, lòng gấp gáp tìm cách tháo sợi dây thừng trói nàng sau lưng.

      "Thanh, Thanh Nhi!"

      Vãn Thanh lấy lại tinh thần, vội chạy đến bên cạnh cởi dây thừng ra, vách tường lại hơi rung động, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân từ sát vách truyền tới.

      "Nhanh, nhanh giấu ."

      Giấu sợi dây giấu ở sau lưng, Tư Mã Lưu Vân đến gần Vãn Thanh, cố sức ngăn trở nút buộc phía sau bị hai người tháo ra, tiếng bước chân dừng lại ở đầu vách tường kia, sau đó nghe thấy thanh vang lên, vách tường xuất cánh cửa , người tới chính là Vương Xúc mang theo thị vệ áo đen.

      khuôn mặt Vương Xúc nở nụ cười nhàn nhạt, đến gần Tư Mã Lưu Vân, nụ cười càng lớn, đưa tay nâng cằm lên, Tư Mã Lưu Vân mở mắt ra.

      "Xúc, Xúc , muội làm gì vậy, muội muốn nhốt Lưu Vân ca ca ở chỗ này bao lâu?!"

      Giọng của Tư Mã Lưu Vân hết sức ôn hòa, sau lưng cũng rất rối rắm trói lại nút buộc, nếu là bị nàng ta phát , khẳng định cũng dừng lại ở đây.

      "Nhốt ngươi đến khi ngươi chịu nghe lời mới thôi." Nụ cười Vương Xúc càng lớn, ánh mắt sắc bén quét qua hai người trước mặt, cười ngọt ngào.

      "Lưu Vân ca ca giống như rất thích vị tỷ tỷ này."

      "Sao có thể, ta sớm liền chán ghét nàng ta! Nếu phải là Xúc giam nàng ở chỗ này, ta cũng muốn ở cùng phòng với nàng ta!"

      Tư Mã Lưu Vân cười châm chọc, Vương Xúc tuyệt đối phải là hài tử mười hai tuổi, sát khí trong mắt khiến nam tử hán như cũng phải rét run.

      Nhìn Vãn Thanh bên cạnh, trong lòng Tư Mã Lưu Vân khẩn trương, khó nhìn ra Vương Xúc rất thích , nếu thừa nhận thích Vãn Thanh, sợ mang đến nguy hiểm cho Vãn Thanh.

      "Vậy sao, vậy ta giúp ca ca giết nàng ta."

      Vương Xúc mỉm cười, nam nhân áo đen bên cạnh rút ra chủy thủ từ bên hông, mắt thấy muốn đâm xuống người Vãn Thanh, Vãn Thanh nhắm mắt cũng nhận thấy mối nguy hiểm này, vừa định đưa tay tiếp lấy, lại cảm thấy Tư Mã Lưu Vân chắn trước người nàng.

      Mở mắt ra, tay cầm chặt cánh tay nam nhân kia, vẻ mặt nam nhân thay đổi, hơn nữa còn nở nụ cười lạnh lẽo.

      Vãn Thanh cũng nhịn được nữa, đưa tay đạp cước vào cánh tay y, Tư Mã Lưu Vân vừa buông tay, chủy thủ liền rơi mặt đất, Vương Xúc vẫn nở nụ cười, khuôn mặt bình tĩnh có chút nóng vội.

      "A, cẩn thận, tỷ tỷ nghe thấy rồi."

      Vãn Thanh nhíu mày, bộ dáng này của Vương Xúc hoàn toàn bất đồng với lần đầu gặp mặt, con ngươi trong suốt trở nên vẩn đục, còn nhuộm đầy sát khí.

      Vãn Thanh hối hận vọng động của mình, cũng khống chế được trường hợp này, Tư Mã Lưu Vân ngăn trước người Vãn Thanh, nhìn lên hai người trước mặt, mặc dù biết mình phải là đối thủ của nam nhân áo đen, vẫn tận lực bảo vệ Vãn Thanh.

      Vãn Thanh nhìn chút này nửa mở cửa , mới vừa rồi nghe được thanh có khả năng là họ từ bên kia cửa tới, Vương Xúc cùng nam nhân áo đen đứng cũng động, cười híp mắt nhìn lên trước mặt hai người cũng chuyện, hồi lâu khí trầm muộn kỳ quái, nàng mới mở miệng.

      "Lưu Vân ca ca là thích vị tỷ tỷ này đấy."

      Vương Xúc như tiểu ác ma đến từ địa ngục, sai nam nhân áo đen bên cạnh tiến lên mấy bước, nàng ta quay lưng lại xoay người sang gian phòng sát vách, cửa cũng đóng lại.

      Chẳng biết từ lúc nào nam nhân áo đen đem ra thanh trường kiếm, tiến tới gần hai người, bản thân Tư Mã Lưu Vân đánh tay cũng biết đánh lại y, hơn nữa tay y còn có thêm vũ khí, cho là Vương Xúc muốn giết cùng Vãn Thanh, nhìn chung quanh tìm kiếm lối ra.

      Mắt thấy nam nhân áo đen cách hai người càng ngày càng gần, cũng kịp nghĩ nhiều, cng tiến lên trước ngăn y lại, cùng y đọ sức .

      Trong hỗn loạn, Vãn Thanh từng nhớ tới Dung Chỉ từng qua trong cơ thể nàng có cỗ nội lực cường đại, nhưng nàng tu luyện đủ cao, thể vận dụng tốt, suy nghĩ đến chuyện trước kia, thời điểm chính nàng chưởng đánh chết Tử Cơ chính là lúc nội lực được phát huy.

      Trong đầu hỗn loạn, giây để ý, thanh trường kiếm kia đặt trước cổ họng nàng, máu bắt đầu chảy, lên y phục.

      Tư Mã Lưu Vân quýnh lên, đưa tay nắm lưỡi đao sắc bén, trong nháy mắt bàn tay đầm đìa máu tươi, Vãn Thanh khẩn trương, lần nữa đạp cước về phía nam nhân áo đen nhưng y có phòng bị trước, lui ra sau mấy bước, trái lại còn đạp Vãn Thanh cước ngã mạnh về phía sau.

      Tư Mã Lưu Vân buông bàn tay máu chảy đầm đìa xuống, hai người khẩn trương nhìn nam nhân tiến tới gần, nhất thời có đối sách.

      "Ầm!"

      biết vì nguyên nhân gì, gian phòng bên cạnh truyền đến tiếng vang lớn, sắc mặt nam nhân áo đen thay đổi, uy hiếp nhìn hai người, xoay người chạy tới sát vách.

      Nhắm ngay phía sau lưng của y, Vãn Thanh đoạt lấy chủy thủ trong tay Tư Mã Lưu Vân đâm tới lưng y, chiêu tinh chuẩn đam vào, nam nhân áo đen quay đầu, sắc mặt khó coi chưởng đánh về trước ngực Vãn Thanh, Vãn Thanh chỉ cảm thấy thân thể thân thể Tư Mã Lưu Vân ngã xuống, nam nhân sắc mặt khó coi tiến về phía hai người.

      Nhìn tình huống này, vết thương lưng quá , làm ảnh hưởng đến nội lực của y, y liên tiếp tung chiêu khiến Vãn Thanh cùng Tư Mã Lưu Vân nhiều lần tránh kịp, liên tục bị thương.

      Gian phòng bên cạnh cũng truyền tới từng trận tiếng vang “Bang bang”, Vãn Thanh cùng Tư Mã Lưu Vân khốn khổ tránh trái tránh phải, tựa vào đầu tường thở hổn hển, nhìn nam tử áo đen vẫn lộ ra biểu mệt mỏi gì cảm thấy kỳ quái. Sao chủy thủ đâm sâu vào lưng lại ảnh hưởng gì đến y?

      Tư Mã Lưu Vân lui về phía sau mấy bước, rốt cuộc nhịn được ngã xuống, Vãn Thanh nhìn , chẳng biết lúc nào từ trước ngưcj loang lổ máu tươi, nhìn kĩ mới phát bị trúng kiếm.

      Rút cuộc nam nhân áo đen di chuyển chậmlại, rút chủy thủ sau lưng xuống. Bước chân mặc dù vững, nhưng vẫn ổn định như cũ, đỡ Tư Mã Lưu Vân lên, lại thấy y lần nữa phóng tới kiếm, biết đây nhất định là ý tứ của Vương Xúc , giờ phút này kêu cứu cũng vô dụng, Vãn Thanh cũng chặt đứt ý nghĩ này, dùng hết hơi lực toàn thân, khỗng chế nội lực ngưng tụ tới hai tay, chưởng phóng tới nam nhân trước mặt.

      Vốn bị thương, cũng có thể do truy đuổi Vãn Thanh cùng Tư Mã Lưu Vân, sau chưởng lực của Vãn Thanh, nam nhân áo đen thẳng tắp ngã xuống.

      Tiếng vang sát vách vẫn ngừng truyền đến, Vãn Thanh nhìn bên trong phòng, có thể qua bên đó chỉ có lỗi kia.

      Trước ngực Tư Mã Lưu Vân vẫn còn chảy máu, xé mảnh y phục băng bó cho , lại đỡ dậy tới gian phòng bên cạnh.

      Từ cửa , nhìn vào trong, Dung Chỉ che ngực đứng đổi diện Vương Xúc , tựa hồ ngăn cản nàng ta làm gì đó, Phó Lăng Thiên ngất bị xích sắt khóa tay lại, treo người tường.

      Nghe thấy sau lưng truyền đến thanh, Vương Xúc quay đầu lại, thấy Vãn Thanh đỡ Tư Mã Lưu Vân sắc mặt đột nhiên biến đổi, vô cùng kinh ngạc.

      "Thanh Nhi." Thấy Vãn Thanh tới đây, giọng suy yếu của Dung Chỉ truyền đến, nhưng cũng có phần yên tâm khi nàng an toàn.

      "Ha ha ha ha! có bản lĩnh, chẳng trách Lưu Vân ca ca thích tỷ tỷ như vậy." Sắc mặt Vương Xúc dữ tợn, cười híp mắt.

      Dung Chỉ chống đỡ thân thể yếu đuối đứng đối diện nàng ta, thấy nàng ta tiến lại gần Vãn Thanh nóng nảy phi thân lên, nhưng bởi vì bước chân yên, lại suýt chút nữa ngã xuống.

      Vãn Thanh kinh hoảng muốn tiến lên dìu , lại cẩn thận khiến Tư Mã Lưu Vân ngã xuống, chỉ có thể cố sức dìu Tư Mã Lưu lên dựa vào đầu tường, nhìn nữ hài tử mười hai tuổi trước mắt.

      "Xúc , rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!"

      "Làm gì sao? Ngươi thử xem?" Mở ra cặp mắt khát máu dọa người, nhìn mình Vãn Thanh, đưa tay ra.

      "Dừng tay!"

      Giọng yếu đuối của Dung Chỉ có chút tác dụng nào, cũng biết khuôn mặt Vương Xúc là vui sướng hay giận dữ.

      "Xem ra các ngươi cũng rất để ý vị tỷ tỷ này, ha ha, ta thích nhất chính là chuyện đoạt thứ đồ thích của người khác, tỷ tỷ, hẹn kiếp sau nhé."

      Vương Xúc cười quỷ dị đến gần Vãn Thanh, mắt thấy giầy thêu màu trắng cách nàng càng ngày càng gần, lại đột nhiên dừng bước.

      Ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt Vương Xúc trở nên khó coi, biết khi nào Dung Chỉ giơ kiếm đặt trước cổ họng nàng ta, tay hơi run, thân thể yếu đuối có đứng vững.

      Sắc mặt Vương Xúc biến đổi, phát giác thanh kiếm kia cùng làm gì được nàng ta cười điên cuồng.

      "Sao vậy, chẳng lẽ ca ca muốn giết hài đồng 12 tuổi sao?"

      Giọng non nớt lại khiến người ta toàn thân rét run, ngón tay nàng ta vừa động, lưỡi kiếm bị nàng ta kiềm chặt giữa hai ngón tay, trường kiếm bị nàng ta kẹp lại, Dung Chỉ muốn dùng lực rút về, lại phát thể động đậy.

      Vương Xúc cười tà, dùng sức, lưỡi kiếm sắc bén bị gãy thành hai nửa.

      "Thế nào ca ca, muốn uy hiếp ta sao?"

      Vương Xúc nở nụ cười ác ma, đưa tay đánh chưởng về phía Dung Chỉ, Dung Chỉ bị thương lui về phía sau hai thước.

      Thân thể vốn lảo đảo muốn ngã cũng hoàn toàn té xuống, Vương Xúc tiếp tục nhìn phía sau lưng nữa, thẳng tắp di chuyển tới phía Vãn Thanh.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2

      Chương 28: Đại chiến

      Edit: August97

      Vãn Thanh để Tư Mã Lưu Vân tựa vào góc tường, thương thế Tư Mã Lưu Vân quá nặng, hơi thở hỗn loạn, Vãn Thanh đứng lên, nhìn Vương Xúc gần trong gang tấc, tim đập nhanh.

      Chưa từng gần tử vong như vậy, nàng cũng phải sợ chết, lúc trước chết qua lần, lần này nếu chết dưới tay Vương Xúc chừng cũng xuyên việt quay về, nhưng, nhìn ba nam nhân trước mặt, sao nàng bỏ được.

      "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"

      "Giết tỷ tỷ chứ sao!"

      Mỉa mai nâng cánh tay tinh tế, toàn thân Vãn Thanh vô lực dựa vào tường suýt chút nữa ngã xuống, trước mặt thổi qua cơn gió lạnh, thân thể của nàng được cánh tay có lực ôm vào trong lòng, ngay sau đó là tiếng đóng cửa vang lớn.

      Mở mắt ra lần nữa, trước mặt là sắc mặt khó coi của Dung Chỉ, vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, kéo thân thể yếu đuối ôm lấy nàng vào căn phòng sát vách ban đầu, có lối mới có thể vào được, biện pháp duy nhất là phá cửa mà vào. Dung Chỉ ôm Vãn Thanh ngã xuống đất, tạm thời Vương Xúc qua được .

      "Thanh Nhi, nàng đừng cử động, còn kịp cụ thể với nàng nữa, tại ta dẫn toàn bộ chân khí của ta cho nàng, nàng ngồi yên đừng cử động, tự mình vận chân khí."

      đợi Vãn Thanh chuyện, Dung Chỉ xoay người Vãn Thanh qua, bàn tay đặt sau lưng Vãn Thanh, Vãn Thanh chỉ cảm thấy cỗ nhiệt lưu điên cuồng xông vào trong cơ thể nàng.

      "Mở cửa nhanh!"

      Bên kia Vương Xúc hao tổn tâm trí đạp cửa, nam nhân áo đen bị đánh đến bất tỉnh, thấy có phương pháp nào khác, nàng ta liền bắt đầu dùng võ công của mình, cánh cửa bị chưởng lực của nàng ta tác động mà rung lên dữ dội.

      Tay Dung Chỉ càng ngày càng run, Vãn Thanh cũng cảm giác được chân khí truyền vào trong cơ thể mình càng ngày càng mãnh liệt, hình như trong cơ thể có gì bị đốt lên, hai cỗ lực lượng đánh vào nhau, thân thể hỗn loạn khó có thể chịu đựng được.

      "Sư, sư phụ."

      Giọng Vãn Thanh hơi run, bàn tay đặt sau lưng nàng cũng bắt đầu ức chế được mà dao động.

      Dung Chỉ lên tiếng, mặc dù tay phát run nhưng vẫn đặt sau lưng Vãn Thanh, cũng biết qua bao lâu, mắt thấy cánh cửa sắp bị Vương Xúc đá ra khe hở, Vãn Thanh cảm giác sau lưng có bàn tay chạm vào, quay đầu nhìn lại, Dung Chỉ sắc mặt tái nhợt ngã xuống.

      thân hồng y càng khiến sắc mặt càng trở nên trắng bệch, đưa tay đỡ , hơi mở mắt.

      "Thanh, Thanh Nhi, nhờ cả vào nàng."

      xong cũng hôn mê bất tỉnh.

      Để tựa vào bên tường, Vãn Thanh đứng lên, chân khí trong cơ thể bắt đầu khởi động tựa hồ thúc giục nàng phát tiết, bàn tay cũng bắt đầu nóng lên, khống chế được đánh chưởng vào cánh cửa, cánh cửa vừa rồi bị Vương Xúc đá ra lỗ thủng lại bị chưởng của nàng đánh cho vỡ tan.

      Vương Xúc đứng bên cạnh cửa, trừng mắt nhìn bên trong phòng, cười lạnh tiến tới.

      "Hừ, chút tài mọn cũng muốn làm ta kinh sợ sao?"

      xong, hạ tay xuống, ngưng tụ nội lực, trong nháy mắt ngẩng đầu, lại thế công mãnh liệt vọt tới phía Vãn Thanh.

      Theo bản năng giơ tay ra ngăn cản, ngoài dự đoán, Vương Xúc lại bị chưởng pháp của nàng đánh lui về sau mười mấy bước, chính nàng bước cũng động.

      Giờ mới hiểu được ý tứ của Dung Chỉ, cường đại công lực cùng chân khí vốn có trong cơ thể Vãn Thanh, mặc dù biết sức mạnh như thế nào. Nhưng dưới tình huống và Tư Mã Lưu Vân, Phong Huyền Dịch đều bị thường đó là kế sách duy nhất.

      Vương Xúc ngờ mới thời gian nén nhang, nội lực Vãn Thanh lại xảy ra biến hóa cường đại như thế, khuôn mặt non nớt rơi vào trầm tư, Vãn Thanh nhìn Dung Chỉ bất tỉnh tựa vào bên tường, bước cũng ngừng nghỉ tiến công.

      Lần này, cục diện hoàn toàn xoay chuyển, Vương Xúc vốn ở thế thượng phong đổi thành liên tiếp chạy trốn, tiếp mười mấy chiêu với Vãn Thanh nàng ta cũng nhận ra bản thân mình thể địch lại.

      giây chú ý, Vãn Thanh phóng tới chưởng, Vương Xúc bị đánh trúng ngực, nặng nề ngã thẳng xuống, bất tỉnh.

      Tiến lên kéo người nàng ta sang cạnh nam nhân áo đen, quay đầu lại nâng Dung Chỉ lên, ngờ phát sức lực của nàng lớn hơn rất nhiều, trước kia đỡ Dung Chỉ cảm giác sắp nửa cái mạng, lúc này lại hết sức nhàng.

      tới phòng kế lại thấy Phó Lăng Thiên cùng Tư Mã Lưu Vân ngồi choáng váng tại đó, có phần biết làm thế nào cho phải, mặc dù hơi sức lớn, nhưng đến ba người nàng cũng biết đỡ ra ngoài như thế nào, để Dung Chỉ xuống, tới bên cạnh Phó Lăng Thiên, nhìn thân thể chút, may là bị thương nặng lắm.

      "Phó đại nhân?"

      Gọi vài tiếng, cũng có phản ứng, Vãn Thanh suy nghĩ chút, tát vào mặt cái, vậy mà lại đánh đến hộc máu, lúc này mới nhớ tới sức lực bất thường của nàng, áy náy cười cười, đưa khăn tay ra cho .

      mở mắt ra, đánh giá chung quanh chút, thấy Vãn Thanh hoàn hảo trước mặt mới thở phảo nhõm, sau đó lại lập tức khẩn trương.

      "Sao vậy, hài tử kia đâu?"

      "Ở sát vách."

      Chỉ vào hướng sát vách, Phó Lăng Thiên liền chạy tới, thấy hai người kia nằm bất tỉnh mặt đất cũng nhiều lời.

      "Chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi."

      Đỡ Dung Chỉ lên, Phó Lăng Thiên cũng tới bên cạnh Tư Mã Lưu Vân, nhưng thân thể vốn rất yếu, khi kéo Tư Mã Lưu Vân thân hình đứng vững.

      bao lâu, Vãn Thanh quay đầu lại, lại phát bụng Phó Lăng Thiên ướt đỏ mảnh, máu tươi ngừng chảy, rất dọa người, Phó Lăng Thiên nhận thấy ánh mắt của
      Vãn Thanh, cúi đầu xem xét, giọng điệu giật mình.

      “Đây, đây là của Tư Mã Công Tử.”

      “Sao?!”

      Vãn Thanh Tâm gấp gáp vội xé ngoại bào của mình lại tiếp tục băng bó xết thương cho , đổi lại Phó Lăng Thiên đỡ Dung Chỉ, Vãn Thanh đỡ Tư Mã Lưu Vân.

      Tận lực di chuyển rất chậm, nhưng thông đạo quá lớn, mấy người vòng vo hồi lâu cũng tìm được đường ra.

      “Đến ngã ba.”

      Phó Lăng Thiên nhíu mày nhìn ba lối rẽ giống nhau như đúc trước mặt, đến cây đuốc gắn tường cũng giống nhau như đúc.

      đường này thôi.”

      Nhìn con đường trước mắt, nhắm mắt chọn , dù sao đến thời điểm này, có tình huống tồi tệ nào hơn giờ. Vãn Thanh còn lo lắng việc Mộc Vân Hạc cùng Phong Huyền Dịch.

      Phó Lăng Thiên cùng Dung Chỉ, Tư Mã Lưu Vân ở chỗ này là bởi vì Vương Xúc có hứng thú với bọn nên động đến bọn , nhưng ràng Mộc Vân Hạc cùng Phong Huyền Dịch lúc này phải ở chỗ Minh chủ là chỗ sư muội Dung Chỉ.

      Dọc theo đường nghe thấy Phó Lăng Thiên kể lại chuyện xảy ra tối nay, mặc dù Vãn Thanh hiểu vì sao Vương Nguyên Bá lại đột nhiên làm như vậy, nhưng chuyện rất ràng, sư muội Dung Chỉ liên thủ với ông ta.

      Vận số rất tốt, đỡ Dung Chỉ bao lâu, Phó Lăng Thiên nhìn thấy phía trước có ánh sáng, tới nơi phát ra ánh sáng, mới phát phía nắp giếng, Vãn Thanh đánh vỡ nắp giếng kéo mấy người lên, phát nơi này là rừng cây.

      Hoang vu bóng người, hình như nằm sâu trong rừng, cũng thể quay lại đường cũ, mấy người chỉ có thể về phía trước.

      Công lực Vãn Thanh cao hơn rất nhiều, cõng Tư Mã Lưu Vân cũng tốn sức, giống Phó Lăng Thiên, vốn bị Mộ Dung Yên đánh bị thương, giờ còn phải cõng theo Dung Chỉ.

      Thấy cố hết sức, Vãn Thanh cũng miễn cướng , nhìn vách núi phía trước.

      bằng chúng ta nghỉ ngơi ở đây , lát lại , lúc này mới rạng sáng, muốn vào thành bây giờ cửa thành cũng mở.”

      Phó Lăng Thiên gật đầu, giấu suy yếu, đỡ Dung Chỉ, mọi người kéo nhau lên vách đá cao khá khuất mới miễn cưỡng, yên lòng ngồi xuống nghỉ chút, phía sau mô đá là dòng suối , Vãn Thanh kéo Tư Mã Lưu Vân đến bờ sông, vết thương trước ngực còn chảy máu, nhưng bộ dáng kia vẫn khiến người ta đành lòng.

      Rửa sạch vết thương cho , Phó Lăng Thiên cùng Dung Chỉ lẳng lặng tựa vào bên cây chuyện, cảnh tượng dưới ánh trăng càng thêm thê lương.

      Cẩn thận rửa sạch vết thương Tư Mã Lưu Vân xong, Vãn Thanh xé rách y phục của mình miễn cưỡng băng bó lại giúp , tựa vào bên cây, nhìn mấy người trước mặt, Vãn Thanh xoay người vào trong rừng, từ bữa cơm tối qua đến giờ biết qua bao lâu, nhìn sắc trời, trời cũng chỉ mới tờ mờ sáng, trước tiên tìm ít thức ăn, chỉ có chỗ tốt, có chỗ xấu.

      Bắt hai con thỏ, lại lượm ít củi nhóm lửa, Vãn Thanh mới ngồi xuống dựa vào cây.

      Phó Lăng Thiên mở mắt nhìn Vãn Thanh, hai nam nhân bên cạnh đều ngủ mê man tỉnh lại.

      “Thanh Nhi, nàng thay đổi.”

      “Hả? Chỉ là huynh phát mà thôi.”

      Vãn Thanh cúi đầu, kéo lại y phục, đông kéo tây kéo xé vải băng bó vết thương cho Tư Mã Lưu Vân, trường sam người cũng tàn phá chịu nổi.

      Phó Lăng Thiên đứng dậy, cởi ngoại bào của mình, tự tay mang vào cho nàng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Vãn Thanh, ấn bả vai Vãn Thanh, tựa hồ để nàng cự tuyệt.

      Vãn Thanh dịch dịch thân thể, lui lại vị trí cho , thân thể dán chặt vào nàng, mặc dù cảm thấy được tự nhiên, nhưng vẫn ngồi yên.

      Xoay xoay que xiên thịt thỏ, Phó Lăng Thiên thỉnh thoảng rũ mắt, nhưng cũng dám biểu quá ràng.

      “Thanh Nhi, bao lâu chúng ta gặp nhau, sao ta lại cảm giác nàng lạnh nhạt với ta rất nhiều.”

      “Lạnh nhạt? có.”

      Mỉm cười đáp, Tư Mã Lưu Vân cùng Dung Chỉ bên cạnh vẫn ngủ mê tỉnh lại, thời điểm này hai người đơn độc ở chung vẫn có chút lúng túng.

      “Trước kia nàng gọi ta như vậy, sao từ khi gả cho Vương Gia, thái độ đối với ta cũng thay đổi.”

      Thở dài, giống như hết sức xót xa, vẻ mặt của , khiến Vãn Thanh thoải mái.

      “Cũng phải, chỉ là…” Vãn Thanh dừng chút, giơ tay lên vỗ , “Làm sao lại giống chứ, Lăng Thiên ca ca, lúc trước vì ngại Vương Gia, ta chỉ lo lắng giận lây sang huynh.”

      “Sao có thể, Vương Gia thông tình đạt lý, hưu thê, cũng can thiệp đến chuyện của nàng nữa.” Sắc mặt Phó Lăng Thiên chuyển biến tốt hơn chút rồi lại lập tức trầm xuống, “ đến Vương Gia, biết Vương Gia cùng Mộc đại nhân bị lão tặc Vương Nguyên Bá giam giữ ở đâu.”

      “Đợi ngày mai ra thành rồi , người của huynh đều ở ngoài thành sao?”

      .” Phó Lăng Thiên nhíu mày, quan sát chung quanh chút, “Phần lớn đều ở trong thanh, nhưng khu rừng này, ta biết.”
      Last edited by a moderator: 5/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :