1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đệ nhất ác phi - Hạ Ma Ma (Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19: Người càng muốn nhìn thấy lại càng xuất .

      Edit: August97

      "Đừng ầm ĩ, ca ca còn bận chuyện khác, sao có thể luyện cùng con." Nam nhân giận dữ mắng tiếng, vẻ mặt áy náy nhìn Tư Mã Lưu, " xin lỗi công tử, tiểu nữ hơi tùy hứng, cần để ý đến nó, công tử cứu nữ nhi của ta, nếu nguyện ý cũng có thể lưu lại ở vài ngày, đến lúc Đại hội võ lâm lưu lại cho công tử địa điểm tốt, được ?"

      "Việc này, Thanh Nhi, nàng ?" Tư Mã Lưu Vân quay đầu lại liếc mắt nhìn Vãn Thanh, ánh mắt đen nhánh đầy mong đợi.

      "Ngươi ở đây ở , ta trở về còn có việc."

      "Sao có thể, sao ta có thể yên tâm để nàng lại mình." Nghiêng đầu cười áy náy, Tư Mã Lưu Vân : "Xin lỗi Minh Chủ, tiện."
      " sao, nếu thế cũng đành vậy, đa tạ công tử mấy ngày nay chăm sóc tiểu nữ ta, nếu ngại ăn cơm tối rồi hẵng về."

      Tư Mã Lưu Vân nhìn Vãn Thanh chút, thấy Vãn Thanh gậ đầu mới ngẩng đầu cười .

      "Đa tạ, nhưng Đại hội võ lâm, nếu Minh chủ thuận tiện, cũng thỉnh lưu lại vị trí tốt."

      " thành vấn đề."

      Vương Xúc mếu máo nhìn mấy người trước mặt, “Oạch” tiếng nhảy xuống từ trong ngực Vương Nguyên Bá, khuôn mặt phấn nộn đầy vẻ bá đạo.

      " cần, ta để ca ca ."

      "Xúc , đừng náo loạn!"

      Thân thủ mạnh mẽ kéo nàng lại, Vương Nguyên Bá giam cầm nàng trong tay.

      "Minh Chủ."

      nam nhân hắc y tiến lên cúi chào, ghé vào bên tai biết gì đó, ràng sắc mặt Vương Nguyên Bá biến thành khó coi.

      " xin lỗi công tử, hôm nay ta có chút việc gấp, đợi mấy ngày nữa rảnh rỗi mời cậu thăm quý phủ chuyến? Hai người ở đâu?" Vương Nguyên Bá xin lỗi, kín đáo đưa Vương Xúc cho nam nhân hắc y, "Vô Yên, tốt nhất ngươi nên chăm sóc Xúc cho tốt, chớ lại để nó chạy."

      "Vâng"

      Nam nhân hắc y gật đầu, mang Vương Xúc ngừng giãy giụa lui xuống.

      " sao, mấy ngày nữa chúng ta lại tới cửa bái phỏng, để Minh Chủ phí tâm, nếu có việc gấp, chúng ta xin cáo từ trước."

      "Quản gia, thay ta tiễn khách." Vương Nguyên Bá mỉm cười, xoay người hướng khác.

      Ra khỏi phủ Minh chủ với Tư Mã Lưu Vân, lại gặp cảnh đường xá hỗn loạn, ngẩng đầu nhìn sắc trời mới tới trưa, trong lòng Vãn Thanh nhàm chán.

      "Sao vậy, muốn về?" Tựa hồ nhìn ra tâm trạng của Vãn Thanh, ánh mắt Tư Mã Lưu Vân đầy vẻ hiểu .

      "Cũng phải là, chính là quá rỗi rãnh."

      "Có hối hận khi rời hay ?"

      "."

      Vãn Thanh mỉm cười, mặc dù trong lòng khó chịu với chuyện của Dung Chỉ cùng nữ nhân kia, nhưng mặc kệ như thế nào, nàng vẫn tin tưởng Dung Chỉ , cho dù nữ nhân kia có mối quan hệ gì với , chác chắn cũng là loại tình cảm thân mật đó.

      "Trở về ."

      "Ừ."

      Cùng Tư Mã Lưu Vân trở về khách điếm, ba ngày nhưng Dung Chỉ vẫn đến tìm nàng giải thích hoặc gì, ngược lại Tư Mã Lưu Vân khắc khắc bám lấy nàng, từ sáng đến tối, tấc cũng rời, tiếp cận vô tình hữu ý bày tỏ tâm ý, Vãn Thanh chỉ giả ngốc biết, nhiều lần như vậy cũng rất khó chịu.

      Nhìn cửa phòng Dungg Chỉ đóng chặt, Tư Mã Lưu Vân vừa mới rời , trong phòng còn lưu lại mùi hương của , tối nay là đêm trăng tròn, khách điếm cách đường phố xa, có thể nghe thấy thanh huyên náo từ bên ngoài truyền vào, mơ hồ nghe thấy gian phòng cách vách truyền đến tiếng vang lớn, Vãn Thanh sửng sốt phen nhưng lại ra ngoài xem, tò mò hại chết mèo.

      Cửa bị nhàng đẩy ra, Vãn Thanh quay đầu lại tưởng là Tư Mã Lưu Vân, lại thấy người tiến vào là Dung Chỉ, sắc mặt khá hơn nhiều, mặt mày hồng hào có huyết sắc, Vãn Thanh mỉm cười với , chẳng biết lúc nào giữa và nàng có phần lạnh nhạt.
      quay đầu khóa trái cửa phòng, bước chân nhàng từ từ bước đến bên giường Vãn Thanh, Vãn Thanh tựa vào đầu giường nhìn , ngồi ở mép giường, trường bào đỏ thẫm xõa người Vãn Thanh, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn , mấp máy môi, đột nhiên nở nụ cười.

      "Đều kết thúc, chúng ta trở về ."

      "Trở về?"

      "Nàng muốn đâu đó." Thanh Dung Chỉ dịu dàng khó có được, sắc mặt cũng cực kỳ nhu hòa, đưa tay nắm lấy cổ tay Vãn Thanh, ánh mắt nghiêm túc, "Nàng ấy là sư muội ta."

      "Ừ."

      "Nàng ghen?" Giống như cam tâm, sắc mặt Dung Chỉ cũng kéo xuống, đôi con ngươi mị hơi uy hiếp.

      "Nàng ?"

      Trừng mắt liếc cái, Vãn Thanh trở tay nắm lấy tay , "Ta hiểu biết ngươi cho ta."

      Hai cặp mắt tha thiết nhìn nhau, nhìn nửa phút, Dung Chỉ dịu dàng ôm lấy nàng.

      "Vậy người cho ta biết , mấy ngày nay nàng ta ở trong phòng ngươi làm gì."

      "Bọn ta từ cùng nhau lớn lên bên cạnh sư phụ, sư phụ vì đề phòng chúng ta phản bội, hạ Vân độc vào cơ thể ta, nếu ba năm có thuốc giải, thất khiếu chảy máu mà chết (thất khiếu: miệng, hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi), lúc trước chúng ta đều ba năm trở về lần, nhưng hai năm trước sư phụ bị kẻ xấu mưu hại mà chết, cũng có người biết cách điều chế thuốc giải, sư muội vẫn theo sư phụ, ta nghĩ nàng ấy biết chút gì đó, nên mới dẫn nàng đến tìm nàng ấy."
      "Sau đó sao?"

      "Ta phát nàng ấy giải được Vân độc, nên xin nàng hiệp trợ bức Vân độc của ta ra." Dung Chỉ thở dài, "Nhưng sư muội cũng khó thỏa hiệp, ta chỉ có thể bắt tình lang của nàng."

      "Người nào?"

      "Vừa rồi."

      Vãn Thanh cau mày, khó trách lúc ăn cơm đều mang hai suất, ra phải của nữ nhân kia.

      "Vậy người sao chứ?"

      " còn đáng ngại, độc này ở trong cơ thể ta nhiều năm, muốn nhất thời thanh trừ sạch nào có dễ dàng như vậy." Cúi đầu nhìn Vãn Thanh, Dung Chỉ vẻ mặt áy náy, đây cũng là lần đầu tiên có vẻ mặt như thế. "Nàng trách ta chứ?"

      "Trách người làm gì?"

      "Mấy ngày nay lạnh nhạt với nàng."

      "Ngày sau bù lại là được." Ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Dung Chỉ, trong cặp mắt mị của lóe lên ý cười, kinh ngạc khi Vãn Thanh hiểu cho .

      Khuôn mặt trắng nõn càng lúc càng gần,
      [​IMG]
      kendy.le1994 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20: Phản bội (H)



      Edit: August97




      "Chậc chậc, Mộc tiểu thư là diễm phúc cạn, ra ngoài chuyến có hai vị công tử tương bồi, biết buổi tối có phải cũng chơi ‘song phi’(*) hay ."


      (*) Song phi: (*đỏ mặt ING~*) ‘quan hệ’ 3P, chơi sâm, ở đây ám chỉ nữ hai nam.


      Trong mắt Phong Huyền Dịch càng thêm tức giận, vì sao, nhất là thời điểm thấy bàn tay Dung Chỉ khoác lên đầu vai Vãn Thanh, thân mật đến kỳ quái, khi nàng từng là vương phi của cũng chưa từng có động tác thân mật như thế.


      "Sao ta có thể xấu xa như Vương Gia được, chớ suy bụng ta ra bụng người." Vãn Thanh nghiêng đầu, trong lòng mặc dù biết nguyên nhân tới đây, nhưng lại mơ hồ dự cảm có chuyện phiền toái sắp tới, vốn cùng hai người Tư Mã Lưu Vân cùng Dung Chỉ đủ khiến nàng nhức đầu.



      "Hừ, nhanh mồm nhanh miệng." Phong Huyền Dịch ngẩng đầu lườm nàng, bắt đầu ăn mì.


      "Vương gia cũng đến tham dự Đại hội võ lâm sao?" Tư Mã Lưu Vân ngồi xuống cạnh , nhìn dáng dấp bọn họ cũng có mấy phần giao tình, Dung Chỉ ngồi bên cạnh Vãn Thanh, sắc mặt lạnh nhạt.


      " phải, đến tìm người." Ngẩng đầu nhìn qua ba người trước mặt, "Nhưng may, chuyện ba người các ngươi lại bị Bổn vương phá vỡ rồi."


      "Trở về ." Trừng mắt liếc , ngồi xuống cũng chỉ nghe ăn lung lung, muốn nhiều lời với nữa, Vãn Thanh kéo tay Dung Chỉ muốn .


      "Đúng rồi, Bổn vương tốt bụng nhắc nhở ngươi câu, xuất môn nên cẩn thận, lần này đại ca ngươi cũng cùng Bổn vương đấy, nếu bị bắt gặp ngươi với tình lang, à , công tử đây quả là chuyện tốt, ta biết nghĩ như thế nào về vị muội muội này."


      Phong Huyền Dịch nở nụ cười, bày ra dáng vẻ khó ưa, nhưng chân mày nhíu chặt lại để lộ tậm tình khó chịu của .


      "Đa tạ vương gia ‘hảo tâm’ nhắc nhở, Vương gia vẫn nên lo lắng bản thân cho tốt trước , ba mươi tuổi, vị trí vương phi vẫn còn chưa ai ngồi, nếu tìm được nữ nhân tốt vào cửa, chờ đến lúc già mà vẫn có người bầu bạn, lại phải chịu cảnh đời độc, ta tin chắc là vương gia muốn như vậy đâu.”


      Cười rực rỡ, nhìn sắc mặt của Phong Huyền Dịch càng ngày càng khó coi, trong lòng Vãn Thanh sung sướng ít, rời cùng Dung Chỉ, hình như Tư Mã Lưu Vân theo kịp, Vãn Thanh nhớ tới giao tình giữa với Phong Huyền Dịch, cũng mặc .


      Dạo phố vài vòng với Dung Chỉ thêm lát liền về khách điếm, nhớ tới Phong Huyền Dịch có Mộc Vân Hạc cũng tới, mặc dù biết vì sao bọn họ tới, nhưng nàng có dự cảm nếu để Mộc Vân Hạc bắt gặp, lại biết dây dưa bao lâu, hơn nữa theo tính cách của , tất nhiên thời thời khắc khắc khuyên nàng về nhà.


      "Sao thế?" Thấy Vãn Thanh đường mặt ủ mày chau, Dung Chỉ đưa tay kéo nàng lại, để nàng dựa vào người mình, đạp cầu thang phi thân vào phòng, Dung Chỉ cũng theo Vãn Thanh vào.


      "Người còn có việc ở nơi này sao?"


      " có chuyện gì nữa, sao vậy, nàng muốn rời sao?" Tiến lên thắp nến, Dung Chỉ xoay người lại ngồi bên cạnh Vãn Thanh." Nếu lo lắng về ca ca nàng, chúng ta có thể chỗ khác."


      "Cũng phải vậy, nhưng nếu bị huynh ấy nhìn thấy lại biết nên những gì, người cũng gặp huynh ấy, hẳn là biết." Vãn Thanh có phần bất đắc dĩ mỉm cười, nắm tay Dung Chỉ, "Ở chỗ cùng người, ở đâu cũng quan trọng, nếu có việc gì, chúng ta cũng có thể địa phương khác."


      "Nhưng bốn năm mới có lần Đại hội võ lâm, khó có dịp tới lần, nếu tham dự có phải đáng tiếc hay ?"


      "Cũng có gì đáng tiếc, sau này cũng phải là có cơ hội."


      Quan sát ánh mắt Dung Chỉ, cảm thấy hình như có chuyện đặc biệt, nhíu mày, Vãn Thanh nhìn ánh mắt nghiêm túc của , "Nếu như người có chuyện quan trọng, chúng ta cứ lưu lại, người phải cho ta biết."


      " có, vẫn là chuyện sư muội, nàng ấy hôm Đại hội võ lâm bảo ta đến, nàng có đồ sư phụ muốn đưa cho ta."


      "Tại sao lúc trước đưa cho người?"


      "Ta biết, sư muội luôn luôn thần bí."


      Dung Chỉ thở dài, nghiêm túc nhìn Vãn Thanh chăm chú, Vãn Thanh mỉm cười, tựa hồ lo lắng nàng có tin tưởng hay , trong lòng mặc dù có nghi ngờ, nhưng cũng lười phản bác .


      "Nếu vật kia quan trọng như thế, vậy người cứ lấy ." Đứng dậy thổi tắt nến, xoay mình lên giường liền ngã đầu ngủ, Dung Chỉ ngồi ở mép giường, nhìn nàng giận dỗi, muốn khuyên nàng, lại biết mở miệng như thế nào.


      "Thanh Nhi."


      giọng gọi vài câu, thấy Vãn Thanh mặc kệ , biết Vãn Thanh tức giận, có phần bất đắc dĩ.


      Nghe thấy tiếng bước chân của Dung Chỉ, Vãn Thanh cho rằng muốn rời khỏi, ai ngờ lại đột nhiên nhào tới, bàn tay mềm mại dao động chung quanh vùng dưới nách của nàng, chọc cho Vãn Thanh nhịn được cười ra tiếng, náo loạn hồi lâu, mới dừng lại.


      Mượn ánh trăng mỏng manh, lúc này mới nhận thấy tư thế mập mờ giữa hai người, Dung Chỉ nhào vào người Vãn Thanh, Vãn Thanh đưa lưng về phía , lại có thể nhìn thấy vạt áo vừa mới bị nàng xé ra lung tung, da thịt trắng noãn tựa vào người nàng, ràng cảm nhận được cánh tay của Dung Chỉ vòng quanh xiết chặt lấy eo nàng, cảm thụ được tim đập của , đầu dán vào bên tai nàng, lật người, nằm đè lên người Vãn Thanh.


      Cảm thấy hô hấp dồn dập của hai người trong đêm đen, ánh trăng chiếu rọi, còn có thể thấy vẫn chăm chú nhìn nàng, Vãn Thanh rối rắm, nhìn đôi môi càng ngày càng gần, cũng né tránh, xúc cảm lạnh lẽo từ miệng truyền đến, từ nhàng đụng chạm dần dần trở nên lớn mật, càng xâm nhập sâu hơn.


      Suy nghĩ ngây ngô cũng trưởng thành, tay Dung Chỉ nắm lấy hai tay Vãn Thanh đặt đỉnh đầu, cặp môi lạnh lẽo dao động khuôn mặt Vãn Thanh, từ trán đến cằm, nâng niu như món bảo bối trân quý, động tác vô cùng ôn nhu.


      Tay Vãn Thanh bị nắm chặt, trong lòng vẫn có ý định cự tuyệt, theo nụ hôn nhàng này của mà trong lòng kích động.


      Nụ hôn của dừng ở bên tai Vãn Thanh, tay phải ôm lấy eo của nàng, "Có thể ?"


      thanh rất , nhưng cũng khiến đầu óc Vãn Thanh nổ tung, nghiêng đầu sang chỗ khác trả lời , hành động này với Dung Chỉ là ngầm đồng ý, càng thêm to gan đưa thay thoát y phục của Vãn Thanh.


      Cảm thấy sức nặng người, Vãn Thanh có phần quen giật giật thân người, dừng lại chút, lần nữa ngăn chặn đôi môi Vãn Thanh, so với vừa rồi thiết tha hơn nhiều, từng đợt từng đợt đầy mãnh liệt, đầu lưỡi nhàng mút vào cánh môi Vãn Thanh, thừa dịp Vãn Thanh thả lỏng, bàn tay cởi y phục vốn còn nghiêm chỉnh xuống.


      Cảm thấy bàn tay ấm áp dao động trước ngực nàng, Vãn Thanh đỏ mặt, hai tay cũng bị nắm lấy, bị giữ chặt trong lòng bàn tay , càng lúc càng phóng khoáng, khắc đồng hồ qua, y phục Vãn Thanh bị cởi xuống gần hết, dưới ánh trăng, nội bào bạch y cũng mở rộng hơn phân nửa, có thể lờ mờ nhìn cảnh xuân bên trong, ngoại bào của cũng trượt xuống rơi mặt đất, mảng lớn da thịt bại lộ trong khí, Vãn Thanh đưa tay ôm cổ , mỉm cười, lần nữa cúi đầu xuống.


      Màn giường phù dung chậm rãi kéo xuống, Dung Chỉ dịu dàng chăm chú nhìn Vãn Thanh trước mặt, tay đặt ở hông nàng, Vãn Thanh nhìn , trong lòng khỏi hưng phấn, hai tay vẫn bị giữ chặt buông, nhưng cùng muốn cự tuyệt .


      Mắt thấy hai người sắp cởi ra đạo phòng tuyến cuối cùng, cửa phòng đột nhiên bị người khác “Phịch” tiếng đụng vỡ, Vãn Thanh cả kinh, kinh sợ đến ngồi dậy, Dung Chỉ nằm người Vãn Thanh, vẻ mặt tức giận, đẩy vào phía giường trong, lại lấy chăn che kín, Vãn Thanh thò đầu liếc xem là người nào tiến vào…


      Mộc Vân Hạc và Phong Huyền Dịch.


      Tư Mã Lưu Vân đứng bên cạnh hai người, vẻ mặt áy náy.


      "Thanh Nhi, xin lỗi."


      Đoán được đại khái là Tư Mã Lưu Vân dẫn bọn tới, Vãn Thanh nhíu mày, cảnh xuân phía dưới đập vào mắt mấy người, Mộc Vân Hạc khẽ ho tiếng, thấy nàng thả màn giường có phần kỳ quái.


      "Thanh Nhi, bên trong có người?"


      "Có ai được?! Sao các ngươi vào gõ cửa! Ta thay quần áo, vương gia, chẳng lẽ ngươi lại mặt dày như vậy? hòa ly rồi mà giờ còn dòm ngó thân thể của ta?" Sắc mặt khó coi, nhìn mấy người trước mặt, hiếm khi tức giận như thế.


      Tư Mã Lưu Vân vội vàng khoát tay, thối lui ra khỏi gian phòng, Phong Huyền Dịch vẫn nhìn chằm chằm màn này của nàng, ánh mắt khinh miệt.


      "Thanh Nhi, ta ở bên ngoài chờ muội." Mộc Vân Hạc cau mày ra khỏi phòng, cửa phòng lại lần nữa được đóng kỹ, Dung Chỉ sau lưng nắm lấy hông nàng, sắc mặt khó coi.


      "Ta thấy đến lúc chúng ta nên rời ."


      "Bây giờ?" Quay đầu lại có phần nghi ngờ, giờ phút này Dung Chỉ thoát hết y phục, thân hình cường tráng bại lộ trước mắt nàng, hết sức mê người, tóc đen dài rũ xuống trước ngực che dấu bộ vị quan trọng, có ý vị đặc biệt.


      "Thanh Nhi, nguyện ý theo ta ?" Ánh mắt Dung Chỉ vô cùng nghiêm túc, nắm bàn tay Vãn Thanh kề môi mình, nhàng hôn.


      "Người cứ ." Đáng lên tiếng, Dung Chỉ đứng dậy mặc xong y phục, xoay người lại nhìn Vãn Thanh nháy mắt.


      Lúc này mới phát ra y phục của nàng còn dùng được, đứng dậy đạp cước, Vãn Thanh gầm lên tiếng đầy lưu manh, lại chỉ cười, nhảy ra ngoài từ cửa sổ.


      Thay xong y phục, sửa sang đầu tóc, rốt cuộc người bên ngoài đợi được nữa mà xông vào, thấy Vãn Thanh sửa sang lại y phục mới thở phào nhõm.


      "Muội muội, trở về cùng ta ." Lần đầu thấy Mộc Vân Hạc có bộ dạng nghiêm túc như thế, Vãn Thanh lại cảm thấy thích, mặc dù biết tại sao Mộc Vân Hạc lại kiên trì như vậy, nhưng vẫn cảm thấy thích như cũ.


      "Sợ là ở đây có người nào đó, sao chịu trở về với ngươi."


      Thanh Phong Huyền Dịch vang lên, giống như xúi giục, khiến người ta cực kỳ thoải mái, Vãn Thanh nhìn chằm chằm, trong lòng rất khó chịu.


      "Ta cũng phải là Vương Gia, há lại có thể rải hoa đào khắp nơi, đại ca huynh cũng tin tưởng ta?"


      " phải tin, nhưng Thanh Nhi muội rời xa nhà cùng nam nhân như vậy, ta rốt cuộc yên lòng, mặc kệ thế nào, muội phải trở về cùng ta!"


      Thái độ Mộc Vân Hạc rất kiên quyết, tiến lên đứng trước mặt Vãn Thanh, " đâu ta mặc kệ, nhưng muội thể, muội có ở nhà, đại ca yên lòng, nếu như muội thích , có thể dẫn về nhà, từ từ bồi dưỡng tình cảm, nếu thực nảy sinh tình cảm, muốn tiến tới thành thân ta tuyệt đối lời nào."


      " muốn thành thân, sao muội có thể ở trong phủ được chứ, chẳng lẽ huynh định cho ở rể?" Vãn Thanh cau mày, tâm tư Mộc Vân Hạc nàng luôn luôn hiểu, nhưng cũng mơ hồ nhìn ra ý đồ của , chỉ muốn nàng thoát khỏi tầm mắt của .


      "Đại ca, huynh cần nữa, cho dù đồng ý, muội cũng đồng ý, huynh cũng là nam nhân, nên hiểu tự ái của nam nhân, ở rể, tương lai có hài tử cũng mang họ , huynh phải hiểu điều đó khổ sở như thế nào, đừng đến chuyện để về cùng muội, muội về."


      Vãn Thanh trừng mắt nhìn , thái độ kiên quyết.


      "Muội đến nước này, đại ca huynh muốn nghĩ như thế nào cũng được, nếu huynh trở ngại với muội, chính là kẻ thù của muội."
      kendy.le1994 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Phản tặc?



      Edit: August97




      "Muội!"


      Mộc Vân Hạc giận dữ, lần đầu tiên ánh mắt nhìn Vãn Thanh tràn đầy lửa giận, tức đến nên lời, sắc mặt đỏ bừng, Phong Huyền Dịch nhìn hai người, kéo Mộc Vân Hạc lui xuống phía sau.


      "Huynh trưởng như cha, ngươi liên tiếp nghe theo lời khuyên bảo của đại ca, có biết đây là tội bất hiếu hay ?"


      Ánh mắt Phong Huyền Dịch đầy vẻ châm chọc, Vãn Thanh vốn nhìn thấy liền bốc hỏa, thấy như vậy càng thêm chán ghét.


      "Vương gia, lời này ai cũng có thể với ta, chỉ có ngươi có tư cách."


      Vãn Thanh đáp trả bằng ánh mắt cường thế, chống lại ánh mắt của Vãn Thanh, tức giận, ai cũng biết Dịch vương từ cương quyết bảo thủ, ngay cả lời của mẫu thân cũng hiếm khi nghe theo, huống chi là huynh trưởng.


      "Thanh Nhi, ta mặc kệ mấy chuyện này, nhưng hôm nay muội phải theo ta." Mộc Vân Hạc nhịn được mà mở lời, thấy đồ đạc trong phòng được thu thập đầy đủ vào tay nải, cảm thấy kỳ quái, "Muội chuẩn bị lén chuồn sao?"


      " có, mới đến ở mấy ngày, chưa mở ra mà thôi."


      Mộc Vân Hạc nhìn Vãn Thanh, mặc dù vô cùng nghi ngờ, nhưng cũng gì nữa, cầm tay nải, xoay người đứng trước cửa phòng, "Theo đại ca trở về."


      "Phụ thân và mẫu thân đều đồng ý, tại sao huynh cứ cố chấp như vậy?!" Vẫn cảm thấy Mộc Vân Hạc quá mức khẩn trương, có thể có vấn đề gì chứ, cũng chỉ là tham dự Đại hội võ lâm, bên cạnh còn có Dung Chỉ.


      "Ta chỉ vì muốn tốt cho muội, Đại hội võ lâm gần đến, đường phố ngày đêm hỗn loạn, nếu như muội cẩn thận bị thương, làm sao ta ăn với phụ thân và mẫu thân?!" Thanh Mộc Vân Hạc cũng lớn hơn rất nhiều, Phong Huyền Dịch đứng sau lưng , nhìn Tư Mã Lưu Vân, hai người thức thời rời .


      "Đại ca, huynh cảm thấy huynh quá lo lắng hay sao?"


      "Muội là muội muội của ta, lo lắng an nguy của muội là bổn phận của ta."


      "Vậy lần này ra ngoài, huynh cũng đặc biệt tới tìm muội sao?" Vãn Thanh híp mắt, ngồi xuống cạnh bàn tròn.


      " phải, phụng ý chỉ của Hoàng thượng đến đây tìm người, thuận tiện xem muội có ở đây hay ." Ném tay nải xuống bàn, vẻ mặt Mộc Vân Hạc cũng từ từ buông lỏng, "Muội muội, ta biết muội nguyện ý trở về cùng ta, nhưng thêm mấy ngày nữa, muội nhất định hối hận."


      "Vậy hãy để muội hối hận lần ." Chống lại ánh mắt nghiêm túc của , Vãn Thanh thích bị người khác bức ép như vậy, Mộc Vân Hạc tức giận, đưa tay vỗ chưởng vào bàn tròn trước mặt, đứng dậy ra ngoài.


      Mộc Vân Hạc trong trí nhớ luôn luôn ôn hòa, nay lại tức giận với nàng như thế, tuy nàng cố chấp, nhưng thái độ của vẫn thực kỳ quái, “chờ mấy ngày nữa muội nhất định hối hận”, nàng hiểu có ý gì.


      "Thanh Nhi."


      Vốn cho rằng rời , nhưng mới bao lâu, lại vào.


      "Muội muốn cùng cứ việc, đại ca còn lời nào để , nhưng mấy ngày này cứ ở lại chỗ này , đợi đến khi Đại hội võ lâm kết thúc lại rời , tất nhiên đến lúc đó đại ca ngăn trở. " Sắc mặt Mộc Vân Hạc hết sức nghiêm túc, giọng điệu tựa như ra lệnh.


      "Được." Vãn Thanh gật đầu, hình như yên tâm thở phào nhõm, xoay người ra ngoài.


      Cũng lâu sau đó, Dung Chỉ nhảy vào từ cửa sổ, nhìn tay nải bàn, mỉm cười với Vãn Thanh.


      "?"


      " vội, đại ca đồng ý để ta ở lại, chúng ta cứ tham dự Đại hội võ lâm trước ."


      "Có ?" Dung Chỉ vui mừng, khuôn mặt nghiệt nở nụ cười hết sức mê người, Vãn Thanh chuyển ánh mắt, trong lòng khó chịu, quá mê người rồi.


      Quay đầu thấy nét mặt này của nàng, nụ cười mặt Dung Chỉ càng lớn, ngồi đối diện Vãn Thanh, đưa tay rót trà, "Hình như vẫn có thành kiến với ta."


      "Ừ, bình thường đại ca phải là người như thế." Vãn Thanh nhíu mày, bỗng dưng ngẩng đầu lên, "Có phải người làm chuyện gì xấu bị huynh ấy nắm thóp ?"


      Dung Chỉ chỉ cười tiếng, nắm chặt tay Vãn Thanh, "Với tướng mạo của ta, người khác làm chuyện xấu với ta khó càng thêm khó rồi."


      "Ba hoa."


      "Nàng thấy vậy sao?"


      Đôi mắt mị nhìn Vãn Thanh chăm chú, thủy mâu mỉm cười, cánh tay khoác lên người Vãn Thanh, mắt thấy gương mặt tuấn tú phóng đại lần nữa tiến sát khuôn mặt nàng, cửa lại “Phịch” tiếng bị đụng vỡ.


      Có phần tức giận nhìn vị khách mời mà đến, Tư Mã Lưu Vân bưng mâm điểm tâm đứng ngoài cửa, "Thanh Nhi, ta mang chút điểm tâm cho nàng."


      Dung Chỉ đứng lên, thả tay nải chứa quần áo của Vãn Thanh lên giường, Tư Mã Lưu Vân vừa vào chạy tới bên cạnh Vãn Thanh.


      "Ta biết bây giờ khẳng định nàng rất ghét bỏ ta, nhưng ta có thể giải thích." Tư Mã Lưu Vân cau mày, cọ cọ bên người Vãn Thanh, chép miệng rất đáng .


      " sao, ta để tâm."


      "?!"


      "Ừ." Vãn Thanh mỉm cười, sớm muộn Mộc Vân Hạc cũng tìm đến , sớm hay muộn cũng vậy, sớm giải quyết cũng sớm đỡ buồn lo.


      "Thanh Nhi, nàng tốt!" Tư Mã Lưu Vân cười rực rỡ nhào vào trong lòng Vãn Thanh, nâng đầu nhìn về phía Dung Chỉ, cười trộm.


      Dung Chỉ đen mặt, lại gần Vãn Thanh tay xách lên.


      "Công tử lại tiện, tay lại bị rút gân, cần mau chóng tìm đại phu, chừng để lại di chứng đó."


      "Ngươi!"


      Bị trực tiếp kéo lên vứt sang bên, Tư Mã Lưu Vân oán hận trừng mắt nhìn .


      "Thanh Nhi, nàng nhanh nếm thử điểm tâm ta tự làm ."


      "Ta đợi lát nữa mới ăn." Ánh mắt Dung Chỉ đáng sợ như vậy, cứ nhìn nàng chằm chằm, làm sao nàng dám ăn.


      "Ngươi còn có việc sao?"


      Tư Mã Lưu Vân vẫn đứng cạnh nàng, Dung Chỉ cũng ở đây, tóm lại vẫn quen ba người ở chung như bây giờ, Vãn Thanh nhịn được lên tiếng hỏi.


      khuôn mặt Dung Chỉ lên nụ cười đáng ngờ, đắc ý nhìn Tư Mã Lưu Vân.


      " có chuyện gì thể bồi nàng sao."


      Ngồi xuống bên kia Vãn Thanh, lòng tự ái của nam nhân đáng sợ, nhìn cùng với Dung Chỉ ngươi tới ta trừng mắt nhìn nhau, Vãn Thanh có phần phiền não, có lẽ ngay từ đầu nên để Tư Mã Lưu Vân cùng.


      "Thanh Nhi mệt mỏi nên nằm nghỉ ."


      Dung Chỉ thấy vẻ mặt Vãn Thanh cũng biết nàng bối rối, muốn khiến nàng rối rắm, đứng dậy kéo Tư Mã Lưu Vân ra ngoài, mặc dù Tư Mã Lưu Vân nguyện ý bị Dung Chỉ kéo, nhưng trong lòng thầm nghĩ đến Vãn Thanh nên cũng để tâm.


      Phí công chờ đợi thêm mấy ngày, Đại hội võ lâm bốn ngày nữa mới bắt đầu, Tư Mã Lưu Vân biết từ lúc nào chạy đến phủ Minh Chủ, lúc trở lại đưa cho Vãn Thanh khối Bài, nghe có cái này, đến lúc đó có thể tùy ý ra vào hội trường, ở hàng trước cũng giữ lại mấy vị trí tốt.


      Nếu muốn xem, tất nhiên thích vị trí có tầm nhìn tốt, Vãn Thanh với Dung Chỉ, chỉ cần có Vãn Thanh vui rồi, như thế nào cũng được.


      Mấy ngày nay có lúc Phong Huyền Dịch tìm tới cửa, nhao nhao châm chọc Vãn Thanh mấy câu, sau đó đỏ mặt tức giận rời , nhưng ngày ngày vẫn làm biết mệt.


      Mộc Vân Hạc cũng tới, nhìn thấy bóng dáng của , Vãn Thanh cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vừa nghĩ đến Phong Huyền Dịch cùng , nhìn biết , nhất định bận công , để Phong Huyền Dịch canh chừng nàng.


      Mấy ngày này trôi qua rất nhanh, mắt thấy Đại hội võ lâm còn ngày nữa, Mộc Vân Hạc đột nhiên tìm đến, ngồi đối diện Vãn Thanh, thân trường bào vân sắc hết sức nho nhã.


      "Thanh Nhi, muội có chỗ ngồi ở Đại hội ngày mai chưa?"


      "Có rồi." Vãn Thanh quơ quơ bài, Mộc Vân Hạc vừa thấy cười lớn.


      "Chừng nào muội quen biết với Vương minh chủ thế."


      "Tình cờ, cũng tính là có giao tình gì." Nhìn dáng vẻ của , mặc biết vì sao nhưng nàng lại mơ hồ cảm thấy lo lắng.


      "Muội cùng sao?"


      "Ừ."


      Uống hớp trà, cảm thấy hôm nay Mộc Vân Hạc đến là để kéo dài thời gian.


      Ngồi lâu, Vãn Thanh cảm thấy phiền não.


      "Đại ca, huynh đến tìm muội có việc gì cứ thẳng, tại sao cứ hỏi mấy chuyện tào lao như vậy, sao người nhà lại như vậy." Rối rắm nhìn , thấy biến sắc, nàng biết bị nàng đoán trúng.


      "Ta đến xem muội thế nào thôi, có việc gì khác."


      Vẫn mạnh miệng chịu thừa nhận, Vãn Thanh cũng lười lại, hàn huyên thêm mấy câu, bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vang ầm ầm, giống như thanh phá cửa, hơn nữa có ít người.


      Tiếng bước chân ầm ầm nhức tai, Vãn Thanh kỳ quái, hình như thanh truyền đến từ khoảng cách xa, đứng dậy đẩy cửa ra muốn nhìn xem, quả nhiên trông thấy trước cửa phòng Dung Chỉ, đám binh sĩ cường tráng tay cầm vũ khí phá cửa vào.


      "Huynh làm gì vậy!"


      Nóng nảy xoay người lại rống lên với Mộc Vân Hạc, Vãn Thanh muốn tiến lên xem, nhưng cửa phòng vốn , trước cửa chặn đống người, làm thế nào cũng nhìn thấy được.


      Nghe thấy bên trong truyền tới tiếng đánh nhau, trong lòng càng thêm gấp gáp, Mộc Vân Hạc đứng phía sau kéo Vãn Thanh lại, giọng lạnh nhạt.


      " chứa chấp trọng phạm triều đình, Hoàng thượng hạ lệnh hoàn toàn thanh trừ Đào Hoa Môn, ta tra được Môn chủ Đào Hoa Môn thường thân thiết lui tới với , mấy ngày nay ngày đêm ngủ tìm đầu mối mới biết hôm nay nàng ta đến, Thanh Nhi, muội đứng sang bên, đừng cản trở vương gia."


      Nghe Mộc Vân Hạc vậy, Vãn Thanh mới chú ý tới bóng dáng nhanh nhẹn kia, trường bào kim sắc ngẫu nhiên phi thân bay ra ngoài, có thể nhìn ra đó là Phong Huyền Dịch, tay nắm đại đao, nhịn được khẩn trương, chen vào đứng đầu cầu thang nhìn ngó.


      Gian phòng rất , quá nhiều người, hình như trong đó cũng có vài binh lính cùng nhau chen vào, lập tức bay ra, trường sam đỏ rực có phần quen mắt, tóc dài đen nhánh đập vào tầm mắt Vãn Thanh, ngửi thấy cỗ mùi hương quen thuộc, rốt cuộc Vãn Thanh mới nhớ tới, hình như đây là vị sư muội theo lời Dung Chỉ.


      Dung Chỉ thân hồng y, rất xứng đôi với nàng ta, đều mười phần nghiệt, Phong Huyền Dịch thấy hai người chạy đến, đuổi tới ngăn trước mặt hai người, hình như khách điếm được bố trí tốt từ trước, vừa nghe thấy thanh, toàn bộ cửa sổ chung quanh bị đánh nát, liếc mắt nhìn qua, toàn bộ khách điếm bị bao vây.


      "Đại ca, huynh có ý tứ gì!" Vãn Thanh gấp gáp, Dung Chỉ cũng nhìn nàng.


      "Lùng bắt phản tặc Mộ Dung Yên." Mộc Vân Hạc lạnh nhạt nhìn Vãn Thanh, phi thân bay người lên trước.


      "Nữ nhân kia là trọng phạm triều đình, tại sao sư phụ nàng lại dính líu đến nàng ta." Chẳng biết từ lúc nào Tư Mã Lưu Vân cũng đứng phía sau nàng, nhìn mấy người trước mắt có phần nghi hoặc.


      Trong lòng Vãn Thanh Tâm hiểu phần nào, bởi vì bọn họ là sư huynh muội sao?


      Phong Huyền Dịch đứng phía trước, bộ dáng nghiêm túc chưa từng thấy qua, tuấn khiến người ta mê muội, thanh đại đao uy vũ bay múa, hai ba công kích mãnh liệt đánh úp về phía nữ nhân kia.


      Chướng ngại xung quanh quá nhiều, Mộc Vân Hạc nhìn về Dung Chỉ đứng nhúc nhích phía trước, khuôn mặt lộ ra nụ cười phúc hắc.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: Quen biết lâu


      Edit: August97


      Dung Chỉ liếc mắt nhìn Vãn Thanh, trong lòng rối rắm, biết đây là binh lính của đại ca nàng, động thủ cũng được, chỉ biết phòng thủ, nhưng quá nhiều người lại khiến có phần cố sức.

      Nữ nhân hồng y đánh nhau với Phong Huyền Dịch càng ngày càng kịch liệt, may người trong khách điếm lui ra xa, mấy chục bàn ghế dưới lầu nát vụn gần hết, nơi nơi đều là vụn gỗ.

      Vốn tưởng rằng Phong Huyền Dịch là bao cỏ (người ngu ngốc, vô dụng), nhưng vừa thấy bộ dáng nghiêm túc kia của , quả cỗ sức quyến rũ rất hấp dẫn, tóc dài tung bay, đại đao mạnh mẽ vung lên nước chảy mây trôi, cũng biết từ khi nào nữ tử kia lấy ra thanh kiếm dài từ quạt lông vũ, bóng dáng hai người bay tới bay lui so chiêu khắp phòng.

      Chưởng lực vỗ xuống đánh tan mấy đồ vật trong phòng, ràng nàng ta cực kỳ tức giận, khuôn mặt mị đỏ bừng lên.

      "Sư huynh! Huynh làm gì vậy!"

      Thấy Dung Chỉ đứng bên động thủ, cũng có người nào bắt , nàng ta có cảm giác đây là mưu của .

      Dung Chỉ đứng bên, liếc mắt nhìn Vãn Thanh, trong lòng do dự, nếu động thủ, nhất định Mộc Vân Hạc coi là phản tặc, càng cho người nhà của y tiếp nhân , nếu động thủ, sư muội từ cùng nhau lớn lên…, rối rắm nhíu mày.

      Vãn Thanh thấy vẻ mặt của , liền biết muốn tiến lên giúp tay, Mộc Vân Hạc đứng bên cạnh cũng tiến lên động thủ, hình như chờ Dung Chỉ hành động, hai chân đứng cùng cự ly với Dung Chỉ, vừa lúc có thể ra tay ngăn lại.

      Từ đầu tính toán tốt, trong lòng Vãn Thanh rất căm tức, nhưng nhất thời cũng có chủ ý gì, nữ tử hồng y dưới thế công mạnh mẽ của Phong Huyền Dịch rơi xuống hạ phong, có thể Phong Huyền Dịch bị đè nén lâu động thủ, ra chiêu mười phần quyết liệt, nam nhân tuấn lãng đấu với nữ nhân tuyệt mỹ, nhưng tuyệt hạ thủ lưu tình, thủ đoạn hết sức nham hiểm.

      Mắt thấy nàng ta lập tức bị Phong Huyền Dịch bắt lại, Dung Chỉ cũng nhịn được, rốt cuộc phi thân tiến lên ngăn trở giúp nàng ta, Mộc Vân Hạc vừa thấy động thủ, lập tức tiến lên gia nhập cùng Phong Huyền Dịch, hai người cùng nhau đối phó với , nữ tử mặc hồng y bị thương, thừa dịp Dung Chỉ thay nàng cản chiêu liền phun ra búng máu, sau đó bay ra ngoài cửa sổ trốn mất.

      Phong Huyền Dịch vốn muốn đuổi theo, nhưng tốc độ Dung Chỉ quá nhanh, ngăn trở trước mặt hai người, bọn họ nửa bước khó , tuy ba người đều là cao thủ, nhưng ràng có thể nhìn ra công lực của Dung Chỉ cao đến trình độ nào, hai người Phong Huyền Dịch cùng Mộc Vân Hạc cùng liên thủ mà chỉ có thể đánh ngang tay với .

      Cực kỳ tức giận, Phong Huyền Dịch bắt đầu nổi điên, "Lại dám trợ giúp phản tặc, cùng bắt lại!"

      Mộc Vân Hạc đứng bên, vẫn lên tiếng, thầm quan sát vẻ mặt Vãn Thanh, Vãn Thanh tựa vào bên cột đình, vẻ mặt lạnh nhạt, ngược lại lúc này hề nóng vội, Dung Chỉ trợ giúp nữ nhân kia, cũng có gì là đúng, Mộc Vân Hạc muốn nàng hạnh phúc, cũng phải là lỗi của , nhưng đến lúc này, bị kẹp giữa hai bên, nàng đều giúp ai, đơn giản là lười chuyện.

      Dung Chỉ thấy nàng trầm mặc như thế, nội tâm buồn bã, cho rằng nàng trách cứ mình, nhất thời để ý, bị chưởng của Phong Huyền Dịch đánh trúng ngực, lui về phía sau mấy bước suýt nữa té xuống đất.

      Vãn Thanh gấp gáp muốn tới, Mộc Vân Hạc lại đoán trúng ý đồ của nàng, vung tay lên, mười mấy binh lính trang phục Ngự tiền thị vệ lập tức ngăn cản, ngăn trở Vãn Thanh, nhìn về phía những người kia, Phong Huyền Dịch cùng Mộc Vân Hạc vừa thấy Dung Chỉ bị thương, lập tức ai cũng hề lưu tình công kích mãnh liệt, Dung Chỉ tránh trái tránh phải, vốn có cơ hội đánh Mộc Vân Hạc, nhưng vừa nghĩ đến là đại ca Vãn Thanh, lại xuống tay, bao lâu sau bị hai người dồn vào trong góc.

      Mắt thấy Phong Huyền Dịch cười lạnh vung đại đao tới, Vãn Thanh cũng nhịn được, phi thân xuống cầu thang, chắn trước mặt Dung Chỉ.

      "Các ngươi có dừng tay lại hay !"

      Sắc mặt Mộc Vân Hạc khó coi, vội thu hồi chưởng lực trong tay, "Thanh Nhi, muội làm cái gì vậy!"

      "Ta phụng mệnh Hoàng huynh lùng bắt phản tặc, nếu như ngươi muốn cố ý bao che, đừng trách ta đều bắt cả ngươi lại!" Phong Huyền Dịch tức giận trừng mắt nhìn Vãn Thanh, mắt thấy con mồi sắp đến tay, đột nhiên nàng lại vọt ra.

      "Vậy ngươi cứ bắt ta lại luôn !" Trừng mắt nhìn hai người trước mặt, Vãn Thanh đưa tay đỡ Dung Chỉ, chẳng biết lúc nào Dung Chỉ bị đánh đến chân đứng vững.

      "Đừng biết tốt xấu như vậy! Ngươi cho rằng Bổn vương dám sao!"

      Phong Huyền Dịch gầm lên tiếng, tiến lên kéo cánh tay Vãn Thanh, Dung Chỉ tức giận, so chiêu cùng , thân thể bị thương tuy có phần khó khăn, nhưng vẫn bức Phong Huyền Dịch lùi lại mấy bước.

      Trong hỗn loạn, túi thơn đeo ngang hông của Vãn Thanh rơi ra ngoài, Phong Huyền Dịch vừa thấy, liền kéo Vãn Thanh lại cho nàng lấy, Vãn Thanh vừa thấy cũng nhớ tới đây là túi thơm lúc trước công chúa đưa cho nàng, để nàng đối phó với Phong Huyền Dịch, ban đầu lúc rời vương phủ cảm thấy mùi hương rất dễ chịu, liền mang theo bên người, ngờ lúc này lại có đất dụng võ.

      Phong Huyền Dịch đứng vững được bao lâu, ràng cảm thấy bước chân yên, lệch trái lệch phải , Mộc Vân Hạc trong lòng kỳ quái, đưa tay đỡ .

      "Đại ca, đừng để muội hận huynh."

      Xoay người nắm lấy tay Dung Chỉ, điểm mũi chân, hai người bay lên lầu hai, trong phòng sớm thu thập quần áo, nhảy xuống từ cửa sổ, mặc dù phía sau có nhiều truy binh, nhưng võ công thể bằng Phong Huyền Dịch hay Mộc Vân Hạc, chung quy cũng chỉ là hạng tôm tép mà thôi, ven đường cản lại chiếc xe ngựa, Dung Chỉ ngồi trước xe ngựa, nhìn Vãn Thanh theo sát nhảy lên, sắc mặt rối rắm.

      "Thanh Nhi, nàng nghĩ tốt chưa?"

      Vãn Thanh dừng chút, chút do dự nhảy lên xe ngựa.

      "Nam nhân của ta, ta ủng hộ , vậy người nào ủng hộ ."

      Ánh mắt Dung Chỉ đầy vẻ tươi cười, nắm lấy tay Vãn Thanh, nhìn về phía sau xe ngựa, cũng có truy binh đuổi theo, có lẽ Mộc Vân Hạc muốn tha cho lần, biết Dung Chỉ có bao nhiêu trọng yếu với Vãn Thanh, cũng thể nhẫn tâm hạ sát thủ.

      " thôi."

      Dung Chỉ gật đầu, điều khiển xe ngựa chạy như bay đường cái, Vãn Thanh nhìn phố xá phồn hoa phía sau, biết Dung Chỉ làm xong mấy chuyện cần làm chưa, nhưng cũng hơi tiếc nuối, được tham dự Đại hội võ lâm.

      Xe ngựa bao lâu, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng la.

      "Thanh Nhi! Dung Chỉ sư phụ, các người định đâu?!"

      Tư Mã Lưu Vân ở phía sau dùng sức đuổi theo, khinh công chợt lóe bay lên đỉnh xe ngựa, Dung Chỉ trừng mắt nhìn , giọng vui,

      "Mau xuống , ngươi muốn làm gì!"

      "Ta mới là người phải hỏi ngươi muốn làm gì, ngươi định mang Thanh Nhi đâu!"

      Gương mặt Tư Mã Lưu Vân cực kỳ tức giận, ra ngoài ăn bữa cơm, lúc trở về tìm được người, vô tình nhìn thấy hai người xe ngựa lập tức vội vàng đuổi theo, tức giận lại phiền não, nhảy xuống, vỗ chưởng lên người Dung Chỉ, Dung Chỉ vố bị thương, tay nắm dây cương bị tuột, xe ngựa liền lệch phương hướng, mất thăng bằng, con ngựa lồng lên. Vãn Thanh bị kẹp ở giữa hai người, lệch trái lệch phải.

      "A!"

      Mắt thấy xe ngựa sắp đụng phải vách tường, Vãn Thanh cũng nhịn được hô lên, nhưng va chạm mãnh liệt như tưởng tượng, tựa hồ con ngựa được người điểu khiển, ngừng lại.

      Vãn Thanh mở mắt, bóng dáng quen thuộc đứng trước xe ngựa.

      "Thừa, Thừa Tướng?"

      Chỉ nhìn bóng lưng, dám khẳng định, giongk điệu Vãn Thanh có phần cẩn thận.

      Nhìn xung quanh , ngược lại mang thị vệ hay binh lính đến, chỉ có duy nhất con ngựa.

      "A, Thanh Nhi?" Phó Lăng Thiên có phần kỳ quái bối rối nhìn ba người, ánh mắt dừng lại người Vãn Thanh, "Sao nàng lại ở nơi này?"

      "A, ta...ta ngang qua đây tới xem Đại hội võ lâm chút, bây giờ phải lập tức lên đường rồi, vậy mà con ngựa này lại đột nhiên nổi điên." Thần sắc Vãn Thanh rối rắm, nhìn sắc mặt kia của Phó Lăng Thiên biết có phần hoài nghi.

      "Tư Mã Công Tử, sao ngươi cũng ở nơi này?"

      "Ta bồi Thanh Nhi." Tư Mã Lưu Vân mặt đỏ tim đập ngồi bên cạnh Vãn Thanh, nhìn vẻ mặt quái dị của Phó Lăng Thiên, lập tức nhảy xuống xe, "Thừa Tướng đại nhân tới đây là xử lý công gì sao?"

      "A, ta nhận được thông tri từ đại ca của Thanh Nhi, có chuyện quan trọng cần ta tới đây xử lý, nên chạy đến." Nhìn Vãn Thanh, khuôn mặt Phó Lăng Thiên ôn hòa.

      "Dung Chỉ sư phụ, điều khiển xe ngựa mà nắm chặt dây cương thể được, nếu bị đụng vách tường, Thanh Nhi làm sao bây giờ." Như trách cứ, giọng lại hết sức ôn hòa, tìm ra khuyết điểm của , nhưng cũng cảm thấy thoải mái.

      Vãn Thanh cau mày, Mộc Vân Hạc gọi tới, ngoại trừ chuyện lùng bắt phản tặc cũng chính là chuyện của nàng , mặc dù sau lưng có truy binh đuổi theo, nhưng Vãn Thanh có phần chột dạ, nếu gặp Mộc Vân Hạc, sớm muộn gì cũng biết.

      "Vậy, ta trước?" Thử hỏi tiếng, lại thấy Phó Lăng Thiên xoay người nắm dây cương kéo ngựa lại.

      "Ồ, vội, ta vừa mới tới nơi này, sao Thanh Nhi lại gấp gáp như thế, ít ra cũng phải cùng ta ăn bữa cơm, dẫn ta dạo chung quanh, bái sư học nghệ, dù sao Dung Chỉ sư phụ cgx ở bên cạnh nàng, chậm hai ngày cũng gấp."

      Mặc dù giọng của vô cùng bình thản ôn hòa, nhưng tay lại nắm dây cương chặt nhúc nhích, uy hiếp mạnh mẽ như thế, Vãn Thanh cũng muốn cự tuyệt, nhưng lại có biện pháp.

      "Ta và Thanh Nhi có chuyện quan trọng, mấy ngày nay sợ là rảnh rỗi, Thừa Tướng đại nhân nếu muốn tụ họp với Thanh Nhi, liền mấy ngày nữa , mấy ngày nữa chúng ta trở lại ."

      "Vội cái gì, mấy ngày nữa chỉ sợ ta cũng về kinh, có chuyện gì quan trọng như thế, cũng gấp đến nỗi hai ngày cũng được." Phó Lăng Thiên cười híp mắt nhìn Vãn Thanh, tay vẫn nắm chătn dây cương như cũ.

      Dung Chỉ có phần gấp gáp nóng nảy, kéo lấy bên kia của dây cương, nghĩ muốn dùng lực kéo lại, lại thấy Phó Lăng Thiên nắm dây cương nhúc nhích.

      "Dung Chỉ sư phụ cũng coi như thế ngoại cao nhân(*), thể nôn nóng như vậy được, đến đây , hai ngày này cũng cần theo Thanh Nhi và ta, cùng nhau ăn bữa cơm chắc là được?"

      (*) Thế ngoại cao nhân: Tiên nhân, phải người phàm.

      Cường thế kéo lấy dây cương, trực tiếp chuyển hướng tới quán rượu gần đó, tiểu nhị vội tiến lên dắt xe, lần này muốn cũng được.

      Dung Chỉ nhìn Vãn Thanh, mặc dù trong lòng Vãn Thanh cực kỳ muốn, nhưng cũng có biện pháp cự tuyệt , cũng đến đây còn biết gì nữa, chỉ có thể thầm cầu nguyện, trong khoảng thời gian này Mộc Vân Hạc nên đuổi theo.

      "Nếu Thừa Tướng đại nhân đói bụng, vậy ăn bữa cơm cũng sao."

      Kéo lấy tay Dung Chỉ, Vãn Thanh biết bị thương, bước chân lại tận lực làm bộ như bình thường để lộ ra.

      "Ồ, sao lại lạnh nhạt như thế, giống như lúc , gọi ta là Lăng Thiên ca ca là được rồi!"

      Phó Lăng Thiên mỉm cười nhìn Vãn Thanh, cũng để ý đến Dung Chỉ đứng bên, Tư Mã Lưu Vân chớp mắt nhìn phía, tựa hồ có gì đó…

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Ngươi muốn làm gì?!

      Edit: August97

      Vãn Thanh hồ nghi nhìn theo ánh mắt , ở lầu dưới, đại đội binh lính có điểm cuối cùng nhau chạy bộ đuổi theo, hướng phương hướng nàng vừa mà tiến quân, Mộc Vân Hạc cưỡi đại mã đầu, nhìn dáng dấp chắc chắn buông tha việc đuổi bắt nàng, mới vừa rồi có thể chỉ là dàn xếp của Phong Huyền Dịch.

      Trong lòng Vãn Thanh có phần gấp gáp, nhưng lại thể tỏ ra như có chuyện gì, hòa bình cùng bọn họ ngồi chỗ này, Dung Chỉ cúi thấp đầu cũng biết mấy người bên ngoài làm gì, tận lực quay đầu vào bên trong.

      Tựa hồ Tư Mã Lưu Vân cũng rất ý tứ, tay chống đầu ngoảnh vào trong, tận lực ngăn trở tầm mắt Phó Lăng Thiên, vừa thấy bộ dáng kia, cộng thêm Phó Lăng Thiên nghe thấy thanh, ngược lại càng cảm thấy kỳ quái hơn, muốn nghiêng đầu ra nhìn.

      Thấy như vậy, Vãn Thanh quýnh lên, cũng nghiêng người theo phương hướng của , tay bưng ly trà, va chạm như vậy khiến toàn bộ nước trà đổ hết lên vạt áo Vãn Thanh, thậm chí còn lên chân nàng.

      " sao chứ!" Phó Lăng Thiên cúi đầu, cúi người xuống, cư nhiên lại dùng tay áo của mình lau giày cho Vãn Thanh, Vãn Thanh quen lui bước, được tự nhiên nhìn Phó Lăng Thiên.

      ngẩng đầu lên nhìn nàng, vẫn ngồi mặt đất, như vậy cũng tốt, nhìn thấy những binh sĩ kia, nhìn binh sĩ sắp qua, Vãn Thanh nhàng thở ra.

      "Đứng lên , có chuyện gì."

      Vỗ vỗ tóc muốn đứng lên, nhưng khi bàn tay vừa chạm đến tóc , lại làm đứt dây tóc màu lục, tóc dài đen tuyền cứ thế xõa tung.

      Phó Lăng Thiên ngẩng đầu cười yếu ớt, mười phần ôn nhu dịu dàng, tóc dài đen nhánh xõa xuống đầu vai, có phần phóng túng nhưng che giấu được nét tuấn. Vãn Thanh khom người đỡ lên câu xin lỗi, mỉm cười cũng để ý, đưa tay vén tóc lên.

      Ngẩng đầu nhìn dưới lầu, binh sĩ cùng Mộc Vân Hạc qua, vốn tưởng rằng có việc gì, cuối cùng cũng có thể thở phào nhõm, lại nghe thấy nơi cầu thang truyền đến hồi náo động, chốc lát sau, gương mặt quen thuộc của Mộc Vân Hạc tiến vào tầm mắt của nàng, phía sau lượng thị vệ nhiều lắm, có vẻ được chọn lựa cẩn thận.

      Vãn Thanh lên tiếng, sớm muộn gì cũng tới, muốn tránh cũng tránh khỏi, nhưng có phần bất đắc dĩ, tại sao Mộc Vân Hạc lại có thành kiến lớn như vậy với Dung Chỉ.

      "Vân Hạc, huynh đến rồi, vừa lúc, cùng nhau ngồi xuống ăn cơm ." Phó Lăng Thiên cười híp mắt nhìn vẻ mặt khác nhau của mấy người, thông minh như , tất nhiên nhận thấy được bầu khí bình thường, hơi nghi ngờ.

      Mộc Vân Hạc chậm rãi tới, ngồi xuống bên cạnh Phó Lăng Thiên, mấy thị vệ canh giữ đầu bậc thang, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đội nhân mã vây quanh khu vực này.

      Nếu cứ trốn tránh như vậy, biết khi nào hiểu lầm mới được phá giải, Vãn Thanh suy nghĩ chút, cãi cọ, cũng phản kháng.

      "Đại ca." Hồi lâu sau Vãn Thanh mới nhìn Mộc Vân Hạc mở miệng.,

      Mộc Vân Hạc nhìn Vãn Thanh, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng cũng hết sức dịu dàng.

      "Muội có thể trở về với huynh, nhưng huynh phải tin tưởng muội, tin tưởng sư phụ, liên quan đến chuyện này."

      "Muội yên tâm, ta vốn tính làm gì , nhưng còn vương gia… Chỉ cần ta và phối hợp tốt, ta để bất luận kẻ nào làm gì ." Mộc Vân Hạc cười bảo đảm, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Dung Chỉ, khóe mắt giật giật.

      thầm nắm lấy tay Dung Chỉ, Vãn Thanh an ủi tiếng động, mới ngẩng đầu mỉm cười, "Mặc dù ta ái quốc như Mộc đại nhân, nhưng vẫn hiểu được đại nghĩa, nếu có bằng chứng chứng minh sư muội phản quốc, tất nhiên ta bao che phân!"

      "Tốt!"

      Mộc Vân Hạc giơ ly rượu trước mặt lên, sắc mặt thoáng chuyển biến tốt.

      "Lúc trước là ta có thành kiến với sư phụ, có lời này của sư phụ ta liền yên tâm, cũng xin sư phụ tin tưởng ta, nếu có chứng cớ ta cũng quả quyết chạy đến đây lùng bắt nàng."

      Dung Chỉ cạn chén, lại bởi vì uống vội mà bị sặc, cộng thêm vừa rồi bị thương, khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu, Vãn Thanh nâng tay đỡ , vui lên tiếng:

      " thành hiệp nghị, đại ca cũng gây nữa, muội với sư phụ về khách điếm nghỉ ngơi trước, các huynh lúc sau hãy tới tìm."

      " cần, Lăng Thiên có biệt viện ngoài thành, muội nên đến đó , trong khoảng thời gian này chúng ta cũng ở đó, dễ chiếu cố nhau."

      Mộc Vân Hạc nở nụ cười, cũng hết sức cường thế, Vãn Thanh nhìn Dung Chỉ chút, thấy gật đầu cũng lười trông nom nhiều nữa, đại ca của nàng, từ khi nào biến thành như vậy.

      Biệt viện ở ngoại thành Phù Thành, cách chừng 200 thước, khoảng cách xa, cũng rất thanh tĩnh, chung quanh rất nhiều cây cối, phần lớn là tùng bách, chim hót hoa thơm, phòng của Vãn Thanh cùng Dung Chỉ cách nhau khá xa, nhưng Vãn Thanh dùng đạo lý cùng quyền lợi của mình, thuận lợi để Dung Chỉ ở phòng sát vách với phòng nàng.

      Nàng ở Thiên viện, rất thanhh tĩnh, trong viện có sáu gian phòng, đều có người ở, nhưng khi biết Vãn Thanh ở viện này, Tư Mã Lưu Vân cũng chạy tới.

      biết Mộc Vân Hạc cùng Phó Lăng Thiên nghĩ gì, hai người cũng chuyển sang hai phòng cạnh phòng Vãn Thanh.

      Vừa vào viện môn, đầu tiên là phòng của Tư Mã Lưu Vân, sau đó là Dung Chỉ, nữa là Vãn Thanh, nữa là Mộc Vân Hạc, nữa là Phó Lăng Thiên, nữa là Phong Huyền Dịch.

      Vốn phòng ốc ngày thường ai dùng đến, năm nay lại ở hết cả 6 phòng, hạ nhân dọn dẹp rối rít nghị luận.

      Thừa dịp trong phòng có hạ nhân quét dọn, Vãn Thanh ra ngoài hóng mát chút, hiếm khi cả năm nam nhân đều tụ họp chỗ, biết những gì. (DĐ.LQĐ)

      Tiến đến gần bọn họ, ngờ đều rất ăn ý, trừ Phong Huyền Dịch vẫn hơi oán hận nhìn nàng, những người khác đều nở nở nụ cười, sắc mặt Dung Chỉ chuyển biến tốt ít, xem ra thương thế cũng ảnh hưởng nhiều đến .

      " nghỉ ngơi sao?" Mộc Vân Hạc ngăn trước mặt mấy người, dịu dàng cười .

      " cần, sao Thừa Tướng lại có biệt viện ở chỗ này? Trái lại hết sức thanh tĩnh, rất thích hợp để dưỡng lão đấy."

      Lời lơ đãng khiến sắc mặt Phó Lăng Thiên thay đổi, mỉm cười ngồi xuống.

      "Đây là mua cho phụ thân, chỗ ở nơi quên nhà có phần , cũng cũ, ta yên lòng ông ấy ở đó, ở đây cảnh quan, phong thủy đều tốt, nhưng mua lâi, thủy chung phụ thân cũng chịu chuyển đến. "

      "Nơi nào cũng sánh bằng nhà mình, các lão nhân đều thích như vậy, nếu muốn hiếu thuận với bá phụ, thường xuyên trở về thăm ông ấy mới tốt."

      "Thanh Nhi cũng biết nơi đâu cũng bằng nhà, vậy tại sao còn rời nhà trong chạy đến này chỗ xa xôi này." Giọng của Mộc Vân Hạc có phần trách cứ, vừa mới thu liễm, lúc này lại nhịn được.

      "Muội chỉ muốn phiêu bạc chút, muội mới đến tuổi này, chẳng lẽ muốn muội phải trốn trong nhà cả đời sao? Chim Yến Tước(*) sao có thể có chí lớn."

      (*) Chim Yến Tước: Chim én, chim sẻ: Hai loài chim bé. Dùng để chỉ hạng người tầm thường, có chí lớn.

      Tức giận trừng mắt nhìn , vị đại ca nàng kính trọng nhất, biết vì sao lại luôn mâu thuẫn với nàng.

      Mộc Vân Hạc trầm mặc, Dung Chỉ kéo Vãn Thanh, tựa hồ nhắc nhở nàng hơi quá đáng, Phong Huyền Dịch híp mắt, quan sát tình hình trước mắt, giọng điệu khó chịu, "Khá cho muội muội hiểu chuyện, so sánh ca ca mình với Yến Tước, còn mình lại biến thành thiên nga."

      "Dù sao cũng hơn con quạ đen nào đó." Vãn Thanh bĩu môi, ánh mắt khinh miệt, đáp trả lại rất nhanh.

      "Ngươi!" Phong Huyền Dịch tức giận trợn mắt nhìn Vãn Thanh, còn muốn điều gì đó, lại bị Phó Lăng Thiên cắt ngang.

      đứng bên cạnh Phong Huyền Dịch, chiều cao chênh lệch lắm, khuôn mặt tuấn mỹ là nụ cười nhu hòa, "Đúng rồi Vương Gia, nghe Minh Chủ đặc biệt mời huynh đến Phù Thành, hẹn ước tối nay dùng cơm ở phủ Minh Chủ, đây cũng là lần đầu tiên huynh thấy Minh Chủ, nên chuẩn bị kĩ càng." (DĐ.LQĐ)

      Ý tài ngôn ngoại, ngụ ý cần thu liễm tính khí, được vọng động.

      Tính khí Phong Huyền Dịch luôn nóng nảy, nhưng hiếm khi nghe theo Phó Lăng Thiên như lúc này, gật đầu thêm gì nữa.

      "Đúng rồi, Thanh Nhi, tối nay nàng có muốn cùng ?"

      ", các ngươi chuyện đại , ta cùng để làm vật trang trí sao?" Nhàn nhạt quét mắt nhìn Phó Lăng Thiên, Vãn Thanh cảm thấy hình như Phó Lăng Thiên cũng tính toán hơn nhiều.

      Tư Mã Lưu Vân cười đùa chen chúc ngồi cạnh Vãn Thanh, líu ríu kể mấy chuyện vụn vặt tầm thường, Vãn Thanh nghe mà thấy phiền nghiêng đầu sang chỗ khác, xoay người ra ngoài.

      Tư Mã Lưu Vân muốn đuổi theo, lại bị Mộc Vân Hạc kéo lại, khuôn mặt vốn hòa nhã với Dung Chỉ, nay lại tươi cười.

      Dung Chỉ hiểu ý , đứng dậy đuổi theo.

      Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, Vãn Thanh quay đầu lại, Dung Chỉ thân hồng y theo phía sau nàng, bởi vì bị thương mà khuôn mặt hơi tái nhợt, nhưng đôi mắt phượng hẹp dài lại vẫn xinh đẹp hút hồn như cũ.

      "Ta biết trong lòng nàng rất phiền não, ta cũng muốn sống ở đây, giải quyết xong chuyện này, chúng ta liền ." Đưa tay kéo Vãn Thanh tựa vào vai , chung đụng lâu, cũng bận tâm nhiều như trước.

      "Quả mấy ngày này ở cùng bọn họ khiến ta cảm thấy bất an." Vãn Thanh cười , "Sau này xảy ra chuyện gì cũng thể biết trước được, dù là người thân cũng vậy, sư phụ hãy đồng ý với ta, vô luận như thế nào nhất định cũng phải thẳng thắn tương đãi với ta."

      "Tất nhiên." Đáp ứng cực kỳ sảng khoái, Dung Chỉ cười khẽ, cũng tựa đầu dựa vào người Vãn Thanh.

      Ban đêm, dạo mấy vòng quanh biệt viện với Dung Chỉ có hạ nhân tới bẩm báo, mặc dù Vãn Thanh biết nguyên nhân Mộc Vân Hạc cho qua chuyện Dung Chỉ, nhưng vẫn mơ hồ lo lắng.

      Dù gì Dung Chỉ cũng bị thương, nếu lúc này có người hãm hại , sao có thể chống đỡ được.

      " có việc gì."

      ràng nhìn thấy nghi ngờ của Vãn Thanh, khuôn mặt mị của Dung Chỉ lên nụ cười, " ra đại ca nàng đối đãi với ta cũng tệ đến thế, nàng quá lo lắng rồi."

      Trấn an Vãn Thanh mấy tiếng, Dung Chỉ xoay người , nhìn bóng dáng của , trong đầu lại nghĩ tới lời của Mộc Vân Hạc, Vãn Thanh mới thoáng yên tâm chút.

      Nguyệt hắc phong cao ( trăng - gió lớn), đảo mắt canh ba, trong sân vẫn có động tĩnh gì, Dung Chỉ còn chưa có trở lại, phòng Phó Lăng Thiên cùng Phong Huyền Dịch, Mộc Vân Hạc cũng đóng chặt, trái lại thỉnh thoảng có mấy động tĩnh từ phòng của Tư Mã Lưu Vân truyền đến.

      Mơ hồ nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng động, Vãn Thanh nghi ngờ, lại gần cửa sổ muốn nhìn chút, vừa tiến lại thấy khuôn mặt Tư Mã Lưu Vân, tựa hồ vương ít mồ hôi, đứng phía trước cửa sổ ngẩng đầu lên, tay bắt chéo sau lưng, cười híp mắt nhìn Vãn Thanh.

      "Ngươi ở đây làm gì?"

      " ngang qua."

      "Ngươi nghĩ ta tin sao?" Nhìn chăm chú ánh mắt mấy giây, cũng có phần dao động, nhảy vào phòng Vãn Thanh.

      "Làm gì vậy?" )

      Tư Mã Lưu Vân lời nào, dập tắt tất cả cây nến trong phòng, Vãn Thanh nhíu mày, khỏi khẩn trương.



      ------------------------------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :