1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đệ nhất ác phi - Hạ Ma Ma (Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Làm chủ mẫu của ta



      Edit: August97



      Dung Chỉ liếc mắt nhìn trong rừng, hình như cũng nghe thấy, Vãn Thanh nhìn ánh mắt nghi ngờ của , cũng dựng lên lỗ tai muốn nghe ràng chút, quả hình như là tiếng la của nam nhân, thanh kia cách cánh rừng càng ngày càng gần, Dung Chỉ đứng lên phòng bị cầm lên trường kiếm.

      Nghe tiếng bước chân cũng từ từ phán đoán được, chích xác là trong rừng truyền tới, hình như chỉ là người, nghe thanh kia càng ngày càng gần, Dung Chỉ tay kéo Vãn Thanh ngồi lên cây cao.

      bao lâu sau, trong khu rừng chạy tới nam nhân máu me khắp người, sau lưng nam nhân có thanh đánh nhau, nhìn kỹ mới phát hai, ba nam tử mặc áo trắng ra sức chống cự đám ngũ đại tam thô thổ phỉ.

      Thổ phỉ có chừng hai mươi, ba mươi người, người người người cao ngựa lớn, mấy nam nhân áo trắng mặc dù bước chân nhàng, kiếm pháp rất tốt, nhưng dưới tình huống nhiều người vây công rơi vào hạ phong.

      Ngồi cây, Vãn Thanh mơ hồ cảm thấy trong số mấy nam tử mặc áo trắng có khuôn mặt rất quen thuộc, nhưng lại bị cản trở nên cũng thấy , thò đầu ra hi vọng nhìn ràng hơn chút, cành cây lại chịu nổi sức nặng của hai người, từ cây trực tiếp ngã xuống mặt đất, may mắn có Dung Chỉ làm đệm thịt, sắc mặt xanh mét, nhìn Vãn Thanh vỗ vỗ bờ mông đứng lên thèm để ý tới sắc mặt đen lại.

      Thổ phỉ vừa thấy cây rơi xuống hai người, mắt càng đỏ lên, lại phân nhóm tiến lên chém giết bên phía Dung Chỉ.

      Vãn Thanh đứng sau lưng Dung Chỉ rốt cuộc thấy nam nhân áo trắng kia , phải Tư Mã Lưu Vân là ai.

      Từ sau chuyện Tử Cơ lần trước cũng chưa từng thấy qua , ràng vóc người rất cường tráng, mặc y phục màu trắng bó sát người nổi bật lên vóc người kiện mỹ, chiết phiến bay múa cực kỳ tuấn, hình như trong đó có dấu ám khí, liên tiếp bắn ra từng hàng châm dài , bận ứng phó với đám thổ phỉ trước mắt, cũng nhìn thấy Dung Chỉ bên cạnh Vãn Thanh.

      Bị buộc ra tay, Dung Chỉ lại sợ Vãn Thanh bị thương, ôm nàng bay lên xe ngựa, đám người Tư Mã Lưu Vân mắt tinh nhìn, cũng đều theo chạy theo, thổ phỉ cũng đuổi theo phía sau.

      " xuống!" Thanh Dung Chỉ có phần tức giận, Tư Mã Lưu Vân đem mấy nam nhân nhét vào dựa sát bên cạnh .

      Thấy thái độ Dung Chỉ chẳng hề hữu nghị, móc ra chiết phiến phóng ám khí, chiêu sắc bén, "Chớ quấy rầy!"

      Dung Chỉ làm sao sợ , vừa cho chưởng, lại nghe thấy thanh của bọn thổ phỉ càng ngày càng gần, thể tiên phong điều khiển xe ngựa.

      "Sư phụ!"

      Vãn Thanh nhận thấy mấy nam nhân áo trắng bị thương, từ trong xe thò đầu ra, "Bọn họ là bằng hữu của ta, cần đề phòng."

      "Hả?" Lúc này mới thấy là Vãn Thanh, khuôn mặ Tư Mã Lưu Vân mấy phần buông lỏng, " ra là người mình."

      Dung Chỉ trừng mắt nhìn , mặc chui vào, người điều khiển xe ngựa, bọn thổ phỉ sau lưng vẫn sau đuổi theo như điên phía sau, nhưng thanh lại càng ngày càng .

      "Thanh Nhi, sao nàng lại ở đây?"

      "Đừng chuyện này nữa, trong xe ta có ít thuốc, trước tiên giúp bọn họ băng bó ."

      "Ừ."

      người Tư Mã Lưu Vân mặc dù nhiều máu nhưng vết thương, ngược lại mấy kẻ thuộc hạ, lắm vết thương người trông rất khó coi, bốn người chen chúc bên trong xe ngựa, tiểu hồ ly nhìn thấy máu cuộn người lại chui sau lưng Vãn Thanh dám ra .

      "Sao ngươi lại ở chỗ này?" Mấy người kia chữa thương thỏa đáng, đẩy nàng ra nằm xuống, chiếm hơn phân nửa xe ngựa, nàng với Tư Mã bị chen đến cửa xe, Vãn Thanh mở miệng hỏi .

      "Ra ngoài buôn bán, muốn vận chuyển ít lộc nhung về, ngờ nửa đường bị đoạt." Nét mặt Tư Mã Lưu Vân biết là tiếc hận hay tức giận, thế nhưng lại nở nụ cười nhàn nhạt.

      "Ngươi buôn bán làm ăn lớn như vậy, sao còn có người dám giành với ngươi."

      "Ta chỉ nghe Vũ Di Sơn thổ phỉ này mới đổi Đại Đương Gia, sau đó lại càng ngày càng kỳ quái, Tư Mã gia ba đời nay buôn bán gần trăm năm, đường này chưa từng bao giờ bị cướp đoạt, hôm nay lại xui xẻo…" Tư Mã Lưu Vân cúi đầu, tóc dài xõa xuống bên hông, giơ tay nâng tóc, ánh mắt có phần rối rắm.

      "Sao ngươi lại tự mình giao hàng?"

      "Sợ nàng muốn gặp ta, ra ngoài tránh chút chứ sao." Tư Mã Lưu Vân ngẩng đầu lên, đôi mắt tình đào hoa nhìn thẳng vào Vãn Thanh, hình như nghiêm túc, cũng nhìn hình như vô ý. (***************.com)

      "Đùa gì thế." Vãn Thanh để ý đến nữa, chui ra xe ngựa bồi Dung Chỉ, mặt Dung Chỉ hơi thối, thấy Vãn Thanh ở bên người ngừng chuyện cùng mới chuyển biến tốt chút.

      Điều khiển xe ngựa chạy hai canh giờ trong bóng đêm, đến toàn thân mỏi nhừ, Vãn Thanh tựa vào bên người Dung Chỉ, cho đến khi Dung Chỉ gọi nàng đứng dậy mới mở mắt ra, hồi lâu nhìn đường, xe ngựa đến nơi có người ở, mặc dù địa phương tương đối vắng vẻ, khách điếm bên đường hơi cũ nát, nhưng liếc mắt nhìn qua vẫn có nhân khí ấm áp.

      Mới dừng xe ngựa ở ngoài cửa tiểu nhị lập tức chạy ra nhận lấy roi ngựa, Tư Mã Lưu Vân đỡ mấy người kia xuống theo sau lưng Dung Chỉ, may là vết thương cũng được băng bó và thay y phục sạch , nhìn mấy người kia cũng quá dọa người.

      Mấy người vào khách điếm mộc mạc, trang trí hết sức đơn giản, lầu cũng chỉ có mấy gian phòng.

      "Ở trọ."

      "Khách quan có mấy vị?" Lão bản đứng ở quầy nhìn qua là nam nhân trung niên thà đàng hoàng, năm nữ nhân dọn dẹp bàn, có vẻ là người nhà.

      "Năm vị."

      "Ôi khách quan, xin lỗi, tiểu điếm chỉ còn hai gian phòng thôi." Lật lật lại cuốn sổ, sắc mặt chưởng quỹ đầy vẻ áy náy.

      Dung Chỉ từ trong ngực lấy ra thỏi bạc tử ném cho , nhíu mày kéo Vãn Thanh qua, "Mấy người các ngươi gian."

      Chưởng quỹ cúi đầu khom lưng mang mấy người lên lầu, Tư Mã Lưu Vân cau mày, đứng trước cửa phòng cho Dung Chỉ vào.

      "Ngươi là gì của Thanh Nhi? Sư phụ nàng? Tại sao sư phụ lại ở cùng gian phòng với nàng? Tên dâm tặc đáng chết, có phải muốn hạ độc thủ với Thanh Nhi hay !"

      Vãn Thanh đứng trước mặt hai người ràng thấy sắc mặt Dung Chỉ lại biến thành đen, vội vươn tay đẩy Tư Mã Lưu Vân ra, cười mấy tiếng, " nhăng cuội gì đấy, đây là sư phụ ta."

      "Chính là sư phụ nên mới cần phải đề phòng, biết người biết mặt nhưng biết lòng." Tư Mã Lưu Vân híp mắt, hình như cố ý chọc giận Dung Chỉ.

      Ngược lại Dung Chỉ hết sức bình tĩnh, mặc dù sắc mặt khó coi nhưng cũng để ý đến , "Công tử chớ coi tất cả mọi người đều là đồng loại."

      Vừa dứt lời Dung Chỉ vào trong phòng đóng cửa lại, trái lại thập phần ám chỉ, chính Tư Mã Lưu Vân mới là nam nhân quanh năm lưu luyến nơi kỹ viện.

      Tư Mã Lưu Vân nhìn bóng dáng tiêu sái của Dung Chỉ, có phần kinh ngạc, nhưng cũng hết sức cam lòng.

      "Được rồi, các ngươi vào ngủ sớm chút, ngày mai tìm xe ngựa trở lại kinh thành, chúng ta chung đường." Đẩy thân thể cường tráng kia ra, lại phát vẫn nhúc nhích.

      "Các nàng đâu?" Kéo tay Vãn Thanh, Tư Mã Lưu Vân cũng nhúc nhích, hình như vẻ mặt có chút khẩn trương. (***************.com)

      Vãn Thanh nhìn trong phòng an tĩnh, giọng Tư Mã Lưu Vân xuống lầu.

      Lầu dưới tốp năm tốp ba, ngoài cửa cũng thắp đèn sáng ngời, ngồi ở lầu dưới khách điếm cùng Tư Mã Lưu Vân, ngồi ở đối diện với nàng, biết tại sao vẫn cau mày.

      "Các ngươi muốn đâu?"

      "Dù sao cũng ở lại đây, cáo biệt tại nơi này là được, ngươi phải trở về xử lý mọi chuyện chứ?" Tránh thoát ánh mắt ân cần của , cảm thấy hình như cũng có phần kỳ quái.

      "Sao Vương Gia có thể đồng ý? Sao ngươi lại cùng ?" Hình như lúc này mới nhớ tới chuyện Phong Huyền Dịch, ánh mắt Tư Mã Lưu Vân vô cùng nghi hoặc.

      "Ta Hòa Ly với vương gia rồi."

      "Hòa Ly? Ta rời kinh mới nửa tháng, sao lại nhanh như vậy." Khó hiểu gãi đầu, ánh mắt Tư Mã Lưu Vân nhất thời tỏa sáng, "Thanh Nhi bây giờ là người tự ?"do

      "Ừ, ừ." Vãn Thanh bị ánh mắt này của hù dọa.

      "Vậy nàng có từng nhớ, trước kia ta từng gì với nàng?"

      " gì?"

      "Nếu có ngày nàng khôi phục tự do, vị trí chủ mẫu Tư Mã, ta nguyện ý dâng lên." Nhìn vào mắt Vãn Thanh, Tư Mã Lưu Vân hết sức nghiêm túc, như vậy cũng khiến Vãn Thanh biết làm sao, vốn cho là chỉ đùa chút.

      "Trời ta phúc bạc, chỉ sợ hưởng thụ nổi." Vãn Thanh cười , sắc mặt Tư Mã Lưu Vân ảm đạm xuống.

      "Thanh Nhi thấy ta tốt sao?"

      " tốt? Sao có thể, gia tài của ngươi bạc vạn, khí độ bất phàm, nữ tử nào thương."

      "Nhưng nàng thương ta." Tư Mã Lưu Vân khẩn trương nhìn Vãn Thanh, ánh mắt cũng ảm đạm.

      "Nhưng ta cảm thấy chúng ta thích hợp làm bằng hữu hơn."

      "Cũng chỉ vì nàng muốn ở cùng chỗ với ta nên mới lấy cớ." Ngược lại rất thẳng thừng, Vãn Thanh trầm mặc, cũng biết gì nữa.

      "Tiểu nhị, hai bầu rượu nóng."

      Hai người ngồi dưới lầu hồi lâu, Vãn Thanh nhìn ly lại ly rót vào, muốn ngăn lại ngăn được, mắt thấy đến nửa đêm nhưng vẫn hết sức hăng say, hề có chút dấu hiệu say khướt nào.

      " lên ngủ , ngày mai các ngươi phải trở về Kinh Thành đấy."

      "Nàng muốn ta trở về sao?" Vãn Thanh kịp đề phòng bị Tư Mã Lưu Vân kéo lấy, trong lời có chút men say, ánh mắt mê ly.

      "Mặc kệ ta có muốn hay , ngươi vẫn phải trở về, mất hàng hóa cũng phải là chuyện , việc buôn bán của ngươi chẳng lẽ còn quan trọng bằng ta!" bị làm tức giận, Vãn Thanh cũng tự nhận là chưa làm chuyện gì có lỗi với , kìm được rống lên.

      "Báu vật vô giá." Chăm chú nhìn Vãn Thanh, hơi ngửa đầu uống ly cuối cùng, Tư Mã Lưu Vân xoay người lảo đảo lên lầu.

      Cũng quay đầu nhìn Vãn Thanh, cũng thêm gì nữa, sắc mặt Vãn Thanh biến hóa, chậm chạp mò lên lầu, vào phòng Dung Chỉ , vốn cho rằng nghe thấy tiếng động của nàng, ngờ vừa mới tiến vào cây nến bàn bỗng cháy lên, đoán chừng cũng ngủ được.

      " đâu?" Thanh Dung Chỉ trái lại cực kỳ bình thản, quét vòng nhìn Vãn Thanh, bỗng nhiên lại kích động muốn cười.

      Thấy sắc mặt kia của , Vãn Thanh liền biết tức giận, ngồi xuống mép giường, cũng ngồi dậy.

      "Sư phụ, sớm ngủ ." Thổi tắt ngọn nến duy nhất, Vãn Thanh lách vào bên trong, Dung Chỉ tựa vào bên giường nhìn nàng, mặc dù đêm rất tối, thấy sắc mặt của , nhưng vẫn như cũ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia.

      "Cởi quần áo ra."

      Thanh cất lên, Vãn Thanh ngồi dậy, nhìn Dung Chỉ gần trong gang tấc có phần được tự nhiên.

      "Sư phụ nhìn ta làm gì?"

      Còn muốn tiếp gì đó, lời lại nuốt vào cổ họng, chỉ nhìn thấy gương mặt tuấn tú trắng nõn cách nàng càng ngày càng gần…


      (Truyện chỉ được đăng tại *******************)
      kendy.le1994 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Đây tuyệt đối là uy hiếp
      Edit: August97 (*******************)



      "Cởi quần áo ra."

      Thanh cất lên, Vãn Thanh ngồi dậy, nhìn Dung Chỉ gần trong gang tấc có phần được tự nhiên.

      "Sư phụ nhìn ta làm gì?"

      Còn muốn tiếp gì đó, lời lại nuốt vào trong cổ họng, chỉ nhìn thấy gương mặt tuấn tú trắng nõn cách nàng càng ngày càng gần…

      Cảm thấy đôi môi lạnh lẽo dần tiến sát môi nàng, nhịp tim Vãn Thanh cũng tăng nhanh hơn rất nhiều.

      "Ầm!"

      Cửa phòng bị đụng rất mạnh, người say lảo đảo cầm hũ rượu vào, ánh đèn vô cùng xám xịt, nhưng nhìn trường bào màu trắng vẫn loáng thoáng có thể nhận ra là Tư Mã Lưu Vân.

      Vãn Thanh hơi xấu hổ nhảy xuống giường đốt nến, ánh mắt Tư Mã Lưu Vân mỉm cười nhìn Dung Chỉ ngồi giường.

      " quấy rầy các ngươi chứ?"

      Dung Chỉ hừ tiếng có để ý đến , cũng khách khí, ngồi xuống bàn tròn trước mặt, cũng biết sau đó lại uống bao nhiêu, người nồng đậm mùi rượu.

      " trễ thế này, tại sao trở về ngủ ?"

      "Phòng ta chỉ có giường, hai người bọn họ bị thương, muốn ở đó quấy rầy bọn họ nên tới đây chen chúc với hai người, tất nhiên Thanh Nhi ngại chứ?"

      Hữu ý vô tình, thái độ khi chuyện với Vãn Thanh cực kỳ thân mật, mặt Tư Mã Lưu Vân đỏ hồng, để ly rượu xuống, lại tự nhiên đứng lên, mở tủ ra tìm cái chăn khác, trải mặt đất .

      "Vốn Thanh Nhi với sư phụ cũng muốn người nằm dưới này , cái này để lại cho người, ta tìm tiểu nhị lấy thêm chăn mới." Khuôn mặt nở nụ cười tính toán, Tư Mã Lưu Vân uống say lảo đảo ra ngoài, lâu sau dẫn tiểu nhị tới. )

      Dung Chỉ ngồi giường động đậy, Tư Mã Lưu Vân liền đến gần , giọng điệu kì quái:

      "A, sao sư phụ lại ngồi ở giường của Thanh Nhi, sư đức bị ném đâu rồi."

      "Được rồi, ngươi mau ngủ !" Mắt thấy sắc mặt Dung Chỉ bị đè nén đến sắp bộc phát, Vãn Thanh vội vươn tay kéo Tư Mã Lưu Vân, mạnh mẽ nhấn vào trong chăn, nhưng lại đột nhiên đứng lên, phong tình cởi xuống ngoại bào, lúc chui vào trong chăn vẫn quên quăng mị nhãn với Vãn Thanh, sau đó đôi mắt hoa đào nháy mắt nhìn Dung Chỉ ngồi ở mép giường.

      "Sư phụ." Vãn Thanh giọng, cũng muốn bị Tư Mã Lưu Vân chê cười.

      Dung Chỉ lời nào, trầm mặc xuống giường chui vào trong chăn, ngoại bào cũng cởi, Tư Mã Lưu Vân vừa thấy mình được như ý nguyện, khuôn mặt nở nụ cười hài lòng.

      Thổi tắt nến, ai cũng gì thêm, mặc dù lúng túng với khí ba người, nhưng cũng thể yên lặng chịu đựng, bên tai dần dần truyền đến tiếng ngáy , Vãn Thanh nhìn Tư Mã Lưu Vân, ngược lại ngủ rất thoải mái.

      Bên Dung Chỉ yên tĩnh thanh nào, mặc dù trong lòng hơi áy náy nhưng vẫn là thể chợp mắt.

      Hôm sau lúc thức dậy Tư Mã Lưu Vân vẫn còn ngáy to nằm ngủ, Dung Chỉ thu xếp chăn đệm dưới đất để ở bên, trong phòng có người, Vãn Thanh tắm qua rồi chạy xuống lầu tìm .

      Hôm qua lúc tới đây trời tối muộn, thấy phong cảnh trấn này, hôm nay ra cửa vào ban ngày mới thấy cảnh sắc xinh đẹp nơi trấn , vài ngôi nhà bình dân tọa lạc bên đường, phân phân hợp hợp, sau mỗi nhà đều là rừng núi cây cối, trông giống như bình nguyên, xanh lục bát ngát, chung quanh cũng rất nhiều sông suối hồ nước , liếc mắt nhìn qua, tâm tình tốt lên ít.

      Dung Chỉ ngồi trước mép hồ, sắc mặt bình tĩnh.

      Vãn Thanh nhấc chân đuổi theo, trong rừng cây chim hót líu lo, Dung Chỉ nghe thấy thanh quay đầu lại cũng biết là Vãn Thanh.

      "Sư phụ, sao lại dậy sớm như vậy."

      "Trong phòng có thanh khác thường, ta khó ngủ."

      Vãn Thanh biết đến tiếng ngáy của Tư Mã Lưu Vân, hơi áy náy, nhưng cũng biết với như thế nào.

      "Chuyện liên quan đến ngươi." Liếc mắt nhìn thấu nội tâm Vãn Thanh, Dung Chỉ đứng lên tới trước mặt Vãn Thanh, "Hôm nay chúng ta lên đường, theo chúng ta nữa."

      "Vâng." Vãn Thanh gật đầu, vẻ mặt Dung Chỉ rốt cuộc mới xuất nụ cười.

      "Vậy chúng ta trở về thôi, sớm rời ."

      Khó có dịp Dung Chỉ săn sóc như vậy, Vãn Thanh cũng vội vàng sau theo trở về, lúc vào dọn hành lý Tư Mã Lưu Vân vẫn ngáy to nằm ngủ, suy nghĩ chút, để lại cho phong thư mới rời cùng Dung Chỉ. ()

      Vừa rời khỏi khách điếm, sắc mặt Dung Chỉ tốt lên rất nhiều, xe ngựa chạy nhanh tới vùng ngoại ô, cảnh sắc nơi này rất đẹp, mặc dù biết Dung Chỉ muốn dẫn nàng nơi nào, nhưng trong lòng vẫn có chút mong đợi.

      "Thanh Nhi!"

      Mơ hồ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng la, Vãn Thanh vén rèm xe lên nhìn về phía sau, ngồi tuấn mã màu trắng là bóng dáng bạch y, chính là Tư Mã Lưu Vân.

      Chẳng biết tỉnh từ lúc nào, hơn nữa còn đuổi theo tới, Dung Chỉ nghe thấy thanh phía sau lại điều khiển xe ngựa chạy nhanh lên rất nhiều, trong xe xáo trộn, đầu Vãn Thanh choáng váng, Tư Mã Lưu Vân vẫn cố đuổi theo.

      Tiếng vó ngựa dồn dập, gió phần phật thổi vào màn xe ngựa, thanh Tư Mã Lưu Vân từ ngoài xe truyền đến.

      "Sao lại sớm như vậy? Sư phụ kịp chờ đợi muốn làm chuyện xấu sao?" Giọng điệu kia khiến Dung Chỉ tối mặt, Vãn Thanh ôm đầu vén rèm xe lên, chỉ thấy Tư Mã Lưu Vân cưỡi bạch mã ngăn trước xe ngựa, bóng dáng tuấn cao lớn.

      "Sao lại chỉ có mình ngươi?"

      "Ta để bọn họ trở lại kinh thành rồi, lâu rồi chưa ra khỏi thành, ta cũng nên buông lỏng chút, Thanh Nhi, nàng đâu, ta cùng nhé." Cơn say hôm qua hoàn toàn thấy, cũng biết làm thế nào mà khôi phục nhanh như vậy.

      Bàn tay nắm dây cương của Dung Chỉ nắm chặt thành quả đấm, sắc mặt cũng đóng băng hết sức khó coi, người sáng suốt cũng biết sắp bộc phát, Tư Mã Lưu Vân lại lượn quanh như cũ, nhanh chậm.

      "Sư phụ cần chú ý đến ta, ngươi đường Dương quan của ngươi, ta cầu độc mộc mặc ta, nhưng mục đích cũng là thôi." Vẻ mặt cười híp mắt hết sức đáng đánh đòn, Vãn Thanh hạ màn xe nhìn họ nữa, nhìn dáng dấp Tư Mã Lưu Vân, chắc chắn có ý định rời .

      Dung Chỉ ngừng lát, đột nhiên lại tăng tốc xe ngựa, lúc nhanh lúc chậm, có lúc còn đột nhiên thay đổi, Vãn Thanh biết muốn bỏ rơi Tư Mã Lưu Vân, nhưng tiếng cười của Tư Mã Lưu Vân bên tai vẫn ngừng lại.

      Dù thế nào xe ngựa cũng thể so được với mình cưỡi tuấn mã, hoặc là mệt mỏi, Dung Chỉ cũng bỏ qua, bắt đầu từ từ điều khiển xe.

      Nhưng lần này cả ngày, Vãn Thanh ngồi trong xe ăn chút lương thực, mặc dù cả người đau nhức, nhưng cũng biết trong lòng Dung Chỉ thoải mái, dám lên tiếng với .

      Thế mà Tư Mã Lưu Vân cũng cõng theo bọc quần áo, chuẩn bị rất nhiều lương thực, vốn định chờ có gì ăn bỏ cuộc rời , nhưng vẫn giữ khoảng cách đuổi theo phía sau.

      hồi lâu, Dung Chỉ cũng tức giận với nữa, sắc trời dần dần tối, cũng biết tới nơi hẻo lánh nào, yên lặng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng ếch ộp bên đường cùng với tiếng chim hót của những loài biết tên trong rừng rậm.

      Dung Chỉ ngừng xe, chui vào xe ngựa.

      "Hôm nay tạm nghỉ ở đây đêm." Thanh Dung Chỉ rất , cuối cùng ngồi trong xe ngựa cũng cần nhìn đến bóng dáng đáng ghét kia.

      Vãn Thanh quay đầu, cùng dựa vào người Dung Chỉ, bao lâu sau ngửi thấy mùi thơm thơm nức của thịt từ ngoài xe ngựa bay vào.

      Cả ngày đều ngồi trong xe ngựa ăn lương khô, khó tránh khỏi có chút động lòng, vén rèm xe lên nhìn phía ngoài cửa sổ, Tư Mã Lưu Vân dừng ngựa, chẳng biết lúc nào dựng nên đống lửa trong rừng, tay còn cầm hai xâu thịt thỏ.

      Thấy màn xe nhấc lên, Tư Mã Lưu Vân tươi cười hả hê.

      "Thanh Nhi, tới đây ăn nào."

      Vừa nghe lời của , ánh mắt Dung Chỉ trở nên cực kỳ khủng bố, Vãn Thanh nào dám xuống, tựa vào cạnh nhúc nhích.

      Nhưng mùi thịt quá mê người, nhắm mắt lại thèm nghĩ nữa, nhưng ngửi thấy cũng quả rất khó chịu.

      Dung Chỉ suy nghĩ chút, tiến ra ngoài xe ngựa bắt đầu đánh xe, Tư Mã Lưu Vân cũng nghĩ nhiều, tay cầm hai con thỏ liền phóng người lên ngựa đuổi theo ở phía sau.

      Chạy hồi lâu cho đến khi nhìn thấy nơi vừa nãy nữa Dung Chỉ mới ngừng lại, nhảy xuống ngựa đỡ Vãn Thanh xuống, nhặt ít củi đốt rồi quẹt lửa, thủ pháp thuần thục bắt mấy con chim điểu, vừa đúng bên cạnh có sông , sơ chế sạch mới ngồi bên cạnh Vãn Thanh bắt đầu nướng.

      Tư Mã Lưu Vân cầm trong tay hai con thỏ, da mặt dày nhích lại gần, "Thanh Nhi, ăn thỏ ?"

      Vãn Thanh đưa tay muốn nhận, lại thấy ánh mắt kinh khủng của Dung Chỉ lắc đầu, Tư Mã Lưu Vân lại chạy lại bên kia ngồi xuống, tuyệt kiêng dè. )

      " ngại mượn hộp quẹt chứ?" Nở nụ cười tiếp tục nướng thịt thỏ, Tư Mã Lưu Vân hết sức cợt nhã nhìn Vãn Thanh.

      Sắc mặt Dung Chỉ xanh mét, "Công tử làm ăn buôn bán gì vậy, đàm bông(*) sao?"

      (*) đàm bông: Theo Baidu, “đàm bông”: vải bông đàn hồi => Chỉ người dóc, phét, vô căn cứ.
      Có vẻ như ở đây tác giả dùng theo ý: Mặt dày (như chăn bông @@???)

      " phải, là gia tộc buôn bán."

      "Vậy đáng tiếc, mặt mũi công tử tốt như vậy tại sao làm kẻ đàm bông ." Ngụ ý da mặt dày, Tư Mã Lưu Vân cũng ngại, quay đầu lại cười tiếng. ()

      "Vậy sư phụ làm nghề gì? Lưu manh đầu đường xó chợ? Hay là ngồi ở nhà ăn bám?"

      Ngược lại chọt trúng chỗ đau, Vãn Thanh nhìn sắc mặt càng ngày càng đen của Dung Chỉ, nhịn được lên tiếng giúp , "Sư phụ ở nhà dạy học, rảnh làm ăn giống như ngươi."

      "Dạy học? Có thể dạy cái gì? Sư phụ có thể có đồ đệ sao? Trừ Thanh Nhi ra." Nhìn Tư Mã Lưu Vân mười phần thích náo loạn, nhưng khi tức giận tuyệt đối yếu.

      "Thép tốt dùng để rèn dao, sư phụ chọn đồ đệ cũng phải xem thiên phú." Vội lên tiếng giải thích dùm Dung Chỉ, sắc mặt của đen đến nỗi thể đen được nữa.

      "Thanh Nhi rất đúng, nhìn dáng vẻ của công tử Sư Phụ đây, sao có thể thu mấy cẩu súc sinh làm đồ đệ chứ." (Editor: cẩu súc sinh ở đây chắc là chỉ động vật, phải chửi: “ vài kẻ - con người - là súc sinh”)

      "Ngược lại công tử rất thanh cao, nhưng nghe , quanh năm công tử sống trong núi, bên cạnh đều là ít động vật, khó tránh khỏi bị chúng ảnh hưởng, thiếu nhân khí, thiếu cách ứng xử của người." Tư Mã Lưu Vân mỉm cười tiến đến gần Vãn Thanh, "Thanh Nhi, nửa tháng thấy, nàng càng ngày càng đáng ." ()

      Tư thái thân mật khiến cả người Vãn Thanh thấy thoải mái, lùi lại nới rộng khoảng cách giữa hai người, Dung Chỉ hất tay áo lên, bức Tư Mã Lưu Vân lùi lại mấy bước.

      Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt hung ác, sắc mặt khó coi.

      "Sư phụ, chín, chín rồi."

      Vãn Thanh vội đưa thân thể cản trở tầm mắt Dung Chỉ...

      Mấy ngày sau Vãn Thanh sống trong lo lắng, ba người vẫn như vậy về phía trước, chuyện hai người kia đánh nhau chẳng qua là vấn đề thời gian.

      "Thanh Nhi, thỏ nướng của ta lớn hơn điểu nướng của , ăn của ta ." Lại đem thịt thỏ đưa tới, chẳng biết từ lúc nào Tư Mã Lưu Vân cũng mở chiết phiến ra, đầu chiết phiến còn gắn mấy kim châm, Vãn Thanh thở dài nhìn trời…
      kendy.le1994Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16: Đây tuyệt đối là uy hiếp



      Edit: August97


      "Cởi quần áo ra."

      Thanh cất lên, Vãn Thanh ngồi dậy, nhìn Dung Chỉ gần trong gang tấc có phần được tự nhiên.

      "Sư phụ nhìn ta làm gì?"

      Còn muốn tiếp gì đó, lời lại nuốt vào trong cổ họng, chỉ nhìn thấy gương mặt tuấn tú trắng nõn cách nàng càng ngày càng gần…

      Cảm thấy đôi môi lạnh lẽo dần tiến sát môi nàng, nhịp tim Vãn Thanh cũng tăng nhanh hơn rất nhiều.

      "Ầm!"

      Cửa phòng bị đụng rất mạnh, người say lảo đảo cầm hũ rượu vào, ánh đèn vô cùng xám xịt, nhưng nhìn trường bào màu trắng vẫn loáng thoáng có thể nhận ra là Tư Mã Lưu Vân.

      Vãn Thanh hơi xấu hổ nhảy xuống giường đốt nến, ánh mắt Tư Mã Lưu Vân mỉm cười nhìn Dung Chỉ ngồi giường.

      " quấy rầy các ngươi chứ?"

      Dung Chỉ hừ tiếng có để ý đến , cũng khách khí, ngồi xuống bàn tròn trước mặt, cũng biết sau đó lại uống bao nhiêu, người nồng đậm mùi rượu.

      " trễ thế này, tại sao trở về ngủ ?"

      "Phòng ta chỉ có giường, hai người bọn họ bị thương, muốn ở đó quấy rầy bọn họ nên tới đây chen chúc với hai người, tất nhiên Thanh Nhi ngại chứ?"

      Hữu ý vô tình, thái độ khi chuyện với Vãn Thanh cực kỳ thân mật, mặt Tư Mã Lưu Vân đỏ hồng, để ly rượu xuống, lại tự nhiên đứng lên, mở tủ ra tìm cái chăn khác, trải mặt đất .

      "Vốn Thanh Nhi với sư phụ cũng muốn người nằm dưới này , cái này để lại cho người, ta tìm tiểu nhị lấy thêm chăn mới." Khuôn mặt nở nụ cười tính toán, Tư Mã Lưu Vân uống say lảo đảo ra ngoài, lâu sau dẫn tiểu nhị tới.
      Dung Chỉ ngồi giường động đậy, Tư Mã Lưu Vân liền đến gần , giọng điệu kì quái:

      "A, sao sư phụ lại ngồi ở giường của Thanh Nhi, sư đức bị ném đâu rồi."

      "Được rồi, ngươi mau ngủ !" Mắt thấy sắc mặt Dung Chỉ bị đè nén đến sắp bộc phát, Vãn Thanh vội vươn tay kéo Tư Mã Lưu Vân, mạnh mẽ nhấn vào trong chăn, nhưng lại đột nhiên đứng lên, phong tình cởi xuống ngoại bào, lúc chui vào trong chăn vẫn quên quăng mị nhãn với Vãn Thanh, sau đó đôi mắt hoa đào nháy mắt nhìn Dung Chỉ ngồi ở mép giường.

      "Sư phụ." Vãn Thanh giọng, cũng muốn bị Tư Mã Lưu Vân chê cười.

      Dung Chỉ lời nào, trầm mặc xuống giường chui vào trong chăn, ngoại bào cũng cởi, Tư Mã Lưu Vân vừa thấy mình được như ý nguyện, khuôn mặt nở nụ cười hài lòng.

      Thổi tắt nến, ai cũng gì thêm, mặc dù lúng túng với khí ba người, nhưng cũng thể yên lặng chịu đựng, bên tai dần dần truyền đến tiếng ngáy , Vãn Thanh nhìn Tư Mã Lưu Vân, ngược lại ngủ rất thoải mái.

      Bên Dung Chỉ yên tĩnh thanh nào, mặc dù trong lòng hơi áy náy nhưng vẫn là thể chợp mắt.

      Hôm sau lúc thức dậy Tư Mã Lưu Vân vẫn còn ngáy to nằm ngủ, Dung Chỉ thu xếp chăn đệm dưới đất để ở bên, trong phòng có người, Vãn Thanh tắm qua rồi chạy xuống lầu tìm .

      Hôm qua lúc tới đây trời tối muộn, thấy phong cảnh trấn này, hôm nay ra cửa vào ban ngày mới thấy cảnh sắc xinh đẹp nơi trấn , vài ngôi nhà bình dân tọa lạc bên đường, phân phân hợp hợp, sau mỗi nhà đều là rừng núi cây cối, trông giống như bình nguyên, xanh lục bát ngát, chung quanh cũng rất nhiều sông suối hồ nước , liếc mắt nhìn qua, tâm tình tốt lên ít.

      Dung Chỉ ngồi trước mép hồ, sắc mặt bình tĩnh.

      Vãn Thanh nhấc chân đuổi theo, trong rừng cây chim hót líu lo, Dung Chỉ nghe thấy thanh quay đầu lại cũng biết là Vãn Thanh.

      "Sư phụ, sao lại dậy sớm như vậy."

      "Trong phòng có thanh khác thường, ta khó ngủ."

      Vãn Thanh biết đến tiếng ngáy của Tư Mã Lưu Vân, hơi áy náy, nhưng cũng biết với như thế nào.

      "Chuyện liên quan đến ngươi." Liếc mắt nhìn thấu nội tâm Vãn Thanh, Dung Chỉ đứng lên tới trước mặt Vãn Thanh, "Hôm nay chúng ta lên đường, theo chúng ta nữa."

      "Vâng." Vãn Thanh gật đầu, vẻ mặt Dung Chỉ rốt cuộc mới xuất nụ cười.

      "Vậy chúng ta trở về thôi, sớm rời ."

      Khó có dịp Dung Chỉ săn sóc như vậy, Vãn Thanh cũng vội vàng sau theo trở về, lúc vào dọn hành lý Tư Mã Lưu Vân vẫn ngáy to nằm ngủ, suy nghĩ chút, để lại cho phong thư mới rời cùng Dung Chỉ.

      Vừa rời khỏi khách điếm, sắc mặt Dung Chỉ tốt lên rất nhiều, xe ngựa chạy nhanh tới vùng ngoại ô, cảnh sắc nơi này rất đẹp, mặc dù biết Dung Chỉ muốn dẫn nàng nơi nào, nhưng trong lòng vẫn có chút mong đợi.

      "Thanh Nhi!"

      Mơ hồ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng la, Vãn Thanh vén rèm xe lên nhìn về phía sau, ngồi tuấn mã màu trắng là bóng dáng bạch y, chính là Tư Mã Lưu Vân.

      Chẳng biết tỉnh từ lúc nào, hơn nữa còn đuổi theo tới, Dung Chỉ nghe thấy thanh phía sau lại điều khiển xe ngựa chạy nhanh lên rất nhiều, trong xe xáo trộn, đầu Vãn Thanh choáng váng, Tư Mã Lưu Vân vẫn cố đuổi theo.

      Tiếng vó ngựa dồn dập, gió phần phật thổi vào màn xe ngựa, thanh Tư Mã Lưu Vân từ ngoài xe truyền đến.

      "Sao lại sớm như vậy? Sư phụ kịp chờ đợi muốn làm chuyện xấu sao?" Giọng điệu kia khiến Dung Chỉ tối mặt, Vãn Thanh ôm đầu vén rèm xe lên, chỉ thấy Tư Mã Lưu Vân cưỡi bạch mã ngăn trước xe ngựa, bóng dáng tuấn cao lớn.

      "Sao lại chỉ có mình ngươi?"

      "Ta để bọn họ trở lại kinh thành rồi, lâu rồi chưa ra khỏi thành, ta cũng nên buông lỏng chút, Thanh Nhi, nàng đâu, ta cùng nhé." Cơn say hôm qua hoàn toàn thấy, cũng biết làm thế nào mà khôi phục nhanh như vậy.

      Bàn tay nắm dây cương của Dung Chỉ nắm chặt thành quả đấm, sắc mặt cũng đóng băng hết sức khó coi, người sáng suốt cũng biết sắp bộc phát, Tư Mã Lưu Vân lại lượn quanh như cũ, nhanh chậm.

      "Sư phụ cần chú ý đến ta, ngươi đường Dương quan của ngươi, ta cầu độc mộc mặc ta, nhưng mục đích cũng là thôi." Vẻ mặt cười híp mắt hết sức đáng đánh đòn, Vãn Thanh hạ màn xe nhìn họ nữa, nhìn dáng dấp Tư Mã Lưu Vân, chắc chắn có ý định rời .

      Dung Chỉ ngừng lát, đột nhiên lại tăng tốc xe ngựa, lúc nhanh lúc chậm, có lúc còn đột nhiên thay đổi, Vãn Thanh biết muốn bỏ rơi Tư Mã Lưu Vân, nhưng tiếng cười của Tư Mã Lưu Vân bên tai vẫn ngừng lại.

      Dù thế nào xe ngựa cũng thể so được với mình cưỡi tuấn mã, hoặc là mệt mỏi, Dung Chỉ cũng bỏ qua, bắt đầu từ từ điều khiển xe.

      Nhưng lần này cả ngày, Vãn Thanh ngồi trong xe ăn chút lương thực, mặc dù cả người đau nhức, nhưng cũng biết trong lòng Dung Chỉ thoải mái, dám lên tiếng với .

      Thế mà Tư Mã Lưu Vân cũng cõng theo bọc quần áo, chuẩn bị rất nhiều lương thực, vốn định chờ có gì ăn bỏ cuộc rời , nhưng vẫn giữ khoảng cách đuổi theo phía sau.

      hồi lâu, Dung Chỉ cũng tức giận với nữa, sắc trời dần dần tối, cũng biết tới nơi hẻo lánh nào, yên lặng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng ếch ộp bên đường cùng với tiếng chim hót của những loài biết tên trong rừng rậm.

      Dung Chỉ ngừng xe, chui vào xe ngựa.

      "Hôm nay tạm nghỉ ở đây đêm." Thanh Dung Chỉ rất , cuối cùng ngồi trong xe ngựa cũng cần nhìn đến bóng dáng đáng ghét kia.

      Vãn Thanh quay đầu, cùng dựa vào người Dung Chỉ, bao lâu sau ngửi thấy mùi thơm thơm nức của thịt từ ngoài xe ngựa bay vào.

      Cả ngày đều ngồi trong xe ngựa ăn lương khô, khó tránh khỏi có chút động lòng, vén rèm xe lên nhìn phía ngoài cửa sổ, Tư Mã Lưu Vân dừng ngựa, chẳng biết lúc nào dựng nên đống lửa trong rừng, tay còn cầm hai xâu thịt thỏ.

      Thấy màn xe nhấc lên, Tư Mã Lưu Vân tươi cười hả hê.

      "Thanh Nhi, tới đây ăn nào."

      Vừa nghe lời của , ánh mắt Dung Chỉ trở nên cực kỳ khủng bố, Vãn Thanh nào dám xuống, tựa vào cạnh nhúc nhích.

      Nhưng mùi thịt quá mê người, nhắm mắt lại thèm nghĩ nữa, nhưng ngửi thấy cũng quả rất khó chịu.

      Dung Chỉ suy nghĩ chút, tiến ra ngoài xe ngựa bắt đầu đánh xe, Tư Mã Lưu Vân cũng nghĩ nhiều, tay cầm hai con thỏ liền phóng người lên ngựa đuổi theo ở phía sau.

      Chạy hồi lâu cho đến khi nhìn thấy nơi vừa nãy nữa Dung Chỉ mới ngừng lại, nhảy xuống ngựa đỡ Vãn Thanh xuống, nhặt ít củi đốt rồi quẹt lửa, thủ pháp thuần thục bắt mấy con chim điểu, vừa đúng bên cạnh có sông , sơ chế sạch mới ngồi bên cạnh Vãn Thanh bắt đầu nướng.

      Tư Mã Lưu Vân cầm trong tay hai con thỏ, da mặt dày nhích lại gần, "Thanh Nhi, ăn thỏ ?"

      Vãn Thanh đưa tay muốn nhận, lại thấy ánh mắt kinh khủng của Dung Chỉ lắc đầu, Tư Mã Lưu Vân lại chạy lại bên kia ngồi xuống, tuyệt kiêng dè.
      " ngại mượn hộp quẹt chứ?" Nở nụ cười tiếp tục nướng thịt thỏ, Tư Mã Lưu Vân hết sức cợt nhã nhìn Vãn Thanh.

      Sắc mặt Dung Chỉ xanh mét, "Công tử làm ăn buôn bán gì vậy, đàm bông(*) sao?"

      (*) đàm bông: Theo Baidu, “đàm bông”: vải bông đàn hồi => Chỉ người dóc, phét, vô căn cứ.
      Có vẻ như ở đây tác giả dùng theo ý: Mặt dày (như chăn bông @@???)

      " phải, là gia tộc buôn bán."

      "Vậy đáng tiếc, mặt mũi công tử tốt như vậy tại sao làm kẻ đàm bông ." Ngụ ý da mặt dày, Tư Mã Lưu Vân cũng ngại, quay đầu lại cười tiếng. (*******************)

      "Vậy sư phụ làm nghề gì? Lưu manh đầu đường xó chợ? Hay là ngồi ở nhà ăn bám?"

      Ngược lại chọt trúng chỗ đau, Vãn Thanh nhìn sắc mặt càng ngày càng đen của Dung Chỉ, nhịn được lên tiếng giúp , "Sư phụ ở nhà dạy học, rảnh làm ăn giống như ngươi."

      "Dạy học? Có thể dạy cái gì? Sư phụ có thể có đồ đệ sao? Trừ Thanh Nhi ra." Nhìn Tư Mã Lưu Vân mười phần thích náo loạn, nhưng khi tức giận tuyệt đối yếu.

      "Thép tốt dùng để rèn dao, sư phụ chọn đồ đệ cũng phải xem thiên phú." Vội lên tiếng giải thích dùm Dung Chỉ, sắc mặt của đen đến nỗi thể đen được nữa.

      "Thanh Nhi rất đúng, nhìn dáng vẻ của công tử Sư Phụ đây, sao có thể thu mấy cẩu súc sinh làm đồ đệ chứ." (Editor: cẩu súc sinh ở đây chắc là chỉ động vật, phải chửi: “ vài kẻ - con người - là súc sinh”)

      "Ngược lại công tử rất thanh cao, nhưng nghe , quanh năm công tử sống trong núi, bên cạnh đều là ít động vật, khó tránh khỏi bị chúng ảnh hưởng, thiếu nhân khí, thiếu cách ứng xử của người." Tư Mã Lưu Vân mỉm cười tiến đến gần Vãn Thanh, "Thanh Nhi, nửa tháng thấy, nàng càng ngày càng đáng ." (August97. LQĐ)

      Tư thái thân mật khiến cả người Vãn Thanh thấy thoải mái, lùi lại nới rộng khoảng cách giữa hai người, Dung Chỉ hất tay áo lên, bức Tư Mã Lưu Vân lùi lại mấy bước.

      Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt hung ác, sắc mặt khó coi.

      "Sư phụ, chín, chín rồi."

      Vãn Thanh vội đưa thân thể cản trở tầm mắt Dung Chỉ...

      Mấy ngày sau Vãn Thanh sống trong lo lắng, ba người vẫn như vậy về phía trước, chuyện hai người kia đánh nhau chẳng qua là vấn đề thời gian.
      "Thanh Nhi, thỏ nướng của ta lớn hơn điểu nướng của , ăn của ta ." Lại đem thịt thỏ đưa tới, chẳng biết từ lúc nào Tư Mã Lưu Vân cũng mở chiết phiến ra, đầu chiết phiến còn gắn mấy kim châm, Vãn Thanh thở dài nhìn trời…

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Thần thần bí bí


      Edit: August97 (*******************)



      Vãn Thanh cười khổ, nhìn ánh mắt giết người vẫn thu lại của Dung Chỉ, phiền não đứng lên, nhìn hai người trước mặt nữa.

      "Ta mệt mỏi, ngủ trước đây."

      Ngày lại ngày cãi vả như vậy đến gần nửa tháng, rốt cuộc Dung Chỉ mới mang nàng đến nơi cần đến.

      Xe ngựa dừng ở khách điếm đường lớn phồn hoa, Tư Mã Lưu Vân cũng theo sát phía sau, Vãn Thanh rất nhiều lần hỏi lúc nào trở về, nhưng thủy chung .

      "Đây là đâu?"

      "Phù Thành."

      Đến lúc đó Tư Mã Lưu Vân lại cướp lời, quan sát người tới người lui đường, tinh mắt có thể phát cơ hồ hơn phân nửa đều mang đao kiếm hoặc vũ khí tương tự bên hông, người người đều vóc dáng cao lớn, khí độ bất phàm, vừa nhìn biết là người tập võ.

      "Thanh Nhi, nàng muốn tham gia Đại hội võ lâm sao?" Tư Mã Lưu Vân ghé vào bên người Vãn Thanh, Dung Chỉ trừng mắt liếc cái.

      "A?"

      "Nàng biết sao? Phù Thành là Thánh Địa tập võ, Đại hội võ lâm cử hành bốn năm lần, tính ra, đến hôm đó còn có nửa tháng nữa." Hứng thú quét mắt nhìn Dung Chỉ, giọng điệu Tư Mã Lưu Vân rất kỳ quái, "Hay sư phụ có dã tâm muốn thống lĩnh võ lâm?"

      "Ta chỉ mang Thanh Nhi tới tham dự Đại hội võ lâm, ngươi khoác loác gì đó?!" Sắc mặt Dung Chỉ thay đổi, cúi đầu nhìn Vãn Thanh, nhìn thấy Vãn Thanh cũng nhìn mình, vội vàng nghiêng đầu, "Trước tiên vào thuê phong ."

      đường tới, ba người họ cũng quen mỗi người phòng, ba gian phòng đều ở lầu hai, phòng Dung Chỉ ở góc bên phải, phòng Tư Mã Lưu Vân ở chính giữa, phòng Vãn Thanh nằm bên cạnh Tư Mã Lưu Vân.

      Mặc dù bất mãn với cách an bài này, nhưng trong khách điếm ngoài ba gian phòng này ra cũng còn phòng trống nào khác nữa, thời điểm này vì muốn tham dự Đại hội võ lâm, ai cũng đến trước dăm nửa tháng, nên khách điểm đều đầy người, sắp tới cũng chuẩn bị mở hội quán, đến lúc đó chắc chắn lắm người tham dự.

      Cách đại hội võ lâm còn nửa tháng, vẫn còn mười hai ngày mở hội quán, Vãn Thanh thực hiểu vì sao Dung Chỉ mang nàng tới nơi này, nàng chưa bao giờ cảm thấy Dung Chỉ lại là loại người coi trọng danh lợi.

      Cả ngày Dung Chỉ đều trong phòng ra ngoài, ngược lại Tư Mã Lưu Vân cực kỳ ân cần đưa Vãn Thanh du ngoạn, cự tuyệt suốt ngày, buổi tối lại bị quấn lấy, Vãn Thanh liền đồng ý theo ra ngoài, ngang qua cửa phòng Dung Chỉ, nhắn với tiếng, cũng gì khi hai người rời .

      Dọc đường Tư Mã Lưu Vân đều cực kỳ hưng phấn, khuôn mặt luôn nở nụ cười, đường phố ban đêm vì võ lâm nhân sĩ tụ hội mà hết sức náo nhiệt, liếc mắt nhìn qua, người mang đủ loại vũ khí nhiều đếm xuể.

      "A!"

      Quá chú ý nghĩ đến chuyện Dung Chỉ mà Vãn Thanh cẩn thận đụng phải người phía trước, may làm rơi đao của nàng ta, Vãn Thanh ngẩng đầu, nữ nhân tóc dài, diện mạo cực kỳ diêm dúa lẳng lơ nhìn thẳng vào nàng, thân trường bào hồng y kéo dài mặt đất, tóc dài màu đen dùng trâm cài cài nghiêng bên tai, cây quạt lông vũ vung ngăn nơi khóe môi, cặp mắt hẹp dài mị hoặc quét qua trước mặt hai người, Vãn Thanh chỉ cảm thấy nàng là nữ nhân mà cũng bị hấp dẫn.

      "Ngượng ngùng."

      Ngược lại nàng ta mở miệng trước, thanh cũng hết sức mê hoặc lòng người, Vãn Thanh ngây người, nữ nhân kia lại lần nữa biến mất trong đám người.

      " sao chứ?!"

      Tư Mã Lưu Vân ngược lại rất bình tĩnh, vỗ bả vai Vãn Thanh vẻ mặt lo lắng, còn tưởng rằng nhìn thấy mỹ nữ như vậy nhất định nhào tới chứ.

      "Nàng ta biết nhiếp hồn thuật, lần sau nhìn thấy nàng ta đừng nhìn ánh mắt của nàng ta." Tư Mã Lưu Vân thở dài, "Người ở đây ngư long hỗn tạp, thân cao thủ võ lâm cũng chừng, cẩn thận chút."

      "Ừ."

      Nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của Tư Mã Lưu Vân, Vãn Thanh cũng mới biết nữ nhân vừa rồi đơn giản, chẳng trách mắc mưu, thời điểm nghiêm túc vẫn rất đáng tin .

      biết người nào ở phía sau hô tiếng “Bắt đầu”, trước mặt Vãn Thanh cùng Tư Mã Lưu Vân ùa tới đoàn người từ bốn phương tám hướng, quá nhiều người, nhất thời kéo khoảng cách của hai người ra xa hơn, mắt thấy trong đám người có bóng dáng của Tư Mã Lưu Vân, Vãn Thanh muốn kêu lên, lại bị cánh tay có lực kéo ra ngoài.

      Đợi đám người tản , Vãn Thanh muốn tìm Tư Mã Lưu Vân lại phát chẳng biết lúc nào Tư Mã Lưu Vân cũng thấy, quay đầu lại muốn nhìn người phía sau chút, lại nhìn thấy nữ nhân kia.

      Nhớ tới lời của Tư Mã Lưu Vân, Vãn Thanh cũng nhìn ánh mắt của nàng ta, nữ nhân mỉm cười, cực kỳ quỷ dị.

      "Sao vậy, là nam nhân của ngươi?"

      " phải." ràng cảm thấy nàng có phần khó thở, khí thế cường đại của nữ nhân này ép tới nàng có phần chống đỡ được.

      Quạt đỏ lông vũ hạ xuống, sau đó Vãn Thanh bị nâng cằm lên, ép buộc nàng phải nhìn vào ánh mắt nàng ta, Vãn Thanh cố sức đưa mắt dời lên đỉnh đầu nàng ta, nàng ta lại chỉ mỉm cười.

      "Trở về ."

      Phục hồi tinh thần lại, bóng dáng nàng ta thấy đâu.

      Dám người vừa mới tản ra lại lần nữa bắt đầu tụ lại, khoảng cách hơi xa, thấy bên kia làm gì.

      Chung quanh cũng có bóng dáng của Tư Mã Lưu Vân, Vãn Thanh nhíu mày, chạy tới đoàn người kia.

      bao lâu sau nhìn thấy khẩn trương chạy tới phía nàng, Vãn Thanh nghi ngờ, nhưng cũng có phần sáng tỏ, đại khái vừa rồi là nữ nhân kia giở trò quỷ.

      " sao chứ?!" Tư Mã Lưu Vân thở gấp, nhìn ra được cũng gấp gáp tìm nàng rất lâu.

      "Trở về thôi."

      "Ừ."

      Sợ lại thất lạc lần nữa, đường về Tư Mã Lưu Vân đều vô cùng cẩn thận, hận thể dán người Vãn Thanh lại người cùng về.

      Lúc về khách điếm, khi ngang qua phòng Dung Chỉ vẫn nghe thanh gì trong phòng, nhìn sắc trời, cũng còn sớm, Vãn Thanh cũng quấy rầy , trở về phòng ngủ.

      Nửa đêm mơ hồ nghe thấy cửa sổ có động tĩnh, trong ánh trăng mờ vẫn có chút kinh sợ, vốn định xuống giường tìm Dung Chỉ, lại cảm thấy thanh lầm bầm lầu bầu này rất quen thuộc, lớn mật thò đầu ra nhìn, bóng người kia đúng lúc ngã vào người nàng, động tĩnh lớn, nhưng đủ đau đớn.

      Vãn Thanh suýt đứt thắng lưng muốn đẩy người trước mặt ra, làm thế nào cũng đẩy được, ngẩng đầu nhìn lên, Tư Mã Lưu Vân tay đặt bên tai nàng, tay đặt bên hông nàng.

      Khi nào lơ đãng biến thành dáng vẻ mập mờ như vậy, Vãn Thanh đứng dậy, cuống quít đẩy ra, hơn nửa đêm nhìn ánh mắt bỉ ổi kia của , cũng biết phải làm sao.

      Nhưng sắc mặt lại vô cùng hưng phấn, mở cửa sổ Vãn Thanh kéo nàng đến phía trước cửa sổ.

      "Nàng mau tới đây xem chút, nghe mấy ngày nay Phù Thành kỷ niệm Võ Lâm Minh Chủ khoá trước, tụ tập bờ sông để thả đèn Khổng Minh, bây giờ mặc dù sắc trời tối, nhưng ta thấy còn bay rất nhiều, cảnh đẹp này khó có được, mới muốn mới nàng cùng nhau lên nóc nhà xem chút." Cũng hề đứng đắn, Tư Mã Lưu Vân hết sức chân thành.

      Gật đầu, liền mang nàng bay lên nóc nhà, lâu luyện công, Vãn Thanh cũng quên mất nàng có khinh công.

      Mặc dù nóc nhà lầu hai cao lắm, nhưng dư sức nhìn thấy đèn Khổng Minh bay đầy trời, ngồi ở đây cũng có thể chiêm ngưỡng nét phồn hoa của Phù Thành, so với Kinh Thành cũng phân cao thấp, có thể bởi vì gần đây có Đại hội võ lâm, đến tối khuya dòng người vẫn nối liền dứt.

      "Như thế nào?" Thanh Tư Mã Lưu Vân có phần hưng phấn, có thể nhìn ra cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy .

      Trầm mặc ngồi cùng hồi lâu, câu có câu chuyện phiếm, có Dung Chỉ, cảm giác thiếu mất gì đó.

      Buổi tối ngủ trễ, ngày hôm sau cũng dậy trễ, sau khi thức dậy, tiểu nhị đưa cơm trưa tới, nghĩ hôm qua lâu như vậy vẫn thấy Dung Chỉ, liền muốn tìm Dung Chỉ cùng nhau ăn cơm.

      "Sư phụ." Vãn Thanh lén đánh giá bên trong phòng, muốn nhìn trộm chút, trong khe cửa cái gì cũng nhìn thấy.

      Bên trong cửa hoàn toàn yên tĩnh, hồi lâu mới nghe thấy thanh.

      " vào."

      "Sư phụ, cùng ăn cơm ."

      Lúc vào Dung Chỉ ngồi giường, trong tay cầm quyển sách, cũng khác bình thường.

      "Tự ngươi , ta còn muốn xem ít thứ."

      "Cả ngày mà chưa xem xong sao?" Lại gần Dung Chỉ, muốn xem xem cuốn sách tay là sách gì nhưng lại nhanh chóng khép lại, đẩy Vãn Thanh lại gần, giọng được tự nhiên.

      "Ngươi ăn trước ."

      "Vậy ta kêu người đưa đồ ăn tới cho người?" Mặc dù kỳ quái, nhưng cũng muốn thám thính chuyện muốn với nàng.

      "Ừ." Dung Chỉ gật đầu, khuôn mặt mị nở nụ cười vô cùng ấm áp.

      Thối lui khỏi gian phòng Dung Chỉ, vừa lúc Tư Mã Lưu Vân tới đây, thấy nàng, thong dong dừng lại trước cửa phòng, cặp mắt buồn ngủ lập tức lên tinh thần.

      Nhìn chăm chú như vậy khiến Vãn Thanh kinh hãi, vội bước nhanh xuống cầu thang, cũng theo tới.

      Cơm nước với Tư Mã Lưu Vân xong, sai tiểu nhị lấy cho Dung Chỉ chút thức ăn, lúc lên cũng thấy dấu hiệu muốn ra khỏi phòng, ngược lại thấy Tư Mã Lưu Vân nhao nhao muốn xem bên ngoài, Vãn Thanh vốn muốn , lại muốn mình buồn bực ở trong phòng nên vẫn cùng ra ngoài.

      đường vẫn như cũ rất nhiều người, Tư Mã Lưu Vân cảnh giác bên cạnh Vãn Thanh, tấc cũng rời, chỉ sợ lần nữa bị tách ra, đến địa phương ít người mới thoáng thở phào nhõm.

      Tuy mười ngày nữa mới đến Đại hội võ lâm, nhưng người mang vũ khí rất nhiều, quét mắt lượt, muời người có chín người mang vũ khí.

      "Đừng chạy! Đứng lại!"

      nhàn nhã tản bộ cùng Tư Mã Lưu Vân, phía trước đột nhiên xông tới nữ hài bạch y xông tới chỗ hai người, sau lưng là nhóm nam nhân áo đen đuổi theo, nữ hài kia thấy chạy thoát, vội núp sau lưng Tư Mã Lưu Vân, nâng lên khuôn mặt non nớt, Vãn Thanh nhìn lại, nhiều lắm là mười mười hai tuổi, khuôn mặt nhắn mềm mại tràn đầy sợ hãi.

      "Ca ca tỷ tỷ cứu muội."

      Thanh non nớt khiến người ta đành lòng, nhìn đám người áo đen đổi theo tới, người người bên hông giắt đại đao, sắc mặt hung ác.

      "Thế nào?!"

      Tư Mã Lưu Vân bị thanh rống giận của người cầm đầu bọn áo đen bao phủ.

      "Tiểu tử, chớ xen vào việc của người khác!"

      "Ca ca!" Có thể là nhận thấy thân thể Tư Mã Lưu Vân chắn trước mặt Vãn Thanh, nữ hài cũng hết sức cơ trí kéo lấy vạt áo Vãn Thanh.

      "Chuyện gì cũng từ từ , sao nó lại chọc giận các vị đại ca rồi?" Sắc mặt Tư Mã Lưu Vân đầy thân thiện, cười nhìn mấy kẻ trước mặt.

      "Thức thời mau tránh ra cho lão tử! Tao rảnh giải thích với các ngươi, còn cút ngay cho tao!" Giọng điệu nam nhân cầm đầu vô cùng nóng nảy, mặt đỏ bừng cũng, nhìn ra được giờ phút này cực kỳ tức giận.

      "Nếu ta ’?” Có thể là do bị mấy tên này chọc giận, Tư Mã Lưu Vân luôn đúng mực cũng bắt đầu cũng bắt đầu tức giận.

      "?"

      Mấy kẻ bên kia cầm đại đao tay, vẻ mặt tùy thời có thể giết người.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Xuyên ] Đệ nhất ác phi - Hạ Ma Ma


      Edit: August97 (DĐ.LQĐ)




      Nữ hài níu chặt lấy vạt áo Vãn Thanh, xem nàng như cây cỏ cứu mạng, chết cũng chịu buông tay, nam nhân áo đen thấy Tư Mã Lưu Vân có dấu hiệu lui ra, cầm đại đao ra chiêu, hơn mười nam nhân áo đen lập tức xông đến, Vãn Thanh kéo nữ hài lui sang bên, đoàn người thích xem náo nhiệt cũng tụ lại.

      "Sao bọn họ lại đuổi theo muội?" Vãn Thanh nhìn nữ hài đứng bên kinh sợ quá độ, mới mười mười hai tuổi, sao lại chọc phải mấy kẻ này.

      "Muội, bọn họ muốn cướp ngọc bội của muội, muội cho, bọn họ đuổi theo muội." Vẻ mặt non nớt khiến người ta đành lòng, Vãn Thanh kéo nàng ra xa thêm chút nữa.

      Dù sao cũng gần đến đại hội võ lâm, đường cũng nhiều hiệp khách, thấy hơn mười nam nhân vây công mình Tư Mã Lưu Vân, từ đám đông lập tức xông ra giúp tay, bao lâu liền tách hai nhóm người ra.

      Nhóm người kia vẫn nhìn chằm chằm vị trí nữ hài, nhìn bức tường người đối diện, muốn tiến tới, nhưng cũng sợ nhóm người kia.

      "Hừ! Lần sau may mắn như vậy!" Ném lại câu ác ngôn, nam nhân dẫn đầu xoay người rời , mấy tên phía sau thấy thế cũng đều theo.

      Nữ hài tiến về phía trước mấy bước nhào vào trong lòng Tư Mã Lưu Vân, thanh thanh thúy hết sức non nớt.

      "Cám ơn ca ca!"

      Tư Mã Lưu Vân mỉm cười ngồi xuống vuốt ve đầu nàng, nhìn mấy người vừa ra tay hỗ trợ chung quanh, vội lời cảm tạ.

      "Nhà muội ở đâu, ta đưa muội trở về."

      "Phụ thân xuất môn rồi." Nữ hài cúi đầu, bàn tay kéo lấy y phục Tư Mã Lưu Vân gắt gao buông tay.

      "Vậy mẫu thân muội đâu?"

      "Mẫu thân chết rồi."

      "Nhà muội ở đâu a, còn có người thân khác ?"

      Nữ hài lắc đầu, ánh mắt sáng trong thẳng tắp nhìn Tư Mã Lưu Vân chăm chú.

      "Vậy…"

      Ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, có chút rối rắm biết làm thế nào cho phải.

      "Lúc nào phụ thân muội trở lại?"

      "Ngày mai."

      "Vậy muội cùng tỷ tỷ , ngày mai bọn ta lại đưa muội về nhà, được ?"

      Nhìn chăm chú vào tiểu nương kia, tuy mới mười mười hai tuổi, đầu cũng mới đến hông của Tư Mã Lưu Vân, nhưng đôi mắt đen nhánh đảo quanh giống như tính toán gì đó, khiến lòng người thấp thỏm.

      Tư Mã Lưu Vân mang nàng trở về khách điếm, cùng nhau ăn bữa ăn tối, dù sao ở cùng cũng tiện tiện, nên để nữ hài ở cùng Vãn Thanh.

      Vãn Thanh để nửa giường cho nàng, nhìn nàng ngủ trước, Vãn Thanh nghe thấy sát vách còn có động tĩnh, nghĩ đến Tư Mã Lưu Vân còn chưa ngủ, lại nhìn cửa phòng Dung Chỉ chút, hình như cũng đóng, trong lòng tò mò, liền qua, rón rén muốn xem xem làm gì ở bên trong.

      "Ngươi bậy bạ gì đó?!"

      Giọng của nữ nhân!

      Vãn Thanh mơ hồ, vừa nghe thấy thanh này liền cảm thấy tay nàng run đến lợi hại, có phần dám tin nhìn vào bên trong, đập vào mắt là hai bóng dáng hồng y xinh đẹp, hai khuôn mặt nghiệt, bên cạnh Dung Chỉ xuất nữ nhân dung mạo tuyệt sắc, quạt đỏ lông vũ quen mắt, Vãn Thanh dụi mắt nhìn kỹ, liền phát nữ nhân này chính là nữ nhân đụng phải đường.

      "Sư phụ chết, ta mấy chuyện này với ngươi cũng vô nghĩa, tóm lại chỗ ta có thuốc giải, sau này nên vì mấy chuyện này mà tìm ta."

      Giọng nữ nhân mang theo lửa giận, đôi mắt mị ánh mắt từ xuống dưới nhìn Dung Chỉ, "Nếu là chuyện khác, ngược lại ta rất thích."

      Bàn tay trắng nõn quyến rũ vuốt ve lồng ngực nửa mở của Dung Chỉ, Vãn Thanh buồn bực, biết có nên đẩy cửa vào hay , lại cảm thấy đột nhiên sau lưng có đôi tay đẩy nàng về phía trước, vừa khéo đụng cửa xông vào.

      Bàn tay của nữ nhân kia hề vì Vãn Thanh tiến vào mà thu hồi, Dung Chỉ thấy Vãn Thanh, có phần phiền não tránh thoát khỏi nữ nhân kia, Vãn Thanh tức giận nhìn phía sau, ra là Tư Mã Lưu Vân.

      "Ồ! trách được mấy ngày nay đều nhốt mình ở trong phòng chịu ra ngoài, ra là có mỹ nhân khác bầu bạn! Thanh Nhi thấy con người của chưa, người như vậy nàng còn theo làm gì!" Tư Mã Lưu Vân ghét bỏ nhìn Dung Chỉ, lại hếch cằm nhìn nữ nhân bên cạnh, "Là ngươi!" (DĐ.LQĐ)

      Nhướng mày, chỉ cảm thấy khí cương cứng.

      Nàng ta quyến rũ cười tiếng, cực kỳ động lòng người, hai mắt nhìn chằm chằm mấy người trước mặt, nụ cười kiều mỵ.

      " như thế nào, ngươi là cái thá gì?!"

      "Thanh Nhi." Dung Chỉ do dự chút, mở miệng cũng biết như thế nào.

      " xin lỗi."

      Nhìn Dung Chỉ, lại nhìn khoảng cách gần kề của với nữ nhân kia, thường ngày cực kỳ bài xích nữ nhân, lại ngoại lệ với nàng ta, khiến lòng nàng như bị rơi xuống hố sâu.

      Nhấc chân sải bước ra ngoài, Tư Mã Lưu Vân theo, vừa ra cửa, cửa phòng phía sau liền “phịch” tiếng đóng lại, mơ hồ nghe thấy bên trong truyền tới thanh nữ nhân kia, "Có cái gì mà đuổi theo, nếu tin ngươi, há có thể tin mấy chuyện vừa rồi."

      Trong lòng Vãn Thanh rất rối rắm, bóng đêm càng đen, cũng lười suy nghĩ nhiều, trở về phòng trèo lên giường liền ngủ, có chuyện trong lòng khó ngủ, trời sắp sáng mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

      Khi tỉnh lại nữ hài kia còn bên cạnh nàng, nhìn sắc trời chút, nắng lên cao ba sào, vừa mới đẩy cửa ra thấy Tư Mã Lưu Vân mang theo nữ hài về phía bên này, trong tay cầm rất nhiều đồ ăn vặt cùng búp bê.

      "Tỷ tỷ, tỷ xem, đều là ca ca mua cho muội." Sắc mặt nàng vô cùng hưng phấn, mắt đen đảo rất nhanh, mười phần đáng .

      "Đúng rồi, muội tên là gì?"

      "Vương Xúc ." (Bản CV và Translate đều ghi vậy)

      cái tên rất khí, nhịn được nâng mắt nhìn cửa phòng Dung Chỉ, vẫn đóng chặt như cũ, có người nào ra ngoài.

      "Ta mua rất nhiều đồ ăn vặt, nàng chưa ăn điểm tâm sáng, chắc cơm trưa cũng chưa dùng, cùng nhau ăn ." Tư Mã Lưu Vân cố ý tiến lên ngăn ánh mắt của nàng lại, Vương Xúc đứng giữa hai người cười ngọt ngào.

      ngày trôi qua rất nhanh, Dung Chỉ vẫn đến tìm nàng, mặc dù trong lòng rất Vãn Thanh thất vọng, nhưng cũng muốn tìm , trong lòng cảm thấy may mắn khi gặp được Tư Mã Lưu Vân đường, nếu Dung Chỉ với nữ nhân kia thực có gì đó, ít ra có có thể đưa nàng về.

      Sáng sớm thấy bóng dáng Vương Xúc , Vãn Thanh vòng quanh lầu hai khách điếm mà thấy, vừa định xuống lầu xem chút, lại thấy đôi giày quen thuộc ở cửa cầu thang, ngẩng đầu nhìn lên, Dung Chỉ bưng thức ăn lên lầu.

      Trầm mặc nhường đường, bước chân Vãn Thanh có phần gấp gáp nóng nảy chạy xuống lầu dưới.

      "Thanh Nhi."

      Thanh Dung Chỉ hơi khàn, Vãn Thanh quan sát phần thức ăn trong tay , có hai phần.

      "Sư phụ." khỏi buồn bã, trong lòng có gì đó nghẹn lại, chỉ muốn nhanh chóng rời .

      "Thanh Nhi có tin ta?" Ánh mắt Dung Chỉ vô cùng nghiêm túc, trong cặp mắt đen nhánh ngoại trừ mong đợi còn có mấy phần khẩn trương.

      "Tin, sao lại tin, người làm gì cần thiết phải báo cáo với ta." Vội vã , vừa dứt lời, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng Tư Mã Lưu Vân, bước nhanh xuống lầu.

      Trong mắt Dung Chỉ mấy phần rối rắm, lại như cũ giương mắt nhìn Vãn Thanh xuống lầu, bưng thức ăn vào cửa phòng.

      "Thanh Nhi." Khuôn mặt Tư Mã Lưu Vân nhàng khoan khoái, nắm tay Vương Xúc , hai người hình như rất hợp."Hôm nay đưa nàng ấy về, sao, có phải bỏ được hay ?"

      "Ừm." Vãn Thanh gật đầu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nõn nà của Vương Xúc , Vương Xúc cùng Tư Mã Lưu Vân vào phòng giúp nàng thu dọn đồ đạc, lâu mới ra ngoài, Vãn Thanh vẫn đứng ở ngoài cửa, mặc dù trong phòng Dung Chỉ có động tĩnh gì, nhưng cảm giác yên tĩnh này lại càng khiến trong lòng nàng khó chịu.

      Dọc đường Vương Xúc rất sôi nổi, tay nắm lấy tay Tư Mã Lưu Vân, thế nào cũng buông ra, mới chỉ mấy ngày, lại lệ thuộc vào nhiều như vậy.

      theo nàng hơn nửa canh giờ, mới đến trung tâm Phù Thành, nhìn phủ Minh Chủ sang trọng trước mắt, Tư Mã Lưu Vân sửng sốt, mặc dù có hứng thú gì với Đại hội võ lâm, nhưng khi còn bé từng được thấy, đây ràng là chỗ ở của Võ Lâm Minh Chủ.

      "Xúc , đây là nhà muội?" Có chút khó tin, Tư Mã Lưu Vân vừa dứt lời, hai thủ vệ ở đại môn liền cung kính đón người, hô lớn “Tiểu thư”.

      "Phụ thân ta trở về chưa?" Thanh Vương Xúc giòn giã, giống như hoàn toàn chú ý tới sắc mặt của Tư Mã Lưu Vân.

      " trở lại."

      " thôi, Tư Mã ca ca."

      Như cũ dắt tay Tư Mã Lưu Vân chịu buông ra, Vãn Thanh theo phía sau có chút bất đắc dĩ, vốn muốn vào cũng bị Tư Mã Lưu Vân kéo vào.

      "Ai ôi tiểu thư, mấy ngày nay người đâu! Sao bây giờ mới trở lại?!"

      Vừa mới tiến vào bao lâu, nam nhân mặc trường bào khúm núm khom lưng tiếp đón, xem bộ dáng chắc là quản gia.

      "Phụ thân ta ở đâu?"

      "Ở thư phòng, vừa về thấy tiểu thư có trong phủ, lão gia nổi giận, vừa lúc, tiểu thư nhanh nhanh tới xem chút." Dẫn đường phía trước, sắc mặt quản gia khó coi, "Mấy vị này là?"

      "Đây là ân nhân cứu ta, ta mang gặp cha, ta muốn để bọn họ ở lại trong phủ." Lời của Vương Xúc khiến Tư Mã Lưu Vân dừng bước.

      "Xúc , ta chỉ là đưa muội trở lại, ca ca cũng có chuyện phải làm, thể lưu lại."

      "Phụ thân!" Lúc này Vương Xúc cũng để ý nữa, dắt tay Tư Mã Lưu Vân la to chạy vào bên trong.

      bao lâu, trước mặt liền nhìn thấy gian phòng lớn treo tấm biển “Thư phòng”. Trước cửa viện là vường hoa tím, thanh giòn tan của Vương Xúc vang lên từ ngoài cửa hổi lâu, trong phòng mới ra người.

      Trường bào đỏ thẫm khí phách, tóc đen dài dùng Tử Kim trâm cố định, phần còn lại rũ thẳng xuống bên hông, ngoại bào màu xanh lá khoác ngoài, trái lại cách phối màu rất đẹp, nhìn về khuôn mặt nam nhân phía trước, mắt to mày rậm sống mũi cao, da thịt mật ong, môi đỏ thắm, mặc dù tuổi hơi lớn, nhưng cũng hết sức mê người.

      Chiều cao tương đương với Tư Mã Lưu Vân, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn nữ nhi trước mặt, ngẩng đầu có chút xin lỗi.

      " là xin lỗi công tử cùng tiểu thư, mấy ngày nay làm phiền hai người chăm sóc cho Xúc rồi." Thanh cũng rất khiêm tốn lễ độ.

      " sao, nhưng… ngài là Minh Chủ?" Tư Mã Lưu Vân vẫn có phần tin tưởng, dáng vẻ bình tĩnh của nam nhân mặc dù rất có khí phách, nhưng điều này cũng quá trùng hợp.

      "Đúng vậy, giống sao?" khuôn mặt mang nụ cười hài hước, Vương Xúc được dắt tay đứng bên cạnh, lại như cũ chịu buông tay Tư Mã Lưu Vân ra.

      "Phụ thân, con rất thích ca ca, con muốn để huynh ấy lưu lại cùng con luyện võ, có được ?"

      Thanh bá đạo vang dội chung quanh mấy người, đôi mắt đen nhánh của Vương Xúc lên mấy phần bá đạo chiếm hữu, giống hài đồng bình thường.
      kendy.le1994 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :