1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đệ nhất ác phi - Hạ Ma Ma (Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 10: Ngẫu nhiên dịu dàng

      Edit: August97 ()

      Hoàng đế bá đạo vòng quanh hông của Thượng Hải Thanh Yên, ngũ quan lạnh lùng đầy khẩn trương.

      Tóc Thượng Hải Thanh Yên bị nước thấm ướt, khuôn mặt cũng biết là nước mắt hay nước hồ, được Hoàng đế đưa lên bờ, y phục đơn bạc trượt xuống hơn phân nửa, ngồi bờ ngừng ho khan, thân thể gầy gò khiến người ta đau lòng, bao lâu sau hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.

      "Hoàng thượng, trước tiên hãy đưa Thanh Yên trở về ."

      Hoàng đế gật đầu, cởi ngoại bào người khoác vào người , thị vệ biết từ đâu dẫn chiếc xe ngựa chạy đến, dìu Thượng Hải Thanh Yên vào trong xe, Hoàng đế cũng vào theo, thị vệ thông thạo quay đầu xe ngựa chạy tới cửa sau thanh lâu, Vãn Thanh cũng biết nơi này còn có cửa sau, nhìn dáng vẻ Hoàng đế chắc chắn ít lần bằng lối này.

      Mang Thượng Hải Thanh Yên vào phòng, nhìn thân ướt sũng của , Hoàng đế nhíu mày, phất phất tay với Vãn Thanh cùng thị vệ xông vào, ý bảo bọn họ rời .

      Vãn Thanh ra khỏi cửa, núp ở phía sau chân tường nghe động tĩnh bên trong, cũng dám thò đầu ra nhìn.

      Tựa hồ giúp Thượng Hải Thanh Yên thay quần áo, cũng có động tĩnh gì đặc biệt, qua hơn khắc mới nghe được bên trong có tiếng người chuyện, có lẽ Thượng Hải Thanh Yên tỉnh.

      "Hoàng, hoàng thượng." Thanh Thượng Hải Thanh Yên có chút nghẹn ngào, Vãn Thanh tâm ngứa, nhịn được thò đầu ra nhìn.

      "Là lỗi của ta, sau này ta đối xử với ngươi như thế nữa, chuyện qua để nó qua ." Sắc mặt Hoàng đế biến chuyển, nhưng vẫn cứng rắn ôm lấy Thượng Hải Thanh Yên.

      Khuôn mặt tái nhợt của Thượng Hải Thanh Yên hơi ửng hồng, thẹn thùng rúc vào trong ngực Hoàng đế, nhưng mà mặt lại vẫn vẻ lo lắng, "Hoàng thượng trách ta sao?"

      "Coi như chưa từng có chuyện này, Thanh Yên cứ giống như thường ngày, gọi ta Thiên Ngạo là được, vừa rồi thấy ngươi nhảy hồ tự vẫn, ba hồn của ta mất hai, nếu cuộc đời này còn được gặp lại ngươi, cuộc sống này xũng còn ý nghĩa." Thanh Hoàng đế đầy thương tiếc, bàn tay đặt sau lưng Thượng Hải Thanh Yên, nhàng vuốt ve.

      "Thiên Ngạo." Thượng Hải Thanh Yên nhịn được, nước mắt ào ào rơi xuống, mắt thấy hai người bên trong càng ngày càng đậm tình mật ý, lúc này Vãn Thanh mới nhớ tới Dung Chỉ, vỗ đầu cái thầm mắng chính mình, tại sao lại quên mất .

      Nhắn với Nhị chưởng quỹ lại với Thượng Hải Thanh Yên rằng nàng phải , Vãn Thanh liền trở về Mộc phủ, khiến Vãn Thanh kỳ quái chính là khi nàng trở về cũng trở lại, lúc gõ cửa cũng giận dữ, càng tỏ ra tức giận với nàng, ngược lại nở nụ cười xin lỗi nàng, cảm thấy thời tiết quá nóng nên trở lại trước.

      Khác thường như thế, cũng khiến Vãn Thanh quen, nhưng cũng may mắn, chỉ cần tức giận, thế nào cũng tốt.

      Chuyện của Thượng Hải Thanh Yên cùng Hoàng đế giải quyết sai biệt lắm, Vãn Thanh cũng muốn nhanh chóng rời địa phương này, mỗi ngày ở trong phủ trải qua cuộc sống nhàm chán, nàng chịu được, nhưng lại biết ăn như thế nào với phụ mẫu.

      "Muội muội?"

      Vừa vừa nghĩ, nhất thời chú ý đến Mộc Vân Hạc ở trước mặt, trong tay Mộc Vân Hạc mang theo hai bao điểm tâm, nhìn bộ dáng Vãn Thanh cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ mỉm cười.

      " nghĩ gì mà nhập thần đến như thế, đường chú ý cẩn thận chút."

      Mộc Vân Hạc vừa dứt lời, con tuấn mã nhanh chóng xông đến, đường cái người đến người , cũng hề chạy chậm lại, tốc độ cực nhanh chạy tới hướng này, Mộc Vân Hạc cả kinh, vội ném hai bao điểm tâm cầm trong tay ra, ôm chặt lấy Vãn Thanh đứng bên cạnh.

      Chủ nhân con ngựa kia thấy ngựa mình chuẩn bị đụng phải người khác vội kéo chặt cương ngựa, áp sát quá gần nên khó mà ghìm lại, Vãn Thanh cùng Mộc Vân Hạc tránh thoát, trái lại người kia lại ngã xuống.

      "Vị tiểu ca này, đường cái sao có thể cưỡi ngựa như thế, tốc độ nhanh như vậy nếu đụng phải người khác làm sao!" Mộc Vân Hạc thiện ý nhắc nhở, thấy kia người kia ngã mặt đất muốn tiến lên dìu, vậy mà lại ngẩng đầu nhìn lên, là Phong Huyền Dịch.

      Toàn thân khoác trường bào hắc y càng thêm tuấn, thối mặt tức giận, khi thấy người nọ là Vãn Thanh giọng càng thêm khó nghe:

      "Đúng là thấy ngươi liền gặp xui! Sao cút xa chút!"

      Lời của Phong Huyền Dịch khiến Mộc Vân Hạc là kẻ luyến muội cực kì khó chịu, Phong Huyền Dịch vốn đứng dậy muốn , nhưng lại cố ý ngăn cản trước con ngựa kia:

      "Vương Gia, ngươi thiếu chút nữa đụng vào muội muội ta, sao ngươi có thể lờ như thế?!"

      "Đụng phải ư? Bổn vương đụng vào nàng khi nào?"

      "Ngươi!"

      " cần đâu đại ca, Vương Gia làm rất nhiều chuyện tốt, được trời cao che chở, vốn muội mới là người bị đụng phải, nhưng chính lại ngã ngựa, đó cũng là loại báo ứng, con người cần so đo với loài chó, chúng ta so đo với làm gì."

      Vãn Thanh tiến lên kéo Mộc Vân Hạc qua, dù sao sau này vẫn muốn tiến vào triều đình, thể có quá nhiều xung đột với Phong Huyền Dịch, nhưng trong câu vẫn là nhịn được chửi Phong Huyền Dịch đôi câu.

      "Ngươi có ý gì?! lại ràng cho Bổn vương! Ngươi ai là chó?!"

      Phong Huyền Dịch sắc mặt khó coi, níu Vãn Thanh xoay người , sức lực rất lớn, Vãn Thanh bị kéo đến đau đớn.

      Mộc Vân Hạc vốn muốn so đo, nhưng nhìn thấy bộ dáng dã man của Phong Huyền Dịch nhịn được lên tiếng:

      "Vương Gia! Thỉnh tự trọng! Thanh Nhi ta còn là nương tử của ngươi, có nghĩa vụ phải chịu đựng bạo lực của ngươi!"

      Hung hăng hất tay hai người ra, Mộc Vân Hạc kéo Vãn Thanh về phía sau, "Có chuyện gì cứ nhằm vào ta!"

      "Đại ca!"

      Vãn Thanh nghĩ muốn xông lên phía trước lại bị ngăn lại, Mộc Vân Hạc thực thương muội muội này, chức quan của Phong Huyền Dịch biết lớn hơn bao nhiêu, lại là đệ đệ Hoàng đế, nếu sau này trả thù, vậy

      "Hừ!" Phong Huyền Dịch tiếp tục nhiều lời, xoay người nhảy lên lên ngựa rời .

      "Huynh sợ trả thù sao?" Ánh mắt Vãn Thanh buồn bã, nếu Phong Huyền Dịch nhằm thẳng vào nàng nàng cũng sợ gì.

      "Chút quan chức sao quan trọng bằng Thanh Nhi.”

      Mộc Vân Hạc mỉm cười, xoay người tìm điểm tâm, lúc nãy bị ném mạnh ra, tất cả đều dập hỏng, nhặt lên túi đồ ném cho tên khất cái đứng bên, Mộc Vân Hạc thở dài, “Thanh Nhi muốn ăn cái gì, ta mua cho muội.”

      cần, buổi tối ăn cơm là được.”

      Cùng Mộc Vân Hạc trở về, thời điểm cơm tối Mộc Thiên Hải muốn gặp bằng hữu Vãn Thanh, bảo Vãn Thanh mang Dung Chỉ cùng ăn cơm, Vãn Thanh đứng trước cửa phòng Dung Chỉ, gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nhàng.

      Trong lòng có chút thấp thỏm, mặc dù biết sớm muộn cũng phải gặp bọn họ, nhưng lại sợ với tính tình này của Dung Chỉ, đến lúc đó vài lời bọn họ thích nghe.

      “Sao vậy?” Dung Chỉ thấy bộ dáng Vãn Thanh muốn lại thôi nhíu mày.

      “Phụ thân ta bảo buổi tối gọi người cùng nhau dùng cơm, để người trong nhà gặp người chút.”

      “Tốt.” Trái lại đồng ý cực kỳ sảng khoái, Dung Chỉ mỉm cười nhìn Vãn Thanh. “Cái này có gì muốn với ta.”

      phải, chỉ là, ta muốn , sư phụ, buổi tối lúc ăn cơm, người có thể hơi ôn hòa chút hay .” Vãn Thanh nhìn có chút lo lắng, nếu trước mặt mọi người cau có mặt mày, chỉ sợ Mộc Thiên Hải để mang nàng .

      “Ngươi muốn vi sư rất hung hãn sao?” Ánh mắt diêm dúa lẳng lơ nhìn Vãn Thanh, trong mắt Dung Chỉ đầy vẻ vui.

      , phải. Chỉ là tính tình sư phụ có vẻ, sợ phụ thân ta thưởng thức được tính tình sư phụ, ta lại rất ưa thích, ha ha ha.”

      Vãn Thanh tươi cười vặn vẹo, sắc mặt Dung Chỉ thay đổi.

      Có phần nhịn được nhìn Vãn Thanh. “Ta biết rồi.”

      “Vậy… vậy ta trước?” Vãn Thanh thử xem xét ánh mắt của , nhưng lại hung hăng trợn mắt nhìn nàng.

      “Gấp cái gì!”

      “Sư, sư phụ còn muốn làm gì?”

      “Sợ ta sao?”

      sợ.”

      “Vậy ngươi run cái gì!”

      “Muỗi quá nhiều, ta khó chịu.” Vãn Thanh tươi cười nhìn mắt, ánh mắt Dung Chỉ vui.

      “Sợ sợ, cần gì tìm cớ, về sau vi sư chú ý tận lực ôn hòa chút.” Gương mặt trắng nõn của Dung Chỉ lên mấy phần ửng đỏ khả nghi, quay đầu trợn mắt nhìn Vãn Thanh, “Đứng xa như vậy làm gì!”

      Vãn Thanh có chút sững sờ, lại dám cãi lời , lấy ghế ngồi bên cạnh .

      “Thanh Nhi, vi sư mấy ngày nay suy nghĩ chút về chuyện của chúng ta.”

      “Vâng.” Mơ hồ cảm thấy chuyện muốn rất quan trọng, Vãn Thanh cũng dựng lỗ tai lên.

      “Đêm đó mặc dù phải cố ý, nhưng chuyện xảy ra, vi sư phụ trách đối với ngươi.” Khuôn mặt Dung Chỉ càng đỏ, cũng quay đầu nhìn Vãn Thanh.

      Vãn Thanh biết gì, Nhưng chẳng lẽ muốn kết hôn với nàng?

      “Cho nên sau này ngươi được trò chuyện với nam nhân xa lạ, nếu bị vi sư nhìn thấy…” ngờ cũng bá đạo như vậy, ánh mắt Dung Chỉ như dao hung hăng nhìn chằm chằm Vãn Thanh.

      Uy hiếp! Trong lòng Vãn Thanh thấp thỏm, “Ha ha, tất nhiên, tất nhiên .”

      “Nếu ngươi tịch mịch tìm vi sư là được.” Dung Chỉ nghiêng đầu sang chỗ khác, sắc mặt hơi vặn vẹo, tính cách của mà có thể như vậy cũng dễ dàng.

      “Hả?” Hai mắt Vãn Thanh tỏa sáng, còn muốn hỏi nữa, nhưng lại bắt đầu đuổi người, trực tiếp đem Vãn Thanh đẩy ra ngoài cửa.

      “Sư phụ!”

      Đứng ngoài cửa kêu mấy tiếng cũng có dấu hiệu mở cửa, với tính cách kia nhất định là xấu hổ, biết tại sao trong lòng Vãn Thanh có phần vui sướng.

      Cơm tối đến, quản gia tới gọi hai người ăn cơm, lúc gọi Dung Chỉ lại bị Vãn Thanh gọi lại, tối nay trăng sáng, nàng cũng muốn nhanh chóng nhìn thấy .

      phụ.”

      Vãn Thanh gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào, Dung Chỉ thấy Vãn Thanh vào có chút giật mình, nhanh chóng mặc y phục, nhưng vừa mới nhìn thoáng qua, Vãn Thanh thấy ràng, Dung Chỉ thay quần áo.

      “Tại sao gõ cửa?”

      Trong cặp mắt phượng hẹp dài có phần trách cứ, kéo lại vạt áo trước ngực, Dung Chỉ tới.

      hôm nay mười phần thu liễm, thân trường bào vàng kim nhạt vừa vặn khoác vào dáng người cao ngất kia, bên hông đeo đai lưng kim lục sắc khảm chỉ vàng, bên trái đeo khối phỉ thúy trong suốt, chân trần chưa kịp giày đứng mặt đất, kéo kéo y phục, thấy ánh mắt mê mẩn của Vãn Thanh có chút vui.

      “Nhìn cái gì?”

      “Nhìn sư phụ.”

      Vãn Thanh cười khẽ, đưa đôi giày xanh nhạt qua cho , biết lâu như vậy, cũng chưa từng thấy mặc y phục màu khác, hôm nay sao lại biết thu liễm như thế.

      Dung Chỉ cúi đầu, tóc dài dùng cây trâm bạch ngọc hơi cố định, còn dư lại rũ xuống sau lưng, ngũ quan lập thể cùng phong thái mị khiến người ta mê muội, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh trăng càng thêm đẹp mắt, ngón tay thon dài linh hoạt mang giày vào.

      thôi.”

      Dung Chỉ đứng lên, toàn thân nhiều hơn phần khí chất tuấn hào phóng xen lẫn mị, thấy thế nào cũng mười phần hấp dẫn.
      Last edited by a moderator: 10/9/14

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 11: Nhân tài


      Edit: August97 ()




      Có lẽ Mộc Thiên Hải lần đầu tiên thấy Vãn Thanh có bằng hữu ở trong phủ, nên già trẻ lớn bé trong phủ cũng tụ tập, hơn nữa thức ăn cũng phong phú chưa từng có từ trước tới nay.

      Lúc Vãn Thanh qua, Mộc Thiên Hải ngồi ở ghế , phía dưới bên trái Hạ Uyển Dung, bên phải là Mộc Vân Hạc cùng Mộ Chiết Lan, Vãn Thanh tới ngồi bên cạnh Hạ Uyển Dung, Dung Chỉ thấy nàng ngồi xuống, vẻ diêm dúa lẳng lơ cũng thu liễm ít, mỉm cười ôn hòa cũng khiến nhìn giống nam nhân đường hoàng chính khí.

      "Bái kiến Bá phụ bá mẫu, huynh trưởng."

      Thanh dịu dàng cũng ít mấy phần nóng nảy, hôm nay Dung Chỉ giống ngày thường chút nào.

      Mộc Thiên Hải cười hào sảng, lúc đầu khi thấy nam nhân tuấn như vậy, ánh mắt có phần quái dị, nhưng vẫn bình tĩnh lại.

      "Đều ngồi xuống ssi."

      Hạ Uyển Dung dịu dàng nhìn Dung Chỉ, ánh mắt hòa ái, "Thanh Nhi làm phiền cậu phí tâm chăm sóc, ta thay Thanh Nhi kính cậu ly."

      Dung Chỉ cười yếu ớt, phượng mâu hẹp dài ngăn nổi mỵ, " có gì, ta chỉ bảo vệ đồ nhi của ta mà thôi."

      "Cậu là sư phụ Thanh Nhi?" Giọng Mộc Vân Hạc ngồi đối diện đầy nghi ngờ, chuyện bị ném gối lần trước khiến có ấn tượng tốt với tên Dung Chỉ này.

      "Ừ." Dung Chỉ gật đầu, khuôn mặt Mộc Thiên Hải cùng Hạ Uyển Dung cũng trở nên cung kính ít, mới vừa rồi chỉ coi như hậu bối.

      "Nếu là sư phụ Thanh Nhi, vậy xin thứ cho ta vô lễ." Thanh Mộc Vân Hạc đầy vẻ xin lỗi, mặt mũi áy náy.

      " sao, thiên tư Thanh Nhi rất tốt, học biết mười."

      "Vậy vị sư phụ này, cậu dạy Thanh Nhi những gì?" Ánh mắt Mộc Thiên Hải khẩn thiết khác thường, Vãn Thanh ngồi ở bên cạnh Dung Chỉ, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt kia cũng có phần bội phục .

      "Ta là thầy thuốc, tất nhiên là dạy y thuật."

      "Ồ, đây chính là điều tốt, Thanh Nhi còn phải theo sư phụ hchăm chỉ hảo học hỏi." Thần sắc Mộc Thiên Hải sảng khoái, phất phất tay sai nha đầu xuống đưa lên vò rượu, tự mình rót ly, lại rói cho Dung Chỉ chén.

      "Trước tiên ta thay Thanh Nhi tạ ơn công sức dạy dỗ của sư phụ."

      " sao, bá phụ cần khách khí như thế." Ánh mắt Dung Chỉ liếc nhìn Vãn Thanh, tựa hồ khoe khoang tùy cơ ứng biến rất giỏi. ()

      "Muội muội, bái sư khi nào vậy, sao nghe muội gì." Thái độ Mộc Vân Hạc mặc dù có tốt lên, nhưng đối với còn hết sức hoài nghi, nhìn ánh mắt của mặt ngoài hết sức hiền hòa, nhưng vẫn mở miệng hỏi Vãn Thanh.

      "Hơn tháng rồi, lúc đó ở vương phủ, bên cạnh có ai nên cũng biết với người nào." Vãn Thanh cười , "Sư phụ đối đãi với muội rất tốt, lúc ở trong vương phủ cũng đều nhờ chăm sóc."

      "Vậy xin hỏi đại danh sư phụ?"

      "Dung Chỉ."

      "Là bằng hữu Vương Gia sao? Sao lại ở trong vương phủ?" Có thể do quá nhiều, vẻ mặt Mộc Thiên Hải ngược lại có mấy phần nghi ngờ.

      "Coi như vậy." Dung Chỉ cười khẽ, "Nhưng có thâm giao."

      "Vậy cũng tốt, về sau liền ở lại trong phủ dạy Thanh Nhi , dù sao cuộc sống sau này cũng nhàn hạ." Mộc Thiên Hải mỉm cười, lại giơ ly rượu lên.

      Mộc Vân Hạc cũng gì , chỉ nhìn chằm chằm toàn bộ hảnh vi của Dung Chỉ hồi lâu, ánh mắt kia khiến Vãn Thanh cũng có chút thoải mái, Dung Chỉ chì mỉm cười theo .

      Hình như tâm tình Mộc Thiên Hải tệ, kéo mấy người Mộc Vân Hạc cùng Dung Chỉ uống mấy hũ lớn, cho đến khi Hạ Uyển Dung nhịn được sai hạ nhân được đưa rượu lên nữa mới dừng lại, tửu lượng Dung Chỉ khá được, nhưng từ khuôn mặt ửng hồng kia vẫn có thể nhìn ra có phần say, Mộc Vân Hạc sắp bất tỉnh, Mộ Chiết Lan săn sóc đỡ , vẻ mặt áy náy.

      "Mẫu thân, con dìu Vân Hạc về trước."

      Hạ Uyển Dung thấy Mộc Vân Hạc say thành cái dạng này cũng nhẫn tâm, phất tay để bọn họ , lại gọi hai hạ nhân khác đỡ Mộc Thiên Hải về.

      "Tửu lượng của sư phụ rất tốt, hôm nay cũng muộn, sớm trở về nghỉ ngơi , Thanh Nhi, mang sư phụ trở về."

      Vãn Thanh quay đầu, đình viện cũng chỉ còn lại hai người, bước chân Dung Chỉ có phần ổn, phía trước lệch trái lệch phải, Vãn Thanh thấy ổn, liền tiến lên đưa tay khoác tay trái của lên vai nàng, bên tai phả đến cỗ hơi thở nóng rực xen lẫn nồng đậm mùi rượu, Vãn Thanh nhíu mày bước nhanh hơn.

      "Thanh Nhi." Thanh Dung Chỉ mang theo chút men say, ánh mắt diêm dúa lẳng lơ dừng người Vãn Thanh, lên mấy phần tính toán.

      Vãn Thanh chỉ cho là say, tùy tiện ứng đáp mấy tiếng, liền mang vào trong phòng, Dung Chỉ thân hình cao lớn, đem mang lên giường dễ dàng, thở hổn hển tựa vào bên giường, còn Dung Chỉ nằm giường.

      Nhìn lướt qua nam nhân bởi vì men say mà càng thêm mê người, Vãn Thanh quay người sang, thời gian còn sớm, nàng quả hơi mệt.

      Vừa định đứng dậy tay lại bị kéo, Vãn Thanh quay đầu lại, biết từ khi nào, Dung Chỉ nửa say mở mắt, Vãn Thanh kỳ quái nhìn , lại dùng lực lại kéo nàng xuống, lật người lăn đè lên người nàng.

      Cảm giác người hồi áp bức, khuôn mặt Dung Chỉ gần trong gang tấc, Vãn Thanh bối rối, con ngươi loạn chuyển.

      Khuôn mặt ửng đỏ của Dung Chỉ cùng con ngươi mị càng thêm mê người, đôi môi đỏ thắm khẽ đóng khẽ mở, ngón tay thon dài vuốt ve gò má Vãn Thanh, Vãn Thanh chỉ cảm thấy mùi rượu trước mặt phả đến khiến nàng thở được, lại kinh ngạc khác thường hôm nay của Dung Chỉ , muốn giãy giụa, lại bị ép tới thể động đậy. (LQĐ)

      "Sư, sư phụ." Khoảng cách quá gần, Vãn Thanh cũng nhịn được đỏ mặt, quay đầu muốn tránh thoát .

      Hơi sức Dung Chỉ rất lớn, tay giữ cổ tay giãy giụa của Vãn Thanh đặt đỉnh đầu, giữ chặt thể động đậy, tay khác trượt vào mái tóc Vãn Thanh, hết sức dịu dàng, chưa từng thấy qua Dung Chỉ như vậy, Vãn Thanh bị hù , nhưng càng sợ làm gì đó, dù sao lần đó là nàng lừa , nếu cho là hai người ở cùng chỗ, vậy lần này.

      "Sư, sư phụ, người… người định làm gì." Tránh né ánh mắt nóng bỏng kia, mơ hồ cảm thấy xảy ra chuyện gì, Vãn Thanh đỏ mặt.

      "Thanh Nhi." Thanh nỉ non vang lên bên tai Vãn Thanh, ngoài cửa sổ đen kịt, chẳng biết lúc nào trăng sáng cũng trốn vào trong đám mây đen, chỉ có thể mượn ánh sáng yếu ớt từ hai cây nến nhìn vẻ mặt Dung Chỉ.

      Sắc mặt ửng đỏ khác thường, tóc dài buông xõa người Vãn Thanh, vung tay lên, dập tắt hai ngọn nến duy nhất, chung quanh tối đen như mực, trong bóng tối, Vãn Thanh chỉ có thể cảm giác người nàng đè ép vật nặng, nồng đậm mùi rượu cùng hô hấp nóng bỏng phun mặt, mơ hồ có thể cảm giác được Dung Chỉ chớp mắt nhìn nàng, trong đêm tối vẫn có phần dọa người.

      "Sư, sư phụ." Kêu mấy tiếng cũng nghe thấy tiếng của Dung Chỉ, lại cảm giác bàn tay kia bắt đầu dao động người nàng, Vãn Thanh thận trọng hô: "Sư phụ, người làm sao vậy?"

      Dung Chỉ như cũ trả lời, chỉ cảm thấy đôi môi ấm áp chậm rãi áp xuống, mùi rượu mang theo mùi thơm của bản thân áp vào trong miệng nàng, Vãn Thanh cau mày, Dung Chỉ chưa bao giờ chủ động qua như vậy, hôm nay là bị kích thích gì vậy?

      Dùng sức giãy giụa vẫn như cũ bằng hơi sức của lớn, này mềm mại tay có chút lạnh lẽo sờ ở mặt mình làm cho người ta có chút rợn cả tóc gáy, Vãn Thanh ho hai tiếng, ngăn trở Dung Chỉ muốn hơn xuống động tác.

      Dung Chỉ dừng chút, nhưng thu lại dáng vẻ, vẫn đứng dậy, lại nằm ngực Vãn Thanh, hồi lâu cũng thấy có động tĩnh gì, Vãn Thanh cử động, lại phát dùng lực, cánh tay tránh thoát ra ngoài đẩy cái, lại nghe được tiếng hít thở đều đều, tựa như ngủ thiếp .

      Vãn Thanh thở ra hơi, cẩn thận đặt lên giường, đắp chăn xong mới ra ngoài.

      Ngủ muộn, hôm sau Vãn Thanh cũng dậy rất muộn, cũng có người đến gọi mình, ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, lúc thức dậy muốn tìm Dung Chỉ xin lỗi, rối rắm hồi lâu mới qua gõ cửa, lại phát có ở đây.

      Ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh, Vãn Thanh nghi ngờ ra ngoài nhìn chút, khó khăn tìm hồi lâu mới nhìn thấy toàn thân bạch y đứng chung chỗ với Mộc Thiên Hải, hai người cùng nhau chuyện trò vui vẻ, biết cái gì, lại dụ dỗ Mộc Thiên Hải nở nụ cười.

      Vãn Thanh đứng cách đó xa, thấy vậy cũng lười quấy rầy, trở về đánh răng ăn điểm tâm mới ra ngoài dạo trong sân, vừa ra liền thấy Dung Chỉ dẫn Mộc Thiên Hải mặc quan phục tới, chẳng biết lúc nào Mộc Vân Hạc cũng xuất , đứng bên cạnh hai người nở nụ cười, ánh mắt thành kiến thường ngày hoàn toàn thấy.

      Kỳ quái với tốc độ thu phục lòng người của Dung Chỉ, Vãn Thanh nhìn những người kia tới.

      "Thanh Nhi." Mộc Vân Hạc tinh thần sảng khoái, nở nụ cười, xem ra hôm nay rất vui vẻ.

      "Đại ca, phụ thân, sư phụ." Vãn Thanh liếc mắt nhìn Dung Chỉ, cũng ngại ngùng, nụ cười so với thường ngày đẹp mắt hơn nhiều. "Sao lại vui vẻ như thế, có chuyện gì vui sao?"

      "Bệnh cũ của phụ thân tái phát, Dung Chỉ sư phụ tặng chút đông trùng hạ thảo, nhìn tinh thần phụ thân có phải tốt hơn nhiều hay ." Giọng Mộc Vân Hạc vô cùng hưng phấn, giống như đưa cho .

      "Có phải là nha đầu con cho Dung Chỉ sư phụ hay ? Sáng sớm dẫn tới Hãn Huyết Bảo Mã của Cáp Xích Quốc, nhìn vẻ vui mừng của đại ca con kìa." Mộc Thiên Hải nở nụ cười cưng chiều, ánh mắt nhìn Dung Chỉ cũng cực kỳ ôn hòa.

      (*) Hãn Huyết Bảo Mã: loại ngựa tốt, chắc là loại xích thố (màu nâu đỏ)

      ra là thu mua lòng người, Vãn Thanh ha ha cười hai tiếng nhìn mấy người kia ưu nhã ngồi trong viện, sai nàng bưng trà rót nước, Vãn Thanh ngồi bên nghe ba người thoải mái tán gẫu, có chút bất đắc dĩ, vừa định lui ra, Dung Chỉ lại có thể tìm đúng lý do ngăn trở Vãn Thanh rời , bất đắc dĩ ngồi xuống, nhìn lên ba người trước mặt mấy lời vô nghĩa, quốc gia xã tắc dân chúng.

      Mặc dù có xúc cảm phẫn nộ với từng vẫn đề, Vãn Thanh biết đối với mấy chuyện này Dung Chỉ có hứng thú, nhưng cũng phải lau mắt mà nhìn , thấy vẻ mặt Mộc phụ Mộc huynh liền biết bọn họ thích gì, còn có thể trong thời gian ngắn như vậy khiến bọn họ mặt mày hớn hở.

      Vãn Thanh quan sát Dung Chỉ vẫn ngồi cười cùng hai người, vẫn là khuôn mặt quen thuộc đó, lại xuất cỗ cảm giác giống trước.

      "Phụ thân, hai người cần lên triều sao?" Ngồi nghe mấy người , Vãn Thanh có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn tận lực tìm ít vấn đề có thể .

      "Ha ha, Thanh Nhi, con xem bây giờ là giờ nào rồi, hạ triều được canh giờ rồi." Mộc Thiên Hải cười sảng khoái, Dung Chỉ cũng cười theo.

      "Muội muội ta từ như vậy, khiến Dung Chỉ sư phụ chê cười rồi." Mộc Vân Hạc cũng hoàn toàn nghiêng về phe , cũng khiến Vãn Thanh có chút khinh thường, chỉ bởi vì con ngựa?

      "Dung Chỉ sư phụ đối với kế sách quốc gia quen thuộc tinh thông như thế, vào triều làm quan đúng là đáng tiếc…”


      .

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 12: Chỉ muốn hai người



      Edit: August97 ()





      "Ta luôn thích cuộc sống tự do tự tại, luôn màng danh lợi, ngược lại nghe bá phụ giải thích, làm Lễ Bộ Thượng Thư đúng là nhân tài được trọng dụng."

      Dung Chỉ dịu dàng khen Mộc Thiên Hải cùng Mộc Vân Hạc lần, Vãn Thanh vốn tưởng rằng ít nhất Mộc Thiên Hải cũng có chức quan lớn, được người khen vốn quen, ngờ nay Dung Chỉ dụ dỗ chính ông cười ha ha.

      Mộc Vân Hạc cũng thay đổi thái độ lúc trước, cười hì hì ngồi bên cạnh mấy người.

      "Đúng rồi bá phụ, Thanh Nhi cùng ta học dược lý, cần rất nhiều dược liệu mà Kinh Thành có, ta muốn mang nàng ra khỏi thành học hỏi nhiều nơi." Nhìn hai người vô cùng vui vẻ, Dung Chỉ rốt cuộc mới mở miệng, coi như muốn, cũng quá cứng ngắc.

      Mộc Thiên Hải nghe lời của , dừng lại chút lên tiếng, nụ cười của Mộc Vân Hạc trái lại rất nhiều, "Ra khỏi thành? đâu?"

      "Vân Nam, Tây Dạ Quốc là địa phương có nhiều dược liệu nhất, mặc dù cách hơi xa, nhưng xong xuôi ta đem Thanh Nhi trở về, nếu muốn bái sư học nghệ, có mấy năm hành tẩu bên ngoài sao có thể thành công, bá phụ cũng muốn Thanh Nhi uổng phí cuộc đời sống ở trong nhà , nàng có thiên phú." ()

      Vừa nghe thế, nụ cười Mộc Vân Hạc liền thu về, khuôn mặt đầy vẻ muốn, "Tuy là như thế, nhưng Thanh Nhi là nữ nhân, ra ngoài lâu như vậy, nếu gặp phải người xấu làm thế nào."

      "Huynh trưởng còn chưa tin ta sao?" Dung Chỉ tự tin mỉm cười khiến chân mày Mộc Vân Hạc càng nhíu sâu hơn, "Nếu vẫn chưa yên tâm, tiếp vài chiêu với ta như thế nào?"

      Mộc Vân Hạc còn muốn điều gì, Mộc Thiên Hải lại kéo lại, vẻ mặt tươi cười, "Đây cũng là do yên lòng, chỉ là Thanh Nhi sắp 20, chưa bao giờ xa nhà, lập tức để nàng ra ngoài mấy năm, khó tránh khỏi Vân Hạc lo lắng trong lòng, trong lòng lão phu cũng bỏ được."

      "Phụ thân." Mặc kệ thế nào Vãn Thanh cũng có phần cảm động, nhưng lưu lại Mộc phủ này phải là điều nàng muốn, "Tuổi con cũng còn , chuyện tái giá gì đó cũng muốn nữa, chỉ muốn thừa dịp còn trẻ làm ít chuyện mà con cảm thấy có ý nghĩa, để đến khi con già phải hối hận, cùng sư phụ, con cảm thấy đây là chuyện có ý nghĩa nhất nửa đời sau của con, chờ con trở lại liền mở mộ tiệm thuốc phố, nửa đời sau lo gì ổn định. Phụ mẫu cùng đại ca lo lắng cho con, nhưng đây là con đường con chọn, bao nhiêu năm con đều cảm thấy lâu."

      Sắc mặt Mộc Thiên Hải thay đổi, Mộc Vân Hạc vẫn lo lắng nhìn nàng, "Nhưng Thanh Nhi, từ muội ở nhà ăn sung mặc sướng, hôm nay muốn ra ngoài leo núi băng sông, rất cực khổ, sao muội có thể chịu đựng được ."

      "Cuộc sống cũng là chặng tu luyện, chẳng lẽ huynh trưởng hi vọng Thanh Nhi cứ cả đời sống trong Mộc phủ như vậy, vô danh lộc?" Dung Chỉ dảo mắt nhìn mấy người trước mặt, xác định Mộc phụ dao động, nhưng Mộc huynh này lại vô cùng ngoan cố.

      "Bất luận như thế nào, ta vẫn yên lòng, Thanh Nhi, cho dù muốn học hỏi, học nơi Kinh Thành này phải tốt sao, nếu nơi này có dược liệu, ta phái người tìm đến cho muội."

      "Dược liệu trong sách thuốc nhiều như vậy, nếu đều dựa vào ca ca huynh tìm, muốn đến khi nào, hơn nữa nếu muội muốn làm thầy thuốc, tất nhiên muốn tự mình lên núi tìm, cần hiểu sinh trưởng cùng tập tính phương vị của nó, đại ca mực giúp muội như thế, muội làm sao có thể làm thầy thuốc tốt."

      Mộc Vân Hạc còn muốn , lại bị Mộc Thiên Hải ngăn lại, có thể chưa bao giờ thấy qua Vãn Thanh như vậy trước mặt ông, trừ ngạc nhiên ra, cũng cho ông cảm thấy đây là mục tiêu của Vãn Thanh.

      "Ta trở về thương nghị cùng mẫu thân con chút, nếu mẫu thân con đồng ý, con hãy . Nhưng phải nhớ, nếu như đường gặp phải khó khăn gì cứ viết thư cho phụ thân, ta để đại ca con tìm, biết ?"

      "Con hiểu , cám ơn phụ thân." Mộc Thiên Hải nhất nhất như vậy, Vãn Thanh cũng biết chuyện này tám phần mười là chạy thoát.

      Dung Chỉ ưu nhã rót trà, để ý tới ánh mắt có phần tức giận của Mộc Vân Hạc, cho đến hai người rời , mới sang Vãn Thanh vẫn nhìn chằm chằm vào mình.

      "Sao vậy, xem chưa đủ?"

      ", phải." Vãn Thanh quay đầu xoay người rời , vẻ mặt Dung Chỉ giống như quên mất chuyện tối hôm qua, chữ cũng , lại nhìn vẫn ngồi đó, tư thái ưu nhã, khuôn mặt tuấn tú, ngược lại cảnh tượng hết sức hài hòa, cũng muốn nghĩ nhiều nữa, đẩy cửa vào phòng.

      Vãn Thanh vốn tưởng rằng Mộc phụ quyết định rất nhanh tới với nàng, vậy mà đợi ba ngày cũng có tin tức, ngồi thấp thỏm trong phòng, có đồng ý hay dù gì cũng nên tiếng.

      Dung Chỉ vẫn như thường ngày, có lúc Vãn Thanh bắt gặp dạo cùng Mộc phụ, hình như tuyệt sốt ruột, mấy ngày nay cười rất nhiều, mấy cái y phục đỏ rực thi thoảng mới thấy mặc.

      Mộc Vân Hạc thỉnh thoảng tìm đến nàng khuyên nàng đừng , nhưng qua lần thứ nhất sau đó nữa, bình tĩnh này khiến Vãn Thanh quen, sao mấy ngày nay giống như Dung Chỉ trở thành con của bọn họ, tách nàng ra.

      "Tiểu thư." Bảo Cầm thở gấp chạy đến trước mặt Vãn Thanh, "Lão gia cùng phu nhân bảo người qua chuyến."

      Vãn Thanh đứng dậy, ba ngày rồi, cuối cùng bọn họ cũng nghĩ đến nàng, trong lòng hơi thấp thỏm, lần này có phải về chuyện đó hay ?

      Lúc ra cửa nhìn lướt qua cửa phòng Dung Chỉ, vẫn đóng chặt như cũ, mấy ngày nay cũng chuyện với nàng, đúng là cực kỳ phiền muộn.

      Vãn Thanh đoán sai, lúc qua Mộc Phụ cùng Mộc mẫu ngồi ở ghế , Dung Chỉ ngồi ngay dưới bọn họ, lúc Vãn Thanh qua Mộc mẫu lau nước mắt, thấy Vãn Thanh tới đưa tay kéo nàng đến cạnh mình.

      "Phụ thân, mẫu thân."

      "Thanh Nhi, mẫu thân hỏi con, con thực nghĩ xong?" Hạ Uyển Dung vừa nhìn Vãn Thanh, nữ nhi rời bỏ được, nước mắt rơi tay Vãn Thanh, tâm có cứng rắn thế nào nữa cũng mềm lại.

      Vãn Thanh liếc mắt nhìn Dung Chỉ, cũng cười nhìn nàng, hình như cũng mong đợi đáp án của nàng, "Con muốn."

      "Thanh Nhi, hôm nay phụ thân gọi con tới, là để cho con biết, phụ mẫu đều đồng ý rồi."

      "Cám ơn phụ thân mẫu thân."

      "Dung Chỉ sư phụ ưu tú như vậy, có người như vậy ở bên cạnh dạy bảo con, ta với mẫu thân con cũng cần lo lắng quá nhiều, nhưng con chưa bao giờ xa nhà, nhất định phải lấy an toàn làm đầu."

      "Vâng."

      Vãn Thanh nghe Mộc phụ Mộc mẫu liến thoắng ngừng, rất nhiều, Dung Chỉ cũng ngồi bên nghe, kỳ quái chính là hôm nay Mộc Vân Hạc có ở đây, Vãn Thanh cũng tiện hỏi, chỉ cho là vội việc khác.

      đồng ý, ngày khởi hành cũng định sẵn, ở lại trong phủ năm ngày, lúc rạng sáng Bảo Cầm ở phòng ngoài giúp nàng thu dọn đồ đạc, Hạ Uyển Dung thế nào cũng chịu để hai người Vãn Thanh cùng Dung Chỉ trước, thế nào cũng bắt nàng mang nha hoàn theo, Bảo Cầm từ theo nàng lớn lên, dĩ nhiên phải mang theo Bảo Cầm .

      Nha đầu kia cũng vô cùng chịu khó cùng nghe lời, mặc kệ đâu cũng câu oán hận.

      "Tiểu thư, người tỉnh rồi, vẫn còn sớm, người ngủ thêm lát ." Vội đến đầu đầy mồ hôi nhưng vẫn muốn Vãn Thanh ngủ thêm lát, Vãn Thanh cười nhìn Bảo Cầm, Bảo Cầm chắc cũng khoảng mười sáu mười bảy, lại có thể thay người khác suy nghĩ dễ.

      " sao, ta ngủ được, cùng em dọn dẹp."

      Bảo Cầm mỉm cười, nhường đường cho Vãn Thanh, khuôn mặt tươi trẻ đầy mồ hôi, “Két” tiếng, cửa phòng Dung Chỉ sau lưng cũng mở ra, trong đêm tối chỉ khoác cái ngoại bào màu đỏ, bên trong là bạch y, thấy Vãn Thanh trời còn chưa sáng đứng bên ngoài nhíu mày.

      "Thanh Nhi, tới đây."

      Thấy Dung Chỉ gọi mình, Vãn Thanh đứng lên vội chạy tới hướng , Bảo Cầm liếc mắt nhìn hai người sau lưng, bản thân vẫn sửa sang lại đồ vật trước mặt, Dung Chỉ liếc mắt nhìn Bảo Cầm, kéo Vãn Thanh vào phòng, đóng cửa lại.

      "Sư phụ, có chuyện gì?"

      "Vi sư biết cha mẹ ngươi yên lòng, nhưng chúng ta lặn lội đường xa, ngươi mang theo nha đầu này cũng dễ dàng."

      "Sư phụ, người nên lo lắng điều này."

      "Có ý tứ gì?" Dung Chỉ híp mắt, khí thế áp bức thường ngày toàn bộ triển lộ ra.

      "Người với phụ mẫu ta là truyền y thuật cho ta, mặc kệ bao lâu cuối cùng ta cũng muốn trở về, nếu lúc trở lại ta chữ cũng biết, ngươi giao phó với phụ mẫu ta như thế nào." nhìn đến ánh mắt như lang hổ kia, Vãn Thanh tuy khó nghe, nhưng cũng là vấn đề nàng suy nghĩ lâu.

      "Ngươi quá coi thường ta." Dung Chỉ ánh mắt mị hoặc, nhìn Vãn Thanh nhếch môi cười, "Y thuật đối với ta khó, dọc đường dạy ngươi chút càng thêm đơn giản, thế nào, ngươi chưa từng thấy qua Đài Luyện Dược của ta sao?"

      "Sao? Ta lại cho là suối nước nóng." Vãn Thanh vừa dứt lời gặp phải ánh mắt xem thường, nhưng Dung Chỉ luôn là hình tượng thế ngoại cao nhân trong lòng nàng, Vãn Thanh nghe như vậy cũng hoài nghi, huống chi nhìn bộ dáng , quả có chút phong cách đại phu.

      "Vậy người bảo ta đuổi Bảo Cầm ?"

      " để Bảo Cầm theo phụ mẫu ngươi lo lắng ." Dung Chỉ đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, " bằng chờ chúng ta tới nửa đường bảo nàng mình trở lại?"

      "Như vậy sao được, chắc chắn phụ mẫu ta trách tội nàng, chỉ là nha đầu, theo cũng liền theo, dù sao sư phụ cũng gạt ta, phải là dạy ta y thuật!"

      "Tóm lại chính là tiện!" Sắc mặt Dung Chỉ trở nên khó coi, nhìn bộ dáng ngốc nghếch ngu muội của Vãn Thanh, cũng biết mở miệng với nàng như thế nào, "Ngươi...ngươi muốn tức chết ta sao?"

      "Sao ta dám, dễ dàng được phụ mẫu cho phép, dù sao đường xá xa xôi, ta cũng muốn nàng phải chịu khổ cùng ta."

      "Ngươi hiểu dụng ý của phụ mẫu ngươi khi để nàng ta theo sao?" Dung Chỉ có chút thần bí nâng đầu, trong mắt đầy vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      "Cái gì?"

      "Ngươi thấy mấy ngày nay ta cố ý tránh ngươi sao? Trước kia lúc ta mới chuyển vào đại ca ngươi hoài nghi quan hệ giữa chúng ta, phụ thân ngươi càng khỏi phải , chỉ vig ngại mặt mũi ngươi mới tiết lộ, sai Bảo Cầm theo ngoài mặt là chăm sóc ngươi, nhưng đó chỉ là bề ngoài, sợ là dụng ý coi chường ta mà thôi."

      "Vậy như thế nào, ta cũng làm chuyện gì có lỗi với phụ mẫu ta" Vãn Thanh vẫn bộ dáng thẳng thắn hào, Dung Chỉ tức giận , mắt xếch cũng bắt đầu hằn lên tia máu.

      "Ngươi!"

      "Sư phụ." Đương nhiên Vãn Thanh hiểu dụng ý của , nhưng sao bây giờ lại phát chọc giận lại là thú vui khác?

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 13: Sư phụ phúc hắc


      Edit: August97 ()




      "Thôi! Nếu để nàng ta theo, vậy ta liền mình rời , ngươi tiếp tục ở đây làm Đại tiểu thư của ngươi !"

      Dung Chỉ nổi giận, đưa tay nhấc cổ áo Vãn Thanh vứt nàng ra ngoài, Vãn Thanh đứng ở ngoài cửa, Bảo Cầm vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng, nàng mất tự nhiên cười cười, Vãn Thanh tới phía Bảo Cầm. ***************.com

      "Bảo Cầm, em theo ta được bao lâu."

      "Tiểu thư, mười hai năm rồi, Bảo Cầm bốn tuổi vào Mộc phủ phục vụ cho tiểu thư." Bảo Cầm ứng đối hết sức khéo léo, ánh sáng buổi sớm mai yếu ớt lên khuôn mặt, có thể thấy ràng nét ửng hồng.

      "Chuyến xa nhà lần này, Bảo Cầm có nguyện ý theo ta ?"

      "Lão gia , từ khi được mua vào Mộc phủ, Bảo Cầm chính là người của tiểu thư, tiểu thư an bài như thế nào, khổ cực ra sao Bảo Cầm cũng sợ."

      Vãn Thanh nghe lời của nàng ngược lại hết sức cảm động, nha đầu tốt như vậy quả có phần đành lòng để nàng lại chỗ này, nhưng vừa nghĩ lời của Dung Chỉ, nếu mang theo nàng, sợ rằng ăn sống mất.

      "Nếu tiểu thư muốn ngươi lưu lại nơi này?" Vãn Thanh cười híp mắt, vẻ mặt hết sức hòa ái, Bảo Cầm vừa nghe lời của nàng..., kinh sợ quỳ xuống.

      "Sao vậy? Mau dậy !"

      "Tiểu thư! Tiểu thư ghét bỏ Bảo Cầm chân tay vụng về sao? Tiểu thư chớ đuổi nô tì , nô tì sửa đổi, nô tì sửa đổi." Bảo Cầm nghẹn ngào nức nở, trong ánh mắt nàng nhìn kỹ thậm chí còn có nước mắt.

      " phải, em đứng lên trước !" Vãn Thanh biết lời này làm Bảo Cầm sợ hãi như thế, trong lòng cũng bi thương số mạng của kẻ phận dưới thời cổ đại."Đứng lên!"

      Bảo Cầm bị Vãn Thanh vừa lôi vừa kéo lên, khuôn mặt non nớt vẫn đầy sợ hãi, co người nhìn Vãn Thanh.

      "Ta muốn lần này ta ra ngoài tiện đem theo em, phụ mẫu lớn tuổi, ta muốn em lưu lại đây chăm sóc mẫu thân, em nghĩ đâu vậy, nhiều năm như vậy ta hiểu em sao?"

      Bảo Cầm ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn nhăn nhó như cũ, "Nhưng lão gia để nô tì theo tiểu thư."

      "Ta có thể với phụ thân, chỉ cần em nguyện ý lưu lại là được, em còn có ngưởi thân nào ?"

      "Lúc bốn tuổi đều chết hết, chỉ còn biểu ca bà con xa."

      "Sau nhiều năm như vậy, có tới tìm em hay ? Em nghĩ muốn trở về tìm hay ?"

      "Thỉnh thoảng viết thư cho nô tì, tiểu thư, người muốn nô tì về nhà sao?" Ánh mắt Bảo Cầm nhìn ra được là buồn bã hay là mong đợi.

      "Em muốn trở về sao? Ta thấy tuổi em cũng còn , bằng trở về tìm nhà chồng tốt, như thế nào?"

      "Tiểu thư xem, Bảo Cầm từ bốn tuổi là người của tiểu thư, nào có trở về đạo lý nữa." Bảo Cầm tuy khấu đầu như vậy , nhưng mặt lại ửng đỏ.

      Vãn Thanh vừa thấy nàng như vậy liền biết có hy vọng, nhưng tại cũng chưa tìm được người có thể dựa vào, nếu cứ như vậy gả Bảo Cầm rồi, trong lòng nàng cũng thẹn.

      "Nếu mệt mỏi hãy về ngủ trước lát, mấy ngày nữa ta mới , vội." Đưa tay vỗ vỗ lưng Bảo Cầm, Bảo Cầm ngược lại gật đầu đáp ứng, tiếp tục thu thập.

      Thấy nàng làm theo, Vãn Thanh cũng gọi nữa, nhảy ra từ cửa sổ rồi chạy đến sát vách gian phòng Dung Chỉ, vừa lúc cửa sổ phòng Dung Chỉ mở, độ cao vừa đủ, lúc bò vào từ cửa sổ ngồi cạnh bàn hờn dỗi, thấy bóng dáng Vãn Thanh, liếc nhìn qua lại quay người sang, Vãn Thanh muốn gọi , quay người lại, ném tới thẻ trúc, đập vào tay nàng, Vãn Thanh bị đau nắm vững, bàn tay níu lấy cửa sổ rơi xuống, cả người cũng té xuống.

      Nặng nề rơi xuống đất, đau đớn từ dưới mông truyền đến, Vãn Thanh nhíu mày, im hơi lặng tiếng lâu như vậy, cũng sắp chống đỡ nổi, định đứng lên nhấc chân trở về phòng có mặt mũi, bò vào trong phòng xem xét lại chẳng nể mặt nàng. (LQĐ)

      Trong lòng đấu tranh, phải làm như thế nào, lòng tự ái của Dung Chỉ rất mạnh, mỗi lần đều chà đạp nàng dưới chân, mặc dù da mặt nàng đủ dày, nhưng nhiều lần luôn bị đánh đến thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nàng cũng nhịn được tính khí của người nào đó.

      Sắc trời vẫn còn chưa có sáng, Vãn Thanh cũng lười suy nghĩ nhiều, coi như mình có việc cầu người, thế giới cũng chỉ có sư phụ là , nếu là để ý đến nàng, vậy cứ , lần đầu có ý tưởng như vậy, Vãn Thanh cũng sợ hết hồn, nhưng dù giận dỗi vẫn vể phòng nằm giường rất nhanh ngủ thiếp .

      Vãn Thanh ngủ bao lâu, Dung Chỉ ngồi yên, liếc mắt nhìn cửa sổ trống rỗng, cảm giác trong lòng có phần trống trải, đứng dậy nhảy ra cửa sổ, cẩn thận núp ở ngoài cửa nhìn Vãn Thanh, lại thấy nàng an tường nằm ngủ giường, cổ tay trắng nõn còn có vết đỏ.

      Trong mắt mấy phần áy náy, nhảy vào cửa sổ cẩn thận thoa dược thủy cho nàng, quan sát tư thế ngủ của nàng lúc lâu mới cẩn thận đứng dậy rời .

      Ngày hôm sau Vãn Thanh nằm trong chăn bị Bảo Cầm gọi dậy. Hạ Uyển Dung sáng sớm tới tìm nàng, sai hạ nhân bưng tới rất nhiều canh ngọt cùng điểm tâm, thấy Vãn Thanh muốn thức dậy đưa tay đỡ nàng.

      "Thanh Nhi, ta nghe Bảo Cầm , mấy ngày sau con phải rời sao?"

      "Đúng vậy, nhớ phụ mẫu, chưa từng ra khỏi cửa, nên muốn ở lại thêm ba ngày nữa."

      "Mẫu thân cũng bỏ được con!" Hạ Uyển Dung bưng qua chén sứ men xanh đưa cho Vãn Thanh, nhìn nàng còn chưa mặc xong y phục, cười cười, "Nhìn xem, ta già rồi, Thanh Nhi đứng dậy uống canh , mẫu thân nghe Bảo Cầm về sau vô cùng vui vẻ, mấy ngày nay hảo hảo bồi mẫu thân , từ khi con từ vương phủ trở lại, còn chưa hàn huyen với mẫu thân đâu đấy."

      Sắc mặt Hạ Uyển Dung so với hôm qua khá hơn nhiều, ăn mặc cũng hết sức dịu dàng, thân y phục phu nhân màu rám nắng hết sức có khí chất.

      Phất tay sai hạ nhân lui, tự mình mặc y phục cho Vãn Thanh.

      Tuy có phần tự tại, nhưng vẫn là vì nàng, mặc dù kỳ quái thứ thuốc thoa lên vết đỏ tay nhưng Vãn Thanh cũng suy nghĩ nhiều, ngồi tán gẫu với Hạ Uyển Dung theo thói quen nhìn cửa phòng Dung Chỉ chút, vẫn đóng chặt như cũ, cho có lẽ ra ngoài bồi Mộc phụ, nghĩ lại, giống như hôm nay nàng có chuyện gì để làm.

      Cũng biết có biết hay , cả ngày Vãn Thanh cũng đứng ngồi yên, dưới tầm mắt của Hạ Uyển Dung cũng tiện trắng trợn tìm , Mộc Thiên Hải có qua viện Vãn Thanh, bên cạnh ràng có bóng dáng của Dung Chỉ, thấy như vậy trong lòng càng nóng nảy hơn.

      Khó khăn đợi đến khi Hạ Uyển Dung rời để chuẩn bị cơm trưa, Vãn Thanh muốn vào gọi , lại nhớ tới chuyện hôm qua nên chỉ biết xụ mặt đứng yên.

      Nghĩ tới nghĩ lui vẫn trộm đạo trèo lên cửa sổ, lộ ra nửa cái đầu nhìn vào bên trong, bóng dáng đỏ rực ưu nhã nằm ghế, tựa vào bên cạnh bàn nhìn thứ gì đó, động tĩnh Vãn Thanh rất , hình như phát , nhưng khoảng cách xa nên Vãn Thanh nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng .

      Rón rén nhảy xuống coi như yên tâm, Vãn Thanh cũng để ý tới nữa , cho đến tối khi Hạ Uyển Dung rời cũng nhìn đến , chuẩn bị tắt đèn ngủ, lại mơ hồ cảm thấy phía trước cửa sổ thoáng qua bóng đen, Vãn Thanh bị dọa sợ, đứng dậy cầm nến muốn cẩn thận xem xét đằng trước chút, bóng đen kia cũng ra, lá gan Vãn Thanh cũng , thò đầu ra nhìn, có gì cả. ()

      Vừa định đặt lại cây nến trở về ngủ, bóng đen kia lại lần nữa thoáng qua từ cửa sổ, lần này nhìn vô cùng ràng, mặc dù chỉ là thân đen kịt, trong nháy mắt lại cảm thấy rợn cả tóc gáy, tay Vãn Thanh cầm nến hơi run, bước chân cũng cứng lại đứng tại chỗ nhúc nhích, tự nhìn chằm chằm bệ cửa sổ, chung quanh yên tĩnh chút thanh, thanh gió thổi lá cây cũng khiến người ta thấp thỏm, bỗng dưng bóng đen lần nữa nhanh chóng thoáng qua cửa sổ phía trước.

      nhịn được nữa, đặt giá nến xuống, Vãn Thanh chạy như điên đến gian phòng sát vách của Dung Chỉ, vừa đá văng cửa , nhìn thấy Dung Chỉ vùi trong chăn, cũng quản hậu quả như thế nào, “Phù” tiếng nhảy lên giường, ôm chặt hông , dám ngẩng đầu lên.

      Dung Chỉ khẽ vuốt ve sống lưng của nàng, vung tay lên, cửa phòng đóng lại, trong cặp mắt xếch mị lộ ra mấy phần cưng chiều phúc hắc.

      Nằm giường phát run, Vãn Thanh cũng biết nàng ngủ bao lâu, ngày hôm sau lúc thức dậy nằm giường nàng, bên trong gian phòng có bóng dáng của Dung Chỉ, nhớ tới chuyện đêm qua, Vãn Thanh vẫn có chút sợ, nhìn cửa sổ trống rỗng, lúc nào cũng cảm giác có thể xuất thứ gì đó ngoài kia.

      Cho là Dung Chỉ vẫn còn giận nàng, Vãn Thanh cũng hơi áy náy, dù sao coi như đêm qua là bảo vệ nàng.

      Dừng ở ngoài phòng vừa định gõ cửa, Hạ Uyển Dung lại tới, bộ dáng của bà bỏ được Vãn Thanh, mỗi ngày đều nắm tay kéo nàng mấy chuyện còn bé lúc trước, Vãn Thanh vừa nghe nàng , vừa nghĩ buổi tối xin lỗi Dung Chỉ như thế nào, kéo dài ngày, chuyện Bảo Cầm cũng đều bị nàng quên mất.

      Buổi tối nằm giường, Vãn Thanh thắp rất nhiều nến, nhưng vẫn dám ngủ, lấy chăn che mặt, ánh mắt đen nhánh chốc chốc lại liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ sau đó lại nhanh chóng nghiêng đầu qua, hôm qua giật mình như vậy, nữa nàng cũng dám ngủ mình.

      Ngực phập phồng ngừng, nằm hồi lâu, vẫn vén chăn vào phòng Dung Chỉ, hôm nay Dung Chỉ cũng nằm giường giống như hôm qua, tựa hồ đợi nàng đến, Vãn Thanh tiến vào cũng biết với như thế nào, cũng để ý, cố ý thổi tắt hai ngọn nến.

      "Có lời cứ , đứng ngây ra đó làm gì." Giọng Dung Chỉ hết sức dịu dàng, mắt phượng tà mị khiến người ta mê muội.

      Vãn Thanh đến gần , vẫn còn chút ngượng ngùng.

      "Sư phụ, ta biết ta sai lầm rồi."

      "Vi sư cũng có lỗi, trách ngươi." Khó được dịp cúi đầu, sắc mặt Dung Chỉ cũng được tự nhiên, nhìn dáng vẻ Vãn Thanh cũng biết hôm qua bị sợ đến mức nào. (Lê Quý Đôn)

      "Ta...ta."

      " dám ngủ mình?"

      "Làm sao sư phụ biết." Mơ hồ cảm thấy khí giống như khôi phục, Vãn Thanh cũng thả lỏng, Dung Chỉ mỉm cười, buông xuống cổ thư (sách cổ) trong tay.

      "Lại đây ."

      Vãn Thanh tới, liền kéo lấy nàng tựa vào trong ngực , tư thế tuy thân mật, nhưng lại có cảm giác thoải mái đột nhiên mà hôm qua cảm nhận được, nằm hồi lâu cũng ngủ được, ngược lại Dung Chỉ rất nhanh chìm vào giấc ngủ, bên tai nhanh chóng nghe được tiếng hít thở đều đều của .

      ngủ được bèn đánh giá bài biện chung quanh phòng của , mượn ánh nến yếu ớt, Vãn Thanh chợt nhìn thấy hình như dưới hộc tủ dấu người giấy màu đen?


      (August97: Ha ha, đọc chương này buồn cười cực kỳ, cái sư phụ này là…)

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chú thích: Sưu tầm: Dâu Tây Pukin


      http://***************.com/download/file.php?id=21879&t=1






      Chương 14: Rời



      Edit: August97



      Ngẫm nghĩ, Vãn Thanh liền hiểu ra, nghe tiếnghít thở của Dung truyền đến từ đỉnh đầu, VãnThanh thò đầu ra nhìn, người giấy này có phầnquen mắt, trong lòng oán giận, lại dám giả thầngiả quỷ, nhưng nghĩ đến thái độ hôm nay của Dung Chỉ cũng quá cao ngạo, Vãn Thanhcòn chưa tính, nếu cứ giằng co như vậy cả hai người đều thoải mái.

      Ba ngày qua, Vãn Thanh cũng mởmiệng chuyện Bảo Cầm, Dung Chỉ biết nàng bất đắc dĩ cũng mở miệng làm khó nữa, ngầm cho phép mang theo Bảo Cầm.

      Phu xe dừng xe ngựa ngoài cửa phủ, hạ nhân đem bao lớn bao chất lên xe, Vãn Thanh cũng biết từ đâu tới nhiều đồ như vậy, hỏikỹ mới biết là do Hạ Uyển Dung yên lòngbọn họ nên chuẩn bị y phục cùng lương thực, lạinhét vài ngàn lượng ngân phiếu cho Vãn Thanh.

      Mộc Thiên Hải cùng Hạ Uyển Dung dìu nhauđứng ở đại môn, Vãn Thanh đứng trước xe ngựacó chút nỡ, lại nhìn thấy bóng dáng của Mộc Vân Hạc, có chút kỳ quái, hình như mấy ngày hôm nay đều thấy .

      "Mẫu thân, con đây."

      "Ừ, ." Mặc dù như vậy, nhưng bàn tay Hạ Uyển Dung vẫn nắm tay Vãn Thanh chặt, trong ánh mắt già nua của Mộc Thiên Hải cũng ướt át, giữ lấy Hạ Uyển Dung, buông Vãn Thanh ra.

      "Thanh Nhi, dọc đường nhất định phải cẩn thận, nếu có gì quen lập tức trở lại,biết ?" Còn chưa Hạ Uyển Dung đãgiàn giụa nước mắt, "Gả con cho Vương Gia cũng lo lắng như vậy, nếu Thanh Nhi rỗi rãi nhớ viết thêm nhiều thư cho mẫu thân, biếtkhông?"

      " biết, mẫu thân."

      Trường hợp như vậy, ai cũng khó mà nhịn được,Vãn Thanh cũng khống chế nổi tuyến lệ, Mộc Thiên Hạ nắm lấy cánh tay Vãn Thanh, vẻ mặt chính khí thường ngày giờ đây lạ hết sứcxúc động.

      "Thanh Nhi, đừng làm cho mẫu thân con lo lắng."

      "Vâng."

      " ." Càng thấy càng đau lòng, MộcThiên Hải đưa tay kéo Hạ Uyển Dung qua, phấttay bảo Vãn Thanh lên xe ngựa.

      Dung Chỉ ngồi trong xe ngựa, nhìn thấy ánh mắtan ủi từ sau rèm che của , Vãn Thanh lên xe ngồi bên cạnh, thấy Mộc Vân Hạc khiếnnàng hơi thất vọng, chuyến này biết mấy năm nữa mới gặp lại .

      Nhìn bóng người phía trước càng ngày càng xa,hai mắt Vãn Thanh ướt át, xe ngựa chậm rãichạy trong phố xá sầm uất, lúc lâu sau mới đến cửa thành, nhờ lệnh bài Mộc Thiên Hải đưa cho, bọn nàng rất dễ dàng ra khỏi thành, phu xe cũng ngừng lại ngoài thành, dù sao cũng theo, Bảo Cầm thận trọng ngồi đối diện hai người, nhìn dáng dấp cũng hết sứckhẩn trương, khuôn mặt mềm mại nhắn đầy vẻ muốn, chỉ sợ nàng lớn như vậy đây cũng lần đầu tiên rời khỏi kinh thành.

      Mặc dù Dung Chỉ ngồi gần với Vãn Thanh, nhưng vẫn trói buộc Vãn Thanh quá, saukhi phu xe xuống xe liền tiến ra ngoài đánhxe, vừa thấy ra ngoài, sắc mặt của BảoCầm mới chuyển tốt hơn chút, chắc là sợ Dung Chỉ, Vãn Thanh cười trộm, trước mặt người ngoài sắc mặt của quả có chút khó coi.

      Xe ngựa dần dần tiến ra ngoài thành, Vãn Thanh nhìn phía sau cũng thấy được cửa thành,nằm xe ngựa nghĩ ngơi hồi lâi, mới vừanhắm mắt lại, lại hình như nghe thấy có thanhâm gọi mình.

      "Thanh Nhi!"

      Ngân nga kéo dài, hình như cách chỗ nàng kháxa, Vãn Thanh vén rèm xe lên lui về phía sau nhìn, hai tuấn mã phi như bay phía sauđuổi theo, Vãn Thanh đứng dậy muốn nhìn hơn, Dung Chỉ lại cũng tăng nhanh tốc độ xe ngựa, mơ hồ chỉ có thể nhìn hình như màu sắc con ngựa là ngựa của Mộc Vân Hạc, muốn bảo Dung Chỉ dừng lại nhưng lại phi xe ngựa chạy nhanh, Bảo Cầm say lảo đảonhìn màn xe phía sau, thanh hơi run rẩy.

      "Tiểu thư, hình như là Đại Thiếu Gia."

      "Sư phụ, sư phụ dừng lại!" Hốt hoảng vỗ vỗngười ngồi trước rèm xe kia, hình như Dung Chỉ cố ý muốn để bọn họ đuổi theo, nhưng nghe Vãn Thanh vậy cũng dừng lại.

      Nhìn này hai con ngựa càng ngày càng gần, rốtcuộc Vãn Thanh cũng thấy là Mộc Vân Hạccùng Phó Lăng Thiên.

      Mấy ngày nay thấy Mộc Vân Hạc, trônghắn có chút tiều tụy, Phó Lăng Thiên sau lưngnhảy xuống ngựa thở gấp, Dung Chỉ đứng bên cạnh Vãn Thanh, dựa vào xe ngựa sau lưng.

      "Đại Thiếu Gia." Bảo Cầm nghênh đón, theo sau lưng Mộc Vân Hạc.

      "Đại ca, Thừa Tướng đại nhân, sao hai người lại tới?"

      "Ta thắc mắc vì sao mấy ngày nay phụ thân lại phái ta đưa thư, ra ông sớm chuẩn bị lén để muội ! Nếu hôm nay Thừa Tướng nghe hoàng thượng nhắc tới, chắc vàinăm sau mới gặp được muội." Mộc Vân Hạc trách cứ nhìn Dung Chỉ, tiến lên nắm tay Vãn Thanh. "Thanh Nhi, muội thực muốn rời ?"(*******************)

      "Vâng." Vãn Thanh từng nhắc qua với ThượngHải Thanh Yên, chắc là vô ý cho hoàngđế, như vậy, quan hệ giữa bọn họ tất nhiên được giải quyết, có chút thở phào nhõm, Vãn Thanh nhìn Phó Lăng Thiên bên cạnh, "Hôm nay Thừa Tướng sao lại tới đây?"

      "Nghe muội phải rời kinh, cùng Vân Hạc tới xem chút, ta từ lớn lên với nàng, nàng chưa bao giờ xa nhà, dù sao cũng cảm thấykhông yên lòng." Phó Lăng Thiên quan sát DungChỉ đứng bên, ánh mắt đầy vẻ yênlòng.

      "Muội với phụ thân mẫu thân rồi, sao, trong thiên hạ nơi nào cũng là đất của vua,sao muội có thể gặp nguy hiểm gì được, đại cacác ngươi cứ yên tâm, nếu gặp phải việc khó muội gửi thư về ."

      ràng ánh mắt nghi hoặc của hai người trước mắt đều đặt người Dung Chỉ, Vãn Thanhcũng coi như hiểu được vì sao vừa rồi Dung Chỉ lại muốn gia tăng tốc độ muốn dừng lại, cho dù là nàng nàng cũng chịu nổi ánhmắt như vậy.

      "Đại ca, nếu huynh tới dặn dò muội rất hoan nghênh, nhưng sư phụ là người muội kính yêunhất, muội hy vọng hai người kính trọng giống như muội, tức là xem là bằng hữu của muội mà đối đãi." thích, mặc dù Dung Chỉ ở phía sau, Vãn Thanh vẫn mở miệng .

      Dung Chỉ nghe thấy lời Vãn Thanh, cúi đầu suy nghĩ chút, mình vào xe ngựa, chỉ cách vãn cửa, thanh chuyện bên ngoài bên trong vẫn có thể nghe rất ràng.

      Phó Lăng Thiên đứng bên cạnh Mộc Vân Hạc,nghe thấy lời của Vãn Thanh nhíu mày,hình như cố ý muốn để Dung Chỉ nghe thấy, kéo Vãn Thanh vào rừng cây thầm với nàng.

      "Nàng biết bao lâu?"

      " hai tháng."

      "Thời gian ngắn như vậy sao nàng có thể tin tưởng như thế, nếu bắt cóc nàng, sau này chúng ta muốn tìm phải làm sao, ThanhNhi, nàng phải ngàn vạn lần hiểu ." Thấy tậntình khuyên bảo hiệu quả, Phó LăngThiên bắt đầu hù dọa như đẹ dọa đứa trẻ.

      "Mặc dù tính là vô cùng thông minh,nhưng ta vẫn có thể phân người tốt kẻ xấu, phụ thân mẫu thân ta đều tin tưởng , vì sao các ngươi thể?"

      "Ta."

      Phó Lăng Thiên còn muốn gì đó, đột nhiêntừ hai bên đường lại lao ra nhóm người,người người cầm trong tay đại đao, sắc mặt hung ác, vừa nhìn biết là sơn tặc, xe ngựaDung Chỉ chạy rất nhanh, cách cổng thành mộtquãng xa, hai bên đều là núi, chỉ có trung giancó con đường , đúng là địa phương tốtđể sơn tặc hoạt động.

      Mắt thấy sơn tặc tiến tới gần bên này, PhóLăng Thiên cùng Mộc Vân Hạc rút trường kiếm người ra tiến lên trước nghênh chiến, DungChỉ ngồi trong xe ngựa nghe được thanhcũng nhảy ra ngoài, mới đầu chỉ có bảy tám sơn tặc, mấy người cũng có thể ứng phó tự nhiên, nhưng sau đó sơn tặc thấy đánh thắng, biết người nào thổi tiếng kèn lệnh, từ núi lao xuống bốn mươi năm mươi người.

      " tốt rồi, ta quên mất nơi này là địa bàn của Hắc Phong trại, mau dẫn Thanh Nhi !"Thanh Phó Lăng Thiên có phần gấp rút, MộcVân Hạc nghe theo lời muốn xoay người đến bên cạnh Vãn Thanh, nhưng sơn tặc nàochịu nhường đường, chém , hai ba kẻ khác lại tiến lên.

      Vãn Thanh đứng ở bên tránh trái tránh phải, công phu mèo quào cũng dám xung đột chính diện với bọn họ, Dung Chỉ nhàng lướt qua đám người, hai ba lần đếntrước mặt Vãn Thanh, ôm lấy eo nàng, vừa phithân bay trở về xe ngựa, dù Phó Lăng Thiên cùng Mộc Vân Hạc cam lòng, nhưng đốiđầu với kẻ địch mạnh, thể để ý nhiều như vậy.

      Nhét Vãn Thanh vào trong xe ngựa, Dung Chỉnở nụ cười, quay lại đầu ngựa, nhàng ứngđối với sơn tặc hai bên xe ngựa, điều khiển xengựa thoát ra khỏi vòng vây.

      Tiếng ồn ào càng ngày càng xa, Vãn Thanh nhấc màn xe nhìn về phía sau, Phó Lăng Thiên cùngMộc Vân Hạc đứng trong đám người ra sức chém giết, Bảo Cầm nấp bên người Mộc VânHạc, giờ mới hiểu được nụ cười vửa rồi củaDung Chỉ, ra để Bảo Cầm xuống.

      Với công phu của Mộc Vân Hạc cùng Phó Lăng Thiên Vãn Thanh tất nhiên lo lắng,ngồi trong xe ngựa có chút nhàn hạ, nhưng lấynày phương thức cáo biệt vẫn có chút thoải mái.

      Xe ngựa càng chạy càng nhanh, trong tầm mắtcũng từ từ có bóng dáng của hai ngườikia, rẽ trái quẹo phải, rẽ vào mấy ngã ba, hơn hai canh giờ nữa, sau lưng hoàn toàn khôngnhìn thấy bóng người, như vậy, Vãn Thanhnghĩ chắc Dung Chỉ cố ý muốn bỏ rơi bọn họ.

      " xuống ăn cơm ."

      Sắc trời là giữa trưa, núi hoang dã ngoại chỉcó thể nghe thấy tiếng chim hót, Vãn Thanh xuống xe, khuôn mặt Dung Chỉ nét vui vẻkhó thấy. ***************.com

      Ôm bao đồ xuống xe ném cho Dung Chỉ, khôngbiết đụng phải nơi nào, tiểu hồ ly thế nhưng chuira, ngồi xe lâu như vậy cũng phát , đúng xuất quỷ nhập thần cùng mộtdạng với Dung Chỉ.

      Trực tiếp nhảy vào trong ngực Dung Chỉ, khithấy Vãn Thanh cũng tỏ vẻ thân mật.

      "Nhìn cái gì?" Dung Chỉ sắc mặt vui vẻ, khó thấy được cùng hồ ly kia ăn chung mộtchén.

      Vãn Thanh ngồi bên cạnh , cũng khôngnói chuyện, bao lâu sau liền đứng dậy lên đường.

      "Bây giờ chúng ta đâu?"

      "Vu Thành."

      "Đó là đâu?"

      chuyện với Dung Chỉ Vãn Thanh liền hốihận, thời điểm quá xúc động căn bản thương định lộ tuyến với , chỉ với phụ thân mẫu thân Vãn Thanh Vân Nam,nhưng chân chính nơi nào hề qua.

      " biết." Dung Chỉ nở nụ cười thần bí, ngồiphía trước đánh xe hết sức tự nhiên, tiểu hồ ly ngồi trong xe nhảy dưới nhảy, trong lòng cóchút trống rỗng, mới bắt đầu nhớ nhà.

      Xe ngựa trầm đổn giữa đường núi, rời Kinh Thành cũng buông lỏng hơn nhiều, vừa vừa nghỉ, mãi cho đến buổi tối vẫn khôngđi ra được vùng rừng núi rộng lớn này.

      "Tối nay sợ là tìm được khách điếm, chấpnhận ngủ đêm ở đây thôi." Dừng xe màn xe, Dung Chỉ đưa tay đỡ Vãn Thanh, nhìn ngoài cửa xe chút, cánh rừng đen như mực dưới ánhtrăng càng nổi bật, ngược lại kinh khủng lắm.

      Vãn Thanh nhảy xuống xe ngựa, Dung Chỉ liềnvào rừng thu thập cành cây khô làm củi đốt, vào lát lại xách ra con thỏ, thời tiếtbuổi tối mùa xuân còn có chút lạnh, Vãn Thanh tựa vào bên cây, Dung Chỉ thấy sắc mặt nàng cóchút tái nhợt liền cởi ngoại bào xuống khoác lênngười nàng, để nàng ngồi xuống tựa vào vai mình.

      Miệng ăn thịt thỏ, khung cảnh tĩnh lặng thậtkhiến lòng người có phần hốt hoảng, ban đêm trong rừng cây truyền đến mấy tiếng chim hótthê lương, còn có tiếng kêu của mấy loài động vật biết tên, mơ hồ còn nghe thấy tiếng hô cứu mạng?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :