1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đệ nhất ác phi - Hạ Ma Ma (Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 4.2: Lừa gạt sư phụ.

      Edit: August97




      Tựa vào bên cạnh đống lửa mơ mơ màng màng ngủ thiếp , ngủ gật đập đầu vào thân trúc thô to liền tỉnh ngủ, quan sát quang cảnh chung quanh, thấy Dung Chỉ lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn ánh mắt Vãn Thanh lập tức sáng rực lên.

      Dung Chỉ trước mắt còn chưa có ý định cùng nàng rời khỏi Kinh Thành, nhưng Vãn Thanh biết nàng ở lại nơi này được bao lâu nữa, suy nghĩ chút, trong lòng có kế sách.

      rất say, Vãn Thanh động thủ người hồi lâu cũng tỉnh, dễ dàng kéo lên giường, Vãn Thanh kéo xuống rèm trướng, trong lòng cười trộm.

      Căn bản cả đêm ngủ, Vãn Thanh trợn tròn mắt đánh giá khuôn mặt trước mắt, giả bộ ngủ.



      Nhìn lồng ngực trơn bóng trắng nõn của , trong lòng có chút rục rịch, gương mặt tuấn mỹ vô song này hết sức động lòng người, khó khăn chịu đựng đến khi trời sáng, thế nhưng vẫn tỉnh dậy, Vãn Thanh có phần khốn đốn, nhìn thêm chút nữa liền nhịn được mà ngủ thiếp .

      Lúc tỉnh lại lần nữa mặt trời lên cao, Vãn Thanh chợt ngồi dậy, bên cạnh thấy bóng dáng của , nhìn ngoài cửa chút, mảnh yên tĩnh, trong lòng thấp thỏm, đêm qua nàng giả bộ say rượu mất lý trí cùng , chỉ muốn để đồng ý theo nàng, đừng dọa chạy mất chứ.

      Đứng dậy mặc y phục muốn xem chút, bưng điểm tâm tới đây, thấy Vãn Thanh, khuôn mặt trắng nõn có phần tự nhiên.

      "Ăn trước điểm tâm ."

      Chưa bao giờ thấy săn sóc như thế, trong lòng Vãn Thanh cũng được tự nhiên, thấy có chút trốn tránh ánh mắt mình, càng cảm thấy chột dạ.

      Chần chừ đồng ý nhận lấy điểm tâm trong tay , cũng theo Vãn Thanh ngồi xuống, miệng lời mạch ăn cháo loãng, Vãn Thanh len lén đánh giá vẻ mặt của .

      ngồi bên cạnh Vãn Thanh, chân mày nhíu lại, giống như suy tư gì đó, thấy như thế, Vãn Thanh cũng quấy rầy , cho đến khi trả lại chén cháo cho mới mở miệng.

      "Đêm qua… ta…" Sắc mặt khó coi, Vãn Thanh đoán ở trong núi nhiều năm như vậy, đến nữ nhân cũng khó thấy, huống chi là gặp phải chuyện này.

      " sao, sư phụ hề làm gì cả." Vãn Thanh cười cười, muốn an ủi nhưng lại phát vẻ mặt tin nhìn nàng."Ta , sư phụ cần để ý."

      Trong lòng Vãn Thanh vui vẻ, dù có cũng tin tưởng, đêm qua lúc nhảy lên giường nàng ‘thuận tay’ cởi bớt y phục của với nàng.

      "Ta xin lỗi ngươi, ta nhất định phụ trách, cứ thẳng là được."

      "Sư phụ cần bận tâm, dù sao mấy ngày nữa ta rời vương phủ, sau này muốn gặp sư phụ cũng khó, coi như lưu lại hồi ức ."

      Lời Vãn Thanh vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Dung Chỉ càng khó coi hơn.

      "Ta cùng ngươi."

      "Hả?"

      "Ngươi muốn đâu, ta cùng ngươi."

      Rốt cuộc đợi đến những lời này của , trong lòng Vãn Thanh nở hoa, khuôn mặt lại giả bộ khó như cũ.

      " được, sư phụ còn có chuyện riêng cần làm, ta cũng muốn sư phụ vì áy náy mà đối với ta như thế."

      "Chừng nào ngươi cho ta biết, nếu để ta phát ngươi mình rời ." Dung Chỉ để ý lời Vãn Thanh, cường thế liếc mắt nhìn nàng, cặp mắt xếch hẹp dài tỏ uy hiếp.

      Vãn Thanh ngẩn người, đem đồ trước mặt mang , nhìn bóng dáng đỏ rực rời khỏi, Vãn Thanh chỉ còn kém hét lên vui sướng, ở nơi này suốt ngày, cũng đến lúc trở về phủ chờ tin tức.

      Cáo biệt Dung Chỉ, tựa hồ rất yên tâm, sợ Vãn Thanh bỏ lại mình rời , dặn dò nhiều câu mới để Vãn Thanh về phủ.



      Xem ra đêm qua Phong Huyền Dịch cực kỳ hỗn loạn, cũng tới tìm Vãn Thanh nên có người nào phát Vãn Thanh có trong phủ.


      Nhưng mới vừa trở về phủ bao lâu, Bảo Cầm lại chạy tới thông báo Mộc Thiên Hải cùng Mộc Vân Hạc tới, Vãn Thanh suy đoán có thể chuyện kia có kết quả, liền vội ra ngoài nghênh đón.


      Thời điểm đến cửa phủ mới phát Phong Huyền Dịch cùng mấy hạ nhân cũng đứng ở đó, hỏi ra mới biết lần này Mộc Thiên Hải cùng Mộc Vân Hạc là đến tuyên chỉ, trong lòng sáng tỏ, ngoài cửa dần dần xuất hai bóng dáng…


      Cùng nhau quỳ xuống, Vãn Thanh ngẩng đầu, sắc mặt Mộc Thiên Hải có phần khó coi, Mộc Vân Hạc lại cẩn thận nhìn Vãn Thanh, ánh mắt tràn đầy thương tiếc.


      "Truyền ý chỉ của Thái hậu, nữ nhi Thượng Thư Mộc Vãn Thanh cùng Dịch vương Phong Huyền Dịch, bát tự hợp, tương khắc lẫn nhau, khó có thể san sẻ giúp đỡ nhau, thể kết thành phu thê, sau khi ai gia thương nghị cùng hoàng thượng, quyết định nghe theo ý kiến hai người, ban thưởng Hòa ly!"


      Phong Huyền Dịch nghe đạo ý chỉ kia đọc xong, vẻ mặt lập tức thay đổi, đứng lên gần như là tức giận gào thét.


      "Là người nào thỉnh cầu?!!!"


      Vãn Thanh ngờ lại nổi giận lớn như vậy, nhưng trong lòng rất vui sướng, "Là ta, Vương gia, ta tự biết bản thân ti tiện sánh được với nam nhân ưu tú như Vương gia, cho nên khẩn cầu Thái hậu ban đạo thánh chỉ này, Vương gia luôn nhìn ta thuận mắt, sau này vương phủ có ta, phải vương gia càng vui vẻ sao?"


      Làm bộ giọng, Vãn Thanh nhận lấy ý chỉ trong tay Mộc Thiên Hải, Phong Huyền Dịch lại càng tức giận hơn.


      "Ai muốn ngươi tự mình chủ trương?! Bổn vương vui hay vui liên quan đến ngươi sao!"


      Muốn tới giành vật trong tay Vãn Thanh, Mộc Vân Hạc lại nhịn nổi mà tiến lên ngăn lại.


      "Vương Gia, chuyện qua, Thanh Nhi cũng muốn lại, ngươi làm những gì ta là hạ thần dám nghị luận, nhưng Vương Gia dám làm phải dám nhận, hôm nay Thái hậu cũng hạ chỉ Hòa ly rồi, Vương gia người đường đường đại nam nhân, thích Thanh Nhi cũng cần phải dây dưa như thế nữa."


      "Khi nào đến phiên ngươi tới quản Bổn vương!"


      Khí lực Phong Huyền Dịch rất lớn, đưa tay đẩy Mộc Vân Hạc ra, Mộc Vân Hạc có phần đứng vững suýt nữa bị đẩy ngã.


      "Vương gia! Ngươi làm gì?!”

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 5: Ghen sư phụ


      Edit: August97 ()




      Vãn Thanh tức giận đẩy ngược lại , Phong Huyền Dịch phòng bị bị đẩy đến suýt ngã sấp xuống. Đỡ Mộc Vân Hạc lên, Vãn Thanh muốn nhìn nữa, hướng về phía Bảo Cầm bên cạnh la tiếng:

      "Còn mau thu thập đồ!"
      .
      Bảo Cầm sợ hết hồn, run run chạy ra. Ánh mắt Phong Huyền Dịch như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm vào Vãn Thanh, biết Mạc Tử Thần cũng đến đây từ khi nào, ghé vào bên tai Phong Huyền Dịch gì đó, Phong Huyền Dịch nghe xong sắc mặt lại hề biến chuyển, thấy Vãn Thanh xoay người rời , vội vàng tiến lên ngăn bước chân mấy người lại.

      "Ngươi thể !"

      Vãn Thanh quan sát vẻ mặt méo mó của , giọng khinh thường:

      "Chẳng lẽ Vương gia ta?"

      "Ta nhổ vào!" Phong Huyền Dịch da mặt mỏng, vừa nghe Vãn Thanh lời này, vội nghiêng đầu .

      "Vậy tại sao lại giữ cho ta ? Nếu Vương gia ta, còn quỳ xuống dập đầu hai cái với ta, tâm tình tốt ta có thể lưu lại."

      Vãn Thanh vốn bận tâm Mộc Thiên Hải cùng Mộc Vân Hạc đứng bên cạnh, muốn thu liễm chút, nhưng nhìn bộ dáng kia của Phong Huyền Dịch, nếu dùng phép khích tướng, để nàng .

      Phong Huyền Dịch nghe xong lời này dĩ nhiên cảm thấy bị vũ nhục lớn, hung hăng trợn mắt nhìn Vãn Thanh:

      "Ngươi dập đầu với Bổn vương, Bổn vương cũng thèm lưu ngươi lại!"

      Dứt lời hất tay áo sải bước rời , Mạc Tử Thần vốn định cùng, nhưng nhìn Vãn Thanh chút, vẫn lưu lại, Mộc Thiên Hải cùng Mộc Vân Hạc đứng bên cạnh vẻ mặt thể tin, đây là nữ nhi dịu dàng của ông, là muội muội hiền thục của sao?

      Vãn Thanh quay đầu điềm đạm đáng :

      "Phụ thân, Đại ca, xin lỗi, nữ nhi sống với vương gia lâu, miệng lưỡi cũng sắc bén lên rồi."

      Nước mắt ướt át rơi xuống, Mộc Thiên Hải và Mộc Vân Hạc nhịn được đưa tay nắm lấy vai Vãn Thanh, vẻ mặt Mộc Vân Hạc nghiêm túc:

      "Muội muội đừng sợ, hôm nay rời khỏi vương phủ cũng là giải thoát, đợi Bảo Cầm thu thập đồ đạc xong chúng ta lập tức trở về phủ."

      "Vâng, muội có chút chuyện vặt muốn dặn dò tiếng, bằng phụ thân và đại ca vào trong phòng chờ muội."

      "Thanh Nhi cứ , ta cùng phụ thân ở nơi này, muội mới khỏe nên tích cực ra ngoài dạo chút."

      Mộc Vân Hạc mỉm cười nhìn nàng, thái độ cực kỳ ôn hòa, Mộc Thiên Hải đứng bên lời nào, Vãn Thanh nhìn vẻ mặt ông, biết ông giận nàng hay là tức Phong Huyền Dịch, dù sao nàng ngại mấy chuyện này, về giải thích phen có việc gì.

      Xoay người vào trong phủ, Mạc Tử Thần cũng theo tới.

      "Vương phi muốn sao?"

      "Ta phải là vương phi nữa rồi, Thái hậu cũng ban xuống ý chỉ, chẳng lẽ ta phải ở lại nơi này nhận mọi loại khinh bỉ?" Vừa ly khai hai người kia, khóe miệng Vãn Thanh nhịn được giương lên.

      Mạc Tử Thần nhìn nàng có chút bất đắc dĩ:

      "Chỉ sợ người bị khinh bỉ là mình Vương gia."

      " sao, về sau người nào bị khinh bỉ cũng sao cả, ta ở kinh thành nữa, sau này gặp lại biết ra sao." Giọng điệu Vãn Thanh thanh nhàn, đưa mắt quan sát cảnh vật Dịch phủ, nơi nàng chuẩn bị rời .

      "Vương phi muốn đâu?" Giọng của khỏi khẩn trương, Vãn Thanh quay đầu lại nhìn , lại nghiêng đầu .

      "Chu du thiên hạ."

      "Vương phi mình sao có thể an toàn?"

      "Có người cùng, sao."

      "Như vậy cũng tốt, vương phi là thiếu nữ yếu ớt, nếu gặp phải nguy hiểm làm sao ứng đối?!"

      Mạc Tử Thần cau mày, hề né tránh ánh mắt Vãn Thanh, nhìn ánh mắt đầy ân cần của , trong lòng Vãn Thanh nghi ngờ, lại như cũ cho rằng chưa quên chuyện vết thương tay của nàng ngày đó.

      "Quản gia, nếu ngươi để ý chuyện ta cứu ngươi ngày đó cần lo lắng, coi như người đó phải ngươi, ta cũng làm như vậy."

      Mạc Tử Thần ngẩn người tại chỗ, nhìn bóng dáng Vãn Thanh càng ngày càng xa, giật mình đứng yên nhúc nhích, “coi như người đó phải ngươi, ta cũng làm như vậy”, trong lòng hồi tưởng mấy câu đó, ánh mắt dần dần nhuốm màu đơn, tiếp tục đuổi theo Vãn Thanh, xoay người quay hướng ngược lại.

      Vòng vo vài vòng trong phủ, hỏi thăm mấy hạ nhân quen thuộc, Vãn Thanh cũng tiếp tục lưu lại, cùng Mộc Vân Hạc và Mộc Thiên Hải về Mộc phủ.

      Lúc xe ngựa tới đại môn Mộc phủ, xa xa nhìn thấy Hạ Uyển Dung mang theo đám hạ nhân chờ ở trước cửa, thấy xe ngựa Vãn Thanh tới lập tức nổ pháo, Mộc Vân Hạc theo sau lưng Mộc Thiên Hải nhảy xuống xe ngựa, đưa tay đỡ Vãn Thanh, Vãn Thanh được dìu tới đại môn, lại gần mới nhìn thấy nơi đó bày chậu than.

      Hạ Uyển Dung tới đỡ nàng, thanh nghẹn ngào:

      "Thanh Nhi, bước qua ."

      Suy đoán đây có thể là lễ nghi đặc biệt gì đó ở cổ đại, liền nghe lời của bà bước qua, Mộ Chiết Lan dẫn rất nhiều hạ nhân đứng ở bên trong, thấy Vãn Thanh vào, vung tay lên, những người đó liền đồng thanh lên tiếng.

      "Hoan nghênh tiểu thư trở lại!"

      Vãn Thanh nở nụ cười với mọi người, cùng Mộ Chiết Lan và Hạ Uyển Dung trở về phòng, trong phòng nhiễm hạt bụi, chắc chắn được quét dọn mỗi ngày, Bảo Cầm qua dọn dẹp, Vãn Thanh cũng ngồi xuống.

      Hạ Uyển Dung vẻ mặt kích động, nắm lấy tay Vãn Thanh mãi cũng chịu buông ra:

      "Nữ nhi, nương bao giờ để con chịu uất ức nữa, trở lại cũng đừng nữa, coi như ai thèm lấy, cũng có bọn ta nuôi dưỡng con cả đời!"
      .
      "Nương, Thanh Nhi Thiên Tư Quốc Sắc, sao lại có ai thèm lấy?" Mộ Chiết Lan dịu dàng vỗ vỗ lưng Hạ Uyển Dung an ủi bà, Vãn Thanh cũng gật đầu phụ họa.

      Vãn Thanh vốn tưởng rằng lúc trở lại có nhiều người trách cứ mình, ngờ Mộc Thiên Hải, Mộc Vân Hạc, Hạ Uyển Dung, Mộ Chiết Lan cùng quản gia hạ nhân, từ xuống dưới có người nào bài xích nàng, hơn nữa lần gặp mặt này so với trước kia còn ôn hòa hơn.

      Ở trong phủ hai ngày, cả ngày Mộc Vân Hạc đều phân phó quản gia đưa cho nàng ít canh bổ, Mộ Chiết Lan cùng Hạ Uyển Dung cũng thường xuyên làm điểm tâm ngọt cho nàng.

      Cuộc sống y hệt công chúa buồn lo, vết thương cổ cũng tốt lên, trong lòng Vãn Thanh vẫn ấp ủ chuyện ngao du thiên hạ kia, nhưng vừa mới trở về phủ, lúc này chỉ sợ bọn họ cũng đồng ý, lại sợ Dung Chỉ chờ đợi quá lâu, cho là nàng trước, Vãn Thanh suy nghĩ, chuẩn bị xem chút.

      Nhưng vừa ra khỏi cửa, lại phát nàng quên mất đường tới Dịch phủ rồi, căn bản biết bắt đầu từ đâu, suy nghĩ chút vẫn lần mò hỏi thăm tới vương phủ.

      Vận số cực tốt, lúc tìm đến Dịch phủ băn khoăn vào hay vào lại gặp Mạc Tử Thần chuẩn bị ra ngoài, Mạc Tử Thần thấy Vãn Thanh tới, sửng sốt chút, sau đó vội tới trước mặt nàng.

      "Vương phi có chuyện gì sao?"

      "Đừng gọi ta vương phi nữa, lần trước ta gấp, có vài thứ quên đem theo, muốn trở về lấy, ngươi có thể theo ta vào lấy được ?"

      "Tất nhiên." Mạc Tử Thần gật đầu nhường đường:

      "Mời Mộc tiểu thư."

      "Sao lại xa lạ như thế, ta cùng quản gia cũng phải người ngoài, gọi ta Vãn Thanh là được."

      Sắc mặt Mạc Tử Thần đổi, đường dẫn Vãn Thanh đến biệt viện, Vãn Thanh chỉ đứng bên ngoài rừng trúc mà vào phòng.

      "Mộc tiểu thư, sao vậy?"

      "Ta có người bạn ở trong rừng trúc này, ta muốn vào cáo biệt , nếu ngươi có chuyện cần làm cứ trước ." Vãn Thanh nhìn , mơ hồ cảm thấy tựa hồ đối với nàng lạnh nhạt hơn rất nhiều.

      "Vậy ta cùng ngươi." Mạc Tử Thần đứng bên cạnh Vãn Thanh, nét mặt đồi, thấy như thế, Vãn Thanh có chút xấu hổ, muốn rời lại nghĩ ra cớ gì, vừa nghĩ liền thôi, để vào cùng nàng .

      Rừng trúc rất tối, hồi lâu mới thấy ánh sáng, vậy mà thời điểm sắp ra khỏi rừng trúc lại bất ngờ nhào tới con hổ lớn, Vãn Thanh sợ hết hồn, nhưng cũng biết đây là địa bàn của Dung Chỉ, động vật thú rừng con nào cũng nắm trong lòng bàn tay, nghĩ như vậy sợ hãi trong lòng cũng giảm bớt, lấy lại tinh thần vội đẩy Mạc Tử Thần ra.

      Mạc Tử Thần bị đẩy ra, con hổ lớn đến trước mặt Vãn Thanh quả nhiên dừng lại, nhe răng nhưng cắn nàng, Mạc Tử Thần tiến lên, kéo Vãn Thanh muốn chạy, nhưng lại dám bước , con hổ này vô cùng hiểu tính người từng bước theo phía sau hai người.

      Từ từ thoát khỏi rừng trúc, Vãn Thanh quả nhiên nhìn thấy Dung Chỉ nhàn nhã ngồi ở phía trước, mặt là bộ đáng đánh đòn, vẻ mặt lạnh nhạt khi thấy Vãn Thanh cùng Mạc Tử Thần đứng chung chỗ đen lại, phất phất tay, con hổ liền tới bên cạnh , dịu ngoan nằm dưới chân .

      Mạc Tử Thần nhìn Vãn Thanh chút, cố gắng khống chế tâm tình của mình:

      "Là người này sao?"

      "Ừ, ngươi ở đây chờ ta."

      Vãn Thanh kinh sợ nhìn sắc mặt nam nhân phía trước, tất nhiên nhìn ra tức giận, muốn tới gần lại thấy con hổ nằm đó chần chừ.

      "Ta... ta có lời muốn với người, chúng ta vào nhà ."

      Dung Chỉ liếc mắt nhìn Mạc Tử Thần, lại xoa đầu vỗ con hổ dưới chân, con hổ dịch dịch thân thể to lớn của mình nhường đường, mới đứng dậy vào trong nhà.

      Vãn Thanh ngồi bên cạnh bàn, tay rót trà nhưng vẫn chưa tỉnh hồn.

      "Sao lại trễ như thế ."

      Thanh lạnh lẽo truyền vào trong tai, Vãn Thanh bị dọa khẽ run rẩy, ngước lên nhìn , nàng vội nở nụ cười.

      "Sư, sư phụ, ta hòa ly với Vương gia và trở về Mộc phủ rồi, thời thời khắc khắc lúc nào cũng nghĩ tới sư phụ, lại quên đường về Dịch phủ, trở mặt với vương gia nên tiện thỉnh cầu , mới làm trễ nãi thời gian…"

      "Vậy sao hôm nay lại tới." Ngồi ở Vãn Thanh đối diện, vẻ mặt vẫn vui.

      "Quá nhớ nhung sư phụ, chạy chạy lại ngoài Dịch phủ biết bao nhiêu lần, vừa lúc gặp quản gia, có chút giao tình với , nên mới thỉnh cầu dẫn ta tiến vào, sư phụ tức giận?"

      " có." Dung Chỉ trừng mắt nhìn nàng, bộ dáng kia ràng phải có mà là để ý muốn chết.

      "Sao sư phụ lại nuôi hổ, mới vừa rồi hù dọa ta suýt chết."

      "Ngươi bị dọa? phải vừa vặn cùng quản gia tuấn mỹ có đôi có cặp sao?" Dung Chỉ giọng có phần ghen tuông, mắt xếch hẹp dài cũng lên mấy phần vui.

      "Sao có thể như vậy, quản gia là sợ, còn ta, biết đây là địa bàn của sư phụ có gì phải sợ nữa, sư phụ Thần Thông Quảng Đại, tâm tư kín đáo, sao có thể để ta gặp nguy hiểm, chỉ là con hổ này làm người ta có chút sợ hãi, hù sợ quản gia mà thôi, sư phụ cũng thế, con hổ lớn như vậy sao có thể để nó chạy loạn khắp nơi."

      "Đó là con hổ ta nhặt được ngày hôm trước bên ngoài núi."

      Lớn như vậy cũng gọi là “nhặt”? Vãn Thanh rất muốn hỏi, nhưng nhìn sắc mặt tốt của vẫn nuốt trở về.

      "Sư phụ, hôm nay ta tới là muốn hỏi người làm sao mà vào được nơi này, lần sau ta nên từ đâu để tới tìm người?"

      "Ngoại ô Bắc Lâm nối thẳng đến nơi này."

      "Nhưng ta chưa từng qua đó." Vãn Thanh khó khăn ." bằng sư phụ dọn tới Mộc phủ ta ở vài ngày?”

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 6: Cuộc chiến giữa hai nam nhân



      Edit: August97 ()





      Dung Chỉ nhíu mày, tựa hồ do dự, lâu sau mới mở miệng.

      "Cũng được, ngày mai ngươi tới đón ta."

      "Ngày mai ta cũng biết làm thế nào mới đến được, hôm nay sư phụ tiện sao?"

      "Trái lại ta rất tiện, nhưng bọn nó…"

      Dung Chỉ chỉ phía sau lưng Vãn Thanh, Vãn Thanh quay đầu lại, con rắn tiểu hoa to bằng ngón tay cái thè lưỡi xông về phía nàng, bên cạnh con rắn còn có con bọ cạp cong đuôi biết từ lúc nào tiến lại gần nàng, chân bàn có chút dao động, Vãn Thanh vừa cúi đầu, dưới gầm bàn còn có con chuột nhe răng hào hứng gặm chân bàn.

      Từ Vãn Thanh sợ mấy loài động vật này, thiếu chút nữa sợ đến hôn mê bất tỉnh, nhìn con rắn cách mình gần trong gang tấc, vội thét chói tai chạy ra ngoài, Mạc Tử Thần thấy Vãn Thanh kinh hoảng chạy ra, vội tiến lên đón, Vãn Thanh bị hoảng sợ đến thần chí mơ hồ, thấy phía trước có bóng người, Vãn Thanh do dự nhào tới.

      Dung Chỉ hơi hối hận đem mấy thứ này thả ra, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Vãn Thanh nhào vào trong ngực Mạc Tử Thần, mắt xếch hẹp dài lên mấy phần lo lắng, thanh càng thêm lạnh lẽo.

      "Ta thu bọn chúng lại rồi."

      Vãn Thanh dám quay đầu lại, nghĩ tới mấy thứ ghê tởm đó khiến cả người được tự nhiên, Mạc Tử Thần có chút sững sờ, mặc dù biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn vỗ nhè sống lưng trấn an nàng.

      Dung Chỉ sắc mặt vui hướng Vãn Thanh tới, nháy mắt, con hổ cũng đứng dậy từ phương hướng khác qua.

      "Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì ~!" Cưỡng chế kéo nàng từ trong ngực Mạc Tử Thần ra, giọng điệu Dung Chỉ cắn răng nghiến lợi.

      Vãn Thanh nhìn thấy sắc mặt khó coi của , nhìn sau lưng chút, còn mấy con vật kia.

      "Kia…, kia…, nếu người vội, ngày mai ta lại trở lại."

      dám vào phòng tiếp, mặc dù biết những thứ đó làm gì được nàng, nhưng nhìn thấy vẫn tim gan run sợ.

      "Hả?" Vừa nghe Vãn Thanh lời này, nụ cười còn sót lại khuôn mặt Dung Chỉ cũng biến mất, trong đôi mắt xếch hẹp dài đều là uy hiếp.

      Vãn Thanh cười ngây ngô vài tiếng, sững sờ đứng tại chỗ biết nên hay nên lưu lại, Mạc Tử Thần đưa tay kéo nàng về phía sau, nhìn Dung Chỉ nở nụ cười.

      "Công tử, Vãn Thanh ngày mai trở lại, ép buộc cũng tốt, ta đây liền đưa nàng trở về."

      Mạc Tử Thần nắm tay Vãn Thanh, muốn kéo nàng , Vãn Thanh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Tử Thần, trong lòng rối rắm, nếu chính là nể mặt Mạc Tử Thần, nếu , chừng sau này Dung Chỉ lại đủ cách hành hạ nàng.

      Còn chưa được hai bước, Vãn Thanh vừa định mở miệng chuyện, Dung Chỉ lại kéo lấy cánh tay khác của nàng.

      "Công tử có biết có câu tục ngữ “con chó bắt chuột(*)” ?" Dung Chỉ nhìn Mạc Tử Thần, khắc nghiệt nở nụ cười, trường sam đỏ rực nổi bật lên gương mặt tuyệt mỹ khiến người ta mê say, nhưng hung dữ trong mắt lại khiến người ta rét mà run.

      (*) Con chó bắt chuột: Xen vào việc của người khác.

      Chức trách của chó là trông coi nhà cửa, còn mèo chuyên con chuột, cho nên chó thay mèo bắt chuột nghĩa là xen vào việc của người khác.

      Mạc Tử Thần cùng Dung Chỉ bằng tuổi nhau, khí thế cũng kém, đứng bên cạnh Dung Chỉ lại có loại tuấn mỹ khác, mặc dù so ra kém Dung Chỉ, nhưng cũng kém quá nhiều.

      "Công tử Vãn Thanh là chuột?"

      ràng cảm thấy lực tay lôi kéo tay nàng càng lúc càng lớn, kéo đến cổ tay phát đau, Vãn Thanh muốn mở miệng để hai người buông tay, nhưng nhìn vẻ mặt hai người đều ngoài cười nhưng trong cười giống nhau, vẫn nhịn xuống.

      "Thanh Nhi, ngươi cứ ?" Ánh mắt Dung Chỉ càng dọa người hơn, nghe Mạc Tử Thần thân thiết gọi “Vãn Thanh”, cũng đua nhau gọi “Thanh Nhi”, nhìn Vãn Thanh dường như muốn ăn tươi nàng .

      "Ha ha ha ha." Vãn Thanh cười khan, "Hai vị có thể buông tại hạ ra hay ?"

      Lời của Vãn Thanh tự động bị hai người coi thường, ánh mắt của Dung Chỉ cùng Mạc Tử Thần đụng vào nhau tóe lửa, đều chịu thua lẫn nhau, cổ tay bị kéo càng ngày càng đau, dường như muốn đứt, Vãn Thanh nhịn được hô tiếng, đau rơi nước mắt rồi.

      Hai người kia tựa hồ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, buông lỏng tay rồi lại dùng sức kéo Vãn Thanh về phía mình.

      "Buông tay buông tay!" Tức giận hất hai cái kềm kềm chặt tay của mình, nhìn chằm chằm này vẻ mặt đầy vô tội của hai nam nhân, Vãn Thanh cũng nổi giận, nhưng khi thấy vẻ mặt muốn giết người của Dung Chỉ vẫn cứng rắn nuốt xuống: "Nếu , người cùng ta ra ngoài?"

      Mạc Tử Thần , nhưng sắc mặt lại đen lại.

      "Tốt." Dung Chỉ thấy Mạc Tử Thần sắc mặt khó coi, liền gật đầu đáp ứng.

      Cùng hai người ra khỏi rừng trúc, bên trái bên phải, bọn họ tựa hồ đều coi đối phương là kẻ thù, câu cũng chịu với nhau.

      Vãn Thanh hơi xấu hổ trong trường hợp này, bước nhanh muốn ra ngoài, khó khăn mới ra khỏi vương phủ.

      "Quản gia, vậy ta trước."

      "Vãn Thanh đâu?"

      "Ra đường dạo chút, mua trâm cài và xem hoa đăng." Dung Chỉ cất giọng, giọng điệu hiển nhiên, ràng có ý khoe khoang.

      "Vừa đúng ta cũng muốn ra ngoài mua vài thứ, cùng nhau ." Mạc Tử Thần cũng hề rời , ánh mắt mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng nhìn Vãn Thanh chăm chú.

      Mặc dù Vãn Thanh hiểu ý tứ hai người này, nhưng lại phát cuộc chiến giữa các nam nhân cũng có thể có thuốc súng, dù biết hai người bọn họ có ý đồ gì, nàng cũng muốn Mạc Tử Thần mất mặt mũi nên vẫn gật đầu đồng ý, dù sao sau này cũng có chuyện nhờ giúp.

      "A!"

      Hông đau nhói, nhịn được hô lên, Dung Chỉ nhìn chằm chằm Vãn Thanh, giọng vui:

      "Thế nào?"

      " có, có gì."

      Nhìn vẻ mặt muốn ăn thịt người của , Vãn Thanh nào dám , ngượng ngùng tiến lên phía trước, lại phát hai người bọn họ trái lại càng càng nhanh, bỏ lại nàng ở sau lưng, cũng tốt…

      "Thanh Nhi, tới xem chút, ngươi thấy cây trâm này như thế nào?"

      lát Dung Chỉ đột nhiên quay đầu lại đem cây trâm đỏ Phượng Vĩ cài lên đầu nàng, Vãn Thanh nhìn nhìn có chút nghi hoặc, liếc mắt ý hỏi Mạc Tử Thần cũng nhìn nàng.

      "Ánh mắt công tử trái lại rất độc đáo, nhưng màu đỏ rực tục tĩu như thế sao có thể tôn lên khí chất của Vãn Thanh, Thanh Nhi xem cây trâm này như thế nào, màu trắng phiêu dật lịch tao nhã."

      ràng lời của Mạc Tử Thần là ngấm ngầm đả kích, Dung Chỉ lúc nào cũng là thân trường bào đỏ rực, toàn thân trừ đôi giày màu đen còn lại đều là màu đỏ, hôm nay Mạc Tử Thần vừa vặn mặc thân bạch y.

      Người bán hàng rong đều nhìn đến ngây người, dung mạo ba người đều xinh đẹp đến thể tưởng tượng nổi.

      " đầu sao lại cài màu trắng, còn tưởng rằng trong nhà có tang đấy." Có chút thô lỗ nhổ cây trâm xuống, Dung Chỉ sửa lại cổ áo Vãn Thanh, ánh mắt nhìn Vãn Thanh có phần uy hiếp: "Đúng Thanh Nhi?"

      Vãn Thanh trả lời, hôm nay y phục của nàng vừa vặn cũng là bạch y, màu sắc như vậy, ngược lại nàng cùng Mạc Tử Thần rất giống đôi tình nhân.

      "Dù sao thanh lệ cũng hơn tục tằn, Thanh Nhi cứ cài cái này thôi."

      Mạc Tử Thần chịu yếu thế, lại cài cây trâm lên đầu Vãn Thanh, khó có dịp ném xuống thỏi bạc cần người bán thối tiền lẻ.

      Dung Chỉ thấy như vậy càng thêm vui, cũng mua cây phượng vĩ màu đỏ, cài vào phía cái màu trắng.

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục về phía trước.

      khí xấu hổ muốn chết, Vãn Thanh thấy hai ánh mắt kinh khủng của bọn cũng dám nhiều lời, nhưng vẫn là lần đầu tiên nàng thấy Mạc Tử Thần như vậy, trong lòng mặc dù hiểu nguyên nhân phải theo nàng cùng Dung Chỉ ra ngoài, nhưng lại buồn cười tính trẻ con của hai người này, ngừng ganh đua, nếu ở hoàn cảnh khác cũng tồi, nhưng bây giờ ở quán rượu mà.

      Nhìn hai người trước mặt ngươi miếng ta miếng gắp đầy chén thức ăn cho nàng, lại nhìn hai đạo ánh mắt uy hiếp kia, cắn răng từng ngụm từng ngụm ăn hết.

      Hai người kia cũng là chịu yếu thế như cũ, vẫn tiếp tục liều mạng gắp thức ăn, sau đó đôi mắt sáng trong nhìn chằm chằm Vãn Thanh, Vãn Thanh tiện cự tuyệt, chén lại chén ăn.

      Cho đến khi bụng chống đỡ nổi nữa, hai người kia vẫn còn tiếp tục gắp.

      "Ta… ta ăn được nữa."

      nhịn được cắt đứt bàn tay định gắp tiếp thức ăn cho nàng, Vãn Thanh chỉ cảm thấy chỉ cần thêm miếng nữa thôi, cổ họng lập tức phun ra, Mạc Tử Thần thấy sắc mặt tốt của Vãn Thanh, rốt cuộc mới lấy lại tinh thần.

      " sao chứ?" Có chút hốt hoảng đỡ Vãn Thanh, xoa xoa bụng nàng, mặt là biểu tình áy náy, "Ta dẫn ngươi nhà xí."

      "Ta tới."

      Dung Chỉ kéo lấy bên kia của Vãn Thanh, Vãn Thanh đau bụng lợi hại, nhưng hai người nam nhân này vẫn tranh đua lẫn nhau, ai cũng chịu buông tay.

      Chân mềm nhũn, Vãn Thanh ngã xuống, thanh cũng có chút nghẹn ngào.

      "Hai vị đại ca, ta cầu xin hai người bỏ qua cho ta ."

      Dung Chỉ cùng Mạc Tử Thần nhìn người đối diện mình, vẻ mặt khinh thường.

      "Ta cõng ngươi."

      Tuy nhiên lại ăn ý người kéo bên cánh tay Vãn Thanh, chịu nổi hai người này, Vãn Thanh cũng chẳng nghĩ nhiều, hất hai bàn tay kia ra.

      "Tiểu nhị, mang ta nhà xí!"

      Thanh Vãn Thanh rất lớn, tất cả khách nhân lầu hai đều đưa mắt nhìn sang bên này, dung mạo ba người vốn rất xuất chúng, cộng thêm thanh rống to này, tiểu nhị kia kinh hãi bỏ giở việc làm vội vã chạy tới dẫn Vãn Thanh .

      Hai người đàn ông khinh thường nghiêng đầu nhìn người đối diện, dung mạo tuyệt sắc dẫn tới ít ánh mắt mến mộ của khách nhân nữ, vò vò khăn tay băn khoăn có nên tới gần làm quen hay .

      Ngồi trong nhà xí hồi lâu mới ra ngoài, thời điểm lên lầu hai hai người kia còn ngồi ở chỗ đó, Vãn Thanh do dự, muốn cùng bọn họ tiếp tục như vậy, nếu thêm lần nữa, mạng này cũng đời hơn phân nửa rồi.

      "Thế nào rồi." Dung Chỉ tinh mắt nhìn thấy Vãn Thanh tới, mắt lạnh quét về phía nàng, " sao chứ?"

      "Đều là ta sai, ngồi xuống nghỉ ngơi chút ."

      Mạc Tử Thần cũng hạ giọng. Dìu Vãn Thanh ngồi bên cạnh , Dung Chỉ vẻ mặt vui nhưng cũng ngăn trở.

      Khó có khi hai người tiếp tục cãi cọ, Vãn Thanh cũng khó dịp tỉnh táo chút, khó khăn ngồi nghỉ ngơi, lát sau Vãn Thanh vừa đứng dậy liền muốn trở về, nhìn lại hai người cùng đến đây, mặc dù muốn nhưng vẫn mở lời với Mạc Tử Thần.

      " phải hôm nay ngươi có chuyện phải làm sao? Còn người nữa, cũng còn sớm, có phải nên trở về làm xong chuyện hay ?"

      Thần sắc Vãn Thanh nghiêm túc, đối với hai người đều có ý xua đuổi, thiên vị bên nào.

      Mạc Tử Thần gật đầu, biết lúc này trong lòng Vãn Thanh khó chịu, cũng từ chối.

      "Vậy ta cáo từ trước."

      Nhìn bóng dáng của Mạc Tử Thần rời , Vãn Thanh lại nhìn Dung Chỉ đứng trước mặt, móc ra bọc thuốc từ trong tay áo đưa cho Vãn Thanh:

      "Đây là thuốc tiêu hóa, ngươi ăn chút thôi."

      Vãn Thanh đưa tay tiếp nhận, pha ít vào nước trà, nhấp miệng uống hết, mặt mặc dù áy náy, nhưng vẫn nhìn ra được quan tâm với Vãn Thanh.

      "Người cứ về thu thập, ngày mai ta qua đón người."

      "Ngươi có chuyện gì sao?" Dung Chỉ chợt nhíu mày, vẻ mặt lười biếng.

      " có, nhưng người phải cần chuẩn bị gì sao?”

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 8: Thanh Yên


      Edit: August97




      "Tại sao lại là ngươi?!"

      Vãn Thanh trừng mắt nhìn , giọng vui, hơn nửa đêm bị dọa sợ đến tim thiếu chút nữa nhảy ra, nhưng may mắn là , cần lo biết đường về.

      "Gọi nàng mấy lần cũng để ý, ta đáng sợ như vậy sao." Phó Lăng Thiên nhìn chung quanh chút, lại nhìn ánh mắt u oán của Vãn Thanh, nghi ngờ hỏi.

      "Làm sao vậy???”

      ", nhưng đây là đâu?"

      "Chắc là phố Đông, lửa tối đèn mờ thấy , quay trở lại đường cũ là được."

      Phó Lăng Thiên nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Vãn Thanh, tới nắm lấy tay nàng.

      "Hơn nửa đêm sao nàng còn mình ở đường, nếu phải nhìn thấy nàng trước, ta giật bắn mình rồi."

      "Ngươi mới là người làm ta giật cả mình chứ!"

      Vãn Thanh trừng mắt nhìn , mặc cho nắm tay nàng sóng vai về phía trước, có người cùng khiến nàng can đảm hơn nhiều, chung quanh yên tĩnh đến dọa người, hai người câu có câu đáp lời nhau có vẻ đặc biệt thê lương.

      hồi lâu mới nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, cuối cùng cũng tới Mộc phủ, Vãn Thanh nhàng thở ra, lại mơ hồ nhìn thấy ngoài đại môn có bóng người.

      Trong đêm tối, y phục đỏ rực càng lộ vẻ quỷ dị, bên cạnh có Phó Lăng Thiên nên Vãn Thanh cũng hoảng sợ như lúc nãy, nhìn y phục nàng có thể đoán được là Dung Chỉ.

      Dung Chỉ chợt nhíu mày, nhìn hai người tay trong tay câu cũng chưa xoay người vào trong, đại môn còn vô cớ bị “Sầm” tiếng. Vãn Thanh kỳ quái hiểu tại sao lại vô cớ tức giận, vừa cúi đầu, lại phát Phó Lăng Thiên còn nắm tay nàng, lập tức rút tay về, Vãn Thanh hơi xấu hổ.

      "Cám ơn ngươi đưa ta trở lại, thời gian cũng còn sớm nữa, ngươi trở về cẩn thận."

      Phó Lăng Thiên mỉm cười, nhìn Vãn Thanh vào phủ mới xoay người rời .

      Biết tính khí Dung Chỉ hơi nóng, lúc này Vãn Thanh cũng dám gặp , quyết định ngày mai lại tìm giải thích ràng lần.

      Nhưng mới vừa nằm xuống cảm thấy bên cửa sổ có đồ vật gì đó gây tiếng động, khiến nàng thể nào ngủ được, Vãn Thanh đứng dậy tiến tới trước cửa sổ, vừa liếc mắt nhìn thấy Dung Chỉ nhàng tới, kịp phản ứng, nàng bị hoảng sợ đến ngã ngồi xuống đất, lúc ngẩng đầu lần nữa lại nhìn thấy Dung Chỉ tức giận nhìn nàng chằm chằm, chỉ sợ thanh vừa rồi là do làm ra.

      "Sư phụ."

      Vãn Thanh vừa lên tiếng, lại phi thân mất, thò đầu ra thấy bóng dáng người nào, Vãn Thanh cảm thấy bất đắc dĩ, biết vô cùng tức giận lại dám tìm , vất vả mới ngủ lại được, chợp mắt chưa được bao lâu trời sáng.

      Trong lòng Vãn Thanh vẫn còn hơi lo lắng chuyện Mộc Thiên Hải, chuẩn bị ra cửa qua xem tình hình của ông chút, Mộc Vân Hạc lại đến, nở nụ cười, tựa hồ vì chuyện kia mà ảnh hưởng đến tâm tình, Vãn Thanh nghi ngờ, nhịn được hỏi.

      "Đại ca, phụ thân đâu?"

      "Phụ thân bồi(*) mẫu thân tưới hoa, sao vậy?"

      (*) bồi: làm bạn, cùng nhau, giúp đỡ,…

      "Hôm qua muội có nghe thấy phụ thân đến chuyện muốn thu thuế, có ?"

      "Muội nghe thấy?"

      Mộc Vân Hạc cũng giật mình quá lâu, dù sao lo lắng hôm qua hoàn toàn thấy, vẻ mặt nhàng khoan khoái nở nụ cười.

      "Hôm nay Hoàng thượng hạ chỉ, rằng Khoa cử sắp đến, phụ thân thể ở đây, Tưởng Tướng quân là người được thay thế."

      " ra là như vậy."

      "Sao muội lại nghe lén ta cùng phụ thân chuyện, sau này được có thói quen này nữa."

      "Muội cẩn thận nghe thấy."

      Vãn Thanh liếc mắt nhìn , hơi kỳ quái chuyện Hoàng đế thay đổi chủ ý, nhưng cũng nhớ tới hôm qua sau khi Dung Chỉ nghe bọn họ chuyện ra ngoài chuyến, chẳng lẽ là vì Dung Chỉ?

      Vãn Thanh nhìn phòng Dung Chỉ, cửa phòng khép chặt, người ở bên trong cũng có chút động tĩnh nào.

      "Đại ca, huynh đến tìm ta làm gì?"

      "Gọi muội ăn điểm tâm, nghe quản gia hôm qua có khách nhân của muội tới phủ, cũng cố ý tới đây xem chút."

      Mộc Vân Hạc chỉ vào phòng của Dung Chỉ.

      "Có phải ở nơi này ?"

      Vãn Thanh vừa định gọi lại nhưng sang gõ cửa mất rồi, cửa phòng mở ra rất nhanh, bên trong chào đón bằng cái gối kiều mạch(**) lớn.

      (**)Gối kiều mạch: loại gối mềm, tốt cho giấc ngủ, tốt cho sức khỏe. Có thể tìm GG để biết thêm thông tin về loại gối này.

      Cái gối vừa vặn ném vào mặt Mộc Vân Hạc, Vãn Thanh cả kinh, may mắn người bị ném trúng phải là nàng, nhưng cũng có chút lúng túng, đỡ Mộc Vân Hạc lên, người trong phòng ra, thấy ném nhầm người, sắc mặt cùng trở nên vặn vẹo.

      "Đại ca, huynh sao chứ?"

      Mộc Vân Hạc vuốt vuốt làn da trơn bóng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người bên trong:

      "Công tử có vẻ hơi nóng tính."

      " xin lỗi, đại ca."

      Biết tính khí Dung Chỉ hơi nóng nảy, Vãn Thanh vội vàng cúi đầu rất nhiều câu xin lỗi, thấy nhúc nhích đứng nơi đó cũng vội qua kéo tay , dùng sức ra hiệu, nhưng vẫn thờ ơ.

      "Cũng phải là lỗi của muội, Thanh Nhi, muội cần gì phải làm như vậy."

      Mộc Vân Hạc trợn mắt nhìn Dung Chỉ, sắc mặt vui, "Thanh Nhi có lời gì cần với cứ , ta trước."

      Nhã nhặn đưa Mộc Vân Hạc , Vãn Thanh xoay người, Dung Chỉ khoanh hai tay tựa vào cánh cửa nhìn nàng, trong cặp mắt xếch hẹp dài là vẻ vui, thấy Vãn Thanh tới, lập tức quay người vào cửa, “Phịch” tiếng đóng cửa lại.

      Trong lòng Vãn Thanh buồn bã, đây là tạo nghiệt gì vậy, nhìn sắc trời, nàng xoay người xuống phòng bếp mang lên ít đồ ăn cho Dung Chỉ.

      "Sư phụ, ăn cơm nào, nhanh mở cửa ."

      Đẩy cửa lại phát khóa lại từ bên trong, trong lòng Vãn Thanh càng rối rắm, phải cầu đại thần tới mất.

      " ăn."

      "Món ăn hôm nay đều là mấy món sư phụ thích ăn, người xem chút rồi quyết định cũng muộn."

      " ăn!"

      "Sư phụ ăn ta cũng ăn, ta cùng đói với sư phụ."

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 9: Cũng chỉ vì ngươi


      Edit: August97



      Dung Chỉ giấu mình trong phòng cả ngày ra ngoài, đến lúc tối khi Vãn Thanh đưa cơm mới mở cửa, định ngồi với lát chuyện phiếm mấy câu rồi trở về.

      "Sư phụ, ăn cơm thôi."

      "Vào ."

      Lúc Vãn Thanh đẩy cửa vào ăn mặc chỉnh tề ngồi bên cạnh bàn, trong tay cầm chiếc quạt lông vũ màu đỏ, thời tiết càng ngày càng nóng, y phục của cũng càng mỏng, khuôn mặt vốn phong tình vạn chủng vương mấy giọt mồ hôi trông rất mê người.

      Đặt thức ăn lên bàn, đơn giản nhai nuốt mấy miếng, thấy Vãn Thanh vẫn nhìn chằm chằm mình nhíu mày liếc mắt nhìn nàng, "Ngươi cứ nhìn chằm chằm như vậy ta ăn vào."

      "Sư phụ cảm thấy rất khó chịu sao?"

      "?" Dung Chỉ nâng cằm lời nào, khuôn mặt mỵ nở nụ cười yếu ớt."Cơm nước xong bồi vi sư ra ngoài dạo chút."

      "A?" Nhớ tới ước định với Thượng Hải Thanh Yên hôm qua, Vãn Thanh hơi do dự, Dung Chỉ vừa thấy vẻ mặt nàng, sắc mặt lập tức thay đổi. "Sao? muốn?"

      " phải muốn, mà tối nay ta có hẹn với cố nhân." Vãn Thanh len lén quan sát vẻ mặt , cặp mắt hẹp dài trầm xuống, ánh mắt vui nhìn Vãn Thanh.

      "Việc này, ta…, sư phụ…, nếu chúng ta cùng ?"

      "Cố nhân của ngươi ta gặp làm gì?" Dung Chỉ bắt đầu lộ tính khí, khuôn mặt dễ nhìn có chút ý cười, ràng khí chung quanh lạnh rất nhiều.

      "Sao sư phụ có thể vậy, chuyện của ta cũng là chuyện của sư phụ, sao lại phân chia như thế, cùng ta ." Cợt nhã tiến tới trước mặt Dung Chỉ, nhưng lại dùng quạt lông vũ chắn trước mặt hai người, nghiêng mắt nhìn nàng.

      "Coi như ngươi thức thời."

      Thanh trầm thấp truyền vào trong tai Vãn Thanh, Vãn Thanh có phần bất đắc dĩ, nhưng thể tuân theo.

      Dung Chỉ thấy Vãn Thanh vào thanh lâu có phần kỳ quái, nhưng vẫn theo nàng vào, xuyên qua đại đường, rất nhiều hoa khôi đứng ở lầu hoặc ngồi dưới lầu, khi nhìn thấy Dung Chỉ vào, ánh mắt đều tỏa sáng, thậm chí còn muốn xông lại muốn kéo , Dung Chỉ lại có thể nhanh chóng tránh thoát ‘ma chưởng’ của mấy nữ nhân kia.

      Cũng có ít ánh mắt đắm đuối bỉ ổi của nam nhân nhìn chằm chằm Vãn Thanh, trái lại Vãn Thanh chú ý, nhưng Dung Chỉ vẫn vui, chỉ cần dám nhìn nàng, kẻ cũng bỏ qua, biết sử dụng ám khí gì mà những nam nhân kia ôm đầu hét tiếng ngã xuống.

      Đến hậu viện, Dung Chỉ mới thả lỏng đề phòng, cùng Vãn Thanh vào phòng của Thượng Hải Thanh Yên, thời điểm vào, Thượng Hải Thanh Yên thức dậy, hơn nữa có thể nhìn ra tỉ mỉ ăn mặc phen.

      thân trường bào vân sắc thêu họa tiết màu lục tôn lên vóc người cao gầy của , khoác lên người có phần rộng thùng thình, đai lưng khảm khỏa trân châu lớn, tóc dài cố định bằng cây trâm phỉ thúy cầu kì, phần tóc dư tự nhiên rũ xuống đầu vai, lông mày tinh tế nay càng thêm tinh xảo, ngũ quan thanh tú đậm hơn mấy phần khí chất văn nhược, vẻ chán chường ngày hôm qua hoàn toàn thấy, thay vào đó là chí khí tỏa sáng, vinh quang bừng bừng.

      thấy Vãn Thanh vào, duyên dáng bước qua, thấy Dung Chỉ bên cạnh Vãn Thanh rất kinh ngạc.

      "Vị này, vị công tử này là?" Thanh Thượng Hải Thanh Yên rất , hết sức dịu dàng.

      "Là sư phụ của ta, sao, tới đây để giúp tay." Vãn Thanh nở nụ cười với Dung Chỉ, ý bảo nể chút mặt mũi cho nàng.

      Quơ quơ chiếc quạt lông vũ đỏ rực, Dung Chỉ mỵ mỉm cười, "Ta chỉ tới nhìn Thanh Nhi, cản trở."

      Thượng Hải Thanh Yên nhàng cười, hình như nhìn ra chút gì đó, lại hơi khẩn trương nắm tay Vãn Thanh, "Như vậy có được hay ?"

      "Có được hay cũng phải thử chút, lúc này cũng còn sớm, chúng ta trước thôi."

      Thượng Hải Thanh Yên gật đầu, ba người đồng hành, hôm nay tực hồ tâm tình Dung Chỉ cực tốt, ít khi bày ra bộ dạng mặt thối, trái lại dọc đường đều nở nụ cười, dẫn theo đám hoa si đường chạy theo.

      Cố ý chọn địa phương u tĩnh, chung quanh cũng có người, trong kế hoạch của Vãn Thanh vốn mang Dung Chỉ tới, liền dỗ Dung Chỉ ngồi ở bên kia, mặc dù vui, trừng mắt nhìn nàng nhưng vẫn nghe lời dời qua.

      "Ngươi tới sao?" Thượng Hải Thanh Yên nhàng khẩn trương vò vò ống tay áo, có phần được tự nhiên.

      " có việc gì, nới quần áo ra chút."

      "Sao cơ?"

      Thượng Hải Thanh Yên lúng túng, Vãn Thanh thấy muốn động, liền đưa tay thay nới lỏng, khuôn mặt ửng hồng, xin lỗi nhìn Vãn Thanh, cũng biết thời gian ngắn, nhưng cũng ngờ lại hướng nội như thế.

      Thượng Hải Thanh Yên lúc này, sắc mặt ửng hồng, lông mày mảnh mai, lông mi thon dài, lồng ngực trắng nõn lộ ra mảng lớn, cộng thêm khuôn mặt ngượng ngùng, loại mị hoặc thể thành lời.

      " tới."

      Vãn Thanh mỉm cười an ủi , Thượng Hải Thanh Yên thẹn thùng buông mắt, Vãn Thanh đánh giá xung quanh, ngồi đợi khoảng khắc đồng hồ (15 phút) mới mơ hồ nhìn thấy phía trước có người tới, Vãn Thanh nháy mắt với , lập tức ngẩng đầu lên, chờ bóng dáng kia cách phía sau xa, Vãn Thanh cố ý tới gần trêu chọc cười đùa với , hai người lắc trái lắc phải dựa vào chỗ, thấy kia bóng dáng càng ngày càng gần, nụ cười bên khóe miệng Vãn Thanh cũng càng ngày càng lớn.

      "Các ngươi làm gì?!"

      thanh nghiêm trang lạnh lẽo truyền tới dọa Thượng Hải Thanh Yên hoảng sợ, hoàng đế gầy rất nhiều, gương mặt tuấn mỹ còn hơi tái nhợt, con ngươi thâm thúy nhiều tia máu.

      "Hoàng thượng." Thanh Thượng Hải Thanh Yên yếu ớt, cơ hồ nghe thấy được, nhìn thấy Hoàng thượng như vậy, hàng lệ trong nháy mắt cũng nhịn được chảy xuống.

      Vãn Thanh vốn muốn để Hoàng đế ghen, nhưng nhìn này tình trạng rối rắm này, suy nghĩ chút vẫn đứng lên, "Hoàng thượng đừng hiểu lầm, ta chỉ giúp Thanh Yên gãi ngứa, ta nghĩ các ngươi còn có chuyện cần , bây giờ hãy ràng ."

      Kéo thị vệ phía sau muốn y rời , nhưng y lại mắt lạnh nhìn nàng, chút cũng di chuyển.

      Hoàng đế thu vào trong mắt động tĩnh của người sau lưng, quay đầu lại ra hiệu với thị vệ, y mới rời .

      "Trẫm còn chưa xử lý hết chính trong cung, nếu như hôm nay ngươi gọi trẫm tới chỉ vì muốn xem các ngươi đùa giỡn, có phải trẫm nên hay ?"

      Mặc dù trong miệng như vậy, nhưng ánh mắt hoàng đế thủy chung dừng lại người Thượng Hải Thanh Yên, bước chân cũng dời , thấy cặp mắt chứa đầy nước mắt của (Thanh Yên), giống như cố ý khắc chế gì đó.

      Vãn Thanh lặng lẽ rời từ sau lưng hai người, nhìn ánh mắt đẫm lệ mông lung kia của Thượng Hải Thanh Yên, muốn tìm Dung Chỉ, lại phát biến mất thấy, lòng vòng chung quanh cũng tìm được bóng dáng của .

      Vãn Thanh trái lại biết có việc gì, chỉ lo lắng bị lạc đường, nhưng nghĩ lại, ở nơi này cũng nhiều năm như vậy, dễ dàng lạc đường mới phải, chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là chuyện của Thượng Hải Thanh Yên.

      muốn nghĩ nhiều, Vãn Thanh ngồi trong đình viện cách đó xa nhìn sang bên này, Thượng Hải Thanh Yên ngồi ở vị trí bên trái, vừa lúc có thể thấy Vãn Thanh, Hoàng đế đưa lưng về phía Vãn Thanh, ngồi đối diện Thượng Hải Thanh Yên.

      Giữa bọn họ vẫn có đoạn khoảng cách, Vãn Thanh ở xa chỉ có thể nhìn thấy Thượng Hải Thanh Yên vừa rơi lệ vừa gì đó, Hoàng đế ngồi đối diện , thấy khóc có phần thờ ơ quay đầu , trong lòng Vãn Thanh gấp gáp, nhưng chưa ngồi được bao lâu, Hoàng đế đứng dậy rời , Thượng Hải Thanh Yên ngồi ở chỗ đó ngừng khóc, nhưng cũng giữ lại, Vãn Thanh cả kinh, vội đuổi theo hướng hoàng đế, thị vệ kia lại ngăn cản nàng.

      Hoàng đế vội vàng rời khỏi, mắt thấy càng ngày càng xa, Vãn Thanh nhìn Thượng Hải Thanh Yên còn tuyệt vọng khóc trong đình viện, cũng để ý nhiều nữa, tiếp mấy chiêu với thị vệ, trực tiếp lướt qua y đuổi theo Hoàng đế, mặc dù thị vệ có võ công cao cường, nhưng Vãn Thanh rất ngang ngạnh, lúc giao đấu y cũng chiếm thượng phong, Hoàng đế thấy Vãn Thanh chấp nhất như vậy, liền ra lệnh cho thị vệ cần cản nàng, vẻ mặt nhìn Vãn Thanh có phần khinh thường.

      "Sao vậy? Coi trọng Thanh Yên? Hòa ly với đệ đệ ta chính là vì ? ngờ nữ nhận ngươi cũng có bộ mặt như vậy!"

      Vãn Thanh biết trong lòng ghen, lúc này rất tức giận, nhưng cũng biết giải thích với như thế nào.

      "Hoàng thượng, chỉ cần người nghe câu này của ta, vô luận sau này ra sao bây giờ vẫn nên chuyện với Thanh Yên lần nữa …"

      Hoàng đế dừng bước, ánh mắt hằn tia máu nhìn Vãn Thanh gì.

      "Trong lòng người vẫn có chứ?"

      " bậy!" Hoàng đế trợn mắt nhìn Vãn Thanh, khuôn mặt vốn rối rắm lại càng thêm khó coi.

      "Hoàng thượng, nếu nhau, tội gì hành hạ lẫn nhau như vậy. Chuyện Tử Cơ, người cũng biết là phải lỗi của Thanh Yên, vì sao còn vì chuyện này mà trách như thế?" Vãn Thanh đuổi theo sau lưng có phần theo kịp bước chân của , Hoàng đế nghe thế, liếc mắt ra hiệu cho thị vệ, thị vệ liền rời .

      "Thanh Yên với ngươi như vậy? đúng là có tự chủ. " Tự giễu mỉm cười, sắc mặt Hoàng đế khó coi, "Trẫm cùng đồng giường cộng chẩm (cùng giường chung gối) năm năm, lai lịch của trẫm đều rất ràng, sao trẫm có thể vì chút chuyện này mà tin ."

      "Vậy…, còn có những chuyện khác?"

      "Tử Cơ bắt tay với Cao Nguyên Phương, ngươi biết ?"

      Vãn Thanh lắc đầu, Hoàng đế thở dài giống như tự giễu, " là đại thần tặc quốc, lại biết trẫm tất cả các chuyện giữa trẫm cùng Thanh Yên, còn nắm trong tay tất cả điểm yếu của Thanh Yên, như vậy ngươi hiểu chưa?"

      "Trước kia ta cùng Thanh Yên ở chung chỗ?" Vãn Thanh có phần xác định, nếu là như vậy, hoài nghi Thượng Hải Thanh Yên lại càng thuận theo tự nhiên.

      "Ha ha, Thanh Yên cũng thừa nhận, nếu thành với trẫm, trẫm cũng như vậy, chung đụng với năm năm, trẫm cho là đủ hiểu , nhưng trải qua chuyện này, trẫm cảm thấy bản thân biết gì về đối phương."

      "Dù là quá khứ của , như thế nào, người nào có quá khứ, vì sao hoàng thượng cứ chấp nhất chuyện này như thế?"

      "Điều trẫm để ý phải quá khứ, mà là thái độ của , nếu thể thẳng thắn với trẫm, tiếp tục chung đụng còn có ý nghĩa gì? Nhiều năm trẫm tin tưởng thương như vậy, cho rằng trong lòng chỉ có mình trẫm, muốn sao trăng trời trẫm đều chiều theo ý , muốn ăn vải, trẫm bóc vỏ cho ăn, than thở trẫm có thể ít lâm triều để làm bạn với , nhưng tại."

      Thanh Hoàng đế có chút nghẹn ngào, Vãn Thanh dừng lại, biết giữa bọn họ còn có đoạn thời gian như vậy, nên nhất thời ngây người biết gì.

      "Vậy, người muốn gặp Thanh Yên nữa sao?" Vãn Thanh sắc mặt rối rắm, chưa bao giờ biết tình đồng tính cũng có thể khắc cốt ghi tâm như vậy.

      "Công tử!"

      Nơi xa truyền đến tiếng la, chỉ nghe “Bùm” tiếng, Vãn Thanh cùng Hoàng đế quay đầu lại, trong đình thấy bóng dáng của Thượng Hải Thanh Yên, chỉ kịp thấy vạt áo màu xanh nổi mặt nước.

      "Hoàng…" Vãn Thanh quay đầu lại vừa định gọi , nhưng vội vã nhảy vào trong nước, thị vệ nhìn thấy cũng vội nhảy xuống.

      Thị vệ kéo Thanh Yên lại, nhưng chịu lên, muốn tránh thoát khỏi thị vệ.

      "Đừng náo loạn!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :