1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đệ nhất ác phi - Hạ Ma Ma (Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 2

      Chương 2.1: Hòa Ly (Ly hôn)




      Edit: August97




      Rốt cuộc chưởng kia vẫn khống chế được, chưởng lực mạnh mẽ đánh úp tới bóng dáng lảo đảo của Tử Cơ, ngụm máu tươi phun ra, trước Tử Cơ vẻ cam lòng nhưng vẫn chống đỡ nổi mà ngã xuống.

      Vãn Thanh đứng lên, sắc mặt lạnh lẽo lau máu tươi cổ: "Ngươi đồng ý giết nàng ta, nhưng ta !"

      "Ngươi!"

      Phong Huyền Dịch trừng mắt nhìn Vãn Thanh, ra cũng muốn gì, nhưng nghĩ Tử Cơ trước khi chết miệng vẫn còn lẩm bẩm “Vương gia… vương gia…”.

      "Sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy?!"

      "Ba phen mấy bận bị hãm hại cũng phải là vương gia, nếu phải mệnh lớn, ta sớm mất mạng! Vương gia ngươi rộng lượng là chuyện của ngươi, nhưng ta như thế nào ngươi cũng thể can thiệp!" Vãn Thanh rống lên tiếng, thân thể vốn suy yếu càng thêm đứng vững.

      "Thanh Nhi." Phó Lăng Thiên tiến tới đỡ nàng, quan tâm nhìn vết thương của nàng, Vãn Thanh cũng cự tuyệt , xích sắt kia làm nàng đau.

      Phong Huyền Dịch thấy Vãn Thanh nổi điên cũng tiện gì, tiếp tục làm khó nàng, chỉ phân phó người làm hậu táng Tử Cơ rồi rời , trong lòng kỳ quái hơn chính là nội lực chưởng giết người kia của Vãn Thanh, công phu Tử Cơ còn chưa kém đến tình trạng kia, bị chiêu mất mạng.

      "Thanh Nhi, còn đau ?"

      Vốn tưởng rằng lấy được những văn kiện trọng yếu kia, Phó Lăng Thiên hồi cung phụng mệnh, nhưng lại theo nàng trở lại vương phủ, giúp nàng băng bó bôi thuốc, còn giống như phụ nhân phân phó hạ nhân hầm canh sắc thuốc cho nàng.

      Mạc Tử Thần nghe Vãn Thanh bị thương, khó được dịp keo kiệt, cũng bảo phòng bếp hầm rất nhiều canh bổ.

      cái bàn tròn trước mặt bày đầy canh bổ thuốc bổ, Vãn Thanh có phần nhức đầu, nhiều như vậy, ăn tuần lễ cũng hết, Mạc Tử Thần rời , Phó Lăng Thiên vẫn còn ở chỗ này.

      "Ngươi phải trở về bẩm báo với hoàng thượng sao?"

      "Vương gia đảm nhiệm nhiệm vụ đó là được rồi." Phó Lăng Thiên cười cười, vén tay áo bưng lên chén thuốc trước mặt, tự mình bón cho Vãn Thanh.

      Có phần được tự nhiên, Vãn Thanh đưa tay đoạt lấy: "Trời cũng còn sớm."

      "Thanh Nhi đuổi ta sao?"

      " phải, chẳng qua ta cảm thấy tin tức tốt như vậy cũng nên chia vui với bá phụ mới đúng."

      " sao, sớm muộn phụ thân ông cũng biết, tới Giang Nam lâu quá, gặp Thanh Nhi, rất muốn cùng Thanh Nhi tâm , nhưng ngờ lại là phương thức gặp mặt này, khi nào Thanh Nhi cũng tập võ?"

      "Thường ngày nhàm chán, nhàn rỗi luyện chút."

      thấy Vãn Thanh qua loa cũng hỏi nữa, giọng cũng thoải mái hơn:

      "Hôm nay Tử Cơ chết, Thanh Nhi cũng phải ân ái cùng Vương gia rồi, sau này phải thu liễm tính tình liều lĩnh chút."

      "Ân ái?"

      Giống như nghe được chuyện cười đến cực điểm, khóe miệng Vãn Thanh nở nụ cười lạnh, tính tình Phong Huyền Dịch nàng cũng ràng, tính khí cố chấp, quá nặng tình xưa nghĩa cũ, để ý mặt mũi, hơn nữa lại đánh nữ nhân, có điểm nào là nàng có thể dễ dàng tha thứ, nàng mất kiên nhẫn rồi, cùng ân ái sao, đùa gì thế.

      "Ta muốn vào cung gặp Thái hậu."

      Ánh mắt kiên định, coi như bị thương, nàng cũng muốn ở lại nơi này.

      "Chờ thương thế nàng khá hơn lại ."

      Tựa hồ đoán được Vãn Thanh muốn làm gì, Phó Lăng Thiên vẫn muốn ngăn trở nàng.

      " có gì đáng ngại, ta muốn dây dưa thêm nữa."

      "Được rồi."

      Thấy khuyên can có hiệu quả, Phó Lăng Thiên cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể lập tức chuẩn bị xe mang Vãn Thanh vào cung.

      "Thanh Nhi?"

      Bên ngoài cửa cung, xe ngựa hai người vừa mới dừng lại liền nhìn thấy Nhược Nhan công chúa từ bên trong ra, trong tay nàng ôm con mèo trắng, kỳ quái nhìn hai người.

      "Công chúa."

      " cần khách khí, mau đứng lên, Thanh Nhi chuẩn bị đâu?"

      "Muốn thỉnh an Thái hậu, công chúa muốn đến Mộc phủ sao?"

      "Thanh Nhi đến đây, ngày khác ta lại , ta dẫn muội vào, Thừa Tướng đại nhân cũng có rất nhiều chuyện quan trọng, cần vất vả như vậy."

      Phong Nhược Nhan mỉm cười kéo tay Vãn Thanh, lại tiến vào cửa cung, ý tứ lưu Phó Lăng Thiên Hạ ở lại, Phó Lăng Thiên cũng tiện lưu lại, bèn lên xe ngựa rời .

      Cùng Phong Nhược Nhan câu có câu chuyện, tẩm cung Thái hậu cũng ra trước mắt, đợi cung nữ bẩm báo trước, Phong Nhược nhan đứng bên cạnh Vãn Thanh, cùng đợi nàng vào.

      Thái hậu ngồi nhuyễn tháp, vẻ mặt hiền lành nở nụ cười nhìn hai người tiến vào: "Hôm nay sao Thanh Nhi lại rảnh rỗi đến thăm ai gia."

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 2

      Chương 2.2: Hòa Ly (Ly hôn)



      Edit: August97




      Cùng Phong Nhược Nhan câu có câu chuyện, tẩm cung Thái hậu cũng ra trước mắt, đợi cung nữ bẩm báo trước, Phong Nhược nhan đứng bên cạnh Vãn Thanh, cùng đợi nàng vào.

      Thái hậu ngồi nhuyễn tháp, vẻ mặt hiền lành nở nụ cười nhìn hai người tiến vào: "Hôm nay sao Thanh Nhi lại rảnh rỗi đến thăm ai gia."

      "Thái hậu đùa, lâu gặp Thái hậu nên trong lòng cảm thấy nhớ nhung, cộng thêm có số việc muốn với Thái hậu, trùng hợp gặp công chúa nên cùng nhau đến đây." Giọng điệu Vãn Thanh câu nệ.

      Vãn Thanh đứng bên, cho đến khi Thái hậu ban thưởng ghế ngồi mới ngồi xuống.

      "Ai gia vừa mới nghe tin tức tốt từ Hoàng nhi, phải Thanh Nhi cũng tới thông báo tin tốt này với ai gia sao?"

      "Thái hậu…" Vãn Thanh chần chừ, lời đến khóe miệng lại dám .

      "Thanh Nhi, có chuyện gì lại thể với ra, sao, ta với mẫu hậu cũng phải là người ngoài!"

      "Vậy Vãn Thanh xin vô lễ!"

      Vãn Thanh cắn răng, quỳ xuống…

      "Thái hậu, bát tự Thanh Nhi cùng Dịch vương xung khắc, kể từ khi vào phủ ngày nào cũng cãi vã ngừng, lúc nhìn Thanh Nhi luôn cảm thấy vừa mắt, sắc mặt tốt, thực quyền trong phủ cũng nằm trong tay Thanh Nhi, Thái hậu là mẫu thân của Vương gia, tất nhiên hiểu tính tình , Thanh Nhi là nữ nhân yếu ớt, nếu tiếp tục sống trong vương phủ, lo lắng an nguy của mình, huống chi với phong phạm của Vương gia, nếu hòa ly với Thanh Nhi, tất có đông đảo nữ tử tìm tới cửa, muốn làm trễ nãi thời gian quý báu của Vương gia, thần nữ tới khẩn cầu Thái hậu, ban thưởng để thần nữ hòa ly với Vương gia."

      "Hòa ly?!" Thái hậu giật mình, Phong Nhược Nhan cũng hoảng sợ.

      "Kính xin Thái hậu thành toàn!" Chưa bao giờ cúi đầu trước người khác, Vãn Thanh cũng cảm thán chuyện này.

      "Thanh Nhi, con đứng lên trước , chuyện này… chuyện này quá lớn, con hảo hảo với ai gia chút, rốt cuộc… rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Nếu Dịch nhi khi dễ con, ta ra mặt giúp con, tại sao phải hòa ly?!"

      "Thái hậu, Vãn Thanh cùng Dịch vương có chỗ nào hợp nhau, chớ chi là cảm thông lẫn nhau, tài , nhưng ngày nào đó… Hôm nay Vãn Thanh tới chuẩn bị tâm lý, Vãn Thanh muốn tiếp tục sống với nữa, Thái hậu nhìn Vãn Thanh lớn lên từ , biết tình tình Vãn Thanh, khẩn cầu Thái hậu thành toàn cho Vãn Thanh!"

      "Thanh Nhi, con đứng lên trước !" Thái hậu chấn kinh, nâng hoa phục xuống đưa tay đỡ Vãn Thanh, khuôn mặt vốn có bao nhiêu nếp nhăn mặt giờ phút lại nhíu chặt, "Nếu Dịch nhi có lỗi với con, ai gia tất nhiên che chở , nhưng con phải đầu đuôi cho ai gia mới phải!"

      Nghe bà như vậy, Vãn Thanh cũng biết dù thế nào bà cũng khuyên giải nàng, liền đứng lên, Thái hậu nắm tay Vãn Thanh, cùng nhau ngồi nhuyễn tháp, giọng điệu ôn hòa.

      "Thanh Nhi, nữ nhân hòa ly tuy dễ nghe, nhưng dù sao cũng từng lần thành hôn, người tái giá khó mà gả cho nam nhân tốt được, tuy bản tính Dịch nhi tốt, nhưng nếu con có thể chung sống hòa thuận với nó, thông cảm cho nó nhiều chút, chắc chắn tình cảm giữa các con càng ngày càng tốt , dù thế nào chăng nữa nó cũng là Vương gia, cả đời vinh hoa phú quý, cơm áo lo, phải ai gia là mẫu thân nó mà khoe khoang, diện mạo Dịch nhi tuấn tú như vậy, vì sao con lại có thể chướng mắt với nó!"

      "Thái hậu, Thanh Nhi sao lại có thể chướng mắt , nhưng mấy ngày nay chung đụng, Thanh Nhi cũng biết giữa Thanh Nhi với Dịch vương có khoảng cách, Thanh Nhi thể chịu đựng được trượng phu trong lòng có nữ nhân khác, vả lại khắp nơi đối lập với Thanh Nhi!"

      " cho cùng Thanh Nhi muốn nó đuổi nữ nhân kia …" Thái hậu thở dài, "Ta chỉ biết chút ít, nhưng cũng hết cách rồi, nam nhân tam thê tứ thiếp có gì kỳ quái, huống chi Dịch nhi cũng cho nàng ta địa vị gì, con để ý làm gì!"

      "Thanh Nhi chưa bao giờ để ý những thứ này, là vì bát tự xung khắc với Vương gia, nếu ở lại vương phủ, tin tưởng Thái hậu hạ chỉ hòa ly vương gia cũng hưu, Thái hậu thấy Thanh Nhi lớn lên từ , chẳng lẽ chịu thành toàn cho Thanh Nhi lần sao?"

      Than thở khóc lóc, Vãn Thanh rơi nước mắt, Thái hậu nhìn thấy cũng rất đau lòng.

      "Mẫu hậu, Thanh Nhi khổ sở như vậy, trong lòng đệ đệ cũng có người khác, bằng…" Phong Nhược Nhan ngồi bên cạnh nhịn được mà tới vỗ lưng Vãn Thanh nhàng trấn an.

      " bậy bạ gì đó!" Thái hậu hung hăng trợn mắt nhìn Phong Nhược Nhan, giọng vui, "Dịch nhi chỉ là chưa chín chắn, mải mê du đãng ở bụi hoa, đợi sau này thành thục hơn tất nhiên biết người nào đối tốt với nó! Con đừng ở đây mà xằng bậy!"

      Phong Nhược Nhan thấy ánh mắt hung ác của Thái hậu, cũng tiện thêm nữa, chỉ lẳng lặng ngồi bên nhìn Vãn Thanh.

      "Thái hậu, người nguyện ý thành toàn cho Thanh Nhi sao?"

      " phải ai gia muốn, nhưng chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của Thanh Nhi cùng Dịch nhi, con để ta suy nghĩ chút, hoặc tìm Dịch nhi thương lượng trước, nếu nó cũng đồng ý, ai gia tất nhiên để hai con hòa ly!"

      "Thái hậu." Trong lòng Vãn Thanh thấp thỏm, phỏng đoán nếu tiếp tục cùng dây dưa với Thái hậu cũng đồng ý, thầm nghĩ như thế nào để bà ta đồng ý." ra... con…"

      "Ừ, có chuyện gì?"

      " ra … ít ngày trước, có Lang trung vào phủ bắt mạch cho Thanh Nhi, thể chất suy yếu, trong cơ thể có hư hàn, cả đời rất khó mang thai. Chuyện này Thanh Nhi dám với vương gia, nếu ra chắc chắn sóng to gió lớn, Thái hậu, hôm nay Thanh Nhi cũng dám khẩn cầu gì, chỉ cầu nhanh chóng được giải thoát, Thanh Nhi muốn tiếp tục cuộc sống trái lo phải nghĩ như vậy nữa."

      Lệ càng lúc càng nhiều, Vãn Thanh cũng biết từ khi nào diễn xuất tốt như vậy, nhìn vẻ mặt lập tức thay đổi của Thái hậu, rối rắm đợi bà trả lời.

      " thể mang thai?"

      Khuôn mặt Thái hậu nguyên bản hiền lành từ ái ngay lập tức nhăn lại, so với sắc mặt Vãn Thanh càng khó coi hơn, Vãn Thanh cúi đầu im lặng, cũng dám nhiều lời, trong đại điện bao trùm bầu khí nghiêm túc.

      "Đại phu , cả đời sợ rất khó hoài thai."

      "Ngươi … ngươi… sao sớm!"

      Trợn mắt nhìn Vãn Thanh, sắc mặt Thái hậu biến hóa cực nhanh, nhìn ra bà ta suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy cảm xúc của bà dao động cực nhanh.

      "Thái hậu thứ tội, Thanh Nhi cũng mới biết mấy ngày trước, dám với Thái hậu, mấy ngày nay trằn trọc trở mình, suy nghĩ mãi vẫn cảm thấy Thái hậu có quyền biết điều nay. Thanh Nhi cùng Vương gia vốn hòa hợp, nếu thể sinh con dưỡng cái…, xin đừng với Vương gia, Thanh Nhi luôn cảm thấy có lỗi với , cũng có lỗi với Thái hậu!"

      "Mẫu hậu!"

      Phong Nhược Nhan đứng ngồi yên, đưa tay đem Vãn Thanh kéo về phía sau, lại tiến lên khuyên bà.

      "Thanh Nhi cũng thẳng thắn với người, nàng cũng vì tốt cho người, vì tốt cho Dịch nhi, nếu hợp, vậy đồng ý chuyện hòa ly thôi."

      "Để ai gia suy nghĩ chút!"

      Thái hậu cũng nén được giận, xoay người, thái độ được tự nhiên:

      "Thanh Nhi ngươi trở về trước , nếu ta đồng ý, ta sai Tiểu Thuận Tử mang ý chỉ tới tận phủ.”


      10 Thanks cho chương tiếp theo đăng vào ngày mai [​IMG]
      Nếu mốt mình mới đăng chương mới được. Hàng tồn hết mất rồi [​IMG]

      Lịch post đổi thành 1,2 ngày phần/1 chương
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 2

      Chương 3.1: Nhìn sư phụ tắm



      Edit: August97





      "Thanh Nhi cũng thẳng thắn với người, nàng cũng vì tốt cho người, vì tốt cho Dịch nhi, nếu hợp, vậy đồng ý chuyện hòa ly thôi."

      "Để ai gia suy nghĩ chút!"

      Thái hậu cũng nén được giận, xoay người, thái độ được tự nhiên:

      "Thanh Nhi ngươi trở về trước , nếu ta đồng ý, ta sai Tiểu Thuận Tử mang ý chỉ tới tận phủ.”

      "Vâng"

      Biết Thái hậu dao động, trong lòng Vãn Thanh cũng sáng tỏ, liền nữa mà đứng dậy rời , Phong Nhược Nhan vừa lúc muốn vương phủ xem Phong Huyền Dịch chút, lấy cớ cùng Vãn Thanh ngồi chung chiếc xe ngựa trở về Dịch phủ.

      Thời điểm xe ngựa dừng ở bên ngoài vương phủ, Phong Huyền Dịch cũng vừa vặn từ hoàng cung trở lại. Mới vừa đưa mắt liền bắt gặp đôi con ngươi sắc bén nhìn mình chằm chằm, Vãn Thanh khó chịu, cũng phản ứng gì mà nghiêng đầu xoay người tiến vào.

      "Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?"

      "Thanh Nhi mới vừa vào cung gặp mẫu hậu, ta vừa lúc có chuyện muốn với đệ, liền cùng nàng trở lại, vào trước ." Giọng Phong Nhược Nhan êm dịu, theo sau lưng Vãn Thanh cùng vào phủ.

      "Thanh Nhi ~" xa nghe được thanh đầy quan tâm từ phía trước, Vãn Thanh nhìn về phía đó, Mộc Vân Hạc ngồi trước bàn đá, thấy nàng tới liền đứng dậy đón:

      "Có chuyện gì? Sao cổ muội lại bị như vậy? Còn có mặt bị gì sao?”

      Liếc mắt nhìn thấy nơi Vãn Thanh bị thương, Vãn Thanh có phần được tự nhiên gạt tay ra, cười tự giễu.

      " sao, là do muội cẩn thận."

      "Sao có thể thương tổn đến cổ, Thanh Nhi lớn như vậy rồi mà vẫn biết chăm sóc mình."

      Mộc Vân Hạc tức giận quở trách, lại đưa mắt nhìn sang Phong Huyền Dịch, lời dối ràng như vậy vẫn có thể nhìn ra .

      "Vân Hạc huynh ta cũng phát ra, ta kỳ quái sao hôm nay Thanh Nhi lại băng bó phần cổ như vậy."

      Vẻ mặt Phong Nhược Nhan khẩn trương, tiến lên nhìn khuôn mặt nàng:

      "Vết thương này là bị kim châm, sao sớm, ta sai ngự y tới đây xem cho muội, thể tùy tiện như thế được."

      " có gì đáng ngại."

      Hai người Phong Nhược Nhan cùng Mộc Vân Hạc ngươi câu ta câu, đều hết sức ân cần, Phong Huyền Dịch đứng bên cau mày, cũng đoán ra là do Tử Cơ làm, nghĩ muốn tiến lên hỏi han chút, lại thấy Phong Nhược Nhan cùng Mộc Vân Hạc như vậy cũng mở miệng được, đứng đó lát liền xoay người rời .

      " phải công chúa còn có việc muốn với Vương gia sao?" chịu nổi nhiệt tình của hai người này, khuôn mặt Vãn Thanh cũng bị ngón tay của hai người chọc đau.

      "Ừ, vậy ta tìm đệ đệ trước, đợi lát nữa trở lại tới thăm muội."

      Đuổi người, Mộc Vân Hạc vẫn còn ở đây, sắc mặt rất khó coi, cũng khó nhìn ra vẻ tràn đầy đau lòng trong đó, thấy chung quanh ai, mới thở dài giọng .

      "Thanh Nhi, có phải Vương gia khi dễ muội hay ?"

      "Hả?"

      Vãn Thanh ngẩng đầu, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mộc Vân Hạc, trong lòng tự hỏi phải trả lời như thế nào mới giúp nàng nhanh chóng rời khỏi vương phủ.

      "Vẫn là vì nữ nhân kia?"

      "Đại ca, ta."

      Ấp úng muốn lại thôi khiến Mộc Vân Hạc càng thêm khẳng định là do Phong Huyền Dịch làm sai, sắc mặt giận dữ, thanh cũng lớn hơn mấy phần.

      "Thanh Nhi, muội cứ thẳng, chức quan của ta cùng phụ thân mặc dù lớn, nhưng cũng dễ dàng tha thứ cho việc muội muội bị người ta ăn hiếp, muội là vương phi của , sao có thể như thế với muội!"

      "Đại ca, phải ."

      "Vậy là nữ nhân kia? Ta tìm !"

      Mộc Vân Hạc tức giận muốn ra bên ngoài, Vãn Thanh vội vàng giữ lấy , giọng cũng mềm xuống.

      "Đại ca, hôm nay muội vào cung xin ý chỉ Thái hậu để hai người muội hòa ly, huynh cần tìm nữa."

      "Hòa ly?!"

      Mộc Vân Hạc giật mình, thanh cũng đề cao, Vãn Thanh vội vàng giọng chút, áy náy nhìn Vãn Thanh, vẫn là vẻ mặt lo lắng:

      “Thanh Nhi, chuyện lớn như vậy sao muội thương nghị trước với ta và cha."

      "Đại ca huynh phải biết, muội cách nào chịu được cuộc sống như thế, Vương gia có nữ nhân khác chắc hẳn huynh biết, vốn muội định mắt nhắm mắt mở cho qua, nào đoán được Vương gia thực quá sủng ái nàng ta, biệt viện vốn là nơi chính phi ở lại để nàng ta ở , còn giao Kim Ấn trong phủ cho quản gia, nữ nhân kia được vương gia sủng ái ngày ngày lại chạy tới khiêu khích, muội cùng nàng ta đấu, nàng ta liền giả bộ đáng thương với Vương gia, Vương gia buồn bực, cũng để ý mặt mũi, đánh nhau với muội, chuyện này, người làm trong phủ đều xem qua nhiều lần."

      "Tại sao Vương gia có thể như vậy?!"

      "Đại ca xem mặt muội, còn có cổ muội, đều là nữ nhân kia gây nên, Vương gia lại mặc kệ, muội thể chịu được cuộc sống như thế, mới tự ý chủ trương, đại ca trở về làm phiền với phụ thân, Thanh Nhi thực xin lỗi mọi người." Thanh Vãn Thanh nghẹn ngào, càng diễn càng nhập tâm, nước mắt đến là đến.

      "Sao có thể?! Điều này sao lại là lỗi của muội?! Buồn cười! Thanh Nhi yên tâm, đại ca vĩnh viễn đứng về phía muội, hòa ly hòa ly, Phủ Thượng Thư lớn như thế, nhất định để Thanh Nhi chịu khổ! Bên phụ thân có ta với ông, Thanh Nhi cố gắng chịu đựng thêm mấy ngày nữa, ta cùng phụ thân vào cung chờ lệnh, nhất định thể để Thanh Nhi chịu khổ chịu như thế nữa!"




      11 Thanks cho bài đăng tiếp vào ngày mai.
      Nếu vẫn đăng phần còn lại của chương 3 vào Thứ 2
      Vì mình dạo này khá bận, chưa edit kịp, hôm qua thức khuya làm xong chương 3, đăng 1 phần đây rồi
      Cám ơn các bạn ủng hộ
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 2

      Chương 3.2: Nhìn sư phụ tắm



      Edit: August97






      "Sao có thể?! Điều này sao lại là lỗi của muội?! Buồn cười! Thanh Nhi yên tâm, đại ca vĩnh viễn đứng về phía muội, hòa ly hòa ly, Phủ Thượng Thư lớn như thế, nhất định để Thanh Nhi chịu khổ! Bên phụ thân có ta với ông, Thanh Nhi cố gắng chịu đựng thêm mấy ngày nữa, ta cùng phụ thân vào cung chờ lệnh, nhất định thể để Thanh Nhi chịu khổ chịu như thế nữa!"

      "Đa tạ đại ca!"

      mặt lên mấy phần cười thầm, có Mộc Thiên Hải cùng Mộc Vân Hạc giúp tay, cộng thêm Thái hậu dao động, chuyện hòa ly này sợ là ván đóng thuyền rồi.

      "Nếu Thanh Nhi muốn ở vương phủ, có thể theo ta trở về ngay."

      " sao, mặc dù Vương gia đối đãi với muội tốt, nhưng vẫn có người đối đãi với muội rất tốt, muội muốn trong mấy ngày này cáo biệt bọn họ, chờ tin tức của đại ca."

      "Vậy ta về trước với phụ thân, nếu Vương gia khi dễ muội, lập tức phái người tới thông báo cho ta biết, biết ?"

      "Vâng."

      Đứng dậy tiễn Mộc Vân Hạc, vốn tưởng rằng có thể được nghỉ ngơi chút, lúc trở lại lại nhìn thấy Phong Huyền Dịch đứng ở cửa phòng, xoay người nhìn về phía nàng, biết Phong Nhược Nhan đâu, chung quanh có bóng dáng của nàng.

      " phải Vương gia gặp công chúa rồi sao?"

      "Tỷ tỷ có chuyện nên về trước, thương thế của ngươi…" Sắc mặt Phong Huyền Dịch thiếu tự nhiên, suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng, "Bổn vương đưa chút thuốc thoa ngoài da cho ngươi, khi hoàng huynh và ta còn bé hay dùng khi bị thương, hiệu quả rất tốt, người bảo nha hoàn thoa thuốc… "

      "Vương gia hảo tâm như vậy khiến ta dám nhận, ta cho rằng ngươi phải luôn ước gì ta chết chứ." Vãn Thanh liếc mắt nhìn , cũng nhận vật trong tay .

      "Ngươi tin hay tùy, Bổn vương hảo tâm cố ý hỏi hoàng huynh, ngươi lại biết điều như vậy, cần ném !" Sắc mặt Phong Huyền Dịch rất khó coi, tức giận ném mạnh vật trong tay, xoay người rời .

      Vãn Thanh nhìn túi đồ kia, vừa mở ra, bình bình lọ lọ có chừng hơn mười cái, là thuốc Hoàng đế dùng, nhất định là thượng phẩm, nghĩ vậy Vãn Thanh liền thu lại chúng.

      Thấy sắc trời còn sớm, trong lòng cũng khá nhớ Dung Chỉ, liền vượt qua rừng trúc tìm , bên trong nhà lá có bóng dáng của , Vãn Thanh kỳ quái, khắp nơi lại phát phía trước truyền đến thanh nước chảy.

      về phía trước nhìn thấy thác nước từ cao chảy xuống, tiếng nước chảy thập phần dễ nghe dòng sông dưới thác nước cũng hết sức nhu hòa, muốn lại gần xem chút, lại phát bờ cát vứt y phục đỏ như lửa, suy đoán có lẽ Dung Chỉ ở đây giặt quần áo hoặc tắm rửa, mắt Vãn Thanh sáng lên.

      Theo dấu vết y phục kia rón rén tới, quả nhiên nhìn thấy sống lưng trơn bóng, tóc đen dài dán chặt bên hông có phần bị nước sông thấm ướt, hai cánh tay trắng nõn khi có khi vuốt ve bả vai, thỉnh thoảng tóc đen che dấu lộ ra da thịt trắng nõn càng thêm mê người, núp ở phía sau đại thụ, Vãn Thanh chớp mắt nhìn chằm chằm nam tử phía trước xoay người lại.

      Mắt xếch hẹp dài thập phần quyến rũ, dù chưa thoa phấn lại có thể nhìn ra vẻ đẹp ai bì nổi, ngũ quan tinh xảo nổi bật dưới trời chiều càng phát ra ánh sáng đẹp mắt, thân thể tinh tráng lộ ra, có thể nhìn thấy hai điểm phấn hồng, ngực còn có vết sẹo lớn, Vãn Thanh suy đoán nhất định là do vết thương lưu lại, khẽ vuốt tóc, quan sát toàn thân, trong nháy mắt khiến người ta cảm thấy nữ thần cũng phải mặc cảm.

      Da thịt trắng nõn lộ ra thuỷ châu, ánh mắt hẹp dài của híp lại, cơ thể săn chắc dần dần chìm vào trong nước, bắt đầu lúc lúc lặn.

      Cũng biết có phải do nhìn ngắm quá mê mẩn hay , Vãn Thanh đứng vững hướng nghiêng người về phía trước chút, Dung Chỉ trong nước nghe được thanh, lập tức cảnh giác hô tiếng

      "Người nào?!"

      Vãn Thanh muốn chạy, phi tiêu bay đến trước mặt nàng, trong lòng hối hận, cũng mặc y phục phi thân đến trước mặt nàng.

      Tóc dài phủ y phục ẩm ướt, lồng ngực trắng nõn còn lộ hơn phân nửa, y phục đỏ như lửa rộng thùng thình khoác lên người, còn mơ hồ có thể nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn của , thần sắc mị hoặc, mắt xếch thập phần mị nhân.

      "Sư… sư phụ."

      Vãn Thanh cười ngây ngô mấy tiếng, nhìn thần sắc tốt của , trong lòng thấp thỏm.

      thấy Vãn Thanh, đầu tiên là cả kinh nghiêng đầu, kéo lại y phục, nhìn lại , Vãn Thanh phát khuôn mặt lên sắc đỏ ửng.

      "Sư phụ, ta…"

      "Ngươi lén lén lút lút ở đây làm gì?!"

      "Vốn muốn tới xem sư phụ chút, thấy sư phụ có ở đó nên ra ngoài tìm, thấy sư phụ tắm giặt vui vẻ như vậy, đành lòng cắt đứt."

      Lén lút nhìn , Dung Chỉ hơi ngượng ngùng, khuôn mặt mị bỗng dưng hung dữ.

      "Trở về chờ ta!"

      "Sư phụ!" Còn muốn tiếp gì đó, lại thấy trước mặt bay tới thanh phi tiêu, Vãn Thanh sợ hết hồn, vội vàng gật đầu chạy .

      Dung Chỉ liếc mắt nhìn bóng dáng nàng chạy , sắc mặt nhăn nhó, lần nữa lặn vào trong nước.

      Đợi ở nhà lá đến khi sắc trời tối cũng thấy trở lại, Vãn Thanh có phần nhàm chán, vào nhà nhìn xem có nguyên liệu làm đồ ăn gì , muốn làm vài món ăn, lại phát tất cả đều là rau dại củ quả thức ăn chay, Vãn Thanh thích ăn thịt, thấy mấy thứ đồ như vậy có khẩu vị, suy nghĩ chút, thấy cung tên trong phòng mang theo vào rừng, tìm hồi lâu mới bắt được con thỏ.

      Lúc trở về Dung Chỉ trở lại, trong tay còn cầm mấy bộ y phục, thấy Vãn Thanh xách theo con thỏ trở lại có phần bất đắc dĩ nhìn nàng.

      "Sư phụ trở lại."

      "Ừ."

      "Thương thế của ngươi sao rồi?"

      " sai biệt lắm”

      “Ngươi đến tìm ta có việc gì?"

      "Nhớ sư phụ nên tới xem chút, chắc sư phụ chưa ăn cơm, ta đem con thỏ này nướng lên."

      "Ta ăn thịt."

      Lời của Dung Chỉ chưa ra khỏi miệng, Vãn Thanh xách thỏ chạy nhanh như làn khói đến bờ sông rồi, sắc mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn giúp nàng nhóm củi, trước cửa nhanh chóng nhóm lên đống lửa.

      "Sư phụ người vừa mới gì?"

      Xách thỏ lên, Vãn Thanh chạy đến phòng bếp lấy chút đồ gia vị mới ngồi vào chỗ của mình bên cạnh .

      " có gì, sao hôm nay ngươi rãnh rỗi như vậy."

      "Nhớ sư phụ nên tới xem chút a!"

      Vãn Thanh quay đầu lại hướng cười tiếng, nhìn khuôn mặt như ngọc của Dung Chỉ xoay qua chỗ khác nhìn mình, trong lòng lại nhiều hơn mấy phần vui sướng pha trò…
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 4.1: Lừa gạt sư phụ.


      Edit: August97 ()




      "Cổ ngươi bị sao vậy?" Ban đầu nhìn thấy, khi ngồi xuống bên cạnh đống lửa lại thấy vết băng bó cổ Vãn Thanh.

      " sao, vết thương ." Có chút phòng bị xoay người bịt kín cổ, Vãn Thanh nhìn lại .

      Tiểu hồ ly kia ngửi được mùi thơm cũng biết từ chỗ nào chạy ra, vùi ở bên chân Vãn Thanh, vẻ mặt đáng thương ô ô kêu vài tiếng .

      Dung Chỉ cười khẽ, mười phần tuyệt mỹ.

      "Sư phụ, có ai người rất giống hồ chưa?" Dung nhan tuyệt thế này khiến người ta mê muội, chỉ liếc mắt thôi cũng cảm thấy bị hãm sâu vào.

      "Hồ ?" Giật giật môi mỏng, khuôn mặt Dung Chỉ cũng lộ ra đường cong nhu hòa, "Vì sao lại như vậy?"

      "Xinh đẹp giống như , ta lớn như vậy nhưng chưa từng thấy nam tử nào xinh đẹp như sư phụ."

      Vãn Thanh thoáng nghiêm túc nhìn , phát giác hình như đối với nàng còn phòng bị như trước nữa, từ ban đầu nguyện đáp lời nàng, đến bây giờ phát triển thành quan tâm nàng.

      Dung Chỉ nghe thấy lời của nàng... cũng vui vẻ lắm mà quay đầu đứng dậy vào nhà.

      Vãn Thanh suy đoán có lẽ trước kia cũng được người nào đó khen qua, như vậy có phải khiến nhớ lại chuyện xưa hay , gác thỏ nướng sang bên muốn vào, nhưng lại thấy cầm hai bầu rượu ra ngoài.

      "Uống cùng ta hai chén."

      Vãn Thanh ngồi bên cạnh , bưng tới bàn vuông đặt giữa hai người, dưới ánh lửa, da thịt trắng noãn càng thêm xinh đẹp nổi bật.

      "Sư phụ, người đẹp mắt."

      nhịn được tiếng, Vãn Thanh sợ tức giận có phần cẩn thận nhìn , lại phát khóe miệng của nhiều hơn mấy phần nụ cười.

      Đưa tay rót rượu cho , Vãn Thanh cầm lấy thỏ nướng, đút cho hồ ly vài miếng lại duỗi thân đến trước mặt Dung Chỉ, Dung Chỉ nhíu mày, phất tay ý bảo cần.

      "Chỉ ăn rau dưa người hiểu vui vẻ khi ăn thịt, sư phụ nếm thử miếng !"

      Mềm mại khuyên mấy tiếng, nhíu mày, lấy xuống phần nhét vào trong miệng, sau đó cũng có bất kỳ vẻ mặt nào, bình thản nhìn nàng.

      "Ăn ngon sao?" Vãn Thanh nhìn vẻ mặt , tự mình nếm thử miếng, phát thịt thỏ nướng là thơm ngon.

      " phải."



      "Sư phụ vẫn thích ăn thịt sao?"

      Thấy thần sắc đơn của Vãn Thanh, Dung Chỉ cười cười, vội phụ họa:

      " phải."

      "Thêm người ăn ít phân nửa.", đẩy phần nửa phần thịt thỏ ở trước mặt ra.

      Dù sao cũng là ở trong núi, có gì đồ dùng dụng cụ gì, Vãn Thanh chỉ có thể lấy tay bốc ăn, tướng ăn khá khó coi.

      "Sư phụ ở trong núi này rất lâu rồi sao?"

      "25 năm." Dung Chỉ thở dài nhìn Vãn Thanh, giống như nhớ ra chuyện gì đó vô cùng xa xưa, uống ly rượu, "Từ khi ra đời ở chỗ này rồi."

      "Tại sao phải ở trong núi, từ sư phụ đều ở mình sao?"

      " phải, sư phụ qua đời mười năm trước." Dung Chỉ cúi đầu, khuôn mặt tuyệt mỹ lên mấy phần sầu bi.

      "Sư phụ muốn ra ngoài dạo chơi chút ư?" Vãn Thanh nhìn , có phần đành lòng nhưng vẫn tiếp tục hỏi.

      " mình…, ở đâu cũng giống nhau."

      "Sư phụ chờ ta có thời gian, cùng ta du ngoạn thiên hạ, như thế nào?" Vãn Thanh cười với , kiều diễm xinh đẹp.

      "Ngươi là vương phi, khi nào có thời gian?"

      "Sắp tới phải nữa rồi, sư phụ có được hay , ta sớm muốn ở Kinh Thành, lại sợ mình võ công quá kém, ra ngoài bị người giết chết cũng biết chết thế nào, nếu có sư phụ theo bên cạnh vậy lớn mật hơn rất nhiều." Ánh mắt Vãn Thanh sáng trong nhìn , quay đầu vẻ mặt giật mình.

      "Có ý tứ gì?"

      "Ta hòa ly với ta."

      "Hòa ly?" Dung Chỉ nhíu mày, có phần kinh ngạc nhìn Vãn Thanh, "Nghĩ kỹ chưa, đây chính là chuyện cả đời."

      "Nếu nghĩ kỹ ta cũng dám , như thế nào, sư phụ?"

      "Vậy ngươi muốn đâu?"

      "Du ngoạn thiên hạ, ta muốn lần lượt đến từng quốc gia từng vùng miền. Sư phụ ở đây rất nhiều năm, chắc chắn vô cùng buồn chán."

      Cúi đầu suy nghĩ chút, Dung Chỉ vẫn còn có chút do dự, trả lời, trong lòng Vãn Thanh thấp thỏm, mắt đảo vòng, trong lòng tự tìm diệu kế.

      Cũng hỏi những thứ này nữa, trầm mặc hồi, Vãn Thanh ngẩng đầu hỏi , "Tại sao sư phụ lại thu ta làm đồ đệ?"

      Dung Chỉ nhìn nàng, khuôn mặt trắng nõn lên mấy phần tán thưởng, "Xương cốt ngươi rất dẻo dai, thiên tư tốt, hơn nữa trước đó sớm có đại sư truyền nội lực cho ngươi, cần chỉ điểm nhiều, năng lực của ngươi chắc chắn vượt qua sư phụ."

      "Hả?"

      Trong lòng Vãn Thanh nghi ngờ, trong đầu thế nhưng có chút dấu ấn về tồn tại của nguồn nội lực này, Phong Huyền Dịch từng hỏi nàng như vậy, chẳng lẽ nàng có cao nhân tương trợ.

      " sao, sau này ta lại từ từ dạy ngươi."

      Vãn Thanh quay đầu, chạm ly cùng , Vãn Thanh cố ý chuốc rất nhiều rượu, suýt nữa cũng chuốc say chính mình, canh ba qua, hai người uống bốn năm vò, Dung Chỉ thường ngày dáng người tao nhã giờ phút này cũng có hình tượng nằm úp xuống, mặc dù tư thái bất nhã, nhưng vẫn hết sức mê người, tiểu hồ ly nằm bên cạnh đống lửa ngủ thiếp , sắc trời đen kịt, Vãn Thanh cũng có chút buồn ngủ.

      Tựa vào bên cạnh đống lửa mơ mơ màng màng ngủ thiếp , ngủ gật đập đầu vào thân trúc thô to liền tỉnh ngủ, quan sát quang cảnh chung quanh, thấy Dung Chỉ lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn ánh mắt Vãn Thanh lập tức sáng rực lên.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :