1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đệ nhất ác phi - Hạ Ma Ma (Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 52: Vụng trộm làm chuyện chẳng ai biết


      Edit: August97




      Nằm giường trằn trọc trở mình như thế nào cũng ngủ được , nhớ tới chuyện tình mấy ngày nay lại càng cảm thấy tức giận, Tử Cơ muốn lấy mạng nàng, nhưng bởi vì lời của Phong Huyền Dịch mà nàng thể có hành động.

      Phiền não khoác y phục xuống giường muốn ra ngoài dạo chút, vừa mở cửa nhìn thấy Tư Mã Lưu Vân ngồi uống trà bên bàn đá ở gian phòng đối diện, ánh trăng dịu dàng, nam tử tuấn dật, cảnh tượng hết sức hài hòa.

      " ngủ được?" Sắc mặt dịu dàng, liếc nhìn phía đối diện, "Có việc phiền lòng sao, có thể với ta."


      Vãn Thanh nhấc chân tới đối diện , nhìn vẻ mặt nghiêm túc khó có được của .

      "Nếu có người hại ngươi... ngươi làm gì?"

      "Trả lại gấp bội."

      "Nếu người đó có đại nhân vật đứng đằng sau cho ngươi động vào người đó?"

      "Đại nhân vật? Cao bao nhiêu?"

      "Cao bằng trời."

      "Có rất nhiều cách báo thù, nếu như Thanh nhi kiêng dè mà để kẻ đứng đằng sau biết được, nhưng ngầm làm chuyện mà ai biết…" Tư Mã Lưu Vân nháy nháy mắt, đôi mắt hoa đào tà mị lên ý cười câu hồn.

      Vừa nghe như vậy, Vãn Thanh cũng được khai thông, vẫn kiêng dè Phong Huyền Dịch đơn giản là sợ biết, nhưng nếu nàng giết Tử Cơ, chỉ ngấm ngầm gây khó dễ với nàng ta làm sao biết được.

      "Ta ghét ngươi nữa rồi." Lấy trà thay rượu, Vãn Thanh cùng cạn chén.

      Vẻ mặt uất ức, nhăn nhó tựa đầu bàn đá, " ra trước kia Thanh nhi vẫn chán ghét ta."

      "Ngươi ?"

      "Thanh nhi, nếu ngày nào đó nàng nhận được hưu thư, ta nguyện ý hai tay dâng lên vị trí chính thê." Tư Mã Lưu Vân nghiêm túc hiếm thấy, mong đợi nhìn Vãn Thanh.

      "Vì sao lại đối xử đặc biệt với ta như thế? Ta lại nghe Tư Mã Lưu Vân ngươi là hoa hoa công tử nổi tiếng phong lưu trong kinh thành mà, bao giờ trễ hẹn với nữ nhân nào, Thái hậu tứ hôn cũng từ chối, sao còn muốn lấy ta?"

      "Thanh nhi biết như thế nào là nhất kiến chung tình sao?" Ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn Vãn Thanh hồi lâu, vừa cười vừa quay đầu, tự rót trà. "Ta lấy ít rượu, ngày uống rượu cả người lại cảm thấy thoải mái."

      Vãn Thanh cũng cản , trái lại động tác của rất nhanh, mặc dù ở Mộc phủ nhưng cũng có thể nhanh chóng tìm thấy phòng bếp, lúc trở lại trong tay còn mang theo mấy món ăn.


      "Nếu gặp khó khăn, ta nguyện ý giải sầu cho Thanh nhi, hại người, là thứ ta am hiểu nhất."

      Rót rượu cho Vãn Thanh, mặt vẫn là bộ dáng bất cần đời kia, nhưng giờ khắc này Vãn Thanh lại có hảo cảm với .

      Cùng cạn chén, Vãn Thanh cười cười, " như thế ta liền có việc cần ngươi giúp rồi."

      Nghe theo Tư Mã Lưu Vân, hôm sau Vãn Thanh liền dẫn rời , lấy cớ phải đến vương phủ thăm Phong Huyền Dịch, thuận tiện trò chuyện hỏi thăm với vương phi, liền bình yên bước chân vào vương phủ.

      Vãn Thanh qua với Mạc Tử Thần, liền đem an trí ở khách phòng bên cạnh viện tử của nàng, Phong Huyền Dịch quan tâm đến điều này, cũng lo lắng Tử Cơ làm chuyện quá phận, thấy Tư Mã Lưu Vân tới trái lại có phần vui mừng.

      Tư Mã Lưu Vân cùng Vãn Thanh ngồi trong đình, sai Bảo Cầm mời Tử Cơ, bao lâu sau, Tử Cơ liền nâng vạt áo dài tới, cũng biết nàng ta biết Vãn Thanh giải được cổ độc hay chưa, ánh mắt kia vẫn tràn đầy khiêu khích, Phong Huyền Dịch có ở đây, nàng ta cần thu liễm.

      Tư Mã Lưu Vân ngồi bên cạnh Vãn Thanh, giọng thanh u.

      "Tử Cơ nương, trăm nghe bằng thấy, lần trước ở Mộc phủ thấy dung nhan của nương, hôm nay nhìn kỹ, nương quả là quốc sắc thiên hương."

      Tử Cơ vốn tưởng rằng Tư Mã Lưu Vân về phía Vãn Thanh, vừa thấy tâng bốc mình như thế, cười đến hả hê:

      "Công tử gì vậy, sao trước mặt tỷ tỷ lại ta quốc sắc thiên hương, tỷ tỷ mới là khuynh quốc khuynh thành."

      "Tất nhiên, Thanh nhi là chính phi của vương gia, tư sắc thùy mị tự nhiên tất nhiên là hơn hẳn hoa khôi thanh lâu có chút danh tiếng gì, nhưng dung mạo nương như vậy cũng khó có được, biết ngày xưa bao nhiêu bạc đêm?"

      Đôi mắt hoa đào của Tư Mã Lưu Vân tràn đầy ý cười xấu xa, Vãn Thanh nhìn khuôn mặt gan heo của Tử Cơ, trong lòng rất vui vẻ, quả rất biết cách làm tổn thương người.

      "Nếu hôm nay vương phi tới tìm ta chỉ vì muốn chê bai ta như thế, thứ cho ta thông thể phụng bồi, ta còn phải chuẩn bị bữa khuya cho vương gia."

      Tử Cơ hừ tiếng xoay người muốn rời , lại bị Tư Mã Lưu Vân ngăn lại, cười đùa ngăn trước mặt Tử Cơ, nghiêm túc nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng ta lúc lâu.

      "Tử Cơ nương, bao lâu rồi ngươi rửa mặt?”

      xong còn đưa tay xua xua, Tử Cơ muốn bỏ lại thể, khuôn mặt trắng nõn biến thành màu gan heo.

      "Ai cần ngươi lo!"

      Oán hận trừng mắt nhìn , Tử Cơ giận đùng đùng kéo làn váy rời , trước khi vẫn quên quay đầu lại cảnh cáo Vãn Thanh.

      "Ngươi phải hối hận!"

      Vãn Thanh nghĩ nàng ta có thể biết nàng giải được cổ độc mới dám lớn lối như thế, cũng để ý lắm, nhưng Tư Mã Lưu Vân khiêm tốn cảnh cáo, tựa hồ lại thấy được.

      " cần lo lắng, ngày mai nàng ta tự nhiên lại tới tìm nàng." Tư Mã Lưu Vân cười đùa, để ý ánh mắt nghi hoặc của Vãn Thanh cũng giải thích gì thêm, vẫn là làm theo ý mình.

      Tư Mã Lưu Vân rất chính xác, sáng sớm ngày hôm sau, Vãn Thanh còn chưa rời giường nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ ngoài cửa, kèm theo thanh ngăn trở của Bảo Cầm, Vãn Thanh tò mò rốt cuộc ngày hôm qua Tư Mã Lưu Vân làm gì, liền thay y phục tìm tới thanh kia.

      Hôm nay Tử Cơ ăn mặc có phần trang nhã, khuôn mặt phách lỗi cũng dùng tấm khăn lụa màu trắng che lại, thanh hết sức tức giận.

      "Mau gọi nàng ra cho ta!"

      Cũng để ý ngăn trở của Bảo Cầm, thanh Tử Cơ bén nhọn chói tai.

      "Vương phi ngủ! Phu nhân thể vào!" Bảo Cầm đưa lưng về phía Vãn Thanh thấy nàng ra ngoài, biết ngăn được người trước mặt, thanh nức nở.

      "Vương phi! Cuối cùng ngươi ra!"

      Tử Cơ hung hăng trợn mắt nhìn Vãn Thanh, thấy được vẻ mặt của nàng ta, chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt đầy oán hận kia.

      "Tâm tình của Tử Cơ nương tốt, ba ngày hai bữa lại chạy đến chỗ ta, sớm như vậy, ngươi đến là thỉnh an chăng?"

      Nhớ tới mấy trò đùa hôm qua Tư Mã Lưu Vân đối với nàng ta, lại thấy hành động hôm nay, Vãn Thanh có thể đoán ra biểu khuôn mặt lúc này của nàng ta là gì.

      "Đừng giả bộ! Sau lưng lại dám hãm hại ta, vương gia ghét nhất là kẻ có lòng dạ hèn mọn, chẳng lẽ ngươi sợ vương gia biết?!"

      Vẻ mặt thản nhiên, giống như là nàng ta trong sạch, Tử Cơ nhìn chằm chằm Vãn Thanh, ánh mắt ăn tươi nuốt sống.

      "Mau mau đem thuốc giải cho ta, tỷ tỷ ngươi cũng muốn vương gia tức giận phải ?"

      Thanh Tử Cơ rất yếu ớt, nàng ta ngu ngốc, nhiều ngày chung đụng như vậy cũng biết Vãn Thanh sợ Phong Huyền Dịch, chỉ như vậy để trong lòng cảm thấy kiên định hơn mà thôi.

      "Mới sáng sớm, ở đâu ra tiếng gà mái cục tác vậy, cũng để cho người khác ngủ!"

      Sau lưng truyền đến thanh lười biếng, Vãn Thanh quay đầu lại, Tư Mã Lưu Vân chỉ mặc áo bào, lớp áp bên trong còn chưa chỉnh lại, lộ ra phần lớn lồng ngực trắng nõn, mị nhãn nhíu lại, nhìn hai người bên này, bước chân nhàng chậm chạp qua.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 53: Đánh người phải đánh khuôn mặt


      Edit: August97





      Cánh tay thon dài ôm lấy bả vai Vãn Thanh, thay nàng sửa sang lại áo bào người, "Trời lạnh, sao cả y phục cũng chịu mặc tốt."

      Vãn Thanh nhìn da thịt trắng nõn trước ngực , người mặc tốt quần áo phải là mới phải, nhưng lại để ý, thân thể tựa vào bên người Vãn Thanh.

      Tử Cơ đứng ở trước mặt hai người, nhìn Tư Mã Lưu Vân dám nhìn mình, vốn tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống, sắc mặt bạo phát, đôi tay nơi thắt lưng nắm chặt thành quyền.

      "Ơ, nếu phải chú ý còn tưởng rằng do bóng sương tạo thành, nương tốt bụng, mới sáng sớm như vậy tới đưa điểm tâm cho ta cũng Vãn Thanh, đa tạ, ah, vậy hộp đồ ăn đâu?"

      Sắc mặt của Tư Mã Lưu Vân rất đáng đánh đòn, Vãn Thanh cũng cảm thấy làm vậy có phần quá mức, lại cố tình còn phát ra, cặp mắt hoa đào tà mị quét qua hai tay trống của chủ tớ Tử Cơ.

      "Ta nhớ ra rồi! Hôm qua chính là ngươi! Là ngươi có đúng hay , ngươi hạ thuốc gì lên mặt ta?!!!"

      Tử Cơ kích động muốn tiến lên kéo lấy cánh tay Tư Mã Lưu Vân đánh cho xả hận, nha hoàn sau lưng nhào lên ngăn trở, Bảo Cầm đứng bên sợ hãi lại muốn cản mấy người này ra, tình huống hỗn loạn, Vãn Thanh lại nhìn thấy Tư Mã Lưu Vân nháy mắt với mình.

      Trong lòng hiểu ra, lập tức nhào tới túm lấy tóc Tử Cơ kéo mạnh, Tư Mã Lưu Vân cũng giống như người đàn bà chanh chua đứng giữa hai nữ nhân, hai nha đầu muốn hòa giải còn chưa tiến vào bị Tư Mã Lưu Vân đẩy ra, Tử Cơ hét đến thê lương, móng tay Vãn Thanh lưu lại mấy vết cào mặt nàng ta, mặc dù nàng ta muốn hoàn thủ, nhưng hai tay lại bị Tư Mã Lưu Vân giữ chặt thể động đậy.

      Y phục trang nhã cũng nhiều thêm mấy vết thương, trong lòng Vãn Thanh rất thoải mái, cảnh tượng như vậy diễn ra lâu, Tư Mã Lưu Vân đứng bên chặt chẽ phối hợp với nàng, cẩn thận kéo khăn che mặt của Tử Cơ xuống.

      Thấy diện mạo nàng ta, Vãn Thanh hoảng sợ, da thịt vốn trắng nõn như ngọc giờ lại bị đỏ mảng lớn, nhiều nốt đen, giống tàn nhang nhưng lại lớn hơn tàng nhang rất nhiều, mặt vẫn còn in dấu móng tay vừa nãy bị cào lên, cặp mắt mị cũng sụp xuống, mặc dù trang điểm rất đậm nhưng vẫn dấu được tình trạng thê thảm kia, dung nhan vốn tuyệt thế hôm nay lại suýt hù dọa người khác đến muốn ngất.

      Tử Cơ ngẩng đầu tức giận trợn mắt nhìn hai người trước mặt, thấy khăn che mặt bị kéo xuống, cũng nữa để ý gì nữa, giơ tay lên đánh hai chưởng về phía Vãn Thanh cùng Tư Mã Lưu Vân, ‘oanh’, hai người cùng bị đánh bay tới bãi đất trống năm thước.

      Tử Cơ nổi điên, cũng quản hình tượng nhu nhược thường ngày, khuôn mặt vốn bị hủy dung càng thêm dữ tợn tin nổi, vung tay lên, mấy phi tiêu màu đỏ liền bay vút đến hai người, Vãn Thanh lăn người tránh khỏi, Tư Mã Lưu Vân mang chiết phiến ra cản lại, cái nào trúng mục tiêu, sắc mặt Tử Cơ càng thêm khó coi, bất cứ giá nào chạy như điên tới trước mặt hai người.

      Tư Mã Lưu Vân cau mày, đứng dậy chắn trước mặt Vãn Thanh, vung phiến hết sức tự nhiên, ngăn trở công kích của Tử Cơ vốn nổi điên, chỉ thấy chưởng của nàng ta đổi hướng, phá tan tảng đá lớn trong viện, Vãn Thanh nghĩ nàng chọc giận nàng ta, nếu lúc này bị Phong Huyền Dịch thấy, nghĩ cũng dám nghĩ.

      Tư Mã Lưu Vân thành thạo đấu với Tử Cơ, lại vì Tử Cơ đôi khi công kích về phía Vãn Thanh khiến phân tâm, tức giận, chiết phiến vung lên, cỗ mãnh lực phóng về phía Tử Cơ, Tử Cơ thể né tránh, bị đánh trúng ngã nhào mặt đất, xốc xếch chịu nổi, vẻ mặt cực kỳ nhếch nhác, Vãn Thanh đứng dậy đến bên cạnh Tư Mã Lưu Vân, thời điểm mấu chốt, đúng là có thể dựa vào .

      Bò dậy, Tử Cơ ngẩng đầu, vẫn chết tâm còn muốn xông tới, Tư Mã Lưu Vân đẩy Vãn Thanh ra, chiết phiến ngăn trở từng đợt phản kích của nàng ta, thanh u lãnh.

      " ra nữ nhân vương gia cất giấu ba năm lại có bộ dáng này, nếu bị thấy được, biết nghĩ như thế nào."

      Tử Cơ vừa nghe thấy lời này, động tác liền chậm lại, trong đầu suy nghĩ chút, biết mình thể tiếp tục dây dưa cùng như vậy nữa, sứ mạng còn trong người, giờ phút này nếu bị tra xét thân phận, ba năm núp liền uổng phí.

      Thu hồi chưởng lực vốn muốn đánh ra, cũng biết Tư Mã Lưu Vân còn ở chỗ này nàng còn chiếm được tiện nghi, Tử Cơ dậm, ánh mắt tàn nhẫn, sắc mặt vặn vẹo dọa người càng khủng bố, nhặt lên khăn lụa đất, xoay người rời .

      Tiểu nha hoàn theo tới hoảng sợ theo phía sau nàng ta, bóng lưng kinh hoảng sợ hãi.

      " sao chứ?" Ân cần đưa mắt nhìn Vãn Thanh, Vãn Thanh lại liếc mắt nhìn vết thương tay .

      "Ta nên hỏi ngươi mới đúng."

      Tử Cơ ra tay luôn ác độc, Vãn Thanh cũng sợ nàng ta sử dụng độc thuật, nhớ tới ngân châm Dung Chỉ đưa cho liền đem ra thử, may mắn chuyển hồng.

      Tư Mã Lưu Vân thấy Vãn Thanh khẩn trương, nhếch miệng cười tiếng.

      "Chút độc tầm thường làm gì được, Thanh nhi quan tâm ta như thế, khiến ta rất vui vẻ, cùng dùng đồ ăn sáng chứ?"

      "Trước tiên băng bó vết thương lại ." Vãn Thanh trừng mắt nhìn , phiền não với đứng đắn của , nhưng cũng cảm kích thời điểm mấu chốt bảo hộ nàng như vậy.

      Giúp băng bó vết thương, liền cùng tới phòng ăn, vốn tưởng rằng lúc này còn sớm, trong phủ có ai dùng cơm, ngờ vừa bước vào nhìn thấy Phong Huyền Dịch cùng Mộc Vân Hạc ngồi ở đó.

      "Đại ca?"

      Vãn Thanh kỳ quái, mới sáng sớm Mộc Vân Hạc tới rồi, Phong Huyền Dịch liếc mắt nhìn Vãn Thanh, thấy động tác thân mật giữa nàng với Tư Mã Lưu Vân, vốn sắc mặt khó coi trong nháy mắt trầm xuống.

      Mộc Vân Hạc vờ ho khan mấy tiếng, nhắc nhở Vãn Thanh cách xa Tư Mã Lưu Vân chút, Vãn Thanh biết ý , lại làm theo, ngồi xuống bên cạnh Mộc Vân Hạc, Tư Mã Lưu Vân ngồi bên cạnh Vãn Thanh, Phong Huyền Dịch ngồi đối diện mấy người, thế cục ràng, ngăn cách Phong Huyền Dịch thành người ngoài.

      "Vương phi, ngươi nên biết vị trí của ngươi."

      Thanh cắn răng nghiến lợi phát ra từ miệng Phong Huyền Dịch, Vãn Thanh biết cảnh cáo nàng, lại phản ứng.

      "Đại ca, sao huynh lại tới đây?"

      "Mấy ngày trước huynh bị hoàng thượng phái đến Giang Nam thu thuế, sau khi về nhà nghe phụ thân muội trở lại phủ, nghĩ đến lâu chưa gặp muội, đúng lúc hôm nay vào cung hồi báo hoàng thượng, liền thuận đường tới đây thăm muội chút. Thanh nhi, thời gian thấy, sao muội lại gầy nhiều như vậy."

      Ánh mắt Mộc Vân Hạc hết sức dịu dàng, cố ý nghĩ tách Vãn Thanh ra khỏi Tư Mã Lưu Vân, Tư Mã Lưu Vân nhìn ánh mắt muốn ăn thịt người của hai nam nhân trước mặt, cũng vội vàng hay tức giận.

      "Nhờ phúc vương gia, muội sống thập phần sung sướng!"

      Vãn Thanh có hàm ý, ánh mắt Phong Huyền Dịch khó chịu nhìn nàng, giống như nàng thiếu nợ vậy. "Riêng Tử Cơ nương trong phủ, quả là đủ cách chăm sóc muội."

      Nghe Vãn Thanh như vậy, mới thu hồi tầm mắt, sắc mặt có phần tự nhiên.

      "Nhưng may có Mã công tử, mấy ngày nay Thanh nhi thập phần vui vẻ."

      Hoàn Quyển 1

      Editor: Huraa!!! Cuối cùng cũng hoàn Quyển 1.

      Còn Quyển 2 nữa, Cố lên nào!!!




      ----------—— Lời nhắn của tác giả ——---------



      Ma Ma rất vui, nhờ ủng hộ của mọi người, “Đệ nhất ác phi” chuẩn bị bước sang quyển 2 rồi.

      Rất nhiều người phản ánh thích truyện có hai kết cục (như ở Giới thiệu từng : “Truyện có 2 kết cục: 1 vs 1 và NP”), ta cũng suy nghĩ lại, sửa lại nội dung, thuận theo phần lớn ý kiến của mọi người, rẽ Chính văn theo con đường NP.

      Có thể 1 vs 1 viết ngoại truyện độc lập. Hy vọng mọi người bỏ qua cho thay đổi này.

      Về điểm nữ chủ là ác phi, chủ yếu đến ở phần sau, ra chủ yếu là sau khi nữ chủ kế thừa võ công của sư phụ, dù sao tại cũng chỉ là con chim non, quá kiêu ngạo.

      Quyển 2 đề cập đến trọng điểm thân thế nữ chủ và mấy nam chủ, sóng gió hơn, cũng đề cập đến cuộc đại chiến tranh giành nữ chủ của các nam chủ

      Tử Cơ đến đây biến mất, vương gia cũng rời tầm mất của mọi người rồi.

      Rất nhiều người cực kỳ thích , Ma Ma rất hiểu, mở đầu cũng chỉ có thể như vậy, nhưng Ma Ma nhắn với các bạn, càng về sau vương gia càng khiến người khác ưa thích, trước mắt có ý định đem dung nhập vào hậu cung, chủ yếu vẫn cần theo dõi diễn biến phía sau, cũng hi vọng mọi người tiếp nhận .



      =3=

      Rất cám ơn mọi người ủng hộ, lòng hi vọng mọi người có thể theo dõi đến khi “Đệ nhất ác phi” kết thúc, hi vọng kết cục của Vãn Thanh khiến mọi người thất vọng.


      Từ Quyển 2 bắt đầu chính sách áp dụng số lượng cmt và Tks

      Chương 1 quyển 2 đăng khi đủ 7 THANKS và 5 CMT

      Cám ơn các bạn ủng hộ *Cúi đầu* [​IMG]


      Ở Quyển 2, mỗi chương có độ dài gấp từ 2 đến 3 lần Quyển 1 nên mình chia chương ra, tùy theo tình huống mà chia phần, mỗi ngày từ 1 đến 2 phần.
      Last edited: 9/9/14

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 2

      Chương 1.1: Khúc nhạc dạo trước bão táp



      Edit: August97



      Thời điểm tỉnh lại lần nữa, Vãn Thanh vừa mở mắt phát mình bị trói lại, Tư Mã Lưu Vân ngồi đối diện mở đôi mắt nhìn nàng, sắc mặt áy náy.

      "Xin lỗi."

      " sao, là ta liên lụy ngươi mới đúng."

      Quan sát cảnh tượng xung quanh, là ngôi miếu đổ nát, tượng Phật bị phủ lớp bụi dày, mạng nhện thành tấm cũng có thể đan được áo len, muốn đứng lên lại phát chân cũng bị trói xích sắt, kỳ quái Tử Cơ đâu, ngoài cửa liền truyền đến loạt tiếng bước chân.

      Bóng dáng Tử Cơ rơi vào tầm mắt Vãn Thanh, trong lòng Vãn Thanh hốt hoảng, dù sao đây cũng phải là vương phủ.

      Nàng ta thân trường sam tử y, hông đeo trường kiếm, chuôi đao còn treo khối ngọc bội, mặc dù mặt đeo khăn lụa nhưng vẫn có thể nhận ra sát khí từ nàng ta, theo phía sau là hai nha hoàn bạch y, vẻ mặt ba người đều có ý tốt.

      "Vương phi, ngươi tỉnh." Thanh Tử Cơ rất kỳ quái, tiến đến gần Vãn Thanh ngồi bên người nàng.

      "Ha ha, ta tìm được , Tử Cơ nương quá khách khí, nếu muốn chiêu đãi ta ở vương phủ là được, sao phải ra ngoài làm gì?"

      nằm trong tay bọn chúng thể cúi đầu, giọng điệu Vãn Thanh chưa từng tốt như vậy, vẻ mặt Tư Mã Lưu Vân đối diện rất bất đắc dĩ, phỏng đoán cũng có biện pháp, nhưng cũng thể đem toàn bộ hi vọng đặt người Tử Cơ, chỉ hy vọng nàng ta có thể giơ cao đánh khẽ tha mình lần.

      Tử Cơ cười, thanh khủng bố.

      "Vương phi ngươi biết tình cảnh của mình bây giờ hay là giả vờ biết? Chiêu đãi ngươi? Đúng là ta phải hảo hảo chiêu đãi ngươi, cám ơn ngươi hủy khuôn mặt ta thành ra như vậy!"

      Nhìn Tử Cơ về phía mình , Vãn Thanh cũng có phần kinh sợ,

      "Tử Cơ nương là gì! Tình cảnh nào, ta chỉ biết ngươi trở về cùng chúng ta, đến lúc vương gia tìm được người biết thế nào!"

      "Vương gia?" Tử Cơ khinh miệt nhìn Vãn Thanh, giọng khinh thường, "Ngươi cho rằng còn có thể ép buộc ta sao? Ta dám dẫn ngươi ra ngoài, liền biết hậu quả như thế nào!"

      "Ngươi...ngươi đùa gì thế! Tử Cơ nương, ngươi có phải muốn làm vương phi hay , ta tặng cho ngươi, đừng đùa giỡn như vậy!"

      "Vương phi?" Tử Cơ cười khinh miệt, "Vương phi ngươi quá ngây thơ, ta với ngươi, ta phải là người bổn quốc, hôm nay ta rời phủ liền nghĩ trở về, mặc dù chung đụng cùng vương gia ba năm, cũng mê người, nhưng Ô Quốc Quốc vương còn chờ ta làm Vương hậu tương lai!"

      Vãn Thanh ngạc nhiên, trách được nàng ta nguyện ý núp bên cạnh Phong Huyền Dịch ba năm, nhìn biểu tình khao khát kia của nàng ta cũng biết nên gì, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Tư Mã Lưu Vân, ngẩn người, rất nhanh hiểu được.

      "Khuôn mặt Tử Cơ nương như vậy mà lại dám trở về? Mỹ nữ bên cạnh Quốc vương nhiều như mây, ngươi sao có thể tranh giành tình cảm cùng các nàng."

      Vãn Thanh nghe mấy lời khiến nàng ta bốc hỏa của , trong lòng thêm mấy phần kinh hoảng, nhìn ánh mắt tức giận kia của Tử Cơ cũng biết nên điều gì.

      "Ngươi lời này ta buồn bực, nhưng ngươi lại đáng ghét như vậy! Ngươi cũng là mỹ nam, trước khi rời ta muốn thành toàn cho hai người ngươi cùng vương phi được chết toàn thây, nhưng ngươi lại biết cất nhắc như thế cũng đừng trách ta khách khí!"

      Tử Cơ vung tay, nha hoàn bạch y liền tiến lên, trong tay người bưng mấy hộp đựng kim châm.

      "Ngươi , trước tiên nên chiêu đãi vương phi hay chiêu đãi ngươi đây?" Khăn lụa Tử Cơ tung bay ở trước mặt Tư Mã Lưu Vân, ánh mắt mị hoặc, "Mỹ nam, ta lại đành lòng xuống tay."

      "Nếu đành lòng, tỷ tỷ liền thả ta cùng Thanh Nhi , ngày sau cũng miễn bị oan hồn của ta cùng Thanh Nhi dây dưa." Vẻ mặt Tư Mã Lưu Vân bình tĩnh, mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ tuyệt đối lo lắng.

      "Ha ha ha ha! Công tử biết đùa! Vong hồn thủ hạ chết dưới tay ta đếm hết, nếu có oan hồn, ta sớm thấy Diêm Vương rồi, đâu còn đợi đến ngày lấy tính mạng hai người các ngươi!"

      Tử Cơ ngoắc tay, nha hoàn bạch y liền đem vật kia đưa cho nàng ta, cái khay hình tròn bên trong đựng rất nhiều châm dài, "Hoa châm này được ta tẩm nọc ong Ô Quốc đặc chế, chỉ cần chạm vào chút cũng khiến toàn thân ngứa ngáy, lâu dần gây đau nhức, nếu châm vào khuôn mặt biến thành chấm đen. Công tử , ta là dùng độc châm này vẽ lên khuôn mặt vương phi đóa mẫu đơn hay thủy tiên đẹp?"

      "A?" Da đầu Vãn Thanh hơi run lên, dù sao tại bị quản chế, muốn chạy thoát lại mở được xích khóa.

      Tư Mã Lưu Vân nhíu mày, giọng điệu vẫn như cũ thay đổi, "Ta lại muốn toàn bộ chúng đâm vào mặt ngươi."

      "Ha ha, xem ra công tử đau lòng cho vương phi, chỉ tiếc vương phi sớm gả cho người khác!" Tử Cơ đứng lên, hướng Vãn Thanh tới, nụ cười mỉa mai mặt khiến Vãn Thanh tự chủ được co người lại.

      "Khoan !" Tư Mã Lưu Vân rống lên tiếng, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, "Cùng lắm ngươi vẽ lên mặt ta là được! Mặt của ngươi là do ta gây nên!"

      Tử Cơ cũng chỉ cười tiếng, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Vãn Thanh, "Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát sao?"

      Tư Mã Lưu Vân cau mày, tay nắm chặt thành quả đấm, Vãn Thanh mở to mắt, tránh né bàn tay nàng ta tiến tới, mãi đến khi nha hoàn từ ngoài cửa chạy vào, vội vàng hô “Chủ tử đến!”… Tuy tránh thoát phần lớn kim châm nhưng Vãn Thanh vẫn nhận phải châm, mặt đau rát, Tử Cơ liếc nhìn nàng, sắc mặt khinh miệt.

      "Đợi ta trở lại tiễn các ngươi xuống hoàng tuyền!"



      PS: [​IMG] Mới vừa thi về, khả quan cho lắm, nhưng so với mấy đứa khác cũng tàm tạm [​IMG]

      Chưa đủ số THANKS nhưng vì nhiều comt nên đăng luôn chương mới.

      6 THANKS và 5 CMT cho chương tiếp theo. Cám ơn ủng hộ [​IMG]
      Last edited: 9/9/14

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 2.

      Chương 1.2: Khúc nhạc dạo trước bão táp



      Edit: August97




      Tư Mã Lưu Vân cau mày, tay nắm chặt thành quả đấm, Vãn Thanh mở to mắt, tránh né bàn tay nàng ta tiến tới, mãi đến khi nha hoàn từ ngoài cửa chạy vào, vội vàng hô “Chủ tử đến!”… Tuy tránh thoát phần lớn kim châm nhưng Vãn Thanh vẫn nhận phải châm, mặt đau rát, Tử Cơ liếc nhìn nàng, sắc mặt khinh miệt.

      "Đợi ta trở lại tiễn các ngươi xuống hoàng tuyền!"

      Nhìn Tử Cơ chạy ra cửa miếu, Tư Mã Lưu Vân mới đứng lên, Vãn Thanh vừa nhìn, xích sắt tay sớm bị làm gãy, chân cũng giống vậy, trong lòng có phần tức giận, thế nhưng lại để ý, quan tâm nhìn Vãn Thanh, từ trong lòng ngực đem ra viên đan dược cho Vãn Thanh nuốt vào.

      "Cái gì vậy!"

      Tư Mã Lưu Vân chỉ đưa tay bưng kín miệng Vãn Thanh, giúp nàng mở dây trói, đứng lên rón rén về phía cửa.

      Tử Cơ đứng trong sân miếu, chạy tới chỗ nam nhân, hai người vừa quay đầu lại hướng bên này tới, bị hù dọa, Tư Mã Lưu Vân đặt lại xích sắt của Vãn Thanh và lấp dưới địa phương dễ thấy, thu thập chút nữa cũng vội nằm xuống.

      Bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, Vãn Thanh vừa ngồi xuống, Tử Cơ cùng nam nhân toàn thân hắc y vào, nam nhân hắc y mang nửa chiếc mặt nạ, thấy khuôn mặt, nhưng lại có thể nhìn ra là nam nhân trung niên gần bốn mươi, vẻ mặt nghiêm cẩn, ánh mắt chính trực, vẻ mặt cảnh giác liếc nhìn hai người trước mặt.

      "Ngươi, sao ở đây lại có người!"

      "Yên tâm nghĩa phụ, đây là Dịch vương phi cùng với tiểu tình lang của ả, hai kẻ này ít lần gây trở ngại cho chúng ta, bọn họ ở trong phủ cũng nhiều lần khi dễ ta, ta nuốt trôi cục tức này, dù sao cũng , đợi ta thu thập hai kẻ này xong hủy thi, ai hay biết!"

      "Việc này…"

      "Nghĩa phụ, ta sớm nhận được thư đưa tin của Vương từ chim bồ câu, bọn họ đến thành biên ải Hải Thành, có ?"

      "Ta cũng nhận được, cho nên mới gửi thư bảo ngươi mau mau ra ngoài, ta dẫn ngươi tìm Vương, họ đến Hải Thành, Kinh Thành này cũng là vật trong túi, ngươi thu thập xong nhanh chóng cùng ta rời !"

      "Nghĩa phụ cần vội." Tử Cơ nũng nịu tiếng, đỡ nam nhân dựa vào cột đình ngồi xuống, "Mấy năm nay Vương có nạp phi tần nào hay ?"

      "Việc này…" Nam nhân có chút khó xử nhìn vẻ mặt mong đợi của Tử Cơ, có phần tình nguyện , "Có, ba phi sáu tần."

      Mặt Tử Cơ cứng đờ, tay có phần run rẩy, "!"

      "Nữ nhi, dù sao ngài ấy cũng là Vương, ngươi đừng để trong lòng, cho dù ngài ấy nạp nhiều phi tần nữa ngươi cũng là Vương hậu!"

      "Nhưng nghĩa phụ, đồng ý nếu ta rời thành thân với ai khác! Tại sao Vương lại có thể lời giữ lời như vậy!"

      Cũng bất chấp Vãn Thanh cùng Tư Mã Lưu Vân ở sau lưng, Tử Cơ phát điên, tuy bị khăn che mặt ngắn trở, lại có thể nhìn thấy trong đôi mắt kia là nồng đậm ưu thương cùng ai oán.

      "Nam nhân tôn quý như Vương sao có thể chỉ có mình nữ nhân ngươi, dù gì bây giờ ngươi cũng phải trở về, nếu tư sắc của ngươi có thể khiến ngài ấy ngươi lần nữa, có thể ngài đuổi mấy phi tần kia ra khỏi hậu cung, tốt lắm, thời gian còn sớm, chúng ta phải nhanh chóng lên đường."

      Nghe như vậy, sắc mặt Tử Cơ càng khó coi hơn, ánh mắt nhìn Tư Mã Lưu Vân cùng Vãn Thanh cũng hiểm ác hơn rất nhiều.

      "Nghĩa phụ! Ta mất tư sắc, gương mặt này, sớm bị phá hủy!" Nức nở đem khăn lụa kéo xuống, nam nhân kia thấy khuôn mặt Tử Cơ cũng khỏi hít vào hơi, vẻ mặt hoảng sợ.

      "Nữ nhi! Mặt của ngươi, sao…, sao lại biến thành như vậy!"

      "Là do bọn họ làm hại! Nghĩa phụ! Bộ dáng hôm nay của ta, còn giá trị lợi dụng, Vương còn muốn ta sao? Khi ta có dung nhan xinh đẹp cũng giữ lời hứa, hôm nay ta bị hủy dung, ta dám nghĩ đối đãi với ta như thế nào…" Tử Cơ nức nở, vẻ phách lối lúc nãy hoàn toàn thấy.

      Người mang mặt nạ đứng dậy, nhìn Vãn Thanh cùng Tư Mã Lưu Vân, thanh hung dữ.

      "Lại dám hại nữ nhi của ta như thế, nữ nhi, giết bọn họ, chúng ta lập tức lên đường!"

      "Chậm nghĩa phụ!" Tử Cơ đưa tay ngăn đao của nam nhân mang mặt nạ lại, tới trước mặt Tư Mã Lưu Vân, "Ta biết ngươi hạ thuốc hủy dung, hôm nay ta cũng muốn , ngươi với ta, vật này có thuốc giải hay , nếu đem thuốc giải giao ra, ta liền tha cho ngươi mạng!"

      " nương cho là ta có đầu óc sao?" Tư Mã Lưu Vân tươi cười nhìn nàng ta, giọng lạnh nhạt, "Cho thuốc giải, ngươi cũng buông tha ta, ai mà biết ngươi làm gì! Huống chi độc kia, có thuốc nào chữa được, ta có thuốc giải!"

      "Ngươi!" Tử Cơ sắc mặt khó coi, "Nếu như thế, vậy ta liền tiễn ngươi cùng vương phi đoạn đường!"

      Tử Cơ xong rút ra trường kiếm. Muốn đâm thẳng vào Tư Mã Lưu Vân.

      "Khoan !" Nam nhân mặt nạ ngăn lấy kiếm nàng ta, vẻ mặt nghiêm túc. "Đem hai người này ném vào trong xe, nếu bị truy binh đuổi bắt còn có thể làm con tin, chắc chắn có chỗ dùng đến."

      Tử Cơ gật đầu, mặt vẻ cam lòng, "Dù sao sớm muộn cũng phải chết, liền lưu các ngươi thêm chút thời gian!"

      "Nghĩa phụ! Người nếu Vương nhìn thấy có thể ghét bỏ ta hay ?! Dung mạo của ta như vậy, nếu như sau này Vương quan tâm ta nữa làm thế nào!" Tử Cơ có phần hốt hoảng, hạ nhân qua thấy hai người nàng ta vội hành lễ.

      "Nữ nhi."

      Nam nhân mặt nạ do dự, Tử Cơ thấy thế liền khóc lên:

      "Nghĩa phụ! Người cũng cảm thấy ta rất khó coi có đúng hay !"

      "Nữ nhi, Vương phải loại người vong ân phụ nghĩa, ngươi vì Ô Quốc trả giá nhiều như vậy, ngài thể để ý tới ngươi! Coi như cưng chiều ngươi như trước kia… nhưng ít ra nửa đời sau của ngươi cũng phải chịu khổ sở!"

      "Nghĩa phụ! Người hiểu ! Người hề hiểu Vương! từng kết tóc se duyên với ta, hôm nay ta thành ra bộ dáng này, nếu có sủng phi mới, sao ta có thể bảo đảm giết ta!"

      Tử Cơ khóc bất lực, lúc thấy Vãn Thanh ánh mắt sáng lên.

      "Nghĩa phụ! Ta muốn trở về, ta dám trở về! Ta tiếp tục lưu lại vương phủ, dù sao nếu ta giết hai người này Vương gia cũng phát , đối đãi với ta cực tốt, chê dung nhan xấu xí của ta!"

      "Ngươi càn gì ở đây?! Vương ra lệnh mà ngươi cũng dám cãi lời sao?"

      Nam nhân mặt nạ rống lên tiếng, thanh mang theo nồng đậm tức giận.

      "Vương chính là trời! Coi như ngài ấy thương ngươi muốn cưng chiều ngươi, ngay cả giết chết ngươi đó cũng là số mệnh của ngươi! Nhưng vương phải người như vậy, chỉ cần có ta ở đây, ta để Vương giết ngươi!"

      "Nghĩa phụ!" Tử Cơ ngẩng đầu, sắc mặt khó coi.

      "Ngươi phải còn có rất nhiều văn kiện quan trọng đối với Vương sao? Như vậy những tin tình báo mấy năm nay ngươi thu thập được, chỉ cần ít cũng đủ làm chấn động, ngươi đem mấy thứ đó dấu kĩ, coi như uy hiếp, Vương cũng dám động tới ngươi!"

      "Đều ở trong này! Nghĩa phụ!" Hai nha hoàn tới cúi đầu hành lễ, Tử Cơ chỉ hai rương lớn bên cạnh nha hoàn.

      Tử Cơ vừa xong, Tư Mã Lưu Vân liền đứng lên, "Rốt cuộc cũng đợi đến câu này của ngươi."



      PS: Mãi mới gửi được bài [​IMG]
      Diễn đàn bị lỗi phải. Đúng lúc đăng lại bị lỗi...

      Như cũ, 6 THANKS và 5 Cmt. Ngày mai có chương mới... [​IMG]

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quyển 2.


      Chương 1.3: Khúc nhạc dạo trước bão táp



      Edit: August97




      "Đều ở trong này! Nghĩa phụ!" Hai nha hoàn tới cúi đầu hành lễ, Tử Cơ chỉ hai rương lớn bên cạnh nha hoàn.

      Tử Cơ vừa xong, Tư Mã Lưu Vân liền đứng lên, "Rốt cuộc cũng đợi đến câu này của ngươi."

      Chiết phiến khẽ vung, hai nha hoàn vừa đem rương lớn đến lập tức bị đánh bay ra ngoài, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dày đặc, nhìn về phía đó, Phong Huyền Dịch mặc trường bào hắc y, mang theo đội nhân mã bao vây nới này, bên cạnh còn có Phó Lăng Thiên lâu gặp mặt.

      Trận chiến lớn đến đáng sợ, Tử Cơ ngẩn người tại chỗ, hoảng sợ nhìn Phong Huyền Dịch sau đó lập tức giả bộ đáng thương chạy đến bên cạnh .

      "Vương gia! Đêm qua thiếp bị bọn người áo đen bắt tới nơi này, trong lòng rất hoảng sợ, Vương gia dũng, đem quan đến đây để cứu thiếp sao?"

      Tử Cơ thay đổi sắc mặt cực nhanh, vẻ mặt sợ hãi muốn chạy lại gần Phong Huyền Dịch, lức này Phong Huyền Dịch cũng muốn diễn trò cùng nàng ta, giơ trường kiếm trong tay chỉ về phía Tử Cơ.

      "Bổn vương đều nghe tất cả! Cùng ngươi làm trò lâu như vậy, hôm nay ta rốt cuộc được giải thoát!"

      Tử Cơ sắc mặt đại biến, nghĩa phụ đứng chung chỗ với nàng, vừa đối mắt liền quyết định cá chết lưới rách, mấy nha hoàn bạch y cũng rút trường kiếm, phi thân tiến lên, chuẩn bị tiến vào trong đám người.

      Dù sao bên Phong Huyền Dịch cũng người đông thế mạnh, mọi người ai ai cũng võ công cao cường, qua mấy phen chém giết đất chỉ có thân thể mấy nha hoàn bạch y kia.

      Tử Cơ thấy vậy nóng lòng, liếc mắt thấy Vãn Thanh đứng gần đó, nhanh tay lẹ mắt phi thân bay tới bên người nàng, thanh trường kiếm nhanh chóng kề lên cổ Vãn Thanh, thanh Tử Cơ hổn hển.

      "Vương gia!"

      Nghe thấy thanh Tử Cơ, Phong Huyền Dịch nghiêng đầu qua, lúc thấy Vãn Thanh dừng chút, nhưng khi Phó Lăng Thiên nhìn thấy giọng điệu lại rất kích động.

      "Tặc nữ! Hôm nay ngươi cùng đường, còn mau bỏ vũ khí xuống đầu hàng! Nếu dám thương tổn vương phi dù chỉ chút, ta bắt ngươi trả giá gấp mười lần!"

      Đối với che chở của Phó Lăng Thiên, Vãn Thanh rất cảm kích, có thể cảm giác lưỡi đao sắc bén kia nằm cổ mình, da đầu tê dại, mặc dù biết giờ phút này Tử Cơ giết nàng, nhưng trong lòng vẫn bị hù dọa.

      "Vương gia! Để đao xuống! Hãy xem ba năm tình cảm của chúng ta mà tha cho thiếp, thiếp động đến nàng!"

      Phong Huyền Dịch thẳng hướng Tử Cơ tới, Vãn Thanh giật mình, cảm thấy lưỡi kiếm của Tử Cơ càng ngày càng gần, cổ cũng có chất lỏng chảy xuống.

      "Vương gia ngươi định làm gì! Mau thả kiếm xuống!"

      Vẻ mặt Phó Lăng Thiên hốt hoảng, muốn tiến lên lại sợ nàng ta càng thêm tổn thương Vãn Thanh, muốn giữ chặt Phong Huyền Dịch lại được.

      "Ngươi muốn giết nàng cứ giết, ta vốn ưa nàng, giết nàng nhân tiện diệt luôn cái đinh trong mắt của bổn vương." Vẻ mặt Phong Huyền Dịch bình tĩnh, từng bước tiến tới gần Tử Cơ, "Bổn vương ngờ, tình nghĩa ba năm của chúng ta, ngươi lại làm vậy với ta, trong lòng ngươi, Bổn vương cuối cùng cũng chỉ là quân cờ để lợi dụng sao?"

      Sắc mặt Tử Cơ khó coi, dám nhìn thẳng vào mắt , thân thể Tử Cơ lại càng lui vể phía sau.

      "Vương gia nên tới!"

      "Sao? Nhìn thẳng vào Bổn vương ràng! Ta thương ngươi ngươi ba năm, nhưng ngươi lại hồi báo ta như thế sao? !"

      "Vương gia!"

      Dù sao Tử Cơ cũng là phụ nhân, trước tình cảm vẫn còn do dự, huống chi tại rối rắm sau này trở về Vương có thương nàng nữa hay .

      "Vương gia, thiếp biết thiếp sai rồi! Trong lòng Tử Cơ vẫn có ngài a! Thiếp muốn về!" Lui đến phía sau cuối cùng cũng lui đến gian phòng cuối cùng, đôi mắt Tử Cơ cũng đẫm lệ.

      "Thả vương phi ra, ta tha cho ngươi mạng! Coi như về sau ngươi ở bổn quốc ta cũng làm khó ngươi, Bổn vương lấy nhân cách ra bảo đảm!"

      Sắc mặt Phong Huyền Dịch chính trực, Tử Cơ cũng lộ vẻ xúc động, tay chế trụ Vãn Thanh cũng có phần buông lỏng, Tư Mã Lưu Vân thấy thế, phi thân bay trường kiếm của Tử Cơ, lúc Tử Cơ còn chần chừ bị Tư Mã Lưu Vân bắt lại .

      Trong mắt nàng ta đầy nước mắt, thấm vào cả khăn lụa mặt, đôi mắt vẫn nhìn Phong Huyền Dịch, tràn đầy van xin:

      "Vương gia ~"

      Tử Cơ bị bắt, những người khác cũng mất chú ý, bao lâu mấy nha hoàn bạch y cũng bị thu phục toàn bộ, người chết kẻ bị thương, nam nhân mặt nạ nghĩa phụ của Tử Cơ cũng hàng phục dưới chân Phó Lăng Thiên, thấy Vãn Thanh có việc gì, Phó Lăng Thiên lo lắng chạy tới đỡ nàng lên.

      " sao chứ?"

      Giọng ân cần khiến Vãn Thanh vừa bị hù dọa sợ hãi cũng dịu xuống rất nhiều, Tử Cơ đứng cách đó xa, đàm phán cùng Phong Huyền Dịch.

      "Thả nàng." Hạ nhân muốn trói Tử Cơ lại, Phong Huyền Dịch lại phất phất tay, để người khác động.

      "Vương gia!" Tư Mã Lưu Vân kinh ngạc, sắc mặt cũng khó coi, "Nàng ta là tặc tử địch quốc! Hoan nữa tóm được nàng là nhờ ta cũng Thanh Nhi trả giá, sao ngươi có thể độc đoán như thế!"

      "Thả nàng!" Phong Huyền Dịch quan tâm gì khác, sắc mặt vẫn như cũ, "Ngay cả chút quyền lợi này Bổn vương cũng có sao? !"

      giống như hét lên khiến mấy người muốn tiến lên bắt Tử Cơ lại đều buông lỏng tay, Tư Mã Lưu Vân tức giận xoay người nhìn nữa, Vãn Thanh chưa hoàn hồn, nhìn mình bóng dáng của Tử Cơ đứng trước mặt mà nội tâm kích động áp chế nổi.

      "Vương gia, thiếp…" Tử Cơ còn muốn điều gì đó, lại bị Phong Huyền Dịch cắt đứt.

      "Tốt lắm, ngươi , ba năm tình báo cũng đủ làm khó dễ ngươi, nhưng Bổn vương ngờ, nhiều năm như vậy thành tâm với nữ nhân, cư nhiên lại rơi vào kết cục như vậy! Coi như nể tình tình nghĩa khi xưa, Bổn vương cũng làm khó dễ ngươi, chỉ mong ngươi có thể giác ngộ, mua ngôi nhà ở bổn quốc, sống yên ổn qua ngày, Bổn vương, muốn gặp lại ngươi!"

      Tử Cơ vốn định khẩn cầu Phong Huyền Dịch để nàng ta lưu lại, nghe thấy lời này của Phong Huyền Dịch, trong lòng càng thêm đau đớn chịu nổi, bóng dáng xoay người có chút lảo đảo, nhưng vẫn là xoau người rời .

      Tay Vãn Thanh run run, chân khí áp chế nổi trong cơ thể bắt đầu khởi động, bàn tay nóng lên, tức giận vượng hỏa, ánh mắt nhìn về bóng dáng của Tử Cơ…



      Spoil chương sau:


      Vãn Thanh đứng lên, sắc mặt lạnh lẽo lau máu tươi cổ: "Ngươi đồng ý giết nàng ta, nhưng ta !"

      ...

      Lệ càng lúc càng nhiều, Vãn Thanh cũng biết từ khi nào diễn xuất tốt như vậy, nhìn vẻ mặt lập tức thay đổi của Thái hậu, rối rắm đợi bà trả lời.

      " thể mang thai?"

      Khuôn mặt Thái hậu nguyên bản hiền lành từ ái ngay lập tức nhăn lại, so với sắc mặt Vãn Thanh càng khó coi hơn, Vãn Thanh cúi đầu im lặng, cũng dám nhiều lời, trong đại điện bao trùm bầu khí nghiêm túc.

      -----------------------



      Cám ơn các nàng ủng hộ, hôm nay nhiều Thanks và cmt quá [​IMG]
      Như cũ, 6 THANKS và 5 CMT nhé! Mai đăng chương mới! [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :