1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đệ nhất ác phi - Hạ Ma Ma (Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 47: Phu thê Chi Lễ


      Edit: August97




      "Ngươi làm chuyện như thế với Bổn vương giờ còn bảo Bổn vương phải lưu mặt mũi cho ngươi? Ngươi quả cho rằng Bổn vương dám hưu ngươi sao?!"

      Sắc mặt Phong Huyền Dịch đen đến dọa người, khuôn mặt vốn dữ tợn càng giống như muốn nuốt tươi kẻ khác .

      "Sao cơ?"

      Vãn Thanh quay đầu nhìn , Phong Huyền Dịch hơi giật mình, lại mơ hồ nhìn thấy mong đợi trong mắt nàng, vẻ mặt vỗn đùng đùng tức giận lại càng thêm dọa người, phất tay, sai toàn bộ hạ nhân ra ngoài, chỉ còn lại Vãn Thanh cùng Bảo Cầm, và Tử Cơ.

      Tử Cơ đứng bên người , vẻ mặt kiều mỵ.

      "Ôi vương phi, người xem người làm vương gia tức giận đến cái dạng gì này, còn mau qua đây bồi tội với vương gia!"

      "Ngươi là cái thá gì! Ở trong phủ này từ khi nào đến phiên ngươi chuyện!"

      Vãn Thanh hung ác trừng mắt nhìn nàng ta, Tử Cơ cam im miệng, vẻ mặt ai oán nhìn Phong Huyền Dịch, ôm lấy cánh , ngừng cọ người vào trong ngực .

      "Vương gia~"

      Thanh Tử Cơ mềm mại khiến người ta cùng cảm thấy mềm mại theo, liều mạng cọ người trước ngực Phong Huyền Dịch thể nhu nhược của mình.

      "Nàng thể chuyện khi nào lại đến phiên ngươi chuyện! Ở trước mặt bản vương mà lớn lối như vậy, ngươi muốn tạo phản sao!"

      Thanh Phong Huyền Dịch chói tai, tiến dài bước, đến mấy bước tới trước mặt Vãn Thanh.

      Tử Cơ tựa vào bên cạnh níu lấy cánh tay , gắt gao chịu buông tay dù Phong Huyền Dịch bước rất nhanh.

      Nhìn Phong Huyền Dịch cao hơn mình cả cái đầu, từ cao nhìn xuống, Vãn Thanh ngửa cổ cũng cảm thấy mệt, muốn cùng tiếp tục tranh chấp, Vãn Thanh ngang qua hai người trước mặt.

      "Nếu muốn hưu ta… ta lập tức cùng ngươi vào cung gặp Thái hậu, ngươi muốn ta làm thê, vậy từng nghĩ chắc gì ta chấp nhận phu quân nhu vậy."

      "Vương gia ~."

      Trong giọng của Tử Cơ có phần cười thầm, tựa hồ chờ Phong Huyền Dịch nổi giận, hai tay Phong Huyền Dịch nắm chặt, nhưng giống như dự đoán mà nổi giận thét lên.

      Vãn Thanh thấy bất động, cũng để ý , xoay người bước vào trong phòng.

      lâu sau ngoài cửa mới nghe được tiếng bước chân bọn họ rời , lại có thể bình tĩnh như thế, ngược lại Vãn Thanh cảm thấy sốt ruột, theo cá tính của , đánh nhau với nàng trận mới khiến nàng yên tâm chút ít, đằng này lại lời nào mới khiến nàng thấp thỏm.

      Nhốt mình trong phòng cho tới buổi trưa, buổi chiều Vãn Thanh vốn định ra ngoài tìm ít thuốc bổ cho sư phụ, ngờ mấy thủ vệ lại ở đây, thị vệ thấy Vãn Thanh muốn dùng võ lực xông ra, vội quỳ xuống, có già có trẻ tới khẩn cầu, tâm địa Vãn Thanh vốn cứng rắn như vậy, tất nhiên nhìn nổi người vô tội thay mình chịu phạt, vốn muốn tìm chuyện, tìm khắp nơi trong phủ Mạc Tử Thần lại ra ngoài.

      Tới tận đêm khuya cũng có người đến báo trở lại, Vãn Thanh chờ đợi nhàm chán vốn định vào rừng trúc tìm người kia, lại phát mọi đường vào rừng trúc đều có người canh giữ, tiểu biệt viện vương phi, lại có hơn mười thị vệ, hơn nữa đều là người già yếu, nhất định Phong Huyền Dịch biết chắc chắn Vãn Thanh để ý chết sống của những người này mới cố ý như thế, cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể trở về phòng nằm giường.

      Nhắm mắt lại, còn chưa buồn ngủ, Vãn Thanh lại đột nhiên nghe thấy bên tai có động tĩnh, nhưng tốc độ quá nhanh, giống như trận gió bay tới, Vãn Thanh vừa mở ra mắt ra thấy khối vải màu đen trùm vào đầu, chỉ cảm giác mình bị nhốt vào trong bao tải, mắt còn bị bịt kín bằng vải đen cái gì cũng thấy , Vãn Thanh muốn kêu cứu, người nọ lại qua bao tải bịt kín miệng nàng.

      Tay chân bị vây khốn cũng làm được động tác lớn, tim Vãn Thanh đập mạnh, cảm giác thân thể mình bị người khác vác lên vai bắt đầu bay lên bay xuống càng thêm lo lắng, trong lòng suy đoán có lẽ là người Phong Huyền Dịch, muốn tự an ủi mình nhưng người đó lại vác mình hồi lâu, tựa hồ giống vương phủ.

      lúc đầu óc Vãn Thanh choáng váng người nọ liền đem nàng đặt xuống, cũng biết bản thân ở nơi nào, muốn vén bao tải xem tình hình, người nọ lại đưa tay đè nàng xuống, ngay sau đó cả người bay bổng lên, bị ném ra ngoài, chỉ cảm thấy rơi vào giường lớn rộng rãi mềm mại, Vãn Thanh vội vã vén bao tải, trước mắt cũng có bóng dáng nào.

      Đứng dậy quan sát chỗ này, ngược lại trang hoàng hết sức hào hoa, mép giường cùng màn lụa đầu đều được gắn ngọc phỉ thúy, giường lớn mà mềm mại, hai gối thêu rồng phượng, bên trong gian phòng có bàn trang điểm, nhìn cách bài trí phải phòng của nữ nhân, phía sau giường còn có rất nhiều dải lụa màu trắng chắn lại nhìn thấy , Vãn Thanh vào, từng đợt gió thổi bay lên tầng lại tầng lụa trắng.

      vất vả mới ra khỏi màn lụa kia, trước mặt vẫn có bóng dáng ai, vòng vo vài vòng, nhìn gian phòng to như vậy ngoài văn phòng tứ bảo, tranh chữ cổ còn có vài binh khí, Vãn Thanh nhìn binh khí hình dạng chiếc trâm cài dừng bước, thấy bốn bề vắng lặng liền lén giấu nó vào trong tay áo.

      Trộm đạo xong, thấy xung quanh có ai, Vãn Thanh lén lút muốn rời , vừa bước đến trước cửa, lại đụng phải lồng ngực rắn chắc ấm áp.

      Vãn Thanh ngẩng đầu, người tới đúng là Phong Huyền Dịch, nhìn khung cảnh phía sau , hình như nơi này vẫn còn ở vương phủ, chỉ là tới biệt viện của . nhìn nàng, khuôn mặt vặn vẹo, đem thân thể chặn cửa lại, đẩy nàng vào phòng, khóa cửa.

      Vãn Thanh phòng bị nhìn của , đột nhiên phát giác chung quanh đây có hạ nhân nào qua, chẳng lẽ chuẩn bị làm gì?

      "Ngươi… ngươi muốn làm gì?"

      Lui về phía sau mấy bước ngồi trước bàn gỗ lê, hơn nửa đêm nam quả nữ ở chung phòng, tuy Vãn Thanh sợ , nhưng dù sao võ công cũng rất cao cường, nếu dùng sức mạnh với nàng, vậy ngay cả khóc cũng kịp.

      Phong Huyền Dịch tiến về phía trước mấy bước đứng trước mặt Vãn Thanh, vẫn là bộ dáng đứng cao nhìn xuống, vẻ mặt khinh miệt.

      "Cùng ngươi làm chuyện phu thê cần làm.”

      "A?"

      Vãn Thanh ngẩng đầu, ngụm trà phun thẳng vào người , khóe miệng Phong Huyền Dịch nở nụ cười lạnh, tức giận trừng mắt nhìn Vãn Thanh.

      " chịu đựng của bổn vương cũng có hạn!"

      "Ta biết, bất quá vương gia, từ khi nào ngươi lại thích kể chuyện cười vậy?"

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 48: Ta còn phải chăm sóc cho đại cẩu.


      Edit: August97




      Sắc mặt Phong Huyền Dịch càng thêm khó coi, dùng lực kéo cánh tay Vãn Thanh đẩy nàng lên giường, mông bị đẩy mạnh sinh đau, Vãn Thanh tức giận trợn mắt nhìn , bỗng nhiên ý thức được nghiêm túc.

      Nhìn thân thể cao lớn kia nhào tới về phía nàng, Vãn Thanh gập người, liền rơi vào khoảng , Phong Huyền Dịch ngẩng đầu, đôi con ngươi sắc bén phủ tầng lệ khí.

      "Đừng vội ép bổn vương phải trở mặt!"

      Vừa dứt lời, lại lật người nhào tới phía này, Vãn Thanh kịp né tránh, bị gắt gao đè ở phía dưới, tay chống trước ngực , cố gắng để tiến lại gần, Vãn Thanh cau mày, nhấc chân muốn đá văng , thế nhưng tựa hồ sớm biết động tác Vãn Thanh, chân dài ép Vãn Thanh thể động đậy.

      Vặn vẹo người muốn buông nàng ra, lại ngại gắt gao bao chặt , chết cũng nhúc nhích, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng của , đôi con ngươi tình nhuộm chút ngượng ngùng.

      "Vương gia, cần đùa giỡn với ta như thế, ta nhát gan."

      Vãn Thanh nhìn ánh mắt đỉnh đầu, Phong Huyền Dịch hề cử động.

      "Chẳng phải ngươi vì bổn vương đối xử với mình lạnh nhạt, chịu nổi tịch mịch mới ra ngoài tìm nam nhân sao? Hôm nay Bổn vương cưng chiều ngươi… trái lại ngươi lại giả bộ đáng thương?!"

      Sức lực Phong Huyền Dịch rất lớn, khóa tay Vãn Thanh lên đỉnh đầu, nhận thấy loại hơi thở nguy hiểm này, Vãn Thanh hít vào hơi, ngây ngô cười hai tiếng cố gắng tạo ra thần sắc tốt nhất.

      "Vương, vương gia ngài hiểu lầm, phải là tình lang của ta! Ngài nên kích động!"

      "Hừ, cho dù phải tình lang của ngươi, ngươi cũng là vương phi bổn vương, hoan ái cùng bổn vương là uất ức ngươi sao?!"

      Phong Huyền Dịch tức giận lườm nàng, cúi đầu lại gần Vãn Thanh, Vãn Thanh quýnh lên, nghiêng đầu dùng sức đập vào đầu , Phong Huyền Dịch bị đau buông lỏng tay, Vãn Thanh liền nhân cơ hội đẩy ra.

      Nhưng vẫn nằm người chịu rời , Vãn Thanh quét mắt nhìn xung quanh vòng muốn tìm thứ gì đó đánh người, lại phát trừ gối đầu ra còn gì cả, Vãn Thanh quýnh lên, vơ loạn ở giường.

      Phong Huyền Dịch ngẩng đầu, trong mắt càng thêm kiên nhẫn.

      "Xem ra Bổn vương quá dung túng ngươi!"

      Dứt lời, Phong Huyền Dịch đưa chân đem thân thể Vãn Thanh kéo tới trước mặt mình, cúi người tiến gần Vãn Thanh, mắt thấy cặp môi kia càng ngày càng gần, Vãn Thanh tùy tiện bắt lấy cây trâm cài tóc vừa trộm được, cũng kịp nghĩ nhiều, trực tiếp đâm xuống lưng .

      Phong Huyền Dịch đau đớn buông tay, Vãn Thanh liền tránh thoát khỏi lồng ngực , nhìn trâm cài tóc tay, đẫm máu, Vãn Thanh biết bị thương , nhưng cũng muốn lưu lại lâu hơn nữa, nhấc chân chạy ra ngoài, còn chưa được vài bước bị kéo lại, sắc mặt giận đỏ hơn phân nửa, sớm có hưng trí cùng Vãn Thanh lên giường, sắc mặt vặn vẹo dùng sức như muốn bóp nát nàng.

      Vãn Thanh đau chịu nổi, đấm lung tung vào , Phong Huyền Dịch nhịn đau quật cường chịu buông tay, tay của hai người đều nổi lên vết bầm tím.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất , Vãn Thanh cau mày, nhìn bàn tay nắm chặt lấy cằm nàng của Phong Huyền Dịch, lại nhìn bàn tay của nàng bóp chặt lấy cổ tay , hai người chuyện, tiếng gõ cửa vang lên lát mới đẩy cửa vào.

      Người đến là Mạc Tử Thần, thấy hai người Vãn Thanh cùng Phong Huyền Dịch đánh nhau vội chạy tới khuyên can tách hai người ra, ánh mắt nghi ngờ mơ hồ lộ ra lo lắng.

      Kéo Vãn Thanh ra cửa phòng Phong Huyền Dịch, Mạc Tử Thần khuyên mấy câu mới dám đem Vãn Thanh rời .

      Phong Huyền Dịch tức giận rống lên tiếng cho , hai lời liền đẩy Mạc Tử Thần ra ngoài cửa, lại rống lên tiếng bảo mời Tử Cơ .

      Vãn Thanh hiểu có ý định gì, Mạc Tử Thần nhìn sắc mặt cũng dám làm trái, liếc mắt nhìn Vãn Thanh liền ra cửa, Vãn Thanh đứng ở trong phòng, hai người nhìn chằm chằm nhau bao lâu Tử Cơ tới, thân sa y màu tím phong tình vạn chủng, hai vú nửa lộ, mị nhãn như tơ, lòng nhìn chằm chằm mép giường Phong Huyền Dịch, đến khi nhìn thấy Vãn Thanh có phần kinh ngạc.

      "Vương, vương gia, sao vương phi lại ở đây?"

      Ngồi bên giường Phong Huyền Dịch, Tử Cơ ghen tức nhìn chằm chằm Vãn Thanh, khó trách nhiều ngày nay vương gia chưa từng tới tìm nàng, nguyên lai là vì nữ nhân này.

      Vãn Thanh tức giận nhìn hai người ngồi ở mép giường, trái lại tuấn nam mỹ nữ hết sức xứng đôi, hơn nữa lại giống nhau ở chỗ đều là kẻ nàng thích.

      Phong Huyền Dịch quay đầu nhìn Vãn Thanh, ánh mắt mang trả thù.

      "Vương phi hiểu chuyện giường chiếu, ngươi tới đây dạy nàng."

      Tử Cơ quay đầu, khuôn mặt vẻ ghen tị cùng cười nhạo.

      "Ôi, vương phi gả cho vương gia hơn tháng rồi, sao có thể cần thiếp tới dạy chứ?."

      "Ngươi xuất thân thanh lâu, số lần tiếp xúc với nam nhân nhiều đếm xuể, vương gia mở lời như vậy, ra muốn nhìn ngươi biểu diễn thôi, ngươi theo vương gia lâu, chút tâm tư này của vương gia cũng minh bạch." Hai chân Vãn Thanh bắt chéo, cười tà nhìn hai người giường.

      Sắc mặt Phong Huyền Dịch thể thối hơn được nữa, Tử Cơ cũng cứng lại, khuôn mặt trứng ngỗng nhắn tức giận cùng xấu hổ, biết nên câu gì.

      "Tâm tư của bổn vương vương phi đoán rất chính xác, nhưng bổn vương lại thích xem ngươi biểu diễn hơn!"

      "Ta cũng phải là hoa khôi chốn thanh lâu, sao có thể biểu diễn, nếu muốn nhìn biểu diễn, phải bên cạnh vương gia vị sao?"

      Vãn Thanh cười nhìn hai người thối mặt kia, cũng quên nguy hiểm Phong Huyền Dịch mang lại lúc nãy.

      "Vương gia~"

      Rốt cuộc Tử Cơ nhịn được, nặn ra vài giọt nước mắt rúc vào trong ngực Phong Huyền Dịch, khóc càng ngày càng lớn, hai tay Phong Huyền Dịch cũng càng nắm chặt.

      "Vương gia, nếu như có chuyện gì nữa, ta còn có đại cẩu chờ ta chăm sóc, cần phải bồi ngài nữa chứ?"

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 49: Hảo tâm muốn bị hưu


      Edit: August97





      Vừa nghe thế, sắc mặt Phong Huyền Dịch càng thêm khó coi, nàng ngầm trong mắt nàng cũng bằng con chó sao?

      "Vương gia ~"

      Tử Cơ mềm mại dựa vào trong ngực Phong Huyền Dịch, bĩu môi muốn tiếp cận vạt áo rộng mở trước ngực , Phong Huyền Dịch cũng cự tuyệt, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Vãn Thanh. Bên tai dần dần truyền đến thở dốc của Tử Cơ, Vãn Thanh uống hớp trà ngẩng đầu nhìn lên, tay Phong Huyền Dịch di chuyển qua lại bên hông nàng ta.

      Kinh ngạc về biết xấu hổ của hai người này, ngụm trà của Vãn Thanh bị nghẹn ở cổ họng, ho sặc sụa, cau mày liếc mắt nhìn hai kẻ đầu sỏ, tựa hồ khuôn mặt Phong Huyền Dịch có phần hài lòng, bàn tay càng tiến sâu vào trong lớp quần áo.

      Tựa hồ nghĩ Vãn Thanh ghen, tươi cười hả hê cực kỳ chói mắt, Vãn Thanh cũng vạch trần, lạnh nhạt ngồi bên cạnh nhìn màn biểu diễn tận lực của hai người.

      Ước chừng qua lúc, y phục của Tử Cơ cởi ra gần hết, cặp mắt mị hoặc khóa chặt người trước mắt, đường cong dáng lưng duyên dáng ra trước mặt Vãn Thanh, thân thể mềm mại ra sức trêu chọc nam nhân tuấn mỹ trước mắt, y phục Phong Huyền Dịch vẫn còn chỉnh tề, Tử Cơ đưa tay muốn cởi áo ra, lại bị tay của giữ lại, chăm chú nhìn chằm chằm Vãn Thanh, vốn tưởng rằng nàng bị chút kích thích, nhưng nhìn vào nét mặt của nàng, sao lại là biểu tình càng ngày càng có hứng thú.

      Hoàn toàn có tâm tình diễn trò, Phong Huyền Dịch đẩy Tử Cơ ra, xuống giường về phía Vãn Thanh.

      "Vương phi nếu thích xem như thế, sao tiến lại gần xem cho ràng."

      Lời cắn răng nghiến lợi làm người ta rét mà run, Vãn Thanh cũng biết tiếp tục lưu lại lành ít dữ nhiều, cười hắc hắc hai tiếng, vội nhảy cách xa mấy bước.

      " được được, ta cần phải trở về."

      Cũng chờ Phong Huyền Dịch đáp lại, Vãn Thanh đóng cửa lại nhanh chóng rời , sau lưng là Phong Huyền Dịch căm hận nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, liếc mắt nhìn Tử Cơ cực kỳ mê người giường, cũng hề có hứng thú, lạnh nhạt phất phất tay, tiếng “Cút!”.

      Tử Cơ biết tâm tình tốt, nũng nịu muốn tới an ủi , lại bị lạnh nhạt đẩy ra, chỉ có bất đắc dĩ thể rời , hai tay nắm chặt thành quả đấm: Vãn Thanh, ngươi hãy nhớ kỹ món nợ hôm nay.

      Ngày hôm sau lúc Vãn Thanh thức dậy thị vệ của Phong Huyền Dịch vẫn biến mất, hơn nữa lại có dấu hiệu càng ngày càng nhiều, mấy ngày nay Vãn Thanh cũng có chút mệt mỏi muốn cùng so đo, liền ngồi bên cạnh hồ trong viện câu cá, xích đu ở phía sau đu đưa theo gió, trái lại rất nhàn nhã, Mạc Tử Thần cũng nhớ tới thương thế của nàng, hật vất vả mới đưa tới chút điểm tâm.

      Đưa tay muốn cài mồi câu, lại tựa hồ đụng đến cái gì đó lớn hơn, Vãn Thanh quay đầu lại, con rắn tiểu hoa thè thè cái lưỡi trườn đến chỗ nàng, Vãn Thanh sợ hãi hét to tiếng, ném con rắn kia xuống đất, con rắn kia cũng chịu bỏ qua truy đuổi phía sau Vãn Thanh, cũng biết rắn này có độc hay , Vãn Thanh chỉ biết chạy thục mạng, thấy phía trước có thị vệ liền vội vàng gọi bọn họ chạy tới.

      Nhìn ra đều là cao thủ tinh nhuệ của vương phủ, kiếm liền chém con rắn kia thành hai khúc, thị vệ vẻ mặt biểu cảm tránh cánh tay Vãn Thanh muốn chạm vào , sắc mặt lạnh lùng.

      "Vương phi xin an phận đợi ở trong phòng , rắn này là cực phẩm Tây Vực, có kịch độc."

      "A?!" Vãn Thanh cả kinh, nhớ tới mới vừa rồi chạm phải lớp da trơn trơn của con rắn kia, trong lòng càng thêm ghê tởm, "Rắn Tây Vực sao có thể chạy đến nơi này?!"

      "Rắn cực phẩm này luôn do người nuôi rắn nuôi dưỡng, hơn nữa giá con rắn lên ngàn lượng, chẳng lẽ vương phi đắc tội với nhân vật hung ác nào?"

      Ngược lại thị vệ cực kỳ bình tĩnh, khom lưng nhặt thân rắn bị chém đứt cho vào cái túi.

      "Nhân vật hung ác?"

      Vãn Thanh cau mày, nhớ tới Phong Huyền Dịch, nghĩ nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, nếu muốn giết nàng, sao lại để nhiều thị vệ như vậy tới thủ, có lẽ, sớm biết có người muốn hại nàng, những thị vệ này là do đặc biệt phái tới.

      Nghĩ như vậy Vãn Thanh liền thông suốt, thường ngày cùng Phong Huyền Dịch đánh nhau, chán ghét nàng cũng có giam lỏng, lần này nhất định là có nguyên nhân.

      Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ là chuyện sứ giả địch quốc, huống chi này rắn này cùng phải ở bản địa, chỉ là Vãn Thanh cảm thấy rất kỳ quái, bọn họ bị giam trong hoàng cung, sao có thể thả rắn đến nơi này.

      Tử Cơ!

      Vãn Thanh nhớ tới ánh mắt phẫn nộ Tử Cơ nhìn nàng đêm qua, liền biết chuyện này tám chín phần là nàng ta làm.

      Trong lòng tức giận, lại nhớ tới Phong Huyền Dịch bảo nàng nên làm gì nàng ta lúc này, nếu phản kích, nàng nuốt trôi cục giận này, nếu làm lớn chuyện lại sợ hỏng chuyện của .

      Ở trong viện buồn bực cả buổi chiều, Vãn Thanh cũng chỉ lại ở những nơi có thị vệ canh gác, nếu là lại chui ra mấy loài rắn, côn trùng, chuột, kiến, cũng biết ứng phó ra sao.

      "Vương phi có ở đây ?"

      Ngoài viện truyền đến giọng nữ thanh thúy, Vãn Thanh quay đầu lại, tiểu nha hoàn thanh y nghiêng đầu vừa nhìn vào, theo phía sau là Tử Cơ nở nụ cười, cũng chờ người bên trong trả lời, nàng ta nhấc chân vào.

      Vãn Thanh vốn áp chế nổi tâm tình sắp bộc phát, tìm nàng ta tính sổ, ngược lại nàng ta lại tự mình tìm tới cửa.

      Thấy Vãn Thanh vẫn còn tốt đẹp ngồi đó, Tử Cơ sửng sốt chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.

      "Vương phi, muội muội cố ý làm chút điểm tâm, muốn mang tới cho người chút."

      Tử Cơ vung tay, nha hoàn sau lưng vội đưa lên hộp gấm màu hồng đào, Vãn Thanh đưa mắt nhìn, quế hoa cao màu trắng thập phần đẹp mắt, chỉ biết bên trong có độc hay , thời điểm này nàng sao có thể ăn mấy thứ đồ của nàng ta.

      Tử Cơ thấy Vãn Thanh đưa tay nhận có phần xấu hổ, nhưng vẫn đem hộp gấm đặt bên cạnh nàng, giọng :

      "Tỷ tỷ là tức giận chuyện hôm qua sao, sáng nay muội muội mới từ trong phòng vương gia ra ngoài, cũng cảm giác hết sức có lỗi với tỷ tỷ, cho nên mới mang bánh ngọt đến muốn nhận lỗi với tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ tỷ lại mọn như vậy, muốn tha thứ cho muội muội sao?"

      ràng là giọng điệu xin lỗi nhưng thực chất lại khoe khoang, Vãn Thanh liếc mắt nhìn nàng ta, giọng châm chọc.

      "Ta rất rộng lượng, vị trí vương phi này ta sớm muốn giao cho ngươi, nhưng vương gia chết sống chấp nhận. Vương gia ngươi như thế, sao với chút, để sớm ngày bỏ ta, để ta được tự do."

      "A, vương gia là ngại mặt mũi Thái hậu, mới cưới tỷ tỷ bao lâu, ít ra cũng phải cho tỷ tỷ chút thể diện, nếu cứ hưu tỷ tỷ như vậy, phải tỷ tỷ bị dân chúng đàm tiếu sao."

      Sắc mặt Tử Cơ tốt nhưng vẫn giả bộ tươi cười như cũ, đem hộp đựng điểm tâm đẩy tới trước mặt Vãn Thanh.

      "Ta thích ăn ngọt."

      "Tỷ tỷ thử chút, quế hoa cao bình thường giống như vậy."

      Tử Cơ cầm lên khối đưa tới trước mặt Vãn Thanh, Vãn Thanh đưa tay ngăn tay nàng ta lại, liếc mắt nhìn nàng ta, giọng vui.

      "Ta ăn chính là ăn."

      Vốn tưởng rằng sắc mặt nàng đại biến, nàng ta lại chỉ cười tiếng, giống như thèm để ý chút nào, bỏ lại quế hoa cao vào trong hộp.

      "Nếu như thế, tỷ tỷ liền xem như muội chưa từng tới."

      Tử Cơ thu hộp điểm tâm, thướt tha khỏi biệt viện, Vãn Thanh cảm thấy kỳ quái, vừa cúi đầu, nhìn thấy mấy mẩu vụn bánh rơi y phục, cùng nghĩ nhiều, đưa tay phất hết.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 50: Ô trùng cổ độc



      Edit: August97




      Vừa yên ổn mấy ngày, Phong Huyền Dịch tìm đến nàng, Tử Cơ cũng tới, nhưng thị vệ kia lại người cũng biến mất.

      Vãn Thanh vừa rời giường liền nhìn thấy Bảo Cầm bưng điểm tâm tới đây, nếm thử chút, lại đột nhiên cảm thấy buồn nôn, ngực giống như bị thứ gì đó chặn lại thở được.

      hồi lâu mới miễn cưỡng khó nhọc thở, Bảo Cầm hốt hoảng muốn mời đại phu lại bị Vãn Thanh ngăn cản, cẩn thận ngẫm lại, mấy ngày nay hình như lúc ăn cơm cũng như thế này, mỗi lần ăn đều khó thở, mới vừa ăn xong bao lâu liền đói, vả lại đặc biệt thích ngủ.

      Cũng ăn đồ gì khác lạ, Vãn Thanh nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy khác thường ở đâu, mấy ngày thấy sư phụ, trong lòng cũng có phần nhớ , dụ dỗ Bảo Cầm rời khỏi, Vãn Thanh muốn vào rừng trúc nhưng chỗ đó vẫn có rất nhiều thị vệ canh giữ.

      Suy nghĩ chút, Vãn Thanh vào phòng bếp lấy đuốc, ném vào trong rừng gần đó, lát sau, lửa liền lan quanh thiêu cháy gian phòng, khoảng cách khá xa, cũng nhanh lan quá nhanh, Vãn Thanh vội xông đến phía thị vệ la lên cứu hỏa, mấy thị vệ kia thấy vẻ mặt Vãn Thanh hốt hoảng cũng nghĩ nhiều, từng người chạy xách nước dập lửa.

      Thấy trước mặt có người canh giữ, Vãn Thanh nhanh chóng xông vào rừng trúc, quẹo trái quẹo phải, cuối cùng cũng tới căn nhà lá.

      "Sư phụ?"

      Có phần cẩn thận tìm kiếm bóng dáng của , hình như trong nhà ai.

      "Sao ngươi lại tới đây?"

      Bả vai xuất bàn tay có lực, Vãn Thanh quay đầu lại, đứng phía sau nàng, khí sắc tốt hơn rất nhiều, vết băng bó lồng ngực cũng tháo xuống, sức khỏe tựa hồ tốt lên.

      "Ngươi sao chứ?" Thở phào nhõm, Vãn Thanh nhìn tiểu hồ ly vẫn còn sắc thuốc bên kia, "Còn chưa khỏe sao?"

      Nhưng lại đáp lời, nhìn chằm chằm Vãn Thanh, vẻ mặt nghiêm túc, nàng bị nhìn chăm chú đến nổi nóng, Vãn Thanh muốn quay mặt , lại chê trụ tay nàng.

      "Sư phụ định làm gì vậy!"

      "Đừng nhúc nhích!"

      Giọng điệu của hết sức nghiêm túc, chân mày cũng nhíu lại, vẻ mặt kỳ quái bắt mạch cho Vãn Thanh.

      "Mấy ngày nay có cảm thấy khác thường gì ?!"

      Vãn Thanh sững sờ, lại nhớ tới thân thể mấy ngày nay rất khó chịu, thầm nghĩ nhất định nhìn ra chút gì đó.

      "Ta nhớ , chỉ biết mấy ngày nay ăn cơm xong bao lâu đói, hơn trước ngực còn bị chặn thứ gì đó."

      "Ngươi trúng cổ độc."

      "A?"

      Vãn Thanh giật mình, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, kéo Vãn Thanh ngồi xuống bên giường, vẻ mặt nặng nề.

      "Đây là cổ độc Tây Vực, loại cổ độc thông qua thức ăn để có thể ký sinh trong cơ thể người, nhưng cổ này chỉ cần chạm vào hoặc ngửi thấy có thể trúng cổ, mới vừa hạ cổ độc có cảm giác gì, nhưng mười ngày sau, nó gặm nhấm lục phủ ngũ tạng, để ngươi thất khiếu chảy máu mà chết."

      "A!"

      "May mắn mà phát ra sớm, công lực của ta có thể giúp ngươi giải trừ, nhưng ngươi phải biết ai hạ cổ với ngươi, nếu tìm ra, chuyện ngày sau khó lòng phòng bị!"

      Vãn Thanh cau mày, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Tử Cơ, hôm đó nàng ta lấy ra quế hoa cao, lẽ lại là ít mảnh vụn ấy?

      "Ta biết là ai."

      "Nằm xuống."

      Vãn Thanh nhìn sắc mặt khó coi kia, vội dựa vào giường nằm xuống, tay của theo bụng di chuyển lên ngực, Vãn Thanh chỉ cảm thấy có cỗ khí nóng bắt đầu khởi động trước ngực, cũng thẹn thùng với tư thế mập mờ của hai người lúc này, nhưng lại tựa hồ để ý, khi bàn tay thỉnh thoảng đụng phải cặp vú trắng nõn khuôn mặt tránh khỏ có phần ửng hồng.

      Vãn Thanh nhắm hai mắt lại, bàn tay của ở dao động người Vãn Thanh hồi lâu, khí nóng từ bụng đến ngực, từ ngực đến cổ họng, thời điểm Vãn Thanh sắp chìm vào giấc ngủ lại nghe được hét lớn tiếng “nhổ ra”, Vãn Thanh bị dọa sợ vội vàng ngồi dậy, nơi cổ họng có gì đó cuộn trào, Vãn Thanh há miệng phun hết, hình như phun ra thứ gì đó, định thần nhìn lại là tiểu trùng tử bạch sắc ngọ nguậy mặt đất.

      Vừa thấy trường hợp ghê tởm này, tất cả điểm tâm buổi sáng đều tuôn ra, chạy ra ngoài nôn hồi lâu mới dám vào lần nữa, trùng tử bị thu vào, nhưng nhớ tới vẫn cảm thấy ghê tởm muốn chết.

      "Uống ngụm nước ."

      Thấy bộ dáng khổ sở của Vãn Thanh, sắc mặt càng tốt.

      "Ngươi biết ai hại ngươi?"

      "Ừm."

      Vãn kiểm cúi đầu, nước cũng uống nổi, nghĩ đến lại cảm thấy khó chịu chịu nổi, súc miệng lâu mới chuyện với .

      "Vi sư đưa ngươi ngân châm thử độc, đem nó mang theo bên người, dù là thức ăn hay mùi thơm có độc, ngân châm này cũng biến thành màu đỏ, ngươi phải chú ý nhiều hơn, nếu lại xảy ra chuyện này lần nữa, ta lại ở bên cạnh ngươi ngươi bị mất mạng rồi."

      "Tạ ơn sư phụ."

      Vãn Thanh nhận lấy ngân châm của , đặt cạnh cây trâm cài tóc, vậy mà khi nhìn thấy trâm cài tóc của Vãn Thanh, liền nhanh chóng đoạt .

      "Vật này ngươi lấy đâu ra?"

      "Trong phòng vương gia, sư phụ biết vật này sao?"

      "Trước kia thấy qua."

      nắm trâm cài tóc lưu luyến rời, Vãn Thanh chăm chú nhìn hồi lâu, thấy thế nào cũng là trâm cài tóc nữ nhân, chẳng lẽ từng nhận thức nữ nhân kia?

      "Sư phụ nếu thích cứ giữ lại."

      " sao, ngươi giữ ."

      Mặc dù Vãn Thanh cố ý tặng cho , nhưng lại muốn, đưa tay cài trâm lên tóc Vãn Thanh, vẻ mặt lại càng khó coi hơn trước.

      "Sư phụ?" Mắt thấy xoay người rời , Vãn Thanh lo lắng cho , kéo vạt áo hồng y kia: "Tên của sư phụ là gì?"

      sửng sốt phen, lại nhanh chóng đáp lời."Dung Chỉ."

      Thấy thế nào cũng cảm thấy từ khi nhìn thấy cây trâm này lại lộ dáng vẻ đơn như thế, Vãn Thanh cũng tiện hỏi , chỉ có thể đứng ở bên nhìn ngồi tĩnh tọa bên bờ sông, tiểu hồ ly như nhân tinh sắc thuốc cho .

      Buổi trưa ở lại nấu cơm cho , mặc dù hai người cũng gì, nhưng đều lúng túng, thương thế của còn chưa khỏe hẳn, cũng có ý tứ muốn lập tức dạy Vãn Thanh luyện công, nhưng vẫn dạy nàng mấy chiêu thức phòng thân.

      Mắt thấy sắc trời dần tối, Vãn Thanh biết như thế nào Phong Huyền Dịch cũng trở lại, cũng dám ở lại nơi này thêm, mặc dù biết thế nào cũng phải ầm ỹ trận.

      Dung Chỉ vẫn đưa mắt nhìn bóng lưng Vãn Thanh tiến vào trong rừng, trong mắt lóe lên sầu bi, Vãn Thanh biết có lẽ nhớ tới chuyện gì đó, nhưng cũng dám hỏi.

      Lúc trở lại vương phủ, mấy thị vệ kia thấy, trong sân rộng như vậy chỉ có người Bảo Cầm ngồi khóc thút thít.

      Gió lạnh thổi qua hơi lạnh, Vãn Thanh than tiếng, Bảo Cầm nghe thấy thanh liền quay đầu lại, vẻ mặt vui mừng.

      "Tiểu, tiểu thư, người có việc gì chứ?!"

      "Làm sao vậy?"

      Vốn tưởng rằng Phong Huyền Dịch phái người tới canh chừng nơi này, nhưng sao lại thấy bóng người.

      "Tiểu thư, Tử Cơ phu nhân với vương gia rằng tiểu thư bỏ trốn, vương gia tức giận đường đến Mộc gia tìm lão gia, tiểu thư người đâu, mau cùng nô tỳ trở về!"

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 51:



      Edit: August97




      "Nàng ta dám ta chạy trốn?"

      Vãn Thanh tức đến muốn ngất , vốn nghe theo Phong Huyền mà nàng bỏ qua cho Tử Cơ mấy lần, nhưng ngờ nàng ta hại nàng bao nhiêu lần còn chưa tính, giờ lại muốn gieo họa cho phụ mẫu nàng.

      Cũng quản mấy tên thị vệ, Vãn Thanh lập tức điều khiển xe ngựa chạy thẳng tới Mộc phủ, Bảo Cầm chạy chậm theo kịp, chỉ còn lại người Vãn Thanh phi ngựa đường phố ban đêm.

      Vậy mà được bao lâu, còn chưa tới khu chợ gần đó trước mặt xuất đám hắc y nhân trong tay đều cầm đại đao, lai giả bất thiện. (người đến có ý tốt)

      Trong lòng Vãn Thanh cả kinh, thầm nghĩ Tử Cơ bố trí cũng thỏa đáng, dụ dỗ Phong Huyền Dịch , biết khi nàng trở lại tất nhiên hạ nhân trong phủ tự với nàng, lại bố trí mai phục ở đây, cơ hội tốt để lấy mạng nàng, nộ hỏa công tâm, chưa đánh chưa biết được có thắng hay , Vãn Thanh tiện tay đoạt lấy thanh trường kiếm của đối phương, tiến vào chém giết.

      ràng y nhân lấy được tính mạng Vãn Thanh bỏ qua, tên ngã hai tên tiến lên, càng giết càng cảm thấy số người tăng lên. Mơ hồ nghe thấy thanh quen thuộc truyền tới từ trong ngõ , Vãn Thanh quay đầu đúng lúc nhìn thấy Tư Mã Lưu Vân.

      Tư Mã Lưu Vân thấy phía trước có cảnh chém giết hơi giật mình, lại thấy Vãn Thanh ở trong vòng vây càng thêm hoảng sợ, nhưng cũng chậm trễ lập tức vọt lên ngăn trở công kích cho Vãn Thanh.

      Vãn Thanh nhảy lên xe ngựa, chỉ thấy tung bột phấn lên phá vòng vây trừ ra con đường, bao lâu những người đó người từng người ngã xuống.

      " lên!" Vãn Thanh liếc mắt nhìn những kẻ sau lưng, lại có hơn mười người tre già măng mọc đuổi theo, Tư Mã Lưu Vân cũng muốn dây dưa lâu hơn nữa, nhảy lên xe ngựa ngồi bên cạnh Vãn Thanh.

      Những người đó vừa nhìn thấy xe ngựa lẫn vào phố xá sầm uất cũng tiện đuổi theo, nhóm người trốn vào trong bóng đêm.

      "Kẻ thù của nàng rất nhiều sao? Sao lại muốn tính mạng của nàng."

      Tư Mã Lưu Vân mượn cớ tựa vào bên người Vãn Thanh, cánh tay thon dài khoác lên vai Vãn Thanh, vẻ mặt say mê.

      "Ta biết."

      " sao, ta bảo vệ nàng, tiểu bảo bối." Xoay người chớp chớp mắt, khuôn mặt Tư Mã Lưu Vân lên mấy phần nghiêm túc cùng bỉ ổi.

      "Vừa rồi ngươi hạ thuốc gì? Thuốc mê?"

      Xe ngựa chạy nhanh trong màn đêm, nhớ tới động tác mau lẹ vừa rồi của mắt, Vãn Thanh cũng cảm thấy hơi tò mò.

      "E hèm."

      Tư Mã Lưu Vân dựa vào người Vãn Thanh càng gần, nắm lấy bả vai nàng càng lúc càng tựa vào trong ngực.

      "Muốn biết như vậy có phải nên cho ta hôn môi cái hay ?"

      Vãn Thanh trả lời, xoay người liếc mắt nhìn , cười cười thèm để ý.

      " ít thuốc phòng thân thôi, nếu nàng muốn, chỗ ta còn rất nhiều, nhưng…"

      Vãn Thanh biết muốn gì, cũng để ý ánh mắt bỉ ổi kia nữa bởi xe ngựa cũng đến Mộc phủ.

      "Ngươi muốn bộ hay cưỡi ngựa trở về?"

      Chỉ xe ngựa trước mặt, mặc dù Vãn Thanh cảm kích , nhưng cũng ghét đứng đắn của .

      " đến phủ cũng mời ta vào thăm chút sao?" Tư Mã Lưu Vân trêu chọc nhìn Vãn Thanh, ý vị sâu xa.

      Vãn Thanh nghĩ dầu gì Tư Mã Lưu Vân tốt xấu gì cũng cứu mạng nàng, hơn nữa đến lúc đó nếu Phong Huyền Dịch nổi điên, ở đây lại có trợ thủ cho nàng, cũng tiếp tục đuổi , dẫn vào.

      Hỏi gia đinh chỗ của bọn họ, Vãn Thanh thẳng tới, vừa đến đại sảnh liền nhìn thấy Phong Huyền Dịch ngồi chủ vị, sắc mặt dọa người, Tử Cơ đứng bên cạnh , ràng mặt mang theo vẻ đắc ý. Hạ Uyển Dung nước mắt rưng rưng tựa vào bên người Mộc Thiên Hải, mặt hai người đều là vô hạn lo lắng.

      "Phụ mẫu."

      Vãn Thanh vừa mang theo Tư Mã Lưu Vân tới đây, những người kia vội vàng đón, Hạ Uyển Dung vui mừng ôm cổ Vãn Thanh, giọng điệu nghẹn ngào.

      "Nữ nhi, con đâu!"

      Sắc mặt Mộc Thiên Hải lại rất nghiêm túc, trong mắt tuy có lo lắng nhưng lại ngại có mấy người này ở đây mà thể biểu đạt.

      " lập gia đình nên biết tuân thủ nữ tắc, tại sao xuất phủ lại chịu với phu quân mình, khiến vương gia lo lắng! Còn vị công tử này là ai ?"

      Phong Huyền Dịch nhìn lướt qua hai người trước mặt, cũng đứng lên, Tử Cơ đứng bên cạnh , vẻ mặt vốn hả hê đắc ý cùng trở thành tính toán chu đáo, chưa từng theo cước bộ của Phong Huyền Dịch.

      "Vương gia, nếu như ngươi muốn tìm ta hỏi tội, trước tiên hãy hỏi tội Tử Cơ phu nhân của ngươi , hôm nay ta rốt cuộc nơi nào, bị người nào ám toán!"

      Thanh Vãn Thanh lành lạnh, vang lên trong đêm tối hết sức chói tai, Mộc Thiên Hải nghe Vãn Thanh như vậy, tất nhiên cũng minh bạch trong đó có uẩn khúc, ánh mắt căm tức nhìn Tử Cơ. Tử Cơ bị mọi người nhìn chăm chú đến cả người được tự nhiên, phẫn nộ đến bên cạnh Phong Huyền Dịch, chê cười .

      "Vương phi đâu ta làm sao mà biết, chẳng lẽ là trách tội ta vương gia sang Mộc phủ tìm sao, nếu như vậy, xin nhận lỗi với tỷ tỷ."

      "Ta muốn cùng ngươi nhiều lời, ngươi làm chuyện gì trong lòng ngươi biết , Vương gia, ta có việc muốn với ngươi."

      Tử Cơ thấy Vãn Thanh vẻ mặt nghiêm túc cũng hơi luống cuống, vội tăng cước bộ tới cạnh Phong Huyền Dịch.

      "Vương gia, Mộc đại nhân vẫn còn ở nơi này, nếu hôm nay vương phi trở lại, liền bồi vương phi ở lại đây đêm ."

      " sao, nữ nhi của ta có chuyện quan trọng cần với vương gia, lão phu tất nhiên ngăn trở, nương cũng chớ cản đường hai người họ."

      Sắc mặt Mộc Thiên Hải tốt, dù sao cũng là nữ nhi từ nuôi lớn, tất nhiên muốn giúp nàng.

      "Trở về rồi hãy ."

      Phong Huyền Dịch liếc mắt nhìn Vãn Thanh, trong lòng cũng có kết luận, xoay người cáo biệt hai người Mộc Thiên Hải, mang theo Tử Cơ rời trước.

      Bình thường tức giận muốn chết hôm nay lại hỏi vì sao Tư Mã Lưu Vân theo Vãn Thanh, Vãn Thanh biết muốn nàng chuyện này ra ngoài, chuyện kia nhất định còn chưa giải quyết xong, Tư Mã Lưu Vân đứng bên cạnh Vãn Thanh, chớp cặp mắt hoa đào tà mị, tiến lên mỉm cười với nhị lão.

      "Ta là bằng hữu Thanh nhi, Tư Mã Lưu Vân."

      "Tư Mã Công Tử, cám ơn công tử dã đưa tiểu nữ trở lại, sắc trời còn sớm, nếu để ý, tối nay ngủ lại trong phủ ."

      Mộc Thiên Hải vốn khách khí câu, Tư Mã Lưu Vân lại sảng khoái đồng ý.

      "Phụ thân, con cũng muốn ở lại phủ vài ngày."

      Sắc mặt Vãn Thanh Mộc Thiên Hải vẫn có thể nhìn ra, thấy bộ dáng kia của nàng cũng nhẫn tâm để nàng trở về vương phủ, liền sai hạ nhân mang nàng trở về phòng.

      Tư Mã Lưu Vân ở phòng khách cách phòng Vãn Thanh xa, thời điểm vào cửa còn bỉ ổi hướng Vãn Thanh hắc hắc cười hai tiếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :