1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Để ta đi vào giấc mơ của nàng - Dư Ảnh Mộng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      MỘNG CẢNH 4: HOA THẦN

      CHƯƠNG 35: HANG Ổ KẺ THÙ


      Dư Ảnh mệt mỏi mở mắt, nhận ra mình nằm úp sấp đùi người. Nàng chống người dậy nhìn lên. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, có đôi mắt phượng xa lạ chăm chú nhìn nàng. Dư Ảnh kinh hoảng, lắp bắp hỏi: “Ngươi… ngươi là ai?” Người kia cười khẽ, giọng trầm trầm đáp : “ ngốc, ngay cả chồng mình cũng nhận ra ư?” Nàng liền đáp: “Bậy bạ, ta có chồng từ khi nào chứ?”

      Người trước mắt khuôn mặt trái xoan, sóng mũi cao thẳng, ánh mắt tà mị. Vẻ đẹp có nét nữ tính, nhưng lại là đàn ông. người đàn ông rất ưa nhìn. Người đàn ông đó : “Dư Ảnh, là ta đây. Theo tình hình trước mắt, chúng ta vào mộng cảnh rồi.” Dư Ảnh vỡ lẽ, khẽ : “Em cũng nghĩ vậy, nhưng lần nhập mộng này em lại chẳng có chút ký ức nào của cơ thể này cả.” Trần Văn Dự gật đầu : “Ta cũng vậy.”

      Hai người dìu nhau đứng dậy, mới nhận ra mình ở giữa khu rừng rậm rạp. Vài tia nắng mạnh mẽ chiếu xuyên qua cành cây rậm rạp, rọi lên từng đốm sáng lỗ chỗ mặt đất. Hình như vừa có cơn mưa dội qua, để lại chút hơi thở ẩm ướt và vài giọt nước li ti đọng lá cây. Trang phục của hai người đều màu trắng, đó có nhiều vết máu loang lổ cùng bùn đất. Thế nhưng cơ thể hề đau đớn, mà ngược lại tràn đầy sinh lực. Trần Văn Dự cười khổ : “Xem ra, phải tùy cơ ứng biến rồi.”

      Họ có chút manh mối nào về thế giới trong mộng cảnh tại, ngay cả những việc cần làm cũng chẳng biết mảy may.

      Chợt có tiếng lá cây sột soạt truyền đến. người toàn thân dơ bẩn xông ra từ bụi rậm, hốt hoảng la lên: “Sư huynh! Sư muội! Hai người sao chứ?” Nhìn kỹ, đó là thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy, khuôn mặt vuông vức, đôi mắt sáng nhưng đầy vẻ hoảng loạn.

      Trần Văn Dự liền : “Ta sao! Mặt mũi đệ bị sao vậy? Có nhớ mình là ai ?” Thiếu niên ngẩn ra, máy móc : “Đệ là Ngân Tâm, là tứ sư đệ của huynh đây!” Trần Văn Dự gật đầu, hỏi tiếp: “Môn phái của chúng ta là gì? Sư phụ là ai?” Khuôn mặt Ngân Tâm nhăn sít lại, giọng đau khổ: “Sư huynh, bây giờ là lúc nào rồi mà còn hỏi những câu này?” Trần Văn Dư trầm giọng : “Chẳng lẽ, ngươi phải là tứ sư đệ?” Ngân Tâm hoảng sợ, vội vàng hơi dài: “Chúng ta là người của Thủy Tộc, sư phụ là Băng Quân, sư huynh đệ tổng cộng năm người. Ba hôm trước sư phụ dẫn theo ba sư huynh đệ chúng ta đến dự sinh nhật Hỏa Thần, đường trở lại Thủy Thành bị mai phục!” Cậu ngừng , ánh mắt rụt rè nhìn Trần Văn Dự đầy dò xét. Trần Văn Dự nghiêm nghị gật đầu : “Quả là tứ sư đệ!”

      Ngân Tâm thở phào hơi, nhưng lại hốt hoảng la lên: “Sư huynh, đệ quên mất! Lúc nãy chúng ta lạc nhau, sư phụ vẫn minh chống đỡ bọn kẻ xấu. Bây giờ chúng ta mau mau trở về hỗ trợ người!” rồi gấp gáp vạch cành cây chạy . Trần Văn Dự “Ừ” tiếng, nắm tay Dư Ảnh đuổi theo. Bước chân họ nhàng, tốc độ chạy cũng rất nhanh. Trần Văn Dự hạ giọng : “Lát nữa nàng phải theo sát bên ta!” Dư Ảnh hoang mang gật gật, não bộ dốc sức nắm bắt tình hình xảy ra.

      Dường như, họ đến thế giới có thần tiên, ma. Hơn nữa, là thế giới hỗn loạn.

      khí càng ngày càng trở lạnh. Ba người chạy đến khoảng rừng trống, trước mắt ra khung cảnh hoang tàn. Có mấy thi thể trắng bệch nằm la liệt đất, xuyên qua cơ thể họ là mấy cột băng nhọn hoắc tan. Máu đen vương vãi khắp nơi. Cây cối gãy ngang, cành lá đóng băng hoặc đọng đầy tuyết.

      “Sư phụ!!!” Giọng khản đặc của Ngân Tâm vang lên đầy thảm thiết. Cậu chạy tới bên gốc cây to lớn, ở đó có người râu tóc bạc trắng nằm. Khuôn mặt người đó an tĩnh, mắt nhắm chặt, vệt máu đỏ thắm chảy ra từ khóe môi. Ngân Tâm như phát điên, ngừng gào khóc: “Sư phụ pháp lực cao cường như vậy, sao có thể dễ dàng ngã xuống như thế? Sư phụ! Sư phụ, người mau mau trả lời con !...” Thế nhưng đáp lại cậu chỉ là tiếng gió rừng xào xạc.

      Trần Văn Dự nét mặt phức tạp, tỉ mỉ quan sát các thi thể còn lại. Những kẻ tắt thở đều có gương mặt vặn vẹo xấu xí, làn da tái nhợt, ràng bị pháp thuật của Băng Quân đóng băng. Xét thấy chỉ có Băng Quân là thi thể còn lành lặn, Trần Văn Dự liền : “Ngân Tâm, nơi này an toàn. Chúng ta mau mau rời khỏi đây.” Tiếng khóc thương tâm của Ngân Tâm theo lời chàng mà hạ xuống đáng kể, cậu ngẩng mặt, vẫn ôm chặt thi thể sư phụ, ánh mắt ngơ ngác.

      Dư Ảnh cùng Trần Văn Dự chỉ thấy nét mặt Ngân Tâm chợt biến đổi. Cậu mở miệng gào lên: “Cẩn thận…” Những lời sau đó thể nghe được, vì tiếng nổ long trời lở đất đột ngột vang lên từ phía sau. Cột sốt của Dư Ảnh thoáng đau nhức, cơ thể có chút sức phản kháng, bị sức nổ ép văng lên trung. Trước khi chìm vào hôn mê, nàng còn cố gắng túm chặt lấy bàn tay Trần Văn Dự, nhưng vô vọng.

      Nàng chìm sâu trong bóng tối, biết bao lâu trôi qua.

      Dư Ảnh mở mắt, cảm giác đầu tiên là cơn lạnh thấu xương. lát sau nàng khôi phục hoàn toàn ý thức, mới nhận ra bản thân trong tình trạng mảnh vải che thân, nằm úp ấp tảng băng khổng lồ. đầu nàng, vô số tinh thể băng lớn rủ xuống, thoạt nhìn như pha lê.

      Dư Ảnh xoay mình ngồi dậy. Lần đầu tiên nhìn thấy thân thể này qua mặt phẳng như gương của tinh thể băng, nàng kìm được mà há hốc vì kinh ngạc.

      quá đẹp!

      Ở đời thực, Dư Ảnh cũng là mỹ nhân thanh lệ hiếm có. Thế nhưng này lại mang vẻ đẹp trong sáng thoát tục vô ngần, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng khỏi ngẩn ngơ.

      Thoáng sững sờ qua , Dư Ảnh nhanh chóng định thần lại. Bây giờ nàng ở đâu? Trần Văn Dự đâu rồi? Nàng cố tập trung tinh thần, nhưng dường mộng cảnh này hề chìu theo ý nàng. Từ lần vào Mộng Tuyền U Giới, Dư Ảnh gần như mất năng lực điều khiển mộng cảnh theo ý muốn. Thậm chí việc vào mộng cảnh như thế này cũng chưa từng xảy ra trong suốt mấy tháng qua.

      Dư Ảnh chợt nghe thấy tiếng chuyện thấp thoáng từ xa vọng đến. Nàng bò tới mép “chiếc giường” của mình, mới phát cả tảng băng hình vỏ sò trôi lơ lửng giữa trung. Phía bên ngoài chiếc vỏ sò bưng khổng lồ ấy, gian xung quanh lẳng lặng chìm trong bóng tối đen kịt.

      Tiếng chuyện càng ngày càng lớn, chứng chủ nhân giọng đến gần. Dư Ảnh vội nằm bẹp xuống mặt băng, dỏng tai lắng nghe. Nàng nhận ra giọng của hai người, nam nữ. Giữa gian sâu thẳm, giọng của họ như từng hồi chuông giòn tan vọng tới tai, khiến trái tim Dư Ảnh ngập tràn cảm giác lo âu.
      Chưa kịp nghe họ gì, Dư Ảnh bị sức mạnh to lớn kéo giật dậy. Giọng đàn ông vang lên: “Mặc quần áo!” Giọng khàn đục nhưng lại vang vọng như tiếng kim loại va vào đá tảng.

      cái đầu nhăn nhúm, le que vào sợi tóc đột ngột xuất trong tầm mắt Dư Ảnh. Tiếp đó, là đôi cánh khổng lồ vỗ dập dềnh. Kẻ mới đến mặc trang phục nữ đen tuyền, khuôn mặt biến dạng, tay là mảnh vải màu đỏ được xếp gọn gàng.

      Dư Ảnh nhớ lại, những sinh vật bị giết chết ở cánh rừng kia cũng tương tự như thế này, chỉ khác ở chỗ chúng có cánh. Mặc dù những thi thể kia biến dạng xấu xí, thế nhưng giống cái vừa đen đúa vừa đáng sợ thế này quả là lần đầu tiên Dư Ảnh thấy qua. Trong khi nàng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, ả kia bắt đầu nhét Dư Ảnh vào bộ trang phục bó sát màu đỏ.

      Dư Ảnh bị sức mạnh vô hình giữ chặt trung thể nhúc nhích, chỉ có thể để mặc ả làm gì làm. Móng tay ả vừa dài vừa sắc như móng vuốt, xẹt qua da Dư Ảnh tạo ra vài vết đỏ đau rát. lúc sau, người nàng phục sức gọn gàng, trước mắt chợt xuất cái bóng to lớn.

      Người đàn ông trước mắt đeo mặt nạ che khuất khuôn mặt. Từ người toát ra vẻ uy nghi mà đáng sợ, ngay cả lúc im lặng cũng có thể khiến người đối diện cảm thấy nặng nề.

      “Phụ Thần…” Sinh vật giống cái cúi đầu xun xoe. “Hắc Điểu sai, nàng ta mặc vào đỏ vào trông rất đẹp!” Người đàn ông được gọi là Phụ Thần thèm liếc ả kia cái, trần giọng ra lệnh: “Hắc Điểu, ra ngoài !” Hắc Điểu tiu nghỉu tung cánh, thả mình vào khoảng đen kịt.

      Dư Ảnh vì nghi hoặc vừa run rẩy : “Ông là ai? Tại sao tôi ở đây?” Người đàn ông nghe nàng hỏi vậy chợt bật cười thành tiếng: “Từng nghe con Thủy Thần tư sắc xinh đẹp bậc nhất, phép thuật cũng vào hàng thượng thừa, thế nhưng giờ khắc này cũng chỉ như con búp bê yếu đuối mà thôi!” Dư Ảnh cảm thấy lòng tự tôn chưa gì bị chà đạp, thế nhưng đối phương có vẻ rất mạnh, nàng đành cắn môi đáp.

      Người đàn ông đeo mặt nạ cười xong chợt dùng giọng nghiêm túc : “Thần tiên các ngươi vẫn thường gọi ta là Ma Thần. Chính ta bắt ngươi tới đây.” Thấy Dư Ảnh hề tỏ ra đặc biệt kinh ngạc hay sợ hãi, Ma Thần tiến tới hai bước, giơ tay nâng cằm của nàng. “Ngươi sợ ta?” hỏi.

      ra, lúc này Dư Ảnh hề biết tại Ma Thần chính là cái tên mà phần lớn thần tiên quái đều nể sợ. Dù mới nổi lên vài trăm năm gần đây, thế nhưng sức mạnh to lớn cùng hành tung bí của khiến người đứng đầu các thần tộc cùng tiên tộc đều phải dè chừng. Dư Ảnh có ký ức cùng kiến thức mà thần tiên tiêu chuẩn nên có, ngờ đến sắc mặt lo lắng cùng mờ mịt tại của mình lại mang đến cho đối phương ngạc nhiên cùng tò mò.

      Dư Ảnh cử động được, vẻ mặt liều mạng: “Ta là phụ nữ yếu ớt, ông bắt cóc ta như vậy còn đáng mặt quân tử sao?” Dường như Ma Thần bệ vệ ngờ tới kia chẳng những biết sợ, mà còn ăn hết sức tùy tiện. Giọng trầm đục của thể thiếu kiên nhẫn: “Ta chơi đùa với ngươi! Thứ ta muốn, mà máu của cơ thể này!”

      tại thần tộc còn chưa quá suy yếu, cùng chung sống với tiên tộc hết sức hài hòa. Thần kiến tạo thế giới, tiên tộc quản lý, duy trì vạn vật. Mỗi vị thần đều có năng lực riêng, khả năng sáng tạo cùng sức mạnh của họ làm cho thế giới này càng ngày càng phát triển phong phú.

      Thời gian sau đó Dư Ảnh cũng biết, thân thể mà nàng nhập vào tại là con của Thủy Thần cùng Mộc Thần, tên gọi Lan Chi. Thủy Thần tạo ra nước nuôi dưỡng sống, Mộc Thần tạo ra muôn vạn loại cỏ cây. Mà Lan Chi kế thừa cha mẹ, sức mạnh của nàng là thêu dệt nên sống cỏ hoa.

      Ma Thần muốn máu của nàng, chính là hi vọng nắm giữ sức mạnh này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 36: TRÁI TIM CỦA MA THẦN

      Ma Thần đe dọa nàng vài câu rồi biến mất, nàng cũng chưa kịp hỏi muốn chút máu của nàng, hay toàn bộ máu đây? Dư Ảnh thấy mình giống như con lợn dưới trần gian, được nuôi nhốt trong lồng đợi ngày làm thịt. gian của nàng được giới hạn trong chiếc vỏ sò bằng băng, còn kẻ ngày ngày đến chăm nuôi nàng, lại là sinh vật xấu xí tên Hắc Điểu kia.

      Hắc Điểu dường như là kẻ đơn, mỗi lúc mang đến thức ăn, quần áo cho nàng đều ngồi lại lê la chuyện thêm lúc lâu. Ả chủ yếu khoe khoang các chiến tích của mình, giết được bao nhiêu thần tiên, bắt cóc được bao nhiêu con người. Dĩ nhiên Dư Ảnh hào hứng về chuyện đó, thế nhưng đây lại là nguồn thông tin vô giá về thế giới này. Nàng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi cứ ru rú trong chỗ này bao giờ ra ngoài? Ngươi biết gì về thế giới ngoài kia?” Hắc Điểu vênh mặt : “Sao lại biết? Đừng quên ta là cánh tay đắc lực của Phụ Thần!” Sau đó ả bắt đầu ba hoa về những điều mình biết về thế giới của thần tiên, con người. Dư Ảnh vừa lắng nghe vừa há hốc miệng, tuy thông tin của ả hữu ích, nhưng nhân sinh quan của người này vặn vẹo đến khó tin. Hắc Điểu kết luận: “Thần tiên các ngươi đều là kẻ có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng tâm địa nhen. Phụ Thần trong lòng có trời đất, chính là bá chủ chân chính của trăm vạn thế giới ngoài kia!” Dư Ảnh tò mò hỏi: “ có hàng trăm vạn thế giới ư?” Ả kia trả lời: “Dĩ nhiên. Ngày nào Phụ Thần tìm được cánh cửa mở ra những thế giới đó, Ngài khiến tất cả quỳ gối dưới chân mình.” Ả ngần ngừ chút, rồi : “Tính ra chỗ chúng ta ở cũng coi như là thế giới tách biệt với các cõi. Chỉ có điều thế giới này chưa được kiến tạo, cho nên phần lớn gian đều là hư vô.” Ả nhìn Dư Ảnh, đôi mắt ti hí nổi lên thâm hiểm: “ biết khi nào Phụ Thần mới đem ngươi ra sử dụng đây. Ngày ngày bay lượn trong khoảng tối đen này, ta cũng thấy nhàm chán quá rồi.”

      Trước mặt xuất cái bóng đen. Ma Thần đeo mặt nạ, lạnh lùng : “Lan Chi, sức khỏe của ngươi hồi phục, có thể cho máu rồi.” Sau đó Dư Ảnh được sức mạnh vô hình nhấc lên. Lúc này trong đầu nàng chỉ có ý nghĩ, nếu bị rút cạn máu thành cái xác khô, có phải là mộng cảnh của nàng cũng chấm dứt ?
      lúc sau, Dư Ảnh mới hoảng sợ nhận ra tư thế của nàng và Ma Thần có chút mờ ám. Người nàng cứng đơ như khúc gỗ, bị cánh tay rắn chắc của kẻ kia ôm ngang bụng, thành ra lưng dán chặt vào lồng ngực của … Giọng khàn đục của Ma Thần truyền tới tai nàng: “Chướng khí của Ma Giới rất nặng. có ta bảo vệ, ngươi bị thương.” Giọng có vẻ hiền hòa hiếm có.

      Dư Ảnh hỏi: “Ông mang ta đâu?” Ma Thần chậm rãi đáp: “Ta cần mượn sức mạnh của ngươi để xây dựng thế giới này từ hư .” Dư Ảnh hỏi: “Ông chẳng phải cũng là thần sao? Cớ gì phải mượn sức mạnh của kẻ khác?” Có tiếng khùng khục phát ra từ sau mặt nạ. Ma Thần cười xong lại đáp: “Những thứ ta tạo ra, có bề ngoài dễ nhìn…”

      Dư Ảnh nhớ lại khuôn mặt vặn vẹo của Hắc Điểu cùng những ma nhân bị giết trong rừng, đáy lòng nổi lên cảm thông sâu sắc…

      Ma Thần dừng lại lơ lửng giữa gian tối đen, cất giọng: “Chính là chỗ này!” Dư Ảnh chỉ kịp cảm thấy cơn đau nhói ở ngón tay trỏ, kế đó có vệt ánh sáng mảnh ngừng từ ngón tay nàng uốn lượn bay ra ngoài.

      gian trước mắt chợt bừng sáng khác lạ. Dư Ảnh nhìn thấy mặt đất lồi lõm phía dưới, màu đất cằn cỗi đen đặc, có chút dấu hiệu sống nào. Ánh sáng phát ra từ vệt máu tay nàng thoạt đầu đọng thành cánh hoa kỳ lạ, ngừng lan ra xung quanh thành làn khói mỏng, sau đó dần dần định hình.

      Dư Ảnh kinh ngạc quan sát dòng sông được tạo ra bên dưới, kế đó là thảm cỏ, cây cối.

      Ma Thần chợt : “Nếu ngươi mệt mỏi, hãy ra.” Dư Ảnh ậm ừ. tiếp: “Ta suy nghĩ, nên tạo ra bao nhiêu mặt trời? Ta muốn thế giới này tràn ngập ánh sáng, thậm chí sáng hơn cả tiên giới, nhân giới, chứ phải chìm trong bóng tối như thế này.” Dư Ảnh cảm thấy tên này bắt đầu cởi mở, dễ chịu : “Nếu có quá nhiều mặt trời, mặt đất khô cứng, vạn vật thể sinh sôi.” “Ngươi đúng.” Giọng khàn đục sau lớp mặt nạ đáp lại.

      Khoảnh khắc đó Dư Ảnh chợt nghĩ, Ma Thần ra cũng có lý tưởng, có cảm xúc và khát khao, chứ nào chỉ có ý niệm hại người. , cũng có trái tim.

      lúc sau, Dư Ảnh bắt đầu cảm thấy đầu óc nặng nề. Mấy lần định mở miệng cảnh báo Ma Thần, thế nhưng cơ thể nàng lại hề nghe lời. Nàng trơ mắt nhìn vệt sáng từ ngón tay ngừng tan ra khí, kéo theo sức mạnh vốn gần cạn kiệt. Đương lúc chìm vào gian tối om, Dư Ảnh có cảm giác linh hồn mình trôi .

      Nàng mở mắt.

      Nắng sáng chiếu qua ô cửa sổ thủy tinh, rọi vào mắt Dư Ảnh. Chiếc giường mà nàng nằm vừa êm vừa rộng, lúc nàng ngồi dậy, chiếc chăn sáng màu trượt ra để lộ mảng da. Nàng cúi nhìn bản thân chút, thở dài. Bây giờ nàng gần mười bảy tuổi. Nếu vẫn còn thân phận công chúa danh giá, hẳn cũng sớm lấy chồng rồi.

      Cửa mở ra, có người bưng chậu nước , chầm chậm bước về phía chiếc bàn ở đầu giường. Dư Ảnh thấy đó là Trần Văn Dự, khóe mắt bất giác đỏ lên. Nàng vừa cầm lấy chậu nước, vừa trách: “Chàng nhìn thấy, sao còn làm những việc này làm gì?” Trần Văn Dự hơi ngẩn ra, cười cười đáp: “Ai bảo nàng ngủ mãi chịu dậy.” Thực ra chàng chỉ bưng chậu nước này từ cửa vào tới đây. tại theo hầu hạ chàng chỉ có mấy tên ám vệ đực rựa kia, để họ nhìn thấy nàng trong tình trạng này còn thể thống gì nữa?

      Trần Văn Dự nghe tiếng nàng rửa mặt, chợt : “Nếu có tỳ nữ hầu hạ cho nàng tốt. Tiếc là hai năm trước, những người hầu ta đưa từ Long Hà về Long Triều đột nhiên biến mất, còn người Vân Triều lại chẳng tin được ai.” Dư Ảnh nhớ lại lúc trước sợ thái giám Tiểu Lạc Tử cùng Thường Ngọc, Thiệu Vi bị liên lụy nên cầu xin Lạc An đưa họ đến chỗ trai nàng. Hai nàng kia quý mến Ngọc Vinh, lúc nàng từ biệt, nàng còn có thai nữa. Nàng cong môi, hạ giọng đáp: “Em biết chuyện này. Họ mất tích rồi sao?”

      Nàng biết, Trần Văn Dự có thể đoán ra. Thế nhưng nàng thề độc nhắc với Trần Văn Dự về kẻ đứng sau quãng thời gian kia. Cho dù chàng có thêm nghi kị, nàng cũng giữ trọn lời thề của mình.

      Thấy khuôn mặt Trần Văn Dự hơi cứng lại, Dư Ảnh chợt : “Em muốn tắm. Chàng dìu em …” Giọng mềm mại, có chút nũng nịu, khiến Trần Văn Dự lần nữa nhớ đến cái đêm nàng tính kế chàng ở hoàng cung Long Hà. Chàng mỉm cười đáp: “Được.”

      Tắm táp, chơi đùa, ăn sáng xong, Trần Văn Dự bất ngờ có khách, đành bảo Dư Ảnh lên tầng lánh mặt. Ngồi xếp bằng giường, nàng ngó ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ mông lung. Trần Văn Dự rồi, còn có ai đến tìm chàng chứ? Chẳng lẽ là người trong cung? tiếng gõ “cộc, cộc” vang lên, tiếp đó, Minh Thành xuất ở ngưỡng cửa.

      Thấy Dư Ảnh tỏ vẻ kinh ngạc, người đối diện hơi cúi người, giọng mang theo chút lạnh lùng: “Từ giờ, em chúng tôi đều gọi người là ‘phu nhân’, lần trung thành với người như chủ tử.” Gã vừa vừa móc từ ngực áo ra xấp giấy nhàu nát, nhàng đặt chiếc bàn gần cửa. “Tuy nhiên, nếu người phản bội chủ nhân, chính tôi khiến người phải hối tiếc.”

      Gã, vẫn buông được những chuyện qua. Chủ tử trách gã dẫn rắn về cắn gà nhà, bản thân gã sống sót sau việc nửa năm trước cũng là kỳ tích. Thế nhưng những việc đó càng khiến gã thể quên, gã cần phải đề cao cảnh giác với người phụ nữ này mọi lúc, mọi nơi.

      Minh Thành đến bất ngờ, lúc rời cũng như cơn gió. Dư Ảnh liền bước chậm đến chỗ chiếc bàn, cầm xấp giấy lên xem. Nàng nhận ra đó là những bức chân dung của Trần Văn Dự do mình vẽ lúc còn ở Vân Triều. ràng lúc đó nàng vo lại, vứt , cớ gì bây giờ Minh Thành lại còn lưu giữ? Còn có tờ giấy bé, nét chữ xiêu vẹo, Dư Ảnh chỉ đọc được chữ “tình” và chữ “nhớ”.

      Tranh của nàng, thơ của Trần Văn Dự, xem như tín vật hẹn ước giữa hai người. Điều trớ trêu là có lời tỏ tình nào, ngay cả mối quan hệ của họ tại cũng chẳng hề ràng. Có chăng, chỉ là câu của Trần Văn Dự đêm qua: Chúng ta làm lễ thành thân trong mộng cảnh. Người thông minh như chàng chẳng lẽ , giữa mộng cảnh và đời thực làm gì có mối liên hệ nào đâu? Trong mộng cảnh nàng có rất nhiều thứ, thế nhưng tại giữa thế giới này, nàng chỉ là tay trắng mà thôi.

      Thế nhưng, lúc đó Dư Ảnh lại thuận theo chàng. Nàng đúng là điên rồi. Ngẫm lại, nàng có bao giờ bình thường? Nàng thậm chí cũng chẳng còn danh dự để đánh mất. Gom đống giấy cất vào hộp gỗ, Dư Ảnh lại ngồi ngẩn người. Lúc Trần Văn Dự quay lại phòng, nàng lại ngủ say như chú mèo con.

      Dư Ảnh tỉnh lại trong mộng cảnh, thế nhưng chờ đón nàng phải khoảng u tối, mà là vườn hoa rực rỡ ngát hương bao quanh chiếc giường rộng của nàng. bóng người cao lớn từ từ bước lại, chính là Ma Thần đeo mặt nạ, mặc áo choàng đen. đến ngay cạnh nàng, khàn khàn hỏi: “Tỉnh rồi sao?” Giọng hết sức nhàng, tay còn vuốt lên má Dư Ảnh, giống như hai người thân thiết từ lâu.

      Dư Ảnh nghi hoặc hỏi: “Ông lấy máu của ta bao nhiêu lần rồi?” Ma Thần sững lại chút, lại đáp: “Ta nhớ… hình như được mấy chục lần rồi.” chợt nắm lấy bàn tay nàng, giọng : “Cũng hơn trăm năm rồi ta chưa lấy máu của nàng, sao giờ lại hỏi như vậy?” Dư Ảnh run rẩy hỏi tiếp: “Ta… ở đây được bao lâu rồi?” “Còn vài ngày nữa là tròn tám trăm năm.”

      Khuôn mặt Dư Ảnh biểu cảm, thế nhưng trái tim nàng vừa mới nhảy thót lên. Tám trăm năm? Người mới sống mười mấy năm như nàng, đối với con số này có chút choáng váng. Trông thái độ của Ma Thần, trong suốt tám trăm năm đó ‘Lan Chi’ và cũng có chút chuyện mờ ám

      Nàng chưa bao giờ oán hận thứ gọi là ‘quan hệ ràng’ như bây giờ.

      Ngón tay trỏ chợt hơi đau, Dư Ảnh theo phản xạ co lại phát chiếc nhẫn ngọc màu đỏ lấp lánh mới được đeo vào tay. Ma Thần cầm cầm mấy ngón tay nhắn của nàng xoay qua xoay lại, đoạn hài lòng : “Rất đẹp. uổng trăm năm mày mò.” Dư Ảnh hỏi: “Chiếc nhẫn này…” “Là máu của nàng trộn với máu tim tinh chế của ta. Máu tinh chế này mang thần lực thuần khiết, làm tổn hại nàng.” Ma Thần chậm rãi giải thích. “Trước đây mỗi lần thi triển thần lực kiến tạo, nàng đều mất nhiều máu, rất lâu mới bình phục. Bây giờ mỗi lần muốn tạo ra cái gì mới, nàng chỉ việc dùng chiếc nhẫn này, thần lực hao bị hao tổn giảm rất nhiều.”

      Dư Ảnh phải chủ nhân của cơ thể này, thế nhưng cũng bị quan tâm của Ma Thần làm xúc động. Nàng : “Tạo ra cái này, sức mạnh của ông tiêu tốn rất nhiều.” Nàng vừa xong, bàn tay nàng càng bị nắm chặt, bị áp vào ngực đối phương. Ma Thần dịu dàng : “Ta từng , trái tim này cho nàng. Chút máu ấy có là gì đâu? Sau này ta tạo ra nhiều thứ hay ho hơn, đều cho nàng.”

      Ma Thần xong, mạnh mẽ kéo Dư Ảnh vào lòng, thế nhưng nàng lập tức giãy ra. Biết như vậy, nàng thà đừng biểu lộ chút xúc động vừa rồi. Ma Thần kinh ngạc hỏi: “Hôm nay nàng sao vậy?” Dư Ảnh dối: “Ta nghe thấy có tiếng gây gổ.” Nàng cầu mong cho người của Thủy Thần mau mau đến cứu, nếu nàng phải phản bội Trần Văn Dự trong mộng cảnh rồi! (@@)

      Ma Thần ngay lập tức buông nàng ra, dỏng tai lắng nghe. Chợt thở dài: “Hai đứa trẻ này, lúc nào sống hòa thuận.” Dư Ảnh buộc miệng hỏi: “Ai cơ?” Ma Thần đáp: “là Xích Hỏa và Hắc Điểu. Chẳng phải nàng cũng thường gặp bọn chúng sao?”

      Dư Ảnh sờ sờ mũi, Ma Thần lại : “Dùng máu tim luyện pháp bảo, dù thế nào cũng hao tổn chút thần lực. Ta cần phải nghỉ ngơi thời gian, đến thăm nàng sau.” rồi xoa tóc nàng, bước từng bước vững chãi ra khỏi vườn hoa.

      Dư Ảnh nhìn theo bóng lưng độc của , có chút mông lung. Thế giới của Ma Thần và Lan Chi nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng, huống gì từng chi tiết trong mộng cảnh này lại ràng như vậy? Nàng ngừng tự hỏi, đây có thực là giấc mơ của nàng?

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 37: CÁI CHẾT CỦA HOA THẦN

      Ma Thần rời lâu, Dư Ảnh bắt đầu cảm thấy bất thường.

      Thoạt đầu, nàng chỉ cảm thấy đầu óc hơi lơ mơ như buồn ngủ, thế nhưng cùng lúc mọi suy nghĩ đều hết sức tỉnh táo. Cho tới lúc có tiếng gọi từ phía xa xa, nàng giật mình quay lại, mới biết chỗ sai nằm ở đâu. Cơ thể này, vì sao dường như nghe theo ý nàng?

      Nàng thấy mình tự động bước xuống giường, hướng cái chấm đen nho từ phía xa mà . Nhưng ràng đây phải là ý định của Dư Ảnh!

      Chưa hết kinh ngạc, nàng bỗng nghe thấy miệng mình phát ra tiếng : “Xích Hỏa, lại bị ức hiếp sao?” Kẻ đến là con vật nhăn nheo, gầy guộc, xấu xí, trông như con cún khổng lồ bị trụi lông.

      Từ miệng “Xích Hỏa” cất ra giọng trầm trầm mang chút ấm ức: “Mẫu Thần, mong người cho Xích Hỏa nán lại chút. Ả ta lúc nào cũng tìm cách hành hạ con.” Dư Ảnh nghe thấy tiếng thở dài của chính mình, còn tay nàng tự động vươn ra, xoa xoa cần cổ nhăn nheo của nó, khẽ : “Ngươi nếu muốn bị ức hiếp, phải cố sức tu luyện để thành hình người. Còn nữa, sau này đừng gọi ta là Mẫu Thần…”

      còn nghi ngờ gì nữa, Dư Ảnh biết mình bị tước mọi quyền điều khiển với cơ thể Lan Chi. Nàng giờ giống như kẻ đứng ngoài quan sát diễn biến câu chuyện, có khả năng tác động đến nó. Chỉ có điều, Dư Ảnh, nhìn nhận mọi việc qua đôi mắt của cơ thể này, cũng có thể đọc được suy nghĩ của nàng. Đây, quả là giấc mơ kỳ lạ nhất của Dư Ảnh.

      Lan Chi đuổi Xích Hỏa ra khỏi vườn hoa. Bản thân nàng bước tới hướng ngược lại, chẳng mấy chốc đứng ở mép rìa. Khu vườn này được đặt tòa tháp cao, nhìn lên là trời xanh bát ngát, nhìn xuống là quang cảnh núi non trùng điệp do chính máu thịt nàng tạo ra. Cũng chính vì vậy, toàn thể ma giới đều gọi nàng là Mẫu Thần. Thế nhưng mà, nàng thích bị gọi như vậy.

      Nàng đứng thất thần ở rìa vườn hoa lơ lửng biết bao lâu, từ phía dưới bỗng vang lên thanh cao vút khác lạ. Nơi đây lúc nào cũng lảng vảng luồng ma khí u, thế nhưng thanh này mang nhạc điệu thoát tục, như mũi tên sắc bén phá vỡ u đó.

      Mọi chuyện đều diễn ra nhanh quá sức tưởng tượng, thanh kia vừa vang lên, Lan Chi cảm thấy cơn chấn động truyền tới, khiến biển hoa sau lưng nàng cuộn nổi thành từng làn sóng dập dềnh. Kết giới bí mật mà Ma Thần cất công dàn dựng hình như vừa bị phá vỡ.

      Chợt bóng người màu trắng như bóng ma lướt tới bên Lan Chi. Giọng ấm áp vang vào tai: “Lan Chi, sao chứ?” Nàng quay đầu nhìn kẻ kia, thấy khuôn mặt hiền hòa mà xa lạ, đáy lòng hiểu sao lại ngập tràn mất mát. Nàng chưa kịp trả lời, bóng người màu đen bước nhanh tới, giọng trầm tĩnh mà có chút lạnh lùng: “Nàng ta vẫn chưa nhập ma đâu!” Lại có giọng già nua mà uy nghi vang lên từ phía xa: “Mau mau rời khỏi đây trước khi Ma Thần thức giấc!” Giọng đó là của vị thần quân rất lớn tuổi mà Lan Chi từng gặp mặt. Nàng kịp nghĩ tiếp, hai mắt hoa lên. Lúc định thần lại, thấy mình được mấy người của thần tộc đưa rất xa cung điện đá của Ma Thần rồi.

      Nàng nhớ ra chuyện, vội mở miệng hỏi: “Nhị sư huynh Tú cùng tứ sư huynh Ngân Tâm của ta vẫn còn sống chứ?” Mấy trăm năm bị nhốt trong vườn hoa của điện Ma Thần, phép thuật thể tự do thi triển, thông tin nàng nhận được từ cõi thần tiên càng ít ỏi tới đáng thương. Nàng phải chưa từng gặng hỏi Ma Thần, thế nhưng nhận được câu trả thích đáng. Vì vậy, đến bây giờ đối với tung tích của hai người kia vẫn còn mù mịt, nàng chỉ có thể từng giây từng phút cầu nguyện họ được bình an.

      Vị thần áo trắng thở dài : “Ma Thần đáng giận, tàn sát biết bao nhiêu thần tiên vô tội. Hai vị sư huynh cùng sư phụ của đều táng thân trong rừng tám trăm năm trước đây rồi…” Lan Chi hít sâu hơi, lời nghẹn cứng ở cổ họng. Tám trăm năm qua Ma Thần đối xử với nàng rất tốt, nhưng mà mặt khác, tàn sát biết bao nhiêu sinh linh vô tội, ác nghiệp chồng chất. Huống chi, trong số những kẻ giết có người nàng thương .

      Lan Chi đương lúc đau đớn đứt ruột, bỗng nghe tiếng sấm rền vang. cái bóng đen đeo mặt nạ khổng lồ bất chợt ra giữa trung, chính là Ma Thần. Vị thần quân lớn tuổi bình tĩnh : “Ta dùng thuật thân, Ma Thần chắc chắn thể phát ra chúng ta. chỉ dùng ảo ảnh trung để dọa dẫm mà thôi.”

      Ông vừa xong, cái bóng Ma Thần cất giọng , thanh khàn đục như tiếng sấm quét tới từng cành cây chiếc lá: “Lan Chi! Nàng thoát được đâu!” Cái bóng càng ngày càng phình to, giọng càng giống như ma quỷ rền rỉ: “Thứ ta tặng nàng, có máu của ta. Nàng cùng trời cuối đất cũng thoát được. Nếu ta muốn, nàng còn có thể hồn phi phách tán.”

      Lúc này, mấy người thần tộc đồng loạt nhìn Lan Chi, ánh mắt nghi hoặc. Người áo đen : “ tặng thứ gì?” Lan Chi , thầm dùng lực kéo chiếc nhẫn từ trong ngón trỏ ra. Thế nhưng chiếc nhẫn đỏ như mọc rễ trong ngón tay nàng, cách nào kéo ra được.

      Vị thần quân lớn tuổi chợt : “E rằng nếu còn lưu lại, chúng ta thể thoát khỏi đây. Chi bằng thoát thân trước, sau đó tìm cách hóa giải nguyền rủa của Ma Thần?” Lan Chi nghe thấy hai chữ “nguyền rủa”, đáy lòng thắt lại. Nàng biết, có loại thuật pháp dùng máu để trói buộc linh hồn của kẻ khác. Nàng từng nghĩ Ma Thần dù sao cũng có trái tim, thế nhưng bây giờ nàng mới biết, trong trái tim đó cũng chỉ toàn xiềng xích ghỉ sét, dù biết thương, nhưng cũng là loại thương độc chiếm, dung tha bất cứ phản kháng hay khác biệt nào.

      Nàng nào quên, Ma Thần vốn nuôi tham vọng làm bá chủ muôn vạn thế giới, muốn tất cả đều phải theo ý muốn của mình.

      Sau hồi căng thẳng, bốn người thần tộc cuối cùng cũng vượt qua ranh giới tiên - ma. Vị thần áo đen chợt : “Ta ở lại đây đánh lạc hướng những kẻ truy đuổi. Các vị mau mau trước.” Vị thần quân lớn tuổi tỏ ra chút băn khoăn, đoạn gật đầu : “Cẩn thận, đừng để bị thương.”

      Lan Chi được vị thần quân lớn tuổi cùng vị thần áo trắng hộ tống về hướng Thủy Tộc. Nàng hỏi: “Xin hỏi, vị áo đen lúc nãy là ai?” Vị thần áo trắng liền đáp: “Là bà con xa của Thiên Long Tộc chúng tôi. Tính ra, dòng dõi của ngài ấy là Thần Tộc thuần khiết, xuất sớm hơn tộc chúng tôi rất nhiều.” Mỗi dòng tộc đều có thần, tiên cùng sinh sống, thế nhưng gốc gác của tất cả vẫn là Thần. Vị thần quân lớn tuổi sợ Lan Chi chưa hiểu, nhàng thêm: “Vị đó là kẻ đứng đầu Cổ Long Tộc.” lại cảm thấy vì hành động gấp gáp, bản thân chưa giới thiệu đầy đủ với nàng, liền tiếp: “Ta là Lão Thái Thần Quân, còn đứa này là học trò của ta, tên Bạch Hạc. Chúng ta nhận được phó thác của Thủy Thần cùng Mộc Thần, đến cứu ra khỏi Ma Giới.”

      Sau khi Lan Chi được trao trả an toàn về Thủy Tộc, hai vị thầy trò kia liền rời . Nàng gặp lại cha mẹ sau tám trăm năm xa cách, cảm giác hạnh phúc đong đầy. Thế nhưng nàng thể quên tám trăm năm như giấc mộng qua, cũng giống như chiếc nhẫn ngọc đỏ bám rễ bàn tay nàng, từng cọng rễ đỏ thầm quấn quanh ngón tay, theo thời gian nảy chồi, nở hoa li ti, vừa chứa sức mạnh vừa mang tới chết chóc.

      Thời gian lại thấm thoắt trôi.

      Buổi sáng, ánh nắng chiếu chênh chếch vạt cỏ thưa. Lan Chi theo thói quen đứng ngọn đồi ngắm cảnh, ngờ lại nhìn thấy Ma Thần. đến như bóng ma, cầm lấy cổ tay thanh mảnh của nàng, cất giọng trầm đục quen thuộc: “Lan Chi, cuối cùng cũng tìm được nàng. Theo ta về !” Trái với dự đoán của Ma Thần, nàng lắc đầu, chậm rãi : “Ma Thần, đây là nhà của ta. Ta còn có thể về đâu nữa?” Nhà của nàng, vốn nên là cõi thần tiên, chứ phải là ma giới. Ma Thần chợt : “Chẳng lẽ tình cảm nàng dành cho ta, đều là giả dối?” Lan Chi gật đầu, giọng hờ hững: “Phải, để ngươi giữ lại mạng cho ta, ta buộc phải giả vờ ngươi. Tất cả trước đây, đều là giả dối.” Ma Thần hít hơi, ngửa mặt lên trời.

      Ma Thần chưa bao giờ là kẻ dài dòng. thừa sức bẻ gãy cái cổ nhắn của Lan Chi, cũng rất dễ dàng khiến nàng chết để lại dấu vết. Nàng cũng là thần, thế nhưng , lại tự xưng là thần của thần. mạnh, sức mạnh là ưu điểm, cũng chính là yếu điểm của . Bởi vì, đơn.

      Bộ dạng Ma Thần trở nên hết sức đáng sợ, thế nhưng hề ra tay với nàng, mà chỉ bỏ lại câu rồi rời . “Rồi nàng hối hận.”

      Lan Chi nhớ mình hối hận như thế nào. Có lẽ là trong những lần mê man vài chục năm sau đó, nàng từng tiếc nuối mối tình thơ trẻ chưa lần được bày tỏ với người kia. Sau đó, nàng thổ lộ với kẻ nàng . Kẻ đó tàn nhẫn với kẻ địch, nhưng lại ngu ngốc với nàng. Sao có thể tin rằng, người mà ngay cả mặt cũng chưa bao giờ được thấy, ?

      Nàng, nghĩ rằng mình từng hối hận.

      Thần thức của Lan Chi vẫn lơ lửng trong bóng tối, chợt nghe giọng lành lạnh hơi quen thuộc vang lên: “Nàng ấy trúng Ma Độc. E rằng dù phế cả cánh tay cũng cứu nổi.” Nàng liên tưởng tới người áo đen từng góp sức đưa nàng ra khỏi Ma Giới. tới đây làm gì? Kế đó, Lan Chi nghe giọng tuyệt vọng của mẹ nàng, nàng lại mẹ gì, tiếp tục chìm vào mê man.

      biết bao lâu, có kẻ nắm lấy cánh tay nàng. Đau đớn dịu bớt.

      Nàng có thể hé mắt, liền nhìn thấy gương mặt của nhị sư huynh: đôi mắt phượng dịu dàng, mũi cao, gò má xinh đẹp. Nàng hé miệng hỏi: “Muội chết rồi sao?” Kẻ kia ôm nàng trong lòng, giọng khàn đục: “Nàng chưa chết.” Nàng nghe giọng quen thuộc đó, trái tim run rẩy từng hồi. Nàng chảy nước mắt : “Tại sao ngươi lại biến thành chàng? Tại sao lại biến thành chàng?” Kẻ ôm nàng càng ôm chặt, giọng nặng nề: “Ta biến thành sư huynh của nàng. Bởi vì, ta chính là .”

      Lan Chi nhắm mắt, để mặc lệ tuôn trào như hai dòng nước mưa. Nàng hỏi: “Tại sao lại là huynh?”

      Ma Thần có lời đáp.

      nhớ mình rơi vào ma đạo như thế nào. Thế nhưng chuyện đó xảy ra rất lâu trước đây, bản thân lúc làm Tú cũng biết mình biến đổi thành ma. Chỉ đến ma tính bộc phát bất ngờ, rồi kiện trong rừng kia xảy ra, mới hoàn toàn gạt bỏ thân phận chính thần, chính thức trở thành Ma Thần.

      Lại kiềm lòng nổi mà mang nàng theo.

      chưa kịp suy nghĩ thông suốt, bị lực mạnh mẽ đánh tới. trơ mắt nhìn thân thể Lan Chi từ từ văng ra xa của , ánh mắt nàng trong suốt như đứa trẻ sơ sinh, lại có chút vô thần. Ánh mắt đó, khiến sau này điên cuồng tìm mộ của nàng. Cho dù nàng có hồn phi phách tán, vẫn muốn tìm lại nàng.

      “Cổ Long Thần”, Tú lạnh lùng , “ lâu gặp”.

      Vị thần áo đen trước mặt cầm kiếm đứng thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng. Cổ Long Thần : “Ngươi từng là vị thần tốt.” Tú bật cười như điên: “Phải! từng là vị thần tốt!” đưa mắt nhìn mất dần sức sống nằm khoảng đất sau lưng Cổ Long Thần, giọng khàn đục trở nên nguy hiểm: “Thế nhưng việc đó liên quan đến ngươi! Tránh ra!” Cổ Long Thần hỏi: “Ngươi muốn làm nàng ấy nhập ma? Ta dám cá, nàng ấy thà chết cũng muốn làm Ma Hậu của ngươi.”

      Chợt nghe giọng cười khẽ yếu ớt. Lan Chi nằm đất, cánh tay trái bị rễ ma đỏ tươi quấn lấy chừa chỗ nào. Nàng giọng hỏi: “Cổ Long Thần, ngươi có tên chứ?” Kẻ kia đáp: “Ta chỉ cho những kẻ thân thiết biết tên mình.” Lan Chi cảm thấy phật ý, giọng đáp: “Kiếp sau, có lẽ, nếu có kiếp sau, tôi tìm cách tạ ơn ngài.”

      Tạ ơn ngài, vì cứu để tôi nhập ma. Tạ ơn ngài, để cho tôi có cái chết bình yên.

      Lúc nhắm mắt, nàng nghe tiếng sấm. phải, là tiếng hét của Tú , cũng là Ma Thần. Lúc này nàng muốn nghe giọng của những người thân , sau đó cuối cùng cũng nghe được, nhưng lại cũng đến lúc nàng phải .

      Nàng có thể dệt nên sống hoa cỏ, thế gian từng gọi nàng là Hoa Thần. Cũng giống như cha nàng mang danh Thủy Thần, còn mẹ nàng là Mộc Thần.

      Cha mẹ nàng từng khóc tiễn nàng, hình như sau đó lâu, họ cũng lần lượt rời khỏi cõi thần tiên, bước chân tan theo từng gợn gió trời.

      Ngàn vạn năm sau, họ chỉ còn tồn tại trong những mẩu chuyện xưa. Chỉ là, trong cõi thần tiên, từng có những vị thần như vậy.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 38: ĐỜI NGƯỜI NHƯ ÁNG MÂY BAY

      Lúc thức giấc, Dư Ảnh nhận ra khuôn mặt mình đầm đìa nước mắt. Lúc hít vào, nàng còn bị nghẹt thở, giống như có cục đắng nghét chặn ở cuống mũi, buộc nàng phải há miệng lấy hơi. Nàng nhìn ra cửa sổ, bắt gặp vài ánh sáng đỏ le lói yếu ớt phả xuống giường. Mãi lúc sau Dư Ảnh mới vỡ lẽ, mình ngủ cả ngày.

      Từ trước lúc nàng thức dậy vài canh giờ, Trần Văn Dự ngồi trong phòng khách, trước mặt là vị trai mấy tháng trời gặp.

      Trần Văn Nghĩa nhấp ngụm trà, tủm tỉm : “Nhớ nhung hoàng đệ nên lặn lội đến thăm, ngờ lại đúng lúc có giai nhân trong nhà…” Trần Văn Dự sầm mặt : “Lần nào phong lưu cũng bị hoàng huynh bắt gặp, ngượng ngùng.” Người kia đặt tách trà xuống bàn, có hơi mạnh tay. Cười : “Đệ bị rắn độc cắn lần, bây giờ chẳng lẽ lại nghiện?” Trần Văn Dự chán nản : “Phụ nữ của đệ, tự đệ có cách quản.”

      “Hừ, có cách quản mà để bản thân thành ra thế này!” Trần Văn Nghĩa lần đầu tiên cảm thấy bực bội, cũng là lần đầu tiên lớn tiếng với em trai mình. Bầu khí có chút căng thẳng.

      lúc sau Trần Văn Nghĩa lại cất giọng quan tâm hỏi: “Dạo này mắt đệ có khá hơn tí nào? Các thần y mà trẫm mời đến cho đệ có ai tìm được cách chữa?” Trần Văn Dự mỉm cười, lắc đầu : “ chữa được. Thế nhưng cũng chẳng sao. Đệ quen rồi.”

      Dù sao cũng là hỏi qua loa cho có lệ, bởi vì Trần Văn Dự chỉ cần hắt hơi cái, vị trai ở hoàng cung kia cũng được truyền tin rồi. Hai người lại lần lượt nhấp trà. Trần Văn Dự chợt cất giọng: “Còn hoàng huynh sao? Sức khỏe của hoàng hậu cùng hoàng tử dạo này vẫn tốt chứ?” “Tốt, dĩ nhiên là tốt!” Người kia lập tức trả lời, giọng hơi hưng phấn. “Hoàng tẩu của đệ vẫn thường hay nhắc đệ, cháu trai đệ chưa đầy ba tuổi bắt đầu biết đọc chữ rồi. Còn nữa, mấy chục ám vệ mà hoàng đệ để lại cho trẫm cực kỳ sung mãn, rất hữu dụng.”

      Trần Văn Dự nghe lời khen ngợi từ đáy lòng của trai, khe khẽ mỉm cười. Nửa năm trước chàng tuyên bố về miền quê dưỡng bệnh, khiến cho đám đại thần cùng cung nhân khỏi bất ngờ. Đặc biệt là kẻ ngấm ngầm cấu kết hại hãm chàng, hẳn sung sướng như mở cờ vì chẳng những khiến chàng bị mù, còn giết sạch nhuệ khí cùng kiêu hãnh của chiến thần Hắc Vương Gia.

      Kẻ đó biết, nửa năm qua cơ sở ngầm trong nhân gian của Ám Đội càng ngày càng lớn mạnh, đội quân của Trần Văn Dự bề ngoài rối ren, nhưng chất dưới dẫn dắt của Trường Dũng, sức chiến đấu cùng nhuệ khí chỉ lên chứ suy giảm. Lực lượng chống lưng cho Trần Văn Nghĩa càng ngày càng hùng hậu, phần lớn cũng do công sức thầm của vị vương gia mù này.

      “Trường Dũng cũng là nhân tài.” Trần Văn Dự chợt . “Mấy năm trước đây đệ cũng ngờ, vì nổi hứng nhận lời phụ thân của mà giờ đây, dưới trướng tướng lĩnh vừa kiệt xuất vừa trung thành.” Trần Văn Nghĩa bật cười : “Hoàng đệ đây là khen Trường Dũng, hay tự khen mình vậy?”

      Hai em vừa tâm tình, vừa bàn luận chính biết mệt. Đến lúc nhận ra, trời ngả về chiều. Trần Văn Dự mời trai ở lại dùng bữa, thế nhưng bị thẳng thừng từ chối. “Quốc rất nhiều, dù đệ từ xa gánh vác bớt, nhưng trẫm thể lơ là.” Trần Văn Nghĩa xong vỗ vỗ lên vai đứa em trai lộ vẻ mặt thất vọng, khóe miệng giương nụ cười khổ, cất bước về phía cánh cổng lớn.

      Trần Văn Dự thể nhìn thấy, chỉ có thể đứng dậy hướng ra cửa, coi như tiễn đưa.

      Trần Văn Nghĩa bước ra tới giữa sân, quay lại nhìn em trai lúc lâu, môi mím chặt. Sau đó chàng quả quyết xoay người, hướng về phía cánh cổng đỏ mà bước, có chút dáng vẻ cắm đầu. Bước ra khỏi cổng, thấy xe ngựa xa hoa cùng tốp đông hộ vệ đứng chờ. Trần Văn Nghĩa vội vã leo lên xe.

      Khi chỉ còn mình, chàng ngồi vật xuống sàn xe, mò mẫm từ trong ngực áo ra chiếc khăn trắng, run rẩy đưa lên miệng. Cổ họng chàng lúc này ngứa ngáy như có sợ lông chim ngoe ngẩy ngừng. Chàng bật ho, thoạt đầu chỉ là cơn ho , thế nhưng đợt ho sau kéo đến dồn dập, cho chàng kịp nghỉ ngơi.

      lúc sau, khăn tay ngấm máu. Tới lúc Trần Văn Nghĩa cảm thấy đầu óc sắp bị làm cho khô cạn, cơn ho đột ngột dừng lại.

      Chàng vén màn cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy cảnh vật thụt lùi biết xe chạy từ lâu. Thái y lúc kê đơn từng cảnh báo, thuốc chỉ ngăn chặn cơn ho được hai canh giờ. Mới vừa nãy, chàng nhịn ho khổ sở, mới đành phải cáo biệt quay về. Xét tình hình tại, hai canh giờ qua, thế nhưng chàng vẫn tiếc nuối vì thể chuyện với em trai nhiều hơn. Biết đâu, đây là lần cuối cùng gặp mặt giữa hai người.

      Đứa em này dành mọi thứ nó có để bảo vệ chàng. Thế nhưng trong mắt chàng, Trần Văn Dự vẫn chỉ như bé trai bé bỏng ngày nào chạy theo sau chàng, non nớt cất tiếng gọi “thái tử ca ca”. Trần Văn Nghĩa thề với trời đất, cho dù sau này thây vùi dưới hoàng lăng, cũng bao giờ để em trai chịu thêm chút tổn thương nào nữa.

      Trần Văn Nghĩa rời rất lâu, Trần Văn Dự vẫn còn ngồi thẫn thờ ghế. Có ám vệ đến thắp đèn, chàng liền hỏi: “Dư Ảnh vẫn ngủ sao?” Kẻ đó đáp: “Thưa chủ nhân, phu nhân vừa mới dậy lâu.” Trần Văn Dự ngồi im lặng thêm lúc, Minh Thành cầm theo con chim bồ câu bước đến.

      Minh Thành : “Chủ nhân, Dư… phu nhân… nàng ấy gửi thư ra ngoài.” Khuôn mặt Trần Văn Dự nổi lên hứng thú, liền : “Đọc thử xem.” Minh Thành vâng lệnh, mở thư ra.

      Gã đọc bằng giọng điệu cảm xúc: “Người khỏe mạnh, tâm thanh thản, ở chốn làng quê yên bình.”

      Trần Văn Dự hỏi: “Theo ngươi, nàng ấy gửi thư cho ai?”.

      Minh Thành cúi đầu đáp. Nếu để ý, thấy khớp tay gã nắm chặt.

      Lúc Dư Ảnh mò xuống phòng khách, Trần Văn Dự vẫn còn ngồi trầm tư, biết nghĩ gì. Nàng cất giọng hỏi: “Chàng thường có thói quen tắm trước khi ăn tối đúng ? Bây giờ mặt trời lặn rồi đó.” Vừa vừa bước lại, xoa xoa cái trán nhăn sít của chàng.

      Trần Văn Dự nắm lấy bàn tay nàng, tự hỏi vẻ mặt nàng lúc này thế nào? Có lẽ rất dịu dàng, chàng nghĩ vậy. Chàng kéo Dư Ảnh ngồi xuống đùi mình, tì cằm lên vai nàng. Dư Ảnh giãy, nhưng giọng đầy xấu hổ: “Chỗ này kín đáo lắm đâu…” Trần Văn Dự chợt : “Dư Ảnh, lần này, nàng gạt ta chứ?” Dư Ảnh hơi sửng sốt, đáy lòng dâng lên chút chua xót. Nàng : “Dĩ nhiên là . Nếu em lừa chàng, để trời đánh chết em .” Sau đó chỉ nghe tiếng cười khẽ, chàng kia : “Ngốc! Có ai bảo nàng thề độc thế đâu.”

      Dư Ảnh chợt hỏi: “Tối qua chàng cũng vào cảnh với em đúng ?” Trần Văn Dự hơi đăm chiêu, sau trả lời: “Nàng hỏi ta cũng quên mất, vào cảnh lát bị nổ tung, lập tức giật mình tỉnh dậy.” Chàng hỏi: “Lúc đó nàng vẫn ngủ rất say, chuyện tiếp theo trong mộng cảnh là gì thế?” Khuôn mặt Dư Ảnh hơi căng thẳng. Nàng tìm từ ngữ đơn giản nhất kể lại câu chuyện của Hoa Thần.

      Nàng kể xong, khóe mắt hoe đỏ. Trần Văn Dự nãy giờ vẫn dỏng tai chăm chú lắng nghe, chợt : “ câu chuyện buồn. Lan Chi suốt đời sâu sắc người, căm hận người khác, tới lúc chết mới biết hai kẻ kia chỉ là người mà thôi.” Dư Ảnh ôm chàng, rầu rĩ : “Tự nhiên lại mơ thấy chuyện buồn như vậy, hại em khóc sưng cả mắt trong lúc ngủ này!” Trần Văn Dự lúc này chợt thấy bao phiền muộn như tan biến, chọc chọc tay lên má nàng đùa: “Nàng ngủ với ta xong mơ thấy Ma Thần, phải là người tình kiếp trước của nàng đến cảnh cáo gì gì đấy chứ?”

      Dư Ảnh nghe vậy há hốc miệng, lúc sau mới tiêu hóa hết ngụ ý trong đó. Nàng gào lên thảm thiết: “ biết xấu hổ! Dọa con nít! Hu hu!” Trần Văn Dự ngỡ nàng thực sợ hãi, thế nhưng ngay lập tức sau đó, có giọng hạ thấp như gió xì xào sát bên tai chàng: “Đừng lấy tên thần linh ra đùa giỡn, chỉ cái búng tay của tên Ma Thần đó cũng khiến cả tòa tháp của chàng tan nát đó!”

      Thấy mặt người kia đột ngột cứng lại, Dư Ảnh vểnh môi cười đắc ý. Nàng chưa bao giờ bộc lộ nét tinh nghịch này với bất kỳ ai, thế nhưng trớ trêu thay, người trước mắt cũng chẳng thể thấy vẻ mặt tại của nàng. Dư Ảnh nghĩ nghĩ, lè lưỡi phát ra hai tiếng “lêu lêu”. Hừ, chỉ mình chàng biết đùa, chỉ mình chàng biết hù dọa người khác thôi ư?

      Khuôn mặt Trần Văn Dự trở nên dở khóc dở cười.

      Sáng hôm sau, Trần Văn Dự dẫn Dư Ảnh ra khoảng sân rộng, để nàng cùng tận hưởng khí trời. Chàng biết kiếm từ đâu ra mấy bụi hồng gai, cùng nàng hì hục trồng xung quanh mảnh sân rộng. Dư Ảnh nhận ra, dù người này bị mù, sức lực cùng thân thủ vẫn còn rất tốt. Nếu có người bên cạnh chỉ dẫn, chàng xác định phương hướng cũng chẳng kém kẻ sáng mắt bao nhiêu. Trong lúc buồn chán, Dư Ảnh còn nhờ chàng sai ám vệ lên núi sưu tầm mấy cây thuốc quý, vài loài hoa lạ, chẳng mấy chốc khu vườn của hai người trở nên rực rỡ sắc màu.

      ngày, rồi ngày nữa lại trôi qua trong êm đềm.

      Từ lần mơ thấy Hoa Thần, Dư Ảnh còn vào mộng cảnh lần nào nữa. Có đôi lúc nàng nghĩ, nàng cũng chẳng cần những giấc mơ, vì cuộc sống tại của nàng vốn như mộng. Nàng có người để thương , có mái ấm nên thơ, người thân còn lại thế gian vẫn sống yên ổn.

      Cuối thu thường có mưa lớn, bầu trời thường xuyên mặc chiếc áo màu xám tro. Mỗi lúc tiếng mưa vang đến, Trần Văn Dự thường xuyên hướng về phía cửa sổ, nét mặt bất an. Dư Ảnh quan tâm hỏi: “Chàng sao thế?” Chàng đáp: “Mỗi lần trời trở lạnh, hoàng huynh ho rất nhiều.” Dư Ảnh cũng bị lây nỗi bất an của chàng. Mỗi khi trời mưa, nàng chỉ biết kéo chàng lên căn phòng đỉnh tháp, pha cho chàng ấm trà ngon.

      hôm nọ, trời mưa to dứt. Dư Ảnh nhìn lên trần nhà thủy tinh, chỉ thấy tấm màn nước mù mịt. Thỉnh thoảng giữa trời lóe lên vệt sáng dài kéo theo thanh thô ráp, tiếng mưa ào ào hòa cùng tiếng sấm đùng đoằng ngừng vang tới khiến trái tim Dư Ảnh bất giác nặng nề.

      Dư Ảnh ngửa cổ ngắm bầu trời tới thất thần, để ý bóng đen vừa thả người đến bên cạnh Trần Văn Dự, thầm vài chữ vào tay chàng. Lúc Dư Ảnh mỏi cổ nhìn xuống, mới nhận ra người trước mặt có nét bất thường.

      Trần Văn Dự như người mất hồn, cơ mặt cứng ngắt, đôi mắt ánh sáng cứ như sắp lồi ra. Dư Ảnh giơ tay phủ lên tay chàng, liền bị chàng nắm chặt buông. Nàng hỏi, chàng trả lời, cũng chẳng buồn nhúc nhích. Rất lâu rất lâu sau, chàng chợt : “Dư Ảnh, hoàng huynh của ta… huynh ấy… rồi.” Giọng rất , giấu nỗi buồn sâu sắc.

      Dư Ảnh sửng sốt ngắm khuôn mặt đau thương của chàng bị sấm chớp mấy phen đùa nghịch trong sáng tối. Tiếng mưa đều đều vang tới, nhưng tai nàng như còn nghe thấy bất kỳ thanh nào. Lúc này, nàng chỉ còn biết ôm người đàn ông trước mặt chặt.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      HỒ LY TRUYỆN HẬU KÝ: ĐOÀN TỤ

      buổi trưa bình thường ở cõi thần tiên, ánh nắng rực rỡ, tiếng nhạc từ xa vọng đến dập dềnh. tảng đá to ở cạnh hồ nước lớn nhất Thanh Khâu, có cậu thiếu niên áo trắng nằm ườn ra phơi nắng. mặt cậu úp chiếc quạt đính lông cáo, thỉnh thoảng còn cầm lên phất phơ, phất phơ.

      Chợt tiếng “ào” vô cùng khủng khiếp vang lên, cậu thiếu niên chỉ kịp thấy vạt áo mình bị văng nước, vội vàng ngồi bật dậy. Từ dưới nước ra áo trắng ướt nhẹp, đầu tóc rũ rượi nước long tong trông vô cùng thảm thương. chậm chạp bò lên tảng đá xa chỗ cậu thiếu niên áo trắng ngồi, lúc sau mới phát hoàn cảnh xấu hổ của bị bị nhìn thấy, có chút sửng sốt.

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, vẫn chưa có người mở miệng trước. nhìn cậu thiếu niên bằng ánh mắt trầm tĩnh, đầy suy đoán. Cậu thiếu niên được như vậy, hết dáo dát nhìn lại ngoái cổ ngó xuống hồ, ngó đăm đăm khuôn mặt mình.

      Hai người, ngoài khác biệt giới tính, cứ như là từ khuôn đúc ra vậy.

      “Đệ là Hồ Nhạn?” Cuối cùng phá vỡ im lặng, giọng đầy ý cười. “Đừng có nhìn nữa. Tỷ là Tử Ly, là tỷ tỷ của đệ đây.” Cậu thiếu niên cuối cùng cũng vỡ lẽ, mỉm cười toe toét: “Tỷ tỷ, tỷ về rồi!” Vừa vừa chạy ào tới chỗ .

      Lúc Tử Ly rời , Hồ Nhạn còn là bé hồ ly con trăng trắng mềm mềm. Thế mà bây giờ cậu lớn thành thiếu niên tuấn tú thanh lịch, khỏi khiến Tử Ly có chút bồi hồi.

      Nàng thi triển thuật pháp hong khô bản thân. Vì vậy lúc Hồ Nhạn chạy đến ôm, áo quần nàng hoàn toàn khô ráo. Đây là lần đầu tiên Hồ Nhạn gặp lại tỷ tỷ từ lúc thành hình người, cảm giác sung sướng trong lòng sao tả xiết.

      Cậu vừa há miệng định hỏi gì đó, trước mắt chợt hoa lên.

      Giữa trung bỗng xuất đốm sáng chói mắt, lúc sau ánh sáng dịu bớt, từ chỗ đó ra bóng dáng nho màu đỏ, vai mang theo đôi cánh chập chờn. Đó là bé con chừng mười , mười hai tuổi tính theo năm loài người, khuôn mặt phúng phính xinh đẹp, hai búi tóc đầu đung vô cùng đáng .

      Chỉ có điều, bé này biểu lộ chút cảm xúc nào, đôi mắt luôn nhìn thẳng, khóe miệng mím chặt.

      nhàng đáp xuống cạnh Dư Ảnh, nghiêm nghị hỏi: “Người sao chứ? Sao bất cẩn như vậy.” Dư Ảnh dịu dàng đáp: “Ta sao.”

      Hồ Nhạn tròn mắt nhìn bé đứng chưa tới eo mình, quay sang hỏi Dư Ảnh: “Tỷ tỷ, ai vậy?” đợi Tử Ly trả lời, bé quay sang cậu thiếu niên trước mặt, trịnh trọng : “Tôi tên là Mộng Hoa.” Hồ Nhạn đảo tròn đôi mắt, lúc sau chống nạnh hét toáng lên: “Tỷ tỷ, sao tỷ có thể như vậy? Chẳng phải hơn bốn ngàn năm qua tỷ tỷ làm Hộ Long sứ giả thu thập hồn phách của Bạch Sứ thần quân sao? Tại sao bây giờ lại có thêm đứa trẻ? Tỷ tỷ, kẻ đó là ai, người đàn ông đó đâu rồi?”

      Tử Ly thấy em trai năng kỳ quái lộn xộn, ngơ ngác biết trả lời sao. Đúng lúc này, có tiếng la vui mừng vang đến.

      “Tiểu Ly! Con ơi!”

      “Tử Ly tiên tử…”

      “Tỷ Tỷ…”

      đám tiên nhân cùng nhân có già có trẻ đồng loạt chạy tới, rối rít vui mừng. Tử Ly nhìn ra cha mẹ mình cùng lão Diêm Vương, có cả Thương Diệp, Tiểu Cầm, hốc mắt liền đỏ lên. Nàng xúc động chào hỏi mọi người, trong lòng biết có bao nhiêu hạnh phúc.

      Mọi người còn chưa kịp hỏi han xong, chợt nghe giọng Hồ Nhạn hằn học : “Cha mẹ, tỷ tỷ lần này về còn dẫn thêm đứa con đó! Cha mẹ mau hỏi cha của nó là ai !” đám người chưng hửng nhìn lại, quả có thấy xinh đẹp mím môi đứng đó. Hồ Vương cùng Hồ Hậu đâu ngờ phải tiếp nhận thông tin sét đánh như vậy, chỉ biết nhìn nhau ngơ ngác. Tiểu Cầm mau miệng la lên: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ Bạch Sứ thần quân sống lại rồi sao? đâu rồi!” nàng vừa xong bị Thương Diệp đẩy cái: “Cảnh Nhạc, nàng đừng có bừa bãi…”

      Lão Diêm Vương nào để thiếu phần, liền vuốt râu chạy tới xem xét Mộng Hoa chút. Lão chậm rãi : “ người nhóc này vừa có mùi của Thần Tộc…”
      Đến lúc này đến cả Hồ Vương cũng đỏ mắt. Bạch Hạc nhanh như vậy sống lại sao?

      Diêm Vương chưa hết: “… vừa có phần Ma Tộc…”

      Thương Diệp lúc này thầm đảo con ngươi: chẳng lẽ là tên Ly Tình khốn kiếp?...

      Diêm Vương vẫn tiếp tục : “…bản thân lại là Tu…”

      Từ góc khuất phía xa xa, hoàng Cảnh Châu tuấn tú tà mị hắc xì cái.
      Đến lúc Hồ Hậu sắp khóc tới nơi Diêm Vương đủng đỉnh kết luận: “Nhưng bé này tuyệt đối phải con của Tử Ly tiên tử đâu!”

      đám tiên nhân cùng quái đồng loạt “A” tiếng đầy ngơ ngác. Mộng Hoa đỉnh đầu bốc khói, ánh mắt như thể sắp phát ra lửa, trầm giọng : “Tử Ly là chủ nhân của ta, chứ phải mẹ ta.” Hồ Nhạn liền hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ thu thập được con nhóc này từ khi nào vậy?”

      Thế nhưng nghe tiếng Tử Ly đáp lại. Từ nãy giờ ánh mắt nàng vẫn luôn dõi về phía xa, ở đó có tiên nhân khoác áo bào vàng nhạt cũng nhìn nàng mỉm cười.

      Hồ Vương thấy kẻ đó lập tức bước lại, nghiêng người chào hỏi: “Thiên Long Hậu ghé thăm mà ta lại chậm trễ tiếp đãi, có lỗi.” Tĩnh Khê cười đáp: “Nào phải, là ta quá đường đột mà thôi.” Vừa xong bước về phía Tử Ly, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ.

      “Tiểu tiên tử.” Bà cầm lấy tay Tử Ly, giọng có chút run rẩy. “Con … thành công chứ?”

      Tử Ly lập tức đỏ mắt, gật gật đầu.

      Tĩnh Khê suýt nữa là ôm chầm lấy nàng, gấp rút quay sang những tiên nhân còn lại, áy náy : “Ta biết các người lâu ngày gặp lại, bản thân nên đến phá rối như thế này. Thế nhưng chính hệ trọng, mong Hồ Vương, Hồ Hậu cho phép ta mượn tiểu tiên tử tới Thiên Long Thần Điện lát.”

      Cha mẹ Tử Ly dĩ nhiên nỡ chối từ. Lúc này Diêm Vương cũng từ biệt, vì lần này chính lão cũng nhận được lời thỉnh cầu của Thiên Long Tộc đến trợ giúp.

      Tốc độ cưỡi mây của Tĩnh Khê rất nhanh, chẳng mấy chốc tòa Thần Điện nguy nga lộng lẫy ra trong tầm mắt. Tĩnh Khê đưa Tử Ly vượt qua cổng vòm khổng lồ cùng mấy dãy hành lang dài tít tắp, đến trước cánh cửa màu đen đóng chặt. Bà vẫn nắm chặt tay Tử Ly, giọng càng ngày càng run rẩy: “Tiểu tiên tử, ta chờ rất lâu. Thời khắc này cuối cùng cũng đến.” giọt nước mắt trong suốt theo cơn xúc động trào khỏi khóe mắt bà, trượt dài xuống má.
      Tĩnh Khê nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, miệng niệm chú, còn ngón tay chạm vào cánh cửa đen.

      Cánh cửa từ từ mở ra, từ bên trong phòng chầm chậm tuôn ra làn khí lạnh giá. Tĩnh Khê bùi ngùi : “Tiểu tiên tử, vào thôi.”

      Đằng sau cất lên giọng : “Thiên Long Hậu, bổn Diêm Vương cũng được phép vào chứ?” Tĩnh Khê cười đáp: “Dĩ nhiên.” Họ bước vào bên trong, cánh cửa đen liền lập tức khép lại.

      Phía cuối căn phòng lớn là mái vòm bằng băng. Bước vào đó lại là căn phòng còn lạnh giá hơn, ngay chính giữa phòng là tảng băng vuông vức to bằng chiếc giường , đó có người đàn ông nằm. Tử Ly căng thẳng bước lại gần.

      Dáng vẻ chàng giống như ngủ say, mang nét trầm tĩnh mà nghiêm nghị. Đôi mắt chàng nhắm chặt, sống mũi cao thẳng, làn môi trắng bệch. Tử Ly run rẩy sờ lên má chàng.

      Diêm Vương chợt cất tiếng: “Đây là cơ thể được phục chế của Cổ Long Thần.” Tĩnh Khê liền hỏi: “Con bé biết hết rồi sao?” Mắt hoang mang nhìn về phía Tử Ly. Nàng gật đầu.

      lúc sau, trong phòng có thêm mười mấy tiên nhân tụ họp. Đứng đầu là Thiên Long Vương mặc áo bào vàng sẫm, khuôn mặt cương nghị. Ông : “Trước giờ chưa ai có thể đánh thức thần tộc qua đời. Thế nhưng đây là nguồn hi vọng cuối cùng của Thiên Long Tộc, nếu là cõi thần tiên. Mong quý tiên hữu cùng ta gắng sức.”

      Chúng tiên có mặt đều gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng. Tử Ly lúc này mới ngửa hai bàn tay, niệm chú gọi ra quả cầu trong suốt chứa muôn ngàn đốm sáng ngừng xoay chuyển. Ánh mắt ai nấy đều như dãn to ra.

      điệu hát cổ xưa chợt vang lên, dịu dàng, da diết, giống như nhánh cây leo chầm chậm trườn ra gian xung quanh, thoáng chốc cành lá len lỏi tới từng góc trong căn phòng băng.

      Quả cầu được thả ra, chầm chậm hướng về cơ thể chiếc giường băng dưới quan sát chăm chú của chúng tiên trong phòng.

      Điệu hát cổ xưa càng ngày càng vang cao, càng ngày càng dồn dập, nửa giống như tiếng trống trận “thình thình”, nửa giống như tiếng gọi mời tha thiết.

      Tử Ly cảm thấy lồng ngực mình đau nhói. Nàng giơ hai tay ôm lấy ngực.

      Điệu hát vang lên cao vút, cơn đau đớn càng tăng lên, giống như có kẻ cầm dùi khoét sâu vào tim nàng.

      Xen lẫn trong tiếng hát trầm bổng dồn dập là tiếng gầm hấp tấp của Thiên Long Vương: “ được dừng lại!” ra, họ vẫn dùng tiên thức của chính mình để đánh thức thần thức của kẻ nằm giường. Thế nhưng giành giật sống cho kẻ mạnh hơn bản thân nhiều lần là điều hết sức nguy hiểm, thậm chí còn có thể nhập ma.

      Lúc đau đớn của Tử Ly đạt tới cực đỉnh, có bàn tay bé nắm lấy bàn tay nàng. Tử Ly vẫn luôn đeo chiếc nhẫn đỏ tay, cũng chính là chân thân của Mộng Hoa. Hơn ba ngàn năm trước, Thần Hoa Lệnh tu thành hình người, lúc xuất dọa dẫm Tử Ly phen.

      Được Mộng Hoa truyền thêm sức mạnh, đau đớn trong lồng ngực của Tử Ly dịu bớt. lâu sau đó điệu hát cổ xưa ngừng lại, nàng mới biết mình nằm gục xuống sàn băng lạnh giá tự bao giờ.

      Nàng chống tay ngồi dậy, mới thấy ánh mắt của chúng tiên trong phòng nhìn mình hết sức lạ lùng. giọng vang lên rất khẽ: “Sử dụng cấm thuật này, kẻ thương nhiều càng chịu đau đớn. ra…”

      Tử Ly nhìn lại, thấy hầu hết các tiên nhân trong phòng đều giơ tay ôm ngực, khuôn mặt trắng bệch. Thế nhưng đau đớn tới lăn lộn dưới đất chỉ có mình nàng mà thôi. Nàng vỡ lẽ, những kẻ được đưa tới đây đều ít nhiều có tình cảm quý mến với Bạch Hạc. Kẻ vừa câu kia ngờ lại là Long nữ Thương Du từng xem nàng như tình địch.

      Tử Ly mỉm cười tê tái. Tình của nàng dành cho chàng, e rằng ai có thể tưởng tượng được. Nếu , nàng thể liên tục kiên trì suốt mấy ngàn năm qua.

      Tử Ly cúi nhìn bóng người nằm bất động giường. chỉ nàng, tất cả những kẻ trong phòng đều từng giây từng phút ngóng chờ phản ứng của chàng. Hi vọng và sợ hãi cùng cực diện cùng lúc, dường như chờ đợi tại là nỗi tra tấn đáng sợ nhất mà Tử Ly từng trải qua.

      biết qua bao lâu, trong chúng tiên bắt đầu có người thở dài. thời gian sau nữa, mấy vị lục tục kéo , trong phòng chỉ còn lại lác đác vài người.

      Tử Ly vẫn nắm chặt tay kẻ nằm giường, nước mắt rơi càng ngày càng nhiều. Thế nhưng dù bao nhiêu thời gian có trôi qua nữa, nàng vẫn tự nhủ bản thân được buông tay.


      Diêm Vương : “Tiên tử, gần tháng ngồi đó động đậy rồi. Hay là ra ngoài chút?”

      Tử Ly ngơ ngác nhìn lại, ra nàng ngồi bất động ở đây gần tháng rồi. Nàng còn chưa được với cha mẹ cùng em trai mấy câu, chạy đến Thiên Long Thần Điện ở lì lâu như vậy.

      Tử Ly mệt mỏi nhắm mắt, ngay cả giọt lệ của nàng cũng hóa thành băng. Nàng cứng nhắc đứng dậy, nghiêng người hôn vào trán kẻ nằm yên giường băng, khàn khàn : “Ta phải về nhà chuyến. trở lại thăm chàng sau.”
      rồi quyến luyến buông tay chàng ra, quay người bước .

      Thế nhưng cùng lúc, cánh tay Tử Ly bất ngờ bị bàn tay lạnh băng nắm chặt. Nàng sửng sốt quay lại, liền bắt gặp ánh mắt trong suốt của kẻ giường băng chiếu thẳng vào mình. Tiếp đó, giọng trầm trầm mà sâu lắng vang lên: “ là ai?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :