1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Để ta đi vào giấc mơ của nàng - Dư Ảnh Mộng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 30: NGỌC VINH

      Bên ngoài xe ngựa thấp thoáng tiếng quan binh truy vấn cùng tiếng trả lời vững vàng của phu xe. Mãi lúc sau xe ngựa mới bắt đầu chậm rãi lăn bánh, Ngọc Vinh nén được thở phào nhõm. căng thẳng nhìn sang phía bên cạnh, thấy Dư Ảnh mệt mỏi ngủ say tự lúc nào. Đôi mày của em nhíu chặt ngay cả trong giấc mơ, thế nhưng nàng lại ngủ rất ngoan, tiếng thở cũng hết sức nhàng.

      Tâm trí Ngọc Vinh trôi dạt về ngày nắng đẹp cách đây nhiều năm.
      Hôm ấy phụ hoàng dẫn bé chừng mười tuổi đến trước mặt , chậm rãi : “Con trai, đây là em thứ mười tám của con. Nó ở trong hoàng cung có chỗ dựa, con hãy giúp trẫm chăm sóc tốt cho em.” ngạc nhiên nhìn kỹ lại khuôn mặt bé, bắt gặp cặp mắt to tròn vô cùng xinh đẹp. buộc miệng hỏi: “Phụ hoàng, con gọi bé này là hoàng muội sao? Tại sao trước giờ con chưa từng gặp qua?”

      nhớ phụ hoàng trả lời như thế nào, chỉ quên được ánh mắt bé nhìn đầy mong đợi. Chỉ trong thời gian ngắn, cùng trở nên vô cùng thân thiết. bớt chút thời gian dẫn Dư Ảnh khám phá khắp nơi, dạy cho con bé lễ nghi cùng phương thức tồn tại trong cung đình. Tiếp xúc nhiều với Dư Ảnh, mới vỡ lẽ, bản thân muội ấy cũng phải là người yếu đuối đơn thuần như vẻ bên ngoài.

      Dân gian thường : vạn tùy duyên. Mối quan hệ của em này, hẳn cũng là do duyên đưa đẩy.

      Chưa đầy hai năm sau, biên cương báo tin thua trận. Phụ hoàng cùng toàn thể quý tộc đại thần, trong đó có , ngày đêm vắt óc nghĩ ra kế sách. Thế nhưng chênh lệch sức mạnh quá lớn, chỉ trách trước đây triều đình Long Hà quá coi sức mạnh của đối phương. Chỉ trong đêm, hoàng cung Long Hà sụp đổ.

      Phụ hoàng cùng mẫu hậu tính đến đường bỏ trốn, đành lòng bỏ rơi người em thân thiết, định bụng dẫn muội ấy theo. ngờ chỉ vì chút khiêu khích của mẫu hậu, xả đao vào người Dư Ảnh. Chỉ trách lúc ấy quá tuyệt vọng, quá đau đớn, trở nên ngu muội, làm chủ được suy nghĩ của bản thân. Sau ngày hôm đó, vẫn thường giật mình giữa đêm, nhớ lại vệt máu bắn ra từ lưng em mà nước mắt đầm đìa.

      Cảm giác trốn chạy hề dễ chịu, đặc biệt khi luôn có dự cảm rằng mình thể thoát. Đúng như Trần Văn Dự , chiến thuật chạy trốn của ba người họ thực sai lầm. Nếu bỏ lại phụ hoàng cùng mẫu hậu, như bỏ rơi Dư Ảnh, có phải có thể chạy thoát ? Thế nhưng thể làm được điều ấy. Dư Ảnh thường , trái tim của quá yếu đuối, thể làm chủ được cục diện. Sau này gặp lại, muội ấy cũng y như vậy. “Phụ hoàng làm mất nước, Long Hà cũng mất vào tay hoàng huynh.” Lời ấy cứa vào tim , nhưng đó là .

      ngờ đại điện, Dư Ảnh lại có thể thuyết phục Trần Văn Dự tha cho ba người bọn họ. Lúc nhìn thấy muội ấy, ngỡ như mình gặp ma. Gương mặt Dư Ảnh trắng bệnh, ánh mắt vô thần. Thế nhưng vì cứu bọn họ, muội ấy rũ bỏ kiêu ngạo của công chúa, trong chốc biến bản thân thành nhu nhược đáng thương. biết, mình nợ muội ấy rất nhiều.

      Bọn họ được thả khỏi nhà lao, bị biếm thành thứ dân. Xa hoa hoàng tộc cùng quyền lực vương triều hóa thành mây bụi trong chớp mắt, ba người trở thành những kẻ tay trắng, phải tự lao động nuôi thân. Mẫu hậu vì chịu nổi vất vả cùng nhục nhã, bị bệnh nặng rồi qua đời. Ngay cả phụ hoàng cũng bạc trắng đầu trong đêm, hai cha con bọn họ nương tựa vào nhau mà sống qua ngày, cuộc sống khổ cực sao kể xiết. Thế nhưng họ nào được buông tha! Các thế lực thù địch của triều đình Long Hà trước đây tận dụng cơ hội truy sát hay cha con bọn họ, biết bao nhiêu lần dồn họ vào bước đường cùng. Phụ hoàng vì sức yếu, bị sát thủ đâm cho vết thương trí mạng, may qua đời. được nhóm người áo đen giải cứu, sau đó được đưa đến Lạc Chinh xa xôi.

      Những thiếu thốn về vật chất suốt mấy tháng trời, cộng với nỗi vất vả đường xa khiến người gầy sọp hẳn , còn chút gì vẻ phong lưu quý phái của thái tử Long Hà ngày nào. đoạn đường ngang qua Vân Triều, nghe rất nhiều lời đồn về Hắc Vương Gia Trần Văn Dự. biết muội muội Dư Ảnh của mình được đưa về phủ của Hắc Vương Gia. Dư Ảnh của , em của , biết chịu bao nhiêu đắng cay? nắm chặt đấm đấm, ngàn vạn lần tự trách bản thân vô dụng, thể bảo vệ cho gia đình của mình. Ngay cả bản thân , số mệnh tại cũng nằm trong tay kẻ khác.

      Sau nửa tháng đường, Ngọc Vinh được đưa đến Lạc Chinh. được thay quần áo sạch , được dẫn vào dinh thự lớn. Có người ngồi đợi ghế cao. nheo mắt nhìn kỹ, ngờ tới kẻ bắt cóc mình lại là đứa bé mười ba tuổi. Chính là tứ hoàng tử Lạc An của nước Lạc Chinh.

      Lạc An hớp ngụm trà, hờ hững : “Nếu cần tính mạng, từ nay theo ta. Nếu cần nữa, ta tiễn ngươi đến suối vàng.” Ngọc Vinh nghe thấy lời như thế thốt ra từ miệng đứa trẻ chưa trưởng thành vô cùng sửng sốt. Lúc đó vừa kinh qua quá nhiều đau khổ, ngay cả sức chịu đựng cũng kém rất nhiều. Lời Lạc An chỉ mang đến cho suy nghĩ: Đứa trẻ này rốt cục là loại quái vật gì…

      Đó cũng là lần đầu tiên trong đời, Ngọc Vinh quỳ gối trước kẻ khác.

      Xe ngựa chạy được đoạn xa, bèn rẽ vào trảng rừng thưa vắng vẻ. Ở đó có đám tùy tùng áo đen đứng chờ cạnh chiếc xe ngựa to lớn, bên ngoài trang trí giản dị. Dư Ảnh cũng vừa thức giấc, ghé người ngồi dậy trông ra ngoài. Chỉ thấy từ xe ngựa lớn ra người thiếu niên sang trọng, tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời. người trung niên mập mạp thấy cậu bước ra lập tức chạy đến đỡ, chính là “thầy thuốc Lưu” đóng kịch cùng Dư Ảnh tại ngôi làng kia.

      Người thiếu niên nhìn thấy xe ngựa của Ngọc Vinh cùng Dư Ảnh nở nụ cười ấm áp: “ bị thương chứ?” Ngọc Vinh nhắm mắt đáp, câu hỏi kia tám, chín phần phải là hướng đến rồi. Dư Ảnh điềm tĩnh nhìn thiếu niên lát, cất giọng hơi khàn: “Nơi này là đất Vân Triều, điện hạ ám hại vương gia người ta, vậy mà vẫn nhởn nhơ được sao?” Khuôn mặt Lạc An hơi trầm xuống: “Ta ở đây đón các ngươi cùng trở lại Lạc Chinh!” Dư Ảnh mỉm cười đáp: “Điện hạ sao lại mau quên như vậy? Chúng ta thực điều kiện của ngài, loại trừ Hắc Vương Gia của Vân Triều. tại, ta cùng ca ca còn là thuộc hạ dưới trướng ngài nữa.”

      Ngọc Vinh nhìn cảnh em đối đáp với tứ hoàng tử ma quỷ của Lạc Chinh mà lòng đổ đầy mồ hôi hột. đời này, dám chuyện với kẻ kia như thế chắc hẳn chỉ có Dư Ảnh mà thôi. Những kẻ từng bị hại thê thảm dưới tay Lạc An đều biết, hoàn toàn hiền lành hay vô hại như vẻ bề ngoài.

      Lạc An chợt mỉm cười: “Dư Ảnh, ta chưa hề quên lời hứa hai năm trước. Nàng và trai thành người tự do, thế nhưng ta cũng có nguyện vọng chăm sóc tốt cho hai người. theo ta, hai người được trọn đời ấm no.”

      Ngọc Vinh cảm thấy lời đề nghị của Lạc An cũng rất hấp dẫn. Hai em tại là kẻ trắng tay, lại là tội phạm hãm hại vương gia Vân Triều. Nếu bây giờ đắc tội với Lạc Chinh, mấy ngàn dặm quanh đây còn chỗ nào đế hai người họ trú sao? Thế nhưng em kiên quyết, hiển nhiên cũng có cái lý của nàng. Ngọc Vinh tự thấy bản thân thể đưa ra quyết định hay mở miệng chuyện trong tình huống này, đành nhắm mắt giả mù giả câm. Trong đầu lên ký ức hai năm trước.

      Lúc đó thái tử Lạc Chinh vừa mới mất, Hoàng hậu Tuyết Chinh gửi cho tứ hoàng tử bức mật thư, trong đó chỉ ghi chữ “Được.” Ngụ ý rằng: Ta đồng ý thực kế hoạch của ngươi, ủng hộ ngươi giành lấy ngôi vị thái tử. mặt, nàng ta năm lần bảy lượt muốn lôi kéo Dư Ảnh làm việc cho mình.

      Lần đầu tiên triệu Dư Ảnh đến, hoàng hậu mỉm cười từ ái : “Muội muội, nghe muội vẫn thường vẽ lại phong cảnh trong hoàng cung Long Hà ngày trước. Nếu muội đồng ý vẽ tranh vì bổn cung, bổn cung đối tệ với muội.” Dư Ảnh tỏ vẻ ngây thơ đáp: “Khi nào nương nương muốn vẽ chân dung, với Dư Ảnh tiếng là được.” Nụ cười của hoàng hậu càng trở nên thâm thúy: “Nếu bổn cung muốn vẽ nhiều, nhiều sao? Nếu bổn cung muốn ngươi đặt bổn cung vào trong lòng mình?” A… lời này có chút ái muội. Người ngoài nghe thấy còn tưởng, hoàng hậu Tuyết Chinh ngừơi cùng giới chừng.
      Vì sao Ngọc Vinh biết được những điều đó? ra chính là kẻ được Lạc An sai đến để đưa tin tức cho hoàng hậu Tuyết Chinh. Lúc nàng ta gọi Dư Ảnh đến, còn đứng sau tấm bình phong trong phòng khách.

      Dư Ảnh chớp chớp mắt, vẫn vờ như hiểu: “A, Dư Ảnh cảm thấy tranh họa chân dung tuy rằng làm toát lên thần thái của người được vẽ, thế nhưng muốn thể cảm xúc của người vẽ tranh, tranh phong cảnh lại có phần phù hợp hơn…” khoảng im lặng. Đứng sau tấm bình phong, Ngọc Vinh dường như có thể nghe thấy tiếng hoàng hậu nghiến răng ken két.

      Lần thứ hai Dư Ảnh được triệu vào cung, Hoàng hậu sai người mang đến cho nàng ấm trà , dịu dàng : “Muội muội, trà này có xuất xứ từ Long Hà, được tiến cống cách đây lâu. Bổn cung quý mến muội, muốn muội cùng thưởng trà.” Dư Ảnh lúc ấy mới nhìn kỹ tên thái giám dâng trà, trái tim lẫn da mặt đều trở nên run rẩy. Nàng còn tỏ vẻ ngây thơ, chỉ lạnh nhạt : “Món quà này của nương nương quá lớn…” Tuyết Chinh lúc bấy giờ mới bật cười chiến thắng, ghé sát vào người nàng : “Muội muội, những điều muội muốn, bổn cung đều có thể cho muội. Chỉ cần muội tỉ mỉ vẽ cho bổn cung bức tranh có ý nghĩa…” Nàng ta ngừng lại chút, mới tiếp: “Còn nếu muội từ chối, e rằng đời này cũng thể lại thưởng thức loại trà của cố hương.”

      Chỉ thấy khuôn mặt Dư Ảnh thoáng chốc trở nên trắng bệch. Nàng mím chặt môi, đôi mắt trừng trừng nhìn xuống đôi bàn tay nắm chặt. Đứng đối diện với Dư Ảnh, Ngọc Vinh khoác bộ trang phục thái giám rộng thùng thình, thân hình gầy guộc, khóe môi run rẩy thốt nên lời.

      “Muội muội…

      “Ta… có lỗi với muội“.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 31 : HỒNG TRẦN

      Giữa làn khói sương lảng bảng tênh, có chiếc đèn lơ lửng lập lòe ngừng di chuyển về phía trước. Nhìn kĩ mới thấy người cầm đèn là người trung niên cao gầy áo trắng, râu tóc màu muối tiêu. Người trung niên nheo mắt nhìn về khoảng trước mặt, chợt hơi chậm bước chân, cất giọng êm tai hỏi : ”Mộng Hoa, tâm trí của thần quân khơi thông được bao nhiêu phần rồi ?” Giữa làn sương khói chợt ra bóng dáng người con mờ mờ, vai mang đôi cánh trong suốt. Nhìn kỹ, khuôn mặt nàng kia trắng như tuyết, đường nét hài hòa xinh đẹp, thế nhưng lại có nét cười. được gọi là Mộng Hoa nghiêm nghị : ” bố trí theo chỉ dẫn của Diêm Vương. Tuy nhiên thần hồn của ngài ấy sâu như bể, các mộng linh dám thăm dò.” Người trung niên áo trắng nghe thế gật gật đầu, thở dài : ”Dùng ngàn vạn giấc mơ của thần để đánh thức ký ức vốn vùi sâu do tổn thương hồn phách, nghe khả quan nhưng lúc thực lại chẳng dễ dàng như vậy. Đây là bí thuật của Cõi U Minh, vì vậy phải thực hết sức kín đáo, để cho chúng tiên trời phát giác. Chỉ mong khơi gợi được chút dư ảnh trong ký ức của ngài ấy.”

      Diêm Vương lại bắt đầu dông dài, Mộng Hoa chỉ cuối đầu lắng nghe, khuôn mặt xinh đẹp biểu lộ chút cảm xúc. Diêm Vương chợt ngừng lại chút như suy ngẫm, sau đó lão : ”Thời gian coi như vừa đủ, có thể đưa ngài ấy ra khỏi khỏi Mộng Tuyền U Giới rồi.” Mộng Hoa gật đầu, hai cái bóng trắng trước sau lướt trong làn sương mù, thoạt nhìn hết sức quỷ dị. Thế nhưng quang cảnh như vậy ở nơi này vốn được xem là bình thường, bởi đây là U Minh Giới, thế giới của ma quỷ, đọa tiên cùng xiết bao hồi ức chìm vào lãng quên.

      Lúc này, tâm trí của Trần Văn Dự chìm trong mớ hỗn độn. Có lúc chàng thấy mình bồng bềnh mây, có lúc rơi vào lửa nóng địa ngục. Có lúc chàng cảm thấy tâm tình thư thái tới cực hạn, có lúc chịu đau đớn tả hết. Có lúc, chàng lại như phải là mình nữa.

      Đấng tôn quý, người thanh cao, kẻ phiêu bạt. Chàng là tất cả, nhưng cũng phải là bất cứ ai. Chàng tự nhủ mình còn có thân phận khác, nhưng nhớ nổi đó là gì. Sống đời, chàng biết hết buồn mừng giận, cũng từng hưởng qua vinh hoa cùng quyền lực, thế nhưng ngoái đầu chỉ là mảnh hư vô.

      Những lúc ngắn ngủi nhớ ra bản thân là Trần Văn Dự, chàng thấy chiến tranh.

      Lửa cùng máu nhuộm đỏ dấu chân chàng. Nơi chàng qua, màu đen tang tóc bao trùm chiến trường ám khói bụi, áo giáp vụn vỡ cùng máu khô. Chàng luôn đứng thành cao quan sát trận chiến, nhìn xuống mớ hỗn độn phía dưới, đôi mắt vô cảm. Đối với chàng, chiến tranh là trò chơi, mưu lược của chàng là thiên phú, tàn bạo của chàng là lẽ dĩ nhiên. Chàng là chiến thần của Vân Triều, là niềm kiêu hãnh của hoàng tộc, là ước mơ của chúng dân ngây thơ.

      Chàng có mặt nhân từ cùng quân tử. Ví như lúc thắng cuộc, chàng luôn ra lệnh được tổn thương trẻ em cùng phụ nữ. Nếu kẻ thua cuộc lòng quy phục, chàng cũng chẳng làm khó dễ họ bao giờ. Vì lẽ đó, có nhiều khi chàng được con dân của kẻ thù ca ngợi. Thế nhưng chàng biết, kẻ phát động chiến tranh là chàng, kẻ tàn phá cơ nghiệp trăm năm của nước khác cũng là chàng.

      Lỗi lầm của chàng được thi nhân lãng mạn hóa thành chiến công vĩ đại, thế nhưng chàng biết, đó là tội ác, tội ác tày trời. Chàng biết ! Chàng biết ! Rơi vào khoảng gian vô tận này, ngoái nhìn hồng trần cõi, tâm chàng yếu đuối mà sáng tỏ đến lạ thường ! Vì chàng, bao nhiêu gia đình tan nát. Vì chàng, bao nhiêu thắng cảnh bị chôn vùi. Vì chàng, bao nhiều nền văn hóa bị đánh mất. Chỉ vì hiếu chiến cùng vô cảm của chàng.

      Trần Văn Dự đau xót vì những tội ác bản thân gây ra. Nhưng dường như lại có giọng trong đầu cất lên, bảo đó vốn phải là chàng.

      Nếu phải con người như vậy, chàng thà làm ngọn núi sừng sững sáng đón sương mây, tối tắm ánh chiều tà. Chàng thà làm mặt biển xanh bao la ôm ấp đất liền cùng sinh linh, mỗi giây phút đều cất lên khúc hát của nhạc sĩ gió. Chàng thà làm bầu trời bao trùm mặt đất, mỉm cười với vầng dương đỏ buổi sáng, trêu đùa những gợn mây mềm, trò chuyện cùng trăng sao.

      Chàng thà làm thứ được cho là vô tri vô giác trong con mắt loài người, hờ hững đánh giá nhân sinh, can dự gì tới hận sân si chốn hồng trần. Lúc này chàng nào nhớ, bản thân chàng là thần, hàng vạn năm qua vẫn từ cao nhìn qua trần thế ?

      Nhưng phần lớn thời gian, Trần Văn Dự lại thể suy nghĩ ràng. Những ký ức lạ lẫm ngừng xoay tròn trong tâm trí Trần Văn Dự, như vừa tra tấn, vừa nhắc nhở chàng được quên. Nhưng thứ chàng phải nhớ là chi ? Giống như có kẻ đẩy chàng vào mê cung, ngừng truy đuổi chàng, ngừng bắt buộc chàng phải ra ngoài. Thế nhưng mê cung đó vốn dĩ có đường ra.

      biết trải qua bao lâu, Trần Văn Dự cảm thấy bản thân điên rồi.

      giọng đầy thương xót chợt vang lên : ”Nếu biết chịu đau khổ như vậy, hà cớ chi giẫy thoát ra khỏi mộng cảnh êm đẹp được tạo ra cho riêng ngươi ? Nếu ở yên trong đó, ngươi đến nỗi rơi vào mộng tuyền, phải chịu dày vò bởi ký ức và giấc mơ của kẻ khác. ” Trần Văn Dự chỉ thấy đáy lòng đột nhiên hẫng, như thể có kẻ vớt chàng ra khỏi vũng bùn.

      Làn sương khói dần dần tan biến, làm bóng dáng Diêm Vương đứng bãi cỏ xanh mướt bên cạnh dòng suối sặc sỡ kỳ lạ. tay lão nâng chiếc đèn lồng chứa thần hồn màu vàng le lói sáng, nháy mắt với bên cạnh. Mộng Hoa hiểu ý, thoát chốc hóa thành luồng sáng đó, chui tọt vào trong chiếc đèn.

      Trần Văn Dự bình thản nhìn sinh vật xấu xí vừa ra từ hư vô, giọng yếu ớt mà chắc chắn : ”Hãy đưa ta ra khỏi Mộng Tuyền U Giới. ” Sinh vật trước mắt gật đầu : ”Người phàm, ngươi để lại đôi mắt hồng trần, ta thả ngươi . ” Trần Văn Dự hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm vào hốc mắt trống rỗng của mộng linh. lúc sau chàng : ”Được. Ta để lại. ” Sinh vật lạnh lùng thêm : ”Đừng tưởng đây chỉ là giấc mơ mà coi . Lúc tỉnh lại, ngươi trở thành kẻ mù đến suốt kiếp. hối hận chứ ? ”. Trong đầu Trần Văn Dự thoát lướt qua phút giây đứng tường thành ngó xuống biển máu dưới chiến trường, đáy lòng chua xót, liền lắc đầu : ” hối hận. ”

      Chàng vừa xong cảm thấy trời đất chao đảo, sau đó nhận thức chìm vào bóng tối.

      Rất lâu rất lâu sau, Trần Văn Dự dần dần khôi phục lại cảm giác. Chàng cảm thấy toàn thân đau nhức, riêng bàn tay phải hơi căng. Chàng thấp thoáng nghe giọng trò chuyện ở ngay cạnh : ”Ôi chao, lão Lạc đừng hối trẫm về phòng nghỉ ngơi nữa. Trẫm chỉ ngồi lát rồi , đây là hoàng đệ, là người thân duy nhất của trẫm. ”

      giọng già nua vang lên ở phía xa hơn : ”Nhưng mà hoàng thượng, sức khỏe người tốt. Chút thời gian quý báu này, nên để dành cho nghỉ ngơi nhiều hơn.” Trần Văn Nghĩa lúc này chợt bật ra hai tiếng ho trầm đục, vô tình minh họa cho giọng già nua kia. Chàng vỗ vỗ bàn tay phải của Trần Văn Dự tay mình, ảo não : “Hoàng đệ, tới bao giờ mới chịu tỉnh đây? Trẫm canh gác cho đệ gần nửa năm rồi đó có biết ?” Trần Văn Nghĩa kiềm được thở dài chặp, lúc đứng dậy, lại thấy bất thường.

      Bàn tay xụi lơ kia đột ngột có sức sống, nắm lấy cổ tay chàng.

      Sau phút giây sững sờ, Trần Văn Nghĩa lập tức nhào về phía kẻ nằm bất động, vừa lay vừa gọi, dáng vẻ vô cùng kích động. Trần Văn Dự nằm im lúc nữa, vẫn nhắm chặt mắt, mệt mỏi : “Hoàng huynh, đệ chưa chết. Nhưng huynh đừng đè nặng như vậy, đệ còn là người bệnh.” Trần Văn Nghĩa nghe vậy ngồi thẳng dậy, nước mắt đầm đìa, gật đầu như điên. Lão Lạc đứng bên cạnh thoạt nhìn sửng sốt, sau đó thầm ra hiệu với thái giám tuổi ở góc phòng, kẻ đó liền nhanh chóng lặng lẽ rời .

      Trần Văn Dự hỏi: “Hoàng huynh, nửa năm rồi sao?” Trần Văn Nghĩa gật gật đầu, thấy người kia vẫn chưa mở mắt, liền : “Đúng vậy… nửa năm. Lúc đó hoàng đệ bị trúng kỳ độc, lúc trẫm đến cứu đệ chìm vào mê man rồi. Thế nhưng đệ yên tâm, trẫm nhất định trừng trị hung thủ thích đáng.” Giọng Trần Văn Dự hơi thô ráp: “ bắt được nàng ấy sao?” Trần Văn Nghĩa ho tiếng, yếu ớt đáp: “Vẫn chưa.” Im lặng chút, chàng tiếp: “Thế nhưng trẫm biết đó là ai. Chỉ tại ngày trước trẫm ngu muội, khuyến khích đệ thân thiết với lang sói, hại đệ rơi vào bẫy tình của nàng ta. tại người của trẫm truy lùng gắt gao, chỉ cần nàng ta bước chân vào lãnh thổ Vân Triều nhất định thể thoát.”

      Trần Văn Dự chợt chậm rãi : “Hoàng huynh, đừng truy cứu nữa.” Trần Văn Nghĩa ngạc nhiên, giọng lại quả quyết: “ được! Thân phận của hoàng đệ cao quý, tương lai nếu trẫm có mệnh hệ gì, đệ còn phải gánh vác giang sơn này. Trẫm tha thứ cho bất kỳ ai dám đụng tới sợi tóc của đệ, huống hồ bây giờ kẻ ấy còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như thế, trẫm sao cam lòng?” Trần Văn Dự thấy lòng vừa ấm áp vừa lạnh lẽo cùng lúc, liền : “Hoàng huynh, việc vừa rồi là nghiệp của đệ... Chỉ cần nàng ấy đừng xuất trước mặt, đệ cũng sẵn sàng bỏ qua. Còn nữa, e rằng sau này đệ phải phụ huynh. Đệ can dự vào chuyện triều chính nữa. Gánh vác giang sơn gì đó, đành để những trọng thần kia quản .”

      Trần Văn Nghĩa lại chợt bật ho tràng dài, vừa vuốt vuốt ngực vừa có cảm giác tin vào tai mình. Vị em trai trước mặt chàng dường như hoàn toàn lột xác, trở thành con người khác. Chàng lẩm bẩm: “Đầu của hoàng đệ… hỏng rồi sao?”
      Lúc này Trần Văn Dự mới bật cười khẽ, vì mắt vẫn nhắm chặt nên hai đuôi mắt chằng chịt nếp nhăn hình cánh quạt. Lúc ngừng cười, chàng mới chầm chậm mở mắt, đoạn giơ bàn tay trái lên nhìn.

      màu đen kịt.

      Trần Văn Nghĩa chợt : “Hoàng đệ, giang sơn của họ Trần Văn, nếu là huynh là đệ. Chúng ta phải có trách nhiệm giữ gìn, vun đắp cho quốc gia thịnh vượng, vững bền.” Thấy Trần Văn Dự đăm đăm ngó trần nhà, khóe môi treo nụ cười vô cùng chua xót, Trần Văn Nghĩa thấy lòng mình đau nhói. Chàng hạ giọng, tình cảm : “Hoàng đệ… chẳng phải những năm qua chúng ta đều làm rất tốt sao? Trẫm giữ yên giang sơn, đệ mở mang bờ cõi. Chẳng phải từ năm mười lăm tuổi đệ ra chiến trường, chịu biết bao khổ cực sao? Chẳng lẽ đệ quên?”

      Trần Văn Dự như chưa hề nghe thấy lời kia, chỉ khẽ : “Hoàng huynh, tại thứ đệ muốn nhất là tránh xa hoàng cung, tránh xa tất cả, đến nơi yên tĩnh ở .” Trần Văn Nghĩa toan mở miệng trách cứ, chàng há miệng tiếp, từng tiếng ràng: “Hoàng huynh… mắt đệ mù rồi.”

      Trần Văn Nghĩa như nghe thấy lời đùa trắng trợn nhất đời, đứng bật dậy, giận dữ : “Hoàng đệ! Đừng bừa!” Trần Văn Dự giương đôi mắt tiêu cự về phía giọng kia: “Kỳ độc kia lấy nhiều thứ hơn đệ tưởng. Là nghiệp… là nghiệp của đệ!” Trần Văn Nghĩa nhìn đôi mắt ánh sáng của em trai, đáy lòng tan nát. Chàng há miệng hít vào mấy hơi gấp gáp, khóe mắt kiềm được nóng lên. Chàng vội quay lưng, đè giọng : “Hoàng đệ… Dự Dự… tại sao lúc nào trẫm cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng của đệ?”

      Trần Văn Nghĩa biết mình nên ở lại, thế nhưng đôi chân run rẩy lại tự động lê từng bước rời . Trong đầu chàng chợt ra nhiều ký ức rời rạc từ lúc tới bây giờ. Chàng nhớ khuôn mặt bé trai cười tươi sáng như mặt trời, luôn đằng đẵng theo chàng, bắt chước chàng, chàng nhớ biết bao nhiêu lần đứng thành cao dõi theo bóng lưng em trai dứt khoát hướng về chiến tuyến, chàng nhớ nụ cười gượng gạo những lần cậu thắng trận trở về, bị chàng tìm mọi cách trêu chọc. Đứa em trai ấy dường như lúc nào cũng hướng về chàng, mảy may để ý đến việc nó lẽ ra là chủ nhân chân chính của ngai vàng, lúc nào cũng muốn bảo vệ chàng. Trần Văn Nghĩa biết, bản thân mình đối với nó, ngoài thương còn có tin tưởng, biết ơn.

      Thế mà, giờ này chàng lại có cảm giác mất mát sâu đậm. Giống như vừa hay tin Trần Văn Dự chẳng bao giờ tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.

      Trần Văn Nghĩa chợt cảm thấy cả người mất trọng tâm, ngã chếch về phía trước. Lão Lạc bên cạnh ngay lập tức giơ tay đỡ lấy, miệng định hô lên. Thế nhưng chàng vươn tay cản ông lại, ra dấu im lặng. Trần Văn Nghĩa vịn tay thái giám, khó nhọc đứng dậy, lại chầm chậm bước về phía trước. Chàng cảm thấy mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần.

      Thôi thôi… cả cuộc đời Trần Văn Nghĩa chưa bao giờ cưỡng cầu bất kỳ ai. Nếu Trần Văn Dự muốn rời xa chàng, chàng đành chắp thêm cho nó đôi cánh, để em trai được bay tự do.

      Còn nữa, nếu có thể tìm lại cho em trai đôi mắt sáng tốt…

      Lời tác giả:
      Thực ra từ đầu truyện tới giờ Dư Ảnh toàn sống giả tạo, cho nên tác giả dám viết ra nội tâm của ấy (biết hết mưu rồi truyện còn gì hay nữa . Nhưng từ chương sau ấy lại lên sàn, có mưa nội tâm . Mọi người nhớ thanks và comment ủng hộ tác giả nha. Tác giả viết truyện mình đơn lắm đó ~~~~~

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 32: NGOẠI TRUYỆN - BUỔI SÁNG CỦA LẠC AN

      Buổi sáng tháng hai phương bắc, bầu trời còn chìm trong màu trắng đục. vài cung nhân mặc áo lông qua lại dưới bức tường đá đen vững chãi của hoàng cung Lạc Chinh, thỉnh thoảng còn chúm tay phả ra làn khói ấm nhạt. Tuy mặt trời bắt đầu ló dạng, bầu khí vẫn còn chưa rũ hết cái lạnh thấu xương vốn là đặc trưng của vùng cao nguyên này.

      con đường đá dốc còn ẩm ướt, hai bóng người cao thấp, mập gầy béo chầm chậm thả bước về phía ánh mặt trời. Người béo lùn sau mặc trang phục thái giám màu rêu, hai tay cung kính nâng chiếc hộp gỗ. Người trước mặc áo lông trắng, vóc dáng cao gầy, sống lưng rất thẳng, khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười hiền hòa.

      cung nữ trẻ tuổi biết vô tình hay hữu ý mà trượt ngã cái trước mặt người nọ, lập tức quỳ rạp xuống cầu xin. “Điện hạ...” Nàng nâng đôi mắt long lanh nhìn người thanh niên tựa tiên nhân trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nét đáng thương. Lạc An dịu dàng : “Đứng lên . Nền đá vừa trơn vừa cứng, sau này phải cẩn thận hơn.” Thiếu nữ dập đầu tạ ơn, mới thong thả bước tiếp, hề ngoái đầu lại. được đoạn, hơi nghiêng mặt, đè giọng với người sau: “Sau này tốt nhất dọn dẹp hết rác rưởi trước khi ta qua.” Thái giám mập mạp liền liên tục vâng dạ, chẳng mấy chốc hai người đến bãi đất trống rộng bằng phẳng, xung quanh còn có nhiều thân cây che phủ.

      Thái giám mập mạp mở hộp, lấy ra thanh kiếm gỗ dài ngắn. Người thanh niên cầm lấy, bắt đầu thực chuỗi động tác mạnh mẽ mà đẹp mắt. “Điện hạ, nửa năm qua ngài cao lên ít. Thân thể cường tráng lên nhiều.” Thái giám mập mạp vừa ngắm chủ nhân múa kiếm vừa cất lời khen ngợi.

      Lạc An ngừng động tác, giọng vui buồn: “Nếu nàng nhẫn tâm kia cũng thấy được tốt rồi.” Thái giám mập mạp nghe thế che miệng cười: “Nửa năm qua chẳng phải nàng ấy vẫn thư từ qua lại với điện hạ sao? Cũng đâu đến nỗi muốn cắt đứt quan hệ?” Khuôn mặt người kia hơi đen lại, giọng cũng trầm xuống: “Nàng ấy mà dám cắt đứt quan hệ, e rằng hai em họ gặp xui xẻo rồi.”

      Thái giám mập mạp thấy tâm trạng chùng xuống, cũng dám mở miệng trêu chọc thêm. gian xung quanh đột ngột rơi vào tĩnh lặng, khiến nhiệt độ dường như giảm thêm chút. Người thanh niên mặc áo lông trắng vẫn lặng lẽ luyện kiếm, nhưng tâm trí lại phiêu bạt tới vùng đất xa xăm.

      Có người từng với Lạc An rằng, nếu xem mỗi ký ức đẹp là cây hoa, mỗi ký ức buồn là viên sỏi, tâm trí của khu vườn của sỏi và hoa, càng ngày càng rộng lớn trù phú. cảm thấy suy nghĩ này rất vớ vẩn, ký ức là thứ vô hình, làm sao ví được với thứ hữu hình như hoa hay đá cuội chứ? Thế nhưng lại có chút thích cái suy nghĩ hay ho mà ngu ngốc này. Nếu nhớ là ai ra câu ấy, nhất định đem kẻ đó ra chơi đùa trận, nhất định rất sảng khoái. Đáng tiếc, nghĩ mãi cũng nhớ ra người đó là ai.

      Dù được mệnh danh thần đồng, thế nhưng thỉnh thoảng Lạc An lại chẳng thể nhớ nổi điều đơn giản nhất. Có đôi lúc nổi hứng đến góc vắng vẻ nào đó trong hoàng cung, rồi đứng sững lúc rất lâu vì thể nhớ được đường về. Sau đó cũng lại quên mất phải hỏi đường, hại bọn người hầu hạ phải tìm kiếm rất lâu, rất lâu. Việc như vậy xảy ra nhiều lần đến nỗi, danh tiếng “tứ hoàng tử đãng trí” trở thành biệt danh ngầm của . Kẻ hờ hững bảo vốn quan tâm việc bé, người ác miệng bảo là tên thần kinh.

      Dù sao Lạc An cũng là người hoàng thất, thân phận cao quý, nên việc trí nhớ của tứ hoàng tử được tốt chỉ được lén lút lưu truyền trong hoàng cung. Nếu hỏi người dân thường của Lạc Chinh, người ta chỉ biết tứ hoàng tử vừa thông minh vừa hiền đức, rất được lòng dân, được vua mến.

      Chỉ có Lạc An mới biết, hề bị thần kinh, cũng phải người hiền lành gì. Chẳng qua thỉnh thoảng chìm đắm quá sâu vào suy nghĩ, quên mất bản thân ở đâu, làm gì nên mới đứng thừ ra đó. Mà những lúc mưu tính sâu xa như vậy, tuyệt nhiên phải là để giúp người.

      Điều duy nhất khiến Lạc An hơi rầu rĩ về trí nhớ tốt lắm của bản thân đó là, tên của bọn cung nhân bên mình cũng nhớ được mấy người. Dù vậy, đời này cũng có số việc, số người khắc sâu vào tâm trí của .

      Ví như, vẻ mặt trước lúc chết của bọn cung nhân từng hãm hại mẫu phi của . Ví như, nụ cười của thái tử ca ca mất. Ví như, ánh mắt của Dư Ảnh.

      Lạc An mang máng nhớ lần đầu tiên gặp mặt, Dư Ảnh tương vừa kế tựu kế giả chết, theo trai về Lạc Chinh diện kiến . Lúc đó còn thấp hơn nàng nửa cái đầu, ngồi ghế cao, trịch thượng truyền lệnh. Đối với lúc đó, thân phận Dư Ảnh thấp hơn cả bọn nô tài xung quanh: nụ cười giả dối, vẻ mặt sợ hãi, sức khỏe tầm thường, mưu kế sâu.

      Trước đó Lạc An vẫn nghĩ, khiến Trần Văn Dự trở nên mềm yếu hẳn phải có điểm đặc biệt chi. Nàng lại còn tuổi, dự tính thu nhận nàng làm sát thủ dưới trướng , dùng nàng mưu sát những kẻ ngáng đường , thế nhưng càng quan sát, càng thấy thất vọng não nề.

      Nàng có tố chất luyện võ, dùng độc giỏi nhưng có lá gan giết người. Điều duy nhất khiến chưa lập tức bóp chết nàng đó là, ánh mắt nàng vừa thể niềm kính ngưỡng như thần linh, vừa tỏ vẻ sợ hãi như ác quỷ. Ánh mắt nàng nhìn , là ánh mắt dành cho con người bình đẳng, bình thường. Dĩ nhiên chưa bao giờ cho ai biết cảm nghĩ này. Ví dụ như tên tâm phúc mập mạp hay sau lưng mà biết, gã nhất định buộc tội nàng bất kính, ánh mắt trong sáng, vân vân, lại rất có thể nài nỉ xử phạt nàng.

      Nếu có món đồ tưởng đẹp nhưng vô dụng, dùng được, vứt xong, ngươi có tức tối ?

      Trong cơn buồn bực, Lạc An với Dư Ảnh: “Tại ngươi, ta có chút cảm giác thất bại ê chề. Kế hoạch hoàn hảo như thế, công sức bỏ ra nhiều như thế, lại chẳng thu được kết quả mong muốn. Chi bằng ta giết quách em ngươi cho xong?” Dư Ảnh nghe thế nhìn Lạc An đầy uất ức, mắt đảo vòng, cuối cùng : “Điện hạ, người chê tôi vô dụng, thế nhưng chẳng phải mỗi lần bị kẻ khác ức hiếp lại chạy đến than vãn với tôi ư?” Lạc An sững sốt. Suýt nữa quên mất, quả thực có chuyện mỗi lần vui lại tìm đến tâm với nàng.

      Lạc An lúc ấy vuốt cằm như ông cụ non, giọng vốn nặng nề cũng ít: “Ngươi làm ta mới để ý, người vừa kín miệng vừa có chút đầu óc vừa cùng tuổi với ta, trong hoàng cung này chỉ có mình ngươi! Ha ha!” Dư Ảnh : “Vậy ngài cứ xem ta như tri kỷ, phải nghĩ đến chuyện bắt ta giết người.” Lạc An lắc đầu: “ được! Mục đích ta đưa ngươi đến đây là huấn luyện ngươi giết người! Hơn nữa, lại phải là người khó giết nhất!” Nàng kia nhìn đầy nghi hoặc, cuối cùng ngập ngừng ra điều kiện: “Nếu khó giết như vậy, ngài phải bồi thường xứng đáng ta mới an tâm hoàn thành nhiệm vụ...”

      Lạc An nghe nàng điều phản phúc như thế trợn trừng mắt, trầm giọng lặp lại: “Bồi thường xứng đáng? Ngươi tưởng ngươi là ai?” nàng kia nhún nhún vai: “ trách tiểu nữ được, ai bảo đó là người tứ hoàng tử rất muốn giết, lại thể giết, chỉ có thể trông cậy vào Dư Ảnh này!”

      Lạc An nghiến răng nghiến lợi hồi, cuối cùng buồn bực : “Như vậy, ngươi biết ta muốn giết ai?” Nàng kia gật đầu, ánh mắt hơi thay đổi. Cuối cùng : “Chẳng qua, Dư Ảnh chắc có thể giết người đó. Thế nhưng khiến tàn phế, hoặc chìm vào hôn mê vĩnh viễn chẳng thành vấn đề.”

      Nàng xong ngẩn cười, khuôn mặt sa sút. Lạc An rảnh để ý bão tố trong lòng nàng, dứt khoát hỏi: “Điều kiện của ngươi là gì?” Tức nghe giọng nàng vui sướng mà chắc nịch: “Tự do! Cho cả hai em chúng tôi! ”

      Tự do? Tự do?

      Lạc An lạnh lùng : “Hoàn thành nhiệm vụ này, ta thả các người , phái người truy sát hay theo dõi.” nhớ thái độ sau đó của nàng, hình như nàng “Được”, hình như nàng mỉm cười, chẳng qua đối với đều quan trọng.

      Tuy nhiên, lúc Lạc An nghe nàng lặp lại điều kiện này chưa đầy hai năm sau đó, lòng biết thế nào là chua xót. Nàng hoàn thành nhiệm vụ như hứa, khiến Trần Văn Dự suốt đời ngủ say. Vừa rời khỏi trường xa, nàng nhẫn tâm với ràng nàng muốn tách khỏi , vĩnh viễn.

      Lạc An nghe thế mím chặt môi, cất giọng vui : “Cớ gì ta với Trần Văn Dự đều nắm quyền sát sinh trong tay, vậy mà nàng trước đây đối với dịu dàng cung kính, đối với ta lại vô lễ tùy hứng như vậy?” Dư Ảnh chua chát : “Trần Văn Dự? Điện hạ, người tới kẻ bị Dư Ảnh dùng lời ngọt ngào lừa gạt, đời đời thể ngóc đầu lên sao?”

      Lạc An nghe thế khuôn mặt sầm lại, lát sau ủ rũ thêm đôi ba câu nữa, rồi mới để mặc nàng rời . Người hầu mập mạp thấy vậy khẽ hỏi: “Điện hạ, để họ vậy sao? Có cần sai người theo dõi?” Lạc An phất tay, mệt mỏi : “Nàng ấy thoát được. Trở về Lạc Chinh thôi.” Kẻ kia thấy thế im bặt, lén quan sát nét mặt , trong mắt có ánh sáng của những kẻ kính ngưỡng thần linh.

      Mà kẻ đó, vốn là thái giám, lúc này cầm chiếc hộp trống rỗng, vẫn dung ánh mắt say mê ấy ngắm Lạc An múa kiếm trong ánh bình minh.

      Lạc An hoàn toàn phớt lờ gã, chuyên tâm tập luyện hơn canh giờ. Cuối cùng cũng có chút mệt mỏi, bèn thu kiếm lại : “Quay về thôi.” Về đến tẩm cung đặt lò sưởi ấm áp, cởi áo lông, ngồi xuống bàn viết rộng rãi. bàn là bìa thư mới được chuyển đến, nét chữ mềm mại, dễ nhìn.

      Lạc An mở thư ra. Trong đó chỉ có vài câu ngắn ngủi, cũng có dạt dào tình cảm, nhưng cũng khiến Lạc An cong miệng cười.

      “Điện hạ, cuộc sống của trai ở nơi đây ổn định, cảm ơn ngài thầm giúp đỡ. Vài ngày nữa ta về phía nam, bắt đầu chu du thiên hạ. Ý ta quyết, hi vọng ngài đừng trách ta bốc đồng, cũng đừng bảo ta trở về Lạc Chinh.”

      Lạc An cầm tờ giấy trắng, viết lên:

      “Nàng được bay nhảy sung sướng như thế, còn ta bị nhốt trong bốn bức tường sắp điên rồi. Là ai từng muốn làm tri kỷ của bổn hoàng tử, bây giờ muốn rũ bỏ trách nhiệm sao?”

      Lạc An viết xong hai câu, nghĩ nghĩ chút rồi viết thêm hai chữ “Bảo trọng” ở phía dưới. Lúc này mới gác bút, khuôn mặt thỏa mãn. Thái giám mập mạp nhìn khuôn mặt chủ nhân biến đổi chưa hề có tự nhủ “tình cảm của họ rất tốt”.

      Lạc An như đọc được suy nghĩ của thái giám mập mạp, liếc gã cái rồi đứng dậy, bước về hướng cửa sổ. hưởng thụ cảm giác toàn cơ thể tắm trong ánh bình minh yếu ớt, giọng cất ra cũng nhàng: “Chẳng qua, chỉ muốn níu kéo cảm giác có người bầu bạn.” xong câu này, tự thấy phật ý, lẩm bẩm hồi khiến thái giám mập mạp hơi băn khoăn. ràng gã cũng là người tài giỏi, nhanh nhẹn, thông minh, nhưng đứng trước vị chủ nhân trẻ tuổi tuấn tú lại hành động tùy hứng, vui buồn lẫn lộn này, gã trở thành tên ngớ ngẩn.

      Sắc mặc kẻ đứng hưởng thụ bên cửa sổ chợt trở nên nghiêm nghị, ra điều suy ngẫm. lát sau lại mở miệng , khuôn mặt hết sức tà ác: “Nàng có thể làm việc nàng muốn, ta thể sao? Cũng lâu rồi cũng chơi trò đấu trí với nhị hoàng huynh rồi.” Trò chơi này Lạc An chơi hoài chán, mới đầu biết kẻ kia bày mưu hãm hại thái tử, bắt đầu nổi lên hứng thú, dần dần thành nghiện, cứ buồn chán lại nghĩ ra độc chiêu, càng lúc càng cao tay. Thái giám mập mạp lúc này mới thầm nhớ lại mấy lần nhị hoàng tử bị thua thê thảm, rất nhân đạo mà cầu phúc cho đối thủ của chủ nhân minh. Tranh đấu cung đình đối với Lạc An, cũng chỉ là chuyện nhãi nhép.

      Bởi vì, chí hướng của cũng gói gọn trong mảnh đất lạnh giá này. Tình cảm của , cũng chẳng dành riêng cho bất cứ ai.

      Thái giám mập mạp chợt nhớ lúc Lạc An để Dư Ảnh cùng Ngọc Vinh ra , từng : “Ta để nàng khắp chân trời góc biển, việc nàng thích làm ta cũng quản mảy may. Thế nhưng mỗi tháng nàng phải gửi cho ta ít nhất lá thư, nếu lỡ hẹn đừng trách.”

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 33: CHỐN LẠ, NGƯỜI CŨ, CHUYỆN XƯA

      Ánh chiều càng ngày càng suy yếu, vầng dương đỏ rực cũng lui về tít tắp phía chân trời. Ánh sáng nhạt chiếu nghiêng nghiêng đất, để lại cái bóng dài của tòa tháp sáu tầng. Tòa tháp này xây biệt lập ngọn đồi , kích cỡ quá lớn, lại hướng về trấn bên dưới. Phía trước tháp là cái sân rộng, ngoài ra còn có hai gian nhà rộng rãi dùng làm nơi ở của khách và người làm. Trước mảnh sân là cái cổng vòm sơn đỏ, bậc thang có người áo xanh ngồi bất động.

      Đôi mắt người đó đăm đăm nhìn về phía trước, con ngươi hề động đậy, hai tay đan vào nhau đặt đùi. Bóng lưng rất rộng, nhưng ràng là người mù.

      Người đó ngồi ở đó biết từ lúc nào, xung quanh cũng chẳng có ai hỏi han. Mặt trời sắp lặn, có mấy người tiều phu ngang qua chân đồi đường về nhà. giọng hát tha thiết cất lên từ phía xa xa:

      Tình hẹn chớ đành hoài nhớ
      Mảnh lòng son sao đặng bơ vơ
      Dặm xa ai vẫn đợi chờ
      Quay lưng người , thẫn thờ làm chi…

      Người mù nghe thấy, đôi mày nhíu lại rất chặt. Sau đó uể oải : “Xuống dưới bảo sau này đừng hát nữa.” Khó nghe chết được.

      người cao lớn, trang phục đen gọn gàng biết bước từ đâu ra, cung kính cúi người “dạ” tiếng, rồi nhanh nhẹn bước xuống phía dưới. Bóng người áo đen vừa khuất, người mù liền hô lên: “Là ai lén lút phía bên kia?”

      mảnh khảnh ngập ngừng chui ra khỏi bụi cây rậm rạp, bước chậm về phía cổng vòm màu đỏ với vẻ rụt rè. dừng khoảng xa trước mặt người mù áo xanh, mấy lần mở miệng định nhưng rồi lại thôi. Người mù nhìn thấy khuôn mặt nàng, nhưng tiếng bước chân nghe rất . Khóe miệng lặng lẽ cong lên.

      Đợi mãi thấy gì, người mù trầm giọng hỏi: “Nàng, đến đây làm gì?” Người kia tiếp tục im lặng, người mù bèn lên tiếng: “Dư Ảnh?”

      nghe chàng hỏi mình thoáng sửng sốt: “Sao… sao chàng biết đó là em?” Lần này đến lượt người mù đáp. cũng vội, chỉ im lặng đứng đó ngó chàng.

      lúc sau, Minh Thành lững thững trở lại, thấy trước mặt chủ nhân mình có người con ăn mặc giản dị. Sau khi nhìn ra người đó là ai, tâm trạng gã lập tức trở nên cực kỳ tốt, vô thức rút dao giấu trong cánh tay ra. Trần Văn Dự nghe thấy tiếng kim loại rất khẽ, liền ra lệnh: “ được động tới nàng ấy!” xong lại tức ngậm miệng lại, khuôn mặt biểu cảm, cứ như những lời kia chưa từng được ra.

      Đến khi ánh chiều cuối cùng cũng tắt hẳn, Trần Văn Dự mới khẽ vươn vai cái, chầm chậm bước vào trong. Dư Ảnh ngập ngừng chút, cũng theo vào. Trần Văn Dự xem như biết tới tồn tại của nàng, bước băng băng qua sân rộng, về phía tòa tháp. Tầng thứ nhất được dùng làm phòng tiếp khách, trong đó đặt mấy bộ bàn ghế tao nhã. Trần Văn Dự thẳng tới cầu thang, mò mẫm tay vịn bước lên. Dư Ảnh vừa theo đuôi chàng vừa cau mày lẩm bẩm: “Chàng nhìn thấy, lại thích ở chỗ nhiều tầng như vậy, sợ bị ngã cầu thang sao?”

      Người phía trước lại phớt lờ nàng, từng bước từng bước lên . ra ở đầu cầu thang có cái chốt gỗ, Trần Văn Dự xoay cái, mở ra cánh cửa dẫn vào tầng hai. Dư Ảnh lúc này mới gật gù: “Rất thông minh. Như vậy chàng cũng sợ giữa chừng bị ngã xuống cầu thang nữa!” Tầng hai là phòng sinh hoạt, có chiếc bàn ăn và vài vật dụng giải trí. Tầng ba dường như là phòng làm việc, trong đó đặt cái bàn dài cùng cái bàn viết giản dị. Dư Ảnh chưa kịp nhìn kỹ Trần Văn Dự mò mẫm lên tầng bốn. Ở góc phòng là cái bồn tắm bốc khói.

      Thấy người trước mắt bắt đầy sột soạt cởi quần áo, Dư Ảnh đỏ mặt : “Chàng… chàng… sao tắm mà báo trước?” Nàng vội vã quay lưng chạy xuống lầu dưới, tâm trạng ngổn ngang. Nàng bước lại phía chiếc bàn lớn, trông thấy vài món đồ gỗ bằng nắm tay, được đục đẽo ra hình thù chi.

      Dư Ảnh hiểu sao mình lại bước vào đây. Nàng ràng chỉ muốn đến nhìn Trần Văn Dự chút, thế nhưng ngờ bị chàng phát . Sau đó đầu óc Dư Ảnh như bị tê liệt, đến lúc nhận ra nàng theo người ta vào phòng tắm mất rồi. Bây giờ nếu nàng trở ra, có bị Ám Đội của chàng mưu sát ?

      Dư Ảnh rón rén trở lại tầng bốn, thấy Trần Văn Dự ngồi thừ trong bồn tắm nhúc nhích. Chợt chàng cất giọng hỏi: “Nàng sợ chết sao?” Dư Ảnh biết nên vui vì chàng cuối cùng cũng chịu chuyện với mình, hay nên buồn vì ngụ ý trong đó, khẽ đáp: “Chàng giết em sao?” Trần Văn Dự chậm rãi : “Nàng ngay từ lúc gặp ta giả vờ đáng thương, mở miệng dối biết bao nhiêu lần. Nàng còn ra tay hãm hại vương gia đương triều là ta bị mù đôi mắt, khiến ta phải trốn chui chốn nhủi tại nơi hẻo lánh này. Ta có thể giết nàng hay ?” Giọng chàng lành lạnh, tình cảm, thế nhưng lại có sức đe dọa hơn lời mắng chửi, trách cứ rất nhiều.

      Dư Ảnh chỉ cảm thấy xót xa. Sao nàng có thể nhớ cái đêm đầy máu và ánh lửa ở Long Hà, lúc nàng vứt bỏ hết tôn nghiêm của mình mà quỳ gối trước chân kẻ thù hòng cứu mạng người thân? Theo chân Trần Văn Dự về Vân Triều, trái tim nàng đầy nỗi đơn và nhục nhã, từng giây từng phút chỉ mong ngóng tự do. Thế nhưng nàng che giấu rất tốt, phần vì có hận ý, phần vì Trần Văn Dự chưa từng đối xử tệ với nàng. Nàng biết, nếu lưu lại, giữa nàng và người kia rất có thể phát sinh tình cảm trai . Thế nhưng nàng muốn, nàng vẫn nhớ kẻ phóng hỏa Long Hà là ai! Dư Ảnh từng nghĩ, nếu có cơ hội thầm rời , phải tổn hại đến bất cứ người nào. Thế nhân ông trời đùa bỡn, nàng bị Tuyết Chinh khống chế, trở thành tay sai của Lạc An. Hai năm sau quay trở lại, nàng từng bước từng bước vượt qua tầng tầng lớp lớp phòng thủ của Trần Văn Dự, từng bước từng bước đưa chàng vào bóng tối.

      Trong thư, Lạc An từng qua tình cảnh giờ của Trần Văn Dự tốt. Nàng nhiều lần tự hỏi, chàng vẫn đường hoàng là vương gia có công lớn, bị hoàng đế Vân Triều ngược đãi, vậy khi chàng lại chạy đến miền quê hẻo lánh khổ cực làm gì? Thế nhưng câu hỏi của nàng mãi vẫn có hồi đáp. Đừng quên, Dư Ảnh chính là ngọn nguồn của hoàn cảnh ấy. Nàng nhiều đêm thao thức, trải qua nhiều tháng trời trăn trở, cuối cùng vượt ngàn dặm tìm đến nơi đây, chỉ mong tận mắt nhìn thấy chàng.

      Giống như chim nhạn tự biết tìm đường về phương nam, Dư Ảnh đường chu du thiên hạ, chu du tới cổng nhà mới xây lâu của Trần Văn Dự.

      Nhìn thấy chàng rồi, Dư Ảnh mới thấm thía tội lỗi bản thân gây ra. con người từng chói lọi như ánh bình minh, bị thủ đoạn của nàng tàn phá dữ dội. Dư Ảnh nhớ lại con người Trần Văn Dự trước khi gặp nàng: vẻ ngoài tuấn tú, giọng hào hùng, ánh mắt sáng quắc, nụ cười tự tin. Chàng của bây giờ tiều tụy nhiều, giọng mang nét buồn thương, đôi mắt còn ánh sáng, cũng mỉm cười. Lòng nàng càng lúc càng nặng trĩu.

      Vì vậy nàng : “Em đến đây rồi, tại nằm trong tay chàng. Muốn chém, muốn giết, tùy chàng quyết định.” Trần Văn Dự lạnh lùng : “Chớ như vậy, nàng nghĩ mình có thể toàn mạng thoát ra khỏi nơi đây được sao?”

      Im lặng. lúc sau Trần Văn Dự chợt : “Qua đây.” Dư Ảnh nhúc nhích. Chàng lặp lại lại, vẻ kiên nhẫn: “Qua đây.” Dư Ảnh vừa nghi hoặc vừa xấu hổ bước qua, chàng giọng : “Lấy bộ quần áo trong tủ, giúp ta mặc vào.”
      Dư Ảnh cười khổ, chân tự giác bước về hướng chiếc tủ gỗ đặt dựa vào tường. Những thứ chàng nợ nàng, nàng bắt chàng phải trả hết. Thế nhưng tại, nàng lại có cảm giác sâu sắc bản thân mới là người mắc nợ. Mà chàng dường như cũng nghĩ vậy, thế nên mới xem hầu hạ cùng phục tùng của nàng là nghiễm nhiên.

      Dư Ảnh nhắm tịt mắt, vừa lấy khăn bông lau cho Trần Văn Dự vừa ngập ngừng : “Chàng nghi ngờ em là gián điệp, đến đây để hại chàng sao?” Trần Văn Dự cười khẽ: “Ta bây giờ quyền thế, tiền trong nhà cũng nhiều, nàng giết ta được cái gì?” Dư Ảnh bĩu môi: “Ví dụ như có kẻ thù của chàng thuê em đến giết chàng rửa hận.” Trần Văn Dự nhàn nhạt : “Nàng thiếu tiền đến thế sao?”
      Dư Ảnh sờ sờ mũi, mặt dần dần đỏ như trái gấc, hai tay vụn về giúp chàng mặc quần áo vào. Da chàng sẫm màu, cơ bắp rắn chắc, người còn có vài vết sẹo lớn . Đây là lần đầu tiên Dư Ảnh nhìn thấy cơ thể người khác giới, trái tim đập dồn dập như sắp rơi khỏi lồng ngực.

      Trần Văn Dự nhìn thấy sắc mặt Dư Ảnh, nhưng lại nghe thấy trái tim nàng. Tim nàng đập nhanh như vậy, có phải rất hoảng loạn ? Nàng biết rằng, mấy ám vệ của chàng nấp ngay gần đó. Chỉ cần nàng có chút hành động bất thường, bọn họ lập tức khiến nàng sống được, chết xong. Thế nhưng dường như lần đến này, Dư Ảnh hề có chuẩn bị trước, cứ ngốc ngốc nghếch nghếch bước vào trong hang hùm của chàng.

      Trần Văn Dự mỉm cười chua chát. Vào thời khắc đẹp đẽ nhất, lúc chàng còn nắm giữ rất nhiều thứ trong tay, Dư Ảnh lúc nào cũng đề phòng chàng, giả dối với chàng, thậm chí còn tìm cách hãm hại chàng. tại chàng tự tay cho tất cả, nàng lại thành thành quay về bên chàng. này, rốt cục là thông minh hay ngốc nghếch? Trong lòng nàng, chàng là kẻ địch hay người thương?

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 34: VẠN VẬT ĐỀU CÓ LÚC ĐỔI THAY

      Trần Văn Dự mò mẫm xuống cầu thang, Dư Ảnh sợ chàng té, bám sát sau lưng chàng. biết từ lúc nào, chiếc bàn ăn tầng hai được bày biện mấy món ăn nóng hổi. Dư Ảnh thấy có món há cảo mà mình thích, liên xun xoe chạy lại kéo ghế cho chàng.

      Trần Văn Dự ăn được chút, lại nghiêng đầu hỏi: “Định nhịn đói sao?” Dư Ảnh lúc này mới cười bẽn lẽn, kéo chiếc ghế khác ngồi xuống. Trần Văn Dự hỏi: “Những năm qua, nàng làm gì?” Giọng mang theo chút cảm tình nào. Dư Ảnh nhàng đáp: “Mấy tháng trước, em bắt đầu chu du thiên hạ. Cũng đến vài nơi hay ho.” Trần Văn Dự : “Ta hỏi là mấy năm trước, phải mấy tháng.” Thấy nàng ngần ngừ đáp, chàng lại lạnh lùng buông câu: “Nàng tin tưởng ta, còn quay về làm gì?”

      A, chàng nàng “quay về làm gì”, là “quay về”, chứ phải “đến”…

      Dư Ảnh chậm rãi : “Chuyện qua…” Trần Văn Dự ngắt lời nàng: “Sao có thể rơi xuống vách núi mà chết?” “Có người mai phục ở lưng chừng núi, giúp em trốn thoát.” Trần Văn Dự thêm gì nữa, tập trung ăn cơm.

      Ăn xong, Trần Văn Dự lại mò mẫm lên cầu thang. Dư Ảnh vội buông đũa, theo chàng. ngang qua tầng bốn, nàng để ý đống quần áo dơ được cất , phần sàn ướt sũng cũng được lau dọn sạch . Trần Văn Dự lại tiếp tục lên, Dư Ảnh trông thấy thấy phòng ngủ ở tầng năm, nhưng chàng chưa dừng lại.

      Tầng sáu trống trải, ở giữa có chiếc bàn thấp cùng hai chiếc đệm đặt ngay ngắn mặt đất. Bốn hướng đều là cửa sổ lớn đóng chặt, ở bốn góc tường đặt đèn thủy tinh, ánh sáng tỏa ra lung linh hơn so với nến hoặc đèn dầu thông thường. Trần Văn Dự ngồi lên chiếc nệm, chỉ chiếc tủ thấp trong góc phòng, ra lệnh: “Đến đó lấy dụng cụ pha trà, mở hết cửa sổ.” Dư Ảnh ngoan ngoãn làm theo, đến ngồi phía đối diện Trần Văn Dư pha trà. Chẳng mấy chốc từng đợt gió mát lạnh ùa vào phòng, trong khí thoang thoảng mùi trà hoa cúc thơm dịu. Trần Văn Dự nhấp ngụm, chân mày hơi giãn ra.

      Dư Ảnh trong lúc rãnh rỗi nhìn lên trần nhà, tức sửng sốt.

      đầu nàng, có xà nhà, cũng có mái vòm bằng ngói hay gỗ, chỉ có bầu trời đêm đầy ánh sao lấp lánh. Dư Ảnh kiềm được, hít sâu hơi. Trần Văn Dự chợt cất tiếng : “Để ta đoán, nàng hẳn là ngước nhìn lên ?” Dư Ảnh ngập ngừng hỏi: “Mái nhà… là bằng thủy tinh?” Trần Văn Dự nghe giọng nàng đầy sung sướng, ngưỡng mộ, buộc miệng hỏi: “Thích ?” Dư Ảnh gật gật đầu, lại : “Rất thích!” Người đối diện gật đầu, khẽ : “Ở chỗ này ban đêm yên tĩnh lại mát mẻ, có thể ngắm sao trời. Ban ngày còn có thể nhìn ngắm phong cảnh phía dưới. Thế nhưng, ta nhìn thấy được.” Chàng nhấp ngụm trà. “Dư Ảnh, trước kia mục đích sống của ta là lãnh thổ càng ngày càng được mở rộng, con dân Vân Triều càng ngày càng ấm no. Thế nhưng bây giờ, ta chỉ cần nơi yên tĩnh, có người bầu bạn, có thức ăn ngon để ăn.”

      Dư Ảnh : “Chàng thay đổi nhiều rồi.” Trần Văn Dự lập tức đáp lại: “Mọi vật đều có lúc đổi thay!” Dư Ảnh thấy tách trà của chàng thấy đáy, vội rót đầy cho chàng. Trần Văn Dự chậm rãi hỏi: “Dư Ảnh, nàng có còn hận ta ?” Nàng thoạt đầu sửng sốt, sau đó nở nụ cười chua xót: “Vốn dĩ em có cớ hận chàng. Trước đây chàng đối với em tệ, lẽ ra em mới phải là người hỏi câu này.” Giọng người đối diện nhanh chậm: “Nếu ta hận nàng, bây giờ nàng còn sống sót sao?” Dư Ảnh chợt thấy khóe mắt cay cay, nén lại vị đắng trong cổ họng hỏi: “Sao chàng lại hận em? Em làm chàng mất quyền lực, còn khiến chàng đui mù. Sao chàng… hận?” Im lặng lúc, người mù giơ tay về phía trước, vụng về chạm vào gương mặt Dư Ảnh hỏi: “Nàng khóc sao?” Dư Ảnh nước mắt đầm đìa, gần như thét lên: “Em hỏi chàng mà! Tại sao… tại sao chàng hận em?” Động tác của Trần Văn Dự sững lại, chàng nghiêm nghị : “Nàng lấy của ta phù hoa, lại đúng lúc ta còn màng tới nữa.”

      Dư Ảnh cảm thấy tâm trí người này càng ngày càng khó dò. Nàng dở khóc dở cười : “Chàng chứ? Chàng hận em? Vậy là nếu bây giờ em rời , chàng cũng hại em, đúng ?” Nàng xong, người đối diện liền nhíu mày: “Nàng, tại sao lại muốn rời ?”

      Tại sao lại muốn rời ?

      trở về bên ta, bây giờ tại sao lại muốn rời ?

      Câu này ngừng điên cuồng chạy nhảy trong đầu nàng, khiến lòng Dư Ảnh càng ngày càng mềm nhũn. Nếu phải vì ngượng ngùng, nàng muốn ôm chầm lấy Trần Văn Dự mà khóc toáng lên.

      Chợt Dư Ảnh nhớ ra chuyện, liền chất vấn: “Chàng hận, giận, cớ gì từ nãy tới giờ lại lạnh lùng với em như vậy?” Lớp băng mỏng mặt Trần Văn Dự cuối cùng cũng tan vỡ. Chàng cười khẽ: “Nếu nàng từng hại người, khi gặp lại người đó lại niềm nở với nàng, có sợ ?” Lúc này Dư Ảnh mới vỡ lẽ, lòng nhõm rất nhiều. Nàng còn giữ được ý tứ mà thở ra mấy hơi dài khoan khoái. Chẳng qua Trần Văn Dự cho nàng biết, ra từ lúc nàng ra , khuôn mặt của chàng luôn chỉ có biểu cảm như vậy.

      loại tình cảm, khi người đó ở bên cạnh bạn, bạn chưa từng cảm thấy trái tim mình . Chỉ khi người đó còn nữa, bạn mới thấy mình như mất phần cơ thể của mình. Cũng có loại tình cảm, khi ở bên người đó, bạn chỉ muốn nhanh chóng bỏ trốn xa, xa. Nhưng đến khi chạy thoát, càng ngày càng muốn quay trở về.

      Hai người từng lừa dối bản thân quá lâu, từng tự nhủ sống cuộc sống độc này vẫn ổn. Thế nhưng ngẫu nhiên gặp lại sau bao ngày tháng xa cách, họ mới vui mừng nhận ra khoảng trống vô hình trong trái tim được lấp đầy.

      Trần Văn Dự chợt cất giọng than vãn: “Nàng ác độc. Ta bị mù, đứng khó khăn, nhìn ngắm được phong cảnh, ngay cả viết chữ cũng ra hồn.” Dư Ảnh nắm lấy bàn tay chàng, run run : “Em xin lỗi chàng. Em xin lỗi…” Trần Văn Dự hỏi: “Có kẻ sai khiến nàng, có phải ?” Dư Ảnh mím môi . Trần Văn Dự thở dài: “Ta dùng khổ nhục kế rồi, thế mà vẫn moi tin tức được từ nàng.” Thấy bàn tay nàng đột ngột cứng lại, chàng bật cười : “Ta đùa đó!”

      Chàng lại hỏi: “Hai năm qua, có ai theo đuổi nàng ?” Dư Ảnh : “ có.” “Nàng cũng theo đuổi ai sao?” “ có.” “Vậy mỗi ngày nàng làm gì?” “Học hỏi thêm những thứ bản thân biết.” “Cuộc sống như vậy chán sao?” “Có lúc chán, có lúc lại …”

      Hai người ngồi tâm tinh linh tinh lúc. Trần Văn Dự chợt : “Ta buồn ngủ rồi. Nàng dìu xa xuống lầu dưới .” Dư Ảnh hỏi: “Chẳng phải tự chàng có thể sao?” Người kia vô tội : “Chẳng lẽ nàng trơ mắt nhìn ta mò mẫm tìm đường mãi như vậy?”

      Dư Ảnh đành xấu hổ đứng dậy, kéo chàng theo.

      Gần cửa sổ là chiếc giường lớn. Đồ trang trí đều có màu trang nhã, giản dị hơn căn phòng ở hoàng cung biết bao nhiều lần. Dư Ảnh kéo tay Trần Văn Dự tới bên giường. Chàng hỏi: “Thích ?” Dư Ảnh đáp, nhìn ngó xung quanh hỏi: “Em ngủ ở đâu đây?”

      Trần Văn Dự nhướn mày : “Trước đây chẳng phải vẫn ngủ chung sao?”

      Dư Ảnh đỏ mặt. Trần Văn Dự nắm chặt tay nàng buông, cười tà ác: “Chẳng phải nàng còn tưởng tượng ra cảnh chúng ta thành thân, ân ái cả đời sao? Bây giờ lại còn ngượng ngùng cái gì?”

      Dư Ảnh: “…”

      Dưới gian phòng cực rộng của mười em ám vệ.

      Ám vệ A: “Giờ này phải tới phiên trực của cậu sao? Sao lại về đây?” Ám vệ B: “Cảnh vợ chồng người ta ân ái, ở đó làm gì?” Ám vệ A: “Vậy còn Minh Thành đâu?” “Cậu ấy sợ chủ nhân có chuyện, nhất quyết trấn thủ nóc nhà.” Cả đội: “!!!”

      Ám vệ C chợt : “Này các cậu biết , hôm trước tớ còn nghe thấy chủ nhân ngâm thơ đấy.” Vừa vừa rút ra tờ giấy nhàu nát. Cả đội ồ lên, tranh nhau giành vị trí tốt nhất để xem. Chữ viết tờ giấy nguệch ngoạc khó đọc vô cùng. Có kẻ đọc to: “Dẫu biết vật đổi sao dời. Dẫu biết người bội bạc. Tình vẫn còn đây.”

      khí cảm động bao trùm. Ám vệ B chợt chấm chấm nước mắt khẽ : “ ra chủ nhân si tình đến vậy! Từ lúc phu nhân trở về tới giờ chưa đầy hai canh giờ, thế mà ngài cười toét miệng rồi đấy! Chẳng phải lúc trước, trông ngài rất đơn lạnh lẽo hay sao? Còn nữa, chủ nhân đáng thương, sau khi bị mù, chữ viết cũng xấu đến chịu nổi…” Ám vệ C đen mặt: “Là chữ của tớ!”

      Ám vệ A chợt hô lên: “A, chuyện vui như thế, nhất định phải viết thư gửi cho các em trong cung cùng biết!” Cả đám nhao nhao góp chuyện, khuôn mặt lạnh lùng hằng ngày cũng trở nên hết sức vui vẻ, hiền hòa.

      Đêm nay, chủ tớ họ đều có giấc ngủ ngon.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :