1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Để ta đi vào giấc mơ của nàng - Dư Ảnh Mộng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 25: DƯ ẢNH TRỞ LẠI

      Minh Thành chỉ nhớ mình liều mạng nhảy theo người con áo trắng ngã xuống vực, định bụng dùng khinh công cứu nàng. Thế nhưng hiểu sao lúc vừa chạm vào ấy, đầu óc gã chợt tối om.

      Sau đó là bóng đêm dày đặc.

      Dường như có ai đó gọi tên Minh Thành, đánh thức gã từ trong bóng tối. Minh Thành chợt nhận ra đầu mình vừa nặng nề vừa đau như búa bổ. Gã chầm chậm mở mắt, bắt gặp đôi mắt sáng trong ngờ vực nhìn mình. Gã chớp mắt vài lần, nhận ra đây chính là người con mình liều mạng cứu nhưng bất thành. Có điều, nàng lớn hơn trước nhiều, khuôn mặt tô lem luốc, còn quần áo xuềnh xoàng như con nhà nghèo.

      thấy gã cứ nhìn mình chằm chằm thở phì cái, bật cười: “Ca ca, nhìn gì vậy? Ca lại ngủ mơ sao?”

      Nàng lại còn gọi gã là ca ca? Rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy?

      Minh Thành khó nhọc mở miệng, cất giọng khàn khàn: “Dư Ảnh nương?” Gã vừa hỏi vừa chống tay ngồi dậy. Lúc này quay lưng về phía gã, loay hoay xào xào nấu nấu thứ gì ở phía bên kia phòng. Nàng bâng quơ hỏi như để ý: “Dư… Dư gì? Ca ca lại mơ?”

      Trong giây sau đó, quả Minh Thành có nghiêm túc xem xét việc vừa qua có phải là giấc mơ . Gã từ thời niên thiếu gia nhập Ám Đội của Vân Triều, tham gia vào biết bao nhiêu nhiệm vụ lớn . Trong những cuộc viễn chinh của Hắc Vương Gia, Ám Đội chia thành hai lực lượng trong sáng và ngoài tối, theo sát từng bước chân của chủ nhân. Gã còn nhớ trong cuộc chiến với Long Hà, bản thân từng nắm chức Đội trưởng vệ binh, là trong những kẻ tiên phong công đánh chiếm hoàng cung. Chính gã là người phát ra nàng công chúa tên Dư Ảnh trầm lặng dưới chân tường, cũng chính gã bế nàng vào chính điện, chứng kiến nàng theo chủ nhân về Vân Triều.

      Minh Thành giơ tay sờ khuôn mặt nhẵn nhụi của mình, thầm nhủ nàng có lẽ cũng chẳng còn nhớ gã lính râu ria xồm xoàng ngày ấy. Chuyện qua như giấc mơ xa xôi, thế nhưng từng chi tiết đều in ràng vào tâm trí.

      Nếu gã có nằm mộng, chắc chắn giấc mộng phải là việc kia.
      thế, bây giờ gã nằm mơ sao? Hay gã chết?

      Minh Thành thấy kia hề tỏ vẻ bận tâm tới mình, liền húng hắng giọng hỏi lại lần nữa: “ nương… phải là Dư Ảnh sao?” Vị “em ” bên kia phòng chỉ lơ đễnh đáp: “Muội là em huynh đây, huynh Dư Ảnh là ai nữa vậy?” Minh Thành ngờ vực hỏi tiếp: “Chúng ta… là em? Là em ruột sao?” Đến lúc này chợt quay phắt lại, khuôn mặt đượm nét lo âu. Nàng bước nhanh đến sờ trán Minh Thành cái, rồi xoay người ra cửa, quên bỏ lại câu : “Đồ ăn muội nấu xong, huynh cứ dùng trước. Tâm trí ca ổn. Muội đến gọi thầy thuốc Lưu cho ca ngay.”

      Vừa , bóng người như gió táp biến khỏi căn phòng.

      Chỉ lúc sau, có tiếng bước chân gấp gáp phủ đến. ông lão mập mạp ló đầu vào phòng, mỉm cười hề hề với Minh Thành rồi mới bước vào. Minh Thành hỏi: “Lão là thầy thuốc Lưu? Em ta đâu?” Lão vừa xuề xòa cười vừa : “Này chàng trai trẻ, lại đau đầu nữa sao? Em cậu chạy qua báo cho ta biết cậu bị ốm, nhờ ta qua chăm cho cậu mấy ngày. Con bé cũng vừa mới lên trấn bán thuốc rồi.” Minh Thành nghe Dư Ảnh vừa rời tinh thần chấn động, bèn trước hết túm chặt lấy ông lão hỏi đầu đuôi câu chuyện. Tại sao gã lại ở đây? Tại sao gã lại có thêm em ? Tại sao nàng biết bản thân là ai?

      “Thầy thuốc Lưu” nghe người kia hỏi tràng câu hỏi dài, chẳng những tỏ vẻ bối rối hay sợ hãi, mà còn vuốt vuốt chòm râu trắng ra bề thấu hiểu. Cuối cùng lão : “Chẳng giấu gì cậu, hai em các người hai năm trước rơi xuống sông, được thuyền chài ngang qua cứu giúp. Vì đầu hai người đều đập vào đá bị thương nặng, ai nhớ chuyện quá khứ nên đành ở lại ngôi làng này. Công việc thường ngày của cậu là hái thuốc, còn em cậu làm thuốc, đem bán. Hai người xem nhau như em ruột, hai năm qua sống cũng rất hòa thuận... Xét tình hình tại, ký ức của cậu hồi phục phần nào chăng?” Lời vị thầy thuốc rơi vào tai Minh Thành như sấm đánh ngang trời. Hai năm là khoảng thời gian dài cỡ nào, vậy mà người mà gã có sứ mệnh bảo vệ lại bị bó chân với gã ở đây ngần hai năm? Chủ nhân cùng Ám Đội có biết họ ở đây ? Nếu họ nghĩ gã và nương chết, có phải gã trở thành Ám Vệ vô dụng nhất vì làm hỏng bét nhiệm vụ?

      Đầu Minh Thành vốn đau đớn, càng bị dòng suy nghĩ ồ ạt khiến cho điên cuồng. Gã hít hơi dài, đè giọng : “Trước hết cầu người kê cho ta thang thuốc trị nhức đầu. Kế đó, xin hãy chỉ đường cho ta tới thị trấn.”
      ***

      Minh Thành rời lâu, “thầy thuốc Lưu” quay người hành lễ với thiếu niên ăn mặc sang trọng chầm chậm bước tới. “Điện hạ”, thầy thuốc Lưu cung kính , “mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng”. Người đối diện nghe thế chỉ nghiêm trang gật đầu, gì thêm. Đây là thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi, vóc người cao gầy, đôi mắt sáng rực cùng đôi mày kiếm xếch lên khiến khuôn mặt dù non nớt nhưng toát ra thông tuệ. tai trái cậu còn lủng lẳng chiếc khuyên vàng nạm ngọc trai, dấu hiệu của hoàng thất Lạc Chinh.

      Thiếu niên nhìn trời đất trống trải, trầm ngâm chút rồi chợt cất giọng ồm ồm : “Truyền lệnh tới Ngọc Vinh, khi xong việc khuyên nàng ấy về Lạc Chinh. Thế giới rộng lớn này há để cho bé vẫy vùng sao?” Kẻ vừa nãy đóng vai “thầy thuốc Lưu” ngoan ngoãn “dạ” tiếng, trong đầu thầm than mệnh lệnh của chủ nhân mình lại đầu chẳng đuôi như mọi ngày.
      ***

      Trần Văn Dự mệt mỏi thả tờ tấu chương xuống chồng giấy trước mặt, chút cảm xúc hỏi: “ điều tra kỹ chưa? Tin tức nếu chưa chắc chắn chớ để bổn vương bận lòng.” Vị ám vệ dưới lốt thái giám thân cận vội hơi khom người, quả quyết: “Chủ nhân, chắc chắn là . Minh Thành gia nhập Ám Đội phải ngày ngày hai. Chúng thuộc hạ đều dò xét kỹ, thể là kẻ giả mạo.” Trần Văn Dự vừa đọc tấu chương vừa lơ đễnh : “ biết. Khi nào bổn vương rãnh rỗi chút triệu đến.” Chàng xong vẫy tay ra hiệu, đuổi vị thái giám có hơi sửng sốt cùng bất bình ra khỏi phòng.

      A, khuôn mặt dĩ nhiên là lạnh lùng đổi, nhưng Trần Văn Dự sao lại biết nghĩ gì chứ…

      Còn lại mình, Trần Văn Dự đặt bút cùng tấu chương tay xuống, đôi mắt nhìn vào khoảng hư vô đến thất thần. Nhớ lại lúc nãy hay tin Dư Ảnh cùng Minh Thành vẫn còn sống, chàng có chút tiếp nhận nổi. Mỗi lần nghĩ tới khoảng thời gian hai năm trước, chàng vẫn luôn thán phục táo bạo của mình lúc ấy. kẻ luôn đối mặt với nguy cơ bị ám sát như chàng, lần đầu tiên trong đời mảy may nghi ngờ với , chấp nhận tin nàng, theo nàng vào mộng cảnh.

      Thế nhưng bây giờ, tình hình sức khỏe hoàng đế xuống dốc, nguy cơ tranh đoạt bốn bề, chàng còn nhiều điều cần lo nghĩ. Vả lại cho dù được Ám Đội tìm thấy là Dư Ảnh, liệu nàng có còn mang trái tim vẹn nguyên của hai năm về trước? Cho dù câu trả lời là “có”, Trần Văn Dự cũng còn dám tin tưởng, vì mỗi lỗi lầm dù tại cũng gây ra hậu quả nặng nề. Trọng trách vai chàng quá lớn, chàng cho phép mình buông bỏ đề phòng trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

      Trần Văn Dự lại tập trung phê duyệt tấu chương thêm lúc lâu, rồi mới cất giọng gọi vị thái giám đứng canh ngoài bên. Vị thái giám vào, chàng mới truyền lệnh bằng giọng trầm hơn bình thường: “Đưa bổn vương đến gặp Minh Thành.”

      Trong lúc thả bước tới mật thất dưới chân hoàng cung, trong lòng Trần Văn Dự thoáng chút bồi hồi. Minh Thành vừa nhìn thấy chàng trịnh trọng quỳ xuống, xúc động hô: “Chủ nhân!” Đúng là kẻ mất tích hai năm trước.

      Trần Văn Dự nghiêm giọng : “Ngươi có biết mình phạm tội gì ?” Kẻ kia liền cúi người sát đất, cung kính : “Chủ nhân, Minh Thành vô dụng, hoàn thành sứ mệnh được giao.” Trần Văn Dự lắc đầu, : “Là tội bất hiếu. Ngươi mất tích hai năm, cha mẹ ngươi năm lần bảy lượt đến tìm bổn vương đòi con trai, khiến bổn vương khó xử.” Thấy ánh mắt Minh Thành đầy mờ mịt, Trần Văn Dự hơi cao giọng : “Chẳng lẽ ngươi quên mất cha mình là Trường tể tướng?” Minh Thành đáp: “Bẩm chủ nhân, Trường tể tướng là thân sinh của Trường Dũng tướng quân, phải Minh Thành. Tướng quân từ được đưa vào quân đội rèn luyện nhưng thân phận được giấu kín, nên chuyện này ngoài cha con Trường tướng quân và chủ nhân, chỉ mình Ám Đội biết. Bản thân Minh Thành là người cha mẹ, từ thời niên thiếu được chủ nhân cứu giúp. Minh Thành nguyện ý trung thành…” Nhưng Trần Văn Dự giơ tay ngăn gã tiếp, giọng thả lỏng: “Được rồi, bổn vương biết ngươi chính là Minh Thành.”

      Trần Văn Dự tiếp: “Người con kia, cho nàng ấy liều thuốc ngủ, giám sát cẩn thận. Bổn vương muốn có sơ suất xảy ra.” Minh Thành nghe thấy mệnh lệnh hơi giật mình, bạo gan hỏi: “Chủ nhân, người định hỏi chuyện nàng ấy sao?” Trần Văn Dự liếc gã, : “Nàng ấy mất trí nhớ, ta hỏi nàng ấy trả lời được sao?”

      canh giờ sau, Trần Văn Dự bước vào mật thất, ngửi được mùi mê hương dễ chịu. Chàng tiến đến gần chiếc giường lớn giữa phòng, quan sát hình bóng người con ngủ say. Khuôn mặt nàng vẫn thanh lệ như hai năm trước, nhưng bớt phần trẻ con, càng thêm nét đẹp mặn mà. Trần Văn Dự bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn chút. Liệu đây có phải là nàng? Chàng khẽ : “Bảo vệ cho bổn vương. Nếu có nguy hiểm lập tức đánh thức bổn vương dậy.” Có tiếng dạ vang lên từ bóng tối. Chàng lại lẩm bẩm: “Cũng chẳng biết bao lâu rồi ngủ được giấc đàng hoàng.” rồi cởi giày, để nguyên quần áo leo lên giường.

      Trần Văn Dự nằm xuống cạnh Dư Ảnh, nghĩ nghĩ chút lại nắm lấy bàn tay nàng. Chàng giật mình nhận ra nhiều vết chai sần lòng bàn tay ấy, hẳn là hai năm rồi nàng cũng được sống thoải mái ... Trần Văn Dự hơi nhíu mày, trước khi chìm vào giấc ngủ còn thầm vào tai ngủ: “ cần biết nàng có là Dư Ảnh hay , nếu lần này nàng thể đưa bổn vương vào mộng cảnh, lúc thức dậy bổn vương lập tức giết nàng.”

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      MỘNG CẢNH 3: NGÀN DẶM TUYẾT TRẮNG

      Lời tác giả: Để tránh gây nhầm lẫn, các bạn lưu ý hai chương tới là cảnh trong mộng của Dư Ảnh, hoàn toàn liên quan tới đời thực nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

      CHƯƠNG 26: NẾU GẶP NÀNG GIỮA THỜI LOẠN LẠC

      Trần Văn Dự biết mình vào mộng cảnh, nhưng lại có cảm giác vẫn sống trong đời thực. Chàng vẫn tên là Trần Văn Dự, thân phận vẫn là Hắc Vương gia của Vân Triều.

      Có điều, chàng dường như trẻ lại mấy tuổi. Lại hề có bóng dáng Dư Ảnh ở bên.

      Làm sao thoát khỏi mộng cảnh đây?
      ***

      chừng mười , mười hai tuổi nheo đôi mắt đầy tơ máu, từng cơ bắp da thịt đều căng cứng. Trang phục của nàng màu đỏ rực, vì được làm từ lông thú nên giúp cho nàng cản bớt cái lạnh mùa đông. Xung quanh nàng, gian chìm trong tấm màn tuyết trắng xóa, từng bông hoa tuyết li ti ngừng rơi rơi theo gió thành từng đợt rét buốt. Như hòa lẫn vào trong nền tuyết trắng, từng đôi mắt đỏ ngầu ngừng chiếu tướng nàng: đàn sói trắng hơn chục con bao vây con mồi, gầm gừ, đe dọa, sẵn sàng xé xác thành trăm mảnh.

      Nàng rút từ trong đôi ủng da ra thanh kiếm sắc. Đây là trong những món quà mà nàng thích nhất, luôn mang theo bên mình. ngờ lại có lúc dùng tới.

      nhận ra con sói đầu đàn, hét lên với nó: “Có giỏi đấu với ta. Nếu ngươi thắng, ta cho ngươi sinh mạng này!” Con sói như hiểu tiếng người, tru lên tiếng ghê rợn rồi bổ nhào về phía nàng.

      Có điều, theo sát theo nó còn có bốn con sói đực khác.

      hừ lạnh: “Đồ ăn gian!” Rồi nhún chân phóng người lên cao, lúc hạ xuống chém ngang vai con sói trong đàn. Ngửi thấy mùi máu đồng bọn, mấy con sói kia như phát điên, lao vào tấn công con mồi bé.

      lập tức lách người né tránh từng đòn chí mạng của bọn sói, đồng thời nhanh nhẹn chém mạnh vào lưng, vào bụng, vào cổ của bất cứ con nào nằm trong tầm ngắm. Hừ, nếu nàng chết tại đây, nàng cũng phải mang “hung thủ” theo.

      Mải nhảy múa điên cuồng giữa bầy sói, mảy may hay biết nhóm người ngựa đứng xem ở cách đó quãng xa. Dẫn đầu là người đeo mặt nạ đen thân hình cường tráng, khóe miệng cong lên đường rất . Người đó với thuộc hạ bên cạnh: “Ta vốn hay can thiệp vào chuyện của người khác. Nhưng mà bé này đấu tranh cho tính mạng của mình. Tuy còn nhưng biểu rất xuất sắc, nên cứu.” rồi phóng ngựa về phía đàn sói, đám thuộc hạ theo sát bên người.

      dù võ công cao cường nhưng dù sao còn tuổi, đấu với đàn sói lúc bắt đầu thấm mệt, người cũng có vài vết thương. Trong lúc hơi thở rối loạn, nàng quét hụt đường kiếm, khiến cho con sói đầu đàn có cơ hội nhảy bổ vào người nàng.

      Lúc ngã ngửa xuống nền tuyết, trong đầu nàng chỉ có nỗi tuyệt vọng cùng hối tiếc. Thôi chết rồi.

      Chợt có tiếng kêu chói tai vang lên. Con sói tuyết đầu đầu đàn bị mũi tên dài cắm sâu vào giữa ngực, rơi phịch xuống nền tuyết ngay cạnh . Ngay sau đó lại có nhiều triếng tru tréo, nhóm kỵ sĩ áo đen che mặt biết từ đâu xuất , tay gươm giáo lăm lăm. Đàn sói trong phút chốc bị tiêu diệt gọn ghẽ, con cũng sống sót.

      người cao lớn thúc ngựa tiến lại chỗ lồm cồm bò dậy. Nàng kinh ngạc hỏi: “Các người là ai? Là người của đại ca sao?” Kẻ áo đen phớt lờ câu hỏi của nàng, hỏi bằng giọng hơi trầm: “ sao chứ?” lắc lắc đầu, phủi tay đứng dậy. A, giọng này dường như phải của người Long Hà…

      Người áo đen thấy nàng sao yên tâm gật đầu, giơ tay ra. Thấy nàng vẫn ngẩng đầu ngơ ngác nhìn mình, người đó cất giọng kiên nhẫn: “Ngươi muốn bộ?” lúc này giật mình, giơ tay để kẻ đó đỡ lên ngựa. A, tính cách này đáng mà…

      quen ngồi chung ngựa với kẻ khác, sống lưng tự chủ được nghiêng về phía trước. Dù khó chịu, giọng của nàng vẫn hết sức tự nhiên chỉ đường cho đám kỵ sĩ đưa mình về nhà. Chợt nàng nghe giọng phát ra sau lưng: “Trước giờ ta vẫn nghĩ trong dãy núi tuyết này có người sinh sống.” thà đáp: “Bọn ta sống ở đây. Là các ca ca của ta muốn săn sói tuyết, nên ta đòi theo.” Người kia tỏ vẻ thú vị: “ săn sói tuyết mà lại để muội muội suýt bị sói tuyết ăn thịt sao? Ca ca của ngươi cũng sơ suất.” gật đầu tán thành: “Đúng vậy. Sau này bọn họ săn gấu, săn cọp, ta thà chết cũng nhất định theo.” Chỉ nghe sau lưng nàng phát ra tiếng cười khẽ.

      Đoàn người vào cánh rừng thưa, chợt nghe tiếng huyên náo phía trước. dỏng tai nghe lát, vui mừng : “A, là các ca ca của ta.” Đúng lúc này, thuộc hạ tiến đến thầm vào tai người chở : “Chủ nhân, là cờ hiệu của hoàng tộc Long Hà.” Mắt người đeo mặt nạ lập tức lóe sáng.” chỉ cảm thấy có bàn tay nâng hai bên hông mình lên, khoảnh khắc sau hai chân chạm đất. Nàng ngước đôi mắt trong sáng nhìn người cứu mình: “Ân nhân, tạ ơn cứu mạng. Người định cởi mặt nạ ra sao? Lát nữa các ca ca của ta gặp người, nhất định thắc mắc người cứu em họ là ai.” Người ngồi ngựa : “Hôm nay ta có việc nên thể gặp họ.” biết người kia thực bận việc nên lằng nhằng, hai tay lục lọi người lúc rồi chìa ra chiếc lắc vàng: “Ân nhân, xin cầm lấy . Ta tên là Dư Ảnh. Nếu sau này người cần ta trả ơn, hãy mang tới cái này.” Người đeo mặt nạ chợt bật cười thành tiếng, giơ tay cầm lấy rồi dứt khoát thúc ngựa rời .

      Bóng nhóm kỵ sĩ vừa khuất dạng, nghe giọng thiếu niên vang lên đầy vui mừng: “ tìm thấy hoàng muội! Nhị hoàng đệ, tam hoàng đệ mau đến đây!” Dư Ảnh ngay lập tức quay người lại, ánh mắt đầy sợ sệt: “Ôi hoàng huynh, từ nãy muội bị lạc đường. May mà hoàng huynh tìm được… huhu…”

      Bốn năm trôi qua.

      Mặc dù tình hình hai nước Long Hà - Vân Triều có chút căng thẳng, nhưng từ khi con đường liên hôn được đề ra, hoàng đế hai nước đều vuốt râu hài lòng. Vấn đề đặt ra là cặp đôi được hi sinh cho cuộc liên hôn này là ai? Trong hoàng tộc Long Hà thiếu nam thanh nữ tú, thế nhưng Vân Triều chỉ còn độc người chưa lập gia đình là Hắc Vương Gia. Vì vậy lần này sứ giả Vân Triều đến thăm Long Hà, mục đích là chọn vợ cho vị vương gia nổi tiếng thiện chiến kia.
      Nghe Hắc Vương Gia lưng hùm vai gấu, thô kệch lỗ mãng, khuôn mặt lại đen đúa xấu xí, hoàn toàn trái ngược với vị hoàng huynh ngai vàng của mình.

      Dư Ảnh mặc chiếc váy vàng ngồi vắt vẻo chạc cây, dỏng tai nghe lời kể chuyện của tên thái giám tỉ mỉ hái đào. Nàng ở vườn đào ở góc Đông hoàng cung, vốn là nơi ít người lui đến. Phía đầu nàng, mặt trăng hình lưỡi liềm chao nghiêng như trôi lơ lững bóng cành lá lung lay. đùi Dư Ảnh là chiếc làn đựng đầy trái đào chín mọng, nàng vừa ngồm ngoàm ăn vừa : “ là người luyện võ, thân hình to lớn thô kệch là chuyện thường. Suốt ngày phơi mặt ngoài mưa nắng, da bị cháy nên đen đúa là tránh khỏi.” xong lại cắn thêm miếng đào ngon ngọt. “Thế nhưng nếu xấu quá, tội cho cho được chọn làm vợ .” Tên thái giám nịnh nọt : “Công chúa minh.” Nàng nghe thế cất giọng cười như tiếng chuông bạc, tiện tay ném hạt đào xuống đất. Khung cảnh tại dám khen là lãng mạn, chỉ tiếng tiếng gió rít cùng tiếng lá cây xào xạc khiến người thường nổi da gà. Chợt phía dưới có tiếng người hô lớn: “Là kẻ nào?” Hai chủ tớ cây lúc này ngừng việc, thấu hiểu nhìn nhau cái, đạp thân cây vận khinh công rời .

      Về đến phòng, Dư Ảnh vội thay quần áo, sai người bày ra bàn bức tranh mà nàng kì công vẽ đêm trước, đứng ngắm hồi lâu. Chỉ lát sau, có tiếng gõ cửa. Tiếp đó Thái tử bước vào. Dư Ảnh tươi cười : “Hoàng huynh đến đúng lúc. Muội mới vẽ xong bức tranh phong cảnh, cũng vừa khô mực đây.” Thái tử Ngọc Vinh nhìn bức tranh lượt rồi nghi hoặc nhìn Dư Ảnh: “Cả buổi tối hoàng muội đều vẽ tranh ra ngoài nửa bước sao? Bổn thái tử lại nghe có kẻ giả thần giả quỷ ở Đông Uyển, còn kinh động tới sứ giả Vân Triều.” Dư Ảnh nghe thế trợn to mắt, ra điều uất ức: “Hoàng huynh tin muội? ràng muội ở đây vẽ tranh. Chẳng nhẽ hoàng cung có chuyện gì xảy ra muội đều phải nhận là bản thân làm ra?” Ngọc Vinh mỉm cười gian trá: “Trong hoàng cung này ai cũng biết, ngoài thập bát công chúa nghịch ngợm ra, còn ai dám làm những chuyện tày trời?” để Dư Ảnh tiếp, chàng rút ra món trang sức lấp lánh, đắc ý thêm: “Đây là thứ sứ giả Vân Triều nhặt được. Muội còn gì chối cãi ?” Dư Ảnh sửng sốt sờ sờ lên dái tai trống , trong lòng thầm rủa tên sứ giả lắm chuyện ấy vạn mấy ngàn lần.
      Khuôn mặt Ngọc Vinh chợt trở nên nghiêm túc. Chàng : “Phạt muội cấm túc trong phòng tháng. Cấm ra ngoài làm mất mặt Long Hà.” rồi phất tay áo rời .

      Dĩ nhiên Dư Ảnh hề ngoan ngoãn ở trong phòng. Bây giờ là mùa xuân, khí trời dịu mát, muôn hoa đua nở, làm sao nàng cưỡng lại được thế giới tươi đẹp bên ngoài đây? Nhưng nàng cũng muốn chọc cho thái tử nổi giận. Vì vậy sau mấy ngày buồn chán, Dư Ảnh quyết định thay nam trang, vác theo chiếc hộp , len lén trèo tường ra ngoài cung chơi.

      Dư Ảnh thẳng tới Vạn Hương Lầu, vốn là nơi giải trí nổi tiếng xa hoa của giới quý tộc.

      Vạn Hương tú bà vừa nhìn thấy nàng mỉm cười tươi tắn: “A, Trần Minh đấy à. Cậu tới đúng lúc, hoa khôi Như Ý tối nay có khách quý. Cậu có món gì tốt mau mau đem cho con bé, tính vào phần nợ của ta!” Khi ra ngoài, Dư Ảnh lấy tên giả là Trần Minh, người buôn trang sức. Nàng thiếu tiền, nhưng lại rất thích kiếm tiền. Những món trang sức đều do nàng tự chế tác trong lúc rảnh rỗi, giá thành rất cao, vì vậy cũng chỉ giới quý tộc và các trong chốn xa hoa này mới mua nổi.

      Tú bà dẫn theo Dư Ảnh gõ cửa phòng Như Ý, nhưng đáp lại nàng lại là tiếng rên rất . Cửa phòng mở ra, Như Ý mặt vừa xanh xao vừa nhăn nhó, nhìn tú bà ra hơi: “Ma ma… con … con đau bụng quá, sợ là tối nay có sức múa đâu…” Nàng xong oằn mình đầy đau đớn, ôm bụng ngồi bệt xuống nền nhà. Vạn Hương tú bà thấy thế hoảng hốt thốt lên: “Như thế sao được! Khách tối nay có liên hệ tới thái tử đó, họ muốn xem con múa. Nếu con ra được, sợ rằng Vạn Hương Lầu chúng ta cũng khỏi làm ăn luôn!” Như Ý nghiến răng : “Nếu con biết được kẻ nào bỏ thuốc vào đồ ăn, nhất định xé xác … A, đau quá…” Dư Ảnh thấy hai người trước mắt tâm tình bất ổn, lại nghe tới vị hoàng huynh đánh kính của mình chợt ý tưởng lóe lên. Đây là cơ hội kiếm tiền đó! Nàng vội móc từ trong tay áo cái bàn tính con con bằng vàng tinh xảo, mỉm cười : “Trần Minh có ý này, biết hai người thấy có hợp lý ...”

      Tối đó, Vạn Hương lầu tiếp khách quý. Khách tới, khí cả tòa lầu chợt trở nên rúng động từng hồi, bởi người đến là hai vị thanh niên tướng mạo đẹp đẽ, cử chỉ thanh tao. Người mặc áo trắng viền vàng ai khác chính là thái tử Long Hà. Người còn lại khoác áo màu đên, thân hình cao lớn, khuôn mặt dễ nhìn mang đường nét mạnh mẽ của người phương Bắc. Đứng bất động đài cao, Dư Ảnh thầm đánh giá hai người đàn ông qua tấm mạng che mặt, trong lòng chợt có chút hối hận vì nhận vụ làm ăn này. Người mặc áo đen kia ràng là vì sứ giả Vân Triều mấy ngày trước vừa gây thù kết oán với mình. Thế nhưng đâm lao rồi, nàng chỉ còn cách hoàn thành xong việc, lấy tiền, rồi mau mau biến mất mà thôi.

      Hai vị khách quý vừa yên tọa, tiếng nhạc cũng vừa cất lên. che mặt, áo đỏ bó sát người đứng đài cao bắt đầu nhảy múa điệu nhạc. Tiếng nhạc trầm, nàng nghiêng người hoặc cong sống lưng, tiếng nhạc bổng, nàng tung người lên cao, từng động tác uyển chuyển vô hạn, làm say đắm lòng người. Khi nàng vô tình liếc qua chỗ khán giả, bất chợt bắt gặp ánh mắt sáng quắc của vị sứ giả Vân Triều kia chăm chăm nhìn mình. Đành cụp mắt giả vờ e lệ, tiếp tục di chuyển theo tiếng nhạc.

      A, hoàng huynh nhận ra nàng chứ? Nếu huynh ấy nhận ra, e rằng nàng chỉ bị cấm túc đâu.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 27: LẠC TRONG VŨ ĐIỆU NGÀN HOA TUYẾT

      Lúc này trong lòng Dư Ảnh chợt nổi lên tầng tầng lớp lớp suy nghĩ bi quan. Nếu có kẻ biết công chúa Long Hà vì tiền mà thay ca kỹ nhảy múa, chẳng phải thể diện hoàng thất mất sạch sao? Trước khi bắt gặp ánh mắt đáng sợ của tên sứ giả đó, nàng tự tin ai phát được, ngay cả hoàng huynh nếu biết cũng che giấu cho nàng. Nhưng khi sứ giả Vân Triều nhìn Dư Ảnh nàng như vậy, trong lòng nàng bỗng phát sinh cảm giác chột dạ khi làm chuyện xấu. Vì vậy khi tiếng nhạc vừa dứt, nàng vội vã cúi chào rồi chạy mạch khỏi khán đài.

      Ngọc Vinh quay sang sứ giả Vân Triều cười : “ hoa khôi này cũng trốn nhanh ghê.” Người kia nhấp ly rượu, mỉm cười: “Truyền nàng ấy xuống đây tiếp rượu, được chứ?” Lời chàng vừa dứt, có kẻ chạy truyền tin. lát sau hoa khôi Như Ý thân váy đỏ thẫm kiều tiến đến, tay bưng bình rượu hảo hạng. Sứ giả Vân Triều nhìn Như Ý chút, chợt hỏi: "Điệu múa của ngươi lúc nãy tên là gì?" Giọng Như Ý run run vang lên như tiếng ong vo ve: "Bẩm, điệu múa ấy có tên Vũ điệu ngàn hoa tuyết... là tuyệt kĩ của Bách Hoa lâu..." Sứ giả Vân Triều khẽ gật đầu, nhưng lại như bâng như quơ : “Người múa lúc nãy, phải là nàng ấy.” Lời này khiến cả tú bà lẫn Như Ý đều hoảng sợ đến ngưng thở. Rất may sau đó sứ giả Vân Triều lại bồi thêm: “Cũng có thể ta nhầm. Thôi bỏ .”

      Sáng hôm sau Dư Ảnh đẩy cửa ra ngoài dạo, ngời bắt gặp tên sứ giả Vân Triều mặc áo đen đứng lù lù trong khu vườn hoa gai trước tẩm cung của mình. Nàng liền dẫn theo cung nữ thái giám tiến về phía , chống nạnh mắng: “Sứ giả Vân Triều, ngươi quá quắt rồi. Tẩm cung của bổn công chúa là nơi ngươi đến được sao? Hoàng cung Long Hà là nơi ngươi có thể lung tung à?” Kẻ kia hơi bất ngờ, nhưng hề đáp trả hay tỏ ra bực bội. Dư Ảnh vẫn còn bụng tức đối với kẻ vô lễ nhiều chuyện này đấy, dám trả lời nàng sao? Đúng lúc Dư Ảnh mở miệng chuẩn bị mắng tiếp giọng áy náy của Thái tử vang lên sau lưng: “ xin lỗi. Ta lấy bộ cờ lâu quá, để huynh phải đợi. A, hoàng muội…?” Thấy khuôn mặt Dư Ảnh đỏ lên vì tức giận, Ngọc Vinh liền : “Bọn ta chỉ ngang qua mượn bộ cờ ngọc của muội mà thôi, có ý làm phiền muội đâu.” Dư Ảnh chỉ sứ giả Vân Triều, giọng cao vút: “Bọn ta? có thân phận gì mà hoàng huynh lại thân thiết như vậy? Còn dẫn vào tẩm cung của muội, quá quắt!” Ngọc Vinh liền : “A, chỉ là sứ giả Vân Triều, Hắc Vương Gia, trượng phu tương lai của muội.”

      Mất lúc Dư Ảnh mới tiếp nhận hết thông tin, lắp bắp : “Huynh… huynh chính là Hắc Vương Gia? A… sao ai cho muội biết sứ giả Vân Triều là Hắc Vương Gia? Còn… còn nữa, sao lại là trượng phu tương lai của muội?” Ngọc Vinh thở dài sâu kín, nhìn trời : “Chiếu thư của phụ hoàng chắc cũng sắp tới chỗ này rồi.” Dư Ảnh lập tức hóa đá, quay sang nhìn kẻ vốn im như pho tượng từ nãy đến giờ. Bắt gặp ánh mắt của nàng, Trần Văn Dự khẽ cong khóe môi, giọng : “Công chúa, e rằng nàng sớm theo ta về Vân Triều.”
      Đây… đây là lời đe dọa phải ?

      Mặc dù Dư Ảnh to gan cùng lì lợm, tình hình trước mắt lại quá sức tưởng tượng của nàng. Dư Ảnh cảm thấy cả khuôn mặt nóng lên, đầu chỉ thiếu chút nữa là bốc ra cột khói. Nàng cũng được thêm câu nào nữa, chỉ mím môi dậm chân, chạy ngược trở vào phòng.

      Sau lưng vang lên tiếng cười trầm thấp, nhắm mắt cũng biết là của kẻ đáng ghét kia.

      Sau đó lâu, chiếu thư thực được ban đến. Cả đất nước Long Hà bé đều biết chuyện công chúa thứ mười tám được gả cho Vân Triều, tháng sau hôn lễ được cử hành.

      Mấy ngày nay, Dư Ảnh tuân thủ triệt để lịch cấm túc của thái tử Ngọc Vinh, suốt ngày ru rú ở trong phòng. Kẻ ngoài nhìn vào đều cho rằng nàng vì kinh hãi cùng tuyệt vọng mà đóng cửa lánh đời. Thế nhưng chỉ Dư Ảnh biết, nàng chuẩn bị đào hôn.

      Hắc Vương Gia gì gì đó, hãy để cho các tỷ tỷ của nàng lấy làm chồng .
      Dư Ảnh gói ghém quần áo vật dụng gọn gàng hết sức có thể, nửa đêm canh ba dùng khinh công thành công thoát ra ngoài hoàng cung. Ở đó nàng chuẩn bị sẵn chiếc xe ngựa do thái giám thân cận điều khiển. Vừa thấy Dư Ảnh, phu xe vội vã vén rèm, đỡ nàng lên xe.

      Dù xe chạy trong đêm, kẻ cầm cương vẫn điều khiển xe ngựa lao hết sức vững vàng. Nằm ườn trong xe ngựa, Dư Ảnh thầm khen tâm phúc của mình tiếng, rồi thả mình vào giấc ngủ say. biết xe chạy được bao lâu, bên ngoài ánh nắng cũng bắt đầu chiếu rọi, Dư Ảnh bỗng thò đầu ra ngoài cửa sổ thắc mắc: “Này, ngươi có nhầm đường vậy? Đây phải là đường về phía nam…” Mãi nghe thấy tiếng trả lời của kẻ kia, nàng đành chui ra ngoài cửa xe, định chất vấn .

      chui ra ngoài thôi, vừa nhìn thấy cảnh trước mắt nàng sợ hết hồn. A, tên thái giám đánh xe vốn là tâm phúc tay nàng đào tạo hiểu sao lại biến thành Trần Văn Dự. Còn nữa, xung quanh xe của nàng còn có thêm mấy con tuấn mã chở theo toàn người áo đen che mặt phi nước đại kè kè hai bên…

      Dư Ảnh lắp bắp: “Các… các người đưa ta đâu?” Trần Văn Dự vững tay điều khiển ngựa, hết sức dễ chịu : “Chúng ta sắp thành thân. Bổn vương đưa dâu tương lai bồi dưỡng tình cảm, có gì sai?” A, ràng đây là bắt cóc, bắt cóc đó! Dư Ảnh thầm khóc rấm rứt trong lòng, xuống giọng cầu xin: “Vương gia ca ca, Dự ca ca, làm ơn, làm ơn đưa ta trở về hoàng cung Long Hà !” Trần Văn Dự vẫn nhìn thẳng, nhưng giọng hơi toát ra thâm trầm: “Chẳng phải nàng tự nguyện lên xe ngựa của ta, sao bây giờ lại đổi ý như vậy? Chúng ta được gần nửa đường, bổn vương rảnh rỗi làm chuyện tới nơi tới chốn như vậy.” Thấy người thanh niên nọ vẫn cứ tập trung đánh ngựa, mảy may nhìn đến mình, Dư Ảnh liền thầm khóc to trong lòng thêm trận nữa, đoạn thụt đầu vào trong xe.

      Khi tấm màn dày ngăn cách Dư Ảnh với thế giới bên ngoài, nàng liền lấy từ trong hành trang ra chiếc túi thêu tinh xảo to bằng cái bát ăn cơm. Dư Ảnh nhanh nhẹn mở túi, vừa chuẩn bị vốc tay vào thứ bột bên trong màn xe chợt bị xốc lên, cái bóng to lớn chui vào trong. Dư Ảnh hét tiếng lớn, quên nhanh nhẹn giấu chiếc túi bí mật ra sau lưng. Trần Văn Dự liếc nàng cái, rất tự nhiên mà ngồi xuống ghế dựa trong xe, bắt đầu cởi áo ngoài.

      Dư Ảnh nghiến răng hỏi lớn: “Trần Văn Dự, nam nữ thụ thụ bất thân. Ngươi làm gì đó?!” Người kia nghe thấy họ tên tôn quý bị gọi ra đầy đủ hơi khững lại, giọng cất lên lạnh tanh: “Bổn vương đường đường là vương gia Vân Triều, chớ có phải phu xe của nàng? Bổn vương mệt mỏi, bụi đường lại bám bẩn, cho nên để thuộc hạ điều khiển xe ngựa, bổn vương muốn nghỉ ngơi.” Chàng cởi áo ngoài xong lại cười tà tiếng, chợt nhướn người về phía Dư Ảnh. Mùi hương phái nam bất chợt xộc tới, Dư Ảnh chưa kịp phản ứng cái túi màu vàng tay bị cướp lấy. Trần Văn Dự cầm cái túi lớn lên ngắm chút, lại nhìn sang Dư Ảnh cười cười, đoạn vung tay vứt cái túi ra ngoài cửa sổ trước ánh mắt trợn to đầy kinh ngạc cùng đau đớn của nàng.

      A, thuốc ngủ mùi của nàng, bột tê siêu cay cùng triệt khí hương quý giá của nàng…

      Lần này Dư Ảnh nhất quyết thèm khóc trong thầm nữa. Nàng giơ tay chĩa về phía Trần Văn Dự, khuôn mặt mếu máo, nước mắt nước mũi bắt đầu chảy ra đầm đìa: “Ngươi…ngươi…ngươi… tại sao lại vứt đồ của ta? Tại sao vứt đồ của ta?”

      Cảnh trước mắt khiến khuôn mặt Trần Văn Dự biến chuyển hết sức đặc sắc. Dù có nằm mơ, chàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới có ngày chứng kiến này rơi nước mắt. Nhưng mà, nàng lại khóc vô cùng thảm thương như đứa bé bị giành mất đồ ăn thích! Trần Văn Dự vừa sửng sốt vừa lúng túng, giơ tay quệt lên má Dư Ảnh cái, khẽ : “Đừng khóc nữa.”

      Nhưng Dư Ảnh bây giờ như đứa trẻ, khóc là thèm dừng lại. Nàng vừa hít mũi vừa lớn tiếng kể tội kẻ xấu xa trước mắt: “Ngươi, ngươi ràng là ức hiếp ta! Ngươi…ngươi…ngươi…” Trong lúc nàng kia vì uất nghẹn mà chưa thể tìm ra từ để mắng, Trần Văn Dự khổ tâm ôm đầu, đoạn vạch màn cửa vọng ra ngoài: “Trả cái túi cho nàng !”

      Chỉ thấy mấy giây sau, cái túi vàng lại được ném ngược vào trong tay Trần Văn Dự, hiển nhiên là do tùy tùng của chàng làm. Chàng xoa đầu Dư Ảnh lúc này nín khóc, giọng : “ ngốc.” Dư Ảnh hừ lạnh, thô lỗ giành lại cái túi, nghiêng mặt thèm nhìn mặt người kia. Trần Văn Dự cũng thèm chấp, chỉ ngồi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên đầy ý vị.

      Xe ngựa thêm quãng đường dài, bầu khí bên ngoài càng lúc càng trở lên lạnh giá. Dư Ảnh ôm gối mơ màng ngủ chợt có tấm chăn lông ấm áp phủ lên người. Giọng Trần Văn Dự vọng lại từ cõi xa xăm: “Sắp vào cùng núi tuyết, nàng nên mặc áo ấm vào rồi.” Dư Ảnh nghe đến núi tuyết giật mình ngồi thẳng dậy, ngơ ngác hỏi: “Sao lại đưa ta đến núi tuyết?” Đáp lại nàng là nụ cười bí hiểm.

      lâu sau, xe ngựa chầm chậm dừng lại. giọng lạnh lẽo truyền vào trong xe: “Bẩm chủ nhân, xe ngựa chỉ có thể di chuyển đến đây.” Trần Văn Dự cảm thấy mình giống như người cha hiền từ dịu dàng kiên nhẫn hơn bao giờ hết, vừa dỗ dành vừa khuyên bảo vừa ép buộc công chúa cứng đầu là Dư Ảnh ra khỏi xe ngựa. Hai người bước xuống xe, chàng lại tiếp tục kéo theo Dư Ảnh thêm đoạn về phía trước, bỏ lại xe ngựa cùng đám tùy tùng sau lưng.

      Dư Ảnh cúi đầu nhìn dấu chân của mình in sâu trong tuyết, vừa ủ rũ về phía trước. Trong đầu nàng xoay qua chuyển lại, nhưng vẫn lí giải được hành động kỳ lạ của người kia. Giữa lúc Dư Ảnh rơi vào dòng suy nghĩ rối rắm dễ chịu, Trần Văn Dự chợt cất tiếng hỏi: “Nàng nhớ nơi này chứ?” Dư Ảnh hắt xì tiếng, ngẩng đầu cau có đáp: “Nơi này là dãy núi tuyết thuộc vùng biên giới của Long Hà và Vân Triều, quanh năm lạnh giá, lại nổi tiếng có loài sói tuyết to lớn hung dữ sinh sống. Ngươi định bắt cóc ta vượt qua nơi đây đến Vân Triều luôn chứ?” Trần Văn Dự ngửa đầu cười ha ha, giọng trầm trầm tản trong gió tuyết: “Trần Văn Dự ta làm chuyện hèn hạ như vậy! Ta chỉ muốn ôn chút chuyện xưa với nàng.” Dư Ảnh chỉ vào chóp mũi hồng hồng vì lạnh của mình, đanh giọng : “Bổn công chúa có chuyện xưa gì mà ôn lại với vương gia đâu!”

      Trần Văn Dự lại cười , đoạn lấy từ trong ngực áo ra vật, tủm tỉm : “Nàng còn nhớ vật này chứ? Bốn năm trước nàng hứa trả ơn cho ta. Bây giờ là lúc ta cần nàng làm cho ta việc, nàng từ chối chứ?”

      tay Trần Văn Dự là chiếc lắc vàng tinh xảo. Dư Ảnh há hốc miệng, ngó đăm đăm vật trang sức quen thuộc ấy hồi lâu.

      Mùa đông vừa qua lâu, cái buốt núi tuyết giảm bớt nhưng những đợt gió lạnh giá vẫn còn hoành hành. Hai người Trần Văn Dự và Dư Ảnh cứ như vậy đứng bất động, xung quanh là cánh đồng tuyết trắng xóa trải dài tới tít tắp chân trời. Từng đợt từng sóng hoa tuyết dập dờ bao phủ xung quanh hai người theo hình xoắn ốc, khiến cánh tay Trần Văn Dự cũng bắt đầu có chút cảm giác tê tê vì bị đóng băng.

      Trong đầu Dư Ảnh lên rất nhiều hình ảnh điên cuồng cùng đẹp đẽ tại vùng đất này nhiều năm trước: tuyết trắng ngàn dặm, máu đỏ tươi của đàn sói, nỗi tuyệt vọng cùng cực của bản thân, kỵ sĩ dũng áo đen, giọng cười trầm thấp, vòng tay ấm áp.

      Lúc nàng ngẩng mặt lên, Trần Văn Dự nhận ra ánh mắt của bướng bỉnh lúc nãy còn tranh cãi quyết liệt với chàng nữa. Đôi mắt Dư Ảnh tỏa sáng lấp lánh như vì sao đêm, nụ cười tươi đẹp hết sức chân thành. Nàng dịu dàng hỏi: “Chàng chính là ân nhân cứu mạng của ta. Việc nghĩa chàng muốn làm, ta đều cố sức hoàn thành.”

      Trần Văn Dự nghe xong câu ấy có chút bất ngờ. A, trong lúc báo ơn còn quên tính toán với chàng. Nàng “việc nghĩa chàng muốn làm”, há chẳng phải ngụ ý chàng muốn việc xấu nàng kiên quyết từ chối ư? Suy nghĩ thấu đáo như thế, sao đôi mắt của nàng lại giữ nét sáng trong như vậy? Nghĩ vậy, nhưng chàng vẫ nén mọi cảm xúc bên trong, bình thản nhìn Dư Ảnh : “Ta muốn nàng lấy ta. Toàn tâm toàn ý.”

      biết bao lâu sau đó, chợt nghe trong làn gió tuyết giọng con mềm mại như sợi tơ mềm trôi lửng lơ.

      Nàng : "Được.” Ta nguyện ý làm vợ của chàng.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 28: KÝ ỨC CỦA DƯ ẢNH

      Hai người lẳng lặng lang thang trong làn gió tuyết lúc, Trần Văn Dự chợt : “Tuyết bắt đầu rơi nặng hạt lên rồi. Nàng có lạnh ?” Dư Ảnh đưa mắt nhìn quanh chút, chợt bước lên nắm lấy cánh tay Trần Văn Dự, lắc lắc vài cái: “Dĩ nhiên là lạnh muốn chết ~~~.” Trần Văn Dự hết sức sửng sốt, hiển nhiên trong nội tâm chàng là kẻ hiểu phong tình.

      Trần Văn Dự nhíu mi : “Tại sao sớm? Chúng ta lập tức rời khỏi nơi này.” Dư Ảnh : “Em muốn với chàng thêm lúc nữa.” Nàng quả quyết ôm rịt luôn cánh tay Trần Văn Dự, hai cái bóng giờ hòa thành trong làn mưa tuyết phiêu phiêu.

      Trừ mẫu hậu qua đời vài năm trước, Trần Văn Dự chưa bao giờ được người khác ôm. Cảm giác lúc này khó tả.

      Dư Ảnh chợt : “Hôm trước em có giấc mơ rất lạ. Chàng muốn nghe thử ?” Trần Văn Dự đồng ý, Dư Ảnh liền tiếp: “Em mơ thấy mình vẫn là Dư Ảnh, nhưng thân phận hết sức đáng thương. Mẫu phi vì khó sinh cùng trúng độc nên qua đời, bản thân em cũng suýt chết, được ông ngoại đưa lên núi bí mật chữa trị. Ông ngoại mất, em về hoàng cung sống bị phụ hoàng ghẻ lạnh, sau đó chàng đánh chiếm Long Hà, em trở thành tù nhân.” Nàng chợt bật cười, nụ cười hồn nhiên cùng vui vẻ như ánh nắng mùa xuân: “Sao em có thể mơ thấy mình thê thảm như vậy? ràng mẫu phi cùng ông ngoại vẫn khỏe mạnh, phụ hoàng hết sức thương em, còn chiến tranh Vân Triều cùng Long Hà chưa từng xảy ra!” Thấy sống lưng Trần Văn Dự chợt trở nên cứng ngắt, Dư Ảnh bối rối : “Chàng đừng cười nhạo em nhé. Cũng chỉ là mơ thôi.” Trần Văn Dự nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, lẩm bẩm: “Ừ, chỉ là giấc mơ mà thôi.”

      Chàng chợt : “ đến lúc quay về rồi.”

      Sau này khi rời khỏi mộng cảnh, mỗi khi nhớ về khoảng thời gian trải qua giữa vùng núi tuyết này, Trần Văn Dự chỉ cảm thấy chút ấm áp cùng an nhiên. Sâu trong trái tim của mỗi con người luôn có miền tuyết trắng như vậy. Nơi đó lưu lại những ký ức đẹp đẽ nhất, tàn khốc nhất, nhưng những cảm xúc hận trong đó vẫn luôn được gìn giữ vẹn nguyên theo thời gian.

      Bỏ lại sau lưng vùng núi tuyết lạnh giá, Trần Văn Dự cùng Dư Ảnh leo lên xe để trở lại hoàng cung Long Hà. Chẳng mấy chốc Dư Ảnh lại chìm vào giấc ngủ say. Trần Văn Dự thấy vậy cười khổ, tay đắp chăn cho nàng, kiềm được suy nghĩ mông lung.

      Tính ra, chàng ở trong mộng cảnh này bốn năm. Mặc dù thời gian chàng thực ở trong mộng lâu như vậy, bởi trong mơ chàng nhảy cóc từ khoảng thời gian này tới khoảng thời gian khác, nhưng những việc chàng thay đổi được so với ngoài đời thực lại rất nhiều. Ví như, gặp gỡ Dư Ảnh khi nàng còn . Ví như, phát động chiến tranh với Long Hà.

      Thế nhưng chàng biết, bản thân Dư Ảnh trong mộng cảnh này cũng phải là nàng nữa. Quá khứ đau buồn cùng thân phận công chúa bị thất sủng biến mất, trước mắt trở nên tự tin và chói lọi như ánh bình minh. Nàng còn cật lực che giấu bản thân, cũng còn đè nén cảm xúc hận, để tất cả cá tính cùng tài năng đều bộc lộ rực rỡ. Mặc dù nàng có thêm nhưng khả năng mà ngoài đời thực có, ví dụ như khinh công cùng võ công, thế nhưng điều đó xuất trong mộng cảnh cũng chỉ vì ước ao được trở nên mạnh mẽ của nàng. Dù thế nào nữa, đặc biệt như Dư Ảnh dễ tìm.

      Trần Văn Dự nhớ lại lúc mới vừa bị cuốn vào mộng cảnh này.

      Chàng bị lạc trong gian xa lạ, hai vầng trăng đỏ như máu cùng trôi lơ lửng đầu rọi xuống ánh sáng ma quái. Nhưng chàng nhanh chóng nhận ra, mình thấy qua khung cảnh này trong bức tranh của Dư Ảnh. Nếu Trần Văn Dự nhớ lầm, trong tranh còn có thiếu nữ áo trắng mang đôi cánh trong suốt. Chàng vừa nghĩ xong chợt giữa bầu trời ra tia chớp, bóng người đột ngột xuất trước mặt: chính là trong tranh kia. Chỉ khác là nàng ta đứng đối diện với Trần Văn Dự, để lộ khuôn mặt vô cùng đáng sợ. Chi chít da mặt cùng phần cổ là những ký hiệu cổ xưa kỳ dị, còn nơi hốc mắt trống rỗng, khiến khuôn mặt nàng ta trở nên lạnh lẽo, vô hồn. Sinh vật mang dáng dấp cất giọng khàn khàn như tiếng gió: “Hỡi người phàm, ai đưa ngươi vào địa phận Mộng Tuyền U Giới?”

      Trần Văn Dự lần đầu tiên nghe tới cái tên này, bèn lắc đầu : “Ta chưa từng nghe qua cái tên này. Bản thân ta được tên là Dư Ảnh dùng Dẫn Mộng Thuật đưa đến đây.” Sinh vật kia liền cất giọng đều đều giải thích: “Mộng Tuyền U Giới thuộc địa phận của cõi U Minh, vốn là nơi cư ngụ của mộng linh, những sinh vật sinh ra từ giấc mơ của thần tiên, ma. Đây phải là nơi người phàm nên bén mảng đến.”

      Lúc đó Trần Văn Dự cho rằng, Dư Ảnh vốn chưa khôi phục trí nhớ nên thi triển sai Dẫn mộng thuật, có lẽ nàng cũng nhận ra bản thân đưa chàng đến nơi này. Chàng từng hỏi sinh vật kia rằng phải chăng nếu chàng tự sát trong mộng cảnh cũng có thế quay về. Lúc ấy nàng ta nặng nề lắc đầu : “ có người dẫn mộng, e rằng dù bản thể trong mộng cảnh chết , linh hồn của ngươi cũng thể quay về.”

      Sinh vật có cánh lạnh lùng tiếp: “Kẻ đưa ngươi đến đây hề có ý đem ngươi trở lại. Để ra khỏi nơi này, ngươi có ba chọn lựa: là thuyết phục kẻ kia mang ngươi ra khỏi Mộng Tuyền U Giới, hai là giết chết kẻ kia để hóa giải thuật pháp, ba, là để lại thứ đáng giá nhất của ngươi. ”

      Cũng có nghĩa, nếu làm được trong ba việc đó, chàng bị mắc kẹt trong Mộng Tuyền U Giới, mãi mãi thể thoát ra.

      Trần Văn Dự muốn biết, ra Dẫn Mộng Thuật là thứ tà môn ngoại đạo gì, lại có thể khiến cho người sống đường hoàng mắc kẹt trong mộng cảnh? Nhắc tới đây, chàng chỉ có thể trách mình hấp tấp, vì nôn nóng muốn chứng thực thân phận của Dư Ảnh mà khiến bản thân có nguy cơ bị kẹt lại trong giấc mơ.

      tiếng “a” rất vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Văn Dự. Chàng xoa đầu cuộn người chiếc sập xe, dịu dàng hỏi: “Va đầu vào đâu sao?” Dư Ảnh còn chưa tỉnh ngủ hẳn, hé miệng lầm bầm câu gì đấy. Trần Văn Dự nghe , định hỏi lại nhưng gian trước mắt chợt nhòe . Chỉ trong phút chốc, bức tường xe ngựa trở nên vặn vẹo, xoay vần, sau đó dần dần biến thành căn phòng rộng lớn ngập tràn màu đỏ chói mắt.
      Dường như chàng lại nhảy cóc tới thời điểm chàng và Dư Ảnh thành thân.

      giọng u chợt vang lên trong đầu Trần Văn Dự: “Người phàm, ngươi còn nhiều thời gian. Kẻ dẫn mộng của ngươi sắp sửa rời khỏi Mộng Tuyền U Giới. ” Giống như tiếng mưa rào thổi qua tai, để lại chút dư trong não của chàng.

      gian xung quanh cuối cùng cũng hoàn toàn định hình. Trần Văn Dự mặc áo màu đỏ, trước mặt chàng là Dư Ảnh mặc áo tân nương lộng lẫy, khuôn mặt diễm lệ cùng e ấp. Chàng cẩn thận thu hết khung cảnh xung quanh vào đáy mắt, hít hơi dài, chậm rãi : “Dư Ảnh, trò chơi nên chấm dứt tại đây thôi.” Dư Ảnh vừa mở miệng định gọi tiếng “phu quân”, nhưng nghe chàng thế sững lại, khóe môi phát ra tiếng “a” đầy kinh ngạc.

      Trần Văn Dự tiếp: “Nàng hề mất trí nhớ. Tất cả những diễn biến trong mơ này đều do nàng dẫn dắt, có phải ?”

      Chỉ thấy nét mặt Dư Ảnh thoáng cứng lại. Nàng nhìn Trần Văn Dự lúc lâu rồi mới bình tĩnh : “ hổ là Hắc Vương Gia của Vân Triều.” Nàng mỉm cười: “Nhưng sao chàng biết?”

      Người kia cũng bình tĩnh kém: “Ta chỉ đoán mà thôi.”

      Từ lúc hai người còn cùng chung chiến tuyến, Dư Ảnh từng ít lần tán thưởng tài trí của Trần Văn Dự. Thế nhưng hôm nay, nàng xem người kia như đối thủ của mình.

      Dư Ảnh chợt : “Em muốn đưa chàng tới nơi.”

      Trần Văn Dự chỉ kịp thấy gian xung quanh đột ngột biến đổi, chẳng mấy chốc căn phòng đỏ biến mất, hai người được chuyển đến nơi xa lạ. Mặt đất dưới chân vừa cứng vừa ẩm ướt, bầu khí như phủ lớp sương mỏng manh, lại có chút ánh nắng chênh chếch chiếu qua.

      Bọn họ đứng ngọn núi cao, ánh bình minh chiếu rọi, gian hết sức tươi mát, yên bình.

      Dư Ảnh vẫn mặc váy áo đỏ rực, lặng nhìn quang cảnh hùng vĩ trước mắt. Nàng xoay người, bước sâu vào trong sương mù. Trần Văn Dự nối gót nàng, hai người cẩn thận trèo lên hai mươi bậc thang trơn trợt. Trước mắt dần ra ngôi mộ đá phủ đầy rong rêu. Dư Ảnh chuyện, chậm rãi đến trước mộ quỳ xuống, đôi mắt dần dần trở nên ửng hồng.

      Trần Văn Dự bình tĩnh đánh giá tình huống trước mặt, lúc sau cất giọng trầm trầm: “Nơi này là Cửu Vĩ Sơn? Đây là mộ của ông ngoại nàng?” Dư Ảnh gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

      Giọng nàng trở nên mơ màng: “Trong ký ức của em, Cửu Vĩ Sơn từ sáng đến trưa đều chìm trong mây mù lảng đảng. Vào buổi trưa khi ánh nắng bắt đầu chiếu rọi, ông ngoại dẫn em loanh quanh khu rừng thuốc rộng thênh thang. Ông vừa rảo bước vừa giọng giảng giải công hiệu của thứ lá cây này, độc tính của loại hoa kia, quên bảo em cẩn thận các loại côn trùng, rắn rết trong các bụi cây. Ông từng , linh hồn con người cũng giống như bụi cây rậm rạp, sâu thẳm trong đó là quả ngọt hay rắn rết, dễ dàng biết được.

      “Em là đứa trẻ mồ côi mẹ, từ ốm yếu vì dính phải độc mãn tính của kẻ xấu. Ông ngoại em là thần y, cứu biết bao nhiêu người, thế nhưng lúc con ông chết lịm vì kiệt sức sau khi sinh con và trúng độc, ông lại chẳng thể làm gì hơn. Bởi vì, ông chọn cứu em.

      “Em mới sinh ra lâu, người đen sì, tím tái đến nỗi phụ hoàng cũng chẳng muốn nhìn. Ông cầu xin mang em lên núi chữa bệnh, phụ hoàng ngay lập tức đồng ý. Có lẽ đứa con con như em, nên đem cho khuất mắt hơn.

      “Ông em hết sức kiên trì bào chế thuốc giải, từng ngày từng ngày dùng nước suối pha thuốc tắm cho em. Ông trồng các vị thuốc giải độc thượng nguồn dòng suối, mỗi ngày em đều phải đến ngồi bất động dưới thác canh giờ để chất độc được gột trôi từ từ.

      “Năm em được bảy tuổi, có người khuôn mặt hung dữ đến tìm gặp ông ngoại. Em loáng thoáng nghe hai người chuyện, nghe ông gọi người ấy là cao thủ võ lâm, còn người ấy lại gọi ông là ân nhân. Sau đó người hung dữ đến nhìn em lát, chợt , ‘xương cốt này lẽ ra thích hợp để luyện võ, nhưng do ảnh hưởng của độc tính quá lớn, e rằng có luyện chỉ công cốc mà thôi’. Có trời mới biết, em khao khát được học võ đến thế nào.

      “Ông ngoại dạy em Dẫn Mộng Thuật, em cũng bắt đầu vẽ lại những hình ảnh mình thấy trong mộng cảnh. Ban đầu em vẽ rất xấu, nhưng em vẽ rất nhiều, thành thạo từ lúc nào hay biết. Khi rảnh rỗi em còn tìm tòi chế tác rất nhiều thứ, từ trang sức tới ám khí, độc dược. Cuộc sống núi tuy đơn nhưng chưa hề thiếu thốn, em cũng được ông ngoại hết mực thương.”

      Dư Ảnh hơi dài, cảm thấy nước mắt chực trào. Nàng vái lạy trước mộ ông ba lần, xong mới từ từ dứng dậy.

      “Trần Văn Dự”. Giọng Dư Ảnh bỗng trở nên rành mạch, ràng. “Lúc ông ngoại em mất, những điều tươi đẹp nhất của tuổi thơ cũng chôn lại ngọn núi này. Em chưa bao giờ trách chàng đập tan thân phận hoàng thất của em tại Long Hà, bởi nơi đầy mưu mô và giả dối ấy chưa bao giờ khiến em hạnh phúc. Thế nhưng thù nước, nợ nhà, phải bỏ qua là có thể để nó chìm vào dĩ vãng.”

      Trần Văn Dự nhìn Dư Ảnh sâu, cất giọng khàn khàn: “Dư Ảnh, nàng đưa ta đến đây, là để trả thù sao?”

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 29: ĐỪNG ĐỂ TA GẶP LẠI NÀNG

      Lúc Trần Văn Dự còn , từng có thời gian nuôi con mèo Ba Tư rất đẹp. Đó là nàng mèo lông xù bé , màu trắng như tuyết, được chàng cứu khi bị bọn chó săn bao vây. Chàng cảm thấy rất thích nàng mèo kiên cường này, bèn hết lòng chăm sóc, bảo vệ, hằng ngày còn dành thời gian chảy lông cho nó.

      Thế nhưng ngày nắng nóng, hiểu sao con mèo ấy nổi điên, chẳng những vùng vẫy đòi chạy trốn khỏi tay chàng, mà còn cắn vào tay chàng chảy máu. Về sau, chàng cũng thích mèo nữa.

      Lúc này Trần Văn Dự đứng trước mặt Dư Ảnh, trong đầu lại bất chợt ra hình ảnh của con mèo kia.

      Chàng lặp lại lần nữa: “Dư Ảnh, nàng muốn trả thù ta?” Đôi mắt chàng kiên định cùng bình tĩnh, hề để lộ chút sợ hãi hay bi thương.

      Chàng, vốn là kẻ được tôi luyện trong chiến tranh. Chiến tranh cho chàng địa vị cùng danh vọng, nhưng cũng chính chiến tranh lấy của chàng rất nhiều thứ quan trọng. Ví dụ như, tình .

      Trái với dự đoán của Trần Văn Dự, Dư Ảnh bi thảm lắc đầu. Nàng chậm rãi : “Kết cục hôm nay hẳn chàng cũng từng dự đoán được. Em hận chàng, nhưng cũng buông bỏ được những mất mát mà chàng gây ra. Trước đây em luôn lời giả dối, luôn tỏ ra yếu ớt ngây thơ để lấy lòng chàng. Chúng ta từng cùng nhau vào mộng cảnh, cùng vượt qua nhiều thời khắc vui vẻ cùng khó khăn. Thế nhưng đó vốn phải là em. Giữa em với chàng luôn bị ngăn cách bởi bức màn vô hình, càng giả vờ như tấm màn đó tồn tại, em càng mệt mỏi. Huống hồ, trong lòng em vẫn còn nhiều khúc mắc với chàng. Em muốn mọi chuyện kết thúc, mọi khúc mắc đều được giải tỏa, chàng thấy sao?”

      Trần Văn Dự lạnh lùng hỏi: “Giải quyết thế nào?”

      Dư Ảnh mỉm cười: “ tại, nhờ thi triển thuật pháp mà giấc mộng của em được liên thông với Mộng Tuyền U Giới. Em đưa chàng đến đây, vốn dĩ muốn nhốt chàng trong mộng cảnh mà em dày công dàn dựng sẵn. Trong mộng cảnh đó, Long Hà chưa từng bị xâm phạm, chàng lấy em, trở về Vân Triều, chúng ta sinh con đẻ cái, sống hạnh phúc đến già. Ban đầu em nghĩ, dù thể trở lại cuộc sống thực tại nhưng chàng lại hưởng trọn vẹn hạnh phúc, chịu thiệt thòi. Thế nhưng em hối hận rồi, bởi em biết, chàng đời nào cho phép cuộc sống bị kẻ khác sắp đặt. Vì những khúc mắc , em đưa chàng về. chàng có hai lựa chọn, hoặc là giết em, hoặc là chấp nhận sống trong mộng cảnh này mãi mãi.”

      Dư Ảnh vừa , thanh kiếm sắc bén ra, đứng lơ lửng giữa hai người. Trần Văn Dự lần nữa nghe tiếng mộng linh cảnh báo trong đầu, rằng thời gian của chàng sắp hết. Thế nhưng chàng chỉ đứng yên nhúc nhích, cúi đầu nhìn thanh kiếm chằm chằm.

      Dư Ảnh cũng nóng vội, ánh mắt dán lên khuôn miệng mím chặt của chàng. Dù quyết định của Trần Văn Dự là gì nữa, nàng thầm nhủ hận chàng, cũng tuyệt đối đau khổ, tuyệt vọng. Bởi vì, chàng xứng đáng nhận được lựa chọn này.

      Trần Văn Dự thở dài : “Ta sát hại phụ nữ. Nàng mau .”

      Dư Ảnh cũng quá ngạc nhiên. Nàng biết Trần Văn Dự là quân tử. Ngay từ lần đầu gặp gỡ chàng tại hoàng cung Long Hà, nàng tin như vậy rồi. Giọng Dư Ảnh nhàng vang lên, mang theo chút cảm xúc : “Chàng hối hận? Chàng chấp nhận cuộc sống trong mộng cảnh này sao?”

      Trần Văn Dự ngửa mặt, dứt khoát : “Ta tự hiểu bản thân muốn gì. Nàng đừng nhiều lời nữa.” Nếu chàng giết Dư Ảnh trong mộng cảnh này, kẻ bị kẹt lại Mộng Tuyền U Giới lại chính là bản thân nàng. Vì hà cớ gì khuyên chàng đổi ý?

      Trần Văn Dự chợt có giảm giác, trước mặt là sinh vật ngốc nghếch thể tưởng.

      ***

      Dư Ảnh chậm rãi mở mắt, cảm giác đầu óc nặng nề. Nàng vừa trải qua giấc mơ dài, trong thời gian ấy trải qua hết thảy vui, buồn, , hận của cả cuộc đời. Nàng lại tiêu hao nhiều sức lực để duy trì mộng cảnh trong Mộng Tuyền U Giới, thế nên cảm giác cực kỳ mệt mỏi là điều tránh khỏi. Dù vậy, thứ chiếm lĩnh tâm trí nàng lúc này lại là gọng lạnh lẽo của Trần Văn Dự lúc nàng rời .
      Chàng : “Duyên nợ cạn, đừng để ta gặp lại nàng.”

      Bên giường có cái bóng đen đứng thẳng tắp. Dư Ảnh vừa nhúc nhích, bóng đen kia vội vã giúp nàng ngồi dậy, mặc thêm áo ngoài. Dư Ảnh khẽ : “Ca ca, chúng ta mau thôi.”

      Hai người cẩn thận bước qua người các Ám Vệ đủ mọi tư thế say ngủ. Dư Ảnh ngoái nhìn khuôn mặt quen thuộc, kìm được lẩm bẩm: “Minh Thành, xin lỗi vì lợi dụng ngươi.” Đúng lúc này có tiếng ồn ào chợt vang tới từ phía sau cánh cửa dẫn vào mật thất, rất nhiều người kéo đến đây.

      Dư Ảnh hơi luống cuống tay chân. Người áo đen cùng nàng vội kéo nàng chạy đến phía bức tranh lớn, gõ mạnh vào vách tường. Bức tranh thoát chốc biến mất, kẻ vận như thái giám trong cung đứng ngay giữa lối bí mật, giọng quát: “Mau mau thôi!” Hai người vội chui vào khoảng trống sau bức tranh, chen chúc nhau trong lối bí mật. Bức tranh vừa được che lại, chợt nghe tiếng động lớn vang lên, dường như cánh cửa phòng bị phá.

      tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếp đó là tiếng ho đứt quãng ngừng. Ba kẻ trong lối bí mật thầm ra dấu trong bóng tối, cùng nhau rời khỏi trường. Lối bí mật trong cung vừa ngoằn nghèo vừa dài vô tận, đến lúc Dư Ảnh ngỡ mình thể bước nổi nữa tên thái giám trước mặt ra hiệu dừng lại. Gã gõ ba cái vào bức tường, ghé tai vào xem xét. lâu sau vách tường được mở ra, ba người bước vào gian phòng sơn son thiếp vàng.
      Mọi ngóc ngách trong hoàng cung vốn được trang điểm tinh xảo, mỹ lệ. Thế nhưng nét đẹp sang quý đó cũng chỉ hòng che giấu những thối nát cùng bí mật bên trong.

      Tên thái giám vừa bước vào căn phòng vội vã đưa mắt nhìn xung quanh. Vừa thấy bóng dáng người đàn bà mặc phượng bào vàng rực đứng hướng ra cửa sổ phía bên kia căn phòng, gã vội vã quỳ sụp xuống, cất giọng run run vì xúc động: “Nương nương… nương nương… Hắc Vương Gia, cuối cùng cũng diệt được rồi!” Người đàn bà nghe thấy thế quay mặt lại, ánh mắt nhướn lên đầy phấn khích, giọng cũng giấu được vui mừng: “Lời ngươi ?”

      Lúc này nàng ta cũng nhìn thấy Dư Ảnh cùng người bên cạnh, khóe miệng chợt giương cao.

      “Dư Ảnh”, nàng ta cất giọng trịch thượng, “ uổng công Lạc An tin tưởng ngươi.” Nàng ta chợt lặng người, mãi lúc sau mới tiếp: “Suýt nữa bổn cung quên mất. Đồ hóa trang cùng xe ngựa đều chuẩn bị sẵn, hai người các ngươi mau mau rời khỏi hoàng cung.”

      Người thanh niên cùng Dư Ảnh gật đầu định rời , thế nhưng thấy nàng vẫn còn dềnh dàng đứng đó, bèn giọng gọi: "Muội muội?". Tuyết Chinh nhìn thấy biểu kỳ lạ của Dư Ảnh hơi đanh giọng hỏi: “Có chuyện gì muốn với bổn cung?” Dư Ảnh chậm rãi : “Nương nương. Vương gia từ nay còn khả năng đe dọa đến ngôi vị của tiểu hoàng tử. Mong nương nương chừa cho chàng ấy con đường sống, coi như tích đức cho tân đế tương lai .”

      Tuyết Chinh đâu ngờ Dư Ảnh lại lời to gan như vậy, có chút sững người. Sau đó nàng ngửa mặt cười lớn: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi! Còn có hoàng thượng ở đó, bổn cung há có cơ hội động tới kẻ kia? Chỉ cần Lạc An muốn diệt , tính mạng của chắc chắn được bảo toàn.” Nàng lại hạ giọng tiếp: “Nhưng bổn cung cũng ngờ ngươi xin tha cho . Chẳng lẽ ngươi quên Long Hà bị diệt thế nào sao?”

      Dư Ảnh khẽ liếc nhìn người thanh niên cạnh mình, lí nhí : “Là Dư Ảnh nhiều chuyện, mong nương nương bỏ qua.” Hai người hành lễ bái biệt hoàng hậu Vân Triều, chuẩn bị rời khỏi phòng. Chợt nghe giọng Tuyết Chinh với theo bóng lưng của họ: “Hai kẻ vong quốc các ngươi theo Lạc An, cũng phải ý tồi.” Cửa vừa đóng, nét mặt Tuyết Chinh lập tức trở nên vô cùng dữ tợn. Nàng với tay lại chiếc bàn bên cạnh, cầm lên tách trà ném về phía cửa, nghiến răng : “Cũng chỉ là tiện nhân. Nếu Lạc An dặn dò cẩn thận, bổn cung muốn xé nát gương mặt hại nước hại dân kia.” Tên thái giám dẫn đường lúc nãy bây giờ quỳ mọp đất, mắt lén nhìn những mảnh vỡ gốm sứ thượng hạng, ngay cả tiếng thở cũng cố gắng nén lại tênh.

      Thế nhưng cơn thịnh nộ của Tuyết Chinh cũng chỉ bừng phát trong giây lát. Nàng ta điều chỉnh nét mặt, ưu nhã xoay người về phía cửa sổ, lẩm bẩm với trời xanh: “Trần Văn Dự ơi Trần Văn Dự, cứ tưởng phải mất nhiều công sức nữa mới trừ được ngươi. Ai biết được giữa đường lại nhảy ra Dư Ảnh kia chứ? A… hùng khó qua ải mỹ nhân, câu này xưa nay luôn đúng. Haha…”. Nàng ta thở ra hơi dài thoải mái: “Cuối cùng… cũng lòng biết bao nhiêu…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :