1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Để ta đi vào giấc mơ của nàng - Dư Ảnh Mộng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 20: MỖI PHƯƠNG MỐI BỘN BỀ

      Dư Ảnh từng là công chúa, vốn chẳng lạ gì với mỹ lệ cùng sang quý chốn cung đình. Huống chi, so với mức độ ăn chơi xa xỉ của vua chúa Long Hà, hoàng cung Vân Triều được xây dựng và bày trí thanh nhã, giản dị hơn rất nhiều. Vượt qua trùng trùng lớp lớp hành lang cùng sân rộng, Ngọc Loan dẫn nàng đến Phượng Cung của hoàng hậu Tuyết Chinh. Trước mặt Dư Ảnh là người phụ nữ tầm hai mươi, sóng mũi đẹp, khuôn mặt hết sức thanh thoát, dịu dàng. Nàng vận cung trang rộng màu vàng nhạt, ngồi tựa vào ghế êm nạm vàng, tầm mắt mải hướng ra ngoài cửa sổ. biết vô tình hay cố ý, người phụ nữ cao quý ấy lại ngẩn người rất lâu, dường như để ý tới diện của người mới đến là Dư Ảnh. Dư Ảnh quỳ dưới nền đất cứng đến hai chân tê rần, mới có cung nữ áo hồng ngập ngừng lên tiếng: “Nương nương… Dư Ảnh tiểu thư hành lễ rất lâu rồi.” Tuyết Chinh như được kéo ra từ cõi mộng, nở nụ cười hiền từ : “Muội muội, mau đứng lên ! Bổn cung mải nghĩ ngợi vẩn vơ, khiến muội chờ lâu rồi.”

      Giọng ngọt ngào tựa nước đường, từng giọt từng giọt đặc sánh ngấm vào tim.

      Cách đó ngàn dặm là Lạc Chinh, vùng cao nguyên giáp ranh phía bắc của Vân Triều. Khí hậu nơi đây khắc nghiệt, chưa vào giữa thu bắt đầu lạnh giá. Trần Văn Dự có lai lịch hoàng thất, áo ấm da thú thuộc hàng thượng hạng, thế nhưng cũng khỏi nhớ nhung cảm giác ấm áp của vùng đồng bằng phía nam. Gần nửa tháng trôi qua, đoàn người của chàng tới đây được non năm ngày, thế nhưng tang lễ của thái tử Lạc Chinh vẫn chưa tới hồi kết, từng đoàn sứ thần các nước lân cận vẫn còn chưa có dấu hiệu quay đầu trở về. Quốc gia này nổi tiếng tổ chức nghi lễ phiền phức, xa xỉ, thế nhưng nơi đây cũng là đồng minh hùng mạnh của Vân Triều. Hai nước từ lâu xây dựng quan hệ hảo hữu, quận chúa của Lạc Chinh từ bảy năm trước được gả sang liên hôn với thái tử Trần Văn Nghĩa, là hoàng hậu của Vân Triều.

      Trần Văn Dự lười nhác rảo bước dọc theo hành lanh đá râm ran tiếng cầu khấn siêu độ, trong đầu suy tính ngày về. Chợt có tiếng động kỳ lạ cất lên, chàng vội lách người vào căn phòng , đanh giọng : “Có chuyện gì sao?” Kẻ áo đen quỳ dưới đất lần đầu tiên có biểu bối rối, lôi từ ngực áo ra chừng năm sáu cuộn giấy , ngập ngừng : “Chủ nhân, đây… có vẻ như là tiểu thư Dư Ảnh muốn chuyển đến người…” Trần Văn Dự vội giơ tay nhận, mà nheo mắt như che giấu ánh lửa, giọng càng trầm hơn: “Nàng ấy làm sao mà phát ra các ngươi? Chẳng lẽ Ám Đội bất cẩn đến nỗi bé con yếu đuối cũng có thể phát ra?” Người áo đen càng thêm lúng túng, thầm trách bản thân xui xẻo nên mới bị đồng đội ép làm người báo tin cho chủ nhân. bèn hơi dài, tỏ ý phân bua: “Bẩm chủ nhân, Ám Đội hề sơ suất. Chỉ là tiểu thư Dư Ảnh ngày ngày ngồi dưới gốc cây mà Ám Đội nấp lén vẽ chân dung của chủ nhân, sau đó lại ném xuống gốc cây…” Nghe tới đây, kẻ nghiêm khắc như hung thần chợt đực mặt ra lúc, rồi bất ngờ chuyển sang tủm tỉm mỉm cười, xua tay : “Ta hiểu rồi, ngươi mau … mau !” Người áo đen lúc lâu, nụ cười tươi của Trần Văn Dự mới dần dần thu lại, thành vầng cong khóe mắt. Chàng vừa cất bước trong dòng thanh mơ hồ, vừa ngừng tự vấn: bé con bề ngoài ngây thơ yếu đuối đó, thực ra đều là giả vờ có phải ? Trong mắt chàng, nàng vừa thông minh lém lỉnh, lại che giấu nhiều bí mật. Nhưng hơn tất cả, trong lòng nàng có chàng, có phải ?

      Mấy ngày nay, trong hoàng cung Vân Triều loan truyền tin đồn rằng người con được Hắc Vương Gia mang về từ Long Hà mấy tháng trước vì giỏi nấu ăn cùng làm vườn nên thường xuyên được hoàng hậu triệu vào cung. Cứ hai, ba ngày là nàng lại được triệu kiến lần, dù rằng chỉ được giữ lại chưa tới canh giờ. Cung nữ trong Phượng Cung có lúc dẫn lời hoàng hậu rằng, tiểu thư Dư Ảnh ra là người rất thú vị: giỏi cầm kỳ thi họa, chuyện khéo léo dễ nghe, lại biết quan tâm người khác. Hoàng hậu được nàng xoa bóp ấn huyệt cho, tinh thần dạo này dường như tốt lên hẳn, sức khỏe cũng được cải thiện rất nhiều. Người tinh ý đều có thể nhận ra, dường như hoàng hậu muốn chứng tỏ cho toàn thiên hạ biết, nàng rất thích Dư Ảnh, thậm chí xem nàng như em ruột.

      Dư Ảnh vào cung lần thứ ba, được hoàng hậu Tuyết Chinh mang thai bảy tháng đón tiếp tại vườn hoa trong Phượng Cung. Hai người bàn luận chút về các loại thức ăn bồi bổ cho thai nhi, chợt Hoàng Hậu : “Muội muội, bổn cung luôn có chuyện canh cánh trong lòng. Bổn cung lại xem muội như em ruột, biết muội có sẵn lòng nghe chút giãi bày?” Dư Ảnh dịu dàng thưa: “Thưa nương nương, nếu người có nỗi niềm muốn bộc bạch với Dư Ảnh, dân nữ sẵn sang lắng nghe.” Hoàng Hậu nghe thế thở hơi dài, quay mặt nhìn về phía xa xăm: “Là chuyện của họ bổn cung ở Lạc Chinh… Bổn cung muốn thắp cho huynh ấy nén nhang, còn muốn cầu huynh ấy phù hộ cho đứa cháu chưa ra đời này, thế nhưng tại mang thai quá bất tiện…”

      Dư Ảnh nghe xong tới đây có chút linh cảm chẳng lành. Hoàng hậu chợt tiếp: “Muội muội, hay là muội thay mặt bổn cung lên chùa Liên Sơn chuyến, muội thấy thế nào?” Chùa Liên Sơn nằm ngọn núi bên ngoài kinh đô, nổi tiếng linh thiêng. Dù ở xa hoàng cung, hang năm vẫn thường có nhiều người hoàng tộc đến viếng. Hoàng hậu xong, thấy người đối diện có vẻ hơi phòng bị, liền bật cười : “Chẳng lẽ muội muội nghĩ bổn cung bắt nàng chùa là ức hiếp muội, để muội chịu khổ sao?” Dư Ảnh lúc này mới chậm rãi quỳ xuống, giọng như sương: “Dư Ảnh nào dám! Được hoàng hậu tin tưởng, dân nữ có mừng còn kịp. Huống chi đây là việc nghĩa, dân nữ thế chối từ…”

      Lời quốc mẫu nhờ cậy, mở miệng chối từ được sao?

      Trần Văn Dự lần này đến Lạc Chinh ra chỉ mang sứ mệnh dự tang. Chàng dành phần lớn thời gian ở lại Lạc Chinh để nắm bắt tình hình, xây dựng cơ sở mật thám riêng cho Vân Triều. Sau nhiều ngày cân đo giữa các thế lực, chàng nhận ra rằng tranh đấu chưa đến giai đoạn cao trào, nên thực lực giữa hai bên vừa non kém vừa chưa phát huy hết sức mạnh.Thế giới của chàng từ lúc sinh ra chỉ có những lời xã giao nạm vàng hay cảm xúc giả dối đầy chân , mà còn là thế giới của chính trị, mưu quyền, phe phái, bè cánh. Mỗi khi thế lực quyền lực sụp đổ, cũng là lúc trò chơi chính trị lần nữa xoay vần. Thái Tử của Lạc Chinh qua đời, hai thế lực của hai vị Hoàng Nam lớn nhất khỏi rục rịch. Đừng quên người kế ngôi quyết định mối quan hệ hữu hảo giữa hai nước có thể tiếp tục thuận lợi hay , chưa kể nếu Lạc Chinh rơi vào hỗn loạn thể cứu vãn, khả năng Vân Triều thâu tóm vùng đất này cũng phải là thấp. Tuy nhiên, ủng hộ sai phe cũng tốt cho vị thế của Vân Triều… Nhị Hoàng Tử năm nay vừa tròn hai mươi, văn võ song toàn, mẹ lại là Quý Phi, ngôi vị Thái Tử tưởng như nắm trong tầm tay. Thế nhưng lại còn có Tứ Hoàng Tử tuy tuổi nhưng mệnh danh là thần đồng, tấm lòng lương thiện, rất được người dân ủng hộ. Xét về thế lực, Nhị Hoàng Tử dường như nắm thế chủ động. Thế nhưng hoàng đế Lạc Chinh lại là người rất coi trọng lòng dân, thế nên Tứ Hoàng Tử cũng là ứng viên sáng giá.

      Trần Văn Dự quyết định, Vân Triều tạm thời đứng ở thế trung lập để quan sát thêm tình hình. Người của Tứ Hoàng Tử và Nhị Hoàng tử đều từng gửi thiếp mời, nhưng chàng từ chối gặp, lấy lý do sức khỏe tốt. Thay vào đó, chàng đến dùng bữa tại nhà Tuyết Vương Gia, cũng ở phe trung lập, lại là nhà mẹ đẻ của chị dâu chàng. Tuyết Vương Gia năm nay ngoài năm mươi tuổi nhưng vẫn còn tráng kiện, đôi mắt ưng đánh giá Trần Văn Dự, hào sảng : “Từng nghe Hắc Vương Gia của Vân Triều hùng thiện chiến, nay được gặp mặt, mới biết bề ngoài cậu còn có chút giống với văn nhân!” Trần Văn Dự lấy lời nhận xét này làm buồn, chỉ khẽ gật đầu: “Được vương gia khen ngợi là phúc của tiểu sinh!” Thấy người kia cũng biết đùa cợt, Tuyết Vương Gia hơi ngẩn ra chút, rồi hai người cùng bật cười.

      Buổi tối, cái bóng đen lách vào phòng của Trần Văn Dự, dâng lên bức mật thư. Chỉ thấy chàng đọc thư xong, khuôn mặt lập tức tái . Hôm sau quốc vương Lạc Chinh nhận được lá thư màu vàng có đóng dấu Vân Triều, mới biết Hắc Vương Gia dẫn người quay về nước trong đêm.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 21 (NGOẠI TRUYỆN ) THỰC RA NÀNG PHẢI NGƯỜI PHÀM

      Hồ Nhạn năm nay vừa tròn năm ngàn tuổi, Hồ Vương cùng Hồ Hậu liền tổ chức tiệc lớn tại Thanh Khâu, có cả Đông Hải Long Vương, Diêm Vương cùng ông cháu Hoàng đến dự. khí buổi tiệc diễn ra vô cùng đầm ấm, chợt Hồ Nhạn lên tiếng:

      “Tỷ tỷ lịch kiếp đúng lúc gì hết! ràng là sắp đến sinh nhật của người ta mà!”

      Hồ Vương và Hồ Hậu cùng nhìn nhau đầy bất đắc dĩ. Đứa con này của họ càng lớn càng to gan cứng đầu, vì chuyện tình mà cố chấp bỏ dỡ mấy ngàn năm tuổi xuân. Cháu của Hoàng Cảnh Châu là Cảnh Nhạc chợt lên tiếng:

      “Đệ có gì mà trách móc! Ta quen tỷ ấy sớm hơn đệ, vậy mà mấy ngàn năm qua còn chưa gặp được mấy lần! Tỷ ấy bôn ba hết vùng trời này tới thế giới khác, chẳng phải đều vì kẻ ấy hay sao?”

      Câu này được than thở biết bao nhiêu lần, mấy ngàn năm qua cứ lặp lặp lại khiến ai còn buồn bình luận thêm. “Kẻ ấy” ai cũng biết, chính là vị Bạch Sứ thần quân ngày ấy hồn phi phách tán, được tỷ tỷ của Hồ Nhạn thu thập hồn phách trở về. Đông Hải Long Vương là Thương Diệp nghe thấy thế chỉ hừ :

      “Đệ ấy cũng chỉ tiện miệng thế, nàng đâu cần phải lớn tiếng như vậy?”

      Cảnh Nhạc nghe vậy gần như ngay lập tức nước mắt lưng tròng:

      “Chàng thiếp ức hiếp đệ ấy? Thiếp chỉ đau lòng vì thường xuyên được gặp tỷ tỷ, chàng lại thiếp thế sao?”

      Thương Diệp nghe thế lập tức ngậm miệng, trong lòng khổ sở muôn phần. biết khi hai người về nhà, Cảnh Nhạc lại tìm cách gì bắt bẻ chàng đây? Nhìn bề ngoài yếu đuối của Cảnh Nhạc, ai biết rằng bảy trăm năm trước Thương Diệp còn bị nàng đuổi đánh cho nửa sống nửa chết, cũng chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà hai người nên duyên vợ chồng như ngày hôm nay.

      Cả nhà hồ ly cùng khách khứa, trong đó có nhân vật chính của buổi tiệc, trơ mắt nhìn cặp vợ chồng diễn trò trước mặt. Trong khi đó hoàng Cảnh Châu mặt đổi sắc nhấp ly rượu tiên, trong lòng ngừng tán thưởng đứa cháu càng ngày càng mặt dày vô sỉ của mình.

      Thời gian như cơn gió, chuyện cũ như chiếc lá chao nghiêng. Mấy ngàn năm trôi qua chỉ trong chớp mắt, ký ức thỉnh thoảng về như giấc mơ của ngày hôm qua.

      Tàn tiệc, chúng tiên đều lục tục về hết, chỉ có Diêm Vương nằng nặc đòi ở lại đánh với Hồ Nhạn ván cờ. Hồ Nhạn vui vẻ nhận lời, nhưng cuối cùng bị đánh cho thua tơi tả, khuôn mặt đẹp trai ủ rũ trông đáng thương. Diêm Vương mỉm cười :

      “Tiên tử, đừng thất vọng. ra ta có món quà đặc biệt dành cho cậu, cũng coi như đền bù cho ván cờ này!”

      Lão dẫn Hồ Nhạn đến khoảng đất trống bên bờ Vong Xuyên, ngẩng nhìn bầu trời quanh năm vần vũ :

      “Vừa may thời gian trùng khớp, mới có thể đưa kịp ấy về đây với cậu chút!”

      rồi thả câu chú, khiến gian xung quanh dường như lớp sương mờ. Từ làn khói trắng ra áo trắng xinh đẹp tuyệt trần, đường nét gương mặt hao hao giống Hồ Nhạn, nhưng thanh thoát dịu dàng hơn chút. Ban đầu ánh mắt có vẻ mờ mịt, nhưng khi thấy Hồ Nhạn trở nên mừng rỡ, tinh . này chính là Tử Ly, tỷ tỷ của Hồ Nhạn.

      Diêm Vương :

      “Tiên tử, thời gian ở cõi u minh nhanh gấp nhiều lần cõi trần. Hai chị em chỉ có canh giờ với nhau thôi.”

      rồi quay lưng bỏ , để lại cho kẻ kia cái nháy mắt tinh nghịch. Tử Ly :

      lâu gặp, bác Diêm Vương hình như tinh quái hơn xưa.”

      Hồ Nhạn tranh thủ nắm lấy tay áo của tỷ tỷ, cất giọng mè nheo:

      “Tỷ tỷ, hôm nay là sinh nhật của đệ, tỷ tỷ phải tặng cho đệ cái gì đó chứ?”

      Tử Ly bật cười, dịu dàng :

      “Đệ đệ ngoan, tỷ tỷ bây giờ chỉ là hồn phách, nào có nhiều phép thuật như vậy? Có tặng đệ chắc cũng có món gì ra hồn. Hay là đệ đợi sinh thần lần tới, tỷ và tỷ phu nhất định tặng đệ cái gì ý nghĩa, được ?”

      Hồ Nhạn nghe thế lập tức giãy nãy, chỉ tay lên trời :

      “Tỷ phu? Tỷ cái tên thần kinh biết gì ấy à? Tỷ tỷ vẫn chưa tỉnh sao, ràng nhớ tỷ là ai?”

      Tử Ly nghe thế khuôn mặt lập tức trầm xuống. Năm trăm năm trước nàng thu thập được toàn bộ ba vạn bốn mươi bảy mẩu thần hồn của kẻ ấy, sau đó nhờ trợ giúp của Diêm Vương cùng Thiên Long Tộc mà làm chàng tái sinh. Thế nhưng mà lúc tỉnh dậy, chàng mất hết ký ức qua, nhận ra cả nàng. Cho dù là khoảng thời gian làm Cổ Long Thần, hay lúc đóng vai làm Bạch Hạc, chàng cũng chẳng mảy may nhớ đến.

      Nhớ lúc ấy, Tử Ly như rơi vào địa ngục. Suốt mấy ngàn năm đằng đẵng, nàng gắng sức tự vượt qua bản thân, vượt qua trăm vạn khó khăn gian khổ mới tìm được chàng về. Thế nhưng người thương thành người lạ, hi vọng bỗng chốc bị giáng cho đòn chí mạng, giấc mơ tưởng thành nhưng bỗng đâu thành ước nguyện xa vời.

      Thực ra Tử Ly cũng từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thế nhưng mà được Diêm Vương thuyết phục, nàng quyết định tin thêm lần nữa. Mặc dù trái tim gần như còn nguyên vẹn nữa rồi.

      Diêm Vương trước giờ vốn đối rất tốt với nàng, mới đặt giả thiết rằng hồn phách của “kẻ kia” ra chưa được gắn kết trọn vẹn nên ký ức mới chưa được thông suốt. Vì vậy sau hàng trăm năm trời “kẻ kia” bị Thiên Long Tộc lẫn chúng tiên quen biết dụ dỗ, lừa gạt, cưỡng ép, mới có chuyện lịch kiếp này.

      Hai chị em tâm tình non canh giờ, Tử Ly :

      “Đệ đệ, mau về Thanh Khâu thôi. Tỷ tỷ còn vài câu muốn với Diêm Vương trước khi tiếp túc trở lại lịch kiếp.”

      Hồ Nhạn quyến luyến rời , Tử Ly mới đến tìm Diêm Vương, cúi đầu tỏ lòng biết ơn. Nàng :

      “Bác Diêm Vương. Trước giờ Tiểu Ly nợ người nhiều quá. Biết trả làm sao cho hết đây?”

      Diêm Vương vuốt chòm râu thưa, cười ha hả :

      “Tiên tử mắc nợ ta tí nào. Ta biết tiên tử từ thuở mới được sinh ra, còn Tĩnh Long lại là bằng hữu. Vả lại ở cõi trần tiên tử cũng gặp ít chông gai, thỉnh thoảng lão Diêm Vương ta cũng áy náy thay cho Ti Mệnh sến súa, cảm thấy bản thân nên an ủi người chút.”

      Tử Ly :

      “Dù thế nào Tiểu Ly cũng khắc sâu ân tình của bác. Người chẳng những tạo cơ hội lịch kiếp, mà còn đích thân xuống trần hóa thân thành ông ngoại của Dư Ảnh, nuôi dưỡng cháu thành người.”

      Diêm Vương tủm tỉm:

      “Phải như vậy ta mới có thể dạy cho tiên tử Dẫn Mộng Thuật, mục đích cuối cùng của việc lịch kiếp từ đó mới có thể hoàn thành.”

      Hai người thêm vài câu, cũng đến lúc cáo từ. Cái bóng trắng mảnh khảnh của thiếu nữ xinh đẹp bao lâu bị sương mù nuốt chửng, chỉ còn lại làn khói lảng bảng ngừng tan theo dòng nước Vong Xuyên. Linh hồn nàng trở lại với thân xác người phàm, tạm thời quên hết thân phận cùng ký ức của loài tiên. Còn lại mình, Diêm Vương đứng chắp tay nhìn ra làn nước trong suốt, miệng lẩm bẩm:

      “Bạn già, ta tin là từ ký ức của ngài tìm ra được chút dư ảnh nào…”

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 22: CÓ KẺ MUỐN GIẾT NÀNG

      Dãy núi Bạch Liên từ lâu nổi tiếng linh thiêng. đỉnh núi cao nhất còn xây ngôi chùa vững chãi, được tiên hoàng đặt tên là chùa Liên Sơn. Từ hướng hoàng cung Vân Triều, để đến được ngôi chùa ấy, còn phải qua cánh rừng thưa dưới chân núi, băng qua sườn ngọn núi thấp, sau đó mới tới được đỉnh Bạch Liên. con đường ven triền núi, đoàn người ngựa xa hoa chậm rãi nối đuôi nhau tiến về phía trước. Con đường này quen với giới quý tộc quan lại, những người dân sống rải rác ở sườn núi cũng cũng chẳng còn sợ hãi những kẻ xa hoa lạnh lùng kia, chỉ bình thản và cung kính nhường đường. Kẻ tinh ý còn nhận thấy, chiếc xe đứng thứ ba hẳn là xe chở chủ nhân, vì sang trọng và to lớn nhất.

      Chiều thu mây trời lảng bảng, mấy gợn gió hơi se lạnh thổi bay tấm màn xe ngựa phất phơ. Chút khí lạnh lọt vào xe, khiến Dư Ảnh tựa người vào thành xe ngủ say hơi co người lại. Thường Ngọc vừa giơ tay vén lại tấm rèm nhung đỏ, vừa nhăn mặt : “Để tiểu thư đường vất vả, chẳng biết hoàng hậu nương nương có ý gì đây?” Nàng vừa xong, có tiếng tằng hắng đầy trách cứ vang lên sát bên tai. Giọng Thiệu Vi đè thấp hết mức: “Thường Ngọc muội, sao có thể suy nghĩ như vậy? Lời ấy đến tai người hoàng tộc, chẳng biết tiểu thư của chúng ta khổ sở cỡ nào? Vả lại, chẳng phải hằng năm cũng có ít người trong cung đến chùa ấy cầu nguyện sao?” Thường Ngọc hừ : “Tỷ những cung tần thất sủng cùng quan chức thất bại ấy sao?”

      Lại ngọn gió thu thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá vàng cùng cát bụi. Đoàn xe của hoàng tộc nối dài mười mấy chiếc, tuy bề ngoài đoàn xe hộ tống sơn son thiếp vàng cùng vô số tùy tùng theo tô điểm, nhưng nhìn kỹ những vật phẩm cùng vật trang trí xe cũng phải hạng tốt nhất. Quân lính hộ vệ nhìn bên ngoài có vẻ to lớn, uy nghi, nhưng ra hầu hết là tân binh, có kinh nghiệm thực chiến. Thậm chí phần lớn cung nữ theo hầu cũng yếu ớt, già nua. Đến nỗi Thường Ngọc phải đùa rằng, nếu các nàng thay trang phục ni chùa Liên Sơn, người hoàng cung cũng biết các nàng là cung nữ mà bắt về.

      Họ được hơn nửa đường đến chùa Liên Sơn, dự định thêm non canh giờ nữa dừng lại dựng trại nghỉ ngơi. Thường Ngọc cùng Thiệu Vi chỉ mong mau mau được bái phật rồi trở về vương phủ ấm áp. biết khi họ trở lại, Hắc Vương Gia trở về chưa? Hai nàng theo Dư Ảnh, đối với tiến triển tình cảm của hai người cũng hiểu vài phần. Dường như từ khi Trần Văn Dự xuất phát đến Lạc Chinh, Dư Ảnh ngày càng khép mình lại, thậm chí có lúc trở thành con người khác. Nàng… dường như trưởng thành hơn. Hoặc có thể nàng quá mệt mỏi với việc giả vờ làm đứa trẻ mờ mịt, yếu đuối. Lúc được hoàng hậu triệu kiến, nàng bình tĩnh, vững vàng. Lúc gặp mặt cung nhân Vân Triều, nàng dịu dàng, từ tốn. môi nàng luôn mang theo nụ cười huyền bí, tự tin. ai biết nàng nghĩ gì.

      Đoàn xe tới lưng chừng núi, chợt có tiếng lao xao vang lên từ phía trước. Thường Ngọc hơi nóng ruột, hỏi vọng ra ngoài: “Có chuyện gì sao?” thị vệ nhanh nhảu đáp: “ có gì, chỉ là bọn ăn xin.” Tiếng lao xao lớn dần thành tiếng tranh cãi, Thiệu Vi nhăn trán : “Quái lạ! Giữa núi non trùng điệp này, làm gì có ăn xin?” Người thị vệ cười khẩy: “Chẳng phải hoàng thất cũng thường dùng đường này lên chùa sao?” Người này vừa xong, thân hình cao lớn chợt cứng đờ, đôi mắt trợn trắng. Thường Ngọc vén màn nhìn ra ngoài, thấy nằm gục xuống ngựa bất động, lưng còn cắm mũi tên gỗ đầy máu.

      gian xung quanh bỗng chốc trở nên rối loạn. Những kẻ vài giây trước còn đóng giả người ăn xin đáng thương chợt trở nên cực kỳ hung hãn, biết rút từ đâu ra gươm đao sắc bén, nhanh nhẹn tấn công thị vệ cùng cung nữ trong đoàn. Thị vệ hộ tống dù to cao, nhưng lại có mấy người võ công cao cường, hầu hết đều lép vế trước sát thủ chuyên nghiệp. Rất nhiều thị vệ né kịp làn mưa tên bất ngờ, chết kịp trân trối. Nhưng bọn ăn mày mải mê chém giết quá nhiều, mục tiêu chính của chúng là phá hủy đội hình thị vệ, tiến về phía chiếc xe thứ ba trong đoàn.

      Thường Ngọc cùng Thiệu Vi nhìn thấy cảnh máu me phía bên ngoài qua tấm màn hé mở, sợ hãi đến cứng người. Các nàng ngỡ như mình quay lại cái đêm đầy máu và ánh lửa lúc hoàng cung Long Hà bị đánh chiếm. Đêm đó, rất nhiều người quen cùng bằng hữu thiệt mạng, trong cả căn phòng chỉ hai nàng sống sót, được đưa đến đại điện. Nhưng còn hôm nay sao? Thậm chí họ còn chưa chuyện gì xảy ra. Hai đáng thương biết làm gì hơn là giơ tay bịt kín miệng, chỉ sợ tiếng hét vang ra ngoài khiến thích khách nghi ngờ. Chợt có giọng nhàng vọng tới: “Đừng sợ!” Là Dư Ảnh.

      Sau hồi chém giết, bọn sát thủ cuối cùng cũng tiếp cận được chiếc xe thứ ba, thế nhưng trong xe trống rỗng. Chúng lại điên cuồng tấn công đoàn tùy tùng liều mạng bảo vệ chủ nhân, mưu đồ rà soát những chiếc xe còn lại.

      Thường Ngọc run rẩy : “Tiểu thư, biết thích khách từ đâu ra. ràng trước đó sườn núi rất vắng vẻ mà!” Thiệu Vi trầm giọng : “Chính vì vắng vẻ nên mới là nơi tập kích lý tưởng!” Chợt giọng của Dư Ảnh rầu rĩ cất lên: “Thường Ngọc tỷ tỷ, Thiệu Vi tỷ tỷ, là Dư Ảnh liên lụy hai người.” Nàng đưa mắt ra ngoài cửa sổ: “Bọn sát thủ ấy, tám chín phần là muốn giết Dư Ảnh.” Thường Ngọc bật khóc: “Tiểu thư, sao lại như vậy? Chúng hẳn là cướp rồi! Tiểu thư trước giờ sống lương thiện, lại chỉ là yếu đuối. Làm sao có người muốn hãm hại tiểu thư cho được!” Thiệu Vi : “Tiểu thư mau trốn , bọn nô tỳ liều mạng cũng phải bảo vệ được người.” Dù mạnh miệng vậy, thân hình Thiệu Vi vẫn run lên nhè .

      Dư Ảnh lắc đầu, dứt khoác : “Sống chết có số. Xét tình hình tại, Dư Ảnh ta thể sống sót rồi.”

      phải nàng ham sống, cũng phải nàng quá bi quan. Thế nhưng đoàn tùy tùng chống đỡ được, giữa chốn vắng vẻ này lại làm sao có người đến cứu? Nàng chạy nhanh hơn sát thủ sao? Dù người kia có trở về, cũng chắc chắn thể đến cứu kịp nàng. Đừng quên kẻ muốn giết Dư Ảnh tính toán trước để chặn hết mọi đường lui, vả lại nàng thế lực, làm sao điều động được quân lính đến cứu? Nếu số nàng tận, nàng thà “chết” cách vinh quang.

      Thường Ngọc cùng Thiệu Vi định mở miệng khuyên can, nhưng hiểu sao đầu họ nhanh chóng choáng váng, chưa thốt ra được lời nào ngả ra bất tỉnh. Dư Ảnh lúc này cầm chiếc túi , giơ tay ra ngoài cửa sổ rãi đều chất bột theo gió. Nàng biết, dù có dùng hết túi bột này cũng thể làm hôn mê tất cả bọn người ác kia như trong mộng cảnh. Trong mộng, sức mạnh của nàng phi thường, nhưng ra ngoài đời , những việc nàng có thể làm cũng chỉ rất bé mà thôi.

      Trần Vân Dự thúc ngựa hết tốc lực từ Lạc Chinh trở về, ghé vào kinh đô mà chạy thẳng đến dãy Bạch Liên. Chàng chạy mãi, chạy mãi, cần biết tùy tùng có theo kịp hay . Trời chuyển tối, chàng cũng đến nơi cần đến. Dưới ánh đuốc lập lòe, đập vào mắt chàng là đoàn xe ngựa tan tành, bê bết máu, xác người la liệt khắp nơi. Binh lính địa phương cùng người dân cùng người sống sót dọn dẹp thi thể, tiếng la hét cùng tiếng gào khóc vang vọng góc trời. Trần Văn Dự cảm thấy đầu óc tê dại, nắm lấy thị vệ gặng hỏi: “Nàng ấy đâu? Dư Ảnh đâu?” Người ấy mãi mới nhận ra chàng, sụp quỳ xuống như khóc: “Vương gia thứ tội! Dư Ảnh tiểu thư vì sợ bị giết, đến sườn núi nhảy xuống rồi!” Trần Văn Dự cưỡi ngựa đường xa, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, râu ria mặt cũng rậm rạp. Dáng người chàng vô cùng to lớn, lại nắm áo tên thị vệ đầy máu me buông, khiến kẻ ấy càng thêm khóc lóc thảm thương.

      Trường Dũng đến, Trần Văn Dự vẫn còn đứng yên nhúc nhích. Xung quanh chàng là thị vệ, quan chức địa phương cùng cung nữ sống sót đồng loạt quỳ rạp, thỉnh thoảng có tiếng thút thít, ai nấy cũng run rẩy chờ cơn thịnh nộ lôi đình. Từ lâu, Hắc Vương Gia nổi tiếng là người đánh sợ, huống chi kẻ ngu ngốc nhất cũng phải biết, người bị thích khách ám hại trong chuyến xe này có liên hệ mật thiết với chàng.

      Trường Dũng lặng lẽ kéo người quỳ dậy, hỏi tình. Người đó cũng đáp giống như thị vệ kia: “Đại nhân, chuyện xảy ra hai canh giờ trước. Dư Ảnh tiểu thư vì muốn bị thích khách làm nhục nên nhảy xuống núi tự tử rồi.” Chỉ thấy Trần Văn Dự bất động bỗng đứng thẳng dậy, cầm lấy ngọn đuốc, chậm chạp tiến về phía rìa núi. Chàng dừng lại trước bờ vực sâu hun hút, cất giọng khàn khàn : “Nàng ấy nhảy xuống đây sao?” người đáp: “Bẩm Vương gia, đúng vậy.” Trần Văn Dự hỏi tiếp: “ xuống dưới tìm chưa?” Kẻ ấy sợ hãi thưa: “Bẩm, dưới đó là dòng sông chải xiết… e rằng…” “Có bắt được thích khách ?” “Bẩm, Dư Ảnh tiểu thư nhảy xuống bọn chúng cũng rút lui dấu vết…”

      Khác với suy tưởng của mọi người, Trần Văn Dự chỉ “ừ” . Chàng lặng người thêm lúc lâu. Lúc quay người lại, chàng bỏ lại câu : “Tiếp tục dọn dẹp . Những kẻ sống sót tạm thời nghỉ ngơi trị thương, ngày mai về kinh thành chịu tội.” Sau đó tung người lên ngựa, phi như bay vào màn đêm.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 23: GẶP LẠI NÀNG TRONG MỘNG

      Trần Văn Dự thúc ngựa được đoạn dài mới dừng lại, cất giọng khàn khàn gọi: “Ám Đội nghe lệnh.” người áo đen lập tức xuất , quỳ xuống đất cứng hành lễ, tay còn ôm vết thương rướm máu. Trần Văn Dự hỏi: “Dư Ảnh đâu?” Người đó cúi đầu, chậm rì rì đáp: “Thưa chủ nhân, Dư Ảnh nương được Ám Đội tương trợ, lẽ ra có thể thoát khỏi vòng vây nguy hiểm. Thế nhưng…”

      Trần Văn Dự gằn giọng hỏi: “Thế nhưng thế nào? Nàng ấy đâu rồi?” Người áo đen run rẩy trả lời: “ hiểu sao giữa trận chiến rất nhiều ám vệ cùng bọn thích khách đột nhiên bị kiệt sức, hành động trở nên chậm chạp. Tới lúc nương nhảy xuống vực muộn rồi. Ngay lúc nàng nhảy xuống, Ám vệ Minh Thành ở gần nàng nhất nên cũng vội nhảy xuống theo. Ám Đội cử người xuống phía dưới tìm kiếm, thế nhưng mấy canh giờ trôi qua, vẫn chưa có tin tức của hai người…”

      Ám Đội sinh ra vì chủ nhân, thề suốt đời trung thành với ngài, nguyện chết vì ngài. Vị ám vệ quỳ dưới đất bị tội lỗi cùng hổ thẹn đè nặng, chỉ biết cúi đầu nhận sai với vị chủ nhân mang ơn sâu nặng với mình. Thế nhưng lúc lâu sau, gã vẫn nghe tiếng ngài giận dữ trách cứ như dự đoán. Mãi đến khi gã đánh bạo ngẩng đầu lên mới hốt hoảng nhận ra, mặc dù con chiến mã vạm vỡ còn đứng yên đó, thế nhưng yên cương nào còn bóng dáng độc của ngài giữa màn đêm?

      ***

      Thời gian gần đây, Trần Văn Dự thường hay nằm mơ.

      Những giấc mơ chợt đến chợt mang lại cho chàng cảm giác bất an cùng mệt mỏi những khi tỉnh dậy. Nhưng cũng trong những giấc mơ đầu đuôi đó, chàng gặp lại người cách xa hai năm về trước.

      Trong mơ, nàng gọi chàng là Trần Văn Dự hay Hắc Vương Gia. Đúng rồi, có lúc nàng gọi chàng là Tĩnh Long, có lúc nàng lại gọi chàng là “sư phụ”. Nhưng chàng biết, làm sao chàng lại có thể là sư phụ của nàng được chứ?

      Trần Văn Dự buồn chán ngắt chiếc lá sen, thả tầm mắt theo hồ sen ngút ngát. Từng cánh sen hồng nhạt lấp ló nền lá xanh non, cộng với màu trời xanh trong làm nền khiến khung cảnh trước mắt vừa vô cùng tinh khiết, lại cực kỳ thơ mộng. Xa xa thấp thoáng mái đình nghỉ mát tinh xảo, Trần Văn Dự liền chầm chậm dạo bước về hướng đó.

      Lúc này chàng mới nhận ra trang phục người mình màu trắng thuần, chất vải mà mềm mại đến khó tin. Theo mỗi bước chân chàng, áo dài bay phất phơ cùng làn gió , khiến chàng cảm thấy mình có chút cảm giác bay bổng mây.

      tiếng gọi thánh thót cất lên từ phía sau lưng. Trần Văn Dự lúc này đến đình nghỉ mát, cứ đứng như trời trồng ngó ra hồ sen, chẳng mải mai ngoái nhìn lại. Giọng mềm mại của vang lên, càng ngày càng gần: “Sư phụ, sư phụ, sao người trả lời Tiểu Ly?”

      Chàng đáp: “Ta muốn yên tĩnh vãn cảnh hồ.” kia dường như vỡ lẽ, giọng lí nhí: “Ý người là, Tiểu Ly làm phiền người sao?” Chàng hừ đáp, nàng lại dùng giọng xun xoe : “Tiểu Ly sai rồi. Người làm sao mà nhen như vậy được? Người là Cổ Long Thần, công đức vô biên, chút chuyện bé này làm sao làm người khó chịu cho được.” Nàng còn cố tình lê thê thêm nhiều câu nữa, giọng nhàng đáng , thế nhưng đối với chàng, lời nàng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt. Trần Văn Dự im lặng lắng nghe chút, cảm thấy tay chân mình bắt đầu hơi run rẩy, thính giác cũng ù . Chàng dứt khoát quay lưng lại, trong thoáng chốc bắt gặp khuôn mặt đầy mong đợi của nàng kia chăm chăm nhìn mình.

      Như nhiều giấc mơ trước của chàng, nàng vô cùng xinh đẹp, đôi mắt long lanh trong sáng luôn hướng về phía chàng, dường như muốn tìm kiếm từ trong mắt chàng tình cảm lớn lao. Trần Văn Dự biết này. So với hai năm trước, nàng cao lớn hơn, khuôn mặt càng trở nên thanh lệ. Mặc dù chàng rất muốn mỉm cười với nàng, rất muốn với nàng những lời dễ nghe nhất, thế nhưng hiểu sao hết lần này đến lần khác trong giấc mơ, chàng đều quay lưng lại với nàng. Tâm trí chàng gào thét, buộc chàng tỏ ra dịu dàng với nàng, nhưng cơ thể chàng lại dứt khoát rời . Thậm chí lúc chàng lướt qua, khóe mắt dường như còn ứa ra vài giọt lệ trong suốt.

      Chàng bước rất nhanh. liền yếu ớt gọi: “Sư phụ.”

      Chàng lạnh lùng bỏ lại câu : “Ta nhớ từng nhận học trò.”

      Nàng gào lên: “Tĩnh Long!”

      Bóng lưng chàng hơi khững lại, nhưng ngay sau đó chàng lại bước nhanh hơn.

      Trần Văn Dự chợt cảm thấy dằn xé vô hạn. Vì cớ gì mà trong hết mộng cảnh này đến mộng cảnh khác, chàng lại đối xử lạnh nhạt với có khuôn mặt giống Dư Ảnh như thế? Trong vườn hoa, đỉnh núi, trong cung điện, cạnh hồ sen, mỗi lần chàng nhìn thấy nàng là mỗi lần nàng bị chàng thẳng thừng bài xích. ràng lúc trước, chàng chưa bao giờ có cảm giác chán ghét Dư Ảnh. Dù tình cảm với nàng chưa được gọi là khắc cốt ghi tâm, chàng cũng chưa bao giờ chán ghét nàng.

      Trần Văn Dự vừa mải suy nghĩ, cơ thế bất chợt trở nên bỗng. Chàng rơi vào khoảng bao la ánh sáng, tốc độ rơi càng ngày càng nhanh.

      tiếng “ùm” lớn vang lên, Trần Văn Dự chợt thấy lồng ngực của mình căng cứng. Da thịt lạnh như dao cắt, chàng nhận ra mình quay lại dòng sông rét buốt hai năm trước. Lúc đó hay tin Dư Ảnh gặp nạn, chàng còn mù quáng nhảy xuống sông tìm nàng. Thế nhưng ngay cả trong mộng cảnh tương tự suốt hai năm qua, nàng cũng chưa bao giờ để chàng tìm ra.

      Từng đợt từng đợt lạnh giá ùa vào phổi, Trần Văn Dự cảm thấy từng tấc thịt người đều đau. Ngay lúc này chàng mở mắt, mới nhận ra mình lại ngủ gục chiếc bàn ngổn ngang tấu chương. Chàng vừa ngồi thẳng dậy nghe thấy tiếng ho, vội vòng qua tấm bình phong tứ quý thêu chỉ vàng, đến chỗ chiếc giường rộng khảm rồng ở giữa căn phòng.

      Hoàng đế trai của chàng vừa cố nén tiếng ho, vừa khẽ : “Trẫm làm hoàng đệ thức giấc sao?” Chàng gì, đón chén thuốc ấm từ tay cung nữ trực đêm, bón cho trai. Trần Văn Nghĩa uống xong ngụm, khó nhọc : “Huynh đệ tốt, trong những lúc bệnh tật thế này, hoàng huynh chỉ tin có mình đệ thôi.” Trần Văn Dự mỉa mai : “Ngay cả hoàng tẩu mà hoàng huynh cũng tin bằng đệ?” Vị hoàng đế yếu ớt nhăn mày: “Đệ lại nhớ tới vị công chúa Long Hà hai năm trước? Chuyện qua, đệ đừng trách Hoàng Hậu nữa. Nàng ấy dù sao cũng là chị dâu của đệ.” Trần Văn Dự tủm tỉm : “Trách? Đệ cũng đâu phải đứa con nít, những chuyện nên quên đều để chúng chìm vào dĩ vãng. Thế nhưng hoàng huynh cáo già à, huynh huynh tin đệ cũng chỉ vì muốn có người thay mình thức đêm duyệt tấu chương thôi phải ?” rồi bất chợt đứng dậy, bước vòng trở ra tấm bình phong.

      Suốt mấy ngày nay, bệnh lao của Trần Văn Nghĩa tái phát. Trần Văn Dự dốc sức thay hoàng huynh quản lý chuyện triều chính, bưng bít thông tin, tránh để kẻ khác lợi dụng cơ hội làm lung lay quyền lực đế vương. Dù ra, Trần Văn Dự luôn hết mực quan tâm, thương vị hoàng huynh tài trí nhưng bệnh tật của mình. Thế nhưng vừa nãy, khi ngụ ý rằng chàng còn nhớ gì về người con tên Dư Ảnh, Trần Văn Dự lòng mình.

      Trần Văn Dự thừa nhận, tình cảm đối với Dư Ảnh chưa bao giờ là thứ tình thề sống thề chết, bởi chàng sinh ra trong nhà đế vương đầy mưu tranh đoạt, tình cảm chân thành luôn là thứ xa xỉ, chi tới tình cảm trai ? Hơn nữa thời gian hai người ở bên nhau được tính là lâu. Lúc tình vừa chớm nở, nàng rơi xuống dòng sông dưới đáy vực mất tích, dù chàng hết sức tiếc thương cùng đau đớn, nhưng cũng đến nỗi muốn trầm mình cùng nàng. Cứ ngỡ như với biến mất khỏi cuộc sống từ lâu, chàng chẳng mảy may nhớ đến. Thế nhưng theo từng giấc mơ, nàng trở về bên chàng, gọi chàng bằng những cái tên khác, lại dùng ánh mắt thương và say mê nhìn chàng, rơi lệ vì chàng.

      Mỗi lần nhớ tới những giấc mơ đó, Trần Văn Dự luôn cảm thấy day dứt.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 24: NGOẠI TRUYỆN - TUYẾT CHINH

      Năm được gả đến Vân Triều, ta mới tròn mười bốn tuổi.

      Thái tử Vân Triều Trần Văn Nghĩa, cũng là phu quân của ta, lúc đó đối xử với ta vô cùng lạnh nhạt. Điều này khiến ta nhiều lần tự hỏi lòng từ lúc đến gây chuyện gì phiền toái cho chàng, hay có thái độ gì chưa đúng mực. Thế nhưng ta biết, bản thân được dạy dỗ vô cùng chu đáo, chuyện sai lễ tiết là có khả năng.

      lâu sau ta mới biết, thực ra ta phải là thái tử phi đầu tiên của chàng. Người phụ nữ kết tóc se duyên với chàng năm năm trước, vì xuất của đạo thánh chỉ liên hôn mà mất chức vị thái tử phi. Nghe , nàng quá đau khổ cùng bế tắc nên trầm mình tự tử. Tang lễ cũng vừa được tổ chức ba tháng trước.

      Đối với tình thế éo le này, ta cảm thấy vô cùng vô tội cùng khó xử. Bức chết nàng ấy phải ta, mà là hoàng đế hai nước. Bản thân ta được gả đến đất nước xa xôi này cũng là ngàn vạn bất đắc dĩ, nếu được lựa chọn, ta vẫn muốn tiếp tục làm quận chúa Lạc Chinh, được cha mẹ thương , người người ngưỡng mộ.

      Thế nhưng, đến bước đường này, ta chỉ có con đường: nắm được trái tim trượng phu, từng bước từng bước leo lên chức vị hoàng hậu. Ha! Từ lúc mới hiểu chuyện, ta bị nhồi nhét đủ thứ mưu cùng trách nhiệm hoàng tộc vào đầu, ngươi nghĩ ta có thể nghĩ khác, làm khác ư?

      Ta lén lúc sai người đến am ni ở rất ra kinh thành để điều tra. Tại đó, có người đàn bà già nua hơn tuổi, đầu óc cũng còn minh mẫn, nhưng nghe đó chính là thân mẫu của chàng.

      Về việc tại sao mẹ ruột của đương kim thái tử lại phải là hoàng hậu đương triều, phải kể đến câu chuyện của phụ hoàng của chàng, cũng là hoàng đế lúc bấy giờ, Duệ Đế.

      Duệ Đế nổi tiếng là vị vua thiện chiến, thành công chinh đoạt nhiều vùng đất, biến Vân Triều từ nước thành quốc gia hùng mạnh, giàu có. Nghe lúc trẻ ngài vừa tuấn vừa dũng mãnh, biết đốn ngã trái tim bao nhiêu thiếu nữ. Thế nhưng ngài chỉ người, chính là con cả của Thái phó đương triều.

      Chiến qua , những tưởng ngài có thể thuận lợi rước nàng vào cung, sắc phong làm hậu. Thế nhưng ngay trước đại hôn, người ngài bị người ta bắt cóc, giường chỉ còn lại vũng máu.

      Duệ Đế hết sức đau buồn, thề lấy người nào khác.

      Thế nhưng cái ghế quốc mẫu thể bỏ , bởi vì như thế cũng có nghĩa, ngài có người thừa kế. Các quan đại thần cùng quỳ xuống cầu xin, mong Duệ Đế mau mau thu nạp phi tần. Giữa lúc đau lòng cùng bối rối, ngài vô tình nhìn thấy con út của Thái phó. Nàng giống chị mình như đúc. Bèn nghĩ ngợi nhiều, ngài sắc phong nàng làm hoàng hậu.

      Nhiều năm sau, có vị sứ giả từ Lạc Chinh xa xôi đưa đến mật báo, ngài mới biết người mình tha thiết trước đây vẫn còn sống. Nàng thậm chí còn sinh hạ cho ngài đứa con trai kháu khỉnh. Chỉ có điều, trải qua bao đau đớn cùng cơ cực, đầu óc nàng còn minh mẫn.

      ra, bọn bắt cóc là tàn dư của bại quốc dưới tay ngài. Chúng hận ngài thấu xương, nhưng thể đối phó ngài nên đành lập mưu bắt cóc, tra tấn người ngài . Xong việc, chúng bỏ nàng lại miếu hoang. Rất may nàng cùng thai nhi được đoàn thương nhân giàu có ngang qua cứu mạng, từ đó hai mẹ con lưu lạc qua nhiều vùng đất xa lạ. Đến Lạc Chinh, họ mới được người hoàng thất phát , cứu giúp.

      Quốc vương Lạc Chinh nổi danh là người hiền nghĩa, vẫn thường làm việc thiện. Duệ Đế cảm kích ơn cứu giúp vợ con, quyết định thiết lập quan hệ bằng hữu với Lạc Chinh, thậm chí còn nhắc đến chuyện liên hôn của hai bên hoàng thất. Sau đó, ngài tuyên bố với thiên hạ rằng Trần Văn Nghĩa là được sinh ra trước khi mẹ chàng bị bắt cóc, đưa chàng lên chức thái tử. Mẹ chàng cũng được truy phong làm Cố Hậu. Như vậy, ngài chẳng những đả động gì tới chuyện bà còn sống, mà còn bí mật đưa bà giấu trong am ni . Ngay cả em bà là Hoàng Hậu đương triều cũng mảy may hay biết.

      Lúc mới biết chuyện, ta luôn cảm thấy cách giải quyết của Duệ Đế vô cùng khó hiểu. Sau này khi lớn lên chút, ta mới nhận ra đây là cách làm ổn thỏa nhất.

      Trở lại chủ đề chính, hoàng đế Lạc Chinh vào ngày đẹp trời chợt nhớ chuyện cũ, liền phái sứ giả đến Vân Triều nhắc chuyện liên hôn. Duệ Đế liền vui vẻ đồng ý. Thế nhưng con trai thứ hai của ngài là Trần Văn Dự, cũng là em cùng cha khác mẹ với Trần Văn Nghĩa, lúc này lại lấy cớ chinh chiến ở xa. Thấy con trai thứ hai thà bị đánh chết cũng chịu quay về cưới vợ, bản thân lại muốn mất mặt với sứ giả nước bạn,Duệ Đế đành ban thánh chỉ phế thái tử phi, buộc Trần Văn Nghĩa tiếp nhận quận chúa của Lạc Chinh làm vợ chính thức.

      quận chúa được cử liên hôn trong hoàn cảnh vô cùng lãng nhách đó, may lại chính là ta. Trần Văn Nghĩa hận ta, xa lánh ta mấy năm liền cũng có cái lý của chàng. Thế nhưng ta nào chịu để yên như vậy? Chẳng những ta phải khiến chàng ta, suốt đời này chỉ có mình ta, mà còn để chàng lập con trai ta làm thái tử.

      Để làm được việc đó, ta buộc phải quên bản thân mình là ai. Ta biết mình vốn dĩ kiêu ngạo, thế nhưng khi làm thái tử phi của chàng, ta dần dần trở thành người hiền thục, dịu dàng. Nỗ lực ngừng của ta cuối cùng cũng được đền đáp. Ba năm trước, cuối cùng chàng cũng chấp nhận ta, lúc đăng cơ còn lập tức phong ta làm Hoàng Hậu. Trong mắt chàng, ta luôn coi trọng đại cục, luôn biết nhún nhường và suy nghĩ cho người khác. Chàng tin tình ta dành cho chàng là chân , thậm chí ta có thể chết vì chàng.

      Bởi vì, thái tử phi quá cố của chàng là người như vậy.

      Rất lâu, rất lâu sau này, trong lúc say, vẫn có lúc chàng gọi ta bằng cái tên khác. Cái tên quen thuộc mà ta hận tới thấu xương. Dĩ nhiên, là tên của người ở dưới mộ kia. Cùng với những lần mơ đó, chàng bắt đầu lên cơn ho. Ban đầu chỉ là con ho nhè , sau đó ngày kéo dài.

      Mãi hai năm sau khi đến Vân Triều, ta mới được gặp em trai cùng cha khác mẹ với chàng. Lần đầu nhìn thấy Trần Văn Dự, ta đứng thành cao, nhìn mặc áo giáp đen, cưỡi con chiến mã tiến về phía cổng thành trong tiếng hô mừng vang dội. Ta đọc được trong mắt dân chúng, vị hoàng tử này tựa như chiến thần hạ giới, kẻ mà bọn họ vừa kính sợ vừa thương. Ấn tượng mà người này để lại rất lớn. càng đến gần cánh cổng, ta càng cảm thấy trong lòng bức bối thôi. Trượng phu của ta vốn dĩ nên là . người trẻ tuổi khí ngút trời như vậy, lại là con trai của đương kim hoàng hậu, tại sao lại trở thành thái tử? Cho dù làm thái tử, bản quận chúa ta cũng chưa hề chê bai. Thế nhưng sau này ta mới biết, vốn dĩ thích phụ nữ. đáng tiếc thay. Dù vậy, ta cũng ngừng suy nghĩ, nếu Trần Văn Dự là thái tử, nếu lấy ta… có phải ta phải sống cuộc sống giả tạo, nhẫn này hay ? Từ đó, ta bất giác theo dõi từng bước chân của Trần Văn Dự. Ta phát , em trai của Thái tử chẳng những thiện chiến, mà còn có tài trí hơn người.

      biết từ khi nào, câu hỏi quen thuộc lúc nhàn rỗi của ta trở thành: “Hoàng đệ đến đâu?” Những lúc ta hỏi như vậy, tên thái giám thân cận liền quỳ mọp xuống nền điện, tỉ mỉ kể lại từng chiến công của .

      hôm, tên nô tài với ta: “Bẩm nương nương, tối qua vương gia ngủ với công chúa Long Hà tới sáng mới dậy. Làm trễ mất hai canh giờ xuất phát dự tính.” Tin tức này khiến ta quá đỗi ngạc nhiên, ngay cả tách trà tay cũng suýt nữa làm đổ mất. Ta bật cười: “Nô tài to gan! Bổn cung bảo ngươi dệt chuyện để chọc cười sao?” Nhưng kẻ kia dù sợ hãi, vẫn mực quả biết: “Nương nương xin đừng tức giận làm ảnh hưởng thai khí! Những điều nô tài đều là từ mật thám truyền về! Nghe nàng kia là mỹ nữ bậc nhất, lại kiên trung gan dạ, khiến vương gia rung động từ cái nhìn đầu tiên…”

      Mỹ nữ bậc nhất? Kiên trung gan dạ? Ha ha. Khá lắm, thế mà Trần Văn Dự ngươi lại bảo mình thích phụ nữ ư! Ta cảm thấy việc này hết sức nực cười. Nhưng hiểu sao, trong nụ cười của ta lúc này lại lẫn thêm nước mắt.

      đời này, ta hận nhất hai loại người: kẻ lừa dối ta, và kẻ từ chối ta. Dù ra, Trần Văn Nghĩa luôn thầm xem ta là người đàn bà khác. Còn em trai của chàng, chẳng những lừa dối tất cả mọi người trong đó có ta, mà trước đây còn từng từ chối hôn với ta. Nếu thích phụ nữ đành thôi, nhưng đằng này phải vậy. Vì sao lúc đó cứ nhất quyết từ chối quận chúa cao quý là ta? Lẽ nào trước kia cho rằng ta quá chua ngoa kiêu ngạo, hoặc đủ xinh đẹp để sánh vai với ? Dù là lý do nào nữa, ta hận từ chối ta. Cơn hận này như cây đinh đâm vào thịt, càng ngày càng đâm sâu, thể khiến ta ngủ ngon giấc.

      Nhưng dù vậy, ta vẫn luôn mỉm cười. Ta muốn cả thiên hạ đều biết, hoàng hậu hiền lương thục đức là ta dốc sức tác thành cho cùng người con kia. Ta muốn biết cảm giác hạnh phúc, rồi mất hạnh phúc là như thế nào.

      Lạc Chinh gửi đến tin tức: Thái tử Lạc Chinh qua đời. Kèm theo đó là bức mật thư. Ta vừa đốt bức thư đọc, nụ cười chế giễu càng khắc sâu môi. Trong hoàng tộc, thứ gọi là tình thân kia cũng chỉ mỏng manh như tờ giấy trắng. Nhìn tình hình trước mắt xem: người xưng huynh gọi đệ, chém giết nhau nào có nề chi? Điều này cũng khiến ta nổi lên suy nghĩ, Trần Văn Dự “ dũng thiện chiến kia”liệu có chẳng có ngày cướp ngôi từ người trai suy yếu? Ha! Ta lại có thêm lý do để hận : là mối họa đối với ngai vàng của con trai ta!

      Ta vừa suy nghĩ đến thất thần, vừa vuốt ve chiếc bụng tròn trĩnh của mình. Long vị là của con ta, ai có thể thay đổi được điều đó. Để bảo vệ quyền lực tuyệt đối tại Vân Triều, ta buộc phải lập tức đưa ra quyết định.

      Ta nhấp ngụm trà đắng, cất giọng uy nghi: “Truyền Ngọc Loan đưa con bé Dư Ảnh trong vương phủ đến. Còn nữa, chuẩn bị giấy mực. Bổn cung muốn gửi thư về Lạc Chinh.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :