1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Để ta đi vào giấc mơ của nàng - Dư Ảnh Mộng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 10: CẠM BẪY KHẮP NƠI

      Đàn sói bắt đầu vờn quanh cây cổ thụ mà Lưu Trân và Trịnh Sảng nấp. Nhưng chúng thể leo cây, chỉ có thể ở mặt đất hầm hè đe dọa. Lưu Trân sau cơn hoảng sợ mới nhớ ra cái túi bên thắt lưng. Nàng thò tay vào đó lục lọi hồi lâu, khẽ với Trịnh Sảng: “Huynh mau nín thở, càng lâu càng tốt.” Trịnh Sảng làm theo, chỉ thấy Lưu Trân thả nắm bột lấp lánh, lấp lánh xuống phía đàn sói. Chất bột theo gió hòa vào lông của chúng, chỉ khắc sau tiếng tru tréo ăng ẳng vang vọng khắp khu rừng. Đàn sói dường như vô cùng đau đớn, lăn lộn lúc chạy biến vào màn đêm.

      Trịnh Sảng kinh ngạc hỏi: “Chúng chạy đâu vậy?” Lưu Trân ủ rủ : “Chắc là nóng quá nên tìm nguồn nước”. Chàng ngờ vực : “ phải muội lại bỏ bột ớt xanh vào lông của chúng đó chứ?” Đến lúc này Lưu Trân mới miễn cưỡng cười khan.

      Cười xong lại mếu, vì lúc hai người leo xuống cây mới phát con ngựa duy nhất để cưỡi chỉ còn trơ lại bộ xương. Trịnh Sảng : “Nhìn kích cỡ bầy sói này, con ngựa cộng với hai người chúng ta chắc chỉ đủ giắt răng. Tốt nhất là mau tìm cách rời khỏi đây trước khi chúng quay lại.” Lưu Trân gật gật đầu. Nhưng ngựa mất, bộ lại càng nguy hiểm hơn. Hai người phải làm sao đây?

      Hai người loay hoay chợt có ánh lửa lên phía xa xa. Tiếp đó chợt có tiếng lục lạc vang tới cùng giọng trong trẻo của : “Sư huynh? Sư huynh có ở đó ?” Chính là giọng của Thu Hà. Trịnh Sảng hô to: “Huynh ở đây”, đoạn nắm tay Lưu Trân hướng về phía ánh lửa. Trước mặt hai người ra chiếc xe ngựa cỡ trung, đó treo hai chiếc đèn dầu rất sáng, ràng xe được thiết kể để chạy trong đêm. Người đánh xe mặc áo đen, thân hình cao gầy, đầu đội chiếc đấu lạp chắn gió, phía trước là hai con ngựa kéo xe thân hình vạm vỡ đứng thở khò khè ra chiều sung sức. Thu Hà nhảy từ xe xuống, tỏ vẻ vui mừng: “Làm muội sợ muốn chết! Lúc chiều muội bảo huynh chờ để muội thuê xe ngựa, nhưng khi quay lại thấy hai người đâu! Muội vội đuổi theo, đến đây ngửi được mùi máu nên cứ sợ hai người gặp nạn. May quá, hay người mau mau lên xe! Khu vực này nghe có nhiều thú dữ lắm!”. Trịnh Sảng và Lưu Trân liếc mắt nhìn nhau, còn cách nào khác, đành phải leo lên xe. gian trong xe hơi có mùi ẩm mốc, nhưng xét tình hình tại, như thế là rất tốt rồi.

      Thu Hà vừa nhìn thấy hai người ngồi xuống ríu rít: “Trong cái rủi có cái may, chiều nay lúc thuê xe muội mới hay tin phụ thân đến được Thịnh Thành. Sư huynh, chúng ta có duyên. Huynh muốn đến đó, muội cũng đến đó, chẳng phải trời định chúng ta phải ở chung chỗ sao?” Nàng ta vừa vừa say đắm nhìn Trịnh Sảng cười duyên, khiến Lưu Trân có chút chán chường. Hình như người đóng vai nương tử là nàng cũng bị bỏ qua thêm lần nữa rồi.

      Tiếng bánh xe lăn đường đất phát ra tiếng lộc cộc, lộc cộc buồn chán. Ngồi trong xe có hơi xóc nảy, xe chạy thâu đêm nhưng Lưu Trân vốn là người nhập mộng nên hề buồn ngủ. Thu Hà cũng tỏ vẻ buồn ngủ, dường như định tíu tít trò chuyện với Trịnh Sảng suốt đêm. Trịnh Sảng vốn cũng mặn mà với vị sư muội này lắm, nhưng xét thấy nàng ta có ơn với mình nên cũng bình tĩnh tiếp chuyện, hề tỏ thái độ thờ ơ như lúc ban đầu. Thu Hà chợt hỏi: “Đúng rồi, mùi máu lúc nãy muội ngửi thấy có phải là ngựa của huynh? có chuyện gì xảy ra?” Trịnh Sảng đáp: “Ngựa của huynh bị sói ăn thịt, may mà bọn huynh trèo lên cây nên thoát nạn.” Thu Hà che miệng, vẻ hoảng sợ: “Trời ơi, bầy sói này nghe là sói thành tinh, con nào cũng to lớn, gặp con mồi là theo đuổi buông. Muội cũng từng nghe có người gặp phải chúng cũng trèo lên cây trốn, nhưng chúng thay phiên nhau canh gác dưới gốc cây thả, cuối cùng cũng bắt được ăn thịt.” Trịnh Sảng gật đầu: “ đáng sợ.” Thu Hà chợt hơi nhổm người về phía trước, vẻ tò mò: “Vậy huynh có dùng cách gì đặc biệt để trốn thoát? Muội chưa từng nghe chúng tự buông tha ai bao giờ?” Trịnh Sảng liếc Lưu Trân, : “Huynh dùng bột ớt làm cay mắt chúng, chúng bèn chạy !” Thu Hà nghe thế há hốc miệng trong giây lát, cuối cùng ôm bụng cười: “Trời ơi, huynh đùa vui quá! Bọn chúng là sói thành tinh đó! Đừng rải bột ớt, huynh có dìm chúng nó trong bột ớt cũng chẳng hề hấn gì đâu!”

      Trịnh Sảng bối rối, Lưu Trân đành xen vào: “Là bột ớt bí truyền, do vị thần y cho ta. Bị thứ bột này chui vào lỗ chân lông, bọn sói ấy bị cơn nóng hành hạ ba ngày ba đêm, ăn được ngủ được.” xong, nàng thầm nhếch môi. Dĩ nhiên thứ bột đó phải là ớt, nhưng tác dụng mảy may sai lệch. Thu Hà ngừng cười, nghiêm túc hỏi: “Vậy làm sao để chúng đau đớn nữa?” Lưu Trân nhún vai: “ có cách nào, chúng phải chịu đau ba ngày thôi. Sau đó tự hết.” Thu Hà gật gù: “Theo như tẩu , thứ đó phải độc dược, cũng có giải dược?” Thấy Lưu Trân gật đầu, nàng ta mỉm cười bí hiểm, tiếp tục bắt chuyện nữa.

      được lúc nữa, Thu Hà dựa đầu vào thành xe ngủ gật chợt : “Thúc thúc, dừng xe lại được ? Ta muốn vệ sinh.” Rồi xoay sang Lưu Trân: “Tẩu có muốn chung với muội ?” Lưu Trân chưa kịp mở miệng cảm thấy Trịnh Sảng nắm lấy bàn tay mình, dứt khoát : “Nàng ấy với ta!” Thu Hà bĩu môi, tủm tỉm: “Đúng là tấc rời mà!” rồi nàng ta trèo xuống xe, bóng lưng màu hồng thẫm cũng dần chìm vào màn đêm yên tĩnh. Trịnh Sảng vẫn ngồi yên xe, khẽ nghiêng người thầm vào tai Lưu Trân: “Có sát khí xung quanh đây.” Giọng của chàng như tiếng gió xào xạc trong đêm thổi vào khiến tai Lưu Trân có chút ngứa ngáy. Chàng hỏi: “Muội còn bột ớt xanh chứ?” Lưu Trân sờ túi, gật gật đầu. “Tốt! Lát nữa có ai muốn tiến vào xe, muội cứ ném vào mặt .” rồi cầm kiếm bước ra phía bên ngoài.

      Trịnh Sảng vừa bao lâu, bên ngoài có tiếng binh khí va chạm vào nhau. Tình hình trận chiến bên ngoài hình như rất kịch liệt, khiến Lưu Trân ngồi trong xe khỏi có chút nóng lòng. Nàng và Trịnh Sảng cùng phe, nếu như chàng chết trong mộng cảnh, nàng cũng thức dậy, chẳng phải nhiệm vụ này hoàn thành được sao?

      Trước đây Dư Ảnh cũng hay nằm mơ, mỗi giấc mơ của nàng đều có bài bản, nàng được đưa đến nhiều thế giới mộng cảnh đa dạng, được tiếp xúc với nhiều loại người, hoàn thành nhiều loại nhiệm vụ khác nhau. Chính vì vậy, dù cho cuộc sống ban ngày của nàng có lúc nhàm chán, buồn bã thế nào, Dư Ảnh vẫn luôn tự nhủ nàng rất may mắn vì lúc ngủ, nàng được trải qua loại cuộc sống kích thích phải ai cũng có. Cũng nhờ vậy, nàng trưởng thành rất sớm, lại có hiểu biết rộng hơn những cùng độ tuổi rất nhiều.

      Lưu Trân ngồi yên xe lắng nghe động tĩnh, chẳng bao lâu sau tiếng binh khí mờ nhạt dần. Dường như trận chiến bị đẩy xa, tình hình của Trịnh Sảng dường như cũng ổn lắm. Tay trái Lưu Trân sờ sờ chiếc túi đựng bột thuốc, tay phải rút con dao bạc được giấu trong bắp chân ra. Trịnh Sảng nghĩ rằng nàng chỉ có phương thức tự vệ nên lúc nào cũng đặt nàng vào thế bị động, nhưng chàng sai. Lưu Trân vừa thò đầu ra ngoài thấy người đánh xe áo đen lạnh lùng đứng đó, tay cầm thanh kiếm sắc lẹm chỉ vào mặt nàng: “ , mau lên xe. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta hại ngươi.” Nàng thấy có ý định hại mình, tỏ vẻ nhu nhược hỏi: “Tướng công của ta đâu rồi?” Chỉ nghe người kia cười lạnh: “Tướng công cái gì chứ! Hai người chẳng qua là bèo nước gặp nhau, đừng đóng kịch nữa!” Lưu Trân bèn im lặng quay trở lại trong xe.

      May mắn cho Lưu Trân, những món ám khí tự chế của Dư Ảnh cũng theo nàng nhập mộng. Ngồi trong xe, Lưu Trân vạch cửa sổ, dùng cơ quan trong vòng tay phóng cây kim về hướng kẻ đánh xe đứng. Chưa đầy nửa khắc sau, kẻ kia ngã phịch xuống đất. Nàng vén váy, cởi chiếc áo khác đen người mặc vào, men theo màn đêm tiến về phía phát ra thanh của cuộc chiến.

      Trịnh Sảng lấy chọi bốn, tay trái chàng xuất mấy vết thương lớn , mồ hôi thấm ướt lưng. Bốn kẻ đấu với chàng đều là sát thủ lão luyện, đòn nào đòn ấy vừa nhanh vừa chí mạng, chàng chỉ lo tránh né thôi mất rất nhiều sức lực rồi. Lúc này, Trịnh Sảng nhìn nhanh về phía xe ngựa, mới phát mình bị bốn kẻ kia dồn ra xa, nào thấy bóng dáng xe đâu? Vẫn biết đây chỉ là mộng cảnh, nhưng chàng khỏi thấy ruột gan cồn cào khó chịu. Lưu Trân ở trong đó, đồng bọn của bốn tên này có làm hại nàng ? Thu Hà, lúc này gọn gàng trong trang phục sát thủ, nhìn thấy biểu lo lắng của chàng. Binh khí của ả là sợi xích vàng, đó còn treo chiếc lục lạc lớn, thoạt nhìn như chiếc xích mèo. Ả vừa dùng xích quất về phía Trịnh Sảng vừa chế giễu: “Hẳn là lo lắng cho người đẹp rồi? Ngươi yên tâm, Trường đại nhân rất thương hương tiếc ngọc, khiến người trong lòng ngươi đau đớn đâu!” Tên đánh xe được gọi là Trường đại nhân sao? Trịnh Sảng hươ kiếm về phía ả, gằn giọng quát: “Giỏi cho tiện nhân! Ngươi phản bội sư môn theo đường tà đạo, uổng công ta vẫn xem ngươi như sư muội của mình!” Ả vừa cười sằng sặc, bị kiếm của Trịnh Sảng chém vào vai, liền giận giữ hét lên: “Mau giết cho ta! Cho chết càng thảm càng tốt!” Trịnh Sảng tìm cách vòng trở lại xe ngựa, nhưng bị bốn tên sát thủ điên cuồng bám sát. Lòng chàng rối loạn, mấy lần suýt bị chúng rạch thêm cho mấy đường.

      Trịnh Sảng chống chọi với đám sát thủ lúc nữa, chợt cảm thấy sức lực của mình dường như bị rút dần . Chàng thầm than ổn, cố gắng vận lực, nhưng càng đánh càng mệt mỏi. Kỳ lạ là, trong khi đường kiếm của chàng càng ngày càng chậm, bọn sát thủ cũng mảy may chiếm ưu thế. Thậm chí, chúng dường như còn mất sức nhanh hơn chàng. Chỉ nghe Thu Hà kỳ lạ : “Quái lạ, sao ta cứ có cảm giác mình càng ngày càng chậm chạp? Là Trịnh Sảng ngươi hạ độc sao?” Trịnh Sảng đáp, trong đầu nghĩ tới Lưu Trân. Phải chăng là nàng?

      Lưu Trân nấp ở bụi cây gần đó thả loại bột phấn màu hồng theo gió, mãi chẳng thấy bọn người kia có biểu kiệt sức, đành tăng thêm liều lượng gấp đôi. Trời lại giúp nàng, có cơn gió mạnh vừa hay thổi qua, thổi cho năm bóng người đồng loại ngã xuống đất. Lưu Trân vén váy chạy lại, thấy Trịnh Sảng nằm đất nhưng mắt sáng như sao, nhìn nàng chăm chăm. Lưu Trân ngượng ngùng bỏ viên thuốc giải vào miệng chàng, giải thích: “Vừa rồi muội thả Triệt Khí Hương, có tác dụng làm tiêu tán bớt khí trong đan điền của người tập võ, khiến toàn thân tê liệt trong mấy canh giờ. Muội thấy tình hình đánh nhau hỗn độn, còn cách nào đành phải hạ thuốc luôn cả huynh…” Lưu Trân còn định thêm, nhưng Trịnh Sảng lúc này hồi phục được phần, khoát tay : “ phải giải thích, huynh hiểu rồi!” Trịnh Sảng biết trong lòng Lưu Trân ra chỉ sợ chàng hiểu nhầm nàng, lúc rời khỏi mộng cảnh lại gây khó dễ. Lưu Trân thuận tay đỡ chàng dậy, trong lòng Trịnh Sảng như có tia nước ấm lẳng lặng rót vào.

      Lưu Trân nhìn sắc trời ửng sáng, lo lắng : “Trịnh huynh, chúng ta ở trong mộng cảnh cũng được năm canh giờ rồi. Sợ là ngủ quá lâu.” Trịnh Sảng cười cười : “ sao, huynh có sắp xếp. Tiếp tục năm canh giờ nữa cũng thành vấn đề." Lưu Trân nghe vậy cũng thêm nữa, đỡ Trịnh Sảng vẫn chưa hồi phục hẳn hướng về phía xe ngựa.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 11: KẾT CỤC NGỜ TỚI

      Hai người đến nơi, thấy tên đánh xe “Trường đại nhân” vẫn còn nằm đất, chiếc đấu lạp úp sấp mặt. Lưu Trân vòng kiểm tra quanh xe ngựa, thấy nó sứt mẻ hay có cơ quan nguy hiểm gì mới thở phào nhõm. Nàng quay lại chỗ đầu xe, thấy Trịnh Sảng cầm chiếc đấu lạp của tên đánh xe tay, tỉ mỉ nghiên cứu gương mặt của “Trường đại nhân”, tâm tình phức tạp. Lưu Trân trước đó nghe cuộc đối thoại của Trịnh Sảng với Thu Hà, cũng quan tâm lắm tới kẻ nằm đất, khẽ nhắc Trịnh Sảng: “Xe ngựa an toàn. Chúng ta nên mau rời thôi!”. Trịnh Sảng gật đầu, đỡ Lưu Trân lên xe rồi tung mình vào vị trí điều khiển ngựa. Dưới ánh đèn dầu trước xe, Lưu Trân thấy tay trái Trịnh Sảng chảy máu, bèn lấy khăn tay băng bó sơ cho chàng.

      Cỗ xe ngựa nặng nề lao trong màn đêm. Trịnh Sảng vốn xuất thân quân nhân, dù bị thương nhưng việc điều khiển xe ngựa làm khó được chàng. Lưu Trân hỏi: “Huynh sớm biết Thu Hà là sát thủ có phải ?” Trịnh Sảng mỉm cười: “Ban đầu vốn chỉ hơi nghi ngờ, nhưng sau này thấy nàng ta cứ đeo bám muội hỏi về giải dược của “bột ớt xanh”, huynh đoan chắc nàng ta có liên quan với bọn sát thủ lần trước. Nàng ta xuất lần này hẳn để moi tin tức về giải dược để cứu đồng bọn, nhưng vì muội bảo thứ đó phải độc dược nên nàng ta vội vã ra tay!” Lưu Trân vốn cũng rất thông minh nhưng vì tuổi trẻ, lại chưa va chạm thực tế nhiều, kinh nghiệm còn thua kém Trịnh Sảng. Nàng bật thốt lên: “Mắt nhìn người của huynh tinh tường đó! Ban đầu huynh với muội ánh mắt nàng ta trong sáng, sau này lại phát lời cử chỉ bất thường!” Nàng phải học hỏi, học hỏi thôi. Trịnh Sảng lườm nàng: “ thừa, quên mất ngoài đời huynh là ai à?” Lưu Trân lặng lẽ bĩu môi, thêm nữa.

      Chạy được thêm nửa canh giờ, cánh cổng của Thịnh Thành ra phía xa xa sau làn sương sớm. Trịnh Sảng giấu xe ngựa vào sau những hàng cây rậm rạp, dặn Lưu Trân ngồi yên trong xe để chàng vào thành thám thính. khắc sau Trịnh Sảng quay lại, khuôn mặt u ám. Chàng : “Khá khen cho tên gian thần. vu cho huynh và muội tội ám sát mệnh quan triều đình, treo chân dung chúng ta ở cổng thành.” Lưu Trân kinh ngạc hỏi: “Thế làm sao vào thành đây?” Lúc này Trịnh Sảng mỉm cười bí hiểm, khẽ : “Lần này phải ủy khuất muội rồi!”

      Trần Văn Dự đứng đầu lực lượng ám vệ của Vân Triều, dĩ nhiên cũng thể chỉ là kẻ ra lệnh suông. Chàng vào mộng cảnh, thân phận khác với đời thực, nhưng kiến thức và kỹ năng vẫn vẹn nguyên. biết chàng vốc từ đâu nắm đất đen đen, dùng cành cây tô tô vẽ vẽ lên mặt và quần áo của Lưu Trân hồi, nàng thiếu nữ mười bảy mười tám xinh đẹp như hoa bỗng chốc hóa thành người nông phụ cằn cỗi, quê mùa. Lưu Trân nhìn tay chân mình bị tô lem luốc, khẽ hỏi: “Như thế này lừa được quan binh giữ thành sao?” Trịnh Sảng : “Muội chỉ cần chờ đoàn xe chở hàng qua, xin quá giang vào thành. Quan binh chắc chắn nhận ra muội. Sau đó chúng ta gặp nhau trong thành.” Lưu Trân định hỏi Trịnh Sảng vào thành bằng cách nào, nhưng thấy ánh mắt đầy tự tin của chàng, nàng biết chàng có hàng ngàn cách khác nhau để thực việc đó.

      Đúng như Trịnh Sảng , việc vào thành diễn ra vô cùng suôn sẻ. Vào thành rồi, Lưu Trân đứng ngơ ngác đường lớn, phân vân nên hướng nào để tìm Trịnh Sảng chợt có ông lão ăn xin cực kỳ bẩn thỉu kéo nàng vào góc khuất sau trong hẻm. Lưu Trân nghi hoặc nhìn kỹ kẻ ấy, chợt lòng nhõm, bật cười sằng sặc. Trịnh Sảng cũng trách nàng, chỉ quăng cho nàng ánh mắt “muội cũng thảm ít hơn ta đâu”, rồi dẫn Lưu Trân tìm trang phục để thay. Chàng bất giác nhận ra, trong mộng cảnh này cả Lưu Trân và chàng đều có thể thoải mái vui cười mà phải sợ hãi điều gì. Nếu được, chàng chỉ muốn mãi mãi sống trong mộng cảnh, vứt bỏ hết sau lưng những gánh nặng ngoài kia. Nhân gian có câu “đứng núi này trông núi nọ”, con người luôn cảm thấy cuộc sống thuộc về mình tốt đẹp hơn. Trần Văn Dự lúc ấy chưa nhận ra, chàng thấy mộng cảnh tươi đẹp là vì chàng ở tâm thế vị khách qua đường mà vui chơi với nó. Nếu rời bỏ cuộc sống cùng trách nhiệm của Hắc Vương Gia, chẳng phải chàng lại phải thực gánh vai gánh nặng khác, chính là sứ mệnh cùng nỗi đau của Trịnh Sảng hay sao?

      Lần này, Trịnh Sảng và Lưu Trân quyết định đóng vai hai huynh muội. Trịnh Sảng ăn mặc như thư sinh nghèo, còn Lưu Trân khoác bộ váy trắng giản dị nhưng vẫn mất vẻ sắc nước hương trời. Hai huynh muội nắm tay nhau vượt qua dòng người chen chúc, cũng ít lần có kẻ ngoái đầu lại ngắm Lưu Trân lâu. Nhìn dòng người nườm nượp chen chúc như mắc cữi trước mặt, Trịnh Sảng : “Mộng cảnh cuối cùng cũng chỉ là mộng cảnh, mọi thứ đều ăn khớp với nhau hết sức nhịp nhàng. Ngoài đời làm gì có tên lính may mắn đến nỗi vừa muốn gặp hoàng thượng, ngài ấy ra khỏi hoàng cung dự Quốc lễ chứ?” biết lần thứ bao nhiêu, Lưu Trân nhún vai, vẻ bất đắc dĩ : “Muội biết, muội nào có điều khiển được mình mơ gì!” Vị khó tính này, đừng có bắt lỗi tình tiết trong giấc mơ của nàng nữa có được !

      Vì là Quốc lễ, đường phố được trang hoàng đẹp mắt, có ít lồng đèn cùng hoa tươi được giăng phủ khắp nơi. Lưu Trân ngẩng mặt nhìn ngắm những món đồ trang trí rực rỡ ấy, trong ánh mắt toát ra vẻ hoài niệm, chờ mong. Nàng chợt : “Muội nhớ cảnh tượng này. Lúc muội còn , có lần ông ngoại dẫn muội chơi lễ hội đèn lồng. Lần đó muội suýt bị lạc, sau này sức khỏe ông cũng dần yếu nên cũng đưa muội đến chỗ đông người nữa. ngờ có thể gặp lại trong mộng cảnh thế này…” Giọng nàng lớn, lại gần như hòa tan giữa thanh ồn ào xung quanh, nhưng tất cả đều lọt vào tai Trịnh Sảng. Chàng nghiêng đầu nhìn qua, thấy nàng mỉm cười với mình, mắt còn vương nét buồn man mác. Trong mộng cảnh, thân thể Lưu Trân lớn hơn Dư Ảnh rất nhiều, đường nét phụ nữ cũng ràng, mị hoặc hơn. Nàng mỉm cười như vậy, biết vô tình hay cố ý, bỗng khiến cho tim chàng dường như lỡ nhịp. Trịnh Sảng thay đổi nét mặt, nhưng bàn tay lại nắm chặt hơn, kéo nàng về hướng những chiếc lộng vàng ngự ở xa xa.

      Hai người vất vả lắm mới chen tới gần điện thờ nơi hoàng đế cử hành Quốc lễ. Trịnh Sảng với Lưu Trân: “Muội chờ ở đây. Lát nữa hoàng đế làm lễ xong, huynh đem chứng cứ giao cho ông ấy là nhiệm vụ hoàn thành.” Lưu Trân gật đầu, Trịnh Sảng mới lưu luyến buông bàn tay mềm mại của nàng ra. Lưu Trân đứng trong đám đông dõi về phía cảnh cổng đóng chặt của điện thờ, thầm hỏi Trịnh Sảng dùng phương thức nào đề tiến vào trong ấy. Chàng thông minh tài giỏi như vậy, chút thử thách này làm sao làm khó được chàng? Trước đây có nằm mơ nàng cũng nghĩ tới, có ngày nàng cùng Hắc Vương Gia kề vai sát cánh trong giấc mộng của mình. Càng khám phá nhiều về chàng, nàng càng băn khoăn, liệu đưa chàng vào mộng cảnh có phải là điều đúng đắn? Nàng vừa miên man suy nghĩ lâu đám đông phía trước chợt trở nên xôn xao, từ phía điện thờ có tiếng lính gác vọng lại thất thanh: “Có thích khách!” Dòng người trở nên hỗn loạn, Lưu Trân mắc kẹt vào đó, bị chèn ép, đùn đẩy đến nghẹt thở. Nàng bèn tập trung tinh thần, miệng niệm quyết chú, cả cơ thể lập tức được đưa lên cao. Lưu Trân đứng lơ lửng giữa trung dõi xuống đoàn người đông như kiến, nhưng dường như chẳng ai mảy may để ý đến nàng. Nàng tiếp tục điều khiển suy nghĩ, để cơ thể bay đến phía cánh cổng điện thờ. Thực ra, Dư Ảnh dối với Trần Văn Dự về việc nàng điều khiển được mình mơ thấy những gì. Nàng chỉ cho chàng biết: trong những giấc mơ đó, nàng chính là thần, là kẻ có sức mạnh tối cao.

      Lưu Trân ngồi lên cánh cổng lớn theo dõi diễn biến bên trong điện thờ. Nàng nhận ra ngay bóng dáng Trịnh Sảng quỳ ở lưng chừng bậc thang đá trắng dẫn lên điện, ngay phía chàng mấy bậc thang là ngự lâm quân gương mặt căng thẳng, che chở cho vị hoàng đế uy nghi ở phía sau. Trịnh Sảng trông hết sức chật vật: mồ hôi nhễ nhại, vạt áo trắng vai và lưng nhiễm đỏ do bị chém. Chỉ thấy chàng cung kính vài câu, sau đó móc chiếc túi da bò từ trong ngực áo, dâng lên hoàng đế. Hoàng đế đọc xong mấy lá thư trong đó, đùng đùng nổi giận, ra lệnh bãi giá hồi cung.

      Trịnh Sảng được áp giải về hoàng cung, ngoái đầu nhìn về phía đám đông mấy lần nhưng thấy Lưu Trân, trong lòng có hơi mất mát. Hoàng cung này có cấu trúc gần giống với hoàng cung Long Hà mà chàng công phá trước đó, chỉ có điều thiết kế tinh tế, thanh tao hơn. Chàng vừa quỳ xuống chính điện, nghe giọng trầm hùng của hoàng đế trong mộng cảnh: “Trịnh Sảng liều chết trung thành với tướng Trịnh Tiêu, tấm lòng là đáng quý. Trẫm trọng thưởng cho ngươi sau. Người đâu, đưa tên gian thần tội đáng chém đầu kia lên đây!” Nghe lời thoại có chút chất kịch này, chàng thầm cười trong bụng. Trải qua muôn vàn gian lao, nhiệm vụ của Trịnh Sảng coi như hoàn thành. Chỉ tiếc Lưu Trân nhìn thấy hồi kết tốt đẹp của giấc mơ này.

      Giọng thái giám the thé cất lên: “Bẩm hoàng thượng, Hắc đại nhân cùng bè lũ được đưa vào rồi!” Hắc đại nhân? Tên gian thần ấy họ Hắc sao? Trịnh Sảng chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy bản sao râu ria xồm xoàm của mình bị ngự lâm quân áp giải vào điện, sau lưng là “Trường đại nhân” bản sao của Trường Dũng ngoài đời thực, cùng đám sát thủ áo đen bị trói gô.

      Đầu chàng “ong” lên tiếng, Trịnh Sảng, cũng chính là Trần Văn Dự của chúng ta, chợt thấy trước mắt tối sầm.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương sau có mộng cảnh, chỉ có đôi trẻ chiến tranh lạnh mà thôi
      CHƯƠNG 12: HÙNG QUAY LƯNG GIẬN DỖI

      Dư Ảnh thoát khỏi mộng cảnh, chầm chậm mở đôi mắt nhập nhèm. Nàng vừa nhìn thấy , đối diện với ánh mắt sáng như sao của Trần Văn Dự kề sát bên. Dường như chàng thức dậy từ lâu, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế siết chặt eo Dư Ảnh lúc ngủ. Dư Ảnh ngượng ngùng gọi khẽ: “Vương gia!” Trần Văn Dự đột ngột ngồi bật dậy, nghiến răng : “Giỏi lắm, Dư Ảnh, giỏi lắm!” Nàng dám mơ thấy chàng làm gian thần, còn bắt chàng trong mộng cảnh phải chạy tới chạy lui, bày mưu tính kể lật đổ chính mình! Trần Văn Dự chỉ muốn lật nàng quá quắt này xuống đánh vào mông nàng trận ra trò. Thấy ánh mắt chàng tóe lửa, Dư Ảnh cũng hơi chột dạ. Nàng chậm rãi bò dậy, ánh mắt ngơ ngác nhìn Trần Văn Dự như con nai con lạc lối giữa núi rừng tinh khôi. Sau đó dường như Dư Ảnh cũng sực hiểu ra, vội : “Vương gia, từ đầu người đồng ý với tiểu nữ, truy cứu những điều nhìn thấy trong giấc mơ!” Trần Văn Dự làm như nghe thấy, trong lòng càng thêm bực tức. Chẳng phải chàng bảo đối xử với nàng như muội muội sao, chẳng phải chàng đối tốt với nàng hết mức có thể sao? Giấc mơ cũng từ suy nghĩ ban ngày mà có, nàng nghĩ xấu về chàng há mơ thấy chàng thành kẻ gian đây! Bây giờ còn xưng hô xa lạ như vậy, ràng là phũ bỏ hết quan hệ mà! Trần Văn Dự nhớ lại quãng thời gian đồng cam cộng khổ cùng những phút giây ngọt ngào với nàng trong mộng cảnh, lại so với dáng vẻ thờ ơ, rũ bỏ trách nhiệm của nàng tại, nhiệt tình trong lòng như bị trận nước mưa dội tắt gần hết. Chàng trừng Dư Ảnh thêm lúc nữa, nhưng nỡ ra tay đánh nàng, liền giận dữ bước ra ngoài xe ngựa, thẳng bước rời .

      Thường Ngọc và Thiệu Vi nhìn thấy cảnh vương gia giận dữ rời , mới ngập ngừng vén rèm trèo vào trong xe hầu hạ Dư Ảnh. Thường Ngọc sốt sắng hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì sao?” Dư Ảnh xoa xoa hai bên thái dương, mệt mỏi : “Thường Ngọc tỷ tỷ, ta ngủ được bao lâu rồi?” Thường Ngọc nhẩm tính lát, khẽ đáp: “Cũng hơn tám canh giờ rồi!” Dư Ảnh gật gật đầu, lẩm bẩm: “Ngủ quá lâu rồi, đầu đau như vậy…” Thường Ngọc và Thiệu Vi nhìn nhau đầy ý. Các nàng là cung nữ của vương triều Long Hà tàn lụi, nhưng nhờ theo Dư Ảnh mà bị hạ xuống thân phận thấp hèn. Trong thâm tâm, các nàng luôn mong Dư Ảnh được Hắc Vương Gia sủng ái, nếu những ngày tháng tới của các nàng cũng đừng mong sống dễ chịu. Thiệu Vi dịu dàng : “Tiểu thư, Thiệu Vi có lời này, biết người có cho là nô tỳ lắm chuyện hay …” Dư Ảnh gật đầu ra hiệu cho nàng , Thiệu Vi cẩn trọng thưa: “Tiểu thư trước giờ vẫn là cành vàng lá ngọc, thân phận tôn quý. Nhưng người cũng biết , Long Hà còn, giờ Hắc Vương Gia mới là chỗ dựa vững chắc của chúng ta. Chỉ mong tiểu thư cố gắng đừng làm ngài phật ý…” Dư Ảnh ánh mắt sâu xa dõi theo tấm màn cửa sổ phất phơ của xe ngựa, bâng quơ : “Cảm ơn Thiệu Vi tỷ tỷ nhắc nhở, ta biết rồi.”

      Thời gian chầm chậm trôi qua, cuối cùng kinh đô Vân Triều cũng ra trong tầm mắt. Đại quân đóng đô ở bên ngoài thành, chỉ có đoàn xe của Trần Văn Dự, trong đó có Dư Ảnh, cùng số thuộc hạ trọng yếu được tiến vào. Trần Văn Dự vừa đến cổng thành được gọi vào hoàng cung, liền phân phó những người còn lại về phủ trước. Xe dừng trước phủ của Hắc Vương Gia, Dư Ảnh được đỡ xuống nhưng chưa vội bước vào. Nàng mải mê dõi theo mấy gợn mây trôi qua bầu trời tháng sáu cao vời vợi, tâm trạng bồi hồi. Dư Ảnh tự hỏi, mình bước vào phủ vương gia với thân phận gì? Nô tỳ, tù nhân, hay là khách? Bước vào đây, liệu nàng bị giam cầm mãi mãi trong bốn bức từng hoa lệ, liệu nàng có còn đường ra?

      Qua khóe mắt, Dư Ảnh phát người phụ nữ trung niên cao gầy, khuôn mặt phúc hậu, ăn mặc sang trọng tiến về phía mình. Nàng cất lại mớ suy nghĩ hỗn độn, đứng thẳng người đối mặt với người đó. Chỉ thấy bà nghiêng người hành lễ với Dư Ảnh, dõng dạc : “Nô tỳ Ngọc Loan xin bái kiến Dư Ảnh chủ nhân. Nô tỳ phụng mệnh vương gia đón tiếp chủ nhân, giúp người làm quen với vương phủ.” Dư Ảnh cũng gật đầu đáp lễ với bà, trong đầu ngừng ra hàng dài nghi vấn. Người này giống như là quản gia của vương phủ, thân phận cũng hề thấp kém, nhưng tại sao bà lại gọi nàng là “chủ nhân”? Chẳng lẽ nàng bị hiểu lầm là thiếp của Trần Văn Dự chăng?

      Dư Ảnh thầm nhếch môi, đôi mắt lại toát ra vẻ sợ sệt, dẫn theo đám người hầu nối gót của Ngọc Loan bước vào phủ. Từ ngày bước vào hoàng cung Long Hà hai năm trước, có người từng với Dư Ảnh rằng, vận mệnh bản thân nàng còn nằm tay nàng nữa, mà gắn liền với hoàng tộc Long Hà. Nhưng Long Hà đổ, chẳng phải nàng vẫn còn đây ư? Dư Ảnh tin thứ gọi là số phận có thể hoàn toàn khống chế cuộc đời nàng, nàng cũng tin những bức tường vô tri vô giác đó có thể mãi mãi giam cầm trái tim luôn khát khao tự do.

      Cách nàng mấy bức tường sơn son thiếp vàng chót vót của hoàng cung, vương gia nổi tiếng máu lạnh lại gãi đầu gãi tay, vẻ mặt tràn đầy bối rối. Trần Văn Dự ủ rũ : “Hoàng huynh, huynh tự ý sắp đặt trong phủ của đệ như vậy, có biết làm đệ vui ?” Trần Văn Nghĩa tủm tỉm : “Đây là ý của hoàng tẩu của đệ, phải trẫm. Vả lại trẫm cũng thấy có gì ổn đâu? Đệ cũng hai mươi bốn tuổi, hai người trưởng bối chúng ta tính chuyện chung thân cho đệ là làm tròn chức phận rồi còn gì?” Trần Văn Dự nheo mắt : “Đệ tuyên bố từ lâu là đệ thích phụ nữ! lập gia đình!” Vị trai trước mắt của chàng có khuôn mặt gầy guộc, thiếu nét khí, nhưng lại giống người em của mình đến bảy, tám phần. Lúc người cười lên lại toát ra nét tinh ranh xảo trá như cáo già: “Ngụy biện! Đừng giấu hoàng huynh của đệ nữa! Đệ thích phụ nữ, chỉ thích đại mỹ nhân tuổi thôi!” Người tiếp tục hạ thấp giọng vạch tội: “Hai người trước giờ hành quân về Vân Triều còn quấn quít rời, khiến toàn quân bị trễ gần hai canh giờ! đường về hoàng đệ còn lén trốn vào xe của giai nhân gần ngày đêm, còn gì chối cãi?” Trần Văn Dự nghe thế tức đến đầu bốc đầy khói, nhưng thể phản bác gì. Trần Văn Nghĩa xua xua tay: “Chuyện ban thưởng gì gì đó để mai thượng triều tiếp. dâu nuôi từ bé của đệ là do hoàng tẩu đích thân sắp xếp chỗ ở cùng người dạy dỗ, nhất định sau này quản lý phủ của đệ tốt! Thôi đệ mau về với nàng ấy , nóng lòng tới bốc khói rồi kìa!”

      Trần Văn Nghĩa trông theo bóng lưng hầm hầm của hoàng đệ mình ra khỏi điện, quay mặt thầm nháy mắt với bóng dáng sau tấm bình phong thiếp vàng bên tay phải. Người giọng hỏi: “Trẫm tốt chứ?” Chỉ thấy hoàng hậu mặt phượng bào rộng rãi, khuôn mặt hiền từ chầm chậm bước ra. Nàng mỉm cười khích lệ: “Tốt lắm, tốt lắm. Hoàng thượng chuyện càng ngày càng sắc bén, lý lẽ hùng hồn nha!” Trần Văn Nghĩa nghe thế hí hửng dụi dụi vào ngực vợ, miệng lẩm bẩm: “ ra trẫm còn định tìm cho đệ ấy mối môn đăng hộ đối chút. bé công chúa kia… Aiz, ai bảo hoàng đệ chỉ tâm đầu ý hợp với mỗi nàng ấy? Trẫm cũng hiểu đàn ông họ Trần Văn bọn ta nổi tiếng chung tình, đệ ấy cũng còn tuổi, nên cũng muốn ép buộc gì!” Hoàng hậu nghe người về tấm chân tình của đàn ông Trần Văn như thế lòng chợt ấm áp, nụ cười càng tươi, chiếc bụng hơi nhô ra dường như cũng chẳng còn chút nặng nề nào.

      Lúc Trần Văn Dự về tới phủ, trời chuyển tối, đoàn người ngựa nhiễm đầy bụi đường kia cũng được sắp xếp gọn gàng từ lâu. Chàng nện bước chân thình thịch hướng về phía phòng ngủ, khuôn mặt đằng đằng sát khí khiến đám người hầu trong phủ run sợ tránh ta. Trần Văn Dự chút là tới phòng mình, đẩy cửa ra, định bụng phải ném vỡ vài thứ gì đó cho vơi bức bối trong người. Chàng chợt phát thứ thích hợp để ném, là cục bông mềm mềm cuộn tròn làm tổ giường của mình. Chỉ nghe Trần Văn Dự gầm lớn: “Tại sao lại ở đây?” Dư Ảnh tức ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn quanh phòng, trong mắt đầy vẻ mờ mịt. Giọng nàng có chút ngáy ngủ, vang lên nhè như tiếng mèo kêu: “Muội nhức đầu quá nên ngủ sớm chút. Có chuyện gì vậy?” Thấy nàng điếc sợ súng, Trần Văn Dự lại có loại xúc động muốn ném nàng . Chàng hít sâu mấy lần, cố sức đè giọng được câu: “Nếu muốn toàn mạng ngay lập tức sang Tây viện mà ngủ.” Dư Ảnh lúc này tỉnh ngủ nhiều, thấy ánh mắt chàng đáng sợ vội ngoan ngoãn cuốn gói chăn mền chạy ra ngoài. Nàng còn quay đầu định hỏi chàng Tây viện ở đâu, nhưng rồi chỉ nhún nhún vai, tìm Ngọc Loan hỏi tình.

      Tây viện là trong những gian nhà chính của vương phủ, tuy xa hoa bằng Đông viện nhưng cũng là nơi ở dành riêng cho chủ nhân. Ngọc Loan biết sắp xếp trước đó của mình gây phiền toái cho Dư Ảnh, bèn thầm bố trí chỗ ở cho nàng càng thêm chu đáo. Mặt khác, trong lòng bà cũng đặt ra nghi vấn, ràng hoàng hậu nương nương dặn dò bà phải tạo điều kiện cho hai người kia được ở gần nhau, thế mà Dư Ảnh nương lại bị chủ nhân đuổi ra khỏi Đông viện! Điều làm bà càng thêm bất ngờ là bé ấy cũng hề tỏ vẻ đau khổ hay bất bình, chỉ ngoan ngoãn tiếp nhận chỗ ở mới. Mấy tháng qua, vương gia bận rộn công vụ, cũng ghé qua Tây viện đến lần. Điều này làm bà nghi ngờ câu chuyện về tình cảm gắn bó giữa hai người phải chăng chỉ là tin đồn nhảm? Phải chăng vương gia vẫn hề thích phụ nữ? Bà thầm thở dài. Bản thân từng là người hầu của mẫu thân Trần Văn Dự, bà coi như cũng có chút công dưỡng dục, đối với chuyện lập gia đình của chàng cũng khỏi để ý nhiều hơn mức mà người hầu thông thường nên quan tâm.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      cố gắng hết sức, chap mới đây em iu
      MỘNG CẢNH 2: THẦY TRÒ CỨU HẠN

      CHƯƠNG 13: ĐƯỜNG ĐẾN TRẤN THUẬN THANH


      Trần Văn Dự vừa về tới kinh thành bị vị hoàng huynh quý hóa xoay cho túi bụi, sáng sớm thượng triều chưa , tan triều còn bị giữ lại giải quyết công vụ tới tối mịt mới được thả về. Chàng lại còn có chút bất bình, đối với vị hoàng huynh quý hóa kia lại càng làm mặt lạnh, cố tình tỏ ra thân thiết như trước. Cứ như thế suốt ba tháng liền. Trần Văn Nghĩa cuối cùng chịu nổi thái độ lạnh lùng xa cách của em trai như thế nữa, bèn triệu chàng vào Ngự thư phòng khuyên nhủ: “Hoàng huynh dạo này sức khỏe được tốt nên mới phải nhọc lòng đệ, đệ còn giận dỗi ta cho đệ thời gian đoàn viên với người đẹp ư?” Cục tức ban đầu của Trần Văn Dự bị sai lệch như thế càng dâng tới tận họng, chỉ hiềm nỗi người đứng trước mặt chàng lớn hơn về vai vế cả trong gia đình lẫn trong triều đình. Chàng hừ lạnh: “Đệ giận vì huynh giao nhiều công vụ cho đệ! Đệ giận huynh xen vào việc riêng tư của đệ quá nhiều!” Trần Văn Nghĩa lúc này mới vỡ lẽ, vội vàng xua tay : “Thôi được, thôi được! Việc nhà của đệ đệ tự sắp xếp, hoàng huynh xen vào nữa! xen vào nữa được chưa?” Trần Văn Dự lúc này mới tạm dằn cơn giận xuống, vẻ mặt hòa hoãn gật gật đầu. Chàng là người có thù tất báo, trong lĩnh vực thù dai lại ít ai sánh bằng. Ai làm phương hại đến chàng, chàng nhất định trả lại cho gấp bội. Dĩ nhiên, người trong gia đình và người chàng thương lại là ngoại lệ.

      Trần Văn Dự hiếm khi rảnh rỗi, về tới phủ lại nổi hứng muốn dạo xung quanh. vòng, lại nhớ ra ở Tây Viện mấy tháng trước vừa dọn đến người. Mấy tháng trời công việc bận rộn, đầu óc chàng toàn đặt vào quốc , suýt quên mất cả nàng ấy. Bây giờ bình tĩnh lại, chàng cũng có ý muốn lén nhìn xem người ở Tây Viện kia sống như thế nào. Tại sao lại là lén nhìn? Vì chàng còn giận dỗi nàng đấy! ràng trước kia chàng tỏ thái độ ràng thế rồi, vậy mà mỗi lần nhìn thấy chàng, nàng kia vẫn cứ tròn mắt ngơ ngác như có chuyện gì xảy ra. Mấy tháng qua nàng cũng thèm đến gặp chàng xin lỗi hay hỏi thăm tiếng, là vô tình, vô lương tâm, lạnh lùng quá quắt mà!

      Trần Văn Dự lững thững về phía Tây Viện, chợt phát nơi đây đổi khác rất nhiều so với lúc chưa có người vào ở. Hai bên lối lát đá trắng là tầng tầng lớp lớp các bụi hoa hồng gai đủ màu đỏ trắng vàng. Hoa hồng được trồng chưa lâu, nụ hoa chưa kịp nở rộ làm những ngọn gai xanh tua tủa càng thêm nổi bật, làm Trần Văn Dự có chút nổi da gà. Ban đêm tên say rượu nào loạng choạng lạc vào đây, té cái chẳng phải là toàn thân nở hoa sao? Chàng vào sâu chút nữa, phát cái hồ được thả thêm vài đóa sen hồng duyên dáng, dưới làn nước trong xanh còn có đàn cá sặc sỡ lượn lờ. Ngoài ra hoa cỏ cũng trồng rải rác khắp nơi, từ mấy cây thảo dược lấp ló giữa mấy khe hở của hòn núi giả đến bụi hồng leo quấn quít quanh chiếc ghế xích đu, trông khu vườn vừa kỳ lạ vừa nhàng thanh thoát như lấy ra từ trong tiên cảnh. Trần Văn Dự mải mê ngắm nhìn bày trí độc đáo xung quanh, đến nỗi quên mất phải tránh mặt chủ nhân tại của nơi này.

      Chợt có tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông cất lên, phía trước có vài tỳ nữ rôm rả xúm quanh áo trắng ngồi quay lưng về phía Trần Văn Dự. Chàng chậm chậm tiến đến, mới thấy nàng ấy vẽ bức tranh tiên nữ hái hoa. Giọng Thường Ngọc trầm trồ: “Tiểu thư, tiểu thư, người vẽ sống động cứ như tiên nữ . Bọn nô tỳ thán phục quá!” Chỉ nghe nàng kia vừa cười vừa : “Đâu có đâu có, tiên nữ tỷ tỷ mà ta nhìn thấy trong mơ còn đẹp hơn nhiều kìa!” Trần Văn Dự cất tiếng hừ lạnh, khiến đám đàn bà con giật mình quay lại, lục tục hành lễ. Dư Ảnh ngước mắt nhìn chàng trai mặc bộ áo dài màu tím nhạt đứng giữa vườn hoa, dáng vẻ phong lưu mà thanh thoát, cầm lòng đặng thốt lên: “Huynh có muốn ta vẽ cho huynh bức tranh ?” Trần Văn Dự bực bội, tỏ vẻ lạnh lùng nữa mà cốc đầu nàng cái đau, đanh giọng : “Muội còn đòi vẽ, vẽ, vẽ! Chẳng phải trong lòng muội ta là tên ác ma xấu xí gian manh, đáng kể đến sao?” Dư Ảnh trợn tròn mắt : “Sao lại thế được? Trong lòng Dư Ảnh, Vương gia minh thần võ, bụng dạ bồ tát, là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.” Trần Văn Dự : “Muội dối. Ta dẫn quân công chiếm hoàng cung Long Hà, biến muội thành công chúa mất nước. Muội dám chưa từng hận ta ư?” Dư Ảnh nghe chàng vậy giật mình, có chút biết gì. Đây vốn là cái gai trong lòng Trần Văn Dự, cũng từng mang đến cho nàng cảm giác ăn ngủ yên. Bây giờ chàng ra, nếu nàng trả lời khéo còn có thể làm mối quan hệ vốn mấy tốt đẹp của hai người chuyển biến xấu, Trần Văn Dự còn có thể đuổi nàng ra ngoài chừng!

      Dư Ảnh cúi đầu trong giây lát, nhưng lại lập tức ngẩng đầu nhìn Trần Văn Dự, trong mắt có ý cười: “ ra huynh hiểu sai về muội rồi, muội quyến luyến với triều đại Long Hà như huynh nghĩ đâu.” Nàng chỉ chỉ lên vai mình, khẽ : “Vết thương lưng muội ngày trước cũng là do Thái tử gây ra. Huynh ấy trước lúc bỏ chạy, sợ muội thất thân trong chiến loạn nên muốn giết muội, cũng may thuốc trị thương bí truyền của Lục gia quá tốt nên muội mới thoát chết! Sau này muội nghĩ, Long Hà quá mục nát, vốn cũng chống đỡ được bao lâu nữa. Vương gia, dù người đạp đổ nó phải là huynh, cũng có người đến hủy hoại nó!” Ánh mắt Dư Ảnh trong sáng nhìn thẳng Trần Văn Dự, trong đó dường như còn có ánh nước đong đầy: “Nhưng may mắn đó là huynh, nếu e rằng tất cả mọi người trong hoàng tộc Long Hà, trong đó có muội, đều còn sống sót!” Trần Văn Dự chấn động trước lời của nàng, trái tim mềm hẳn . Nhưng chàng vẫn nghiêm mặt tỏ vẻ hài lòng: “ ràng muội mơ thấy ta trở thành nhân vật phản diện!” Nghe lời giận dỗi ấy, Dư Ảnh biết giây phút căng thẳng qua, bèn bẽn lẽn cười. Nàng nhớ lời khuyên nhủ của Thiệu Vi, nếu lấy lòng Trần Văn Dự e là tự làm khó bản thân trong những ngày sắp tới. Nàng có cảm giác trở lại cái đêm công thành đầy ánh lửa hôm ấy, thầm hít hơi, trái với lương tâm mà bước tới kéo kéo tay áo Trần Văn Dự, khẽ : “Trịnh huynh, Trịnh ca ca, Hắc vương gia ca ca, huynh nể tình Dư Ảnh còn mà tha cho muội được ? Muội sai rồi, muội nên sợ huynh, nên mơ thấy huynh làm người xấu!”

      Trần Văn Dự nghe thế lòng càng thêm mềm nhũn, có chút giật mình nhìn Dư Ảnh. Chỉ thấy trong ánh nắng pha chút đỏ của chiều tà, Dư Ảnh khoác bộ áo lụa trắng mềm mại, ánh mắt mông lung đầy vẻ lấy lòng như mèo con ăn vụng. Dường như nàng cao hơn mấy tháng trước, cơ thể gầy yếu bây giờ cũng có chút đầy đặn hơn. Chàng thầm chuyển ánh mắt, trong đầu liên tưởng đến thân hình trưởng thành của Dư Ảnh trong mộng cảnh. Chàng phải chờ đến bao giờ mới thấy cơ thể này trưởng thành đây?

      Thấy Trần Văn Dự im lặng , suy nghĩ nên lay chuyển chàng bằng cách nào chợt nghe tiếng “ùng ục” từ bụng chàng cất lên. Trần Văn Dự đỏ mặt, chợt nhớ ra từ lúc ở hoàng cung trở về mình chưa ăn miếng cơm nào. Dư Ảnh cũng thấy gì đáng cười, nàng sai tỳ nữ mang đồ ăn vặt của mình lên cho chàng đối phó với cơn đói. Trần Văn Dự ngồi chiếc ghế đá trong vườn hoa, gắp miếng há cảo thủy tinh thơm lừng cho vào miệng, chỉ hận thể nuốt luôn đầu lưỡi. Dư Ảnh cười : “Muội rảnh rỗi nên nghiên cứu cách cho thảo dược vào trong món ăn, tạo nên vị lạ miệng mà lại tốt cho sức khỏe.” Trần Văn Dự gật gật đầu, ăn hết mấy dĩa bánh do Thiệu Vi đưa lên gác đũa, chợt như bâng quơ : “Ta có thói quen ăn no xong lại muốn ngủ. Muội hầu ta ngủ !” Các tỳ nữ đứng gần đó nghe xong hai má tự động đỏ lên, Thường Ngọc còn đưa mắt liếc Thiệu Vi đầy ý. Mí mắt Dư Ảnh giật giật. Có nàng chứng giám, câu như thế mà từ miệng người này cất ra trở nên cực kỳ, cực kỳ trong sáng đấy nhé.
      ***

      Trấn Thuận Thanh non hai năm nay giọt mưa, cây cối héo khô, đất cày nứt nẻ, tình cảnh vô cùng thống thiết. Trưởng trấn tên là Trần Dự Liên năm nay năm mươi bảy tuổi, lòng đau như cắt, thương cho dân trong trấn đói khổ, bèn tìm đến Vân Hòa chân nhân núi Thanh Thành gần đó để cầu thần linh rủ lòng thương. Trải qua vài lần thăm hỏi quà cáp, vị đạo sĩ kia cuối cùng cũng đồng ý xuống núi giúp dân giải hạn. Ngày giờ xuất sơn được thông báo tới Trần Dự Liên, mới mờ sáng tinh mơ ông ra đứng ở gốc cây hòe cổ thụ đầu trấn, mỏi mắt trông về hướng núi. Trời càng ngày càng sáng, ánh nắng cũng chói chang, nhưng Trần Dự Liên chẳng mảy may để ý. Ông đứng như pho tượng bất động dưới tán cây hòe, thỉnh thoảng còn có vài con chim ghé vào tóc ông nghỉ ngơi.

      Đến giữa buổi sáng, Trần Dự Liên vừa đưa tay quệt chút mồ hôi đọng trán từ xa xa chợt vọng lại thanh trong trẻo ngân nga, nghe như tiếng trẻ con cất tiếng hát non nớt ngọt ngào. Ông vừa dỏng tai lắng nghe vừa bước thêm về phía trước vài bước, chỉ lát sau phát ra hai bóng dáng lớn chầm chậm bước về phía trấn Thuận Thanh. Người lớn tuổi hơn mặc bộ áo đạo sĩ màu thiên thanh, vóc dáng cao lớn nhưng hơi gầy, khuôn mặt sắc nét nhưng cũng toát lên đầy vẻ tiên phong đạo cốt. hơi chếch phía sau ngài là bé con chừng tám, chín tuổi, khuôn mặt phúng phính ửng hồng, mái tóc mai được tết thành hai búi lớn trông cực kỳ dễ thương. bé mặc bộ quần áo đỏ, chân mang chiếc lắc bạc, miệng ngừng ngâm nga điệu hát lạ tai, chốc chốc lại líu lo chuyện với đạo sĩ: “Sư phụ, sư phụ, còn bao xa nữa? Ảnh Ảnh mỏi chân quá!” Vị đạo sĩ thoạt nhìn chưa đầy bốn mươi tuổi quay sang nhóc, giọng trầm đục như hòa thêm tiếng cười dịu dàng: “Ảnh Ảnh mới chút mà mỏi chân rồi sao? Cũng sắp tới rồi.” Trần Dự Liên thấy hai thầy trò càng lúc càng đến gần, xúc động tiến lên nghênh đón.

      Trần Văn Dự nhập mộng ngay tại thời khắc này.

      Trần Văn Dự lần đầu tiên hiểu cảm giác của con giun mới chui ra từ lòng đất, vừa tiếp xúc với ánh nắng mặt trời thấy mắt hoa lên, chàng phải chớp chớp mấy lần mới có thể nhìn thấy ràng. Chỉ thấy xung quanh chàng đất đai vàng uộm, cát buị mịt mờ, vài cọng cỏ trồi lên được khỏi mặt đất nứt nẻ cũng héo khô. Ngay phía trước chàng có người đàn ông lớn tuổi chạy tới, khuôn mặt đầy vẻ kích động. Người đó thi lễ : “Đạo trưởng, đạo trưởng, cuối cùng ngài cũng tới rồi!” xong còn lấy tay chấm chấm nước mắt. Trần Văn Dự cúi đầu nhìn lại mình: trang phục thùng thình của đạo sĩ, thân thể mấy cường tráng, dưới cằm hình như còn phất phơ vài cọng râu lưa thưa. Trần Văn Dự hít hơi sâu, dáo dác nhìn xung quanh, miệng cất tiếng gọi lớn: “Dư Ảnh, Dư Ảnh?” Chợt có cảm giác tay áo mình giật giật, chàng vội nghiêng người nhìn xuống thấy đôi mắt nâu to tròn, ươn ướt ngước nhìn mình: “Sư phụ, sư phụ, Ảnh Ảnh ở đây!” Chàng chọc chọc bím tóc tròn của bé con chỉ đứng trới thắt lưng mình, nghi hoặc hỏi: “Ảnh Ảnh? Muội là Dư Ảnh đó sao?” Đồng tử của bé chợt co rúc mạnh, bé chớp chớp mắt lúc lâu, rồi cúi xuống nhìn bản thân, trình tự giống y như đúc những việc mà Trần Văn Dự làm.

      Trần Dự Liên nhìn thấy động tác cùng biểu kỳ lạ của hai thầy trò ngơ ngác nhìn qua nhìn lại giữa hai người, miệng há hốc vừa đủ để nuốt trọn quả trứng. Chỉ thấy Vân Hòa chân nhân đột nhiên nắm lấy bàn tay của tiểu đệ tử vẻ như xem xét, rồi nhíu mày lẩm bẩm: “Lúc nãy còn đứng qua ngực, bây giờ chỉ đứng tới eo. Nuôi muội hơn ba tháng trời, muội lại càng ngày càng thu là như thế nào?”

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 14: THẦY TRÒ TÌNH THÂM

      Trần Dự Liên băn khoăn cất tiếng gọi: “Đạo trưởng…”. Vân Hòa chân nhân bấy giờ dường như mới để ý đến diện của ông, đôi mày vẫn chưa giãn ra, cất giọng trầm trầm: “Ông là trưởng trấn Thuận Thanh sao?” Giọng lạnh lùng xa cách, còn vẻ thân thiết nhàng như khi chuyện với đồ nhi tuổi. Trần Dự Liên cung kính bảo phải, Vân Hòa hỏi tiếp: “Lần trước ông bảo nơi này hạn hán lâu, mời ta tới cầu mưa. Ta tới rồi. Đồ nhi của ta còn , đường mệt nhọc, phiền ông đưa thầy trò ta vào trấn nghỉ ngơi trước, rồi từ từ tìm hiểu tình nơi đây.” Đến lúc này, Trần Dự Liên mới cảm thấy vị đạo sĩ này có gì bình thường, vội vã cung kính vái chào rồi quay lưng dẫn đường.

      Trần Dự Liên góa vợ, trong nhà chỉ có mụn con. Đứa con trai năm nay vừa tròn mười lăm tuổi lại học ở xa, vì vậy ông sắp xếp cho hai thầy trò Vân Hòa vào ở tạm phòng của cậu. Căn nhà rộng rãi nhưng quá sang trọng, bài trí cũng có gì đặc sắc, nhưng lại làm kẻ sinh ra trong nhung lụa là Trần Văn Dự hết sức tò mò. Chàng sờ hết chiếc giá đèn bằng đồng đến chiếc bình hoa gốm, từ bộ đồ uống trà bằng bằng sứ trắng tới chiếc giá sách bằng gỗ sơn đen, khóe miệng khe khẽ nhếch lên. Ảnh Ảnh chín tuổi ngồi xếp bằng giường nhìn chàng xoay qua xoay lại khắp căn phòng, thoạt trông như con búp bê bằng sứ xinh đẹp.

      lát sau Vân Hòa còn sờ mó lung tung nữa, ngồi xuống ghế chống tay nhìn Ảnh Ảnh, nhìn đến mức nàng phát run. Vân Hòa : “Ảnh Ảnh, muội biến ta thành lão đạo sĩ già khòm, bản thân muội trẻ lại mấy tuổi. Ta phải tính sổ muội thế nào đây?” Hóa ra từ nãy đến giờ dù trong lúc chạy qua chạy lại, chàng vẫn luôn canh cánh chuyện này trong đầu. Ảnh Ảnh nhún nhún vai, giọng non nớt trẻ con cất lên: “Muội cũng biết đâu.” Vân Hòa xoa xoa thái dương chút rồi : “Thôi được thôi được, nhập gia tùy tục. Ta cũng muốn làm khó đứa trẻ con như muội.” Chàng đứng dậy, chắp tay ra sau lưng, đôi mắt hướng về phía xa xăm: “Xét tình hình trước mắt, chúng ta chỉ có thể khảo sát khu vực xung quanh đây chút, sau đó mới từ từ nghĩ ra đối sách. Ta tin chúng ta lại có cách mang màu xanh lại cho trấn Thuận Thanh này, đúng ?” Ảnh Ảnh gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Sư phụ cái gì cũng đúng, sư phụ làm gì Ảnh Ảnh cũng ủng hộ hết!” Vân Hòa đạo sĩ nghe nàng bằng giọng điệu như vậy hai mắt sáng lên, khẽ lẩm bẩm: “Kỳ lạ, sao vi sư có cảm giác trong mộng cảnh này chẳng những cơ thể của đồ đệ teo lại, mà tính tình cũng như đứa trẻ con.” Ảnh Ảnh nhìn lòng bàn tay be bé mềm mềm của mình, khẽ đáp: “ Ảnh Ảnh vốn là đứa trẻ con mà!”

      lát sau, Vân Hòa chân nhân cùng tiểu đồ đệ theo gót trưởng trấn Trần Dự Liên kiểm tra xung quanh trấn. Phía đầu trấn là cái giếng lâu năm, cũng chính là nguồn nước chính của người dân nơi đây. Tuy giếng nước chưa hẳn cạn kiệt, nhưng màu nước đục ngầu chứng tỏ nguồn nước cũng chẳng hi vọng duy trì được bao lâu. Những luống đất từng là vườn rau xanh mát của các gia đình bây giờ chỏng chơ cằn cỗi, cái đói len lỏi trong ánh mắt khao khát của từng đứa trẻ nhem nhuốc khi nhìn thấy hai thầy trò. Vân Hòa chân nhân nhìn những kẻ gặp nạn trong cơn hạn hán, chợt nhớ tới có thời kỳ con dân Vân Triều cũng từng gặp cơn đói khổ tương tự như vậy, đáy lòng khỏi hơi quặn thắt. Thấy khuôn mặt Vân Hòa chân nhân nét vui, Ảnh Ảnh giật tay áo của chàng khẽ hỏi: “Sư phụ, sư phụ, kiến thức của đạo gia, người còn nắm chứ?” Chỉ thấy sư phụ nàng gật đầu: “Cũng vừa đủ dùng.”

      Kí ức trong mộng cảnh của chàng đều từ kẻ có tên “Vân Hòa chân nhân” truyền lại. Người này do trí tưởng tượng của Dư Ảnh tạo ra, lẽ ra thể có kiến thức uyên thâm về đạo pháp. Nhưng những gì có trong đầu Trần Văn Dự lúc này lại phải vậy. Chàng có cảm giác từng đợt từng đợt tri thức ngừng ùa vào đầu chàng đều là kiến thức chính tông, bởi chúng có nét tương đồng với những gì chàng từng nghiên cứu sơ qua về đạo pháp lúc rãnh rỗi, mà ràng là kiến thức sâu rộng và thâm thúy hơn rất nhiều!

      Buổi chiều, Vân Hòa chân nhân nhốt mình trong phòng, ngồi bấm tay tính toán tính toán chút, lại tỏ vẻ kỳ quái : “Đồ nhi, theo vi sư thấy, trận hạn hán này phải tự nhiên mà có. Có vẻ như hai năm trước thủy mạch của trấn Thuận Thanh bị xâm hại.” Ảnh Ảnh gật đầu: “Thủy mạch càng mạnh mẽ nguồn nước nhận được càng nhiều. Thủy mạch ở vùng này suy yếu, chẳng trách nơi này mới đón được mưai!” Trần Dự Liên lúc này bưng khay trà vừa bước đến cửa, nghe vậy cũng quên mất lễ nghi mà vội đẩy cửa hỏi: “Chân nhân, lời người phải chăng là ? Vậy trấn Thuận Thanh phải làm sao?” Vân Hòa chân nhân : “Lão Trần, ông nhớ lại xem hai năm trước ở trấn từng xảy ra kiện kinh thiên động địa gì hay ?” Trần Dự Liên nghe hỏi vậy chầm chậm ngồi xuống ghế, khuôn mặt đăm chiêu hồi tưởng lại lượt các kiện lớn xảy ra hai năm qua. Cuối cùng giọng hơi già nua của ông cũng ngập ngừng cất lên: “Chân nhân, Thuận Thanh chỉ là trấn , về lẽ thường cũng có gì nổi bật. Chỉ là đúng hai năm trước, ở trấn đúng là xảy ra khó tin.” Vân Hòa nhấp ngụm trà do ông bưng đến, điềm tĩnh hỏi: “Là chuyện có liên quan đến ma quỷ quái sao?” Người kia thở dài, gật đầu đáp: “Chân nhân tiên đoán như thần. Đúng là như vậy!” Sau đó cất giọng đều đều kể lại mọi chuyện.

      ra hai năm trước, ở vùng đất này bỗng nhiên xuất con rắn tinh. Con rắn tinh này có kích thước vô cùng to lớn, toàn thân xanh lét, cái miệng đỏ ngầu, biết dọa sợ biết bao nhiêu người dân vô tội. Mặc dù nó chưa từng hại ai, nhưng lại đưa ra sách vô cùng kì quặc: đó là mỗi tháng vào đêm trăng rằm, dân làng phải cử ra người đàn ông đến ngủ với nó. Thanh niên trai tráng trong làng nghe đến việc phải ngủ với rắn tinh sống lưng lạnh toát, còn người có gia đình, lại càng chấp nhận được sách này. Đúng lúc có vị đạo sĩ giang hồ ghé ngang qua trấn, bày cho dân làng cách diệt trừ xà. Dân làng cùng đạo sĩ hiệp lực, cuối cùng con rắn tinh cũng bị đánh cho chạy tan tác.

      Trần Dự Liên kể xong, nghiêng mặt hỏi Vân Hòa: “Theo chân nhân, liệu con rắn tinh này có liên quan đến việc thủy mạch bị xâm hại?” Vân Hòa nghịch nghịch chòm râu thưa, nheo mắt : “Trước mắt phải xác định được tu vi của con rắn tinh mới biết nó có khả năng làm việc đó hay . Theo ta thấy, con có khả năng khống chế thủy mạch đạo hạnh dưới ngàn năm đâu.” rồi quay sang cười với Ảnh Ảnh ngồi im lặng ghế: “Đồ đệ, chúng ta tìm quái !”

      Hai thầy trò dắt tay nhau ra vùng đất trống ở bên ngoài trấn. Ảnh Ảnh hỏi: “Sư phụ, người định làm như thế nào? là phải đánh nhau với quái ư?” Hai người bọn họ trong mộng cảnh trước quả cũng từng bị truy sát, nhưng đánh nhau với người và đánh nhau với quái hề giống nhau tí nào! Vân Hòa híp mắt đáp: “Rồi con thấy.” Chỉ thấy chàng nhặt cành cây khô, vẽ vòng tròn đất, rồi thêm vào đó vài ký hiệu nghuệch ngoạc kỳ lạ. lúc sau chàng ném cành cây , bấm tay lẩm bẩm hồi, từ chính giữa vòng tròn chợt ra vầng sáng. người đàn ông béo lùn đầu hói chợt trồi từ dưới đất lên. Người ngày mặc quần áo trắng, khuôn mặt già nua đầy những vết nhăn li ti như vỏ cây, đôi mắt ti hí ra đầy vẻ kinh ngạc. Lão già nhìn thấy hai thầy trò hơi khom người hành lễ: “ biết hai vị tiên nhân gọi Thổ Địa Thuận Thanh ta đến có chuyện gì?” Ảnh Ảnh tròn xoe mắt ngắm ông lão chỉ cao hơn mình nửa cái đầu, tự thán vị “Vân Hòa chân nhân” kia cũng có bản lĩnh. Vân Hòa hỏi: “Thổ Địa gia khách khí, bần đạo chỉ muốn hỏi ngài đôi chuyện thôi. Chẳng hay ngài có biết việc thủy mạch nơi đây bị xâm hại?” Lão thổ địa chợt thở dài, gật đầu : “Là họa tránh được. Tiểu tiên tu vi còn yếu, đánh lại tên kia, ngược lại bị chế thể rời trấn Thuận Thanh, trình báo việc này cho cấp được.” Vân Hòa nheo mắt : “Con mà ngài có phải là xà ?” Khuôn mặt Thổ Địa chợt trở nên nhăn nhúm. Lão nhanh: “ được, tiểu tiên thể ra! Nhưng tiểu tiên biết xà cái động đá ở Bắc Thuận Thanh. Đạo trưởng, bảo trọng!” Lão Thổ Địa xong cơ thể co giật dữ dội rồi nhanh chóng chìm trở lại vào vòng sáng. Chẳng mấy chốc mặt đất chỉ còn vòng tròn méo mó bị cát bụi bôi nhòe.

      Ảnh Ảnh nhấc cái chân ngắn ngủn đá đá vào mặt đất, đăm chiêu : “Sư phụ, hình như có cái gì đó kéo lão Thổ Địa trở lại đất rồi. Bây giờ chúng ta đến động đá tìm rắn tinh có phải ?” Thấy Vân Hòa gật đầu, nàng tiếp: “Sư phụ ngự kiếm nhé? Cái chân ngắn của Ảnh Ảnh mỏi lắm rồi, bộ nổi nữa đâu!” Vân Hòa thấy nàng làm nũng dở khóc dở cười, rút ra cây kiếm gỗ bên thắt lưng. Chỉ thấy miệng chàng lẩm bẩm, hai ngón tay chàng quẹt dọc theo chiều mũi kiếm, thanh kiếm kia nằm lơ lửng là là mặt đất. Vân Hòa ngồi xổm xuống, khẽ : “Ảnh Ảnh còn , dễ té, để sư phụ cõng !” xong chính chàng cũng giật mình, có lẽ bởi chàng bị ảnh hưởng bởi tính cách của nhân vật trong mộng cảnh mà lúc này “Vân Hòa” tỏ ra cưng chìu đệ tử hết lòng. Nếu là Trần Văn Dự hàng giá , chắc chắn chàng chẳng bao giờ hành động như thế. Dù vậy, trong mộng cảnh này, chàng có cảm giác chân rằng đồ đệ của mình là nhóc con yếu đuối, cần được che chở, thương.

      Ảnh Ảnh chầm chậm leo lên tấm lưng rộng của Vân Hòa, ôm lấy cổ chàng, ánh mắt đầy phức tạp. Nàng chưa từng cho Trần Văn Dự biết, hình tượng Vân Hòa chân nhân trong mộng cảnh này thực ra rất giống cố nhân của nàng. Ký ức về nụ cười hiền từ và cưng chiều hết mực của ông khắc sâu vào tâm trí của Dư Ảnh, đọng lại trong nàng tuổi thơ đầy tươi đẹp. Được Vân Hòa cõng trong mộng cảnh, đón từng làn gió mát phả vào mặt, trong đầu nàng sống lại cảm giác lúc được người ấy ngày ngày cõng dọc theo triền núi Cửu Vĩ quanh năm mây mù lảng bảng, sáng đón sương mai, ngắm bình minh, chiều xem mặt trời lặn.

      Gió thổi mái tóc cùng vạt áo bay phấp phới, khiến những kẻ kiếm gỗ có cảm giác cơ thể mình bẫng như sợi lông mềm phất phơ. Vân Hòa đứng vững thân kiếm lúc này cao hơn mặt đất hàng trăm trượng, mắt dõi về hướng dãy núi đá xa xa phía trước. Chợt chàng cảm thấy vạt áo lưng mình ươn ướt, liền cất tiếng hỏi: “Ảnh Ảnh, con khóc sao?” Đứa bé áo đỏ phía sau nghiêng gò má dựa vào tấm lưng chàng, khẽ : “Sư phụ bay nhanh quá… bụi bay vào mắt Ảnh Ảnh mất rồi!”

      Chẳng mấy chốc, hai thầy trò đứng trước cửa động chật hẹp. Vân Hòa giắt kiếm gỗ vào thắt lưng, nghiêm túc : “Ảnh Ảnh, trong động nguy hiểm. Con đứng ở đây chờ ta.” rồi bước thẳng vào trong động tối. Ảnh Ảnh xoay trái xoay phải, tìm được tảng đá con con nhẵn nhụi, bèn nhàng ngồi lên đó, mắt dõi về phía cửa động. Mãi lúc sau Vân Hòa vẫn chưa quay trở ra. Bỗng nhiên nền đá cuội phía sau lưng Ảnh Ảnh phát ra tiếng sột soạt. người phụ nữ ăn mặc như nông phụ, tay trái xách theo cái làn bước lại chỗ nàng ngồi, cười hỏi: “ bé sao lại mình ngồi đây?” Ảnh Ảnh mải ngắm đôi giày thêu hoa của mình, tựa như nghe thấy lời của người phụ nữ lạ mặt. Nàng ta thấy bé phớt lờ mình cũng giận, nhàng đặt chiếc làn xuống, ngồi xổm trước mặt Ảnh Ảnh: “Ôi, bé con dễ thương! cho ta biết, cha mẹ cháu đâu rồi?” hiểu vì sao, người phụ nữ này mang lại cho Ảnh Ảnh cảm giác lành lạnh. Nàng chậm chạp ngẩng đầu nhìn nàng ta, trong đầu ngừng xoay chuyển tìm cách bỏ chạy.

      Chợt từ phía cửa động có tiếng quát của Vân Hòa: “ nghiệt to gan! được làm hại đồ nhi của ta!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :