1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Để ta đi vào giấc mơ của nàng - Dư Ảnh Mộng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 5: NGỠ NHƯ LẦN ĐẦU GẶP GỠ

      Ba ngày sau.

      Trường Dũng đẩy cửa bước vào phòng, bắt gặp cảnh vương gia nhà mặc áo trắng phiêu phiêu, đứng tựa vào cửa sổ ra điều phiền muộn. vừa than tiếng “mỹ nhân”, liền đón ngay tách trà lao vào giữa trán. Trần Văn Dự rút bỏ vẻ ảo não ban nãy, ngồi xuống ghế trầm giọng hỏi: “Ngươi thu xếp tới đâu rồi?” Vị tướng quân trẻ tuổi cung kính đáp: “Bẩm vương gia, giải quyết ổn thỏa theo lời người dặn dò. Tài sản đáng giá sung vào công quỹ Vân Triều, xếp lên xe đợi ngày trở về. Tài sản đáng giá phân phát cho bá tánh. Người vô dụng thả ra ngoài cung, kẻ có chút năng lực sung làm nô.” Trần Văn Dự gật đầu: “Hoàng cung Long Hà này bé như vậy, ngươi lại làm tốn mất ba ngày của bổn vương. HIệu suất cũng phải gọi là quá cao, nhỉ?”

      Trường Dũng thầm lau mồ hôi lạnh trán. Ba ngày qua cật lực làm việc như con thoi, thế mà vẫn làm vị vương gia khó tính này hài lòng. Chẳng phải vừa phải vỗ béo mấy vạn đại quân của vương gia, vừa phải dọn dẹp mấy đống đổ nát của hoàng cung do hỏa hoạn gây ra, còn phải kiểm kê khối lượng khổng lồ tài sản, con người, chưa kể phải thường xuyên đến thăm nom cái vị nằm dưỡng thương bên Hải Long cung kia nữa! Trường Dũng thần tốc làm cả đống việc như thế lại bị chê hiệu suất kém, cảm thấy uất ức, uất ức vô bờ!

      Nhìn thấy gương mặt méo xệch của Trường Dũng, da đầu Trần Văn Dự run lên. lẩm bẩm: “Bổn vương thế thôi, ngươi lại giống như sắp khóc vậy. Làm đàn ông con trai đầu đội trời chân đạp đất, có tí bất bình mà biểu lộ ra mặt, sao làm chuyện lớn đây?” Trường Dũng biết có ý dạy bảo, đành gật đầu lia lịa. Trần Văn Dự lười biếng phẩy phẩy tay, tiếp: “Nếu mọi chuyện xong chuẩn bị sáng sớm mai quay về Vân Triều thôi!” thấy vị tướng trẻ bày ra khuôn mặt khó xử, dè đặt hỏi: “Vương gia, còn công chúa Long Hà, phải sắp xếp thế nào đây?” Trần Văn Dự có hơi ngẩn ra: “Công chúa nào?” Trường Dũng cũng sửng sốt kém, giọng bất giác cao lên tông: “Chính là vị thập bát công chúa đấy ạ! Ba hôm trước trong chính điện người còn ra lệnh đưa nàng vào Hải Long cung tĩnh dưỡng, còn mời thái y đến chăm sóc nàng. Lần này về Vân Triều, chẳng lẽ vương gia có ý định đưa nàng theo!” Gần như ngay lập tức, Trần Văn Dự đáp: “Đưa về, dĩ nhiên phải đưa về!” Rồi dịu giọng phân phó: “Từ nay Long Hà trở thành đất của Vân Triều, ngươi cũng cần gọi nàng là công chúa nữa. Chuẩn bị cho nàng ấy chiếc xe ngựa tốt. Nhớ là phải đủ rộng và thoải mái, xóc nảy nhiều.”

      Trường Dũng cất tiếng dạ, hành lễ rồi lui ra ngoài. Sau khi cánh cửa đóng lại sau lưng, khỏi thở phào hơi.

      Lúc này, Dư Ảnh yên tĩnh ngồi ghế quý phi thưởng trà, bàn bên cạnh còn chất vài cái thố , trong đó có bánh bao cùng há cảo mà nàng thích ăn. Bên trái nàng, cung nữ Thường Ngọc nhàng gắp thức ăn đút vào miệng Dư Ảnh, tránh để nàng vì vận động nhiều mà ảnh hưởng đến vết thương. Còn phía bên phải, cung nữ Thiệu Vi nhàng phe phấy cánh quạt đuôi công, tránh để thời tiết nóng bức làm nàng khó chịu. Thường Ngọc cùng Thiệu Vi năm nay tròn mười tám tuổi, dáng người thướt tha, khuôn mặt thanh tú, được phái đến để chăm sóc Dư Ảnh thay cho bà vú già lọm khọm cùng vị cung nữ lỡ năm nay quá ba mươi. Còn có bốn tiểu cung nữ khác cùng hai tiểu thái giám được điều đến, nhưng nàng thích đông người nên để họ đứng hầu ở ngoài.

      Người ngoài nhìn vào thấy Dư Ảnh được sủng ái. Cuộc sống sau khi mất nước của nàng ràng còn dễ chịu hơn trước rất nhiều. Dư Ảnh mặt nhàn nhã hưởng thụ, mặt tự nhủ bản thân được buông bỏ đề phòng. Bởi nàng hiểu , những thứ nàng có đều phụ thuộc vào tâm trạng của Hắc Vương gia, mà đối với nàng cũng chỉ có chút hứng thú mà thôi.

      Dư Ảnh nuốt xong miếng há cảo thơm mềm, cất giọng non nớt hỏi Thiệu Vi: “Thiệu Vi tỷ tỷ, đồ đạc của ta trước đây được chuyển hết về Hải Long cung chưa?” Thiệu Vi hơi khom người, dịu dàng đáp: “Thưa tiểu thư, chuyển về rồi. Gồm có hai rương lớn đựng quần áo trang sức và lọ đựng tranh vẽ của tiểu thư. đặt ở căn phòng bên cạnh phòng khách”. Nước mất, hiển nhiên thân phận công chúa của Dư Ảnh cũng còn. Nàng gật đầu, vịn tay Thiệu Vi đứng dậy, từ từ hướng về phía phòng khách.

      Dư Ảnh vừa bước vào thấy chàng thanh niên mặc trường bào gấm trắng, thân hình cao lớn đứng thừng thững giữa phòng. Chàng ta có vẻ hứng thú với tranh của Dư Ảnh, sờ hết cuộn này tới cuộn khác. Đến khi chàng ta định dỡ bức ra xem có tiếng tằng hắng vang lên phía sau lưng, đành quay người lại. Chỉ thấy trước mặt chàng, nhem nhuốc, chật vật ba ngày trước hoàn toàn lột xác. Nàng khoác bộ váy rũ màu hồng nhạt , mái tóc được vấn gọn gàng, để lộ vần tráng thông minh, sáng sủa. Đôi môi của nàng cũng còn tái nhợt, sắc môi đỏ mọng khiến vẻ thanh lệ như được tiếp thêm sức sống, càng thêm rực rỡ chói mắt.

      Dư Ảnh cũng quan sát người thanh niên kia. Chàng có khuôn mặt góc cạnh, chiếc mũi cao, chiếc cằm vuông mức, nhẵn mịn đầy nam tính. Nhìn tới đôi mắt sáng như ánh sao của chàng, nàng cảm thấy quen thuộc. Nghĩ nghĩ chút, nàng mới giật mình, nghiêng người hành lễ. “Dư Ảnh xin tham kiến vương gia”. Đôi mắt Trần Văn Dự thầm lưu lại gương mặt Dư Ảnh thêm vài giây nữa, vừa thản nhiên mở cuộn tranh của nàng ra, vừa hỏi: “ thân là công chúa, đồ đạc cũng chỉ có bấy nhiêu thôi ư?” Dư Ảnh cúi đầu đáp: “Tiểu nữ được sinh ra ở hoàng cung, nhưng vì bệnh nặng nên được đưa lên núi sống thời gian. Lúc trở về quen cuộc sống giản dị, cũng đòi hỏi nhiều.” Dư Ảnh xong, mãi nghe thấy Trần Văn Dự ừ hử gì, mới ngước mắt nhìn lên. Chỉ thấy đôi mắt của chàng dán chặt vào bức tranh, khóe môi hơi mỉm cười.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 6: TỐI NAY TA ĐẾN NGỦ CÙNG NGƯƠI

      Ngoài ông ngoại khuất, Dư Ảnh chưa từng để ai nhìn thấy tranh của mình, nên nàng cũng biết khi người khác xem tranh của nàng có loại biểu này. Lúc nàng định thần lại, hai cung nữ theo hầu nàng lủi đâu mất. Nàng biết nên làm gì, chỉ đứng đó nhìn trân trân Trần Văn Dự, còn chàng mải mê ngắm tranh của nàng hết bức này đến bức khác, khiến bầu khí trong phòng có chút quỷ dị. lát sau, Trần Văn Dự quơ quơ mặt tranh về phía nàng, tủm tỉm : “Dư Ảnh ơi Dư Ảnh, bổn vương quả chưa từng thấy ai có tài vẽ độc đáo như ngươi. Ngươi vẽ đây là tiên cảnh, hay cảnh vậy?” Chỉ thấy trong tranh là bãi cỏ xanh mướt cạnh bờ sông. người con áo trắng đứng quay lưng về phía người xem, lưng nàng là đôi cánh to lớn trong suốt như cánh ve dường như chập chờn. Phía xa xa bầu trời hoàng hôn có hai vầng trăng đỏ như máu cùng treo lơ lửng, khiến bầu khí trong tranh dường như cũng có chút nhiễm đỏ. Dư Ảnh bình tĩnh đáp: “Tiểu nữ biết.” Trần Văn Dự cuộn bức tranh đặt lại vào bình, hờ hững hỏi: “Là mộng cảnh mà ngươi sao?” Dư Ảnh gật đầu.

      Trần Văn Dự lại tiến sát về phía nàng, gằn từng chữ: “Ngươi nhớ ba ngày trước gì chứ? Chỉ cần ta ôm ngươi ngủ, nhất định có thể tiến vào mộng cảnh của ngươi! Ngươi có khả năng đưa ta đến những vùng đất mà lúc sống ta thể đặt chân vào. Giờ ta muốn hỏi lại, lời ấy có hay ?” Khoảng cách quá gần làm Dư Ảnh có giảm giác bị áp lực đè nặng. Nàng khẽ đáp: “Tiểu nữ hề ba hoa.” Lúc này Trần Văn Dự mới lùi về bước, vuốt vuốt cằm : “Vậy bổn vương yên tâm rồi. Tối nay bổn vương đến chứng thực lời của ngươi. Nếu lời ngươi là , ngày mai bổn vương đưa ngươi về Vân Triều, cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý suốt đời, còn giữ lại mạng cho cha và huynh trưởng của ngươi. Còn nếu ngươi dối, đừng trách bổn vương vô tình!”

      Trần Văn Dự nghênh ngang rời khỏi, để lại Dư Ảnh với dư lời của chàng còn vang lên như sấm vọng trong đầu: tối nay vương gia đến ngủ với nàng. Chỉ trong chốc lát, hàng ngàn giọng lớn vang lên trong đầu Dư Ảnh khiến tay chân nàng bủn rủn. Tối nay vương gia đến ngủ với nàng… tối nay chàng ôm nàng ngủ… tối nay ...

      Vết thương của nàng còn chưa khỏi hẳn, người này sao lại gấp gáp như thế chứ?

      Trần Văn Dự được lát Dư Ảnh sai người mang hết đồ đạc vào phòng ngủ, cài then cẩn thận, rồi mới rút từ rương lớn ra chiếc hộp gỗ nạm vàng lớn . Bên trong hộp là các món bảo bối do đích thân nàng chế tạo ra. Thoạt nhìn những thứ này đều có hình dạng những món đồ trang sức bình thường, nhưng chỉ cần cơ quan được khởi động, chúng biến thành những món vũ khí vừa nguy hiểm vừa độc đáo. Dư Ảnh lại mò từ dưới đáy rương ra cái túi vải đen khá kềnh càng, trong đó có chiếc vạc thuốc bằng vàng cùng các loại nguyên liệu thảo dược quý hiếm do nàng kỳ công tích trữ suốt mấy năm trời. Dư Ảnh vừa loay hoay điều chế dược, vừa nghiến răng nghiến lợi thầm rủa Trần Văn Dự mấy vạn lần. Nàng biết chàng thích phụ nữ, thực tế quan sát cũng chứng minh chàng cũng hề háo sắc. Nhưng nếu tối nay tên ấy dám giở trò đồi bại với nàng, nàng có ngàn lẻ cách khiến chàng muốn sống được, muốn chết xong.

      Có những loài hoa tuyệt đẹp, tựa như hồng nhung, khi người ta đến hái mới biết gai nhọn của chúng có khả năng gây đau đớn tới nhường nào. Có những , bề ngoài dịu dàng vô hại, nhưng chỉ khi vượt qua giới hạn của họ, người ta mới biết nàng ấy ra còn ghê gớm đáng sợ hơn đàn ông gấp vạn lần.

      Trần Văn Dự trải qua hết mấy chục cơn hắt xì kinh thiên động địa mới trở về đến cung Chiêu Vân mà chàng ở tạm. Ba hôm trước chàng ra lệnh phóng hỏa công thành, hoàng cung Long Hà cũng bị thiêu rụi hết phân nửa, chàng bèn cho trưng dụng những chỗ còn lành lặn, sửa sang lại để mình và binh lính nghỉ ngơi. Về đến phòng, chàng ngồi khoanh chân ghế quý phi, chỉ vào khoảng tối phía đầu hỏi: “Ám đội điều tra được gì về Dư Ảnh, mau bẩm báo!” kẻ toàn thân trùm vải đen lao xuống từ xà nhà, quỳ trước mặt chàng, ngắn gọn đáp: “Chủ nhân, Dư Ảnh tiểu thư là con của Lục quý nhân. Mẫu thân nàng ấy vì khó sinh mà qua đời. Sau đó vì nàng quá ốm yếu nên ông ngoại của nàng, là Lục thái y, xin đưa nàng lên núi điều dưỡng. Hình như sau đó quốc vương Long Hà quên mất nàng, mãi đến hai năm trước Lục thái y trước khi qua đời có gửi về lá thư, cha của Dư Ảnh tiểu thư mới đón nàng ấy về hoàng cung.” “Tính cách thế nào?” Trần Văn Dự vừa nhấp ngụm trà vừa bình thản hỏi. Người áo đen đáp: “Nàng ấy trước giờ hay qua lại thân thiết với thái tử, tính cách có gì nổi bật, cũng kết thù oán với ai.” Trần Văn Dự hỏi tiếp: “Bên hoàng huynh ta thế nào rồi?” Kẻ kia đáp: “Hoàng thượng sức khỏe dạo này tốt lắm, nhưng vẫn hăng say xử lý quốc . Hoàng hậu có tin vui được ba tháng, tinh thần của người càng tốt hơn.” Chàng hài lòng gật gật đầu, phẩy phẩy tay, người áo đen lập tức lắc mình hòa vào bóng tối của căn phòng.

      Dĩ nhiên, số lượng những kẻ áo đen như thế này được Trần Văn Dự bồi dưỡng cũng phải chỉ có đôi ba người. Đội quân trong bóng tối này cũng chỉ là bí mật nho của chàng, ngay cả trợ tá đắc lực ngoài ánh sáng là Trường Dũng cũng hay biết mảy may. Có người , người làm việc lớn luôn phải giữ khư khư cho mình góc bại hoại. Trần Văn Dự xuất thân từ hoàng tộc Vân Triều, dĩ nhiên góc bại hoại của chàng cũng thể đơn giản như những kẻ tầm thường.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      MỘNG CẢNH - VƯỢT QUA MƯA TIỄN CÙNG CHÀNG

      CHƯƠNG 7: LẦN ĐẦU NHẬP MỘNG


      Buổi tối, từng đợt khí mát lạnh tràn qua ô cửa sổ như sóng biển xô bờ, đẩy mấy tấm rèm lụa mỏng trôi dập dềnh. Trần Văn Dự mở rộng cửa chính, toan bước ra khỏi phòng mấy lần nhưng cũng ngay lập tức rụt chân lại, cuối cùng lại thành vòng vòng xung quanh phòng. Tên thái giám Tiểu Lạc Tử được chàng trưng dụng từ hậu cung Long Hà mấy hôm trước đứng hầu khúm núm ở góc phòng, thấy chàng cứ tới lui mà chóng mặt tới phát khóc. Cuối cùng lấy hết sức can đảm từ lúc sinh ra tới giờ ra, đánh bạo hỏi: “Vương gia, người … có đến Hải Long Cung vậy?” Bức chân của Trần Văn Dự chậm lại, hay , chính chàng còn cảm thấy rối bời.

      Quả chàng cũng có chút tò mò, “mộng cảnh” mà Dư Ảnh nhắc tới với chàng ra là thứ thần bí gì? Buổi sáng, những bức tranh kỳ lạ mà tuyệt đẹp kia khiến chàng nổi lên tầng tầng hứng thú, muốn lập tức vén tấm màn bí mật kia. ra chàng biết, đời này làm có chuyện thần tiên quỷ quái, có lẽ Dư Ảnh cũng chỉ nghĩ ra chiêu trò gì đó để gợi nên hứng thú cho chàng thôi. Dù đó là gì, nàng cũng thành công khiến chàng quan tâm rồi. Trước giờ chàng tránh xa nữ giới, Dư Ảnh đối với chàng cũng chỉ là bé con chưa trưởng thành, nên suy nghĩ “chứng thực” của chàng đều hết sức trong sáng. Nhưng mặt khác, dù trí tò mò của chàng là hoàn toàn thuần khiết, trong con mắt thế gian lại phải vậy. Chàng nhớ ra rằng theo lẽ thường tình, người đàn ông trưởng thành ôm ngủ là đơn giản! Thứ nhất, danh tiếng của chàng hỏng, hỏng hết! Nếu tin đồn “ thích phụ nữ” của chàng bị phá vỡ, chẳng phải hoàng huynh bắt chàng lấy vợ, chàng lại rơi vào con đường “ trở lại” của phụ hoàng và hoàng huynh hay sao? Thứ hai, bé kia bị thương. Nếu người to xác thô kệch như chàng cùng chung chăn gối với nàng ấy, quả thực là thỏa đáng tí nào. Người ta chỉ biết Hắc Vương Gia Trần Văn Dự máu lạnh hiếu chiến, nhưng ít ai biết rằng chàng lại rất vụng về khi đối mặt với phụ nữ. Chàng có thể tàn nhẫn với họ, bỡn cợt họ, nhưng sau lớp mặt nạ, Trần Văn Dự hết sức bối rối, hết sức khổ tâm.

      Nếu chàng , biết đối mặt với thế nào. Nhưng nếu chàng , chẳng phải trở thành kẻ dám dám làm? Trần Văn Dự nghĩ đến đây, chợt cảm thấy mình quá nực cười, quá yếu đuối, vội vã tự sỉ vả, chấn chỉnh bản thân.

      Dư Ảnh ôm đống ám khí ngủ gà ngủ gật lúc lâu, đến nửa đêm vẫn thấy bóng dáng Trần Văn Dự, đành dứt khoát chui vào chăn ngủ. Chưa đầy khắc sau,chăn của nàng bị vén lên, thân hình to lớn vừa vụng về chui vào, vừa lẩm bẩm hỏi: “Phải ôm như thế nào mới vào được mộng cảnh?” Dư Ảnh lúc này nằm nghiêng về bên phải, mơ mơ màng màng : “Người cứ nằm nghiêng sau lưng tiểu nữ, đưa tay trái sang đây.” Trần Văn Dự chậm chạp làm theo, giơ tay trái ra cho nàng nắm. Giọng ngáy ngủ của Dư Ảnh trong đêm nghe như tiếng mèo con làm nũng: “Người phải hứa là nhìn thấy gì trong mộng cảnh cũng được trách tội tiểu nữ mới bắt đầu được.” Trần Văn Dự chợt cảm thấy buồn cười. Tiếng “Được” vừa cất ra khỏi miệng, chàng thấy đầu ngón trỏ đau nhói như bị kim châm. Chàng vừa thầm than “ ổn”, đầu óc nhanh chóng chìm vào mê man, biết gì nữa.

      Lúc Trần Văn Dự tỉnh lại, chàng nằm mặt đất thô cứng, toàn thân ê ẩm. Chàng xoa xoa đầu, cố nhớ ra tại sao mình yên lành lại chạy ra vùng đồi núi đầy cát bụi thế này? Chẳng phải chàng ở trong Hải Long Cung sao? Chàng chống người đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn lại trang phục vải thô tầm thường khoác người càng cảm thấy sao hiểu được. Trần Văn Dự sờ vào thắt lưng, thấy có thanh kiếm sắc bén ở đó mới thấy yên tâm. Lỗ tai chàng rất thính, chợt nghe thấy tiếng binh khí va chạm nhau ở phía xa xa. Theo phản xạ của người lính, chàng cẩn trọng hướng về phía ấy, thấy khung cảnh đánh nhau hết sức lộn xộn.

      Trước mặt là ba chiếc xe ngựa nằm chỏng chơ, ràng bị sơn tặc đánh cướp. Số lượng sơn tặc cũng đông, ngặt nỗi những gia nô hộ tống đoàn xe lại có võ công nên bị đánh cho tan tác. Phần lớn gia nô đều nằm đất, chỉ có người tầm bốn mươi tuổi, máu me đầm đìa liều mạng bảo vệ chiếc xe có vẻ sang trọng nhất. tên sơn tặc râu ria xồm xoàm lớn: “Lão già kia, mau chịu chết !” Trần Văn Dự ngứa mắt, lao vào đánh cho bọn sơn tặc trận tơi bời. Lũ cướp chạy hết, đám gia nô cũng chẳng còn người sống sót, xác chết rải rác khắp nơi. Người trung niên kia lúc này cũng khuỵu xuống, run rẩy vén màn xe. Trần Văn Dự liếc mắt nhìn vào trong, thấy người con áo vàng tuyệt đẹp chừng mười bảy, mười tám tuổi trong tình trạng hoảng hốt. Chàng nhíu nhiu mi, cất giọng nghi hoặc hỏi: “Là Dư Ảnh sao?”

      Khuôn mặt chợt biến đổi, dần trở nên an tĩnh lại. Nàng cẩn thận trèo xuống xe, nghe người trung niên thoi thóp : “Tiểu thư… lão Quý vô dụng, đưa được tới Lạc Thành… vị công tử này…người giúp ta bảo vệ tiểu thư … được chứ?” Trần Văn Dự trầm ngâm, chỉ cảm thấy môi mình tự phát ra tiếng : “ xin lỗi. Tại hạ còn có việc gấp trong người!” xong chính chàng cũng cảm thấy hốt hoảng, việc gấp của chàng ra là cái gì đây? Người kia bỏ cuộc, đứt quãng : “Chỉ mong người bảo vệ tiểu thư…” xong tắt thở.

      Dư Ảnh, lúc này ràng trưởng thành, đưa mắt nhìn lượt xung quanh rồi mới quay sang đánh giá Trần Văn Dự. Cuối cùng nàng tủm tỉm : “Thiếu hiệp, tiểu nữ tên là Lưu Trân. Chúng ta vào trong mộng cảnh rồi.”

      NGOẠI TRUYỆN : VÌ SAO TRẦN VĂN DỰ TRÁNH XA PHỤ NỮ?

      Lúc Dự Dự vừa tròn sáu tuổi, chàng vô tình nhìn thấy phụ hoàng làm nũng với mẫu hậu trong vườn mai. hùng trong lòng chàng, phụ hoàng minh thần võ của chàng, cất giọng mềm nhũn như con nít vòi mẫu hậu đút trái cây cho. Hình tượng của ông trong lòng chàng sụp đổ.

      Chàng quyết định sau này chuyển hết sùng bái sang hoàng huynh nghiêm túc đĩnh đạc của chàng.

      Năm Dự Dự mười hai tuổi, hoàng huynh tròn hai mươi, lập phi. tháng sau khi hoàng huynh lập phi, lần chàng sang phủ huynh ấy chơi lại phát cảnh tượng tương tự như phụ hoàng sáu năm trước. Khuôn mặt hoàng huynh chàng lúc làm nũng trông buồn cười khủng khiếp. Dự Dự thầm rơi lệ, vì phụ nữ mà cả phụ hoàng và hoàng huynh của chàng đều mất hết khí khái đàn ông!

      được, Trần Văn Dự đầu đội trời chân đạp đất, phải là bậc nam nhi mạnh mẽ lạnh lùng từ đầu đến chân, thể để phụ nữ làm hỏng bét như phụ hoàng và hoàng huynh được! Chàng tự nhủ bản thân, cả đời cũng đụng đến phụ nữ. Chàng thích phụ nữ!

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 8: THOÁT KHỎI MƯA TÊN

      Trần Văn Dự sửng sốt.

      Dư Ảnh điềm đạm đáng giải thích: “Tiểu nữ là tiểu nữ ba hoa mà. Vương gia bây giờ vào trong giấc mộng của tiểu nữ, thân phận giống như ban ngày nữa. Bây giờ người tên là Trịnh Sảng, thuộc hạ của tướng quân Trịnh Tiêu. Tướng Trịnh Tiêu bị gian thần hại chết, người mang chứng cứ tới Thịnh Thành, cũng chính là kinh thành của nước này, để giao chứng cứ cho quốc chủ, vạch mặt kẻ đầu têu.”

      Trần Văn Dự mở miệng định hỏi: “Chứng cớ gì?”, tay trái tự động sờ lên ngực. Ở đó có cái túi da được giấu trong quần áo, là thứ chàng có sứ mệnh bảo vệ đến Thịnh Thành. Trần Văn Dự vốn rất thông minh, phút chốc hiểu vấn đề. ra trong mộng cảnh, dù chàng vẫn mang suy nghĩ, có nhận thức lúc ban ngày, nhưng lại còn là chàng nữa. Thân thế và ký ức của cơ thể này, hẳn đều do Dư Ảnh tạo ra. Bỗng khuôn mặt chàng trở nên căng thẳng, Trần Văn Dự trầm giọng nhanh: “ đời sao lại có việc kỳ lạ như thế. Lúc tỉnh dậy phải giải thích ràng cho bổn vương.” rồi đột ngột ôm lấy Dư Ảnh ném lên con ngựa đen đứng gần đó, miệng lẩm bẩm: “Lưu nương, thất lễ!” Bản thân chàng cũng nhảy lên ngựa, điều khiến nó nhanh chóng rời khỏi trường. Trần Văn Dự vừa giục ngựa vừa ghé vào tai Dư Ảnh thầm: “Từ giờ hãy nhớ, phải Dư Ảnh, bổn vương cũng phải vương gia. Chúng ta hãy thong thả đóng cho hết vở kịch này !” Chàng vừa dứt lời, mũi tên từ phía sau xẹt qua đầu hai người. Tiếp đó sau lưng có tiếng vó ngựa rầm rập đuổi theo, nghe thanh biết số người hề ít. Trong số ấy có biết bao nhiêu tên cung thủ ngừng bắn lén về phía tấm lưng Trần Văn Dự, lúc này cũng chính là Trịnh Sảng.

      Để tránh tên, Trịnh Sảng buộc phải cúi rạp người xuống lưng ngựa khiến người trong lòng chàng bị ép đến nghẹt thở. Chàng theo bản năng né trái, né phải, biết bị bao nhiêu mũi tên sượt qua da thịt đến rách cả áo. Tiếng tên xé khí vun vút, vun vút ngừng vọng đến bên tai hai người. Lưu Trân lo lắng hỏi: “Bọn họ bắn tên sao?” Trịnh Sảng chỉ lo tránh tên, mãi lúc sau mới hỏi: “Nếu ta chết trong mộng cảnh thế nào?” Lưu Trân đáp: “ thể nào cả. Người chỉ thức dậy mà thôi.” “Còn sao?” “Nếu sau đó người đánh thức ta ta cũng thức dậy.” Trịnh Sảng có chút dở khóc dở cười. Tình hình trước mắt hề có lợi cho chàng, nhất là khi bên chàng lại có thêm nàng biết chút võ công này nữa. Đừng quên trong mộng cảnh này, chàng còn có sứ mệnh cần hoàn thành. Chẳng lẽ mới ra quân mà thất bại ê chề sao? Chàng chỉ mong con ngựa này ngàn vạn lần đừng kiệt sức, vì nếu để những kẻ truy đuổi tiến sát hơn Trịnh Sảng chàng chắc chắn phải làm con nhím rồi!

      Trịnh Sảng căng thẳng, bỗng cảm thấy Lưu Trân trong ngực mình ngọ nguậy, bèn khẽ quát: “Ngồi yên.” Chỉ thấy bàn tay trắng nõn của nàng chìa ra sau, thả thứ chất bột màu xanh lá cây nhạt theo gió. Thứ chất ấy nhanh chóng tan ra dấu vết, bị con ngựa đen của hai người bỏ lại khoảng xa sau lưng. Trịnh Sảng hỏi: “Là thứ gì vậy?” Lưu Trân bình tĩnh dối: “Bột ớt xanh.”

      Chạy được thêm khoảng nửa canh giờ, phía sau hai người hoàn toàn im ắng. Trịnh Sảng ngoái đầu lại mấy lần thấy truy quân, cũng nghe tiếng vó ngựa đuổi theo mới yên tâm giảm tốc độ, cho ngựa nghỉ ngơi. Chàng thở phào nhõm, đùa: “ biết do lũ sát thủ rủ lòng thương, hay do bột ớt xanh của Lưu nương quá lợi hại mà chúng ta thoát khỏi truy đuổi đây?” Lưu Trân còn bị chàng đè nặng, lúc này mới vuốt ngực, thở hổn hển: “Thiếu hiệp, bọn người kia chắc chắn do tên ác quan phái đến giết người diệt khẩu!” Trịnh Sảng gật đầu: “Đúng vậy. Ta bị truy sát, theo ta rất nguy hiểm. Lát nữa ta đưa đến nơi an toàn. cứ an tâm ở đó chờ đến khi ta xong việc, đưa về!” Lưu Trân nghe thấy thế lắc đầu nguầy nguậy, giọng đầy ủy khuất: “Thiếu hiệp có ơn cứu mạng, ơn nặng như núi, sao Lưu Trân có thể vì ham sống sợ chết, sợ bị liên lụy mà rời xa chàng?” Trịnh Sảng nghe những lời này, có hơi sửng sốt, mặt đực ra mấy giây. Sau đó chỉ thấy chàng ngửa cổ cười ha hả: “Lưu Trân, Dư Ảnh, diễn sâu quá rồi! Là ta ham sống sợ chết, sợ liên lụy ta, được chưa?” Giọng của Lưu Trân trở nên nghiêm túc: “Lúc người bảo ta diễn, lúc bảo được diễn, làm tiểu nữ hoang mang! là người ở trong mộng cảnh của tiểu nữ, nếu phải tình thế bắt buộc chúng ta nên tách rời. có tiểu nữ bên cạnh, để thoát ra ngoài mộng cảnh, người chỉ còn nước tự sát mà thôi!” Trịnh Sảng nghe thấy nàng vậy chỉ im lặng điều khiển dây cương, thêm câu nào nữa.

      Nửa canh giờ sau, họ ra khỏi vùng đồi núi, tiến vào đồng bằng. Trịnh Sảng dừng ngựa tại quán ăn ven đường, hai người ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi. Trịnh Sảng nhân cơ hội này hỏi han về thân thế của Lưu Trân. Nàng đáp: “Tiểu nữ là con của Lưu phú hộ ở Lạc Thành. Mấy ngày trước tiểu nữ đến thôn quê thăm bà ngoại bị ốm, lúc trở về gặp nạn.” Trịnh Sảng gật đầu, chỉ chỉ ly trái cây đá bào trước mặt : “Mộng cảnh của cũng hơi phi thực tế, thứ này là nước uống trong hoàng cung, quán ăn nho làm sao mà bán được chứ?” Lưu Trân hơi bĩu môi : “Tiểu nữ cũng đâu có điều khiển được mình mơ những gì! Vả lại, biết đâu đất nước này phồn vinh, những quán nước bên đường như thế này cũng bán được món trái cây đá bào sao?”

      Trịnh Sảng mở miệng toan phản bác thấy cái bóng đen phủ xuống trước mặt. áo hồng biết từ khi nào tiến đến sát bên bàn chàng ngồi, cất tiếng gọi thánh thót: “Sư huynh!” Chàng nhíu nhíu mày lục lọi trong trí nhớ, mới nhận ra này chính là con sư phụ ở võ đường chàng từng theo học lúc , tên là Thu Hà, năm nay hẳn cũng mười chín, đôi mươi tuổi.

      Lúc này, Lưu Trân cũng quan sát lạ mặt kia. Chỉ thấy nàng ta có dáng người cao ráo, đôi mắt ướt linh động, gương mặt sáng, đôi môi đỏ như son. Nàng ta gọi xong cũng tự kéo ghế ngồi xuống, trực tiếp phớt lờ Lưu Trân, cười duyên với Trịnh Sảng: “Cũng gần mười năm rồi chúng ta gặp nhau, thế mà muội mới nhìn nhận ra huynh rồi! Huynh dạo này thế nào, cuộc sống ra sao?” Trịnh Sảng cũng có vẻ nhiệt tình lắm, chỉ hờ hững đáp: “Huynh sống cũng tạm. Sao muội ở nhà mà lại chạy đến đây?” nàng cúi đầu đáp: “Aiz, ra dài lắm. Muội theo phụ thân áp tiêu, ngờ giữa đường gặp phải đạo tặc, muội bị lạc đoàn.” Nàng ta nhìn nhìn sắc trời, lẩm bẩm: “Cũng chẳng biết khi nào phụ thân mới tìm được muội, cũng mấy canh giờ nữa là trời tối. Muội cũng muốn rơi vào cảnh thân dặm trường đâu!” rồi che miệng cười phá lên.

      Trịnh Sảng nhìn sang Lưu Trân lúc này tròn mắt ngó hai người, chậm rãi : “Huynh cũng muốn giúp muội tìm lại người thân. Có điều mấy hôm trước nương tử của huynh bị động thai, huynh phải lập tức đưa nàng ấy tới Thịnh Thành tìm thần y chữa trị!”

      Nghe những lời quá mức trắng trợn này, đôi mắt trợn tròn của Lưu Trân chỉ thiếu tí nữa là lồi ra ngoài. Thu Hà cũng ngay lập tức quay sang nhìn nàng, nét mặt như mới vỡ lẽ ra tại sao áo vàng kia lại ngồi ở đây, trong ánh mắt còn có chút tin cùng chán ghét.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 9: VƯƠNG GIA, CÓ SÓI!

      Trịnh Sảng quay sang Lưu Trân, ánh mắt dịu dàng: “Nương tử, đây là sư muội ngày trước của ta. Nàng ấy bị lạc người thân ở khu vực lân cận, e là còn phải còn quanh quẩn ở đây thời gian rồi.” Ở dưới bàn còn thầm đạp chân nàng cái đau điếng. Lưu Trân mặt đổi sắc, lúc sau mới mở miệng, thanh như tiếng mèo kêu: “Tướng công, hay là chàng ở lại giúp Thu Hà sư muội . Thiếp… thiếp thuê xe đưa đến Thịnh Thành cũng được.” phóng lao phải theo lao, Trịnh Sảng lắc đầu : “Làm sao có thể! Ta bước cũng rời nàng!”

      Thu Hà thấy hai người tình nồng ý đậm, vội xua tay : “Muội cần giúp! Sư huynh mau đưa sư tẩu tìm thần y, kẻo ảnh hưởng sức khỏe mà tiếc hận về sau.” Nàng ta chợt nhìn ra phía chuồng ngựa, bâng quơ : “Quái lạ. thai phụ yếu ớt mà phải vượt đường xa lưng ngựa, sao có thể chịu nổi? Hai người chờ muội ở đây, muội thuê xe ngựa cho sư tẩu ngồi.” Thu Hà vừa , Trịnh Sảng cũng vội đứng dậy tính tiền, kéo Lưu Trân như bay đến chuồng ngựa. Chàng nặng nề : “ sư muội này xuất là khéo. Ảnh mắt ta trong sáng, chúng ta phải hết sức đề phòng.” Lưu Trân gật gật đầu đồng ý. Hai người phi nước đại đường cái hồi lâu, chẳng mấy chốc trời tối.

      Trịnh Sảng chợt : “Thời gian trong mộng cảnh có giống ở thế giới thực ? Ta ở đây ba canh giờ, cũng đến lúc phải về rồi.” Lưu Trân gật đầu đáp: “Chỉ cần đóng băng mộng cảnh này lại là có thể trở về.” Sau đó gian xung quanh dường như bị hút hết ánh sáng cùng khí, hai người cảm thấy thân mình bỗng, dường như dần trôi lơ lửng lên cao.

      Trần Văn Dự chầm chậm mở mắt, phát mình trở lại căn phòng ngủ ở Hải Long cung. Tay trái của chàng đặt bụng Dư Ảnh, siết chặt cơ thể bé của nàng về phía ngực của mình. Lúc này Dư Ảnh cũng tỉnh lại, nhận ra tình thế đáng ngượng ngùng của hai người cũng dám nhúc nhích.

      Tiểu Lạc Tử đứng hầu ở bên ngoài nghe động tĩnh, vừa thò đầu vào trong phòng nghe giọng Dư Ảnh nhè vang lên sau bức màn: “Tối qua… vương gia cảm thấy thế nào? Tiểu nữ lừa người chứ?” Trần Văn Dự mặn nhạt đáp: “Cũng được.” Da đầu Tiểu Lạc Tử run lên mấy nhịp. run rẩy gọi: “Vương gia… Trường tướng quân sai nô tài truyền lời… việc xuất phát… toàn quân sẵn sàng… chỉ cần… chỉ cần vương gia dậy…” Tên thái giám này quá nhát gan, được mấy câu lưỡi líu thành đoàn. Trần Văn Dự ngồi dậy, chau mày hỏi: “Bây giờ là giờ gì rồi?” Tiểu Lạc Tử đáp: “Bẩm Vương gia, gần tới giờ Thìn rồi!” Trần Văn Dự sực nhớ, hôm qua chàng có dặn Trường Dũng hôm nay giờ Mão xuất phát, vậy mà chàng ngủ mạch tới giờ Thìn mới dậy. Chàng vội vã xuống giường rửa mặt thay quần áo, ngay cả Dư Ảnh cũng phải bỏ qua mấy khâu trang điểm để chạy kịp theo chàng. Hôm đó xuất phát muộn gần hai canh giờ, toàn quân Vân Triều biết nghe lời đồn thổi từ đâu mới vỡ lẽ, chủ soái “ thích phụ nữ” của họ tối qua ôm mỹ nhân ngủ đến quên cả đất trời. Hoàng đế Vân Triều mấy ngày sau cũng nghe tin mật báo, cười đến méo cả mặt.

      Đường hành quân về Vân Triều tốn mất bảy ngày đường. Thân là vương gia, Trần Văn Dự có quyền ngồi xe ngựa, nhưng chàng cũng là chủ soái toàn quân, nên phần lớn thời gian đều dành để cưỡi ngựa đốc thúc thuộc hạ ở bên ngoài. Suốt mấy ngày trời, Dư Ảnh đều nằm trong xe ngựa nghỉ ngơi. Vết thương của nàng do dùng thuốc trị thương bí truyền của Lục gia mà kéo da non gần hết, bản thân nàng cũng cảm thấy gì khỏe. Ba ngày trôi qua, Trần Văn Dự đến gặp nàng, nhưng nghe thả ba người thân của nàng ra, cũng truy cứu hoàng tộc Long Hà thêm nữa. Quả là người dám dám làm.

      Dư Ảnh nhớ lại những lời , hành động của Trần Văn Dự trong mộng cảnh ba ngày trước, cảm thấy người này ra cũng tệ. Lời đồn rằng chàng máu lạnh lại hiếu chiến, nhưng Dư Ảnh thấy chàng là người biết tiến biết lùi, trượng nghĩa lại thông minh. Chẳng qua lời của chàng có đôi lúc thẳng thừng chút, hành động cũng quyết liệt dứt khoát, nhưng Dư Ảnh cũng cho đó là khuyết điểm. Nàng nghĩ đến xuất thần nghe tiếng Thiệu Vi cùng Thường Ngọc ở phía ngoài hô: “Tham kiến vương gia”, sau đó có bàn tay to lớn vén màn xe, Trần Văn Dự theo đó tiến vào xe của nàng.

      Dư Ảnh hành lễ với chàng xong, chỉ thấy Trần Văn Dự nhìn nàng im lặng, tiếng nào. Dư Ảnh cũng bình tĩnh nhìn lại chàng, khiến khí trong xe có phần quỷ dị. Cuối cùng Trần Văn Dự cười cười : “Dư Ảnh, ngoài đời thực ngươi ít hơn Lưu Trân, quả thú vị tí nào.” Dư Ảnh nghe chàng vậy, hơi ngẩn ra. Điều đó là đương nhiên, vì trong mộng cảnh chàng là Trịnh Sảng, phải Hắc vương gia. Nhưng bên ngoài Dư Ảnh chỉ cười cười, cúi đầu ra điều e thẹn. Trần Văn Dự tiếp: “Bây giờ ngươi giải thích ràng cho bổn vương được chứ? Vì sao có chuyện bổn vương vào được mộng cảnh của ngươi, hơn nữa cảm giác chân thực như thể vẫn sống ở thế giới bên ngoài?” Dư Ảnh đáp: “Trước đây lúc Dư Ảnh còn bị bệnh, từng sống cùng ông ngoại sườn ngọn núi tên là Cửu Vĩ Sơn, đỉnh núi là Đạo quan tên là Cửu Vĩ Quan. Ông ngoại thường dẫn tiểu nữ lên núi đánh cờ với Hoài Tịnh chân nhân, được ông ấy chỉ điểm Dẫn mộng thuật.” Khuôn mặt Trần Văn Dự tràn đầy hứng thú: “Ngươi từng được vị chân nhân ấy truyền đạo pháp cho ư?” Dư Ảnh có hơi ngại ngùng, lí nhí đáp: “Dư Ảnh tài nông, ngoài Dẫn mộng thuật ra học thêm được gì nữa. Vả lại sức yếu khí ít, cũng phát huy được toàn bộ thuật pháp này.” Thấy Trần Văn Dự có vẻ mờ mịt, nàng giải thích thêm: “Người tinh thông thuật pháp này còn có thể vào giấc mơ của người khác, nhưng tiểu nữ chỉ có thể dẫn người khác vào giấc mơ của mình thôi. Hơn nữa, mỗi lần như vậy còn phải để người kia tiếp xúc với huyệt đan điền của mình mới có thể phát huy tác dụng.” Trần Văn Dự nhớ ra lần nàng mượn tay của mình, mới vỡ lẽ. Chàng đanh giọng hỏi: “Lần trước ngươi đánh thuốc mê ta, có phải ?” Khuôn mặt Dư Ảnh đỏ bừng, hơi mếu máo: “Ông của tiểu nữ là thần y, cũng có truyền dạy chút y thức phòng thân. Dù sao cũng là tiểu thư khuê các, tiểu nữ ngượng ngùng…” Khuôn mặt đáng của nàng đầy vẻ quẫn bách, giọng Trần Văn Dự mềm : “Sau này đừng như thế nữa. Bổn vương là quân tử, hứa làm hại ngươi giữ lời. Nếu bổn vương hôn mê biết gì, lúc có chuyện bất trắc, chẳng phải là chờ chết sao?” Dư Ảnh lập tức ngoan ngoãn gật đầu, khiến Trần Văn Dự hết sức hài lòng. Chàng : “Bây giờ bổn vương mệt mỏi, muốn ngủ, ngươi đưa bổn vương vào mộng cảnh có được ?” Dư Ảnh dĩ nhiên dám cãi lời.

      Vì lúc này là ban ngày, Dư Ảnh đốt chút dược hương để hai người dễ chìm vào giấc ngủ. Giữ làn khói hương vấn vít, chỉ thấy Trần Văn Dự mặc nguyên áo giáp, nằm nghiêng đệm êm, tay đặt lên chiếc bụng phẳng của Dư Ảnh. Lúc Dư Ảnh mơ màng, chợt nghe chàng giọng : “Sau này bổn vương xem ngươi như muội muội, cứ xưng huynh gọi muội ! Cái gì mà “tiểu nữ”, “vương gia”, khó nghe chết được!”

      Trở lại mộng cảnh, hai người ngồi lưng con ngựa đen phi nước đại, giữa lúc gian xung quanh dần chìm vào bóng tối. Hai bên con đường lớn toàn là cây cối, phía xa xa cũng thấy có ngôi nhà nào. Trịnh Sảng : “Mới trở lại mà rợn sống lưng. E rằng tối nay huynh muội ta phải ngủ ở bên ngoài rồi!”. Lưu Trân nhìn ngó xung quanh, cũng thấy bầu khí xung quanh có điều ổn, nhưng cũng được là gì.

      Hai người tiến vào chỗ có nhiều cây cối, buộc ngựa, dọn dẹp mặt đất để nghỉ ngơi. Lưu Trân lấy từ trong túi mấy chiếc bánh mua được ở quán ăn trước đó, Trịnh Sảng sợ bị sát thủ phát nên cũng đốt lửa, hai người lặng lẽ ăn trong bóng tối, với nhau lời nào. Cuối cần Lưu Trân chịu nổi căng thẳng, khẽ : “Trịnh huynh, muội thấy gian im ắng cách khác thường. E rằng đây là chút bình yên trước bão tố chăng?” Trịnh Sảng thấy cách dùng từ của nàng thú vị, trong bóng tối cánh môi chàng nhếch lên dấu vết. Chàng : “Muội yên tâm. Có huynh ở đây, sao đâu.”

      Hai người dường như thân thiết rất nhiều so với lần vào trong mộng cảnh trước đó.

      Chợt có tiếng tru kì dị cất lên ở phía xa xa. Kéo theo đó là hàng loạt tiếng tru khác, dường như càng lúc càng gần, phá vỡ bầu khí tĩnh lặng. Trịnh Sảng ngay lập tức nắm chặt kiếm, ngưng thần lắng nghe. Tiếng tru càng vang lên càng lớn, càng kéo dài, cứ như có đàn sói phóng nhanh tới chỗ hai người.

      Trịnh Sảng tái mặt, chợt quát: “Lên cây, nhanh!” Chàng vừa nâng vừa đẩy, trong mấy giây đưa được được Lưu Trân lên cành cây cổ thụ gần đó. Bản thân chàng cũng vận khinh công phóng lên cây. Gần như ngay sau đó, mặt đất xung quanh rung chuyển. Tiếng cỏ cây mặt đất bị chà đạp vang lên lạo xạo, lạo xạo, con ngựa đen của hai người bị hoảng sợ, lồng lộn hí lên ngừng. Lưu Trân ngồi cây nhìn xuống, chỉ thấy mười mấy cái bóng đen khổng lồ lông lá lượn lờ phía dưới, kích cỡ hơn con ngựa của hai người bao nhiêu.

      Trịnh Sảng sợ Lưu Trân té nên ngồi phía sau giữ lấy nàng, lúc này cũng phát sống lưng nàng đột nhiên cứng lại. Chàng trợn mắt nhìn mấy con quái vật ngấu nghiến con ngựa đáng thương phía dưới, trong lòng thầm mắng trí tưởng tượng của Dư Ảnh quá mức phong phú .

      Hai người ở cây vừa kinh hoảng vừa lo sợ, chợt có con sói dường như phát động tĩnh, quay đầu về hướng hai người. Chỉ thấy trong đêm tối, cặp mắt vàng khè của nó phát sáng như chiếc đèn lồng , dọa cho Lưu Trân lưng đầy mồ hôi lạnh. Nàng bất giác rúc sâu vào lòng Trịnh Sảng hơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :