1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Để anh gặp em lúc tốt nhất - Mã Hiểu Dạng (Hoàn-Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 55:

      Não Tần Vũ Tinh chỉ chạm mạch trong chốt lát. nhớ lại tất cả tình tiết chuyện tối nay lần nữa. Mọi người trực tiếp thẳng tới phòng bao gặp mặt ăn cơm. Duy chỉ có Cả của ở nhà đợi chị họ Điền Phương…

      Theo thời gian gây án mà , Điền Phương có thể lấy được hộ khẩu ở nhà ông bà Nội. Ai mượn giờ Cả lòng muốn lấy lòng Điền Phương chi! Nếu như Điền Phương tự mình tìm ra cũng được . Nhưng nếu Cả giúp chị ta tìm được quả Tần Vũ Tinh chắc phải hộc máu. Bậc chú kiểu gì thế? Có thể đưa hộ khẩu cho người ngoài? Đương nhiên đối với Cả mà , Điền Phương phải là người ngoài.

      và Điền Phương có quan hệ như thế nào?” vẫn cho rằng Điền Phương muốn theo đuổi Hạ Thiên, bây giờ xem ra hình như phải.

      Hạ Thiên xoa xoa tay: “Chuyện này quan trọng sao?”

      “Đương nhiên quan trọng. Chị ta đưa hộ khẩu nhà tụi em cho rồi!” Tần Vũ Tinh bực bội .

      “Chuyện là như thế này, có thể chị ta là chị của .”

      “Chị ?” Tần Vũ Tinh há hốc miệng, lầm bầm lầu bầu : “Em muốn suy nghĩ chút. Năm đó Cả của em là thanh niên trí thức trở về thành phố. Năm sau chồng Cả cưới người khác, sinh được bé trai. Khỉ gió, phải là đứa bé này chứ? Khi đó bao nhiêu tuổi?”

      Hạ Thiên cụp mắt xuống, : “ lớn lắm. đúng là có ấn tượng gì về mẹ cả. Ngược lại đối với cha có chút ấn tượng. Ông luôn hút thuốc, vóc người rất cao, nhưng lại bị gù lưng. Sau khi đến Bắc Kinh biết làm nghề gì, sớm về trễ. Điền Phương luôn gây lộn với ông. Sau này có ngày, Điền Phương với rằng cha mất, chị ta nuôi nổi.”

      ……

      có tình cảm với chị ta ?

      Hạ Thiên lắc đầu, tự giễu : “Nếu mẹ em bỏ rơi em, mặc kệ bởi vì lý do gì, em có còn ?”

      “Hạ Thiên…” Tần Vũ Tinh qua, cọ mặt vào ngực : “ xin lỗi.” Đời này Hạ Thiên quả rất thảm thương.

      Hạ Thiên sờ sờ đầu : “ sao. Kỳ lúc đó chỉ cảm thấy bữa no bữa đói cũng sao, quan trọng là ở chung chỗ với người thân. ra Điền Phương cũng có lỗi gì. Chị ta chỉ muốn thay đổi vận mệnh của mình, quả là gánh nặng của chị ta. Lúc ấy chị ta vẫn còn tuổi, thầm bỏ , mình ở lại nhà trọ, sau đó bị chủ nhà đuổi , rất tuyệt vọng. Cũng may gặp được Huy Tử, cậu ấy dẫn về viện phúc lợi.”

      “Hạ Thiên…”

      “Giữa người và người có nhiều trường hợp ai có lỗi với ai. Bây giờ có thể hiểu được ý tưởng lúc đó của chị ta, nhưng lại rất khó tha thứ cho chị ta. Bây giờ chị ta sống rất tốt, cũng vậy, rất tốt, như vậy là tốt rồi.” Lời của Hạ Thiên vô cùng bình thản, nhưng càng tỏ ra có gì, Tần Vũ Tinh lại càng chua xót. thể nào kiềm chế được nước mắt tuông trào, : “ phải là lĩnh chứng sao? Ngày mai em với !”

      “Tốt!” Hạ Thiên nhìn : “Em có cơ hội hối hận. Từ này về sau chúng ta là người nhà rồi.” ai biết được, khát vọng mái nhà cỡ nào. lꝢ€quɣɖϕɳ Mặc dù có lúc phải lợi dụng người ta trong lúc khó khăn, hơn nữa Tiểu Vũ Tinh của ngốc rất dễ bị xúc động. Tóm lại… dễ dàng buông tay.

      “Còn có Huy Tử, để lát nữa gọi điện thoại cho cậu ấy, để cậu ấy lấy chuyến bay sáu giờ trở về cục công chứng với .”

      cục công chứng làm gì? phải cục dân à?”

      “Còn có chút tài sản cần công chứng. Chỉ là để em yên tâm, công chứng cho em, nếu có lỗi với em.”

      cần đâu.” Tần Vũ Tinh đỏ mặt lên: “Còn chưa kết hôn, em muốn phân chia tài sản của làm gì.”

      Hạ Thiên cụp mắt xuống, : “Đồ của , thích xử lý như thế nào xử lý như thế đó. Em đừng quan tâm.”

      Mẹ nó, còn giở trò ép mua ép bán nghen.

      “Người của và tiền của đều là của em, cho phép em từ chối.” Hạ Thiên thẳng, hai tay vuốt ve lưng của Tần Vũ Tinh.

      Toàn thân Tần Vũ Tinh nóng lên, đấm lên người , : “Bằng trước tiếng với cha mẹ em …” Con bà nó, vừa rồi lại xúc động rồi.

      “NO. Em đồng ý rồi…” Hạ Thiên hôn lên trán , giọng ; “Lĩnh chứng xong cần giữ quy tắc, em có thể muốn …”

      …… Làm như gấp gáp lắm vậy.

      Giọng của Hạ Thiên trong đêm yên tĩnh nghe rất trầm ấm. Môi của lướt gò má Tần Vũ Tinh, giọng : “Em biết ? Có lúc sắp chết đói, em giúp …”

      “Có chuyện này à?” Đầu óc Tần Vũ Tinh trống rỗng. Hạ Thiên hôn lên mặt , vừa thoải mái vừa khó chịu.

      “Hừ, Tần Vũ Tinh ngốc nghếch! Cái gì cũng nhớ!” Hạ Thiên dùng sức cắn , giống như cho hả giận. Tần Vũ Tinh phản kháng, hai người ngã lăn ghế sa lon…

      Buổi sáng, Hạ Thiên múc chén canh từ phòng bếp ra, đưa cho Tần Vũ Tinh, : “Nếm thử xem, như thế nào?”

      Tần Vũ Tinh nhấp miếng, cười : “ tệ đấy. Quả nhiên nấu ngon hơn em rất nhiều.” đưa ngón cái ra, Hạ Thiên nắm lấy tay , mờ mờ ám ám cắn cái.

      Tần Vũ Tinh đỏ mặt, cả giận : “Kiềm chế!”

      “Ừ. Mang tới bệnh viện hay là chờ mẹ em xuất viện?”

      “Em hỏi cha rồi. Ông buổi sáng muốn mẹ làm kiểm tra, nếu như có vấn đề xuất có thể xuất viện. Ôi, xe của em…” Tần Vũ Tinh nhớ lại xe bị người ta đập nát.

      Hạ Thiên an ủi : “ sao. hồi lái xe đón mẹ xuất viện, sau đó sửa xe với em. Đưa chìa khóa cho .”

      “Được, cám ơn , Hạ Thiên. Ai da…” Hạ Thiên nhéo miệng cái rồi : “Còn khách sáo với ? Em có muốn lĩnh chứng trước với ? Cục dân chính mở cửa tám giờ rưỡi. Hộ khẩu em ở Đông Thành, chúng ta nên tới cục dân chính Đông Thành. Em thay đồ đẹp chút, lát chụp hình đấy.”

      Tần Vũ Tinh mơ hồ, làm theo lời dặn của Hạ Thiên, ra cửa, cảm thấy có chút thích hợp, lo lắng hỏi: “Kết hôn ngay lập tức sao?”

      “Ừ, sợ hãi trước hôn nhân rồi hả?” Hạ Thiên xoa đầu , để đỡ buồn.

      Tần Vũ Tinh quẹt ngang miệng, tại sao lại có cảm giác muốn xua đuổi cái gì cái đó liền lòi mặt ra vậy? Cái loại cảm giác bị người ta ngấm ngầm tính kế.

      đối xử với em rất tốt. Nếu đối với em tốt, đưa hết sổ tiết kiệm cho em.”

      “Em thiếu tiền…” Tần Vũ Tinh ai oán . Cứ như vậy là gả sao…

      “Vũ Tinh.” Hạ Thiên quay đầu nhìn , : “ muốn gả cho à? thừa nhận là người có cảm giác an toàn, hôm nay vượt qua được, em lại…” nhìn , cặp mắt đen như mực tràn đầy khẩn trương.

      Ngực Tần Vũ Tinh tê rần, đính chính: “ phải. Em chỉ là cảm thấy có chút thể tưởng tượng nổi.”

      “Chẳng lẽ đời này em còn muốn ở chung với người khác sao? Hạ Thiên hỏi: “Nếu vì cái gì? Lĩnh chứng hôm nay với lĩnh chứng ngày khác có gì khác nhau?”

      như vậy, vì sao nam thần lai còn muốn kéo người ta cục dân chính hôm nay?

      “Cho nên hôm nay phải lĩnh chứng cho xong. Huy Tử sắp đến Bắc Kinh rồi.” Hạ Thiên lên tiếng giống như mọi chuyện định xong.

      Tần Vũ Tình có chút mơ màng, Hạ Thiên vậy cũng có lý…

      Hai người đến cục dân chính khu Đông Thành, phát Thẩm Huy còn đến sớm hơn cả bọn họ. kéo theo vali Rimowa màu bạc, miệng ngâm điếu thuốc, xồng xộc bước tới, : “Chào buổi sáng!” thân thiện đưa tay ra muốn bắt tay Tần Vũ Tinh, Hạ Thiên đẩy tay ra : “Miệng chúc mừng là đủ rồi.”

      “Quỷ hẹp hòi!” Thẩm Huy nhướng mày, nhìn về phía Tần Vũ Tinh : “Đối xử tốt với Hạ Thiên, cậu ấy rất thích . Có lẽ chỉ đơn giản là , là mê muội, là mộng tưởng, là loại tình cảm ký thác.”

      “Cậu có bị bệnh ?” Hạ Thiên giận dữ cắt ngang .

      Tần Vũ Tinh mỉm cười, gật gật đầu. chiếc xe dừng lại bên cạnh, người phụ nữ đóng cửa xe lại, là Điền Phương.

      Hạ Thiên sửng sốt chút, trừng mắt liếc nhìn Thẩm Huy.

      Thẩm Huy xoa xoa tay với nhau, : “Kết hôn là chuyện lớn, dù sao thể có người lớn.

      “Tôi cần…” Tần Vũ Tinh chu môi, bực mình nhất là Điền Phương. Sau đó nhìn sắc mặt Hạ Thiên cũng có ác ý, ngược lại có chút đồng cảm với Điền Phương, dù sao cũng là chị em ruột. Về phần ký ức, nhất định Điền Phương có nhiều hơn Hạ Thiên. Cho nên sau khi lớn tuổi, khẳng định càng có nhiều hoài niệm hơn.

      Ôi, là người có chủ kiến.

      “Chuyện này, dù sao nhiều hơn người cũng sao mà.” Tần Vũ Tinh lay cánh tay Hạ Thiên. Cũng phải hôn lễ giáo đường, ai tới cũng đều phải chờ trước cửa. Cục dân chính cần biết đó là ai.

      Hạ Thiên ừ tiếng, để ý tới Điền Phương.

      Điền Phương mang theo chiếc xách tay, thẳng tới, : “Chị cảm thấy rất thích hợp với Tần Vũ Tinh, chúc mừng hai em.” Ánh mắt của chị ta mang theo vài phần thiện ý, so với trước kia hoàn toàn khác biệt. Tần Vũ Tinh khỏi có chút bội phục con người Điền Phương thực tế. ràng là thái độ diễn kịch của chị ta và Hạ Thiên giống nhau, nhưng phương thức chung đụng của chị ta cùng với Hạ Thiên lại cùng loại. ra, tính cách của chị ta và Hạ Thiên có chút giống nhau, đều là cái loại quan tâm đến cách nhìn của người ngoài. người nào bộ dáng bên ngoài lạnh nhạt thờ ơ, kỳ trong lòng rất khát khao ấm áp của người ta.

      Hạ Thiên nhận. Thẩm Huy hòa giải nhận lấy, nháy mắt với Tần Vũ Tinh, : “Đồng hồ số lượng có hạn Tiffany, rất thích hợp với con .”

      Tần Vũ Tinh do dự nhận lấy. nhìn vẻ mặt chút biểu cảm của Hạ Thiên, có chút xúc động. càng lạnh nhạt, càng chứng minh rất quan tâm. ngờ Hạ Thiên vẫn còn người thân, lại là con ruột của Cả, tính ra khó đối phó.

      Tuy rằng vừa mới mở cửa, nhưng trong hành lang cặp vợ chồng trẻ. Sau khi bọn họ nhìn thấy Hạ Thiên giọng xì xầm hồi, chủ động tới hỏi: “Người này, có phải là người diễn vai luật sư Ngô Úy Nha trong bộ phim Người Đẹp Luật Chính được truyền bá nhiệt liệt ?”

      “Hạ Thiên.” Hạ Thiên .

      “Oa, rồi. cũng tới đây lĩnh chứng kết hôn hả?”

      Hạ Thiên gật đầu cái. Dù sao cũng tính giấu diếm. Thẩm Huy lập tức xông tới, : “ được chụp ảnh… được chụp à!”

      trẻ của cặp vợ chồng nhìn lướt qua cậu ấy, kinh ngạc : “Thẩm Thẩm Thẩm… Huy. lẽ và Hạ Thiên… aaaaaa! Rốt cuộc đây là tình huống gì? Hai người các là đấng mày râu, chẳng lẽ có thể… Làm người ta cảm động quá nè…”
      Last edited by a moderator: 25/11/15
      Hành Tinh thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 56:

      "Mẹ kiếp… " Thẩm Huy vội vàng giải thích: “Tôi tới làm chứng cho Hạ Thiên thôi.’

      “Cảm tình của các người tốt.” dâu mới cưới hoàn toàn thấy Tần Vũ Tinh, nhìn chằm chằm hai vị soái ca, nhìn tới nhìn lui, chỉ thiếu điều là: “Các người hẳn là đôi như lời đồn đại!”

      Hạ Thiên kéo Tần Vũ Tinh vào bên trong phòng làm việc, tới trước mặt bà dì. Bọn họ nộp lên hộ khẩu và thẻ căn cước, : “Lĩnh chứng.”

      “Tự nguyện phải ? Suy nghĩ kỹ chưa?” Bà dì tùy ý hỏi.

      “Ạ, tự nguyện, suy nghĩ kỹ.” Hạ Thiên , Tần Vũ Tinh gật đầu.

      Bà dì quan sát Hạ Thiên, : “Có phải cậu là minh tinh ? Tại sao cho rằng cậu chính là người nên được bảo vệ để con nhà người ta bỏ cậu?”

      Tần Vũ Tinh mỉm cười, : “Dạ, ấy chính là minh tinh.”

      “Rời khỏi giới nghệ sĩ rồi. Về sau chỉ đứng phía sau màn ảnh.” Hạ Thiên vội vàng bổ sung, sợ Tần Vũ Tinh khơi ra chuyện xấu của .

      “Vậy lát nữa xong ngay. Ký tên cho tôi.”

      thành vấn đề.”

      Bà dì đưa cho tờ giấy, : “Dựa theo cái này, cùng nhau đọc.”

      Tần Vũ Tinh cúi đầu nhìn, hai người lờ mờ đọc theo: “Chiếu theo quy định 《Luật hôn nhân của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa》. . . Bắt đầu từ bây giờ, bất kể tương lai như thế nào, chúng tôi cũng thương lẫn nhau, đồng cam cộng khổ, cùng nhau gánh vác tất cả trách nhiệm và nghĩa vụ vợ chồng, gian khổ có nhau, rời bỏ, mãi đến muôn đời.”

      Hì hì, Tần Vũ Tinh mỉm cười. Hạ Thiên cũng vui mừng thể khép miệng lại. hôn lên trán : “ là ngốc!”

      Bà dì mỉm cười nhìn bọn họ: “Hôn nhân là trách nhiệm, lâu dài mới là chân . Đây là sổ hồng của hai người, tổng cộng hai cái.”

      Hạ Thiên quên xác nhận với bà dì: “Ly hôn có cần giấy hôn thú ?”

      Bà dì ngẩn người ra: “Đương nhiên rồi. có giấy chứng nhận hôn thú cần phải bổ sung trước rồi mới có thể ly hôn.”

      Hạ Thiên gật đầu, tự mình cất hết cả hai sổ, cho có oai: “Em tùy tiện quăng đồ lung lung, giữ là tốt nhất.”

      ……

      Tần Vũ Tinh bĩu môi cười nhạt: “Lại thích đùa.”

      “Im lặng…” Hạ Thiên hôn , khiến bà dì nổi giận trận, mắng: “Ra ngoài hôn nhau. Vị kế tiếp!”

      Rốt cuộc hợp pháp rồi. Hạ Thiên hiên ngang ôm Tần Vũ Tinh ra khỏi cục dân chính, vui vẻ : “Buổi trưa mời khách!” ₯iꜵɳðàɳl€qʮɣđϕn Tâm tình rất tốt, xua đuổi Điền Phương.

      Tần Vũ Tinh thục cái, : “ quên phải đón mẹ em xuất viện rồi hả?”

      “À, đúng rồi. đón cha mẹ xuất viện trước.”

      …... Tần Vũ Tinh lo lắng : “ gọi thuận miệng, nhưng vấn đề là cha mẹ em còn chưa biết đâu. Ngộ nhỡ lại nổi giận… nên ra chuyện này.”

      Điền Phương bước tới : “Chuyện hôm qua xin lỗi.”

      Tần Vũ Tinh bĩu môi, : “Bỏ ! Tôi đối với Hạ Thiên quả tốt…”

      Điền Phương suy nghĩ lát rồi : “Như vậy , về chuyện người nhà của em và Hạ Thiên, tôi giúp em giải quyết.”

      Tần Vũ Tinh ngạc nhiên, nhìn thoáng qua Hạ Thiên : “Chị họ, chị nhận lại Cả của tôi là vì chuyện của tôi và Hạ Thiên sao?”

      Điền Phương sửng sốt, nhiều lời.

      Toàn thân Hạ Thiên cứng đờ, cụp mắt xuống.

      “Tôi trước. Cái bóng đèn Thẩm Huy này, đừng theo bọn họ nữa. Tôi đưa cậu về.” Điền Phương cao giọng .

      “Được rồi. Chuyện công chứng làm sao bây giờ?” nhìn về phía Hạ Thiên.

      “Chiều nay làm.” Hạ Thiên .

      Điền Phương từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai. Quan hệ giữa chị ta và Hạ Thiên tốt, nếu chị ta muốn ngăn cản Hạ Thiên đối phương cũng nghe theo. bằng giúp Hạ Thiên giải quyết vấn đề bên ông bà Nội của Tần Vũ Tinh, đó mới là thực tế. Chị ta tin tưởng quan hệ của bọn họ có thể hòa hoãn. Điền Phương luôn là người làm việc có mục đích ràng, trước kia là vậy, bây giờ vẫn thế. Trong lòng chị ta, cả đời này đều thể tha thứ cho hành vi bỏ chồng bỏ con của người mẹ bây giờ của mình, cho nên chị ta cũng mong đợi Hạ Thiên hoàn toàn tha thứ cho mình.

      ra cần thiết phải công chứng cái gì.” Tần Vũ Tinh cau mày .

      Bộ dạng của Hạ Thiên ra vẻ như quyết định như vậy, thấp giọng với : “Em bỏ được đâu. , tài sản, lương lai còn có con.” sờ sờ bụng của , : “Nếu là có em bé, có thể ở nhà nguyên cả ngày.”

      …… Đàn ông kiểu gì vậy a a a a a! Tần Vũ Tinh hết đường để .

      có nhà, Vũ Tinh” Hạ Thiên ôm lấy cách nhàng, hôn lên tóc : “, đón cha mẹ.”

      được kêu như vậy!” Tần Vũ Tinh dặn dò . sợ mẹ chịu nổi kích thích lại phải nhập viện…

      “Ừ, kiềm chế!” Hạ Thiên tự nhắc nhở mình.

      Trong bệnh viện, cha Tần đỡ vợ ra ngoài, liếc mắt nhìn xe, : “Đổi xe à?”

      có, xe con sửa, xe bạn, lên xe .” Tần Vũ Tinh qua đỡ mẹ, để hai người bọn họ ngồi phía sau, ngồi phía trước. Cha Tần vô tâm, chú ý người lái xe là ai, nhưng mẹ Tần lại khác, nghiêng đầu liếc mắt nhìn, cau mày : “Hạ Thiên?”

      Cha Tần sửng sốt : “Bây giờ là mùa Đông.”

      (*Lời người chỉnh ngữ: cha Tần làm ta cười đâu ruột.)

      ……

      “Mẹ, xe con hư rồi, Hạ Thiên đến giúp. Ngày hôm qua cũng đều nhờ ấy giúp con đưa mẹ bệnh viện.”

      “À, Hạ Thiên?” Cha Tần phản ứng kịp, nhìn về phía trước hỏi: “Ai là Hạ Thiên?”

      ……

      Tần Vũ Tinh biết sao, chỉ chỉ tài xế : “Hạ Thiên.”

      “Chú, dì, khỏe ạ!” Hạ Thiên mỉm cười rất khách sáo.

      “À, là cháu trai.” Cha Tần nhìn thoáng qua con , : “Nhìn đường, chú ý lái xe.”

      “Dạ.”

      “Mẹ?” Tần Vũ Tinh thể xác định, nhìn về phía mẹ.

      Mặt mẹ Tần chút biểu cảm, : “Từ từ tính sau.”

      tốt quá, Trong lòng Tần Vũ Tinh kiên định mấy phần. Xem ra trải qua chuyện của cha, khả năng nhẫn nhịn của mẹ cũng tốt hơn.

      “Tiểu Tinh, năm trước mẹ con kiểm tra sức khỏe rồi sao?”

      Tần Vũ Tinh gật đầu : “Tháng 8 năm ngoái kiểm tra sức khỏe rồi ạ, ở Ái Khang Quốc Tân. Như vậy , năm sau con mang mẹ tới bệnh viện Tam Giác làm kiểm tra toàn diện lần. Dù sao cũng trả tiền.”

      “Ừ, kiểm tra chút . Vấn đề lớn nhất của mẹ con bây giờ chính là rất dễ nổi giận.” Cha Tần giọng .

      Mẹ Tần liếc mắt nhìn ông cái, : “Già chát rồi mà còn mất nết, làm sao thể tức giận?”

      “Là sai, sai! Em cứ việc la mắng , đừng bao giờ giấu ở trong lòng. tự biết mình tuổi còn , cũng từ chối chức vị viện trưởng bên bệnh viện nước ngoài đầu tư. Dù sao bây giờ cũng có rất nhiều bệnh viện muốn mời trở lại, sau này vẫn còn đám bạn già xunh quanh, cảm thấy quá đơn."

      "Ông từ chức hay từ chức cũng sao, dù sao tôi cũng định đồng ý giấy mời ở lại của bệnh viện rồi."

      “Hả, phải em muốn về hưu sao?” Cha Tần nhíu mày.

      “Về hưu ở nhà làm gì? Rốt cuộc tôi cũng ràng, bất kể thế nào chăng nữa, đàn bà cũng nên có công việc và cuộc sống riêng của mình. l€quɣ₯ϕɳ Tôi phải ở nhà phục vụ hai người. Nhìn hai người la tự bieetss, già nên nết, thông đồng với người khác.”

      Tần Vũ Tinh dám lên tiếng, cùng Hạ Thiên im lặng liếc nhìn nhau.

      “Được rồi, được rồi, bằng chúng ta làm chung bệnh viện . Như vậy có thể làm tan sở cùng với nhau. Em lại biết lái xe, tới tuổi này rồi mà còn làm cũng là vấn đề. Dầu gì cũng có thể lái xe.”

      Mẹ Tần suy nghĩ chút rồi : “Để tôi suy nghĩ lại.”

      Trong lòng Tần Vũ Tinh ủng hộ mẹ làm lại ở bệnh viện, tìm chút chuyện làm, đỡ phải suy nghĩ lung tung.

      “Mẹ của mẹ biết mẹ bị gì chứ? Bà Ngoại con…” Mẹ Tần hỏi con .

      dám , chỉ có dì Ba biết. Dì Ba buổi tối dì đến đón mẹ ăn cơm.”

      “Con hả?” Mẹ Tần nhíu mày.

      “Con chứ. Nhưng chiều nay con phải sửa xe trước. Xe con bị hư rồi…”

      “Ừ, mình?” Hiển nhiên mẹ Tần tin, nhìn chằm chằm người lái xe.

      “Dạ, có Hạ Thiên với con.” Tần Vũ Tinh ngượng ngùng .

      nên làm phiền người khác.” Cha Tần chen vào .

      Hạ Thiên cảm giác rất xấu hổ. Cả nhà này chuyện để ý tới đương lái xe sao?

      phiền đâu. ấy là bạn trai của con.” Tần Vũ Tinh thử thẳng.

      Phốc… Cha Tần há hốc miệng, : “Con mới vừa chia tay với Từ Trường Sinh có bạn trai.”

      ……

      “Chẳng lẽ còn phải đeo theo Từ Trường Sinh mãi sao? tên đàn ông lẹo tẹo bên ngoài, chết được tử tế!” Đột nhiên mẹ Tần nổi lửa rồi. Cha Tần và Từ Trường Sinh phạm phải sai lầm giống nhau, thiếu chút nữa bà nghẹn thở mà chết, đương nhiên rất căm ghét loại đàn ông ‘trật đường rầy’ này.

      Nhất thời biết có nên cám ơn cha đỡ đạn dùm trong thời khắc mấu chốt này hay ?

      “Đàn ông nào cũng có thể được, chỉ riêng loại đàn ông bắt cá hai tay thể. Đây tạo thành thói quen.” Mẹ Tần chúc phúc , hoàn toàn quên mất tháng trước bà như thế nào.

      “Hạ Thiên kia, cậu làm nghề gì?” Cha Tần hỏi. Ông còn tưởng rằng chỉ là bạn bè thông thường, nghĩ tới người ta là bạn trai của con mình. Nếu ông biết con mình và Hạ Thiên lĩnh chứng, chừng khóc lóc sướt mướt.

      “Dạ, cháu mở công ty truyền thông ạ.” Hạ Thiên tránh vào vấn đề chính.

      “Là minh tinh, ông lên baidu, có thể tìm cậu ấy.” Mẹ Tần bổ sung, lời còn ác ý như trước nữa.

      Tần Vũ Tinh có chút hoang mang, giọng hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ có cách nhìn khác về Hạ Thiên rồi hả?”

      “Hừ, mẹ còn có thể làm được cái gì? Dù sao giờ chúng ta đâu còn mặt mũi gì. Con ai , đừng để đến khi bụng con phình ra, Hạ Thiên cần con nữa, tới quấy rầy mẹ!”

      Ôi… Cha Tần đơ người, chỉ vào con , cả buổi được tiếng nào: “Các người, các người… phát triển tới loại quan hệ này rồi!”

      “Thời đại thay đổi, ông Tần!” Ngược lại mẹ Tần an ủi ông: “ phải ông đuổi kịp thời đại, tìm được Tiểu Tam à?”

      Cha Tần dám hó hé.

      được. Quan hệ đến mức này, muốn gặp cha mẹ người ta.”

      cha mẹ.” Mẹ Tần .

      … Cha Tần lại bị đả kích: “Vậy còn người lớn?”

      có ai.” Mẹ Tần đả kích ông lần nữa.

      khí trong xe trở nên trầm mặc, ai gì.

      Đến cửa nhà, Hạ Thiên xuống xe phụ đỡ mẹ Tần. Đối với người cha, đàn ông nào cướp con mình đều là kẻ địch, nhất là loại đột nhiên xuất .

      Cha Tần nhìn vừa mắt, đẩy ra, tự mình đỡ vợ vào nhà. Tần Vũ Tinh vỗ vỗ lưng Hạ Thiên, : “Đừng nản chí. Em thấy mẹ lần này là bình nứt sợ mẻ, gây khó dễ cho nữa đâu. Quan trọng là cha em…”

      “Ừ, nản chí. Em là vợ của , hợp pháp!”

      ┭┮﹏┭┮

      Có phải chuyện lĩnh chứng buổi sáng là quá hấp tấp hay
      Last edited: 24/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57:

      Mẹ Tần vừa vào nhà điện thoại vang lên, bà vừa nhấn nút thâu , vừa bỏ đồ đạc xuống. Tiếng cười trong trẻo của dì Ba vang lên từ trong điện thoại.

      “Chị, con rể tương lai của chị có nhà ? Tối nay bảo nó chở chị qua ăn cơm, em đón chị nữa. Mẹ muốn nhìn mặt nó đấy.”

      Mẹ Tần sửng sốt chút. Tần Vũ Tinh và Hạ Thiên sau vào cửa, biết chuyện gì xảy ra. Mặt mày cha Tần đỏ bừng, có chút tức giận : “Em năng bừa bãi cái gì thế?”

      Mẹ Tần nhấc điện thoại lên, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

      “Hả?” Dì Ba bất ngờ, : “Cũng là chị chồng Cả chị gọi điện thoại tới cho em đấy chứ.”

      “Chị chồng Cả?” Hôm nay mẹ Tần mà nghe được ba chữ này cảm thấy phiền muốn chết.

      “Đúng rồi. Chị chồng Cả nửa năm trước Từ Trường Sinh có người bên ngoài, chị ta liền giới thiệu cho Tiểu Tinh đứa con trai để sống chung với nhau. Người đó chính là Hạ Thiên. Chỗ ở của hai người tệ, chị ta thấy qua. Hạ Thiên là ngôi sao lớn, có xe có nhà, cha mẹ đều mất sớm, điều kiện rất tốt. Sau năm mới còn có thể mời mọi người tới. Tối nay chị dẫn nó tới . Gia Văn là fan của cậu ấy, chị nhất định phải dẫn nó tới đó.”

      … Mẹ Tần quay đầu lại liếc nhìn chồng mình, hỏi: “Chị của ông lại giở trò điên khùng gì đây?”

      Cha Tần vừa mới nghe con nhà mình lỡ là vì chị của mình, trong lúc nhất thời, khí thế yếu vài phần. Vì thế bốn người ngồi xuống ghế sa lon, cha Tần nhìn Tần Vũ Tinh và Hạ Thiên, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

      Tần Vũ Tinh do dự chút. Hạ Thiên nắm chặt tay , mở miệng : “Chính là… giống như Cả .”

      ……

      Mẹ Tần nhìn chằm chằm con : “ ngờ có phần nhân quả này. Khó trách Cả con bới móc lung tung. Có phải vì Hạ Thiên mà tụi con chia tay ?”

      … Tần Vũ Tinh quyết định im lặng . Chuyện tới mức này rồi dám năng lộn xộn.

      “Cậu và Cả của Vũ Tinh có quan hệ gì?” Cha Tần nghĩ tới đối phương có người lớn trong nhà, ông cũng chưa từng cầu mong con gả vào gia đình giàu sang, nhưng cũng nên hiểu ngọn nguồn.

      Hạ Thiên do dự hồi, quyết định chuyện xảy ra trước kia.

      Sau khi Cả nhà họ Tần bỏ lại chồng con ở Nội Mông, cha của cưới người con đáng lẽ là gả cho của mình. Nhưng bởi vì của ông qua đời, đối phương lại chịu trả lại sinh lễ, vì thế ép gả con . chính là họ Điền, con trai của chồng trước của Cả và này sinh ra. Sau này mất mùa, mẹ mất, cha cảm thấy cuộc sống vô vọng có lối thoát, muốn mang hai đứa bé đến Bắc Kinh nương nhờ vợ trước. Dầu gì Điền Phương cũng là con ruột của Cả, đến tuổi học, nên bị chậm trễ ở vùng đất hoang vu.

      Nhưng Bắc Kinh lại quá lớn, người đàn ông mang theo hai đứa trẻ biết bắt đầu tìm người từ đâu. Cho nên ông thuê nhà trọ ở Nam Thành, sống qua ngày. Cha làm việc ở công trường, ngoài ý muốn bị đè chết, quản đốc bồi thường ít tiền, nhưng đều bị của giữ. Lúc đó Điền Phương mười mấy tuổi, đúng vào thời kỳ phản nghịch. Thời niên thiếu bị mẹ vứt bỏ, cha mất , trong lòng cực đoan, vì thế cầm tiền bồi thường trốn , trở về. bị chủ nhà đuổi , khi đó mới năm tuổi, bảy tuổi gặp được Thẩm Huy.

      Hai người giả dạng làm ăn xin, xin ăn, bị kéo vào tổ chức ăn xin lừa tiền. Có chú cảnh sát trong lúc phá án, giải quyết luôn tổ chức này, đưa bọn họ vào viện phúc lợi, hưởng thụ chín năm giáo dục bắt buộc ở vùng lân cận. Cấp và cấp hai đều học chung trường với Tiểu Tinh. Tần Vũ Tinh từng giúp đỡ , chỉ là Tần Vũ Tinh hề nhớ mình giúp gì.

      Tần Vũ Tinh truy hỏi rốt cuộc mình giúp chuyện gì, hai má Hạ Thiên đỏ bừng, chết sống nhất định .

      Lúc này cha Tần sớm rơi nước mắt, khóc thành tiếng, : “Đứa bé ngoan! khó để cậu trở thành lưu manh. Về sau nếu cậu và Vũ Tinh thành chuyện, tôi nguyện ý giúp cậu tay.”

      “Cha, tại người ta cần cha giúp đỡ.” Tần Vũ Tinh chen miệng . Tim đau, ngực nhói vì Hạ Thiên, siết chặt tay .

      liên quan, ngộ nhỡ cần sao, đúng ? Tính ra như vậy, tuy rằng có quan hệ huyết thống, nhưng theo quan hệ với chị của tôi còn phải gọi tôi là cậu ấy.”

      “Cháu chỉ theo quan hệ với Vũ Tinh thôi ạ.” Hạ Thiên tiếp lời.

      “Hả? Vậy là…” Cha Tần : “Tối nay mang theo Tiểu Hạ . Nó chỉ thân mình, em dẫn nó theo để nó ở chỗ nào?”

      Mẹ Tần liếc nhìn ông cái, : “Tôi có qua mang theo cậu ấy à?” Ánh mắt bà phức tạp liếc mắt Hạ Thiên cái: “Cậu bởi vì chuyện năm đó mà thích Vũ Tinh nhà chúng tôi hả?”

      Gò má Tần Vũ Tinh đỏ bừng, mẹ cứ trắng ra như vậy, xem như người tàn hình phải!

      Hạ Thiên trịnh trọng gật đầu: “Dì, cháu biết dì cảm thấy cháu lòng. Quả cháu phải là người tốt gì, nhưng cháu khẳng định cháu đối xử với Tiểu Tinh rất tốt. Bạn thân nhất của cháu là Thẩm Huy ở Bắc Kinh, lát nữa chúng cháu công chứng.”

      “Công chứng? Công chứng làm gì? Chuyện kết hôn của hai đứa còn chưa tới. Chẳng lẽ muốn sống chung hai năm, hả?”

      … Tần Vũ Tinh xấu hổ.

      việc gì ạ, chúng cháu trước chuẩn bị thôi.” Hạ Thiên lúng túng : “Cháu công chứng tài sản cho Vũ Tinh, nếu như cháu đối với em ấy tốt.”

      cần thiết. Đợi lúc kết hôn rồi .”

      … Dĩ nhiên Tần Vũ Tinh biết tiếp như thế nào.

      “Được rồi, cậu cần phải chứng tỏ cho chúng tôi biết. Ai cũng có thể lời ngon tiếng ngọt, quan trọng là hành động.” Mẹ Tần dặn dò: “Các con thay đồ chuẩn bị chút. Tối nay ăn với bộ dạng này được. Bà con thân thích nhà mẹ rất nhiều.”

      “Dạ vâng.” Hạ Thiên vội vàng trả lời.

      “Mẹ, ăn cơm . Canh gà đen này được hầm lửa cả đêm đấy.”

      Mẹ Tần thử ngụm, : “ tệ, tay nghề khá đấy.”

      “Nè, là Hạ Thiên làm đấy.”

      ……

      “Hả! Tối hôm qua cậu ở lại đây?” Đột nhiên cha Tần nhận thức ra.

      “Khụ khụ…” Tần Vũ Tinh hối hận mình quá nhiều.

      ở đây ở đâu? từ nãy giờ ông nghe được cái gì? Cậu ấy nhà người thân đấy.” Mẹ Tần ngăn chồng lại.

      Tần Vũ Tinh nhìn mẹ với ánh mắt khác xưa, khó trách người ta thường mẹ vợ thương con rể. Hạ Thiên còn chưa vào cửa mà mẹ có chút thiên vị với rồi.

      Cha Tần cau mày : “Lâu dài như vậy tốt. Vũ Tinh, bên cạnh phòng con còn trống ? Nếu dọn dẹp căn phòng khách, lỡ người tới còn có chỗ ở.”

      Tần Vũ Tinh vội vàng gật đầu: “Dạ. Cha mẹ đối với Hạ Thiên tốt.” đạp cái lên chân Hạ Thiên cái, Hạ Thiên vội vàng ‘lanh lợi’ lên tiếng trả lời. Xem như mẹ Tần công nhận quan hệ của bọn họ.

      Tối hôm qua ở bệnh viện, mẹ Tần ngủ ngon, suy nghĩ đến chuyện ăn cơm tối khách sạn với nhà bên Ngoại, Tần Vũ Tinh dặn dò mẹ ngủ thêm. và Hạ Thiên ra ngoài gặp Thẩm Huy, tới nơi công chứng.

      Nơi công chứng nhìn tài liệu của bọn họ, : “Hai người muốn công chứng tài sản sau khi kết hôn? Bởi vì lĩnh chứng kết hôn?”

      “Vâng. Tất cả đều quan trọng, tôi chỉ muốn công chứng tất cả tài sản dưới danh nghĩa của vợ tôi.”

      ……

      Vẻ mặt của người công chứng có vẻ cổ quái, : “Ông Hạ, chuyện công chứng tài sản hôn nhân là chúng tôi công chức tài sản thuộc về ông, mà phải công chứng tài sản thuộc về người khác.”

      ……

      “Nếu như ông ngại tài sản thuộc về ai lúc ly hôn, như vậy cần làm công chứng đâu.”

      “Nhưng tôi muốn tất cả những thứ này biến thành của ấy.” Hạ Thiên do dự .

      “Sau khi hai người kết hôn, nếu ông làm công chứng tài sản này thuộc về bản thân mình, như vậy về sau cả hai vợ chồng đều sở hữu. Chúng tôi chưa hề làm qua loại công chứng tài sản cho đối phương.”

      ……

      “Tôi viết giấy cam kết, có thể làm công chức chính thức ?” Hạ Thiên hỏi.

      Người công chứng gật đầu, : “Ok, chuyện này thành vấn đề. Tài liệu cần thiết đều có ở đây, còn có người ký tên chứng minh, nếu như tài liệu của hai người đầy đủ, bây giờ có thể tiến hành. Ông Thẩm đây cũng là bạn bè của lãnh đạo chúng tôi đấy.”

      Thẩm Huy ừ tiếng, : “Giấy cam đoan chỉ cần vài chữ là được, cậu làm ơn đừng viết giống như thư tình, tớ viết nổi đâu.”

      Hạ Thiên đỏ mặt : “Được rồi.”

      Tần Vũ Tinh nhìn chằm chằm Hạ Thiên chăm chú viết giấy cam đoan, nhìn về phía Thẩm Huy, hỏi: “Vì sao ấy lại muốn đưa hết tài sản cho tôi?”

      Thẩm Huy liếc cái, : “Chị hai à, biết hay giả đò biết? Bất quá Hạ Thiên chỉ là muốn buộc chặt với cậu ấy hơn tí thôi. thu hết tiền, lẽ còn muốn đổi ý à?”

      … Tần Vũ Tinh biết gì.

      Ba người ra khỏi nơi công chứng bốn giờ chiều, Hạ Thiên với Thẩm Huy: “Cậu trở lại Thâm Quyến mau , buổi tối chúng tôi còn phải ăn cơm.”

      Thẩm Huy đáng thương tội nghiệp nhìn bọn họ : “Cậu có mới nới cũ. Hết dùng được tớ rồi đuổi …”

      “Ngày khác tôi tự mình xuống bếp mới cậu ăn cơm! Coi như là bày tỏ thành ý.” Hạ Thiên hứa hẹn .

      “Quyết định vậy , em tốt!” Thẩm Huy đưa tay ra vỗ tay với hoan nghênh. nhìn về phía Tần Vũ Tinh : “Nhất định phải đối xử tốt với cậu ấy, bằng tôi bỏ qua cho .”

      “Này, cậu chuyện với chị dâu như thế đó hả?” Hạ Thiên đấm ta.

      “Có sắc quên bạn!” Thẩm Huy cười : “Tớ đây, năm mới vui vẻ.”

      “Bái bai…”

      Buổi tối, bốn người tới khách sạn ăn cơm tối với nhà Ngoại của Tần Vũ Tinh. Dì Hai, dì Ba, còn có cậu Út của Tần Vũ Tinh cũng đều có mặt. Con của dì Ba, Hứa Gia Văn, vô cùng lanh lợi, đứng lên tiếp đón bọn họ, ngượng ngùng với Hạ Thiên: “Chúng ta chụp hình nhé.”

      Hạ Thiên nhìn lướt qua Tần Vũ Tinh : “Được.”

      ?”

      “Nếu như em có thể thuyết phục chị của em… cùng nhau chụp.”

      Vì thế Hứa Gia Văn cầu khẩn Tần Vũ Tinh, ba người chụp vài tấm ảnh.

      Hạ Thiên kề sát Tần Vũ Tinh : “ rất được thưởng thức, hả?”

      “Cắt…” Tần Vũ Tinh hừ lạnh, : “Coi trọng em vợ à? Em nhường đó.”

      “Em dám! Giấy cam đoan cất giữ rồi, em thấy điều cuối cùng à? Hạ Thiên cam kết Tần Vũ Tinh cam đoan được ly hôn với Hạ Thiên!”

      Đây là ngữ pháp khỉ gió gì thế…

      “Mọi người đến chụp ảnh chung! Bây giờ còn có minh tinh nữa nha.” Vẻ mặt của cậu Út Tần Vũ Tinh cười xấu xa, nhìn Hạ Thiên, ánh mắt sáng lên, giống như nhìn thấy vô số tiền tài, vẫy vẫy tay với .

      “Cậu Út của em đáng tin, về sau đừng quan tâm tới cậu ấy. Tuy nhiên, dù sao cũng là em ruột của mẹ em, cũng thể quá vô lý.” Tần Vũ Tinh len lén dặn dò Hạ Thiên.

      Hạ Thiên hôn lên tóc , : “Yên tâm . Học vấn của bằng cậu Út, nhưng giở trò lưu manh nhất định hơn.”

      Điều này cũng đúng… Tần Vũ Tinh nhịn được mỉm cười. Nếu cậu Út của giở trò lưu manh đối phó với Hạ Thiên tuyệt đối gặp xui xẻo.

      Mùng ba năm mới, tin tức Hạ Thiên kết hôn làn tràn khắp nơi. Đối với chuyện này, dường như Thẩm Huy đoán biết được, quan trọng là Hạ Thiên ước gì chia sẻ tin tức này với mọi người.

      Mẹ Tần nhìn hình chụp, bùi ngùi : “Làm diễn viên dễ dàng. Con xem này, ảnh của cục dân chính trông rất .”

      “Dạ, mẹ nên bỏ qua ngay lập tức loại tin tức này! chừng ngày mai lại có tin tức con mẹ mang thai đấy.”

      Tần Vũ Tinh đúng là quạ đen, quả nhiên ngày hôm sau liền có tin mới nóng hổi, phân tích khá kỹ lưỡng nguyên nhân Hạ Thiên cưới chui. Nhà dùng đứa bé bức vua thoái vị…

      Mẹ nó ! Cũng may là cha mẹ đoán được.

      “Trời ạ, Vũ Tinh, con xem, ngay cả ảnh chụp con tới bệnh viện khám phụ khoa cũng có nữa kìa. Làm mẹ nhìn ra rốt cuộc đây có phải là con nữa…”

      Tần Vũ Tinh trấn an, : “Trước kia con làm việc ở bệnh viện, có qua lại với người làm trong khoa phụ khoa. Đừng lo lắng, đừng lo lắng…”

      “Ôi… Nhà họ Tần chúng ta nổi danh rồi. Chỉ là bây giờ mẹ nghĩ thông suốt, mặt mũi cái gì mặt mũi, con sống tốt mới là quan trọng nhất.”

      “Cám ơn mẹ. mẹ quá!” Tần Vũ Tinh cúi đầu hôn chút bà cái.

      “Bất quá chuyện để như thế này cũng phải là cách. Đời này con tính chấp nhận nó hay ? Quả nếu như thế ăn sáng xong rồi lĩnh chứng . Mẹ sợ ngày nào đó bụng con lớn lên…”

      ……

      Vì thế, toàn bộ tin tức đầu năm đều bị Hạ Thiên chiếm hết.

      Năm sau, Tần Vũ Tinh xin học bổng mấy trường đại học, sau đó chờ đợi trả lời. Hạ Thiên quyết định giao toàn bộ công ty cho Thẩm Huy, cũng may Điền Phương chủ động nguyện ý giúp . Đối với Điền Phương, thái độ của vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng cũng từ chối mỗi lần gặp mặt. Dù sao đối phương vẫn là người thân cùng chung huyết thống duy nhất ở đời với .

      Hạ Thiên và Thẩm Huy thành lập công ty mới, tên là Công Ty Truyền Thông Hữu Hạn Thiên Huy Tinh Vũ. Tiết mục giải trí đầu tiên được công ty phát triển chính là mua được bản quyền Hàn Quốc, ‘Đàn Ông Chuyên Tâm’, bởi vì kịch bản này nồng đậm phong cách trữ tình, cộng thêm tình tiết gây cấn xảy ra bất cứ lúc nào. Bạch Nhược Đồng là nữ chính duy nhất nổi tiếng qua đêm. Mặc dù Hạ Thiên chỉ xuất lần, nhưng trong lần này, để lộ nửa người tinh tráng, sau khi hoàn thành các giai đoạn ghép nối chỉnh sửa bộ phim, thu hút rất nhiều fan phụ nữ trung niên, ào ạt ngừng.

      Giống như mẹ Tần, cũng nhịn được than thở: “Vóc người Tiểu Hạ quả tệ…”

      Cha Tần thừa dịp quảng cáo, lặng lẽ đổi đài.

      Tháng Năm, xuân về hoa nở, Hạ Thiên kéo Tần Vũ Tinh ra ngoài đạp thanh. Hai người quyết định mặc màu xanh ra ngoài.

      biết Hạ Thiên kiếm đâu ra chiếc xe đạp GIANT cũ kỹ.

      Tần Vũ Tinh ngây người trong chốc lát, lộ vẻ xúc động, : “Chiếc xe đạp này giống y như chiếc xe đạp của em năm đó.”

      “Ừ.” Hạ Thiên vòng qua eo , giọng : “Em có biết vì sao năm đó van xe em bị hư ?”

      “Hả?” Tần Vũ Tinh ngước đầu nhìn .

      “Là làm.” Hạ Thiên giọng cười.

      ra khi đó chính là tên khốn kiếp này…” Tần Vũ Tinh cũng cười, chủ động hôn môi : “Cám ơn kiên trì của , mang lại ánh mặt trời cho em.”

      “Khờ quá.” Đối với , Tần Vũ Tinh chỉ là ánh lửa sáng ngời nhất, mà còn sưởi ấm hai bàn tay trắng của .

      rất cám ơn ông trời ban Hạ Thiên cho . dẫn thoát khỏi nơi sương mù, dũng cảm đối diện toàn bộ với cuộc sống mới. Có lẽ sau này có rất nhiều tranh cãi và vô số khó khăn phải trải qua, nhưng có người bên cạnh, sợ hãi chút nào.

      , các bạn à, các bạn có tin ?

      thế giới này, bạn lắm giỏi giang cũng tìm thấy người thiên mạng của mình.

      Có lẽ giống nhau, đủ xuất sắc, nên trốn ở góc phòng nào đó, lén lút trông chừng tất cả những gì thuộc về bạn. phải sợ hãi tiến lên, chỉ là chờ đợi thời cơ chín mùi mà hành động, trang bị bản thân trở thành tốt nhất để đến bên cạnh bạn, chiếm lấy tim bạn, lớn tiếng ra, em ^_^

      --- ------oOo---- ----- HOÀN --- ------oOo---- -----
      Last edited: 24/11/15

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :