1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Để anh gặp em lúc tốt nhất - Mã Hiểu Dạng (Hoàn-Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 45:

      Trong lòng bối rối, Tần Vũ Tinh đẩy cửa ra, nhìn thấy Hạ Thiên đứng bỏ hai tay vào túi, tự nhìn mình. nhìn quanh vòng, thấy Hứa Gia Văn, kinh ngạc : “Em em đâu?”

      Hạ Thiên kiên nhẫn, : “Quá om sòm.”

      “Cho nên?” Tần Vũ Tinh vội vàng chạy đến bên cửa sổ, ló đầu ra ngoài nhìn hồi.

      nể mặt em, nhốt ta trong toilet rồi.” Giọng của Hạ Thiên mang theo mấy phần ấm ức, tay phải kéo tay Tần Vũ Tinh lại: “Em thảy cho bé trẻ tuổi, chẳng lẽ em có chút lo lắng nào sao?”

      …… Tần Vũ Tinh liếc cái, vội vàng tới cửa phòng tắm. mở ra, quay đầu lại hỏi “Làm sao mở đây?”

      Hạ Thiên rút ra hai cây tăm trong hộp tăm để TV, ngoáy ngoáy vài cái cửa mở ra.

      Tần Vũ Tinh còn chưa kịp hỏi thăm Hứa Gia Văn nhóc nhìn về phía sau lưng của , bộ dạng sùng bái: “Nam thần, còn có thể mở khóa nghen. là hoàn hảo!”

      ấy khóa em lại mà em tức giận à?” Tần Vũ Tinh biết sao.

      “Đời này có thể bị Hạ Thiên khóa trong toilet là đáng giá lắm rồi…”

      Tần Vũ Tinh chịu thua Hứa Gia Văn, vỗ vỗ Hạ Thiên : “ lẹ . Mẹ em muốn chiều nay đến nhà bác Từ. Nếu bị mẹ bắt gặp ở đây có lẽ thay đổi chủ ý đấy.”

      Hạ Thiên ngẩn người ra, hiểu được ý tứ trong lời của Tần Vũ Tinh, mở cờ trong bụng, cảm thấy xa cách cũng vừa lòng thỏa ý… Tần Vũ Tinh lại bị Hứa Gia Văn quấn lấy, hỏi đông hỏi tây.

      Tần Vũ Tinh bỏ lại Hứa Gia Văn phía sau, thà rằng xuống lầu nghe mẹ và dì Ba lải nhải. buồn chán xem Microblogging, tuy rằng tiêu điểm vẫn là quan hệ với Hạ Thiên, nhưng đại đa số đều mắng nhiếc cặp cẩu nam nữ Bạch Nhược Đồng và Từ Trường Sinh làm chuyện có lỗi với Hạ Thiên, blah blah blah…

      Tần Vũ Tinh khỏi nghi ngờ chuyện này nhất định là chiêu lớn mà Hạ Thiên xuất ra. Cho dù sau này có bị người ta vạch trần cũng bị người ta dễ dàng xấu. Suy cho cùng, chuyện Bạch Nhược Đồng mang thai, và Hạ Thiên đều là người bị hại!

      Có phải hai người bị hại ở chung với nhau fans tiếp nhận dễ dàng hơn chút ?

      nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Hứa Gia Văn nhìn mình chằm chằm, cảm thấy đau đầu quá mức…

      Quá phiền.

      Vì sao hết lần này đến lần khác là Hạ Thiên nhỉ, đường tình nhất định lận đận, thể nào bình lặng!

      Ngày hôm sau, mẹ Tần lại giục Tần Vũ Tinh thăm nhà họ Mục, bởi vì Lam Nhiễm tự mình đưa tới cửa, dẫn theo cả con trai. Cho đến tận bây giờ, vẫn thể nào quên được ánh mắt oán trách của Mục Vũ Sâm…

      từng cho rằng cả đời này cũng tha thứ cho . Ha ha, tự nhiên Mục Vũ Sâm lại có thể sẳn sàng tới gặp .

      Nếu như nợ của nhau, vì sao phải gặp lại

      Có lẽ thời gian liều thuốc tốt. Ngoại trừ nhau ra, nó còn có thể chữa lành vết thương oán hận.

      thay bộ quần áo thể thao màu xám, tóc thắt bím đuôi ngựa, xuống lầu, cách khách sáo: “Dì Lam, nên để cháu tới nhà chúc Tết dì mới đúng.”

      Lam Nhiễm giương mắt nhìn , tiến tới nắm chặt tay của Tần Vũ Tinh : “ tệ nghen Tiểu Tinh, trong nháy mắt lớn như vậy. Vũ Sâm!” Bà quay đầu lại, kêu con trai tiếng: “Mau tới đây nhìn, còn nhận ra được sao?”

      Tần Vũ Tinh nghiêng đầu nhìn sang, trước cửa lớn huyền ảo, người đàn ông vóc dáng cao gầy đặt lễ hộp xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, giật mình ngớ ra, gật đầu.

      Tần Vũ Tinh có chút khẩn trương. Mục Vũ Sâm có gì thay đổi, ngoài trừ cao hơn rất nhiều. mang gọng kính vàng, rất lịch , biểu cảm cứng ngắc khiến lập tức nhớ tới đội trưởng tóc vàng trong phim hoạt hình Nhật Bản, Ông Hoàng Quần Vợt.

      lâu gặp.”
      Có lẽ thời gian là nhất mạt thuốc tốt, trừ , còn có thể đem oán hận vết thương vuốt lên.

      Nàng thay màu xám tro quần áo thể thao, tóc thắt bím đuôi ngựa liền tử xuống lầu, khách khí : "Lam di, nên ta tới cửa cho ngài chúc tết đấy."

      Lam Nhiễm giương mắt nhìn nàng, lên nắm chặc cái Tần Vũ Tinh tay, : " tệ nha Tiểu Tình, trong nháy mắt lớn như vậy. Vũ sâm!" Nàng quay đầu lại, kêu tiếng nhi tử, : "Mau tới đây xem chút, còn nhận được sao?"

      Tần Vũ Tinh nghiêng đầu nhìn sang, huyễn hoặc chỗ cửa mở ra, người vóc dáng cao gầy nam nhân để xuống hộp quà, chậm rãi ngẩng đầu lên, sợ run chốc lát, gật đầu cái.

      Tần Vũ Tinh có chút khẩn trương, mục Vũ sâm tướng mạo có thay đổi gì, trừ chiều cao kéo dài. mang theo kính gọng vàng, rất lịch , khắc bản vẻ mặt có cái chớp mắt như vậy lúc để cho nàng nhớ lại hoạt hình Nhật Bản võng cầu hoàng tử bên trong tóc vàng đội trưởng.

      " lâu gặp." Giọng điệu và lời rất lễ độ, nhưng lại có vẻ rất lạnh nhạt.

      “Dạ.” Tần Vũ Tinh lúng túng trả lời: “Vào ngồi . Em pha trà.”

      Mẹ Tần ngồi chung với Lam Nhiễm và Mục Vũ Sâm ghế sa lon, ánh mắt ngừng quan sát Mục Vũ Sâm. Hôm qua bà nhà họ Từ từ hôn, thèm để ý đối phương có đồng ý hay cũng muốn trả lại sính lễ. Bởi vì chuyện này mà cha Tần còn gọi điện thoại chuyện với bà lát, rằng bà đây chính là bỏ đá xuống giếng!

      ra trong lòng mẹ Tần có chút lo lắng. l€quɣɖɷɳBà sợ sau khi cha Tần trở về, bởi vì bất hòa với nhà nhọ Từ mà phủi sạch quan hệ. Suy cho cùng, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi rất ít, với tính cách của cha Tần, nhắc mãi chuyện này cho tới năm sau.

      Mẹ Tần là có lòng riêng, con trai của bạn già về nước, lại còn là người mà con mình từng mến, có ý tưởng ai tin? Bà cũng muốn bởi vì Từ Trường Sinh mà làm trễ nãi chuyện của con mình. Hơn nữa, bà bị tin đồn làm cho sợ hãi, chột dạ, sợ đêm dài lắm mộng, bị người ta đồn chuyện con mình và Hạ Thiên, ảnh hưởng tới tương lai của nó.

      làm mẹ, vì con cái của mình, chuyện gì cũng có thể làm được.

      Năm đó Tần Vũ Tinh phạm tội, cũng là bà ra mặt giải quyết, giống như tất cả đều liên quan tới Tần Vũ Tinh.

      đời này, biết Tần Vũ Tinh tìm người cảnh cáo Tô Tiểu Mộc chỉ có hai tên côn đồ này. Bà cho bọn khoản tiền, khiến cho bọn họ lập tức biến mất. Bởi vì người bị thương tổn phải là Tô Tiểu Mộc, mà là bạn tốt của con bé ấy, Từ Y Y, Tần Vũ Tinh lại hề tìm người giáo huấn Từ Y Y, cho nên sau khi mẹ Tần xử lý xong tên côn đồ thấy xuất nữa, rất êm thắm.

      Sau này bởi vì phụ huynh học sinh gởi thư nặc danh, tiết lộ mối quan hệ giữa Tô Tiểu Mộc và Trần Hi, dẫn đến việc nhiều phụ huynh khác cầu trường học khai trừ con bé. Chuyện này mẹ Tần có nghe qua, nhưng phải là bà làm, nên chú ý lăm.

      Ý tưởng năm đó của bà rất đơn giản, muốn con bị liên lụy, hủy cả đời.

      Kết cục của trận tranh giành tình cảm này là Tô Tiểu Mộc thôi học, bạn thân của Tô Tiểu Mộc, Từ Y Y bị hãm hiếp, còn có bạn hàng xóm trước kia của Tô Tiểu Mộc, Trần Hi bị Từ Y Y đưa vào ngục giam. Tất cả rối loạn, mặc kệ là Từ Y Y hay là Trần Hi, đều liên quan đến Tần Vũ Tinh nhà bọn họ, cho nên bà thèm chú ý đến chuyện này. Ngay cả cha Tần cũng biết, thiếu chút nữa con gây ra họa lớn.

      Có đôi khi, đối mặt với sai lầm của mình còn khó hơn so với gây tổn thương cho người khác. Trong lòng Tần Vũ Tinh vẫn còn ám ảnh. chưa bao giờ nghĩ tới tổn thương nhiều người như vậy, cuối cùng tất cả cũng bởi vì mà đường ai nấy .

      Lúc đối mặt với Mục Vũ Sâm, Tần Vũ Tinh cũng có chút áy náy.

      Lúc còn trẻ, cho rằng hành động của mình là cứu vớt Mục Vũ Sâm. chưa bao giờ nghĩ tới đối phương cần là cái gì.

      Sau đó Mục Vũ Sâm chuyển trường, mang theo oán niệm rất sâu.

      Bởi vì Mục Vũ Sâm đoán được, có liên quan tới chuyện này.

      Hai người ngồi ghế sa lon, ai chủ động cái gì, chỉ ngồi nghe hai bà mẹ kể chuyện hồi ức qua. Mẹ Tần giữ bọn họ lại ăn cơm trưa, nhưng lại phát nhà bếp còn nước tương.

      Tần Vũ Tinh chủ động đứng lên mua. Lam Nhiễm vội vàng đẩy con trai theo: “Con chung với Vũ Tinh .”

      Tần Vũ Tinh ngốc, nhìn ra được ý tứ của bà dì. Chỉ là trong lòng hiểu , Mục Vũ Sâm và hoàn toàn mỗi người ngả. E rằng có ngày, thời gian cuốn trôi tất cả những oán hận, cũng như tình cảm thanh mai trúc mã của bọn họ.

      Bọn họ phải là kẻ thù, nhưng có lẽ cũng thể làm bạn. Có những tổn thương, cả đời cũng thể lành lại, nhất là tình cảm giữa bạn bè.

      nên dễ dàng tổn thương người khác, đây vẫn là lời Tần Vũ Tinh luôn tự nhắc nhở mình.

      Cho nên nhẫn nại dừng bước, thà rằng đạt được điều gì đó…

      Mục Vũ Sâm siêu thị với , hai tay đút túi, con đường vừa quen thuộc vừa xa lạ, hỏi: “Trước mặt phải là đường chữ T à?”

      Tần Vũ Tinh cười khẽ: “ mấy năm về rồi. Đầu đường kia mở thành ngã tư từ lâu rồi.”

      “À, mấy năm nay Bắc Kinh sửa đường rất nhanh.”

      “Vẫn còn kẹt xe đó. Còn nhớ trường học của chúng ta ở đầu kia ? Nhà trệt còn chưa bị phá hủy sạch đâu.”

      “Phá bỏ trong thành tốt, còn phá hủy ngoài thành, xây rộng Bắc Kinh ra.” Mục Vũ Sâm nhàn nhạt , ánh mắt tràn đầy hoài niệm.

      “Tất cả mọi người đều hiểu ý này, nhưng ai lại muốn rời khỏi địa phương quen thuộc cách dễ dàng?”

      “Ừ, quá nhiều kỷ niệm thể dứt bỏ.”

      Tần Vũ Tinh nhìn nét mặt hơi xúc động của , nhớ ra cái gì, chủ động : “Chuyện đó, có muốn gặp Tô Tiểu Mộc ?”

      cho rằng lúc trước Mục Vũ Sâm quan tâm tới Tô Tiểu Mộc như vậy, đối đãi với ấy khác xa mọi người. nhiều năm rồi, nhất định muốn tìm lại ấy. từng tự cho rằng đúng, cản trở bọn họ, nhưng bây giờ lại muốn thúc đẩy Mục Vũ Sâm lần. lꝢ€quɣɖɷɳ

      Mục Vũ Sâm rũ mắt, nhìn về phía bầu trời xanh thẳm xa xa, trả lời: “ cần thiết.”

      . . . . . .

      Giọng của rất lạnh, xe lẫn rất nhiều cảm xúc.

      Tần Vũ Tinh mím môi: “Mục Vũ Sâm, biết ? Ngọn nguồn chuyện năm đó là do em, là em khốn kiếp, em bỏ tiền mướn hai người thợ học việc trong tiệm sửa xe của ông Lý trước cổng trường giáo huấn Tô Tiểu Mộc. Em chỉ muốn khiến ấy chịu thiệt chút… ngờ hại trúng người vô tội.”

      Mục Vũ Sâm quay đầu lại nhìn , lâu sau, thở ra nhàng.

      “Tô Tiểu Mộc còn để ý sao?”

      Tần Vũ Tinh lắc đầu: “So với em, ấy còn can đảm hơn em. ấy bỏ xuống được.”

      “Vậy em còn vướng mắc cái gì?” Mục Vũ Sâm hỏi.

      “Em cảm thấy có lỗi với ấy, còn có . Nếu có chuyện này xảy ra mọi người cùng nhau thi vào cao đẳng, còn có thể trở thành bạn bè. Hai người còn có thể ở chung với nhau.”

      Mục Vũ Sâm quay đầu lại : “Em sai rồi!”

      “Hả?”

      đời này, và Tô Tiểu Mộc là hai người thể nào ở chung với nhau được.”

      . . . . . .

      Tần Vũ Tinh mờ mịt nhìn .

      Mục Vũ Sâm thúc giục , : “Nhanh chút .”

      “Đúng rồi, còn có Lạc An. Lúc em gặp Tiểu Mộc, còn gặp được Lạc An. ấy giống như theo đuổi Tô Tiểu Mộc…”

      Mục Vũ Sâm lên tiếng, trầm lặng.

      có ý định cố gắng chút à? Em nhìn ra được Tô Tiểu Mộc thích . ấy…”

      “Đừng nữa.” Mục Vũ Sâm vỗ vai , giọng : “Em nên bỏ qua chuyện này . ra ngày đó có đuổi theo tới KTV, thấy được hai tên côn đồ.”

      “Hả?” Tần Vũ Tinh che miệng hỏi: “Lúc đó có ở đây sao?”

      Mục Vũ Sâm cụp mắt xuống : “Bọn họ sắp bị Trần Hi đánh chết rồi. Em đâu tìm ra hai tên ngốc như vậy…”

      Trần Hi là học sinh bỏ học trông coi phòng game, có thể đánh lộn, là hàng xóm của Tô Tiểu Mộc. Hai người học chung trường trung học, quan hệ rất tốt. Đây cũng là lý do ai dám tìm Tô Tiểu Mộc quấy phá.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? phải bọn họ nhìn lầm Từ Y Y thành Tô Tiểu Mộc, khiến Từ Y Y bị hãm hiếp. Nếu Trần Hi phát ra bọn họ, còn đánh họ trận, bọn họ thể nào làm thượng hại đến Từ Y Y! Rốt cuộc là ai làm? Nếu Trần Hi cứu Từ Y Y, tại sao cuối cùng lại vào tù?” Tần Vũ Tinh gấp gáp kích động hỏi.

      Mục Vũ Sâm lắc đầu: “ biết, dù sao nữa, Từ Y Y kiện Trần Hi tội cưỡng hiếp. Nhưng lúc ấy chính nhìn thấy Trần Hi cứu Từ Y Y, chuyện xảy ra sau đó lắm. Còn có chuyện mà cảm thấy em nên biết. Em là người tìm hai tên côn đồ ngu ngốc, nhưng để họ nhìn lầm Từ Y Y thành Tô Tiểu Mộc là bởi vì bạn thân của Tô Tiểu Mộc, Hứa Gia Văn, cố ý lừa gạt bọn họ.”

      Quả Tần Vũ Tinh thể tin nổi, nhìn hỏi: “Vấn đề chính là Hứa Gia Kỳ những là bạn tốt của Tô Tiểu Mộc, mà còn là bạn thân của Từ Y Y. Vì sao?”

      “Ai biết được. Rất nhiều điều ngẫu nhiên tạo thành kết cục thể cứu vãn nổi. ta nhìn thấy quá trình em mướn người, biết được em muốn tìm Tô Tiểu Mộc dạy dỗ, bản thân có lòng riêng, ta những ngăn cản mà còn mượn nước đẩy thuyền, khiến bọn họ tìm được Từ Y Y. Đáng tiếc Trần Hi có ở đây, cho nên hai tên côn đồ kia rất thảm, Trần Hi có tiếng hắc ám. Bất quá có lẽ Hứa Gia Kỳ nghĩ rằng, chị em thân chỉ nên có hai người. Tình bạn cũng rất ích kỷ, tha cho người thứ ba. ta cũng có thể cho rằng Từ Y Y đoạt Tô Tiêu Mộc, bạn thân nhất của mình.”

      “Khỉ gió…” Tần Vũ Tinh hoàn toàn gì. chưa bao giờ nghĩ tới sau lưng còn câu chuyện khác.

      vẫn cho rằng là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.

      ghen tị, rất đáng sợ.

      Thiếu nữ chưa trưởng thành, vui đùa hung ác rất thuần túy.

      Đột nhiên phát , chuyện với Mục Vũ Sâm rất bình thản lạnh nhạt, giống như chuyện xưa với người xa lạ.

      Xa xa, bầu trời sau mấy ngày sương mù, dần dần lộ ra ánh sáng bình minh rực rỡ.
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 46:

      Mục Vũ Sâm nhìn , giọng : “Có số việc, biết chân tướng có lẽ còn tốt hơn. Tô Tiểu Mộc cho rằng tất cả đều là lỗi của em, em ấy ràng lắm chuyện của Hứa Gia Kỳ. Hứa Gia Kỳ cũng ngờ gặp chuyện rắc rối, tự nhiên khi Từ Y Y lại bị Trần Hi hãm hiếp. Chuyện này hoàn toàn thể tưởng tượng được.

      “Đúng rồi, hai tên côn đồ ra sao?” Tần Vũ Tinh hỏi: “Bọn họ bị Trần Huy đánh phải ?”

      “Ừ, lúc đó Trần Hi rất ác độc. Em chưa từng hỏi mẹ em chuyện lúc đó xử lý ra sao à?”

      Tần Vũ Tinh ngẩng người ra, cách yếu ớt: “Nếu phải hôm nay gặp lại , em hoàn toàn nghĩ tới nhắc lại chuyện này.”

      “Em dám đối mặt có nghĩa là câu chuyện tồn tại. Ai cũng nghĩ tới kết quả như thế này. từng nghĩ rằng cả đời này cũng thể tha thứ cho em. Nhưng cho đến hôm nay, lại cảm thấy tất cả đều trở nên quan trọng. Cũng may là những người năm đó giờ cũng tệ, như vậy đủ lắm rồi.”

      “Cám ơn .” Tần Vũ Tinh hít hít mũi, hiểu sao rất khó chịu. nhìn Mục Vũ Sâm, mắt ửng hồng : “Cám ơn .” Có đôi khi tha thứ người còn khó hơn oán hận họ.

      “Ha ha, có trở ngại chính là hồi ức, qua được chính là tuổi trẻ. Nghĩ thông suốt là được.”

      Tần Vũ Tinh và Mục Vũ Sâm nhìn nhau cười. nghĩ tới có thể hóa giải khúc mắc dễ dàng như vậy. Có đôi khi theo quán tính, chúng ta luôn quan trọng hóa vấn đề. dối, lừa gạt, tự cho là đúng để che lấp… lại đường đường chính chính chuyện. đời này chưa từng có lỗ trũng nào thể lấp được.

      Đau khổ hôm nay, hôm sau trở thành chuyện của ngày hôm qua, sang năm mới chính là chuyện cũ năm trước, mười năm sau ai còn nhớ ?

      Hai người cười cười về đến nhà, cả bốn người cùng nhau dùng bữa.

      Sau khi Lam Nhiễm ra về cùng với con trai, mẹ Tần nhìn bóng lưng họ rời , nhắc nhở con : “Lam Nhiễm cũng là bạn già của mẹ, ra con gả cho Mục Vũ Sâm là chuyện tốt.”

      “Mẹ!” Tần Vũ Tinh tiếp, nhìn bà hồi rồi : “Mẹ thích ảnh như vậy mẹ gả cho người ta . Chuyện tình cảm phải là mua này bán nọ, có thể công khai liếc mắt cái rồi định giá. Hai người cần có cảm giác với nhau, còn phải nguyện ý vì đối phương thỏa hiệp!”

      Mẹ Tần nhíu này: “Mẹ cần con dạy mẹ chuyện hôn nhân à? Mẹ ăn qua bao nhiêu muối rồi?”

      ….. Chuyện khỉ này và ăn muốn có quan hệ gì chứ!?

      “Con đây là thái độ gì? phải lúc trước con thích Mục Vũ Sâm sao? Còn có bản lĩnh tìm người dạy dỗ bạn học!” Mẹ Tần hét lên.

      Thân thể Tần Vũ Tinh cứng đờ, nhíu mày : ‘Đúng rồi, mẹ, mẹ còn nhớ người thanh niên con mướn ?”

      Sắc mặt mẹ Tần ràng thay đổi, co quắp hỏi: “Làm gì?”

      có, chỉ là hỏi chút thôi. ₰lԐ₰quý₰đôn₰Tình huống lúc đó của bọn họ ra sao?” Dựa theo lời của Mục Vũ Sâm bị đánh rất thảm.

      “Con có bệnh à!” Đột nhiên mẹ Tần la lên: “Chuyện của bọn côn đồ con cũng muốn quản?”

      “Con chỉ cảm thấy ngại thôi. Lúc đó hay lắm, xong việc trả thù lao, cuối cùng vậy mà con cũng trả.”

      Mẹ Tần tức giận liếc cái: “Con khỏi cần lo. Mẹ cho bọn họ khoản tiền rồi.”

      Tần Vũ Tinh sửng sốt: “Mẹ gặp qua bọn họ?”

      “Vớ vẫn! Bạn học con bị hãm hiếp đấy! lập hồ sơ, nếu khai ra con đời này con tiêu tùng rồi, biết ? Cứ bắt mẹ phải lo lắng! Nhưng gặp chuyện may chính là Từ Y Y, phải là Tô Tiểu Mộc. Con chính là tìm người giáo huấn Tô Tiêu Mộc. Cho nên liên quan tới chuyện này cũng chỉ có hai tên nhóc kia thôi. Đương nhiên nếu phải đào sâu ba thước để móc người ra mẹ cũng làm, loại trừ hậu hoạn!”

      Tần Vũ Tinh nhìn ánh mắt sắc bén của mẹ, lo lắng hỏi: “Mẹ làm ra chuyện giết người phóng hỏa chứ?”

      “Chuyện này quan trọng sao? Đây là thời đại gì rồi?” Mẹ Tần bĩu môi, : “Đối phó với người nghèo chỉ có biện pháp, đó chính là tiền. Mẹ cho bọn họ khoản tiền, còn giúp bọn họ mua vé xe lửa, tống người rồi.”

      “À.” Tần Vũ Tinh cụp mắt xuống, muốn tiếp tục hỏi nữa.

      “Chỉ là nhìn bộ dạng của họ lúc đó rất thảm, bị đánh nhìn ra mặt mũi. Thế hệ này các con đều là con , mấy đứa ẩu đả với nhau thành ra thế này mẹ thể giải thích được vì sao. Bọn họ biết người Từ Y Y tố cáo là Trần Hi, còn tưởng rằng mình gây ra đại họa. Mẹ hỏi bọn họ muốn bao nhiêu tiền, họ ngàn. Mẹ cảm thấy quá ít, nên cho vạn. vạn tệ năm đó rất lớn, con cần cảm thấy mình thiếu nợ ai. Chuyện này nên bỏ qua hoàn toàn, cần nghĩ tới ảnh hưởng cuộc sống của mình.”

      Tần Vũ Tinh đóng mắt lại, ừ tiếng, trở lại phòng mình.

      "Đinh đinh đinh đinh đinh đinh."

      Tần Vũ Tinh mới nằm giường điện thoại ngừng vang lên.

      【Nhớ em quá ^_^

      【Nghĩ tới em… làm gì đó? o(n_n)o】

      【Nghĩ tới em nghĩ tới em nghĩ tới em. . . : (】

      Hạ Thiên nhảm giống như phát thanh tin tức vậy. Tần Vũ Tinh cũng phát được khóe môi của cong lên, cổ họng phát ra tiếng cười khanh khách.

      hạ thấp giọng, : “Ở đây, trong phòng.”

      giường?】

      【Muốn sao?】

      trèo tường nhé?】

      suy nghĩ gần nhà em có ai cho mướn nhà…】

      【Mướn căn ở góc ngoài lầu ba là tốt nhất. Mỗi ngày thức dậy có thể dùng ống nhòm nhìn em.】

      【Ngủ cho kéo rèm cửa sổ.】

      Hạ Thiên tiếp tục nhảm.

      Tần Vũ Tinh cười cách ngây ngô, thấp giọng trả lời: “Khu biệt thự có nhà trọ. Khu nhà trọ gần nhất cách đây con đường, nhìn thấy cái rắm gì chứ!”

      sao, đúng góc độ rồi có thể tưởng tượng.】

      【À, mái tóc mềm mại của em…】

      【Ngực…】 Hạ Thiên thêm vào đống hình trái tim và khuôn mặt tươi cười.

      【Cút!】 Tần Vũ Tinh trả lời bằng hình mặt quỹ đá cầu.

      【Đầu năm mới mà phải ở nhà buồn hiu vậy sao? Mới vừa rồi mới thấy phiếu đoàn cấu giảm giá ở chỗ trượt tuyết có suối nước nóng, ?】

      Tần Vũ Tinh nhìn chằm chằm mấy chữ tiếng Trung mà Hạ Thiên dùng, có chút dở khóc dở cười.

      biết vì sao hai chữ ‘đoàn cấu’ kèm theo với Hạ Thiên được tốt lắm.

      ngờ có ngày phải dùng đến cái này.】 Tần Vũ Tinh chế nhạo .

      【. . . . . . 】 Hạ Thiên viết: 【 sai rồi. Thói quen của … Nhưng thể làm như vậy đối với em được!】

      . Ngày mai . Nhất định có vé gốc.】

      Tần Vũ Tinh ngẩn ra, lên tiếng : “ có phiếu ‘đoàn cấu’ rồi mua phiếu giá gốc làm cái gì?”

      Hạ Thiên trả lời liền:【Có tiền, tùy hứng!】

      Hì hì, Tần Vũ Tinh nhịn được, cạc cạc cạc cười lên vui vẻ.

      “Tiểu Tinh.” Mẹ Tần ở dưới lầu gọi .

      Tần Vũ Tinh lười biếng đứng dậy, đẩy cửa ra : “Chuyện gì ạ?”

      “Cậu con gọi điện thoại tới, tối nay mẹ về nhà mẹ, con có muốn thăm bà Ngoại con ?”

      Tần Vũ Tinh do dự chút rồi : “Thời gian này con nên ở trong nhà tốt hơn.”

      Mẹ Tần sửng sốt, gật đầu : “Ừ, nên xử lý im lặng thôi. Đỡ cho con khỏi bị bọn họ chất vấn, mình mẹ là đủ rồi.”

      . . . . . .

      Mẹ Tần trang điểm xong ra cửa. Tần Vũ Tinh quay đầu lại nhìn điện thoại di động, lại có hơn chín mươi tin nhắn chưa đọc. Ngoại trừ số tin nhắn an ủi của đám bạn thân, 60 tin nhắn còn lại đều là của Hạ Thiên.

      mỏi tay à?” Tần Vũ Tinh gởi thông điệp tiếng .

      đâu rồi? Đột nhiên chuyện : (” Hạ Thiên ấm ức giống như nổi giận.

      Tần Vũ Tinh im lặng, : “Mẹ em la em mà.”

      “Khỉ gió, dám la em à?” Hạ Thiên làm ra vẻ bộ dạng ‘bất mãn’.

      “Vậy sao?” Tần Vũ Tinh tức giận .

      “… La em cái gì?”

      “Bà phải ra khỏi nhà.”

      【La hay!】 Hạ Thiên gởi tới bộ mặt tươi cười đáng khinh, : “Có phải lần này có thể vào từ cửa chính hả?”

      Tần Vũ Tinh bẻ bẻ cổ, dùng kênh thoại: “Nhưng nhà em có máy theo dõi.”

      【. . . . . . 】

      【Này, chuyện ngày mai trước, lái xe tới đón em?】

      【Chuyện gì ngày mai?】 Tần Vũ Tinh lờ mờ phát giác ra.

      【! ! ! 】

      【Trượt tuyết đó! Thuận Nghĩa , mua vé rồi.】

      【Đầu năm tìm vé khuyến mãi mạng rất khó. Có người còn đòi ít nhất 95%, bị mắng cho trận!】

      Tần Vũ Tinh biết nên khóc hay nên cười, : “ có dụng cụ trượt tuyết có sao ?”

      【Giá vé tính luôn dụng cụ trượt tuyết!】

      【Lầu sau Thụy Sĩ mua bộ!】

      ra em biết trượt tuyết…】 Tần Vũ Tinh xấu hổ.

      【Vậy càng tốt】 Hạ Thiên gởi tới khuôn mặt tươi cười.

      【. . . . . . 】 Tần Vũ Tinh cười nhưng .

      【Sau Tết Thụy Sĩ?】

      【Quyết định vậy nhé…】

      【Cũng có thể tránh đầu gió.】

      Tần Vũ Tinh ngẩn ra, này, làm sao trò chuyện chỉ có chút mà từ ngày mai du lịch biến thành du lịch xuất ngoại nhiều ngày vậy cà? ₰lê₰qu ý₰Đ©ɳ₰ Người này đúng là thừa cơ làm tới mà.

      【Nếu biển trước? Xin thị thực đảo Bali, Maldives lại cần thị thực. Sau đó chờ đến tháng 3, tháng 4 Nhật Bản, coi hoa Đào】

      Chỉ trong nháy mắt, theo còn chưa kịp lại trở thành du lịch nhiều quốc gia rồi…

      "Reng reng reng." Điện thoại vang lên, Tần Vũ Tinh vừa nhảy xuống giường, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, gởi thông điệp tiếng : “Em nghe điện thoại!”

      Hạ Thiên cười thầm, gởi tới cái ngón cái, viết:【 biết trước khi nên tiếng rồi!】

      【 Đức hạnh! 】 Tần Vũ Tinh đáp trở lại.

      nhìn điện thoại, ngạc nhiên : “Mẹ, mẹ quên mang đồ à?” Vừa ra cửa vừa nghe điện thoại.

      “Mẹ quên đồ. Là dì Ba của con. Dì đưa cho mẹ chiếc áo lông cừu, bên trong túi có ba bao lì xì quên lấy ra rồi.”

      “Hả, làm sao bây giờ?”

      “Bây giờ dì con cũng về nhà cha mẹ, tính là để lì xì cho mấy đứa cháu.”

      “Nếu để con đưa qua cho dì, dù sao con cũng rãnh mà.”

      “Vậy cần thiết. A Nhiễm đưa bao lì xì cho mấy đứa rồi. Mẹ chỉ muốn cho lấy ra xem bao nhiêu, sau đó chuyển tiền qua cho dì Lam con là được rồi. Mẹ nghe A Nhiễm cái gì tiền thanh toán đó, mẹ hiểu, con mở ra .”

      “Dạ được.”

      Tần Vũ Tinh tắt điện thoại, xuống lầu mở túi ra, móc ra bao lì xì. Tổng cộng có ba cái, mỗi cái 600 đồng, tổng cộng là 1800 đồng. bao lâu sau, mẹ Tần gởi cho trương mục, đưa vào tài khoản thanh toán, phát là tên của Mục Vũ Sâm.

      Bấm nút chuyển khoản, xong.

      Sau khi làm xong, trở lại giường, quả nhiên là hơn 100 tin nhắn.

      Người nào đó rãnh rỗi mà…
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 47:

      Buổi tối, mẹ Tần gọi điện thoại tới, cậu Út lại gây họa, bà muốn ở lại nhà bà ngoại mấy ngày.

      Tần Vũ Tinh nghe đầu dây bên kia ồn ào, liền hỏi chuyện gì. Nhà hai tầng chỉ có người rất sợ đó, hay là gọi cho Hạ Thiên?

      Gương mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng. Ái chà, rốt cuộc nghĩ đâu rồi!

      Hạ Thiên này tới đây phải là chuyện tốt, vẫn là đừng trêu chọc hơn.

      "Reng reng reng." Điện thoại lại vang lên. Tần Vũ Tinh cau mày nhận, có người chuyện.

      "Alô? Alô? "

      "Mẹ à?" Tần Vũ Tinh cau mày : "Kỳ lạ!"

      cúp điện thoại, mở hết cửa phòng ra dòm ngó, bên tai lại truyền đến tiếng điện thoại reo.

      Tần Vũ Tinh rợn tóc gáy, từ từ nhận điện thoại, càu mày : “Alô?”

      chuyện!"

      " Alô?"

      " chuyện …"

      Phịch tiếng, cúp điện thoại, nhìn chằm chằm bàn phím, tìm kiếm hồi máy chủ nhận dạng điện thoại, muốn tra ra nguồn gốc của cuộc gọi. ngờ đầu máy bên kia hiển thị điện thoại IP.

      Sao lại thế này!

      Tần Vũ Tinh ôm ngực, hiểu sao có chút sợ hãi. chạy lên lầu với vẻ mặt cầu cứu, hướng về tin nhắn kênh thoại, : “Hạ Thiên, ở đâu?”

      Vài phút sau, điện thoại vang lên.

      Giọng lười biếng của Hạ Thiên vang lên bên tai: “ đây nè, chuyện gì?”

      “Điện thoại nhà em có người phá rồi!” Tần Vũ Tinh che điện thoại, chui vào trong chăn : “Làm em sợ quá!”

      “Mẹ em đâu?” Hạ Thiên ngạc nhiên.

      “Hôm nay ở lại nhà bà Ngoại rồi.”

      . . . . . . ! ! !

      "Tại sao bây giờ mới với ?” Hạ Thiên hừ lạnh: “ ngờ mới vừa rồi mẹ em về nhà là gạt .”

      phải.” Tần Vu Tĩnh xấu hổ. quả nhận thức ràng, bởi vì sợ Hạ Thiên lại tới phá . Nhưng bây giờ ngược lại, hi vọng có người có thể ở chung với mình.

      "Reng reng reng."

      " nghe, nghe ? Điện thoại nhà em lại reng rồi. Em muốn nghe điện thoại.” Tần Vũ Tinh uất ức .

      "Đáng đời, ai mượn em gạt . Đừng cúp điện thoại, xuống lầu lái xe tới liền.”

      bao lâu nghe điện thoại bên kia có tiếng khóa cửa, hẳn là ra khỏi nhà.

      Trong lòng Tần Vũ Tinh xông lên cảm giác ngọt ngào, giọng lộ ra vẻ yếu ớt: “Hạ Thiên, tốt!”

      Hạ Thiên im lặng chút, hình như là cười khẽ, : “Ngốc quá!”

      . . . . . .

      Hai người gì nữa, nhưng cũng cúp điện thoại, cho đến khi chuông cửa vang lên. Tần Vũ Tinh chạy như bay xuống lầu dưới, mở cửa cho .

      Ngoài cửa, Hạ Thiên mặc quần áo bình thường, áo thun nỉ màu đen có hình đầu vượn, quần thể thao màu xám. nghiêng đầu nhìn Tần Vũ Tinh hồi, sải bước tiến vào trong, khom người vớt ngang đầu gối của , bế bổng lên người, vỗ vào mông hai cái, : “Ngu ngốc, nhát gan còn gạt người ta!”

      Gò má Tần Vũ Tinh đỏ bừng, đánh đấm sau lưng của , : “Mau buông em xuống!”

      Hạ Thiên đặt đùi, ngồi ghế sa lon, cẩn thận nhìn chăm chú rồi : “Tại sao muốn giấu?”

      Tần Vũ Tinh cụp mắt xuống, gò má hồng hồng, ra được lời nào.

      “Em sợ tự kiềm chế được mình, muốn lên giường với sao?” Hạ Thiên thẳng ra.

      Tần Vũ Tinh sửng sốt, trợn trừng mắt : “Khốn kiếp, ràng là rất muốn mà.”

      Hạ Thiên nhíu mày, hỏi: “Hả?”

      “Từ lúc ban đầu phải là em nhào lên người à?” Hạ Thiên hôn lên trán của : “Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta giữ gìn trinh tiết.”

      … Tần Vũ Tinh ngây người, cao giọng hỏi: “Hả?”

      “Chính là trước khi kết hôn được vị phạm!” Hạ Thiên ra những lời này mang theo vài phần hiên ngang lẫm liệt.

      “Tại sao?” Tần Vũ Tinh buồn bực.

      vì sao. nhịn.” Hạ Thiên áp sát lỗ tai : “Để dành tất cả những điều tốt nhất cho ngày thành hôn.”

      “Ai đồng ý gả cho mà thành hôn.” Tần Vũ Tinh khinh thường , nhưng trái tim ấm áp vô cùng. Những hành vi gì kia trước hôn nhân quả có vài phần hạ lưu.

      “Em muốn thỏa mãn cũng cự tuyệt.” Hạ Thiên nghiêm mặt .

      Tần Vũ Tinh há hốc miệng, có chút biết gì, nhịn được bật cười, : “ tự cho rằng mình quá tốt rồi.”

      Hạ Thiên phản bác , hai tay sờ mó dưới, ₯ễɳðàɳl€qʮ¥đƟn đụng lên gương mặt đỏ hồng, tim đập mạnh, toàn thân ngứa ngáy. đối với cơ thể như lòng bàn tay, đầu ngón tay mò mẫm cho đến khi đụng hết tất cả chỗ mẫn cảm của , nhất là giữa hai đùi, còn có bên trong…

      Khốn kiếp! Ánh mắt Tần Vũ Tinh như bốc lửa.

      Hạ Thiên lập tức ngừng lại, ôm chặt : “Em là bảo bối của , Vũ Tinh.”

      “Hừ, đúng là đạn bọc đường!” Tần Vũ Tinh cong môi, cười . cảm giác được nơi nào đó của Hạ Thiên nổi lên, nhíu mày nhìn chăm chú.

      Hạ Thiên cười ngây ngô, lắc đầu : “ kìm chế.”

      Tần Vũ Tinh che miệng, hai tay choàng qua cổ , giống như gấu Koala: “Ôm em lên lầu! khỏe như vậy, em trở nên càng ngày càng lười.”

      “Ừ, lười cũng có chỗ tốt. Về sau cần xuống giường.”

      . . . . . .

      "Em ăn cơm tối chưa?” Hạ Thiên đặt lên giường, tự mình chủ động cởi áo thay giày.

      Tần Vũ Tinh nhìn động tác thuần phục của , có chút dở khóc dở cười. xem phòng của là nhà của mình mà.

      mặc quần ngủ của em?” Hạ Thiên mở to mắt nhìn về phía .

      cần.” Tần Vũ Tinh cự tuyệt .

      “À.” cởi quần thể thao xuống, lộ ra cặp chân tráng triện thon dài. Quần trong của màu trắng, phía trước nổi lên.

      “Aaa, muốn làm gì?” Tần Vũ Tinh kêu to.

      Hạ Thiên nguýt , : “ mặc quần phải ngủ trần thôi.”

      Tần Vũ Tinh phóng lẹ xuống lầu, tìm quần của cha, đưa cho : “Cho .”

      Mặc dù cũng là quần ngủ của đàn ông, nhưng Hạ Thiên quá cao, cho nên cảm giác giống như bị treo ngược, mang theo vài phần buồn cười. Tần Vũ Tinh nhịn được, ôm bụng bật cười. Hạ Thiên đè xuống giường, dày vò hồi lâu.

      Nhìn khuôn mặt góc cạnh ràng của Hạ Thiên, thân thể cường tráng, còn có xương quai xanh gợi cảm, trong lòng Tần Vũ Tinh dâng trào cảm xúc thể diễn tả được, ngẩng đầu dậy, cắn mạnh xuống bả vài của , giọng : “ em .”

      Hạ Thiên ngẩn ra, đáy mắt bốc lửa, hết sức nóng bỏng.

      cắn môi dưới, kiềm chế hồi rồi : “ được, cưới rồi mới .”

      Tần Vũ Tinh muốn thỏa mãn được, rất mất mặt, giơ chân đạp cú, : “Cút.”

      Hạ Thiên nắm chặt chân , đưa lên môi hôn cái, : “Lúc trước là có chút bất đắc dĩ. Bây giờ vì em chịu trách nhiệm.”

      “Em đây tìm người khác.” Tần Vũ Tinh dỗi.

      Bỗng chốc Hạ Thiên đè hai tay lại, giống như sói đói nhào tới, ánh mắt lạnh lẽo nhìn : “Đừng đùa kiểu này!”

      Tần Vũ Tinh trợn tròn mắt, vành mắt đỏ lên: “Đau!”

      Hạ Thiên sững sốt, vội vàng nới lỏng tay ra, cầm lấy cổ tay thổi thổi: “Đừng giận …”

      Tần Vũ Tinh mở to mắt nhìn , uất ức : “Vậy đừng chạm vào em. Mỗi lần rờ kiểu này…”

      Hạ Thiên ngăn miệng lại: “ đụng em hoài.”

      … Khốn kiếp! Gò má Tần Vũ Tinh đỏ bừng, gì nhìn . Hạ Thiên sờ sờ đầu , : “ đậu xe ven đường trước cửa ga-ra, sao chứ?”

      “Coi chừng cản đường. Bất quá Tết đến, chung cư cũng ít người.”

      “Ừ, nếu được dời . dán số điện thoại của em cửa kiếng rồi.”

      Hạ Thiên nhìn Tần Vũ Tinh cái sâu, : “Ngủ , ôm em…”

      “Ừ, cho đụng bậy bạ.” Tần Vũ Tinh nhấn mạnh. Cảm giác của người này hấp dẫn như vậy, sợ mình vồ .

      ôm em từ phía sau, em gối đầu lên ngực nhé, an tâm.”

      Tần Vũ Tinh đắm đuối đưa tình, ừ tiếng, giống như chim nép vào người, cảm giác bàn tay to đặt bụng, xoa xoa nhè : “Kỳ kinh nguyệt sắp tới rồi.”

      … Mẹ nó, chuyện này cũng muốn quản à? Ngay cả chuyện này bạn trai cũng nên chịu trách nhiệm chút. lꝢ€quɣɖ©ɳ Tần Vũ Tinh giọng thầm: “Ừ, giữa tháng.”

      “À, vậy ngày mai trượt tuyết rồi.”

      được. Em muốn , phải đặt vé rồi sao?” Tần Vũ Tinh phản bác. Hai người ở chung phòng càng dễ gặp chuyện may!

      “Được rồi. Trong xe có bình giữ nhiệt. Trong nhà có nước đường đỏ chứ? mang theo cho em.”

      “Chuyện này cũng biết à?” Ánh mắt Tần Vũ Tinh đen lại: “ chưa từng có bạn à?”

      Hạ Thiên bình thản nhìn : “Ngốc! Lý lịch của đều ở mạng. Làng giải trí thiếu những chuyện có căn cứ, chuyện biến thành có. Nhưng em yên tâm , có những chuyện có tuyệt đối trở thành có. Giá trị tin tức sau này rất cao, hôm nay dám nhận, đương nhiên sợ em tìm ra bí mật.”

      Tần Vũ Tinh nghiêng đầu nhìn , giọng hỏi: “Vì sao tốt với em như vậy? Em cảm thấy có chút sợ hãi có dụng tâm gì khác.”

      Hạ Thiên cúi đầu, hôn lên gáy của , trả lời: “ quả có dụng tâm khác. Nhưng mặc kệ là chuyện gì, tất cả đều là vì… I love you…”

      Cơ thể Tần Vũ Tinh cứng đờ, có dũng khí quay đầu lại.

      “Ngàn vạn lần đừng giận …” Hạ Thiên giọng thầm.

      “Giận chuyện gì?” Tần Vũ Tinh cười, cuộn mình vào trong chăn, cảm giác được độ nóng sau lưng. kiên định, hoàn toàn còn sợ hãi nữa rồi.

      Giấc ngủ cả đêm đều rất an toàn, Tần Vũ Tinh mở mắt, phát còn người. mở cửa phòng ra thấy Hạ Thiên dọn ra chén đũa. vòng hai tay lên hành lang, ló mặt ra kêu xuống: “Bạn học Hạ Thiên, cần phải giỏi giang như vậy!”

      muốn thích ứng cũng được!

      Hạ Thiên cong môi, lên lầu hôn lên trán , vươn tay ra, kéo : “Đồ lười, đợi ôm xuống lầu?”

      “Ừm.” Trong chốc lát, Tần Vũ Tinh bị kéo tới chiếc ghế bên cạnh bàn ăn, chút năng lực chống đỡ.

      “Ăn nhiều chút. Lát nữa rồi.” Hạ Thiên nghiêm túc.

      Dưới giám sát của , Tần Vũ Tinh ăn no tới mức muốn ói ra mới được cho phép đứng lên thay quần áo…

      Tần Vũ Tinh có chút oán giận liếc nhìn Hạ Thiên. Nếu như sau này ngày nào cũng bị bắt ăn như vậy, nhất định biến thành heo.
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 48:

      Hạ Thiên thay quần thể thao màu xám tro, áo len đỏ thẩm ca-rô ô vuông theo kiểu quốc. Bên ngoài còn mặc thêm chiếc lông vũ vừa dầy vừa nặng. Tần Vũ Tinh nghĩ phải vận động, toàn thân mặc bộ quần áo thể thao bằng nhung đỏ màu dưa hấu, tóc buột lại thành búi đầu, tôn lên làn da trắng noãn.

      “Mặc áo lông vào . sợ em lạnh.” Ánh mắt Hạ Thiên sáng lên, nhìn Tần Vũ Tinh trong bộ trang phục gọng gàn cách thưởng thức.

      “Ừ được.” Tần Vũ Tinh tìm chiếc áo lông vũ ngắn màu đen, quay đầu hỏi: “Có cần đội mũ ?”

      “Tùy em. Dù sao thiếu cái gì cũng có thể mua được.” Hạ Thiên chiều vỗ vỗ đầu , giữ chặt cánh tay của : “Lẹ lên . Rất nôn nóng cùng em ra ngoài hẹn hò!”

      Tần Vũ Tinh cười nhìn : “ phải trượt tuyết à? Vì sao trở thành hẹn hò rồi?”

      Hạ Thiêng giang tay ra ôm vào lòng, cố ý dựa vào , : “Có ý kiến à?” Hai tay giữ lại trong nách của , Tần Vũ Tinh sợ cù lét, vội vàng lắc đầu : “ ý kiến, ý kiến…”

      Hai người cãi nhau ầm ĩ rời khỏi bệnh viện.

      Tần Vũ Tinh nhìn thoáng qua xe, có chút ngạc nhiên, là chiếc Audi A4 màu trắng sửa, mới nhìn trông rất bình thường. phải đàn ông nào cũng thích xe lớn sao?

      “Sàn xe này hơi thấp.” Tần Vũ Tinh tán gẫu.

      “Ừ, nghĩ rằng em dễ ra vào…”

      Tần Vũ Tinh liếc mắt nhìn , bất mãn : “Bộ nhìn em lùn lắm sao?”

      cố ý ưỡn ngực, phát ra mình đứng đụng tới cằm của Hạ Thiên, có chút ủ rũ, đóng sập cửa lại.

      “Uống gì?” Hạ Thiên lấy túi ny lon từ trong cốp xe ra, ném qua cho Tần Vũ Tinh, : “Đồ ăn vặt.”

      xe còn dự trữ lương thực nữa nghen.”

      phải! Ngày hôm qua xác định ra ngoài hôm nay, nên mới chuẩn bị đầy đủ.”

      “Ừ ừ ừ!” Tần Vũ Tinh ra vẻ thản nhiên, mở bao khoai tây chiên ra, nhai rạo rạo. Sau khi xe chạy, có hơi lúng túng, hay đúng hơn là ngượng ngùng, lần đầu ra ngoài cách quang minh chính đại, hài hòa như vậy với Hạ Thiên! Bên trong xe chật hẹp, bắt đầu nghi ngờ xe chỉ là viện cớ, muốn lấy xe lớn chỉ là mượn cớ lợi dụng thời cơ thôi!

      “Cho cái.” Hạ Thiên vẫn nhìn về phía trước, giống như rất tự nhiên, .

      “Dạ.” Tần Vũ Tinh lấy miếng khoai tây chiên ra, đưa tới. Hạ Thiên cúi đầu, ngoạm miếng, nuốt luôn ngón tay của vào miệng.

      Tần Vũ Tinh bất ngờ sửng sốt, quên cả rút tay lại.

      Hạ Thiên càng làm bậy, dùng sức cắn cái, khóe môi cong lên, híp mắt cười xấu xa.

      Toàn thân Tần Vũ Tinh giống như chạm điện, lập tức rút tay về, ngồi lại đàng hoàng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lời. Tên khốn này…

      Hai người miễn cưỡng kỳ quái cho tới khi đến nơi trượt tuyết. Hạ Thiên lấy vé, sau đó thay đồ trang bị. tự mang đồ cho mình xong, quỳ vụng về mặt đất, mang giày cho Tần Vũ Tinh.

      Trượt tuyết là loại thể thao có tính chất mạo hiểm. Mẹ Tần chưa bao giờ để con tham gia. Tần Vũ Tinh lại nhát gan, đương nhiên chưa hề có kinh nghiệm. Hạ Thiên lôi kéo : “Em nhớ, chỉ cần giang hai chân thành hình chữ bát là em trượt đâu được…”

      Tần Vũ Tinh có cảm giác hai đùi phải là của mình nữa, toàn thân dựa vào lòng của Hạ Thiên. Hạ Thiên đắc ý dương dương nhìn ngã vào lòng mình, gương mặt tươi cười, khiến Tần Vũ Tinh tức giận nghiến răng kèn kẹt.

      Quả nhiên là cố ý lựa chọn trượt tuyết…

      “Chúng ta chơi ở đường sơ cấp.”

      Tần Vũ Tinh nhìn bên kia có xe cáp, : “Lên đó ngồi .”

      Hạ Thiên nhìn xe cáp, chợt cười, : “Em có biết lần đầu tiên trượt tuyết là khi nào ?”

      “Sao?”

      “Ở Nội Mông. Năm đó quay phim, bên cạnh có vùng tuyết hoang dã, Thẩm Huy đến thăm đoàn xong kéo mạo hiểm. Căn bản là cậu ta chưa từng trượt tuyết qua mà còn giả bộ cái gì cũng biết, liên tục cùng bò lên trượt xuống giữa sườn núi. Sau này về đến Bắc Kinh, lần đầu tiên đến khu trượt tuyết nhân tạo, đặc biệt tới sớm, đương nhiên là có người, vì thế liền cố ý giẫm đạp, tạo thành đường tuyết , để dễ trèo lên…”

      “Hả, còn xe cáp đâu?”

      . . . . . .

      "Sau đó phát khu này giống vùng đất hoang vu, con bà nó là tức cười… Mệt đến ngất ngư, đến lúc sức cùng lực kiệt bò lên được tới đỉnh xe cáp cũng vừa đến nơi.”

      “Ha ha ha…” Tần Vũ Tinh cười : “ ngốc mà. Ngay cả em còn biết phải ngồi xe cáp. Chưa ăn thịt heo nhưng cũng nhìn thấy heo chạy chứ!”

      “Lên mặt với ai vậy!” Hạ Thiên lập tức buông tay Tần Vũ Tinh ra, sợ tới mức chữi đổng lên. kéo về hướng đường xe cáp khác: “Đây mới là đường sơ cấp. Cái giống dĩa tròn giống như kẹp ở giữa hai chân phải dùng trợ lực mới lên được.”

      Tần Vũ Tinh có chút mong chờ, lại mang theo vài phần lo lắng, lẫn sợ hãi: “Em muốn trượt, lỡ lên rồi sượng mặt biết làm sao bây giờ?”

      “Có ở đây.” Hạ Thiên động viên : “ ôm em xuống.”

      Gương mặt Tần Vũ Tinh nóng lên: “Được rồi. Em thử.” Nếu có Hạ Thiên, đánh chết cũng thèm lên. Đến lúc buông thiết bị đường cáp ra trượt xuống, thiếu điều bắn ra ngoài, cũng may có Hạ Thiên kéo lại. Tần Vũ Tinh bị sợ đến mức hét lớn lên tiếng.

      Hạ Thiên vừa vặn chặn ngang miệng lại, : “Ngoan ~ đừng sợ!”

      Tần Vũ Tinh tức giận, liếc mắt nhìn cái: “ tưởng rằng nuôi thú cưng à?”

      “Ừ. Em chính là … thú cưng của .” Hạ Thiên liếm liếm khóe môi, đặt thêm nụ hôn dài.

      là hết cách với !

      Gò má Tần Vũ Tinh chưa bao giờ đỏ như thế này.

      là sơ cấp, nhưng độ dốc hơn hẳn 30 độ, lại rất dài. sợ hãi nhắm mắt lại; “Hạ Thiên, em dám trượt.”

      “Vũ Tinh, em hít sâu vào. Từ từ trượt xuống sao. Nếu cảm thấy tốc độ quá nhanh, dạng chân ra hình chữ bát, đừng để đầu hai ván trượt tuyết phía trước chồng lên nhau bị té ngã. Loại tư thế này giảm lại tốc độ, xuống tới dưới dừng lại.”

      cần biết, em dám!” Tần Vũ Ting giống như ăn vạ, muốn cởi giày ra.

      thành vấn đề, Vũ Tinh, em giỏi nhất đấy!” Hạ Thiên tiếp tục cổ vũ .

      Đột nhiên, thừa dịp chút ý, kéo cái, trượt xuống. Tần Vũ Tinh hét lên, thiếu chút nữa là đẩy tên ác ôn văng ra ngoài.

      “Khom người, hướng đầu hai ván trượt lại với nhau, thành hình chữ bát, cố lên!”

      Tần Vũ Tinh dựa theo lệnh của Hạ Thiên, thực động tác, bao lâu sau đến dưới chân núi. còn chưa kịp la mắng Hạ Thiên, thấy mình bị ngã vui mừng quên hết tất cả.

      “Oa, dường như khó lắm. Đây là lần đầu tiên em trượt tuyế!” hất cằm về phía Hạ Thiên, ánh mắt lóe sáng.

      “Ừ, em đáng được khen thưởng. Lần đầu tiên trượt xuống bị lăn cuồn cuộn, thảm lắm.”

      lần nữa. đừng cố ý đẩy em nhé.” Tần Vũ Tinh chu môi, cảnh cáo .

      “Ok. !” Hạ Thiên lại kéo lên đường trượt sơ cấp. Lần này Tần Vũ Tin biểu rất tốt. Hai người đùa giỡn ầm ĩ ở đường sơ cấp suốt hai tiếng đồng hồ. Có lẽ tiêu hao quá nhiều thể lực, bụng của Tần Vũ Tinh bắt đầu kêu gào.

      “Vậy mới , sáng nay bắt em ăn nhiều như thế.” Hạ Thiên bắt đầu lải nhải.

      “Ở đây có nhà hàng .”

      “Có chứ.” Hạ Thiên dẫn đến khu nghỉ ngơi, cởi giày ra. Hai người lên tầng hai ăn cơm. Tâm tình Tần Vũ Tinh vui vẻ, thỉnh thoảng chọc đùa vui với Hạ Thiên chút. Quả đúng là cặp nam nữ ân ái vô cùng.

      Sau khi ăn xong, Tần Vũ Tinh tủ bảo hiểm lấy giỏ xách: “Em muốn xem điện thoại trước.”

      “Được. Lát nữa mang em tới đường trung cấp khiêu chiến chút.” Hạ Thiên vuốt đầu , hỏi: “Được ?”

      Tần Vũ Tinh làm nũng, lắc đầu: “, em sợ!”

      “Em giỏi như vậy, lần đầu tiên trượt tuyết bị té ngã, khẳng định thành vấn đề! Bất quá đường trung cấp chỉ là cao hơn đường sơ cấp chút thôi. Độ cao này chỉ bằng độ cao sơ cấp ở nước ngoài thôi…”

      cần, muốn là muốn.” Tần Vũ Tinh lắc đầu như trống lắc. Hạ Thiên đành chiều theo ý của , nhìn bất đắc dĩ lắc đầu.

      " cần muốn chứ sao." Tần Vũ Tinh lắc đầu giống như trống lắc tựa như. Hạ Thiên thỏa mãn nhìn nàng, bất đắc dĩ mà lắc đầu.

      "Mắc dịch, bình thường ngày ngày em cầm điện thoại ai tìm em cả. đoán xem có bao nhiêu cuộc gọi lỡ?”

      Hạ Thiên nghiêng đầu : “ biết.”

      có tình thú! Đoán cũng đoán, mười lăm cuộc! Đều là mẹ em!” Tần Vũ Tinh trợn mắt hồi: “Mẹ, có chuyện gì ạ? phải con nhắn tin cho mẹ con chơi rồi mà?”

      “Nhưng con thể nghe điện thoại!” Giọng bén nhọn vang lên từ đầu điện thoại bên kia.

      Nghĩ nghĩ lại quả mất tích hơn nửa ngày. Tần Vũ Tinh kiên nhẫn giải thích với mẹ: “Được rồi, mẹ con mình cần cải nhau. Rốt cuộc mẹ tìm con có chuyện gì ạ?”

      “Chuyện gì? Bây giờ con lập tức trở lại cho mẹ. Me có chuyện muốn với con.”

      Tần Vũ Tinh nghe ra được giọng điệu của mẹ tốt, cau mày : “Mẹ, mẹ sao vậy? phải mẹ nhà bà ngoại có chuyện, muốn về ở mấy ngày hay sao?”

      “So với cậu Út của con, con còn gặp nhiều rắc rối hơn. Mẹ biết giờ con ở với ai!”

      Tần Vũ Tinh ngẩn người ra, nhìn thoáng qua Hạ Thiên.

      “Mẹ ở nhà chờ con!” Bốp tiếng, mẹ Tần cúp điện thoại.

      “Sao thế?” Hạ Thiên hoang mang nhìn Tần Vũ Tinh.

      Vẻ mặt Tần Vũ Tinh uể oải, cằm kéo dài: “ biết mẹ em lại nổi điên cái gì nữa!”

      “Dì la à?”

      “Giọng điệu tốt. Còn biết em ở với ai. lẽ là xem băng theo dõi à? Tối hôm qua mẹ muốn ở lại nhà bà Ngoại mấy ngày, nên em mới xóa băng theo dõi. Vấn đề là mẹ vừa về đến nhà xem băng theo dõi, có kỳ quái ? Giống như bắt gian vậy…”

      Hạ Thiên nâng niu sợi tóc của , từng sợi từng sợi: “Đừng làm cho dì lo lắng, đưa em về.”

      “Muốn nghiêm túc đương cũng khổ giống như vậy.” Tần Vũ Tinh oán giận.

      Hạ Thiên kéo : “ sao, chờ được. năm phải ? chờ em hai năm. Hai năm được chờ em mười năm. Chỉ cần em bỏ , luôn chờ em.”

      … Trái tim Tần Vũ Tinh tràn đầy ngọt ngào ấm áp. có chút ngượng ngùng nhìn Hạ Thiên : “Để bị uất ức rồi.”

      uất ức.” Hạ Thiên nâng cằm lên, hôn cái: “ sai rồi, nên là em thể vứt bỏ . Cho nên sớm muộn gì chúng ta được ở chung với nhau.”

      “Ha ~” Tần Vũ Tinh cười khẽ: “Trứng thối!” Đột nhiên mẹ giận dữ gọi điện thoại tới, Tần Vũ Tinh biết mình làm gì điều gì. Hai người lái xe về nhà, Hạ Thiên dám ở lâu

      "Hắc ~~" Tần Vũ Tinh cười khẽ, : "Bại hoại!" Mẹ tức giận tới đột nhiên, Tần Vũ Tinh hiểu rốt cuộc nơi nào lại làm sai lầm rồi. Họ chạy về nhà, dám dây dưa ở với Hạ Thiên, trực tiếp chạy vào phòng khách, thấy đèn tắt, mẹ ngồi mình ghế sa lon.

      “Sao mẹ bật đèn.” Tần Vũ Tinh mở đèn lên, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của mẹ Tần.

      “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

      Lồng ngực mẹ Tần phập phồng lên xuống, giận dữ : “Con ngốc này! Con có biết Hạ Thiên là ai ? Con có biết nó trải qua những gì chưa? Con cứ khiến mẹ phải lo lắng mãi. Con ở chung với hạng người này, có ngày nó bán đứng con mà con vẫn còn giúp nó kiếm tiền đấy.”

      Tần Vũ Tinh mím môi, vui : “Mẹ, mẹ thể vì nghề nghiệp của người ta mà có thành kiến với họ.”

      “Nghề nghiệp?” Mẹ Tần bật cười, khinh thường : “Tần Vũ Tinh, con nhìn cho kỹ !”

      Bà ném phong thư lên bàn: “Mẹ nhờ cậu con điều tra Hạ Thiên. Tên nhóc này, ha ha…”
      Last edited by a moderator: 25/11/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49:

      Tần Vũ Tinh nghi ngờ xé phong thơ ra, bên trong là phần văn kiện báo cáo

      nhíu mày liếc mắt nhìn mẹ, hỏi: “Thời buổi này mọi người nên kiểm tra báo cáo chính thức đấy?”

      “Bây giờ con còn lắm mồm trêu chọc mẹ? Mẹ để cho con nhận Hạ Thiên. Chẳng lẽ con cảm thấy kỳ lạ sao? Các con chưa từng quen biết, nó vì sao dây dưa dứt với con? Còn có Bạch Nhược Đồng nữa, trùng hợp à? Từ Trường Sinh nhắm lên người của ta. Cho dù hoàn cảnh gia đình của Từ Trường Sinh tốt biết mấy nữa, bác sĩ thôi có giá trị lợi dụng gì cho Bạch Nhược Đồng chứ? Nó có thể đầu tư điện ảnh à? Bạch Nhược Đồng thà kề cận người giàu có còn hơn qua lại với Từ Trường Sinh.”

      ……

      Cái gọi là báo cáo chỉ có ba tờ giấy, sau đó là hình chụp. Khi ánh mắt của rơi vào phía sau tấm ảnh trắng đen chợt giật mình. Đó là hình của thiếu niên thoạt nhìn có chút buồn bả, đầu dưa hấu, mặt trắng nõn, mắt đen như mực. ngồi ven đường, ngầm điếu thuốc lá, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa hàng bán thức ăn lẻ bên cạnh. Sau lưng của cái lều sửa xe.

      Ừ, đây là tấm ảnh rất bình thường, nhưng đối với Tần Vũ Tinh mà lại hề tầm thường tí nào.

      Bên cạnh tiệm bán thức ăn lẻ trong ảnh chụp có gì đáng . Chỉ là rất quen thuộc với trường trung học của mình, cổng chính Nhất Trung.

      đặt tấm hình xuống, ngã ngồi ghế sa lon. Sau đó lại cầm tấm hình lên, cẩn thận nhìn lại lần nữa. sai, người thiếu niên này chính là Hạ Thiên. Nếu như là nửa năm trước, có lẽ cho rằng bọn họ là người. Nhưng bây giờ, nhớ ánh mắt này, trong lòng thể nào quên.

      “Nhìn ràng nhé! Hạ Thiên này nhất định là có mưu đồ gây rối. Con có biết ta là ai ? Nếu phải là tấm thẻ năm đó, mẹ nghĩ tới người này.”

      Đầu óc Tần Vũ Tinh có chút lờ mờ. hả miệng ra, rồi lại đóng lại.

      “Tên lưu manh, côn đồ cắc ké. Mẹ xem ra hồi nó còn chưa can tâm, lại muốn ăn thịt thiên nga. Nếu phải là nó giúp con, chuyện của Tô Tiểu Mộc xảy ra sao? Con cũng trở thành như tình trạng bây giờ!”

      Tần Vũ Tinh nhíu mày, cảm thấy chỗ nào đó đúng. lắc đầu, phản đối : “Mẹ, mẹ gì thế? Chuyện năm đó chính là do con mà ra, là vì con mọn ghen tị, mới có thể hại người khác. Đâu có liên quan gì tới người kia!”

      “Nhưng tâm tư của nó tốt. Nó giúp con chính là tâm tư tốt! Ngược lại, mẹ hiểu vì sao con hạ lưu giống như vậy, chung với tên côn đồ.” Mẹ Tần quá tức giận, lựa lời mà . Tối hôm qua bà vừa mới mắng em trai của mình có tiền đồ, ăn chơi lêu lổng, hôm nay em trai đưa lại phần báo cáo như thế, còn chế giễu bà phen!

      Mắt Tần Vũ Tinh đỏ ngầu: “Mẹ! Con là con của mẹ. Mẹ đả kích con như vậy mẹ dễ chịu lắm à?”

      Mẹ Tần hít sâu vào hơi: “ là nghiệt duyên. Mẹ cho con biết, hợp đồng của Bạch Nhược Đồng sắp hết hạn, con có biết nó muốn ký tiếp hợp đồng với ai ? Chính là Hạ Thiên và lão tổng giám đốc gì mới thành lập công ty đó”

      ……

      “Đây tất cả đều là mưu. Tên côn đồ này đáng sợ, con thể ở chung với nó. Mẹ mặc kệ xảy ra chuyện gì, từ nay về sau mẹ cho phép con ở chung với nó nữa. Tâm cơ của nó quá sâu, làm việc từ thủ đoạn, bao gồm chuyện Bạch Nhược Đồng mang thai, con cho đây là chuyện có à? Từ Trường Sinh và Bạch Nhược Đồng chia tay ba bốn tháng, Bạch Nhược Đồng mà có thai bụng lớn rồi! Mẹ cũng trúng kế, lúc đó lập tức trở mặt với nhà họ Từ. Đều là kế quỷ của Hạ Thiên. Loại đàn ông này, con phải chạy trốn xa ra cho mẹ.”

      “Con…” Trong lòng Tần Vũ Tinh biết làm sao. Nếu phải vì tấm hình này, nghĩ tới bộ dạng của người thiếu niên năm đó. Lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ là khi nào?

      Sửa xe.

      Đúng rồi! Có lần lốp xe đạp GIANT của bị nổ, mang vá.

      Sau đó còn gặp nữa ?

      Dường như cũng lâu lắm sau đó, van xe của bị người ta rút , lại sửa xe. Thường ngày chú ý đến mọi việc xung quanh, ngoài trừ Mục Vũ Sâm trong mắt ra, còn người nào khác. Sau đó nữa hay dòm ngó Tô Tiểu Mộc. Về phần cậu thiếu niên sửa xe này, hoàn toàn nhớ từng xảy ra chuyện gì.

      Mãi đến khi muốn tìm người giáo huấn Tô Tiểu Mộc, lại tìm ra được người có gan ra mặt, có phải là chủ động giúp đỡ ?

      ngày, và Tô Tiểu Mộc cãi nhau đường phố. Sau đó… xảy ra chuyện gì? Đầu óc Tần Vũ Tinh trống rỗng, nghĩ ra chút ký ức nào về Hạ Thiên cả, chút cũng nhớ .

      Bởi vì quan tâm, quá khứ của hề liên quan.

      Tim Tần Vũ Tinh hiểu sao nhói đau.

      nhớ ra gì đó, trong đầu ra đáy mắt đơn và vẻ mặt uất ức của Hạ Thiên.

      Rồi đêm đó, bọn họ ngồi bờ sông Vĩnh Định, chia sẻ bí mật năm đó cho Hạ Thiên nghe. Hạ Thiên cho biết, trước kia cũng rất ngu ngốc, rất kích động, vì người con hề biết tên, mém chút mất mạng.

      , người con này có người trong lòng. Trong thế giới của ấy, ngoài người kia ra tất cả đều tồn tại. ràng bọn họ chưa hề qua lại với nhau, nhưng ấy lại giống như cây đinh, cắm sâu vào lòng của , nhổ thế nào cũng nhổ ra…

      Nước mắt của giống như mưa hạ tuông trào, khịt khịt mũi lời nào.

      còn qua, còn thẻ trương mục, chưa bao giờ động tới. luôn luôn nhấn mạnh, chưa từng dùng tới phân tiền trong đó. Sau này lại kéo Thẩm Huy bán máu mới bị nhà họ Thẩm phát , tiếp đó lại ký hợp đồng bá vương bán thân cho công ty giải trí, cuộc sống mới bắt đầu tốt lên. Từ đầu đến cuối, đều rất lạc quan, ánh mắt tràn đầy hi vọng. oán trời hận đất, còn an ủi phải gắng thoát khỏi cuộc sống mù hơi kia, thản thiên đối mặt.

      Vâng, còn nhắc tới, cho dù chuyện gì xảy ra, cũng nên hận .

      Tất cả đều là bởi vì .

      Tần Vũ Tinh siết chặt lồng ngực, trong lòng buồn vui lẫn lộn.

      cũng từng bởi vì mà tự cho là đúng, làm ra chuyện ngu ngốc thể nào ngu ngốc hơn.

      Hôm nay, lại là người cầu mong được tha thứ, nên làm thế nào đây?

      Mẹ Tần vẫn là theo chiều hướng ác ngôn. Theo ý của bà, tên Hạ Thiên xuất thân côn đồ này có gì đúng. Là người làm mẹ, bà chưa bao giờ nghĩ rằng con mình gặp chuyện may bởi bản thân đứa có vấn đề, mà theo bản năng cho rằng người khác dạy hư. Theo ý bà, nếu phải tên lưu manh Hạ Thiên muốn ra mặt vì con mình giáo huấn Tô Tiểu Mộc, Tần Vũ Tinh dùng võ lực để giải quyết vấn đề.

      Con của bà dịu dàng như vậy, nhất định là bị Hạ Thiên giựt dây. sai, tất cả đều là vị thằng nhóc này. Hơn nữa, đứa này để lại cảm giác khinh bỉ trong lòng bà khi bà đưa tiền đuổi … Có những điều này làm điều kiện tiên quyết, làm sao bà có thể tiếp nhận đối phương làm con rể của mình.

      Mỗi lần nhìn thấy Hạ Thiên là quả tim bà như bị đâm thủng.

      “Vũ Tinh, mẹ là người từng trải. Hạ Thiên cha mẹ, nó là nhi. Quan hệ xã hội của quá ít, đó là lý do mà tính tình quá suồng sã, đủ đè nén. Trong cuộc sống hôn nhân khó tránh tranh cãi, đợi đến khi thời kỳ ban đầu mới mẻ nhiệt tình qua , chỉ còn lại tình thân mới có thể duy trì được các con, là hai gia đình!”

      …….

      “Con muốn gả cho Từ Trường Sinh cũng thành vấn đề. Dù sao nhà chúng ta cũng trở mặt với nhà họ Từ vì kế quỷ của Hạ Thiên. Nó che giấu tài giỏi như thế, con sợ hay sao?”

      “Ruồi bọ bâu, trứng nứt. Coi như là Bạch Nhược Đồng tính toán dụ dỗ Từ Trường Sinh , ta cũng muốn Từ Trường Sinh tự mình cởi quần chứ!”

      “Ơ hay! Con gì vậy? Đến bây giờ mà con vẫn còn vì con minh tinh kia mà chuyện.”

      “Mẹ!” Tần Vũ Tinh cắt ngang bà. xoa hai mắt, : “Con chỉ muốn yên tĩnh chút.”

      “Được rồi. thằng nhóc có bối cạnh, phạm nhân gặp chuyện sợ hãi đưa ra điều kiện bảo mẹ đưa tiền cho bọn họ rời khỏi Bắc Kinh, còn có thể trở thành ngôi sao lớn của ngày hôm nay, mở công ty, đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay. Vũ Tinh, loại đàn ông này con chơi nổi đâu. Lúc nó con nâng niu con trong lòng bàn tay, cho con toàn thế giới. Mai kia thương con nữa, nhớ tới vì con mà bị tội, nhớ tới mẹ ở chỗ này vũ nhục nó, nó chắc chắn đánh gục con rất thê thảm. Mẹ thà rằng con bình yên tìm được người thành , có tiền sao, mẹ có thể mua nhà làm quà cưới…”

      “Con biết, mẹ đừng nữa…” Tần Vũ Tinh xoa xoa huyệt Thái Dương, bước kế tiếp là leo lên cầu thang cách khó khăn. Cả người giống như người mất hồn, dùng sức ngẩng đầu, muốn đừng khóc nữa.

      Nên buông tay, hay vẫn tiếp tục…

      Tần Vũ Tinh nằm hồi, cảm thấy có gì đó đúng. đột nhiên phát , điện thoại có trong túi áo…

      Khó trách càm thấy toàn bộ thế giới yên tĩnh. Chết rồi, để quên điện thoại xe của Hạ Thiên.

      Mười phút sau, điện thoại nhà vang lên.

      Reng được sáu bảy tiếng mà mẹ cũng bắt điện thoại. do dự lát rồi nhận máy, giọng khàn khàn: “Alô?”

      Đối phương im lặng hồi: “Giọng của em nghe tốt lắm. Mẹ em chuyện với em rồi hả? Trong nhà xảy ra chuyện gì? giờ vẫn còn cách nhà em xa, trở lại đón em.”

      cần trở lại.” Tần Vũ Tinh vội vàng . Có lẽ tốc độ quá nhanh, khiến Hạ Thiên có chút thoải mái.

      “Này, bạn học Tần Vũ Tinh, em có cần vừa mới cho người khác hi vọng rồi lại trở mặt liền hả?”

      … Tần Vũ Tinh há miệng, muốn gì đó, nhưng lại nuốt lại vào trong.

      “Ngoan ~~~ với rốt cuộc xảy ra chuyện gì. ngừng xe ở ven đường, giúp em tâm . Còn nữa, điện thoại của em ở bên .”

      … Tần Vũ Tinh hít hít mũi, đáy mắt ươn ướt.

      “Khóc?”

      Hạ Thiên ngớ ra, đột nhiên cao giọng : “Tần Vũ Tinh, em khóc à? Con bà nó, em mau chuyện với , rốt cuộc là chuyện gì?” Hạ Thiên sốt ruột rống , nghe được tiếng điện thoại trong túi vang lên, tùy ý : “Điện thoại em reng rồi.” mới vừa mở miệng, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại, sắc mặt trầm xuống, đen lại.

      Tần Vũ tinh khống chế được cảm xúc, nghẹn ngào thốt ra. che miệng, ôm điện thoại khóc.

      Hạ Thiên vẫn chuyện, lâu sau mới : “Có người vừa gởi tin nhắn cho em…”

      “Mục Vũ Sâm.” Hạ Thiên giống như rất khó khăn mới thốt ra được ba chữ này.

      Tần Vũ Tinh hoàn toàn nghe cái gì, thản nhiên hỏi: “Hả?”

      ta , cảm ơn em và dì chiêu đãi nồng nhiệt ngày hôm qua. Tiền thanh toán chuyển khoản nhận được rồi.”

      … Tần Vũ Tinh sửng sốt hồi, còn chưa kịp cái gì.

      “Ha ha… giờ em khổ sở như vậy là vì ta sao?”

      “Tốt lắm, xem ra quan hệ của hai người tốt trở lại như lúc ban đầu rồi phải ?” Lời của Hạ Thiên tràn đầy ý mỉa mai, tức giận quát lớn: “Ngược lại lại biết, trưa hôm qua em ở chung với Mục Vũ Sâm!!!”

      Tần Vũ Tinh cắn môi, thanh nghẹn ngào đứt quãng, hỏi: “ biết ấy là ai à?”

      . . . . . . Tíc tíc tíc. . . . . .

      Hạ Thiên cúp điện thoại.
      Last edited by a moderator: 25/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :