1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Để anh gặp em lúc tốt nhất - Mã Hiểu Dạng (Hoàn-Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 40:

      khí đột nhiên trở nên lúng túng, Cả của Tần Vũ Tinh dẫn đầu tới, lôi kéo Tần Vũ Tinh, : “Ngồi cháu, mau ngồi xuống chuyện.” Bà đặc biệt pha nước trà ngon, nhìn về phía Từ Trường Sinh, : “Trường Sinh cũng tới rồi à, ngồi cháu.”

      Tần Vũ Tinh xấu hổ, bị Cả đặt ngồi bên cạnh Từ Trường Sinh, hai người ngồi ghế sa lon. Mặc kệ ánh mắt nhìn đâu, vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của người chị họ kia quấn lấy , hồn tan.

      “Điền Phương, cha con mất khi nào?” Cả của Tần Vũ Tinh có vẻ thận trọng, nhìn con , hỏi.

      ra tên của chị họ là Điền Phương.

      Chị ta nhấp ngụm trà, trả lời: “Cha dẫn con và em trai đến Bắc Kinh tìm bà. Sau khi tới đây nghĩ rằng Bắc Kinh lớn như vậy, giống như mò kim dưới đáy bể. Cha thấy trạm Bắc Kinh có người tuyển công nhân, liền công trường làm việc, nhưng chưa kiếm được tiền gặp cố, bị đập chết rồi. Về những chuyện này, bà có tuổi rồi, có lẽ biết trong lòng dễ chịu chút.”

      Cả của Tần Vũ Tinh đặt hai tay lên đầu gối, mắt đỏ lên, : “Sau này mẹ muốn tìm lại các người…”

      “Ờ, con trách bà. Sau khi bà rồi, trong thôn đào giếng, chú Út gặp cố, chết đuối. Chú ấy nhà vợ nghèo khó, đối phương lại muốn gả con cho nhà chúng ta để đổi lấy lương thực, vì thế chỉ còn có cách theo cha mà thôi. Dì Hồng đối với con rất tốt, coi con như con ruột. Sau này sau khi sanh em bé dì Hồng bị xuất huyết ngừng, cứu được. Trong nhà có đàn bà, sức khỏe của cha tốt, cha muốn con học, cũng lo lắng nuôi nổi em trai, lúc này mới nghĩ tới việc làm phiền bà.”

      phiền phiền…” Cả của Tần Vu Tinh liên tục lẩm bẩm, càng càng : “Rốt cuộc cũng giúp được.”

      “Dạ.” Chị họ Điền Phương lại uống ngụm trà: “Sắp sang năm mới, con chỉ muốn tới thăm chút, có ý gì khác. Ông bà có khách tới thăm, con làm phiền nữa.”

      “Ậy, cùng nhau ăn cơm. Vũ Tinh và Trường Sinh phải người ngoài. Cậu Út con cũng gọi đồ ăn, chúng ta ăn chung bữa cơm nhé.” Cặp mắt Cả đỏ hoe, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu. Bà Nội đầu tóc bạc phơ cũng nghẹn ngào : “Cháu à, ở lại ăn cơm . Mẹ cháu nhớ tới cháu. Mấy năm qua mực tìm cháu và cha cháu đó.”

      Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Điền Phương lạnh lùng, mím môi, : “ cần. Cháu có công việc phải làm gấp.”

      “Con bận rộn công việc gì? Trong nhà có thể giúp đỡ con ?” Cả đứng dậy tới trước mặt chị ta, vừa lau mắt vừa kích động .

      “Con mới vừa vào cửa, lần sau tới thăm bà là được.” Chị ta đứng lên, cầm túi xách Dior.

      “Cháu à, khách sạn ở trước cửa khu này, rất gần, tới rồi ở lại ăn bữa cơm .” Chú Út hùa theo mọi người khuyên giải. lêqu¥₯©ɳ Cả cầm lòng được, bật khóc, nước mắt rơi lả chả ngừng. Số mạng con cực khổ luôn luôn là chỗ đau trong lòng của ông bà Nội. Ông Nội nỡ nhìn, bà Nội ôm bả vai con , giọng trấn an.

      Tần Vũ Tinh nhìn Cả và ông bà Nội xúc động, bỗng nhiên vành mắt cũng ửng hồng, Từ Trường Sinh vỗ vỗ lưng của .

      Vẻ mặt của Điền Phương từ đầu tới cuối như khúc gỗ, giống như người trước mắt và tình đều quan hệ đến chị ta.

      quan tâm vì sao đột nhiên xuất ?

      Tần Vũ Tinh chị ta chằm chằm, có vẻ hiểu nổi.

      Ánh mắt Điền Phương lướt qua mọi người, dừng lại người Tần Vũ Tinh, chợt cười, : “Bà còn có khách, con nên trước hơn.”

      Cả của Tần Vũ Tinh lập tức hoảng hồn, dùng người ngăn chị ta lại, quay đầu nhìn về phía Từ Trường Sinh, : “Bằng hai đứa về trước , hôm khác lại tới.”

      …… Từ Trường Sinh bất ngờ, Tần Vũ Tinh cũng biết làm sao.

      Điền Phương lại nở nụ cười.

      Ông Nội cũng có chút xấu hổ, nhìn về phía Từ Trường Sinh: “Mấy chục năm rồi gặp, còn tưởng rằng xuống lỗ rồi mà vẫn gặp lại con ruột của mình. Mong cháu thông cảm, cháu ngoan!”

      Từ Trường Sinh lắc đầu: “Chúng cháu chỉ muốn tặng quà cho mỗi gia đình, ông đừng lo. Cả và chị họ nhiều năm gặp, hẳn là có nhiều điều để . Cháu và Vũ Tinh cũng phải liền đây.”

      chuyện niềm nở thân thiết hồi, ông Nội vỗ vỗ cánh tay của Từ Trường Sinh: “Cháu ngoan, sang năm mới có hôm nào rảnh tới chơi mạt chược.”

      Từ Trường Sinh gật đầu cười.

      Điền Phương khinh thường nhếch môi thản nhiên : “Ai là chị họ của hả?”

      Mọi người sửng sốt, làm bộ như nghe thấy, đẩy họ ra cửa.

      Tần Vũ Tinh có chút mắc cỡ, chỉ là nể mặt Cả của lớn tuổi rồi, cho nên cần phải tranh phần cao thấp. chỉ có chút khó hiểu, khi chị họ lại xuất . Nếu loại chuyện này lại xảy ra người nữa, sợ rằng cả đời này cũng được bước chân qua được cửa nhà Cả.

      Ừ, cả đời…

      Huống chi Điền Phương thoạt nhìn khoảng 30 tuổi, quần áo và cách trang điểm rất khí phái, toàn thân toàn đồ hiệu, giống như mượn danh thân thích để chiếm đoạt tài sản. Vậy tại sao trước kia chị ta đến, năm nay lại đột nhiên xuất ?

      Rất kỳ quái!

      “Thế nào, vẫn còn suy nghĩ đến người chị họ kia hả?” Đột nhiên Từ Trường Sinh mở miệng, trong giọng mang theo vài ý cười.

      Tần Vũ Tinh liếc mắt nhìn cái: “Mắc mớ gì đến ?”

      “Ai chà, địa vị ở nhà của em cao lắm nhỉ?” Từ Trường Sinh đùa.

      Tần Vũ Tinh rất muốn phản bác lại, nhưng phát biết giải thích như thế nào. Số mạng của Cả quá khổ, sau khi về lại thành phố vẫn sống chung với ông bà Nội, đương nhiên cảm tình với ông bà Nội cũng thân thiết hơn nhiều so với bọn họ. Còn chưa tới bà là con của ông bà Nội, vẫn còn cha mình đứng ở giữa.

      Tần Vũ Tinh đỏ mặt, : “Nhìn em bị mất mặt vui lắm hả?”

      có.” Từ Trường Sinh bấm khóa điện tử, tự tay mở cửa xe, : “Lên xe.”

      . . . . . .

      "Mới vừa rồi chú Út với thím có ở nhà. Lát nữa mình mang quà lên.” Từ Trường Sinh thắt dây an toàn, phân phó .

      “Tổng cộng bao nhiêu tiền, em trả lại .” Tần Vũ Tinh lấy điện thoại di động ra, hỏi.

      “Giữa chúng ta cần tính toán ràng như vậy.” Từ Trường Sinh thản nhiên . Giọng vô cùng kiên định.

      Tần Vũ Tinh hít vào hơi sâu, l€quɣ₯©ɳ muốn tranh chấp với . Dù sao đến khi đó gởi qua khoảng tiền là được. Hai người thăm hết bà con cũng 8 giờ tối. Tần Vũ Tinh muốn về nhà, Từ Trường Sinh cũng miễn cưỡng .

      Tần Vũ Tinh nghịch ngợm tay chân vào phòng khách, phát đèn tắt. bàn có tờ giấy, là của mẹ Tần để lại.

      【Mẹ nhà dì Ba con. Trễ chút mới về.】

      . . . . . Tần Vũ Tinh mấp máy môi, vuốt vuốt mặt lên lầu hai.

      phát ứng phó với Từ Trường Sinh mệt mỏi.

      Người này biết bị trúng gió kiểu gì, tóm lại mặc kệ lời đanh đá kiểu nào, ta chỉ tỏ ra thái độ, chia tay, hủy bỏ hôn ước, đòi hỏi chia sẻ!

      Về phần Bạch Nhược Đồng, trở mặt rồi!!

      Tự mình kiên quyết cho rằng trở mặt! Con bà nó! ta giống như khối bọt biển, bất kể đánh tan thế nào cũng có thể tự động khôi phục. Vì thế tất cả lời của đều trôi theo nước chảy…

      Dầu muối thấm, mặt dày mày dạn, biết hổ thẹn!

      Tần Vũ Tinh dùng sức dậm mạnh chân, giống như phát tiết, từng bước lên lầu, đẩy cửa ra…

      “A a a a a ~” hét to tiếng, ngã bệch xuống đất.

      ‘Tách’ tiếng, đèn bật sáng.

      Hạ Thiên mang đôi dép lê, dựa vào khung cửa phòng ngủ của , hỏi: “Thấy kinh ngạc lắm à?”

      vào bằng cách nào?” Tần Vũ Tinh vẫn còn chưa tỉnh hồn. Trời tối thui, đẩy cửa vào, đột nhiên nhìn thấy bóng đen trước mặt… lẽ đây là chuyện gặp hàng ngày sao?

      Hạ Thiên mặc đồ thể thao, quay đầu chỉ chỉ cửa sổ : “Leo lên.”

      Tần Vũ Tinh đứng lên, đến bên cạnh cửa sổ, nhìn vòng quanh bốn phía.

      “Em khóa cửa sổ lại.”



      “Nếu có khóa vẫn có cách.” Hạ Thiên hất cằm lên, dáng vẻ vô cùng tự tin.

      tới nhà em làm gì?!” Tần Vũ Tinh chu môi: “Lúc ở sân bay còn ra vẻ xa cách mà!”

      “Là , muốn để em bình tĩnh lại chút. Ai mà biết được em hề áy náy trong lòng.” Hạ Thiên tức giận lớn. khoanh tay trước ngực, đóng cửa lại, còn khóa trái.

      … khóa cửa làm gì?” Mặt Tần Vũ Tinh nóng lên, hiểu sao trở nên cà lăm.

      Hạ Thiên tức giận nhìn chằm chằm, ánh mắt mang theo chút lưu luyến si mê: “Mẹ nó hết cách với em. Làm gì mà em chịu tiếp điện thoại của !?”

      “Em bấm tắt, còn hét cái gì chứ! Ưm…” còn chưa hết câu bị Hạ Thiên đụng ngã. lâu chưa được ôm nhau giường, lồng ngực của có chút nóng lên, cảm giác rất nóng bỏng.

      Hạ Thiên nhìn chăm chú, từ từ cúi đầu, kê vào lỗ tai, : “Theo kiểu em có phải nên cảm ơn em phen ? ràng là cúp điện thoại của , hả?”

      đừng như vậy. Lát nữa mẹ em trở lại.” Tần Vũ Tinh thoải mái, giãy dụa, muốn đẩy ra.

      “Em mà lộn xộn nữa là nhịn được đâu nhé… ‘đói’ lâu lắm rồi.” Đáy mắt đen thẳm của Hạ Thiên gợn lên ý cười, môi lướt qua vầng trán của , : “Trang điểm đẹp như vậy, đâu rồi?”

      Toàn thân Tần Vũ Tinh chợt lạnh, nhìn ánh mắt nóng rực của Hạ Thiên, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.

      quay đầu, giọng hỏi: “ biết à?”

      “Cái gì? Em để điện thoại ở nhà là sợ định vị à? hẹp hòi như vậy…”

      ?” Tần Vũ Tinh suy tính, rốt cuộc có nên cho biết hay ?

      Hạ Thiên để tay sau ót của , xoay qua xoay lại nhìn xem rồi giọng : “Em ác với như vậy, còn cho thỉnh thoảng tức giận vài lần hay sao? giận, chẳng lẽ em biết dỗ ngọt chút à? xách giỏ bỏ , em thể gọi lại hả? Chỉ muốn như đứa ngốc, tự mình đưa tới cửa, em hài lòng chưa?”

      Gương mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, dám nhìn thẳng vào cặp mắt đen như mực kia của , lảng sang chuyện khác: “Em… em nóng, đứng lên trước, em…”

      nghĩ đủ mọi cách để ngồi chung khoang máy bay với em. Em là ngốc hay sao biết muốn cái gì?” Hạ Thiên híp mắt, thầm nỉ non bên tai của .

      “Đừng như vậy, Hạ Thiên. Em… em…”

      “Vừa xoay người ở sân bay, liên cảm thấy hối hận. muốn rời khỏi em như vậy…” thanh của Hạ Thiên giống như dây dưa, quấn lấy đầu óc của Tần Vũ Tinh, từng dây thần kinh .

      “Hạ Thiên…” Vô ý thức, giọng của bắt đầu run run.

      “Điện thoại cho em, em lại tiếp… còn mang theo cả điện thoại, hư này…” Tay phải của lần theo đường từ ót của cho tới phần eo, bất ngờ bóp cái, ánh mắt chứa đựng vài phần nghịch ngợm: “Nhất định dạy dỗ em tốt!”

      Mặt mày Tần Vũ Tinh nóng lên, trước ánh mắt trần trụi che giấu của Hạ Thiên, cụp mắt xuống.

      "Leng keng." "Leng keng." "Leng keng." Tin nhắn điện thoại vang lên vài tiếng, Tần Vũ Tinh hiểu sao thở phào nhõm.

      "#$#$!" Hạ Thiên buột miệng chưỡi thề, đưa tay móc điện thoại ra, cả người sửng sốt.

      Tần Vũ Tinh hất cằm lên nhìn , phát Hạ Thiên nhìn mình chằm chằm. Sau đó lại nhìn nhìn điện thoại, đột nhiên ném điện thoại .

      làm gì?” Cũng may dưới sàn nhà còn có tấm thảm, điện thoại bị bể nát.

      Tần Vũ Tinh ngồi dậy, chưa ngồi yên bị Hạ Thiên xốc lên, đè lên tường, tay phải nâng mông của , tay trái chèn lên eo, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm, chậm rãi : “Tần. Vũ. Tinh. Em quá đáng!”

      quá mãnh liệt, có thể nhiều quá hóa hay ?
      Last edited by a moderator: 9/11/15

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 41:

      Hạ Thiên nhìn thẳng mặt , ngực phập phồng, há miệng thở dốc, đôi mắt giống như đống lửa thiêu đốt. Sức lực tay gia tăng giống như có thể nóp nát Tần Vũ Tinh trước mắt. kiềm chế, đá mạnh vào góc tường cách hung hăng, cặp mắt đỏ ngầu.

      Tần Vũ Tinh nhìn , có chút đau lòng. há miệng, nhàng : ‘ xin lỗi, Hạ Thiên.”

      xin lỗi!”

      Hạ Thiên ngẩn người ra, trừng mắt nhìn hỏi lại: “Em cái gì?”

      xin lỗi!” Tần Vũ Tinh quay đầu , dám nhìn thẳng vào đôi mắt này. có chút chột dạ, nhưng đau lòng lại càng nhiều hơn. Nhìn bộ dạng biết làm gì khác hơn là tự làm hại bản thân của , vô cùng khổ sở, cảm thấy bản thân là khốn kiếp.

      Đúng vậy, rất khốn kiếp.

      Hạ Thiên hề ra vì sao lại giận dữ như thế, nhưng hình như đoán được vì sao lại nổi giận.

      nghe được.” Đột nhiên Hạ Thiên mở miệng, nhàn nhạt : “Em lớn chút.”

      Tần Vũ Tinh phồng miệng, hét: “ xin lỗi!”

      Đùng cái, Hạ Thiên cúi đầu, hôn sâu lên miệng của , rồi lại nới tay, hỏi: “Sau đó sao?”

      “Sau đó cái gì?” Tần Vũ Tinh phát còn giận dữ giống như vừa rồi nữa, lá gan liền lớn hơn chút.

      “Dụ dỗ , ngốc!” Hạ Thiên tức giận .

      Tần Vũ Tinh dè dặt liếc cái, : “Em giỏi dụ dỗ người ta.” sợ tin, nghiêm túc lập lại lời : “ mà!”

      Hạ Thiên nhìn Tần Vũ Tinh ỉu xìu giống như con thỏ phạm phải sai lầm, tức giận trong lòng lập tức tiêu tan hơn phân nửa. Huống chi còn giỏi dụ dỗ người ta…

      Tần Vũ Tinh chưa bao giờ dụ dỗ đàn ông khác. Con bà nó, tâm tình của lập tức trở nên rất tốt!

      Nhưng Hạ Thiên tự nhắc nhở mình phải dè dặt chút, nếu cứ mỗi lần đều Tần Vũ Tinh đắn đo suy nghĩ.

      Tần Vũ Tinh hít sâu vào cái, rút tay đặt ở trước ngực ra, vòng tay sau ót của , toàn thân ép lên người . ép lỗ tai mình lên ngực của Hạ Thiên, cọ cọ vài cái, : “ xin lỗi, lúc chiều em ra ngoài với Từ Trường Sinh.”

      biết dụ dỗ người đàn ông, nhưng theo bản năng, chỉ muốn nép sát mình vào ngực , dỗ dành lửa giận phập phồng mà luôn luôn kiềm chế. Chỗ chết người chính là Tần Vũ Tinh cũng hiểu vì sao mình phải làm như vậy.

      ra ngoài với Từ Trường Sinh có lỗi gì với Hạ Thiên chứ?

      Nhưng vẫn cứ cảm thấy áy náy, nhất là ánh mắt của Hạ Thiên nhìn tràn đầy uất ức cộng thêm chỉ trích, khiến thể nào thừa nhận.

      Toàn thân Hạ Thiên cứng ngắc. Trong nháy mắt, có cảm giác eo mình hít vào được. rũ mắt xuống, đáy mắt in đầy mái tóc đen bóng của Tần Vũ Tinh. đưa tay lên vuốt vuốt tóc , cảm giác ngọt ngào, : “Lại còn trang điểm xinh đẹp như vậy!!!”

      chúc Tết người lớn, thể lôi thôi lếch thếch.”

      ta bảo em em liền à!” Hạ Thiên hăng hái, buột miệng liền hai câu. nheo mắt lại, nghiêng đầu nhìn trộm Tần Vũ Tinh. Lồng ngực giống như bị đốt cháy, cảm giác lan tràn toàn thân trong nháy mắt. Nếu sau này Tần Vũ Tinh lại dùng chiêu này, thể nổi giận với được.

      Ừ, dụ dỗ ! Lần đầu tiên cũng trao cho !

      Hạ Thiên cảm thấy thỏa mãn vô cùng, đặt ngồi đàng hoàng giường, tự mình nửa quỳ sàn nhà trải thảm, ngẩng đầu nhìn : “Em nhìn chuyện!”

      Tần Vũ Tinh trừng mắt nhìn : “Nhìn cái gì!”

      Hạ Thiên nhìn gò má phình ra của , khóe môi cong lên, đưa tay nhéo nhéo: “ đáng .”

      Trong thoáng chốc, gương mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, gạt tay ra: “Đừng đụng em!”

      “Đừng hòng…” Hạ Thiên khinh thường hất cằm lên: “Mới vừa rồi em còn chủ động dán lên người .” chỉ chỉ ngực mình: “Có nghe được nhịp tim của ?”

      Tần Vũ Tinh dẩu môi dưới, cảm thấy ánh mắt của nóng rực, giống như đốt cháy mình, ngượng ngùng : “Là người có nhịp tim, nếu chỉ là người chết!”

      “Đúng rồi, nhưng tim của đập rất nhanh.” Hạ Thiên trêu chọc , khom người cúi đầu dụi giữa hai chân của , giống như chú chó gẻ cạ cạ lên , gãi ngứa khắp người Tần Vũ Tinh.

      làm gì vậy!” Tần Vũ Tinh cười nũng nịu, .

      “Nhớ em muốn chết!” Hạ Thiên thẳng, hít vào mùi vị cơ thể , khe khẽ ngửi đường lên .

      “Rất muốn em…”

      Tần Vũ Tinh thẹn thùng, hai người nhốn nháo đẩy nhau lên giường. Trong lúc vô ý thức, Hạ Thiên cởi áo khoác cụt tay màu hồng nhạt của ra, ném xuống đất, tay phải kéo phéc-mơ-tuya đằng sau áo đầm đỏ của xuống, lộ ra tấm lưng trần trắng nõn của . rất khỏe, trở tay lật ngược Tần Vũ Tinh lại, cả người đè lên phía sau lưng của , hôn xuống sống lưng bóng loáng.

      Tần Vu Tinh có chút ngứa ngáy, nhịn được, mặt bắt đầu ửng đỏ, van xin.

      đừng phá, Hạ Thiên… Em chịu nổi.”

      Hạ Thiên để ý đến , nhe răng cắn mạnh xuống sống lưng mát lạnh của . lꝢêqu¥ɖ©ɳ cảm thấy đau, sau đó là ấm áp vì bàn tay của bao trùm lên sương sống của . Toàn thân Tần Vũ Tinh run lên, chống tay lên đệm giường, hét lớn: “ đáng ghét, đứng lên!”

      !” Hạ Thiên trả lời cách phách lối.

      Tần Vũ Tinh rất muốn hất xuống, nhưng lại phát phía dưới có gì cứng rắn chỉa vào mình, toàn thân cảm giác xong rồi.

      Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp!

      mắng thầm trong lòng nhiều lần, cho đến khi ngoài cửa truyền đến thanh.

      "Vũ Tinh!"

      "Thùng thùng thùng!"

      Tần Vũ Tinh biến sắc, Hạ Thiên nhíu mày, nhảy xẹt xuống giường cái.

      Tần Vũ Tinh mặc nhanh áo choàng vào, mở tủ treo quần áo, tức giận : “Vào mau. Nhanh lên chút!”

      Hạ Thiên đặt tay sau ót, ra hiệu bằng miệng: “ có được ?”

      Tần Vũ Tinh liếc mắt, giọng : “ muốn để bộ dáng này gặp mẹ em à?”

      Hạ Thiên cúi đầu nhìn lại mình, dây nịt mở ra... đỏ mặt lên, tiến vào tủ treo quần áo.

      Tần Vũ Tinh vội vàng thu dọn mớ lộn xộn dưới đất, mở cửa, : “Mẹ, về rồi!”

      Mẹ Tần nhíu mày, khịt khịt mũi hỏi: “Phòng con có mùi gì thế?”

      “À, có lẽ mở cửa sổ, có nhiều quần áo vẫn còn chưa giặt, ha ha…” Tần Vũ Tinh xấu hổ .

      “Trời ơi!” Mẹ Tần hét lên tiếng, chỉ vào đầu tóc rối bù của Tần Vũ Tinh, : “Con đánh lộn với Từ Trường Sinh à?”

      . . . . . .

      Tần Vũ Tinh quay đầu sang nhìn vào gương trang điểm. Khỉ gió! Quả đầu xù lên như ổ gà đấy.

      có… Con trở lại mệt quá nên nằm ngủ thôi.”

      à?” Mẹ Tần tin hỏi lại.

      mà! Mẹ làm sao thế, vừa về hoảng hốt lên cả rồi!”

      Mẹ Tần ừ tiếng: “Mẹ nghe hôm nay con qua nhà ông bà Nội, gặp được con của Cả rồi hả? Đây là con ruột đấy!”

      Tần Vũ Tinh nhìn dáng vẻ hưng phấn quái lạ của mẹ, biết sao. liếc mắt nhìn tủ treo quần áo lớn, : “Mẹ, con khát nước rồi.”

      “Mẹ phòng bếp nấu nước cho con. Cha con có ở nhà, bình nước lọc cũng chưa có người thay đổi.”

      Trong lòng Tần Vũ Tinh nhõm vài phần, lật đật đẩy mẹ xuống lầu dưới.

      tới cửa cầu thang: “Con quên cầm điện thoại, mẹ giúp con nấu nước trước. Con biết ăn nhằm cái gì, bụng có chút tiêu. Lát nữa con xuống lầu kể chuyện Cả cho mẹ nghe nhé.”

      “Ừ.” Mẹ Tần về phía phòng bếp.

      Tần Vũ Tinh thở phào nhõm, từ từ trở lại phòng, thấy Hạ Thiên ra ngoài, trong tay cầm đôi giày. chỉ giữa trán của Tần Vũ Tinh, cười : “Ngốc ! May mà mẹ em phát !”

      . . . . . .

      Hạ Thiên cất giầy dưới bàn sách, thọt tay vào áo choàng của Tần Vũ Tinh, chạm vào phéc-mơ-tuya ở bên trong. Tần Vũ Tinh cho rằng muốn kéo lên cho , nhưng ngờ là luồn vào trong, nhàng vuốt ve.

      "Này!" Tần Vũ Tinh hét , đập cánh tay xuống.

      Khóe môi Hạ Thiên khẽ cong lên, ôm chặt vào lòng, thầm : "Da mịn màng quá thôi…"

      "Dê xồm!" Tần Vũ Tinh dùng sức đẩy ra, : "Mau giúp em kéo lên!"

      Hạ Thiên miễn cưỡng kéo phéc-mơ-tuya lên cho , len lén hôn lên cần cổ : " chờ em trở lại."

      chỉ chỉ giường, : " muốn qua đêm ở đây."

      . . . .

      " vào trong tủ quần áo đợi trước !" Tần Vũ Tinh cũng phản đối .

      Ánh mắt Hạ Thiên sáng lên, trêu chọc : "Tuân chỉ!", rồi xoay người lại, chui vào trong tủ treo quần áo. Tủ treo quần áo của Tần Vũ Tinh có rất nhiều đồ, lúc này, Hạ Thiên chen chúc giữa đống đồ, đặc biệt là hai cái…

      Phốc, Tần Vũ Tinh bật cười, lắc lắc đầu.

      "Vũ Tinh?" Mẹ Tần gọi .

      "Tới rồi!" Tần Vũ Tinh chạy như bay xuống. Hạ Thiên nhìn bóng lưng rời , đáy mắt ánh lên cảm xúc cưng chiều dễ dàng phát giác được.

      Vũ Tinh của , rất đáng !

      Trong mắt tình nhân có Tây Thi, Tần Vũ Tinh đầu ổ quạ xuống lầu, bước chân nhanh nhẹn thoải mái lý do.

      "Ra ngoài chuyến vui tới mức này!" Mẹ Tần trêu ghẹo nhìn con .

      Tần Vũ Tinh sững sờ, sợ mẹ nhìn ra được cái gì, vội vàng điều chỉnh cảm xúc, bưng ly nước bàn đưa lên miệng.

      Con bà nó!

      "Nóng chết con rồi!" Tần Vũ Tinh kêu to.

      "Con gấp gáp gì vậy hả? Nước mới vừa nấu xong!!" Mẹ Tần im lặng nhìn : "Con bao nhiêu tuổi rồi mà giống như đứa trẻ vội vàng hấp tấp, làm sao mẹ có thể yên tâm giao việc cho con. mau, con qua nhà Cả như thế nào? Lúc mẹ ở nhà dì Ba nhận được điện thoại của cha con, ông cụ hỏi mọi người có rảnh qua nhà tụ tập chút, giới thiệu thành viên mới trong gia đình."

      Tần Vũ Tinh ngờ ông bà Nội lại coi trọng đứa cháu ngoại này nhiều như vậy, trong lòng có chút ganh tức.

      chu miệng : "Con Cả bỏ lại hôm nào tìm tới cửa."

      "À. Có phải là người Nội Mông gì đó ? lẽ muốn tới mượn tiền?"

      Tần Vũ Tinh lắc đầu cái, : " giống như tới mượn tiền, còn mang theo đống quà lễ đấy. l€*quƱ*đƟɳ Hơn nữa, con có cảm giác chị ấy muốn tiếp xúc quá nhiều với chúng ta. Nhưng vì sao lại tới phải hỏi chị ấy thôi." Nhớ lại bộ dáng lên mặt dạy người của Điền Phương, còn cảm giác khó chịu.

      " mượn tiền? Chẳng lẽ là muốn chia tài sản của ông bà Nội con à?" Mặc dù ông cụ nhà họ Tần có nhiều tiền, nhưng bất động sản ít. Ai bảo tại giá nhà ở Bắc Kinh rất cao, trong nháy mắt, nhà cửa biến thành vốn liếng tiền bạc mấy hồi.

      "Mẹ, mẹ lung tung gì thế? Mẹ nghe là tài sản còn thể thừa kế cách mấy thế hệ à? Quan trọng là chị ấy nhìn phải giống như thiếu tiền!"

      " cần tiền, cần tài sản, chẳng lẽ cần sắc à?"

      "Hì hì." Tần Vũ Tinh cười, sờ sờ cánh tay của mẹ, : "Mình mặc kệ chuyện của người ta tốt sao mẹ? Mẹ lo lắng làm gì!"

      "Mẹ chỉ cảm thấy đột nhiên trong nhà có người lạ, được tự nhiên thôi. Chuyện gì Cả của con cũng hài lòng, bây giờ lại có thêm người con , năm nay khó nuốt trôi."

      "Muốn làm thế nào mẹ làm thế đó. Nhưng mẹ nên quan tâm cho cha chút kìa, làm gì mà cả ngày thấy mặt mũi đâu hết."

      "Cha con?" Mẹ Tần hất cằm lên, : "Cha con chính là ông già bảo thủ mà, quan niệm gia đình có chút trọng lượng nào đối với ông ấy. Nhưng chuyện của con và Từ Trường Sinh lại khác, mẹ có điều quan trọng phải với con…"

      "Được được, con sai rồi!" Tần Vũ Tinh cắt đứt lời mẹ: "Con mệt mỏi lắm rồi. Con lên lầu ngủ đây. Mẹ ngủ ngon!"

      Mẹ Tần im lặng nhìn chằm chằm: “ là con hướng ngoại…"

      "Bớt tranh cãi , bớt tranh cãi tí thôi!" Tần Vũ Tinh vội vàng ngăn mẹ lại, bịt lỗ tai chạy về phòng, phát trong chủ treo quần áo có ai.

      hiểu sao trong lòng có chút mất mác.
      Last edited by a moderator: 9/11/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 42:

      Đột nhiên eo của bị xiết chặt. Tần Vũ Tinh ‘a’ tiếng, khóe môi tự động cong lên mà ngay cả cũng phát giác ra được.

      Hạ Thiên ôm vào lòng, cười : “Lúc nhìn thấy , có nghĩ tới gọi điện thoại cho ?”

      Tần Vũ Tinh cụp mắt xuống, ra vẻ tức giận trả lời: “Mẹ em còn ở dưới lầu mà vẫn còn muốn chạy loạn.”

      “Phía dưới khó chịu, phải toilet.”

      Tần Vũ Tinh ngẩn ra, gương mặt đỏ bừng.

      “Sao gian như thế?” Tần Vũ Tinh tức giận hỏi: “ đối với người khác cũng vậy sao?”

      Hạ Thiên sửng sốt, vội vàng lắc đầu : “ làm gì đùa với người khác kiểu này.” ngừng lại rồi : “Trừ Thẩm Huy.”

      … Tần Vũ Tinh gì, liếc mắt cái.

      “Em đừng nhìn như vậy, muốn cắn em.” Hạ Thiên bình tĩnh nhìn , nghiêm túc : “Có phải qua hết đêm nay em lại trở mặt ?”

      Tần Vũ Tinh càu mày : “Trong lòng , tâm tình em bất định như vậy sao?”

      “Ừ, rất dễ thay đổi, thường hay dùng xong vứt bỏ.” nghiến răng , hơi có ngụ ý.

      Tần Vũ Tinh đỏ mặt đáp: “Loại chuyện này có thiệt thòi cho đâu!”

      “Thiệt thòi hay , phải là em quyết đinh!” Hạ Thiên cầm tay : “Rốt cuộc khi nào em mới tính đưa lên chính thức?”

      … Tần Vũ Tinh nhìn kỳ quái.

      Hạ Thiên hơi nóng mặt: “Chính thức là công khai. cũng muốn gặp người nhà của em.”

      Tần Vũ Tinh có chút khó xử, cắn cắn môi. nhớ tới gì đó, sang chuyện khác: “Làm sao biết buổi chiều em đâu?”

      “Còn dám mang chuyện hồi chiều ra !” Hạ Thiên nhíu mày, thấp giọng : “Em tìm người đánh cho Từ Trường Sinh trận xem thế nào!”

      “Đừng làm loại chuyện nham hiểm này!” Tần Vũ Tinh phản đối .

      tự mình ra trận vẫn được sao? chọi là độ lượng lắm rồi.” Hạ Thiên hất cằm lên, bất mãn .

      “Đừng bậy. nghĩ rằng em chưa nhìn thấy luyện qua à?”

      “Ha ha.” Sắc mặt Hạ Thiên đen lại: “ trắng ra là em vẫn lo lắng ta bị thương phải ?”

      " phải như vậy!” ₰lê₰quϞ₯ôn₰Tần Vũ Tinh thấy sắp giậm chân như châu chấu, vội vàng vuốt ve gương mặt của : “ giang hồ như vậy quan tâm tới cảm giác của em sao? Cha mẹ em và bác Từ quen biết nhiều năm, quậy như vậy bảo họ nhìn như thế nào!?”

      Khi đầu ngón tay của đụng lên làn da của , cơ thể Hạ Thiên cứng đờ, khí thế bỗng dưng xìu xuống, có vẻ uất ức : “ ghét nhìn em cặp chung với ta. Ghen ghét, rất ghét… Hận thể đánh ta nhừ đòn.”

      “Đừng ăn lưu manh như vậy có được ! bao lớn rồi mà còn dùng võ lực để giải quyết vấn đề!” Tần Vũ Tinh khiển trách cách tỉnh bơ. Hì hì, cười, cảm thấy có chút thích ứng với vai trò giáo dục người khác.

      "Vũ Tinh. . . . . ."

      “Dạ?” Tần Vũ Tinh nhìn về phía ánh mắt quấn quít của Hạ Thiên.

      "Về sau nếu có gây gỗ, em cứ dụ dỗ giống như vậy, gây lại với em. muốn gây lộn với em…” rất đơn giản, nhưng mỗi câu lại giống như búa bổ, đánh vỡ nội tâm khép kín của Tần Vũ Tinh.

      “Em biết rồi.” Tần Vũ Tinh lên tiếng trả lời. Bốn phía im lặng như tờ, ngoại trừ nhịp tim đập có quy tắc của Hạ Thiên.

      “Chuyện kia… em có thích , dù chỉ chút?” Hạ Thiên được nước hỏi tiếp.

      …… Tần Vũ Tinh có chút mơ màng, nhìn chăm chú: “Cái gì gọi là thích? Em hiểu .”

      “Thích chính là, nhắm mắt lại đều nhìn thấy hình bóng mỗi mình ấy. ấy chịu gặp , tâm tình tốt. ấy chịu gặp , trở nên cáu kỉnh. Nhìn ai cũng đều thấy vừa mắt, ghét ấy dây dưa ràng với đàn ông khác, nhớ nhung những đêm ở chung với ấy. Cho dù căn nhà chỉ có bốn bức tường, nếu có hữu của ấy là đủ lắm rồi. Những điều khác có thể có, nhưng nếu ấy, sống đời này còn ý nghĩa.”

      hiểu sao hốc mắt Tần Vũ Tinh ửng hồng, lúng túng quay đầu , : “ đọc qua quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi!”

      “Ừ, có thể là suy nghĩ quá nhiều.” Hạ Thiên ôm chặt hơn chút nữa, : “ ra đối với , thích chúng ta ở chung với nhau, đối xử với em tốt, mặc kệ em đối với có thích hay .”

      “Em ác với giống vậy mà vẫn thích em à?” Tần Vũ Tinh cố làm ra vẻ thoải mái trêu chọc.

      “Chẳng lẽ em ác với giống vậy còn chưa đủ sao?”

      Hạ Thiên trầm giọng : “Nhưng ra hết cách rồi. Nếu như có thể làm lại từ đầu, em nghĩ rằng nguyện ý quấn lấy em sao? nhất định quay đầu bỏ chạy từ lần đầu tiên nhìn thấy em, cần nhiều lời, có lẽ khổ sở như bây giờ.”

      “Khổ sở?” Tần Vũ Tinh thích nghe. ngẩng đầu lên, kiêu ngạo hỏi: “Thích em khổ lắm sao?”

      Đột nhiên Hạ Thiên trầm lặng, nhìn chăm chú : “Em hiểu rồi!”

      “Đúng là em hiểu.” Tần Vũ Tinh mím môi: “Em quyết định chia tay với Từ Trường Sinh.”

      Hạ Thiên ngẩn người ra, bỗng nhiên toàn thân giống như tỏa sáng. nghiêng đầu, nheo mắt : “Chia tay? Chính thức? sợ mọi người phản đối?”

      “Ừ, chia tay!” Tần Vũ Tinh nhấn mạnh từng chữ .

      “Sau đó sao?” Hạ Thiên cúi đầu hôn lên trán : “Sau đó sao?!”

      “Ha ha ha…” Tần Vũ Tinh bật cười, lắc đầu giống như trống bỏi: “Nhột, đừng loạn…”

      “Sau đó sao? Gả cho ?” Hạ Thiên nghiêm túc nhìn .

      Tần Vũ Tinh bất ngờ, quay đầu , cố làm ra vẻ kiêu ngạo: “!”

      “Ê, em như thế này có phải là từ chối ?” Hạ Thiên khom người, cù lét nách của .

      thích kẹp dính như vậy… Em muốn hưởng thụ cuộc sống môt chút, cần kết hôn sớm như vậy.” Tần Vũ Tinh bật cười khanh khách, thanh trầm thấp mạnh mẽ truyền đến bên tai Hạ Thiên: “ đùa!”

      “Đời này, ngoài ra, em còn có thể thích người khác à?” Hạ Thiên cách bá đạo: “Chỉ có thể ở. chung. với. .”

      Tần Vũ Tinh nhíu mày nhìn , cười nhạo: “Lộ ra đuôi hồ ly rồi kìa… nhìn nhiệt tình đắc ý nhỉ!?”

      “Ừ, chính là rất đắc ý!” Cả người Hạ Thiên ép sát , cắn xuống vành tai của , : “Rất vui!”

      giống như đứa trẻ” Tần Vũ Tinh im lặng.

      “Bản chất của người đàn ông là đứa trẻ.” Hạ Thiên trả lời tỉnh bơ, ánh mắt lưu luyến, gắt gao muốn rời . trịnh trọng : “Ngày mai tuyến bố với mọi người, Hạ Thiên có chủ. muốn kết hôn!”

      Tần Vũ Tinh giật mình, vội vàng : “ đừng bao giờ như vậy nghen! Em cần phải thuyết phục người lớn nữa.”

      Hạ Thiên mất mác, à tiếng, nắm chặt tay của : “Vậy phải đợi tới khi nào? muốn đăng báo, trang đầu.”

      … Lúc này Tần Vũ Tinh mới nhớ tới thân phận của Hạ Thiên. Đột nhiên có chút áp lực, giọng : “ thể xử lý cách khiêm tốn hay sao?”

      “Khiêm tốn?” Hạ Thiên suy nghĩ lúc rồi lắc đầu: “ được. cần mọi người làm chứng cho ! Tần Vũ Tinh, dễ bị bỏ rơi đâu. Ai mượn em dính vào , đời này chỉ có thể là của em.”

      Tần Vũ Tinh ngớ người ra, nhớ tới cái gì đó, hỏi: “ lẽ là lần đầu tiên à?”

      Hạ Thiên vừa nghe xong, lập tức xù lông, nhấn mạnh: “Đương nhiên là lần đầu tiên của !”

      Tần Vũ Tinh có chút hoang mang : "Nhưng em có cảm giác động tác lúc đó của phải thành thạo.”

      vẫn luôn theo dõi ‘phim hành động’ bằng cặp mắt phê bình, tất cả cùng vì ngày này.”

      Toát mồ hôi… Tần Vũ Tinh im miệng.

      đúng. Làm sao biết lần đầu tiên của mình cho em? sớm để mắt tới em à?”

      Hạ Thiên nhìn bộ dạng ngu ngốc của , : “Nếu tại sao dây dưa mãi với em dứt chứ?”

      “Vì sao?” Tần Vũ Tinh hỏi : “ mau!”

      Hạ Thiên do dự lát: “Lúc ban đầu là vì Bạch Nhược Đồng. Nhưng sau đó chính là vì thích.”

      “Em tin.”

      “Ừ, em tin hay cũng được.” Hạ Thiên tới trước mặt, đụng ngã xuống, : “Mệt rồi, ngủ .”

      “Mẹ em ở dưới lầu, em muốn…”

      “Được.”

      Tần Vũ Tinh ngẩn ra, hỏi: “ ‘giải quyết’ được à?”

      Hạ Thiên tức giận lườm cái: “Bộ nhìn tướng giống muốn lên giường với em lắm sao?”

      “Vậy vì sao lại muốn ở lại?”

      Hạ Thiên cắn môi: “ chỉ muốn ngủ chung giường với em thôi.”

      . . . . . .

      "Cho vừa ý!" Tần Vũ Tinh đồng ý cách sảng khoái. Hai người nằm giường, Hạ Thiên luôn động tay động chân, siết chặt tay lại, ₯ễɳðàɳl€quɣđϕn tập kích bất ngờ lên ngực , khiến người ta thể nào ngủ được.

      Tần Vũ Tinh nghiêm nghị phản kháng nửa buổi, Hạ Thiên mới trở nên đàng hoàng chút. ôm gọn Tần Vũ Tinh vào lòng, : “Ngủ , muốn nhìn em.”

      “Ngủ có gì để mà nhìn?”

      “Em biết gì chứ!” Hạ Thiên nghiêm mặt .

      " cái gì!" Tần Vũ Tinh trợn mắt ngược lại.

      " thích nhìn em gần như vậy…” Hạ Thiên khẽ cong môi lên, khuôn mặt góc cạnh ràng lộ ra vài phần dịu dàng.

      “Hừ.” Tần Vũ Tinh nhắm mắt lại, bao lâu sau mở mắt ra phát nhìn ngủ. có chút được tự nhiên, cau mày : “ còn như thế từ nay về sau đừng tới nữa.”

      “À, còn có ‘về sau’” Hạ Thiên nhếch miệng cười : “ lời định.”

      cười lưu manh, Tần Vũ Tinh tức giận trợn mắt nhìn . Có lẽ là cả ngày, bao lâu sau, Tần Vũ Tinh ngủ say. Mở mắt ra trời sáng, đồng hồ trước mặt chỉ hơn tám giờ sáng. lập tức ngồi dậy, phát bên cạnh có người, trong lòng nhàng thở ra.

      bàn trang điểm có cái mâm, phía là trứng gà chiên và hai miếng thịt bò. Bên cạnh còn có ly sữa và tờ giấy.

      cầm giấy lên xem, nhịn được liền mỉm cười.

      sợ gặp mẹ đại nhân, hơn năm giờ dậy làm đồ ăn sáng, bảy giờ rưỡi hâm nóng lại lần. Sau đó mẹ em thức dậy, thể làm gì khác hơn là nhảy cửa sổ. Nếu như em dậy sau tám giờ rưỡi đừng ăn, bởi vì hâm nóng lần rồi. ┭┮﹏┭┮】

      "Khờ khạo!" Tần Vũ Tinh thầm tiếng.

      hiểu sao tâm tình trở nên rất tốt.

      "Thùng thùng thùng." Bước chân mẹ Tần vội vã chạy lên lầu, gõ cửa, hét lớn: “”Vũ Tinh, con ra đây ngay cho mẹ!”

      Tần Vũ Tinh dụi dụi mắt, mở cửa : “Chuyện gì thế, mới sáng sớm mà giống như đòi mạng vậy mẹ?”

      Bốp cái, mẹ ném tờ báo, đập vào mặt . Tần Vũ Tinh vừa muốn nổi khùng, vừa ngạc nhiên.

      Bởi vì nhìn thấy tên của Hạ Thiên, còn có tên của mình. Đây là phần tờ Thần Báo.

      run sợ nhìn về phía cửa, ngoài mẹ ra, còn có dì Ba, xem ra là vừa mới chạy qua.

      “Mẹ hỏi con, rốt cuộc con và Hạ Thiên có quan hệ gì hả?”

      Tần Vũ Tinh cúi đầu nhìn thoáng qua tờ báo, toàn bộ trang giải trí chỉ có tin tức duy nhất, tất cả là về !
      Last edited by a moderator: 9/11/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 43:

      Tần Vũ Tinh mơ màng trong chốt lát, nhìn chằm chằm đề tài hàng đầu, có chút mơ hồ.

      Vạch trần bí mật người phụ nữ thần bí bên cạnh Hạ Thiên!

      Bên tiết lộ gia đình bối cảnh của thiếu phương diện nào. Ngay cả vụ kiện với bệnh nhân cũng ghi lại ràng.

      “Lời đồn đại quá quắt lắm rồi!” Mẹ Tần bên cạnh lải nhải: “Rốt cuộc con làm ra chuyện gì thế? Hạ Thiên này từ đâu chạy ra? Nó và Bạch Nhược Đồng có quan hệ như thế nào? Có phải là vì Trường Sinh cướp bạn của nó, cho nên nó muốn cố ý trả thù?”

      Tần Vũ Tinh nhíu mày, lắc đầu : “ thể nào. Hạ Thiên phải là người như vậy.”

      Mẹ Tần và dì Ba sửng sốt cùng lúc: “Quả nhiên con và người ta quan hệ ràng!”

      Dì Ba phản ứng trước tiên, lời ý sâu xa: “Vũ Tinh, dì Ba là người từng trải. Đàn ông trong làng giải trí thể tin tưởng được. Nếu hôm nay con lên trang đầu Thần Báo. Dì đoán chừng tuần san giải trí, thông tin tiêu khiển, báo chiều Bắc Kinh cũng bắt đầu bàn tán về con. Đây là vì cái gì? Bởi vì người đàn ông kia muốn được như ý, cái ta muốn chính là hiệu quả này. Nhưng nhìn bộ dạng của con bây giờ, con hoàn toàn tin tưởng đối phương, con bị người ta lừa rồi!”

      “Hẳn là bên trong có hiểu lầm thôi.”

      “Hiểu lầm?” Mẹ Tần cao giọng, nhịn được : “Con bây giờ lòng tin tưởng Hạ Thiên, so với những thiếu nữ bị tình làm mờ trí óc có gì khác nhau! Mẹ tính cách của con có vấn đề, bị lừa mà còn khiến người ta kiếm được tiền đấy.”

      “Mẹ…” Tần Vũ Tinh kêu lên: “Mẹ chuyện có thể đừng cấp tiến như vậy ?”

      “Mẹ cấp tiến! Mẹ con đây sắp bị con làm mất hết mặt mũi rồi! Con xem đó viết những gì? Quán bar! Mướn phòng! Ở chung! Chỉ thiếu điều viết con mang thai sảy thai thôi.”

      Tần Vũ Tinh ngã ngồi giường, chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?

      dối, trả thù?

      Dường như chỉ vài phút trước đó, muốn thử dũng cảm lần, bắt đầu lại từ đầu, để rồi sau đó bị thực đả kích quá mạnh rồi!

      “Con bé này từ đến lớn đều khiến mẹ lo lắng!”

      “Reng reng reng.” Điện thoại vang lên, mẹ Tần và em liếc mắt nhìn nhau, oán giận : “Con nhìn , điện thoại nhà chúng ta cả ngày im lặng. ₯ễɳðàɳl€qʮɣđϕn Bạn bè bà con còn chưa tính, con nghĩ những bạn đồng nghiệp lâu năm của mẹ nhìn chúng ta như thế nào? Con vẫn là người có hôn ước, học đâu ra kiểu mướn phòng với người khác vậy hả? Con còn có tự ái hay ?”

      Đầu Tần Vũ Tinh trở nên đau nhức, điện thoại di động trong túi vang lên, liếc trộm cái, là Hạ Thiên.

      Trong lòng Tần Vũ Tinh hiểu sao thở phào nhõm. Nếu là tên lừa đảo, phải nên biết mất tăm hơi sao? Nhưng mẹ và dì Ba vẫn còn ở bên cạnh, dám nhận máy, nhưng lại sợ chọc giận tới Hạ Thiên, dám cắt đứt. Do dự hồi, bấm nút tin nhắn gởi : “ bị tra hỏi.”

      “Đinh đinh.”

      Tin nhắn gởi đến, Tần Vũ Tinh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, lông mày nhíu chặt khẽ giản ra.

      【Chuyện báo chí xử lý ngay lập tức, phải do phóng tin! Tốt nhất đừng nên tìm Microblogging, xem TV, khỏi phải sốt ruột. Thiên.】Cuối cùng còn để thêm hình trái tim.

      Khóe môi Tần Vũ Tinh khẽ cong lên. muốn giải thích gì đó, nhưng nhìn thấy mẹ Tần ngừng chuyện điện thoại, còn cả dì Ba lâu nay điềm đạm cũng bắt đầu lải nhải , chả muốn điều gì hết.

      Chuyện đương nóng lạnh tự biết, người khác thấy sao đều quan trọng, có đúng ?

      ngạc nhiên vì bản thân suy nghĩ khác hẳn… xem ra bị người khác ảnh hưởng quá nhiều rồi, da mặt càng ngày càng dầy.

      "Đinh đinh"

      Lại tin nhắn mới.

      【Có phải vừa mới nghĩ đến ?】

      【. . . . . . 】 Tần Vũ Tinh cười, trả lời bằng im lặng tuyệt đối.

      ở dưới lầu.】 Hạ Thiên nhắn lại.

      Tần Vũ Tinh sợ hết hồn, liếc mắt nhìn mẹ vừa cúp điện thoại, bắt đầu chuyện với dì Ba, cảm thấy lúc này tốt nhất là Hạ Thiên đừng nên xuất .

      gọi điện thoại cho Huy Tử, cậu ấy tung ra chiêu lớn.】

      【Chiêu lớn gì?】 Tần Vũ Tinh hỏi.

      hỏi. Em có hộ chiếu ở nhà ? Muốn du lịch là liên.】

      có lòng, ăn Tết lớn ghê nhỉ!】 Tần Vũ Tinh nâng lên khóe môi, viết chữ .

      【 Ừ. Tết năm nào cũng là lúc yên tĩnh nhất】

      Tần Vũ Tinh ngẩn ra, chợt nhớ tới Hạ Thiên có người thân, trong lòng nhói đau, gõ vài chữ:【Vỗ về ~~】. do dự chốc lát, cuối cũng cũng gõ bốn chữ ‘em ở với ’. Chuyện mừng Tết thể làm chủ được. Nếu lỡ hứa với Hạ Thiên, đến khi đó làm được còn phiền phức hơn.

      【. . . . . . 】 Lần này đổi lại là Hạ Thiên im lặng.

      Tần Vũ Tinh gởi khuôn mặt tươi cười.

      Hạ Thiên trả lời:【 muốn lắm, tối 30 chạy ngang qua cửa nhà ông Nội. Chờ em…】

      Tim Tần Vũ Tinh mềm nhũn ra.

      【Trời rất lạnh. bị bệnh đó.】

      【Vậy lái xe, ở trong chờ em.】 Hạ Thiên trả lời lại.

      【Để em xem có thể ra được !】 Tần Vũ Tinh thỏa hiệp.

      【Quyết định vậy !】 Hạ Thiên trở lời lại liền.

      【Ai quyết định với , quyết định cái gì?】 Tần Vũ Tinh im lặng, cười khẽ tiếng.

      Mẹ Tần lại gần, giựt điện thoại của , mắng: “Cười, bây giờ mà con còn cười được nữa à? Nhìn xem nhìn xem, Từ sáng tới tối chỉ biết chơi điện thoại! Tuổi trẻ các con bây giờ như thế nào, có tự tôn hả? Con khiến mẹ còn mặt mũi nào mà gặp bác Từ của con và Chương Diệc Hoàn đây?”

      Tần Vũ Tinh nhíu mày, : “Có gì thể gặp mặt? Con trai họ lăng nhăng ở bên ngoài trước mà.”

      “Vấn đề là các con vẫn còn hôn ước đấy. Xử lý êm thắm được à? Phải làm dư luận ồn ào xôn xao mới tốt hả? mướn phòng cũng kiêng dè người ta sao? Còn muốn bị điểm mặt à? Con nhìn phía sau tấm hình này, quán bar uống rượu, con xem nó đều nắm tay con rồi!”

      Tần Vũ Tinh hoàn toàn muốn lật báo để xem. Ngay cả ‘dã chiến’ bọn họ cũng làm qua, hơn nữa góc độ chụp hình của phóng viên rất có kỹ thuật, muốn hình ảnh kiểu nào lại thể. vẫn là muốn tự mình ấm ức!

      Mẹ Tần thấy Tần Vũ Tinh vẫn thản nhiên như cũ, tức giận quá chừng. Điện thoại lại vang lên, dì Ba khuyên bà nghe điện thoại trước.

      Mẹ Tần vừa nghe bạn đồng nghiệp gọi điện thoại tới, lo lắng đến đối phương chỉ là bạn bè của gia đình bà, mà còn là bạn của nhà họ Từ, ₰lê₰quý₰đôϗ vì thế lập tức thay đổi giọng điệu, giống như bộ dạng cái gì cũng biết, kinh ngạc hỏi: ‘ ? Có thể là lầm lẫn ? Ai da, bọn trẻ bây giờ chả biết chuyện gì xảy ra. Lúc trước con của tôi có ra ngoài nghiên cứu thực tập, chờ nó trở về rồi hỏi chuyện cho ra lẽ. Nhưng cũng có thể là tuyên truyền, ai biết được.”

      Vừa cúp điện thoại xong là bà chửi mắng trận. Xoay mặt nghe điện thoại còn giả đò thèm để ý, cái gì cũng biết, tránh để người ta chèn ép.

      Tần Vũ Tinh thấy mẹ như vậy cũng mệt mỏi, nhàng đóng cửa lại.

      mở cửa sổ, nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy Hạ Thiên đứng ở góc tường vẫy tay. Cánh tay dài lực lưỡng của bám vào tường, theo ống dẫn trèo lên.

      Tần Vũ Tinh giật mình, : “Nè, trước !” Mẹ của bực lên, lời khó nghe nào cũng đều ra.

      Hạ Thiên cười khẽ, bò mấy cái đến cửa sổ.

      phủi tay : “May là nhà em , nếu như là khu nhà cao tầng, liền dám giở trò.”

      , vẫn có thể bò. Spiderman thời đại mới mà.” Tần Vũ Tinh trêu chọc .

      “Còn dám chọc !” Hạ Thiên ló đầu vào hôn mạnh cái, tay phải nắm lấy gương mặt của , : “Làm sao bây giờ, vừa mới bỏ vài phút mà nhớ em chết sống lại. Dưới chân giống như bị em xiềng dây xích vậy, hoàn toàn thể nhúc nhích.”

      Ai lại thích lời ngon tiếng ngọt?

      Trong lòng Tần Vũ Tinh vui mừng đến nở hoa, nhưng ngoài mặt lại lạnh nhạt à tiếng.

      Hạ Thiên hơi híp mắt lại, nâng gương mặt của lên, cắn lên môi cái, liếm đầu lưỡi : “Chỉ là ‘à’ vậy sao?”

      Gò má Tần Vũ Tinh đỏ bừng, ánh mắt lên màu sắc độc hữu chỉ có phụ nữ mới có.

      cần nhìn em chằm chằm như vậy.” Hạ Thiên nắm lấy cằm của , nhịn được lại ép môi mình vào, : “ ra bị vạch trần bị vạch trần thôi. Dù sao từ đầu tới cuối đều là quấn quít lấy em. Em muốn biết chuyện xưa gì đều có thể cho em.”

      Trong lòng Tần Vũ Tinh ấm áp, giọng : “ có thể cần hình tượng à?”

      “Xuất thân của vốn là tên côn đồ, tất cả đều là vì em!” câu hai nghĩa, Tần Vũ Tinh có chút nghi ngờ.

      thế giới này có rất nhiều cơ hội để thay đổi vận mệnh. Mặc kệ em tin hay tin cũng được, em chính là người định sẳn trong vận mệnh của .” Hạ Thiên ngắm nhìn Tần Vũ Tinh sâu lắng, đáy mắt tràn tình cảm dịu dàng.

      Tim Tần Vũ Tinh đập loạn hẳn lên, lồng ngực có chút ngứa ngáy. đây là cảm giác gì.

      Hạnh phúc phải ? Hay là cảm động?

      vào lẹ lên, thôi lại bị chụp hình!”

      Hạ Thiên nhảy xuống cửa sổ, lôi kéo Tần Vũ Tinh lên giường, hai tay vòng qua eo , ôm chặt trước ngực: “Nhớ em!”

      Tần Vũ Tinh hoàn toàn trầm luân trong ánh mắt quấn quít của Hạ Thiên, thỏa tình chủ động dâng lên nụ hôn, cắn lên môi của Hạ Thiên. Hạ Thiên cắn ngược lại , hai người lăn lộn giường quậy phá ầm ĩ. Dưới ánh sáng tươi đẹp chiếu lên, cảnh vật vô cùng ấm áp.

      “Trứng thối!” Tần Vũ Tinh cảm giác được bàn tay đứng đắn của Hạ Thiên, sờ soạn lung tung. phản kháng bằng cách bóp mặt .

      Gương mặt Hạ Thiên đỏ bừng, đáy mắt bắt đầu bốc lửa, ngồi dậy cởi áo khoác ra, rồi nhào về phía , uy hiếp : “Nghịch lửa à?”

      “Đừng đấy!” Tần Vũ Tinh vội vàng nhận thua, gương mặt đỏ bừng : “Mẹ em và dì Ba ở dưới lầu. Đoán chừng lát nữa lên lại này, làm công tác phê phán tư tưởng cho em.”

      “Chúng là chính là lưỡng tình tương duyệt , sợ gì người ta nhìn thấy?” Về phương diện thân thế, Hạ Thiên có chút tự ti.

      Có vài thứ thể có nhiều tiền là có thể mua được. Mặc dù cố gắng bổ sung lỗ hổng này, nhưng mất tuổi thanh xuân, chật vật qua ngày cuối cùng cùng cũng là thể làm lại.

      “Em ngại !” Tần Vũ Tinh nhìn thấy vẻ mặt có vẻ mất mác của , an ủi.

      Hạ Thiên ngẩn ra, nhếch môi : “Vẫn là hi vọng người nhà của em có thể chấp nhận .”

      “Ừ. Vậy phải biểu cho tốt.” Tần Vũ Tinh cười khanh khách.

      “Biểu như thế nào, hả?” Hạ Thiên có ngụ ý, cúi đầu lộ ra nụ cười có chút xấu xa.

      Rầm tiếng, cửa mở ra. Mới vừa rồi Tần Vũ Tinh sợ mẹ phản ứng quá kích, chỉ len lén khép hờ cửa, khóa lại.

      "A a a a a a a!"

      loạt tiếng hét vang lên bên tai, Hứa Gia Văn quả tin vào mắt của mình! bất ngờ nhìn thấy nam thần Hạ Thiên sờ sờ trước mắt, vẻ mặt say mê cuốn mình trong khăn trải giường với chị họ của .

      Chương 43:

      Tần Vũ Tinh mơ màng trong chốt lát, nhìn chằm chằm đề tài hàng đầu, có chút mơ hồ.

      Vạch trần bí mật người phụ nữ thần bí bên cạnh Hạ Thiên!

      Bên tiết lộ gia đình bối cảnh của thiếu phương diện nào. Ngay cả vụ kiện với bệnh nhân cũng ghi lại ràng.

      “Lời đồn đại quá quắt lắm rồi!” Mẹ Tần bên cạnh lải nhải: “Rốt cuộc con làm ra chuyện gì thế? Hạ Thiên này từ đâu chạy ra? Nó và Bạch Nhược Đồng có quan hệ như thế nào? Có phải là vì Trường Sinh cướp bạn của nó, cho nên nó muốn cố ý trả thù?”

      Tần Vũ Tinh nhíu mày, lắc đầu : “ thể nào. Hạ Thiên phải là người như vậy.”

      Mẹ Tần và dì Ba sửng sốt cùng lúc: “Quả nhiên con và người ta quan hệ ràng!”

      Dì Ba phản ứng trước tiên, lời ý sâu xa: “Vũ Tinh, dì Ba là người từng trải. Đàn ông trong làng giải trí thể tin tưởng được. Nếu hôm nay con lên trang đầu Thần Báo. Dì đoán chừng tuần san giải trí, thông tin tiêu khiển, báo chiều Bắc Kinh cũng bắt đầu bàn tán về con. Đây là vì cái gì? Bởi vì người đàn ông kia muốn được như ý, cái ta muốn chính là hiệu quả này. Nhưng nhìn bộ dạng của con bây giờ, con hoàn toàn tin tưởng đối phương, con bị người ta lừa rồi!”

      “Hẳn là bên trong có hiểu lầm thôi.”

      “Hiểu lầm?” Mẹ Tần cao giọng, nhịn được : “Con bây giờ lòng tin tưởng Hạ Thiên, so với những thiếu nữ bị tình làm mờ trí óc có gì khác nhau! Mẹ tính cách của con có vấn đề, bị lừa mà còn khiến người ta kiếm được tiền đấy.”

      “Mẹ…” Tần Vũ Tinh kêu lên: “Mẹ chuyện có thể đừng cấp tiến như vậy ?”

      “Mẹ cấp tiến! Mẹ con đây sắp bị con làm mất hết mặt mũi rồi! Con xem đó viết những gì? Quán bar! Mướn phòng! Ở chung! Chỉ thiếu điều viết con mang thai sảy thai thôi.”

      Tần Vũ Tinh ngã ngồi giường, chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?

      dối, trả thù?

      Dường như chỉ vài phút trước đó, muốn thử dũng cảm lần, bắt đầu lại từ đầu, để rồi sau đó bị thực đả kích quá mạnh rồi!

      “Con bé này từ đến lớn đều khiến mẹ lo lắng!”

      “Reng reng reng.” Điện thoại vang lên, mẹ Tần và em liếc mắt nhìn nhau, oán giận : “Con nhìn , điện thoại nhà chúng ta cả ngày im lặng. ₯ễɳðàɳl€qʮɣđϕn Bạn bè bà con còn chưa tính, con nghĩ những bạn đồng nghiệp lâu năm của mẹ nhìn chúng ta như thế nào? Con vẫn là người có hôn ước, học đâu ra kiểu mướn phòng với người khác vậy hả? Con còn có tự ái hay ?”

      Đầu Tần Vũ Tinh trở nên đau nhức, điện thoại di động trong túi vang lên, liếc trộm cái, là Hạ Thiên.

      Trong lòng Tần Vũ Tinh hiểu sao thở phào nhõm. Nếu là tên lừa đảo, phải nên biết mất tăm hơi sao? Nhưng mẹ và dì Ba vẫn còn ở bên cạnh, dám nhận máy, nhưng lại sợ chọc giận tới Hạ Thiên, dám cắt đứt. Do dự hồi, bấm nút tin nhắn gởi : “ bị tra hỏi.”

      “Đinh đinh.”

      Tin nhắn gởi đến, Tần Vũ Tinh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, lông mày nhíu chặt khẽ giản ra.

      【Chuyện báo chí xử lý ngay lập tức, phải do phóng tin! Tốt nhất đừng nên tìm Microblogging, xem TV, khỏi phải sốt ruột. Thiên.】Cuối cùng còn để thêm hình trái tim.

      Khóe môi Tần Vũ Tinh khẽ cong lên. muốn giải thích gì đó, nhưng nhìn thấy mẹ Tần ngừng chuyện điện thoại, còn cả dì Ba lâu nay điềm đạm cũng bắt đầu lải nhải , chả muốn điều gì hết.

      Chuyện đương nóng lạnh tự biết, người khác thấy sao đều quan trọng, có đúng ?

      ngạc nhiên vì bản thân suy nghĩ khác hẳn… xem ra bị người khác ảnh hưởng quá nhiều rồi, da mặt càng ngày càng dầy.

      "Đinh đinh"

      Lại tin nhắn mới.

      【Có phải vừa mới nghĩ đến ?】

      【. . . . . . 】 Tần Vũ Tinh cười, trả lời bằng im lặng tuyệt đối.

      ở dưới lầu.】 Hạ Thiên nhắn lại.

      Tần Vũ Tinh sợ hết hồn, liếc mắt nhìn mẹ vừa cúp điện thoại, bắt đầu chuyện với dì Ba, cảm thấy lúc này tốt nhất là Hạ Thiên đừng nên xuất .

      gọi điện thoại cho Huy Tử, cậu ấy tung ra chiêu lớn.】

      【Chiêu lớn gì?】 Tần Vũ Tinh hỏi.

      hỏi. Em có hộ chiếu ở nhà ? Muốn du lịch là liền.】

      có lòng, ăn Tết lớn ghê nhỉ!】 Tần Vũ Tinh khẽ cong môi, gõ mấy chữ.

      【 Ừ. Tết năm nào cũng là lúc yên tĩnh nhất】

      Tần Vũ Tinh ngẩn ra, chợt nhớ tới Hạ Thiên có người thân, trong lòng nhói đau, gõ vài chữ:【Vỗ về ~~】. do dự chốc lát, cuối cũng cũng gõ bốn chữ ‘em ở với ’. Chuyện mừng Tết thể làm chủ được. Nếu lỡ hứa với Hạ Thiên, đến khi đó làm được còn phiền phức hơn.

      【. . . . . . 】 Lần này đổi lại là Hạ Thiên im lặng.

      Tần Vũ Tinh gởi khuôn mặt tươi cười.

      Hạ Thiên trả lời:【 muốn lắm, tối 30 chạy ngang qua cửa nhà ông Nội. Chờ em…】

      Tim Tần Vũ Tinh mềm nhũn ra.

      【Trời rất lạnh. bị bệnh đó.】

      【Vậy lái xe, ở trong chờ em.】 Hạ Thiên trả lời lại.

      【Để em xem có thể ra được !】 Tần Vũ Tinh thỏa hiệp.

      【Quyết định vậy !】 Hạ Thiên trở lời lại liền.

      【Ai quyết định với , quyết định cái gì?】 Tần Vũ Tinh im lặng, cười khẽ tiếng.

      Mẹ Tần lại gần, giựt điện thoại của , mắng: “Cười, bây giờ mà con còn cười được nữa à? Nhìn xem nhìn xem, Từ sáng tới tối chỉ biết chơi điện thoại! Tuổi trẻ các con bây giờ như thế nào, có tự tôn hả? Con khiến mẹ còn mặt mũi nào mà gặp bác Từ của con và Chương Diệc Hoàn đây?”

      Tần Vũ Tinh nhíu mày, : “Có gì thể gặp mặt? Con trai họ lăng nhăng ở bên ngoài trước mà.”

      “Vấn đề là các con vẫn còn hôn ước đấy. Xử lý êm thắm được à? Phải làm dư luận ồn ào xôn xao mới tốt hả? mướn phòng cũng kiêng dè người ta sao? Còn muốn bị điểm mặt à? Con nhìn phía sau tấm hình này, quán bar uống rượu, con xem nó đều nắm tay con rồi!”

      Tần Vũ Tinh hoàn toàn muốn lật báo để xem. Ngay cả ‘dã chiến’ bọn họ cũng làm qua, hơn nữa góc độ chụp hình của phóng viên rất có kỹ thuật, muốn hình ảnh kiểu nào lại thể. vẫn là muốn tự mình ấm ức!

      Mẹ Tần thấy Tần Vũ Tinh vẫn thản nhiên như cũ, tức giận quá chừng. Điện thoại lại vang lên, dì Ba khuyên bà nghe điện thoại trước.

      Mẹ Tần vừa nghe bạn đồng nghiệp gọi điện thoại tới, lo lắng đến đối phương chỉ là bạn bè của gia đình bà, mà còn là bạn của nhà họ Từ, ₰lê₰quý₰đôϗ vì thế lập tức thay đổi giọng điệu, giống như bộ dạng cái gì cũng biết, kinh ngạc hỏi: ‘ ? Có thể là lầm lẫn ? Ai da, bọn trẻ bây giờ chả biết chuyện gì xảy ra. Lúc trước con của tôi có ra ngoài nghiên cứu thực tập, chờ nó trở về rồi hỏi chuyện cho ra lẽ. Nhưng cũng có thể là tuyên truyền, ai biết được.”

      Vừa cúp điện thoại xong là bà chửi mắng trận. Xoay mặt nghe điện thoại còn giả đò thèm để ý, cái gì cũng biết, tránh để người ta chèn ép.

      Tần Vũ Tinh thấy mẹ như vậy cũng mệt mỏi, nhàng đóng cửa lại.

      mở cửa sổ, nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy Hạ Thiên đứng ở góc tường vẫy tay. Cánh tay dài lực lưỡng của bám vào tường, theo ống dẫn trèo lên.

      Tần Vũ Tinh giật mình, : “Nè, trước !” Mẹ của bực lên, lời khó nghe nào cũng đều ra.

      Hạ Thiên cười khẽ, bò mấy cái đến cửa sổ.

      phủi tay : “May là nhà em , nếu như là khu nhà cao tầng, liền dám giở trò.”

      , vẫn có thể bò. Spiderman thời đại mới mà.” Tần Vũ Tinh trêu chọc .

      “Còn dám chọc !” Hạ Thiên ló đầu vào hôn mạnh cái, tay phải nắm lấy gương mặt của , : “Làm sao bây giờ, vừa mới bỏ vài phút mà nhớ em chết sống lại. Dưới chân giống như bị em xiềng dây xích vậy, hoàn toàn thể nhúc nhích.”

      Ai lại thích lời ngon tiếng ngọt?

      Trong lòng Tần Vũ Tinh vui mừng đến nở hoa, nhưng ngoài mặt lại lạnh nhạt à tiếng.

      Hạ Thiên hơi híp mắt lại, nâng gương mặt của lên, cắn lên môi cái, liếm đầu lưỡi : “Chỉ là ‘à’ vậy sao?”

      Gò má Tần Vũ Tinh đỏ bừng, ánh mắt lên màu sắc độc hữu chỉ có phụ nữ mới có.

      cần nhìn em chằm chằm như vậy.” Hạ Thiên nắm lấy cằm của , nhịn được lại ép môi mình vào, : “ ra bị vạch trần bị vạch trần thôi. Dù sao từ đầu tới cuối đều là quấn quít lấy em. Em muốn biết chuyện xưa gì đều có thể cho em.”

      Trong lòng Tần Vũ Tinh ấm áp, giọng : “ có thể cần hình tượng à?”

      “Xuất thân của vốn là tên côn đồ, tất cả đều là vì em!” câu hai nghĩa, Tần Vũ Tinh có chút nghi ngờ.

      thế giới này có rất nhiều cơ hội để thay đổi vận mệnh. Mặc kệ em tin hay tin cũng được, em chính là người định sẳn trong vận mệnh của .” Hạ Thiên ngắm nhìn Tần Vũ Tinh sâu lắng, đáy mắt tràn tình cảm dịu dàng.

      Tim Tần Vũ Tinh đập loạn hẳn lên, lồng ngực có chút ngứa ngáy. đây là cảm giác gì.

      Hạnh phúc phải ? Hay là cảm động?

      vào lẹ lên, thôi lại bị chụp hình!”

      Hạ Thiên nhảy xuống cửa sổ, lôi kéo Tần Vũ Tinh lên giường, hai tay vòng qua eo , ôm chặt trước ngực: “Nhớ em!”

      Tần Vũ Tinh hoàn toàn trầm luân trong ánh mắt quấn quít của Hạ Thiên, thỏa tình chủ động dâng lên nụ hôn, cắn lên môi của Hạ Thiên. Hạ Thiên cắn ngược lại , hai người lăn lộn giường quậy phá ầm ĩ. Dưới ánh sáng tươi đẹp chiếu lên, cảnh vật vô cùng ấm áp.

      “Trứng thối!” Tần Vũ Tinh cảm giác được bàn tay đứng đắn của Hạ Thiên, sờ soạn lung tung. phản kháng bằng cách bóp mặt .

      Gương mặt Hạ Thiên đỏ bừng, đáy mắt bắt đầu bốc lửa, ngồi dậy cởi áo khoác ra, rồi nhào về phía , uy hiếp : “Nghịch lửa à?”

      “Đừng đấy!” Tần Vũ Tinh vội vàng nhận thua, gương mặt đỏ bừng : “Mẹ em và dì Ba ở dưới lầu. Đoán chừng lát nữa lên lại này, làm công tác phê phán tư tưởng cho em.”

      “Chúng là chính là lưỡng tình tương duyệt , sợ gì người ta nhìn thấy?” Về phương diện thân thế, Hạ Thiên có chút tự ti.

      Có vài thứ thể có nhiều tiền là có thể mua được. Mặc dù cố gắng bổ sung lỗ hổng này, nhưng mất tuổi thanh xuân, chật vật qua ngày cuối cùng cùng cũng là thể làm lại.

      “Em ngại !” Tần Vũ Tinh nhìn thấy vẻ mặt có vẻ mất mác của , an ủi.

      Hạ Thiên ngẩn ra, nhếch môi : “Vẫn là hi vọng người nhà của em có thể chấp nhận .”

      “Ừ. Vậy phải biểu cho tốt.” Tần Vũ Tinh cười khanh khách.

      “Biểu như thế nào, hả?” Hạ Thiên có ngụ ý, cúi đầu lộ ra nụ cười có chút xấu xa.

      Rầm tiếng, cửa mở ra. Mới vừa rồi Tần Vũ Tinh sợ mẹ phản ứng quá kích, chỉ len lén khép hờ cửa, khóa lại.

      "A a a a a a a!"

      loạt tiếng hét vang lên bên tai, Hứa Gia Văn quả tin vào mắt của mình! bất ngờ nhìn thấy nam thần Hạ Thiên sờ sờ trước mắt, vẻ mặt say mê cuốn mình trong khăn trải giường với chị họ của .
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 44:

      Tần Vũ Tinh ấy vậy mà điên rồi!

      hoảng hốt nhảy xuống giường, bịt miệng Hứa Gia Văn lại, gầm : “Hét cái gì!”

      "Hạ Hạ Hạ Hạ. . . . . . Hạ Thiên đó!"

      Gương mặt Hứa Gia Văn ửng hồng, hưng phấn vô cùng, đẩy Tần Vũ Tinh ra bên, cong đầu gối nhảy lên giường, hoa chân múa tay vui mừng : “Chúng ta chụp hình chung nhé!”

      … Mặt mày Hạ Thiên nghiêm túc, nhìn về phía Tần Vũ Tinh.

      “Gia Văn? Con làm sao vậy?”

      “Thùng thùng thùng.” Dì Ba tưởng rằng con xảy ra chuyện, từ từ lên lầu.

      “Trốn vào toilet mau!” Tần Vũ Tinh phân phó. trừng mắt liếc Hứa Gia Văn: “Muốn chụp hình chung?”

      “Dạ dạ dạ vâng! Chụp hình chung ở giường!” Hứa Gia Văn đắm chìm trong mộng ảo với nam thần mới vừa gặp mặt, ánh mắt đầy sao.

      “Vậy em hiểu phải làm sao chứ!” Tần Vũ Tinh nghiến răng . Đầu năm nay chưa từng thấy qua em muốn quyến rũ rể trắng trợn như vậy.

      “Tiểu Văn!” Dì Ba nhào vào trong, nhìn thấy Hứa Gia Văn mặt mày phấn khởi ngồi giường, ánh mắt sáng ngời nhìn bà.

      "Sao thế?"

      Tần Vũ Tinh chưa kịp trả lời Hứa Gia Văn chủ động kéo mẹ xuống: “Có con gián, làm con sợ muốn chết.”

      . . . . . .

      Sau đó Hứa Gia Văn diễn tả hình dáng con gián kinh khủng như thế nào, đột nhiên xuất trước mặt , hù hết hồn, phải đợi tới mấy phút sau mới có thể chuyện lại được. Dì Ba rờ đầu con , : “Được rồi được rồi, có muốn xuống lầu uống nước cho tỉnh lại ?”

      !” Hứa Gia Văn trả lời nhanh nhẩu.

      , làm gì lườm mẹ thế!” Dì Ba có vẻ tủi thân, nhìn thoáng qua Tần Vũ Tinh, : “Vũ Tinh, con đừng chê mẹ con lải nhải, chỉ là việc xảy ra quá đột ngột. Con luôn là đứa bé cưng trong lòng bàn tay của chị ấy, nhìn thấy mấy hình chụp kiểu này, còn bị người ta viết bậy bạ, lại giải thích vì sao lại liên quan tới diễn viên, làm sao có thể đau lòng? Thể diện khó có thể bỏ qua, còn thêm lo lắng về sau gả được con.”

      “Dạ, con hiểu , dì Ba.” Tần Vũ Tinh nhàng: “Con gây gỗ với mẹ.”

      “Vậy dì yên tâm.” Dì Ba quay người xuống lầu.

      Hứa Gia Văn lập tức nhảy xuống giường, chạy như bay vào toilet, đắm đuối đưa tình : “ Hạ Thiên, chúng ta chụp hình nhé!”

      . . . . . .

      "Tất cả đều ra hết đây cho tôi!” Tần Vũ Tinh lạnh lùng .

      Thục nữ Hứa Gia Văn nhường đường, cúi đầu, len lén liếc Hạ Thiên.

      Hạ Thiên nghiêm mặt : “Nếu tôi trèo xuống trước đó!”

      . . . . . .

      "Chụp hình trước !” Hứa Gia Văn đưa tay ra chụp lấy cánh tay của Hạ Thiên, lập tức bị hất ra, té cái rầm.

      Vành mắt Hứa Gia Văn đỏ lên, giống như tố cáo nhìn Tần Vũ Tinh: “Chị, ấy đối với em như vậy!”

      “Ừ.” Tần Vũ Tinh nhíu mày, nhìn lướt qua Hạ Thiên: “ làm gì thế hả?”

      Hạ Thiên hất cằm lên, bất mãn : “Em ước gì đẩy qua cho đàn bà khác mà!”

      phải vậy.” Tần Vũ Tinh lắc đầu : “Ý của em là tay chút có được ! Đẩy ra là đúng, nhưng mạnh tay quá làm người ta bị thương sao, ngược lại còn mang phiền toái.”

      Hạ Thiên thấy hào phóng như vậy, cảm thấy dễ chịu chút, vội vàng bày tỏ trung thành: “Vũ Tinh, chỉ dịu dàng với em thôi.”

      Hứa Gia Văn há hốc miệng, mê mẫn : “ là cảm động chết người. Chị, Hạ Thiên chính là con chó trung thành nghen.” lꜵêqu¥₯©ɳ

      . . . . . .

      "Em đừng nên tin những lời đường ngọt của đàn ông có được ?” Tần Vũ Tinh dạy dỗ em .

      “Vấn đề ở đây là lời của Hạ Thiên. Hạ Thiên đó aaaaa!” Hứa Gia Văn mê mẫn tâm thần dưới lầu truyền đến tiếng la của mẹ Tần: “Tần Vũ Tinh, con xuống đây cho mẹ!”

      Tần Vũ Tinh ngạc nhiên chút rồi : “Em xuống trước, hai người ở đây chụp hình chung nhé.”

      “Tuyệt quá! Hoan hô!” Hứa Gia Văng phấn khởi lên, mặt mày mong chờ nhìn về phía Hạ Thiên.

      Tần Vũ Tinh xuống lầu, nhìn thấy mẹ hét to vào điện thoại vừa được thông, sau đó gác điện thoại lại, đột nhiên bật cười ra tiếng.

      “Lại xảy ra chuyện gì?” Dì Ba cũng vừa tới. Tần Vũ Tinh cũng muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

      Mẹ Tần hất cằm lên: “Ha ha, người nhà họ Từ sốt ruột rồi!”

      Phản ứng theo bản năng, Tần Vũ Tinh mở điện thoại ra, tìm kiếm Microblogging. Tất cả mọi người hình như tìm kiếm nội dung đầu đề: ‘Bạch Nhược Đồng mang thai.’

      Con bà nó…

      lầu Hạ Thiên cũng phát tin tức này, gọi điện thoại cho Thẩm Huy, hỏi: “Chuyện gì thế?”

      Giọng điệu của Thẩm Huy ra vẻ ‘cậu cần cảm ơn’, trả lời: “Chiêu lớn đó.”

      ta mang thai à?” Hạ Thiên tin hỏi lại. Bạch Nhược Đồng tính toán cẩn thận, lòng vì nghiệp, nếu cũng bị công ty chọn làm bạn xì căng đan của .

      “Ừ, cậu chưa từng đụng qua ta chứ?” Thẩm Huy thấy Hạ Thiên ngạc nhiên, vội vàng hỏi.

      “Đụng ông già cậu!” Hạ Thiên buộc miệng tục: “Tớ luôn thủ thân như ngọc!”

      “Ừ, vậy tốt rồi. này rất mưu mô, ngàn vạn lần cầu đừng bị ta lừa gạt. Thời gian trước tớ vừa mua được bản quyền ‘Đàn ông lòng’, ta liền chủ động liên lạc muốn bàn chuyện với tớ. Bởi vì số diễn viên nữ, tớ từ chối ta. Chuyện sau này cậu cũng biết đó, chỉ là tớ ngờ ta nghĩ ra chiêu mang thai này.”

      . . . . . .

      "Chuyện này ụp xuống, nhà họ Tần nhất định thể nào nhận Từ Trường Sinh làm con rể. Đây chính là cao thủ, Hạ Thiên…”

      Hạ Thiên im lặng chút rồi : “Tớ muốn nhắc lại chuyện này. Mặt khác, tận sức quét sạch những ảnh chụp của Tần Vũ Tinh mạng. Tớ thích có người chỉ trỏ ấy, còn là tại vì tớ.”

      “Ok, chuyện !” Thẩm Huy tràn đầy tự tin: “Yên tâm .”

      “Cám ơn!” Hạ Thiên nghiêm túc .

      “Cám ơn ông già cậu!” Thẩm Huy mắng lại , sau đó bật cười khanh khách.

      Tần Vũ Tinh nhìn mẹ vui sướng vì người ta gặp họa, trong lòng buồn vui lẫn lộn. Làm cha mẹ sĩ diện, giờ và Từ Trường Sinh đúng là tám lạng nửa cân. Đoán chừng bạn bè xung quanh cũng thể ai đúng, ai sai, ai hợp tình hợp lý gì đó. Nhưng bác Từ là người quan trọng mặt mũi, lại còn có tuổi, gặp phải chuyện này quả rất đáng thương.

      ra như vậy cũng tốt.” Dì Ba vỗ vỗ cánh tay của chị mình, : “Tất cả mọi người đều có lỗi, gặp nhau cũng có lúc chia tay. tại Bạch Nhược Đồng nhà người ta có cả đứa , theo như em chị nên mau mượn cớ này mà tự mình chuyện ràng với lão Từ . Về sau đừng dính líu tới nhà bọn họ nữa.”

      Mẹ Tần cau mày, : “Loạn đến mức này rồi còn cách nào trở thành thông gia. Chỉ là năm mới vừa tới, có chút ngột ngạt.” Bà nhìn lướt qua Tần Vũ Tinh, giận dữ : “ làm người ta bớt lo!”

      “Chỉ là đứa là của Từ Trường Sinh sao?” Dì Ba nghi hoặc: “Chúng ta nhìn Trường Sinh trưởng thành từ tới lớn, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy. cẩn thận rồi.”

      “Tri nhân tri diện bất tri tâm! Lời của diễn viên câu nào câu nào giả? Có thai hay cũng ràng, biết đâu chừng chỉ là tuyên truyền!” Mẹ Tần ra vẻ hiểu biết, tiếp: “Coi như là để chị nhìn ra. Đám người ngày hổ là diễn viên, cho nên mới có thể như vậy, trong nháy mắt trở mặt biến thành như thế. Ai còn quan tâm đến tình cảm nồng nàn cỡ nào trước kia?”

      Mẹ Tần có ý đồ, nhìn con : “Bây giờ chuyện sáng tỏ. Chiều nay mẹ phải nhà họ Từ, trả lại hết sính lễ ban đầu! Con ở lại thu dọn phòng con, tìm xem còn có vật gì muốn trả lại luôn ? Mẹ muốn dính líu với họ nữa, phân ra rạch ròi.”

      … Quả nhiên đàn bà trở mặt chừa đường lui.

      “Xem như nhà chúng ta và nhà họ Từ đoạn tuyệt. Con và Hạ Thiên gì đó cũng nên qua lại. Coi như cậu ta có thù phải báo, chèn ép tất cả mọi người có quan hệ với Từ Trường Sinh. Sáng sớm ngày mai con và mẹ thăm dì Lam trong nhà chuyến. Thằng bé Mục Vũ Sâm của bọn họ về nước rồi. ₰lê₰quý₯ôn₰ Nếu chuyện kia thành, vậy cũng nên thử. Lần trước mẹ gặp Lam Nhiễm, bà ấy rất lo lắng về chuyện hôn nhân của con trai.”

      Đầu óc Tần Vũ Tinh trống rỗng. từng cho rằng, đời này bao giờ nghe tới ba chữ kia nữa. ngờ hôm nay mẹ lại tự nhiên ra.

      Có lẽ nhìn ra trầm lặng của , mẹ Tần lườm cái, hỏi: “Thế nào? phải trước kia con rất thích nó hay sao?”

      “Mẹ lộn xộn.” Tần Vũ Tinh xấu hổ xoay người: “Con . Muốn mẹ mình .”

      “Này!” Mẹ Tần tức giận lườm cái, quay về hướng dì Ba : “Em xem con bé này, khó hầu hạ.”

      Dì Ba Tần Vũ Tinh đẩy đẩy chị mình: “Thằng bé nhà họ Mục muốn trở về à?”

      “Ừ. Bằng Lam Nhiễm làm gì bảo lão Trương kêu chị sang chơi. Năm ngoái bà ấy phát mình bị ung thư vú, làm giải phẫu. Tuy rằng tốt rồi, nhưng luôn mong muốn thằng bé kia kết hôn, để khỏi phải hối hận.

      “Ôi… A Nhiễm là người rất tốt, vì sao lại mắc phải bệnh này?”

      “Thường hay giận dỗi. Mục Chấn Dân nhà bọn họ trước khi kết hôn tự do đương, hình như để lại đứa bé, nhưng chuyện này ai biết. Bà ta khó chịu sao được?”

      “À. Chỉ là Chấn Dân cũng biết chuyện này.”

      “Nếu cũng quen biết rồi kết hôn với A Nhiễm. Nghe môn đăng hộ đối nên bị mẹ của ấy chia rẽ. Đáng tiếc sau này… đứa bé kia lại thi vào được Nhất Trung. Chuyện này lâu nay chị gạt Vũ Tinh, biết vẫn tốt hơn.”

      Dì Ba gật đầu: “Chuyện ngoài ý muốn chín năm trước khiến Vũ Tinh tinh thần phân liệt. Nếu chị để cho nó biết Vũ Sâm làm bao nhiêu chuyện cũng bởi vì nguyên do này, sợ rằng Vũ Tinh điên mất.”

      “Ừ, .” Mẹ Tần gật mạnh đầu.

      ra Tiểu Tinh và Vũ Sâm vẫn là thanh mai trúc mã. Con bé thích người ta, cả ngày theo đuôi. Nếu vì chuyện hiểu lầm này, năm đó cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy, chị kết thân với nhà của A Nhiễm, làm gì có chuyện Chương Diệc Hoàn này chứ?

      “Chuyện đời rất khó …”

      Người nào lại dám tuổi trẻ chưa từng lông bông.

      Nhớ tới Mục Vũ Sâm, đầu óc Tần Vũ Tinh hỗn loạn. Bọn họ ở chung với nhau từ lúc học mẫu giáo, leo trèo ăn hàng, cùng vào cấp , cấp hai, cấp ba, chưa bao giờ phân lớp, mãi đến khi gặp được Tô Tiểu Mộc. Tô Tiểu Mộc giống như luồng ánh sáng, thu hút toàn bộ chú ý của Mục Vũ Sâm. Tô Tiểu Mộc là học sinh kém, là lưu manh cấp hai thi vào được tầng lớp khác. Nhưng Mục Vũ Sâm lạnh lùng lại hiểu vì sao chủ động tiếp cận .

      Mỗi lần gặp gỡ đều dè dặt thận trọng, có lẽ người khác phát giác được, nhưng Tần Vũ Tinh lại nhìn thấy . Mỗi lần bọn họ gặp nhau, giúp đỡ, đều phải là ngẫu nhiên.

      giống như mê muội, tìm hai tên lưu manh muốn dạy dỗ Tô Tiểu Mộc.

      Mới đầu việc này ai dám nhận, bởi vì bản thân Tô Tiểu Mộc xuất thân từ cấp 2 lưu manh, Trần Hi làm chủ vùng Nam Thành cũng che chở … Duy chỉ có loại nhóc con giống như thiếu tiền đồng ý giúp , còn xúc phạm bậy bạ nữa…

      Cuối cùng Mục Vũ Sâm chuyển trường, Tô Tiểu Mộc bị khai trừ khỏi học trường. Bạn thân nhất của ấy là Từ Y Y, bị ngộ nhận là ấy, bị hãm hiếp phải thôi học, mà người khởi tố cũng là Trần Hi. Còn có người bạn thân khác của Tô Tiểu Mộc là Hứa Gia Kỳ, cũng nghỉ học.

      Rốt cuộc cũng chuyện gì xảy ra.

      dám hỏi, cũng dám suy nghĩ nhiều. Bởi vì người nào biết…

      Hình như trong mắt của mọi người, đều bị giấu giếm. Ham muốn cá nhân của con người khiến chân tướng bị che đậy như bức màn che mặt.

      màn ngoài ý muốn, thay đổi số mạng của rất nhiều người.

      Lúc nào mẹ cũng lo lắng cho . Rất nhiều người tính tình mềm yếu, nhưng lại cảm thấy xúc động là ma quỷ. Thà rằng giẫm chân tại chỗ, ít ra hại người hại mình.
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :