Hồi hai
Nô bộc Trương thị thay chủ kêu oan.
Bổ khoái bất đắc dĩ Trần Châu.
Lão nhân kia đột nhiên kêu oan ngay giữa phố, nhất thời khiến tất cả bàng hoàng ngẩn người. Cuối cùng Trương Long, Triệu Hổ, dù sao cũng theo Bao đại nhân nhiều năm, thấy tình hình như vậy liền lập tức quyết định đưa vị lão nhân này về Khai Phong phủ, thỉnh Bao đại nhân đích thân hỏi chuyện. Hai tên tiểu tặc bị trúng "phấn cương thi" do Kim Kiền mới phối chế, đợi sau nửa canh giờ độc tự giải, nhưng đáng thương cho Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu đành phải làm cu li đưa hai tên tiểu tặc thể nhúc nhích về Khai Phong phủ.
Cho đến khi đoàn người lệt xà lệt xệt về đến Khai Phong phủ nha cũng sắp hoàng hôn rồi, nha dịch tuần phố của Khai Phong phủ hầu hết hồi phủ. Trương Long, Triệu Hổ lập tức đem chuyện này bẩm báo cho Bao đại nhân, Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu sau khi đem hai tên tiểu tặc giao cho ngục tốt, bèn trông giữ bên người lão nhân, đợi Bao đại nhân truyền gọi.
Phàm là những người đến phủ Khai Phong cáo trạng, nếu ở bên ngoài công đường đánh trống kêu oan tất thăng đường thẩm án, nếu là ngăn kiệu kêu oan, sau khi cân nhắc tình hình cụ thể, tám phần ở ngoài khách sảnh mà thẩm án trước, sau đó mới thăng đường. Còn trường hợp chặn nha dịch phủ Khai Phong lại mà kêu oan ... thực là hiếm gặp, tất nhiên thẩm án ở khách sảnh của Khai Phong phủ rồi.
Quả nhiên lâu sau, Bao đại nhân hạ lệnh cho Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu đưa vị lão nhân này vào khách sảnh.
Ba người vào khách sảnh, vừa mới bước vào cửa, Kim Kiền vội đưa mắt nhìn bốn xung quanh, đúng lúc liếc đến giữa khách sảnh, thấy bóng áo đỏ thân thẳng như cán bút vững vàng, trầm tĩnh đứng bên Bao đại nhân. Kim Kiền lại đưa mắt nhìn Trương Long, Triệu Hổ, quả nhiên vẻ mặt u ám, cộc cằn ngay từ sáng sớm kéo dài gần ngày trời nay tan biến, ngược lại khuôn mặt của hai vị đại nhân dường như còn khí sắc ấm áp, ôn hòa. Tới giờ Kim Kiền mới thở phào nhõm, nghĩ bụng: Tiểu Miêu quả thực có thể sánh ngang với quạt sưởi rồi, còn có tác dụng làm ấm da mặt hai người này nữa chứ.
Vị lão nhân nọ bước vào trong khách sảnh, ngước mắt lên nhìn thấy người với khuôn mặt đen sì râu dài ngồi chính giữa khách sảnh, giữa trán vầng trăng lưỡi liềm, thân vận thường phục màu xanh, khuôn mặt toát lên chính khí cùng thần sắc uy nghiêm. Lão nhân lập tức phủ phục, dập đầu xuống đất, cao giọng kêu lên: "Thảo dân bái kiến Thanh Thiên Bao đại nhân".
Bao đại nhân nhìn người quỳ phía dưới, chậm rãi cất tiếng hỏi: "Ngươi là kẻ nào, vì cớ gì mà kêu oan?".
Lão nhân kia cúi đầu đáp: "Thảo dân là người Trần Châu, họ Trương tên Phúc Tùng, lần này tới đây chính là để thay thiếu gia nhà thảo dân kêu oan".
"Thiếu gia nhà ngươi là kẻ nào?"
"Bẩm đại nhân, thiếu gia của thảo dân họ Trương tên Tụng Đức, là đại phu có tiếng trong thành Trần Châu."
"Đại phu?", Bao đại nhân hỏi tiếp: " có oan khuất gì? Vì sao thể đích thân đến kêu oan mà lại để cho ngươi vất vả lặn lội tới đây?".
Trương Phúc Tùng vừa nghe xong nhất thời nước mắt lưng tròng, thân hình khẽ run lên, kêu lớn: "Đại nhân, thiếu... thiếu gia của thảo dân bị kẻ gian vu hãm, bị phán tội giết người, bị giam trong đại lao của Trần Châu phủ, thể đến Khai Phong phủ kêu oan được!"
Bao đại nhân nheo nheo mắt trầm ngâm, lại hỏi: "Ngươi thiếu gia Trương Tụng Đức của ngươi bị phán tội giết người, vậy ký nhận tội chưa?".
"Việc này...", Trương Phúc Tùng ngập ngừng, cả người run run, thấp giọng trả lời: "Thiếu gia của thảo dân ký nhận tội".
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt.
Kim Kiền đứng trong góc khách sảnh, khẽ nhướng mày, khỏi cảm thấy có chút nực cười: Lão đầu này uống nhầm thuốc à? Tội nhân ký nhận ngay công đường rồi, vậy mà còn chạy tới phủ Khai Phong kêu oan, đúng là lãng phí tài lực, vật lực cộng cả nhân công lao động của phủ Khai Phong.
Chỉ nghe Bao đại nhân đột nhiên cao giọng quát lớn: "Điêu dân to gan, phạm nhân ký nhận tội công đường, ràng bản án kết thúc, ngươi còn đến Khai Phong phủ kêu oan, thực là quá hoang đường".
Trương Phúc Tùng vừa nghư liền khóc lóc kêu lên: "Đại nhân, oan uổng quá. Thiếu gia của thảo dân ký nhận tội công đường là do bị tri phủ Trần Châu vu hãm".
Bao đại nhân ngưng lại hỏi nữa, trầm ngâm, đánh giá kỹ lưỡng lão nhân quỳ phía dưới.
Chỉ lão nhân này, đầu óc tán loạn, áo quần rách rưới, gương mặt mang vẻ tang thương quỳ dưới công đường, khuôn mặt già nua lệ rơi đầm đìa, tràn ngập bi thương.
Bao đại nhân khỏi động lòng trắc , liền thở dài, chầm chậm cất tiếng: "Trương Phúc Tùng, tạm thời ngươi hãy đem đầu đuôi việc nhất nhất ra cho bản phủ nghe".
Trương Phúc Tùng nghe xong, nhất thời cảm kích thôi, vội vàng dập đầu cảm tạ, vừa lạy binh binh vừa : "Lão gia và phu nhân của thảo dân mất sớm, chỉ để lại mình thiếu gia. Từ thiếu gia thông minh, vừa qua hai mươi tuổi kế thừa y quán của Trương thị, tính đến nay tuy mới ba năm nhưng y thuật của thiếu gia ở Trần Châu có vài phần danh tiếng".
" là thần y, vì sao lại bị cáo trạng với tội danh sát nhân?"
Trương Phúc Tùng nức nở : "Đại nhân, nhắc đến chuyện này quả thực là oan thấu trời. Tháng trước, Hoàng Đại Hổ hàng xóm làm nghề đồ tể bị nhiễm phong hàn, mời thiếu gia nhà thảo dân qua thăm bệnh, chưa được mấy ngày, bệnh của Hoàng Đại Hổ thuyên giảm hơn nửa. Nhà Hoàng Đại Hổ vốn bần hàn, có tiền trả phí điều trị, thiếu gia nhà thảo dân hảo tâm, thu phí, vì thế mà thê tử của Hoàng Đại Hổ hàm ơn thôi, lại đến để cảm tạ, thiếu gia nhà thảo dân liền tặng cho mấy thang thuốc điều dưỡng. Chẳng ngờ Hoàng Đại Hổ sau khi uống thuốc thất khiếu[1] liền chảy máu, mất mạng tại chỗ. Cũng vì thế mà mẹ của Hoàng Đại Hổ thưa kiện thiếu gia nhà thảo dân công đường, vu cho thiếu gia nhà thảo dân cùng Hoàng thị cấu kết, hạ độc chồng. Mà tri phủ lão gia trắng đen chẳng phân, liền kết tội Hoàng thị thông dâm đem giam vào đại lao, lại vu oan giá họa cho thiếu gia nhà thảo dân, phán tội chết".
[1] Theo Đông y, thất khiếu chính là bảy lỗ khuôn mặt gồm: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
Bao đại nhân và mọi người nghe xong đều nhíu mày trầm ngâm, khí nhất thời rơi vào im lặng, sau đó Bao đại nhân lại hỏi tiếp: "Tri phủ Trần Châu thẩm tra xử lý vụ án này có nhân chứng chứng thực công tử nhà ngươi giết người ?".
Trương Phúc Tùng đáp: "Có nhân chứng, là người đàn bà hàng xóm của Hoàng Đại Hổ, bà ta tự xưng là tận mắt nhìn thấy thiếu gia nhà thảo dân cùng Hoàng thị liếc mắt đưa tình, vô cùng mờ ám. Đại nhân, đây chính là nỗi oan tày trời, thiếu gia nhà thảo dân từ chăm đọc thi thư, là bậc chính nhân quân tử, sao có thể cùng thê tử của người khác làm chuyện mờ ám được?".
Bao đại nhân nhíu chặt mày, hỏi: "Vậy có vật chứng gì ?".
Trương Phúc Tùng nghe vậy liền ngẹn ngào, ngừng nức nở : "Khi ấy đại phu khám nghiệm tử thi phát thạch tín trong cơ thể nạn nhân, liền khăng khăng rằng thiếu gia nhà thảo dân hạ độc, hơn nữa tri phủ cho lục soát y quán nhà thảo dân và tìm thấy thạch tín, sau đó liền định tội cho thiếu gia. Đại nhân, thạch tín kia vốn là phương thuốc, y quán nào mà chẳng có, sao có thể coi là bằng chứng? Đại nhân, ngài nhất định phải giải oan cho thiếu gia nhà thảo dân!!!".
rồi, Trương Phúc Tùng liền dập đầu binh binh xuống đất.
Bao đại nhân trầm tư giây lát, chậm rãi đưa mắt nhìn sang Công Tôn tiên sinh đứng kế bên.
Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh khẽ nhíu mày, rồi mở miệng hỏi: "Trương Phúc Tùng, ngươi công tử nhà ngươi dùng thạch tín trong thuốc, có bằng chứng gì ?".
"Có, có, có!" Trương Phúc Tùng vội vàng buông tay nải ôm chặt trong lòng, cởi nút thắt lấy ra bọc vải, giở từng lớp vải ra, cẩn thận dâng lên tờ giấy trắng nhăn nhúm: "Đại nhân, đây là đơn thuốc thiếu gia nhà thảo dân ngày đó đưa cho Hoàng thị, thảo dân chiếu theo đơn này mà bốc thuốc, bên trong tuyệt đối thể có thạch tín".
Trương Long tiếp nhận đơn thuốc rồi dâng lên Bao đại nhân, Bao đại nhân nhìn lướt qua cái rồi đưa lên cho Công Tôn tiên sinh.
Công Tôn tiên sinh cẩn thận xem xét hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên khe khẽ gật đầu với Bao đại nhân.
Bao đại nhân thấy vậy liền với Trương Phúc Tùng quỳ phía dưới: "Trương Phúc Tùng, án này của ngươi bản phủ thụ lý, ngươi trước hãy ở lại phủ nha, đợi bản phủ điều tra tường tận, nếu quả thực Trương Tụng Đức bị oan, bản phủ nhất định trả lại trong sạch cho ".
"Đa... đa tạ đại nhân!!!", Trương Phúc Tùng lại dập đầu hồi, vừa lạy vừa lớn tiếng hô cảm tạ.
Đợi đến khi Trương Phúc Tùng được nha dịch dẫn ra khỏi khách sảnh, Bao đại nhân mới chậm rãi cất tiếng hỏi Công Tôn tiên sinh: "Công Tôn tiên sinh, đối với việc lần này tiên sinh thấy thế nào?".
Công Tôn tiên sinh hơi cúi đầu, cân nhắc lát rồi trả lời: "Đại nhân, án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nếu chỉ dựa vào những lời phiến diện của Trương Phúc Tùng e là thể kết luận vội vàng được".
Bao đại nhân gật đầu, : "Bản phủ cũng thấy như thế. Bản phủ dự định phái người đến Trần Châu để tra án này, tiên sinh nghĩ sao?".
"Hành động này vô cùng thỏa đáng."
Bao đại nhân nghe xong liền quay sang Triển Chiêu đứng bên : "Triển hộ vệ, Trương Long, Triệu Hổ nghe lệnh, bản phủ lệnh cho ba người các ngươi ngày mai lập tức lên đường, đến Trần Châu tra án này".
Triển Chiêu bước lên bước, hai tay ôm quyền, hào sảng đáp: "Thuộc hạ tuân lệnh".
Trương Long, Triệu Hổ nghe xong, lòng vui như hoa nở, vội bước lên hai bước lớn, cao giọng : "Thuộc hạ tuân lệnh".
Công Tôn tiên sinh thấy vậy, lại : "Triển hộ vệ, lần này ba người các ngươi đến Trần Châu tra án, chỉ có thể điều tra ngầm, thể công khai".
Những lời này vừa , mọi người đều sững cả ra.
Triển Chiêu nhìn Công Tôn tiên sinh, khuôn mặt mang theo vẻ khó hiểu, Trương Long, Triệu Hổ lại càng ngu ngơ hơn.
Bao đại nhân hơi nghiêng đầu, nhìn Công Tôn tiên sinh hỏi: "Vì sao tiên sinh lại những lời này?".
Công Tôn tiên sinh khẽ vuốt râu, nhướng nhướng mày, tiếp: "Lẽ nào đại nhân quên rồi, địa giới Trần Châu kia vốn là địa bàn của An Lạc hầu".
Kim Kiền nghe vậy khỏi bàng hoàng, thầm nghĩ: An Lạc hầu, cái tên này sao lại nghe quen quen vậy?
Lại nghe Công Tôn tiên sinh tiếp lời: "An Lạc hầu Bàng Dục là nhi tử độc nhất của Bàng thái sư, là đệ đệ ruột của quý phi nương nương, là quốc cữu[2] đương triều, địa vị vô cùng tôn quý. Mà Bàng thái sư cùng đại nhân chính kiến luôn bất đồng, lần này nếu công khai thân phận quan sai của phủ Khai Phong e là bị An Lạc hầu gây khó dễ".
[2] Quốc cữu: Em vợ của hoàng đế.
Dứt lời, mọi người đều hiểu , lại càng thêm kính phục nhìn xa trông rộng của Công Tôn tiên sinh.
Bao đại nhân khe khẽ gật đầu, vuốt râu cười : "Tiên sinh quả nhiên là suy nghĩ vô cùng thấu đáo, kín kẽ".
Triển Chiêu và Trương Long Triệu Hổ cũng ôm quyền thi lễ.
Trịnh Tiểu Liễu đương nhiên là hai mắt phát sáng, cứ như là nhìn thấy tổ tiên tại thế vậy.
Chỉ có Kim Kiền là nhíu chặt mày, khẽ lẩm bẩm trong lòng: Bàng Dục, con trai của Bàng thái sư, là từ mang nghĩa xấu đúng tiêu chuẩn, nếu như mình nhớ nhầm, tên nhóc kia cuối cùng hình như bị lão Bao cắt đầu cái pặc, chẳng lẽ là lần này? đúng nha, mình nhớ hình như vì chuyện lương thực ở Trần Châu mới xui xẻo bị chém đầu mà, chuyện đó với án lần này dường như chẳng có liên hệ gì, tám phần là do thần kinh mình quá mẫn cảm thôi. Có điều, mặc dù Bàng Dục phải con chim tốt lành gì, nhưng dù chim lớn hay chim cũng là quốc cữu, e là dễ chọc vào, chẹp... Lần này Tiểu Miêu Trần Châu tra án, có vẻ như tiền đồ được tốt lắm nhẩy... Hê hê, có trò hay để xem rồi...
Nghĩ đến đây, Kim Kiền khỏi cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa, đưa mắt nhìn về phía Triển Chiêu. Chỉ thấy đôi mày lưỡi mác của Triển Chiêu khẽ nhíu lại, gương mặt tuấn tú vẻ khó xử.
Bao đại nhân thấy vậy, sắc mặt cũng trầm xuống, mở miệng hỏi: "Triển hộ vệ, lần này , thể điều tra công khai, tất khó khăn trùng trùng, nhưng...".
"Đại nhân", Triển Chiêu chắp tay sang sảng : "Điều thuộc hạ lo lắng phải là thể công khai điều tra, điều thuộc hạ lo lắng là án này có liên quan nhiều đến dược lý, mà ba chúng thuộc hạ lại tinh thông vấn đề này, chỉ sợ bỏ sót manh mối quan trọng...", đến đây, đột nhiên hai mắt Triển Chiêu sáng lên, ánh mắt lướt đến Kim Kiền.
Kim Kiền bỗng giật thót tim, sống lưng lạnh toát.
Chỉ thấy Triển Chiêu hướng Bao đại nhân : "Đại nhân, bổ khoái Kim Kiền tinh thông y lý, thuộc hạ muốn cùng Kim bổ khoái Trần Châu tra án".
Những lời này vừa thốt ra, thoáng chốc mồ hôi lạnh người Kim Kiền liền túa ra, rơi lộp độp đất.
Chỉ trong khoảnh khắc có hàng loạt những ánh mắt đa dạng, mang đủ loại sắc thái đồng loạt bắn chíu chíu về phía Kim Kiền.
Mang theo ý tán đồng xen lẫn đôi chút bất ngờ chính là đôi mắt hổ của Bao đại nhân.
Mang theo ngọn lửa đố kỵ bốc cháy phừng phừng là bốn tia laser của Trương Long, Triệu Hổ;
Mang theo vẻ hâm mộ ngất trời và sắc thái kính phục là đôi mắt to tròn của Trịnh Tiểu Liễu;
Mang theo vẻ tán thưởng chứa ý vị mờ ám là ánh mắt của Công Tôn tiên sinh.
Lông mao lẫn lông tơ của Kim Kiền từ đầu đến chân đều dựng hết cả lên, lòng thầm kêu gào: Có nhầm đấy, lần đến địa bàn của quốc cữu gia này là tìm vận xui chứ nào phải may mắn gì cho cam. Tiểu Miêu, ngài làm cái gì mà lại kéo tôi xuống nước chứ, lẽ nào là muốn báo thù chuyện lần trước bị mình ném vào hồ?
Kim Kiền bên này còn tranh đấu trong lòng, lại nghe Bao đại nhân bên kia giúp nàng ký vào sinh tử trạng[3] luôn: "Nếu như thế , Kim Kiền, bản phủ ra lệnh cho ngươi ngày mai cùng Triển hộ vệ, Trương Long, Triệu Hổ lên đường đến Trần Châu".
[3] Nguyên văn "sinh tử trạng" (trong ngoặc là từ tiếng Hán) là cam kết khi đôi bên cùng ký vào giấy đó, trong quá trình việc diễn ra nếu bên nào bị thương, hoặc mất mạng bên kia được miễn trừ trách nhiệm. Thời kỳ cận đại, ở Trung Quốc trước khi tỷ thí võ đài, các đấu thủ thường ký sinh tử trạng, hoặc các phe phái giang hồ giải quyết những mâu thuẫn xung đột mà muốn có can thiệp của triều đình hay vương pháp, đều ký sinh tử trạng trước khi quyết đấu.
Kim Kiền lập tức hoàn hồn lại vội vàng bước lên hai bước, cao giọng : "Đại nhân, thuộc hạ...".
Lời vừa thốt ra khỏi miệng bị Công Tôn tiên sinh cắt ngang: "Kim Kiền, ngươi cần lo lắng, lần này Trần Châu, phí ăn ở đường đều được thanh toán".
"Khụ khụ...", Kim Kiền thiếu chút nữa bị sặc nước bọt của chính mình mà chết, lại nhìn mọi người trong phòng, đều mang vẻ mặt ba phần hiểu , bảy phần bất đắc dĩ.
Bao đại nhân khe khẽ lắc đầu : "Được rồi, bốn người các ngươi mau về phòng nghỉ ngơi , sáng sớm mai còn lên đường".
Mọi người liền nhất nhất thi lễ rồi thoái lui, Bao đại nhân cũng đứng dậy rời khỏi khách sảnh.
Kim Kiền cúi đầu ủ rũ, tựa như bong bóng xì hơi, mình sau chót chậm rì rì ra đến cửa, hồn vía thất tán, bước chân lảo đà lảo đảo, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại tới bên ngoài Phu Tử viện.
Vừa mới tới cổng Phu Tử viện bỗng nghe thấy tiếng Công Tôn tiên sinh gọi Triển Chiêu: "Triển hộ vệ, xin hãy dừng bước".
"Công Tôn tiên sinh, có chuyện gì sao?"
Kim Kiền lập tức hoàn hồn, liền vội vàng nép mình bên ngoài cửa viện, thầm nghĩ: Hai người này sao lại bí mật như vậy? Chậc chậc, tục ngữ , hợp lễ chớ nhìn, hợp lễ chớ nghe, mấy hành vi của đám paparazzi này mình cứ lên kính cẩn mà tránh xa hơn.
Nghĩ vậy, Kim Kiền liền xoay người, đúng lúc chuẩn bị nhấc chân rời giọng vô cùng ràng của Công Tôn tiên sinh truyền vào tai nàng.
"Triển hộ vệ, gần đây có tin mật báo truyền đến, Trần Châu bị hạn hán, tình hình rất nghiêm trọng, nạn dân vô số, lần này Triển hộ vệ đến đó tra án vừa hay cũng có thể xác nhận xem tin mật báo đó có xác thực hay ."
Chợt nghe giọng của Triển Chiêu mang chút gì đó nằng nặng: "Tình hình hạn hán của Trần Châu nghiêm trọng như vậy, vì sao thấy châu phủ báo lên?".
"Tại hạ cũng , chỉ là bạo gan mà suy đoán, có lẽ do An Lạc hầu ở giữa động tay động chân. Có điều việc chưa điều tra , tiện để đại nhân biết, Triển hộ vệ, lần này Trần Châu, vất vả cho Triển hộ vệ rồi".
"Tiên sinh khách khí rồi, Triển mỗ tất nhiên cố gắng hết sức", Triển Chiêu ngưng lại chút, rồi lại cao giọng lên mấy phần : "Hơn nữa Triển mỗ còn có Kim bổ khoái tương trợ, cũng cần phải qua lo lắng".
Lúc này, cho dù Kim Kiền tận mắt chứng kiến cũng có thể tưởng tượng ra, nhất định là đôi mắt đen long lanh của con mèo kia nhìn chằm chằm vào cánh cửa Phu Tử viện.
Kim Kiền thở dài, đành phải nặn ra vẻ mặt tươi cười, chậm rãi vào trong viện đến bên hai người, chắp tay : "Thuộc hạ tất dốc toàn lực hiệp trợ Triển đại nhân!". Còn lòng nàng thầm tự nhủ: Hự hự, nghe lén quả nhiên là chẳng có kết cục gì tốt!
Công Tôn tiên sinh nhìn Kim Kiền cái, khẽ mỉm cười, thi lễ rồi xoay người rời , Triển Chiêu cũng bỏ lại bóng lưng thẳng như cán bút mà rời khỏi.
Trong Phu Tử viện rộng lớn chỉ còn lại mình Kim Kiền đứng nguyên tại chỗ, cười khổ thôi, đột nhiên Kim Kiền hơi lắc mình cái, dưới chân phát lực, cấp tốc chạy về Tam ban viện, miệng còn ngừng lẩm bẩm: "Bà nó, lần này xuất môn lành ít, dữ nhiều, cũng biết giải độc hoàn, giải dược của mình có đủ dùng nữa. Tốt nhất là nên về sớm thu dọn hơn, nếu đủ phải thức đêm tăng ca mà làm, chế tạo thêm tám cân, mười cân mới đủ phòng thân... Ôi trời ơi, sao mình lại xui xẻo đến thế chứ...".
Hồi ba
Tra án Trần Châu Ngự Miêu uy nghiêm hiển lộ.
Nổi giận dạy phường Đăng Đồ[1], giả chịu ngục lao.
[1] Đăng Đồ: Cách ngắn gọn của "Đăng Đồ Tử", xưa ở nước Sở có Đăng Đồ Tử vốn ghen ghét với Tống Ngọc tài hoa tuấn tú, gièm pha với vua Sở rằng Tống Ngọc là kẻ háo sắc. Tống Ngọc bèn trả lời: "Tâu bệ hạ, mỹ nữ trong thiên hạ nơi nào sánh bằng nước Sở, mỹ nữ nước Sở đâu sánh bằng quê hương thần, mỹ nữ quê hương thần đâu sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần. Nàng ấy nếu cao thêm phân quá cao, nếu bớt phân quá thấp; nếu thoa thêm chút phấn quá trắng; nếu thoa thêm chút son quá đỏ. Lông mày cong mượt, da trắng như tuyết, eo lưng thon thả. Ngay cả tuyệt thế giai nhân như vậy quan tâm đến thần suốt ba năm mà thần vẫn chưa xao lòng, lẽ thần là người háo sắc? Ngược lại, Đăng Đồ Tử phải là kẻ tốt lành gì. có người vợ xấu xí, đầu tóc rối bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm, môi trề, bước hụt trước thiếu sau, lại thêm lưng gù, người đầy mụn ghẻ. Đăng Đồ Tử thế mà lại thích ta, có liền năm mụn con. Bệ hạ thấy , chỉ cần là phụ nữ Đăng Đồ Tử thích ngay, vì thế ta mới là kẻ háo sắc". Bởi miệng lưỡi sắc bén của Tống Ngọc mà vua Sở kết tội háo sắc cho Đăng Đồ Tử khiến Đăng Đồ Tử phải mang tiếng xấu ngàn năm. Ngày nay cụm từ "Đăng Đồ Tử" dùng để chỉ những kẻ háo sắc.
Trần Châu cách Đông Kinh Biện Lương hơn trăm dặm về phía bắc, tiếp giáp với biên thùy, lượng mưa hàng năm rất ít, liên tục nhiều năm xảy ra đại hạn, cuộc sống của bách tính khổ kể xiết. Có điều hạn hán thiên tai chẳng qua chỉ là thứ yếu, họa do con người gây ra mới là đại nạn. Trong địa phận của Trần Châu, có vị hoàng đế thứ hai, chính là An Lạc hầu, chức quan thế tập, là con trai độc nhất của thái sư đương triều Bàng Cát, là đại quốc cữu đương triều, Bàng Dục.
Tên Bàng Dục này ở Trần Châu tác oai tác quái, vơ vét rúc rỉa đất đai, ức hiếp dân lành, tuy bách tính trong thành Trần Châu vô cùng căm hận , nhưng cũng bởi thân phận đại quốc cữu của Bàng Dục mà chỉ dám oán hận trong lòng chứ dám ra, còn các quan viên lớn xung quanh châu phủ toàn lũ a dua a tòng nịnh hót Bàng Dục, bảo sao nghe vậy.
Lúc này là chính ngọ, đường lớn ở cửa đông trong Trần Châu phủ, bỗng xuất ba con tuấn mã màu nâu phi tới, hai con tuấn mã đầu, mỗi con có người cưỡi. người trong số đó vận áo dài màu lam, mày mắt sáng như sao, tuấn tú văn nhã, lưng thẳng như cán bút, đeo thanh cổ kiếm với tua kiếm màu vàng ở ngang hông; người còn lại, mặt đen mày rậm, cao to vạm vỡ, bên sườn đeo thanh đao, oai phong lẫm liệt. Phía sau hai người này khoảng chưa đến năm bước chân là con tuấn mã màu nâu, có điều ngồi lưng ngựa phải chỉ có người, mà là đôi thiếu niên tuổi tác cũng gần tương đương nhau. Người ngồi phía trước, tay cầm roi quất ngựa khuôn mặt trắng trẻo, thần sắc lộ vẻ mỏi mệt; người ngồi phía sau dáng người mảnh khảnh, ốm yếu, mặt tròn mắt , sắc mặt trắng xanh, vắt va vắt vẻo như thể chỉ miễn cưỡng ngồi được lưng ngựa, cơ hồ muốn ngã.
Ba con tuấn mã, hai trước sau, đường lớn của Đông môn, thực vô cùng bắt mắt, là tiêu điểm thu hút vô số những ánh mắt của người đường.
Người thanh niên mặc áo lam đầu vừa vừa ngắm nhìn xung quanh, đôi mày lưỡi mác khẽ nhíu lại, thầm nghĩ: Nghe Trần Châu gặp đại hạn, nạn dân chết đói vô số, nhưng theo như quang cảnh đường lúc này dường như có chỗ nào ổn cả.
Chỉ thấy đường cái, hàng quán san sát, thương lái lại qua, bách tính lố nhố đầy đường, tuy sầm uất náo nhiệt như ở Đông Kinh, nhưng so với những châu phủ khác có gì khác biệt. Có điều quan sát tỉ mỉ lại thấy nam nữ già trẻ đường hành vi tuy có gì đáng ngờ, nhưng thấn sắc khuôn mặt họ lại có chút gì đó kỳ quái, đượm vẻ đau thương.
Chàng thanh niên áo lam ghìm dây cương rồi xoay người nhảy xuống, chặn thanh niên trẻ tuổi lại, khẽ thi lễ hỏi: "Vị tiểu ca này, xin hỏi...".
Lời còn chưa xong thấy cậu thanh niên kia xua tay, lắc đầu kêu lên: "Đừng hỏi tôi, tôi... cái gì tôi cũng biết cả".
Câu còn chưa hết cậu ta quay đầu chạy biến, như thể sau lưng có cơn đại hồng thủy hay loài mãnh thú nào vậy.
Chàng thanh niên áo lam khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc. Lại thấy đại hán với khuôn mặt ngăm đen cưỡi ngựa phía sau mình quay người nhảy xuống, đến bên cạnh, cung kính hạ giọng hỏi: "Triển đại nhân, đây là?".
Chàng thanh niên áo lam khoát tay, lại chặn người khác lại, nhưng lần này còn chưa mở miệng hỏi người nọ lắc đầu rất mạnh rồi vội vã rời , để lại hai người họ ngơ ngác hiểu gì.
Người ngồi con ngựa thứ ba thấy thế cũng nhảy xuống, đến bên cạnh hai người họ, khuôn mặt mang vẻ nghi hoặc. Chỉ còn cậu thiếu niên với đôi mắt dài là có hành động gì, nom cứ như thể bị rút hết xương cốt vậy, cậu ta nằm rạp mình ngựa, phều phào mở miệng hỏi: "Mấy vị đại nhân, nếu phiền chúng ta có thể đến tửu lâu nghỉ ngơi lát trước được ?".
"Kim Kiền!", đại hán mặt ngăm đen vui : "Suốt dọc đường phiền phức ngươi mang đến cho chúng ta còn ít sao, mới được mấy dặm lộ trình mà chịu được thế hả?".
Người thanh niên trắng trẻo bên cạnh cũng : "Trương đại ca đúng, đường đường là sai dịch của Khai Phong phủ, biết cưỡi ngựa, lại còn ốm yếu như vậy, biết ngươi làm thế nào mà có thể được thăng lên làm bổ khoái nữa?".
Kim Kiền bám lưng ngựa, thầm lườm nguýt trợn mắt, nghĩ bụng:
Bà nó, biết cưỡi ngựa có gì mà kỳ lạ chứ? Tôi đường đường là người đại, sao có cơ hội mà tiếp xúc loại hình vận chuyển có hiệu suất thấp như vậy chứ, hừ hừ, cái chuyện cưỡi ngựa này những có cầu về kỹ thuật, thể lực mà còn cả độ chịu ma sát của da nữa... Ai mà có kỹ thuật cưỡi ngựa tuyệt vời nhất khẳng định phần da chỗ bàn tọa kẻ đó dày nhất... Ui da, thế này quả thực là muốn lấy mạng già của cái mông mình rồi...
Triển Chiêu liếc nhìn sắc mặt của Kim Kiền khẽ thở dài cái rồi : "Chúng ta đến tửu lâu nghỉ ngơi lát, cũng tiện thể thăm dò tin tức".
"Triển đại nhân quả là cao kiến", Trương Long, Triệu Hổ lập tức đồng thanh đáp.
Kim Kiền bên kia ho khan hai tiếng.
Ba người dắt ngựa về phía trước, bao lâu sau thấy tòa tửu lâu cao ba tầng với mái ngói cong cong và cột trụ đỏ thẩm, thực hoa lệ vô cùng, biển hiệu đề chữ vàng được treo ngay chính giữa cửa lớn, đó trạm trổ ba chữ "Dục Lạc Lâu". Tửu lâu khí thế như vậy lại tọa lạc giao lộ quá đỗi bình thường, đưa tới cảm giác có chút gì đó ăn nhập.
Ba người lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, dắt ngựa tới trước cửa tửu lâu. Tiểu nhị chạy việc vừa nhìn thấy họ liền vội vàng bước tới chào hỏi: "Ôi, ba vị đại gia, đướng sá xa xôi tới đây, xin mời vào bên trong, xin mời".
Lời còn chưa hết nghe giọng yếu ớt từ lưng ngựa truyền tới, thều thào: "Là bốn vị đại gia...".
Tiểu nhị bị dọa cho giật mình nhảy dựng lên, định thần nhìn lại thấy thiếu niên ốm yếu như con ốc sên bò từ lưng ngựa xuống, loạng choạng vào cửa tửu lâu.
Tiểu nhị kia cũng là kẻ sáng dạ liền vội vàng sửa lại: "Ôi, tiểu nhân mắt mũi kèm nhèm nhìn thấy đại gia, xin mời ngài vào trong".
Khóe môi Trương Long, Triệu Hổ có xu hướng bị kéo lên , giật giật rúm ró cả lại, họ chỉ nhướng mày . Triển Chiêu thấy vậy chỉ đành bất đắc dĩ lên tiếng: "Tiểu nhị ca, hãy dắt ba con ngựa này xuống rồi cho chúng ăn cho bọn ta".
Tiểu nhị lập tức đáp ứng, gọi mã phu đến dắt ngựa , sau đó đưa ba người lên lầu hai của tửu lâu.
Lúc này tuy tới trưa nhưng cả tửu lâu rộng lớn lại chỉ có lác đác vài khách ngồi rải rác, quang cảnh quá quạnh quẽ đìu hiu.
Bốn người ngồi ở góc đông nam, vừa hay gần cửa sổ, gió hiu hiu đưa tới cảm giác cũng tự tại, thoải mái.
"Các vị đại gia nhìn lạ mắt, phải chăng là lần đầu tiên tới Trần Châu này?", tiểu nhị vừa lau bàn vừa hỏi.
Triển Chiêu đáp ngay, chỉ trầm ngâm nhìn tiểu nhị cái, rồi mới chậm rãi trả lời: "Nhãn lực của tiểu nhị ca đây tồi, bốn người chúng tôi là thương nhân qua đây, muốn tìm nơi dừng chân chốc lát. Tiểu nhị ca có biết lữ quán nào gần đây ?".
Dứt lời, Triển Chiêu liền lấy từ trong người ra mấy văn tiền đặt lên bàn.
"Có, đương nhiên là có", tiểu nhị vừa nhìn thấy tiền lập tức bày ra gương mặt tươi cười đáp: "Ở ngay đầu phố này có khách điếm Dục Lạc, điều kiện cũng tồi".
Triển Chiêu gật gật đầu, lại hỏi: "Chẳng hay giờ tới đó liệu có còn phòng trống ?".
"Mấy vị đại gia xin hãy an tâm, nhất định là còn phòng. Ở Trần Châu này nơi nào sánh được bằng chỗ đó, vả lại khách buôn qua đây thưa thớt, khách điếm tất nhiên là vắng khách rồi."
"Khách buôn qua đây rất thưa thớt ư, là vì sao vậy?"
Tiểu nhị nghe xong câu hỏi này, khỏi có chút sửng sốt, nhướng mày hỏi: "Vị đại gia này, ngài biết hay là giả vờ biết vậy, giờ Trần Châu nào phải là mảnh đất lành cho thương nhân, mà nếu có khách buôn tới e rằng cũng chỉ là mua bán quan tài mà thôi".
Mọi người nghe xong khỏi bàng hoàng.
Triệu Hổ buột miệng hỏi: "Quan tài ư?".
Tiểu nhị bỗng nhận ra mình vừa lỡ lời, liền vội vàng chuyển đề tài: "Các vị đại gia, muốn dùng thứ gì vậy?".
"Tiểu nhị ca mang lên vài món ăn là được rồi". Triển Chiêu ôn tồn .
Đợi đến khi tiểu nhị rời , Trương Long thấp giọng : "Triển đại nhân, ngài có cảm thấy Trần Châu này nơi nào cũng lộ ra vẻ quỷ quái khác thường ?".
Triển Chiêu lim dim mắt thưởng trà, lát sau mới đáp: "Triển mỗ cũng cảm thấy bình thường".
Triệu Hổ vội : "Triển đại nhân, ngài thấy chúng ta nên tới nơi đâu để tra án?".
Trương Long trừng mắt lên : "Tất nhiên là điều tra từ nhà Trương Tụng Đức rồi. Triển đại nhân, ngài xem có đúng ?".
Triển Chiêu chưa vội đáp, mà đưa mắt nhìn sang Kim Kiền tì cằm mép bàn, hỏi: "Kim Kiền, ngươi có ý gì ?".
Kim Kiền đói đến hồn xiêu phách tán, đột nhiên lại nghe thấy Triển Chiêu hỏi, lại thấy bốn ánh mắt nóng bỏng bắn về phía mình vội vàng lấy lại tinh thần, ngồi thẳng dậy đáp: "Tại hạ cho rằng nên bắt đầu điều tra từ tửu lâu này".
Ba người còn lại đều sửng sốt.
Trương Long hạ giọng hỏi: "Kim Kiền, vì sao ngươi lại ra những lời bậy bạ này?".
Kim Kiền liếc Trương Long cái, thầm nghĩ: Vớ vẩn, nếu như vậy, cứ theo như cái bọn nghề, kinh nghiệp dã man mấy người, chắc chắn lật tung từng tấc đất của nhà Trương Tụng Đức ở Trần Châu này lên, tới lúc đó, há chẳng phải mình vô cớ bị liên lụy, bị hành chết sao? Vậy nên mới điều tra từ chỗ này, xem ra tương đối an toàn, chí ít mình cũng có được mấy khắc để nghỉ ngơi.
Bụng nghĩ thế, nhưng miệng tất nhiên thể phát ngôn bừa bãi thế được. Kim Kiền đảo mắt, nhất thời nảy ra ý bèn mở miệng : "Theo như lời của Trương Phúc Tùng chứng cứ vô tội của Trương Tụng Đức, ngoại trừ đơn thuốc kia, quá nửa là phán đoán của lão về nhân phẩm thiếu gia nhà mình. Trương Phúc Tùng kia cứ nhất nhất Trương Tụng Đức là bậc chính nhân quân tử, thể làm những việc thông dâm, hại người như thế, nhưng những lời ấy chẳng qua là lời từ phía, sao có thể làm bằng chứng được?".
Những lời này vừa ra, ba người khỏi có chút kinh ngạc, nhưng Triệu Hổ vẫn can tâm, hỏi tiếp: "Nếu như thế, lẽ nào tửu lâu này lại có thể tra ra manh mối gì ư?".
Kim Kiền nhướng mày, : "Trương Tụng Đức là đại phu của Trần Châu phủ, giờ lại bị nhốt trong ngục, bách tính Trần Châu tất bàn tán về chuyện đó, mà tửu lâu này, người ra vào vô số, là nơi tin tức xuyên suốt nhất, bắt đầu từ đây tất nhiên là có thể tìm được manh mối trong vụ án của Trương Tụng Đức, hoặc giả cũng có thể từ lời của dân chúng mà phán đoán được , hai phần về nhân phẩm của Trương Tụng Đức".
"Nếu như vẫn có cách nào làm vụ án này phải làm thế nào?", Triệu Hổ cũng hỏi.
Kim Kiền nhún vai đáp: "Vậy chỉ còn cách nửa đêm đột nhập vào đại lao, hỏi Trương Tụng Đức thôi".
Ba người nghe xong đều im lặng.
Trương Long, Triệu Hổ tuy lòng phục nhưng nhất thời có lời nào để phản bác. Triển Chiêu mang theo vẻ mặt tán thưởng, gật đầu.
Cho tới khi thức ăn được mang lên, mọi người đều trầm mặc, chẳng ai gì lẳng lặng dùng bữa, có điều bất tri giác họ đều dỏng tai lên, cố gắng nghe ngóng xung quanh, chỉ có mỗi mình Kim Kiền là chuyên tâm "đấu trí" với đám đồ ăn trước mặt.
Nhưng tửu lâu vốn rất rộng, khách nhân thưa thớt, lại ngồi phân tán khắp nơi, mấy người bọn họ nghe ngóng cả nửa ngày trời cũng chẳng có thu hoạch gì. Đương khi mọi người có chút sốt ruột, đột nhiên nghe thấy dưới lầu tiểu nhị cao giọng hô lớn: "Ôi, Bàng gia, ngài tới rồi, xin mời vào trong, bàn riêng của ngài chuẩn bị xong rồi".
Cùng với tiếng của tiểu nhị là tiếng lạch bạch lộp bộp của đám người lên cầu thang, tiểu nhị trước dẫn đường, theo sau là năm, sáu người. Người đầu, thân hình cao hơn trượng, vận trường bào bằng gấm, chân giày da màu đen, mặt như cái bánh nướng, lông mày hình chữ bát, mắt híp, mũi to tướng đỏ như quả táo nằm chình ình ngay chính giữa mặt, ôm cái phụng phệ, chỉ thấy bụng mà chẳng thấy chân đâu, lắc lư leo lên lầu hai rồi ngồi xuống chỗ cách Triển Chiêu bàn.
Năm người sau lưng đều mặc trang phục của đầy tớ, cung kính đứng cạnh bàn.
"Bàng gia, hôm nay ngài muốn dùng gì?"
Bàng gia mở miệng lộ hai hàm răng vàng khè, : "Dọn lên bàn theo lệ cũ ".
"Có ngay!", tiểu nhị đáp rồi nhanh nhẹn chạy xuống lầu.
Bàng gia kia ngồi cạnh bàn, vẻ như nhàm chán, hết nhìn đông rồi lại ngó tây, rồi thoáng cái liền liếc đến bàn của Triển Chiêu.
Chỉ thấy từ từ đứng dậy, lắc la lắc lư đến cạnh bàn của Triển Chiêu, đánh giá Triển Chiêu từ xuống dưới mấy lượt rồi mở miệng : "Mấy người các ngươi nom rất lạ mặt, là người từ nơi khác đến sao?".
Trương Long vừa nhìn biết kẻ này rất "đức hạnh" rồi, cảm thấy rất thuận mắt, bất giác khẩu khí cũng gai góc lên vài phần: "Ông đây đến từ nơi nào còn tới phiên ngươi quản".
"Cái gì?", sắc mặt tên Bàng gia kia vụt biến đổi, cao giọng quát: "Ngươi dám với ta những lời đó, ngươi có biết ta là ai ?".
Trương Long hừ lạnh: "Ta quan tâm ngươi là ai sao?".
"Hỗn xược!", gã sai vặt đứng bên cạnh tên họ Bàng kia quát: "Đây chính là đại quản gia của Hầu gia phủ chúng ta, được An Lạc hầu ban cho họ Bàng tên Đại - Bàng quản gia! Mấy tên tiểu tốt hiểu phép tắc quy củ các ngươi còn mau kính cẩn mà gọi tiếng Bàng đại gia?!".
Kim Kiền vừa nghe vậy thấy vô cùng buồn cười, thiếu chút nữa phun toàn bộ cơm trong miệng ra, thầm nghĩ: Bàng đại gia? Còn là Bàng bụng lu[2] nữa kìa!
[2] Trong tiếng Trung, Bàng đại gia và Bàng bụng lu cách phát gần giống nhau.
Trương Long lại có dây thần kinh hài hước nào đứng phắt ngay dậy quát: "Chẳng qua chỉ là tên quản gia coi cổng cho nhà họ Bàng, thế mà dám phách lối hung hăng thế sao?".
"Cái gì?", mấy tên sai vặt đứng xung quanh Bàng Đại lập tức xông đến bao lấy Trương Long, tên nào tên nấy mặt mũi hung tợn. Trương Long hiểu ngay tình huống, hai tay xiết chặt lại. Nhìn thấy hai bên chuẩn bị động thủ, Triển Chiêu nãy giờ im bặt bỗng đứng bật dậy, chắp tay : "Bàng đại gia, chúng tôi chẳng qua là thương nhân thuận đường ngang qua đây, hiểu phép tắc, mong ngài lượng thứ".
Những lời này vừa thốt ra, đừng là Bàng Đại mà ngay cả Trương Long, Triệu Hổ cũng sửng sốt, Kim Kiền vội vàng bưng chén trà lên uống hơi cho thuận khí.
Bàng Đại nhất thời ngẩn ra, sau đó định thần lại nhìn kỹ người trước mặt.
Chỉ thấy người thanh niên này, có đôi mắt đen lấp lánh như ánh sao, thân người thẳng như cây tùng đón gió, phong thái vững vàng tựa núi, thâm trầm như biển, kiếm tuệ đung đưa trong gió, bức tranh ấy quả là hữu tình vô hạn.
Bàng Đại ngây ngẩn nhìn Triển Chiêu hồi lâu, đột nhiên rút ra cái quạt, chẳng biết là lôi ra từ đâu nữa, phạch cái xòe quạt ra, vẻ mặt mờ ám tới cạnh Triển Chiêu, lả lơi : "Vị tiểu ca này, biết có hứng thú tới phủ Hầu gia vui chơi chuyến ?".
"Phụt..."
Cơm cùng nước trà từ miệng Kim Kiền thẳng tắp hàng bay tới đậu mặt Bàng Đại.
Về phần Bàng Đại khuôn mặt dính đầy những hạt cơm, nước trà tong tỏng xuống từ khuôn mặt núc ních những thịt của , dáng vẻ nom vô cùng tức cười.
Thế nhưng, lúc này Kim Kiền lại cười nổi, mà Trương Long, Triệu Hổ cũng thế, cười được giận chẳng xong, còn đám trợ thủ của Bàng Đại cũng có vẻ gì là phẫn nộ. giờ, vẻ mặt của tất cả chỉ thể có thứ, đó là - cực kỳ hoảng sợ.
Áo tuyền màu lam kia xưa nay luôn ôn hòa bình tĩnh, nhưng lúc này lại như bầu trời u trước trận cuồng phong mưa tuôn xối xả, mây đen cuồn cuộn nổi lên ngừng; đôi môi lúc nào cũng mang màu sắc hồng sáng ấm áp giờ đây lại trở nên tím tái, gân xanh hằn mu bàn tay cầm kiếm, còn vỏ kiếm kêu lạch cạch ngừng.
Mọi người chỉ cảm thấy cơn cuồng phong trước mắt ầm ào nổi lên, bỗng cái bóng màu lam lóe lên như chớp giật, đến khi định thần lại, Bàng Đại nằm ngay đơ đúng chữ "đại[3]", hai mắt trắng dã, nằm nguyên tại chỗ, nhúc nhích.
[3] Chữ đại (trong ngoặc là từ tiếng Hán), từ tượng hình chỉ người dang hai tay hai chân.
Hoàn toàn yên lặng.
Đột nhiên, gã sai vặt hô hoán kêu lên: "Cứu với, Bàng đại gia bị giết rồi!".
Sau đó, những tiếng tri hô kêu cứu cứ liên tiếp vang rền.
"Bàng đại gia, Bàng đại gia..."
"Người đâu, mau báo quan..."
...
trường vô cùng hỗn loạn, còn ba người Kim Kiền, Trương Long, Triệu Hổ lại ngẩn ra đứng yên tại chỗ, mắt mở to nhìn bóng dáng màu lam u ám khiến người ta sợ hãi kia, do dự biết có nên tiến lên .
Đúng lúc mọi người lúng túng khó xử đột nhiên phía sau cầu thang vang lên những tiếng bước chân rầm rập, mấy nha dịch mặc sai phục vừa chạy lên vừa quát lớn: "Kẻ nào, kẻ nào báo quan?".
Trong số đó có gã nha sai tinh mắt, liếc cái nhìn thấy Bàng Đại nằm thẳng đơ đất, nhất thời luống cuống, càng quát to hơn nữa: "Kẻ nào, rốt cuộc là kẻ nào đả thương Bàng đại gia?".
Mấy gã sai vặt nhìn thấy quan sai liền như thấy được người nhà mình, đều chạy tới, nhất tề chỉ về phía bốn người Triển Chiêu, dị khẩu đồng thanh kêu lên: "Chính là bọn chúng!".
Nha sai lập tức xông tới bao vây họ lại.
Kim Kiền thấy tình hình ổn, tính bỏ chạy bỗng thấy chân cứng lại, cho dù là nửa bước cũng tài nào nhúc nhích nổi.
Kim Kiền kinh sợ, quay phắt sang nhìn Triển Chiêu. Chỉ thấy Tiểu Miêu, chẳng có tí xíu nào là phẫn nộ cả, vẫn là Nam hiệp ôn hòa nho nhã như trước, có điều giữa mi tâm lên vẻ hài lòng vì đạt được ý đồ.
Kim Kiền thầm kêu khổ thôi, chỉ có thể giương mắt lên mà nhìn Trương Long, Triệu Hổ thể thần uy đột phá vòng vây, mở đường máu xông ra ngoài. còn chính mình bị điểm huyệt tài nào nhúc nhích được cùng với Tiểu Miêu chẳng mảy may phản kháng bị đám bổ khoái áp giải ra khỏi tửu lâu, vô cùng ràng, điểm đến chính là đại lao của phủ nha.
Đương nhiên, Kim Kiền cũng bỏ qua ánh mắt đầy thâm ý của Trương Long, Triệu Hổ liếc nhìn Triển Chiêu trước khi rời .