1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đến phủ Khai Phong làm nhân viên công vụ 4A- Âu Dương Mặc Tâm

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. watanabe_mayu_lover

      watanabe_mayu_lover Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      41
      Công Tôn tiên sinh cũng biến sắc: “Triển hộ vệ, thế là ý gì?”.


      Triển Chiêu hơi cau mày: “Nếu phải Triển mỗ đến kịp lúc, khi đó sợ rằng kim mạch Kim hiệu úy đứt đoạn, thân trúng kịch độc rồi”.


      Những lời này vừa thốt ra, chúng nhân nhất thời biến sắc, Kim Kiền cũng kinh hoàng thất sắc.


      Kim mạch đứt đoạn? Thân trúng kịch độc? Chuyện gì xảy ra vậy?


      Lại nghe Triển Chiêu tiếp tục : “Hai kẻ bắt cóc Kim hiệu úy chính là hai lão đầu ăn vận quái dị, khi Triển mỗ tới, kẻ chuẩn bị hạ châm xuống kỳ kinh bát mạch của Kim hiệu úy, kẻ còn lại ép Kim hiệu úy nuốt cổ độc, thân thủ hai kẻ đó rất quỷ dị, ra tay tàn nhẫn, quả thực Triển mỗ mới thấy lần đầu!”.


      Kỳ kinh bát mạch: Các đường kinh lạc của cơ thể con người, bao gồm: mạch Đốc, Nhâm, Xung, Đới, Dương Duy, duy, kiều, Dương kiều. Tám mạch khác mười hai đường kinh chính, trực thuộc phủ tạng, đường cũng khác biệt, nên mới có tên ‘kỳ kinh bát mạch’.


      “Kim hiệu úy, ngươi sao chứ?”, Công Tôn tiên sinh vội bước lên quan sát Kim Kiền hỏi.


      Vương Triều, Mã Hán cũng vây quanh, kinh hãi : “Lời của Triển đại nhân là ?! Kim Kiền, ngươi sao chứ?!”.


      Kim Kiền toát mồ hôi lạnh, cười khan : “Thuộc, thuộc hạ tất thảy vẫn khỏe, may nhờ Triển đại nhân xuất thủ cứu giúp!”.


      Chậc chậc, thảo nào Tiểu Miêu hiểu nhầm, bây giờ nghĩ lại tình hình lúc đó... Hai vị sư phụ, tại sao hai người thể dùng phương pháp bình thường chút để giúp đồ nhi chứ?!


      Công Tôn tiên sinh trầm ngâm lát, hỏi: “Kim hiệu úy, phải chăng ngươi rước lấy kẻ thù lợi hại nào rồi?”.


      “Việc, việc này, thuộc hạ thực ...”, Kim Kiền tiếp tục cười khan.


      Trong phòng nhất thời tĩnh lặng.


      “Kim hiệu úy, mấy ngày này đừng nên xuất phủ hơn”, Công Tôn tiên sinh nhíu mày .


      “Đúng đúng đúng, đừng ra ngoài!”, Mã Hán gật đầu.


      “Việc tuần phố mấy ngày tới ngươi cần phải lo lắng đâu”, Vương Triều vỗ vỗ vai Kim Kiền.


      Triển Chiêu nhìn Kim Kiền cái, sắc mặt trầm xuống: “Kim hiệu úy, mấy ngày tới cần phải xuất phủ trực ban!”,


      Kim Kiền vừa nghe lòng quá đỗi vui sướng, cố gắng lắm mới có thể duy trì được thần sắc ngưng trọng, thầm nghĩ:


      Vừa may, vừa may, tại mình cũng biết lai lịch toán áo đen mà hai sư phụ như thế nào, làm con rùa trốn trong phủ nha mới là thượng thượng sách!


      Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội ôm quyền đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh”.


      Lời Kim Kiền vừa dứt, bỗng nghe sai dịch bên ngoài cửa hô lên: “Khởi bẩm Triển đại nhân, Công Tôn tiên sinh, đại nhân truyền lời từ trong cung, muốn Triển đại nhân, Công Tôn tiên sinh và Kim hiệu úy ngay lập tức nhập cung, được chậm trễ!”.


      Hai cánh tay ôm quyền của Kim Kiền liền cứng đờ trong trung.


      Hự! phải chứ? Đúng là sợ cái gì gặp ngay cái đó!


      Hết chương 2
      Nhược Vân, thuyvy2711honglak thích bài này.

    2. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      hehe, hay qua

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Cảm thấy sung sướng khi đọc được truyện....thanks editor!!!

    4. watanabe_mayu_lover

      watanabe_mayu_lover Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      41


      Hồi ba: Cấm cung xảy ra biến cố, Thanh Long khó tìm tung tích


      Trong ấn tượng của Kim Kiền, việc nửa đêm canh ba truyền người nhập cung khẳng định rằng chẳng phải chuyện gì tốt lành! Cứ xem lần trước, đêm bị Triển Chiêu túm cổ nhập cung, cái gì mà tróc quỷ, kết quả là quỷ đâu chẳng thấy, ngược lại còn đụng phải con chuột bạch khó chơi...


      Mà lúc này, nhìn thế trận trước cửa cung, Kim Kiền liền suy đoán phiền phức so ra còn lớn hơn cả lần trước.


      Chỉ thấy trong ngoài cửa cung, cứ năm bước lại có tốp cấm quân, mười bước là trạm canh gác, thương kích tua tủa, bầu khí căng thẳng, lính tráng đầu lĩnh ra ra vào vào, dáng vẻ vội vã, thần sắc nặng nề, nhìn là biết là xảy ra chuyện lớn rồi.


      Thái giám tới Khai Phong phủ truyền lời vẻ mặt cũng ngưng trọng, dừng cước bộ : “Công Tôn tiên sinh mời theo chúng ta tới tẩm cung của Thái hậu, Triển đại nhân và Kim hiệu úy xin hãy nhanh chóng tới Tinh Chẩn lâu.”


      Những lời này vừa thốt ra, cả ba người Triển Chiêu đều bàng hoàng.


      “Tới tẩm cung của Thái hậu?!”, Công Tôn tiên sinh ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc.


      “Tinh Chẩn lâu?!”, Triển Chiêu ngạc nhiên.


      “Chúng tôi tiện nhiều, đến tẩm cung của Thái hậu Công Tôn tiên sinh ”, thái giám dẫn đường vẻ mặt sốt ruột lại nhìn Triển Chiêu : “Triển đại nhân có biết đường đến Tinh Chẩn lâu ?”.


      Triển Chiêu gật đầu đáp: “Đương nhiên biết , nhưng...”.


      Thái giám dẫn đường khẽ chắp tay: “Ở Tinh Chẩn lâu có người bẩm báo tất thảy với Triển đại nhân, mời Triển đại nhân tới trước điều tra, Bao đại nhân đến sau”.


      đoạn, thái giám liền vội vã đưa Công Tôn tiên sinh về phía hậu cung.


      Kim Kiền chỉ đành ngơ ngác bước vào theo, vừa vào cửa liền cảm thấy luồng khí khiến người ta sảng khoái, thoải mái, khoan khoái ập tới, nàng đưa mắt lên nhìn, cảm giác ngơ ngác, hiểu gì ban nãy lập tức bốc thành hơi bay biến mất, hai mắt Kim Kiền ướt đẫm, vui quá hóa khóc.


      Ôi ôi! Ôi ôi! Trời cao ơi! Đất dày hỡi! Đại thần chiếu rọi đầu hỡi! Ngài quả thực chẳng bạc với Kim Kiền!


      Chính giữa nóc nhà là viên trân châu rất lớn, sáng lấp lánh, lẽ nào đây chính là dạ minh châu trong truyền thuyết?! Cột trụ được bao phủ bởi ánh vàng lấp lánh, phải chăng là bột vàng?! Còn trần nhà được nạm từng viên từng viên , có lẽ nào đó là ngọc trai?! tường từng khối từng khối cuộn lên, lẽ nào chính là hoa chạm bằng bạc?! Xung quanh nào rương, nào hòm, nào tráp xếp thành núi, phải chăng trong đó là vàng bạc châu báu?!


      “Oh My God!”, Kim Kiền khỏi bật thốt tiếng cảm thán, làm hai người đằng trước bỗng kinh hãi quay đầu lại.


      Viên chỉ huy quay lại nhìn cái, nhất thời sợ hãi mồ hôi lạnh.


      Chỉ thấy hai con mắt Kim Kiền sáng rực xanh lè, hệt như hai cái đèn lồng cỡ bự, hắt lên mái ngói sáng choang, càng làm nổi bật khuôn mặt chói lóa, ánh quang bắn ra bốn phía, thực dọa người; toàn thân Kim Kiền hệt như bị quỷ ám cứ run rẩy ngừng, tay trái run run đưa về phía trước, lại bị tay phải mạnh mẽ túm trở về, sau đó tay phải run run quơ quào lên trước, lại bị tay trái lôi về, thình lình hai tay dang ra, người đổ về trước, ánh sáng xanh trong mắt bừng cháy, vừa nhìn biết đây là tư thế định bổ nhào lên.


      “Kim, Kim hiệu úy, ngài đây là...”.


      Viên chỉ huy sứ còn chưa thốt xong câu, liền cảm thấy trước mắt bóng màu đỏ lóe lên, chỉ trong nháy mắt, Triển Chiêu đứng bên cạnh Kim Kiền, tay túm lấy cổ áo sau của nàng, đôi mày nhíu chặt, trầm giọng quát: “Kim hiệu úy, cẩn trọng lời và việc làm!”.


      Nhoáng cái, việc phát sinh lại càng làm Viên chỉ huy sứ kinh ngạc hơn nữa.


      Cả người Kim Kiền run lên, ánh sáng xanh trong mắt vụt cái tắt lụi, tay chân quy củ về nguyên vị trí, khôi phục bộ dạng cung kính, chỉ là khóe mắt ngẫu nhiên lại phát ra vài tia sáng xanh, nhắc nhở Viên chỉ huy sứ màn vừa rồi chẳng phải mình hoa mắt.


      “Triển, Triển đại nhân, Kim hiệu úy đây là...”, Viên chỉ huy sứ run như cầy sấy lắp bắp hỏi.


      Triển Chiêu chầm chậm quay đầu, khóe môi giật giật, rũ mi cụp mắt ôm quyền đáp: Khai Phong phủ biết quản giáo thuộc hạ, để cho Viên đại nhân chê cười rồi”.


      “Triển đại nhân nặng lời rồi, nặng lời rồi!”, Viên chỉ huy sứ vội xua tay : “Lần đầu tiên Viên mỗ tới Tinh Chẩn lâu cũng kinh ngạc và cảm thán thôi... Thế nên hành động của Kim hiệu úy, có thể hiểu được, có thể hiểu được”.


      Triển Chiêu ngẩng lên nhìn: “Dạ minh châu to tròn như trăng rằm, ngọc trai điểm xuyết như sao, chỉ bạc họa mây, cột vàng sừng sững chọc trời, thu cả vòm trời trong tòa lầu, Tinh Chẩn lâu, quả nhiên là trăm nghe bằng thấy...”.


      “Sụt...”, tiếng tạp hài hòa vang lên cắt ngang lời Triển Chiêu.


      Triển Chiêu cau mày, đôi mắt đen khẽ lướt nhìn.


      Kim Kiền nhanh như chớp lau dấu nước dãi trước ngực, trưng ra dáng vẻ thụ giáo : “Quả thực là trăm nghe bằng thấy, bằng thấy...”.


      Triển Chiêu thầm thở dài tiếng, nhìn Viên đại nhân vốn chẳng biết nên lộ ra vẻ mặt thế nào nữa, : “Tinh Chẩn lâu là bảo khố của Thánh thượng, bình thời ngoại trừ hoàng thất tông thân, tuyệt cho phép người ngoài bước vào, vì sao hôm nay...”.


      Viên chỉ huy sứ nghe xong liền buồn bã như có tang cha mẹ, bịch tiếng quỳ xuống đất kêu lên: “Triển đại nhân! Tính mạng của Thái hậu và các huynh đệ cấm quân đều trông cậy và Triển đại nhân!”.


      “Hả?!”, Kim Kiền nghe mà kinh hoàng thất sắc.


      “Thái hậu?! Cấm quân?!”, Triển Chiêu cũng kinh hoàng, vội vàng đưa tay đỡ Viên chỉ huy sứ, : “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Viên chỉ huy sứ vì sao lại như thế?!”.


      Viên chỉ huy sứ lại khăng khăng quỳ đất chịu đứng dậy, nước mắt nước mũi giàn dụa : “Triển đại nhân, trong cung xảy ra chuyện lớn tày trời rồi! Thái hậu, Thái hậu bị trúng độc!”.


      “Cái gì?!”, Triển Chiêu và Kim Kiền cùng kinh hãi hô lên, mặt biến sắc.


      truyền thái y vào cung giải độc chưa?”, Triển Chiêu gấp giọng hỏi.


      “Truyền, truyền rồi...”, Viên chỉ huy sứ nghẹn ngào , “Ba thái y đứng đầu Thái y viện đều đôc mà Thái hậu trúng phải họ mới gặp phải lần đầu, là kỳ độc chưa từng thấy bao giờ...”.


      “Kỳ độc?”, Triển Chiêu cau mày.


      Da mặt Kim Kiền giật giật, dự cảm rất lành dâng lên.

      (Còn nữa)
      Nhược Vânhonglak thích bài này.

    5. watanabe_mayu_lover

      watanabe_mayu_lover Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      41
      “Các quan thái y trong Thái y viện đều hết cách, cuối cùng vẫn là Từ thái y, bậc thầy giỏi nhất, tra cứu trong thư tịch cổ mới biết thế gian có bảo vật có thể giải được bách độc, mà bảo vật này trùng hợp tay lại được cất giữ trong Tinh Chẩn lâu...”.


      “Có thể giải được bách độc?”, Kim Kiền nheo mắt, bộ mắt tìm kiếm trong các tế bào não gia tốc khời động, quá nửa giây sau liền bật ra kết quả, buộc thốt kêu lên: “Lẽ nào là Thanh Long châu?!”.


      câu này lại khiến Triển Chiêu và Viên chỉ huy sứ kinh ngạc.


      Chỉ thấy Viên chỉ huy sứ hai mắt trợn tròn, hai mắt nhìn Kim Kiền hiển nhiên thêm vài phần sùng kính: “Chính là Thanh Long châu, Kim hiệu úy làm thế nào lại biết được vật đó?”.


      Triển Chiêu nhíu chặt đôi mày, nhìn chằm chằm Kim Kiền, nhìn tới nỗi toàn thân Kim Kiền phát run.


      “Thuộc hạ vừa khéo từng đọc được trong y điển ở thư phòng Công Tôn tiên sinh, thực là vừa khéo, vừa khéo...”, Kim Kiền cười khan hai tiếng, vội vàng chuyển đề tài: “Thanh Long châu được cất giữ trong Tinh Chẩn lâu, quả là phúc của Thánh thượng, phúc của Thái hậu...”.


      Chẳng ngờ những lời này thốt ra, Viên chỉ huy sứ kia lại bắt đầu gào khóc: “Nhưng, Thanh Long châu , thấy đâu nữa!!”.


      “Cái gì!!!”, hai người Triển, Kim kinh hãi kêu lên thất thanh.


      thấy đâu?!”, khóe mắt Kim Kiền như muốn rách ra, nàng thình lình xông lên trước túm lấy cổ áo Viên chỉ huy sứ hét lớn: “Ông Thanh Long châu, báu vật vô giá độc nhất vô nhị nghìn vàng khó cầu thấy đâu nữa ư?!”.


      “Kim Kiền”, Triển Chiêu trầm giọng quát tiếng, túm Kim Kiền trở lại, rồi quay đầu sang hòa hoãn với Viên chỉ huy sứ đương kinh hồn bạt vía: “Viên đại nhân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngài hãy từ từ .”


      Lúc này Viên chỉ huy sứ mới hoàn hồn, gat hai hàng lệ kể : “tôi, tôi cũng biết chuyện gì xảy ra, trước nay Tinh Chẩn lâu đều được canh gác rất nghiêm ngặt, ngay cả con ruồi cũng khó lọt, nhưng, nhưng sẩm tối hôm nay, Thánh thượng phái người đến lấy Thanh Long châu, viên Thanh Long châu kia lại cánh mà bay chẳng biết tự khi nào, Thánh thượng long nhan giận giữ, muốn lấy đầu toàn bộ cấm vệ quân, nếu phải Bao đại nhân cầu xin, đề xuất dể Triển đại nhân nhập cung điều tra truy tìm Thanh Long châu, chúng tôi, chúng tôi sợ rằng sớm đầu thân đôi ngả... Triển đại nhân, Triển đại nhân lần này ngài nhất định phải cứu lấy toàn bộ tính mạng của toàn bộ các huynh đệ cấm vệ quân”, đoạn, lại bắt đầu gạt lệ.


      Triển Chiêu trầm ngâm lát, trầm giọng hỏi: “Viên đại nhân, Thanh Long châu vốn được đặt ở vị trí nào?”.


      Viên chỉ huy sứ tay chân luống cuống bò dậy về trước hai bước, chỉ vào cái tráp đặt giá vàng trổ vân mây, : “Vốn được đặt trong cái tráp này”.


      Kim Kiền ló người ra nhìn cái thấy cái tráp kia được làm bằng gỗ tử đàn, bên ngoài chạm khắc hoa văn sóng cuộn, tinh mỹ vô ngần, nắp tráp mở ra, bên trong trống .


      Kim Kiền chỉ cảm thấy nước bọt trong miệng ào ào tiết ra, thầm nghĩ:


      Chậc chậc, chỉ cần nhìn cái hộp đựng thôi cũng đủ khiến người ta ngứa ngáy trong lòng rồi.


      Triển Chiêu đưa mắt nhìn bốn phía, đột nhiên, mũi chân điểm cái, xoay minh phi thân lên , loáng cái bóng đỏ lướt hệt như hồng nhạn đảo cánh, bóng rợp lên ánh sáng rực rỡ của các bảo vật trong Tinh Chẩn lâu, thực mỹ lệ vô cùng.


      Đến khi Triển Chiêu lặng lẽ đáp xuống, Viên chỉ huy sứ vốn dại mặt ra mới hoàn hồn trở lại, tán thán: “Triển đại nhân thân thủ tuyệt luân”.


      Triển Chiêu vẻ mặt ngưng trọng, đứng lặng yên lát , lên tiếng.


      “Triển đại nhân, có phát gì chăng?”, Viên chỉ huy sứ gấp giọng hỏi.


      Triển Chiêu nhìn Viên chỉ huy sứ, vừa định mở miệng bên ngoài bỗng vang lên tiếng hô lớn.


      “Hoàng thượng giá đáo...”.


      Chỉ thấy đội ngũ rầm rập tiếng vào, người di đầu thân vận long bào màu vàng sáng, sắc mặt hơi trắng, chính là đươn triều Thiên tử Nhân Tông; người bên phải Thiên tử, gương mặt đen uy nghiêm, bận quan bào tử mãng, chính là Bao Chửng, Bao đại nhân, phủ doãn Khai Phong phủ; phía sau Bao đại nhân chính là Công Tôn tiên sinh; người đứng bên phải Thiên tử, tóc bạc râu bạc, mắt hình tam giác ngược, vận quan phục đỏ tía, chính là Bàng thái sư.


      Mấy người Triển Chiêu vội quỳ xuống nghênh giá:


      “Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu tham kiến Hoàng thượng!”.


      “Cấm quân chỉ huy sứ Viên Đình Lễ tham kiến Hoàng thượng!”.


      “Khai Phong phủ Tòng hiệu úy lục phẩm Kim Kiền tham kiến Hoàng thượng!”.


      “Bình thân”, giọng vua Nhân Tông hơi , chăm chú nhìn Triển Chiêu, : “Triển hộ vệ điều tra trường chưa?”.


      “Triển Chiêu điều tra rồi.”


      “Có phát ?”.


      “Khởi bẩm hoàng thượng”, giong Triển Chiêu ngừng chút, rồi tiếp tục: “ nóc nhà ngoại trừ vài viên ngói lưu li hơi lỏng ra, còn lại có dấu vết nào khác”.


      “Ý của Triển hộ vệ là?”.


      “Sợ rằng có kẻ khinh công trác tuyệt, kỹ năng đạo chích cao siêu đột nhập vào Tinh Chẩn lâu trộm Thanh Long châu”, Triển Chiêu cúi đầu đáp.


      Kim Kiền nghe mà sửng sốt: “Kẻ có khinh công trác tuyệt, kỹ năng đạo chích cao siêu? Sao nghe quen quen vậy... Chậc chậc, ôi mẹ ơi, chắc phải là cái tên ‘Đen đủ đường’ và ‘Hoa hoa công tử’ kia chứ?!

      (Còn nữa)
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :