1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đến phủ Khai Phong làm nhân viên công vụ 4A- Âu Dương Mặc Tâm

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. watanabe_mayu_lover

      watanabe_mayu_lover Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      41
      Kim Kiền mở bừng mắt, nhìn bóng áo đỏ phi thân lướt tới với vẻ thể tin được, nhất thời mừng tới phát khóc, nước mắt nước mũi vòng quanh.


      Áo đỏ múa lượn, gió mà bay, mắt sáng như điện, nổi giận trừng trừng, khuôn mặt trắng bợt, mồ hôi túa đầy, bảo kiếm Cự Khuyết, hàn quang lấp lánh.


      “Buông cậu ta ra!”, Triển Chiêu trầm giọng quát.


      “ Triển, Triển, Triển...”, Kim Kiền kích động từ thốt ra khỏi miệng cũng phải lắp bắp mấy lần.


      Y Tiên, Độc Thánh vô cùng ăn ý, cùng lúc kéo Kim Kiền ra sau mình, bốn mắt nhìn chằm chằm Triển Chiêu phía trước mặt, thần sắc khác nhau.


      Y Tiên đánh giá Triển Chiêu lượt từ xuống dưới, từ sau ra trước, đôi lông mày dài sặc sỡ nhướn lên, Y Tiên thốt ra câu ngoài dự đoán khiến người ta ngã ngửa: “Quả là tên tiểu tử xinh đẹp!”.


      Nếu phải lúc này Kim Kiền bị hai vị sư phụ nắm chặt lấy cổ tay, e là nàng sớm ngất ra đất rồi.


      Hừ, cái lão Gà Đuôi Phượng này, cũng cũng cũng, cũng quá là, quá là đúng !


      Độc Thánh hơi lộ vẻ ngạc nhiên : “Trúng mê điệt huyễn hương của ta mà vẫn có thể tìm đến đây nhanh như vậy?”.


      Kim Kiền nghe mà kinh ngạc


      Mê điệt huyễn hương?


      Thứ gì thế? Chẳng lẽ là thứ bột phấn thơm ngào ngạt mà lúc Nhị sư phụ bắt người thuận tay tung ra? Công hiệu của nó thế nào nhỉ? Nghe cái tên có vẻ là thứ chẳng tốt lành gì!


      Chắc phải là sản phẩm mới mà Nhị sư phụ vừa sáng tạo ra đấy chứ?!


      Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội chen lên phía trước, chăm chú quan sát Triển Chiêu.


      Ừm.. ngoại trừ sát khí có hơi nặng chút, giận dữ nhiều hơn chút, mặt hơi trắng, ra hơi nhiều mồ hôi, dường như có gì đáng ngại... Còn may, còn may... nếu Tiểu Miêu có gì bất trắc, mình nhất định bị cả đám trong Khai Phong phủ nuốt sống mất.

      Y Tiên chầm chậm đưa mắt nhìn Độc Thánh, cười : “Độc lão đầu, ngươi vẫn khoe khoang gì mà kẻ nào trúng thứ độc hương rách nát của ngươi trong vòng canh giờ hai mắt nhìn , năm giác quan linh hoạt, chỉ có thể đảo quanh tại chỗ, nhưng bây giờ, độc hương của ngươi chưa đến tuần trà bị tên tiểu tử xinh đẹp này phá được, xem ra ngươi già rồi, ha ha ha...”


      “Chẳng qua là may mắn mà thôi”, Độc Thánh hừ tiếng, tiện tay vung lên, đám khói bụi màu xám từ trong tay áo phun ra, hướng thẳng vào Triển Chiêu.


      “Triển đại nhân!”, Kim Kiền kinh hồn thất sắc, cũng biết khí lực từ đâu chui ra, hai tay vặn cái, liền thoát khỏi khống chế của nhị vị sư phụ, cúi xuống, luồn vào giữa hai người, giật cánh tay Độc Thánh, khiến đám khói bụi chệch hướng.


      chuỗi những động tác này chỉ diễn ra trong chớp mắt, hai vị sư phụ nhất thời kinh ngạc, bất giác dừng lại.


      Chính trong lúc này, bóng áo đỏ mang theo gió xông tới, kéo mạnh Kim Kiền kẹt ở giữa hai vị sư phụ, túm nàng ra sau lưng, gắt gao bảo vệ.


      “Kim Kiền ngươi sao chứ?”, Cự Khuyết vẫn vững vàng chĩa về phía hai lão đầu trắng, tím, trầm giọng hỏi.


      , sao...”, Kim Kiền chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức, tựa như sắp bị Triển Chiêu bẻ gãy đến nơi, lại nhìn bóng lưng Triển Chiêu, phần lưng áo đỏ bị mồ hôi thấm ướt, bàn tay nắm lấy cổ tay nàng cũng đầm đìa mồ hôi, trong lòng nàng khỏi kinh ngạc.


      “Triển, Triển đại nhân...”, Tiểu Miêu đại nhân, ngài vẫn khỏe đấy chứ?


      Nhưng Triển Chiêu hình như nghe thấy tiếng Kim Kiền, chỉ trừng trừng nhìn hai người phía đối diện, quát lớn: “Các ngươi là kẻ nào, vì sao lại bắt Kim hiệu úy?”.


      Độc Thánh trừng mắt liếc Kim Kiền cái, lại nhìn sang Triển Chiêu, nhả ra câu: “Hừ, công phu cũng coi như khá đấy!”.


      Y Tiên trợn trừng hai mắt, chăm chú nhìn gương mặt Triển Chiêu, đoạn vuốt chòm râu bạc : “Ôi chà, nhìn gần lại càng thấy tên nhóc này xinh đẹp hơn, hiếm thấy, là hiếm thấy!”.


      Toàn thân Kim Kiền bất giác run lên, nàng thầm nghĩ: Cái lão già chết tiệt này, đống tuổi như thế mà còn giữa đường giữa chợ đùa bỡn mèo ngoan là sao hả? Lại còn toẹt ra như vậy nữa, cũng biết đường uyển chuyển chút... nếu chọc cho Tiểu Miểu nổi điên lên, há chẳng phải khiến mình lĩnh đủ sao...


      “Các, các ngươi là kẻ nào...”, giọng Triển Chiêu có chút ổn.


      Chậc, xem , ngay cả Tiểu Miêu cũng còn chịu nổi ngữ khí buồn nôn của sư phụ đấy...


      Hả?


      Kim Kiền ghé mắt ra nhìn, lại thấy Triển Chiêu mặt đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, ánh nhìn rệu ra, nàng liền thót tim, vội vàng tiến lên bước, đỡ lấy cánh tay Triển Chiêu: “Triển đại nhân!”.


      “Lui, lui ra sau, nguy, nguy hiểm...”, hai mắt Triển Chiêu dần dần mất tiêu cự, lại cứ cố sống cố chết nắm chặt tay Kim Kiền, cứng rắn kéo Kim Kiền lùi ra sau lưng mình, chỉ là lực tay chàng càng lúc càng yếu , người chàng càng lúc càng mềm nhũn.


      Chợt nghe Y Tiên có chút kinh ngạc : “Ôi chà, Độc lão đầu, ra phải độc hương của ngươi vô dụng, mà là tên tiểu tử này dựa vào ý chí kiên cường mới tạm thời áp chế được độc tính”.


      “Hừ, độc hương của ta, đương nhiên là lợi hại”, Độc Thánh nhìn Triển Chiêu cái, lại : “Tên này, cũng coi như khá!”.


      “Nhị sư phụ...”, Kim Kiền đỡ lấy thân hình Triển Chiêu vốn dần mất ý thức trượt xuống, cố gắng chịu đựng đến mức gân xanh trán như muốn đứt tung, thèm giả vờ nữa, “Có giải được ?”


      !”, Độc Thánh ngoảnh đầu , đáp.


      “Đồ nhi ngoan, độc hương này lại chẳng phải loại độc chí tử gì, chỉ cần qua canh giờ độc tự nhiên giải, lo, lo”, Y Tiên cười .


      (còn nữa)
      Nhược Vân, thuyvy2711honglak thích bài này.

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      triển đại nhân tới.....:yoyo52::yoyo52:....cảm ơn editor nha!!! Chúc bạn nhiều sức khỏe để edit tiếp hen:yoyo51::yoyo51:

    3. watanabe_mayu_lover

      watanabe_mayu_lover Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      41
      “Được rồi, thôi”, Độc Thánh xoay người, bỏ lại câu.


      “Đồ nhi, lời của vi sư con phải ghi nhớ kĩ đó, nếu thân phận của đồ nhi bị người khác phát , hậu hoạn vô cùng!”, đoạn, Y Tiên mỉm cười, tiện tay định vỗ đầu Kim Kiền.


      Nhưng Y Tiên còn chưa chạm được vào nửa cọng tóc của Kim Kiền, chỉ trong chớp mắt luồng hàn quang lóe lên, ép Y Tiên phải lùi lại bước.


      Cự Khuyết lạnh lẽo, chỉ thẳng vào giữa trán Y Tiên.


      Y Tiên ngạc nhiên, Kim Kiền kinh hãi, ngay cả Độc Thánh được mấy bước cũng phải ngoảnh lại với vẻ mặt đầy sửng sốt.


      Triển Chiêu quỳ gối xuống đất, tay nắm chặt cổ tay Kim Kiền, tay kia cầm chắc Cự Khuyết, những giọt mồ hôi to như hạt đậu tí tách rơi xuống nền đất, đôi con ngươi đen nháy còn lấp lánh, sớm mất tri giác, hành động vừa rồi chỉ là thực trong vô thức mà thôi.


      Y Tiên vuốt râu nhìn Triển Chiêu, lộ ra ý cười ôn hòa: “ ngờ trong thiên hạ còn có nhân vật bậc này, thú vị, thú vị!”.


      Độc Thánh nhìn Triển Chiêu hồi lâu, hừ lạnh tiếng, phi thân rời , Y Tiên cũng nối gót theo sau.


      “Keng” tiếng, Cự Khuyết rơi xuống, Triển Chiêu cả người mềm nhũn ngã ra đất.


      Kim Kiền ngồi xổm đất, cố gắng cạy ngón tay Triển Chiêu nắm chặt cổ tay mình ra, lại phát ngón tay kia tựa như gọng kìm, chẳng thể gỡ ra được, nhất thời muốn khóc mà có nước mắt: Tiểu Miêu ơi Tiểu Miêu, tôi cũng phải chuột, móng vuốt mèo của ngài có thể nới lỏng hả?


      Còn canh giờ nữa độc tính mới lui... Bây giờ phải làm thế nào đây hả?!


      Điều tối tối tối quan trọng là, thời gian dùng cơm ở Khai Phong phủ sắp qua rồi!!!!


      Ngoài cửa chính Khai Phong phủ, Công Tôn tiên sinh nhíu chặt mày, gương mặt với thần sắc ngưng trọng đứng đường nhìn về phía xa, Trịnh Tiểu Liễu bên cạnh lại như nhặng mất đàu, vòng quanh cuống quýt tít mù, vừa miệng vừa lẩm bẩm:


      “Tiêu rồi, tiêu rồi, muộn như vậy mà Triển đại nhân và Kim Kiền vẫn chưa về, nhất định là Triển đại nhân vì chuyên ‘bách tác’ mà phát hỏa, đánh ngất Kim Kiền...”


      “Trịnh Tiểu Liễu!”, Công Tôn tiên sinh trầm giọng cắt ngang. “Triển hộ vệ đến mức như vậy!”.


      “Vậy vậy vậy vì sao muộn thế này rồi mà họ vẫn chưa về?”, Trịnh Tiểu Liễu mặt ủ rũ như nhà có đám.


      “Tại hã phái bọn Vương Triều tìm rồi, tin chắc là lâu nữa có tin tức”, Công Tôn tiên sinh đáp.


      “Nhưng, nhưng mà, thuộc hạ vẫn yên tâm, thuộc hạ ra đầu đường xem thử”, Trịnh Tiểu Liễu vội vàng chạy .


      Công Tôn tiên sinh nhìn sắc trời, thấp giọng lẩm bẩm: “Triển hộ vệ ... hẳn là đến mức như vậy đâu...”.


      “Công, Công Tôn tiên sinh”, đột nhiên, Trịnh Tiểu Liễu hét lên tiếng, vội vội vàng vàng quay trở lại, “ hay rồi, Kim Kiền đánh ngất Triển đại nhân rồi!”.


      “Cái, cái gì?”, tuy Công Tôn tiên sinh thần cơ diệu toán biết trước mọi việc, nhưng lúc này cũng mang vẻ mặt kinh hãi, vội vàng theo Trịnh Tiểu Liễu bước nhanh ra đầu đường xem thể thế nào.


      Chỉ thấy đầu đường có nhóm người tới, hai người trước vẻ mặt bất đắc dĩ, vừa vừa quay đầu lại, tựa như có chút bó tay biết phải làm sao, chính là Vương Triều, Mã Hán; người sau, cõng người lưng, thân hình cong như cánh cung, bước khó nhọc, hai chân run rẩy, bước lại loạng choạng môt bước, đó chính là Kim Kiền; mà người nọ được Kim Kiền cõng lưng, vận quần áo màu đỏ, chính là Triển Chiêu mất ý thức.


      Vương Triều, Mã Hán vừa thấy Công Tôn tiên sinh hệt như trông thấy thần phật tại thế, vội vàng bước lên ôm quyền : “Công Tôn tiên sinh, xin hãy mau mau nghĩ cách!”.


      Công Tôn tiên sinh bước nhanh đến nắm lấy cổ tay Triển Chiêu, chẩn mạch lát, lúc này vẻ mặt mới giãn ra, : “ đáng ngại, chỉ là trúng phải mê dược, hết tác dụng của mê dược khỏe lại thôi!”. xong, Công Tôn tiên sinh lại nhìn Kim Kiền cõng Triển Chiêu lưng, bước nặng nề, loạng choạng như chực ngã nhào xuống đất, liền sa sầm mặt: “Kim hiệu úy gầy yếu như vậy, sao có thể cõng được Triển hộ vệ, hai người tại sao giúp?”.


      Vương Triều, Mã Hán lộ vẻ bất đắc dĩ, : “Công Tôn tiên sinh, phải bọn thuộc hạ giúp, mà là Triển đại nhân buông tay!”.


      buông tay?”, Công Tôn tiên sinh nhìn theo ánh mắt của hai người, thấy tay của Triển Chiêu nắm chặt cổ tay Kim Kiền, chặt tới nối các đốt ngón tay trắng bệch cả ra, lại thấy khó hiểu, : “Triển hộ vệ mất ý, thức, vì sao lại như vậy?”.


      Kim Kiền gắng sức ngẩng cổ lên, gương mặt nhăn nhó, run rẩy : “Chuyện ra rất dài, vẫn nên cõng Triển đại nhân hồi phủ trước rồi thuộc hạ giải thích sau.”


      Chúng nhân gật đầu, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Kim Kiền loạng choạng bước, cõng Triển Chiêu tiến vào phủ nha.


      Khó khăn lắm Kim Kiền mới cõng được Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ trở về sương phòng của mình, chúng nhân vội vội vàng vàng đỡ Triển Chiêu nằm lên giường, nhưng co dù dùng cách nào cũng chẳng thể gỡ bàn tay nắm cổ tay Kim Kiền ra nổi, chỉ đành bỏ cuộc.


      (còn nữa)---- đau đớn quá, đau lưng muốn chết luôn----
      Last edited: 11/5/15
      Nhược Vânthuyvy2711 thích bài này.

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      editor làm việc năng suất quá!!! Cảm ơn nhiều hen

    5. watanabe_mayu_lover

      watanabe_mayu_lover Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      41
      “Mệt, mệt chết mất thôi...”, Kim Kiền gác cánh tay bị Triển Chiêu nắm lên giường, tay kia cầm chén trà dốc vào miệng.


      “Kim hiệu úy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”, Công Tôn tiên sinh hỏi.


      Kim Kiền đặt chén trà xuống, thở hổn hển : “ đường thuộc hạ bị hai lão đầu bắt trói, Triển đại nhân tới tương cứu, đánh cho hai người kia bỏ chạy, nhưng lại bất cẩn trúng mê hương, chuyện là như vậy”.


      “Vậy vì sao hai người nọ lại bắt cóc Kim hiệu úy?”, Công Tôn tiên sinh hỏi.


      “Thuộc hạ ”, Kim Kiền đáp ra chiều vô tội


      “Trước đó Kim hiệu úy từng gặp hai người đó chưa?”, Công Tôn tiên sinh truy hỏi.


      “Chưa từng”, Kim Kiền tiếp tục giả bộ ‘ngây thơ’.


      “Mê hương này rất đặc biệt, trước đó Kim hiệu úy từng gặp chưa?”, Công Tôn tiên sinh tiếp tục truy hỏi.


      “Chưa thấy bao giờ”, Kim Kiền dứt khoát phủ nhận.


      Đây là sản phẩm mới nghiên cứu của Nhị sư phụ, mình thấy qua chỗ nào chứ?


      Công Tôn tiên sinh khẽ nhíu mày, vuốt râu suy nghĩ, lại nhìn bàn tây nắm chặt cổ tay Kim Kiền, : “Vậy, đây là vì sao?”.


      “Đương nhiên là Triển đại nhân lo lắng cho thuộc hạ, sợ thuộc hạ gặp nạn lần nữa, đối với thuộc hạ thực như ơn tái tạo, phụ mẫu tái sinh...”, lời mới được nữa, Kim Kiền liền cảm thấy cổ tay mình bị nắm chặt hơn, bèn vội vàng cúi đầu xuống, thấy mí mắt Triển Chiêu run run, nhất thời vui mừng reo lên: “Triển đại nhân, ngài tỉnh rồi?”.


      Triển Chiêu chầm chậm mở mắt, đột nhiên ngồi phắt dậy, thân hình căng cứng, cánh tay đưa ra sau, khiến cho Kim Kiền lảo đảo, bổ nhào lên giường.


      “Triển, Triển đại nhân, đây là Khai Phong phủ...”, Kim Kiền đập măt xuống giường, lắp bắp lên tiếng nhắc nhở.


      Đôi con ngươi đen thâm trầm dần khôi phục lại vẻ tỉnh táo, lúc này Triển Chiêu mới nhìn ra nơi chàng ở chính là sương phòng của Khai Phong phủ, thần sắc khi ấy mới trở nên hòa hoãn, hàng mi dài khẽ chớp, chàng cúi đầu nhìn cái, vô cùng kinh ngạc : “Kim hiệu úy, vì sao ngươi lại bám vào thành giường vậy?”, sắc mặt chàng thoáng thay đổi, “Lẽ nào ngươi bị thương?!”.


      “Thuộc , thuộc hạ hết thảy đều tốt cả, chỉ cần Triển đại nhân buông tay, thuộc hạ vạn tốt lành...”, Kim Kiền gắng sức ngẩng đầu đáp.


      “Tay?”, Triển Chiêu thoáng sững sờ, mắt đảo lượt, lúc đó mới phát tay mình nắm chặt cổ tay Kim Kiền, nhất thời hệt như bị bàn là làm hỏng, phắt cái liền buông tay ra, ánh mắt lướt vòng xung quanh: “Triển, Triển mỗ về phủ như thế nào?”.


      “Đương nhiên là thuộc hạ cõng Triển đại nhân ngài về rồi...”, Kim Kiền thở phào hơi, xoa xoa cổ tay trả lời.


      “Cõng, cõng về?!”, Triển Chiêu lại kinh ngạc.


      “Đúng vạy, Triển đại nhân, lúc ngài ngất sống chết thế nào cũng buông tay ra, cho nên Kim Kiền đành phải cõng ngài về”, Vương Triều .


      “Đừng thấy Kim Kiền gầy yếu mà lầm, cậu ta rất khỏe”, Mã Hán tán thưởng .


      Triển Chiêu nghe thấy giọng hai người liền đảo mắt qua, lúc này mới nhìn thấy ba người Công Tôn tiên sinh, Vương Triều và Mã Hán canh giữ ở cuối giường, bất giác sững sờ, : “Ba vị tới khi nào vậy?”.


      Chúng nhân kinh ngạc.


      Vương Triều vẻ mặt lo lắng: “Triển đại nhân, ngài sao chứ? Bọn thuộc hạ vẫn ở chỗ này mà!”.


      Mã Hán hơi chau mày: “Công Tôn tiên sinh, có là mê dược hết tác dụng rồi ?”.


      Công Tôn tiên sinh vội bước lên chẩn mạch cho Triển Chiêu, lát sau, thần sắc lộ vẻ ngưng trọng: “Tâm mạch bất ổn, máu huyết cuộn trào, mê dược lợi hại như vậy, tại hạ đích thực chưa từng gặp bao giờ”.


      “Cái gì?”, Kim Kiền xoa cổ tay bên cạnh, nghe vậy, vội vàng xáp lại, kéo cánh tay Triển Chiêu vốn trong tay Công Tôn tiên sinh qua, đặt ba ngón tay lên, ngưng thần chẩn mạch.


      Tâm mạch bất ổn? Chỉ là tim đập nhan chút thôi mà; Máu huyết cuộn trà? Đây chẳng phải là nhảm nhí sao, tim đập nhanh lượng máu lưu thông cũng phải nhanh chứ sao? Công Tôn tiên sinh cũng quá lên rồi, đây ràng là phản ứng bình thường sau khi bị hoảng sợ... Ừm? Bị hoảng sợ? Người bị trói là mình, con mèo này hoảng sợ cái gì chứ?


      Khoan , sao tim đập càng lúc càng nhanh vậy nhỉ? Chắc phải là độc hương của Nhị sư phụ để lại di chứng gì đó chứ...


      Kim Kiền cả kinh, lập tức ngước lên nhìn Triển Chiêu, nghĩ muốn dùng kiến thức ‘vọng, văn, vấn, thiết’ cơ bản để chẩn bệnh, nhưng vừa mới ngẩng lên, Triển Chiêu rút phắt tay về, thân hình dịch ra sau, ngoảnh đầu : “Triển mỗ vẫn khỏe, cần chẩn mạch”.


      “Vọng, văn, vấn, thiết”: nhìn, nghe, hỏi, sờ là bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y, gọi là “Tứ chẩn”.


      sao chứ?”, Kim Kiền thấy khuôn mặt trông nghiêng của Triển Chiêu hơi đỏ lên, có chút nghi ngờ.


      ổn, ổn chút nào, chẳng lẽ Tiểu Miêu phát sốt rồi nhỉ?


      “Triển hộ vệ, hay là...”, Công Tôn tiên sinh cũng mở miệng .


      “Triển mỗ còn gì đáng ngại nữa”, Triển Chiêu lập tức xuống giường, đứng thẳng người, trong lúc quay đầu, sắc mặt chàng bình thường trở lại.


      “Kim hiệu úy”, Triển Chiêu trầm giọng hỏi, “Rốt cuộc hai kẻ đó có lai lịch gì, vì sao lại hạ độc thủ như vậy với ngươi ?!”.


      “Hạ độc thủ?!”, Vương Triều, Mã Hán đồng thanh hô lên tiếng: “Là ý gì?”


      (còn tiếp)
      Nhược Vânhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :