1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đến Lụơt Em Yêu Anh - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (56c Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 46: đến cục dân chính.

      Ngày thứ hai, Hà Tử Nghiệp quả nhiên đem khẩu hiệu “công ty của mình” thực quán triệt, buổi sáng gọi vài cuộc điện thoại, giao phó đôi câu liền tiếp tục ôm Lâm Cảnh Nguyệt ngủ thẳng tới trưa. Hôm nay Lâm Cảnh Nguyệt là quá mệt rồi, đến trưa vẫn có dấu hiệu tỉnh lại, Hà Tử Nghiệp đành phải đem vợ con nhà mình lay tỉnh: “Cảnh Nguyệt, Cảnh Nguyệt, dậy thôi.” Bọn họ hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm.

      “Ưhm …mấy giờ rồi?” Lâm Cảnh Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt, đầu ở gối mềm cọ xát mấy cái hỏi.

      “Hơn 11 giờ, mau dậy , dẫn em ăn cơm.” Hà Tử Nghiệp vỗ vỗ gương mặt , lấy áo khoát được cho .

      “11 giờ?” Lâm Cảnh Nguyệt bị kinh sợ nhảy cẫn lên, hôm nay bọn họ trốn việc rồi hả? “Công ty bên kia…”

      “Ngày mai lại ! Em mặc áo quần nhanh lên theo ra ngoài.” Hà Tử Nghiệp giúp sửa lại mái tóc rối bù vì ngủ, sau đó mới đứng lên kéo tử áo quần ra, lựa bộ đồ màu xanh dương lần trước mua mặc vào người.

      muốn ăn đâu.” Lâm Cảnh Nguyệt dụi dụi con mắt, ngáp cái, còn muốn ngủ lắm, “Mình nấu cơm ở nhà , bên ngoài quá lạnh rồi, em muốn ra ngoài.”

      Hà Tử Nghiệp mặc quần áo, dừng tay lại, nheo lông mày nhìn về phía Lâm Cảnh Nguyệt: “Em có phải quên cái gì hay ?”

      Hả? có quên cái gì ? Lâm Cảnh Nguyệt gãi gãi đầu, hình như là có mà! ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Hà Tử Nghiệp, lại phát sắc mặt càng ngày càng tốt. Đầu óc Lâm Cảnh Nguyệt lập tức vận chuyển nhanh chóng, rốt cuộc là quên chuyện gì? Mau nhớ ra a! A! Đúng rồi, ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt sáng lên: “Diệp Tử, muốn tản bộ buổi tối lại có được hay ?” Đây là chuyện duy nhất đồng ý với .

      ngờ, xong sắc mặt Hà Tử Nghiệp những dịu lại có khuynh hướng ngược lại, bắt đầu đen thêm rồi. Lâm Cảnh Nguyệt sợ run cả người, đây là sao? ràng tối hôm qua còn rất tốt. A, hôm nay là sinh nhật của , Lâm Cảnh Nguyệt vỗ đầu cái, là đáng chết, chuyện quan trọng như vậy lại quên. Lâm Cảnh Nguyệt di chuyển cái mông cọ đến bên cạnh , ôm hông lấy lòng : “Diệp Tử, muốn ăn ở đâu?”

      “Trước đứng lại lại .” Hà Tử Nghiệp đưa tay đến dưới nách của thoải mái đem từ giường bế lên: “Nhanh rửa mặt, chờ em.” Lâm Cảnh Nguyệt gật đầu cái, như làn khói chạy vào toilet.

      Tuy là sinh nhật của , nhưng Hà Tử Nghiệp lại theo khẩu vị của đến Noãn Các. Vợ con nhà thích ăn cơm tây, chỉ thích đồ ăn Trung Quốc, đặc biệt là canh gà ở Noãn Các, hút hồn của nhóc, về chuyện của Hà Tử Nghiệp luôn luôn ghi nhớ rất kỹ.

      Lâm Cảnh Nguyệt có chút cảm thấy có lỗi, dù sao cũng là sinh nhật của , lại giống như là sinh nhật của mình. Nhưng nhìn sắc mặt của Hà Tử Nghiệp chút, so với bình thường có thêm chút vui mừng, cứ vui vẻ để cưng chiều, dù thế nào nữa vẫn nguyện ý!

      Sau khi cơm nước no nê, Lâm Cảnh Nguyệt suy nghĩ Hà Tử Nghiệp có phải có kế hoạch mới cho hôm nay hay , Hà Tử Nghiệp trực tiếp lái xe đến khu phía Tây. Lâm Cảnh Nguyệt ngồi trong xe cảm thấy càng lúc càng kỳ quái, có việc gì lái xe đến khu phía Tây là gì? Nhà của ở khu vực công nhân, mà nhà là ở khu biệt thự, công ty lại ở trung tâm thành phố, tất cả đều có chút quan hệ gì đến khu phía Tây, đây là muốn làm gì?

      Lâm Cảnh Nguyệt nhìn ánh mắt Hà Tử Nghiệp tràn đầy nụ cười, đột nhiên cảm thấy mình bỏ quên chuyện gì rất quan trọng, suy nghĩ suy nghĩ lại vẫn là nhịn được mở miệng hỏi: “Diệp Tử, muốn khu Tây sao?”

      “Ừ.” Hà Tử Nghiệp gật đầu cái, mỉm cười với Lâm Cảnh Nguyệt, xem ra tâm tình đnag vô cùng tốt.

      Lâm Cảnh Nguyệt chợt rùng mình, nhất định có gì đó đúng. nuốt nước miếng, thận trọng hỏi: “Chúng ta khu Tây làm gì?”

      Hà Tử Nghiệp liếc cái, lên tiếng, nhóc này chắc mới tới ơi này lần đầu, khẳng định là đối với nơi này chưa quen thuộc, hỏi câu cũng có gì lạ. “Cục dân chính ở khu Tây, khu Tây nơi nào.” xong con thân mật ngắt cái mũi của , nhóc tự chủ động khiến rất vui mừng. lại đem hộ khẩu của mình làm quà sinh nhật cho , đây phải là chủ động hướng cầu hôn ư, đương nhiên là phải theo ý rồi.

      Cục dân chính?! nghe lầm chứ? Vì sao…vì sao chợt muốn cục dân chính, chẳng lẽ? Lâm Cảnh Nguyệt bỗng trợn to hai mắt, là tự mình làm bậy nên thể sống mà! ràng phải là ý đó có được ! Trời ạ! Bây giờ nên làm cái gì?

      Lâm Cảnh Nguyệt vô cùng rối rắm nhìn Hà Tử Nghiệp cười rạng rỡ, trong lòng mẫu thuẫn có nên mở miệng hay . Cuối cùng, hít sâu hơi, lấy lại bình tĩnh, giọng gọi : “Diệp Tử…”

      .” Người có tâm tình tốt để ý đến nguyên nhân do dự, ngược lại thể dáng vẻ chuẩn bị nghe đoạn sau của .

      “Cái đó…cái đó…” ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt phiêu hốt, cuối cùng ác độc ra: “Em phải ý này.”

      Người đàn ông nhất thời nghe hiểu ý , nheo lông mày muốn hỏi lại lần nữa, chợt có phản ứng, ánh mắt ngưng tụ, nụ cười trong mắt chỉ thoáng bị u ám vô tận thay thế, ánh mắt trầm thẳng tắp nhìn vào , nghiến răng nghiến lợi: “Lâm Cảnh Nguyệt, em cái gì? Em lại cho nghe!”

      “Em…Em có ý này!” Lâm Cảnh Nguyệt nháy nháy mắt, vẻ mặt rất là vô tội. đưa cho hộ khẩu chỉ là muốn cho biết, đời này nhất định là người của rồi, vì sao lại hiểu thành hướng cầu hôn chứ? Qủa nhiên, đây chính là suy nghĩ nam nữ khác biệt.

      “Lâm Cảnh Nguyệt, em tốt nhất phải giải thích cho ràng!” Hà Tử Nghiệp dừng xe ở ven đường, xoay người kéo vào trong ngực, đôi môi lau bên tai trầm : “Nếu …” nhiệt tình củaanh dâng trào lại bị này dội cho gáo nước lạnh, thua thiệt là lại cho rằng vợ con lại đột nhiên trở nên thông suốt, ra là tự ảo tưởng.

      Giống như sợ nổi điên, Lâm Cảnh Nguyệt nắm chặt bàn tay , run rẩy giải thích: “Em… em phải sớm với sao? Là . Là có coi trọng, hơn nữa…”

      Đúng là có chuyện như vậy, Hà Tử Nghiệp suy tư, lần công tác đó, xe lửa nhóc cũng , lúc đó lại tưởng là giỡn thôi! Tuy vậy cũng thể tha cho ! “Hơn nữa cái gì?” vén lên bộ đồ nhung của , đem bàn tay chui vào bên trong, thần thục cởi ra nút áo ngực, đầu ngón tay trằn trọc vuốt ve điểm đỏ hồng: “ !”

      Cảm giác tê liệt truyền khắp người, hô hấp Lâm Cảnh Nguyệt có chút ổn, muốn kéo bàn tay sờ soạn của ra cũng dám, lúc này nên vâng lời , thể làm gì khác hơn là tiếp tục giải thích: “Hơn nữa… mẹ em còn chưa có gặp qua !” đến đây, lá gan của chợt lớn lên, ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt của , từng câu từng chữ : “Phải được mẹ em gật đầu mới được!”

      Nghe vậy, chân mày Hà Tử Nghiệp cau lại, bàn tay chu du người cũng dừng lại. Đây là vấn đề! Vấn đề lớn, ngộ nhỡ ba mẹ của thích mình làm thế nào? của lấy chồng? được! Tuyệt đối được!

      “Em cho rằng em chạy thoát?” Hà Tử Nghiệp cắn vành tai , thanh thấp nhưng cần hoài nghi: “Mặc kệ ba mẹ em có đồng ý hay em đều là của !” ôm chặt hơn, bàn tay bụng chậm rãi vuốt ve: “Lại , nơi này… phải nhớ mùi vị của hay sao?”

      Mặt Lâm Cảnh Nguyệt nhất thời như bị lửa đổ, hình ảnh tối qua dưới thân rên rỉ xin tha thứ nháy mắt xuyên vào đầu, nhất thời mắc cỡ, câu cũng nên lời. “Đừng nghĩ rời khỏi , Cảnh Nguyệt.” Hà Tử Nghiệp ở bên tai : “Em là của , vĩnh viễn đều là của !” xong, lập tức buông ra, trực tiếp lái xe, chạy về hướng cục dân chính.

      Lâm Cảnh Nguyệt vừa nhìn biết chuyện ổn, cũng biết mình sai, vội vàng đè tay của , giọng cầu khẩn: “Diệp Tử… chúng ta về nhà , em thể được. Ba mẹ em còn chưa biết! Em thể làm như vậy.”

      “Khi em đưa hộ khẩu cho cũng nên tự biết đến việc này.” Hà Tử Nghiệp dùng ngón tay dịu dàng vuốt ve gò mà ấm áp của , lời ra lại làm cho Lâm Cảnh Nguyệt kinh hồn bạt vía.

      “Diệp Tử, van cầu , được sao?” trong mắt Lâm Cảnh Nguyệt ngấn lệ cầu khẩn nhìn , hi vọng có thể thay đổi chủ ý.

      Hà Tử Nghiệp lắc đầu cái: “ đến như vậy rồi, cũng chưa từng có đạo lý trở về.”

      “Diệp Tử, thể như vậy.” Lâm Cảnh Nguyệt biết thích mềm thích cứng cho nên cũng thể cứng rắn với , chỉ có thể dùng ánh mắt ngập nước nhìn .

      “Vậy em muốn thế nào? À? Em !” Hà Tử Nghiệp chợt nổi điên, nắm chặt cằm của , ánh mắt xanh đen chợt lóe ra lạnh lẽo, đem lo lắng ép sâu xuống: “Có phải là nếu ba mẹ em đồng ý em rời khỏi ? Phải hay ?”

      phải vậy, Diệp Tử.” Lâm Cảnh Nguyệt vuốt ve gương mặt của , muốn cho tỉnh táo lại, nhìn ánh mắt ràng: “Em rời khỏi , Diệp Tử, nhưng mà phải thấy mẹ em, khiến cho bà biết người mà con bà muốn giao phí là người như thế nào, có đúng ?”

      Hình như là lời của có tác dụng, bàn tay nắm cằm của Hà Tử Nghiệp cũng thả lỏng chút, nhưng vẫn có chút tin tưởng: “? có lừa gạt ?”

      “Em là của , Diệp Tử.” Lâm Cảnh Nguyệt từ từ cầm lấy tay , kiên định nhìn : “Vĩnh viễn là của .”

      Hà Tử Nghiệp kéo ôm vào trong ngực, chui vào nơi ấm áp ở cổ , thanh buồn buồn: “ xin lỗi.”

      Lâm Cảnh Nguyệt vỗ vỗ lưng , giống như trấn an đứa trẻ bình thường, an ủi : “Vậy chúng ta về nhà , có được ?”

      Trầm mặc lời, Lâm Cảnh Nguyệt mới nghe được thanh của Hà Tử Nghiệp, mang theo chút dò xét cẩn thận: “Vậy lúc nào em mới dẫn về nhà?” Trong lòng Hà Tử Nghiệp vui lên, thiếu chút nữa cười lớn, ngây thơ như vậy khó gặp ở Hà Tử Nghiệp, nhưng vẫn khống chế được tâm tình của mình: “Lễ mừng năm mới.” Bây giờ là cuối năm, đến lúc lễ mừng năm mới dẫn về nhà là lựa chọn tồi.

      “Tốt.” Hà Tử Nghiệp cuối cùng cũng chịu buông ra, nhưng vẫn như cũ kiên trì với ý nghĩ của mình: “Đến lúc đó mặc kệ mẹ em có đồng ý hay , em đều phải theo đăng ký.”

      Lâm Cảnh Nguyệt dở khóc dở cười nhìn người kiên trì khác thường, cuối cùng cũng gật đầu cái: “Được.”
      Last edited: 25/9/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 47: mưu được như ý?

      Mặc dù hành động áp bách Lâm Cảnh Nguyệt cục dân chính chưa thành công, nhưng Hà Tử Nghiệp lại mượn cơ hội này đạt được đống phúc lợi khiến cho những ngày qua trôi qua hài hòa, làm nhìn người đẹp, tan việc ôm người đẹp, cuộc sống như vậy thực khác gì thần tiên.

      Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, nhưng Hà Tử Nghiệp biết cuối năm nay khẳng định yên tĩnh như vậy. Qủa nhiên, như dự tính, hôm nay vừa làm nhận được điện thoại xin nghỉ tuần của Hàn Mộ Vân, Hà Tử Nghiệp nhiều, hỏi qua loa vài câu cho có lệ, trong lòng lại thầm hả hê, chuyện lớn như vậy chỉ xin nghỉ tuần sao? Là Hàn Mộ Vân đánh giá cao bản thân mình hay là đánh giá quá thấp Trần Mạt Lỵ ?

      Nhưng mà tại việc tò mò nhất là, Trần Mạt Lỵ đến cùng giải quyết cái vấn đề này như thế nào khi Hàn Mộ Vân uống say? tay Hà Tử Nghiệp đặt quai hàm vui thích suy tư, tròng đôi mắt xanh đen lại tràn đầy hứng thú tệ hại, khiến Lâm Cảnh Nguyệt vừa bước vào nhìn thấy nổi da gà, chẳng lẽ lại nghĩ trò gì gian trá ?

      Buổi tối hôm qua Lâm Cảnh Nguyệt thực chịu nổi Hà Tử Nghiệp quấy nhiễu, ngày trước còn biết là người khó chịu như vậy! , phải giường hóa dê, xuống giường lại giả vờ đứng đắn! Nhưng vì trấn an cho việc cục dân chính mà trở nên luống cuống, thể đồng ý với , cùng với cùng nhau hồ đồ.

      Vào lúc này, vừa nhìn thấy nét mặt của Hà Tử Nghiệp, Lâm Cảnh Nguyệt cảm thấy ổn, nghĩ tối nay có nên hay chạy đến nhà Trần Huyễn tránh chút, quá đáng sợ, còn muốn sống thêm mấy năm, cũng muốn cùng sung sướng quá mà chết!

      “Sững sờ cái gì! Tới đây!” thấy Lâm Cảnh Nguyệt, Hà Tử Nghiệp ngoắc ngoắc tay bảo đến, cầm lấy văn kiện tay , liền đem ôm vào trong ngực: “Thế nào?”

      Thân thể Lâm Cảnh Nguyệt bỗng cứng ngắc giống như cọc gỗ, chỉ sợ ngay tại phòng làm việc lại nghĩ ra cái việc quái đản gì, vội vội vàng vàng tránh thoát tay nhảy xuống, chạy như khói về phía cửa, chạy xa câu còn chưa dứt: “Em còn có việc, về phòng trước!”

      Hà Tử Nghiệp nhíu nhíu mày, nhóc này sao vậy? Chẳng lẽ còn xấu hổ, ai u, vậy là dạy vẫn chưa đủ rồi! Tối nay xem ra phải lại cố gắng chỉ dạy rồi. Bên này, Lâm Cảnh Nguyệt trở về phòng làm việc cứng rắn rùng mình, quay đầu nhìn ánh mắt lấp lánh của Hà Tử Nghiệp qua cửa kính thở dài tiếng, tối nay lại chịu hình rồi.

      Sáng sớm thức dậy Hàn Mộ Vân cảm thấy đầu đau như bị nứt, day day thái dương chuẩn bị xuống giường, chợt cảm thấy mình bị cái gì đè lại, cúi đầu nhìn xuống, lại phát Trần Mạt Lỵ toàn thân trần truồng trắng trợn co rúc vào trong ngực , gối lên tay ngủ rất ngon.

      Ánh mắt nhanh chóng trừng lớn như cái đấu, giống như gặp phải quái vật, chợt rút cánh tay của mình, đem Trần Mạt Lỵ vứt qua bên. Trái tim nhảy bang bang, giống như muốn nổ tung, đây là chuyện gì xảy ra? Bọn họ vì sao lại ngủ chung giường? Còn là toàn thân trần truồng? Hàn Mộ Vân chợt cảm thấy dạ dạy buồn nôn, hít thở sâu mấy lần mới đè xuống được cảm giác muốn nôn mửa mãnh liệt.

      Ngoan tuyệt đánh thức Trần Mạt Lỵ, giọng Hàn Mộ Vân khàn khàn: “Trần Mạt Lỵ, , chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” khủng hoảng ùn ùn kéo đến tuôn về phía , cảm thấy cả người cũng bắt đầu run rẩy, tại sao lại có thể như vậy? thể cùng người đàn bà này có bất cứ quan hệ gì! thể! chút cũng thể có!

      Trần Mạt Lỵ bị sức mạnh thô bạo của Hàn Mộ Vân lay tỉnh, ả mở mắt, nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ ngầu của Hàn Mộ Vân ngọt ngào cười tiếng, cơ bản quan tâm đến cơ thể trắng nõn của mình bị nhìn: “Ông xã, quên rồi sao? Tối hôm qua rất kích động mà!”

      Hô hấp Hàn Mộ Vân cứng lại, đầu óc vốn ràng nhất thời lại rối loạn lung tung, tối hôm qua hình như uống rượu, sau đó Trần Mạt Lỵ tới đây muốn cùng uống, cái gì mà buổi tối cuối cùng ở thành phố A cho nên say về, lúc đó cũng nghĩ nhiều, vừa đúng lúc tâm trạng tốt, cũng uống nhiều hơn vài chén, ngờ lại uống đến giường?

      Cánh tay trơn nhẵn của Trần Mạt Lỵ dây dưa ôm lấy phần hông của Hàn Mộ Vân, gò má dịnh vào sống lưng của cọ xát làm nũng: “Ông xã, nghĩ ra rồi sao? Tối hôm qua…”

      “Câm miệng!” Hàn Mộ Vân đẩy Trần Mạt Lỵ ra, chợt từ giường đứng lên, nhìn Trần Mạt Lỵ cười lạnh tiếng: “Trần Mạt Lỵ , láo ngây thơ như vậy cũng được thành lời? tôi uống say sau đó xảy ra quan hệ với , có phải hay ?”

      Trần Mạt Lỵ gật đầu cái, trong mắt cũng có chút ướt át: “Mộ Vân, chẳng lẽ muốn chịu trách nhiệm sao?”

      “Chịu trách nhiệm?” Hàn Mộ Vân cầm áo ngủ che lấy cơ thể trần truồng của mình, lạnh lùng nhìn Trần Mạt Lỵ ngồi giường lã chã muốn khóc : “Đừng đóng kịch nữa, còn biết, tôi uống rượu say cơ bản thể cùng người khác phát sinh quan hệ.” thanh của lạnh lẽo, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Trần Mạt Lỵ, bước đến gần ả, nắm chặt cằm ả, ném ra quả bom tấn: “Bởi vì tôi uống say cơ bản là “đứng” nổi! Như thế nào? Cái này biết ?”

      Nghe người đàn ông gầm gừ tức giận, thậm chí để ý đến tôn nghiêm của đàn ông, đem chính điểm yếu của mình ra ngoài, Trần Mạt Lỵ chậm rãi cúi đầu, khóe môi nâng lên nụ cười, thanh nhàng, lại kiên định truyền vào lỗ tai Hàn Mộ Vân : “Nhưng nếu dùng thuốc sao?”

      “Cái…cái gì?”

      “Tôi dùng thuốc sao? Mộ Vân biết tôi là làm cái gì sao?”

      Sắc mặt Hàn Mộ Vân trắng bệch, đúng vậy, ả đàn bà này là chơi ma túy! Lồng ngực phập phồng, lửa giận đè nén được trào ra, đốt trái tim mau chóng trở thành tro bụi, ả đàn bà này vì sao lại như ác quỷ quấn thả? vì sao lại chọc tới người đàn bà như vậy? thở gấp. hung dữ nhìn Trần Mạt Lỵ trước mặt, hận tới mức muốn nghiền ả thành tro. Lúc này Trần Mạt Lỵ lại còn cố tình kích thích , vén chăn mền người lên, lộ ra vết hôn tím bầm, có chút ai oán nhìn Hàn Mộ Vân : “Mộ Vân, về sau nên làm ra dấu vết lớn như vậy, nhìn người của em, đều là dấu vết tạo ra nè!”

      Oanh tiếng, sợi dây được gọi là lý trí trong đầu của Hàn Mộ Vân hoàn toàn bị cắt đứt, giống
      như con sư tử bị mất địa bàn, ánh mắt đỏ ngầu nhào tới người Trần Mạt Ly, đem ả đè chặt phía dưới, tay dùng sức bóp cái cổ mảnh khảnh của ả. Trong đầu lúc này chỉ có suy nghĩ, bóp chết ả đàn bà này! Chỉ có khi người này chết mới được giải thoát! Như vậy có thể có được cuộc sống mình muốn rồi! Tay càng lúc càng dùng sức, chiếc cổ trắng mịn của Trần Mạt Ly cũng rất nhanh xuất vết siết xanh hồng.

      Trần Mạt Ly hoảng sợ trừng to mắt nhìn Hàn Mộ Vân thở gấp, ả có thể cảm thấy được muốn bóp chết mình! , , ả là , đến tất cả liêm sỉ cũng cần đến, tại sao lại đối xử như vậy với ả! Trần Mạt Ly ra sức giãy giụa, giống như con rắn bị nắm ở đoạn bảy tấc, đáng tiếc khí tràn vào phổi càng ngày càng mỏng manh, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, Trần Mạt Ly há to mồm cố sức hô hấp, tham lam muốn hút vào trong miệng từng chút khí ít ỏi, đáng tiếc hít thở càng ngày càng khó khăn. Con mắt ả có chút lồi lớn, cả khuôn mặt xanh trắng, nhìn kinh người.

      Hàn Mộ Vân trở nên điên cuồng, gắt gao nhìn cơ thể càng ngày càng co giật của Trần Mạt Ly, trong lòng lại có cảm giác khó hiểu, giống như tháo xuống toàn bộ gánh nặng người, toàn thân nhàng, dường như hưng phấn nhìn quá trình Trần Mạt Ly hít thở khó khăn, rất nhanh, rất nhanh được giải thoát, khi đó có thể yên tâm theo đuổi Lâm Cảnh Nguyệt rồi, ai còn có thể xấu, ấy là của ! tuyệt , cũng buông tay!

      Tại ngay thời điểm mấu chốt, điện thoại chợt vang lên, động tác Hàn Mộ Vân dừng lại, sức lực tay tự giác mà buông lỏng, lượng lớn khí chợt rưới vào phổi Trần Mạt Ly, ả bị nghẹn đến ho hồi mãnh liệt, nhưng vẫn há to mồm hô hấp từng ngụm từng ngụm. Chưa từng cảm thấy khí là quý báu, mà hôm nay, ả bước con đường chết mới cảm thấy sinh mạng đáng quý.

      Ả nhìn Hàn Mộ Vân dường như còn chưa kịp phản ứng, chợt vươn tay dùng sức đẩy, vốn có hi vọng gì, lại vui mừng phát mình đem Hàn Mộ Vân hốt hoảng đẩy xuống dưới, Trần Mạt Ly vội vàng dùng toàn bộ sức lực bò đến bên cửa. cánh cửa lại là điểm ngăn cách giữa sống và cái chết, cuối cùng thoát khỏi gian phòng đáng sợ, chân Trần Mạt Ly mềm nhũn, chậm rãi ngã mặt đất.

      Tỉnh táo lại, Hàn Mộ Vân nhận ra mình làm gì, trong lòng hoảng sợ, thiếu chút nữa đem ả đàn bà kia giết chết! Sau lưng đổ mồ hôi lạnh, Hàn Mộ Vân ngồi dưới đất bình phục hơi thở mới đứng lên, việc đến nước này, gì đều vô ích, nhưng cho dù như thế nào cũng lấy ả đàn bà kia, chỉ có mình giống như xe buýt miễn phí, tại sao người người đều cần tốn tiền, lại cứ muốn trả? có cửa đâu!

      Hàn Mộ Vân suy nghĩ ổn thỏa mới mở của, nhìn Trần Mạt Ly tê liệt ngã ghế sofa sợ hãi nhìn mình, liền bước đến trước mặt ả cười quỷ dị: “Như thế nào? Cảm giác có dễ chịu hơn chưa? Có muốn thể nghiệm thêm lần hay ?” Nhìn đôi mắt hoảng sợ ngừng chảy nước mắt của Trần Mạt Ly, Hà Mộ Vân dịu dàng sờ tóc ả, nhàng : “Vậy muốn trở về nhà của chính mình hay ?”

      “Tôi về nhà! Về nhà!” Trần Mạt Ly ôm lấy đầu gối ngừng co rúc cơ thể của mình, sợ hãi gật đầu, cơ bản dám nhìn trực tiếp ánh mắt của Hàn Mộ Vân.

      “Rất tốt, nghe lời sớm chút phải là tốt sao.” Hàn Mộ Vân nâng lên khóe môi: “Vậy còn muốn tôi chịu trách nhiệm ?”

      cần!” Trần Mạt Ly nức nở, lắc đầu như trống bỏi.

      nghe lời, ngày mai tôi cùng về nhà chuyện cho ràng, Hả?” tay Hàn Mộ Vân chậm rãi dời đến bên cổ Trần Mạt Ly vuốt ve, sức lực nhự vậy lại khiến Trần Mạt Ly sợ hãi khôn cùng, ả run rẩy mở miệng: “Được…”

      Hàn Mộ Vân cuối cùng cũng hài lòng thả tay, mềm được rắn vẫn dùng tốt thôi! “Chuẩn bị, sáng sớm mai chúng ta trở về thành phố S!” câu Hàn Mộ Vân vừa dứt liền thư thái vào phòng. tin là Trần Mạt Ly bị hù sợ, từ nay về sau có thể thoát khỏi ả, nhưng mọi chuyện cơ bản lại phát triển theo hướng mà tưởng tượng.

      Nhìn xa, Trần Mạt Ly rốt cuộc ngẩng đầu lên, mặt ả tái nhợt, mảnh mai tiều tụy, trong mắt lại vẻ lạnh lẽo u, quỷ dị dọa người. Chuyện cho tới lúc này, ả tuyệt đối buông tay! Ả bỏ ra cái giá lớn nhất có thể trả! Hàn Mộ Vân, người này chỉ có thể là của ả! Ai cũng thể cướp !
      Last edited by a moderator: 5/10/14
      Pe Micktart_trung thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 48: Gặp cha mẹ.

      Vài ngày sau Nguyên đán, Lâm Cảnh Nguyệt lại gặp phải khó khăn bởi vì Hà Tử Nghiệp quyết định muốn cùng về nhà! vốn là tính đến mùa xuân mới dẫn về, ai biết người này thuận theo, còn lên án quan tâm mình, muốn dẫn mình gặp cha mẹ, trời biết, cũng mang hộ khẩu của mình cho , còn muốn phải như thế nào nữa!

      tại, càng muốn theo về, bởi vì trước đó chút chuẩn bị cũng có, vẫn chưa cùng cha mẹ gì, Lâm Cảnh Nguyệt nghĩ dọa đến hai người, nhưng người trước mặt này chỉ cho 2 lựa chọn: thứ nhất, dẫn về nhà gặp cha mẹ. Thứ hai, lập tức cùng cục dân chính. Thứ hai nhất định là thể, nhưng chọn cái thứ nhất cần phải chuẩn bị tâm lý tốt. Aizz!

      Tết Nguyên đán càng ngày càng gần, Lâm Cảnh Nguyệt cũng theo đó càng ngày càng buồn, cầm điện thoại lên rồi lại để xuống, vẫn có quyết định. Tối hôm đó, Lâm Cảnh Nguyệt rối rắm với chiếc điện thoại, Hà Tử Nghiệp nhịn được, phải chỉ là dẫn về nhà thôi sao? Chẳng lẽ để cho phải mất mặt à? đoạt lấy điện thoại của , dưới ánh mắt hoảng sợ của uy hiếp: “Em nếu gọi nữa gọi!” xong còn giả bộ bấm số điện thoại nhà Lâm Cảnh Nguyệt.

      Lâm Cảnh Nguyệt vừa thấy việc lớn ổn liền vội vàng cướp lấy điện thoại, quyết tâm nhấn phím call, phải chỉ là mang bạn trai về gặp người lớn sao, Diệp Tử của tốt như vậy cũng nên sớm mang ra ngoài! Lâm Cảnh Nguyệt vừa nghĩ vừa thấp thỏm chờ điện thoại nối máy trong phút chốc.

      Là mẹ Lâm Cảnh Nguyệt nghe điện thoại, thấy là số của con rất là mừng rỡ: “Cảnh Nguyệt, mấy ngày nữa cũng nhanh về nhà , mấy ngày nay trời lạnh lắm!”

      Trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt ấm áp, đối với vấn đề của mẹ trả lời rất ràng: “Thành phố A cũng lạnh như nhà chúng ta, ngày ba mươi mốt con mới được nghỉ, sáng mừng 1 ngồi máy bay về nhà, mẹ, mẹ cứ ở nhà chờ con !”

      “Được, được” nghe con thời gian chính xác, mẹ Lâm Cảnh Nguyệt vui mừng cười híp mắt: “Ai, mẹ và cha con đều ở nhà chờ con đấy! Đến lúc đó mẹ làm món ngon cho con ăn! Ở bên đó khẳng định ăn ngon rồi, về nhà mẹ bồi bổ tốt cho con!”

      “Được, con…” Câu kế tiếp Lâm Cảnh Nguyệt còn chưa ra miệng, nhìn thấy Hà Tử Nghiệp thoải mái nhàn nhã ngồi đối diện với mình, đôi mắt bén nhòn nhìn mình chằm chằm nháy, giống như nhắc nhở : Mau chuyện chính!

      Lâm Cảnh Nguyệt nuốt nước miếng cái, lắp ba lắp bắp mở miệng: “Cái đó, mẹ…cái kia…” Hay là nhỉ! Khuôn mặt nhắn của Lâm Cảnh Nguyệt tội nghiệp nhìn Hà Tử Nghiệp.

      “Cảnh Nguyệt, chuyện gì? với mẹ.” Mẹ Lâm biết chuyện gì xảy ra, nhưng cảm thấy con có chuyện khó , nhịn được mở miệng mà hỏi: “Có phải là có tiền hay ? Mẹ ngân hàng chuẩn bị cho con?”

      phải, mẹ, con…con!” Lâm Cảnh Nguyệt nhìn sắc càng lúc càng đen của Hà Tử Nghiệp cắn răng câu: “Con có bạn trai muốn dẫn về nhà cho mọi người nhìn chút!” Hô, cuối cùng cũng rồi, Lâm Cảnh Nguyệt nghiêng lỗ tai thận trọng nghe động tĩnh bên kia điện thoại.

      Yên lặng mấy giây, bên kia truyền đến thanh vui mừng của mẹ Lâm: “Có ? cho mẹ nghe chút là dạng gì? Dáng dấp như thế nào? Điều kiện gia đình sao? A, đúng rồi, còn có thích ăn cái gì, con mau , để mẹ chuẩn bị trước cho tốt.”

      Lâm Cảnh Nguyệt dở khóc dở cười nghe mẹ mình oanh tạc đống lớn vấn đềm ánh mắt ươn ướt: “Mẹ, người rất tốt, dáng dấp ,” nhìn chút Hà Tử Nghiệp cứng ngắc: “nhìn cũng được, điều kiện về gia đình có gì, ấy kén chọn, mẹ, mẹ phải vội, tùy tiện chuẩn bị chút là được rồi.”

      “Đứa này, như vậy cũng giống như !” mẹ Lâm đối với con của mình hết cách, mở miệng chút được sao, ai biết rốt cuộc là người như thế nào! Nhưng cũng nhanh hiểu ra, Lâm Cảnh Nguyệt có thể dẫn về nhà lên tiểu tử kia cũng tệ lắm. được! Bà phải nhanh chóng chuẩn bị! Nghĩ tới đây, mẹ Lâm tranh thủ thời gian với điện thoại: “Mẹ phải chuẩn bị cẩn thận, cúp máy đây, khó lắm mới về nhà cơ mà!”

      Lâm Cảnh Nguyệt bất đắc dĩ phải đáp ứng, cúp điện thoại, trong lòng có cảm giác rất vi diệu, Hà Tử Nghiệp chưa nhà đoạt lấy sủng ái của rồi! Mình về nhà mẹ cũng chưa rối ren như vậy bao giờ, nhưng tại sao vừa nghe Hà Tử Nghiệp muốn tới mẹ giống như chuẩn bị tiếp đón khách quý như vậy chứ? Trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt khó nghĩ, dùng cùi chỏ thọt Hà Tử Nghiệp : “Này, nhà em nhớ chuẩn bị lễ gặp mặt tốt nha, phải muốn sao, tự mình giải quyết!” Hừ, do liều mạng muốn , cho vấn đề khó, tin làm khó được đâu?

      Quả nhiên, chân mày Hà Tử Nghiệp chau lại, gương mặt tuấn tú có chút rối rắm: “Cảnh Nguyệt…” đây phải là cố ý gây khó khăn cho sao, làm sao biết ba mẹ thích gì? Hơn nữa, khụ khụ, đây là lần đầu tiên đến nhà của , còn muốn để cho cha mẹ vợ tương lai ấn tượng tốt, này nếu giúp biết phải làm sao?

      “Em mặc kệ, cũng phải là em bắt .” Cằm Lâm Cảnh Nguyệt giương lên, dáng vẻ kiêu ngạo, tiểu ác ma trong lòng vui mừng, đánh trống reo hò, khó có lần làm khó được Hà Tử Nghiệp, cơ hội thể mất đâu!

      Hà Tử Nghiệp nhíu mày nhìn dáng vẻ hả hê của , ràng là xem thành chuyện cười, chậm rãi nhếch miệng: “Nguyệt Nha Nhi, em có nên gọi điện cho mẹ cho bà biết địa chỉ nhà em nhỉ?”

      Nụ cười Lâm Cảnh Nguyệt nhanh chóng cứng ở mặt, mẹ Hà Tử Nghiệp … sai lầm rồi! Vui quá hóa buồn mà! “Diệp Tử, em cho biết, mẹ em thích đẹp, đưa cái gì tùy , về phần ba em, đưa mấy bình rượu là được, Diệp Tử…”

      ?” rất tinh quái, nên dễ mắc lừa.

      . ” Lâm Cảnh Nguyệt vội vàng gật đầu, dám đem loại chuyện này đùa giỡn: “Diệp Tử, vậy địa chỉ nhà em…”

      “Tạm thời tha cho em mạng.” Hà Tử Nghiệp ké Lâm Cảnh Nguyệt qua hung hăng hôn lên gương mặt nhăn nhó khổ sở của cái, tâm tình tốt, thỉnh thoảng trêu chọc của cũng là chuyện tốt!

      ràng là chính em tha cho mạng có được ? Lâm Cảnh Nguyệt trong lòng Hà Tử Nghiệp liếc mắt, bất đắc dĩ, công phu của mình còn thấp,
      đấu lại người ta, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận thua.

      Hà Tử Nghiệp biết được sở thích của cha mẹ Lâm Cảnh Nguyệt, ngày thứ hai liền bắt đầu chuẩn bị, tuy đối với các sản phẩm làm đẹp có nghiên cứu nhưng chỉ cần thỉnh giáo với mẹ già nhà mình là được, về phần rượu, chỉ cần mình nghiên cứu kỹ là được rồi. Chẳng qua, biết cha Lâm thích rượu tây hay là rượu Trung Quốc, vậy mua hết! Hà Tử Nghiệp biến thành cuồng mua sắm, đồ đạc mua đủ xe để trong nhà Lâm Cảnh Nguyệt rồi, khiến Lâm Cảnh Nguyệt nhìn thấy liền kinh hồn bạt vía, vất vả mới ngăn cản được hành động mua sắm điên cuồng của lại.

      Cuối cùng, trước tết buổi tối, Lâm Cảnh Nguyệt thu xếp mọi thứ ổn thỏa, liền lên giường ngủ, đồ quá nhiều, dọn dẹp đến đau lưng, phải nghỉ ngơi sớm chút mai mới có tinh thần trở về nhà.

      ngờ, ý thức vừa mới mông lung bị Hà Tử Nghiệp nằm bên cạnh làm tỉnh, đè lên người của , bàn tay nắm lấy gương mặt , đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm, đem toàn bộ buồn ngủ trong đầu đuổi chạy hết. Lâm Cảnh Nguyệt giật mình, đẩy từ người mình xuống: “Hơn nửa đêm ngủ còn làm gì?”

      chuyện phiếm với !” thanh đè thấp, lại mang theo chân đáng tin.

      Người này có bệnh chứ, Lâm Cảnh Nguyệt nhắm mắt lại quay người để ý đến , biết giữa đêm khuya lại giở chứng gì. “Lâm Cảnh Nguyệt, em chuyện cho .” Người đàn ông bên tai tốn hơi thừa lời, hơi thở nóng ấm phun vào nơi nhạy cảm sau cần cổ của , người Lâm Cảnh Nguyệt thoáng nổi lên tầng da gà, nhích về phía sau chút, cách xa Hà Tử Nghiệp, vui : “Làm gì? Em mệt chết rồi, muốn chuyện phiếm giữ lại ngày mai cùng với mẹ em chuyện vãn .”

      ngờ lời chưa dứt, hơi thở đàn ông biến thành ồ ồ, đôi tay dùng lực thắt ngang qua hông của kéo thân thể của qua, nhìn vào mắt từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc: “Cảnh Nguyệt, cần ngủ, chuyện với .”

      Đối với cầu giải thích được nguyên nhân này của , Lâm Cảnh Nguyệt quả có gì để , thể làm gì khác hơn là sờ sờ bắp thịt kiên cố của , ôn tồn khuyên nhủ: “Diệp Tử, ngày mai chúng ta còn phải ngồi máy bay hai giờ, nghỉ ngơi sớm chút , em vô cùng mệt mỏi.”

      Vốn cho rằng với cưng chiều của đối với mình có thể đánh bay cái cầu bốc đồng này, ngờ lại lắc đầu cái, bắt lấy bàn tay của liền gặm cái, ánh mắt luôn luôn sắc bén lại nổi lên tầng nhàn nhạt uất ức, nhìn thẳng vào giống như tố cáo săn sóc: “ ngủ được.”

      Trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt kinh ngạc, người này tối nay bị sao vậy, sao lại mất ngủ? Chuyên tâm ngẫm lại, Lâm Cảnh Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra, chẳng lẽ bởi vì ngày mai về nhà nên khẩn trương? giương mắt nhìn gương mặt vẫn nghiêm túc tuấn tú của , trong lòng chợt mềm mại, người cho dù trời có sập xuống, cũng biến sắc lại vì ngày mai đến nhà mà khẩn trương! “ quan trọng, ba mẹ em thích !” Lâm Cảnh Nguyệt vòng tay ôm lấy bờ eo cường tráng của , dán sát gò má lên ngực .

      Lâm Cảnh Nguyệt chỉ cảm thấy cánh tay ôm mình trở nên căng thẳng, tiếp đó đỉnh đầu truyền đến thanh chút ưỡn ẹo: “ mới phải vì vậy mà mất ngủ!”

      Người này ngượng ngùng, Lâm Cảnh Nguyệt cười trộm, nhưng vẫn phụ họa theo: “Ừ, tốt, có khẩn trương, vậy nhanh ngủ !”

      Yên lặng hồi, Lâm Cảnh Nguyệt nghe thấy thanh có chút rối rắm: “Cảnh Nguyệt? Cảnh Nguyệt? Em ngủ chưa?”

      Bị ôm như vậy có thể ngủ sao, Lâm Cảnh Nguyệt giật giật khóe miệng, dùng đầu cọ xát ngực ý bảo mình hoàn toàn tỉnh táo.

      “Ba mẹ em thích ?”

      Ha, khóe môi Lâm Cảnh Nguyệt ở nơi Hà Tử Nghiệp nhìn thấy giơ lên cao, quả nhiên là vì cái này! “Yên tâm , Diệp Tử, bọn họ nhất định thích .” Cho nên mau ngủ .

      Có được câu trả lời khẳng định của , Hà Tử Nghiệp vẫn yên lòng, lại hỏi lần: “?”

      !” Lâm Cảnh Nguyệt nghiến răng trả lời, thầm nghĩ, nếu còn muốn hỏi thêm lần nữa nhất định thèm phản ứng nữa! Thấy Hà Tử Nghiệp thêm cái gì, hình như là ngoan ngoãn ngủ rồi. Lâm Cảnh Nguyệt thở phào nhõm, nhắm mắt lại chậm rãi hô hấp, lúc chuẩn bị ngủ thiếp , bên tai lại truyền tới giọng đàn ông buồn buồn: “Coi như bọn họ thích , em cũng phải lĩnh chứng nhận với !”



      Tự mà lĩnh! Lâm Cảnh Nguyệt tức giận trả lời trong lòng, vẫn trùm kín chăn chặn cảm giác của mình. Chỉ còn lại mình Hà Tử Nghiệp mình như cũ rối rắm trong vấn đề ba mẹ vợ tương lai có thích mình hay .
      Last edited by a moderator: 5/10/14
      Pe Mick, tart_trungsuna2304 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: Coi như là cầu hôn?

      Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Cảnh Nguyệt cùng Hà Tử Nghiệp mang theo túi lớn túi bước lên máy bay về nhà, dọc theo đường , Hà Tử Nghiệp vô cùng bình tĩnh, yên lặng ngồi ghế lời, chỉ lo nhắm mắt dưỡng thần, nhìn như vậy khiến trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt thán phục dứt, đây mới gọi là tư cách cao quý a!

      Nhưng mà trong lòng Hà Tử Nghiệp còn lâu mới có biểu bình tĩnh như mặt, khẩn trương đến cứng ngắc cả người, dường như chỉ cần đụng cái ngã bể, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi, đối với cuộc gặp gỡ sắp tới trong tim chút ổn định cũng có, trước về tính tình của cũng nhất định người lớn phải thích, chỉ với việc lớn hơn kia gần mười tuổi cũng khiến cảm thấy muốn vượt qua cuộc kiểm tra này có chút khó khăn.

      Hà Tử Nghiệp xoa xoa thái dương có chút đau, xách hành lý theo Lâm Cảnh Nguyệt bước xuống máy bay, mặc kệ như thế nào, bước tính bước vậy!

      Nhà Lâm Cảnh Nguyệt so với tưởng tượng của cũng khác lắm, là gia đình bình thường, lại mang khí ấm áp. khắc khi vào cửa, hít hơi sâu, thậm chí ép bản thân nặn ra tia “thân thiết” khi mỉm cười, cha Lâm mẹ Lâm dường như là kịp đợi vọt nhanh tới cửa bắt đầu quan sát “bé trai” mà con mang về. Ấn tượng ban đầu là “đứa ” này quá già, nhìn lần thứ hai lại cảm thấy ngoại hình của “đứa ” này cũng tệ, nhìn lần thứ ba lại cảm thấy khí thế quá lớn, Cảnh Nguyệt nhà bọn họ có thể khống chế người như vậy sao?

      “Bác trai bác khỏe.” Hà Tử Nghiệp hướng hai người quan sát mình chào hỏi, thuận tiện đem vật cầm tay đặt xuống ở đất.

      “A, tốt tốt.” mẹ Lâm vui mừng cười đến ngậm được miệng, vỗ bả vai Hà Tử Nghiệp đem dẫn vào nhà: “Tới đây cứ xem như là nhà mình, cần quá gò bó. Đến, Cảnh Nguyệt, tới đầy cùng…đúng rồi, cháu tên gì?” mẹ Lâm có chút xấu hổ, cư nhiên lại quên hỏi tên người ta.

      “Bác , cháu tên là Hà Tử Nghiệp .” Hà Tử Nghiệp nắm chặt tay Lâm Cảnh Nguyệt trả lời đâu ra đấy.

      “Đứa bé ngoan, đến phòng Cảnh Nguyệt chơi , lát ăn cơm gọi hai đứa.” mẹ Lâm phất tay đuổi người, nhìn Hà Tử Nghiệp cao lớn rắn rỏi cười đến híp mắt, đứa này tệ, sử dụng mánh lới cũng quá cung phụng nghênh đón, nhân phẩm tốt, Cảnh Nguyệt nhà bọn họ tinh mắt!

      “Mẹ, con giúp mẹ nấu cơm.” Lâm Cảnh Nguyệt thuận theo, mình khó mới có thể trở về lần sao có thể để cha mẹ hầu hạ mình, xong liền muốn đứng dậy vào nhà bếp.

      “Con bé này sao lại hiểu chuyện vậy chứ, tới bồi tiểu Hà ! Ttrong nhà bếp cũng cần dùng đến !” mẹ Lâm trợn mắt nhìn Lâm Cảnh Nguyệt cái, sau đó muốn vào bếp.

      “ Để Cảnh Nguyệt phụ làm cơm, tôi ở cùng với Tiểu Hà.” Vừa lúc đó cha Lâm mở miệng, ánh mắt Hà Tử Nghiệp ngưng lại, sống lưng tự giác mà ưỡn thẳng lên.

      “Ông già…” mẹ Lâm còn muốn liền bị cha Lâm cắt đứt: “Được rồi, được rồi, làm cơm , hai người chúng tôi chuyện lát.” xong liền kéo Hà Tử Nghiệp đến bên cạnh, mẹ Lâm đành mang theo Lâm Cảnh Nguyệt vào nhà bếp.

      “Cháu chút về mình .” Cha Lâm chút khách khí thẳng vào vấn đề, đây chính là người con chọn, ông phải thẩm tra tốt.

      Hà Tử Nghiệp vừa muốn mở miệng liền thấy cha Lâm đưa bàn tay vào trong túi giống như muốn lấy thuốc, vội vàng từ trong túi mình lấy ra bao thuốc lá rút điếu và đốt cho ông. Cha Lâm hít hơi thuốc do con rể đốt, trong lòng tăng thêm cho Hà Tử Nghiệp phân số điểm, tệ, rất biết chuyện.

      “Nhà cháu ở thành phố A, năm nay 32 tuổi, ba mẹ về hưu, em khác. Công việc bây giờ có thể nuôi sống hai người chúng con.”

      “Khoan nào…!” Trong tai cha Lâm trừ câu năm nay 32 tuổi cái khác đều nghe thấy, ông thể tưởng tượng nổi nhìn Hà Tử Nghiệp : “ 32 tuổi?”

      Hà Tử Nghiệp mấp máy môi, quả đấm cũng nắm chặt lại chút: “Vâng.”

      “Có lớn chút a!” cha Lâm thầm, so với Cảnh Nguyệt nhà ông lớn hơn 9 tuổi! Nhưng nếu người có gia cảnh tốt cũng có vấn đề gì: “Làm việc ở đâu?”

      “Cùng công ty với Cảnh Nguyệt ạ.”

      Dường như từng nghe con công ty bọn họ rất tốt, nhìn đứa bé này cũng giống với nhân viên tầng dưới chót, cửa công việc này cho qua.

      Sau đó cũng có gì là thể hỏi nữa rồi, gia cảnh hay là ông hỏi con mình tốt hơn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên người ta tới nhà, ông cũng nên tùy tiện ra sức giày vò người ta.

      “Biết uống rượu ?” cha Lâm chuyển đề tài.

      “Dạ có.” Hà Tử Nghiệp gật đầu cái, uống rượu còn chưa từng say bao giờ!

      tệ tệ!” cuối cùng mặt cha Lâm cũng nở nụ cười: “, với bác xuống lầu mua rượu, buổi trưa hôm nay hai bác cháu phải cùng uống bữa!” xong cha Lâm liền muốn đứng dậy ra ngoài.

      “Bác trai, cháu có mang rượu từ thành phố A tới, cần phải mua.” Hà Tử Nghiệp vội vàng ngăn cha Lâm lại.

      “Sao? ở đâu, rượu gì, cho bác nhìn chút!” cha Lâm vừa nghe rượu tới tinh thần liền khác cũng đoái hoái tới cái giá của cha vợ, lôi kéo Hà Tử Nghiệp xem rượu, Hà Tử Nghiệp cuối cùng cũng có thể thở phào hơi trong lòng, như vậy cũng có thể miễn miễn cưỡng cưỡng vượt qua.

      Bởi vì công lao của rượu, cha Lâm đối với Hà Tử Nghiệp thiện cảm chỉ tăng lên tầng, ở trong lòng cha Lâm, người hiểu rượu, biết uống rượu đều quá kém, vì vậy, bàn cơm, cha Lâm đối với Hà Tử Nghiệp thái độ quả so con mình còn thân hơn, Lâm Cảnh Nguyệt nhìn mà trợn mắt há mồm, biết Hà Tử Nghiệp cho cha mình loại canh bổ gì. có rượu, lại có người bồi, cha Lâm tự nhiên muốn lôi kéo Hà Tử Nghiệp liều mạng uống, cuối cùng hai người uống đến ngã trái ngã phải, nhất là cha Lâm, đến lời cũng lưu loát vẫn còn ôm chai rượu thả. Mà bên này, Hà Tử Nghiệp vẫn tốt hơn chút, trừ việc dựa vào người Lâm Cảnh Nguyệt cũng làm ra hành động gì thất thường, khiến Lâm Cảnh Nguyệt thở phào nhõm.

      Hai người này say đến bộ dáng này, dĩ nhiên thể tiếp tục ở chung chỗ, vì vậy Lâm Cảnh Nguyệt cùng mẹ Lâm mỗi người đỡ người vào phòng. Bên này, Lâm Cảnh Nguyệt vừa
      Đến lượt em chương 49

      đem cửa phòng ngủ đóng lại, chỉ thấy người vốn bộ cũng xiêu xiêu vẹo vẹo chợt tránh khỏi tay ngồi ở giường, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt thanh tỉnh. Lâm Cảnh Nguyệt trợn to hai mắt chỉ vào Hà Tử Nghiệp: “ có say?”

      “Dĩ nhiên có say.” Hà Tử Nghiệp nhếch môi, đem kéo đến ngồi chân mình, dán tai thổi khí: “Cũng nhìn xem chồng em là ai.”

      “Vậy sao lại giả bộ say?” Lâm Cảnh Nguyệt hiểu.

      bé ngốc!” Hà Tử Nghiệp gõ gõ cái trán bóng của : “Cho cha chút mặt mũi thôi! Nếu để cha biết ngay cả con rể cũng uống lại nhất định giận dỗi đấy!” Hà Tử Nghiệp liếc thôi cũng biết cha Lâm là người rượu rất tự phụ, nếu để ông biết uống rượu thua bởi nhất định thoải mái trong lòng, vì để cha vợ vui lòng, Hà Tử Nghiệp đương nhiên phải tác thành cho ông!

      ngờ lại có tâm nhãn như vậy a!” Lâm Cảnh Nguyệt bĩu môi: “Còn nữa, cần mở miệng gọi cha, đó là cha em!”

      “Sớm muộn gì cũng đều là cha!” Hà Tử Nghiệp nheo mắt hôn lên môi hớp, tay cũng quy củ dao động người : “Nguyệt Nha Nhi có đúng ?”

      “Tránh ra, thúi chết!” Lâm Cảnh Nguyệt đỏ mặt, đem đầu đẩy ra, mùi rượu nồng quá, hun đến váng đầu.

      “Ghét bỏ ?” Hà Tử Nghiệp nhíu mày, nhếch miệng nở nụ cười nguy hiểm: “ lát nữa hết thúi!”

      “Uhm…” cái ót Lâm Cảnh Nguyệt bị bàn tay giữ chặt, thế nào cũng trốn thoát, chỉ có thể nhắm mắt mặc càn rỡ.

      “Còn thúi?” Hà Tử Nghiệp cong tay vuốt ve khuôn mặt của , híp mắt hỏi.

      Lâm Cảnh Nguyệt vội vàng lắc đầu: “ thúi, thúi!” người thức thời mới là tuấn kiệt! “Cái này còn được!” Hà Tử Nghiệp ôm , cằm chống bả vai thon gầy, thanh từ tính trầm ấm truyền vào lỗ tai : “Cảnh Nguyệt, chúng ta kết hôn có được hay ? Nhanh gả cho ! Chúng ta cùng nhau đến trọn đời!”

      Đây chính là lời cầu hôn của người đàn ông, có lời ngon tiếng ngọt, có hoa tươi, cũng có nhẫn kim cương, chỉ có câu cam kết: Chúng ta cùng nhau đến trọn đời. Mắt Lâm Cảnh Nguyệt có chút ướt, nhưng vẫn hất cằm, xoay người dùng ngón tay chỉ chỉ lồng ngực bền chặt của : “Chỉ như vậy mà muốn đem em lấy về nhà? Hừ!”

      “Vậy em còn muốn như thế nào?” Hà Tử Nghiệp tự hỏi, tới lời nghe cảm động nhất, tại sao này lại kích động mà ôm lấy gật đầu “được” chứ?

      Lâm Cảnh Nguyệt thiếu chút nữa phun máu, muốn như thế nào? Cầu hôn có dạng này sao? Quả chỉ giống như chuyện phiếm bình thường, chẳng lẽ cho rằng chỉ đơn giản như vậy liền đem mình bán sao? “Suy nghĩ kỹ nha, để em hài lòng em đồng ý!” Lâm Cảnh Nguyệt cười híp mắt sờ sờ đầu Hà Tử Nghiệp .

      Nghe vậy, chân mày Hà Tử Nghiệp nhíu lại chặt: “Cảnh Nguyệt…”

      “Ồ, có thương lượng!” Lâm Cảnh Nguyệt cho dù thế nào cũng nhả: “Ngủ trước chút , mới vừa uống rượu xong, nếu nhức đầu.” xong, nhảy ra khỏi ngực : “Em tìm mẹ, nên ngủ !”

      nhóc cứ như vậy chạy , Hà Tử Nghiệp day day thái dương, thay áo ngủ nằm lên giường, làm sao ngủ được chứ, vợ còn chưa chiếm được vào tay đâu! Nhưng biết là do tác dụng của rượu hay là do tối hôm qua ngủ ngon, lâu ngủ mất rồi, đợi đến khi Lâm Cảnh Nguyệt đánh thức đến bữa tối.

      Vì buổi trưa uống quá nhiều, lúc ăn cơm tối cha Lâm cũng kêu uống nữa, nhà yên lặng ăn xong cơm tối liền trở về phòng của mình. Cha mẹ Lâm cũng đồng ý với hành động ngủ phòng của Lâm Cảnh Nguyệt và Hà Tử Nghiệp, dù sao con cái cũng lớn, bọn họ cũng có thể buông tay ra rồi.

      Buổi chiều Hà Tử Nghiệp ngủ quá nhiều, lúc này tất nhiên ngủ được, ôm trong ngực, mùi thơm cơ thể khỏi có chút ngứa ngáy trong lòng, nhưng sao cũng thể thực . Nhà Lâm Cảnh Nguyệt phòng ốc có chút cũ, chất lượng cách mặc dù quá kém, nhưng tuyệt đối là được, nếu bọn họ bên này xảy ra động tĩnh gì khiến cha mẹ nghe được, làm gì còn mặt mũi gặp người.

      Nhưng cây gậy phía dưới Hà Tử Nghiệp lại nóng rực đặt bên hông của , tiếng thở dốc bên tai cũng ngày càng nặng nề, cơ bản thể coi thường, huống chi cũng đành lòng để cho cứ kìm nén như vậy, thể làm gì khác hơn là dùng miệng cùng sử dụng tay, cuối cùng để cho phóng ra ngoài.



      Sau đó, Hà Tử Nghiệp ôm , mặt thỏa mãn, còn Lâm Cảnh Nguyệt lại vỗ ngực liên tục trong lòng, làm sao lại thỏa hiệp như vậy chứ! Nén cũng nghẹn chết, chính là quá mềm lòng mới luôn bị người này khi dễ! Đầy tớ mà! Con đường trở mình gian nan a!
      Last edited by a moderator: 3/10/14
      Pe Micksuna2304 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50: Nếu có kiếp sau…

      Hai người Lâm Cảnh Nguyệt ở thành phố A hai ngày trở về, cha mẹ Lâm mặc dù nỡ nhưng cũng có biện pháp, con cái lớn khôn luôn muốn vươn cánh bay xa bên ngoài. thể đến chính là việc Hà Tử Nghiệp hai ngày nay ở Lâm gia hoàn toàn bắt được lòng của hai lão nhà họ Lâm làm tù binh, đem tấm gương con rể nhị thập tứ hiếu phát huy vô cùng tinh tế, khiến cho cha Lâm thể bỏ được việc muốn cùng con rể như uống rượu.

      Sau khi trở về thành phố A, cuộc sống của hai người cũng khác trước bao nhiêu, mỗi ngày đều trôi qua trong ấm áp và yên bình, bình thản mang theo ngọt ngào. Ngày từng chút trôi qua, bước chân mùa xuân cũng chậm rãi tới. Trong khi Lâm Cảnh Nguyệt chuẩn bị đón mùa xuân người biến mất rất lâu trong cuộc sống của – Hàn Mộ Vân lại đột nhiên xuất .

      giống như lúc bắt đầu day dưa có chút lạnh nhạt, lúc này lại mang theo tràn đầy tự tin chút tị hiềm mà tuyên bố muốn theo đuổi ! Lâm Cảnh Nguyệt bất đắc dĩ, lời chua ngoa cũng ít, nhưng lại vẫn thể đem người này đuổi cách xa mình, lúc mới bắt đầu còn có thể gạt Hà Tử Nghiệp, nhưng càng về sau, Hàn Mộ Vân tấn công ngày càng mãnh liệt, Hà Tử Nghiệp cũng phải là người ngốc, tự nhiên nhận ra. tức giận mắt đỏ ngầu, lao ra phòng làm việc mắt thấy là tìm Hàn Mộ Vân, Lâm Cảnh Nguyệt phải rất vất vả mới ngăn lại người đàn ông như dã thú này, lại còn phải cố gắng mới có thể thuyết phục để cho bình tĩnh lại.

      “Em đảm bảo, nhất định để ta quấn lấy mình nữa có được ?” Lâm Cảnh Nguyệt hôn cái lên khóe môi mím chặt của Hà Tử Nghiệp dịu dàng .

      “Để cho !” ánh mắt xanh đen của Hà Tử Nghiệp lóe lên ánh sáng tàn nhẫn, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu bắn thẳng đến phòng làm việc của Hàn Mộ Vân , xem ra để cho ta tiêu dao quá lâu, lại dám đào góc tường của !

      “Diệp Tử, trở về phòng làm việc có được hay , làm vậy để người khác thấy được hay, em giải quyết.” Lâm Cảnh Nguyệt nắm chặt tay Hà Tử Nghiệp, chỉ sợ quá kích động mà vọt thẳng qua bên kia của Hàn Mộ Vân.

      “Em giải quyết? giải quyết như thế nào? Cứ như vậy để mặc muốn làm gì làm?” thanh lạnh lẽo mang theo ác độc khiến người khác phải run sợ, “Cảnh Nguyệt, buông ra, em biết , phải mọi người ai cũng biết khó mà lui, người như vậy phải để cho trả giá chút, mới được vị trí của mình!”

      Lòng Lâm Cảnh Nguyệt run lên, biết Hàn Mộ Vân là bạn hữu của Hà Tử Nghiệp, tuy có quá thân thiết, nhưng quan hệ vẫn tệ. chưa bao giờ nghĩ muốn giữa hai người lại vì mà trở nên ác liệt, mặc dù đối với Hàn Mộ Vân có oán hận, nhưng đây cũng chỉ là cảm xúc của , thể vì loại cảm xúc này mà để cho Hà Tử Nghiệp làm ra chuyện gì đáng sợ. “Diệp Tử, nhìn em, nhìn em.” Lâm Cảnh Nguyệt chống lại ánh mắt của , từng câu từng chữ nghiêm túc, “Em tìm , phải tin tưởng em, em thể cái gì cũng lệ thuộc vào . Tối nay trở về trước được , em hẹn ra ngoài gặp mặt, sau đó về nhà.”

      Hà Tử Nghiệp đưa tay lau mặt Lâm Cảnh Nguyệt, lắc đầu, thể để cho bọn họ đơn độc gặp mặt, phải tin Lâm Cảnh Nguyệt mà cơ bản là thể nhìn cùng người đàn ông có ý đồ đối với ngồi chung chỗ, như vậy nổi điên lên mất!

      “Diệp Tử, đây là chuyện của em, em cuối cùng thể ra mặt, ngày gặp được em chịu chết tâm, chẳng lẽ muốn cả đời luôn nhớ kỹ em sao?”

      Hà Tử Nghiệp trầm mặc, những lời này của Lâm Cảnh Nguyệt đập nặng vào đầu óc của , lý trí cho biết nên để cho , nhưng tim của cũng dao động, thể, thể để cho gặp ! mâu thuẫn, do dự, còn là Hà Tử Nghiệp cương nghị quả quyết!

      Nhìn thấy những lời của mình có tác dụng, Lâm Cảnh Nguyệt vội rèn sắt khi còn nóng, “ có việc gì. Diệp Tử. Nếu như yên tâm, có thể chờ em ở bên ngoài, em ngồi ở nơi có thể nhìn thấy được, có được ?”

      Lời cũng đến mức này, Hà Tử Nghiệp cũng thể kiên trì nữa, chỉ có thể đem ôm vào trong ngực, cắn lỗ tai nghiến răng : “ xong liền , nếu để cho nhìn thấy em cười với , mặc kệ có buông xuống hay cũng khiến được tốt!”

      Nghe lời bá đạo lại cực kỳ ngây thơ của Hà Tử Nghiệp, nhất thời Lâm Cảnh Nguyệt dở khóc dở cười. ngờ quyền tự do cười của cũng có? Nhưng trong lúc mấu chốt này cũng dám chọc , chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.

      Nhận được lời hẹn của Lâm Cảnh Nguyệt, Hàn Mộ Vân hưng phấn vô cùng, cả buổi chiều đều ở trạng thái lâng lâng. Cho đến khi nhận được điện thoại của Trần Mạt Lỵ: “ còn dám gọi cho tôi?” Hàn Mộ Vân cau mày, vẻ mặt vui, tính tình tốt bụng hầu như còn rồi.

      Ngày đó đem Trần Mạt Lỵ đưa về Trần gia, cùng hai bác Trần tình trạng của ả, cũng mờ mịt bày tỏ mình tìm được người trong lòng, hơn nữa có tính toán muốn kết hôn, hi vọng bọn họ có thể đem con của mình về. Cha Trần nhìn sắc mặt hôi bại của con thở dài, đúng là vẫn có duyên phận! Ông có thể làm thế nào, mặc dù đau lòng con nhưng cũng thể ép buộc người ta, Nhà họ Hàn đối với gia đình ông hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, dây dưa cũng biết bao nhiêu rồi, huống gì người ta làm gì có nghĩa vụ đền bù trợ giúp mình?

      “Bác biết rồi, cháu là đứa bé ngoan, là Mạt Lỵ xứng với cháu thôi!” Ông vỗ vỗ bả vai Hàn Mộ Vân miễn cưỡng nặn ra nụ cười, “Lúc kết hôn cũng đừng quên gọi cho bác!”

      “Làm sao có thể quên.” Hàn Mộ Vân khiêm tốn , “Bác Trần nhất định là khách quý của buổi tiệc.”

      “Vậy tốt, vậy tốt.” cha Trần thở dài.

      Hai người vẫn trò chuyện với nhau, ai chú ý đến ánh sáng quỷ dị trong mắt Trần Mạt Lỵ .

      “Mộ Vân, chúng ta vẫn là bạn bè chứ, làm sao lại thể gọi cho !” Trần Mạt Lỵ mềm mại , ả cố hết sức để cho giọng điệu của mình dịu dàng động lòng người rồi, nhận thấy được thay đổi của ả chứ? Trần Mạt Lỵ thận trọng mong đợi.

      ngờ Hàn Mộ Vân cơ bản hề bình tĩnh với : “Được rồi, có việc gì cắt máy , lát tôi còn có việc.”

      Sắc mặt Hàn Mộ Vân thay đổi, nhưng vẫn cố nén mà : “Mộ Vân, tại cũng chưa tan việc, còn có chuyện gì?”

      “Trần Mạt Lỵ quản cũng rộng nhỉ!” Hàn Mộ Vân chê cười, giọng điệu chút thương tiếc: “Có thời gian quản tốt mấy chuyện rác rưởi của mình !” xong liền muốn cúp điện thoại. Bên kia liền truyền đến giọng lanh lảnh của Trần Mạt Lỵ: “Mộ Vân! Mộ Vân! cho em biết phải đâu, cho em biết, em tới dây dưa với nữa!”

      Hàn Mộ Vân nheo lông mày, trâm ngâm nửa ngày mới chậm rãi : “Tôi muốn hẹn hò cùng Cảnh Nguyệt!”

      muốn hẹn hò với con đàn bà kia!” Hàn Mộ Vân thét chói tai: “ ta có bạn trai còn muốn hẹn hò với ? ta cũng là dâm đãng…”

      “Câm cái miệng của lại!” Hàn Mộ Vân lạnh lùng cắt đứt lời của Trần Mạt Lỵ: “ có tư cách gì câu này? Trần Mạt Lỵ, tôi nên có cái gì tốt, đừng tưởng rằng chính mình thanh cao, những chuyện hư hỏng của tôi thèm đến mà thôi!” xong, Hàn Mộ Vân bộp tiếng cúp điện thoại, chỉnh lại tâm tình đến nơi hẹn cùng Lâm Cảnh Nguyệt.

      Trần Mạt Lỵ bên này, sắc mặt xanh trắng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt điện thoại tay, móng tay cũng trắng bệch, bờ môi run rẩy tự lẩm bẩm: “tôi làm cho biết rằng…biết được ta là hạng người gì…tôi làm cho biết…”

      Hia người hẹn ở quán gần công ty, hoàn cảnh bên trong thanh u yên tĩnh, rất thích hợp hai người tâm . Khi Hàn Mộ Vân đến Lâm Cảnh Nguyệt sớm đợi bên trong, nhìn thấy vào cũng chỉ c

      cúi đầu nhàn nhạt, chút hưng phấn của Hàn Mộ Vân thoáng giống như bị gáo nước lạnh dội mất. vẫn là thái độ đó, từ đầu tới cuối đều chưa từng thay đổi, như vậy buổi hẹn hôm nay cơ bản thể giống như tưởng tượng của . Hàn Mộ Vân chợt sinh ra cảm giác muốn lùi bước, chỉ vài bước chân mà thôi nhưng lại bao giờ muốn bước tiếp nữa, nhưng người đến, tại cũng là quá muộn rồi, Hàn Mộ Vân đè nén lo lắng trong lòng ngồi đối diện với Lâm Cảnh Nguyệt, miễn cưỡng cười cười: “Xem ra cố gắng bao ngày của tôi cũng phải có kết quả, ít nhất em là nguyện ý chủ động hẹn gặp tôi rồi.”

      “Tuyệt buồn cười.” Lâm Cảnh Nguyệt thanh lãnh nhìn , vừa mở miệng thẳng vào vấn đề: “Tôi thể nào chấp nhận , đừng có hi vọng nữa!”

      Nụ cười mặt Hàn Mộ Vân nhất thời đọng lại, nắm chặt quả đấm hút hơi dài mới mở miệng: “Cảnh Nguyệt, đừng lời tuyệt tình như vậy, chừng ngày nào đó...”

      thể nào!” Lâm Cảnh Nguyệt như chém đinh chém sắt: “Tuyệt đối thể nào, cho nên đừng có hi vọng nữa, trở về tìm Trần Mạt Ly vui vẻ sống qua ngày !”

      “Tôi và ấy chia tay!” Hàn Mộ Vân vội vàng quát, nếu ấy quan tâm đến cái này, như vậy tại hai người bọn họ còn chướng ngại rồi.

      Chia tay? Lâm Cảnh Nguyệt nhất thời sững sờ, làm sao có thể? Kiếp trước khi chết bọn họ còn ngọt ngào lắm, mà kiếp này, bọn họ lại chia tay? Tại sao lại biến hóa lớn như vậy? sống lại rốt cuộc dẫn theo thay đổi số mạng của bao nhiêu người?

      Cảm nhận thấy tâm tư của Lâm Cảnh Nguyệt ở đây, Hàn Mộ Vân vui mừng chút, có phải đối với cũng có cảm giác ? Có phải hay cũng nghĩ đến ? “Cảnh Nguyệt, cho nên chúng ta…”

      có chúng ta, chỉ có tôi và .” Lâm Cảnh Nguyệt cắt đứt lời của , khôi phục dáng vẻ lãnh đạm. “Mời buông tay , mặc kệ có phải cùng Trần Mạt Ly ly hôn hay tôi cũng muốn biết, tôi có Diệp Tử là đủ rồi. Hơn nữa chúng tôi cũng định kết hôn, là bạn hữu của ấy, đến lúc đó thiệp mừng đưa đến.”

      Lời của chút lưu tình, giống như con dao bọc hàn băng, từng đao từng đao đâm vào ngực … cắt nát trái tim của , đông kết nhiệt huyết của . Phong độ quân tử của Hàn Mộ Vân rút cuộc thể giữ được nữa, chợt đứng lên, chú ý đến hình tượng mà gào thét: “Tôi so với kém chỗ nào? Nơi nào kém chứ? Tại sao em lại chán ghét tôi? Tại sao…”

      Lòng Lâm Cảnh Nguyệt run lên, Hàn Mộ Vân như vậy cũng dám nhìn thẳng vào mắt , cặp mắt vốn dịu dàng bình hòa lúc này lại dính đầy dữ tợn và cam lòng, nhưng cũng đáng sợ, ngược lại có vẻ nghèo túng mà đáng thương, tồn tại trong trí nhớ của luôn là nụ cười yếu ớt, là người đàn ông dịu dàng, luôn mình chưa từng ai, là đàn ông của , mà phải giống như bây giờ, hoảng loạn vô dụng.

      có gì có được hay , chỉ là cảm giác mà thôi. Cho nên… nếu như thích Trần Mạt Ly, như vậy… như vậy tìm người khác tốt hơn !” Lâm Cảnh Nguyệt vừa dứt câu liền chạy chối chết, có cách nào nhìn như vậy. Có cái gì đó sâu ở trong tim nhào ra, điên cuồng lớn lên, chiếm cứ cả lồng ngực của , bành trướng thiếu chút nữa làm thể thở nổi, trí nhớ hai kiếp cùng nhau tuôn trào, đầu của muốn nổ tung.

      Vốn nghĩ rằng mình có được sung sướng của trả thù, nhìn , Hàn Mộ Vân, lần này tôi đá ! Nhưng mà chỉ có cảm giác bi ai, dù sao cũng từng điên cuồng như vậy, nhìn dáng vẻ suy sụp trước mặt mình, Lâm Cảnh Nguyệt tình nguyện chưa bao giờ gặp mặt vào lúc này.

      chạy đến góc đường, đường nhốn nháo có chiếc xe màu đen đỗ ở bãi đỗ xe, thâm trầm khiêm tốn, nhìn cái nhận ra được. Hít sâu hơi, Lâm Cảnh Nguyệt do dự nữa, mở cửa xe trực tiếp ngồi vào ghế phụ, ôm chặt người đàn ông có sắc mặt tốt, “Diệp Tử, chúng ta về nhà !” rồi, cũng chỉ có nhà của hai người mà thôi.

      Hàn Mộ Vân ngã ghế ngồi, đôi tay che mặt thấp mà cười, tiếng cười thê lương, mỗi tiếng đều có thể đâm sâu vào nơi sâu nhất của lòng người. Vì sao cho cơ hội? Vì sao luôn gậy đánh chết ? còn có sau đó, biết đây là cơ hội cuối cùng, lâu như vậy, lúc này phải buông tay.

      Nếu có kiếp sau, nếu có kiếp sau… , có kiếp sau. từng hỏi , nếu có kiếp sau hay ?

      Khi đó câu trả lời của là gì? : “Kiếp sau, tôi là nam!”
      Last edited: 16/10/14
      Pe Mick, tart_trungsuna2304 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :