1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đến Lụơt Em Yêu Anh - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (56c Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56: Kết thúc

      Khi ba mẹ Hà chạy đến Lâm Cảnh Nguyệt vào phòng sanh hơn hai giờ, Hà Tử Nghiệp bên ngoài cũng xoay quanh, mặt cũng trắng bệch. Mặc dù biết có nguy hiểm gì, nhưng do trong lòng cất giấu bí mật ai biết, rất sợ, sợ ngộ nhỡ có vấn đề gì của biết phải làm sao, đây là đứa con đầu tiên, nhìn dáng vẻ thận trọng bình thường của cũng có thể thấy được đứa bé quan trọng với như thế nào. Nếu lỡ như… vẫn dám nghĩ tiếp.

      mang thai 10 tháng, mặc dù bên ngoài nhìn có vẻ gì, nhưng thực tế bắt đầu mất ngủ, cũng thường nằm thấy ác mộng, gánh nặng lớn như vậy cũng nhanh chóng đè sụp đổ lòng của . tại cũng được xem như là có kinh nghiệm, mặc kệ gặp phải sóng gió gì cũng chưa từng kinh hoảng, cũng chưa từng vì chuyện gì mà mất lễ nghi, cũng cần nhẫn nại nhịn tính nóng nảy ở trong lòng.

      Mẹ Hà nhìn Hà Tử Nghiệp tới lui hành lang bệnh viện giống như con ruồi nhặn, cuối cùng nhịn được ngăn đứng lại: “Đừng nữa, mẹ cũng chóng mặt rồi, có việc gì đâu, đây là bệnh viện tốt nhất thành phố A, chúng ta cũng mời bác sỹ giỏi nhất.”

      biết, đều biết! Nhưng thể buông được, thể được! Hà Tử Nghiệp nện quyền lên tường, thái độ ác độc lạnh lẽo, mặc kệ như thế nào đều thể để cho đau lòng, nếu đứa bé có vấn đề…, rũ đầu xuống, đó là đứa bé của bọn họ!

      “A Nghiệp, quan trọng, nên gấp, bác sỹ chưa hề thuận lợi. cần quá lo lắng.” Cha Hà vỗ đầu con trai an ủi.

      , các người hiểu! phải như thế!” Hà Tử Nghiệp đỏ mắt gầm thét, đứa bé kia là có vấn đề đó!

      “Cái gì? xảy ra chuyện gì?” cha Hà nhạy bén nhận ra chỗ đúng.

      “Con…”

      Ngay lúc này, phòng sinh đột nhiên mở ra, Hà Tử Nghiệp run lên bần bật, ngay sau đó giống như điên chạy về phía bác sỹ: “Như thế nào? Hả? Như thế nào?”

      “Tình trạng rất tốt, là sinh tự nhiên, bé trai.” Bác sỹ thèm để ý đến cái tay nắm chặt cổ áo mình, người cha còn trẻ như vậy phản ứng cũng là khá rồi.

      “Đứa bé đây…” lời y tá còn chưa hết, Hà Tử Nghiệp lại giống như gió chạy vào phòng sinh, cũng nhìn đứa bé trong tay y tá cái, ngược lại cha mẹ Hà lại bế đứa bé cười đến thấy mắt, chỉ lát họ liền phát ra vấn đề: “Tại sao đứa bé lại khóc nháo?”

      Y tá có chút khó xử, ấy liếc nhìn sắc mặt của hai ông bà cái, có chút tiếc nuối trả lời: “Đứa bé này… chuyện.” Mới vừa rồi, nhóm y tá bọn họ đem đứa bé vỗ đến đỏ cả mông cũng thấy nó khóc tiếng, nên có lẽ nó biết .

      Mẹ Hà lảo đảo cái, thiếu chút nữa ngã cuống, cha Hà nghiêm mặt đỡ bà, vui sướng vì gặp được cháu trai vừa rồi cũng thấy nữa, đứa bé tốt như vậy tại sao lại biết ! Nhưng mặc kệ thế nào đây cũng là trưởng tôn của nhà họ Hà, biết sao! Bọn họ đều thương nó! Ông buông tay của mẹ Hà vỗ vai bà: “ sao, biết cũng sao cả! Đây là đứa bé của A Nghiệp và Cảnh Nguyệt!”. Mẹ Hà còn chưa phục hồi lại tinh thần, lúc này cha Hà lại buông tay bà lập tức ngã về sau, có lẽ do bản năng, khi bà ngã xuống vội vàng đưa tay chụp lấy vạt áo của ông muốn giữa thăng bằng khi ngã xuống. Kết quả lại lôi theo đứa bé trong ngực ông, trong nháy mắt____

      “Oa oa…” tiếng khóc con nít đinh tai nhức óc vang dội cả hành lang, cha Hà sửng sốt, mẹ Hà cũng sửng sốt, y tá càng thêm sửng sốt, vừa rồi bọn họ làm mọi cách đứa bé cũng khóc lần này tại sao lại có thể khóc lớn vậy chứ? phen sợ bóng sợ gió, ông bà Hà lưu luyến nỡ đem đứa bé đưa cho y tá, trơ mắt nhìn y tá ôm nó vào phòng dành cho trẻ sơ sinh.

      Bên này, Lâm Cảnh Nguyệt hôn mê, Hà Tử Nghiệp nhìn gò má ướt mồ hôi của mà cực kỳ đau lòng, cũng để ý đến mặt đầy mô hôi mà nhàng in lên trán cái hôn, “Vợ , cực khổ rồi!”

      Nhìn Lâm Cảnh Nguyệt ngủ say lát, lúc này Hà Tử Nghiệp mới nhớ tới con trai của mình, đứng lên dịch dịch góc chăn cho xong mới rời . Vừa mới mở cửa liền bị mẹ mình làm cho sợ hết hồn, tuyệt đối thừa nhận cặp mắt phát ra ánh sáng màu xanh kia là của mẹ mình!

      “Con trai à, Cảnh Nguyệt như thế nào?”

      “Rất tốt, ngủ rồi, mẹ nền vào quấy ấy!”

      “Biết rồi, vào!” mẹ Hà lắc đầu giống như chiếc trống bỏi: “Mẹ dọn đến nhà các con để chăm sóc Cảnh Nguyệt nhé, có được ? Nó vừa mới sinh xong, đứa bé cũng cần người chăm sóc.”

      cần…” lời cự tuyệt còn chưa hết bị mẹ Hà cắt đứt: “Con có kinh nghiệm à? Con có biết chăm sóc thế nào ? Đừng có cản! cho con biết, mẹ nhất định phải !”

      Hà Tử Nghiệp yên lặng, vậy mẹ còn hỏi con làm cái gì?

      “Nhanh đến phòng sơ sinh xem con trai của con , tên nhóc kia tiếng khóc cũng là vang dội đó nha!” mẹ Hà cười đến khép được miệng, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ tự hào.

      Nhịp tim Hà Tử Nghiệp bỗng nhiên nhàng thay đổi, kịp chờ đợi mà chạy đến phòng trẻ, vừa vặn y tá còn đứng ngay cửa, ấy chỉ chỉ đứa gần nhất: “Chính là bé này, ban đầu làm sao cũng khóc, cuộc náo loạn lớn mà…” y tá thêm gì sau đó cũng nghe lọt, cách vách thủy tinh nhìn đoàn nho , trong lồng ngực tràn đầy cảm giác nhu tình, đó là con , là con trai của . Lúc này đnag yên lặng nằm đó, giống mẹ nó ngủ rất sâu, duỗi ngón tay nhàng miêu tả vách kính, dịu dàng như vậy, giống như mỗi nơi đầu ngón tay qua chính là làn da mềm mại của con trẻ: “ nhóc con nghịch ngợm…” Ánh mắt nhìn nháy cái sinh mạng nho kia, khóe miệng giương cao, hốc mắt lại ươn ướt: “Con có biết là ba có bao nhiêu lo lắng…” Mà bây giờ, cuối cùng có thể an tâm rồi, cục cưng của bọn họ rất khỏe mạnh, rất bình thường. Từ đó, bí mật kia vĩnh viễn trở thành bí mật vĩnh cửu, cho biết, vĩnh viễn đều biết.

      Khi Lâm Cảnh Nguyệt tỉnh lại, trời hoàn toàn tối đen, Hà Tử Nghiệp ngồi bên giường chuyên chú nhìn , tay bưng chén cháo còn bốc hơi nóng, nhìn thấy mở mắt liền cười: “Cảnh Nguyệt, ngồi dậy ăn chút , em có đói bụng ?”

      Lâm Cảnh Nguyệt nhìn xung quanh chút, nơi nào cũng có dấu vết của trẻ con, khỏi nóng nảy, chợt ngồi dậy, nắm lấy áo của Hà Tử Nghiệp: “con, con đâu?”

      Chén cháo tay Hà Tử Nghiệp bị đụng thiếu nữa đổ ra ngoài, cũng tính, chỉ đem cháo đặt lên

      [​IMG]

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :