1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đế vương sủng thần - Hoa Vũ Băng Lan (c73.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 32. GẶP CAO THỦ

      Editor: Nhanhi
      Beta: Chưa beta

      Vân Phi nhìn màn đêm trống rỗng, bóng áo trắng sớm biệt dạng, tại thời khắc mấu chốt này mà Vân Thiển lại đùa giỡn với như vậy, lúc này chỉ có thể dùng hai chữ khổ sở để đánh giá tâm tình của Vân Phi. Bây giờ mới có thể ý thức được rằng, con trai lại có thể lợi hại hơn

      ngay lúc Vân Phi tuỳ ý chọn con đường phía trước mà tới, sau bóng trắng sau lưng chậm rãi bước ra

      Cũng ngay chính lúc này, tín hiệu vang lên trong đêm tối, ngay sau đó tín hiệu đột nhiên cao vút, trong lúc nhất thời bầu trời đêm bỗng trở nên hỗn loạn

      Lui về phía sau từng bước, bóng dáng màu trắng hết sức nổi bật giữa bóng đêm, giống như tia sáng chập chờn giữa bóng tối

      " ra !" Giọng thanh nhã của nàng lặng lẽ vang lên

      Lời vừa dứt, chỉ thấy trong bóng đêm nặng nề kia, tử sĩ áo đen trong nháy mắt vây quanh bóng dáng nàng, kín như thể gió cũng cách nào lọt qua, cơ hồ làm cho người ta cảm thấy còn bóng áo trắng ở trong đó

      Tử sĩ áo đen mang theo nồng đậm sát khí, vây trước mặt bạch y thiếu niên, tuy gương mặt được che bởi mặt nạ, nhưng từ đôi mắt mặc ngọc có thể nhìn ra được, người nọ thân thanh nhã thoát tục, trong bóng đêm, mang cho người ta cảm giác phiêu dật, như người nọ chỉ là ảo ảnh

      Nhưng cũng có người đáy mắt loé lên ánh sáng, như là đoán được thân phận của bạch y thiếu niên kia, trong mắt nhất thời loé lên kinh ngạc nhưng vẫn lạnh lùng chăm chú đối mặt với nàng, dám có chút lơ là

      Vân Thiển trong lúc này cử động, những người này đêm tối núp ở đây, nhất định là chờ ai đó, mà người đó tuyệt đối phải là mình, "Các ngươi là người của Hồng Vương Gia" đây là lời khẳng định, có chút nghi ngờ nào

      Tất cả tử sĩ đều bất động, cũng có bất kỳ biểu lộ nào, phảng phất như chỉ là những khối gỗ chăm chú nhìn người trước mặt

      Xem ra nàng đoán đúng, những người này quả là người của

      Người của vừa ra, như vậy nhân mã của Đọc Uý hẳn là rút lui rồi

      Vân Thiển khẽ nhếch môi, như nước hồ xuân gợn sóng, lên ánh sáng bạc, làm mắt người đối diện loé sáng

      "Chuyện giữa huynh đệ bọn họ, ta nhún tay vào..." Nếu như ngay cả việc này Độc Uý cũng thể giải quyết được, như vậy còn là Độc Uý nữa, đối với nàng, có lẽ đây là loại tín nhiệm

      Nàng chậm rẽ về phía trước, đám tử sĩ cũng người nào dám động thủ, chẳng qua là nương theo bước chân của nàng mà rời . Cho đến đoạn, tử sĩ cầm đầu khẽ hướng ánh mắt đến những kẻ khác, lối từ từ mở rộng

      Tình hình tại thoạt nhìn thích hợp, đám tử sĩ sát khí nặng nề vây quanh bóng dáng màu trắng xông ra từ hẻm tối, thế nhưng lại từ từ mở ra con đường

      Ra khỏi đầu hẻm, tử sĩ áo đen đưa mắt nhìn bóng trắng biến mất trong bóng tối, tử sĩ đầu lĩnh mới cúi đầu với người nọ câu gì đó, lập tức người nọ hướng theo hướng khác mà chạy tới, những người còn lại lần nữa chìm vào bóng tối

      Vừa quay đầu lại, chỉ thấy tại chỗ lại xuất bóng trắng, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng liếc nhìn phương hướng tử sĩ đó vừa biến mất, đó chẳng phải là hướng hoàng cung hay sao

      Nàng hề đuổi theo, mà lại theo phương hướng của đám tử sĩ còn lại, lướt qua những lâu phòng nặng nề, gắt gao bám sát

      Vô thanh vô tức

      Bỗng nhiên xuất đám người đón đầu nhóm tử sĩ, hơn nữa hoàn toàn có địch ý, mà giống như có chuyện cần thương lượng, rồi nhìn về phía trước như phát được điều gì

      Vì nàng vận thân bạch y, thích hợp để đứng quá gần, đứng xa nhìn bọn họ cùng phương hướng, nhất nhất chỉ ra dấu, mở miệng. Điều này làm cho nàng khỏi nhíu mày, ánh mắt có chút trở nên phức tạp.

      Bọn họ cứ như vậy tụ tập lúc hơn nửa đêm, nhưng cho tới bây giờ mới bắt đầu hành động, Độc Hồng chẳng lẽ muốn động thủ trước bình minh?

      Nghĩ đến đây, Vân Thiển híp mắt thành đường lá liễu

      Mắt thấy bọn người đó hành động, Vân Thiển định đứng dậy, đột nhiên liền lộn sang bên, nhanh như cắt

      "Tranh!" Vân Thiển do dự rút nhuyễn kiếm ra đối kháng về trước đường kiếm, loạt tiếng "đinh đinh đinh..." thanh thuý vang lên, Vân Thiển đứng dậy nhanh, nhào lộn trung, nhuyễn kiếm mềm mại như vật thể sống, hất mạnh về phía sau, mang theo ngân quang

      Trong bóng tối, từng đợt ngân quang bay về phía nàng nhanh như gió, như muốn nàng có chỗ thoát thân

      Tay áo trắng phất lên về phía trước, hoá giải hàng ngân quang tiến đến, mang theo cỗ nội lực mang ngân châm quét thẳng đến nơi bóng tối, cùng đối kháng với đợt ngân chậm đối phương vừa xuất, kèm theo thanh "đinh đinh" và những đóm sáng loé lên trong bóng tối

      Vân Thiển vừa thu kiếm, đối phương liền công kích như muốn nàng kip thời gian ứng phó. Giống như lần công kích đầu tiên, khi nàng vừa rút nhuyễn kiếm, đối phương liền xuất ra hàng loạt độc châm cùng vơis cỗ nội lực cường hãn, nếu như phải nàng kịp thời ứng phó, chẳng phải bây giờ người nàng đều cắm toàn độc châm rồi hay sao

      Đối phương có thể núp sau lưng mình lâu như vậy mà nàng khoing hề phát , có thể thấy được người này võ công nhất định là cao hơn nàng, trước đó, nàng lại bị trọng thương, cho nên lúc này đây căn bản phải là đối thủ của người nọ

      Mặc dù như vậy, nàng cũng thể chắp tay nhìn ngân châm bắn thẳng vào người mình, người nàng lúc này xuất hơi thở khác biệt làm cho người khác thể hiểu được suy nghĩ của nàng

      Đối phương thấy tập kích thất bại, nhất thời cũng chìm vào bóng tối, cách Vân Thiển khá xa

      Có lẽ chờ quá lâu, Vân Thiển động bước chân, bình tĩnh về hướng đối thủ

      Vân Thiển vừa bước được vài bước, chỉ thấy người trong bóng tối như bị ảnh hưởng, xuất hơi thở cao quý đặc thù kèm với sát khí nồng đậm. Vân Thiển thấy vậy nên dừng bước.

      Thân hình đối phương khẽ động, nhàng tới, mang theo hương vị nhàn nhạt

      Bóng đêm nồng đậm, trong nhất thời Vân Thiển chỉ nhìn thấy tà áo đối phương bay lượn

      Ngay khi nàng muốn cất bước lại gần, đối phương đột nhiên ngẩng đầu, loạt ngân châm lại nhắm ngay hướng Vân Thiển bay tới

      Vân Thiển nhíu mày, dù muốn hay nàng cũng phải trực tiếp tránh , nhất thời ánh mắt bị dời làm nàng thể nhìn thấy dung nhan đối phương

      Đột nhiên sau lưng chợt lạnh, lại thêm hàng ngân châm như mưa bay đến phía nàng. Vân Thiển nhất nhất cố gắng tránh ngân châm, mắt thấy đối phương đến gần nhưng lại thấy người nọ phát ngân châm như thế nào

      Người nọ vẫn chậm rãi bước tới, nhàng toả ra khí chất cao quý, ngẩng đầu lên lộ ra sát khí, liên tục phát ra ngân châm, làm cho Vân Thiển muốn tránh cũng khong được

      Vân Thiển lần đầu tiên gặp phải cao thủ, chỉ bằng vào ngân châm mà chút xíu nữa mạng của nàng xong, nếu như người nọ còn sử dụng thêm thứ khác, mạng này của nàng coi như kết thúc tại nơi này.

      Thân hình nàng vừa động, chỉ cảm thấy huyết dịch dâng trào, hiển nhiên là do nội thương phát tác

      Vân Thiển thầm than tiêu rồi, nhưng mặt lại bình tĩnh tự nhiên như người bị thương phải là nàng.

      Hết chương 32

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 33. Thất bại

      Bỗng nhiên lại có thêm người xuất

      Người vừa tới này cũng biết Vân Thiển trước đó bị nội thương nghiêm trọng, lại có thể năm lần bảy lượt đỡ được ngân châm của đối thủ, cũng có thể làm cho đối phương cố kỵ,nên lúc đầu có làm ra hành động khinh suất

      Vân Thiển cố sức bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt đối phương, lúc đó, chỉ nhìn thấy người này thân hắc long trường bào, trong chớp mắt đứng trước nàng, kèm theo hương thơm đặc thù truyền tới.

      Hắc bào phiêu dật, hòa quyện vào đêm.

      Trong nháy mắt, Vân Thiển xoay người, ra trong tầm mắt nàng là hắc bào đặc biệt kia, sau đó là chiếc mặt nạ quỷ che khuất khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt ưng cùng bạc môi mỏng, toàn thân người kia lộ ra loại khí chất cao quý, làm cho người ta có loại cảm giác ngưỡng vọng, tràn ngập khí thế cường đại.

      Nàng và người kia, hai người đều dùng mặt nạ, thanh khiết, tà ác.

      Vừa lúc thấy người kia, Vân Thiển sửng sốt trong nhất thời, sau đó nàng lại phản ứng. Người kia chỉ là loại cường giả. Ở nơi này trong bóng đêm khá lâu, cùng lúc xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho Vân Thiển nhất thời vẫn chưa có thể thích ứng được. Từng người đột nhiên xuất cách thần bí trước mặt nàng, làm cho đêm này đêm yên bình. Đầu tiên là hồng y nữ tử, sau đó là hắc y nam tử, cả hai người đều ràng xuất , sau đó, mục tiêu của bọn họ đều là nàng.

      “Ngươi là ai?” Vân Thiển sau kín mở miệng, như gió xuân lất phất thổi tới, cho dù trước mặt là địch nhân, nhưng nàng vẫn cứ thế duy trì bình tĩnh

      Nam nhân kia đứng trước mặt nàng cách đó xa, lạnh lùng nhìn Vân Thiển. Vân Thiển nhàng cong khóe miệng, mang theo hơi thở vô cùng thánh khiết, cứ như vậy, làm chói mắt nam nhân đối diện.

      Trong phút chốc, bỗng nhiên cánh tay thon dài của nam nhân xoay vòng, loạt ngân châm hướng về phía Vân Thiển. Vân Thiển vẫn duy trì nụ cười nơi khóe môi, nàng cứ đứng như vậy, tĩnh như mặt nước, liếc về phía ngân châm, điều chỉnh hô hấp. Võ công của đối thủ nàng chỉ biết sơ qua, chứ thực hiểu biết. Nàng quét mặt nhìn qua bóng đêm tĩnh lặng, tình huống lúc này đối với nàng vô cùng ổn, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.

      Vì đối phương biết nàng bị trọng thương trước đó, nên nàng nhất định phải thoát khỏi người này, nếu tối nay, nàng nếu chết cũng bị thương trầm trọng.

      “Ta cùng với các hạ cừu oán, vì sao lại phải dồn ta đến đường cùng như vậy?” Tay của Vân Thiển sau lưng đặt lên nhuyễn kiếm, chỉ cần nam nhân này tiếp tục phát độc châm nàng tức khắc rút ra nhuyễn kiếm.

      Người nọ vẫn tiếp tục nhìn nàng, lên tiếng, nhưng trong bóng đêm, bất chợt lộ ra tia cười giễu cợt, Vân Thiển biết ý tứ đó của là gì.

      chút giấu giếm, tay áo hắc bào vung lên, ngân châm như hồng thuỷ, hàng hàng đến trước mặt nàng, uy lực so với đợt ngân châm trước càng mạnh hơn gấp mấy lần, Vân Thiển dám khinh thường, liền trong nháy mắt, nàng từ eo rút ra nhuyễn kiếm.

      Lần này, tay của nam nhân kia dừng lại, đợi Vân Thiển xuất kiếm cũng kịp dùng kiếm đỡ mà chỉ có thể lắc người né tránh. Độc châm ‘hưu hưu hưu….’ sát bên người nàng. Mắt đen của nam nhân kia híp lại, rốt cục cũng động, thân hình theo sát động tác của Vân Thiển mà tiến tới, mỗi chiêu đều nhanh đều ngoan độc.

      Ngón tay chỉ nắm cây ngân châm và lại chỉ dùng cánh tay để đối kháng với nhuyễn kiếm của Vân Thiển. đủ điên cuồng, chỉ dùng cánh tay cầm cây ngân châm để đối kháng cùng Vân Thiển, bất kể đời trước hay đời này, là người đầu tiên.

      Huyết dịch Vân Thiển đột nhiên dâng trào, thân thể nàng bị thương nhưng được điều trị mà lại bôn ba trong đêm tối, lại cho nàng gặp gỡ cao thủ kì lạ đến nhường này, phải dùng đến nội lực, làm thiếu chút nữa làm lộ ra thương thế của nàng.

      Nhuyễn kiếm của nàng vẫn chưa dính máu, loé lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, nhân lúc nam tử kia tới, nàng bình tĩnh quan sát từng chiêu thức của .

      Thế lực đối địch với hai người, thầm quan sát hai người giao thủ, chiêu thức biến hoá vi diệu của hai người cũng qua khỏi mắt bọn họ, cả hai người đều cao sâu khôn lường.

      Nam tử tay chắp sau lưng, tay nắm ngân châm, hung hăng quét tới, đao phong kinh người.

      Ngân châm quét qua trước mắt, Vân Thiển khom người về sau, ngân quang thoáng qua trước mắt nàng, ngọc thủ chợt động, nhuyễn kiếm quét qua tạo thành đường cong, nhàng vung xuống nhưng mạnh mẽ kinh người.

      Nam tử vừa thu lại tay, hề mang theo ý thăm dò, hai tay biến đổi, ngân quang đầy bóng đêm.

      Vân Thiển bỗng nhiên huy kiếm, lần này, nàng hế cho đối phương cơ hội công kích. Mũi kiếm đâm thẳng mặt nam tử, nam tử còn kịp ứng phó, chỉ là phát thêm đợt ngân châm, ngân châm bay về phía trước chạm vào thân kiếm tay Vân Thiển.

      Mâu quang chợt loé, Vân Thiển đột nhiên buông tay, chuyển góc độ cầm kiếm, đồng thời nàng mượn lực nhảy lên, giữa trung xoay nửa thân người, nhuyễn kiếm thuận thế vung xuống đỡ ngân châm bay tới, nhanh như thiểm điện, bén nhọn như dao.

      Trong nháy mắt nam tử mở rộng hai chân, từ bên dưới Vân Thiển biến mất nhanh như chớp.

      Người này lại có thể trốn được chiêu này của nàng, quả nhiên lợi hại, phản ứng của làm cho Vân Thiển trong lòng cảm thấy mơ hồ.

      Hai người đồng thời đứng thẳng, bỗng nhiên, hết thảy đều trở nên tĩnh mịch, tầng tầng lâu phòng cùng hai người đều dường như hoá băng.

      Con ngươi mặc ngọc của Vân Thiển chợt động, loại huyết dịch cổ quái thâm nhập. Vừa mới nãy, tay cầm nhuyễn kiếm của nàng bị nam nhâ kia đâm trúng độc châm, giờ phút này, cánh tay đó suýt chút nữa làm rớt nhuyễn kiếm trước mặt .

      Kiếm quang loé lên, mũi kiếm của nàng đặt ngay cổ họng của , mà ngân châm của cũng đặt ngay cổ nàng.

      Hai người đều đặt ngay điểm trí mạng của đối phương, nhưng người nào nhúc nhích.

      Mắt Vân Thiển có chút trở nên mơ hồ, mặt nạ quỷ trước mặt cũng từ từ nhập vào bóng tối, đây thực phải là triệu chứng tốt.

      Dưới mặt nạ nàng bình tĩnh chống lại lạnh lẽo, lẳng lặng nhìn nam tử kia. Do mặt ngoài bình tĩnh của nàng nên đối phương biết châm kia có đâm trúng nàng hay .

      “Ta cũng đắc tội với ngươi, vì sao….” Vân Thiển thực hiểu, ở đâu lại xuất người muốn lấy mạng của nàng. Nếu nàng nhớ lầm, từ khi nàng đến nơi này, ngoại trừ Độc Hồng, nàng cũng có đắc tội với người nào. Ban đầu là hồng y nữ tử, tiếp đến là hắc bào nam tử, nàng biết đến tột cùng gây ra lỗi lầm gì.

      Trong tình hình muốn ngất như tại, nhưng nàng vẫn cố gắng duy trì tỉnh táo, vì nàng cho phép bất kỳ người nào dễ dàng lấy sinh mệnh này của nàng, mà nàng cũng muốn rời minh bạch như vậy.

      Điều nàng hề nghĩ tới chính là nam tử kia đột nhiên khẽ cười “Ngươi biết quá nhiều”, mang theo điệu trầm thấp.

      Biết quá nhiều, đích thực, chính nàng đối với thế giới này hiểu hết sức ràng, nhưng biết quá nhiều, là có ý tứ gì.

      Tay cầm nhuyễn kiếm của Vân Thiển căng thẳng, nàng hé mắt, bình thản “Lời của ngươi đây là có ý gì?”

      Hơn nữa, cái gì cũng được ràng, làm cho nàng có cảm giác rất kì lạ.

      Hết chương 33
      Last edited by a moderator: 13/6/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 34. Ngã xuống

      Nam tử kia vẫn trả lời nàng, cổ tay vung lên, mang theo nội lực, tiếp tục phóng ra ngân châm

      Tiếng động vang lên, nhuyễn kiếm vừa nhấc bị ngân châm của nam tử kia đánh rơi

      Vân Thiển trong lòng cảm thấy thất kinh, vật trước mắt càng trở nên mơ hồ, nàng thầm cắn môi, dùng cơn đau để cố làm đầu óc thanh tỉnh, nhưng cơn hôn mê vừa ập tới ban nãy làm cho cơ thể nàng thể khống chế mà ngã xuống, mà loạt ngân châm nữa lại hướng nàng bay đến

      phong độc châm vang lên, Vân Thiển cảm giác như toàn bộ cánh tay phải của nàng tê cứng

      Tay trái nàng hướng đất chống lên, trong nháy mắt, cả người nàng chuyển ngược, tung bay giữa trung, khi nàng rơi xuống đất, nam tử kia bàn tay như quỷ mị, đột nhiên tập kích thân người nàng, nhanh như thiểm điện

      Trong lúc vô trình, chưởng của làm đầu vai nàng bị thương, con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Vân Thiển đột nhiên tối sầm lại, thân thể nàng nghiêng qua nhanh, cỗ gió mạnh mẽ lạnh lùng lướt qua, mang theo bong người nàng nhanh chóng bay ra ngoài

      Nàng dung cả toàn lực chống đỡ, chân và tay cũng dung hết, nhưng khi quay đầu lại, ngay cả vạt áo đối phương nàng cũng thể chạm đến, ngược lại, vì cố hết sức, nên chính nàng lại rơi vào việc chật vật tránh né.

      Nam tử kia nhiều lần tập kích vào điểm trí mạng, khí thế hai người thua nhau, nhưng chỉ là Vân Thiển thể chủ động công kích, mà nam tử kia lại có thể dễ dàng xuất ra độc chiêu, khiến nàng lien tiếp rơi vào trạng thái chật vật

      “Phốc”, nhất thời tránh né kịp nên hai cái độc châm đánh trúng sau lưng nàng, cơn đau thấu xương dần dần lan ra khắp toàn thân

      Vân Thiển lảo đảo, đầu gối khụy xuống, tay chạm đất, tóc dài chấm đất, dưới người, vết máu dần dần lên, sáng bóng rực rỡ, đẹp đẽ cách quỷ dị

      Cách đó vài bước, nam tử kia đứng đó chắp tay, ưng mâu lạnh lùng, nhìn nàng mặt đất. Lúc này, đối với , nàng như người sắp chết, nên cũng vội vã ra tay, chỉ là đứng đó, lạnh lùng nhìn nàng thống khổ do độc phát

      Vân Thiển ho khan, cơ thể co quắp lại, nhịn được ho , đầu cuối xuống chịu đựng đau đớn

      Bị trúng ba độc châm của nam nhân kia, trước đó, nàng lại bị trúng chiêu của bọn tử sĩ áo đen, nên có thể chống đỡ tới giờ phút này dễ dàng gì

      Nếu giờ phút này, nam tử kia biết được Vân Thiển trước đó bị thương nặng, mà vẫn còn có thể cùng giao phong đến giờ phút này, biết, có thể giữ được vẻ bình tĩnh nhàn nhạt như thế kia

      “Ta muốn chết minh bạch như vậy…” Vân Thiển đột nhiên ngẩng đầu lên, ho ra ngụm máu, bạc môi diễm lẹ sáng ngời mang theo hơi thở cám dỗ, con ngươi mặc ngọc dưới ánh trăng lên nhu hòa, bạch y phát sáng, thoáng lên vẻ đẹp kinh người

      Ánh trăng nhàn nhạt, trong trẻo lạnh lùng đầu, cùng với nàng, như vĩnh viễn tách rời, nàng theo ma lực thu hút người đối diện.

      Cho dù rơi vào tình trạng chật vậy, nhưng phần nhu hòa thánh khiết người nàng giảm mà dường như lại tăng thêm. Sức cám dỗ của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân phải chuyện đùa, có như vậy, trong nháy mắt, làm cho nam tử kia thất thần bất động

      Nam tử kia lạnh nhạt “người chết cần…”

      Ý từ của hắng rất rang. Vân Thiển tựa hồ như đoán được tình huống này, nàng biết cho dù bất luận như thế nào, nàng cũng thể lấy được câu trả lời nàng muốn từ miệng . Mặt Vân Thiển đạm nhã, bộ dáng bình tĩnh, làm cho người ta thể dò xét được suy nghĩ từ nội tâm của nàng

      “Nếu như, ta muốn chết ở đây..” nàng cười, toát lên vẻ mị.

      Con người nam tử co rút lại, khi ý thức được điều gì diễn ra, ngân châm trong tay chưa kịp phát, bóng trắng trong thời gian ngắn nhất, nhanh chóng dung cổ lực mạnh mẽ đâm thẳng vào lòng ngực của , đó là tình huống thể dung bất kỳ từ ngữ nào để hình dung, bạch tụ vừa nhấc, ánh sáng vừa lóe, huyết hoa nở rộ.

      Những động tác lien tiếp này, chỉ phát sinh trong nháy mắt, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

      Tiếng rên vừa truyền lên, sau lưng bay thẳng vào tường, phát ra tiếng “ầm” vang dội, đánh vỡ tịch mịch của màn đêm.

      Nam tử kia vừa phản ứng, ngân châm phát ra ngoài bất kỳ, Vân Thiển đột nhiên chuyển biết thân pháp quỷ dị đến đáng sợ, ngay lập tức đứng trước mặt

      Mới vừa rồi, rang còn thấy nàng bước chân tử lộ, nhưng tại thời điểm này, thiếu niên kỳ lại kia lại nổi lên dị biến, xuất kỳ bất ý hướng công kích

      Hai người đứng gần nhau, như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

      Nam tử nhíu mày kiếm, để ý đến chủy thủ còn ở bả vai, phát ra nội lực mạnh mẽ đánh bay Vân Thiển

      Vân Thiển cũng ngu ngốc đợi đả thương mình, nàng vội vàng buông nam tử, thối lui ra sau, thế nhưng mười mấy cây ngân châm lại trực tiếp đâm thẳng vào thân thể nàng, làm cho thương thế càng thêm nghiêm trọng. Lại trận hôn mê kéo đến, nàng thể giữ vững thân người. Mới vừa rồi do dồn hết sức để công kích lần cuối kia, nên hiển nhiên lúc này, độc tố công tâm, thể nào áp chế được nữa.

      Sắc môi nàng tái nhợt, hai mắt vẩn đục, hô hấp từ từ trở nên dồn dập. Bây giờ ngây cả lực để nâng mí mắt nàng cũng còn, hơi thở gấp gáp, cho dù bây giờ tên nam nhân kia có cho nàng nhát đao trí mạng, nàng chắc cũng còn cảm thấy đau nữa.

      Nam tử rút chủy thủ cắm thân mình, nghĩ may là Vân Thiển trúng độc, lực tay trở nên yếu ớt, nên chủy thủ kia chỉ cắm vào nữa, nếu đâm thẳng vào tim . vội vàng điểm vào mấy đại huyệt quanh miệng vết thương, hô hấp sâu, lãnh nhược băng sương nhìn về hướng Vân Thiển, nàng giờ còn vẻ bình tĩnh nhàng trước đó nữa.

      Có thể vừa trúng độc châm của , mà còn có thể dồn hết sức lực cuối cùng để công kích , đời này sợ là còn được mấy người, nhưng hăn càng nhìn càng tin thiếu niên nhu nhược trước mắt , lại có thể dưới tình huống này mà thương , ưng mâu nhìn Vân Thiển thở dốc.

      Vân Thiển ổn định thân thể, dùng chút sức lực để rút ngân châm người mình.

      “Lúc địch nhân bị thương, mới là lúc nguy hiểm nhất..” Vân Thiển sắc mặt tái nhợt, kèm theo nụ cười thản nhiên, làm cho người ta cảm thấy thương tiếc. Nam tử kia nghe vậy, ưng mâu thoáng tia buồn, môi mỏng mím lại, lần nữa, nghiêm túc nhìn nàng

      “Ngươi là người thứ nhất có thể đả thương ta” Nam nhân trầm thấp lên tiếng, nhìn chủy thủ trong tay, rồi lại nhìn về phía Vân Thiển với ánh mắt phức tạp khó hiểu. Bởi vì Vân Thiển sai, là do trước đó hay khinh thị nàng, nên mới có thể trúng chiêu này, nếu , với tình hình tại của Vân Thiển, căn bản là thể đâm xuống đao như vậy.

      Vân Thiển ánh mắt mệ ly, tuyết dính áo nam nhân kia, hòa cùng huyết hoa, kiêu diễm động lòng người.

      Vân Thiển cười yếu ớt, nét môi lên ý vui vẻ, làm cho nam tử đối diện khống chế được nhịp tim.

      Thân thể nàng thể khống chế, ngã lui về phía sau, giống như diều đứt dây. Nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, như thể khối đá lớn hung hăng đập vào đầu nàng, toàn thân thể cử động.

      Nhìn nàng từ từ ngã xuống, ánh mắt nam tử nhất động, định ra tay, nhưng cổ phong quét tới, bén nhọn dũng mãnh, lãnh khốc kết hợp với sát khí vọt tới. Ám dạ vốn lẳng lặng nằm mặt đất, lập tức như rắn độc lao thẳng vào nam tử kia, thiên quân chi thế thể đỡ.

      Nam tử vừa tung người tránh, lúc rơi xuống đất vững vàng, nhuyễn kiếm kia cắm sâu vào bất tường dày, chỉ lộ chui kiếm. Hắc mâu của nam tử dưới mặt nạ chợt co thắt lại, người vừa tới đơn giản

      Đợi vừa xoay người trong chốt lát, tránh khỏi cảm giác hơi sửng sốt.


      Chương 35: Xuất thủ

      Dưới bóng đêm, y phục thêu hoa, trắng đen, tương dung thành nhất thể, đẹp đến kinh tâm, tĩnh như tiên, ngạo nghễ lạnh lùng nhưng khí phách. Độc Úy tà mị cùng khí phách, nhìn hướng nam nhân đeo mặt nạ kia, băng mâu híp thành đường lá liễn, để lộ tâm tình lãnh khốc.


      Nam nhân kia tay cầm chủy thủ tự chủ được mà nắm chặt, thế nhưng hắc mâu rời hai người kia. Vào giờ phút này, đứng ở chỗ này, nhìn hình ảnh của hai người kia cũng cảm thấy loại cảm giác hưởng thụ



      Nam nhân đeo mặt nạ lúc này mới phát , hai người này là trời sanh tương dung, thiên y vô phùng, giống như chỉ cần hai người kia ở cùng nhau, có bất kỳ người nào, bất kỳ thế lực nào có thể nhúng tay vào giữa họ.



      Cách mấy bước, tại chỗ kia, thân hình nam nhân tuấn mỹ, êm ái nhàng ôm ngang thiết niên bạch y, giống như ôm bảo vật trân quý nhất trong ngực, ánh trăng thanh nhu, thánh khiết cùng tà mị, gió nhàng thổi động vạt áo của hai người, phảng phất như thế gian vạn vật cũng thay đổi được nhu tình của hai người.



      người của hai người có loại khí chất mà chữ nào có thể nên, vào giờ phút này, , lộ nên khí chất lạnh lẽo cao ngạo, coi rẻ hết thảy thiên hạ, nhưng cũng đủ làm thiên hạ khuê trung nữ tử động tâm.



      Thế gian này, sao lại có hai người hợp nhau đến như vậy. Từ trước đến nay, có bất kỳ điều gì khiến nam nhân đeo mặt nạ kia cảm giác sợ rung đến như vậy, nhưng nay, lúc nhìn về phía hai người đứng trước mặt, ánh mắt liền trở nên phức tạp





      “Thương thế này của ngươi là do làm…” Ngôn ngữ tuy nhàng, nhưng từng chữ từng lời lại mang theo hàn băng lạnh thấu xương người



      Nam nhân kia thu thần, chớp mắt, vì vừa rồi trong trạng thái thất thần nhưng nghe được lời kia, lập tức trở nên nghiêm túc.



      Đột nhiên được người ôm ngang trong nháy mắt, lúc mơ mơ màng màng, Vân Thiển chỉ cảm thấy bên người truyền đến hơn ấm, dù là cách tầng tầng lớp áo, nhưng vô cùng nóng rực, làm thân người lạnh như băng trở từ từ có độ ấm. Cảm nhận được mùi vị quen thuộc, nàng liền cảm thấy yên tâm.



      Nam nhân đeo mặt nạ dám khinh thường, trong tay chẳng biết lúc nào nắm sẵn ngân châm, hàn quang lóe lên.



      Giờ này tờ mờ sáng, thời gian sắp tới.



      Trong đêm tối thể thấy được năm ngóng tay, nhưng ánh mặt lạnh lẽo của Độc Úy trong bóng tối lóe lên, nhu lạnh lẽo.



      Tiếng hừ từ sau mặt nạ truyền tới, như có như . Độc Úy ngay cả chuẩn bị cũng cần, bay vút người lên, nhanh như thiểm điện.



      Nam tử kia ánh mắt lạnh lẻo, ngờ Độc Úy lúc này trong ngực ôm người, vậy mà chứ như vậy hướng đánh tới. cho là chỉ bằng tốc độ này mà có thể thương tổn được mình, là mơ tưởng, khóe miệng nam tử đeo mặt nạ dâng lên ý cười lạnh



      Ngân châm nắm sẵn trong tay, lại kèm theo Vân Thiển bị thương trong tay , nam nhân đeo mặt nạ hề chậm trễ, phát ra mười phần nội lực công kích



      Bay lên trung, cứng rắn đối diện với mặt nạ nam tử, Độc Úy thân hình như quỷ mị, lắc mình dồn ép nam tử kia. Độc Úy trong tay ôm người mà có thể phản ứng nhanh như vậy, vượt qua dự liệu của mặt nạ nam tử, chân phong quét ngang, mang theo ý hung hăn tập kích mặt nạ nam tử



      Mặt nạ nam tử chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, kinh hãi thôi, chỉ cảm thấy nóng hừng hực kèm đau nhói truyền khắp toàn thân, thân hình lảo đảo, cổ họng cảm thấy ngòn ngọt. Lần này, quá sơ sót, tự cho là trong tay của đối phương có thêm người thể trực chiến với mình, nhưng ngờ là phán đoán sai



      Đợi lúc trở về mặt đất, Độc Úy nhàng đặt bạch y thiếu niên bên tường, mà tay nắm nhuyễn kiếm bị cắm vào tường lúc này, hàn quang sâu thẳm, mũi kiếm hướng mặt nạ nam tử đánh tới



      Nhìn Độc Úy, nam tử mặt nạ kia lạnh lùng cười tiếng, sát ý trong ứng mâu phát càng tăng



      “Tin đồn Thánh hoàng triều Thái tử thích nam nhân, ta cứ cho là chuyện đùa của thiên hạ, tất nhiên tin, nhưng hôm nay, tận mắt chứng kiến, Thái tử vì nam sắc mà giận dữ, chứng thực được tin đồn thế nhân đúng là .”


      Chẳng biết tại vì sao, từ khi bắt đầu giao chiến, nam nhân mặt nạ kia hoàn toàn hé môi, mà khi mở miệng lại câu có mục đích châm chọc như vậy, mang theo ý vị rang, có chút quái dị.

      Độc Úy mím môi, lạnh lẽo đổi


      “Người thể đả thương …” giọng u vang lên.

      Chỉ cần đả thương nàng, Độc Úy bất tri bất giác mà giữ được bình tĩnh, chiêu vừa rồi chẳng qua chỉ là khởi đầu nhàng thôi. thế giới này, chỉ có nàng, chỉ có mình Vân Thiển mới có thể làm mất bình tĩnh như vậy.

      Nhưng giờ phút này, người đứng trước mặt, lại dám tổn hại nàng nghiêm trọng như vậy, khí tức người Độc Úy trong phút chốc trở nên trầm đáng sợ. Cho nên, chỉ cần có người động đến nàng, hay làm ra bất kỳ việc gì gây bất lợi cho nàng, bỏ qua, người đó, trở thành địch nhân của .

      Kiếm như rắn độc trực tiếp vọt ra, lôi đình vạn quân chi khắc, kiếm cùng thân người sát bên. Độc Úy vừa tay, cũng để cho có cơ hội xuất thủ phát ra ngân châm, do đó, kiếm cùng châm tương khắc, thanh nhàng phát ra, dưới màn đêm, ra ánh sao vô cùng ràng

      Kiếm càng múa càng nhanh, tựa như ngân long vòng quanh nam tử mặt nạ, tung dưới bay. Bóng kiếm nặng nề trùng trùng điệp điệp, cương mãnh bén nhon, trong lúc ngân châm phát tới, nhuyễn kiếm mềm dẻo vung lên, trong khí phát ra từng tiếng “đinh đinh đinh”.

      Nhanh như phi long, châm như du vân, vững vàng nhưng lại mang thêm vài phần tiêu sái. Trong bóng tối, chỉ nhìn thấy thân kiếm cùng ngân châm giao thủ.


      Nhuyễn kiếm trong tay như đùa cợt người giao thủ, có lẽ, bởi vì Độc Úy là nam nhân chân chính, nên kiếm trong tay , mỗi chiều đều mang khí thế bén nhọn mà xuyên qua, kiếm khí, càng có thể đả thương người trí mạng


      Độc Úy như thể phát cuồng, muốn lấy mạng đối phương, điểm này cần nhìn, cũng thấy nam nhân mặt nạ kia thua bậc, liên tiếp thất bại mà lui xuống.



      Liên tiếp mười mấy chiêu phát ra, hắc long bào xuất nhiều chỗ tan vỡ, luồng huyết khí mơ hồ tán ra. Hàn kiếm dính đầy mùi máu, từng giọt máu chậm rãi ra từ mũi kiếm. Hai người đưa lưng về phía nhau.

      Rốt cuộc, dưới mặt nạ, nam nhân kia truyền tới trận ho khan. Trong bóng đêm tịch mịch, tiếng ho vang dội dị thường.


      cho tới bây giờ chưa hề nghĩ tới, thân võ nghệ phi phàm, mà trong tối hôm nay, lại để cho hai người làm mình bị thương nặng như vậy. Dưới mặt nạ, phát ra tiếng cười.

      Độc Úy trở tay hướng kiếm đâm tới, gương mặt lộ ra đường cong cứng rắn vô cùng

      Nam tử mặt nạ kia tất nhiên tránh khỏi, nhưng đột nhiên, sau lưng , có lực lượng kéo lui về phía sau.



      Độc Úy hàn mâu híp lại, nghĩ tới trong lúc muốn kết thúc đối phương, lại xảy ra biến cố như vậy.



      Mũi kiếm bén nhọn trực tiếp vọt tới hướng nam tử mặt nạ. Ngân châm trong tay nam tử mặt nạ nhanh chóng phát ra như mưa. Độc Úy trong giây lát lấn người mà lên. thề bỏ qua ý kết liễu người này, nhưng người nào cũng biết, đây chỉ là muốn tốc chiến tốc thắng, vì cũng có quên, Vân Thiển vẫn còn nằm bên kia. Vừa nghĩ tới Vân Thiển bị người này đả thương nặng như vậy, con ngươi của đột nhiên co rút, thèm để ý đến ngân châm, cứ thế mà đánh thẳng tới

      Tựa hồ như cảm thấy sát khí nồng đậm người Độc Úy, người sau lực dùng sức kéo nam tử mặt nạ. kiếm này của Độc Úy rời vào khoảng . Hai người cùng nhau đối chưởng, bay nhanh ngược trở về sau.

      Áo đỏ tung bay, đứng bên cạnh nam tử mặt nạ.

      Mặt trời lên, bóng đêm từ từ tan dần.

      Trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau
      Last edited by a moderator: 30/9/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Edit: nhamy111
      Beta: tạm thời chưa beta, beta khi truyện hoàn. Mong mọi người thông cảm

      Chương 36. Vân công tử

      Độc Úy kinh ngạc nhìn hồng y nữ tử che mặt đột nhiên xuất , từ lúc nữ nhân này xuất đến lúc dùng công lực để kéo nam nhân kia, có thể thấy được người này võ công cũng phải là bình thường

      Đối phương đột nhiên có thêm cao thủ trợ lực, ánh mắt Độc Úy trở nên bình tĩnh, khí thế người tăng lên, lạnh lùng đối diện hồng y nữ tử.


      Nhìn Độc Úy xuất sắc như thế, biết thế nào, nhưng hồng y nữ tử lạnh lùng híp mắt, hừng lạnh tiếng, trong giọng mang theo hận ý. Độc Úy nhướng mày lên, nữ tử kia cho cảm giác hết sức ổn, cũng biết là do đâu. Có lẽ là do nguyên nhân nào đó, khi Độc Úy nhìn hồng y nữ tử khỏi lâm vào trầm tư, này nhìn có chút quen mắt, nhưng nhớ nổi mình gặp người này ở nơi nào rồi.

      Độc Úy lần nữa thầm quan sát nàng, hồng y nữ tử cũng lạnh lùng mà nhìn , nếu như ánh mắt có thể hóa thành đao người Độc Úy giờ này xuất thêm vài cái động

      lúc Độc Úy cho rằng tối nay nhất định phải cùng hồng y nữ tử này giao thủ, nhưng chỉ thấy người kia nhìn Độc Úy cái, sau đó lui về phía nam tử mặt nạ, nắm lấy cánh tay của , tiếng “

      Hồng y nữ tử , làm cho Độc Úy chưa có cơ hội phản ứng. Hai người trong thời gian ngắn biến mất dấu vết, ngay cả mùi hương cũng có lưu lại.

      Tay nắm chặt chuôi kiếm, đuổi theo, vì khi đuổi theo, nếu có chuyện gì phát sinh thể cứu vãn được, nữ tử kia khinh công quỷ dị vô cùng, ngay cả cũng khó có thể nắm bắt, từ lúc nào mà trong Thánh thành lại xuất cao thủ cao sâu đến như vậy?

      Nhìn người đả thương Vân Thiển cứ như vậy chạy trốn ngay dưới mí mắt của mình, mày kiếm khóa chặt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo kinh người.

      thu hồi nhuyễn kiếm, nhanh chóng xoay người, nhàng ôm Vân Thiển vào lòng. Cũng biết là do Vân Thiển ý chí quá mức cường đại hay hay nội công quá mức thâm sâu, bị người ôm nhàng như vậy, mà nàng vẫn chậm rãi mở mắt ra.

      “Mau, mau tìm mẹ ta…” hơi thở hỗn hễn, rút hết sức lực để thốt ra những lời này

      Độc Úy nhìn thấy Vân Thiển như vậy, trong mắt lên vẻ đau lòng pha lẫn thương, tâm hết sức căng thẳng, thần sắc vô cùng trầm trọng.

      “Thiển nhi, ta xin lỗi, ta…” thể bảo vệ ngươi tốt, câu cuối cùng này, bị nghẹn ở cổ họng thốt được ra ngoài

      Vân Thiển dĩ nhiên biết muốn cái gì, nhưng ngay lúc này, thần trí nàng mơ mơ màng màng, căn bản là thể được câu nào, nếu phải nàng mạnh mẽ chống đỡ, có lẽ lúc nàng sớm mất cảm giác. Độc này mặc dù nàng liều mạng để chế trụ, nhưng thân thể sớm khó chịu như vạn thiên trùng tử gặm nhắm ở lòng ngực nàng

      Nhìn người trong lòng ngày thường xinh đẹp mê người nhưng nay lại tái nhợt vô sắc, hô hấp khó khăn, mười ngón tay nắm chặt. tay ôm nàng, tay đưa tới trước cổ áo nàng, định mở nút cài để bắt mạch. Vân Thiển tựa hồ như cảm giác được cái gì đó, cũng biết nàng lấy khí lực ở đâu, lại có thể đánh rớt tay của Độc Úy. Độc Úy, có chút nghi hoặc nhưng cũng rút tay về.

      “Ta….mẹ ta…” Vân Thiển cắn răng, tận lực đè nén cảm giác thống khổ của mình. Mới vừa rồi, nếu để Độc Úy sờ lên mạch của nàng, như vậy, thân phận nữ nhi của nàng bị bại lộ ngay lập tức. Mặc dù nàng cũng phải cố ý lừa gạt , nhưng dưới tình huống này, nàng thực thể…

      Độc Úy vẫn buông nàng ra, người bị thương nặng như vậy, dù muốn hay vẫn trực tiếp ôm nàng, thi triển khinh công, chạy như bay về hướng Vân phủ

      Bình mình vừa đến, để lộ ra đường chân trời.

      khắc trước khi bình minh đến, ngoài xa cách hoàng cung mấy dặm, xảy ra cuộc tinh phong huyết vũ. Cũng biết từ nơi nào mà bọn họ biết được nhóm người của Độc Úy dời lộ trình, đường nhanh chóng truy tìm dấu vết. nhóm người, hai nhóm người, bao vây xung quanh chặc chẽ, bóng áo đên chằng chịt, ngay cả chào hỏi đều làm, gặp người liền sát, tinh huyết vẩy đầy.

      Bóng đêm qua , thiên địa rộng mở, khắp nơi đều nhuốm máu, mặt đất thi thể ngổn ngang, vô cùng thảm thiết. Vô thanh vô tức, những thi thể này được người dọn dẹp còn dấu vết.

      Hoàng cung,

      Độc Hồng được băng bó kỹ vết thương đứng yên ở hậu viện, nhìn mặt trời mọc, màu hoàng kim tỏa ra khắp nơi, phản chiếu gương mặt tuấn mỹ lạnh lẽo của . Nhưng vào lúc này, sau lưng đột nhiên có bóng người lắc mình mà vào, quỳ phía sau .

      “Bẩm vương gia, còn người sống sót, thi thể được xử lý sạch . Thái tử Lô Quốc rút lui an toàn, chuyện đêm qua ngoại trừ chúng ta và Lô Quốc, có bất luận kẻ nào biết được tình”, Phương Hữu hồi bẩm tình hình cuộc chiến đêm qua, có lẽ là do theo Độc Hồng lâu, nên cả người dưới đều phát ra tia lãnh khốc.

      Độc Hồng nghe xong chẳng qua là chỉ khẽ ừ tiếng, sau đó lại tiếp tục trầm tư.

      “Nhưng…” Phương Hữu dùng chút. Độc Hồng đột nhiên xoay người lại, con ngươi trầm đáng sáng, cả đêm nay ngủ, nên trong con ngươi hằn lên tia máu, nhìn lúc này càng lạnh lẽo kinh người.

      Phương Hữu thấy vậy toát ra mồ hôi lạnh, thân thể dám nhúc nhích. “Ngươi theo Bổn vương nhiều năm như vậy, thế sao lá gan ngược lại càng vậy.” lạnh lẽo thốt ra.

      Phương Hữu cúi đầu thấp xuống, “trước khi hành động, chúng thuộc hạ có gặp qua Vân công tử…”. Ba chữ “Vân công tử” này lại khiến Độc Úy vốn là nhìn chằm chằm Phương Hữu, lại giật mình dời mắt , nhìn về phía xa xa.

      …” lúc này mới phát , cổ họng mình giống như bị vật gì đó chặn lại, “có hay …” đến đây khóe miệng của rốt cuộc cũng thốt lên được.

      phải là về địa lao để nhìn người kia sao, vì sao còn quay lại, có phải hay …… Trong lòng luôn mong muốn kết quả khác, cùng với hành động của nàng, có thể hay biết, đây là hy vọng xa vời.

      Cảm nhận được ý buồn của chủ nhân, Phương Hữu ngẩng đầu lên, “Vương gia xin yên tâm, thuộc hạ cũng có tổn thương Vân công tử, nhưng theo thuộc hạ quan sát lúc ấy, Vân công tử giống như tìm người nào đó…” tới chỗ này, Phương Hữu dừng lại.

      Độc Hồng chắp tay sau lưng, lặng lẽ nắm thành nắm đấm, biểu mặt càng trở nên lạnh lùng

      Nàng còn có thể tìm người nào sao, Độc Úy từ trong địa lao chạy ra ngoài, nếu nàng tìm người khác, điều này xác đáng.

      phải tìm Độc Úy sao…” giọng nhàng, mang theo chút lạnh lẽo, hoặc cũng có thể là toát lên bi thương độc của .

      Phương Hữu nhìn Độc Hồng, “Nhưng người của chúng ta có gặp Vân công tử lúc Thái tử mới…” đến hai chữ Thái tử, cảm thấy có gì đó ổn, nên lập tức ngậm miệng. Chỉ cần có chuyện gì liên quan đến thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, khi nhắc đến Phương Hữu luôn có cảm giác được tự nhiên, từ vừa đến với người kia có chút liên quan.

      Chỉ cần có chuyện gì đó liên quan đến bạch y thiếu niên kia, Vương gia luôn biểu lộ độc như vậy. theo nhiều năm, nên Phương Hữu hiểu, Đệ nhất vương gia của Thánh hoàng triều động tình với người thể động tâm.

      Vương gia của bọn họ cũng phải kém hơn so với vị Thái tử kia, vì sao, Vân Thiển kia luôn luôn thể quay đầu lại liếc nhìn dù chỉ lần coi như giúp đỡ .

      Phương Hữu nhìn Vương gia vì người kia đau khổ như thế, nhưng chung quy vẫn nhận được tia hồi báo, ngược lại, lại bị người kia từ chối hết lần này đến lần khác. Nếu như có thể, thân là thuộc hạ của Hồng vương gia, hi vọng cái người gọi là Vân Thiển kia cứ như thế vĩnh viễn biến mất thế gian này, có như vậy, Độc Hồng cũng còn đau khổ như vậy nữa


      Chương 37. Sợ mất nàng

      Edit: nhamy111

      Độc Hồng cũng nghĩ đến tâm tư của Phương Hữu lúc này, quay về phía mà khoát tay áo, “Ngươi lui xuống !”, giờ khắc này, khôi phục lại thành Hồng vương gia vô tình lãnh khốc.

      “Tuân lệnh” Phương Hữu nhìn hậu viện cái, mang theo thân máu tanh mà lui xuống

      Độc Hồng nhìn về phía mặt trời, cũng xoay người ra khỏi viện. Có hay . Độc Hồng , cả đời được định, đời mãi chiếm được thứ mà muốn

      xoay người, trong nháy mắt, hắc mâu kia lộ vẻ kiên định, hạ quyết tâm, trong con ngươi thoáng ra tia máu. , cam tâm…

      Vân phủ

      Nhìn người nằm lẳng lặng giường, tâm Độc Úy như bị giày xéo, mím môi, gương mặt tuyệt mĩ tuấn tú thoáng tia sáng.

      Lạc Song thay Vân Thiển đắp kín mền, xoay người nhìn thẳng vào nam tử sau lưng mình, khỏi nhàng thở dài.

      “Đa tạ Thái tử điện hạ, nếu có ngài ra tay cứu giúp, Thiển sợ là bước tử lộ” Lạc Song thay Vân Thiển khử độc, ánh mắt lóe lên nhìn Độc Úy, trong lòng có chút nghi hoặc.

      “Là tại ta hại , nếu ta đến sớm hơn chút nữa, cũng bị người khác đả thương thành như vậy, mà ta lại để cho người kia trốn thoát…” Lời này Độc Úy ra mang ý tự trách sâu sắc.

      Gương mặt xinh đẹp của Lạc Song chuyển cái, như muốn tìm ra điều gì đó người Độc Úy, hoặc là như muốn hỏi cái gì đó.

      “Ở nơi Thánh thành này, có thể làm cho Vân Thiển bị thương nặng như vậy, cũng có được mấy người…” Thân thủ của Vân Thiển nàng hết sức hiểu , mà đối phương có thể đem Vân Thiển làm bị thương thành như vậy, tất nhiên là người đơn giản, còn có những độc châm kia.

      Độc Úy hướng mép giường đến, nhìn Vân Thiển , nhưng Lạc Song lại lộ ra sát ý, “Thái tử điện hạ…” từ phía sau lưng kêu lên tiếng.

      “Từ khắc kia ta từ địa lao bước ra, ta còn là Thái tử điện hạ, Vân phu nhân thần thong quảng đại, chắc người cũng biết nguyên nhân của điều này” Độc Úy đột nhiệt quay đầu lại, thản nhiên , tựa hồ đối với tình huống này, cũng có chút gì lo lắng, hoặc có thể , căn bản cũng để ý đến, trừ người nằm giường kia.

      Lạc Song sắc mặt trầm xuống, tựa hồ như hiểu , nhìn về phía giường Vân Thiển, bất an hỏi “Đêm qua có phát điều gì khả nghi…” Vân Thiển là do Độc Úy ôm về, nàng bị thương nặng như vậy, có thể Độc Úy phát gì hay , nhưng nhìn thần sắc của , lại giống như cái gì cũng chưa biết.

      khí trở nên trầm mặc

      Độc Úy mặc dù hiểu vì sao Lạc Song lại hỏi câu hỏi này, nhưng vẫn nghiêm túc hồi tưởng lại tình đêm qua. Điều duy nhất làm cho cảm thấy kì lạ, chỉ có việc hồng y nữ tử kia đột nhiên xuất .

      Thấy Độc Úy đáp, mặt Lạc Song chẳng qua chỉ ngưng trọng trong chốc lát, nhưng cũng hỏi tới nữa.

      “Thiển để ta chiếu cố là được rồi, ngươi về cung chút , chuyện phát sinh đêm qua lớn như vậy, người cũng nên về xem chút” Tận sâu trong tâm, Lạc Song vẫn là hết sức coi trọng thiếu niên này. Bây giờ trong cung loạn như vậy, còn có thể đặt tâm tư vào Vân Thiển, nam tử này làm cho Lạc Song nàng cảm thấy hết sức để ý và vui mừng.

      Độc Úy chẳng qua chỉ gật đầu cái, nhưng chân vẫn rời bước, mà ngược lại, lại vào ngồi mép giường Vân Thiển.

      Lạc Song nhíu đôi mày liễu “Độc trong người Thiển ta trừ rồi, ngươi cần phải lo lắng cho ”, bây giờ người xảy ra chuyện ngược lại là Độc Úy

      “Ta tự mình trông cảm thấy yên tâm hơn…” Mặc dù Lạc Song những lời này có chút vô lý, nhưng có Vân Thiển ở đây, cảm thấy có chỗ nào đúng.

      Lạc Song bất đắc dĩ lắc đầu than thở, như vậy cùng người kia hết sức giống nhau, nhưng vì sao, chuyện lại trở thành như vậy, “Vân ca đêm về, ta sợ trong cung xảy ra chuyện…”

      “Chuyện trong cung, thể trọng yếu bằng việc này” câu này làm cho Lạc Song thốt nên lời.

      “Ài, chân tướng…” Cũng biết Lạc Song nhớ ra điều gì, trong phút chốc khỏi cảm khái

      Độc Úy tựa như nghe thấy điều gì, mắt rời hai mắt nhắm chặt của người nằm giường.

      Thân thể giống như vừa bị đánh hung hăng, Vân Thiển từ từ mở mắt, đập vào mắt, chính là nụ cười cùng với gương mặt tuấn tú kia.

      “Thiển nhi…” giọng trầm thấp có chút khàn khàn buông ra.

      Vân Thiển giật giật môi, đôi mắt dưới mặt nạ lẳng lặng nhìn người trước mắt, cười ông hòa nhìn nam tử đối diện, trong lòng có chút khổ sở

      “Thiển nhi, con tỉnh rồi” nàng còn chưa thấy được rang gương mặt tuyệt mĩ tuấn tú kia, thanh khác chen ngang.

      “Mẹ…” Vân Thiển dùng hết sức để nhúc nhích thân mình.

      chờ Lạc Song tới, Độc Úy tiến lên, nhàng nâng nàng dậy, nửa nằm nửa ngồi, sau lưng nàng kê cái gối lớn, để nàng ngồi thoải mái hơn chút.

      “Bây giờ thân thể người rất yếu, được tùy ý lộn xộn” Độc Úy đến bên bàn rót cho nàng ly trà.

      Vân Thiển nhìn cái, đưa tay nhận lấy lý trà, nếu lại vịn cớ nàng còn yếu mà đút trà cho nàng.

      Độc Úy nhìn nàng hơi uống sạch ly trà, Lạc Song bên cạnh nhìn nhất cử nhất động của hai người, theo bản năng lui qua bên, đôi mắt thâm thúy đảo nhanh hai người kia.

      “Ngươi….” Vân Thiển để ly xuống, thấy hai người bọn họ giờ phút này lại ở đây, trong lòng khỏi có chút bất an.

      Tựa hồ như biết nàng định gì, Độc Úy mang theo ý cười. “Thiển nhi lo lắng điều gì”

      Vân Thiển tức giận liếc mắt nhìn nam nhân nhàn nhã “Vì sao phải đuổi theo ta…” bị giam ở nơi đó, coi như là ai cho nàng biết điều gì xảy ra, nhưng trong mơ hồ, nàng vẫn hiểu được trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.

      Độc Úy nhìn nàng gần thêm chút, ánh mắt mị như tơ, “Nếu phải ta đuổi theo, chẳng phải Thiển nhi bỏ luôn tánh mạng nàng ở đó rồi hay sao” .

      Vân Thiển chuyển mắt, nhìn vẻ mặt của , thử dò xét hỏi “Người đây có phải là tức giận hay ?”

      Nhìn hai người này như vậy, Lạc Song lặng lẽ thối lui ra khỏi phòng

      “Như vậy là ngươi muốn đem tánh mạng của mình bỏ rồi hay , ngươi có nghĩ tới ta hay …” Độc Úy lại tiến gần hơn, cơ hồ như dán tới trước mặt nàng

      Vân Thiển sửng sốt, lúc ấy nàng vẫn cho là tử sĩ xuất ở cửa, chỉ là của Độc Hồng, nhưng có nghĩ tới mình lại gặp phải xui xẻo nguy hiểm đến tính mạng như vậy, rồi bị đả thương, tiếp theo là gặp phải nam tử mặt nạ thần bí kia, nếu phải Độc Úy xuất đúng lúc, nàng có thể chạy thoát khỏi nơi đó hay cũng khó .

      “Úy ca, ta ….” ra lúc đó nàng cũng có nghĩ tới những thứ này, lúc này nghĩ tới, thấy nhiễu loạn trong ánh mắt Độc Úy, tâm can nàng như bị dao động.

      Người nam nhân này, từ đến lớn đều như vậy, phàm là vì nàng, chuyện gì cũng có thể làm, mà nàng, tựa hồ như cái gì cũng thể giúp , ràng là có thể, nhưng giờ lại làm liên lụy đến , Vân Thiển luôn cảm thấy mình vô dụng

      Khoảng khắc lúc nàng tự chủ được mà nghiêng về phía trước, bỗng có lực đạo ôn nhu, kéo nàng rơi vào lồng ngực ấm áp, nơi đó, có tiếng đập trầm ổn.

      Trước kia, Độc Úy tuyệt ôm chặc nàng giống như vậy, bởi vì cho rằng, nếu làm như vậy khiến cho Vân Thiển hết sức khổ sở. Mà cũng biết, Vân Thiển lại cũng hề để ý, giống như, nàng chỉ quan tâm đến cảm thụ của người đàn ông này.

      Cộ Độc Úy đem người này ôm chặt vào lòng ngực, hi vọng mỗi thời mỗi khắc đều có thể ôm nàng chặt như vậy.

      “Úy ca, ngươi run sao…” kìm hãm được, Vân Thiển chậm rãi trở tay ôm nam nhân này. Lúc này, Vân Thiển mới biết, cũng biết sợ. Bởi vì nàng cẩn thận, để cho người khác có cơ hội đả thương nàng, cho nên sợ

      …là sợ mất nàng.
      Last edited by a moderator: 30/9/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 38. cũng yếu đuối

      Edit: nhamy111

      “Thiển nhi” giọng nam tử sau lưng khàn khàn truyền đến bên tai. Vân Thiển theo bản năng ừ .

      “Thân thể của người ôm còn thoải mái hơn ôm nữ nhân!” lời tà mị của nam tử truyền đến, pha lẫn chút buồn bực và ý cười.

      Mặt Vân Thiển bỗng nhiên liền biến sắc, liền đẩy nam nhân giận này ra, mới vừa rồi ràng vừa có bộ dạng thổ lộ tâm tình, giờ phút này lại giống như kẻ trộm mèo thế kia. “Úy ca, người là ôm nữ nhân lúc nào vậy?” Vân Thiển híp mắt, giọng nhu làm người ta sợ hãi, mới vừa rồi nàng còn mang bộ dạng yếu ớt, sắc môi tái nhợt, nhưng lúc này đây lại mang vẻ hồng hào diễm lệ, hết sức mê người

      Độc Úy mím môi, nhìn Vân Thiển bằng ánh mặt nóng rực, hầu tiết chuyển động, nhìn mỹ vụ trước mặt mà thể làm được gì, đúng là làm khó mà.

      “Thiển nhi, ngươi biết chuyện này sao?” Độc Úy vui vẻ, môi mỏng nâng lên mang theo vẻ hấp dẫn mê hoặc lòng người, ngồi giường đối diện Vân Thiển, lười biếng dựa người vào giường, đáy mắt đen sâu thẳm.

      Có lẽ do thấy qua nhiều nam nhân nghiệt như vậy, Vân Cạn mang theo ý cười, đôi mắt hắc ngọc nhìn thẳng vào nam tử trước mặt “Ta có liên quan gì chứ? Úy ca ngươi người nào ôm người đó, cùng với ta có quan hệ gì” tuy rằng lời như vậy, nhưng khi nghe ôm nữ nhân khác, trong lòng nàng có chút buồn bực

      Độc Úy bỗng nhiên giật mình, đáy mặt tinh quang.

      “Thiển nhi, vậy cứ cho là vậy !” gương mặt tà mị tuấn tú của Độc Úy tựa như cười, nếu như lúc bình thường, Vân Thiển thể nào nhìn ra, người này, hết lần này đến lần khác đến ôm nữ nhân khác, để cho nàng mất năng lực phán đoán bình thường.

      Thấy Độc Úy cười híp cả mắt, Vân Thiển trong lòng càng giận “Đương nhiên là rồi, ta cũng phải là gì của ngươi...” Vân Thiển định nghiêng mặt , nhìn đến gương mặt tuyệt mỹ làm cho tim người ta đập rộn lên kia.

      Vân Thiển biết lúc này, bộ dạng nàng có bao nhiêu khả ái, làm cho con ngươi của nam nhân đối diện đột nhiên co rút, lóe lên đích quang khác thường, thậm chí có thể nghe được thanh vang lên từ cổ họng của .

      Vân Thiển đợi hồi lâu cũng thấy có động tĩnh gì, nghe được thanh nuốt nước miếng khỏi quay đầu lại, khuôn mặt tuấn dật tuyệt luân liền phóng đại ở trước mắt nàng.

      Mâu quang sâu đáy, vẻ khác thường thoáng , ôn nhu ngắm nhìn Vân Thiển khiến cho nàng có chút hơi sợ

      Gần ngay trước mắt, hô hấp nặng nề phun ra mặt nạ, xuyên thấu qua mặt nạ bạc, Vân Thiển ràng cảm thấy người nam nhân này đột nhiên có chút khác lạ, càng khỏi khẩn trương

      Nhìn đôi mắt hắc ngọc kia, Độc Úy chỉ cảm thấy trước tầm mắt toàn là sương mù, làm bất kỳ động tác nào khác, chỉ là hít hơi sâu mùi hương người Vân Thiển. Mới vừa hít thở mùi thơm của nàng vào càng làm cho huyết dịch trong cơ thể càng thể khống chế mà sôi trào, nếu phải là năng lực tự kiềm chế của quá mạnh, chỉ sợ sớm nhào đến và ăn sạch nàng rồi.

      Vân Thiển đột nhiệt thấy như vậy bị dọa sợ đến cả người cứng ngắc, trong lòng thầm nghĩ, nam nhân này có phải là nhẫn quá lâu rồi hay , bây giờ bạo phát, muốn đem nàng “giải quyết” luôn thể?

      Nghĩ tới khả năng này, thân thể nàng tự chủ mà run lên. Nhiệt độ hai người tăng lên, hai bờ môi sát nhau, chỉ cần đến gần hơn chút nữa liền đụng vào nhau, khí ám muội lan tỏa.

      Động tác rất này của nàng lại rơi vào mắt Độc Úy, lúc này mới phát mình bị người trước mắt mê hoặc, thiếu chút nữa làm ra chuyện tổn thương , trong lòng Độc Úy khỏi ảo não.

      “Ngươi...” Vân Thiển vừa nghe đến giọng của mình, liền bị dọa, giọng mềm mại vô lực này là của nàng sao?

      Độc Úy dấu vết lui về phía sau, có trời mới biết so với đánh nhau việc nhẫn nại đụng vào nàng, làm cho mệt mỏi vô lực đến cỡ nào.

      Độc Úy vừa lui ra, hô hấp của Vân Thiển dần dần trở nên bình thường, “Ngươi phải là...” muốn cái kia chứ, lời sau này của Vân Thiển vừa đến cổ họng thể phun ra được, là sợ khi nam nhân này bốc hỏa, có phải đem mình làm cái kia hay .

      Độc Úy thấy nàng dùng con mắt nghi hoặc nhìn mình, gương mặt tà mị trăm năm đổi, “Thiển nhi phải ta muốn ôm người nào liền ôm người đó sao, Úy ca của ngươi là ta đây bây giờ vô cùng yếu đuối, muốn tìm chút an ủi từ Thiển nhi thôi...” xong lời này gương mặt lên chút vô sỉ nghiêng thân người qua nàng, bày ra dáng vẻ hết sức đáng thương.

      Vân Thiển nhất thời nổi đóa, nhưng nghĩ tới từ đến lớn vì nàng làm rất nhiều chuyện, nên tâm khỏi mềm nhũn ra.

      “Người phải mới vừa rồi ôm ta sao..” nhưng nghĩ tới đến ôm nữ nhân khác, nàng buồn buồn trợn mắt nhìn .

      nhiều năm như vậy rồi, Thiển nhi cũng chưa từng ôm ta, nhìn xem ta làm lão bản ở sau lưng Nhã các che mưa chắn gió khổ cực biết mấy, phần ấm áp nào hết!” xong lại làm ra bộ dạng bị ủy khuất.

      biết như thế nào, nhưng hôm nay Vân Thiển cảm thấy Độc Úy đặc biệt khác lạ, bình thường dù thế nào nữa, cũng chỉ chiếm tiện nghi của nàng ngoài miệng thôi, chứ giống hôm nay có bộ dạng như vậy, còn động chân động tay với nàng. Ách, mặc dù cái kia tính là ôm, nhưng phải là ăn đậu hủ của nàng sao.

      Vân Thiển thừa dịp nhào tới trước, bàn tay bạch ngọc chống đỡ lòng ngực của , vô cùng chăm chú nhìn , “có phải là xảy ra chuyện gì hay ?”

      Độc Úy mặt ý cười càng đậm, ánh mắt đối cùng ánh mắt của Vân Thiển, “Quả nhiên là cái gì cũng lừa được Thiển nhi mà, Thiển nhi, ngươi bắt ta nên với ngươi như thế nào đây!” Độc Úy cưng chìu cầm đôi tay bé của nàng đặt người , chặt mà bao bọc tay nàng trong lòng tay , giống như tình nhân, mang theo dòng điện truyền vào lòng bàn tay nàng.

      Mâu quang Vân Thiển khẽ giật, ý thức muốn rút tay về. Độc Úy như đoán được phản ứng của nàng, nên nắm tay nàng chặc, làm nàng vô phương rút tay về. Nàng bất đắc dĩ, chỉ đành phải mặc cho nắm.

      Nhìn nam nhân tuấn này Vân Thiển có chút động dung, đến miệng cũng ra lời, chỉ có thể lẳng lặng nhìn .

      Đôc Úy nhìn vào mắt nàng, đột nhiên tay nắm lấy đôi tay nàng lại nắm càng chặt, đầu đột nhiên cuối xuống gần.

      Vân Thiển chỉ bỗng nhiên cảm thấy vai chợt nặng, cỗ hương thơm thuộc về Độc Úy xông vào mũi nàng.

      lúc Vân Thiển dùng miệng để thở, vai chợt động cái, thanh ti quét qua cổ trắng nõn của nàng, có chút nhột, mũi Độc Úy lúc hô hấp nhàng phun tới luồng nhiệt khí, Vân Thiển bị động tác này của làm cho choáng váng. Hơi thở của , động tác của đều mang theo yếu đuối trước giờ chưa bao giờ có.

      Người này, luôn mạnh mẽ trước mặt nàng, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được yếu đuối như vậy. Cho dù là mười năm trước, lời của hoàng hậu làm cho bị đả kích đến như vậy, cho dù là bị hoàng đế lạnh nhạt, cho dù là các đại thần luôn đứng về phía Độc Hồng, nhưng cũng chưa từng có tình trạng này.

      “Úy ca, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì” Vân Thiển nhiễu loạn trong lòng hỏi , thân thể hề di động cái, mặc cho nắm tay, mặc cho đem đầu tựa vào vai nàng.

      “Cứ để như vậy , chỉ lúc thôi…” Độc Úy tựa như vô lực, lời nhàng truyền đến bên tai Vân Thiển.

      Độc Úy như vậy làm cho Vân Thiển đau lòng thôi, đây là lần đầu tiên trước mặt nàng Độc Úy lại thành người yếu đuối như vậy. biết là do việc xảy ra lần này, hay là bởi do nguyên nhân gì khác mà khiến trở nên như thế.
      Last edited by a moderator: 30/9/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :