1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đế vương sủng thần - Hoa Vũ Băng Lan (c73.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Sát ý của Hoàng hậu.

      Khi Độc Úy cùng Độc Hồng trở lại trong cung, sớm có thái giám công công chắn ở ngoài cửa, là hoàng đế mệt mỏi ngủ sớm, bảo hai vị hoàng tử ngày mai lại đến.

      Hai người nhìn nhau, hai người này đều là người thông minh, tự nhiên là hiểu được ý tứ của hoàng đế.

      hành lang dài thâm uyên của hoàng cung, hai người rời theo hai hướng ngược lại, công công luôn luôn hầu hạ tại ngự tiền nhìn bóng lưng lạnh như băng của hai người, nhàng thở dài dưới đêm trăng.

      Đôi con ngươi thâm thúy như đầm thu ở khúc quanh của đại điện hơi hơi nhíu lại, luồng ánh trăng chiếu rọi xuống, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân mang theo vẻ câu hồn. Trong tuấn mỹ mang theo nhu, trong tà mị lại lộ ra tia lãnh liệt…

      Độc Úy đứng yên bên Đông cung của mình, đầu tóc đen như tơ lụa thúc lên ở phía sau rủ xuống bên hông, biếng nhác hơi hơi lay động theo gió, mâu quang hơi hơi phóng xa, phảng phất như muốn nhìn bao quát vạn vật cả vùng đất trong cái đêm yên tĩnh này. có động tác nào cả, liền cứ như vậy lẳng lặng mà đứng, cỗ khí thế đặc hữu của bá giả tùy theo mà phát ra! So với Độc Hồng, Độc Úy càng có khí thế của hoàng đế.

      Đột nhiên, ánh mắt sắc bén xoay chuyển.

      Trong góc tối, thế nhưng có bóng dáng tiêm đứng thẳng ở đó, hiển nhiên là trước khi Độc Úy tới đứng ở đàng kia rồi.

      Hơi thở lạnh như băng của Độc Úy liền thu lại, hướng về phía người nọ làm cái tiểu lễ, “Mẫu hậu.” Giọng bình thản mang theo tia cảm tình, giống nhau cái vị đứng yên ở đó cũng phải là mẹ đẻ của , mà là người xa lạ.

      Nghe được con mình gọi, hoàng hậu dời bước ra khỏi bóng tối, dưới ánh trăng loang lổ, lộ ra hình dáng của hoàng hậu.

      Chỉ thấy quần áo là sắc lửa đỏ, cổ áo dùng tơ vàng thêu đồ án hình hồ điệp (con bướm), váy thêu đồ án Tường Vân màu vàng, dùng bảo thạch làm trang sức, đôi mắt xếch sắc bén kiều mỵ hàm chứa ý cười, phượng loan ở chính giữa búi tóc Lăng Vân, trong miệng phượng loan còn ngậm viên Minh Châu, dưới viên Minh Châu là tầng tầng dây tua nhàng rũ xuống, ánh lên lộng lẫy mà quyến rũ, chẳng qua là trong đó mang theo tia tái nhợt, cũng biết là do ánh trăng khuynh sái khiến cho thấy nàng như thế, hay là nàng vốn là như thế.

      Hoàng hậu bất luận khi còn trẻ hay là tại, nàng đều giống như được ông trời chiếu cố hết sức, tựa như thanh xuân bất lão! Lúc này nhìn kỹ, nàng là tỷ tỷ của Độc Úy cũng có người tin! Bộ dáng của Độc Úy cũng chút nét nào của hoàng hậu, ngược lại lại có bóng dáng của hoàng đế khi còn trẻ. đến giống, vẫn là Độc Hồng càng giống hoàng hậu ít, người biết tình còn tưởng rằng Độc Hồng vốn là thân sinh con của hoàng hậu đâu.

      Hoàng hậu đón ánh trăng thê mỹ, hơi hơi nghiêng người đón ánh mắt của con.

      Nàng biết con trai của nàng vẫn luôn là xuất sắc nhất , mấy năm nay vì nàng mà cất dấu quang mang người mình, đem tất cả những gì tốt nhất đều để lại cho Độc Hồng. Từng thứ ngày nàng đều nhìn thấy ràng, trong lòng mặc dù đau lòng con phải nhẫn, nhưng hồi sau lại nhớ tới cái đêm kia ở nhiều năm trước, đối con lại thể mềm lòng.

      “Nghe ngươi gần nhất thường thường đến trốn ở Nhã Các?” Đôi mắt xếch của hoàng hậu hơi hơi co lại, rốt cục mở miệng .

      “Nhã Các cũng coi như là sản nghiệp của nhi thần, thường đến chỗ đó cũng là chuyện bình thường…” Dưới ánh trăng, Độc Úy lơ đãng nhíu mày chút, minh bạch tại sao mẫu hậu tối nay lại đặc biệt chờ mình hồi cung? Chẳng lẽ là vì hỏi chuyện này? Lúc bình thường bất luận mình làm cái gì, như thế nào, nàng cũng hỏi tới, nhưng hôm nay lại có chút khác thường.

      biết là do Độc Úy quá mức mẫn cảm hay là do chuyện khác, thế nhưng nhận thấy được tia nguy hiểm ở người hoàng hậu, “Úy nhi có hay quá mức thân mật với Vân phủ công tử?” Hoàng hậu như nước, nhưng lại khiến khí có chút dao động.

      Đôi mắt của Độc Úy vốn trở nên nhu hòa trong giây lát nheo lại, tan thành miếng băng mỏng, “Nhi thần cùng Thiển nhi từ liền cùng nhau lớn lên, mẫu hậu ngài muốn cái gì cứ .”

      “Úy nhi, đừng quên, Vân Thiển cũng giống như ngươi…” Hồng y tay áo phất cái, mang theo hơi chút ý lạnh.

      Vân Thiển cũng giống như ngươi…

      Độc Úy cả người chấn động, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, hai bàn tay nắm chặt thành đấm, ánh mắt trầm đáng sợ!

      Dường như cảm giác được biến hóa trong cảm xúc của Độc Úy, hoàng hậu thở dài. “Ngạch nương biết hai người các ngươi từ tình cảm đối với nhau rất tốt, mấy năm nay ngạch nương cũng gì, nhưng tại giống như vậy nữa, các ngươi đều trưởng thành…”

      Độc Úy gì, nghe lời của hoàng hậu mà nắm đấm càng nắm chặt thêm.

      “Đây là chuyện của nhi thần và Thiển nhi, ngạch nương ngài đa tâm!” Độc Úy đương nhiên nghe được sau lưng có người dèm pha hai người bọn họ, trong cung ngoài cung sớm đem chuyện bọn họ đoạn tụ truyền qua truyền lại. Mấy chuyện này, Vân Thiển cũng nghe qua , biết nghĩ như thế nào? Kỳ , Độc Úy để ý nhất , vẫn là suy nghĩ của người kia.

      Hoàng hậu vừa liếc mắt, mạnh mẽ xoay người sang chỗ khác, ống tay áo tung bay, trong lời mang theo chút hàm súc. “Ngạch nương cho phép các ngươi tiếp tục sai như vậy, cảm tình của các ngươi vượt qua phạm vi kia rồi, Úy nhi, ngươi thể lại tiếp tục sai nữa …” xong lời cuối cùng, hoàng hậu nhàng .

      “Nhi thần , đây là chuyện của nhi thần và Thiển nhi, mong rằng ngạch nương cần xen vào…” Độc Úy dứt khoát nhắm mắt lại, muốn tìm tòi nghiên cứu loại chuyện tình làm chính mình sợ hãi.

      Đúng vậy, hơi sợ hãi .

      Hoàng hậu thấy con cố chấp như thế, khỏi nhíu mày, “Úy nhi, ngươi chẳng lẽ cứ như vậy…”

      Độc Úy mạnh mẽ mở mắt, lạnh nhạt , “Nhi thần thèm để ý điều này.” Chỉ cần có thể cùng chỗ với Thiển nhi như vậy là đủ rồi, lời của người ngoài có quan hệ gì đến đâu?

      “Ngươi thèm để ý?” Đây là con nàng sao? Như thế nào đột nhiên cảm thấy thay đổi, chẳng lẽ cứ như vậy để mặc cho hai người bọn dính với nhau? Hoàng hậu có chút đau đầu , “Vân Thiển sao? cũng thèm để ý sao?”

      Thân thể theo bản năng cứng đờ, gương mặt tuấn dật tà mị dưới ánh trăng chiếu xuống càng lộ vẻ tái nhợt.

      Nhớ tới những năm gần đây, Vân Thiển đối mặt chính mình luôn nở nụ cười chân thành, Độc Úy liền an ủi chính mình, Thiển nhi hẳn là cũng giống như thèm để ý những điều này . Thực ràng , ý nghĩ này ngay cả chính mình còn cảm thấy hết sức gượng ép.

      Thấy sắc mặt của con tốt, hoàng hậu sâu kín thở dài, “Mình ngươi cẩn thận suy nghĩ cho kỹ , tách ra có lẽ là tốt nhất đối với hai người các ngươi, ngạch nương cũng là vì tốt cho ngươi.” bước nữa đến gần Độc Úy, ánh mắt trong nháy mắt trở nên hàn đáng sợ, “Nếu xuất tình huống vạn bất đắc dĩ, ngạch nương áp dụng thủ đoạn có lợi cho ngươi…” chút tinh hồng sát khí thoáng trong con ngươi sắc bén kia.

      Đồng tử Độc Úy co rụt lại, tràn ngập vẻ lo lắng, “ ai có thể động , bất luận là ai đều phải trả giá đại giới thảm trọng, cho dù là ngạch nương ngài cũng được.” Ngữ khí trầm, kích thích thân mình hoàng hậu run lên.

      Hoàng hậu nhíu lại mắt phượng, hơi nhăn mày liễu, “Thực đến tình trạng này, ngạch nương vô luận như thế nào đều phải làm như vậy, nếu muốn khiến cho bị thương tổn, sớm buông tha .”

      Hai mẹ con này ngươi câu ta câu trầm chuyện với nhau, ngay cả thị vệ canh giữ ở xa cũng nhịn được rùng mình cái, đây là cách chuyện giữa đôi mẹ con nên có sao? Giống như là địch nhân !

      Lửa đỏ ống tay áo phất, đón lấy cái nhìn trầm hàn sương của Độc Úy, lướt qua ra khỏi thái tử điện, rất xa, hai nha hoàn cầm đèn gặp hoàng hậu với sắc mặt khó coi, chiếu theo những cái đèn trong cung xa.

      Độc Úy nắm chặt hai đấm, đáy lòng lại vang lên những lời hoàng hậu vừa mới , nếu như là chủ đề khác để ý, nhưng hoàng hậu lại ra vấn đề nhiều năm qua dám đối mặt. thèm để ý ánh mắt của người ngoài, nhưng Vân Thiển sao? có phải hay cũng giống như mình thản nhiên đối mặt với cảm tình mà thế nhân cho phép?

      Độc Úy bình thường sợ trời sợ đất, lúc này lại sợ hãi . Sợ được đến đáp án mà chính mình muốn.

      chú ý nhất , vẫn là phản ứng của Vân Thiển.

      Dường như đêm nay lạnh hơn .

      Độc Úy đêm ngủ.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: La sát môn.

      Ba ngày sau là đại yến “Hữu nghị” của sáu nước, cứ ba năm cử hành lần, năm nay ngay tại Thánh Hoàng Triều cử hành. Mà này cái gọi là đại yến của sáu nước đơn giản chính là, so vài tài nghệ với nhau coi quốc gia nào cao siêu hơn, sau đó lại bàn luận về việc quốc gia đại . Kỳ , trong này còn có chuyện, đó là đám hỏi trá hình giữa sáu nước. Tự nhiên, đám hỏi cũng phải chỉ có công chúa hoàng tử của các quốc gia, mà còn bao gồm những thiên kim công tử của các vương công quý thần.

      loạt những việc này vốn do mình Độc Hồng phải làm, nhưng khi vào triều hoàng đế đưa ý chỉ hiệp trợ Hồng vương, khiến cho sau đó nhiều ngày cuộc sống của Độc Úy hết sức bận rộn. Vì để cho Độc Úy hay đến chơi Nhã Các, Độc Hồng đúng mất ít tâm tư.

      Vân phủ.

      Phía trước cửa sổ, mây khói giống như mái tóc đen dài bay trong gió mát ngày hè, mang theo nhã hương thấm tận lòng người.

      Nhìn xuyên qua rèm châu, chỉ thấy thiếu niên áo trắng đứng đưa lưng về phía cửa sổ. Dưới ánh nắng mặt trời, có thể thấy được vạt áo trắng nhu hòa kia mang theo tia lãnh liệt.

      Rèm châu đột nhiên bị người nhàng vén lên, tạo nên tiếng va chạm thanh thúy. đôi giày sẫm màu đạp thảm đến cách trầm ổn hữu lực, có tiếng động đứng thẳng phía sau thiếu niên áo trắng.

      Vân Thiển có quay lại, phảng phất như phía sau có người tiến vào, mà là cơn gió nhè nhàng thổi qua.

      gian ấm áp bên trong, bởi vì nam tử kia đột nhiên vào mà đánh vỡ, mang theo khí lạnh nhè .

      “Như thế nào ?” Vân Thiển mang theo gió lạnh, đứng ở trước cửa sổ hồi lâu nhàng mở miệng.

      Nam tử vẫn đứng phía sau chờ nàng mở miệng, bên khóe môi lãnh liệt ra nụ cười.

      Nam tử này ước chừng dưới hai mươi tuổi, người mặc áo choàng màu xanh đen bình thường, đầu tóc đen cũng chỉ dùng dải băng cùng màu cột lại, tay phải cầm thanh thượng hạng bảo kiếm. Trang phục như vậy, đường cái, mười người có hai ba người mặc giống như , ràng thực bình thường, nhưng khi cười, vẫn khiến cho người ta ngẩn ngơ.

      “Công tử muốn biết cái gì.” Nam tử sau lưng trầm giọng hỏi.

      Vân Thiển hơi hơi nghiêng người, mặt nạ tinh xảo màu trắng có thể thấy được hết sức ràng. Đôi con ngươi như mặc ngọc mang vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, bạc môi lại vĩnh viễn cong lên nụ cười ôn nhu khi nào thay đổi của nàng, khiến cho người ta thể nhận ra hỉ nộ ái ố của nàng. “Tình huống của bên Thái tử như thế nào?”

      Thanh y nam tử vừa nghe vậy, hơi hơi kinh ngạc, “Hôm nay vào triều Hồng vương gia ở trước mặt chúng thần mặt xin chỉ thị của Hoàng Thượng, cần thái tử hiệp trợ chuyện, lúc này thái tử điện hạ hiệp trợ Hồng vương gia xử lý đại yến của sáu nước lúc này…” Giương mắt, hơi liếc qua ánh mắt Vân Thiển, muốn từ trong mắt nàng nhìn ra được chút gì, con ngươi trong trẻo lạnh lùng vừa nhu hòa, tựa như cái gì cũng có.

      Vân Thiển gật gật đầu, tuy rằng vì sao Độc Hồng làm như vậy, nhưng cũng vô tình gây áp lực cho thái tử. Nếu là nước khác, các chuyện trọng yếu như thế này bình thường đều do thái tử làm, mà Độc Úy cũng là vừa vặn tương phản, cục diện như vậy ít nhiều có người khinh thường thân là thái tử, có lẽ liền ngay cả sứ thần của các nước khác cũng cười trộm.

      Lại nhớ lại câu của Độc Úy cái đêm tuyết mười năm trước, cùng với những gì nhẫn mười năm nay, tuy rằng mặt ngoài nhìn ra cái gì, nhưng hoàng đế cùng chúng thần tử ở Thánh Hoàng Triều đều đặt trọng tâm người Độc Hồng, còn người giữ hư danh thái tử điện hạ Độc Úy quăng ở sau đầu, mấy năm nay thậm chí là còn truyền ra lời đồn là đoạn tụ (là gay đó), nghĩ đến mấy chuyện này, Vân Thiển thầm cười khổ trong lòng.

      “Mấy kiện kia điều tra như thế nào rồi?” Hồi tưởng xong, Vân Thiển dời bước đến bên cạnh bàn rót ly trà đưa đến trước mặt thanh y nam tử.

      Thanh y nam tử vừa muốn mở miệng chuyện chợt sửng sốt, lập tức liền hoàn hồn tiếp nhận uống hơi cạn sạch, đặt chén xuống. Giương mắt, thấy Vân Thiển lẳng lặng nhìn mình, gương mặt tuấn tú đỏ lên, vội vàng dời tầm mắt, dám nhìn thêm thiếu niên áo trắng mang theo ma tính kia.

      Vân Thiển thấy thế nhàng cười, đợi thanh y nam tử tiếp.

      “Có chút manh mối.”

      Nghe vậy, đôi mắt như mặc ngọc vừa động lên quang mang khác thường.

      Thanh y nam tử vô tình thấy được quang mang này, khuôn mặt tuấn tú lại nóng lên, lúc này cả người được tự nhiên. Quả nhiên, bộ dạng họa quốc như vậy, mang mặt nạ lên ngược lại càng khiến người ta hướng tới, nam nữ thông sát!

      Thanh y nam tử ho chút, làm cho vẻ mặt của mình tự nhiên hơn ít, “Dựa theo những gì công tử miêu tả, nếu có đoán sai, mười năm trước quy mô tiến cung ám sát đúng là La Sát môn…”

      La Sát môn?

      Từ sau khi kiện mười năm trước phát sinh, hoàng đế biết dùng thủ đoạn gì phong sát toàn bộ tin tức, khiến cho mấy năm đây Vân Thiển mất ít khí lực, đến nay mới biết được chút tin tức râu ria.

      Xem ra, hoàng đế ngầm bồi dưỡng ít thế lực trong tối, quả nhiên là đơn giản.

      “Có thể tra được vị trí của La Sát môn? Bên phía hoàng đế liệu có thể nhận thấy được.” Hoàng đế – đừng nhìn tại thân thể được tốt lắm, nhưng mỗi kiện trong Thánh Hoàng Triều tựa hồ đều ở lòng bàn tay của , nếu bị hoàng đế phát chút gì, La Sát môn kia đừng nghĩ tồn tại thế gian.

      Thanh y nam tử lắc đầu, “Cơ sở ngầm trong tối này quá nhiều, trong Thánh Hoàng triều chỉ có thế lực ngầm của hoàng đế tồn tại. Muốn phá tan những thứ này, e rằng hơi khó.” Lời của đúng vào chuyện Vân Thiển còn đau đầu, “Còn có việc…”

      Vân Thiển tự nhiên quay đầu lại, môi mỏng giảm ý cười, dùng ánh mắt bảo thanh y nam tử tiếp.

      “Trong Thánh Đô gần đây có rất nhiều người lai lịch , hết sức cấp tốc vào thành, ta hoài nghi là La Sát môn lại bắt đầu hành động .” đến đây, ngay cả sắc mặt của thanh y nam tử kia cũng trầm xuống, cứ cảm thấy sau đó có chuyện phát sinh.

      Vân Thiển trong lòng đè nặng, trong đầu có dự cảm tốt.

      “Thanh y, theo dõi hoàng cung chặt, nếu có thể nấp bên cạnh hoàng đế tất nhiên là tốt nhất, khi có tin tức nào, lập tức cho ta biết. Bên phía Doanh Doanh bảo nàng cẩn thận chút, mấy ngày nay sợ là yên bỉnh .” Nghĩ đến La Sát môn thừa dịp đại yến sáu nước lần này trà trộn vào trong thành, trong lòng có chút lo lắng.

      “Ân.” Dường như cảm nhận được tính chất nghiêm trọng của tình, áo xanh thu liễm cảm xúc lên tiếng đáp lại, ánh mắt có chút cổ quái nhìn qua vẻ hờ hững của Vân Thiển, bộ dáng muốn lại thôi.

      “Có cái gì cứ …”

      “Bên phía Hồng vương gia cùng với thái tử, chúng ta có cần hay cũng phái những người này qua?” Lúc đến thái tử, còn cố ý nhìn chăm chú thẳng vào Vân Thiển hồi. Đừng nhìn Vân Thiển chẳng qua vừa mới mười bốn tuổi, nhưng lão thành* có thừa (*lão thành: sắc bén, từng trải, đầy kinh nghiệm giống người nh` tuổi), có đôi khi khiến cho Thanh Y cảm thấy là lạ.

      Vân Thiển sửng sốt, bình tĩnh suy nghĩ.

      “La Sát môn nhằm vào hoàng đế, bên phía bọn họ hẳn là có vấn đề gì, chúng ta chỉ cần tìm được La Sát môn ngăn cản bọn họ là được, những thứ khác cần phải quan tâm.” Cũng biết Bích nhi tỷ tỷ có thể hay cũng ở trong số đó? Hay là nàng sớm xâm nhập vào trong Thánh Đô?

      “Công tử vì sao phải hao hết nhiều tâm tư như vậy tìm kiếm La Sát môn?” Thanh Y rốt cục hỏi ra nghẹn trong lòng từ mười năm trước, cũng khó cho .

      Vân Thiển thản nhiên cười, “Có người rất trọng yếu chờ ta tìm!”

      Thanh Y sửng sốt lộ , dường như nhớ tới cái gì, thốt ra.”Là nàng kia sao?”

      Vân Thiển chỉ mỉm cười lắc đầu cũng gật đầu, cho người ta đáp án, có chút giày vò hành hạ người.

      “Ngươi thấy tự nhiên hiểu !” Vân Thiển vén rèm châu lên, thu lại ý cười, đôi con ngươi đen như mặc ngọc chớp động.

      Thanh Y đỏ mặt, thấy động tác của Vân Thiển hơi cứng người lại, cố gắng kìm nén chính mình, mở miệng hỏi cho ra đáp án mình muốn. “Vậy còn thái tử điện hạ? Công tử suy nghĩ như thế nào?” Mỗi câu này mà cả buổi mới được ra, xong, cả người thả lỏng.

      Đáp án mà Thanh Y muốn biết cũng là thứ Độc Úy muốn được biết, chẳng qua dám mở miệng ra hỏi giống Thanh Y như vậy, sợ được đến đáp án giống như những gì muốn.

      Vân Thiển tựa hồ ngạc nhiên với câu hỏi của Thanh Y, cũng chỉ vứt lại câu cho Thanh Y, “Thanh Y khi nào cũng “bà tám*” như vậy?” (*gốc: bát quái) đợi Thanh Y có thể tiếp tục mở miệng, bóng dáng màu trắng kia muốn biến mất ở phía sau rèm châu rồi.

      Thanh Y ngây người tại chỗ, há miệng, kỳ câu tiếp theo mà muốn hỏi, ngươi bây giờ là định chạy trốn nơi khác ?
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Tâm tư từng người.

      Editor: Ngọc Lan sơn trang.

      Ánh tà dương tắt nắng ngọn cây cuối cùng, người vào thành vẫn đông nghịt.

      Binh lính gác thành phơi dưới ánh mặt trời chói chang nhiều ngày liên tục, cơn tức cũng khá nặng, tiếng quát truyền khắp cả tòa đại thành. Thấy có người chậm, thanh liền đề cao, có chút dọa người. Ngẫu nhiên có cỗ xe ngựa hoa lệ qua, những người đó lập tức liền đổi mặt, nịnh nọt đón chào, lát sau xoay người lại là sắc mặt nghiêm nghị, cứng nhắc lên giọng với đám người vào thành lúc đó.

      Ba ngày sau chính là đại yến của sáu nước, sứ thần từ các quốc gia đều đến Thánh Hoàng Triều, thoáng cái cảm thấy Thánh Đô đặc biệt chật chội.

      Trong đại yến của sáu nước có cuộc so tài ở ngoài hoàng cung, người người đều tới xem, đây cũng là lí do mấy ngày nay thánh đô lại loạn như vậy. Những nơi trọng binh canh gác càng thêm nghiêm mật, ngay cả việc vào thành cũng kiểm tra hết sức chặt chẽ. Tuy vậy, trong tình huống này nếu có người muốn trà trộn vào trong thành cũng hết sức dễ dàng, nếu muốn tạo cảnh hỗn loạn dễ càng thêm dễ.

      Vì là nguyên nhân này, toàn triều dưới đều có vẻ như cực kỳ bận rộn.

      Trong ba ngày này sứ thần từ các quốc gia đều lục tục vào thành, nếu như trong đó có bất kỳ sai sót nào, người phụ trách việc này tất nhiên là trốn trách nhiệm được. Mà an ninh từ trong đến ngoài thành lại cố tình do Độc Úy phụ trách, Binh bộ thượng thư Vân Phi hỗ trợ.

      Độc Hồng phụ trách tiếp đãi sứ thần các quốc gia, việc này ràng so với Độc Úy là kém trời vực, việc khó khăn liền do Độc Úy tiếp nhận, Độc Hồng lần này là muốn Độc Úy mệt chết. trắng ra là, Thánh Triều thái tử điện hạ này chuyên môn bảo hộ sứ thần các quốc gia.

      Độc Úy tự mình kiểm tra các lối , hoàn toàn thèm để ý việc Độc Hồng chơi mình vố, vẻ mặt thản nhiên chấp hành nhiệm vụ.

      Vân Phi mặc triều phục vẫn theo sau đến cổng thành, nhìn dòng người đông vào dứt, bất giác nhíu mày. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng khỏi nhìn về phía Độc Úy ở cách đó vài bước, phía sau là đám hoàng gia thị vệ, lúc này cũng dùng ánh mắt quái dị đánh giá bóng lưng cao lớn kia, có loại cảm thụ khó nên lời.

      Độc Úy áo quần sạch , khi ánh mắt nhìn quanh, sắc bén như kiếm, giống như có thể nhìn xuyên qua tầng tầng lớp người thấy được phía ngoài thành. Dung mạo tôn quý mà tà mị, chỉ đứng đó, người ngang qua dù biết là ai, lại luôn quay đầu nhìn lại, cũng có nữ tử lớn mật tiêu sái gần ít, mặt đỏ tim đập nhìn về phía . Đối với những thứ này, hoàn toàn để ý, trong con ngươi ra chút lãnh liệt cùng kiên nhẫn.

      Vân Phi thập phần thưởng thức thái tử điện hạ trẻ tuổi này, nếu xét về thủ đoạn, Hồng vương gia e rằng cũng kịp . Phía sau, Vân Phi thẳng đường, mắt rời Độc Úy, nhìn nhìn lại liên tiếp gật đầu với chính mình. Nhưng sau đó lại nghĩ tới lời đồn về thái tử và con của mình mấy năm nay, cái trán hơi nhăn lại, cũng biết nên cảm thấy như thế nào.

      Tên thủ lĩnh thủ thành vừa nhìn thấy thái tử trong đám người, lập tức nịnh nọt chạy tới, áo giáp người phản chiếu dưới ánh chiều tà.

      “Tham kiến thái tử điện hạ!” biết nhìn thấy qua hình dáng của thái tử lúc nào, ngay lúc đó có thể nhận ra liền.

      Cánh tay thon dài của Độc Úy khẽ phất, ý bảo đứng dậy, “Tuyên bố xuống dưới, có giấy thông hành, hết thảy thể vào thành, người vào thành phải đợi ba ngày sau yến hội mới có thể ra khỏi thành.” Độc Úy vừa thấy người đến, liền hạ mệnh lệnh, mắt quét qua dòng người vào thành.

      Vừa nghe mệnh lệnh của thái tử, nam tử kia biến sắc, giống như vừa ăn đống phân, hai mắt lóe lóe, giống như có việc gì khó .

      Độc Úy nhíu đôi mày kiếm, hừ lạnh tiếng.

      Người nọ vừa nghe, liền biết hành động vừa rồi chọc giận thái tử điện hạ, cả người run run, cúi thấp người xuống. Tuy thái tử điện hạ được sủng, nhưng thủy chung vẫn là cao cao tại thượng thái tử điện hạ, mình thể đắc tội nổi a. Nhưng mà, người phía bên kia cũng thể đắc tội. Nam nhân cả người đổ mồ hôi lạnh, lại nghe thái tử điện hạ thập phần thích nam sắc, trong lòng tò mò nhịn được vụng trộm nâng mí mắt lên chút.

      Con ngươi đen như hồ lạnh hơi hơi nheo lại, đôi mắt lạnh như băng vừa vặn nhìn vào , nam tử đột nhiên run run suy nghĩ, gian nan nuốt nuốt nước miếng, to gan .”Hồng vương gia bên kia…” .

      “Chẳng lẽ bản thái tử làm việc còn phải đợi Hồng vương gia đồng ý hay sao?” Thanh lãnh liệt thong thả vang lên.

      Nam tử kia cả người lảo đảo thiếu chút nữa liền ngã xuống đất, “Dạ, thuộc hạ lập tức làm!” Dù sao có thái tử chịu trách nhiệm, đến lúc đó đổ lỗi lên người là được, nghĩ như thế, thủ lĩnh thủ thành thở phào hơi, truyền mệnh lệnh xuống.

      Mệnh lệnh truyền ra, những người vào thành liền than phiền bất mãn, nhưng cũng thể làm thế nào được.

      Nhìn đám người đông dần dần giảm bớt, cái trán của Độc Úy mới hơi giãn ra.

      Phía sau Vân Phi từ đầu đến cuối câu nào, hình dáng vẫn tuấn bất phàm như khi còn trẻ, người phát ra khí tức như thần tiên. vậy, cổ hơi thở đặc thù người Vân Thiển cũng là có phần là do di truyền.

      “Thái tử điện hạ làm như vậy, sợ là dấy lên ít phiền toái.” Nghĩ nghĩ, Vân Phi vẫn tiến lên bước .

      Độc Úy đương nhiên hiểu được phiền toái trong lời của là cái gì, có lẽ là nỗi bực giấu nhiều năm trong khoảng thời gian ngắn thể khống chế được, cũng thế, Độc Hồng tên kia nếu vẫn chịu buông tha, như vậy cũng chỉ có thể lần nữa lựa chọn con đường có lợi cho . Giờ phút này, chỉ cần là Độc Hồng thương tổn những người bên người của , có thể dễ dàng tha thứ chút.

      Mặt trời lặn xuống, đuốc đèn xung quanh bắt đầu sáng lên, ánh sáng khiến cái bóng của Độc Úy kéo dài, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập tà khí nở nụ cười đơn.”Chút việc này, ta tự có chừng mực!”

      Vân Phi gật gật đầu, vì vẫn luôn duy trì thái tử nên đối với những chuyện này có chút mẫn cảm, cho dù là sai chút cũng được. Nếu phải Vân Thiển cùng thái tử có loại quan hệ phức tạp kia, có lẽ Vân Phi hoàn toàn chút khó chịu duy trì thanh niên này. Nghĩ tới quan hệ giữa con mình cùng với thái tử quan hệ, Vân Phi nhăn mặt, trong lòng hạ quyết tâm muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người. Độc Úy dễ xuống tay, cũng chỉ có thể bắt đầu xuống tay với con của mình.

      Độc Úy vừa lòng nhìn dòng người bị chặn lại ở bên ngoài thành, xoay người phân phó vài câu với thị vệ ở phía sau, truyền mệnh lệnh của mình xuống.

      Lúc này, thánh thành tiến vào đêm tối lại náo nhiệt vài phần, tựa như cả ngày có lúc nào ngừng nghỉ. Nhìn con đường dài đằng đẵng, Độc Úy lúc này xúc động muốn đến Nhã Các, cũng biết Thiển Nhi như thế nào? ràng chỉ mới tách nhau có ngày thôi, mà giống như lâu thấy . Nghĩ đến đây, ánh mắt khỏi dời qua, nhìn Vân Phi ở trước mắt, Độc Úy vẫn cảm thấy có chút quái dị.

      Trong lòng sớm thừa nhận là mình Vân Thiển, chính là này sau này, nên đối mặt với người nhà của Vân Thiển như thế nào? cũng muốn khiến cho Vân Thiển phải khó xử.

      Sau lúc lâu, chờ bọn tuần tra thị vệ trở lại vị trí, hai người lúc này mới suy nghĩ thêm nữa, đến chỗ khác tiếp tục kiểm tra.

      Có lẽ, làm thái tử có chút thất bại, thế nhưng ở chỗ này làm việc tuần tra, Độc Úy khỏi thầm cười khổ.

      Đợi đoàn người rời khỏi cổng thành, thanh bất mãn ở ngoài thành vẫn còn loáng thoáng truyền đến.

      Trong thành, giữa dòng người, có người cúi đầu lướt qua bọn họ. Độc Úy tựa như nhận ra cái gì, con ngươi co lại, đột nhiên quay đầu, lại phát cảm giác mới nãy lại theo dòng người tiêu tán .
      linhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Thánh nữ của Thuật quốc.

      Editor: Ngọc Lan sơn trang.

      Động tác của Độc Úy khiến cho Vân Phi kinh ngạc, nhìn về hướng nhìn, chỉ thấy phía trước là dòng người chật chội mà , cùng với tiếng cười rôm rả truyền tới, nhưng thấy chỗ nào có vấn đề khả nghi.

      “Thái tử điện hạ phát cái gì.”

      Độc Úy có trả lời, giữa lông mày lại có hơi thở rét lạnh, dường như phát được cái gì, lại nhất thời biết được là sao.

      lâu sau.

      Độc Úy lúc này mới xoay người uy nghiêm phất tay với đám người phía trước, ý bảo tiếp tục tới, đoàn người phố xá như vậy, hết sức nổi bật.

      Tuy vậy, Độc Úy vẫn là quay đầu nhìn thoáng qua cái, đồng tử cơ hồ muốn xuyên đám người kia tìm kiếm cảm giác lúc nãy. mấy lần, nghĩ sắp đến , nhưng thủy chung có hành động nào.

      Vân Phi tự nhiên biết Độc Úy phát ra cái gì khác thường, nhìn Độc Úy mấy lần quay đầu nhìn quét qua quét lại, đợi Độc Úy quay đầu lại, suy nghĩ của Vân Phi lại bay trở lại chuyện như thế nào tách con mình với thái tử ra.

      “Phách!” lẫn trong tạp ầm ĩ, theo góc khác truyền đến tiếng đập .

      tửu lâu cách cổng thành xa, cửa sổ giấy lầu hai trong Nhã Các hơi động đậy, hiển nhiên là mới bị người đóng lại, đôi mắt như mặc ngọc khuất sau ở cửa sổ giấy, chợt lóe rồi biến mất, như thoáng nhìn kinh hồng!

      sai!

      Đó chính là Vân Thiển canh giữ ở đây ngày, nàng lợi dụng độ cao lầu hai, theo dõi từng người trong dòng người vào cổng thành qua cửa sổ giấy. Mà nàng ngồi ở đây cả ngày , nhưng phát người nào khả nghi vào thành. Lại thể tưởng được là, ở chỗ này lại thấy Độc Úy cùng lão cha của mình, nhớ tới cảm giác mẫn cảm của Độc Úy, khi nàng nhìn lên thấy cái bóng của bọn họ, liền rất nhanh thu hồi tầm mắt, đợi sau khi bọn rời nàng mới dám lần nữa mở cửa sổ, ngẫu nhiên phát trong dòng người có vài người lặng lẽ đến gần với nhau, trong dòng người lúc này có chút khả nghi.

      Vân Thiển đóng cửa sổ giấy lại, mở cửa nhã gian thẳng xuống lầu.

      Khi qua lầu ồn ào, liền thấy mọi người ngừng mọi động tác. Thấy vậy, Vân Thiển mỉm cười với bọn họ, như gió xuân phả vào mặt, thấm tận ruột gan!

      đợi bọn bừng tỉnh ra cái người như thần tiên kia là ai, Vân Thiển tự nhiên bước chân nhàng rất nhanh ra khỏi tửu lâu.

      Bóng trắng kia vừa biến mất, trong tửu lâu, lập tức có người kinh hỉ la lên, “Đó phải là Vân công tử sao!”

      “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cư nhiên xuất ở đây?” Có người dám tin tưởng kích động, ai oán chính mình lúc nãy vì sao có ngay lập tức đuổi theo, đây chính là cơ hội hiếm có a.

      Những người từ nơi khác đến, đều bu lại chỗ, thảo luận những chuyện về mỹ nhân thiên hạ này.

      Vân Thiển lúc bình thường ít xuất trước mặt người khác, cho dù là ở trong Nhã Các, nàng cũng rất ít khi xuất . Có đôi khi chỉ cùng Độc Úy hai người ngồi với nhau, ngẫu nhiên, hai người cũng chỉ bận rộn các việc trong các, từ lúc nhà thê thiếp con trai con sau khi thấy được bộ dạng của nàng liền gắt gao theo nàng thả, nàng lại càng dễ dàng xuất trước mặt người khác.

      Nghĩ đến đây, Vân Thiển lúc này hòa vào dòng người nhịn được sờ sờ mặt nạ, thứ này cho dù là ở nhà nàng cũng dễ gì tháo xuống, trừ bỏ ở trước mặt người nào đó, ngay cả nàng cũng nghĩ ra được, vì sao duy độc người kia có phản ứng kia?

      Vân Thiển vào trong đám người lập tức liền cảm giác được sau lưng có ánh mắt nóng rực dõi theo mình, bạc môi nhếch lên, lộ ra lúm đồng tiền.

      Vân Thiển lúc này có chút hận khuôn mặt của chính mình rồi, có đôi khi nàng có loại xúc động, muốn hủy gương mặt nghiệt này.

      Nhớ tới mình ra là để đuổi theo người, vứt những ý nghĩ kia , chạy nhanh đuổi theo bóng người phía trước xa.

      Cũng biết là do ánh mắt của Vân Thiển quá lộ liễu, vẫn là mấy người kia võ công thập phần cao minh, hiển nhiên là loáng thoáng phát Vân Thiển ở phía sau, cố gắng từ trong dòng người đông đúc lướt qua, muốn cắt đuôi Vân Thiển ở phía sau.

      Vân Thiển phát chuyện này, cũng là hơi kinh ngạc, người có thể phát bản thân đúng là rất ít, biết được đối phương phát tồn tại của mình, lập tức liền đổi lại phương hướng tránh tầm mắt thăm dò của bọn họ ở phía sau, dấu hơi thở người, hòa vào trong dòng người.

      Quay đầu lại phát cái gì dị thường, mấy người kia hai mặt nhìn nhau, đều nghĩ rằng mình cảm giác sai rồi.

      Quay đầu lại phát cái gì dị thường, mấy người kia hai mặt nhìn nhau, đều nghĩ rằng mình cảm giác sai rồi.

      Tuy mấy người này quá chắc chắn liệu có ai theo dõi bọn họ hay , nhưng vì để phòng ngừa, vẫn dẫn theo Vân Thiển qua lại vài vòng. Biết những người đó nghi ngờ mình, Vân Thiển cũng nôn nóng, chầm chập theo sau bọn họ, chờ họ hết nghi ngờ.


      Có lẽ xác định có ai đuổi theo ở phía sau, mấy người gật gật đầu, nhanh chóng hướng tới tây thành.

      Vân Thiển nheo đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, phương hướng kia là…

      Chính là dịch quán, nơi mà các sứ thần của các quốc gia khác tạm ở, bởi vì lục quốc người tới quá nhiều, này dịch cung cũng chỉ có thể trụ chút hoàng tử công chúa, mà này ngoài cung trạm dịch cũng là cung cấp các quốc gia sứ thần cư dùng là.

      (Dịch quán, hay còn gọi là trạm dịch, nơi quan viên nước khác đến ở, ngày xưa Đường Tăng lấy kinh hay ở chỗ này trước khi gặp vua mấy nước khác; Dịch cung, tương tự dịch quán, nhưng ở trong cung)

      Mím môi mỏng, Vân Thiển theo sau mấy người trơ mắt nhìn bọn họ vào dịch quán.

      Tóc đen hơi tán loạn trong gió đêm, địa bàn này, thủ vệ tầng tầng lớp lớp, có đám đông, bóng người dưới tuyết trắng đứng gần đó cực kỳ nổi bật.

      Những người bất thường ban nãy vào, thị vệ gác cửa cũng ra tay ngăn lại bọn họ, thực hiển nhiên, đám thị vệ nhận ra bọn người này, nếu đoán sai, bọn họ chính là sứ thần quốc gia trong đó. Vân Thiển tâm tình phức tạp nhìn cánh cổng đóng chặt kia, cân nhắc xem có nên vào điều tra hay , thanh kinh ngạc đột nhiên vang lên từ phía sau.

      “Tại sao ngươi lại ở đây?” Thanh trầm thấp cũng lớn, nhưng ràng mang theo chút ngạc nhiên vui vẻ.

      Vân Thiển trông như thế này, có người nhận ra mình cũng có gì là ngạc nhiên.

      Miệng cười ấm áp, từ từ quay đầu lại, “Tham kiến Hồng vương gia!” Vân Thiển chắp tay .

      Gương mặt vốn tràn đầy vui sướng trong nháy mắt thay đổi, cực lỳ lạnh lùng. Độc Hồng thân hoa phục, đứng ở trong đám người trông thập phần xuất sắc cao lớn! Nhưng biểu tình lúc này lại lạnh như băng còn mang theo ba phần giận dỗi, vài vị đại thần ở phía sau thấy biến hóa trước sau của Độc Hồng, cũng hiếu kỳ đem đưa tầm mắt hướng về phía thiếu niên như thần tiên kia.

      Tuy rằng phải lần đầu tiên nhìn thấy người này, nhưng khi liếc mắt cái, mọi người vẫn khỏi hít sâu hơi.

      Thiếu niên kia lẳng lặng đứng đó, hơi hơi cong môi cười, đôi mắt mạc ngọc ánh nét ôn hòa nhìn về phía mọi người, phảng phất như có ma tính hấp dẫn người khác, khiến cho người ta thể dời mắt ra nửa phần.

      Đây là nguyên nhân vì sao Vân Thiển muốn xuất trước mặt người khác, bộ dạng như vậy, có đôi khi cũng là chuyện rất thống khổ, bạn đến chỗ nào, bất luận bạn che giấu như thế nào, bạn vẫn như cũ là đối tượng bị mọi người truy đuổi, điểm này, Vân Thiển là cảm nhận rất .

      Độc Hồng dời người, về phía nàng, thanh lạnh lùng , “Ta hỏi ngươi, ngươi làm sao có thể xuất ở chỗ của thánh nữ Thuật Quốc?” Khi chuyện, Độc Hồng hơi hơi nhíu mày, nhưng mọi người lại phát : khi chuyện với Vân Thiển, mặc dù giọng điệu của lạnh lùng, nhưng thủy chung vẫn mang theo tí ôn nhu, giống như sợ dọa đến thiếu niên đứng yên thấp thoáng trong gió.

      Vân Thiển mặc dù nở nụ cười môi, nhưng vừa nghe đến ra hai chữ thánh nữ, đôi con ngươi mặc ngọc vô ý thức co lại.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: lộ trùng

      Editor: Tú Vy

      Thuật Quốc, là địa phương thần bí nhất lục quốc, là nơi ở của người vạn người Thánh nữ! Nghe đồn rằng, nàng trước giờ ít khi bước khỏi Thuật quốc Thánh nữ điện bước, cho dù là người của Thuật Quốc muốn nhìn thấy Thánh nữ cũng là chuyện có khả năng, mà người duy nhất có thể diện kiến Thánh nữ chỉ duy có hoàng đế nước đó, Thuật Quốc này thần bí còn bằng Thánh nữ Thuật quốc thần bí.

      Có lời đồn Thánh nữ này có vu thuật* (* là mấy thuật sử dụng tâm linh, hay linh lực này nọ) lợi hại, vẫy tay cái liền khiến người thần trí , có thể làm người ta tin nàng bởi có nhiều người trong lời đồn này bán mạng cho nàng. Cái chính thực hư những lời đồn này, sợ cũng chỉ có vị thánh nữ kia là ràng, các quốc gia khác sau khi nghe lời đồn này cũng dám gây chuyện với Thuật quốc nữa.

      Từng có hoàng đến nước tin chuyện tà thần này, ngầm mệnh cho tử sĩ xuất sắc nhất của mình lẻn vào Thánh nữ điện, người kia thực vào được. Nhưng từ đó nghe có bất kì tin tức gì truyền về, hoàng đế nghi hoặc, trong lòng lo lắng lời đồn kia trở thành . Như vậy qua ba năm, ba năm sau đúng lúc lục quốc chi yến, vừa vặn tổ chức tại quốc gia của tên hoàng đế kia, ngay thời điểm hoàng đế nghênh đón sứ thần Thuật Quốc, hóa ra lại là tử sỉ phái tới dò thám Thuật Quốc Thánh nữ điện. Hoàng đế kinh ngạc toát mồ hôi, bởi vì vô luận có thử lòng bao nhiêu lần, tử sĩ kia vẫn dứt khoát làm thần dưới Thuật Quốc triều, lấy chuyện đó, về sau có bất kì người nào dám nuôi ý nghĩ ám sát Thuật quốc thánh nữ trong đầu.

      Thường thường là loại này hư hư thực gì đó, nhất hù dọa lòng người.

      Chính là Vân Thiển vẫn khỏi nghi hoặc, nhiều năm qua như vậy, Thuật Quốc thánh nữ cũng có lần nào đến, vì sao lần này mình xuất ở Thánh Hoàng?

      Hiểu biết của Vân Thiển đối với Thuật quốc này tường tận, ngoài những lời đồn thổi cũng chỉ tìm được vài manh mối , hơn nữa giả khó phân biệt, phân phải phải giả. Nhưng điều duy nhất nàng để ý, là mấy người nghênh ngang vào nơi ở tạm của Thánh nữ, xem bóng dáng, có thể đoán ra đó là ba nam hai nữ, hơn nữa trong đó nam nữ tuổi còn khá trẻ.

      Nhìn thiếu niên đứng trong gió lời nào, Độc Hồng khỏi nhàng nhíu mày, " Ban đêm ở Thánh thành cũng phải thực an toàn, vẫn là nhanh chút rời khỏi đây ." xong, nhìn Vân Thiển sâu liếc mắt cái, dường như người này có chuyện muốn , cũng tìm hiểu thêm cái gì. Liền ngay cả người bên ngoài cũng nhìn ra Hồng vương gia thế nhưng lại rất thiên vị thiếu niên này a, tỷ như, nếu là những người khác đứng ngang nhiên trước dịch quán của Thuật quốc Thánh nữ, nhìn chăm chú lâu, sớm bị Hồng vương gia sai người bắt thi hình rồi a. Nhưng duy độc chỉ có thiếu niên trong lời đồn này hết lần này đến lần khác đặc biệt, những người để ý khỏi đem ánh mắt dừng người Vân Thiển dời đến khuôn mặt băng sơn của Hồng vương gia.
      Vân Thiển thói quen khẽ nhếch môi cười, ánh trăng nhàn nhạt lộ vẻ thánh khiết quang huy! Mọi người như thấy được thần tiên hạ phàm , khỏi đem ánh mắt đổ dồn về phía nàng, lại dời được nửa phần.
      Thói quen bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, Vân Thiển cũng để ý, chỉ cười nhạt nhìn Độc Hồng, rồi xoay người định dời

      " Khoan …” giống như bị khiển, ngay lúc Vân Thiển xoay người, ma xuôi quỷ khiến như thế nào mà lại giơ tay ra cản đường.

      Vân Thiển nghi hoặc quay đầu, "Hồng vương gia còn có cái gì phân phó sao!" Thanh thập phần ôn nhu, lại luôn mang theo hơi thở cách người ngàn dặm, làm cho người ta khó có thể tới gần.

      Độc Hồng giống như có cái gì bị nghẹn lại, khuôn mặt băng lãnh lóe lên tia dị sắc khó phát , chỉ thấy bàn tay của đột nhiên đưa ra lại thu về. “ có chuyện gì, lần sau có việc đừng nên đến nơi này..." Tối nay nếu phải gặp được , nếu là những người khác thấy được, sợ là hiểu lầm nàng.

      Mặc cho Độc Hồng còn muốn gì đó, Vân Thiển cũng chỉ cười gật đầu , cũng xoay lại người, mạch rời .

      Nhìn Vân Thiển vòng qua góc tường cao cao, biến mất sau bóng tối mọi người mới thu hồi lại tinh thần. Lần này nhìn đến vị lãnh khốc Hồng vương gia, hàn mâu tràn đầy vẻ lo lắng, mọi người như bị đánh các Kích Lăng, như người từ trong mộng tỉnh dậy.( Đoạn này ta chém.)

      Độc Hồng sắc mặt tốt dẫn chúng thần vòng theo dịch quán Thuật Quốc Thánh nữ vòng , phía sau quần thần sắc mặt khác nhau, thậm chí có người ngẩng đầu nhìn Độc Hồng, thần sắc lộ ra vẻ quái dị, dọc theo đường nhưng ai dám cái gì.

      Sau khi mọi người rời , tại chỗ kia lại xuất vạt áo màu trắng.

      Rất xa, Vân Thiển quay trở về, trong con ngươi mặc ngọc phải là ôn nhu, mang theo thần sắc trước nay chưa từng có lạnh lùng, hạ thấp tầm mắt nhìn đường lúc nãy đuổi theo bọn họ

      Coi theo con đường theo dõi mà phân tích, căn bản thể phát ra nàng được, kể là người có võ công cao tới đâu, độ mẫn cảm có tốt như thế nào cũng có khả năng phát ra nàng ở giữa đám người nhộn nhịp. Trừ phi...

      Nương ánh trăng, Vân Thiển ngồi xổm lên

      Có lẽ nguyên nhân là bóng cây chớp lên, nàng có thể cảm giác được bọn họ chạm xuống rất lạ, có cái gì đó nhàng mấp mấy. Vân Thiển hơi kinh hãi, theo dấu kiểm tra cái cây , đối với vật bị dấu chân vòng qua kia nàng nhàng nhặt lên.

      Vân Thiển cũng có kiến thức rất tốt, biết ở dị giới này cũng tồn tại nhiều thứ kì dị . Càng cẩn thận nhìn, Mặc Ngọc con ngươi cũng càng mị càng tế *, giống như phát điểm bất ổn gì.

      Đây là loại lộ trùng ( trùng làm mất dấu đường hay gì gì đó ), đặt ở nơi bình thường liền bị nhìn nhầm thành con sâu , nhưng là nếu là người có ý đồ có thể lợi dụng rất tốt, loại này sâu tuyệt phẩm tốt nhất giúp che dấu hơi thở, hơn nữa người khác đạp chết. Mềm mại da thập phần cứng cỏi, hình dáng bên ngoài cũng chia làm nhiều loại biến dị.

      Tỷ như, này là màu vàng đạm, như vậy nó chính là theo mặt nhan sắc thay đổi, có thể cắn mất vết chân người mặt đất cùng hơi thở, chỉ cần người nọ hơi thở vừa , này sâu biến mất tại chỗ đó, nghe qua thập phần thần kỳ, sâu này cư nhiên là cao thủ che dấu!

      Chuyện này cũng chỉ là đọc sách mà biết, nhưng được ghi chép tỉ mỉ, đối với loại trùng này nàng cũng hiểu biết. Lại ngờ lại xuất trong cuộc sống của nàng. Lập tức, nhìn mấy con lộ trùng còn lại, liền ngưng mắt nhìn.

      Nếu là ở trước kia, nàng tuyệt hội nhúng tay việc này, nhưng là về người kia, lại bị vây trong Thánh Hoàng, nàng thể quan tâm chút.

      Dường như cảm giác được cái gì, Vân Thiển đột nhiên quay đầu, xuyên thấu qua bóng tối có thể nhìn thấy cái đầu vừa ló ra khỏi vách tường.

      Người ở đằng kia biết, khi đầu mình vừa để lộ ra bị nàng phát , hiển nhiên là bị dọa đến sửng sốt chút, kịp thu lại ánh mắt điều tra lại vô tình bị Vân Thiển bắt gặp.

      Làm nàng chút do dự liền đứng dậy, tằm mắt người nọ mới nháy mắt rụt trở về.

      Xuyên thấu qua mặt nạ màu trắng, Vân Thiển có thể cảm giác được người nọ đúng là trong những người mình theo dõi lúc đó. Thực hiển nhiên , những người đó lo lắng nên lại đến trạm dịc Chu Biên rà sát lần, Vân Thiển liền đoán rằng , bọn họ đêm nay là muốn thực hành động gì đó.

      Dường như có cái gì vậy thoảng qua trong đầu, nhìn kia vách tường xanh cao cùng với những thị vệ gác cửa cao kia, Vân Thiển khỏi thầm mắng tiếng: ngu xuẩn!

      Độc Úy!

      Giống như nhớ tới cái gì, Vân Thiển trong đầu lên tên của ! Cũng biết là gió đêm thổi trúng nàng rất lạnh, vẫn là nhớ tới cái gì đáng sợ, chỉ thấy thân thể của nàng tử ở trong gió nhàng run rẩy chút.

      Vân Thiển thầm nghĩ tiếng xong, sắc mặt buồn bã, xoay người liền trở về bay nhanh chạy tới. ( Nguyên văn vậy a.)

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :