1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đế vương sủng thần - Hoa Vũ Băng Lan (c73.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 83. CÓ LOẠI TÊN LÀ BUÔNG TAY (Phần cuối)

      Editor: nhamy111

      ************************************************

      “Từ khi ta được sinh ra cho đến bây giờ, ngươi phải là người thân của Độc Hồng ta, người thân duy nhất của ta, chỉ có ...” Nếu phải Vân Thiển, căn bản cũng biết sống vì ai, nếu phải lúc còn trẻ gặp được nàng trong cái ngày tuyết rơi đó, có lẽ khi đó tính mạng của xong rồi.

      Cho nên, mạng của Độc Hồng là của Vân Thiển.

      Thân thể Thủy Thu Liên cứng đờ, nghẹn ngào nên lời.

      Nghe vậy, toàn thân Vân Thiển chấn động, nhớ tới ngày tuyết năm đó, sau lưng người thiếu niên nhoi đó cất giấu thanh chủy thủ cũ, cho dù là chủy thủ cũ nhưng vẫn có thể dễ dàng kết thúc sinh mạng của người. Nàng biết lúc đó Độc Hồng suy nghĩ những gì, nhưng mà lòng của nàng đau, làm cho nàng nhịn được mà nắm tay lần...

      “Thiển nhi, cảm ơn ngươi...” Nếu có ngươi, vốn Độc Hồng của ngày hôm nay

      Nếu Vân Thiển xuất , thứ nằm trong Chính Hoa cung có thể là thi thể của Độc Hồng.

      Ngón tay nắm kiếm dùng lực nắm chặt hơn nữa, nghiêng người... nhưng thể nào nhìn người phía sau nữa, cắt đứt cũng tốt.

      “Buông tay cũng là loại ...” Nâng mắt, nhìn bầu trời đêm đầy bông tuyết, tâm như bị vật gì đó chà , nàng cũng đau.

      Độc Hồng ngửa mặt nhìn lên trời, đồng tử tối đen lẳng lặng nhìn về phía chân trời, nhớ lại rất nhiều chuyện qua. Bên tai ngừng vang lên lời Vân Thiển vừa mới , “Buông tay cũng là loại ...”

      đạt được, cũng có thể lẳng lặng thủ hộ, nhìn người mình hạnh phúc cũng là chuyện thú vị. tại Độc Hồng mới biết được thế gian này còn có loại tình vĩ đại như vậy.

      Buông tay... cũng là .

      Câu này cũng đồng thời đánh vào tâm của những người khác, bọn họ đều nghĩ phải có được mới là tình nên bọn họ luôn liều lĩnh muốn người. Nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người kia, chỉ làm theo suy nghĩ của chính mình.

      như vậy... cũng là sao?

      “Ta biết rồi, chỉ cần thấy Thiển nhi hạnh phúc... như vậy là đủ rồi...” Thiển nhi vui vẻ, Độc Hồng cũng vui vẻ.

      Độc Hồng bước từng bước , đại quân chủ động tách ra thành đường lớn, nhìn bóng dáng thê lương dần xa khuất, nếu có thể chân chính nhìn vào gương mặt Độc Hồng, có thể thấy được ràng trong đêm đầy tuyết này, khi nam nhân cường hãn, mạnh mẽ ép buộc bản thân bước mặt rơi đầy lệ...

      Từ nay về sau, La Sát Môn tồn tại chỉ vì bảo vệ người.

      Nhìn bóng dáng con mình lảo đảo rời , Thủy Thu Liên tự biết mình những năm qua mình làm quá đáng, nàng nên để Độc Hồng lại. Nếu lúc ấy nàng dẫn rời khỏi hoàng cung, có lẽ đến giờ phút này Độc Hồng gặp gỡ Vân Thiển, cũng bị thương nghiêm trọng như vậy, lại càng phải quyết tuyệt rời như thế...

      Cho đến khi còn nhìn thấy bóng dáng Độc Hồng, Vân Thiển mới khó khăn xoay thân mình, hơi thở lạnh lùng nhưng trong trẻo người nàng lại phát ra.

      tai... nên đến lượt các ngươi...” Kiếm chỉ hướng Thủy Thu Liên, nữ nhân này năm lần bảy lượt đào thoát trước mặt nàng, mà lần này còn dám can đảm xuất .

      “Hư, ngươi cho rằng ngươi giết được ta?” Thủy Thu Liên nàng là người phương nào chứ? Là môn chủ tiền nhiệm của La Sát Môn, nàng làm sao có thể khinh định để cho tiểu bối lấy mạng tại địa phương này chứ?

      “Thử xem” Mũi kiếm vừa rung lên, người bay lên trước, chỉ trong khoảnh khắc

      “Leng keng~~~!” Hai tiếng vang lên.

      Hai tay đồng thời chế trục kiếm Vân Thiển, đồng thời ngăn trở kiếm của nàng.

      “Như thế nào, ngươi cũng muốn ta giết ngươi sao?” Vô tình, cho dù là đối mặt với lão nương của mình cũng đối xử khác, lúc này đây Vân Thiển hoàn toàn mất lý trí vốn có, thể chấp nhận có người chắn kiếm mình.

      Ngón tay chế trụ kiếm của Lạc Song nhàng run lên, Vân Thiển như vậy, hơi thở như vậy, ngay cả lão nương thân sinh của Vân Thiển là nàng cũng có thể cảm nhận được cỗ sát khí dày đặc.

      Ngay cả mẫu thân của mình cũng hạ sát chiêu? Loại tâm tình đáng sợ này làm cho tâm của Lạc Song đột nhiên hoảng hốt, người này vẫn là nữ nhi của nàng sao, vì sao lại xa lạ đến như vậy? Chẳng lẽ người làm nương như nàng ngay cả Độc Hồng cũng bằng hay sao?

      (nhamy111: Lạc Song nghĩ vậy vì Vân Thiển có thể tha cho Độc Hồng, có thể với lời là buông tay... đại loại thế, nhưng đối với mẹ mình lại muốn động thủ... Aiz, chương này ta thấy hơi kỳ kỳ... tự nhiên mất củm tình với Thiển tỷ à nha... vì “giai” mà nên nổi thế à???)

      “Hừ, hổ là con của ngươi, ngay cả mẹ mình cũng muốn giết...” Thủy Thu Liên ngờ tới ngay cả Lạc Song mà Vân Thiển cũng tha, quả nhiên là vô tình.

      “Hừ” Vân Thiển lạnh lùng hừ tiếng, kiếm xẹt qua, tia máu bắn ra như hoa nở tuyết. Ngón tay của Lạc Song cùng Thủy Thu Liên đều bị kiếm này làm bị thương, “Người chắn ta, chết”

      Vân Thiển lúc này hoàn toàn điên cuồng

      (nhamy111: *đập bàn* được, lý do này ta hông chấp nhận...)

      “Thiển nhi, chết...” Lạc Song quát to tiếng, sợ Vân Thiển nghe được.

      tất nhiên chết” Mũi kiếm nhọn chỉ thẳng hướng Lạc Song, ánh mắt thị huyết đáng sợ.

      Độc Úy làm sao chết được khi nàng chưa cho phép, chỉ là quá mệt mỏi thôi, chỉ nằm trong chốc lát mà thôi.

      Lạc Song nhíu mày.

      “Các ngươi làm sao ngừng hết rồi, đến đây...” Nhuyễn kiếm của Vân Thiển chỉ về hướng đại quân đông nghìn nghịt bên cạnh, quát to tiếng, tâm người chấn động run bần bật từng trận.

      Vi Độc Úy mà Vân Thiển có thể hóa thành Tu La nơi địa ngục, càng có thể hóa thành ma quỷ lấy mạng người. Vân Thiển nàng cho tới bây giờ cũng phải là dạng người lương thiện gì, vì chính mình, nàng có thể ích kỷ lần.

      Nàng chỉ là người bình thường, vì sao bọn họ đều muốn tranh nàng. Vân Thiển phẫn hận, nội tâm bốc lửa giận đến cực điểm, chỉ cần có người tới gần là nàng động thủ.

      “Tuy ngươi là sư tỷ ta vô cùng kính trọng, nhưng nếu ngươi dám làm tổn thương Thiển nhi, người làm mẹ như ta, tất nhiên bỏ qua cho ngươi...” Lạc Song đứng trong đám thi thể, lãnh khốc vô tình nhìn Thủy Thu Liên.

      Vì Vân Thiển, cho dù đối mặt với sư tỷ của mình cũng bỏ qua, cho dù kết quả chỉ có chữ chết. Những việc nàng làm cho Vân Thiển rất ít, lúc này đây quyết thể để cho Vân Thiển xảy ra chuyện gì.

      Thủy Thu Liên nhìn chằm chằm gương mặt Lạc Song lâu, rồi cười bi thương, “ ngờ chúng ta cũng có lúc đối nghịch với nhau, từ lúc ta biết Song nhi cho đến bây giờ, đúng là chưa từng đánh với ngươi lần nào, hôm nay làm cho những đau khổ cả đời của chúng ta biến mất hết ...” Nhớ tới Độc Hồng, Thủy Thu Liên kỳ rất mệt mỏi, nhiều năm qua như vậy, bọn họ cũng đều mệt mỏi hết rồi.

      Thế hệ trước từng quen biết, nhưng giờ khắc này bọn họ vì thế hệ sau của mình mà nhấc kiếm trong tay, dù cho có quan hệ, nhưng vì điều gì đó cũng có thể trở thành địch nhân...

      Đây là ích kỷ của con người, bọn họ phải thần thánh nên thể nào hoàn mỹ được

      Vân Thiển lẳng lặng như trước nhìn Độc Úy nằm nơi đó, nhìn dung nhan ngủ say của , tâm Vân Thiển như bị ngàn vạn mũi kim châm đốt.

      Độc Úy, nàng tái chiến lần.

      Bông tuyết trong đêm rơi xuống càng nhiều, tâm người càng lạnh, thi thể chồng chất lên càng nhiều, có số người biết mình chiến đấu vì cái gì...

      Khuynh tẫn tất cả mọi thứ, chỉ vì người...

      Vân Thiển nhất định là ảnh hưởng đến trận chiến nơi này

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 84. BỌN HỌ CAM LÒNG (Phần 1)

      Editor: nhamy111

      ***********************

      Tuy danh tính của Ô Kim quân vang dội, nhưng đối mặt với phẫn hận của Thánh Hoàng triều, cho dù nhân số của bọn có nhiều gấp đôi chăng nữa, nhưng khí thế kia vẫn còn kém xa phẫn nộ của quân Thánh hoàng triều, vốn hoàng đế của bọn họ ngã xuống bọn họ nên lạnh tâm, nhưng khi nhìn đến huyết y kia, tâm bọn họ lại sôi trào trở lại.

      Đại nhân luôn ôn hòa nhu nhược kia làm người mình tràn đầy máu như thế kia châm lên cho bọn họ lòng nhiệt huyết, ai có thể ngăn trở.

      Lúc này đây Vân Thiển ngoan tâm, đem lực lượng toàn thân bộc phát ra ngoài.

      “Muốn lui binh!” Vân Thiển hừ lạnh tiếng, nhìn Tây Lâu Mạch cùng Thích Uẩn Cẩm đều tự trở lại trước mặt đại quân của mình, nghe thanh bọn họ kêu lui binh, ống tay áo bị nhiễm máu vung lên, đại quân Thánh Hoàng triều vội vàng tiến đến, áp đảo bọn họ thể lui được, chỉ có thể nghênh chiến.

      “Bảo vệ ..” Vân Thiển hướng đến tứ tướng sửng sốt đến sớm ngốc hét lên tiếng, bọn chưa kịp phản ứng, người kích động vọt lên, tiếp tục cuộc trình diễn.

      Hạ Ký Phong dường như lại thấy được huyết y nhân của năm năm về trước, chính lúc này đây, nàng nổi điên, có chút gì lưu thủ, từ “giết người chớp mắt” lúc này đây dùng người nàng vô cùng thích hợp

      Nhìn nàng dẫn đại quân xung phong liều chết, trống trận vang lên từng tiếng đinh tai nhức óc, bóng dáng kia vĩnh viễn khắc trong lòng bọn họ, thể phai mờ được.

      Đây là Vân Thiển ngoan cường, tiếc hết thảy truy kích, thề truy cùng giết tận địch nhân mới bằng lòng bỏ qua. Nếu hạ thủ, địch nhân của nàng cũng còn đạo lý có thể chạy trốn.

      Vân Thiển dẫn đầu chạy vội tới đại quân Thuật quốc ở phía trước, thân mình nhắn nhưng dường như tràn ngập năng lượng, thẳng tay lấy đầu người, đầu của tên tướng gần nhất rơi xuống, đại quân Thánh Hoàng triều phía sau mãnh liệt xông lên!

      Nhìn Vân Thiển thẳng hướng mình mà đến, Thích Uẩn Cẩm hít ngụm khí lạnh, lúc này đây mới chính thức biết đến Vân Thiển lợi hại, Vân Thiển tàn nhẫn, Vân Thiển thị huyết...

      Chỉ có mình nàng đơn độc cũng có thể làm cho đại quân địch khủng hoảng, càng đừng đến đại quân ở phía sau tiến tới ngừng. cỗ khí thế mãnh liệt mênh mông ngăn chặn quân địch, thời còn người nào có thể quyết định cái gì gọi là thắng bại.

      Sĩ khí... quyết định hết thảy!

      Khi nào phát sinh, nhưng Vân Thiển biết trong lòng mình lại căm phẫn như vậy, nàng muốn biết cảm giác kích thích khi giết chết người. Con ngươi mặc ngọc chằm chằm nhìn thẳng vào nam tử mặc Hắc long bào được đại quân bảo vệ cách đó xa. Chỉ cần giết được , Thuật quốc này xem như xong đời nửa, như vậy nàng liền thắng bậc.

      Thủy Thu Liên nhìn Vân Thiển mang theo đại quân của nàng thẳng theo phương hướng Thuật Quốc, nàng khỏi hoảng hốt, lập tức đoán ra ý muốn của Vân Thiển, vội vàng thả người nhảy lên, đạp đầu người bay về phía phương hướng kia.

      Bản thân Thích Uẩn Cẩm bị trọng thương, chắc chắn chịu nổi ép buộc như vậy, nhớ tới hoàng đế Thuật Quốc, cả người Thủy Thu Liên đại phát thị khí.

      “Suy nghĩ xong rồi chứ, sư tỷ, đối thủ của ngươi là ta...” Thân ảnh Lạc Song rơi xuống trước mặt Thủy Thu Liên, ngăn cản bước chân Thủy Thu Liên, mâu quang lạnh lùng của hai người lập tức đối diện.

      người nào bỏ qua cho người nào, khí thế người đủ để chứng minh trong hôm nay thể có người nằm xuống.

      “Tránh ra, ngươi ngăn cản được ta đâu!” Đối với võ công của mình, Thủy Thu Liên nhất định có lòng tin, đối mặt với chính vị tiểu sư muội mình thương, nàng thể nào nhẫn tâm giết chết.

      , chẳng lẽ sư tỷ muốn thử?” Lạc Song nhếch miệng, bắn thân kiếm ra, máu loảng dính kiếm vẩy ra bông tuyết, thân thể tung bay ra ngoài.

      Hai đại cao thủ quyết đấu, ân oán của hai thế có thể phân lúc này sao?

      Bọn họ cũng biết, bọn họ chỉ biết mình có người cần phải bảo vệ, ai có thể thấy người trước mắt mình bị giết , chắn ta chỉ có chết...

      Hạ Ký Phong cùng Phó Vãn Tình bảo vệ Độc Úy trở về thành, bản thân Độc Úy bị trọng thương, nếu xử lý trễ sợ rằng tánh mạng nguy hiểm, Văn Đan Hàn cùng Trương Trọng tất nhiên chạy về hướng Vân Thiển, nếu Độc Úy còn sống mà Vân THiển lại chết chiến trường, cho dù Độc Úy có sống lại nhưng chắc chắn cũng theo, tứ tướng bọn họ phi thường hiểu được nên cho dù đánh cược tánh mạng nhưng bọn họ cũng phải bảo vệ Vân Thiển an toàn.

      Vân Thiển biết mình giết được bao nhiêu người, biết người mình bị bao nhiêu vết thương, nhưng mà, mắt của nàng vẫn tập trung vào hắc long bào nam tử đứng cách đó xa.

      Nơi đó, chính là mục tiêu nàng muốn giết.

      Thích Uẩn Cẩm cũng cảm nhận được sát khí dày đặc của Vân Thiển, nàng là hướng về phía mà đến, che máu chảy xuôi từ ngực, kiếm này là do Vân Thiển tự mình đâm xuống, là cơn đau trước nay chưa từng có... Vì sao lại có loại cảm giác này?

      Giữa ngàn vạn binh mã, nâng con ngươi băng hàn, thẳng tắp nhìn về phía Vân Thiển, người này quan tâm sống chết nhằm về phía để giết đả thương Độc Úy.

      Độc Úy, ngươi may mắn đến dường nào khi có thể có ngươi như vậy đối tốt với ngươi, Thích Uẩn Cẩm nở nụ cười, vị thái tử băng sơn kia vậy mà tại đây lại nở nụ cười khi đối diện với tử thần như vậy, thê lương.

      Con ngươi lạnh lẽo của Thích Uẩn Cẩm giương lên, kiên trì đứng dậy, chống thiết kiếm xông lên, bất chấp đại quân phía sau kêu to, mang theo thân trọng thương đón nhận kiếm của Vân Thiển.

      Cho tới bây giờ cũng tin thế gian này có chân ái, nhưng mà biết vì sao Vân Thiển trước mắt này lại khiến cho tin trong thế giới lạnh lẽo này lại có tình ôn nhu như vậy, cho dù đối mặt với nàng là địch nhân, nhưng hiểu sao trái tim lại nhảy lên mãnh liệt như vậy, đây có phải là thứ gọi là ?

      “Đúng lúc lắm!” Vân Thiển bước qua, vung nhuyễn kiếm lên, hướng nàng bay qua hàng loạt mũi tên đen bị đánh ngược lại, rơi vào đại quân làm vang lên từng mảnh tiếng kêu thảm thiết

      Đối mặt với cường hãn như vậy bọn cho loại cảm giác vô lực

      “Leng keng...” Tuyết rơi trong đêm, hai kiếm chạm vào nhau sinh ra vài điểm hỏa quang chói mắt.

      Gần gũi với Vân Thiển gần trong gang tấc nhưng vị trí địch nhân của nàng, tay run, ngay cả thân thể cũng nghe theo sai khiến, còn tim... chỉ có đau.

      Vân Thiển, Thích Uẩn Cẩm ta vậy mà lại thương ngươi.

      bất lực chống lại kiếm của nàng. biết phát sinh từ khi nào, nhưng Thích Uẩn Cẩm đem bóng dáng tựa thiên thần kia khắc sâu vào tâm trí, là lần đầu tiên giao thủ trong đêm tối, là hình ảnh bạch y thiếu niên trong đại yến sáu nước, nhưng vẫn là thoáng kinh hồng...

      Chỉ tại nửa khắc xuất thần, người Thích Uẩn Cẩm có thêm nhiều đạo vết thương, đối mặt với Vân Thiển tựa như bão táp tiến đến, Thích Uẩn Cẩm hoàn toàn có năng lực phản kháng.

      “Phanh!” chịu nổi lực lượng tiến đến nên thân thể văng mạnh vào vũng máu.

      “Thái tử điện hạ!” Chúng tướng vội vàng đem vị thái tử chỉ còn lại nửa mạng rời khỏi tầm mắt Vân Thiển, đôi mắt đỏ ngầu kia cùng với thiên nhan tùy thời có thể mê hoặc người, nhưng đối với bọn họ mà loại ma quỷ trừng phạt người.

      “Bảo vệ thái tử điện hạ, lui về phía sau, nhanh! Lui về phía sau...” Phản ứng đầu tiên của Thuật quốc chính là đưa thái tử của bọn họ về nước, lui binh xuống, tạm thời bình ổn trận chiến vô vị này.

      Vân Thiển chỉ có thể trơ mắt nhìn Thích Uẩn Cẩm được tướng sĩ Thuật quốc bảo vệ ngày rời xa, thể giết chết chính là thất bại của nàng, nhưng chung quy vẫn có ngày, nàng đến Thuật quốc, chính tay lấy đầu .

      Vân Thiển cũng truy đuổi, quay đầu hướng về phía Lô Quốc, trong bóng tối thể thấy màu đỏ thị sát trong mắt nàng, chỉ có thể cảm nhận được sát khí trầm nồng đậm người nàng.

      Đại quân Thánh Hoàng triều cũng bị bám cỗ sát khí như chủ soái của mình, quét ngang quân địch, dũng lùi, làm cho quân địch muốn chắn cũng thể chắn.

      Binh tốt ở chỗ nhiều mà là ở chỗ tinh.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 84. BỌN HỌ CAM LÒNG (Phần cuối)

      Editor: nhamy111

      **********************************

      Thánh Hoàng triều chỉ bằng nhiêu đây binh đánh lui cả mấy trăm vạn quân, trận chiến này làm cho Vân Thiển vang danh thiên hạ, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân bao giờ chỉ được thiên hạ tán thưởng nhờ vào bộ da mặt kia nữa, trận chiến này của nàng làm cho cả thiên hạ kinh ngạc, lam nhan giận dữ, đồ sát thiên hạ...

      Vân Thiển chỉ biết thương tổn người của nàng nhất định phải làm cho bọn họ trả giá đại giới, ai cũng thể tránh được việc nàng đòi nợ, máu loãng tích bông tuyết, diễm, bi thương...

      “Thái tử điện hạ, đại quân Thuật quốc lui, chúng ta...” Lời của Sở Hổ chưa dứt bị ánh mắt của chủ tử nhà mình liếc cái, cho nên vội vàng bảo vệ Tây Lâu Mạch tiện hành động

      Tây Lâu Mạch thừa nhận, trận chiến này quả là trận chiến thất bại nhất của , trận vô cùng chật vật.

      Mắt hoa đào lạnh lẽo nhíu lại, nhìn theo Vân Thiển từ hướng Thuật quốc chạy vội về phía mình, đoán ra liệu thái tử Thuật quốc có bị Vân Thiển kết liễu hay , đồng tử co rút lại, tay áo vung lên, “Lui!”

      Bại dưới tay Vân Thiển bọn họ cam tâm tình nguyện, nhưng bọn họ đều biết, Vân Thiển chiến đấu vì Độc Úy. Nghĩ như vậy, trong lòng Tây Lâu Mạch tư vị gì.

      Vì sao Vân Thiển chỉ đối với mình nam tử kia trung thành như vậy, chẳng lẽ kém Độc Úy?

      “Lui!” Nghe được mệnh lệnh, tam tướng vội vàng truyền lệnh xuống, bảo vệ Tây Lâu Mạch lui về Lô quốc.

      “Còn muốn chạy? Tây Lâu Mạch ngươi cho ta là quả hồng mềm tùy ý các ngươi giết sao...” Lời hàn băng của Vân Thiển truyền rất xa, bóng người nhanh chóng đạp đầu người phi thân qua.

      Từ trong hỗn loạn, nghe được thanh này, sắc mặt mọi người bên phía Lô quốc đều đại biến. Xem ra Vân Thiển giết được thái tử của bọn họ quyết bỏ qua, tất khắc tất cả mọi người đều nhìn về phía Vân Thiển, nâng cung tên trong tay lên.

      “Đại nhân, cẩn thận!” Hai bóng người khác vội vàng tiến đến, đạp đầu người về phía trước mặt Vân Thiển.

      Nhìn mưa tên, Vân Thiển hề có chút lo lắng, thân nhảy qua, trực tiếp đón nhận mưa tên. Thân thể trong trung xoay tròn, nhuyễn kiếm trong tay mở ra, toàn bộ tên đều bị bắn ngược trở về, đánh vào quân Lô quốc, làm cho người bên kia muốn tránh cũng thể tránh được tên do chính mình bắn ra.

      Khi rơi xuống, Vân Thiển tới trước mặt Tây Lâu Mạch, nhuyễn kiếm chút do dự phóng ra ngoài.

      Tây Lâu Mạch nhịn đau, đoạt lấy bảo đao định đón nhận kiếm của Vân Thiển.

      “Thái tử điện hạ, thể...” Sở Hổ vội vàng ngăn cản Tây Lâu Mạch, biết tại thái tử điện hạ rất phẫn nộ, nhưng mà, bọn họ làm sao có thể để cho Tây Lâu Mạch mạo hiểm.

      “Tây Lâu Mạch, ngươi có can đảm đả thương , nên biết chính mình phải trả gấp đôi đại giới...” Đánh lui đại quân che trước mặt Tây Lâu Mạch, nhuyễn kiếm vòng khai đường, nhắm đến nơi trước tim Tây Lâu Mạch, nơi đó mới chính lại đích đến.

      Tây Lâu Mạch bị người của mình vội vàng kéo thối lui về phía sau, mà Vân Thiển cũng có hai tướng hộ hai bên nên ai dám tiến đến gần Vân Thiển, bọn họ chỉ có thể lui ra ngoài.

      Muốn cho Tây Lâu Mạch sống, bọn họ cũng chỉ có thể lui về, buông tha cho trận chiến này.

      Tây Lâu Mạch cắn răng, cam lòng nhìn thẳng về phía Vân Thiển.

      Trong trăm vạn đại quân vây quanh Tây Lâu Mạch, lấy thủ cấp của là chuyện có khả năng, nhưng nếu nếu làm cho khiếp sợ đến cả nửa đời sau là chuyện tuyệt đối có thể làm được, Vân Thiển chưa bao giờ để địch nhân của mình còn sống hoàn hảo mà có bất kỳ tổn thương nào.

      Nàng muốn làm cho trong lòng bọn họ lưu lại nỗi đau bao giờ phai, mang theo cả đời, làm cho bọn họ vĩnh viễn phải nhớ kỹ, chọc giận vào nàng đừng mong có kết cục tốt đẹp.

      Keng... Đao kiếm chạm vào nhau tạo nên thanh.

      Khí thế của Vân Thiển như thủy triều áp chế lên, làm cho Tây Lâu Mạch phía trước cũng thể tránh, càng làm cho tam tướng bảo vệ cũng thể chắn được, Vân Thiển sau hai ba kiếm đẩy ba người bọn họ ra, Vân Thiển sử dụng nhuyễn kiếm nên tự nhiên biến ảo cách dễ dàng.

      Đầu kiếm kia tuy rằng bị Tây Lâu Mạch bắt được, nhưng vẫn ở chính giữa tim, huyết động mũi kiếm, nhiễm đỏ cả tay, trong nháy mắt sắt mặt tái nhợt vô sắc, gương mặt tuấn mỹ cũng trở nên vặn vẹo.

      kiếm này đâm xuống, đau phải ở vết thương, mà là tâm. Đổ máu phải ở da thịt, mà là ở trái tim...

      “Rốt cuộc bản cung kém ở điểm nào, để ngươi có thể đối đãi với ta như vậy...” cam lòng thua bởi Độc Úy, mắt đổ đậm màu máu nhìn thẳng vào mắt Vân Thiển như muốn lấy được đáp án từ nơi đó.

      Nhưng mà nơi đó ngoại trừ phẫn hận cùng sát ý ra, còn thấy được gì cả. ra... Vân Thiển lại hận như vậy.

      “Các ngươi ngay cả ngón tay của cũng bằng, như vậy, ngươi vừa lòng chưa, thái tử Lô quốc...” Kiếm hung hăng rút ra...

      “Thái tử điện hạ...”

      Hỗn loạn và bi thương xuất cùng nhau, lần đầu tiên Tây Lâu Mạch vô lực ngã xuống, cả người đầy vết thương làm cho vĩnh viễn ghi khắc sâu đôi mắt phẫn hận kia nhìn mình.

      Đôi mắt ấy xâm nhập vào tận đáy lòng còn cách nào lau , đó là kết cục của Tây Lâu Mạch sao. Rối khắc kia ngã xuống, Tây Lâu Mạch nở nụ cười, cười đến bi thương, cười đến cam tâm...

      Đại quân Lô quốc kinh hoàng, gắt gao bảo vệ thái tử lui về sau

      Vân Thiển nhìn đại quân Lô quốc xa, chỉ cảm thấy lực lượng toàn thân mình như dùng hết, dùng nhuyễn kiếm chống đỡ
      [​IMG]

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 85 (Phần 1) (Chương này có tên, hic...)

      Editor: nhamy111


      ***************************

      Ba ngày sau...

      Vẫn Thiển vẫn thân bạch y như cũ và mặt có thêm mặt nạ, mặt nạ này giống như cái mặt nạ trước như đúc, tuy rằng nàng cần mang mặt nạ cứng ngắt này nữa, nhưng dung nhan lại quá mức dọa người nên thể che đậy nó lại.

      Độc Úy đứng bên cạnh Vân Thiển, bỏ thân hoàng y, cả người như có sắc thái khác, sắc mặt cũng tái nhợt vô sắc như ba ngày trước, nếu phải nhàng ho khan khi gặp gió cũng ai có thể nhìn ra người này thân bệnh tật quấn thân.

      Ngoài hai người bọn họ còn có vài bóng dáng xuất sắc khác, tứ tướng sau khi bỏ thân quan phục, mặc thường phục đứng phía sau Độc Úy, còn Doanh Doanh, Thanh Y và Thấm Lan đứng phía sau Vân Thiển.

      Đoàn người tổng cộng có chín người, nhân số cũng coi là quá nhiều.

      Thái y trong cung căn bản thể chữa được trọng thương như vậy, cho nên giờ phút này bọn họ phải chậm rãi về hướng Lô quốc tìm kiếm thần y thường vân du chỗ cố định, mời giúp đỡ chữa trị trọng thương cho Độc Úy.

      Vị thần y trong truyền thuyết này, ai biết đến từ nơi nào, càng ai biết là người của nước nào, chỉ biết nay vân du theo phương hướng đến Lô quốc, về phần vị trí cụ thể cũng ai biết

      Bọn họ muốn tìm kiếm vị thần y như thần long thấy đầu thấy đuôi này chỉ sợ là hành trình vô cùng khó khăn. Dù sao hoàng đế nước cùng các đại tướng lĩnh đều tụ tập nơi này, ngay cả quốc đô cũng trở về mà trực tiếp từ biên cảnh ra ngoài làm sao gọi là kiện được.

      Tuyết rơi đến hôm nay dừng lại.

      “Thiển nhi, kỳ nàng cần làm như thế, thương thế của ta chỉ cần điều dưỡng thời gian tốt lên thôi, trong cung còn có thái y...” Độc Úy bất đắt dĩ ngồi trong cỗ xe ngựa to chậm chạp đến trước, thời dài lời thấm thía.

      (nhamy111: do Úy ca và Thiển tỷ là "của nhau" rồi và Úy ca cũng biết thân phận của Thiển tỷ, nên ta đổi các xưng hô của hai người nhé... Mọi người thấy phù hợp cho ý kiến nha)

      Giờ phút này sắc mặt Độc Úy nếu nhìn kỹ vẫn nhìn ra tia nhợt nhạt, Vân Thiển vô cùng lo lắng, bị thương thành như vậy, nàng làm sao có thể an tâm để trở về nước như vậy

      “Lão thái y trong cung thần tin được, Hoàng thượng vẫn nên ngoan ngoãn tìm thần y kia với thần...” Vân Thiển phong đạm

      “Cũng được, nhân dịp này xem như cùng Thiển nhi du sơn ngoạn thủy vậy! Hoàn thành giấc mộng tiêu dao giang hồ của Thiển nhi!” Nhớ tới chính mình từ khi ngồi lên vị trí hoàng đế kia liền có chiếu cố nhiều đến Vân Thiển nên trong lòng cũng có chút thẹn.

      Thấy Độc Úy bày ra bộ dạng kia, trong lòng Vân Thiển cũng đành, dời thân hình qua ngồi gần ít.

      Trong chín người, người đánh xe ngựa chính là Thanh Y, có lẽ do trình độ kỹ thuật đánh xe
      [​IMG]

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      CHƯƠNG 85. (Phần cuối)

      Editor: nhamy111



      Lúc này Vân Thiển mới hoảng hốt nhớ tới, đây là công chúa Lô quốc mà năm năm trước mình gặp qua, Tây Lâu Thiên.

      Nhưng mà tại sao nàng ấy lại đột nhiên xuất ở nơi đây? Vân Thiển nghĩ ra, chẳng lẽ tiểu nữ nhân này quên mất mình rồi? Vân Thiển khỏi thất kinh chút, lúc này chẳng lẽ lại đả thương nương người ta.

      Người và ngựa đều đứng trước mặt, thở hổn hển.

      “Rốt cuộc vẫn vượt qua!” Tây Lâu Thiên vẫn như năm năm về trước, có thay đổi nhiều, chỉ là so với năm năm trước có vẻ thành thục hơn rất nhiều, khuôn mặt kia vẫn như lúc mười bốn tuổi.

      “Công chúa Lô quốc?” Vân Thiển giống như kinh ngạc ra tiếng, “Ngài đây là?”

      “Nghe Vân công tử đến Lô quốc, Thiên nhi đây là tới đây là để đón đường ngài! Hi vọng Vân công tử cho là Thiên nhi mạo muội!” Tây Lâu Thiên so với năm năm trước rốt cuộc cũng có chút thay đổi, tỷ như là tính cách, hề giống như tiểu nương, khi nhìn thấy người lại thẹn thùng thôi, tại dù chuyện với Vân Thiển, cũng cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều, hề có chút khó chịu bên trong.

      “Để Lô quốc công chúa tự mình ra đón đường, là vinh hạnh của Vân mỗ! Chỉ là, chẳng lẽ công chúa sợ...” Nàng vừa mới đả thương Tây Lâu Mạch thành ra như vậy, tại muội muội lại tự mình đến đón nàng, việc này chẳng phải là quá hồ nháo sao?

      Thấy Vân Thiển có ý cự tuyệt, khuôn mặt nhắn của Tây Lâu Thiên xụ xuống, “Chẳng lẽ Vân công tử ngài muốn thấy Thiên nhi?” Lớn mật, trực tiếp

      Vân Thiển dở khóc dở cười.

      “Cũng phải, công chúa ngài đừng hiểu lầm! Lần này Vân mỗ đến đây phải vì du ngoạn, mà là đến tìm người!” Vân Thiển thấy tiểu mỹ nhân sắp rơi nước mắt trước mặt mình, nhịn được đành giải thích.

      “Việc này ta biết, các người muốn tìm vị thần y kia...” Xem ra Tây Lâu Thiên hỏi thăm hết sức ràng, lực lượng ám bộ của Lô quốc đúng là kinh người!

      Vân Thiển cùng liếc mắt với mấy người phía sau, sắc mặt đều ngưng trọng.

      “Ý của công chúa là các người cũng tìm vị thần y kia?”

      “Vết thương của hoàng huynh quá mức nghiêm trọng, thái y trong cung thúc thủ vô sách, cho nên...” Sắc mặt Tây Lâu Thiên chua sót liếc mắt nhìn Vân Thiển, kế tiếp cũng thêm câu gì.

      Tây Lâu Mạch bị chính nàng đả thương, tự nhiên quá ràng, bất quá vết thương như vậy ngay cả thái y trong cung cũng thất thủ vô sách, như vậy vế thương của Tây Lâu Mạch cũng kém gì Độc Úy.

      Vân Thiển nâng mắt nhìn về phía Tây Lâu Thiên, “Vẫn nên mời công chúa về thôi, phụ hoàng ngươi cùng hoàng huynh ngươi nếu biết ngươi tới đây gặp ta, chắc chắn thêm giận ngươi” Vân Thiển nghĩ cũng muốn cùng với những người này dây dưa ràng.

      Nhìn đến lạnh nhạt của Vân THiển, cái miệng nhắn của Tây Lâu Thiên khỏi chu lên, cam lòng liếc mắt về phía Thấm Lan, cũng vẫn che mặt, khí chất vẫn tuyệt hảo, nữ tử như vậy đứng bên cạnh Vân Thiển làm cho Thấm Lan đỏ mắt.

      Nguyên lai thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân công tử cũng phải có người trong lòng.

      Nhìn thấy thần sắc Tây Lâu Thiên, cũng biết nàng hiểu lầm Thấm Lan, Vân Thiển cũng lười giải thích, lạnh nhạt xoay người bước lên xe ngựa.

      “Vân công tử, chẳng lẽ ngươi vốn có chút nào thích ta hay sao?” Tây Lâu Thiên bị Tây Lâu Mạch nhốt trong hoàng cung phép ra ngoài trong năm năm, rất khó có cơ hội gặp được nàng (Vân Thiển đó nhá), nghĩ tới nàng lại lạnh nhạt như vậy, Tây Lâu Thiên đau lòng thôi.

      Bước chân dừng nhảy lên xe ngựa của Vân Thiển dừng chút, “ có” Lãnh đạm quả quyết trả lời, hoàn toàn có đối phương chút tưởng niệm gì.

      “Ngươi...” Lần này Tây Lâu Thiên cảm thụ được thương tâm, cho dù thích nàng, cũng cần phải trực tiếp trả lời như vậy, chẳng lẽ ngay cả chút lừa gạt cũng thể cho nàng hay sao? Hai hàng nước mắt của Tây Lâu Thiển rốt cuộc cũng nhịn được nữa mà rơi xuống, nàng ngàn dặm xa xôi đuổi theo, chỉ vì để gặp Vân Thiển, nghĩ tới người ta chút mặt mũi cũng cấp cho nàng, trực tiếp quay đầu liền cự tuyệt.

      “Công chúa xinh đẹp như hoa, nhất định tìm được nam nhân tốt thương ngươi, Vân mỗ là người bạc tình, trong tâm ta có thứ gọi là tình ...” Trừ bỏ đối với người ngồi trong xe ngựa kia

      xong, Vân Thiển hề lưu luyến, trực tiếp chui vào trong xe ngựa, “

      Mấy người liếc nhìn nhau, nhìn đến nương hai mắt đẫm lệ đầy mặt kia

      “Bọn họ đều tìm nơi của thần y, ngươi nhất định phải cẩn thận!” Lướt qua bọn họ, thanh lo lắng của Tây Lâu Thiên ở phía sau truyền đến.

      Aiz...

      Trong xe ngựa Vân Thiển lần lượt thở dài.

      Nữ tử như vậy, nếu mình là nam nhân nhất định thích, nhưng hết cách rồi, mình vừa có thể văn vừa có thể võ, cũng có bộ dạng tuyệt thế, cho dù chính mình cự tuyệt nàng, nàng tuy vẫn khóc như cũ nhưng vẫn muốn mình cẩn thận, nữ tử như vậy, tốt!

      Nếu nàng phải muội muội Tây Lâu Mạch, chính mình còn có thể trở thành bạn tốt của nàng, nhưng mà, hai người từ nhất định trở thành địch nhân rồi, sao có thể kết thành bằng hữu được.

      Độc Úy ngồi ở đối diện nheo mắt lại, “ nghĩ tới sức quyến rũ của đại nhân đỡ nổi, muốn sớm đem tin tức kia thả ra ngoài, làm cho người trong thiên hạ cần phải đánh chủ ý lên đại nhân nữa!”

      Vân Thiển liếc cái, người này lại đứng đắn rồi.

      “Bọn họ hành động, xem ra Thuật quốc bên kia cũng giống tình huống của hai người các ngươi...” Có lẽ quá nặng, bằng bọn họ cũng tìm như vậy.

      “Ừm” Độc Úy nổi lên nụ cười tà mị.

      “Chúng ta phải tìm được thần y trước bọn họ...” Nhưng điều chết tiệt nhất là, các vị gọi là thần y kia ngay cả tên và bộ dạng đều có, cho dù sau mỗi lần trị bệnh cho người khác cũng chỉ tự xưng là thần y, hơn nữa vị thần y này mỗi lần đến nơi khác đều thay đổi mặt mũi, cái này cũng chính là thuật dịch dung.

      thần y làm cho người ta đau đầu.

      cần sốt ruột, Thiển nhi, phải chúng ta ra ngoài du sơn ngoạn thủy sao?” Độc Úy cười tự nhiên.

      được...” Vân Thiển nhìn Độc Úy dựa vào người nàng, nhíu mày đồng ý mong muốn tiêu dao của .

      Rơi vào đường cùng, Độc Úy thở dài nhàng ôm Vân Thiển vào lòng, xem như đồng tình với ý của nàng.

      Vân Thiển dời sức nặng của thân thể ra bên ngoài, cho mình đè ép lên miệng vết thương của .

      “Có Thiển nhi bên cạnh là vinh hạnh cả đời của Độc Úy ta!” Độc Úy cảm khái .

      Có ngươi ở bên cạnh ta mới là vinh hạnh lớn nhất của ta! Vân Thiển thầm trong lòng.

      Bọn họ thuận lợi vào đô thành Lô quốc, bọn họ từ nơi núi non hoang vắng tới nơi đô thành tràn ngập nhân khí và khí náo nhiệt. Vân Thiển yên lặng nhấc mảnh mành cửa, nhìn người bên ngoài náo nhiệt lại, khỏi nhớ tới cuộc sống tại Nhã các.

      Khi đó ngày nào nàng cũng cùng Độc Úy ở chỗ, hưởng thụ khí náo nhiệt đầy tiếng người!

      “Công tử, phía trước có khách điếm, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây, ngày mai hỏi thăm chỗ của thần y kia...” Thấm Lan cúi đầu bên xe ngựa .

      “Ừm” Vân Thiển gật đầu đồng ý.

      Độc Úy bất đắc nhĩ bĩu môi, Vân Thiển cho dù như thế nào cũng tìm thấy vị thần y kia, ngay cả người Lô quốc cũng tìm thấy, huống chi bọn chỉ là người ngoại quốc, xem ra Vân Thiển là do lo lắng nên đầu ốc cũng loạn rồi.

      Vân Thiển vừa buông mành, đột nhiên ánh mắt tối sầm lại rồi bỗng nhảy ra khỏi xe ngựa.

      “Ta trở về sau!” xong, bóng dáng Vân Thiển sớm biến mất trong biển người, mấy người ngốc lăng nhìn Vân Thiển rời , biết đại nhân nhìn thấy gì, sao lại chạy gấp như vậy.

      Độc Úy ngồi dậy, nhàng ho, “Thấm Lan, ngươi theo sau ...” Độc Úy khó khăn ngồi dậy, lập tức gọi Thấm Lan đuổi theo sau.

      “Dạ” Cho dù ĐỘc Úy , Thấm Lan cũng chuẩn bị theo sau.

      “Chủ tử, đại nhân đây là?” Phó Vãn Tình chậm chạp nhìn theo phía Thấm Lan truy kích phía sau. Vừa đến nơi liền khẩn cấp bỏ như vậy? Cho dù là nhìn đến cái gì thú vị cũng cần phải nóng vội như vậy a!

      Độc Úy mím môi, lạnh lùng nheo mắt lại, “Đến khách điếm chờ...” Tuy chính mình lo lắng Vân Thiển lao như vậy, nhưng thân đầy thương tích, miễn cương lại còn có thể, đuổi theo cũng chỉ có thể tăng gánh nặng cho Vân Thiển, nên bọn họ cũng chỉ có thể chờ ở khách điếm thôi.

      Vài vị hai mắt nhìn nhau, nhớ tới biểu tình khi Vân Thiển chạy vội ra ngoài, đó là.... sát khí!

      Ngày đầu tiên bước vào bên trong Lô quốc, liền gặp phải người bọn họ muốn gặp mặt, cho người ta khắc yên tĩnh.
      Last edited by a moderator: 27/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :