1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đế vương sủng thần - Hoa Vũ Băng Lan (c73.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Hoàng đế bị ám sát

      Editor: Ngọc Lam sơn trang.

      “Giá! Giá!” Vào đêm, đường lớn truyền đến thanh thúy thanh của thiếu niên, thân mình nho hỗn độn ở trong gió, bạch y phiêu linh.

      Định nhãn nhìn kỹ, phải Vân Thiển là ai?

      Tiếng vó ngựa vang vọng phố lớn ngõ , thấy Vân phủ tiểu nhi tử cưỡi ngựa lướt qua người qua đường, mọi người đều nhanh chóng nhường đường, theo sau là trận thanh nghị luận. Đây chính là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Vân phủ công tử làm ra chuyện tình như vậy, đều đoán có phải hay có cái gì đại xảy ra.

      Ngày đông, sắc trời vừa mới vào đêm đen kịt, đôi mắt như minh châu thẳng tắp nhìn chăm chú về phía trước, thuật cưỡi ngựa cao siêu, so với người từ lớn lên lưng ngựa còn muốn thuần thục hơn. Nếu như có người nhận thức nhìn thấy nhất định trợn tròn hai mắt.

      Vừa đến cửa thành, thủ binh canh gác như thường ngày, Vân Thiển vứt ngựa chạy về phía cửa cung.

      “Vân công tử, trễ như vậy sao còn tiến cung?” Thủ vệ nhìn thấy Vân Thiển, sửng sốt.

      “Ân, ta có việc gấp cần tìm Úy ca ca!” Khắp thiên hạ, chỉ sợ cũng chỉ có mình xưng hô tôn quý thái tử điện hạ như vậy!

      Vân Thiển đợi người đáp lời, trực tiếp bay vào trong đại môn, đám thị vệ cũng ngăn lại, tiếp tục gác đêm như bình thường.

      đường chạy tới, nhân nhi nho này cũng nửa điểm thở dốc, có thể thấy rất thần kỳ!

      đôi mắt như hàn tinh đảo qua tường rào cao cao, lơ đãng nhíu nhíu mày.

      Thân hình nho vừa động, dưới bóng đêm, còn nhìn thấy thiếu niên tung ảnh. Nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy tường cao sợi dây thừng vừa thu lại, bóng người chợt lóe xuyên qua tường rào cao cao, ngay tại địa phương mới vừa rồi thiếu niên đứng, chân vừa rời đất, liền có đám thị vệ tuần đêm tới.

      Nếu vòng qua tường rào, bằng cước bộ của sợ là mất tới nửa canh giờ, mà trong lòng nóng như lửa đốt nên mới lựa chọn vượt tường.

      Hôm nay Vân thiển vất vả mới thoát khỏi cơ sở ngầm của Bích nhi, nghĩ đến kế hoạch của bọn họ lúc chiều, nóng vội đến mức bất chấp mọi thứ chạy vào trong cung. Đám người chỗ Bích nhi tuy có bao nhiêu cố kỵ đối với , nhưng vì lý do an toàn những người đó vẫn thầm phái người giám thị mình.

      Chạy trong quen thuộc hoàng cung trọng địa, phương hướng đầu tiên chính là thái tử điện.

      “Vân công tử?” Nha hoàn gác đêm nhìn nhân nhi nho vọt tới bên này, cả kinh lên tiếng.

      Nữ nhân trong cung rất thích tiểu nhân nhi như thần tiên này, cho nên lần đầu tiên thấy liền có thể vui vẻ cả buổi.

      Vân Thiển bình thường lúc nào nhìn thấy tủm tỉm cười, lúc này liền mặc kệ hai người, trực tiếp đẩy cửa vào phòng thái tử.

      Hai cái nha hoàn thông minh hai mặt nhìn nhau, tiểu Vân công tử hôm nay làm sao vậy?

      “Úy ca ca!” Đẩy cửa vào hai lời, liền vào bên trong.

      Nghe được tiếng gọi thanh thúy, Độc Úy ở trong bể cả kinh, cơ hồ nhảy dựng lên (ặc, tắm – mãi đến khi edit mình mới biết có chi tiết này, bình thường đọc convert mấy lần cũng để ý). Hồ tắm bốn phía là lụa trắng rủ xuống, sương trắng lợn lờ, nhìn bộ dạng bên trong.

      “Thiển nhi!” Bên trong khói trắng lượn lờ, thanh của Độc Úy có chút khàn khàn, nếu phải tiếng “Úy ca ca” kia truyền đến, chỉ sợ sớm cầm lấy lợi kiếm đặt cạnh bể đâm ra. Nghĩ đến mình hội ngộ thương đến Vân Thiển, Độc Úy kinh sợ ra thân mồ hôi lạnh, còn tâm tình nán trong hồ tắm, tiếng nước vang, ra khỏi bể mặc lấy tiết khố, vừa vén lụa lên ra liền nghênh đón đôi mắt nhiếp nhân diệu mục. (sáng ngời hút người)

      Khi đôi hắc đồng lạnh như băng cốt kia nhìn thấy Vân Thiển, chút ôn nhu dâng lên, tà mị cười, Độc Úy bộ dạng tuy chưa đến mười tuổi nhưng da mặt cũng là bộ hại nước hại dân, ngoa, “Thiển nhi, tại sao tối nay…”

      Vân Thiển thầm than trong lòng, nam nhân này quả thực phải là người, tuổi còn đẹp như vậy như vậy, thế nhưng tại phải là thời điểm thưởng thức, “Trước những thứ này, ta tới là…” xong liền vươn tay ngọc kéo Độc Úy ngẩn ra.

      “Thái tử điện hạ!” Độc Úy còn chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra, ngoài cửa liền vang lên cái thanh khẩn cấp.

      Độc Úy sắc mặt trầm xuống, “Chuyện gì?”

      “Hoàng Thượng gặp ám sát!” câu như kinh lôi đánh tới Độc Úy cùng Vân Thiển.

      Nhớ tới buổi chuyện hôm nay, Vân Thiển sắc mặt trầm xuống, nghĩ tới bọn họ hành động nhanh như vậy, từ bên lấy kiện xiêm y ném tới Độc Úy. Độc Úy cũng nhanh chóng mặc lấy, nắm lấy Vân Thiển liền ra thái tử điện.

      Bên ngoài cái thị vệ cùng kia hai cái gác đêm nha hoàn quỳ, nghe đến tin tức này, lòng người trong hoàng cung hoảng sợ.

      !” Hai tay khẽ nắm, gắt gao lôi kéo, Độc Úy mâc dù trong lòng thập phần cấp bách muốn biết hoàng đế có việc gì hay , nhưng vì để cho Vân Thiển đuổi kịp cước bộ của mình, vẫn cố ý thả chậm chút.

      Người trong hoàng cung bởi vì chuyện ám sát mà rối loạn, trong ngoài vây lại, bọn thị vệ lại thêm tầng đề cao cảnh giới, nhìn thị vệ lúc lúc , Vân Thiển khẽ nhíu mày, biết Bích nhi tỷ tỷ có hay bị bắt? Tuy Bích nhi là bè đảng tạo phản, nhưng lúc bình thường đối với mình cũng tốt vô cùng. Lần này mình sốt ruột như thế vào cung, chủ yếu là vì cứu cái người đối đãi với mình như tỷ tỷ Bích nhi, chứ phải cái người cao cao tại thượng kia.

      Suy nghĩ bay xa, bỗng nhiên Vân Thiển thoáng nhìn ở góc tối góc tường có bóng người chợt lóe, thân hình kia thập phần giống người!

      Hoàng hậu!

      Vân Thiển cơ hồ kêu ra tiếng, khi giương mắt nhìn lại, bóng người tinh diệu né tránh tầng tầng lớp lớp thị vệ, nhảy vào trong trời đêm biến mất thấy .

      Hảo công phu!

      Đám đại thần nghe được chạy đến, quỳ ở ngoài điện, mọi người đều ưu sắc nặng nề! Trong số đó biết là mấy phần giả, Vân Thiển quét mắt vòng, phát cha mình ở trong đó, thầm thở phào hơi.

      “Có bắt được thích khách hay ?” Độc Úy trực tiếp hỏi ngự tiền thị vệ canh giữ bên ngoài, mà vấn đề Độc Úy hỏi cũng là cái mà Vân Thiển muốn hỏi .

      Ngự tiền thị vệ kia nghe tiếng, thân thể khẽ run, cúi đầu xuống, dám nhìn hàn băng ánh mắt của Độc Úy, “Hồi thái tử điện hạ, bắt được mười ba người, ba mươi bảy người chết, chạy thoát …”

      Độc Úy có chút kiên nhẫn đánh gãy lời của , “Mười ba người bắt sống đâu?” Độc Úy lúc này quan tâm đến long thể hoàng đế, ngược lại ở chỗ này hỏi tung tích của thích khách, ra, cũng là thập phần tin chắc với võ công của hoàng đế sợ là có mấy người làm bị thương được.

      Thị vệ kia sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cảm giác thái tử điện hạ trước mắt tuy chưa đến mười tuổi nhưng so với hoàng đế còn khó ứng đối, “Hồi thái tử điện hạ, người muốn cắn độc tự sát!”

      “Phế vật!” Độc Úy hừ lạnh tiếng.

      Thị vệ đánh rùng mình cái, thân thể càng áp xuống thấp hơn ít.

      Vân Thiển nghe vậy, biến sắc, hỏi: “Trong những người chết có nữ nhân hay ?”

      Độc Úy có chút kinh ngạc cúi mặt, nhìn thần sắc Vân Thiển nhướng mày lên, hơi ngừng lại, “Thiển nhi?” Ánh mắt lóe ra, dường như đoán được mục đích tối nay đột nhiên tiến cung.

      Vân Thiển lắc đầu, trong mắt mảnh trong suốt, ý cười như xuân phong.

      Thái tử này quá mức tinh minh (thông minh), trước khi xác định Bích nhi tỷ tỷ chết hay chưa, nàng chỉ có thể thầm tìm kiếm đáp án.

      Thái tử Độc Úy mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng có hỏi thêm, chuyện Vân Thiển làm từ trước đến giờ chưa bao giờ hỏi. Kéo kéo tay Vân Thiển, đẩy cửa vào đại điện, cỗ nồng đậm dược vị từ trong điện truyền đến, trong cung sở hữu thái y ở bên trong bận rộn tới tới lui lui.
      PhongVylinhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Vì ngươi mà vứt bỏ hoàng vị chi tranh.


      Editor: Ngọc Lan sơn trang

      Bên Long giường, huân yên lượn lờ. (huân yên: khói hương)

      Hoàng hậu bình thường mị mê người, lúc này thần sắc ảm đạm, nước mắt ướt đẫm đôi mắt sáng trong.

      Nằm giường đúng là vị hoàng đế trẻ tuổi ban ngày còn tức giận với Vân Thiển, lúc này, vẻ điên cuồng tà mị hấp dẫn nữ nhân bị mảnh tái nhợt thay thế. Cặp mắt tinh quang lạnh lẽo sớm ảm đạm vô quang, hai mắt trống rỗng nhìn lên . ngực, băng gạc trắng băng lại, còn có nhiều điểm hồng mai (vết máu).

      Thái y sớm nơm nớp lo sợ băng bó vết thương vai hoàng đế, lui ở bên dám chữ.

      Độc Úy cùng Vân Thiển vừa tiến vào nội điện, cái gì cũng , lẳng lặng đứng bên cạnh đám thái y, nhìn hoàng đế giường thoáng cái già rất nhiều.

      “Hoàng Thượng!” Thấy hoàng đế như vậy, hoàng hậu Thủy Thu Tích khóc thành tiếng.

      Trong trí nhớ, hoàng hậu luôn luôn đều là mang theo ý cười, Vân Thiển chưa bao giờ thấy hoàng đế cùng hoàng hậu như vậy. Bàn tay bị bao lại nắm chặt, Độc Úy mím mím bạc môi cúi mắt nhìn sâu vào Vân Thiển.

      “Thu Tích, ta nhìn thấy nàng!” Trong thanh khàn khàn của hoàng đế có chút run run.

      ai biết ‘nàng’ mà hoàng đế là ai, vui buồn trong mắt là vì người nào. Nhưng Vân Thiển đoán được, người chính là nữ nhân lúc nãy mình thoáng nhìn thấy, nhớ tới việc bóng dáng nữ nhân kia cùng hoàng hậu thập phần giống nhau, nhịn được nâng mắt nhìn hoàng hậu rơi từng giọt từng giọt nước mắt.

      “Hoàng Thượng, nàng chết, tại sao ngài còn quên được” Thủy Thu Tích đau lòng cầm lấy bàn tay to của hoàng đế, trong nội điện chỉ truyền ra tiếng khóc của hoàng hậu.

      !” Hoàng đế kích động giãy tay hoàng hậu ra, trong mắt lên lệ quang, lại bị cố gắng nhịn xuống .

      Hoàng đế yếu ớt như lúc này, làm cho người ta nhìn thấy mà lòng chua xót.

      Hoàng đế vẫn cách nào tiếp nhận chuyện này, thanh cũng trở nên nghẹn ngào, “Nàng nhất định là trở lại để nhìn Hồng nhi, Thu Tích, nàng vẫn là nỡ rời bỏ Hồng nhi có phải hay ?” Hoàng đế giống như cái tiểu hài tử cố chấp, gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt nước mắt của hoàng hậu.

      Hoàng hậu dùng sức gật gật đầu, lúc này dám kích thích hoàng đế lần nữa.

      “Ân, Hoàng Thượng yên tâm, ta sai người mang Hồng nhi từ trong Chính Hoa Cung về đây!”

      Cũng biết hoàng đế nhớ tới cái gì, nước mắt cố nén chậm rãi chảy xuống gương mặt tuấn.

      Hoàng đế vốn dĩ là người si tình! Trong cuộc đời chỉ cưới qua hai nữ nhân, người là tiền hoàng hậu chết , người còn lại chính là hoàng hậu ở trước mắt này. Nhưng người mà thủy chung , chỉ có mà thôi.

      Hoàng đế hạ đạo thánh chỉ xưa nay chưa từng có, phong Độc Hồng thành Thánh Triều đệ nhất Vương gia, cùng thái tử điện hạ bình khởi bình tọa (ngang hàng nhau)!

      Các đại thần nghe thấy bắt đầu chuyển hướng, những người nguyên bản duy trì thái tử điện hạ lập tức chuyển hướng về phía Thánh Triều đệ nhất Vương gia, kỳ trong lòng mọi người đều biết , cái hoàng tử do tiền hoàng hậu sinh ra mới là người kế tiếp lên ngôi vị hoàng đế.

      tại Độc Úy mang cái danh hiệu thái tử điện ha cũng chỉ là cái vỏ bọc mà thôi, đây chính là hoàng thất, trong đêm rất nhiều chuyện có thể thay đổi.

      Vân Thiển lại nghĩ, nếu như hôm đó mình có thể liều lĩnh ngăn cản những người đó tiến vào hoàng cung, có hay thay đổi ít nhiều?

      Vân Thiển biết, từ khắc kia trở về sau, vận mệnh của Độc Hồng xoay chuyển. Mà Độc Úy cũng chính từ thời điểm đó, phải chịu áp lực từ khắp nơi gấp bội lần.

      Độc Hồng từ hoàng tử được sủng trở nên thân tập trung hàng vạn sủng ái, mà Độc Úy cũng dần dần lãng quên, “Úy nhi, ngạch nương nợ nàng nhiều lắm, nếu như có thể, ngạch nương hy vọng ngươi buông tha hoàng vị tranh đoạt…” Hoàng hậu câu chạm đến trái tim Độc Úy, lúc ấy Vân Thiển đứng bên cạnh , nghe được lời này, tâm tình khi đó cũng biết hình dung như thế nào.

      Ngay lúc đó, Độc Úy gắt gao nắm lấy tay Vân Thiển, cúi đầu, ai cũng nhìn ra biểu tình mặt . Nhưng Vân Thiển biết, người như vậy hẳn là thống khổ. Bởi vì, có thể cảm nhận được, từ tay, phần bi thương truyền đến.

      Nhìn nhìn nhi tử đau thương như vậy, trong lòng người làm nương làm sao chịu nổi, nhưng tình huống trước mắt phải nữ nhân như nàng có thể khống chế, lúc này Độc Úy càng tranh, càng là cái gì cũng chiếm được.

      Độc Úy tuy rằng biết hoàng hậu nợ là cái gì, nhưng cuối cùng, vẫn là gật đầu cái, xoay người liền kéo Vân Thiển ra khỏi tẩm cung của hoàng hậu.

      Trong ngày đông lạnh lẽo, Độc Úy vẫn chưa đến mười tuổi lần đầu tiên trầm mặc, đưa Vân Thiển ra cung.

      Dọc theo đường , Vân Thiển cũng , tùy ý để kéo mình ra cửa cung.

      “Úy ca ca!” Vân Thiển cuối cùng vẫn nhịn được mở miệng.

      Độc Úy đầu cũng có nâng lên chút, chỉ nhàng ừ tiếng.

      Vân Thiển biết giờ phút này tâm tình của tốt, cho nên cũng có để ý, đáp lại lời mình cũng coi như là chuyện tốt, “Úy ca ca, kỳ làm hoàng đế phải rất tốt sao! Sau này lớn lên, ta có thể cùng Úy ca ca tiêu dao giang hồ!”

      Nghe thế, Độc Úy hơi ngừng lại, trong đôi hắc đồng hết sức đẹp mắt lên đạo hào quang, “Thiển nhi muốn ta làm hoàng đế sao? Ngươi phải chờ đến khi ta làm hoàng đế là có thể giúp ngươi nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật trong Thánh Triều sao?”

      Vân Thiển theo thói quen nghiêng đầu, cười như gió xuân lướt qua, “Làm hoàng đế vất vả, ta vẫn là thích cuộc sống có ước thúc hơn!”

      Độc Úy sủng nịch sờ sờ đầu của , khuôn mặt tươi cười, phiền muộn trong chốc lát mất , “Hảo! Chỉ cần Vân Thiển ngươi cao hứng, làm hoàng đế hay có là cái gì!”

      Bởi vì câu của Vân Thiển, Độc Úy buông xuống chuyện hoàng vị, để tất cả nổi bật đều cho Độc Hồng.

      Vân Thiển cười đến ngọt, hai người lớn nắm tay nhau, nghĩ cuộc sống tiêu dao của bọn họ sau này!

      Chỉ tiếc, Vân Thiển cũng ngờ, vì , Độc Úy cải biến ước nguyện ban đầu, việc lại theo ý nguyện (gốc: bất nguyện vi).

      Trong những người chết trong hoàng cung thấy Bích nhi thi thể, Vân Thiển cảm thấy thực may mắn, người kia có thể đào thoát khỏi hoàng cung bao vây trùng điệp.

      Từ đó về sau, Vân Thiển cần phải trèo tường để vào tòa thanh lâu kia, mà là quang minh chính đại vào từng tòa viện. trở thành chủ nhân nơi đó, chỉ là có cái nữ tử tên Bích nhi.

      Muốn hỏi Vân Thiển bé lấy bạc từ đâu? Đương nhiên đó là tiền thái tử điện hạ của chúng ta xuất ra!

      Đây là thanh lâu thứ nhất hai người mở ra, nhưng thanh lâu tại phải là thanh lâu lúc trước, mà là nơi thanh nhã tên là Nhã Các! Nữ tử ở đây bán nghệ chứ bán thân, mà đại đa số người tới nơi này là vương thần quý công tử!

      Hoàn toàn tương phản với thanh lâu lúc trước, Vân Thiển bố trí nơi đây lấy ‘Nhã’ làm chủ, tại Nhã Các so với thanh lâu trước kia mạnh hơn gấp trăm lần, là nơi mà quý công tử nhất định phải đến!

      Sau cái đêm kia, hoàng đế lại đối với Độc Úy lạnh nhạt, đối với những gì Độc Úy tại làm nên cũng chỉ nhắm con mắt mở con mắt, hoàn toàn đem sở hữu tâm tư đặt người Độc Hồng.

      Sau lần này, hai người kia mới chân chính tiêu dao khoái hoạt!
      PhongVy thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Nhã Các

      Editor: Ngọc Lan sơn trang

      Mười năm sau.

      cái thảm huyết hồng nhung, mỹ cơ khinh sa vũ đái phiên phi, khinh ca mạn vũ. (ý múa – khinh sa: lụa mỏng – vũ: múa – phiên phi: bay lên; khinh ca mạn vũ: nhạc êm dịu múa uyển chuyển)

      Linh động, phiêu dật, thanh nhã linh động phảng phất trong tỳ bà trong tay tựa như bay, phiêu dật như bông tuyết đầy trời rơi, thanh nhã được tựa như tiên tử của hoa sen bước từng bước, khiêu vũ uyển chuyển, nhàng, khi múa khi hát, nàng dùng trường mi (mày dài), diệu mục (mắt đẹp), ngón tay, vòng eo của nàng; dùng đóa hoa búi tóc, bên hông lai quần của nàng; dùng từng bước nhảy, phồn vang tiếng chuông, khi như mây trôi, khi mạnh chuyển như gió lốc, vũ đạo cùng lời ca như bi hoan ly hợp (đau buồn cùng vui vẻ tách ra lại hợp lại). Hảo cái nữ tử tuyệt sắc!



      Cao cao vũ đài, lụa mỏng mê người!

      Dưới đài, đám con em nhà giàu quây thành đoàn xung quanh, sửng sốt, cười đối ẩm với mỹ nhân!

      Giống như hôm nay mới uống rượu, tại cảm giác như say!

      Phía sau đài, khúc nhạc như suối phối hợp với người chuyển động vòng eo đài, nhàng truyền vào trong tai mọi người.

      Nhất phái hòa nhạc tương dung!

      (ta chắc nên viết thế nào, là cảnh sắc cùng nhạc hòa hợp với nhau, hay từng đám người đó hòa thuận vui vẻ với nhau – ta để nguyên văn)

      khúc kết thúc.

      đài cao, nữ tử múa dẫn đầu hướng những người dưới đài từng bước sâu sắc như hoa sen (ta hiểu ý của tác giả), ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt xin đẹp như hoa sen của nàng, cùng đuôi mày ngài, đôi mắt ngàn vạn lời thể tả được. Nàng tao nhã đứng đấy.

      Trong Nhã Các nhất thời bùng nổ từng trận hoan hô, thậm chí còn có thể nghe được ít người say sưa nâng rượu nhung nhớ, lớn tiếng gọi mỹ nhân đứng cao cao đài, “Doanh Doanh nương biểu diễn lần nữa!”

      “Doanh Doanh nương! Biểu diễn lần nữa!”

      “Biểu diễn lần nữa!”

      “. . . . . .”

      người kêu lên, vạn người kêu theo!

      Nữ tử được gọi là Doanh Doanh chỉ nhàng cúi đầu về phía chúng đệ tử (đây là con em), lại ngước mắt nhìn về phía nhã gian lầu hai tỏ vẻ xin lỗi với đám quan thần quý công tử! Về phần lầu ba thần bí kia, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy hoàn toàn phong bế.

      “Nhã các quy củ thể vi phạm, mong mọi người lượng thứ!” xong, Doanh Doanh hành lễ, cùng hai tên nữ tử vén rèm ra sau màn.

      Phàm là những người tiến vào Nhã các đều biết, quy củ của Doanh Doanh nương là ngày chỉ múa khúc, cho nên cũng là có bao nhiêu phản ứng. Những người múa giúp vui vừa ra, bọn họ vẫn như cũ có thể lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, vui vẻ đối rượu!

      “Trước kia ta Thiển nhi vì sao làm như vậy, tại ta hiểu được!”

      Lầu ba, truyền đến thanh từ tính của nam tử, lầu ba vắng vẻ có chút lạnh lẽo buồn tẻ, hoàn toàn tương phản với lầu náo nhiệt.

      “Nam nhân, nên đối đãi như thế!” Tiếng thanh nhã, như xuân phong thổi qua gương mặt. Nghe được thanh kia chính là loại hưởng thụ, biết người có thanh như vậy có bộ dáng như thế nào?

      Nam tử vừa mới lên tiếng trước đó thoáng sửng sốt, sau đó thanh run run của nam tử truyền tới, hiển nhiên là cố gắng nhịn cười, “Nga? ra Thiển nhi cũng thích như vậy, ta có chút ghen tỵ với Doanh Doanh nương rồi!” Giọng gần như làm nũng, để cho người bên trong chợt cảm thấy còn gì để , dứt khoát, thèm nhìn .

      Lầu , chỉ cần trong túi ngươi có, quản chi là mấy văn tiền cũng có thể tiến vào. Nhưng lầu hai chính là đặc biệt chuẩn bị cho những vương tôn quý tộc, người bình thường phải thể tiến vào, trừ phi ngươi ở bên ngoài rất nổi danh.

      Nhã các!

      Là địa phương mà mỗi người trong Thánh Triều tranh nhau vào, nếu có quy định này, sáng sớm nếu cứng rắn mở cửa, chỉ sợ lay động cả trong ngoài Nhã Các.

      Kể từ khi có này Nhã các, lũ ăn chơi trác tác thường đến thanh lâu giảm , mà chuyển hướng Nhã các. Bọn họ cũng thích người khác gọi mình là kẻ sĩ phong nhã, mà phải là hoàn khố.

      Ngay cả người nước khác cũng nghe đồn mà đến, tìm hiểu về chỗ lạ của Nhã Các.

      Doanh Doanh nương sớm đổi y phục bình thường, nghênh đón khách quý, mang theo nụ cười nhàng.

      Tính ra, Doanh Doanh nương cũng chính là quản trong Nhã Các, thông thường có chuyện gì cũng là nàng ra mặt! Thủ đoạn của này cũng giỏi vô cùng, xử lý vụ từng phần đúng chỗ, đây cũng là điều mà đại đa số những người gặp qua Doanh Doanh nương ca ngợi.

      Doanh Doanh là nữ tử xinh đẹp hiếm có, những người vào đây cũng đối với những nữ tử này ba phần thèm thuồng. Nhưng có người nào dám vươn tay bắt lấy, Thánh Triều ai biết, phía sau Nhã Các chính là thái tử điện hạ, tuy thái tử điện hạ chẳng qua chỉ là cái vỏ bọc. Nhưng rốt cuộc vẫn là thái tử điện hạ, cũng thể đắc tội.

      “Doanh Doanh nương! Nghe thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ở nơi này, biết là hay là giả?” Có người lớn tiếng thô lỗ hỏi câu. Giọng lớn như vậy cũng sợ gây sợ hãi đám “Nhã” khách nơi đây.

      Người này la to như vậy, vừa nghe cũng biết là từ địa phương khác tới, căn bản ràng Nhã các quy củ.

      Doanh Doanh xảo tiếu nghênh tiếp bàn khách quý ngồi ở tiền phương lầu , chỉ thấy ở bàn này có bốn người, mà cái người chính là người cao to thô lỗ (gốc: thô đầu thô não). Ba vị khác cũng là Nhã Các chi sĩ, lẳng lặng ngồi đối ẩm, cũng ngăn cản người cao to làm bậy. người trong đó đưa lưng về phía nàng, Doanh Doanh cách nào thấy chân diện mục của , nhưng hai vị kia cũng là mỹ nam tử hiếm thấy! vậy kia đưa lưng về phía nàng người cũng phải người xấu ở nơi nào.

      Ở trong Nhã các lăn lộn nhiều năm, ít nhiều cũng biết những người này phải là người đại phú đại quý, nhưng cũng phải là người là dễ dàng đắc tội.

      “Mấy vị khách quý này chắc là đường xa mà đến a!” phải là câu hỏi thử dò xét, mà là khẳng định .

      “Đúng thế! Chúng ta nghe tiếng gió mà vừa đến quý quốc, biết nương có thể hay giới thiệu hai?” đợi cái tên đại đầu kia lên tiếng, vị kia lam y mỹ nam bên cạnh mở miệng trước, khi chuyện, cái loại khí chất hồn thiên thành này khiến cho Doanh Doanh sửng sốt.

      Những người ở lầu nghe những người bàn này thảo luận cái chủ đề mà ngày nào bọn họ cũng cảm thấy hứng thú nhất, cũng dỏng tai lên nghe. Phải biết rằng, bọn họ mỗi ngày tốn thời gian ở nơi đây chính là vì muốn gặp thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chẳng qua là thế lực sau lưng Nhã các làm cho bọn họ dám lên tiếng.

      “Giới thiệu cũng dám, chỉ là vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này hành tung bất định, Doanh Doanh dù có muốn gặp lần cũng là chuyện khó!” Doanh Doanh làm hành động tạ lỗi.

      Kia ba vị nghe vậy, sắc mặt biến hóa, Doanh Doanh nương chính là cho dù có thấy cũng giới thiệu.

      Thấy ba người vừa muốn nổi giận, nam tử đưa lưng về phía Doanh Doanh xua tay, ba người kia sắc mặt sợ hãi thu liễm tức giận.

      “Thái. . . . . . Công tử” Thanh y mỹ nam bên khác muốn chịu nổi, bọn họ tới chỗ này chính là vì thấy thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chờ hơn nửa ngày mới nhịn được lên tiếng.

      Thấy phản ứng của ba người, Doanh Doanh có chút hiếu kỳ biết bộ dáng của nam tử đưa lưng về phía nàng.

      nương, bọn họ bình thường làm việc hơi lỗ mãng, mong nương tha thứ!” Thanh dễ nghe từ phía trước bay tới, thanh tựa như quang thính.

      Doanh Doanh có chút ngây ra, lấy làm lạ, “Vô ! Lầu hai có tiếp đãi đặc biệt, thỉnh mấy vị khách quý theo Doanh Doanh!”

      Lầu , mọi người nghe thấy là Doanh Doanh tự mình dẫn người lên lầu hai, cũng nhịn được quay đầu, thầm suy đoán lai lịch bốn người kia.

      Lầu ồn ào, lộn xộn, loại người nào cũng có, bọn họ mấy vị này là bất phàm, mặc dù bọn họ tận lực làm trang phục mình trở nên bình dân chút, nhưng Doanh Doanh vẫn nhìn cái là nhìn ra, hướng về phía bọn họ làm cái ‘thỉnh’ thủ thế, “Bốn vị thỉnh!” .

      “Như vậy, làm phiền nương rồi!” Bạch y nam tử đưa lưng về phía nàng rốt cục đứng lên.

      “Tê!” Nam tử vừa quay người, mọi người lầu lầu hai nhịn được hút ngụm khí lạnh.

      Tuấn mỹ tuyệt luân, sắc mặt như điêu khắc, ngũ quan ràng, từng góc cạnh khuôn mặt đều tuấn mỹ dị thường. Bề ngoài thoạt nhìn dường như phóng đãng câu nệ, nhưng trong mắt lơ đãng toát ra tinh quang làm cho người ta dám xem thường. Áo trắng tóc đen, dưới đôi mày kiếm cũng là đôi hoa đào mắt dài , tràn đầy đa tình, làm cho người ta cẩn thận luân hãm vào. Cái mũi cao thẳng, môi đỏ mọng dày mỏng vừa phải lúc này nở nụ cười làm người khác hoa mắt. Ngẩng đầu lên, có loại quý tộc khí thế tùy liên tịnh tán, cao quý thể nhìn gần. . . . . .!

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
      PhongVylinhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Hồng Lăng xuất

      Editor: Ngọc Lan sơn trang.

      Doanh Doanh phải chưa từng gặp qua mỹ nam, nhưng vị đứng trước mặt này, đôi mắt hoa đào xen lẫn vài tia tiếu ý, cơ hồ là có thể đem linh hồn con người dẫn vào.

      Cao quý, phóng đãng câu nệ, mắt hoa đào, cứ như vậy tổ hợp người vô cùng hài hòa (gốc: lâm ly tẫn trí). riêng gì Doanh Doanh cái nương gia nhìn thất thần, ngay cả nam nhân cũng thấy có loại cảm giác đúng, dám ngẩng đầu đối mặt.

      Doanh Doanh rất nhanh thu liễm vẻ mặt, thay bằng khuôn mặt tươi cười, dẫn bốn người lên lầu hai.

      Con đường vào đại môn lầu hai là mảnh đường hoàng, thanh ồn ào ở lầu cũng bị ngăn lại hai, nơi này cách rất hiệu quả, điều này khiến cho nam tử hoa đào mắt kia thầm lắp bắp kinh hãi.

      Ánh sáng lầu hai vô cùng tốt, khí tự nhiên so với lầu tốt hơn.

      vòng dài, đều thấy khách quý ở trong chuyện với nhau, thanh mơ mơ hồ hồ, hiển nhiên là có cách .

      Mỗi gian nhã gian bố trí thập phần tao nhã tự nhiên, bên cạnh có cửa sổ có thể dễ dàng đóng mở, tạo điều kiện cho người ta quan sát trong lâu dưới.

      Doanh Doanh tự mình dẫn bốn người vào gian nhã gian treo đầy tranh sơn thủy, cửa sổ trước sau, bởi vì bây giờ là giờ Thìn, khí nơi này thập phần tốt. Sau có thể ngắm cảnh hậu viện, trước có thể quan sát cảnh trong lâu. Hậu môn có cầu thang nối thẳng vào hậu viện, nhưng bốn người này chú ý tới là, phải gian nhã gian nào đều có thể thông vào hậu viện. Mà nhã gian của bọn họ lại có thể thông hậu môn, điều này thuyết minh cái gì? Ánh mắt bốn người hẹn mà cùng nhìn về phía Doanh Doanh đứng cạnh cửa.

      Vào lầu hai, đại đa số đều là quan lại quyền quý, đương nhiên cũng ít quan thần tiểu thư thường xuyên đến nơi này bao trọn gian nhã gian cũng cần ít đường bát quái (ta chém theo ý ta hiểu, liên quan đến đoạn , tức là đám tiểu thư ko muốn người khác biết mình đến nơi này nên cái cầu thang đó là để tiện cho việc chạy trốn, tránh mặt).

      “Bốn vị khách quý nếu có cái gì hài lòng, hoặc cần cái gì chỉ cần kéo chuông là được! Nếu các vị cảm thấy phiền muộn, có thể đến hậu viện ngắm cảnh!” Doanh Doanh chân trước vừa vì bọn họ giới thiệu xong, đám mỹ thị nữ, mỹ thị nam lục tục giới thiệu trà bánh cho bọn họ (quảng cáo thức ăn trong menu đó). Dạng phẩm chồng chất, có vài loại bọn họ đều chưa bao giờ gặp qua, ba tên tùy tùng thấy từng loại từng loại nối tiếp nhau, ánh mắt hơi trợn tròn. Đây quả thực còn phong phú hơn so với hoàng cung, hoàng đế hưởng thụ ra cũng hơn thế này, tên to con kia khỏi rụt rụt cổ.

      Nam tử hoa đào mắt vẫn tiếp tục mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại lên đạo hào quang.

      “Làm phiền Doanh Doanh nương !”

      “Đây là việc Doanh Doanh nên làm, nếu như có chuyện gì khác, Doanh Doanh cáo lui trước!” Doanh Doanh mỉm cười đóng cửa lại cho bốn người, dẫn bọn thị nữ, thị nam trở về hậu viện.

      Doanh Doanh vừa rời , bốn người, lấy áo trắng nam tử cầm đầu mà ngồi, sắc mặt khác nhau.

      “Thái tử, Nhã Các này đúng là sâu lường được” thanh y nam tử mở miệng trước tiên, sắc mặt ngưng trọng.

      Bạch y nam tử gật gật đầu, hoa đào mắt híp lại thành sợi chỉ.

      “Thái tử, có cần thuộc hạ” lam y nam tử đánh cái thủ thế với bạch y nam tử được gọi là thái tử.

      Thái tử lắc đầu, “Sau lưng Nhã Các là Thánh Triều thái tử điện hạ, thể hành động thiếu suy nghĩ, an tĩnh chút”.

      “Vâng!” Hai người hiểu ý.

      Cái người cao to bên cạnh hiểu sờ sờ đầu, “Thái tử điện hạ, nương kia chỉ xinh đẹp, võ nghệ cũng giống thường nhân!”

      Bạch y nam tử gật gật đầu, nàng kia giống người thường, hổ là người Thánh Triều thái tử điện hạ.

      Thấy ba người để ý đến mình, tên to con cũng chỉ thô lỗ ngồi lại.

      Lúc này, lam y nam tử đẩy cửa sổ trước ra, ánh mắt nhìn về phía lầu ba đóng kín mít, “Lầu 3 có chút cổ quái”.

      Nghe vậy, bạch y nam tử nâng ly trà khẽ nâng mí mắt

      Lầu lầu hai đều mở ra, mà duy độc lầu lại gắt gao che lại. Nhưng bọn biết, ở lầu ba, người bên trong có thể quan sát bên ngoài, nhưng người bên ngoài thể nhìn thấy được bên trong.

      “Lô Quốc thái tử!” Lầu ba, thanh từ tính lúc trước miễn cưỡng vang lên.

      “Ngươi làm sao mà biết được?” Như xuân phong thổi vào mặt mà đến.

      “Ba ngày sau là lục quốc đại yến ở trong cung, nghĩ tới, Lô Quốc thái tử lại vào Thánh thành trước ba ngày.” Trong giọng , có chút kinh ngạc đọng tác của Lô Quốc thái tử giờ phút này.

      “Nghe , Lô Quốc thái tử tuấn mỹ phi phàm, mê hoặc trái tim ngàn vạn thiếu nam thiếu nữ!” Từ trong góc, thanh nhàng vang lên.

      Nghe vậy, vị bên cạnh mất hứng, “Thiển nhi, ngươi tổn thương trái tim Úy ca ca của ngươi”.

      Người trong góc , cúi đầu, chỉ truyền ra tiếng cười như thanh phong.

      Nhìn ra lầu ba có cái gì khác thường (thập đạo thường), Lô Quốc thái tử lại đặt ánh mắt lên Doanh Doanh qua lại dưới lầu . Kiều mỹ nữ tử tương đối khéo léo, đúng mực, giống như con bướm bay giữa bụi hoa.

      Nhã Các có nữ tử như thế, cũng khó có đông khách.

      Có người khi ăn uống nhịn được nhìn về phía lầu 3, nóc có đoàn hồng sắc treo cái linh (chuông) to, mọi người đều quái dị, thứ đó dùng để làm gì.

      Mấy người biết hỏi Doanh Doanh nương công dụng của thứ này, Doanh Doanh cũng chỉ xảo diệu cười mà đáp, mặt lộ vẻ bí hiểm.

      Lúc mọi người ngẩng đầu, đột nhiên, từ lầu 3 vốn tĩnh mịch nặng nề, cánh tay tuyết trắng như ngọc vươn ra.

      “Xoát xoát ~!” Vài tiếng, lầu hai nguyên bản là tĩnh mặc cũng mở cửa sổ trước, cảnh vật bên trong đều ra trước mặt. Lầu ai cũng đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt mỗi người trừng lớn, cơ hồ muốn nhìn xuyên qua cánh tay tuyết trắng vươn ra.

      Tay ngọc lôi kéo, kéo những sợi dây nối với đại linh .

      “Linh! ~” thanh thúy dễ nghe.

      Hồng sắc bạch trù (lụa đỏ) ở nóc rơi xuống chính giữa Nhã Các, linh to to cùng với hồng Lăng đung đưa mấy cái giữa trung.

      Chuông rơi, đến khi chỉ cách mặt đất tấc dừng lại.

      Hồng Lăng diễm minh chói mắt (xinh đẹp), ở trong gian Nhã Các lại thêm vài phần xinh đẹp dã!

      Mọi người lại ngẩng đầu, còn thấy cánh tay ngọc xuất cũng nhanh mà biến mất cũng nhanh (gốc đàm hoa nhất kiện), ngay sau đó bắt đầu bàn tán sôi nổi.

      “Đó là người phương nào?”

      “Hồng lăng này là có ý gì? Chẳng lẽ Nhã Các lại muốn làm cái gì?”

      “Người vừa mới vươn tay ra là thái tử điện hạ ?”

      “Tay Thái tử điện nhắn xinh xắn như vậy, có nhiều khả năng là mỹ mạo nữ tử giấu trong Nhã Các!”

      “Chẳng lẽ Nhã Các còn có nữ tử so với Doanh Doanh nương còn đẹp hơn? Vậy vì sao sớm cho nàng xuất ?”

      “Ngốc quá a! Đây là chỗ thần bí của Nhã Các!”

      “Nga nga…”

      “…”

      Thoáng chóc, mọi người đông đảo nhau loạn xạ.

      “Thái tử, cư nhiên có người ở lầu ba!” Đám người Lô Quốc lúc này thập phần giật mình.

      Lô Quốc thái tử nheo nheo mắt, nâng mắt chăm chú nhìn vào lầu 3.

      “Làm cái gì thần bí, trốn trốn tránh tránh giống cái đàn bà!” Cái người cao to bên cạnh nhịn được .

      “Ngươi hiểu, đây là mánh lới của! Gọi là thần bí!” Thanh y nam tử ha ha cười.

      Người cao to từ thích cái kiểu ngượng ngùng ưỡn ẹo, lập tức hừ tiếng, “Ta thấy, đều là đàn bà rút trong mai rùa!”

      Trừ bỏ bạch y thái tử, hai người bọn họ chỉ cười .

      Nhìn Hồng Lăng hạ xuống, Doanh Doanh có chút vi lăng (ngạc nhiên), nhưng vẫn là nâng mắt làm động tác hướng về lầu ba, thấy động tác của Doanh Doanh, mọi người đều đoán được bảy tám phần.

      vũ đài trung tâm, đám vũ cơ đều lui xuống, Doanh Doanh xảo tiếu nâng váy bước lên, đứng ngay chính giữa. Thấy vậy, mọi người đều dừng động tác trong tay dán mắt vào Doanh Doanh, dưới Nhã Các là mảnh im lặng.

      “Các vị, hồng lăng rơi xuống, Nhã Các hôm nay phá lệ, Doanh Doanh lại múa thêm khúc tặng mọi người!” xong, Doanh Doanh cười với đám khách quý lâu hai.

      Nhã Các phá lệ?

      Rốt cuộc là khách quý từ nơi nào đến đây, đáng cho Các chủ thả Hồng Lăng xuống mà phá tiền lệ.

      Doanh Doanh cúi đầu với gian Nhã gian duy nhất đối diện với vũ đài, nơi đó chính là nhã gian của Lô Quốc thái tử.

      Phía dưới mảnh vui mừng thanh vang lên!

      Lầu hai Lô Quốc thái tử cả kinh, chẳng lẽ…

      “Thái tử, nàng này biết được thân phận của chúng ta?”

      Lô Quốc thái tử gật gật đầu, “ hổ là Nhã Các!” Cười tuấn mỹ tuyệt luân, thanh nhã nâng lên nước trà, miệng khẽ nhếch, cho vào trong môi, thâm ý nhìn về phía lầu ba.
      PhongVy, linhdiep17AnAn thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Đệ nhất Vương gia.

      Editor: Ngọc Lan sơn trang

      khúc chưa kết thúc, trong lúc mọi người đều ngồi xem si mê, có đám quan binh đột nhiên xông vào trong Nhã Các, nháy mắt bao vây Các vào bên trong.

      Bỗng chốc, mọi người trong lòng hoảng sợ, vũ đài Doanh Doanh cau mày dừng lại điệu múa (gốc: vũ bộ – bước nhảy), người biết chỗ dựa lưng của Nhã Các là thái tử điện hạ, còn có thể lớn mật như vậy xông vào, trong Thánh Triều e rằng chỉ có hai người dám làm như thế. người là Hoàng Thượng, người là Thánh Triều đệ nhất vương gia. Hoàng đế vẫn đối với chuyện của thái tử điện hạ nhất khái bất quản (tha thứ mặc kệ), khả năng duy nhất chính là người còn lại.

      Ai cũng biết đệ nhất vương gia mới là là người được chọn kế vị ngôi vị hoàng đế, mấy năm nay căn bản đem thái tử để vào trong mắt, lúc này vì sao lại xông vào Nhã Các như vậy?

      Người có kiến thức suy đoán là ai to gan như vậy, dám can đảm đối nghịch cùng thái tử, người thông minh vừa nhìn biết là người của Hồng vương gia, ngậm miệng ngoan ngoãn chờ xem diễn!

      Doanh Doanh cảm thấy khẩn trương, nhìn đám thị vệ đột nhiên vây quanh Nhã Các, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt; cường ngạnh làm cho chính mình tỉnh táo lại, xoay người ý bảo bạn nhảy phía sau đều lui ra, nâng váy bước xuống vũ đài nghênh đón tận cửa.

      Hai hàng binh lính uy nghiêm chỉnh tề sắp hàng, vẻ mặt lãnh khốc, khiến cho người xem run sợ.

      Vì những người này đột nhiên xông vào, Nhã Các vốn náo nhiệt cũng nhất thời lặng xuống, ngay cả thở mạnh cũng dám.

      Đây là lần đầu tiên từ khi Nhã Các khai trương tới nay bị quan binh vây quanh như vậy. Chẳng lẽ là thái tử điện hạ phạm vào sai lầm gì? Hay là Nhã Các làm chuyện ám muội gì?

      tình phát sinh đột nhiên như vậy, dưới Nhã Các cư nhiên có ai dám ra nửa bước, nhìn đám binh lính quây thành vòng xung quanh hỏi ai còn dám động nửa phần, ngay cả bọn quý tộc lầu hai cũng lo lắng đề phòng nhìn chăm chú về phía cửa, đây cũng là chuyện tình xưa nay chưa từng có.

      Binh lính vừa vây quanh xong, đôi giày đen thêu Long Đằng trầm ổn hữu lực bước vào.

      Mọi người mở to hai mắt, nhìn về phía chủ nhân đôi giầy kia.

      thân hoa y màu đen phác họa thân thể nam nhân thon dài, khuôn mặt sáng sủa trắng trẻo (gốc: quang khiết bạch tích – VP dịch trơn bóng trắng nõn - ặc! Giống tả con quá! – ta thấy thích hợp lắm nên đổi thành thế này – mặc dù thế này giống tiểu bạch kiểm nhưng cũng đỡ hơn), lộ ra lãnh tuấn góc cạnh ràng; đôi mắt đen láy thâm thúy, ánh lên ánh sắc của hàn băng; đôi lông mày rậm, mũi cao thẳng, bạc môi lạnh nhạt, chỗ nào có đường hoàng cao quý cùng lãnh khốc. Trong đôi mắt đen thâm thúy tản ra sắc lạnh như băng cự nhân ra xa ngàn dặm, khiến người nhìn e ngại!

      Nam nhân này chút nào lộ ra độ lãnh người , Nhã Các ấm áp bởi vì nam xâm này xông vào, nhiệt độ hạ xuống bằng băng.

      Toàn trường nhiều người như vậy, ai dám thở cái.

      Doanh Doanh thân hình cứng ngắc, nam nhân này quá lạnh! Tuy rằng trong lòng thập vạn cái muốn nhìn thấy người này, nhưng mặt thể ra chút ý cười miễn cưỡng, “Tham kiến Hồng vương gia!” Hành lễ về phía nam tử vẻ mặt lãnh khốc vô tình. Người này tuyệt đối phải người, bởi vì nàng cảm giác được tầm mắt đỉnh đầu cơ hồ muốn xuyên qua thân thể của nàng, cả người khỏi rùng mình cái.

      Hàn mâu đảo qua, đầu người trong Nhã Các chỉnh tề hạ xuống.

      Đây vẫn là người sao? Ai! là lãng phí bộ túi da tốt như vậy!

      mắt đôi sắc bén trực tiếp nhìn về phái nhã gian đối diện lầu hai, đâm thẳng vào lòng người!

      Hoa đào mắt mê hoặc người của Lô Quốc thái tử Tây Lâu Mạch ngả ngớn, mang theo ý cười nhè thấm vào ruột gan. Cả người cũng có bởi vì Độc Hồng đột nhiên xâm vào mà có gì khỏe, vẫn giống như lúc trước bình tĩnh nhàn nhã nhấp nước trà thơm ngát.

      Thanh lãnh triệt cương ngạnh vang lên, “Lô Quốc thái tử.”

      Trong tiếng này, ánh mắt hai người ở khoảng cách rất xa trong nháy mắt đồng thời chạm nhau, chỉ trong cái liếc mắt này hai người đánh giá xong đối phương. khỏi thầm than, quả nhiên là nhân trung long phượng!

      Tây Lâu Mạch cũng nghĩ tới Độc Hồng nhận ra mình, vậy chính mình vừa tiến vào thánh thành, những người này muốn chú ý đến mình. hổ là Thánh Triều đệ nhất vương gia, làm việc phải như người bình thường.

      “Hồng vương gia phô trương lớn.” Trong thanh lạnh nhạt mang tia bó buộc.

      Lô Quốc thái tử?

      Cái vị trong nhã gian kia cư nhiên là Lô Quốc thái tử? Mọi người kinh ngạc nhìn về phía nhã gian.

      Doanh Doanh đứng trước mặt Độc Hồng, cảm nhận lãnh sương trước nay chưa từng có, cả người được tự nhiên. Nhưng lại thể rời xa nửa phần, chỉ đành phải kiên trì rũ mắt đứng ở bên cạnh chờ phân phó của Thánh Triều đệ nhất vương gia.

      gương mặt cương ngạnh tuấn tú là tầng lạnh lùng khó coi thay đổi, nhìn ra hỉ nộ ái ố.

      “Bổn vương phụng mệnh phụ hoàng đến đây nghênh tiếp Lô Quốc thái tử, thỉnh!” Độc Hồng đặc biệt nhấn mạnh chữ ‘nghênh tiếp’, có nửa điểm ý tứ muốn mời người, lạnh lẽo cứng ngắc khiến cho người khác da đầu run lên.

      Doanh Doanh thở phào nhõm, nguyên lai là vì Lô Quốc thái tử mà đến, ánh mắt khỏi nhìn về phía lầu ba.

      “Nhã Các rất tốt, Hồng vương gia nể mặt bản thái tử !” Tuyệt để trong lòng cường ngạnh của Độc Hồng, y tao nhã nâng chén cười với .

      Lông mày lạnh lẽo nhíu nhíu, “Nếu Lô Quốc thái tử thích, bổn vương cùng là được…” xong liền nhìn về phía Doanh Doanh sững sờ.

      Doanh Doanh cảm nhận được hàn ý băng gai tận xương bắn tới chính mình, đột nhiên thu lại tầm mắt hướng về lầu ba. “Vương gia có gì phân phó?” Doanh Doanh vẫn cố gắng đón nhận hàn khí lạnh lẽo của Độc Hồng, thân thể cứng đờ. Thấy Độc Hồng có phản ứng, thân thể lập tức run lên, “Doanh Doanh chuẩn bị nhã gian cho vương gia ngay!” Doanh Doanh thiếu chút nữa liền cắn đứt đầu lưỡi chính mình.

      Lãnh mâu nâng lên, thoáng nhìn qua lầu ba kín mít lộ chút, “ cần” tay áo vung lên, lãnh ý càng tăng lên, “Ngay tại chỗ này ngồi xuống là được.” xong liền ngồi xuống vị trí đối diện nơi Hồng Lăng rơi xuống.

      Doanh Doanh khẽ nhúc nhích khóe miệng, lời nuốt vào trong bụng. Nàng muốn , vị trí trước Hồng Lăng người khác thể ngồi, đây là quy củ của Nhã Các. Nếu là người khác, nàng có thể khéo léo khuyên người rời , nhưng là giờ phút này đối mặt là Thánh Triều đệ nhất vương gia, lá gan bình thường của nàng dùng đủ.

      Huống chi, người ngồi ở chỗ này như vậy, còn có ai có tâm tình xem ca vũ a? Ngay cả động cũng dám động, có người nào có lá gan xem cùng với ngươi? Nhìn nhìn đám thị vệ vây trong Nhã Các, người người mặt đều mang sợ hãi, Nhã Các tốt bị – đệ nhất vương gia biến thành như vậy, cũng coi như có bản lĩnh .

      Tây Lâu Mạch bất đắc dĩ lắc đầu, Độc Hồng này…

      Ở trước mặt người như vậy, bọn họ ngay cả chữ “” cũng có quyền lực để .

      Nhã Các nóng lạnh , mọi người đều cảm thấy bất an, cúi đầu.

      Doanh Doanh lập tức ra hiệu thị nữ dâng trà bánh tốt nhất, ai dám thất lễ với vị đại gia này a! Cấp nàng mười cái đầu cũng đủ dùng.

      Thấy trong Các ai dám động, Độc Hồng hừ lạnh tiếng. “Mọi người tùy ý, cần kiêng kị bổn vương.”

      như vậy, ngươi cái người sống to đùng ngồi ở chỗ này, ai dám động? Nhưng mọi người vẫn thực “Nể tình” khẽ động khóe miệng cứng ngắc, cười xác nhận.

      Thấy động tác Độc Hồng như vậy, Tây Lâu Mạch cũng chỉ cười cười, cũng ngại phá hủy khí nơi này. Ba vị bên cạnh cũng có nhàn nhã như , Độc Hồng vừa xuất , ba người đề phòng nắm lấy bội kiếm ở bên hông.

      “Nhã Các quy củ, mong Hồng vương gia tuân thủ!” Thanh phong xuy phất mà đến, du dương thấm vào lòng người, so với thanh của tự nhiên càng dễ nghe!

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
      PhongVy, linhdiep17AnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :