1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đế vương sủng thần - Hoa Vũ Băng Lan (c73.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 81. THÁNH NỮ THUẬT QUỐC CHẾT (Phần 1)

      Editor: nhamy111

      ******************************************

      Quân kỳ đón gió bay phất phới, đao thương kiếm ảnh chói sáng.

      Áo trắng như tuyết!

      ai có thể đoán được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân như thế nào, cho dù nàng có đối mặt với trường hợp lớn như vậy nhưng cũng bất sở vi động, bọn họ thể đánh nàng, thể làm nàng bị thương, cho nên ai cũng đừng suy nghĩ nàng làm gì.

      Phốc phốc phốc...

      chờ Vân Thiển động thủ, đột nhiên từ trong đại quân truyền ra vô số thanh đau đớn, hai quân quá sợ hãi, có quân địch núp bên trong bọn họ.

      Rầm... Đột nhiên khôi giáp binh chủng vừa còn người đồng loạt được cởi xuống, lộ ra khôi giáp của đại quân Thánh Hoàng triều, hỏng rồi!!!

      Vân Thiển thấy có gì ngoài ý muốn, đây chính là nguyên nhân nàng bất an, Độc Úy thân bên trong quân doanh hai nước, Vân Thiển nghĩ nhiều, kéo nhuyễn kiếm bên hông ra, lập tức phi thân ra ngoài, kiếm vừa tung, đầu rơi xuống đất.

      Ai cũng ngờ trận chiến cứ như vậy mà bắt đầu, ai có thể dự đoán được Độc Úy vậy mà thân vào bên trong bọn họ, làm cho bọn họ ngay cả chút chuẩn bị cũng đều có, cho dù bọn họ có trăm vạn đại quân, nhưng dưới tình huống xuất kỳ bất ý như vậy, bọn họ thua bậc, trong khoảnh khắc binh lực hai quốc gia tổn thất nghiêm trọng.

      Mấy người bọn họ giao đấu lẫn nhau, trước tiên Vân Thiển tiến thẳng đến linh đan của thánh nữ, linh đan của nàng ta là uy hiếp lớn nhất đối với bọn họ, chỉ cần hủy Vu thuật kia hành động của bọn họ liền còn trói buộc gì.

      Dường nhi nhìn thấu ý đồ của Vân Thiển, Lâm Bích Nhi đột nhiên lui gấp về phía sau, linh động tiếng lớn, trước đó, Vân Thiển cho ngàn người của mình bịt kín lỗ tai, tất nhiên bị ma của Lâm Bích Nhi khống chế

      Nhưng đại quân của Thánh Hoàng triều giống vậy, bọn họ hoàn toàn có chuẩn bị, nên chết là điều thể tránh khỏi

      Lâm Bích Nhi lui về sau, đột nhiên phía sau nhảy ra bạch y hai tiểu đồng. Năm năm qua , hai tiểu đồng này còn là hai tiểu khả ái như lúc trước nữa, so với năm năm trước phần sắc bén được tăng lên.

      Năm năm sau, hai tiểu đồng bọn họ lại phải đối mặt với Vân Thiển càng khủng bố, phi thân ra nhưng thân hình vẫn nhịn được nhàng run lên, Vân Thiển như vậy làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi hơn năm năm về trước.

      Đứng trước địch nhân nhưng tâm ngươi lại tỏ ra sợ hãi e ngại, như vậy chính ngươi chỉ có thể chờ chết.

      Vân Thiển nhíu mắt lạnh, hừ tiếng, “Muốn chết!” Đến nay, bọn họ còn có thể cho rằng nàng vẫn hạ thủ lưu tình sao, quả thực nằm mơ, bọn họ vĩnh viễn cũng đừng nghĩ có thể lấy được gì từ bên cạnh nàng nữa.

      Thị khí bàng bạc như núi cao áp hải, phía sau Vân Thiển như có thêm đôi mắt, nhuyễn kiếm từ phía sau vung , mưa tên bay nhanh đến hướng này bị chém thành từng mảnh vụn, kiếm pháp cao siêu như vậy làm cho người ta hoa cả mắt.

      Hai tiểu đồng tiến lên, đôi tay biến ảo vô cùng, cắn răng chống lại kiếm chiêu Vân Thiển tiến thẳng tới. Bộ pháp của Vân Thiển tia do dự, thu kiếm, cước lực đảo qua

      Hai tiểu đồng đột nhiên bị biến chiêu này dọa cho lùi bước, “Bang...bang!” Hai tiếng nổ lớn vang lên, hai tiểu đồng bị đánh mạnh, ngay cả chút vạt áo trắng tay hai tiểu đồng vẫn đụng đến được mà bị đối phương đạp bay ra ngoài.

      Đến khi bọn họ định trụ lại thân hình, chỉ cảm thấy phía sau lưng ớn lạnh, toàn thân hai tiểu đồng run lên, kiếm quang nhoáng lên cái trước mặt, máu vấy ra ngoài, dung mạo hòa cùng máu loãng.

      Hai bóng dáng đáng lủi vào tuyết, bị hàng vạn bước chân đạp qua! Hai sinh mệnh cứ như vậy mà bị chôn vùi dưới nhuyễn kiếm.

      Vân Thiển sắc bén quả quyết như vậy bọn họ cũng mới nhìn thấy lần đầu tiên, lúc này bọn họ mới chân chính nhận biết được Vân Thiển với sát khí bức người, ai có thể kháng cự được.

      Ngay cả tướng sĩ nhắm tên vào nàng, cũng bị bạch y nam tử toàn thân nhiễm đầy máu quay đầu lại làm ngây dại ra biết phải làm như thế nào, sát khí như vậy, nhu Tu La nơi địa ngục tra tấn tâm của các tướng sĩ.

      Linh.... Lâm Bích Nhi lấy khăn che mặt, linh đan trong tay càng rung càng gấp, Vân Thiển giẫm chân tại chỗ phi thân lên, lúc này đây, đối với bất kỳ người nào nàng cũng lưu tình nữa.

      Lâm Bích Nhi cảm nhận được sát khí nồng hậu, biết Vân Thiển động sát tâm với mình, ánh mắt hạ thấp chống lại ánh mắt của Vân Thiển.

      “Lần trước là cơ hội cuối cùng của ngươi, đây chính là ngươi biết quý trọng tính mạng của mình...” Vân Thiển vừa đánh vừa giết, mở đường máu qua, đánh thẳng vào thân Lâm Bích Nhi

      Đạp từng cỗ thi thể lên, khi Vân Thiển quyết định muốn giết người, bọn họ thể đào thoát, cho dù là Lâm Bích Nhi

      Binh linh mặc thiết giáp cưỡi ngựa, phá tan bông tuyết đầy trời theo bên kia tường thành mà đến, tiếng vó ngựa như sấm, chấn động cả đại địa.

      Đầu người đông nghìn nghịt, binh cuồng mã loạn, đao quang kiếm ảnh, tử khí tràn ngập.

      Huyết nhiễm cả thiên địa làm lu mờ mắt người.

      Vân Thiển quả nhiên được làm được, bọn họ căn bản chuẩn bị cái gì, cho dù đối mặt với vấn đề số lượng, cho dù với số lượng đại quân như vậy, hai quân gia thắng bậc, nhưng đối mặt với việc xuất kỳ bất ý làm cho tướng sĩ hai quốc gia kịp chuẩn bị, dẫn đến việc thương vong vô số.

      Sau bóng áo trắng, mỹ nhân tuyệt thế lạnh lùng bảo vệ bên cạnh, giảm phần lớn áp lực của Vân Thiển, làm cho nàng cần phân tâm để ý đến uy hiếp sau lưng, Vân Thiển sai, Thấm Lan là sát thủ rất tốt!

      Nơi nào nhuyễn kiếm qua đều bị nhấc lên màn mưa máu gió tanh.

      Quả nhiên con người là động vật ích kỷ nhất, Vân Thiển cũng ngoại lệ, đối mặt với cảm tình của mình, nàng làm ra tình huống như vậy, nàng lựa chọn Độc Úy, nên đây cũng coi như là thiên tính.

      Tiến lên, nhanh như điện chớp, nhân mã mấy phương va chạm nhau! Gắt gao tranh đấu với nhau cùng chỗ.

      thân khôi giáp, trường mâu dài, đánh thẳng về phía người đứng tường. Thế như bão táp, làm tan tác hết thảy, hủy diệt hết thảy, có bất luận kẻ nào, bất kỳ mệnh lệnh gì hay bất kỳ kẻ thống soái nào có thể ngăn chặn!

      Hỗn loạn chịu nổi mang theo huyết vũ cuồn cuộn liều chết xong tới, bầu trời tối đằng đằng nổi lên từng cụm mây đen đầy sát khí, bông tuyết rơi xuống càng nhiều.

      Kiếm quang khai hoa bề mặt tuyết, kiếm khí chấn động, tuyết cùng máu đều rơi xuống, sau khi Vân Thiển cùng Lâm Bích Nhi chiến đấu đến mấy chục hiệp, Lâm Bích Nhi ràng thể chịu nổi áp lực như vậy.

      Mỗi chiêu thức của Vân Thiển đều làm cho nàng ta thể đỡ nỗi, hơn nữa sở trường của Lâm Bích Nhi là dùng Vu thuật khống chế, nhưng đối mặt với Vân Thiển hoàn toàn miễn dịch, Lâm Bích Nhi liền trở nên thúc thủ vô sách.

      “Phốc!” Máu bay ra, nhiễm hồng ngực áo trắng của Vân Thiển như từng cụm hồng mai nở mặt tuyết.

      Vân Thiển dường như thèm để ý, lại ra chiêu ngoan độc hơn, khí dày đặc hướng đến Lâm Bích Nhi. Lâm Bích Nhi bất chấp vết thương do nhuyễn kiếm gây ra người, đánh linh đan ra ngoài, vòng vạt áo lên.

      Mấy trăm vạn nhân mã chém giết hỗn loạn, đào tẩu, tử vong, đổ máu, tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết, vó ngựa, tiếng bước chân hỗn tạp, huyên náo ầm ĩ mảnh, từng tiếng vang hỗn loạn chịu nổi truyền vào tai Vân Thiển lại giống như nghe thấy, nhuyễn kiếm đại chấn, phá nát vạt áo Lâm Bích Nhi cùng linh đan tiến đến.

      “Ngô...” Lâm Bích Nhi bị chấn động lùi về sau, lùi cả mấy bước mới trụ được thân mình, máu từ khóe môi chảy xuống dưới, nâng mắt lên.

      Vân Thiển cắn môi, bước dài lên trước, kiếm đưa ngay chỗ trái tim nàng.

      Thích Uẩn Cẩm bỗng nhiên bước lên từ vũng máu, lấy cung tên từ người tướng sĩ bên cạnh...

      Hít hơi sâu. Lắp tên, kéo công, híp mắt, nhắm...

      Bóng dáng gầy yếu giữa đại quân đông nghìn nghịt lại vô cùng ràng, tuyết cùng huyết kết hợp, ánh mắt nhìn bóng trắng kia sâu, nhắm mắt lại, buông tay.... (nhamy111: thiên a, tức chết ta, kiểu gì thế lày, muốn bắn là bắn á????)

      Nhìn thẳng về phía trước, Lâm Bích Nhi đột nhiên nở nụ cười.

      Bỗng nhiên, thân thể Lâm Bích Nhi nhằm về phía Vân Thiển.

      Nhuyễn kiếm đâm vào giữa tim nàng, Lâm Bích Nhi hề có dầu hiệu gì mà xông tới, làm cho Vân Thiển khỏi hoảng hốt, muốn thu kiếm nhưng kịp, nhuyễn kiếm đâm vào giữa tim.

      Tay Lâm Bích Nhi đột nhiên đỡ lấy Vân Thiển, dùng hết sức lực cuối cùng cuốn thân thể Vân Thiển xoay trong trung.

      Sét đánh ầm vang, gió đổi theo trăng! Ngoài năm trăm bước phát tiễn, cư nhiên lại chính xác như vậy! Ngô...

      Thân hình Vân Thiển đột nhiên chấn động, cả người ngây ra, biết nên làm sao.

      Thân mình Vân Thiển rơi xuống, vội vàng đỡ lấy Lâm Bích Nhi trúng cả tên lẫn kiếm.

      Nhìn Vân Thiển mang theo Lâm Bích Nhi rơi vào đám người đông nghìn nghịt, Thích Uẩn Cẩm nhíu mày, đột nhiên từ phía sau truyền đến trận gió, bỗng quay đầu lại.

      đôi hàn đồng đỏ tia máu đột nhiên chạm vào mắt , Thích Uẩn Cẩm hoảng hốt, vậy mà có chú ý tới người xuất phía sau mình, vì vậy chân chân thực thực hứng trọn quyền, lui về phía sau vài bước, ổn định thân mình.

      Độc Úy...” nghĩ tới người này lại lớn mật như vậy, dám lẩn vào trong đại quân nguy hiểm như vậy, thân là hoàng đế vì sao biết, nếu chết ở nơi này Thánh Hoàng triều liền tiêu đời.

      “Ngươi dám có ý đồ đả thương nàng?” Ngôn ngự lạnh như băng đều nồng đậm sát khí

      “Tuy rằng bản cung hi vọng có được người như vậy, nhưng mà, thánh nữ Thuật quốc đâu phải để muốn giết cứ giết, Độc Úy, ngươi chuẩn bị chết ở nơi này rồi, do đó, chết cũng là chuyện đương nhiên...” Quyền lợi trước mặt, lại là mỹ nhân, còn là người trong lòng, nhưng đều là hoa trong thoáng chốc tàn.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 81. THÁNH NỮ THUẬT QUỐC CHẾT (Phần cuối)

      Editor: nhamy111

      ********************************************

      “Ngươi xứng như vậy...” Hàn kiếm của Độc Úy nhanh bay đến.

      Trong chiến đấu cho phép ngươi nhiều thêm câu, ngươi chỉ có thể dựa vào thực lực của mình để quyết định ngươi có được quyền lên tiếng hay

      “Bảo vệ nàng...” Thân ảnh thon dài của Độc Úy nhảy lên, quát to tiếng.

      Ở phía sau, tứ tướng vừa mới giấu thân phận của mình lập tức thân, lo lắng nhìn Độc Úy, Phó Vãn Tình cùng Văn Đan Hàn cả người đầy máu nhắm hướng Vân Thiển chạy qua.

      Hạ Ký Phong cùng Trương Trọng bảo vệ bên cạnh Độc Úy, mệnh lệnh của hoàng đế tất nhiên thể làm trái, nhưng bọn cũng ngốc đến nỗi đều tiến lên bảo vệ Vân Thiển mà bỏ trống hoàng đế ở bên này.

      “Bích nhi tỷ tỷ?” Nhìn vẻ mặt đầy máu của Lâm Bích Nhi, tâm của Vân Thiển chỉ là rung động.

      “Rốt cuộc ta vẫn chết trong tay Thiển nhi....” thanh nhàng bị tiếng chém giết lấn át, nhưng từ khẩu hình miệng nàng mà Vân Thiển có thể biết được nàng muốn gì.

      “Vì sao...” Vân Thiển ngăn chặn khiếp sợ từ nội tâm, cúi đầu nhìn người trong lòng.

      “Ta...mạng của ta...là do....Thiển...nhi cứu....” Cho nên, nàng còn trở về cũng là chuyện đương nhiên.

      Mâu quang trong trẻo lạnh lùng của Vân Thiển dừng khuôn mặt này, gì, rơi lệ, mặt cũng quá lạnh nhạt nhưng cũng có chút cảm tình nào pha lẫn, giống như nàng chết lặng.

      “Thiển nhi... đời này, chỉ có ngươi...quan tâm đến ta...như vậy, tốt...” Những năm này Vân Thiển tìm kiếm nàng, phải nàng hay biết, nhưng nàng chung quy vẫn có xuất , bởi vì, nàng biết nàng có kết cục như vậy... Phải để mình đối mặt với trách nhiệm của mình cùng với tình cảm của Vân Thiển khó để nàng lựa chọn, nhưng tại... cần phải chọn nữa rồi, thấy Thiển nhi có thể sống sót, nàng cũng an tâm...

      thế hệ thánh nữ Thuật quốc, cứ như vậy mà chết trong lòng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hai mắt bình tĩnh nhắm lại, môi vẫn nở nụ cười, ánh mắt hạnh phúc như vậy vĩnh viễn khắc sâu nơi đáy mắt Vân Thiển.

      Cho đến lúc nàng chết, Vân Thiển cũng cho nàng biết thân phận nữ nhi thần bí của mình, bí mật này, Lâm Bích Nhi vĩnh viễn đều nghe được, vĩnh viễn...

      Nhìn người trong lòng nhắm mắt chặt, mặt Vân Thiển chút thay đổi, rút nhuyễn kiếm cùng mũi tên người nàng ra, “Bích nhi tỷ tỷ, cám ơn ngươi...”

      Ôm lấy nữ tử từng được mình cứu sống, tâm tình Vân Thiển trở nên trầm trọng, trước kia, Lâm Bích Nhi vì La Sát môn mà sống, nay nàng vẫn vì La Sát môn mà chết, cả đời nàng vẫn thể nào thay đổi được.

      Nàng nên tự trách sao? Vân Thiển nhìn kiếm trong tay, có loại cảm giác hoảng hốt. Kỳ , nàng vẫn thường nhớ lại điệu múa của Lâm Bích Nhi, tựa như nhiều năm trước đây nàng thường hay chạy đến thanh lâu chỉ vì để nhìn thấy điệu múa kia mỗi ngày.

      “Thực xin lỗi...” Nâng mắt nhìn bông tuyết rơi trong bóng tối, rơi xuống xiêm y của hai người, vô cùng thê mỹ! Vừa rồi nàng nên chém ra kiếm kia, chính nàng từng để nàng trong lòng, nhưng ngờ, nữ tử như vậy mà chết dưới kiếm của nàng, quả nhiên, lỗi đều do nàng tạo ra.

      Nếu Lâm Bích Nhi quen biết nàng, nhận nàng làm người nhà, đối xử tốt với nàng cũng lựa chọn kết cục như vậy, nàng (Lâm Bích Nhi) có thể tránh né.

      “Đại nhân, mời ngài nhanh chóng rời khỏi nơi này...” Phó Vãn Tình nhảy tới, bức lui quân địch lên, bên vội vàng mở miệng thúc giục Vân Thiển vẫn đứng yên chỗ rời .

      “Đây là chỉ thị của Hoàng thượng!” Văn Đan Hàn còn bỏ thêm câu ở cuối cùng, cho rằng chỉ cần đưa Độc Úy ra, Vân Thiển nghe lời ít.

      muốn đẩy ta ra ngoài, mình gánh vác mọi việc sao?” Lạnh lùng, Vân Thiển đột nhiên nâng mắt, nâng cao giọng.

      Thân hình hai người cứng chút, ý tứ của hoàng thượng tất nhiên là như vậy, nếu như vậy, Độc Úy căn bản thể chuyên tâm xử lý. Xung quanh toàn là người có thể gây nguy hiểm cho Vân Thiển làm sao có thể an tâm, chỉ có để nàng rời , Độc Úy mới có thể phát huy được năng lực.

      thể nghĩ tới Vân Thiển vậy mà đến đây, nhưng lại vô cùng to gan chạy tấn công sau lưng quân địch, Độc Úy cũng thể thân cứu giúp.

      Nhưng nếu phải hai quân bọn họ chỉ chú ý đến hướng của Vân Thiển nên Độc Úy mới có thể thay người thành công, đừng quên, mấy người bọn họ cũng phải là hạng người hời hợt.

      Thấm Lan bảo vệ bên người nàng, mắt như hàn băng, vì bảo vệ Vân Thiển nên người tăng thêm ít vết thương.

      Vân Thiển đem hết thảy mọi việc của Thấm Lan thu vào trong đáy mắt, lạnh nhạt liếc mắt nhìn nàng cái, lạnh nhạt , “Ngươi chỉ cần bảo vệ chính mình, cần như thế...” Nàng có khả năng để bảo vệ chính mình.

      “Ngài là chủ tử của Thấm Lan...” Mặt Thấm Lan chút thay đổi .

      “Hừ!” Vân Thiển chỉ lạnh lùng hừ tiếng, gì nữa, đem thi thể Lâm Bích Nhi giao lên tay Thấm Lan, “Nếu như vậy, bảo vệ tốt thi thể nàng, để nửa điểm thương tổn, thay ta mang nàng về kinh thành...” ra mệnh lệnh biểu lộ ý tứ của mình.

      Thấm Lan tiếp nhận thi thể Lâm Bích nhi, khỏi cảm thấy ngốc lăng, nhìn sâu vào mắt Vân Thiển, “Dạ!” Vân Thiển vẫn tín nhiệm lòng trung thành của Vân Thiển như cũ.

      “Nhớ kỹ...” Vân Thiển rút kiếm xoay người, hai người bên cạnh nhíu mày, nhưng vừa nghe đến thanh thanh nhã của Vân Thiển cũng nghiêng đầu ngó qua.

      “Trong giới sát thủ, cho dù là người thân cận nhất của mình cũng dễ dàng tin tưởng, ngươi chết vô cùng thảm...” Lạnh lùng xoay người nhìn sâu vào đôi mắt người đối diện.

      Hai người cả kinh, thả người lên trước bảo vệ.

      Tây Lâu Mạch cùng Độc Hồng nhìn thẳng bóng dáng Độc Úy, từ cuộc chiến đối biến thành ba đấu , cho dù võ công Độc Úy cao đến đâu nữa cũng phải là đối thủ của ba người này, ba người hình như có phối hợp ăn ý làm cho Độc Úy có chút ăn tiêu.

      Hạ Ký Phong cùng Trương Trọng cho dù cực lực cố gắng đến hỗ trợ, nhưng với loại vây khốn mạnh mẽ này căn bản thể dựa vào cận chiến mà xoay chuyển, có loại quân giáp mạnh mẽ này áp chế, bọn họ thể nào phân thân được...

      Độc Úy cách ra xa tầm mắt của bọn họ, đến cả bóng dáng của Vân Thiển cũng ở nơi rất xa

      Vân Thiển phải thần, nhiều người như vậy, bọn họ ngươi tới ta tới, đại quân đông nghìn nghịt làm cho người ta thở nỗi.

      *****

      Tường thành cao cao, hai phu thê bên chỉ quân giết địch, mặt lo lắng cho tình huống phía dưới, mấy người bọn họ cứ như vậy mà xâm nhập vào lòng địch, xem ra dữ nhiều lành ít.

      “Vân ca, ta lo lắng Thiển nhi...” tường thành, Lạc Song mặc thân thường phục đứng bên cạnh Vân Phi, lo lắng nhìn bầu trời đen tối, thấy tình huống phía dưới, bông tuyết rơi xuống chỉ có thể nhìn thấy hàn quang lóe lên cùng mùi màu tươi nồng nặc.

      Chủ động xuất kích, kế hoạch như vậy vốn tán thành, nhưng ngờ được lúc này Độc Úy lại kiên trì như thế, làm cho bọn họ thể tự hỏi quyết định như vậy có đúng hay , nhưng bọn họ mơ hồ hiểu được, quyết định như vậy của Độc Úy cùng “con trai” bọn họ thoát khỏi quan hệ.

      “Yên tâm , phải tin tưởng năng lực của Thiển nhi...” Tuy rằng trong lòng an ủi thê tử như vậy, nhưng trong lòng Vân Phi còn gấp hơn so với Lạc Song, nhưng thành thể thủ.

      được, ta lo lắng...” Nghe thanh giết chóc đầy trời, trong lòng Lạc Song thấp phần bất an, muốn xoay người

      “Song nhi, nàng bình tĩnh chút, nàng có thể làm được gì, bằng năng lực của mình nàng có thể đưa Vân Thiển ?” Vân Phi giữ chặt thân mình Lạc song, có ý muốn làm Lạc Song tỉnh táo lại.

      “Chẳng lẽ chàng có thể trơ mắt nhìn Thiển nhi bị vây hãm trong đó, sau đó nhìn nàng chết sao...” Lạc Song lạnh giọng .

      , thành này nàng thủ , ta ...” sao có thể để Lạc Song mạo hiểm mình.

      Lạc Song nhíu mày, lại càng tán thành ý kiến của Vân Phi.

      “Vẫn là để ta , chuyện thủ thành này ta thể đảm nhiệm, nơi này, Vân ca chàng thủ , chờ chúng ta trở về...” xong đợi Vân Phi hoàn hồn, thân mình tung cao nhảy ra khỏi tường thành.

      Vân Phi căn bản kịp giữ chặt tay nàng, nhìn thân thể Lạc Song hòa nhập vào trong bóng tối, tay hung hăn nắm chặt tường dày.

      Vân Thiển vô lực nhìn đám đầu đông nghìn nghịt, lấy trăm năm mươi vạn đại quân của bọn họ đối kháng với mấy trăm vạn đại quân kia đơn giản chỉ như đối đầu với số mệnh, đúng là ý nghĩ kỳ lạ.

      Cho dù đối mặt với binh lính bình thường, nhưng nàng đều cảm thấy phải cố hết sức, tại, nàng hoài nghi quyết định của mình là đúng hay sai, nhưng sai cũng sai rồi, phóng lao phải theo lao, giết đến cuối cùng cũng bỏ qua.

      Thi thể chồng chất như núi, vây khốn mọi người các nàng là quân đội hai phương, liếc mắt vòng căn bản thể nhìn thấy người mình quen thuộc, ngay cả ngàn người nàng mang đến cũng bị bao vây tại nơi này.

      Biển máu chảy xuôi, cho dù cả người bọn họ đầy máu, cho dù bọn họ cảm thấy mệt, cho dù nhìn thấy đối phương, bọn họ vẫn lấy thân sát tướng như cũ.

      Từ trong vũng máu đứng lên, ánh mắt đầy tia máu lạnh lùng quét nhanh qua bóng người chớp hạ trong bóng tối.

      Hai trái tim, đều bắt đầu hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng của nhau...

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Theo cảm nhận của ta kể từ khi bắt đầu edit truyện Đế vương sủng thần cho đến nay, dường như toàn bộ cảm giác đau hận, tuyệt vọng, hụt hẫng, bất lực đều nằm hết trong Chương 82 này. túm lại, chương 82 là chương vô cùng bi thống.

      Mời các nàng xem nhé!!!!

      *********************************

      CHƯƠNG 82. ĐỘC ÚY NGÃ XUỐNG (Phần 1)

      Editor: nhamy111

      *********************************

      Thân ảnh đối phương nằm trong tầm mắt, tâm của người còn lại bao giờ có thể bình yên.

      Độc Úy...” Vân Thiển nóng giận chém nát thân người, hét lên tiếng, thả người đạp lên đầu người khác, kêu to tên Độc Úy, đầu người mênh mông vô bờ, chỉ có duy nhất bóng dáng của , ràng mới vừa rồi còn ở chỗ kia.

      Máu gia tăng nền trắng, mặt nạ Vân Thiển cũng bị nhiễm tầng máu, bộ mặt vốn có còn thấy , người nhìn kinh hãi. khủng hoảng đánh sâu vào đầu óc Vân Thiển, có bóng dáng của , .

      “Thiển nhi...” Lạc Song từ tường thành lao xuống dưới, vốn nghĩ tìm Vân Thiển hết sức khó khăn, nhưng nghĩ tới vô tình nghe thấy thanh Vân Thiển đưa tới.

      Hoa máu nở rộ từng miệng vết thương, nhìn đến bóng dáng lão nương, Vân Thiển chút do dự xoay người theo hướng khác, thử lại dò tìm bóng dáng của .

      Lạc Song nhíu mày, ánh mắt kia...

      Từng kiện khôi giáp bong ra từng mảng, dòng người nhập vào cùng chỗ, khôi giáp người Độc Úy là vỡ vụn nhiều nhất, bị chính dẫm nát dưới chân, trong ngực tích đầu vết thương chảy máu, cho dù đối với cuộc đấu ba đấu , Độc Úy vẫn cường hãn như cũ.

      Đối lập với thân đầy vết thương của Độc Úy, ba người kia đối phó với Độc Úy cường hãn như thế đều có vẻ vô cùng hết sức, người cũng có nhiều chỗ kiếm thương do Độc Úy gây ra.

      Bông tuyết vội vàng bay xuống, đọng lại vết thương xuôi theo máu chảy xuống, nếu nhìn kỹ thấy lưng áo của Độc Úy có vết thương lớn, sâu hoắm vắt ngang, lúc này bị dùng mảnh vải gắt gao buộc chặt lại, ngăn cản máu chảy ra.

      là huynh đệ tốt của ta....” Độc Hồng lạnh lùng nhìn Độc Úy cứng rắn chống lại, hai huynh đệ lúc này đây chỉ sợ là lần gặp gỡ cuối cùng.

      “Hừ, muốn động đến Thiển nhi phải bước qua thi thể của trẫm, nếu , các ngươi ai cũng đừng mơ tưởng động đến nàng dù chỉ chút...” (nhamy111: *chấm nước mắt* đấy, iu là phải như dzị!!!)

      “Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đem giao cho bản cung mới là thỏa đáng, như vậy ngươi cũng có thể chết được thống khoái...” Mắt hoa đào nhíu lại, khóe môi lãnh huyết nâng lên.

      Giao Thiển nhi ra? Cho dù có chết ở nơi này cũng cho bọn họ như ý nguyện, Thiển nhi vẫn phải do bảo hộ, ai cũng được động đến dù chỉ phân.

      “Bản cung muốn nhìn ngươi có thể chống đỡ được đến khi nào...” Thích Uẩn Cẩm giống bọn họ, cùng Độc Úy nhiều hơn câu, khởi động huyết kiếm dưới chân, nắm chặt tay, đâm thẳng lên.

      Độc Úy dùng kiếm chống đỡ thân thể, vũ lực vĩnh viễn là minh chứng tốt nhất.

      thanh binh khi va chạm lẫn nhau, lồng ngực của bọn họ đều như có lửa thiêu đốt, vội vã phát tiết phẫn hận trong lòng bọn họ.

      Độc Úy...” Các rất xa, thanh Vân Thiển so với tiếng trống còn kích động lòng người hơn, cái loại thanh thấp thỏm lo âu này truyền rất xa ra ngoài, nhuyễn kiếm sắc bén xẹt qua bông tuyết, đánh bay đầu người.

      Lạc Song nhìn bóng dáng nữ nhi đẫm máu chiến đấu hăng say, khỏi trào nước mắt.

      Vẫn thấy bóng dáng của , chẳng lẽ cho đến khi chém hết đầu người mới có thể thấy bóng dáng Độc Úy sao? Tâm Vân Thiển càng hoảng loạn....

      “Chết tiệt, Độc Úy, ngươi ở nơi nào...” Hung hăng vung nhuyễn kiếm tay.

      “Thiển nhi, bình tĩnh lại...” Nhìn Vân Thiển cơ hồ phát cuồng, trong lòng Lạc Song ngừng nổi lên hoảng ý, bước lên phía trước cản trở Vân Thiển chém giết đến vô lý

      Gặp được chuyện tình có liên quan đến Độc Úy, Vân Thiển liền trở nên điên cuồng.

      “Ngươi biết cái gì, đều là ta, đều do ta hại ...” Vân Thiển hung hăng chém kiếm xuống lão nương nhà mình, tại nàng mặc kệ người đứng trước mặt mình là ai, người chắn nàng, chỉ có chữ chết...

      Lạc Song đại kinh, vội vàng phi người, nhưng vẫn chậm bước, tay vẫn bị Vân Thiển chém kiếm. Vân Thiển căn bản quay lại nhìn Lạc Song, xoay người liền chui đầu vào đại quân, mù quáng chém giết.

      Chỉ cần có thể chém hết đám người phiền phức kia là có thể nhìn thấy , nàng lòng suy nghĩ như vậy.

      Lạc Song cũng bất chấp vết thương do Vân Thiển gây ra cánh tay, tại nếu nàng ngăn cản Vân Thiển giết chóc đến mù quáng, sớm hay muộn gì Vân Thiển cũng bị mệt chết ở nơi này.

      Nhưng mà Vân Thiển quan tâm, chỉ cần có thể nhìn thấy bóng dáng của , chỉ cần bình an là tốt rồi, quản chi lo lắn nhiều chuyện.

      “Đại nhân, hoàng thượng mời ngài trở về thành...” Phó Vãn Tình chém giết lại đây, nhìn bóng dáng Vân Thiển, mừng rỡ kêu to tiếng.

      Văn Đan Hàn mà tiến lên ngăn cản bước chân Vân Thiển.

      “Đừng cử động, nàng...” Lạc Song thấy hai người cực lực tiến đến ngăn cản Vân Thiển, thầm nghĩ tốt. Vân Thiển ngay cả lão nương nhà mình mà còn biết, huống chi là hai gã võ tướng.

      “Đại nhân?”

      Vân Thiển giống như có mắt sau lưng, hai người về phi thân qua, nhuyễn kiếm chém lên. Hoa huyết vẩy ra, hai người cả thân mình đều bị thương nên vội vàng lui về phía sau.

      “Che chở nàng, ta đến...” Lạc Song quát to tiếng, vừa kiếm trong tay liền hướng đến phương hướng Vân Thiển vừa nhập vào, hai người liếc nhau, buông lỏng tâm, mạnh mẽ bức lui binh ở phía sau, vội vàng hỗ trợ.

      “Thiển nhi về , đừng làm cho cho mọi người chết vô ích vì ngươi nữa, nếu ngươi muốn cứu trở về thành, để ta đem về đưa đến trước mặt ngươi, Thiển nhi...” Lạc Song kêu to như muốn vỡ cổ họng, Vân Thiển bị vây trong sát trận nên căn bản như hông nghe thấy, chỉ biết vùi đầu vào giết, giết và giết...

      ai có thể ngăn trở nàng.

      Tựa hồ như Độc Úy thể ngăn cản mấy người bọn họ hợp lực vây công, cho dù bên người có hai đại tướng hộ vệ. Cho dù ba đối ba cũng có phần thắng, chỉ có thể ngăn cản.

      Đại quân Thánh hoàng triều càng đánh càng hăng, cũng biết dũng khí này là đến từ đâu, có lẽ bọn họ vô tình nhìn thấy bóng dáng bạch y cùng máu tương giao, có lẽ vì bọn họ xuất kỳ bất ý làm cho đại quân hai nước kịp trở tay, cho dù là nhân số địch đông, Thánh hoàng triều bị thua bậc, nhưng tại đây tình thế xoay chuyển, Thánh hoàng triều cũng có thể chuyển bại thành thắng.

      “Hoàng thượng, ngài nhất định phải chống đỡ...” Thân hình đầy vết thương của Hạ Ký Phong cùng Trương Trọng lung lay, nhưng vẫn bảo vệ Độc Úy trọng thương phía sau như cũ.

      thấy nàng, ta quyết ngã xuống, để trẫm giết...” Tiếng “giết” vừa rơi ra, huyền kiếm trong tay Độc Úy gạt bỏ binh lính phía trước, trở lại so tài cùng ba người kia.

      Các tướng sĩ Thánh Hoàng triều gắt gao bảo hộ quanh Độc Úy, bọn họ thể đối mặt cùng cao thủ, chỉ có thể chắn bên người đấu với quân đội địch.

      Thấm Lan vẫn đứng thẳng ở chỗ cũ, y theo mệnh lệnh Vân Thiển, gắt gao bảo vệ thân thể Lâm Bích Nhi, cho dù người có vô số vết thương nhưng thi thể Lâm Bích Nhi vẫn hoàn hảo.

      Nhìn dung nhan người chết lẳng lặng nằm đó, Thấm Lan khỏi bật cười, có lẽ chết mới có thể chân chính an tâm, cần phải tận mắt chứng kiến tràn diện tàn nhẫn như vậy.

      Máu loãng tràn ngập, theo từng giọt mồ hôi chảy xuống, cho dù là phẫn chiến đến cuối cùng, nàng cũng muốn mang thi thể Lâm Bích Nhi bình an trở về thành, ngẩng đầu nhìn đầu người khôn cùng, có loại cảm giác suy sụp nảy mầm trong lòng nàng.

      Thấm Lan cho tới bây giờ cũng sợ chết, nàng chỉ sợ mình được Vân Thiển tín nhiệm. câu kia của Vân Thiển sai rồi. Cũng phải mỗi người đều có thể lãnh tình giống như nàng (Vân Thiển), chính mình là ví dụ sống ràng, cho dù mặt ngoài của mình có thể bình tĩnh cứng rắn đến cỡ nào, có thể sống mạnh mẽ như thế nào nhưng khi đối mặt với tàn khốc này, Thấm Lan chỉ muốn khi mình còn sống có thể sống vì người, và người đó phải là Vân Thiển, người nàng nhận định là chủ tử.

      Tuyết rơi.

      Hoàng cung Thuật quốc.

      Hồng y dừng tuyết, chậm rãi nâng mắc, im lặng là biểu tình của thương cảm vô tận.

      “Ai!” biết cảm khái cái gì, nữ tử vươn tay cảm thụ hoa tuyết băng lãnh rơi vào lòng bàn tay nàng, rồi tan ra...

      Trận đại chiến tam quốc này ai có thể cho rằng mình thắng, trừ phi ngươi có thể đủ cường đại, tam quốc đồng thế, sao có thể đoạt được thiên hạ, có... chính là tận lực bình ổn trận chết tam quốc gian nan này.

      Có cung nữ cầm theo đèn cung đình mà đến, góc long bào lộ ra, hé ra gương mặt uy nghiêm vẫn còn đẹp trong đêm tuyết, nhìn hồng y nữ tử bên ngoài hành lang, giầy minh hoàng khỏi dừng lại.

      “Cám ơn ngươi làm việc này cho ta...” Đột nhiên, hồng y nử tử mở miệng, nhưng đầu chung quy vẫn chịu quay lại.

      Mà người phía sau kia cũng nghe ra được hồng ý nữ tử với chính mình, ánh mắt lạnh lùng thoáng nhìn, “Trẫm có thể giúp ngươi cũng chỉ có thể nhiều như vậy, nhưng nếu hoàng nhi của trẫm có gì xảy ra, ân tình của ngươi cùng hoàng hậu bao giờ có thể tồn tại...” Lãnh khốc, mang theo bất kỳ tình cảm nào.

      “Yên tâm, người của ta để xảy ra chuyện, chỉ cần sao, chúng ta lập tức rời khỏi Thuật quốc, từ nay về sau qua lại, vĩnh viễn...” Sau khi xong lời cuối cùng, hồng y nữ tử xoay người, hàn khí người phân tán, mâu thẳng tắp tiến đến thân long bào lạnh lùng kia.

      Hoàng đế Thuật quốc cũng để ý đến bất kính của hồng y nữ tử, chỉ là ánh mắt thâm hàn liếc nhìn hồng y nữ tử, tiếp tục về tẩm cung hoàng hậu...

      Nhìn hoàng đế Thuật quốc xa, Thủy Thu Liên hạ mắt hừ tiếng, tay nhanh chóng bắt lấy bông tuyết hạ xuống, hung hăn làm cho đoàn bông tuyết bắn vào góc tối.

      “Ba!” đoàn bông tuyết biết đánh vào nơi nào, chỉ nghe phát ra tiếng gãy vang vọng.

      Ngay sau đó, bóng dáng đỏ tươi chậm rãi ra.

      “Ngươi vậy mà làm cho Hồng nhi chịu chết...” Thân ảnh Thủy Thu Tích vừa chuyển, lạnh lùng ra. Để Độc Hồng vào trong đó, nếu gặp Vân Thiển căn bản thể sống sót, nếu làm Độc Úy bị thương, Vân Thiển tuyệt đối để Độc Hồng sống, Vân Thiển là điểm yếu chí mạng của Độc Hồng.

      “Có thể chết trong tay người mình , cũng là chuyện tốt, cùng với sống thống khổ, bằng chết thống khoái! Ít nhất, đáy lòng xú tiểu tử kia viễn viễn nhớ người tên Độc Hồng! Muội muội, ngươi đúng ...”

      “Cả đời này của chúng ta sai lầm, xin ngươi cần để bọn gánh vác thêm nữa, như vậy, đối với ai đều có lợi...” Thủy Thu Tích thống khổ nhắm mắt, mặt cho bông tuyết lạnh như băng xẹt qua mặt mình.

      “Nếu phải do ngươi, chúng ta có biến thành như thế này ? Hết thảy đều là lỗi của ngươi, như thế nào, tay buông tay tìm cái chết sao? Năm năm, muội muội, ta chờ ngươi năm năm rồi...”

      “Vậy sao, nhân bất do kỷ, ngươi có thể giết ta, ta cần các ngươi tha thứ, ta chỉ cầu các ngươi buông tha cho hai đứa , để bọn chúng có thể sống tốt, tỷ tỷ, dừng tay ...” Đình chỉ trận chiến này, nếu còn như vậy nữa biết xảy ra chuyện gì.

      “Hừ! Dừng tay sao, mơ tưởng...” Thủy Thu Liên chưa bao giờ nghĩ đến, cho tới bây giờ nàng cũng muốn dừng tay, trừ phi ngươi có thực lực còn ở nàng.

      “Dừng mạng của ta để đổi cho bọn chúng, như vậy, có thể ...” Sai lầm nên để Thủy Thu Tích nàng gánh vác, cần để bọn chúng phải đau khổ cả đời.

      Thủy Thu Liên phất tay áo hồng y, “Muội muội ngươi có nhớ ngươi từng với ta...”

      Thủy Thu Tích nhìn bên mặt Thủy Thu Liên, gì...

      Hai người có gương mặt giống nhau như đúc cùng nhau đứng trong đêm tuyết rơi, cũng cùng màu hồng y.

      “Khi ta cởi hồng y, khi đó là thời điểm trong hai tỷ muội chúng ta phải có kẻ toi mạng...” Hồng y là thứ giống nhau của hai người các nàng.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 82. ĐỘC ÚY NGÃ XUỐNG (Phần cuối)

      Editor: nhamy111

      ****************************************

      Thanh khinh mạn, lạnh đến tận xương

      Thủy Thu Tích nhắm mắt, bình yên vươn tay, bỏ hồng y bên ngoài, lộ ra tầng hắc y, quần áo rơi vào tuyết, hồng kinh diễm! “Như vậy sao...” Bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Thủy Thu Liên.

      Hôm nay Thủy Thu Tích là lòng muốn chết, chỉ cần chết trong tay Thủy Thu Liên, đây là kết cục của Thủy Thu Tích, nàng vẫn thường tương lai nàng phải chết trong tay Nhật Quyết, mà là chết trong tay Thủy Thu Liên.

      Giờ phút này, xem như chính là báo ứng của nàng, báo ứng cho ích kỷ của nàng.

      Lúc trước là tỷ muội tình thâm, chưa từng nghĩ tới, hôm nay lại có tình thế như vậy. Nhiều năm qua các nàng cũng chưa từng nghĩ tới, vì nam nhân, hai tỷ muội các nàng biến thành thù địch, phải có người nằm xuống mới cam tâm.

      “Ngươi cho như vậy có thể bồi thường cho sai lầm nhiều năm qua sao, ngươi có phải quá ngây thơ , thời gian của chúng ta có thể lấy lại được ? Thủy Thu Tích, ta cho ngươi biết, ngươi đừng tưởng có thể chết dễ dàng như vậy, ta muốn ngươi sống trong hối hận...” Ngay khi đối mặt với Thủy Thu Tích, Thủy Thu Liên trở nên mơ hồ.

      “Nếu như vậy có thể làm ngươi dễ chịu hơn chút, ta cũng cam tâm tình nguyện...” Chỉ có thể ngươi phát tiết được hận ý trong lòng, thống khổ này đối với ta cũng là gì cả.

      “Hừ, Thủy Thu Tích, vì sao ngươi để cho chúng ta đau khổ như vậy, biết tình tiến triển đến tình trạng này, vì sao còn cố ý muốn làm...” Thủy Thu Liên nhịn được rơi lệ.

      Thủy Thu Tích chưa bao giờ dễ dàng rơi lệ, cho dù đối mặt với Thủy Thu Liên như vậy, nàng cũng mang thân lãnh khốc như khi còn trẻ.

      “Ta ít hơn so với ngươi” Cho nên, sáng sáng tối tối phải đối mặt với người mình thương, ích kỷ của con người thể làm cho nàng nhẫn được.

      “A! ?” Thủy Thu Liên nhìn nàng, nước mặt rơi xuống.

      “Đúng!” Thủy Thu Tích trịnh trọng trả lời, “Cho dù giao tánh mạng của ta ra, cho dù ngày nào đó, người giết ta phải là ngươi, hết thảy cũng thể thay đổi được...” Nếu vào thời điểm nào đó Thủy Thu Liên muốn mạng của nàng, nàng cũng có gì phản kháng.

      “Ta phải ngươi...” Cho dù biết ngươi làm sai, trong tâm người làm tỷ tỷ như nàng vẫn tồn tại chút tình tỷ muội, nàng đành lòng xuống tay giết chết muội muội ruột của mình.

      “Cho nên đây là hậu quả do ngươi nhẫn tâm, tại, tâm của ngươi đủ ngoan độc hay chưa, ngươi có thể ra tay?” Dứt lời, trong tay hắc y đưa ra chủy thủ, đưa đến trước mặt Thủy Thu Liên.

      Thủy Thu Liên tiếp nhận, nhìn chủy thủ trong tay, đôi mắt lãnh tình nâng lên.

      “Ngươi muốn cho ta đao chấm dứt ngươi, sau đó ngươi thấy những thống khổ này nữa? Bao gồm gặp mặt con trai của ngươi...” Thủy Thu Liên bật cười tàn nhẫn.

      Trong lòng Thủy Thu Tích chấn động, nghĩ đến mấy trăm vạn nhân mã vây công Thánh hoàng triều, đáy lòng lạnh băng, “Trước khi chết, ta cầu gặp mặt con trai ta, chỉ cầu tỷ tỷ tha con đường sống...” Đau đớn ra lời chua sót.

      “Ta thích chuyện giày vò, tối nay nhất định phải chết...” Thủy Thu Liên thị huyết cười lạnh, “Ngươi hết là chuyện sớm hay muộn, nhưng mà trước hết phải để cho ngươi xem con trai ngươi chết trước mặt ngươi, thời điểm đó nhất định là rất thống khổ!” xong điểm trụ huyệt đạo Thủy Thu Tích, giơ tay lên, hai hắc y nhân trong bóng tối nhảy ra, mang Thủy Thu Tích có năng lực phản kháng .

      “Muội muội, tận hưởng buổi biểu diễn tỷ tỷ đặc biệt chuẩn bị cho ngươi ! Ha ha ha...” thanh rơi, Thủy Thu Liên phi thân cùng hắc y nhân

      Tuyết... vẫn rơi như cũ.

      Cuộc chiến... vẫn tiếp tục như cũ.

      “Hoàng thượng...” Hạ Ký Phong khó khăn quay đầu, phen xả kiếm cắm người ra, hét lớn tiếng.

      Độc Úy thân đầy máu, rơi xuống vào vũng máu, lại gắt gao chống đỡ thân thể của mình, ánh mắt ngày càng mơ hồ, vẫn nhìn ba người đứng như cũ.

      Tuy ba người bọn họ đánh cho Độc Úy rơi vào thế chật vật như vậy, nhưng bọn họ cũng thể may mắn tránh thoát, dưới tình huống như vậy, Độc Úy còn có thể làm bọn họ bị thương thành như thế, nếu người đối kháng căn bản phải đối thủ của Độc Úy, bọn họ thắng do số đông, mặc kệ là bọn có ba người, nhưng phía sau vẫn còn đại quân, vẫn còn Vân Thiển...

      Ba người bọn họ sớm thua hoàn toàn.

      Độc Úy, ngươi cái hỗn đản này...” Là thanh của Vân Thiển.

      Màu hồng cùng màu trắng đập vào mắt Độc Úy, bông tuyết rơi vào người trong lòng làm cho mừng rỡ như điện. Cho dù thân nhiễm đầy vết máu, nhưng Thiển nhi của vẫn đẹp như thiên thần!

      Thiển nhi của ! Rốt cuộc cuối cùng vẫn được như ý nguyện. Có thể thấy được nàng, như vậy... an tầm rồi!

      Có lẽ... quá mệt mỏi, có lẽ... chống đỡ lâu lắm rồi, thân thể Độc Úy chậm rãi rơi vào vũng máu.

      Phanh....

      Máu rơi, ngươi đổ!

      Liều lĩnh nhắm về phía bóng dáng đầy máu đột nhiên dừng lại, thân thể nàng chưa bao giờ run lợi hại như vậy.

      “Hoàng thượng...” Thiên thiên vạn vạn tiếng kêu thống thiết vang lên, hơi thở bi thống chậm rãi bốc lên trong trái tim mỗi người.

      Bông tuyết rơi, nam tử đeo mặt nạ kia làm cho người ta có cảm giá đau thương bi tuyệt, làm cho người nhìn thấy đau lòng.

      Bầu trời tối đen, chiếc xe ngựa chậm rãi đến, từ cao có thể nhìn thấy ràng tình hình chiến đấu bên dưới, xe ngựa dừng, phía sau, có người nhấc mành vải lên, hồng y nhảy xuống, đem người đặt lên nền tuyết, chỉnh tầm mắt của nàng về phía trước để nàng có thể nhìn thấy ràng

      “Thấy được chứ, người ngã xuống phía kia là con của ngươi! Như thế nào! Tư vị dễ chịu chứ!” Thủy Thu Liên tàn nhãn cười tiếng bên tai Thủy Thu Tích.

      Thủy Thu Tích thể , thể cử động, chỉ có thể hình thấu qua màn đêm hắc ám nhìn về phía người nằm ngã trong vũng máu, cái loại đau xuyên tim tập kích nàng, bông tuyết bay xuống làm tầm mắt nàng mơ hồ, bao giờ nhìn thấy người nào mới chính là con mình nữa.

      Chung quy.. chính nàng hại bọn chúng

      “Nhìn màn kịch bên dưới, có phải ngươi có cảm giác muốn chết hay ? cho ngươi biết, cảm giác bị chính muội muội ruột thịt của mình phản bội cũng chính là như vậy, muội muội thân ái của ta, tư vị này...” Lời giày vò luôn luôn vang bên tai.

      Thủy Thu Tích đau đến chết lặng, tại, nàng tình nguyện người nằm trong vũng máu kia là chính nàng chứ phải Độc Úy. Độc Úy nên chịu tội như vậy, tất cả lỗi là do chính nàng gây ra.

      “Ta chỉ xin ngươi buông tha , điều kiện gì ta cũng đều đáp ứng ngươi, chỉ cần còn sống...” Thủy Thu Tích sao lại có thể lãnh tình như vậy, nàng muốn con trai của nàng chịu nhiều cực khổ như vậy

      “Ngươi sao, gần như chết ....” Lời lãnh khốc của Thủy Thu Liên từ bên cạnh truyền đến, Thủy Thu Liên đứng bên cạnh nàng giữ nàng nhìn xuống tràng huyết vũ bên dưới.

      Hai tỷ muội các nàng bao giờ có thể đứng chung chỗ, chỉ là lúc này đây, các nàng đều mang theo cảm giác đau đớn giống nhau mà đứng nhìn trận chiến diễn ra.

      Vân Thiển rốt cuộc cũng tìm lại được tri giác của mình, vọt lên, nâng Độc Úy từ trong vũng máu dậy, quỳ gối dưới thân , gắt gao nâng đầu , khuôn mặt bình tĩnh gợn lên tia bi thống nào, ôn nhu ôm thân hình đầy máu của Độc Úy, như là gặp lại lúc bình thường.

      Vân Thiển nhìn vết thương đầy người Độc Úy, tay tự giác run lên, ngay cả thân thể cũng chẫm rãi lung lay, nhưng mặt lại nhìn ra cảm xúc gì.

      “Úy ca ca...” Nhưng mà, thanh của nàng rất run rẩy.

      Có lẽ nghe được tiếng kêu của Vân Thiển, Độc Úy khó khăn mở mắt, đập vào mắt , là mặt nạ mơ hồ, môi khỏi giơ lên nụ cười thoải mái, tiếp theo là lâm vào bóng tối khôn cùng, nặng nề chiềm vào hôn mê.

      Tay ngọc của Vân Thiển cứng đơ giữa trung, nhìn Độc Úy từ từ gắt gao nhắm hai mắt, tay kia khó khăn dời xuống. Nàng muốn tìm kiếm hơi thở của , nhưng nàng sợ, sợ mạch của còn đập, sợ vĩnh viễn nhắm mắt lại mà thèm nhìn nàng nữa...

      “Thiển nhi...” Mọi người vây quanh bọn họ tự giác dừng giết chóc, lẳng lặng nhìn về phía nàng ngồi trong vũng máu ôm người đầy huyết.

      “Thiển nhi, ...” Lạc Song khó khăn mở miệng, hy vọng mình có thể điều gì đó an ủi nữ nhi, nhưng lời vừa ra lại phải nuốt trở vào.

      Chẳng lẽ thế hệ đế vương cứ như vậy mà chiến tử sa trường? Có người thể tin vào hai mắt mình, Độc Úy cường hãn như vậy mà nằm trong vũng máu thể đứng dậy.

      Trong nháy mắt toàn thân nàng lạnh như băng, vươn tay đỡ lấy vai , làm cho thoải mái tựa vào người nàng, trái tim Vân Thiển cảm thấy mệt mỏi, nhìn Độc Úy thoải mái nhắm hai mắt, lệ khỏi tuôn rơi.

      Đây là lần thứ nhất trong cả hai kiếp người, Vân Thiển rơi lệ, mặt nạ toàn là máu, người nào có thể thấy đâu là lệ, đâu là máu, đâu là bông tuyết...

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 83. CÓ LOẠI TÊN LÀ BUÔNG TAY (Phần 1)

      Editor: nhamy111

      ************************************************

      Vân Thiển nhàng buông nam nhân ngủ say, đứng dậy, ôn nhu còn tồn tại, chỉ còn lại vẻ mặt thị huyết đầy sát khí, “Các ngươi dám làm tổn thương ...” Cho dù nàng chết, nàng cũng thừa nhận nam nhân dưới chân này chết .

      Tuyết tung bay, đáy lòng còn lạnh hơn tuyết

      Độc Úy ngã xuống làm cho chiến trường này càng thêm băng hàn, giống như bông tuyết đẹp đẽ kia trực tiếp rơi vào lòng bọn họ, hóa hư

      “Thiển nhi, sắp chết rồi, theo ta ...” Độc Hồng để ý đến vết thương người mình, cẩn thận đến gần Vân Thiển.

      Vẻ mặt bình tĩnh, cũng là thân sát khí, làm cho người ta tự dưng cảm thấy sợ hãi vô cùng. Khi nhìn thấy Vân Thiển, cái loại cảm giác Vân Thiển gần như hỏng mất làm cho người ta thấy đau lòng thôi.

      chết!!!” Lời thanh nhã nhưng mang theo nồng đậm sát khí.

      Độc Hồng biết Độc Úy chết làm nàng rất khó chịu, nhưng mà, cũng muồn nhìn bộ dạng thương tâm đến khổ sở này của nàng, tình nguyện mình sống sót chiến trường này, như vậy nhìn thấy Vân Thiển đáng sợ như vậy, so với năm năm trước nàng còn muốn đáng sợ hơn.

      “Nếu chết, người trận này đừng nghĩ đào thoát...” Bao gồm cả chính nàng trong đó. thanh nhanh chậm của Vân Thiển tràn ra bên môi, có mùi vị gì nhưng lại làm cho người ta phát lạnh.

      chết, trong ba người chúng ta, ngươi có thể lựa chọn....” Thích Uẩn Cẩm bỏ qua vẻ mặt bi thống của Vân Thiển, lãnh khốc .

      Lạc Song nén bi thương trong lòng, vượt qua tầng tầng thi thể đến bên cạnh Độc Úy, nàng có chạm vào người , bởi vì nàng biết, nếu nàng chạm vào, nhất định nữ nhi của nàng nổi điên, ngay cả nàng cũng giết chết.

      Hô hấp dồn dập, trong bóng tối thể nhìn , nhưng chỗ nơi ngực hơi hơi di động chứng minh Độc Úy bị trọng thương, nhưng vẫn chưa mất tính mạng.

      “Khi các ngươi làm bị thương cũng nên biết chính mình cũng sống bao lâu....” Hung hăn giương tay, tháo nút thắt mặt nạ, hung hăn ném mặt nạ vào vũng máu.

      Thiên nhan do quỷ thần điêu khắc, làn da trắng trong suốt như tuyết trong bóng tối thể nhìn , hơn nữa mặt còn vết máu, làm cho da mặt nàng thập phần đúng.

      Nhưng mà thân phẫn nộ, khí thế phát cuồng làm cho người ta thể bỏ qua, Vân Thiển phen lau vết máu mặt, lộ ra dung nhan chân chính, đây là lần đầu tiên Vân Thiển chân chân chính chính để lộ thiên nhan của mình.

      Thiên nhan của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, người nhìn người si, bông tuyết rơi, bọn họ đều có loại hoảng hốt, người trước mắt như thần tiên giáng thế!

      Thế gian này còn có người tuyệt thế như vậy, lớn lên xinh đẹp như vậy, quả nhiên là nghịch thiên.

      Bọn họ đều bị khuôn mặt kia hấp dẫn sâu, hoàn toàn bỏ qua cặp mắt nổi lên thị huyết, cùng ý cười khó bỏ qua cánh môi kia.

      Đây là Vân Thiển chân chính.

      Vân Thiển vung nhuyễn kiếm, thẳng tiến đến trước mặt Thích Uẩn Cẩm đứng gần nhất, phong dày đặc, làm cho khi Thích Uẩn Cẩm phản ứng lại kiếm Vân Thiển ở trước mặt, mũi nhọn lạnh giá ngay phía trước.

      Thích Uẩn Cẩm hoảng hốt, chỉ thấy ngực vô cùng đau đớn, thân hình di chuyển rất nhanh, nhưng mũi kiếm đâm vào ngực của , huyết nhục vẩy ra...

      Vốn là chịu nhiều vết thương nhưng lại bị người tiếp tục đâm trúng kiếm, sắc mặt Thích Uẩn Cẩm lập tức trở nên tái nhợt. Sắc mặt Vân Thiển ngoan độc, lại đâm xuống.

      “Phốc!” Ngón tay đánh lên nhuyễn kiếm Vân Thiển, thân hình lảo đảo cái té mạnh mặt đấy, trước ngực chỉ mang vết thương này, nhưng đây là vết thương nặng nhất, nghĩ Vân Thiển ra tay.

      Thiên nhan vừa chuyển, kiếm trong tay chút do dự chống lại Tây Lâu Mạch.

      Tây Lâu Mạch từ trong mờ mịt hồi tỉnh lại, thân hình đột nhiên nhảy lên tránh được kiếm thứ nhất của Vân Thiển. Mà Vân Thiển cũng như ý của , nhuyễn kiếm hướng về phía trước, sử dụng lại kiếm chiêu sử dụng đêm hôm đó.

      đại kết hợp cùng cổ đại, hiển nhiên càng tốt hơn.

      Vân Thiển sắc bén công kích làm cho Tây Lâu Mạch muốn tránh cũng thể tránh, bên chân vẫn bị nhuyễn kiếm của nàng làm bị thương.

      Thân thủ kết hợp cùng thiên nhan, cho dù mấy người bọn họ đồng loạt kết hợp tấn công cũng là chuyện tình có khả năng, huống chi mới vừa rồi bọn họ còn bị Độc Úy đánh trọng thương, tại lại đối mặt với người bọn họ muốn tổn thương, tự nhiên chút năng lực phản kháng cũng có.

      Trong vòng vài giây, Vân Thiển làm bị thương thủ lãnh của hai quốc gia, thấy chủ nhân bị người khác đả thương, tất nhiên binh lính cảm thấy bối rối, nhìn chủ soái bị đả thương thành như vậy, đại quân bắt đầu trở nên phân tán.

      Bông tuyết rơi xuống chiến trường, tất cả đều dừng lại, nhìn chủ soái của bọn họ.

      có chủ soái, tướng sĩ bọn họ làm sao có thể làm ra phản ứng gì.

      Tây Lâu Mạch lui về phía sau vài bước, người lại trúng thêm vài chưởng của Vân Thiển, thân thể chống đỡ được quỳ gối xuống trong máu loãng, kiếm của Vân Thiển vô cùng chuẩn xác đánh thẳng vào gân chân của , nếu mạnh mẽ dùng võ công, chân này của xem như có thể phế bỏ.

      Vân Thiển cũng cho kẻ làm Độc Úy bị thương có cơ hội thở dốc, tuyệt thế thiên nhan hoành chuyển, ánh mắt sắc bén bắn thẳng vào Độc Hồn ở bên.

      Độc Hồng cười thảm tiếng, nhìn Vân Thiển hoàn toàn mất lý trí, biết chính mình thua hoàn toàn, “Cho dù ta lại cố gắng như thế nào cũng vĩnh viễn chiếm được tâm của ngươi, ta cuối cùng xem như ta hiểu được. Nếu có thể chết dưới kiếm Thiển nhi cũng là chuyện tốt...” Độc Hồng nở nụ cười, người băng lãnh kia lần đầu tiên nở nụ cười trước mặt Vân Thiển, chân thành như vậy, mê người như vậy.

      Con người lạnh lùng chợt lóe qua tia đành lòng, “Ngươi đáng chết...”

      “Đúng vậy, ta đáng chết” ngờ Độc Hồng lại trả lời như thế, là đáng chết, nên sống để chịu thống khổ như vậy.

      “Hừ” tiếng hừ lạnh vừa lên, Vân Thiển muốn gần ngay trước mắt, nhuyễn kiếm sửa lại vị trí, nàng vẫn như cũ nhẫn tâm hạ sát , Vân Thiển hận chính mình yếu đuối.

      Trơ mắt nhìn kiếm đâm thẳng chính mình, Độc Hồng bất động hề né tránh, tùy ý để kiếm của nàng lên. Vết thương bị đâm còn chưa kịp đau lòng đau như cắt, nhưng mà Độc Hồng lại càng cười đến tâm người cũng thấy đau.

      Tối thiểu Vân Thiển vẫn nhẫn tâm lấy mạng của , có phải đại biểu cho việc cũng có vị trí nhất định trong lòng nàng? Độc Hồng an ủi chính mình, như vậy là đủ rồi, chỉ cần làm cho Vân Thiển trọn đời đều nhớ đến là đủ rồi.

      Nhìn màn này, động tác trong tay bọn họ đều đình chỉ.

      Nghe tiếng cười bên tai, Vân Thiển cắn môi, ngoan độc nhấn mạnh kiếm vào, máu nóng bỏng chảy xuôi thân kiếm đến ngón tay nàng, như lửa...

      Vân Thiển rút mạnh kiếm ra, máu, bắn tung tóe mặt nàng, có chút dữ tợn, “ Độc Hồng, ngươi sắp chết...” trong lòng ta ngươi được xem như người chết, cho nên, từ nay về sau trong lòng Vân Thiển hề có bóng dáng Độc Hồng.

      Độc Hồng lại khụ, vừa cười vừa đơn độc quỳ gối trong vũng máu, bông tuyết vẫn như cũ nở rộ đầy xinh đẹp, phiêu đãng tại đây, cười cho chuyện buồn thế gian.

      Các ngươi nên làm như vậy, lực lượng tam quốc hợp lại cùng chỗ, có thắng bại, chỉ có thiên hạ đại loạn.

      sườn núi...

      Thủy Thu Tích nở nụ cười.

      “Ta rồi, con ta chết, con của ngươi cũng sống được bao lâu...” Bởi vì Độc Hồng đối phó Vân Thiển, Vân Thiển đều là điểm yếu của bọn , mấy nam nhân xuất sắc này tên nào có thể chống cự được.

      “Xú tiểu tử...” Thủy Thu Liên biết vì sao thân nam tử như Vân Thiển có thể làm cho các nam nhân xuất sắc mê muội vì nàng, ngay cả tánh mạng cũng cần.

      Hồng y của Thủy Thu Liên xoay tròn, dẫm lên đầu người phía dưới quan, dừng bên cạnh Độc Hồng, “Hồng nhi!” Thủy Thu Liên đau lòng muốn đỡ Độc Hồng

      Độc Hồng bỏ tay Thủy Thu Liên ra, lạnh giọng : “Ta có người thân, xin đừng gọi ta như vậy...” Từ lúc sinh ra đến bây giờ, đều chưa cảm thụ được tình của cha mẹ, trong trí nhớ của chỉ có tòa Chính Hoa cung lạnh lẽo cùng Trương Vĩnh nở được nụ cười.

      Độc Hồng như vậy có bao nhiêu độc a...

      Thủ Thu Liên tự biết mình thiếu đứa con trai này nhiều lắm, nàng cũng cầu nhận mình, chỉ cầu sống tốt. Nhưng nay lại bị nam nhân hành hạ thành như vậy, nàng làm sao có thể lo tới.

      Khụ... Độc Hồng cường ngạnh đứng dậy, xuyên thấu qua bông tuyết đứng nhìn người cầm kiếm trước mặt .

      Đáy mắt hai người truyền đến tia bi thương, nhưng có ai mở miệng, bọn họ đều biết, bây giờ cái gì cũng đều phí công vô ích, bọn họ chặt đứt tia níu kéo cuối cùng rồi.

      “Hồng nhi, ngươi làm vậy, đáng...” Thủy Thu Liên chưa bao giờ biết con mình lại si tình như vậy, mắt nàng ứa lệ nhìn nam tử thiên nhan toàn thân đầy máu

      ra là vậy, khó trách nam nhân trong thiên hạ đều thích lam nhan (nam nhi đó mà) mà thích hồng nhan. Thủy Thu Liên tự giễu nở nụ cười, nam tử như vậy, nếu mình sinh trễ chắc cũng thương người này như vậy.

      “Song nhi, ngươi sinh con tốt...”

      Lạc Song nhìn sư tỷ ngày xưa cũng có gì ngoài ý muốn, chính là lúc này đây, nàng hề xen vào, chỉ là thản nhiên nhìn Thủy Thu Liên.

      “Thiển nhi, hy vọng có ngày chúng ta có thể gặp lại...” Gương mặt kiên cường của Độc Hồng xẹt qua giọt lệ, xoay người, đây là lần đầu tiên Độc Hồng thương tâm rơi lệ.

      Bởi vì, kiên trì từ rất lâu rồi, lần đầu tiên buông tay, loại tâm tình này như cắn nát thân thể , loại cảm giác thống khổ hung hăng dày xéo tâm .

      Vân Thiển lạnh lùng lau vết máu kiếm, liếc mắt nhìn Độc Hồng dù chỉ cái

      độc, bi thương, thống khổ... càng có buông tay quyết tiệt...

      Độc Hồng như vậy làm cho Vân Thiển thể liếc mắt dù chỉ cái, huống chi cái liếc mắt này có thể làm cho nàng mềm lòng, đối với nàng, đối với Độc Úy cũng phải chuyện tốt.

      Nhìn Vân Thiển nhẫn tâm, tâm Thủy Thu Liên gắt gao siết chặt, người này vậy mà tuyệt tình làm con trai nàng bị thương như thế.

      “Hồng nhi...”

      Nếu , vì sao buông tay.

      Khuynh tẫn thiên hạ chỉ vì người, vì sao kết quả vẫn là phải lựa chọn buông tay

      Độc Hồng luôn luôn bá đạo, thế nhưng lúc này chấp nhận buông tay cho tình của mình, có chút làm cho người ta thể tiếp nhận được.

      “Hồng nhi, nếu ngươi muốn, nương hết sức giúp ngươi, ngươi cần phải như thế...” nếu muốn người nam nhân trước mắt, nàng tiếc hết thảy đại giới để giúp Độc Hồng đạt được.

      Màn đêm bao trùm, chỉ nghe được tiếng hít thở

      Huyết nhiễm thiên hạ, nguyên lai chỉ vì người...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :