1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đế Hoàng Phi - Hoại Phi Vãn Vãn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 35
      Trong cung Thấu An, đám cung nữ, thái giám bận rộn ra vào.

      Thượng Dương quận chúa mặc bộ đồ màu trắng chậm rãi bước hành lang. Thường ngày, Liên phi tuy đắc sủng nhưng cung Thấu An vẫn rất nào nhiệt. Các phi tần trong lục cung thường xuyên tới đây, có người ngưỡng mộ Liên phi có con trai, cũng có người ghen tị với vẻ tuấn trời sinh của Dận vương.

      Vương Khởi khẽ nở nụ cười, khi ngước mắt lên liền nhìn thấy bóng dáng của nam tử thoáng thoáng phía sau ô cửa sổ khép hờ. Vương Khởi cả kinh, sau nháy mắt thu lại nụ cười, xách váy chạy lên phía trước: “Đường ca ca.”

      Đám cung nữ thấy Vương Khởi vào, vội vàng hành lễ.

      Dận vương ngoảnh lại, đưa mắt nhìn nàng, khẽ mỉm cười hỏi: “Sao muội lại tới đây?”

      Từ khi Liên phi qua đời, Vương Khởi rất ít khi thấy cười. Lúc này, nhìn thấy nụ cười khuôn mặt , tâm trạng nàng ta cũng tốt hơn nhiều. Thấy vén bức rèm châu để vào phía trong, nàng ta bèn ngoảnh đầu nhét cậy quạt tròn vào tay cung nữ rồi vội vàng bước theo. là cuối hạ nhưng tiết trời vẫn còn nóng nực, đưa tay chạm vào bức rèm châu trước mắt liền có cảm giác mát rượi. Vương Khởi theo vào phòng, từ chiếc lò hương mạ vàng còn những làn khói thơm tỏa ra. Vương Khởi khẽ : “Muội vốn ở trong cung Thấu An này với nương nương , chẳng lẽ huynh quên rồi sao?”

      Dận vương hơi ngẩn người , lại nghe nàng ta hỏi: “Sao huynh lại tới cung Thấu An?”

      Dận vương dặn dò ả cung nữ , nghe thấy vậy mới quay lại, trả lời: “Phụ hoàng sai người thu dọn di vật của mẫu phi, ta sợ xót thứ gì nên đích thân tới xem.”

      Liên phi qua đời, cung Thấu An sớm muộn gì cũng phải dọn dẹp, chỉnh trang, có lẽ trong tương lai xa, có người mới vào đây ở.

      Sau này, có ai còn nhớ có vị Liên phi từng sống tại đây?

      Sắc mặt Dận vương thoáng vẻ buồn bã, cho dù chẳng ai nhớ, nhưng chắc chắn rất nhớ mẫu phi của mình. bước lên trước bước, dừng chân bên chiếc bàn trang điểm, cẩn thận ngắm nghía hồi lâu, đột nhiên đưa tay cầm lấy cây thoa vàng. Trong đôi mắt cụp xuống ràng bùng lên tia căm hận. Vương Khởi đứng gần đó, kìm được kinh sợ. Nàng ta lúng túng đứng đó, thêm được câu nào.

      Vốn còn muốn hỏi về mối hôn với Công chúa Bắc Hán , nhưng nhìn tình hình này, Vương Khởi thực dám hé răng.

      Khi Lệnh Viên từ Đế cung ra, sắc trời ngả về chiều. Đôi ánh tà dương hắt xuống bức tường gạch đỏ, phản chiếu những tia sáng mờ mờ.

      Tịnh sát theo sau, thấp giọng : “Dận vương là đến cung Thấu An chuyến, ngờ lại lâu như vậy.” Trong lời của thị có vẻ trách móc. “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Cũng đến cung Thấu An ư?”

      Lệnh Viên chậm rãi bước , mặt trời sắp lặn, cái nóng cũng giảm ít nhiều. làn gió mát thổi tới, cảm giác thực vô cùng sảng khoái. Nàng khẽ lắc đầu, đến cung Thấu An hơn, dù sao mẹ chồng tương lai của nàng cũng qua đời khi nàng còn chưa lần gặp mặt. Bây giờ, mọi người trong, ngoài cung gặp nàng đều gọi là ‘Công chúa’ chứ chẳng phải ‘Vương phi’, có thể thấy có người chỉ thị, nàng cũng cần phải tới cung Thấu An làm gì. Vốn dĩ giữa nàng và người đó có chút tình cảm, nàng cũng phải loại người có thừa lòng thương hại để bố thí. Mà có lẽ, bố thí ấy Dận vương cũng chẳng cần.

      Nghĩ vậy, Lệnh Viên bất giác nở nụ cười.

      Tịnh hỏi, giọng nghi hoặc: “Công chúa cười cái gì vậy?”

      Muốn cười cười thôi.

      Ống tay áo rộng nhàng buông xuống, Lệnh Viên chợt xoay người, bước về phía trước, cất giọng ung dung: “ rảnh rỗi có việc gì làm, chi bằng dạo quanh đây chút.” Nàng tới hoàng cung của Nam Việt mấy lần nhưng chưa lần nào có thể thăm thú khắp nơi. Hôm nay trò chuyện với Hoàng đế Nam Việt, những nút thắt trong lòng Lệnh Viên dường như bớt chút. Hoàng thượng đúng, có số chuyện làm hối hận, làm rồi cũng chưa chắc hối hận. Và chuyện của nàng , kết quả là như thế nào còn chưa biết được. Có lẽ nàng nhạy cảm quá mà thôi.

      Nghe nàng vậy, Tịnh cũng cất tiếng cười theo.

      Suốt dọc đường , hai bên hành lang trăm hoa đua nở, hương sắc ngập tràn. Giữa khí bát ngát mùi hương, khiến lòng người thư thái.

      vòng qua ngọn giả sơn, thấp thoáng có tiếng khóc của nữ tử đâu đó vọng ra, trong bi thương còn xen lẫn tia sợ hãi.

      Tịnh sợ đến nỗi toan thân co rúm, vội vàng ngước mắt nhìn Lệnh Viên. Lệnh Viên thoáng cau mày, dừng chân quan sát, rồi nhàng nháy mắt ra hiệu, nhàng : “Qua đó xem sao.”

      Tịnh thấy trong đáy mắt nàng hề có sợ hãi, liền thầm nghĩ mình nhát gan, lấy hết can đảm bước lên phía trước. Sau khi hít hơi sâu rồi lao vào hang động, nơi phát ra tiếng khóc, tiếng : “Ai?” vừa mới hét lên của Tịnh đột nhiên biến thành ‘a’ đầy kinh ngạc. Trong đó là cung nữ mặc đồ màu xanh, thấy có người đột ngột xông vào, thị vội đứng dậy, ra sức dập tắt những thứ trước mặt.

      mảnh giấy còn chưa cháy hết bay sang bên cạnh, nhìn kỹ ràng là tiền phủ.

      Trong cung có rất nhiều điều cấm kị, trong đó có điều cấm là cung nhân được phép tự tiện đốt tiền giấy, kẻ vi phạm phạt gậy, nặng sử tử.

      Người này to gan.

      Cung nữ áo xanh nhìn người tới, thấy Tịnh vận bộ đồ may bằng tơ lụa màu đen, trước ngực có hai chiếc nơ tinh tế. Đây ràng phải cách ăn mặc của cung nữ trong cung, nhưng nhìn kỹ, Tịnh cũng giống tiểu thư nhà quan... Thị ngẩn ngơ ngắm nhìn, lại thấy có người khác chậm rãi vào từ phía sau Tịnh. Nhìn thấy tấm dung nhan tuyệt thế của Lệnh Viên , sau thoáng nhẩn ngơ, thị bèn quỳ sụy xuống, khấu đầu với nàng: “Nô tì Cầm khấu kiến Đại trưởng công chúa điện hạ.”

      Người Nam Việt ai gọi nàng là ‘Đại trưởng công chúa’, nhưng Cầm này... Lệnh Viên quả thực có chút ấn tượng nào.

      Tịnh cũng cả kinh hỏi: “Ngươi là ai?”

      Cẩm ngước lên, gương mặt lã chã nước mắt: “Nô tì là thị nữ tùy thân của Công chúa Hân Huy. Năm đó theo Công chúa đến Nam Việt hòa thân, ngoài nô tì ra còn có Kỳ Duyệt, Thư Hương và Họa , nhưng bây giờ chỉ còn lại mình nô tì. ngờ lại gặp được Công chúa ở đây, nô tì... xin Công chúa hãy đưa nô tì rời cung.”

      Lệnh Viên mặc bộ đồ gấm sang trọng, đứng đó quan sát hồi, thấy thi khóc đến thương tâm, nàng chỉ hỏi: “Ngươi đốt cái gì?”

      Cẩm ngẩn người rồi vội vã trả lời: “Là ít tiền giấy. Nô tì tưởng nhớ Công chúa Hân Huy, liền đốt cho Công chúa ít tiền giấy, chỉ mong Công chúa ở dưới ti phải chịu khổ.”

      Nơi đáy mắt Tịnh thoáng qua nét cảm thông. Thị định mở miệng liền nghe từ bên ngoài vọng tới những giọng đầy vẻ nôn nóng: “Công chúa ... Công chúa Ninh An... Công chúa , người ở đâu...”

      Tịnh đưa mắt nhìn về phía Lệnh Viên , thấy nàng quay người ra ngoài. Cẩm chợt đưa tay giữ lấy tà váy nàng, cất tiếng van nài: “Nô tì xin Công chúa hãy thương xót nô tì, đưa nô tì ra ngoài cung .”

      Lệnh Viên ngoảnh đầu lại, chỉ hờ hững : “Nếu người muốn sống nhân lúc chưa ai phát , hãy thu dọn những thứ này . Nếu , đến bản cung cũng bảo vệ được ngươi. Bản cung ở đây.”

      Cả đám cung nữ , thái giám cùng ngoảnh đầu lại, thấy Lệnh Viên cùng thị nữ ung dung đứng bên cạnh hành lang. Hai người , người kiều, cao quý, người trong sáng, thanh tân, ráng chiều nhuốm đỏ cả nửa bầu trời phía sau lưng họ, khiến đám cung nhân nhìn đến ngây người. Gã thái giám dẫn đầu khom người bước lên phía trước, cẩn thận : “có người nhìn thấy Công chúa về hướng này, bọn nô tài cho rằng Công chúa bị lạc đường, cho nên mới... tới xem sao.”

      Lệnh Viên khẽ mỉm cười, nhàng : “ phiềm công công phải lo lắng, bản cung chỉ tùy tiện lại chút thôi. Dận vương điện hạ rời khỏi cung Thấu An rồi sao?”

      Gã thái giám lại cúi đầu: “Bây giờ chưa, nhưng hẳn cũng sắp rồi.”

      Lệnh Viên gật đầu : “Vậy bản cung tới cửa cung chờ điện hạ là được.”

      Đồ đạc của Liên phi nhiều nhưng cũng chẳng phải ít. Thu dọn xong chỉ còn lại mấy thứ đồ vụn vặt, nhưng đám cung nữ đều phải hỏi Dận vương. Dận vương suy nghĩ lát, cuối cùng dứt khoát sai người bọc lại, mang tất cả đến phủ Dận vương.

      Vừa rồi Vương Khởi ở lại trong tẩm cung của Liên phi với lát, sau đó Trần tần phái người đến mời nàng tới phủ nội vụ xem số loại vải vừa được đưa tới. Trần tần và Vương Khởi tuổi tác tương đương, Vương Khởi ở trong nội đình, thường ngày cũng chỉ quen với nàng ta, cho nên thoái thác được, đành rời .

      Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương dần tan hết.

      Dận vương từ tẩm điện ra, chợt nghe phía sau có người gọi lại: “Điện hạ, xin dừng bước.”

      Khi ngoảnh đầu nhìn, klieenf bắt gặp thị nữ Trụy nhi của Liên phi. Thấy dừng bước, Trụy nhi vội vàng bước lên phía trước, lại nhìn quanh thấy có người, thị mới dám : “Nô tì có mấy câu muốn , nhưng thời gian này luôn phải kìm nén trong lòng, dám với ai. Nương nương ngày thường luôn đối tốt với nô tì... Hôm nay nô tì với điện hạ, cái chết của nương nương ...”

      Giọng của Trụy nhi hơi run rẩy, thị nhìn cặp mắt của Dận vương hơi co rút, từ bên trong phát ra những tia sáng lạnh lùng. Thị dừng lại lát rồi tiếp: “Cái chết của Nương nương e là có liên quan tới Hoàng hậu nương nương.” Chuyện này dù ai với Dận vương , cũng đoán được phần nào, cho nên khi nghe thấy vậy, cảm thấy kinh ngạc, nhưng câu tiếp theo của Trụy nhi rốt cuộc cũng khiến ngây người : “Trước khi Nương nương xảy ra chuyện, nô tì tận mắt nhìn thấy Quận chúa và Khánh vương ở cùng với nhau.”

      Vương Khởi và Khánh vương ...

      Từ cung Thấu An ra, khuôn mặt trầm của Dận vương còn chút thần sắc nào.

      Lệnh Viên và Tịnh ngồi xe ngựa chờ đợi. Sắc trời tối dần.

      “Dận vương ra ngoài rồi.” Tịnh giọng .

      Lệnh Viên vén rèm xe, quả nhiên nhìn thấy bóng người màu xanh đó tiến lại gần. gã thái giám vội vàng dắt ngựa lại cho . Lệnh Viên quan sát từ xa, ngờ lại cảm thấy bóng dáng đó vô cùng độc. Nàng đến Nam Việt cũng được thời gian, nhưng đến Khánh vương chuyện với nàng cũng nhiều hơn vị phu quân tương lai này. Ban đầu, Lệnh Viên cho rằng vì loạt những chuyện xảy ra khiến Dận vương tâm thần lao lực quá độ, dần dần, nàng phát ra nam nhân này dường như cố ý xa lánh mình, muốn gần gũi mình.

      Có lẽ, là bởi vì .

      Xe ngựa rời khỏi hoàng cung, sắc trời tối hẳn, nhưng đường lớn ở Sùng KInh vẫn vô cùng náo nhiệt. Thời tiết này ngồi trong nhà rất nóng bức, còn chẳng thoải mái bằng ra đường lại.

      Tiếng vó ngựa tiến lại gần, ngay sau đó liền vang lên giọng của Dận vương: “Bản vương còn có việc quan trọng cần làm, tiến Công chúa được.”
      Rèm xe được vén lên, Lệnh Viên mỉm cười nhìn ra ngoài, gật đầu, điềm đạm : “Điện hạ cẩn thận.”

      hơi mím môi mỏng, rồi ghì cương quay đầu ngựa, nhanh chóng rời .

      Từ hoàng cung ra, sắc mặt Dận vương vẫn luôn tốt, dường như bị đè nén bởi chuyện gì. Có điều, , Lệnh Viên tất nhiên cũng nhiều chuyện mà hỏi.

      Đợi khi Dận vương rời , Lệnh Viên liền sai người dừng xe ngựa. Tịnh thấy nàng đứng dậy bước ra ngoài, liền kinh ngạc theo. Nữ tử trong bộ đồ gấm thướt tha như cánh bướm, nhàng nhảy xuống xe ngựa, dặn dò đám người dưới hãy về biệt uyển trước.

      “Công chúa .” Tịnh vô cùng ngạc nhiên, vội đuổi theo sau, suýt nữa ngã từ xe ngựa xuống.

      Lệnh Viên ngước mắt nhìn thị, khẽ trách: “Có gì đâu mà phải hoảng hốt như vậy. Cẩn thận kẻo bị người ta chê cười.”

      Tịnh kìm được đỏ bừng hai má, phủi váy áo rồi cất bước đuổi theo: “Sao Công chúa lại xuống xe vậy?”

      “Ừm, ta muốn dạo chút.”

      Trước đây, ở Thịnh Kinh, tuy ai hạn chế tự do của nàng, nhưng suốt mấy năm dài đằng đẵng, nàng chưa lần dạo đường. Trước mắt chợt thoáng qua bóng dáng gầy guộc đó, chiếc nón có mạng che trong ký ức vẫn rất ràng. Lệnh Viên bất giác mỉm cười, nàng quên mất, từng có lần. Còn giờ đây, tuy ở nước khác nhưng trong lòng nàng lại rất nhõm, dường như còn nhiều ràng buộc như xưa.

      làn gió đêm thổi tới khiến ống tay áo lất phất bay. Khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ nụ cười, Lệnh Viên ngẩng đầu nhìn bầu trời sao dưới màn đêm mờ mịt.

      Đúng lúc Khánh vương ngang qua, lập tức nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp dưới gốc long não cổ thụ đó.

      “Khéo .” giọng đắc ý xen lẫn nét cười vang lên từ phía sau, Lệnh Viên liền xoay người , thấy Khánh vương ung dung đứng sau lưng nàng.

      chỉ có mình. Dường như cuộc tranh chấp trong Đế cung ngày đó chỉ là giấc mộng phù du, lúc này gặp lại, trong đáy mắt Khánh vương , ngoài dịu dàng và thiện ý còn điều gì khác.

      Tịnh khom người hành lễ với , lại nghe Lệnh Viên cười, hỏi: “Điện hạ giám sát ta sao?”

      hơi ngẩn người, ngay sau đó liền cất tiếng cười sang sảng: “Công chúa quả thực vu oan cho ta rồi.” Rồi khẽ lắc đầu, để lộ thất vọng.

      Lệnh Viên chẳng hề để tâm, quay người định . Dưới màn đêm, bóng dáng của nam tử nhanh tới, đưa tay chụp lấy cổ tay thon của nàng, nở nụ cười tà dị: “Công chúa trách nhầm người tốt, há có thể dễ dàng như vậy sao?”

      “Điện hạ muốn thế nào?” Giọng của Lệnh Viên trở nên lạnh lùng.

      vẫn cười, ánh mắt nhìn về phía trước, : “Phía trước chính là phủ đệ của bản vương , ta muốn mời Công chúa vào phủ trò chuyện lát.”

      Lệnh Viên cười giễu cợt: “Lá gan của Điện hạ cũng lớn, sợ Lệnh Viên tố cáo với Hoàng thượng sao? Ta là em dâu tương lai của ngài, há có thể để ngài càn rỡ.”

      Đôi lông mày của hơi nhướng lên, ràng là hề sợ hãi: “Bản vương quang minh chính đại, có cái gì mà phải sợ? Nghe Công chúa kì nghê cao siêu, ta cũng muốn lĩnh giáo chút, như thế sau này đánh cờ với phụ hoàng cũng đến nỗi bị thua quá thảm.”

      Cái cớ của quả thực rất đường hoàng. Kẻ này bề ngoài nhìn phong lưu, phóng khoáng, ngờ cũng có những hành động tùy tiện, cợt nhã như vậy. Lệnh Viên thầm giận dữ, rụt tay lại : “Buông tay ra.”

      Nhìn bộ dạng giận dữ của nàng , Khánh vương những chán ghét, ngược lại còn thích thú vô cùng. cất tiếng cười càn rỡ, : “Chỉ có những nương miền nam mới rụt rè, e thẹm, thề chết cũng chịu rtuyf tiện tiếp xúc da thịt với nam tử. Từ lâu ta nghe người miền Bắc đều khoáng đạt, Công chúa hà tất phải nhen như thế?”

      Lệnh Viên vô cùng chán ghét bộ dạng này của Khánh vương , bèn lật tay tát mạnh cái.

      né tránh, chịu nguyên cái tát của nàng. Lệnh Viên dùng hết sức lực, lòng bàn tay truyền tới cảm giác đau rát, móng tay còn cào mạnh lên khuôn mặt , để lại vết sước dài, rỉ máu.

      Tịnh cả kinh há hốc miệng.

      Khánh vương hơi cau mày nhưng vẫn mỉm cười: “Quả nhiên yếu đuối như những nương miền Nam, bản vương rất thích những người mạnh mẽ...” Còn chưa dứt lời, cảm thấy mu bàn tay bị thứ gì đó đánh trúng, nhất thời đau đớn kìm nén được. Lệnh Viên vừa cảm thấy bàn tay buông lỏng, lập tức rụt tay ra. Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn khuôn mặt , nàng vội vã lùi về phía sau mấy bước, xoay người kéo Tịnh hòa mình vào dòng người đông đúc xung quanh.

      Khánh vương giữ chặt mu bàn tay, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy hai cái bóng đó rời rất xa.

      Chạy quãng đường rất dài, đến khi cả hai đều chạy nổi nữa, bọn họ mới dừng lại, thở dốc. Tịnh đưa tay ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, : “Gã Khánh vương này... đáng sợ quá. ... muốn làm cái gì chứ...” Tịnh thở hổn hển, đến năng cũng được trôi chảy.

      Lệnh Viên đưa tay kéo Tịnh vào con hẻm , thở phào hơi, đột nhiên : “Doãn Duật , có phải huynh ?”

      Tịnh kinh hãi đến nghẹt thở.

      Sau khoảng khắc, quả nhiên có bóng dáng cao lớn của nam tử xuất ở đầu con hẻm. Y do dự, rảo bước về phía hai người.

      Lệnh Viên thở phào hơi. Ở Nam Việt, người chịu giải vây giúp nàng ngoài y ra còn ai khác. Y chịu ra mặt, vì sợ gây ra những lời đàm tiếu phiền phức, đặc biệt đối phương còn là kẻ khó đối phó như Khánh vương.

      Doãn Duật vốn muốn theo nàng đến Cẩm Tú biệt uyển, ngờ lại bị nàng phát . Y bước lên phía trước, khom người hành lễ với Lệnh Viên, thấp giọng : “Công chúa nên mình dẫn theo thị nữ lại đường như thế. Khánh vương phải hạng người đơn giản, hơn nữa mồm miệng khéo léo, lại có Hoàng hậu nương nương đứng sau lưng, nếu thực xảy ra chuyện, chỉ e Công chúa phải chịu thiệt thòi.”

      Y với nàng bằng giọng nghiêm túc, Lệnh Viên vừa phải bỏ chạy đến đầm đìa mồ hôi, có tâm trạng để tính toán, chỉ cười : “Chịu thiệt thòi? Ta có thể chịu thiệt thòi gì đây? Huynh còn sợ ta chết sao? làm vậy đâu, chẳng qua chỉ muốn ta lấy mà thôi.”

      Trong giọng của nàng mang theo nét cười, nhưng dưới làn ánh sáng lờ mờ, sắc mặt Doãn Duật lại trầm xuống. Y bức tới bước, : “Nàng thể lấy .”

      thể lấy , nhưng có thể lấy Dận vương sao?

      Lệnh Viên vẫn cười. Cố che giấu buồn thương trong tim, nàng mạnh dạn nhìn y, : “Ta quên.”

      quên tốt, rất tốt...

      Doãn Duật nở nụ cười chua chát, đưa mắt tiễn bọn họ ra ngoài, rồi lại theo từ xa. Mãi đến khi thấy Cẩm Tú biệt uyển ở ngay trước mắt, y mới giọng nhắc nhở: “Sau này, Công chúa ra ngoài nhớ dẫn theo thị vệ. Hôm nay, nếu phải ta ngang qua Dận vương phủ biết xảy ra chuyện gì.”

      Lệnh Viên ngẩn ngơ dừng chân nhưng quay đầu mà chậm rãi bước về phía trước, hỏi: “Dận vương phủ có chuyện gì sao?” Nàng hỏi Dận vương, nhưng lại hỏi Doãn Duật.

      “Cái chết của Liên phi nương nương e là có liên quan đến Thượng Dương quận chúa.”

      “Nghĩa muội của Dận vương ?”

      “Phải, có người nhìn thấy Quận chúa gặp gỡ Khánh vương.”

      Khánh vương ... Quả nhiên là do Tiêu hậu chỉ thị sao? Lệnh Viên hơi cau mày, vẫn ngoảnh đầu, chỉ thấp giọng : “Huynh nhớ phải cẩn thận.”

      Chỉ câu ngắn gọn nhưng lại khiến trái tim Doãn Duật cảm thấy ấm áp. Ánh mắt dịu dàng nhìn về phía nữ tử thướt tha trước mặt, y chậm rãi trả lời: “Được.”

      Cẩm Tú biệt uyển sáng trưng đèn đuốc, hơi thở của nam tử sau lưng bị cánh cửa kia ngăn cách. Nhưng trong lòng Lệnh Viên lại như tràn đầy mật ngọt, nàng quên những điều vui khi gặp Khánh vương.

      Tịnh bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của nàng , cũng nhắc tới chuyện đó, có điều, thị như nghĩ đến điều gì, bèn cất tiếng hỏi: “Công chúa , lúc ở trong cung sao người đồng ý thnhr cầu của Cẩm ? Nô tì còn tưởng người nể tình cùng là người Bắc Hán mà giúp đỡ thị.”

      Lệnh Viên vẫn cúi đầu vuốt vuốt gấu váy, nghe Tịnh vậy có chút tức cười. Cái gì là người Bắc Hán với Bắc Hán, lúc trước Lưu Hâm cấu kết với Hoàng đế Nam Việt, ý đồ nhúng tay vào việc nội bộ của Bắc Hán có từng nghĩ mình là người Bắc Hán hay ? Còn Lệnh Viên nàng, bảo người giết Lưu Hâm cũng giết rồi, bây giờ còn phải thương hại ả tì nữ của ta sao? Đúng là nực cười.

      “Thị phải người thà.”

      Lệnh Viên cất giọng hờ hững, nhưng lại khiến Tịnh cả kinh: “Sao Công chúa lại vậy?”

      Câu hỏi này, Lệnh Viên trả lời, Tịnh chỉ thấy nàng nở nụ cười mỉm.

      Cẩm là đốt tiền giấy cho Công chúa Hân Huy, nhưng trong tiếng khóc của thị lại thấp thoáng sợ hãi. Nếu nhi vì lo lắng Công chúa Hân Huy ở dưới ti sống tốt mà đốt tiền giấy cho ta, sao Cẩm phải sợ đến vậy? Huống chi Lệnh Viên vốn quen người này, hà tất phải đem đến phiền phức cho bản thân. Từ khi bị Ngọc Trí phản bội, nàng còn dám tùy tiện tin người khác nữa.

      Ở Nam Việt, nàng chỉ có thể tin tưởng hai người, đó là Doãn Duật và Tịnh. Đối với nàng, vậy là đủ.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 36
      dãy hành lang ngoài cung điện, tấm rèm màu đỏ che ánh nắng oi bức bên ngoài, trời hôm nay lặng gió.

      Cung nữ Nhuế Nhi khom người đẩy cửa sổ, lập tức nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng dưới hành lang. Y chắp tay đứng trong lặng lẽ, cặp mắt hơi nheo lại, ngẩng đầu nhìn sắc trời mông lung, dường như đợi ai đó. Nhuế Nhi lại thầm mừng rỡ, vội xoay người chạy ra ngoài, cất tiếng gọi: “Thế tử gia?”

      Nhuế Nhi là thị nữ của Thượng Dương quận chúa, trong số những người quyền quý trong cung, thị gặp nhiều nhất chính là Dận vương và Doãn Duật. Dận vương tuy cũng khá nhiều trước mặt Liên phi và Vương Khởi, nhưng đối với đám người dưới lại luôn tỏ ra lạnh lùng. Doãn Duật khác, y có , có cười với bọn họ, thỉnh thoảng còn kể vài chuyện thú vị bên ngoài cung cho bọn họ nghe, đám cung nữ nhìn thấy y luôn vui vẻ. Đặc biệt là giờ y còn chưa thành thân, biết khiến bao nhiêu nương phải xiêu lòng.

      Doãn Duật đưa mắt liếc qua, thấy ả cung nữ đó chạy tới, bèn khẽ nở nụ cười. Ả cung nữ cất tiếng hỏi y: “Thế tử tới đây cùng với Dận vương điện hạ sao?” Thị vừa hỏi vừa ngó nghiêng nhìn quanh như muốn tìm kiếm bóng dáng Dận vương.

      Doãn Duật khẽ cười, đáp: “ phải, Điện hạ hôm nay có việc vào cung.”

      “Thế sao?” Nhuế Nhi ngạc nhiên . “Vậy Thế tử...”

      “Tìm chứ sao?” Doãn Duật nhàng câu khiến sắc mặt Nhuế Nhi đỏ bừng. Thị nửa thẹn thùng nửa hờn giận đưa mắt nhìn y, sau đó lại cúi đầu mân mê gấu áo. Thấy bộ dạng thị như vậy, Doãn Duật kìm được cất tiếng cười vang, chăm chú nhìn thị, : “Thực ra là Điện hạ bảo ta đến hỏi Quận chúa, sau này Quận chúa muốn ở lại Minh Vũ hiên trong cung Thấu An hay là muốn dọn tới Dận vương phủ?”

      Nhuế Nhi dường như còn chưa tỉnh táo lại sau câu trêu chọc của y, lúc này thấy trong đáy mắt y tuy vẫn còn có nét cười nhưng thần sắc trở nên nghiêm túc, thị vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ hỏi: “ thế sao? Dận vương điện hạ như vậy? Muốn đón quận chúa nhà ta đến vương phủ?”

      . Hơn nữa sáng nay, khi tan triều Điện hạ chuyện này với Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng đồng ý rồi.” Doãn Duật chậm rãi cất tiếng trả lời.

      Thượng Dương quận chúa là nghĩa nữ của Liên phi, nhưng lại được coi là nghĩa nữ của Hoàng thượng. Bây giờ Liên phi nương nương qua đời, Vương Khởi ở trong cung còn nơi nương tựa, Dận vương chịu đón nàng ta đến vương phủ thực là ân huệ rất lớn. Chỉ là khi Dận vương nhắc đến chuyện này, Hoàng thượng dường như nhất thời nhớ ra Liên phi còn có nghĩa nữ là Vương Khởi. Trong lòng Doãn Duật khỏi cười thầm, người trong thiên hạ đều khen Hoàng thượng hậu đãi với con cháu, công thần, hóa ra chỉ làm bộ làm tịch cho người khác xem mà thôi.

      Nhuế Nhi nở nụ cười rạng rỡ, nôn nóng muốn vào trong tin tốt này với Vương Khởi. Doãn Duật chợt đưa tay ra khẽ kéo ống tay áo thị, cố ý : “Vội cái gì, có khi nào Quận chúa còn chưa muốn rời cung sao?”

      Nhuế NHi vội vàng : “Sao thế được? Quận chúa chờ ngày này chẳng biết bao lâu rồi. May mà Điện hạ bây giờ còn chưa thành thân, nếu , tân vương phi ở trong vương phủ chưa chắc chịu để Điện hạ đón Quận chúa đến ấy chứ. Tạ ơn trời đất, rốt cuộc Quận chúa chờ được ngày này rồi.”

      Doãn Duật vẫn buông tay, hơi cau mày, hỏi: “Sao lại vậy?”

      “Còn khác được sao? Chỉ cần Điện hạ chưa thành thân, sau này ai là vương phi còn chưa biết được. Có lẽ Điện hạ cũng thiên vị Công chúa Bắc Hán kia, đợi kì hạn nửa năm tới, cuộc hôn nhân ấy có khi lại tạn vỡ cũng chưa biết chừng.”

      “Sao biết?”

      Doãn Duật lại khom người. Y cách cung nữ này rất gần, chiếc áo dài màu trắng bạc lại càng tôn lên tấm thân thẳng tắp của y, mùi cơ thể thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể y dường như tràn ngập trong dãy hành lang này.

      Trái tim Nhuế Nhi đập rộn ràng, rồi lại nhớ đến chuyện mừng của Quận chúa, khuôn mặt nhất thời nóng bừng, sao kìm được những lời tận đáy lòng: “Thời gia trước, Quận chúa vẫn luôn buồn bực vì mối hôn của Điện hạ, Quận chúa còn nếu Điện hạ thể thành hôn tốt biết bao. Kết quả, phải có tin Công chúa Bắc Hán mất tích đó sao? Bây giờ tuy Công chúa trở về, nhưng Liên phi nương nương lại qua đời... Úi...” tới đây, ả cung nữ mới giật mình phát mình lỡ lời, bèn bụng miệng, đưa mắt nhìn nam tử trước mặt với vẻ sợ hãi.

      Doãn Duật mỉm cười nhìn thần sắc kinh hãi của cung nữ, nhưng phía sau nụ cười dường như lại có tia lạnh lùng như băng thoáng qua... Chuyện Lệnh Viên bị hành thích cũng có liên quan tới Thượng Dương quận chúa?

      Nhuế Nhi thấy y vẫn có vẻ bình tĩnh, bèn nghĩ có lẽ y cũng để tâm. Nét mặt thị dần bình thường trở lại, rồi giọng : “Những lời đáng tội chém đầu đó của nô tì, xin Thế tử gia hãy quên . Chỉ là... ông trời cũng thực chiếu cố tới Quận chúa, để tâm nguyện của Quận chúa trở thành thực...” Quận chúa muốn Dận vương thành thân, bây giờ, phải việc diễn ra theo đúng mong muốn đó sao?

      “Chiếu cố...” Doãn Duật đột nhiên chen vào câu.

      Nhuế Nhi thấy y lại lên tiếng chuyện, cho rằng sao rồi, vội vàng cười, : “Còn phải sao, lần lượt mọi chuyện đều chiều theo lòng người cả. Theo nô tì thấy, mối hôn của Dận vương điện hạ cứ kéo dài thêm ba năm nữa mới tốt...”

      “Nhuế Nhi.” tiếng quát lớn từ trong vọng ra. Doãn Duật ngước lên, nhìn thấy Thượng Dương quận chúa Vương Khởi lạnh lùng đứng ở cửa.

      Nhuế Nhi sợ đến ngây người, khi bình tĩnh trở lại, định quỳ xuống mới nhớ ra tay áo mình vẫn bị Doãn Duật giữ lấy. Thị tỏ ra hết sức lúng túng, ném về phía Doãn Duật ánh mắt van nài, quả nhiên thấy y nở nụ cười khẽ, đưa mắt nhìn Vương Khởi : “Quận chúa tức giận cái gì chứ? Ta cảm thấy thị đúng đấy chứ, dù sao cũng kéo dài nửa năm rồi, kéo dài thêm chút phải rất hợp ý của Quận chúa sao?”

      Sắc mặt trở nên tái xanh, Vương Khởi giận dữ : “Ngươi đến đây làm gì? Ta lấy ngươi đâu.”

      Doãn Duật ngờ đến lúc này rồi mà nàng ta còn nhắc lại chuyện cũ, liền cười, : “Vậy sao? Vừa khéo ta cũng muốn lấy .”

      “Ngươi...” Vương Khởi chỉ tay về phía y, trừng mắt giận dữ, nhưng lại chẳng thêm lời nào. Nghe Thế tử là người rất hiền hòa, gặp ai cũng tươi cười, thân thiện, bao giờ đắc tội với ai, nhưng ngờ lại đối xử với nàng như vậy. Hơn nữa, nàng ta thân là nữ tử, bị người ta cự tuyệt ngay trước mặt như vậy khó tránh khỏi cảm thấy căm hận, cặp mắt liền đỏ hoe, suýt nữa bật khóc.

      hồi lâu sau, mãi tới khi toàn thân run rẩy, đầu ngón tay lạnh băng, Vương Khởi mới bật ra được câu: “Ngươi cút ngay. Cút khỏi Minh Vũ hiên.”

      Nhuế Nhi vội vàng : “Quận chúa, Thế tử gia đến để...”

      “Ngươi câm miệng cho ta.” Ả còn lo nàng ta chưa đủ mất mặt hay sao?

      Thị nữ của mình lại giúp người ngoài, Vương Khởi vô cùng phẫn nộ, cất bước lao về phía Nhuế Nhi, giơ tay định đánh.

      Nhuế Nhi kinh hãi đến ngây người, chợt cảm thấy bàn tay kéo mình hơi dùng sức, và thị được Doãn Duật kéo ra phía sau lưng. Doãn Duật cất giọng giễu cợt: “ lại muốn đánh người sao?”

      Nam nhân này luôn nhún nhường, nhã nhặn với các nữ tử trong thiên hạ, vậy mà lại đối xử với nàng như thế. Trong lòng Vương Khởi nhất thời đầy căm phẫn, đưa tay tới định đẩy y ra ngoài hành lang. ngờ cánh tay yếu ớt của nàng ta lại bị Doãn Duật nắm chặt lấy, đợi nàng ta giãy giụa, y kéo tay nàng ta, dí sát bàn tay nàng vào chỗ vết thương khép miệng của y. Vương Khởi kìm được kêu lên kinh hãi. Y cười nữa, mà lạnh lùng : “Quận chúa cảm thấy đủ chưa? nhát kiếm này của ta cũng là nhờ ban cho đấy.”

      “Cái tên phóng đãng ngươi. Buông ta ra... A... a...” Vương Khởi hoàn toàn để tâm y gì, chỉ ngừng kêu gào sợ hãi.

      Nữ tử Nam Việt phần đều nhu mì, điềm đạm, hết sức rụt rè. Các tiểu thư cho dù có cần người ta dìu đỡ cũng phải cách nhau tấm khăn tay hay ống tay áo, chứ bao giờ có chuyện để nam tử trực tiếp nắm lấy cổ tay. Vương Khởi từ thuộc lòng các sách Nữ huấn, Nữ giới, trưởng thành trong quan niện ‘tam cương ngũ thường’, vậy mà giờ đây, trong ngày lại liên tiếp bị người ta làm nhục, đối phương còn chạm vào cơ thể nàng ta, thực trong đầu nàng ta cũng thoáng qua chuyện tự tử.

      Doãn Duật cười lạnh lùng tiếng, buông tay ra. Vương Khởi loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, ngã phịch xuống đất. Nhuế Nhi vội vàng chạy đến đỡ nàng ta dậy, chỉ cảm thấy toàn thân nàng ta run rẩy, cách nào đứng dậy được. Doãn Duật vẫn đừng nhìn. Đối phó với nữ tử yếu đuối y thực nên như vậy, nhưng nghĩ đến vệc Vương Khởi làm, đến người chưa bao giờ tranh chấp với nữ tử như y cũng kìm được cơn tức giận. Y đưa mắt nhìn về phía Nhuế Nhi, mặt lạnh như băng : “Còn mau giúp Quận chúa thu dọn đồ đạc, cung Thấu An này e là Quận chúa thể ở lại nữa rồi. Có điều, ta thức chẳng buổi tối Liên phi nương nương có từng thác mộng cho Quận chúa, hỏi Quận chúa tại sao lại đối xử với bà như vậy ?”

      Câu này lạnh lùng mà sắc bén, Vương Khởi nghe mà kìm được kinh hãi, ngẩng lên, sắc mặt trắng bệch chẳng còn hột máu, giộng run rẩy: “Ngươi... ngươi cái gì?”

      Giọng dữ dằn, Doãn Duật chậm rãi từng chữ : “ lại, gần gũi với Khánh vương như thế từ bao giờ?”

      Những lời mạo phạm Vương Khởi của Doãn Duật trước đó chẳng qua chỉ khiến nàng ta căm phẫn mà thôi, nhưng hai chứ ‘Khánh vương’ lại khiến Vương Khởi kinh sợ, lòng bàn tay lầm tấm mồ hôi, giọng cũng trở nên yếu ớt: “Là ai vậy?”

      “Ván đóng thuyền, là ai cũng quan trọng.” Doãn Duật cố kìm nén cơn tức giận, cất giọng lạnh lùng.

      Thái độ kiêu căng, ngang ngược trước đó đột nhiên biến mất, Vương Khởi ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, khổ sở van nài: “Chuyện này ta có thể giải thích, xin ngươi đừng với Đường ca ca là ta gặp Khánh vương được ?”

      “Vậy tức là rồi?”

      giọng hờ hững vọng vào từ ngoài bức rèm màu đỏ, lạnh lẽo tựa gió Bắc khiến màu xanh tươi tốt xung quanh bỗng trở nên tàn úa.

      Vương Khởi khỏi cả kinh, ngoảnh đầu nhìn về phía có giọng .
      Phía sau bức rèm khẽ đung đưa thấp thoáng ra thân hình cao lớn của Dận vương. vận bộ thường phục màu xanh đen, ống tay áo thêu hình rồng, cứ thế đứng lặng lẽ nhìn về phía này. Hình ảnh tươi cười gọi nàng “Khởi nhi” trong kí ức hoàn toàn tan vỡ sau nháy mắt, sau này, còn nữa rồi, còn nữa rồi...

      Lúc này, trong lòng Vương Khởi chỉ nghĩ đến điều này.

      Dận vương nhìn đăm đăm vào nữ tử ngồi bệt mặt đất vẻ thê lương, ánh mắt trở nên sâu sắc tới tột cùng, bên trong thoáng qua những tia căm hận và thất vọng. Năm đó, dù mẫu phi vì mong được sủng hạnh mà nhận nuôi Vương Khởi, nhưng những năm về sau, bà đối xử với nàng ta thế nào, y đều thấy ràng. Vậy mà cuối cùng lại đổi lấy kết cục Vương Khởi câu kết với người ngoài, hại chết mẫu phi.

      chỉ muốn có đáp án ràng, nên mới bảo Doãn Duật đến đây.

      khí dường như cũng ngưng đọng.

      Chẳng bao lâu sau, Vương Khởi mới thấy đôi ủng màu đen viền vàng đó rời . Nàng ta khỏi cả kinh, cũng chẳng lấy từ đâu ra sức lực, liền vội vàng bò dậy, loạng choạng chạy ra ngoài, dùng sức giữ chặt lấy chiếc áo lụa kia, nôn nóng : “Muội và Khánh vương có quan hệ gì. Muội hại chết Nương nương .”

      Dận vương nhìn nàng ta, chỉ đưa tay gạt mạnh, hờ hững : “Nhừng lờ này, ngươi hãy tự mình với Hoàng thượng .”

      Ba triều đại trước, ở vùng Tây Bắc có nước tên gọi là Ân. “Ân” có nghĩa là dây cương ngựa, ý chỉ rằng đó là dân tộc sinh ra lưng ngựa. Vị Hoàng đế cuối cùng của nước Ân hoang dâm vô độ, hết sức sùng ái nữ tử đất Giang Nam. Nữ tử đó tên gọi “Phù Dung”, đến vùng Tây Bắc thường xuyên nhớ nhà, nhớ những bông phù dung nở đầy vườn, nên sai người mang rất nhiều phù dung về trồng khắp hậu cung nước Ân. Nhưng vùng Tây Bắc khí hậu khắc nghiệt, phù dung thể sinh trưởng, Ân đế bèn hạ chỉ sai người ngày đêm vận chuyển phù dung về, mỗi ngày đều thay hoa mới trong vườn của sủng phi, khiến cho hoa phù dung bên ngoài tẩm điện quanh năm tươi tốt. Với việc làm hao tài tổn của của kẻ đế vương, ngày vong quốc tất nhiên còn xa nữa. giờ, nước Ân tuy tiêu vong mấy trăm năm, nhưng câu chuyện Ân đế dùng hoa phù dung để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân lại trở thành giai thoại, từ đó, hoa phù dung được người đời sau gọi là “Đế vương sủng”.

      Tòa phượng cung của Tiêu hậu chính là vườn phù dung có tiếng trong hậu cung Nam Việt.

      Năm xưa, ngày thứ hai sau khi thành thân với Tiêu hậu, Hoàng đế Nam Việt ban tặng gốc phù dung cho phượng cung. Tiêu hậu cả mừng, bèn sai người nhổ sạch tất cả các loài hoa trong vườn, trồng vào đó đủ các sắc phù dung, qua đó thể vinh dự khi được ân sủng.

      Nhưng “Đế vương sủng” thể giúp bà ta giữ được ân sủng của kẻ đế vương. Chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi, trong hậu cung liên tục xuất các sủng phi mới.

      Từ đó, các cuộc ghen tuông, giành giật diến ra ngừng.

      Từng có vị Hứa mỹ nhân học theo Tiêu hậu, trồng phù dung trong vườn, chẳng ngờ chỉ ba ngày sau vì tội dâm loạn nơi cung đình mà bị phế phong hiệu, biến làm thứ dân, sau khi chịu hình phạt kẹp gòn tay khiến hai bàn tay trở nên tàn phế bị ném vào lãnh cung. Từ đó về sau, còn ai dám trồng phù dung nữa. Có ả cung nữ từng . Hoàng hậu cũng đến nỗi quá tàn độc, ít nhất cũng để cho nữ nhân đó mạng, nhưng chỉ có Tiêu hậu mới biết, trong chốn thâm cung này, cái chết chính là cách giải thoát cuối cùng, nhưng ả Hứa mỹ nhân đó xứng.

      Có làn gió thổi tới, hương hoa thơm ngát, nồng nàn.

      Cây phù dung trước mắt nở hoa rực rỡ, Tiêu hậu chậm rãi thu lại suy nghĩ, ánh mắt dừng bông hoa phù dung cũng dần thay đổi từ vẻ sắc bén sang hiền hòa. Gốc phù dung này lạ ở chỗ, trong ngày sắc hoa biến đổi ba lần, sáng sớm trắng muốt, buổi trưa hống đào, hoàng hôn đỏ sẫm. Đó chính là gốc phù dung mà Hoàng thượng ban cho bà ta năm xưa, có thể là duy nhất trong hậu cung Nam Việt, quý giá vô cùng.

      Hoàng thượng tuy còn sủng ái Hoàng hậu, nhưng dù sao cũng là phu thê với nhau mấy chục năm, hai người xưa nay luôn hòa thuận. Người ta đều , đế hậu thuận hòa, ấy là cái phúc của thiên hạ.

      Điều duy nhất khiến Tiêu hậu cảm thấy nuối tiếc đó là bà ta có con cái, gặp rất nhiều danh y vẫn chẳng có kết quả. Cặp mắt bà ta khép lại, thôi đành, bây giờ bà ta còn có Khánh vương.

      “Nương nương hôm nay tỉa cây sao?” Bên tai vang tới giọng thận trọng của cung nữ Mục Đán.

      Tiêu hậu hơi nhếch mép, để lộ nụ cười, đoạn mở mắt, cắt bông phù dung trước mặt ‘cạch’ cái. Ả cung nữ thoáng ngẩn người, rồi biết điều dám thêm gì nữa.

      “Chôn.” Tiêu hậu hờ hững .

      “Vâng.” Ả cung nữ đáp lại, sau đó vọi vàng quỳ xuống nhặt cây xẻng bên cạnh lên, bắt đầu đào đất để chôn bông hoa vừa cắt xuống dưới gốc phù dung, để nó tự mục rỗng, cung cấp dinh dưỡng cho thân cây.

      Phù dung nở rộ khắp vườn, chỉ duy nhất có gốc này là Hoàng hậu chưa từng để nó nở ra bông thứ hai, cho dù có, nhất định bị cắt . Trong hậu cung, hoa nở liền cành phải điềm báo tốt. Ả cung nữ dường như lại nhớ đến người đàn bà họ Hứa vẫn còn ở trong lãnh cung, bất giác cảm thấy phía sau lưng trào lên cơn lạnh giá.

      Bên ngoài, có tiếng bước chân dồn dập vọng tới.

      Tĩnh Công chúa thở hồng hộc chạy vào. Tiêu hậu liếc mắt nhìn nàng ta, hơi cau mày: “Thân là con mà lại xách váy chạy trong cung, còn ra thể thống gì nữa.”

      Tĩnh Công chúa hoang mang kéo ống tay áo Tiêu hậu, nôn nóng : “Mẫu hậu, hay rồi, bọn họ nhị ca có liên quan tới cái chết của Liên phi. Lúc này nhị ca bị phụ hoàng gọi hỏi chuyện rồi.”

      Mục Đán nín thở, ngước nhìn lên, thấy sắc mặt Tiêu hậu hơi biến đổi, rồi bà ta chậm rãi cất tiếng: “Bọn họ là ai?”

      Tĩnh Công chúa lo lắng đến nỗi hai mắt đỏ hoe: “Còn có thể là ai được, chính là mấy người tứ ca ấy. Mẫu hậu, người mau xem .”

      Nào ngờ Tiêu hậu lại chẳng có hành động gì, chỉ vung tay vứt cây kéo sang bên, phất ống tay áo rồi quay người thẳng vào trong phòng. Tĩnh Công chúa vội vàng đuổi theo, cấy tiếng năn nỉ: “Mẫu hậu, người mau , nếu , chỉ e kịp mất.”

      Bức màn màu đỏ nhàng buông xuống, trong phòng quả thực mát mẻ hơn bên ngoài nhiều. Tiêu hậu nhấp ngụm trà, ung dung : “Hoàng thượng gọi bản cung tới, bản cung tới đó cũng vô ích. Con cũng phải biết, phụ hoàng con thích mấy việc bao che cho nhau. Hơn nữa, chuyện này còn chưa có kết luận cuối cùng, lão tứ nhị ca của con làm chính là nhị ca của con làm hay sao?”

      “Vậy...” Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tiêu hậu, rốt cuộc Tĩnh Công chúa cũng bình tĩnh hơn chút, nhưng lại do dự biết nên hỏi gì.

      “Cứ tạm thời đợi .” Ánh mắt Tiêu hậu trở nên lạnh lùng. “Nếu nhị ca của con xử lý được chuyện này cho tốt, vậy cũng xứng làm con trai của bản cung.” Chỉ câu hờ hững nhưng ý bên trong lại rất sâu xa, Tĩnh Công chúa nghe mà giật thót. Nàng lại vội ngoảnh đầu liếc nhìn phía sau, cách bức màn sa mỏng, bên ngoài trời nắng đẹp, tất cả chìm trong khung cảnh yên bình.

      “Hoàng thượng có ở đây sao?”

      Nơi Đế cung, ă cung nữ vừa dẫn Lệnh Viên bước qua cửa nghe nàng hỏi vậy, thị hơi ngây người, rồi ấp úng Hoàng thượng tới ngự thư phòng.

      Lệnh Viên hơi cau mày: “Vậy sao? Chẳng lẽ có việc gì quan trọng?” Nàng chỉ buột miệng hỏi, phải có ý can dự vào việc triều chính. Hoàng đế Nam Việt hẹn nàng tới đánh cờ vào giờ này, nhưng lại thất hẹn mà phái người đến Cẩm Tú biệt uyển báo tiếng, quả thực có chút kì lạ.

      Ả cung nữ lại ấp a ấp úng, bộ dạng rất khó xử.

      Lệnh Viên nở nụ cười dịu dàng, có ý trách cứ. Ả cung nữ thấy thái độ nàng nhã nhặn kìm được hạ thấp giọng, : “Thực ra nô tig cũng biết rốt cuộc là có chuyện gì. Hoàng thượng vừa từ ngự thư phòng trở về Dận vương điện hạ tới. Hoàng thượng đột nhiên nổi trận lôi đình, nghe Khánh vương điện hạ cũng bị gọi tới...”

      Ả cung nữ vội vã , trong đáy mắt thấp thoáng vẻ sợ hãi, có lẽ chưa từng thấy Hoàng đế nổi giận như vậy. Đây đúng là tiểu nha đầu, nếu là cung nữ già dặn, chắc chắn dám những lời này với Lệnh Viên.

      “Nô tì còn nhìn thấy Thế tử của Kỳ an vương phủ nữa.”

      Ả cung nữ tỏ ra rất kinh ngạc và hoài nghi.

      Lệnh Viên khẽ mỉm cười với thị, ngòn tay thon đưa lên môi, ra hiệu bảo thị đừng tiếp nữa. Nàng và Tịnh đưa mắt nhìn nhau, Doãn Duật cũng vào cung? Lệnh Viên đột nhiên nhớ lại những lời đêm qua Doãn Duật với nàng, chẳng lẽ vì chuyện đó?

      Nụ cười khuôn mặt àng hề biến mất, cuộc tranh đoạt ngôi thái tử ở Nam Việt đúng là đặc sắc, chẳng ai cho ai cơ hội thở lấy hơi. Nhưng chuyện này, chỉ cần Thượng Dương quận chúa nhận tội Khánh vương khó lòng thoát được. Lệnh Viên đột nhiên nhớ ra chuyện, ả cung nữ nhắc tới Tiêu hậu. Chuyện này có liên quan đến Khánh vương, bà ta có thể khoanh tay đứng nhìn được sao?

      Chẳng lẽ lúc này, Tiêu hậu lại muốn vạch giới tuyến tự bảo vệ mình? Nhưng nếu mất Khánh vương, cho dù Tiêu hậu có tiếp tục tranh đoạt đến cùng cũng chẳng còn ý nghĩa.

      Chẳng lẽ là... Lệnh Viên đứng bật dậy, khuôn mặt dần xuất vẻ âu lo...

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 37
      dãy hành lang ngoài cung điện, tấm rèm màu đỏ che ánh nắng oi bức bên ngoài, trời hôm nay lặng gió.

      Cung nữ Nhuế Nhi khom người đẩy cửa sổ, lập tức nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng dưới hành lang. Y chắp tay đứng trong lặng lẽ, cặp mắt hơi nheo lại, ngẩng đầu nhìn sắc trời mông lung, dường như đợi ai đó. Nhuế Nhi lại thầm mừng rỡ, vội xoay người chạy ra ngoài, cất tiếng gọi: “Thế tử gia?”

      Nhuế Nhi là thị nữ của Thượng Dương quận chúa, trong số những người quyền quý trong cung, thị gặp nhiều nhất chính là Dận vương và Doãn Duật. Dận vương tuy cũng khá nhiều trước mặt Liên phi và Vương Khởi, nhưng đối với đám người dưới lại luôn tỏ ra lạnh lùng. Doãn Duật khác, y có , có cười với bọn họ, thỉnh thoảng còn kể vài chuyện thú vị bên ngoài cung cho bọn họ nghe, đám cung nữ nhìn thấy y luôn vui vẻ. Đặc biệt là giờ y còn chưa thành thân, biết khiến bao nhiêu nương phải xiêu lòng.

      Doãn Duật đưa mắt liếc qua, thấy ả cung nữ đó chạy tới, bèn khẽ nở nụ cười. Ả cung nữ cất tiếng hỏi y: “Thế tử tới đây cùng với Dận vương điện hạ sao?” Thị vừa hỏi vừa ngó nghiêng nhìn quanh như muốn tìm kiếm bóng dáng Dận vương.

      Doãn Duật khẽ cười, đáp: “ phải, Điện hạ hôm nay có việc vào cung.”

      “Thế sao?” Nhuế Nhi ngạc nhiên . “Vậy Thế tử...”

      “Tìm chứ sao?” Doãn Duật nhàng câu khiến sắc mặt Nhuế Nhi đỏ bừng. Thị nửa thẹn thùng nửa hờn giận đưa mắt nhìn y, sau đó lại cúi đầu mân mê gấu áo. Thấy bộ dạng thị như vậy, Doãn Duật kìm được cất tiếng cười vang, chăm chú nhìn thị, : “Thực ra là Điện hạ bảo ta đến hỏi Quận chúa, sau này Quận chúa muốn ở lại Minh Vũ hiên trong cung Thấu An hay là muốn dọn tới Dận vương phủ?”

      Nhuế Nhi dường như còn chưa tỉnh táo lại sau câu trêu chọc của y, lúc này thấy trong đáy mắt y tuy vẫn còn có nét cười nhưng thần sắc trở nên nghiêm túc, thị vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ hỏi: “ thế sao? Dận vương điện hạ như vậy? Muốn đón quận chúa nhà ta đến vương phủ?”

      . Hơn nữa sáng nay, khi tan triều Điện hạ chuyện này với Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng đồng ý rồi.” Doãn Duật chậm rãi cất tiếng trả lời.

      Thượng Dương quận chúa là nghĩa nữ của Liên phi, nhưng lại được coi là nghĩa nữ của Hoàng thượng. Bây giờ Liên phi nương nương qua đời, Vương Khởi ở trong cung còn nơi nương tựa, Dận vương chịu đón nàng ta đến vương phủ thực là ân huệ rất lớn. Chỉ là khi Dận vương nhắc đến chuyện này, Hoàng thượng dường như nhất thời nhớ ra Liên phi còn có nghĩa nữ là Vương Khởi. Trong lòng Doãn Duật khỏi cười thầm, người trong thiên hạ đều khen Hoàng thượng hậu đãi với con cháu, công thần, hóa ra chỉ làm bộ làm tịch cho người khác xem mà thôi.

      Nhuế Nhi nở nụ cười rạng rỡ, nôn nóng muốn vào trong tin tốt này với Vương Khởi. Doãn Duật chợt đưa tay ra khẽ kéo ống tay áo thị, cố ý : “Vội cái gì, có khi nào Quận chúa còn chưa muốn rời cung sao?”

      Nhuế NHi vội vàng : “Sao thế được? Quận chúa chờ ngày này chẳng biết bao lâu rồi. May mà Điện hạ bây giờ còn chưa thành thân, nếu , tân vương phi ở trong vương phủ chưa chắc chịu để Điện hạ đón Quận chúa đến ấy chứ. Tạ ơn trời đất, rốt cuộc Quận chúa chờ được ngày này rồi.”

      Doãn Duật vẫn buông tay, hơi cau mày, hỏi: “Sao lại vậy?”

      “Còn khác được sao? Chỉ cần Điện hạ chưa thành thân, sau này ai là vương phi còn chưa biết được. Có lẽ Điện hạ cũng thiên vị Công chúa Bắc Hán kia, đợi kì hạn nửa năm tới, cuộc hôn nhân ấy có khi lại tạn vỡ cũng chưa biết chừng.”

      “Sao biết?”

      Doãn Duật lại khom người. Y cách cung nữ này rất gần, chiếc áo dài màu trắng bạc lại càng tôn lên tấm thân thẳng tắp của y, mùi cơ thể thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể y dường như tràn ngập trong dãy hành lang này.

      Trái tim Nhuế Nhi đập rộn ràng, rồi lại nhớ đến chuyện mừng của Quận chúa, khuôn mặt nhất thời nóng bừng, sao kìm được những lời tận đáy lòng: “Thời gia trước, Quận chúa vẫn luôn buồn bực vì mối hôn của Điện hạ, Quận chúa còn nếu Điện hạ thể thành hôn tốt biết bao. Kết quả, phải có tin Công chúa Bắc Hán mất tích đó sao? Bây giờ tuy Công chúa trở về, nhưng Liên phi nương nương lại qua đời... Úi...” tới đây, ả cung nữ mới giật mình phát mình lỡ lời, bèn bụng miệng, đưa mắt nhìn nam tử trước mặt với vẻ sợ hãi.

      Doãn Duật mỉm cười nhìn thần sắc kinh hãi của cung nữ, nhưng phía sau nụ cười dường như lại có tia lạnh lùng như băng thoáng qua... Chuyện Lệnh Viên bị hành thích cũng có liên quan tới Thượng Dương quận chúa?

      Nhuế Nhi thấy y vẫn có vẻ bình tĩnh, bèn nghĩ có lẽ y cũng để tâm. Nét mặt thị dần bình thường trở lại, rồi giọng : “Những lời đáng tội chém đầu đó của nô tì, xin Thế tử gia hãy quên . Chỉ là... ông trời cũng thực chiếu cố tới Quận chúa, để tâm nguyện của Quận chúa trở thành thực...” Quận chúa muốn Dận vương thành thân, bây giờ, phải việc diễn ra theo đúng mong muốn đó sao?

      “Chiếu cố...” Doãn Duật đột nhiên chen vào câu.

      Nhuế Nhi thấy y lại lên tiếng chuyện, cho rằng sao rồi, vội vàng cười, : “Còn phải sao, lần lượt mọi chuyện đều chiều theo lòng người cả. Theo nô tì thấy, mối hôn của Dận vương điện hạ cứ kéo dài thêm ba năm nữa mới tốt...”

      “Nhuế Nhi.” tiếng quát lớn từ trong vọng ra. Doãn Duật ngước lên, nhìn thấy Thượng Dương quận chúa Vương Khởi lạnh lùng đứng ở cửa.

      Nhuế Nhi sợ đến ngây người, khi bình tĩnh trở lại, định quỳ xuống mới nhớ ra tay áo mình vẫn bị Doãn Duật giữ lấy. Thị tỏ ra hết sức lúng túng, ném về phía Doãn Duật ánh mắt van nài, quả nhiên thấy y nở nụ cười khẽ, đưa mắt nhìn Vương Khởi : “Quận chúa tức giận cái gì chứ? Ta cảm thấy thị đúng đấy chứ, dù sao cũng kéo dài nửa năm rồi, kéo dài thêm chút phải rất hợp ý của Quận chúa sao?”

      Sắc mặt trở nên tái xanh, Vương Khởi giận dữ : “Ngươi đến đây làm gì? Ta lấy ngươi đâu.”

      Doãn Duật ngờ đến lúc này rồi mà nàng ta còn nhắc lại chuyện cũ, liền cười, : “Vậy sao? Vừa khéo ta cũng muốn lấy .”

      “Ngươi...” Vương Khởi chỉ tay về phía y, trừng mắt giận dữ, nhưng lại chẳng thêm lời nào. Nghe Thế tử là người rất hiền hòa, gặp ai cũng tươi cười, thân thiện, bao giờ đắc tội với ai, nhưng ngờ lại đối xử với nàng như vậy. Hơn nữa, nàng ta thân là nữ tử, bị người ta cự tuyệt ngay trước mặt như vậy khó tránh khỏi cảm thấy căm hận, cặp mắt liền đỏ hoe, suýt nữa bật khóc.

      hồi lâu sau, mãi tới khi toàn thân run rẩy, đầu ngón tay lạnh băng, Vương Khởi mới bật ra được câu: “Ngươi cút ngay. Cút khỏi Minh Vũ hiên.”

      Nhuế Nhi vội vàng : “Quận chúa, Thế tử gia đến để...”

      “Ngươi câm miệng cho ta.” Ả còn lo nàng ta chưa đủ mất mặt hay sao?

      Thị nữ của mình lại giúp người ngoài, Vương Khởi vô cùng phẫn nộ, cất bước lao về phía Nhuế Nhi, giơ tay định đánh.

      Nhuế Nhi kinh hãi đến ngây người, chợt cảm thấy bàn tay kéo mình hơi dùng sức, và thị được Doãn Duật kéo ra phía sau lưng. Doãn Duật cất giọng giễu cợt: “ lại muốn đánh người sao?”

      Nam nhân này luôn nhún nhường, nhã nhặn với các nữ tử trong thiên hạ, vậy mà lại đối xử với nàng như thế. Trong lòng Vương Khởi nhất thời đầy căm phẫn, đưa tay tới định đẩy y ra ngoài hành lang. ngờ cánh tay yếu ớt của nàng ta lại bị Doãn Duật nắm chặt lấy, đợi nàng ta giãy giụa, y kéo tay nàng ta, dí sát bàn tay nàng vào chỗ vết thương khép miệng của y. Vương Khởi kìm được kêu lên kinh hãi. Y cười nữa, mà lạnh lùng : “Quận chúa cảm thấy đủ chưa? nhát kiếm này của ta cũng là nhờ ban cho đấy.”

      “Cái tên phóng đãng ngươi. Buông ta ra... A... a...” Vương Khởi hoàn toàn để tâm y gì, chỉ ngừng kêu gào sợ hãi.

      Nữ tử Nam Việt phần đều nhu mì, điềm đạm, hết sức rụt rè. Các tiểu thư cho dù có cần người ta dìu đỡ cũng phải cách nhau tấm khăn tay hay ống tay áo, chứ bao giờ có chuyện để nam tử trực tiếp nắm lấy cổ tay. Vương Khởi từ thuộc lòng các sách Nữ huấn, Nữ giới, trưởng thành trong quan niện ‘tam cương ngũ thường’, vậy mà giờ đây, trong ngày lại liên tiếp bị người ta làm nhục, đối phương còn chạm vào cơ thể nàng ta, thực trong đầu nàng ta cũng thoáng qua chuyện tự tử.

      Doãn Duật cười lạnh lùng tiếng, buông tay ra. Vương Khởi loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, ngã phịch xuống đất. Nhuế Nhi vội vàng chạy đến đỡ nàng ta dậy, chỉ cảm thấy toàn thân nàng ta run rẩy, cách nào đứng dậy được. Doãn Duật vẫn đừng nhìn. Đối phó với nữ tử yếu đuối y thực nên như vậy, nhưng nghĩ đến vệc Vương Khởi làm, đến người chưa bao giờ tranh chấp với nữ tử như y cũng kìm được cơn tức giận. Y đưa mắt nhìn về phía Nhuế Nhi, mặt lạnh như băng : “Còn mau giúp Quận chúa thu dọn đồ đạc, cung Thấu An này e là Quận chúa thể ở lại nữa rồi. Có điều, ta thức chẳng buổi tối Liên phi nương nương có từng thác mộng cho Quận chúa, hỏi Quận chúa tại sao lại đối xử với bà như vậy ?”

      Câu này lạnh lùng mà sắc bén, Vương Khởi nghe mà kìm được kinh hãi, ngẩng lên, sắc mặt trắng bệch chẳng còn hột máu, giộng run rẩy: “Ngươi... ngươi cái gì?”

      Giọng dữ dằn, Doãn Duật chậm rãi từng chữ : “ lại, gần gũi với Khánh vương như thế từ bao giờ?”

      Những lời mạo phạm Vương Khởi của Doãn Duật trước đó chẳng qua chỉ khiến nàng ta căm phẫn mà thôi, nhưng hai chứ ‘Khánh vương’ lại khiến Vương Khởi kinh sợ, lòng bàn tay lầm tấm mồ hôi, giọng cũng trở nên yếu ớt: “Là ai vậy?”

      “Ván đóng thuyền, là ai cũng quan trọng.” Doãn Duật cố kìm nén cơn tức giận, cất giọng lạnh lùng.

      Thái độ kiêu căng, ngang ngược trước đó đột nhiên biến mất, Vương Khởi ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, khổ sở van nài: “Chuyện này ta có thể giải thích, xin ngươi đừng với Đường ca ca là ta gặp Khánh vương được ?”

      “Vậy tức là rồi?”

      giọng hờ hững vọng vào từ ngoài bức rèm màu đỏ, lạnh lẽo tựa gió Bắc khiến màu xanh tươi tốt xung quanh bỗng trở nên tàn úa.

      Vương Khởi khỏi cả kinh, ngoảnh đầu nhìn về phía có giọng .
      Phía sau bức rèm khẽ đung đưa thấp thoáng ra thân hình cao lớn của Dận vương. vận bộ thường phục màu xanh đen, ống tay áo thêu hình rồng, cứ thế đứng lặng lẽ nhìn về phía này. Hình ảnh tươi cười gọi nàng “Khởi nhi” trong kí ức hoàn toàn tan vỡ sau nháy mắt, sau này, còn nữa rồi, còn nữa rồi...

      Lúc này, trong lòng Vương Khởi chỉ nghĩ đến điều này.

      Dận vương nhìn đăm đăm vào nữ tử ngồi bệt mặt đất vẻ thê lương, ánh mắt trở nên sâu sắc tới tột cùng, bên trong thoáng qua những tia căm hận và thất vọng. Năm đó, dù mẫu phi vì mong được sủng hạnh mà nhận nuôi Vương Khởi, nhưng những năm về sau, bà đối xử với nàng ta thế nào, y đều thấy ràng. Vậy mà cuối cùng lại đổi lấy kết cục Vương Khởi câu kết với người ngoài, hại chết mẫu phi.

      chỉ muốn có đáp án ràng, nên mới bảo Doãn Duật đến đây.

      khí dường như cũng ngưng đọng.

      Chẳng bao lâu sau, Vương Khởi mới thấy đôi ủng màu đen viền vàng đó rời . Nàng ta khỏi cả kinh, cũng chẳng lấy từ đâu ra sức lực, liền vội vàng bò dậy, loạng choạng chạy ra ngoài, dùng sức giữ chặt lấy chiếc áo lụa kia, nôn nóng : “Muội và Khánh vương có quan hệ gì. Muội hại chết Nương nương .”

      Dận vương nhìn nàng ta, chỉ đưa tay gạt mạnh, hờ hững : “Nhừng lờ này, ngươi hãy tự mình với Hoàng thượng .”

      Ba triều đại trước, ở vùng Tây Bắc có nước tên gọi là Ân. “Ân” có nghĩa là dây cương ngựa, ý chỉ rằng đó là dân tộc sinh ra lưng ngựa. Vị Hoàng đế cuối cùng của nước Ân hoang dâm vô độ, hết sức sùng ái nữ tử đất Giang Nam. Nữ tử đó tên gọi “Phù Dung”, đến vùng Tây Bắc thường xuyên nhớ nhà, nhớ những bông phù dung nở đầy vườn, nên sai người mang rất nhiều phù dung về trồng khắp hậu cung nước Ân. Nhưng vùng Tây Bắc khí hậu khắc nghiệt, phù dung thể sinh trưởng, Ân đế bèn hạ chỉ sai người ngày đêm vận chuyển phù dung về, mỗi ngày đều thay hoa mới trong vườn của sủng phi, khiến cho hoa phù dung bên ngoài tẩm điện quanh năm tươi tốt. Với việc làm hao tài tổn của của kẻ đế vương, ngày vong quốc tất nhiên còn xa nữa. giờ, nước Ân tuy tiêu vong mấy trăm năm, nhưng câu chuyện Ân đế dùng hoa phù dung để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân lại trở thành giai thoại, từ đó, hoa phù dung được người đời sau gọi là “Đế vương sủng”.

      Tòa phượng cung của Tiêu hậu chính là vườn phù dung có tiếng trong hậu cung Nam Việt.

      Năm xưa, ngày thứ hai sau khi thành thân với Tiêu hậu, Hoàng đế Nam Việt ban tặng gốc phù dung cho phượng cung. Tiêu hậu cả mừng, bèn sai người nhổ sạch tất cả các loài hoa trong vườn, trồng vào đó đủ các sắc phù dung, qua đó thể vinh dự khi được ân sủng.

      Nhưng “Đế vương sủng” thể giúp bà ta giữ được ân sủng của kẻ đế vương. Chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi, trong hậu cung liên tục xuất các sủng phi mới.

      Từ đó, các cuộc ghen tuông, giành giật diến ra ngừng.

      Từng có vị Hứa mỹ nhân học theo Tiêu hậu, trồng phù dung trong vườn, chẳng ngờ chỉ ba ngày sau vì tội dâm loạn nơi cung đình mà bị phế phong hiệu, biến làm thứ dân, sau khi chịu hình phạt kẹp gòn tay khiến hai bàn tay trở nên tàn phế bị ném vào lãnh cung. Từ đó về sau, còn ai dám trồng phù dung nữa. Có ả cung nữ từng . Hoàng hậu cũng đến nỗi quá tàn độc, ít nhất cũng để cho nữ nhân đó mạng, nhưng chỉ có Tiêu hậu mới biết, trong chốn thâm cung này, cái chết chính là cách giải thoát cuối cùng, nhưng ả Hứa mỹ nhân đó xứng.

      Có làn gió thổi tới, hương hoa thơm ngát, nồng nàn.

      Cây phù dung trước mắt nở hoa rực rỡ, Tiêu hậu chậm rãi thu lại suy nghĩ, ánh mắt dừng bông hoa phù dung cũng dần thay đổi từ vẻ sắc bén sang hiền hòa. Gốc phù dung này lạ ở chỗ, trong ngày sắc hoa biến đổi ba lần, sáng sớm trắng muốt, buổi trưa hống đào, hoàng hôn đỏ sẫm. Đó chính là gốc phù dung mà Hoàng thượng ban cho bà ta năm xưa, có thể là duy nhất trong hậu cung Nam Việt, quý giá vô cùng.

      Hoàng thượng tuy còn sủng ái Hoàng hậu, nhưng dù sao cũng là phu thê với nhau mấy chục năm, hai người xưa nay luôn hòa thuận. Người ta đều , đế hậu thuận hòa, ấy là cái phúc của thiên hạ.

      Điều duy nhất khiến Tiêu hậu cảm thấy nuối tiếc đó là bà ta có con cái, gặp rất nhiều danh y vẫn chẳng có kết quả. Cặp mắt bà ta khép lại, thôi đành, bây giờ bà ta còn có Khánh vương.

      “Nương nương hôm nay tỉa cây sao?” Bên tai vang tới giọng thận trọng của cung nữ Mục Đán.

      Tiêu hậu hơi nhếch mép, để lộ nụ cười, đoạn mở mắt, cắt bông phù dung trước mặt ‘cạch’ cái. Ả cung nữ thoáng ngẩn người, rồi biết điều dám thêm gì nữa.

      “Chôn.” Tiêu hậu hờ hững .

      “Vâng.” Ả cung nữ đáp lại, sau đó vọi vàng quỳ xuống nhặt cây xẻng bên cạnh lên, bắt đầu đào đất để chôn bông hoa vừa cắt xuống dưới gốc phù dung, để nó tự mục rỗng, cung cấp dinh dưỡng cho thân cây.

      Phù dung nở rộ khắp vườn, chỉ duy nhất có gốc này là Hoàng hậu chưa từng để nó nở ra bông thứ hai, cho dù có, nhất định bị cắt . Trong hậu cung, hoa nở liền cành phải điềm báo tốt. Ả cung nữ dường như lại nhớ đến người đàn bà họ Hứa vẫn còn ở trong lãnh cung, bất giác cảm thấy phía sau lưng trào lên cơn lạnh giá.

      Bên ngoài, có tiếng bước chân dồn dập vọng tới.

      Tĩnh Công chúa thở hồng hộc chạy vào. Tiêu hậu liếc mắt nhìn nàng ta, hơi cau mày: “Thân là con mà lại xách váy chạy trong cung, còn ra thể thống gì nữa.”

      Tĩnh Công chúa hoang mang kéo ống tay áo Tiêu hậu, nôn nóng : “Mẫu hậu, hay rồi, bọn họ nhị ca có liên quan tới cái chết của Liên phi. Lúc này nhị ca bị phụ hoàng gọi hỏi chuyện rồi.”

      Mục Đán nín thở, ngước nhìn lên, thấy sắc mặt Tiêu hậu hơi biến đổi, rồi bà ta chậm rãi cất tiếng: “Bọn họ là ai?”

      Tĩnh Công chúa lo lắng đến nỗi hai mắt đỏ hoe: “Còn có thể là ai được, chính là mấy người tứ ca ấy. Mẫu hậu, người mau xem .”

      Nào ngờ Tiêu hậu lại chẳng có hành động gì, chỉ vung tay vứt cây kéo sang bên, phất ống tay áo rồi quay người thẳng vào trong phòng. Tĩnh Công chúa vội vàng đuổi theo, cấy tiếng năn nỉ: “Mẫu hậu, người mau , nếu , chỉ e kịp mất.”

      Bức màn màu đỏ nhàng buông xuống, trong phòng quả thực mát mẻ hơn bên ngoài nhiều. Tiêu hậu nhấp ngụm trà, ung dung : “Hoàng thượng gọi bản cung tới, bản cung tới đó cũng vô ích. Con cũng phải biết, phụ hoàng con thích mấy việc bao che cho nhau. Hơn nữa, chuyện này còn chưa có kết luận cuối cùng, lão tứ nhị ca của con làm chính là nhị ca của con làm hay sao?”

      “Vậy...” Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tiêu hậu, rốt cuộc Tĩnh Công chúa cũng bình tĩnh hơn chút, nhưng lại do dự biết nên hỏi gì.

      “Cứ tạm thời đợi .” Ánh mắt Tiêu hậu trở nên lạnh lùng. “Nếu nhị ca của con xử lý được chuyện này cho tốt, vậy cũng xứng làm con trai của bản cung.” Chỉ câu hờ hững nhưng ý bên trong lại rất sâu xa, Tĩnh Công chúa nghe mà giật thót. Nàng lại vội ngoảnh đầu liếc nhìn phía sau, cách bức màn sa mỏng, bên ngoài trời nắng đẹp, tất cả chìm trong khung cảnh yên bình.

      “Hoàng thượng có ở đây sao?”

      Nơi Đế cung, ă cung nữ vừa dẫn Lệnh Viên bước qua cửa nghe nàng hỏi vậy, thị hơi ngây người, rồi ấp úng Hoàng thượng tới ngự thư phòng.

      Lệnh Viên hơi cau mày: “Vậy sao? Chẳng lẽ có việc gì quan trọng?” Nàng chỉ buột miệng hỏi, phải có ý can dự vào việc triều chính. Hoàng đế Nam Việt hẹn nàng tới đánh cờ vào giờ này, nhưng lại thất hẹn mà phái người đến Cẩm Tú biệt uyển báo tiếng, quả thực có chút kì lạ.

      Ả cung nữ lại ấp a ấp úng, bộ dạng rất khó xử.

      Lệnh Viên nở nụ cười dịu dàng, có ý trách cứ. Ả cung nữ thấy thái độ nàng nhã nhặn kìm được hạ thấp giọng, : “Thực ra nô tig cũng biết rốt cuộc là có chuyện gì. Hoàng thượng vừa từ ngự thư phòng trở về Dận vương điện hạ tới. Hoàng thượng đột nhiên nổi trận lôi đình, nghe Khánh vương điện hạ cũng bị gọi tới...”

      Ả cung nữ vội vã , trong đáy mắt thấp thoáng vẻ sợ hãi, có lẽ chưa từng thấy Hoàng đế nổi giận như vậy. Đây đúng là tiểu nha đầu, nếu là cung nữ già dặn, chắc chắn dám những lời này với Lệnh Viên.

      “Nô tì còn nhìn thấy Thế tử của Kỳ an vương phủ nữa.”

      Ả cung nữ tỏ ra rất kinh ngạc và hoài nghi.

      Lệnh Viên khẽ mỉm cười với thị, ngòn tay thon đưa lên môi, ra hiệu bảo thị đừng tiếp nữa. Nàng và Tịnh đưa mắt nhìn nhau, Doãn Duật cũng vào cung? Lệnh Viên đột nhiên nhớ lại những lời đêm qua Doãn Duật với nàng, chẳng lẽ vì chuyện đó?

      Nụ cười khuôn mặt àng hề biến mất, cuộc tranh đoạt ngôi thái tử ở Nam Việt đúng là đặc sắc, chẳng ai cho ai cơ hội thở lấy hơi. Nhưng chuyện này, chỉ cần Thượng Dương quận chúa nhận tội Khánh vương khó lòng thoát được. Lệnh Viên đột nhiên nhớ ra chuyện, ả cung nữ nhắc tới Tiêu hậu. Chuyện này có liên quan đến Khánh vương, bà ta có thể khoanh tay đứng nhìn được sao?

      Chẳng lẽ lúc này, Tiêu hậu lại muốn vạch giới tuyến tự bảo vệ mình? Nhưng nếu mất Khánh vương, cho dù Tiêu hậu có tiếp tục tranh đoạt đến cùng cũng chẳng còn ý nghĩa.

      Chẳng lẽ là... Lệnh Viên đứng bật dậy, khuôn mặt dần xuất vẻ âu lo...

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 38
      Trận mưa thu bất chợt ập đến, thấm ướt những chiếc là xanh, làm những bông tử vi rụng đầy sân. Gió thổi tới mang theo hơi lạnh, đôi ba hạt mưa quyện lẫn hương thơm bay vào. Bức rèm mỏng khẽ lay động, khói trầm trong phòng ít nhiều tản bớt.

      Tịnh bước tới đóng cửa sổ lại, thấp giọng : “Công chúa nên đóng cửa sổ hơn, đừng để hơi lạnh bám vào người.”

      Lệnh Viên khẽ mỉm cười với thị.

      Dưới làn mưa rả rích, gã thái giám nội thị mặc áo màu xanh đen gõ cửa lớn của biệt uyển, sau đó vội vã xuyên qua cái sân tĩnh lặng để vào trong. Cả người dính đầy hơi ẩm, dám bước vào phòng, chỉ đứng ở cửa cung kính : “Công chúa điện hạ, nô tài vâng lệnh mời người rời phủ chuyến.”

      Tịnh nghe thấy thế, vội thò đầu ra, thấy người này lạ mặt bèn ‘úi’ tiếng.

      Tà váy dài lướt qua bậu cửa, Lệnh Viên hờ hững đưa mắt nhìn người bên ngoài, thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng bảo ngươi tới sao?”

      vẫn cúi đầu: “Nô tài nhận mệnh lệnh của Tôn công công, là... Thượng Dương quận chúa muốn gặp người , Hoàng thượng đồng ý rồi.”

      Tịnh kinh ngạc nhìn Lệnh Viên , trong mắt Lệnh Viên cũng thấp thoáng tia sửng sốt pha lẫn nghi ngờ. lát sau, nàng mới tiếp: “Ngươi là Thượng Dương quận chúa Vương Khởi?”

      “Vâng.” Gã thái giám cúi đầu đáp, thầm nghĩ chẳng lẽ có tới hai Thượng Dương quận chúa hay sao?

      Còn chưa kịp giấu vẻ kinh ngạc khuôn mặt, Tịnh vội giữ lấy tay áo Lệnh Viên , thấp giọng : “Công chúa , ta gọi người đến làm gì? Chẳng phải ta rất ghét người sao?”

      Lệnh Viên trả lời. Ngoài mái hiên, mưa vẫn rơi rả rích, nàng đưa mắt nhìn, chỉ thấy khoảng mênh mang vô tận.

      Sau hồi thấy Lệnh Viên gì, gã thái giám có phần sốt ruột, ánh mắt nhìn về phía đôi giày lụa tinh xảo bên dưới tà váy gấm dài, thấp giọng : “Xin Công chúa nhanh cho, giờ Ngọ ba khắc là hành hình rồi.”

      “Công chúa !” Tịnh kéo tay áo Lệnh Viên chịu buông, thị luôn cảm thấy ả Thượng Dương quận chúa kia có ý gì tốt đẹp.

      Gã thái giám lấy hết dũng khí hơi ngước lên. Nữ tử trước mặt vận bộ đồ gấm lộng lẫy, lưng đeo đai ngọc lung linh, dải tua ngọc đung đưa nhè ... Nhìn lên cao hơn chút nữa, bỗng bắt gặp ánh mắt của Lệnh Viên , tuy chỉ thoáng liếc qua nhưng cũng đủ thấy trong ánh mắt đó có tới ba phần giễu cợt, bảy phần sắc bén. Gã thái giám hoảng hốt, vội cúi đầu xuống. Trong khoảng khắc đó, dường như nhìn thấy tia nuối tiếc thấp thoáng nơi đáy mắt vị Đại trưởng công chúa Bắc Hán này. Nàng nuois tiếc cho ai, Thượng Dương quận chúa ư?

      tiếng ‘Công chúa’ đột ngột vang lên kéo hồn phách trở về thực, đôi giày lụa trước mắt còn ở đó nữa. ngoảnh đầu lại, thấy Tịnh cầm ô chạy ra ngoài màn mưa, nhanh chóng che cho Lệnh Viên. Chủ tớ hai người họ như chuyện, những hạt mưa rơi xuống chiếc ô phát ra tiếng lộp bộp rộn ràng, gã thái giám nghe mà ngơ ngẩn, rồi rùng mình bừng tỉnh, vội vàng cất bước theo.

      Làn gió lạnh kèm theo vài hạt mưa thổi vào qua ô cửa sổ khiến khuôn mặt mỗi người đều dính đầy hơi ẩm.

      Tịnh có chút vui, ngoảnh đầu lại chất vấn gã thái giám nội thị xem tại sao Thượng Dương quận chúa lại nhất quyết đòi gặp Công chúa.

      Gã thái giám cười lúng túng, rằng lắm, hình như Quận chúa còn xin gặp những người khác nữa nhưng chẳng ai chịu gặp nàng ta.

      Lệnh Viên chỉ nghe mà gì. Vương Khởi muốn gặp những người nào, nàng đại khái đều đoán được, những người đó tại sao muốn gặp Vương Khởi, nàng cũng biết. Nhưng nàng sao? Tại sao nàng lại gặp Vương Khởi?

      Tịnh ngồi ở phía đối diện, đưa mắt nhìn về phía Lệnh Viên , dường như thấy Công chúa cười. Tịnh khỏi ngây người, biết nụ cười này rốt cuộc là có ý gì.

      Đây phải là lần đầu tiên Lệnh Viên đến thiên lao, nhưng lại là lần đầu tiên đưa tiễn nữ tử mà nàng chưa từng gặp mặt.

      Phòng giam của Vương Khởi hoàn toàn biệt lập, cách xa nơi giam giữ lũ người tam giáo cửu lưu khác. Tuy thế, vẫn ngăn được những tiếng rên rỉ, kêu la thảm thiết cùng những tiếng chửi mắng ngớt vọng vào từ bên ngoài. Tịnh hít sâu hơi, cố ép mình tỏ ra bình tĩnh.

      Sợi xích sắt nặng nề phát ra những tiếng va chạm loảng xoảng, Vương Khởi ngồi tựa vào góc tường dường như bị làm cho giật mình tỉnh giấc, vội vàng ngoảnh đầu nhìn sang. Bên ngoài phòng giam, bóng dáng kiều diễm ung dung đứng đó, u ám của nơi này cũng che mờ được vẻ đẹp của nàng. Đó là vẻ đẹp rực rỡ tựa trăng sao, lại trầm lắng động lòng người như bông sen trong hồ nước.

      Vương Khởi ngẩn ngơ ngắm nhìn, dường như tới lúc này nàng ta mới hiểu được ý nghĩa trong câu ‘còn đẹp hơn so với lời đồn’ của Khánh vương. Nàng ta đưa bàn tay bám vào bức tường ẩm ướt, loạng choạng đứng dậy. Cửa phòng giam được mở, Lệnh Viên khom người bước vào, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ cao quý trời sinh khiến Vương Khởi nhìn mà kìm được hổ thẹn vì tự thấy mình thua kém.

      Chẳng trách Đường ca ca lại lòng muốn thành thân với Công chúa Bắc Hán. nữ tử thế này, thử hỏi trong khắp thiên hạ, có nam nhân nào cơ chứ?

      Lệnh Viên dừng bước, tới lúc này mới nhìn nữ tử co rúm trước mặt.

      Nàng ta vốn đẹp lắm, bây giờ lại càng nhếch nhác, đôi mắt đục ngầu ngẩn ngơ nhìn Lệnh Viên , hai bờ môi run rẩy, những sợi tóc rối dính sát vào gò má.

      Lệnh Viên xoay người lại, lạnh lùng ra lệnh: “Lui hết , bản cung muốn với Quận chúa đôi câu.”

      Tịnh khỏi kinh ngạc, muốn gì đó nhưng lại thấy Lệnh Viên nháy mắt ra hiệu. Thị hiểu ý, dám gì thêm, xoay người rời cùng gã thái giám và đám cai ngục.

      Lệnh Viên ngoảnh đầu lại, nhìn sắc mặt sửng sốt của Vương Khởi, nhàng cười : “ phải muốn chuyện riêng với ta sao?”

      Lệnh Viên bước lên trước bước, tà váy dài lướt thảm cỏ khô hốn độn trong phòng giam, phát ra những tiếng loạt soạt khiến người ta khó chịu. Vương Khởi vô thức lùi lại phía sau nửa bước, mới chợt nhớ ra mình ở góc phòng, làm gì còn đường lui nữa. Nàng ta ngẩn ngơ nhìn Lệnh Viên , nữ tử này thông minh như vậy, chẳng trách Đường ca ca lại muốn cưới về.

      Lệnh Viên thấy nàng ta cúi đầu, mái tóc rối che mất nửa khuôn mặt. Căn phòng giam tĩnh lặng trong chốc lát, sau đó lại nghe Lệnh Viên : “ có điều gì muốn với ta sao?” Nàng đứng đó đợi lát, Vương Khởi vẫn gì. Khóe miệng hơi nhếch lên, Lệnh Viên cũng muốn đợi thêm, xoay người định rời .

      “Liên phi nương nương phải do ta hại chết.”

      Người phía sau rốt cuộc cũng lên tiếng.

      Giọng nàng ta hơi run rẩy, hai hàng nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi.

      Lệnh Viên ngoảnh đầu nhìn nàng ta, thấy nàng ta chậm rãi ngước nhìn mình, cặp mắt thất thần bừng sáng lên trong thoáng chốc. Vương Khởi dường như nhìn thấy hi vọng, nhưng lại tới, vẫn dựa vào tường, cất tiếng: “ có thể giúp ta với Đường ca ca là Liên phi nương nương phải do ta hại chết ? Huynh ấy... huynh ấy tin ta.: Giọng nàng ta dần hạ thấp xuống, đôi bờ môi trắng bệch ngừng run rẩy.

      Nụ cười mỉm khóe môi vụt tắt, Lệnh Viên dứt khoát xoay người đứng đối diện với nàng ta. biết vì sao, trong khoảng khắc đó, cổ họng nàng bỗng dấy lên vị chua chát, rồi nàng lạnh lùng cất tiếng: “Tại sao lại phải với y?”

      Lệnh Viên cho rằng Vương Khởi sắp bị hành hình, gọi nàng đến đây là để cầu xin nàng giúp cho thoát tội, ngờ lại là nhờ vả chuyện này.

      Khuôn mặt hồn của Vương Khởi rốt cuộc cũng tươi tỉnh hơn, những đường nét cân đối của nàng ta dường như cũng trở nên đẹp đẽ, cặp mắt xám xịt sáng bừng lên. Nàng ta cứ thế nhìn Lệnh Viên chăm chú, mỉm cười, : “Ta muốn huynh ấy hiểu lầm ta, lời , huynh ấy nhất định tin.”

      “Ta ư?” Lệnh Viên buột miệng , ngay sau đó liền cảm thấy nức cười.

      Vương Khởi cho rằng nàng và Dận vương gần gủi lắm sao? Cho rằng nàng và Dận vương thân thiết lắm sao? Tuy là phu quân tương lai của nàng nhưng nếu xét về mức độ quen biết với nàng mà xếp người Nam Việt thành hàng, chỉ e Dận vương phải đứng ở tít phía sau, thậm chí Lệnh Viên khó có thể nhìn thấy góc áo .

      Vương Khởi hề để ý đến nụ cười của Lệnh Viên , tiếp tục lầm bẩm: “Ta huynh ấy bao nhiêu năm như vậy, nhưng huynh ấy chưa bao giờ tiếp nhận ta, chỉ coi ta như em . Huynh ấy muốn lấy , Nương nương cũng muốn huynh ấy lấy , tốt như vậy sao? huynh ấy bằng ta ? Liệu huynh ấy như ta ?” đến câu cuối cùng, Vương Khởi cất tiếng cười chua chát, rồi đột nhiên bật khóc nức nở. Nàng ta chậm rãi về phía Lệnh Viên , đưa tay nắm lấy ống tay áo Lệnh Viên , đau đớn : “Xin hãy huynh ấy, đừng để huynh ấy phải đau khổ, buồn bã.”

      Nàng ta chỉ nắm rất , nhưng Lệnh Viên giật ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn đăm đăm vào đôi mắt tràn đầy vẻ chờ mong kia, cuối cùng cất tiếng: “Ta y, y cũng ta, e là cũng chẳng y nhiều đến thế.” Những lời nhàng ấy lọt vào tai Vương Khởi chẳng khác nào xử nàng ta tội lăng trì.

      Vương Khởi trợn tròn mắt, nhìn Lệnh Viên với vẻ yin nổi, rồi nàng ta lắc đầu mạnh: “... bừa.”

      Lệnh Viên thản nhiên cười tiếng, chẳng hề tỏ ra xao động: “Ta đâu có bừa. Nếu y, hẳn phải biết trong lòng y nghĩ những gì, và lúc này, người chịu nỗi khổ lao ngục cũng chỉ có mình .” Lời của Lệnh Viên mang đầy ý, nhưng trong mắt đối phương vẫn chứa nhiều inh ngạc hơn là thông tỏ. Lệnh Viên mím môi cười khẽ, Vương Khởi ngẩn ngơ nhìn nàng , bàn tay giữ áo nàng cũng sững lại, cả người trở nên cứng đờ.

      người hiểu được tất cả về người đó, cho dù là bí mật ai biết ở tận sâu trong nội tâm y.

      Vương Khởi biết rằng, toàn bộ việc lần này Dận vương đều nắm , nếu nàng ta hiểu , hôm qua, lúc ở ngự thư phòng mình và Khánh vương có quan hệ gì mà phải ra sức lôi Khánh vương xuống nước. Đáng tiếc, trong lòng nàng ta, khiến Dận vương tin mình mới là điều quan trọng nhất, cho nên nàng ta ra sức vạch ranh giới giữa mình và Khánh vương . Vương Khởi nào biết, đây hoàn toàn phải là điều Dận vương mong muốn.

      Nàng ta chỉ là nương ngốc nghếch mà thôi.
      Nhưng Lệnh Viên định với Vương Khởi những điều này. Nàng ta sắp chết rồi, nàng hà tất phải phá hủy nốt giấc mộng đẹp cuối cùng của nàng ta.

      Nửa canh giờ sau, Lệnh Viên rời khỏi thiên lao.

      Tịnh tới đỡ Lệnh Viên lên xe ngựa, căng thẳng hỏi nàng: “ ta gì với Công chúa vậy?”

      Lệnh Viên mỉm cười, đáp: “Chỉ là mấy lời nhặt đáng nhắc tới.” rồi nàng vén rèm xe ngựa lên, ra lệnh cho phu xe đánh xe tới hoàng cung. Hoàng đế Nam Việt đồng ý để nàng tới thiên lao, khi ra tất nhiên phải vào cung thông báo tiếng. Lệnh Viên hít hơi sâu rồi ngồi tựa vào tấm đệm mềm, nhắm mắt dưỡng thần. Nếu Hoàng đế có hỏi, những lời giữa Vương Khởi và nàng cũng phải là tiện , nàng cứ kể lại hết thực là được rồi.

      Tới trước Đế cung, từ xa nàng thấy người ra.

      Tịnh ngạc nhiên thốt lên: “Đó chẳng phải là Ký An Vương gia sao?”

      Ký An Vương gia? Lệnh Viên hơi cau mày, nghe sức khỏe của Ký An vương gia được tốt, mấy năm nay can dự vào việc triều chính. Hôm nay trời mưa, ông ta vào cung làm gì?

      “Công chúa .” Tịnh thấy Lệnh Viên dừng bước, kìm được nghi hoặc, cất tiếng gọi nàng.

      Lệnh Viên tỉnh táo trở lại, sau đó chăm chú nhìn. Giữa màn mưa mờ mịt, bóng dáng đó mờ . Nàng quan sát thêm lúc rồi mới cất bước về phía Đế cung. Tịnh vội vàng theo, mưa rơi xuống mặt ô phát ra những thanh trong trẻo. Hai người đều rất nhanh, đằng trước, Tôn Liên An bước xuống bậc thềm đá đón tiếp.

      Khi nàng và Tịnh vào phòng, Hoàng đế Nam Việt quả nhiên có hỏi vài câu lấy lệ nhưng gì nhiều.

      Lệnh Viên chỉ ở lại đó trong tuần hương rồi ra.

      Trận mưa này rất lớn, ai lấy đều lại vội vàng, quần áo lất phất bay trong gió.

      Lúc Lệnh Viên và Tịnh tới cửa cung, áo ngoài của hai người đều ướt. Tịnh nôn nóng : “Công chúa , chúng ta mau về thôi, hình như mưa càng lúc càng lớn rồi.”

      Cỗ xe lộc cộc lăn bánh, Lệnh Viên mím môi ngồi đoan trang trong xe, dường như còn do dự xem có nên về Cẩm Tú biệt uyển hay . Chẳng được bao lâu, bỗng bên ngoài cửa sổ xe có người gọi: “Công chúa , Ninh An Công chúa.”

      Tịnh vén rèm xe lên nhìn, thấy bên ngoài có gã người hầu cầm ô đuổi theo. khuôn mặt đầy nước mưa, thấy Tịnh thò đầu ra, kiền mừng rỡ : “Xin chào nương, Vương gia nhà ta muốn gặp Công chúa lát.”

      Tịnh cho rằng lại là Khánh vương, sắc mặt liền biến đổi. Gã người hầu kia dường như nhớ ra điều gì, vội cười trừ, : “À, tiểu nhân là người của Ký An vương phủ.”

      “Ký An vương gia?” Giọng Lệnh Viên tuy vẫn nhàng nhưng có chút kinh ngạc.

      Tịnh cũng sửng sốt vô cùng.

      Xe ngựa dừng lại bên đường, gã người hầu dẫn Lệnh Viên vào quán trà trước mặt. Ký An vương gia ngồi ở lầu hai, phía nhìn ra đường, cả tầng lầu chỉ mình ông ngồi đó, tĩnh lặng vô cùng.

      Đám thị vệ và người hầu đều lui ra hết, Lệnh Viên dẫn Tịnh tới. Người ngoài đều biết Thế tử Ký An vương thầm thương Tịnh , nàng dẫn theo thị cũng là để tránh có kẻ gièm pha.

      “Lệnh Viên bái kiến Vương gia.” Nàng bước lên phía trước, khom người hành lễ với ông.

      ngờ Ký An vương gia cũng đứng dậy, : Công chúa khách sáo rồi.”

      Hai người cùng ngồi xuống ghế, Ký An vương gia chẳng hề kiêng dè, chăm chú quan sát nữ tử trước mặt. Trước đó, từ Doãn Duật , ông biết được rất nhiều điều, nhưng đây là lần đầu tiên có cơ hội nhìn kỹ vị Công chúa Bắc Hán này. Quả đúng là xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn vô cùng tinh tế, hùng vốn khó qua ải mỹ nhân, huống chi đối phương lại là gia nhân tài mạo song toàn.

      Lệnh Viên thấy ông nở nụ cười, bên khóe mắt xuất mấy nếp nhăn. Lúc này trông ông còn gia hơn Hoàng đế Nam Việt rất nhiều, trong nho nhã dấu vài tia sắc bén. Những chuyện về vị Ký An vương gia này Lệnh Viên cũng từng nghe , năm xưa, Lương vương là người có tài dùng binh, còn ông giỏi mưu kế, là vị quân sư lừng danh của Nam Việt. Lệnh Viên bất giác nảy sinh kính phục với ông.

      “Vương gia cất công tới đây là để chờ Lệnh Viên ra ngoài sao?” bàn chuẩn bị sẵn trà nước, Lệnh Viên biết rằng lúc ở bên ngoài Đế cung ông cũng nhìn thấy nàng.

      Ký An vương gia nở nụ cười thản nhiên, hề có ý phủ nhận. Ông lại liếc nhìn Tịnh rồi thẳng vào vẫn đề: “Hôm nay bản vương vào cung là vì chuyện tòng quân của khuyển tử, sau này nếu Công chúa có cơ hội gặp nó, biết có thể giúp bản vương khuyên nó đôi câu ?”

      Lệnh Viên vừa đưa ly trà đến trước mặt, nghe thấy câu này của ông, bất giác khẽ run lên, nước trà trong chén suýt nữa sánh ra ngoài. Nàng kinh ngạc nhìn Ký An vương gia, qua lời ông , ràng ông biết mối quan hệ giữa nàng và Doãn Duật.

      Có điều, chỉ trong thời gian rất ngắn, nàng thu lại vẻ kinh ngạc, trở lại bình tĩnh như thường. Trong lòng nàng cảm thấy hơi tức cười, nhưng lại thầm mừng thay cho Doãn Duật ... Chẳng ai hiểu con bằng cha, đây là điều mà cả đời này Lệnh Viên chẳng thể nào trải nghiệm.

      Chút hoảng loạn trong khoảng khắc đó tuy được nàng khéo léo che giấu nhưng Ký An vương gia vẫn nhìn thấy ràng. Ông lên tiếng vạch trần mà tiếp tục với giọng buồn bã: “Bản vương tuổi tác cao, giờ chỉ còn duy nhất đứa con này, cho nên cũng chẳng có ước vọng gì lớn, chỉ mong nó có thể sống cuộc đời bình an, xin Công chúa đừng cười chê.”

      Lệnh Viên khẽ lắc đầu.

      Ông lại mỉm cười, trong giọng xen lẫn tiếng thở dài: “Có lẽ bản vương già rồi, thích tranh đấu, chỉ muốn nó rời xa những thị phi kia. Có điều, tính tình khuyển tử quật cường, nhất quyết muốn ở lại vì những việc phù phiếm đó. Nó nào có biết, đó là thứ mà nó cách nào giữ được, cũng chạm đền được. Công chúa là người thông tuệ, chắc cũng hiểu tâm trạng của người làm cha như bản vương .”

      Mỗi câu của ông đều đặt địa vị của Doãn Duật xuống mức thấp nhất, ý muốn thân phận của y xứng với Đại trưởng công chúa Bắc Hán, và nàng là người mà y cách nào với tới, đời này kiếp này, bọn họ thể đến với nhau. Những điều này, tất nhiên Lệnh Viên cũng hiểu, nhưng tận sâu trong đáy lòng, nàng vẫn hy vọng Doãn Duật có thể ở lại, cho dù thể chung sống bên nhau, nàng vẫn mong từng giờ từng khắc được nhìn thấy y. Nhưng mối lo âu của Ký An vương gia cũng chính là mối lo âu của nàng. nàng và Ký An vương gia đều giống nhau, chỉ hy vọng y có thể rời xa chốn thị phi này.

      Bờ môi còn chưa dính giọt trà nào, Lệnh Viên đặt ly trà xuống, cố đè nén chút hy vọng viển vông còn sót lại, mỉm cười, : “Tâm tư của Vương gia, Lệnh Viên rất hiểu, Vương gia định cho Thế tử đâu?”

      Ký An vương gia chẳng hề do dự : “Ta định cho nó theo Điền Tướng quân đến vùng biên cương rèn luyện thời gian.”

      Trấn thủ biên cương? Lệnh Viên khỏi kinh hãi, Ký An vương gia muốn Doãn Duật tới vùng biên cương giá lạnh ư... là rèn luyện, nhưng ai biết đến ngày nào tháng nào mới có thể trở về? Ông đây là đứa con duy nhất còn lại của ông, vậy mà ông cam lòng bắt y tới vùng đất xa xôi như thế sao?

      Cặp mắt trong veo của Lệnh Viên nhìn đăm đăm vào ông lão trước mặt, mái tóc hoa râm khó có thể che giấu được nỗi bất lực của ông. Lệnh Viên tài nào hiểu nổi, nếu muốn ngăn cho Doãn Duật ở lại bên cạnh nàng, chỉ cần tùy tiện tìm cho y chức quan rồi điều y rời khỏi Sùng Kính là được rồi, việc gì phải bắt y tới vùng biên cương xa xôi chứ?

      Lệnh Viên suy nghĩ lát, năng cũng trở nên mạnh dạn hơn: “Lệnh Viên có thể hỏi câu tại sao ?” Ký An vương gia là người thông minh, biết Lệnh Viên muốn hỏi điều gì.

      Chăm chú nhìn nữ tử trước mặt, Ký An vương gia khỏi thán phục vì nhạy bén của nàng, có điều, dù thế nào ông cũng thể ra được. Lệnh Viên chợt thấy ông đứng dậy, bất ngờ khom người hành lễ với mình. Nàng cả kinh, vội vàng ngăn cản, nhưng lại nghe ông : “Xin Công chúa cứ coi đây là lời cầu xin của người cha .”

      Cứ coi như đây là lời cầu xin của người cha... Ông thân là vương gia tôn quý, lại hành lễ với Lệnh Viên như vậy, thứ tình cha ấy quả thực sâu nặng đến mức khiến nàng cảm thấy nghẹt thở.

      Rời khỏi quán trà rất lâu rồi mà nàng vẫn chưa lên xe ngựa, cũng cho người nào theo. Lúc đầu Tịnh chịu, cuối cùng đành phải quay về. Mưa dường như hơn chút, Lệnh Viên hơi ngã ô về phía sau, ngước mắt nhìn bầu trời u ám. Bàn tay nàng vừa buông lỏng, gió liền thổi chiếc ô bay ra khỏi tay nàng.

      Những giọt mưa dày đặc rơi xuống, lạnh vô cùng, nhưng lại khiến người ta tỉnh táo lạ thường.

      Nàng chậm rãi bước , đột nhiên cất tiếng cười. Nàng sắp được gả cho người khác rồi, sao có thể ích kỷ như thế, còn muốn từng giờ, từng khắc được nhìn thấy người mình nữa sao? Doãn Duật có cuộc sống của y, có cha mẹ thương y hết mực, y nên coi nàng là lẽ sống ở đời.

      Buông tay...

      Hai chữ đó lẩn quất nơi đầu lưỡi bờ môi nàng, tràn đầy cảm giác xa xôi mà quen thuộc.

      Dường như có bàn tay ai đó giữ chặt ống tay áo nàng , nhất quyết chịu buông. Nàng nghiêm giọng quát y: “Thế Huyền , buông tay.”

      Lần buông tay đó là của người thân nhất trong cuộc đời này của nàng. Lần buông tay này lại là với người mà nàng nhất.

      Tiếng cười của nàng vang lên dứt, Lệnh Viên ơi là Lệnh Viên, cuộc đời này của mi rốt cuộc còn lại những gì?

      Phía sau lưng có tiếng bước chân bước lại gần, bóng dáng cao lớn của nam tử ghé tới, che chiếc ô trong tay cho Lệnh Viên. Lệnh Viên hơi ngẩn người, qua làn nước mắt nhạt nhòa, nàng dần nhìn dung mạo của nam tử trước mặt...

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 39
      Ban đầu, Dận vương cho rằng Lệnh Viên cầm chắc ô nên mới bị gió thổi bay, bây giờ nhìn thấy cặp mắt đỏ hoe của nàng, khỏi ngây người.

      Nàng khóc sao?

      Nước mắt nàng hòa lẫn nước mưa khiến nhất thời cảm thấy ngỡ ngàng.

      Lệnh Viên ngờ lại gặp ở đây, lòng hơi hoang mang, cúi thấp đầu xuống. Nhất định là nhìn thấy hết dáng vẻ nhếch nhác của nàng rồi.

      Bản tay rắn rỏi của đưa tới trước mặt nàng, bên trong là chiếc khăn tay: “Lau .”

      Lệnh Viên cũng làm bộ làm tịch, đón lấy chiếc khăn, lau qua khuôn mặt, lại nghe hỏi: “Nhớ nhà rồi sao?”

      Động tác tay dần dần chậm lại. Từ khi nàng vào đất Việt đến giờ, phu quân tương lai chưa từng quan tâm đến chuyện của nàng. Bây giờ lại hỏi nàng nhớ nhà ... quan tâm nàng có nhớ nhà ư? Trong khoảng khắc cúi đầu xuống, Lệnh Viên kìm được, cười thầm tiếng. Sau khi hít vào hơi, nàng ngước lên nhìn y, cất tiếng: “Ta vừa từ thiên lao về.”

      TRong thoáng chốc, tia áy náy trong đáy mắt Dận vương bị thay thế bằng vẻ dò hỏi. hơi ngoảnh mặt qua hướng khác, hờ hững : “Bản vương đưa Công chúa về.”

      Những ngón tay mảnh khảnh đột nhiên nắm lấy cán ô, làn da lạnh băng của Lệnh Viên chạm vào bàn tay ấm nóng của Dận vương. Nàng ngẩn ngơ nhìn đôi mắt bi thương đó, rồi lại : “Quận chúa nhờ ta chuyển lời tới Điện hạ, ấy liên quan gì đến cái chết của Liên phi nương nương.” Trong lòng nàng cũng biết, việc Vương Khởi liên quan tới cái chết của Liên phi, Dận vương còn biết hơn nàng. Nhưng hiểu vì sao, giờ đây nàng lại muốn những lời này trước mặt .

      mảnh tình si cuối cùng lại rơi vào cảnh mất hết tất cả.

      Cuộc đời này của Lệnh Viên chẳng còn hạn phúc, nỗi oán hận chất chứa trong lòng nàng dường như thác gửi hết vào câu này của Vương Khởi, đánh mạnh lên người Dận vương. muốn dùng Vương Khởi để lật đổ Khánh vương và Tiêu hậu, nhưng lại với nàng ta, chứng toe trong longd vẫn còn chút nhân từ... Nếu ép Vương Khởi, nàng ta chưa chắc chịu giúp .

      Nước mưa đọng lại hàng mi rồi rơi vào trong mắt, hơi cay cay khiến nước mắt trào ra. Lệnh Viên cứ thế ngẩn ngơ nhìn Dận vương, bỏ qua bất cứ biểu nào khuôn mặt . Nàng rất muốn hỏi câu: Có đáng ? Có nuối tiếc ?

      Cặp môi mỏng củ Dận vương hơi mím lại, hồi lâu sau mới : “Vậy nàng thấy thế nào?”

      Tâm tư được che giấu rất kĩ.

      Lệnh Viên khẽ gật đầu, mưa vẫn rơi rả rích, nàng đột nhiển khoan thai : “ ra giờ ngọ qua từ lâu rồi.”

      Sau hôm từ thiên lao về, Lệnh Viên bị ốm.

      Sốt hầm hập suốt mấy ngày liền, nàng uể oải nằm giường, cả người chẳng còn lấy chút sức lực. Việc này thực khiến đám người dưới vô cùng lo lắng, Hoàng đế Nam Việt lệnh cho ngự y cả ngày trông chừng nàng, Tịnh lại càng tự trách mình thôi. Hôm đó, đáng lẽ thị nên theo Công chúa , như thế đến mức để Công chúa toàn thân ướt sũng trở về.

      Tôn Liên An ngày nào cũng phái người đến biệt uyển hỏi thăm tình hình, lại dặn thiếu thứ gì cứ việc . Dận vương cũng đến mấy lần, có lần còn đến cùng Doãn Duật, nhưng Doãn Duật vì ngại thân phận nên thể vào trong, đành đứng đợi bên ngoài. Khi Tịnh ra vào, Doãn Duật cũng muốn hỏi thăm chút, nhưng thấy sắc mặt thị rất khó coi, lại cũng vội vàng, rốt cuộc y dám lên tiếng.

      hôm, khi Dận vương đến, Lệnh Viên bất ngờ kéo y lại chuyện hồi lâu, còn muốn dìu ra ngoài hít thở khí. Doãn Duật đứng lặng lẽ ngoài cửa, nhìn Lệnh Viên tựa vào lòng Dận vương, trong đáy mắt nàng ánh lên nét cười hạn phúc. Doãn Duật ngẩn ngơ đứng nhìn, trong khoảng khắc đó, y cảm thấy trong lòng đau đớn khôn tả. Sau lần đó, dù Dận vương có tới, cũng còn thấy Doãn Duật theo nữa.

      Lại trận mưa thu qua , khí trời dần chuyển lạnh.

      Tịnh bưng bát thuốc vào, thấy Lệnh Viên tỉnh, thị bước tới, áp mu bàn tay lên trán nàng rồi thở phào hơi, : “Cuối cùng cũng hết sốt rồi. Công chúa đúng là, sao lại làm mất ô chứ? May mà có việc gì, nếu , dù nô tì có chết vạn lần cũng chẳng đủ để tạ tội.”

      Lệnh Viên nở nụ cười gượng gạo, câu này nàng nghe dưới trăm lần.

      Tịnh bưng chén thuốc tới, nước thuốc màu nâu trong chén có hơi sóng sánh, mùi thuốc đắng chát tỏa ra khắp xung quanh. Lớn đến từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên nàng ốm lâu như vậy, cả ngày phải uống thuốc khiến nàng khổ sở vô cùng. Đôi hàng lông mày hơi cau lại, dường như cảnh vậy trong nháy mắt biến đổi, trước mắt lại xuất bức rèm châu màu đỏ trong cung Thịnh Diên, Thế Huyền dứt khoát uống hơi cạn sạch bát thuốc... Nàng mới chỉ uống thuốc mấy ngày, còn Thế Huyền uống thuốc từ , thực biết phải chịu biết bao khổ sở.

      “Hoàng thượng .”

      Thế Huyền hơi ngước lên, trong vẻ mệt mỏi toát ra nét cười, rồi y khẽ gật đầu ra hiệu cho Dương Ngự Thừa tiếp.

      Dương Ngự Thừa tiếp tục bẩm báo về nội dung các bản tấu sớ, mấy chuyện như thiên tai, nhân họa... trong năm kiểu gì chẳng phải xảy ra mấy lần. Thế Huyền lặng lẽ nghe rồi cầm bút viết ra mấy chiếu thư, lại chậm rãi dặn dò mọi chuyện đâu ra đấy. Dương Ngự Thừa ghi nhớ toàn bộ, vừa định đứng dậy cáo lui lại nghe Thiếu đế hỏi: “Ngày thành thân của Đại trưởng công chúa lùi đền năm sau rồi sao?”

      Câu hỏi bất ngờ này khiến Dương Ngự Thừa khỏi ngây người, y quay lại, cúi đầu đáp: “Đúng thế. Sao đột nhiên Hoàng thượng lại nghĩ đến chuyện này?”

      có gì, trẫm đột nhiên nhớ đến thôi.” Thế Huyền khẽ mỉm cười, sau đó liền đứng dậy : “ dạo với trẫm lát.”

      Thời tiết miền Bắc sau khi vào thu trở lạnh rất nhanh, thân thể Thế Huyền yếu ớt nên phải khoác thêm chiếc áo lông chồn mỏng. Dương Ngự Thừa vẫn bộ quan phục màu xanh đen, chỉ là bên ngoài có thêm chiếc áo choàng chắn gió. Vừa có trận mưa, trong ngự hoa viên vẫn còn ẩm ướt, chiếc ủng ngự dưới chân dính nước, thoáng mang tới cảm giác giá lạnh.

      Thế Huyền thở ra hơi , thấp giọng : “Hoàng tổ mẫu tín nhiệm Dương đại nhân, cũng tin tưởng Dương đại nhân, bây giờ trẫm giao thái tử cho nhà họ Dương rồi, Dương Thượng Ngọc, liệu ngươi có làm phản ?”

      Sắc mặt chợt biến đổi hẳn, Dương Ngự Thừa hoang mang quỳ xuống: “Thần dám.”

      Thế Huyền lại cất tiếng cười sang sảng, khom người đỡ y dậy, khẽ cười, : “Trẫm chỉ đùa chút thôi mà.”

      trán Dương Ngự Thừa lấm tấm mồ hôi lạnh. Từ xưa tới nay, điều kiêng kỵ nhất của kẻ quyền thần chính là công cao lấn chủ, tay giữ binh quyền, mà Dương Ngự Thừa và Tần tướng quân khi ở cạnh nhau gần như có đủ hai yếu tố ấy. Y đưa mắt liếc nhìn Thiếu đế , chỉ thấy khuôn mặt gầy guộc của đối phương là nét cười sảng khoái, thần thái tự nhiên, còn chút vẻ sắc bén nào như lúc thăm dò vừa rồi.

      Thế Huyền lững thững phía trước, Dương Ngự Thừa lẳng lặng bước theo sau.

      Trời vào thu, những loài hoa cỏ hai bên hành lang từ lâu được các cung nhân thay đổi, nhưng vẫn ngợp sắc màu rực rỡ. Thế Huyền đột nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn, phía trước chính là cung Thịnh Diên. Kể từ khi người ấy rời , y chưa lần bước chân vào đó, bởi chỉ sợ nếu bước vào rồi, những ký ức kia lại tràn về trước mắt.

      Dương Ngự Thừa nhìn y với vẻ nghi hoặc, thấy y đột nhiên đổi hướng, về phía cung Nghi Tuyết.

      Dàn dây leo bên ngoài cung Nghi Tuyết tàn hoa nhưng vẫn còn mảng xanh biếc, bò lan chiếm trọn cả bức tường. Từ xa nhìn lại, nơi đây giống như căn cứ bí mật được che giấu bởi màu xanh. Thế Huyền chắp tay sau lưng đứng trước cung Nghi Tuyết, nhưng lại vào.

      Từ bên trong văng vẳng vọng ra tiếng cười vui vẻ của trẻ con, Dương Ngự Thừa thấy y nở nụ cười lặng lẽ. lát sau, lại nghe y : “Nếu trẫm có điều gì bất trắc, xin giao lại Thái tử cho Dương đại nhân, trẫm chỉ mong ngài có thể đảm đương trách nhiệm này.”

      Dương Ngự Thừa cả kinh, muốn gì đó nưng thấy y xoay người, khuôn mặt hề có vẻ sợ hãi, hoang mang. Y cất bước thẳng về phía trước, trầm giọng buông câu: “Thay trẫm chú ý tới Thụy vương.”

      Thụy vương tựa như chiếc gai nhọn trong lòng y, nhưng từ sau kiện Công chúa Hân Huy, dường như trở nên yên tĩnh. Hiệp ước với Hoàng đế Nam Việt bị phá vỡ, Thụy vương cam tâm sao? Thế Huyền hơi nhếch mép cười giễu cợt, tất nhiên y tin. khi Thụy vương để y nắm được sơ hở, y nhất định nương tay. còn Thụy vương, y mới yên tâm.

      “Hoàng thượng, thần có việc...” Dương Ngự Thừa hơi do dự, người trước mặt ngoảnh đầu qua nhìn. Y hít sâu hơi, tới ghé sát tai Thế Huyền khẽ: “Chuyện này, tuy thần vẫn chưa thể xác định...”

      Tròng mắt hơi co rút, nhưng ngay sau đó, Thế Huyền chỉ hờ hững ‘ồ’ tiếng.

      Ngày hôm sau, trời buông nắng đẹp, thời tiết này rất thích hợp để săn. Hoàng thượng đột nhiên muốn săn, chỉ mang theo Trung thường thị và mấy gã thị vệ thân tín.

      Hoàng hôn buông xuống, vầng tà dương lững lờ chiếu mảng nawmgs nhạt xuống bức tường xanh biếc, làn gió thối tới mang theo hơi lạnh.

      Ngọc Trí cùng thị nữ vừa tới cửa cung Tĩnh Khang, từ xa nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập vọng đến. Mấy gã thái giám xuất , kẻ đầu vừa thở dốc vừa : “Khẩu dụ... Đóng các cửa cung...”

      Ngọc Trí ngẩn người, chỉ thấy phía sau có mấy gã thị vệ tới, nhanh chóng đóng chặt cửa cung lại.

      “Ấy, công công, xảy ra chuyện gì vậy?” Ả thị nữ kìm được, hỏi. Nhưng cửa cung đóng lại quá nhanh, gã thái giám bên ngoài hề dừng bước.

      lâu sau, bên ngoài lại vọng vào tiếng đoàn người chạy qua. Nghe những tiếng bước chân nặng nề, đều răm rắp ấy, ràng là cấm vệ quân.

      Sắc mặt NGọc Trí nặng nề, bây giờ còn chưa đến đêm, chuyện đóng cửa các cung từ khi nàng vào cung tới nay vẫn chưa xảy ra bao giờ. Nghe , trước kia khi Thái hoàng thái hậu qua đời cũng từng có lần... Trái tim Ngọc Trí đập rộn, lẽ nào Hoàng thượng ...

      Trong cung Nghi Tuyết, Hoàng thái tử sợ đến phát khóc. Dương phi ôm thằng bé vào lòng dỗ dành, Hoàng thái tử hai mắt đỏ hoe, hỏi: “Tại sao cho Chiêu Nhi ra ngoài chơi? Có phải vì Chiêu Nhi ngoan nên phụ hoàng mới hạ lệnh nhốt Chiêu Nhi lại ?”

      phải, liên quan gì đến Chiêu Nhi đâu, là phụ hoàng con muốn chơi trò chơi với chúng ta đấy.” Dương phi dối, dỗ dành thằng bé lúc nữa rồi gọi nhũ mẫu vào bế nó .

      Chiếc khăn lụa bị siết chặt trong lòng bàn tay, ả thị nữ thấy Dương phi loạng choạng bước xuống bậc thềm đá, vội vàng đưa tay đỡ, nhưng lại bị nàng đẩy ra. Vừa rồi, gã thái giám tới tuyên chỉ ràng rất hoang mang, trong lòng Dương phi thoảng thốt, lần đóng cửa cung từ mấy năm trước là do Đại trưởng công chúa hạ lệnh để phong tỏa tin tức Thái hoàng thái hậu qua đời, nhằm triệt hạ phe cánh nhà họ Thôi, đề phòng các vị vương gia mưu phản. Vậy bây giờ sao? Là Hoàng thượng xảy ra chuyện, làm vậy để đề phòng phe phái của Thụy vương sao? Dương phi hoảng hốt nghĩ thầm, bây giờ tin tức trong cung bị phong tỏa hoàn toàn, chẳng ai có thể biết được điều gì khi có căn cứ ràng.Giờ Thân ba khắc, cửa cung được khóa lại.

      Cuối giờ Dậu, Dương Ngự Thừa và Tần tướng quân được triệu gấp vào điện Tuyên Thất.

      Thụy vương phủ cũng trở nên náo nhiệt, các vị đại thần mỗi người ý tranh cái ngừng. Thụy vương ho mạnh tiếng, gian đại sảnh lập tức trở nên tĩnh lặng.

      Thừa tướng đưa tay vuốt sợi râu điểm bạc, cau mày : “Hoàng thượng có phải thực xảy ra chuyện hay , còn chưa biết , có điều, dướng như phía Thượng Lâm uyển có tin tức truyền tới... Hoàng thượng bị ngã ngựa...”

      Lại có người khác tiếp lời: “Ngã từ lưng ngựa xuống dù là người có thân thể cường tráng cũng bị trọng thương, huống chi là cái gã bệnh tật phải uống thuốc quanh năm đó. Vương gia, theo ý hạ quan, thời cơ đợi chúng ta đâu.”

      Đúng lúc đó, có người vội vã chạy vào.

      Thụy vương hỏi: “Cửa cung bị khóa lại rồi sao?”

      “Dạ đúng. Tiểu nhân còn thấy hai người Dương, Tần vào cung. Chỉ có hai người bọn họ thôi.”

      vừa dứt lời, cả gian đại sảnh liền trở nên xôn xao.

      Có người hùng hổ như muốn khởi binh đánh vào hoàng cung ngay trong đêm nay.

      “Đây ràng là muốn lập di chiếu. Hoàng thái tử còn như thế có tác dụng gì?”

      Thụy vương lạnh lùng ‘hừ’ tiếng: “Hoàng thái tử vô dụng, nhưng hai người Dương, Tần đều phải hạng xoàng.”

      Thừa tướng : “Nếu Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, Vương gia có thể đẩy việc khóa cửa cung lên đầu cho hai người Dương, tần, bọn họ làm vậy chính là phạm tội khi quân, là tạo phản. Khi đó, Vương gia hoàn toàn có thể dùng danh nghĩa bảo vệ Hoàng thượng mà đem quân đánh vào hoàng cung. Hai người Dương, Tần bị phàn tội danh tạo phản ắt mất hết lòng người, đội quân trong tay bọn họ cần đánh cũng tự tan vỡ.”

      Nếu quả đúng như vậy hẳn nhiên là tốt, có điều... “Nếu Hoàng thượng vẫn còn tỉnh táo sao?” Như vậy, người mưu phản là Thụy vương.

      lời trúng ngay điểm mấu chốt.

      Thừa tướng thu lại nụ cười: “Vậy tai mắt trong cung...”

      Thụy vương lại khẽ ‘hừ’ tiếng: “Có lẽ bây giờ còn chưa thăm dò được gì, mà cho dù có tin tức cũng thể truyền ra ngoài được.”

      “Vậy chúng ta phải làm sao đây?”

      “Đợi thôi.”

      đợi mười mấy năm rồi, còn đợi thêm được mấy ngày hay sao? Ánh mắt Thụy vương thâm trầm, đầu ngón tay ngừng mân mê chiếc nhẫn ngọc ngón tay cái.

      Giữa màn đêm đen kịt, tiếng sấm đột ngột rền vang.

      Lệnh Viên giật mình mở trừng mắt, bên ngoài ô cửa sổ trổ hoa, bóng người đứng yên. Mưa vẫn chưa ngớt, ánh trăng bàng bạc, cái bóng chẳng hề động đậy đó hắt lên cửa sổ. Vào giờ này, đám cung nhân đều ngủ, ngày nào y cũng đến vào đúng thời điểm này, đứng ở bên ngoài đúng tuần hương, sau đó lẳng lặng rời .

      Mỗi lần Lệnh Viên mơ màng tỉnh dậy đều nhìn thấy y.

      Bân ngày đến, đổi lại thành bân đêm.

      Trong lòng Lệnh Viên tràn ngập cảm giác chua chát. Lời của Ký An vương gia vẫn còn vang vọng bên tai, nhưng nàng quả thực nỡ, cho nên mới ôm lòng ích kỷ kéo dài thêm mấy ngày. Bây giờ bệnh cũng sắp khỏi, thực thể kéo dài thêm được nữa. Chống tay ngồi dậy, lặng lẽ vén màn lên, Lệnh Viên chân trần nền đất giá lạnh, bước từng bước về phía cửa sổ.

      Chỉ cách khoảng hơn trượng, vậy mà lúc này Lệnh Viên lại cảm thấy xa xôi vô chừng. Dưới chân dường như phải mặt đất lạnh băng mà là vô số lưỡi đao sắc bén.

      Doãn Duật vẫn đứng bên ngoài cửa sổ, mấy ngày nay y thường xuyên nhớ đến cảnh Lệnh Viên và Dận vương ở bên nhau, y vẫn nhớ nụ cười vui vẻ của nàng. Y tin rằng nàng đưa ra lựa chọn, nàng lựa chọn Dận vương ... Trước đó phải như vậy rồi sao? Đôi hàng lông mày nhíu chặt, y lại khẽ cười tự giễu, ràng y dối mình dối người.

      Dưới làn ánh sáng lờ mờ, y nhìn thấy dướng như có bóng người chiếu lên cửa sổ. Kế đó, cửa sổ lặng lẽ được mở ra,, khuôn mặt mà y ngày nhớ đêm mong xuất . Doãn Duật bất giác lùi về phía sau nửa bước, bống nghe nàng : “Huynh vào đây.”

      hề chờ đợi, cửa phòng đóng lại, căn phòng chìm trong bóng tối.

      Doãn Duật luyện võ từ , quen với việc làm tiếng bước chân mình trở nên nhất, còn Lệnh Viên vì chân trần nên mới phát ra tiếng động nào.

      đỡ hơn chưa?” Y khàn giọng hỏi nàng.

      Lệnh Viên trả lời, lạnh lùng : “Sau này huynh đừng đến nữa.”

      Doãn Duật ngẩn người , nhưng tức giận, chỉ coi như nàng ốm nên tâm trạng tốt. Rồi y dịu dàng : “Sau này nàng chớ có làm bừa nữa, phải biết trân trọng sức khỏe của mình.”

      Trong màn đêm giá lạnh, dường như trái tim cũng lạnh theo. Dù chỉ thấp thoáng nhìn thấy na tử trước mặt nhưng Lệnh Viên vẫn cúi đầu, có phần sợ hãi khi nhìn thấy cặp mắt đen láy, sáng rực kia. Nàng cất tiếng, giọng xen lẫn chút tức giận: “Sao huynh còn chưa hiểu? Dận vương đối xử với ta rất tốt, chẳng bao lâu nữa ta trở thành vương phi của y, ta hài lòng với cuộc sống như vậy. Chỉ cần Dận vương trở thành thái tử, tương lai thành Hoàng đế Nam Việt , y có thể giúp Bắc Hán. Doãn Duật , huynh có thể ?”

      Mỗi câu tuy đều là thực nhưng lại giống những lưới dao sắc bén, hết sực vô tình.

      Nàng vẫn chưa chịu dừng lại: “Trước đây có người đồn rằng ta và huynh tư thông với nhau, khó đảm bảo sau này còn chuyện như vậy sảy ra nữa. Ta xin huynh sau này hãy rời xa ta, tốt nhất là chúng ta vĩnh viễn bao giờ gặp nhau nữa. Như vậy tốt cho cả huynh và ta.”

      “Kiều Nhi.” Những lời lẽ nghiêm khắc của nàng khiến Doãn Duật sửng sốt, từng câu từng chữ đều tuyệt tình biết bao, nàng thực muốn vạch ranh giới với y hay sao? Y vốn chẳng mong ước điều gì xa với, nàng muốn lấy Dận vương cứ lấy, y chỉ hy vọng nhìn nàng từ xa, biết nàng bình an, đời này còn mong gì hơn nữa.

      Chẳng lẽ như vậy cũng được sao?

      Giữa màn đêm, y có gắng nhìn thần sắc nữ tử trước mặt, hoang mang bước lên phía trước bước, nắm chặt lấy hai bờ vai nàng , run giọng : “ phải chúng ta hẹn trước với nhau rồi ư? Nàng tới đâu, ta theo tới đó, Dận vương đối tốt với nàng, ta cũng mừng thay cho nàng... Kiều Nhi...”

      “Huynh còn chưa hiểu hay sao?” Lệnh Viên gạt mạnh tay y, lùi về phía sau mấy bước rồi mới dừng lại.

      Dường như Doãn Duật chợt nghĩ ra điều gì, kinh hãi nhìn nàng hỏi: “Sao lại giày? Nàng ốm, nền đất lạnh như vậy...”

      “Ta sợ giày phát ra tiếng động khiến người khác phát , cho nên mới dám . Huynh vẫn chưa hiểu ư? Bởi vì có huynh ở đây, ta nhất định phải hết sức cẩn thận, sợ người ta phát mối quan hệ giữa ta và huynh. Nếu huynh muốn tốt cho ta hãy , hãy biến mất khỏi nơi này.” Tay chân Lệnh Viên trở nên giá lạnh, đôi môi run rẩy, nhưng vẫn gắng gượng : “Bởi vì tồn tại của huynh có thể phá hỏng kế hoạch của ta. Ta muốn hôn của ta và Dận vương xảy ra vấn đề gì nữa, muốn giang sơn Bắc Hán có biến.”

      Căn phòng trở nêm tĩnh lặng đến đáng sợ, Lệnh Viên ngừng thở dốc. Bóng tối vô biên dường như tụ lại trong nháy mắt, khi cúi đầu xuống, Lệnh Viên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Doãn Duật nhìn về phía mình, trách hỏi, thất vọng, dám tin... Nàng muốn lùi lại nhưng chân như mọc rễ, khó lòng nhúc nhích.

      biết qua bao lâu, Doãn Duật mới cất giọng ngẩn ngơ hỏi: “Nàng nghĩ như vậy sao?”

      “Phải.” Nàng dứt khoát ngẩng lên, rành rọt.

      Ngay cả việc hít thở cũng khó khăn nhưng Doãn Duật vẫn thấp giọng : “Được, nếu nàng cảm thấy như vậy là tốt.” Sau này, y nhất định tới nữa, xa nơi đây, để nàng cảm thấy bị đe dọa.

      Dận vương ... Dận vương bây giờ có Lệnh Viên, cần đến y nữa.

      Y lặng lẽ tới, rồi lại lặng lẽ rời .

      Lệnh Viên ngồi co ro giường, cắn chặt môi để kìm tiếng khóc. Ngay sau đó, nàng lại khẽ gật đầu, chậm rãi hít sâu hơi, đưa tay nâng khuôn mặt ình lên, mỉm cười, tự với mình: “Mi là Lệnh Viên, Lưu Lệnh Viên là người kiên cường nhất đời.”

      Chẳng thể nhớ là bao nhiêu năm rồi, nàng còn rơi nước mắt, bởi nàng có thời gian để khóc lóc cách yếu đuối.

      Nhưng đêm nay, nàng rất muốn khóc trận thỏa thích. Sau khi khóc xong, nàng lại là Lưu Lệnh Viên biết , biết cười, biết dùng mưu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :