1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đế Hoàng Phi - Hoại Phi Vãn Vãn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 74
      Hoàng đế Đại Việt mặc long bào, được đội thị vệ tinh nhuệ hộ tống thẳng vào trong Ký An vương phủ.

      Tôn Liên dường như có chút lo lắng: “Sao Hoàng thượng ngồi xe tới đây?”

      Hoàng đế Đại Việt khẽ nở nụ cười hiếm hoi: “Hôm nau Ký An vương phủ có việc mừng lớn, nếu trẫm mà ngồi xe tới, há chẳng phải là khách đoạt ngôi chủ hay sao?”

      Tôn Liên cũng cất tiếng cười theo, rồi lại thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng bây giờ gặp Vương gia trước chứ ạ?”

      cần, trẫm lại xung quanh chút , kẻo gặp mặt rồi lại khiến ông ấy phải bận rộn tiếp đãi trẫm.” khuôn mặt Hoàng đế Đại Việt mang theo nét vui mừng. Từ sau chuyện Lương vương, lão vẫn luôn đề phòng Ký An vương phủ nhưng hơn hai mươi năm trôi qua, bọn họ đều già rồi, có lẽ có số chuyện đúng là lão quá lo. Hoàng đế Đại Việt hít sâu hơi, nơi đáy mắt thoáng qua nét nhõm hiếm khi xuất .

      Chủ tớ hai người cùng qua cái sân ồn ào náo nhiệt, bước thẳng vào bên trong.

      Bên dưới hành lang có bóng người nắn ngồi lan can, dáng vẻ hết sức quạnh, chẳng hợp chút nào với khung cảnh hân hoan, vui vẻ xung quanh. Hoàng đế Đại Việt hơi cau mày, chậm rãi bước tới.

      Tô thái phó vốn muốn để Tô tới đây nhưng nhân lúc a hoàn chú ý, nàng nén chạy ra ngoài. Ở nơi này, ai chú ý tới nàng, nàng có thể thoải mái ngắm nhìn Doãn Duật trong bộ đồ cưới màu đỏ rực, ngắm nhìn y tươi cười, ngắm nhìn y chuyện với người khác.

      Lúc y cưới trắc phu nhân, nàng cũng chưa từng khó chịu như thế này nhưng hôm nay mọi chuyện đều khác.

      cắn chặt môi, khuôn mặt nhắn xinh đẹp tái xanh lại.

      ồn ào nào nhiệt trong vương phủ hoàn toàn át tiếng bước chân tiến lại gần, chỉ khi thanh đó vang lên, Tô mới giật nẩy mình phát giác: “Tất cả mọi người đều cười, sao chỉ có mình vui thế?”

      đột ngột ngoảnh đầu lại, thấy Hoàng đế Đại Việt đứng sau lưng mình từ lúc nào. Hôm đó ở Tô phủ, nàng chỉ quỳ lạy từ xa, dám gẩng đầu nhìn mặt mũi Hoàng đế Đại Việt, hơn nữa bây giờ lão lại mặc long bào mà chỉ vận bộ đồ màu xám, giống hệt như ông lão bình thường, cho nên nàng hoàn toàn nhận ra lão là ai.

      “Tại sao ta lại vui chứ?” Tô trừng mắt nhìn lão, hỏi ngược lại.

      Hoàng đế Đại Việt lại biết nàng là ai, khỏi cảm thấy có chút tức cười: “Ký An vương phủ ngày đại hỉ, nếu muốn chúc phúc, tại sao còn tới đây?”

      vốn tức giận, lại cảm thấy lão già này ưa quản chuyện đâu, lập tức lớn tiếng cáu gắt: “Bọn họ vui mừng là chuyện của bọn họ, ta giận là chuyện của ta, liên quan gì tới ông?”

      Tôn Liên mở to mắt, từ khi sinh ra đến giờ lão chưa từng thấy ai dám ăn bất kình với Hoàng thượng như vậy. Hoàng đế Đại Việt ra hiệu ngăn cho lão lên tiếng, vẫn tươi cười nhìn Tô hỏi: “Vậy tức là cũng thích Thế tử?”

      bị trúng tim đen, nhất thời vừa giận vừa buồn phiền, bèn cắn chặt răng : “Thích sao nào? Ông quản được ta à?”

      “Có lẽ, cũng có thể tìm Hoàng thượng xin ban hôn, rồi làm vị trắc phu nhân chẳng hạn?”

      lòng thầm sao động, có điều rất nhanh sau đó tỉnh táo trở lại ngay, cúi đầu : “Ta chẳng cần. Y cười được người mà y rồi, ta việc gì phải rước lấy điều khó chịu về cho mình chứ.” Ngoài miệng như vậy nhưng tận đáy lòng, nàng rốt cuộc vẫn có chút cam tâm. Nếu cơ hội như thế, liệu nàng có cần ?

      dùng sức cắn chặt môi, nàng quả thực biết.

      Hoàng đế Đại Việt khẽ mỉm cười : “ muốn tới trắc phu nhân Dương thị sao? Theo như , Tô nhị tiểu thư cho dù có làm chính thất, hóa ra vẫn là tự rước lấy điều khó chịu về mình à?”

      Chẳng ngờ Tô lại cười nhạt tiếng, nhìn Hoàng đế Đại Việt bằng ánh mắt đầy khinh miệt: “Ông biết cái gì? Tân nương hôm nay y cưới mới là người trong lòng y.”

      Hôm nay? Tô Huyên?

      Ánh mắt Hoàng đế Đại Việt trở nên hết sức lạnh lùng, chỉ sau khoảng khắc sắc mặt lão cũng hơi biến đổi.

      “Tô đại nhân.” Có người nâng chén ngăn Tô thái phó lại, Tô thái phó tươi cười ứng phó mấy câu, sau đó bèn vội vãn rời . Vừa rồi dường như ông nhìn thấy Tô , thầm nghĩ chẳng phải mình sai người trông chừng cho nó tới đây rồi sao? Nha đầu này tại sao vẫn xuất ở đây như vậy?

      Tô thái phó có chút lo lắng, chỉ mong nhanh chóng tìm được con mình, đừng để nó gây ra chuyện gì.

      tìm khắp nơi, ông vẫn chẳng thấy Tô đâu.

      qua giữa đám tân khách, trong lúc lộn xộn, Tô thái phó dường như nhìn thấy người. Bóng người đó quen thuộc biết bao, chính là kẻ đế vương mà ông phải cẩn thận ứng phó mấy chục năm trời. Trái tim Tô thái phó bất giác trầm xuống, là Hoàng thượng sao? Nhưng đâu có ai Hoàng thượng cũng tới nơi này.

      Tô thái phó về phía trước thêm bước, chợt bị người ta ngăn lại: “Tô đại nhân. Vương gia nhà tiểu nhân tìm ngài đấy.”

      Sắc mặt thoáng tia dị thường, Tô thái phó vội : “Quay về với vương gia nhà ngươi, ta lập tức qua đó ngay.” Đuổi gã gia đinh đó , ông lại ngoảnh đầu nhìn về hướng vừa rồi nhưng bóng dáng Hoàng đế Đại Việt còn ở đó nữa. Tô thái phó đứng giữa đám người , bất chợt lại nhìn thấy khuôn mặt của Tô .

      Nhất bái thiên địa.

      Nhị bái cao đường.

      Phu thê giao bái.

      Những tiếng hô vang tràn ngập mừng vui ấy vẫn còn ngân nga bên tai Lệnh Viên. Cách tấm khăn trùm đầu, nàng có thể lờ mờ nhìn thấy mọi vật trong phòng. Bất giác nắm chặt lấy tà váy cưới màu đỏ rực, nàng lại nhớ tới tình cảnh lúc bái đường hồi ban ngày, lòng dạ bâng khuâng khó có thể phân biệt được đó rốt cuộc là hay giả.

      Sau quá nhiều biệt ly, quá nhiều đau khổ, nàng còn có thể có được hạnh phúc sao?

      Thế Huyền cười tươi rạng rỡ, bàn tay nắm chặt lấy ống tay áo của nàng chịu buông ra...

      Chiêu nhi ngồi tựa vào lòng nàng , ngây thơ hỏi nàng bao giờ về...

      Thôi thái hậu kêu lên the thé, bảo nàng phải nhớ mối thù của Bắc Hán, mối hận của nhà họ Lưu...

      Trái tim Lệnh Viên run lên dữ dội, mảnh kí ức mất kia có lẽ tìm về được nữa nhưng nàng quyết bao giờ quên mối thù sâu tựa biển này.

      Cửa mở ra ‘két’ tiếng, có làn gió khẽ thổi vào, làm bức rèm châu đung đưa nhè . Lệnh Viên đột nhiên tỉnh táo trở lại, nghe thấy tiếng bước chân tới gần... Đó là đôi giày màu đen viền vàng được may rất đẹp nhưng phải loại giày lụa của thị nữ, mà là giày của nam nhân.Lệnh Viên ngước mắt nhìn lên, cách lớp khăn trùm đầu nàng chỉ có thể thấp thoáng thấy bóng người màu xám. Người tới chậm rãi bước tới gần, Lệnh Viên bất giác đứng bật dậy. Bàn tay to lớn đó đột nhiên đưa tới, giật chiếc khăn trùm đầu của nàng xuống cách mau lẹ.

      Chiếc khăn trùm đầu thêu hình uyên ương vẩy nước nhàng rơi xuống đất, ngọn đèn lưu ly bên cạnh chợt bùng lên, sau khoảng khắc sáng rực liền dần dần mở tối.

      Trong căn phòng mờ mờ tỏ tỏ, tấm dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử ra trước mặt Hoàng đế Đại Việt. Cặp mắt già nua của lão dần dần mở to, nhìn Lệnh Viên với vẻ thể tin nổi... Tô nhị tiểu thư, Công chúa Ninh , Thế tử, Lương vương ... Tất cả mọi thứ cứ như giống hệt tấm lưới to lớn vô cùng, sắc mặt Hoàng đế Đại Việt dần trở nên trắng bệch.

      Lệnh Viên cũng ngờ người tới lại là Hoàng đế Đại Việt, bất giác ngây người đứng đó, ngẩn ngơ nhìn lão hồi lâu.

      Trong đáy mắt Hoàng đế Đại Việt, kinh ngạc dần dần bị thay thế bằng giận dữ, trán hằn gân xanh. Lão vừa xoay người lại, nữ tử sau lưng nhanh hơn lão bước, chạy đến chắn trước bức rèm châu. Sắc mặt Hoàng đế Đại Việt sầm xuống, lão quát: “Tránh ra.”

      Lệnh Viên cố kìm nén hoang mang trong lòng, hít sâu hơi, : “Hoàng thượng tới đây rồi, tại sao nghe ta đôi lời ?”

      Hoàng đế Đại Việt cười lạnh lùng: “Còn gì để nữa đây?” Lão vẫn luôn cho rắng Ký An vương phủ có lòng mưu phản, thăm dò suốt bao năm thiếu chút nữa khiến lão hoàn toàn yên tâm. Nếu bọn họ có hai lòng, vậy chuyện Công chúa Bắc Hán chết phải giải thích thế nào đây? Chuyện Hạ Hầu Quân biết nàng ta là Công chúa Bắc Hán mà vẫn còn muốn cưới nàng ta phải giải thích thế nào? Nhà họ Tô... Đúng rồi, cả nhà họ Tô nữa. Sắc mặt Hoàng đế Đại Việt càng lúc càng khó coi, bao nhiêu năm nay lão vẫn quen khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay, chưa từng phải nếm trải cảm giác bị lừa gạt thậm tệ thế này.

      Lão vẫn còn chưa chết, vậy mà đám người đó bắt đầu rục rịch hành động rồi sao?

      Lòng bàn tay Lệnh Viên tuôn ra đầy ồ hôi lạnh, Hoàng đế Đại Việt xuất ở đây, liệu có phải bởi vì lão nghi ngờ Ký An vương phủ rồi ? Nếu để lão ra ngoài, toàn bộ Ký An vương phủ, thậm chí cả Tô phủ nữa, đều rời vào cảnh như Lương vương phủ năm xưa. Có điều hôm nay lão ngồi xa giá đến đây, chắc hẳn chỉ là bất ngờ phát ra chuyện này, bên ngoài có lẽ cũng chẳng có mấy người biết Hoàng thượng tới. Nàng quyết thể để chuyện này bị làm lớn lên, quyết để Ký An vương phủ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

      Lệnh Viên thu nụ cười lại, nhìn về phía Hoàng đế Đại Việt, thấp giọng : “Khánh vương cũng biết ta còn sống.”

      lời làm tỉnh người trong mộng, cặp mắt Hoàng đế Đại Việt lập tức mở to ra nhưng ngay sau đó lại cười lạnh lùng : “Thế sao chứ?”

      Nàng chợt gằn giọng : “Năm xưa Lương vương Điện hạ thực mưu phản sao?” Lời này đánh trúng vào chỗ cấm kị trong lòng Hoàng đế Đại Việt khiến sắc mặt lão tái xanh, khí huyết trong lồng ngực sôi trào. Lệnh Viên còn chưa chịu buông tha cho lão, lại ra tiếp những lời như sấm động giữa trời quang: “Lương vương tay nắm binh quyền, lạ được lòng dân, chạm đến giới hạn trong lòng Hoàng thượng. Hoàng thượng sợ ông ta công cao lấn chủ, sợ sau này sinh tai họa, bèn rứt khoát tàn độc đến cùng, dùng tội danh mưu phản để gây ra trường gió tanh mưa máu.”

      Trừ bỏ kẻ chí thân, để con đường quyền lực của lão còn bất cứ trở ngại nào.

      ...” Hoàng đế Đại Việt chỉ tay về phía nàng, ngón tay ngừng run lên lẩy bẩy. Chuyện đó lão cho rằng có ai hay biết, vậy mà lúc này lại bị người ngoại tộc ra.

      Quả nhiên, trong mắt Hoàng đế Đại Việt lóe lên tia đau đớn dễ gì phát giác, tuy chỉ là thoáng ngắn ngủi nhưng vẫn thoát khỏi cặp mắt của Lệnh Viên. Nàng mím môi cười : “Việc giết em dọn đường, chắc hẳn Hoàng thượng còn xa lạ gì.” Dừng chút, nàng lại tiếp: “Khánh vương cấu kết với Tiền Dạ Lang, giết chết Dận vương Điện hạ.” Hoàng đế Đại Việt nếu còn thích giết chóc, nhất định buông tha cho Tiêu hậu. Hơn nữa đối với lão mà , viecj giết em và giết con rốt cuộc vẫn có khác nhau. Lệnh Viên thể đánh cuộc lần.

      Hoàng đế Đại Việt đưa tay lên ôm ngực, ngừng thở dốc, sắc mặt trở nên nhợt nhạt vô cùng, nhìn Lệnh Viên cách khó khăn: “ bừa.” Chuyện lão tứ là do Hoàng hậu và nhà họ Tiêu làm, lão tin chắc chắn như thế.

      Lần này Lệnh Viên lùi bước nữa, sấn tới từng bước : “Ta bừa. chỉ chuyện Dận vương thôi đâu, ngay cả chuyện Liên phi cũng là do làm đấy.” Thấy đồng tử của lão càng dãn ra to hơn, nàng liền lạnh lùng tiếp: “Nếu Hoàng thượng vẫn tin, hoàn toàn có thể tới phủ của Khánh vương lục soát phen. Thị nữ Cầm của Hân phi cho dù có ở trong Khánh vương phủ, chắc chắn cũng vẫn còn có liên hệ với .” Đây là điều mà nàng liên tưởng tới sau khi biết được Khánh vương từng câu kết với Thụy vương, bởi Hân phi và Thụy vương vốn lại rất gần, việc Cầm trở thành người của Khánh vương cũng là điều dễ hiểu.

      Lệnh Viên từng gặp Cầm trong hậu cung Đại Việt lần, khi đó thị thị đốt tiền giấy cho Hân phi nhưng trong tiếng khóc lại tràn ngập sợ hãi. Trước đây Lệnh Viên còn chưa biết Liên phi rốt cuộc chết trong tay ai nhưng về sau, khi trở lại Bắc Hán, ở cùng chỗ với Khánh vương, có rất nhiều chuyện nàng dần hiểu ra từng chút . Hôm đó, Cầm phải đốt tiền giấy cho Hân phi mà là đốt cho Liên phi, bởi thị chính là hung thủ hại chết Liên phi.

      Sắc mặt Hoàng đế Đại Việt trở nên nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt.

      Lệnh Viên chăm chú nhìn lão bằng ánh mắt khinh miệt: “Hoàng thượng cho rằng nhà họ Tiêu sụp đổ rồi sao? Chẳng qua là hy sinh vị quốc cữu để Hoàng thượng tin tưởng vào Khánh vương mà thôi. Sau này ngồi lên ngôi báu, Hoàng hậu nương nương vẫn có thể trở thánh Thái hậu như thường. Khánh vương thủ đoạn tàn độc, nếu người mà Hoàng thượng chọn phải là , khó đảm bảo rằng ra tay với Hoàng thượng.”

      Nhà họ Tiêu... Hoàng đế Đại Việt nghĩ đến Tiêu hậu từng nảy lòng phản loạn, chẳng lẽ ngay đến lão cũng bị gạt rồi sao?

      Ngụm máu nơi cổ họng sao kìm nén được nữa, lão ọc tiếng hộc máu tươi. Lệnh Viên lòng thầm chấn động, bất giác lùi về phía sau nửa bước. Bắc Hán có ngày hôm nay, Hoàng đế Đại Việt cũng là kẻ đầu sỏ. Trong lòng Lệnh Viên hiểu , lão già trông có vẻ vô hại trước mặt này trước đây há lại chẳng phải tên ác ma tay nhuốm đầy máu tươi? bây giờ lão già rồi, rốt cuộc cũng có lúc lực bất tòng tâm.

      Lệnh Viên nhìn lão bằng ánh mắt đầy phức tạp. từng có lúc nàng nhìn thấy được hiền từ trong đôi mắt lão, đó là tình của người cha mà cả đời này nàng dám mong cầu. Nhưng nàng quên mất, lão cũng là kẻ đế vương, đằng sau lưng lão còn có những thứ mà người bình thường thể nào nhìn thấy được.

      Tàn độc, hiếu sát, đó mới là những bản tính bị giấu đằng sau vẻ hiền từ.

      “Hoàng thượng, Hoàng thượng .”

      Tôn Liên vốn đứng canh trừng ở cửa, thấy Hoàng đế Đại Việt mãi vẫn chưa ra ngoài khỏi cảm thấy lo lắng, liền đẩy cửa bước vào. Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, sắc mặt Tôn Liên lập tức biến đổi hẳn, vôi chạy tới đỡ lấy tấm thân lung lay chực ngã của Hoàng đế. Lúc ngước nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Lệnh Viên , lão khỏi ngây người nhưng nhanh chóng nhớ ra thân phận của người trước mặt.

      Lệnh Viên ngờ Tôn Liên lại xông vào, tâm trạng trở nên hoang mang.

      Hoàng đế Đại Việt cất giọng trầm đục : “ với lão nhị, Ký An vương phủ... muốn làm phản.”

      Tuy lão nghi ngờ Khánh vương nhưng dù sao cũng là con trai lão.

      Lệnh Viên khỏi cả kinh, thấy Tôn Liên quả nhiên cất bước lao thẳng ra ngoài. Lệnh Viên tỉnh táo trở lại, vội vung tay tới kéo nhưng kéo được tay áo của lão. Tôn Liên chạy thục mạng ra ngoài cửa, chợt thấy trước mặt có bóng người lóe lên, rồi trước ngực dội lên cảm giác đau nhói. Lão cúi đầu nhìn, thấy thanh chủy thủ sắc bén cắm thẳng vào ngực mình.

      Tôn Liên mở to cặp mắt nhìn người vừa xuất , ngay sau đó thân thể liền đổ gục xuống.

      Lệnh Viên cũng ngẩn ngơ nhìn Tô thái phó, chỉ thấy ông nhanh chóng bước vào, đoạn lật tay đóng cửa phòng lại, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế Đại Việt: “Hoàng thượng bớt giận, xin Hoàng thượng nghe thần giải thích.” Tô thái phó tìm kiếm rất lâu mới pát ra tung tích của Hoàng đế Đại Việt, lại thấy lão vào phòng tân hôn, liền biết rằng hôm nay nhất định xảy ra chuyện lớn. Vừa rồi ông ra tay thực ra cũng là bất đắc dĩ, ông quyết thể để cho Tôn Liên rời .

      Hoàng đế Đại Việt đưa tay ôm ngực, vừa thở dốc vừa nhìn người quỳ mặt đất cách khó khăn. Đây chính là Tô thái phó mà lão tin tưởng nhất sao? Tô thái phó mà lại giết tên thái giám thân tín của lão ngay trước mặt lão sao?

      Lệnh Viên bước lên phía trước, đưa tay muốn đỡ Tô thái phó đứng dậy. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài chợt có tiếng động lạ vang lên, Lệnh Viên thầm kêu ổn, quả nhiên nhìn thấy bóng người qua bên cửa sổ. Lệnh Viên vội vã đẩy cửa sổ ra nhưng tiếng thét chói tau vang lên... “Giết người. Giết người.”

      Giữa màn đêm mịt mờ, trong chỗ tối rốt cuộc có giấu bao nhiêu đôi mắt? Ngẫu nhiên có ả thị nữ qua, lập tức khiến cho mặt hồ vốn tĩnh lặng sóng nước cuộn trào.

      Lệnh Viên nhanh chóng tỉnh táo trở lại, bèn cau mày với Tô thái phó: “Chẳng mấy chốc có người tới đây, người hãy đẩy hết tất cả mọi trách nhiệm lên người con, là con giết Tôn công công, còn cả... Hoàng thượng nữa. Với thân phận Công chúa Bắc Hán của con, người trong thiên hạ đều tin vào điều này. Đến khi đó con là con lừa gạt mọi người ...”

      “Huyên nhi.” Tô thái phó lạnh lùng gắt lời nàng. Nữ tử trước mắt này phải là con của ông, điều này ông hơn ai hết. Nhưng ông chưa từng nghĩ có ngày nàng lại với mình những lời như vậy. Vì Ký An vương phủ và Tô phủ, ngờ nàng lại nguyện lòng nhận hết mọi trách nhiệm về mình. Trước đây, đúng là ông coi thường nàng rồi.

      Lệnh Viên đưa tay đẩy Tô thái phó qua bên, chạy đến bên cạnh thi thể của Tôn Liên , dùng sức rút thanh chủy thủ cắm người lão ra, bước từng bước về phía Hoàng đế Đại Việt. Tuy đây phải là thủ đoạn báo thù mà nàng muốn nhưng việc tới nước này chẳng còn cách nào khác nữa rồi, tất cả mọi chuyện phát sinh thực quá đột ngột.

      “Huyên nhi.” Tô thái phó bò dậy định lao tới, chợt nghr ‘keng’ tiếng, thanh chủy thủ trong tay Lệnh Viên đột nhiên rơi xuống đất. Nàng giữ cái chặt cổ tay đau đớn, bóng người lao vào...

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 75
      Thân thể Khánh vương lao nhanh như gió, loáng cái ở bên cạnh Hoàng đế Đại Việt.

      Sắc mặt Lệnh Viên trắng bệch, đây chính là tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

      Hôm nay Khánh vương hẳn nhiên tới đây, chỉ là nàng ngờ lại là người đầu tiên chạy tới nơi này.

      Tô thái phó cũng nhìn về phía người vừa tới với sắc mặt trắng bệch, những ngón tay giấu trong tay áo bất giác run lẩy bẩy ngừng. Ông chỉ là văn nhân, cả đời chưa từng sát sinh bao giờ, hôm nay mới là lần đầu tiên, vậy đối tượng bị giết còn là thái giám thân tín của Hoàng thượng. Thực ra ông hề sợ chết nhưng lại rất lo lắng cho tính mạng của những người vô tội có liên quan tới mình.

      “Phụ hoàng.” Khánh vương thấy thân thể Hoàng đế Đại Việt mềm oặt , vội khom người xuỗng đỡ lão dậy, lo lắng hỏi: “Phụ hoàng, sao lại thế này?” Dứt lời, lại ngước mắt lên nhìn về phía Lệnh Viên lúc này vẫn giữ chặt cổ tay, trong ánh mắt rốt cuộc giấu được những tia giận dữ. Nguyên nhân Lệnh Viên muons giết Hoàng đế Đại Việt chỉ e người nào biết hơn được.

      Mối thù vong quốc, mối hận giết người thân, hoàn toàn đủ để khiến nàng cầm thanh chủy thủ đó lên rồi.

      Nhưng... tại sao phụ hoàng lại xuất ở đây?

      Những sợi gân xanh hằn trán, Khánh vương nhất thời tài náo hiểu nổi nguyên cớ bên trong. Bên ngoài chợt vang lên vô số thanh hốn tạp, sau đó là những tiếng bước chân rối loạn. Tròng mắt Khánh vương hơi co rút, sau chuyện ngày hôm nay, cho dù có muốn bảo vệ nàng cũng thể bảo vệ được nữa rồi.

      Nhưng đúng lúc này, Tô thái phó xưa nay vốn luôn nho nhã yếu ớt lại nhanh chóng bò dậy, đưa tay nhặt lấy thanh chủy thủ rơi mặt đất.

      Hoàng đế Đại Việt mở to cặp mắt nhìn mọi việc xảy ra, những ngón tay trở nên cứng đờ. Rồi lão chợt bất chấp tất cả nắm chặt lấy ống tay áo của Khánh vương, dường như muốn lôi tất cả mọi thứ vào trong lòng bàn tay mình. Khánh vương tới lúc này mới cúi xuống nhìn lão: “Phụ hoàng ...”

      Hoàng đế Đại Việt nhìn chăm chú, bàn tay ôm ngực sớm trở nên trắng bệch. Lão thở dốc cách khó khăn, run giọng : “Tô thái phó... mưu loạn, lão... lão giết Tôn Liên An.”

      Những tiếng bước chân rồi laonj tới gần, lời của Hoàng đế Đại Việt lập tức gây ra cơn trấn động.

      bóng người màu đỏ rức vội chạy qua sân, đẩy mọi người ra, lao thẳng vào phòng. tiếng ‘Kiều nhi’ còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Doãn Duật nhìn thấy Tô thái phó. Y thoáng ngẩn người, sau đó vội vàng bước lên phía trước: “Sư phụ.”

      Trong bầu khí ấm áp vương vất mùi máu tanh, Tôn Liên An nằm gã ngoài cửa, Tô thái phó quỳ mặt đất, trong tay còn cầm thanh chủy thủ còn dính máu, còn tân nương lúc này ngẩn ngơ đứng bên. Tô nghe thấy tiếng ồn ào cũng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này sợ đến hồn xiêu phách lạc, vội gọi tiếng ‘cha’ rồi định chạy vào trong.

      Ký An vương gia kéo Tô lại, đồng thời nháy mắt ra hiệu cho gã gia đinh mang nàng , tránh cho việc càng lúc càng thêm rối loạn.

      “Hoàng thượng minh giám, sư phụ thần sao có thể mưu loạn được.”

      Doãn Duật vén áo lên, quỳ xuống ngay phía trước Tô thái phó.

      Hoàng đế Đại Việt chậm rãi dời ánh mắt về phía Doãn Duật, khuôn mặt tuấn tú ấy thấp thoáng lộ ra những tia căm phẫn và thù hận giấu lâu. Cặp mắt Hoàng đế Đại Việt trở nên hết sức lạnh lùng nhưng xen lẫn bên trong lại có tia sợ hãi. Bóng dáng màu đỏ rực của Lệnh Viên đột nhiên lóe lên trước mắt lão, nàng ở cùng chỗ với Doãn Duật khiến lão trong cơn thẫn thờ chợt như nhìn thấy cảnh phượng hoàng niết bàn, tái sinh trong biển lửa.

      Trái tim lão đột nhiên đau , đôi bờ môi trở nêm trắng bệch, bàn tay nắm chặt ống tay áo Khánh vương : “Bọn... bọn họ...”

      “Phụ hoàng tạm thời đứng gì cả, để nhi thần đưa người về cung trước .” Khánh vương chọn đúng thời điểm ngắt lời lão, đoạnh ngoảnh đầu lại bảo: “Người đâu, chuẩn bị kiệu, kêu ngự y tới Đế cung chờ sẵn.”

      Cặp đồng tử của Hoàng đế Đại Việt dãn ra rất to, ánh mắt nhìn về phía Khánh vương toát ra vẻ thể tin nổi.

      ... “Khánh vương cũng biết ta còn sống.”

      “Khánh vương cấu kết với Tiền Dạ Lang , giết chết Dận vương Điện hạ.”

      cjir chuyện Dận vương, ngay cả chuyện Liên phi cũng là do làm.”

      “Hoàng thượng cho rằng nhà họ Tiêu sụp đổ rồi sao?”

      “Nếu người mà Hoàng thượng chọn phải là , khó đảm bảo rắng ra tay với Hoàng thượng.”

      ...

      “Ọe...” Lại ngụm máu tươi lớn phun ra từ trong miệng Hoàng đế Đại Việt, trong đầu lão ngừng vang lên những lời của Lệnh Viên vừa nãy. Trước đó lão còn bán tín bán nghi nhưng bây giờ, còn cần hoài nghi nữa sao? Tất cả mọi chuyện quả đúng là do Lão nhị đứng đằng sau thao túng. Hoàng đế Đại Việt chỉ cảm thấy tứ chi giá lạnh đến tột độ, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào đứa con trai trước mặt mình.

      Mọi người đều kinh hãi. Ký An vương gia đứng ở cửa nhưng bước lên phía trước.

      Hoàng đế Đại Việt lúc này yếu ớt vô cùng nhưng đôi môi vẫn hơi mấp máy, dường như còn muốn điều gì. Khánh vương vội vàng ghé sát tai mình lại, trong tiếng thở dốc, giọng của Hoàng đế Đại Việt như tiếng muỗi kêu: “Lão nhị, quả thực đều là con... con giết Lão tứ...”

      Trong khoảng khắc đó, khí trở nên vô cùng tĩnh lặng.

      Chỉ sau giây lát, bàn tay vốn nắm chặt lấy ống tay áo Khánh vương kia đột nhiên buông lỏng, rồi nặng nề đổ xuống.

      “Phụ hoàng.” Khánh vương nôn nóng kêu lên.

      Đám thị vệ ngoài cửa chạy vào, vội vàng khiêng Hoàng đế Đại Việt ra ngoài vương phủ, đưa thẳng về cung.

      Hôm nay, những người tới tham dự hôn lễ ở Ký An vương phủ đa phần là mệnh quan triều đình, lúc này xảy ra chuyện lớn như vậy, hôn lễ tất nhiên thể tiến hành tiếp nữa, các vị đại nhân đều vội vã theo thánh giá vào cung. Chỉ sau thời gian đốt hết nén hương, tám đội cận về quân từ trong cung ra ngoài, tỏa ra khắp các hướng. Sùng Kinh được lệnh giới nghiêm, cấm ngặt người phận tự tiện lại. ks vương phủ bị cấm vệ quân trùng trùng bao vây, người bên trong đều được phép ra ngoài.

      Tô thái phó mưu loạn, còn giết chết Tôn Liên An, đây là lời do chính miệng Hoàng đế Đại Việt ra, các vị đại nhân và đám người dưới đều nghe thấy. Giờ tuất ba khắc, cửa lớn của Ký An vương phủ mở ra, đội cấm vệ quân tràn vào, bắt hết toàn bộ người nhà họ Tô đưa đến thiên lao chờ xét xử.

      “Kiều nhi.” Doãn Duật đuổi theo đến cửa lớn nhưng bị Ký An vương gia kéo lại.

      Lệnh Viên vẫn mặc bộ đồ cưới màu đỏ rực người, chậm rãi ngoảnh đầu lại nhìn người sau lưng, khẽ nở nụ cười với y. Những lời chưa ra kia người khác thể nghe thấy nhưng y lại hiểu được.

      Nàng : phải sống tiếp.

      Đêm nay, chuyện đáng giá nhất mà nàng làm được chính là để Ký An vương phủ bị cuốn vào kiếp nạn này.

      Doãn Duật cách nào trơ mắt nhìn Lệnh Viên bị người ta mang . Ký An vương gia thấp giong quát: “Mới chỉ là chờ xét xử chứ chưa hề định tội , nếu mà con kìm nén được, chẳng ai còn có đường sống.”

      Doãn Duật vung tay đấm mạnh quyền lên cây cột trổ hoa bên dưới mái hiên. Hôm nay vốn là ngày đáng để vui mừng nhất, chẳng ngờ Hoàng đế Đại Việt lại đột nhiên tới đây. Chẳng ai biết lão gì với Lệnh Viên ở trong phòng tân hôn nhưng Doãn Duật biết nhất định là xảy ra chuyện lớn, nếu tại sao Tô thái phó lại giết người?

      Nhớ lại bộ mặt hiểm tàn độc giấu đằng sau vẻ ngoài hiền từ của Hoàng đế Đại Việt , trong lòng Doãn Duật chỉ còn lại thù hận sâu sắc tột cùng.

      Khi được khiêng về đến hoàng cung Hoàng đế Đại Việt chẳng thể năng được nữa. Ngự y chuẩn đoán, Hoàng thượng đột nhiên trúng gió nên mới bị như vậy.

      “Vậy còn có khả năng hồi phục ?” Khánh vương ngồi ở gian phòng bên ngoài, sắc mặt tái xanh, lạnh lùng đưa mắt nhìn đám ngự y bên dưới.

      Đám ngự y quỳ thành hàng, đều cúi gằm mặt xuống. hồi lâu sau, người trong số bọn họ mới : “Điện hạ bớt giận, sợ là... sợ là thể nữa rồi.”
      Khánh vương bất giác ngoảnh đầu nhìn về phía phòng trong, tiếc rằng khung cảnh nơi đó bị bức rèm và tấm bình phong che kín, ngồi ở đây cách nào nhìn được. Đôi bàn tay để đầu gối của Khánh vương nắm chặt lại. thể... Đây rốt cuộc là may mắn của , hay là may của phụ hoàng?

      Chậm rãi thu ánh mắt về, Khánh vương lạnh lùng hỏi: “Có khả năng xảy ra kì tích ?”

      Đám ngự y vẫn cúi đầu, có vài người lén đưa mắt nhnf nhau nhưng ai dám lên tiếng.

      Khánh vương trong lòng hiêu nhưng vẫn lên tiếng hỏi: “Hoàng thượng còn sống được bao nhiêu ngày nữa?”

      Câu hỏi này khiến cho đámngựy sợ đến nối toàn thân toát mồ hôi lạnh. Bọn họ đều phủ phục người xuống, thân thể run lên lẩy bẩy. Hoàng thượng còn sống được bao lâu nữa, lời đại hung như thế hẳn nhiên chẳng ai dám ra. Có điều, như vậy cũng coi như là cho Khánh vương đáp án hết sức ràng rồi.

      Mãi đến giờ Sửu, các ngự y mới lần lượt trơe ra từ trong Đế cung.

      Khánh vương ngồi mình trong gian phòng bên ngoài suốt thời gian dài, sau đó mới đứng dậy, xoay người vào phòng trong. lên tiếng đuổi hết đám cung nhân ra ngoài, rồi mới tới bên cạnh long sàng, thấy Hoàng đế Đại Việt tỉnh lại. Hai mắt lão mở thao láo, từ cổ họng ngừng phát ra những tiếng ú ớ trầm đục, miệng cứ khép mở liên hồi, vậy nhưng lại chẳng thể ra được câu nào.

      Khánh vương vén áo lên, ngồi xuống bên mép long sàng. khuôn mặt có bất cứ nét cười nào, chăm chú nhìn ông lão trước mặt, cau mày : “Chuyện của Lão tứ qua lâu như vậy rồi, tại sao đến tận bây giờ phụ hoàng vẫn còn muốn hỏi thăm tin tức từ người ngoài chứ?” Hăn tỏ ra hết sức bình thản, hề để lộ chút kiêu căng nào nhưng cũng chẳng có vẻ gì là sợ hãi.

      Lúc này đây là Hoàng đế tương lai của vương triều Đại Việt rồi, còn người trước mặt chẳng qua chỉ là ông lão sắp chết mà thôi.

      Ván đóng thuyền.

      còn phải sợ lão nữa.

      Cặp mắt Hoàng đế Đại Việt lại càng trợn trừng lên to hơn, khuôn mặt ràng là vẻ giận dữ. Đáng tiếc, lúc này lão lại chẳng thể năng được nữa, thậm chí còn chẳng đủ sức để động đậy thân thể.

      Khánh vương lại khẽ thở dài: “Tô thái phó có mưu loạn sao?” Câu hỏi này, dường như là hỏi Hoàng đế Đại Việt nhưng cũng như tự hỏi chính mình. Dừng ánh mắt khuôn mặt vô cùng giận dữ của Hoàng đế, đôi mày nhíu chặt của Khánh vương hề dãn ra, khẽ : “Người nhà họ Tô đều bị bắt vào ngục, ngây đến vương phi của con cũng ngoại lệ, phụ hoàng yên tâm chưa?”

      Tô thái phó mưu loạn, Khánh vương hoàn toàn tin, nhưng đó lại là lời của Hoàng đế Đại Việt , thể bắt người nhà họ Tô lại chờ xét xử. thà tin rằng người giết Tôn Liên An là Lệnh Viên, bởi lẽ nàng có đủ động cơ và cơ hội để làm việc này.

      Nhưng lời của phụ hoàng phải giải thích thế nào đây?

      Khánh vương cau mày ngẫm nghĩ nhưng vẫn đoán được nội tình.

      “Phụ hoàng. Phụ hoàng...”

      Tĩnh Công chúa vốn nghỉ ngơi từ sớm, nửa đêm nghe thấy tiếng động liền tỉnh dậy, ngờ lại xảy ra chuyện lớn thế này. Vừa biết được tin, nàng liền vội chạy tới đây ngay.

      Gạt bức rèm châu chạy vào, nhìn thấy Khánh vương cũng ở đây, nàng khỏi ngây người. Tiếng ho trầm đục của Hoàng đế Đại Việt vang lên, Tĩnh Công chúa hoang mang chạy tới, liên tục gọi lão mấy tiếng mà vẫn thấy lão trả lời. Sắc mặt Tĩnh Công chúa trở nên trắng bệch: “Phụ hoàng sao vậy?”

      Khánh vương cúi đầu xuống, khẽ thở dài: “Ngự y phụ hoàng đột nhiên bị trúng gió, e là thể khỏe lại nữa rồi.”

      Tĩnh Công chúa kêu ‘a’ tiếng, tấm thân yếu ớt trở nên mềm nhũn, khuỵu xuống ngay trước long sàng.

      “Dao Dao.” Khánh vương vôi đỡ lấy thân thể muội muội, thấy từ khóe mắt nàng nước mắt lã chã tuôi rơi. Trong lòng đau xót, ôm chặt lấy tấm thân yếu ớt của người thiếu nữ vào lòng, vỗ về an ủi: “Đừng khóc, sau này còn có nhị ca. Nhị ca vĩnh viễn bảo vệ muội.”

      Tĩnh Công chúa đẩy ra, yếu ớt tựa đầu vào vai , run giọng hỏi: “Nhị ca, là huynh sao?” Những ngón tay thon dài của nàng bất giác nắm chặt lại, ánh mắt đau đớn dám nhìn vào mắt y.

      Khánh vương thoáng ngẩn người, sau đó nhàng : “ phải ta. Đây là chuyện ngoài ý muốn.”

      Vẻ căng thẳng trong đáy mắt Tĩnh Công chúa lập tức vơi ít. tàn khốc và máu lạnh của hoàng gia nàng thực nhìn thấy quá nhiều rồi, bây giờ còn có thể tin ai, phải nghi ngờ ai, nàng sao biết nữa. Y phải, vậy phải, nàng cũng hy vọng là phải. Mẫu phi và mẫu hậu đều còn bên cạnh mình nữa, bây giờ phụ hoàng lại thế này, nàng chỉ còn lại mình nhị ca thôi.

      Chỉ sau đêm, Tô phủ hoàn toàn suy sụp.

      Vài tia nắng mặt trời chiếu vào ô cửa sổ tường khiến căn phòng giam u, lạnh lẽo bất giác có thêm chút màu sắc hiếm hoi.

      là ngày thứ năm trong ngục.

      Ngoại trừ gã ngục tốt tới đưa cơm, Lệnh Viên chưa từng gặp người nào khác. Người nhà họ Tô đều bị chia ra giam giữ, người bên ngoài nếu có lệnh của Hoàng thượng, e là ai có thể vào đây.

      Lệnh Viên ngồi co ro trong ngục, hai tay ôm đầu gối.

      Tình cảnh rúng động lòng người hôm đó vẫn tựa như bức tranh sống động ra trước mắt, chưa bao giờ tan biến trong đầu Lệnh Viên. Hành động của Tô thái phó đến tận bây giờ vẫn khiến nàng vô cùng kinh ngạc, nàng ngờ trong thời khắc quan trọng ấy, Tô thái phó lại đứng ra giúp Ký An vương gia.

      Đem chôn vùi toàn bộ Tô phủ, có đáng ?

      Có lẽ trong khoảng khắc đó, Tô thái phó cũng nghĩ được nhiều như vậy, mà chỉ hành động theo bản năng, theo suy nghĩ bột phát trong đầu.

      Phía đằng xa, thấp thoáng có tiếng bước chân vọng lại.

      Dần dần, nó tới gần.

      Kế đó, từ chỗ xích sắt khóa cửa phát ra những tiếng loảng xoảng chói tai. Lệnh Viên ngước mắt nhìn, thấy phía sau lưng gã ngục tốt, Khánh vương vận bộ đồ màu xanh sẫm, búi tóc gọn gàng cài trâm ngọc, chậm rãi vào.

      Gã ngục tốt biết điều ra ngoài, hề khóa cửa lại.

      Lệnh Viên thoáng ngẩn ngơ lát, rồi chậm rãi bám vào tường đứng dậy.

      Thời khắc này gặp ở đây, phẫn nộ và thù hận đều có thể giấu rất kĩ. Lệnh Viên khẽ cười với , hơg hững : “Ngài rốt cuộc cũng tới rồi.”

      Nàng biết nhất định tới để hỏi nàng xem đêm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì. rất thông minh, biết rằng hỏi Tô thái phó chẳng bằng hỏi nàng.

      Khánh vương đứng nhìn nàng hồi lâu, sắc mặt trầm, hề tới gần thêm nữa: “Lệnh Viên, ta chỉ muốn nghe lời thực.”

      Lệnh Viên nhìn bằng ánh mắt hề sợ hãi, lời thực muốn nghe hiển nhiên là hề có rồi. Lệnh Viên khỏi cảm thấy tức cời, hôm đó Hoàng đế Đại Việt vốn định chuyện này với , chỉ đáng tiếc lại chọn đúng thời điểm quan trọng để cắt ngang.

      Chắc chắn Khánh vương cho rằng Hoàng đế Đại Việt định ra thân phận của Lệnh Viên, mà điều này khi để lộ cũng sao tránh khỏi liên lụy.

      Nàng nở nụ cười diếm lệ như hoa: “Việc giết cha, giết ngài cũng chẳng xa lạ gì, vậy ta muốn thay Bắc Hán, Thế Huyền, Chiêu nhi báo thù mà ngài còn phải hoài nghi sao?”

      Hôm đó, trong cơn hốn loạn, Khánh vương vẫn luôn ở bên cạnh Hoàng đế Đại Việt, Lệnh Viên đứng ngay gần đó nên có thể nhìn thấy rất .

      Hoàng đế Đại Việt ràng muốn ra điều gì đó, chỉ có điều Khánh vương ra tay quá nhanh, ngăn càn cho lão tiếp. Bây giờ Hoàng đế Đại Việt thể năng, cử động, bí mật của nhà họ Tô, Ký An vương phủ và Lương vương phủ ngày xưa theo đó cũng bị vĩnh viễn chôn vùi.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 76
      nửa canh giờ trôi qua, có lẽ thêm nửa canh giờ nữa, Khánh vương cũng vẫn thể moi được điều gì từ miệng Lệnh Viên .

      Gã ngục tốt cẩn thận trước dẫn đường, tiếng bước chân của na tử sau lưng nhanh chậm vang lên. Gã ngục tốt dừng lại trước phòng giam khác. Khánh vương đột nhiên tỉnh táo trở lại, nhìn thấy Tô Tố ngồi mình trong góc phòng giam. nhíu chặt đôi mày, thúc giục ngục tốt mau mở cửa, sau đó hơi khom người xuống, nhanh chóng bước vào: “Tô Tố .”

      Tô Tố vội ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Khánh vương. Nàng bất giác nở nụ cười, đưa bàn tay tới, bàn tay ấm áp của lập tức nắm chặt lấy bàn tay nàng. khuôn mặt nam tử lúc này vẻ lo âu, đây là vì nàng sao?

      Tô Tố vẫn giữ nguyên nét cười khuôn mặt, cất giọng yếu ớt hỏi: “Sao rồi? việc thế nào rồi?”

      “Yên tâm, ta để nàng xảy ra chuyện đâu.” bằng giọng vô cùng kiên định. Khi lẻ loi nhất, chỉ có nàng là chưa từng rời bỏ . Có được vị phu nhân hiền đức như vậy, kiếp này còn mong gì hơn?

      Có lẽ việc tới nước này, sớm còn liên quan gì tới tình ái nữa. Phải tới bây giờ mới dần hiểu được phần nào tình cảm giữa phụ hoàng và Tiêu hậu.

      Bàn tay nắm chặt lấy bàn tay thon của nữ tử, đôi hàng lông mày Khánh vương hơi cau lại: “Tại sao lại lạnh thế này? được khỏe sao?” đoạn, chẳng để tâm tới nền đất ẩm ướt mà quỳ hẳn xuống, đưa tay ôm chặt nàng vào lòng.

      Lồng ngực rất ấm áp khiến Tô Tố rất yên tam. Nàng ngoan ngoãn tựa người vào lòng , tay vuốt ve ngực , chậm rãi cười : “Thiếp sao. Điện hạ ... sắp được làm cha rồi.”

      Nàng có thai được hai tháng, chỉ là trước đó quá nhiều việc, nàng muốn tìm dịp thích hợp để chính miệng với , chẳng ngờ cuối cùng lại phải ra trong hoàn cảnh thế này.

      Cha? sắp được làm cha rồi ư?

      Khánh vương thoáng ngẩn người , ngay sau đó bèn cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng. Thấy khuôn mặt trắng bệch của nàng thấp thoáng nét cười thẹn thùng xấu hổ, mới vui vẻ cười theo: “Ta sắp được làm cha rồi ư? vậy sao?”

      Thấy nàng gật đầu, đột ngột ôm chặt nàng vào lòng, hôn lên vầng trán lạnh băng của nàng : “Nàng hãy đợi ta, ta nhất định mang nàng ra ngoài bình an.”

      Hoàng đế Đại Việt nắm bệnh, Khánh vương hẳn nhiên là người đứng ra nắm giữ đại quyền.

      Nhưng khi nó về việc của nhà họ Tô, quần thần đều đồng lòng nhất trí cho rằng kẻ mưu loạn tất thể lưu lại.

      Chuyện này do Hoàng đế Đại Việt chính miệng ra, tội danh của nhà họ Tô sớm cách nào rửa sạch.

      Tiếng đồ sứ rơi vỡ vọng ra từ trong phòng, đám người hầu kẻ hạ đưa mắt nhìn nhau nhưng có ai dám vào khuyên can. Sắc mặt Khánh vương tái xanh, trước mắt là giang sơn gấm vóc, lại sắp trở thành quân chủ đời kế tiếp của Đại Việt, quả thực nên hành theo cảm tính. Phụ hoàng từng , ba ngàn giai nhân vốn chẳng đáng để tâm nhưng cam tâm. Nếu như ngay đến nữ nhân của mình mà cũng bảo vệ được, có còn là nam nhân ? Ngày sau cũng khó mà có được nữ tử như vậy, suốt đời suốt kiếp đều phụ .

      “Điện hạ, Điện hạ.” Quản gia vội vã chạy tới, chẳng để tâm đến việc đám người dưới đều ở bên ngoài, đẩy cửa phòng vào : “Điện hạ, hay rồi, trong cung cho người tới mời Điện hạ vào cung, bệnh tình của Hoàng thượng sợ là...” Sắc mặt quản gia tái mét, thấy người phía sau bức nàm vươn người đứng dậy.

      Xe ngựa vội vã rời từ trước cửa Khánh vương phủ, chạy thẳng về hướng hoàng cung.

      Từ phía sau gốc cây hòe lớn, Doãn Duật chậm rãi bước ra ngoài, nhíu chặt đôi hàng lông mày. Quãng thời gian này, có rất nhiều tin đồn về Tô phủ truyền ra ngoài nhưng bên chưa định tội. Doãn Duật thầm lo lắng nhưng dám khinh suất, chỉ có thể ngầm giám sát nhất cử nhất động của Khánh vương. Nếu còn cách nào cứu vãn nữa... cho dù có phải c]ps ngục, y cũng quyết bỏ cuộc.

      Doãn Duật ngẩn ngơ nhìn theo chiếc xe ngựa dần dần xa. Nếu y nhìn nhần, kẻ vừa tới đây là người trong cung, nhìn thần sắc Khánh vương chắc bệnh tình của Hoàng thượng có biến. Xem ra, y phải chuẩn bị sẵn sàng rồi.

      Đám ngự y ở trong Đế Cung được mấy canh giờ. Khi Khánh vương tới nơi, chỉ thấy các cung nữ , thái giám ra ra vào vào ngớt. thẳng vào trong, thấy Hoàng đế Đại Việt hai mắt nhắm chặt, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng, cả người chẳng còn tia sức sống nào nữa.

      “Phụ hoàng.” tới, khẽ gọi lão tiếng, vẫn chẳng thấy có chút động tĩnh nào. Khánh vương nghoảnh đầu lại nhìn về phía đám ngự y: “Thế nào rồi?”

      Đám ngự y lúc này sắc mặt còn khó coi hơn cả Hoàng đế Đại Việt. người run giọng : “Bọn thần cố hết sức.”

      Cố hết sức? Số tận, có cố đến mấy chỉ e cũng đều vô ích.

      Khánh vương đứng dậy ra ngoài, để lại đám ngự y bận rộn trước long sàng.

      Dưới ánh trăng mờ mịt, bóng người ra từ phía sau lưng . xoay người lại, thấy là cung nữ. Ả cung nữ thấy đột ngột xoay người, hiển nhiên giật nẩy mình, ngay sau đó bèn vội quỳ xuống : “Nô tì bái kiến Điện hạ.”

      “Có chuyện gì?” Giọng hết sức lạnh lùng.

      Ả cung nữ cúi thấy đầu xuống, khẽ cất tiếng thưa: “Bẩm Điện hạ, nô tì muốn với Điện hạ, trước đây dường như Hoàng thượng có viết di chiếu.”

      Bàn tay dưới ống tay áo rộng đột nhiên nắm chặt, đồng tử của Khánh vương bất giác mở to, di chiếu?

      “Sao ngươi biết?”

      “Đêm đó là nô tì gác đêm, rất muộn rồi mà Tôn công công vẫn ra ngoài sai nô tì chuẩn bị bút mực...” Giọng của ả cung nữ mang theo chút run rẩy. Tuy thị tận mắt nhìn thấy nhưng đến tận bây giờ thị vẫn nhớ ràng thần sắc của Tôn Liên An đêm đó. Di chiếu, nhất định là di chiếu.

      Khánh vương hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào ả cung nữ quỳ mặt đất, trầm giọng hỏi: “Tại sao ngươi lại với bản vương điều này?”

      Thân thể ả cung nữ đột nhiên có rúm lại: “No tì... nô tì cho rằng Điện hạ muốn biết.”

      Khánh vương chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn thị. Tất nhiên muốn biết nhưng muốn để người khác biết được tâm tư của . Từ trong mắt chiếu ra những tia lạnh lẽo, hờ hững : “Người đâu, lôi thị ra ngoài.”

      Ả cung nữ thầm kinh hãi, bất chấp lễ nghĩa ngẩng đầu nhìn lên. Đám thị vệ bên ngoài vào, dùng sức kéo lê thị ra ngoài. Khi bị kéo đến cửa điện, dường như thị mới tỉnh táo trở lại, vội vàng khóc lóc cầu xin: “Điện hạ thứ tội, Điện hạ thứ tội, là nô tì nhiều chuyện. Sau này nô tì dám nữa, xin Điện hạ tha mạng.”

      Khánh vương đứng ở cửa, lạnh lùng đưa mắt nhìn. Ả cung nữ này nếu thông minh cũng thông minh, chỉ là quá thông minh rồi.

      xoay người lại, nhìn thấy gã thái giám Phúc Thành kề cận bên cạnh Hoàng đế Đại Việt đứng sau lưng mình. Từ khi Tôn Liên An chết, người bên cạnh Hoàng đế Đại Việt đều do Khánh vương sắp sếp. ra hiệu cho Phúc Thành lên phía trước, ghé vào tai gã hồi. Sắc mặt Phúc Thành cẩn trọng, vội vâng lời rời .

      Khánh vương lại nhìn về phía phòng trong nhưng bị ngăn cản bởi bức màn che nên chỉ có thể nhìn thấy mấy cái bóng mờ mờ. Mười ngón tay nắm chặt lại, là có di chiếu sao?

      Vậy... rốt cuộc là ai? vỗn cho rằng nhưng phụ hoàng lại dò hỏi về chuyện lão Tứ, há chẳng phải là hoài nghi sao?

      Khánh vương nhíu chặt đôi mày, xoay người tới ngòi xuống cạnh bàn.

      luôn tự thấy trong số các huynh đệ là người hiểu phụ hoàng nhất, có điều bây giờ xem ra lại chưa chắc là vậy.

      Trong căn phòng tĩnh mịch, mùi thuốc đắng càng lúc càng nồng.

      Khánh vương ngồi ở gian phòng bên ngoài rất lâu rồi mới nhìn thấy bóng dáng Phúc Thành từ phòng trong ra, trong tay gã quả nhiên có ôm theo chiếc hộp gấm.

      “Điện hạ , thứ ngài cần đây.”

      Chiếc hộp gấm được đặt xuống bàn, Phúc Thành lùi qua bên. Khánh vương nhìn đăm đăm vào chiếc hộp gấm ấy hồi lâu rồi mới chậm rãi đưa tay tới.

      Hộp gấm được mở ra, bên trong là cuộn di chiếu màu vàng tươi bắt mắt.

      Tuy rất nhạt nhưng dường như còn có mùi mực thơm tỏa ra từ bên trong.

      Khánh vương cầm lấy cuộn di chiếu, mở ra.

      Những nét chữ quen thuộc lần lượt nhảy vào tầm mắt, Khánh vương đọc kỹ bỏ sót chữ nào...

      ... Truyền ngôi cho nhị hoàng tử Châm...

      Nhị hoàng tử, Tuân Châm... Hóa ra là sao?

      thấp thỏm trước đó lúc này sao kìm ném được nữa, Khánh vương run rẩy cầm chặt di chiếu, xoay người chạy thẳng vào phòng trong. Đám ngự y đều sợ đến gật nảy mình, chỉ thấy thần sắc lạnh băng, giọng cất lên lại càng lạnh hơn: “Ra ngoài hết cho ta.”

      Bức rèm châu khẽ đung đưa ngớt, trong phòng lúc này chỉ còn lại Khánh vương với Hoàng đế Đại Việt.

      Hoàng đế Đại Việt vẫn hôn mê bất tỉnh. Khánh vương cứ đứng ngẩn ngơ trước giường, đột nhiên lẩm bẩm: “Vì sao? Phụ hoàng ngầm lữa chọn con rồi, tại sao còn phải hỏi chuyện lão tứ? Chẳng lẽ phụ hoàng lại sợ mình hồ đồ đến mức thế sao?”

      Căn phòng trở nên vô cùng tĩnh mịch, tiếng ‘tinh tang’ vọng lại từ chỗ bắc rèm châu dần tan . Khánh vương chậm rãi bước lên phía trước, phủ phục người xuống : “Nếu người muốn biết như vậy, bây giờ con với người. Đúng, chuyện lão tứ là do con làm, thế sao? Nếu đổi lại là lão tứ, y cũng chưa chắc làm như vậy với con. Phụ hoàng sinh ra trong hoàng gia, chẳng lẽ còn hiểu đạo lý này?”

      cúi đầu xuống. Dưới làn ánh sáng lờ mờ, cặp mắt của Hoàng đế Đại Việt đột nhiên mở trừng ra.

      Khánh vương thầm kinh hãi nhưng tránh né, thảm nhiên đón ánh mắt của lão.

      Trong mắt Hoàng đế Đại Việt tràn ngập giận dữ. Lão trừng mắt nhìn Khánh vương nhưng thể động đậy, cũng chẳng thể năng. Đôi mắt già nua oán hận ấy cứ dần dần mở to ra từng chút , cho đến khi bên trong vằn lên những tia máu...

      Giờ tý kém khắc, từ trong hoàng cung vọng ra những tiếng gào khóc bi thương.

      Hoàng đế Đại Việt băng hà.

      Hoàng đế Đại Việt có di chiếu, truyền ngôi cho Khánh vương.

      Sáng sớm hôn sau, quần thần được lệnh vào cung. Ký An vương gia tuy hỏi đến chính nhiều năm nhưng vì chuyện lần này trọng đại, có liên quan tới việc Tân hoàng đăng cơ, cho nên thể thoái thác.

      Đến chiều tối có tin truyền ra, tội danh mưu laonj của Tô thái phó được xác lập, cả nhà họ Tô bị xử trảm.

      Đêm về khuya, Lệnh Viên chìm trong giấc ngủ. Đột nhiên có tiếng xích sắt bị chém đứt vang lên, nàng giật mình mở bừng mắt, chỉ thấy có bóng người lao nhanh tới bên cạnh giường của mình.

      “Kiều nhi, là ta.” Doãn Duật dưa tay bịt miệng nàng lại.

      Lệnh Viên kinh hãi nhìn y rồi vội gạt tay y ra, giận dữ : “Huynh tới đây làm gì?”

      “Suỵt... Hoàng thượng băng hà rồi, Tân hoàng rốt cuộc vẫn buông tha cho cả nhà họ Tô.” Doãn Duật chẳng còn cách nào khác, đợi xuốt bao nhiêu lâu như vậy, ngờ kết quả lại thành thế này.

      Lệnh Viên nhất thời ngây người, chẳng trách hôm nay đám ngục tốt lại kì lạ như vậy, ra là vì Hoàng đế Đại Việt băng hà sao?

      Doãn Duật kéo nàng đứng dậy: “Ta mang nàng .”

      “Nhưng...”

      nhưng nhị gì cả. Nàng yên tâm, ta an bài ổn thỏa mọi chuyện rồi, người nhà họ Tô cũng mang hết.”

      Lệnh Viên giãy giụa nữa, chỉ thấp giọng hỏi y: “Huynh muốn cùng muội lưu lạc tha hương sao?”

      Y cười phì tiếng: “Lưu lac tha hương cũng còn hơn dương cách biệt.” Y phải trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, muốn phải chịu đựng thêm lần nữa.

      Bọn họ thẳng mạch ra ngoài, đám ngục tốt gác đêm đều hôn mê. tới bên ngoài rồi mà vẫn thấy có ai chạy ra ngăn cản, Lệnh Viên khỏi cảm thấy chuyện này có vẫn đề nhưng còn chưa kịp hỏi nhìn thấy chiếc xe ngựa dừng lại ngay dưới gốc cây trước mặt, Tô Tố , Tô và cả Tô phu nhân đều chờ xe.

      Nhìn thấy Lệnh Viên tới, Tô Tố và Tô phu nhân đều thở phào hơi, vội đưa tay kéo nàng vào trong xe. Chỉ có Tô là mặt mày tái xanh, lời.

      Vẫn còn có người chưa được cứu ra, Tô Tố định hỏi về tình hình Tô thái phó, đột nhiên phía đằng xa rức lên ánh lửa. Sắc mặt biến đổi hẳn, Doãn Duật thầm kêu khổ, đám thị về đổi ca đến rồi.

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 77
      “Điện hạ, thiên lao có người cướp ngục.” gã thị vệ trầm giọng bẩm báo.

      Khánh vương chắp tay sau lưng đứng cạnh cửa sổ, quay lưng về phía gã thị vệ, giây lát sau mới xoay người hỏi ngược lại: “Ai là có người cướp ngục? Tô thái phó bị mang chưa?”

      Câu hỏi ấy khiến gã thị vệ ngẩn người , lúc lâu sau mới khẽ lắc đầu.

      Khánh vương cười lạnh lùng: “Chưa bị mang , vậy sao lại gọi là cướp ngục. Còn mau lui xuống.”

      Gã thị vệ hoang mang rời khỏi đó, kìm được đưa tay lên lau mồ hôi lạnh. Tô thái phó vẫn còn ở trong ngục, mà người phạm tội cũng là Tô thái phó, những người khác của Tô phủ quả thực quá quan trọng. Bây giờ Đại Việt là thiên hạ của Khánh vương, có cướp ngục tức là có, đám người dưới tất nhiên dám nhiều.

      Khánh vương xoay người lại, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua ly trà, hai mắt nhàng khép lại.

      Hạ Hầu Quân.

      Ngoài y ra, còn ai khác có khả năng làm chuyện này. Nếu lần này việc bị làm lớn lên, Ký An vương phủ ắt thoát khỏi can hệ, và toàn bộ nhà họ Tô cũng khó tránh được cái chết. ... liệu có làm như thế ?

      Mưới ngón tay nắm chặt, Khánh vương đứng lặng lẽ ở đó hồi lâu rồi chậm rãi thở ra hơi.

      Xe ngựa rời khỏi thiên lao rất xa, Tô thái phó vẫn chưa được cứu ra ngoài. Doãn Duật quyết định timg nơi cho mấy người Lệnh Viên taamjk thời lẩn tránh, bởi y sợ là chẳng bao lâu nữa Khánh vương hạ lệnh cho lũ thuộc hạ lục soát khắp thành.

      Sắc mặt Tô Tố trắng bệch, ngẩn ngơ ngồi bên cạnh bàn. Tô phu nhân có rúm vào lòng Lệnh Viên, run giọng hỏi: “Huyên nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lão gia... Lão gia sao lại cùng với chúng ta?”

      Lệnh Viên nắm chặt lấy bàn tay bà, nhất thời biết phải trả lời ra sao cả.

      đưa mắt nhìn bọn họ, rồi lại nhìn qua phía Doãn Duật, kìm được bật khóc nức nở.

      Tất cả mọi người đều ngủ, mà lặng lẽ nghe những động tĩnh bên ngoài.

      canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua, bên ngoài vẫn tĩnh lặng như thường.

      Lệnh Viên và Doãn Duật đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy rất kinh ngạc.

      Mãi tới khi trời sáng, bên ngoài mới có người tới gõ cửa. Mọi người đều rất căng thẳng, may mà người tới lại là người của Doãn Duật. Doãn Duật theo ra ngoài, chỉ thấy sắc mặt tái xanh, thấp giọng : “Thế tử gia, Vương gia bảo cậu về phủ, là kế hoạch đưa người của Tô gia ra ngoài thành tạm thời hoãn lại.”

      “Tại sao?” Sắc mặt Doãn Duật biến đổi hẳn.

      Người tới cúi đầu xuống: “Khánh vương Điện hạ ở vương phủ, là muốn gặp cậu.”

      Doãn Duật thầm chấn động. Khánh vương tới Ký An vương phủ tức là biết được kế hoạch của bọn họ nhưng tại sao vạch trần?

      “Sao rồi?” Lệnh Viên biết tứ lúc nào đứng sau lưng Doãn Duật cất tiếng hỏi. Doãn Duật giật nảy mình, đành đáp: “Ta phải về phủ chuyến trước , bọn nàng cứ ở đây chờ ta.”

      “Doãn Duật ...”

      “Yên tâm, sao đâu.” Y ngoảnh đầu lại, theo người vừa mới tới vội vã rời khỏi nơi này.

      Cho đến khi cánh cổng được đóng lại, Lệnh Viên mới xoay người, bỗng nhìn thấy Tô Tố đứng bãm tay vào khung cửa. Lệnh Viên bước tới khẽ gọi tiếng, Tô Tố mới miễn cưỡng mỉm cười : “Y bỏ mặc chúng ta đâu, nhất định có việc gì đâu.” Khánh vương từng đồng ý với nàng rằng mang nàng an toàn rời , nàng tin .

      Sắc mặt Lệnh Viên thoáng qua tia gượng gạo, lời của Khánh vương nàng thể nào tin. Có điều Tô Tố tin tưởng ta như thế, Lệnh Viên cũng nhẫn tâm cất lời đả kích.

      Doãn Duật vội vã chạy vào vương phủ, thấy Ký An vương phi đứng độc bên dưới mái hiên. Doãn Duật lòng thầm chua xót, vội nhanh về phía trước.

      “Mẹ.”

      Ký An vương phi nhíu chặt đôi mày: “Quân nhi, con về rồi à?”

      Doãn Duật khẽ gật đầu: “Phụ thân con đâu?”

      “Ở bên trong.” Vương phi nắm chặt lấy bàn tay y, rồi lại : “ , mẹ sợ đâu.” Bà sống quá nửa đời người, hai đứa con trai cũng chết được hơn hai mươi năm, bây giờ cả gia đình đều ở bên nhau, bà sớm nhìn thấu mọi rồi.

      khí trong phòng có chút ngột ngạt, khi Khánh vương ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Doãn Duật rảo bước vào. Y vẫn mặc bộ đồ dạ hành đêm qua lúc cướp ngục, do vội vã nên còn chưa kịp thay. Khánh vương bống mỉm cười, ánh mắt lại nhìn qua phía Ký An vương gia: “Ta muốn với Doãn Duật mấy câu.”

      Ký An vương gia khẽ gật đầu, đoạn đứng dậy rời .

      Cửa được đóng lại, Doãn Duật vừa bước lên phía trước bước, Khánh vương : “Ngày mai hãy đưa Vương phi của ta về phủ của ta.”

      Doãn Duật bất giác nhíu chặt đôi mày. Khánh vương đặt ly trà trong tay qua bên, ngước mắt lên nhìn đăm đăm vào cặp mắt sâu thẳm của Doãn Duật: “Những người mà ngươi mang đó ta truy cứu nhưng ngươi thể mang Tô thái phó được.”

      Trái tim như thắt lại, Doãn Duật buột miệng thốt lên: “ được. Sư phụ ta hề mưu phản.”

      Khánh vương hơi cau mày, giọng cũng trầm hẳn xuống: “Có hay , phải do ngươi hay ta là được.” Bởi đó là lời của tiên hoàng, huống chi còn có bao nhiêu người nghe thấy, Khánh vương sớm chẳng còn cách nào. đột nhiên phất tay áo đứng dậy, cất giọng lạnh lùng: “Làm theo lời của ta, rất nhiều người có thể sống sót. Nếu , ta khiến cho toàn bộ Ký An vương phủ, bao gồm cả nữ nhân mà ngươi , phải bồi táng theo cùng.”

      Trong làn gió hiu hiu thổi, ánh mặt trời bỗng bị che kín sau nháy mắt. Lệnh Viên ngồi mình bên lan can, ngẩn ngơ nhìn về phía cánh cổng đóng chặt.
      Hôm nay, Tân hoàng đăng cơ.

      rốt cuộc có được thứ mà vẫn hằng mong muốn.

      canh giờ trước, Doãn Duật tới đây, đưa Tô Tố về Khánh vương phủ. Về việc hay ở của Tô thái phó, y hề nhắc đến lời. Lệnh Viên đoán ra được, việc cướp ngục đêm đó có thể tiến hành cách thuận lợi như thế quả nhiên là nhờ Khánh vương mắt nhắm mắt mở. Nhưng còn Tô thái phó, ai có thể cứu được ông nữa rồi.

      Ba ngày sau, linh cứu của Tiên đế nhập liệm, cả nước đều đau buồn.

      Những đồng tiền giấy bay khắp nơi, phủ kín cả quan tài, Tân hoàng Đại Việt mình mặc hiếu phục đứng ở phía xa đằng sau linh cữu. Mọi người đều tỏ vẻ hết sức đớn đau, duy có là vẫn bình thản như thường.

      từ hoàng lăng trở về gần tới hoàng hôn, sắc mặt Hoàng đế có vẻ mỏi mệt. ả cung nữ khẽ hỏi có cần nghỉ ngơi , lại lắc đầu.

      trận gió lạnh thổi tới làm bụi đất bay mù mịt, trong thê lương như mang theo mấy nỗi hận thù.

      Tiêu hậu nhẩn ngơ ngồi bên dưới ô cửa sổ trổ hoa, mắt nhìn đăm đăm về phía chân trời. Ráng chiều trở nên ảm đạm, thỉnh thoảng lại có mấy con chim bay qua nhưng chẳng để lại chút dấu tích nào. Nghe hôm nay là ngày Tiên đế nhập niệm nhưng bà ta là vợ của lão, vậy mà thậm chí còn chẳng thể nhìn mặt lão lần cuối. Cảm thấy tiếc nuối sao?

      Tiêu hậu tự hỏi mình.

      Sau đó, bà ta bỗng cất tiếng cười vang.

      Gữa bà ta và lão, từng có tình cảm vợ chồng sao?

      Cửa điện bị người ta đẩy ra, mấy phiến lá rụng theo đó bay lất phất. Đôi ủng ngự màu đen chậm rãi bước vào, cái bóng nhắn chạy qua dãy hành lang hốn loạn tới quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: “Nô tì Mục Đán tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế.” Thị cung kính khấu đầu với , toàn thân run rẩy nhưng khuôn mặt lại là nụ cười sung sướng.

      Hôm đó gặp thị hành lang, thị từng hỏi khi nào tới lãnh cung, thời cơ còn chưa đến. Đợi suốt bao nhiêu lâu như vậy, rốt cuộc tới đây. giờ còn là Vương gia nữa, mà lag Hoàng thượng, người tôn quý nhất ở Đại Việt. Mục Đán phủ phục người xuống nhưng vẫn sao kìm nén được nụ cười.

      Hoàng đế hơi cau mày, khom người xuống đỡ thị dậy, hờ hững hỏi: “Mẫu hậu đâu?”

      Mục Đán vội thưa: “Ở bên trong. Để nô tì bẩm báo.”

      cần.” lại khẽ kéo tay áo thị lại, đoạn phất tay với đám người xung quanh: “Các ngươi lui xuống cả , để trẫm tự mình vào đó.”

      Tiêu hậu dường như cảm giác được điều gì, đột nhiên ngoảnh đầu lại. Cửa phòng được mở ra, bóng dáng cao lớn đó chiếu vào phòng cùng với những tia sáng dìu dịu. Sau đó, vào, xoay người qua bên cạnh nhìn chằm chằm vào bà ta.

      còn là áo quần gấm vóc như xưa, mặc bộ đồ tang màu trắng, khuôn mặt nghiêm túc dường như thấp thoáng nét cười. bước về phía bà ta, thấp giọng : “Mẫu hậu, con tới rồi.”

      Tiêu hậu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn đăm đăm vào người tới. Rồi bà ta đột nhiên đưa tay nắm chặt lấy ống tay áo , cắn răng : “Tốt, tốt, tốt. Con rốt cuộc phụ kì vọng của mẫu hậu, ngồi được lên ngôi báu rồi.”

      “Nhi thần tạ ơn dạy dỗ của mẫu hậu.” cúi đầu nhìn bà ta, giọng vẫn rất khiêm tốn, nhã nhặn.

      khuôn mặt Tiêu hậu cuối cùng lại xuất nụ cười ngạo nghễ nhưng như đột nhiên nhớ ra điều gì, bà ta buột miệng hỏi: “Chuyện Lão tứ con điều tra ràng chưa?”

      Hoàng đế gật đầu đáp: “ ràng rồi.”

      “Là ai?” Rốt cuộc là ai hãm hại bọn họ, hãm hại nhà họ Tiêu?

      “Là con.” Giọng của nam tử nhàng như làn gió, cứ thế hờ hững rời khỏi miệng.

      Tiêu hậu ngẩn người, ngay sau đó mở trừng cặp mắt nhìn , thấy vẫn cười bình thản. Bà ta kinh hãi buông tay nhưng lại đưa tay nắm lấy tay bà ta, thấp giọng : “Con mượn tay quân man di giết chết Lão tứ, phí binh tốt nào, chẳng lẽ mẫu hậu cảm thấy tốt sao?”

      “Con...” Sắc mặt Tiêu hậu trở nên trắng bệch, trong đáy mắt rốt cuộc xuất vẻ sợ hãi. Bà ta lùi lại bước về phía sau, vẫn nắm tay bà ta rất chặt. Bà ta cắn răng : “ phí binh tốt nào... ngờ con lại hi sinh cả nhà họ Tiêu. Con... Trong người con cũng chảy dòng máu của nhà họ Tiêu đấy.”

      cất tiếng cười vang giễu cợt, đoạn cúi đầu ghé sát bà ta, dùng giọng khinh miệt : “Vậy sao? Nhà họ Tiêu đối xử với mẫu phi ta thế nào, mẫu hậu đối xử với mẫu phi ta thế nào? Dao Dao hồi đó còn chưa hiểu chuyện nên biết nhưng các người cho rằng ta cũng thế, cũng biết chút gì hay sao?”

      Tiêu hậu cả kinh, cặp mắt trợn trừng lên to hết cỡ. Hoàng đế vẫn lạnh lùng tiếp: “Mẫu phi ta xuất thân dòng thứ, mọi điều đều thua kém bà, vậy mà ngay đến tính mạng của bà ấy bà cũng buông tha, còn muốn tước đoạt hai đứa con của bà ấy. Nếu đến tàn độc, mẫu hậu, thử hỏi còn ai so được với bà?” Bàn tay dùng sức bóp chặt làm cổ tay Tiêu hậu hằn lên vết baamc tím, vậy nhưng dường như bà ta vẫn chẳng cảm thấy đau đớn, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm.

      Sao có thể, sao có thể... Việc năm đó bà ta làm hết sức cẩn thận, ngờ vẫn bị biết được.

      Tiêu hậu đột nhiên ngẩng đầu, run giọng : “ bừa. Rốt cuộc là ai bừa trước mặt con?”

      bừa ư?” Nhìn bộ dạng này của Tiêu hậu, kìm được cất tiếng cười vang, cặp mắt trở nên đỏ ngầu: “Cái ngày bà và cữu cữu hại chết mẹ ta, ta trốn sau bức rèm tận mắt nhìn thấy tất cả. Bây giờ bà còn muốn chối cãi nữa ?”

      lùi về phía sau bước, chăm chú nhìn khuôn mặt dữ dằn của bà ta: “Ta kéo bà và nhà họ Tiêu vào chuyện này chính là vì tính trước được rằng trong thời khắc mẫu chốt bà bảo vệ ta, bởi ta là con bài cuối cùng của bà. Đáng tiếc, bà thông minh đời, mưu kế tính hết nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng có được thứ mà bà vẫn luôn mong cầu.”

      Ánh mắt sắc bén của dường như có thể nhìn thấu tất cả, lại giống như cây búa nện xuống người Tiêu hậu ngừng. Bà ta đột nhiên kêu ré lên, bất chấp tất cả điên cuồng : “Ngươi cho rằng người tàn đọc chỉ có mình ta sao? Ngươi cho rằng mẫu phi của ngươi thuần khiết lắm sao? Ả tự biết xuất thân bằng ta, địa vị bằng ta, liền bỏ thuốc vào trong thức ăn của ta khiến ta thể sinh nở. Là ả muốn dựa vào ngươi và Dao Dao để thăng tiến, ngồi vào ngôi Hoàng hậu.”

      Trong cặp mắt Tiêu hậu bùng lên ngọn lửa thù hận. Hoàng đế thoáng ngẩn người, có điều chỉ sau khoảng khắc lại cất tiếng cười sang sảng, buông tay bà ta ra : “Mẫu hậu xưa nay vẫn luôn giỏi năng, có điều chỉ như thế chưa gạt được ta.”

      “Ngươi ...” Tiêu hậu chỉ tay về phía , ngón tay run lẩy bẩy ngừng.

      chắp tay sau lưng, xoay người lại, hờ hững : “Bà yên tâm, ta giết bà đâu. Có điều, ta cũng tôn bà lên làm Hoàng thái hậu.”

      Đây chính là trừng phạt lớn nhất đối với Tiêu hậu rồi.

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 78
      Cơn mưa lạnh làm mấy cánh hoa bên ngoài cửa sổ rụng lả tả, từ chỗ cánh cửa bỗng có tiếng động khe khẽ vang lên, Tô Tố vội vàng đứng dậy. Xuyên qua bức rèm châu, nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó tới gần.

      Tiếng ngọc bội va chạm khẽ vang lên, Tô Tố vén rèm bước ra ngoài. Tân hoàng rảo bước tới, ôm lấy nữ tử trước mặt vào lòng: “Tô Tố , nàng phải chịu khổ rồi.”

      Nàng nghẹn ngào gục đầu vào lòng , thấp giọng : “Thiếp sao. Ngài bây giờ là Hoàng thượng , vậy cha thiếp... cha thiếp sao chứ, đúng ?” Nàng ngước mắt lên nhìn . phải là nàng hiểu nhưng vẫn ôm chút hy vọng mong manh.

      Cánh tay trở nên cứng đờ. Trong khoảng khắc nhìn vào đôi mắt đầy vẻ chờ mong ấy của nàng, nhẫn tâm, bất giác khẽ gật đầu.

      Tô Tố mừng rỡ ôm chặt lấy : “Thiếp biết ngài gạt thiếp. Ngài nhất định nhẫn tâm nhìn cha thiếp xảy ra chuyện mà.”

      nhíu chặt đôi hàng lông mày, quả thực là nhẫn tâm, có điều...

      khẽ thở dài tiếng, con người ngồi ở ngôi cao, có rất nhiều việc thân bất do kỷ.

      Ngày hôm sau, trong cung truyền ra tin tức Tiêu hậu phát điên, Hoàng thượng hạ chỉ bất cứ người nào nếu có việc gì đều được phép vào lãnh cung. Còn cung nữ Mục Đán vốn hầu hạ bên cạnh Tiêu hậu vì hầu hạ có công nên được phong làm chiêu nghi, chỉ sau đêm từ thân phận nô tì nhảy vọt lên thành chủ nhân rồi.

      Khắp hoàng cung đều xôn xao bàn bạc chuyện này, nhưng đó là ý chỉ của Hoàng thượng nên ai dám làm trái.

      “Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng.” Mục Đán quỳ xuống khấu đầu.

      Hoàng đế bước tới đỡ nàng dậy, khẽ cười : “Ngày đó trẫm rồi, sau này bạc đãi nàng.”

      Mục Đán mím môi cười khẽ.

      Nàng theo Tiêu hậu làm nội gián cho bao nhiêu năm như thế, rốt cuộc chờ được cơ hội thêm mắm dặm muối trước mặt Tiêu hậu khiến bà ta buộc phải ra tay. giờ thiên hạ là của Tân hoàng, quả nhiên quên lời hứa năm xưa. Cho dù chỉ là chiêu nghi nho nhưng Mục Đán cũng thỏa mãn vô cùng.

      “Tránh ra.” Từ bên ngoài vọng vào tiếng quát của nữ tử.

      Hoàng đế ngước mắt nhìn, thấy Tĩnh Công chúa nôn nóng xông thẳng vào phòng. Nàng bất chấp việc còn có người khác ở đây, lớn tiếng chất vẫn : “Mẫu hậu ràng bị điên, tại sao huynh bà ấy điên rồi?”

      Hoàng đế bất giác hơi cau mày, nháy mắt ra hiệu cho đám tả hữu lui ra hết, sau đó mới thấp giọng : “Muội thân là Công chúa, lỗ mãng thế này còn ra thể thống gì nữa?”

      Tĩnh Công chúa vẫn mặt mày u ám, đưa tay tới kéo ống tay áo : “Nhị ca, rốt cuộc là vì sao?”

      xoay người qua bên: “ bà ta mưu loạn là ý chỉ của phụ hoàng.”

      “Nhưng bây giờ phụ hoàng còn nữa. Bà ấy dù sao cũng là mẫu hậu của chúng ta mà.”

      “Dao Dao.” sầm mặt xuống, nhưng nhìn thấy đôi mắt rưng rưng của Tĩnh Công chúa lại nhẫn tâm trách cứ điều gì. Nàng từ ngây thơ lương thiện, muốn để nàng biết được những chân tướng xấu xa trong hoàng gia.

      Tĩnh Công chúa chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của . Cứ nhìn, nhìn mãi, nàng giật mình phát biết từ lúc nào nhị ca của nàng còn là nhị ca trước đây nữa, trở nên xa lạ đến mức nàng hoàn toàn quen biết. có vô số bí mật, tất cả đều được giấu trong lòng, ngay cả với người thân nhất là nàng cũng chịu tiết lộ mảy may. Tĩnh Công chúa đột nhiên lùi về phía sau nửa bước, lẩm bẩm : “Được, vậy sau này chuyện của huynh muội bao giờ hỏi tới nữa. Chỉ mong huynh hãy sớm tìm cho Dao Dao vị phu quân, để Dao Dao có thể được gả xa.”

      nhìn thấy mọi thứ đều sạch , nàng muốn tiếp tục ở lại vùng đất thương tâm này.

      Tân hoàng đăng cơ được ba ngày, mọi ở Sùng Kinh vẫn giống hệt như xưa, việc người nhà họ Tô bị mang khỏi thiên lao dường như hoàn toàn tan biến theo làn gió.

      lúc giữa trưa, từ ngoài cổng bỗng vang lên những tiếng bước chân hốn loạn. Lệnh Viên lén mở cổng ra, nhìn thấy rất nhiều người dân đổ xô về phía trước. Nàng cau mày quan sát hồi lâu, nghe được mấy câu rì rầm bàn tán, những ngón tay bán vào khung cửa đột nhiên nắm chặt lại.

      Tô phu nhân biết từ lúc nào đứng sau Lệnh Viên, khẽ cười : “Huyên nhi, có phải lão gia về rồi ?”

      Lệnh Viên cả kinh, vội lắc đầu trả lời: “Dạ, vẫn chưa. Mẹ, sao mẹ ở trong phòng nghỉ ngơi?”

      Nàng vừa vừa đưa tay đóng cổng lại.

      bỗng lao vọt qua bên cạnh nàng, đưa tay đẩy cổng ra. Chỉ sau khoảng khắc, nàng ta ngoảnh đầu lại giận dữ nhìn Lệnh Viên buột miệng : “ chuyện lớn như thế này, sao ra?”

      Tô phu nhân giật nảy mình, vội kéo tay Lệnh Viên lại hỏi: “Huyên nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Con mau với mẹ .”

      “Mẹ, có gì...”

      “Cái gì mà có gì? Hoàng thượng hạ lệnh muốn xưt tử cha, thế mà còn gọi là có gì sao? Quả nhiên phải con ruột, chỉ biết giấu giếm bọn ta thôi.” Tô vừa vừa bật khóc nức nở. Những người thể trốn thoát ra ngoài bao gồm cả mẹ Tô đều thoát khỏi cái chết.

      Sắc mặt Tô phu nhân trở nên trắng bệch, đôi bờ môi mấp máy liên hồi, còn chưa ra được chữ nào thân thể ngã gục xuống. Lệnh Viên nhanh tay lẹ mắt kịp thời đỡ lấy bà. Tô tới lúc này mới giật mình kinh hãi nhưng lại tới giúp đỡ mà xoay người định chạy ra ngoài. Lệnh Viên quát gọi nàng ta lại: “ đâu thế?”

      “Ta phải cứu cha mẹ ta.”

      được .”

      đâu chịu nghe theo lời nàng, cứ thế cất bước chạy . Lệnh Viên hết cách đành tạm thời đặt Tô phu nhân xuống, tới kéo nàng ta về, đóng cửa cổng lại : “Nhà họ Tô chỉ còn lại mấy người chúng ta thôi, muốn chạy với toàn thiên hạ rằng chúng ta thoát được ra ngoài, bắt Hoàng thượng phải giết nốt mấy người còn sót lại này hay sao?”

      có ai tới làm khó chứng tỏ Tuân Châm cố ý tha cho bọn họ, nhưng nếu Tô mà ra ngoài làm lớn chuyện này lên, cho dù có là Hoàng đế cũng thể nào bảo vệ họ được nữa. Điều này nàng tin rằng khi Doãn Duật gặp Tân hoàng suy nghĩ kỹ càng rồi, nếu y làm sao chịu để Tô thái phó chết mà có động tĩnh gì như thế?

      Cánh cửa nhà lao nặng nề được mở ra, gã ngục tốt cúi đầu : “Thời gian có nhiều, xin Thế tử gia hãy nhanh lên chút.”

      Doãn Duật rảo bước vào, đỡ ông lão nằm giường dậy. Tô thái phó lên tiếng hỏi trước: “Bọn họ đều sao chứ?”

      Doãn Duật gật đầu thưa: “Học trò đáng chết, thể mang theo sư phụ cùng ra ngoài.”Tô thái phó nở nụ cười bất lực: “Con thể mang ta được.”

      “Sư phụ...”

      cần nhiều nữa, bọn họ có thể bình an sống tiếp là tâm nguyện lớn nhất của ta rồi.”

      Doãn Duật gật đầu mạnh, chuyện này y nhất định làm được.

      Từ bên ngoài có đội thị vệ vào, gã ngục tốt cũng tới là thời gian đến.

      Tô thái phó bị người ta mang . Doãn Duật muốn bước lên phía trước nhưng bị cản lại.

      Tô thái phó ngoảnh đầu lại đưa mắt nhìn y, trong cặp mắt già nua thấp thoáng ánh lệ: “Ta vẫn luôn cảm thấy áy náy với phụ thân con vì năm xưa đứng ra giúp ông ấy câu, con, con đừng trách ta.”

      “Sư phụ.” Doãn Duật đột nhiên quỳ xuống bái lạy ông. Ông dùng tính mạng của bản thân để đổi lấy bình an cho toàn bộ Ký An vương phủ, y làm sao lại trách ông được?

      Hoàng đế ở trong vương phủ, Tô Tố vì tình hình giờ rất phức tạp nên thể tùy ý ra ngoài.

      Nào ngờ Tố lại đột nhiên che mặt tới đây, đứng bên ngoài cửa sau tranh cãi với gia đinh trong phủ. Tô Tố đích thân ra dẫn nàng ta vào, nàng ta bèn khóc nức nở : “ ta cho muội đến pháp trường nhưng muội quả thực thể khoanh tay đứng nhìn, nhân lúc ta chú ý, muội mới tới đây tìm đại tỷ.”

      “Có chuyện gì?” Tô Tố cầm khăn tay đưa tới lau nước mắt cho muội muội mình.

      Tố đột nhiên quỳ sụp xuống đất, nghẹn ngào : “Đại tỷ, bây giờ chỉ có tỷ là có thể cứu được cha và mẹ muội thôi. Tỷ hãy cầu xin Hoàng thượng , bảo Hoàng thượng đừng giết bọn họ được ?”

      Cặp mắt Tô Tố đột nhiên mở to ra, hồi lâu sau mới tỉnh táo trở lại: “Cái gì mà cứu với cứu? Hoàng thượng rồi, bọn họ có việc gì đâu.”

      Tố vẫn cứ khóc lóc thôi: “Sao lại có việc gì chứ? Người cũng pháp trường rồi, sắp hành hình tới nơi rồi.”

      “Muội cái gì?” Sắc mặt biến đổi hẳn, Tô Tố vội vàng lao ra ngoài cửa phòng.

      gã người hầu vội ngăn nàng lại: “Chủ nhân, Hoàng thượng rồi, người thể đâu cả.”

      “Mau tránh ra, ta phải ra ngoài, ta phải gặp Hoàng thượng .” Sắc mặt trở nên trắng bệch, nàng đột nhiên nhớ lại hôm tới vương phủ, nàng còn từng hỏi việc này. ra, vẫn luôn lừa gạt nàng sao?

      Thấy thể ngăn được nàng, gã người hầu vội quỳ xuống thưa: “Chủ nhân sao lại o hiểu chứ, Hoàng thượng cũng là bất đắc dĩ thôi, Tô thái phó... nhất định phải chết.”

      Nhất định phải chết... nhất định phải chết...

      Thân thể kìm được run lên lẩy bẩy, Tô Tố đột nhiên cảm thấy bụng mình đau quặn thắt từng cơn, rồi cả người đều khụy xuống đất.

      “Chủ nhân.” Đám người gần đó đều vội vàng bu cả lại, rồi có kẻ hoang mang chạy ra ngoài tuyên gọi ngự y, đồng thời bẩm báo với Hoàng thượng.

      ngẩn ngơ đứng ở cửa phòng, thấy mặt Tô Tố chẳng còn chút huyết sắc nào, bãi máu đỏ tươi chậm rãi tỏa rộng ra từ chỗ giữa hai chân...

      Doãn Duật sau khi trở ra từ thiên lao đành lòng tới pháp trường mà qua chỗ Lệnh Viên. Vừa bần thần đưa tay mở cửa cổng ra, y nhìn thấy Lệnh Viên căng thẳng chạy vội ra khỏi phòng.

      “Kiều nhi, sao vậy?”

      Lệnh Viên nhìn thấy y, vội vàng : “Hồi nãy gây rồi, muội có mắng nó vài câu, về sau thấy nó yên tĩnh lại muội liền chú ý tới nữa. Mẹ vừa ngất xỉu, muội phải tập trung chăm sóc, nào ngờ mới chỉ lơ là chút mà thấy đâu nữa. Lúc này nó nhất định là ra ngoài rồi. Huynh mau tìm nó .”

      Tròng mắt Doãn Duật hơi co rút: “Tới pháp trường rồi sao?”

      Lệnh Viên khẽ lắc đầu: “Chắc phải, chỉ sợ là tới Khánh vương phủ rồi.” Quan hệ lợi hại trong chuyện này Lệnh Viên đều với Tô , nàng ta phải là kẻ ngốc, lúc này chỉ có thể tìm Tô Tố để nhờ cầu xin giúp mà thôi.

      Sắc mặt trầm hẳn xuống, Doãn Duật gật đầu : “Ta biết rồi, muội hãy chăm sóc phu nhân cho tốt.”

      Đám thị nữ vội vã ra vào, ngự y ở bên trong rất lâu. Hoàng đế kìm được đứng dậy mấy lần, đám thái giám đều im lặng đứng hầu bên, ai dám mở miệng gì.

      Có người vòng qua bức bình phong, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế : “Bẩn Hoàng thượng. Vương ... Tô...” Ngự y mồ hôi tuôn đầy đầu, nhất thờ biết xưng hô với nữ tử bên trong thế nào.

      Hoàng đế bực bội lên tiếng ngắt lời lão: “.”

      Ngự y vội cúi đầu thưa: “Đứa bé mất rồi.”

      Đứa bé mất rồi...

      Sắc mặt trở nên tái xanh, Hoàng đế ngẩn ngơ trong phút chốc rồi đột ngột ngoảnh đầu nhìn qua phía Tô ngồi co rúm góc. Từ trong mắt bùng lên tia sát khí, Tô nhìn mà kinh hãi, chẳng dám xê dịch. Hoàng đế rảo bước tới, vung tay định đánh xuống đầu Tố .

      Tố mở to mắt. Đúng lúc đó, bóng người bỗng lao nhanh từ ngoài vào, kéo Tô qua bên. Hoàng đế giận dữ quát: “Hạ Hầu Quân, ngờ ngươi dám càn rỡ trước mặt trẫm.” quyết định buông tha cho bọn họ, vậy mà ta còn tới hại chết con của , chỉ hận thể chưởng đánh chết ta.

      Doãn Duật vừa vội vã tới đây, thiếu chút nữa kịp. Thoáng nhìn tình cảnh giờ, thấy đám người ngự y đều ở cả đây, y liền đoán được là Tô Tố xảy ra chuyện. Lặng lẽ kéo Tố sợ đến ngây ngốc ra sau lưng mình, y hít sâu hơi rồi mới : “Thần dám càn rỡ. là muội muội của Tô Tố, ấy vừa mất cha, bây giờ Hoàng thượng lại muốn ấy mất cả em ruột nữa sao?”

      Tố đột nhiên túm chặt ống tay áo Doãn Duật, hồi lâu sau mới run giọng gọi y: “Quân ca ca...” Nàng cố ý, nàng cố ý mà.

      Sắc mặt Hoàng đế vẫn rất khó coi. ả thị nữ từ bên trong ra, quỳ xuống thưa: “Hoàng thượng , chủ nhân tỉnh rồi, mới ngài vào trong.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :