1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đế Hoàng Phi - Hoại Phi Vãn Vãn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 62-2
      Thế Huyền ngoảnh đầu lại, chăm chú nhìn người tới, chậm rãi : “Nhanh vậy sao?”

      Tần Tướng quân và Dương Ngự Thừa còn chưa quay về, quả nhiên đợi được nữa rồi.

      Chọn đúng giờ Hợi xuất binh, chính là thời điểm đêm khuya vắng lặng, mọi nhà đều tắt đèn. Đợi đến buổi sáng ngày mai chẳng có ai biết được giữa đêm xảy ra chuyện gì.

      Trung thường thị đưa tay lên lau mồ hôi, thấp giọng : “Xin Hoàng thượng hãy trước.”

      Thế Huyền cười lạnh lùng: “Vương Đức Hỷ , ngươi hãy tới cung Nghi Tuyết, mang Dương phi và Thái tử .”

      “Hoàng thượng ...”

      “Còn mau.”

      Trung thường thị vội vã rời . Thế Huyền lại dặn dò: “Bất kể thế nào cũng phải phái người ra ngoài thành đón Dương Ngự Thừa .” Y tính toán thời gian, chắc Dương Ngự Thừa cũng sắp về đến nơi rồi.

      Gã thị vệ vâng lệnh rời . Trong cung, những tiếng chạy chạy lại vô cùng hỗn loạn, đám cung nhân bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

      Có tiếng bước chân bước qua bậc cửa của ngự thư phòng, Thế Huyền còn chưa kịp xoay người lại, nghe giọng mang theo nét cười kia vang đến: “Hoàng thượng cần phải đợi nữa, Dương Ngự Thừa tới đâu.”

      Thế Huyền phất tay áo, xoay người lại. Đoan phi mặt mày tươi tắn, vận bộ đồ gấm sang trọng đứng ở cửa.

      “Là nàng?” Thế Huyền kinh hãi nhìn chằm chằm người vừa tới.

      Đoan phi bước lên trước mấy bước, thướt tha khom người hành lễ với y: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng , Hoàng thượng vạn tuế.”

      Vạn tuế? Thế Huyền cảm thấy khá tức cười, bước lên trước bpó chặt cái cổ trắng nõn của nàng ta: “ ngờ ngươi lại cấu kết với Thụy vương .”

      Đoan phi có thể lùi lại nhưng cứ đứng đó hờ hững nhìn cặp mắt dữ dằn trước mặt. Nếu nhờ Thụy vương , làm sao nàng ta có thể giữ được tính mạng? Đại trưởng công chúa tước đoạt con trai của nàng ta còn chưa đủ, lại còn muốn giết nàng ta. Thuốc của Thái y lệnh, nàng ta uống từ lâu, mực nằm giả bệnh, mình cho tới hôm nay, rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm.

      Đoan phi chẳng hề sợ hãi, để mặc ch y bóp cổ, cất tiếng cười thê lương : “Thần thiếp còn có lựa chọn nào khác hay sao? Hoàng thượng nhẫn tâm, thông đồng với ta đoạt Chiêu nhi của thần thiếp.”

      Thế Huyền thầm kinh hãi, nhìn chằm chằm vào nàng ta: “Chuyện về , là ngươi ra?”

      Đoan phi vẫn cười cười, hề có ý phủ nhận. Trước đó, khi y còn thích gần gũi Chiêu nhi, mỗi lần gặp mẹ con họ hầu như Đại trưởng công chúa đều có mặt. Đoan phi cũng là phụ nữ, sớm phát số điều. Hôm đó, khi nàng ta tới điện Tuyên Thất, đúng lúc y ngủ, nàng ta nghe thấy y nằm mơ gọi Đại trưởng công chúa là ‘Kiều nhi’. Nàng ta kinh hãi, chạy vội ra ngoài, người là phu quân của nàng ta, người là chỗ dựa của nàng ta và Chiêu nhi, cho nên nàng ta gì cả, chôn sâu bí mật này ở trong lòng.

      Là bọn họ, chính bọn họ ép nàng ta còn con đường nào khác để .

      “Nếu như vậy, sao Thụy vương có thể khiến Hoàng thượng tự mình điều Tần Tướng quân tới biên cương? Sao có thể khiến Hoàng thượng tự mình lệnh cho Dương Ngự Thừa rời khỏi kinh thành?” mặt Đoan phi rạng rỡ nét cười nhưng khóe mắt lại có giọt lệ rơi xuống. Nam tử trước mặt từng là chỗ dựa cả đời của nàng ta, nhưng bây giờ, chính tay nàng ta lại phá hủy cơ nghiệp của y.

      Thụy vương quả nhiên hiểu y, biết rằng người kiêu ngạo như y lựa chọn bỏ thành mà chạy. Nhưng y cố gắng đưa Thái tử ra ngoài thành gặp Dương Ngự Thừa , mong có thể Đông sơn tái khởi. Đáng tiếc, đó lại là con trai của nàng ta, nàng ta quyết cho phép người khác mang con trai của mình .

      Trong đáy mắt Thế Huyền bùng lên sát khí, muốn bóp chết Đoan phi. Đoan phi vẫn cười mãi: “Thần thiếp cũng rất kinh ngạc, ngờ Hoàng thượng lại Công chúa đến thế, đến mức vì ta mà mặc kệ an nguy của bản thân. Trước đây thần thiếp vốn hâm mộ Dương phi , hâm mộ những người được sủng ái trong lục cung nhưng hóa ra tất cả đều là môt trò cười. ngờ Hoàng thượng lại Công chúa , ruột của chính mình. Đó là việc trái với luân thường, thiên lý dung đâu.”

      “Câm miệng.” Hai mắt Thế Huyền đỏ ngầu, bàn tay càng bóp chặt hơn. Khuôn mặt xinh đẹp của Đoan phi còn vẻ diếm lệ như xưa, sắc mặt dần trở nên timd tái, việc hít thở càng lúc càng khó khăn nhưng nàng ta vẫn chậm rãi từng chữ : “Hoàng thượng cho rằng ta tới Nam Việt hòa thân là vì Bắc Hán , là vì ngài sao?”

      Trong đáy mắt Đoan phi ánh lên nét cười giễu cợt. Bàn tay Thế Huyền bất giác run rẩy, ngẩn ngơ nhìn nàng ta. Đoan phi gắng gượng cười: “ ta Nam Việt hoàn toàn vì bản thân mình. Người mà ta nhung nhớ ở Nam Việt , người mà ta ở Nam Việt , ta chỉ mượn tay Hoàng thượng để thuận nước dong thuyền, đưa mình lên con đường hòa thân mà thôi.”

      Cặp mắt đen láy kia bất giác mở to, bàn tay bóp cổ Đoan phi dần buông lỏng. Đoan phi ngã nhào qua bên, vừa đưa tay xoa cổ vừa ho sặc sụa, hồi lâu sau mới thấp giọng tiếp: “Ngay từ khi giao quyền lực giám quốc, ta muốn rời khỏi Hoàng thượng rồi. Hòa thân chẳng qua chỉ là cái cớ của ta mà thôi.”

      “Trâm tin.” Sắc mặt trở nên tái nhợt, Thế Huyền loạng choạng lùi về phía sau nửa bước, thân thể tựa vào chiếc bàn sau lưng.

      Đoan phi nhìn y chăm chú: “Chiếc khăn tay đó hoàn toàn phải là di vật của Thẩm phò mã. Hôm nay thần thiếp với Hoàng thượng , người trong lòng ta chính là Thế tử của Ký An vương phủ ở Nam Việt.”

      Hạ Hầu Quân ?

      Thế Huyền khỏi ngây người , y vẫn còn nhớ con người hào sảng tuấn tú ấy, cũng nhớ bộ dạng của người này khi lén thay Dận vương tới cầu hôn Đại trưởng công chúa trước mặt y. Y vốn muốn cự tuyệt, vậy nhưng lại giấu y tới Dương phủ gặp Thế tử.

      ra, bọn họ quen nhau từ trước.

      Nếu đổi lại là người khác, tất nhiên y tin, nhưng người đó lại là Doãn Duật ... Doãn Duật cũng từng tới chùa NGọc Tuyền ở Lạc huyện, mà đó là nơi sóng hồi .

      là muốn được gả cho Dận vương , hóa ra chỉ là lừa dối y sao? ra gả cho Dận vương phải là điều nàng hy vọng. Nàng muốn rời khỏi y, nàng muốn Nam Việt để được ở bên người mà nàng thương. Dựa vào tài trí của nàng, bày cách để phải thành thân với Dận vương chẳng phải là chuyện khó. Hôn của nàng với Dận vương ban đầu bị hoãn lại, bây giờ Dận vương chết, phải là hoàn toàn đúng với ý của nàng rồi sao?

      Y còn muốn để nàng trơe thành mẫu nghi thiên hạ ở Nam Việt , vậy mà ngay đến việc có quen biết Doãn Duật nàng cũng chưa từng với y, cứ thế lặng lẽ rời .

      Trái tim y như bị giáng nhát búa nặng nề, hơi thở trở nên rối loạn. Y đưa tay ôm ngực, ho sặc sụa hồi, chiếc áo choàng lông cáo lốm đốm những vết máu đỏ tươi. Đoan phi cả kinh đứng dậy. Y dường như cố kìm nén cơn ho nhưng sao làm nổi, những tiếng ho vẫn vang lên liên tiếp, máu tươi từ trong miệng y ào ạt tuôn ra...

      “Ta là Thế Huyền , có thể gọi ta là Thế Huyền”... Năm đó, bên dưới dãy hành lang ngợp bóng tử đằng, y và nàng lần đầu gặp mặt.

      “Thế Huyền , ta phải kẻ địch của cháu”... phải kẻ địch nhưng nàng vẫn gạt y.

      “Thế Huyền , buông tay”... Nàng muốn y buông tay, khi đó y lưu luyến biết nhường nào... ra, đây mới là lời mà nàng muốn với y sao? Đúng là y nên buông tay nhưng trái tim lại chịu nghe theo.

      Trái tim như bị lưỡi dao đâm mạnh, Thế Huyền đột nhiên giật mình tỉnh táo trở lại, phía đầu là chiếc nóc màn mạ vàng quen thuộc biết mấy. Y muốn ngồi dậy nhưng toàn thân chẳng còn sức lực. là giấc mơ ư?

      chút hy vọng cuối cùng còn sót lại hoàn toàn tan biến sau khi y thấy thấp thoáng bóng dáng của Đoan phi ở bên ngoài bức màn.

      Đoan phi cứ thế ngồi lặng lẽ trong điện Tuyên Thất, căn phòng trống trải lúc này tĩnh lặng lạ thường, ngoài Đoan phi ra có người nào khác. Y hôn mê suốt canh giờ, sau hơn hai canh giờ nữa trời sáng.

      Đoan phi xưa nay luôn yếu đuối dường như biến thành con người khác hẳn. Thấy y tỉnh dậy, nàng ta khẽ : “Thần thiếp tình hình trong cung cho Thụy vương biết. giờ người của Thụy vương chiếm lĩnh toàn bộ hoàng cung, bên ngoài điện Tuyên Thất toàn là người của Thụy vương . Có điều, Hoàng thượng yên tâm, Thịnh Kinh hốn loạn, hoàng cung cũng hốn loạn.” Nàng ta thấy y gì bèn tiếp tục: “Trung thường thị sẩy chân ngã xuống ao sen chết rồi.”

      Sắc mặt Thế Huyền đột nhiên biến đổi, Đoan phi lại tiếp: “Chiêu nhi sao, sau này thiên hạ này là thiên hạ của Hoàng thái tử.” Còn nàng ta là nữ tử tôn quý nhất ở Bắc Hán , cần phải khúm núm đứng sau lưng bất kỳ người nào nữa.

      Thế Huyền cố gắng mở to mắt, mấp máy môi nhưng chưa kịp lên tiếng nghe Đoan phi : “Hoàng thượng muốn hỏi tới Dương phi sao? Ngài yên tâm, lát nữa thần thiếp để ta đến gặp ngài.” Nàng ta xoay người lại, bưng bát thuốc từ bên cạnh tới, nhàng : “Để thần thiếp hầu hạ ngài uống thuốc.”

      giờ, tất nhiên Thụy vương vào cung, đợi sau khi việc ngã ngũ, mới xuất . Đến khi đó, cũng phải gánh tội danh mưu phản.

      Dương phi được áp giải vào điện Tuyên Thất, quần áo tả tơi, mái tóc đen nhánh rối bời buông xõa sau lưng. Tiếng ngội bội va chạm khẽ vang lên, có người chậm rãi ra từ trong phòng. Dương phi kìm được mở to mắt, nhìn chằm chằm vào đối phương: “Là ngươi.”

      Chẳng ai ngờ, Đoan phi khi xưa yếu đuối đến mức dám nửa câu nặng lời lại trở thành người như ngày hôm nay.

      canh giờ trước, Trung thường thị Vương Đức Hỷ vội vã lao vào cung NGhi Tuyết, Dương phi bế Chiêu nhi đứng đợi bên trong. Trung thường thị vừa mở miệng định gì đó, chợt thấy loạt bóng đao, bóng kiếm lóe lên. Chỉ nghe ‘xoẹt’ tiếng , thanh trường kiếm chém thẳng vào lưng lão. Máu tươi lập tức bắn ra tung tóe, Trung thường thị ngã gục.

      Chiêu nhi sợ đến nỗi toàn thân mềm nhũn. Từ bên ngoài có mấy gã thị vệ xông vào, phân bua gì, giằng lấy đứa bé từ trong lòng Dương phi , mặc kệ cho nó kêu gào khóc lóc. Dương phi làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chiêu nhi bị đưa . nửa người thằng bé bị kéo lê mặt đất, bọn thị vệ cứ như vậy lôi thẳng nó ra ngoài.

      Lúc này sắc mặt Đoan phi cũng trở nên trắng bệch nhưng vẫn cười : “Dương phi nương nương khiến biết bao nữ nhân trong thiên hạ phải hâm mộ, những thứ thế gian hiếm có, đáng ra nên có, đều có được rồi. Nhưng thứ phải của co rốt cuộc phải của . Chiêu nhi nhận làm mẹ.”

      “Hoàng thượng đâu?” Dương phi muốn nghe Đoan phi những lời thừa thãi, đây là việc nàng ta làm, vậy Chiêu nhi gặp nguy hiểm. Lúc này nàng chỉ lo lắng cho an nguy của Hoàng thượng.

      Đoan phi bất giác ngẩn người , rồi bỗng nghiêng người nhường đường: “ .”

      Dương phi đẩy tay gã thị vệ ra, vội vàng chạy thẳng vào phòng trong.

      Bức rèm châu bạch ngọc vẫn khẽ đung đưa, tấm màn lụa mỏng phía trước long sàng lẳng lặng buông lơi. Dương phi đột ngột vén màn lên, Thế Huyền nằm lặng lẽ long sàng, khuôn mặt gầy guộc trở nên trắng bệch, ở bên cạnh có đặt bát thuốc chỉ còn lại nửa. Dương phi ngẩn ngơ trong khoảng khắc, sau đó nước mắt lã chã tuôn rơi. Nàng kêu lên tiếng ‘Hoàng thượng’ rồi ngã nhào xuống bên long sàng.

      Bàn tay run rẩy đưa tới vuốt ve má y, Dương phi đột ngột xoay người , cầm lấy nửa bát thuốc còn lại, ngẩng đầu uống hơi cạn sạch.

      “Hoàng thượng , thần thiếp theo ngài, ngài đừng hòng vứt bỏ thần thiếp lại mình.”

      Tấm thân yểu điệu thướt tha của nữ tử ngã vào trong màn. Nàng ôm chặt lấy thân thể dần dần trở nên lạnh lẽo của y, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 63
      “Tam tiểu thư, ôi, tam tiểu thư.” Ả a hoàn vội vã chạy theo sau Tô , gọi lớn. Tô đưa tay đẩy cánh cửa phòng đóng chặt, chạy vào kéo Lệnh Viên từ giường dậy, lớn tiếng chất vấn: “ rốt cuộc muốn làm gì? với Quân ca ca rồi, tại sao còn trở về? Trờ về thôi cũng đành nhưng tại sao còn quyến rũ đại tỷ phu?”

      Thấy Lệnh Viên gì, Tô càng giận dữ, với giọng khinh miệt: “ nghĩ ta bừa sao? Hôm nay đại tỷ cùng đại tỷ phu cùng đến phủ, ta nhìn thấy cảnh ở cùng với đại tỷ phu rồi. Ta đâu phỉa kẻ mù chứ. Thế nào, bây giờ cả người ta thích và người đại tỷ thích đều muốn cướp đihết hay sao?”

      túm chặt cổ tay Lệnh Viên , muốn mang nàng đến chỗ Tô thái phó nhờ ông phân xử. Lệnh Viên lật tay lại giữ lấy tay nàng ta, thấy nàng ta cau mày tỏ ra đau đớn, Lệnh Viên bèn lạnh lùng : “Ta có thời gian dây dưa với , bây giờ lập tức ra ngoài cho ta.” Thế Huyền còn nữa, Bắc Hán lạ xảy ra chuyện lớn, những ciệc này Tô thể nào hiểu được.

      “Ta ra đấy. đâu phải là nhị tiểu thư của Tô phủ. Ta thực muốn biết rốt cuộc muốn thế nào.” Tô mặt mày vênh váo, vừa vừa trừng mắt nhìn Lệnh Viên.

      .” Giọng của Tô Tố từ ngoài cửa vọng vào.

      giống như nhìn thấy cứu tinh, bèn ngoảnh đầu lại : “Đại tỷ, tỷ đến đúng lúc lắm. Tỷ hãy nhìn ta này, là đồ biết xấu hổ.”

      “Câm miệng.” Tô Tố khẽ quát: “Đây là nhị tỷ của muội, sao muội có thể năng như thế được.”

      nhìn Tô Tố với vẻ thể tin nổi. Tô Tố đẩy nàng ta ra ngoài, : “Vừa rồi ta thấy mẹ muội tìm muội đấy, muội hãy quay về trước .”

      chịu . Tô Tố ngọt nhạt mãi nàng ta mới đồng ý ra ngoài.

      Lệnh Viên ngẩn ngơ nhìn Tô Tố . từ khi nàng trở về xảy ra rất nhiều chuyện nhưng Tô Tố chưa từng hỏi câu. Lần này đến đây, rốt cuộc là muốn hỏi rồi sao?

      Tô Tố xoay người lại, thấy Lệnh Viên nhìn đăm đăm vào mình, đột nhiên nở nụ cười : “Có nam nhân nào mà năm thê bảy thiếp, thay vì người khác, ta thà rằng là .”

      “Tại sao?” Lệnh Viên buột miệng hỏi.

      Tô Tố hề nghĩ nhiều, thẳng: “Bởi vì y.”

      y, mà chỉ là cuộc giao dịch.

      Mười dặm gió xuân, màu đỏ rực vươn đầy khắp đất.

      Trong sân, mùi thơm nồng nàn ngợp khắp. Lệnh Viên lặng lẽ đứng cạnh cây cột trổ hoa bên dưới hành lang, đầu ngón tay vươn tới cành hoa, nhàng bóp nát. lâu sau, những hạt mưa ào ào rơi xuống, bay cả vào bên dưới hành lang, thấm ướt đôi giày lụa. Khánh vương biết đứng sau lưng nàng từ lúc nào. khẽ hít hơi, trong bầu khí thanh tân giá lạnh, mùi hương khinh la tựa như những sợi tơ nhàng bay tới.

      vòng tay ôm lấy bờ eo thon của Lệnh Viên , nhàng hỏi: “Thế nào, suy nghĩ kỹ chưa?”

      Thân thể Lệnh Viên bất giác trở nên cứng đờ nhưng nàng đẩy ra, ánh mắt mơ màng bất định dừng lại đám hoa cỏ giữa vườn... Hôm đó nàng muốn giúp nàng , bèn cười hỏi ngược lại nàng , dựa vào cái gì?

      đường đường là hoàng tử nhưng lại bị nàng cự tuyệt ba lần liên tiếp, tự tôn và kiêu ngạo của bị nàng giấm nát dưới chân.

      Bây giờ nàng chỉ ra câu cầu xin , muốn bỏ ra nhiều sức lực như thế để giúp nàng , nếu đổi lại là nàng , chắc chắn cũng chịu.

      lại mang nàng đến Cẩm Tú biệt uyển. Công chúa An Ninh chết rồi, Cẩm Tú biệt uyển từ lâu chẳng còn bóng người nào cả. Vẫn chưa đến mùa hoa tử vi, biệt uyển chẳng còn vẻ đẹp ngày xưa. kéo nàng tới đứng trước bụi hoa, đưa tay hái cành hoa tưởng tượng, mỉm cười làm động tác cài xéo lên búi tóc nàng. Cặp mắt sâu thẳm của nhìn nàng chăm chú, rồi cúi đầu khẽ mỉm cười: “Ta rồi, tử vi hoa đối tử vi lang, vậy mà nàng tin.”

      Đầu ngón tay hơi run rẩy, Lệnh Viên ngước mắt nhìn nam tử bên cạnh, cũng cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng . Chỉ nhìn thoáng qua, nàng thấy được những tia sáng lóe lên nơi đáy mắt , sau đó đột nhiên cúi đầu hôn lên môi nàng . Lệnh Viên ban đầu còn giãy giụa nhưng cành tay ôm nàng của càng lúc càng siết chặt hơn, nàng dần dần cũng buông xuôi.

      nở nụ cười hài lòng, rời môi khỏi cánh môi nàng : “Ngay từ lần đầu gặp mặt ở Mặc Lan biệt viện, ta tự nhủ với mình, đây chính là nữ nhân mà ta muốn.”

      Lệnh Viên đưa mắt nhìn nơi khác, thấp giọng : “Ta có điều kiện.”

      hơi nhướng mày, cười gian tà, : “Lệnh Viên , nàng làm gì còn tư cách để nhắc đến bất kỳ điều kiện gì với ta.”

      Nàng thèm để tâm đến lời của , thẳng:”Ngài đừng cưới ta.”

      Trong mắt dường như thoáng qua tia kinh ngạc, Khánh vương hờ hững : “ cưới nàng ? Nàng cho rằng như vậy ta để nàng sao?” Đầu ngón tay hơi dùng sức, nâng cái cằm thon của nàng lên, ép nàng nhìn thẳng vào mắt : “Vậy nàng hãy theo ta mà có danh có phận.”

      có danh có phận ư? Lệnh Viên kìm được, khẽ bật cười: “Thế trước đó ngài định cho ta danh phận gì vậy? Vương phi sao?”

      “Vương phi?” lẩm bẩm hai chữ đó bằng giọng đầy ưu tư, sau đó khẽ cười giễu cợt: “Tuân Châm ta bản lĩnh gì khác có nhưng việc hứa với Tô Tố nhất định nuốt lời. Bất kể sau này có như thế nào, ai có thể làm lung lay vị trí của ấy.”

      Cặp mắt Lệnh Viên lóe sáng, trong lòng mừngthầm, : “Ta chỉ cần Thụy vương chết và giang sơn Bắc Hán được trao lại cho Chiêu nhi.”

      Khánh vương cười nhạt : “Ta cũng thích Thụy vương .”

      Sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo, Lệnh Viên dùng giọng nghiêm túc : “Bắc Hán có tin tức gì ?”

      buông tay ra, xoay người ung dung ngồi trở lại chỗ hàng lan can, hơi cau mày đáp: “Tần Tướng quân kháng chỉ, dẫn quân đóng ở biên cương chịu về kinh. Dương Ngự Thừa còn chưa có tin tức, ta phái người tìm rồi.”

      Tần Tướng quân là người thông minh, bây giờ Thụy vương vừa soái quyền, tất nhiên dám đối đầu trực tiếp. Còn Dương Ngự Thừa , Lệnh Viên chỉ mong y chưa về Thịnh Kinh, qua đó thoát khỏi kiếp nạn lần này.

      Ánh mặt trời nóng nực chiếu xuống xuyên qua những kẽ lá. Tịnh đưa tay lên che mắt, buồn bực đưa mắt nhìn Doãn Duật hỏi: “Cậu đưa tiểu thư về rồi, tại sao để tôi theo bên cạnh tiểu thư?”

      Doãn Duật thở dài với vẻ bất lực: “ là nữ quan tùy giá của Công chúa Ninh An, chỉ khi theo ấy, Công chúa mới phải là Công chúa.”

      Nghe y câu như vậy, Tịnh thực chẳng biết phải phản bác như thế nào.

      Doãn Duật đưa bình nước cho Tịnh. Thị cầm lấy, hồi lâu sau mới lại hỏi: “Vậy sao cậu quay về Ký An vương phủ? Chúng ta tới Tế Châu làm gì?”

      “Tế Châu ở gần Sùng Kinh.”

      “Ở gần sao?”

      Doãn Duật bị Tịnh hỏi đến nỗi biết phải trả lời thế nào. Sau khi ngẩng đầu uống thêm mấy ngụm nước, y đột ngột đứng bật dậy: “ thôi, mau vào thành, để muộn thêm nữa cửa thành đóng đấy.”

      Tịnh chẳng có cách nào, đành đứng dậy theo y.

      Khi Doãn Duật và Tịnh vào thành, lập tức cảm nhận được người đường rất thưa thớt. Xe ngựa thêm đoạn nữa, bọn họ chợt thấy có rất nhiều người tụ tập ngay trước mặt, còn có người lớn tiếng gì đó. Đột nhiên, đám người bị tách ra khe hở, người bị đẩy mạnh từ bên trong ra ngoài, ngã xuống bên cạnh xe ngựa.

      Tịnh giật nẩy mình, nhìn thấy đó là gã thiếu niên thân hình gày a guộc.

      Doãn Duật nhảy xuống đỡ y dậy, hỏi ra mới biết nơi này chiêu binh nhưng lại chịu nhận thiếu niên này, là y con gầy guộc quá, chỉ cần cơn gió thối tới là ngã ngay.

      Gã thiếu niên đó là người dũng cảm, lập tức cất tiếng phản bác: “Đều là người muốn tận trung vì nước, tại sao ta lại được nhận?”

      tên quan binh cầm đao trước mặt tỏ ra hết sức ngang ngược, : “Trông bộ dạng của ngươi , ra ngoài đánh thua trận là cái chắc, nhận là nhận. Thế nào, còn muốn ăn đòn nữa sao?” rồi bèn định xông tới.

      “Dừng tay.” Doãn Duật giơ tay ngăn lại.

      Tên quan binh nhổ phì bãi nước bọt, tức tối mắng: “Cút ngay. Ngươi là cái thá gì mà dám cản ông đây?”Doãn Duật kéo thiếu niên đó ra sau lưng, lấy tấm lệnh bài trong người ra giơ ra trước mặt tên quan binh. mở to mắt, vẻ giận giữ mặt hoàn toàn tan biến, vội vàng định quỳ xuống. Doãn Duật giơ tay ngăn lại: “Đừng để lộ ra ngoài.”

      Tên quan binh run rẩy : “Tiểu nhân coa mắt mà trông thấy núi Thái sơn, biết là Thế tử gia, tiểu nân đáng chết. Tiểu nhân...”

      Doãn Duật đưa tay ra hiệu cho câm miệng lại, đoạn ngoảnh đầu nhìn gã thiếu niên sau lưng, cười : “Ta cảm thấy y rất đúng, đều là người muốn tận trung vì nước, chỉ cần lòng dạ sắt son, có gì mà được?”

      “Dạ dạ, được chứ, được chứ.”

      Mấy tên quan binh phía sau cũng đều tới, sau khi biết được thân phận của Doãn Duật , kẻ nào kẻ nấy đều tỏ ra hết sức cung kính, lại muốn mời thiếu niên đó báo danh. Gã thiếu niên đột nhiên quỳ xuống trước mặt Doãn Duật , dập đầu : “Đa tạ công tử giúp đỡ.”

      Doãn Duật đớ y đứng dậy. Y lại : “Nhà tôi rất nghèo, có lúc cơm đủ no, cho nên cha tôi mới muốn tôi tòng quân. Khi vào trong quân rồi, tôi nhất định phải rèn luyện thân thể tốt.”

      Tịnh đứng phía sau, kìm được che miệng cười khúc khích. Doãn Duật cũng cười hỏi: “Ngươi tên gì?”

      Gã thiếu niên nở nụ cười rặng rỡ, để lộ hai hàm răng đều tăm tắp: “Tôi tên Diêu Hành Niên.”

      Doãn Duật bước tới mượn giấy mực, viết ra mấy hàng chữ, đoạn gấp tờ giấy lại nhét vào trong tay gã thiếu niên: “Khi vào trong quân, hãy giao bức thư tiến cử này cho Khưu Tướng quân , sau này ngươi có thể theo ông ấy.”

      Gã thiếu niên lại vội vàng quỳ xuống: “Đại ơn đại đức của công tử, Diêu Hành Niên tôi suốt đời quên. Ngày sau nếu công tử cần dùng đến tôi, tôi nhất định dốc hết sức mình vì công tử, quyết từ nan.”

      Gã thiếu niên đuổi theo sau Doãn Duật , xin y lưu lại tên họ. Doãn Duật thoái thác mấy câu rồi rời . Tịnh cười xuốt dọc đường, cảm thấy người đó quả là hết sức thà, chát phác.

      Xe ngựa chậm rãi về phía trước, Tịnh đột nhiên chỉ ra bên ngoài xe hỏi: “Đó là nơi nào vậy?”

      Vốn dĩ đó là tóa phủ đệ xa hoa nhưng giờ đây chỉ còn là đống đổ nát sau trận hỏa thiêu, mà điều kỳ lạ là thấy có người nào tới đây dọn dẹp. Tịnh thầm kinh ngạc, kìm được bèn nhìn thêm lúc. Năm Kiến Chương thứ mười, phản tặc Lương vương bị tiêu diệt tại chính nơi đây, Doãn Duật tuy chưa từng tới nhưng cũng có biết. Nghe căn cứ của Lương vương ở Tế Châu cũng bị mồi lửa lớn thiêu sạch, giống như tòa Lương Vương phủ ở Sùng Kinh. Lương vương phủ bị phá hủy từ lâu để xây dựng các công trình kiến trúc khác nhưng tại sao nơi này lại coa ai tới dọn dẹp.

      Chính là nơi này sao?

      Doãn Duật lệnh cho phu xe dừng lại, đoạn nhàng nhảy xuống. Cả tòa phủ đệ rộng lớn nay trở thành phế tích, đứng dưới muôn vàn tia sáng, trong mơ màng Doãn Duật chợt như nhìn thấy cảnh tượng lửa cháy ngợp trời năm xưa. Có bóng dáng hiên ngang cao lớn đứng lặng ngay trước cửa...

      Sau khoảng khắc, trong lồng ngực bỗng dội lên cảm giác hoang mang và đau đớn, Doãn Duật đưa tay lên ôm ngực, cau mày.

      Tịnh vội bước tới đỡ y, nôn nóng hỏi: “Sao vậy?”

      Cảm giác kỳ lạ đó lại đột nhiên biến mất. Doãn Duật khẽ lắc đầu, y cũng biết có chuyện gì xảy ra.

      “Y Tế Châu ư?” Phía sau bức màn thêu hình rồng, giọng già nua vang lên.

      Gã thị vệ cúi đầu quỳ trước longsàng, thấp giọng bẩm báo: “Dạ, bọn thuộc hạ ngầm theo Thế tử, dám sơ suất chút nào.”

      Hoàng đế Nam Việt hơi nheo mắt lại. Lão bao giờ quên việc Lương vương chết ở Tế Châu, chẳng lẽ điều mà lão hoài nghi lại là ? Im lặng trong chốc lát, Hoàng đế Nam Việt đưa tay vén bức màn lên, chăm chú nhìn gã thị vệ bên ngoài hỏi: “Vừa nãy ngươi y ở Liêu Châu cùng với ai?”

      Ga thị vệ vẫn cúi đầu: “Bẩm Hoàng thượng , là nhị tiểu thư của nhà họ Tô. giờ Tô nhị tiểu thư về kinh rồi, Thế tử cũng rời . Tô nhị tiểu thư hình như... thích Khánh vương Điện hạ hơn.”

      Lão nhị sao? Hoàng đế Nam Việt hơi cau mày, trong lòng khỏi cười thầm. Lão đột nhiên nhớ lại chuyện từ hơn hai nươi năm về trước, khi cặp tỷ muội nhà họ Tiêu cùng vào cung lúc, sắc mặt liền trở nên hờ hững hơn, rồi lại cất tiếng hỏi: “Nữ quan tùy giá của Công chúa Ninh An vẫn ở bên Thế tử chứ?”
      “Dạ, vẫn luôn ở bên.”

      Hoàng đế Nam Việt khoát tay ra lệnh cho gã thị vệ lui : “Tiếp tục giám sát.”

      Tôn Liên An bưng chén thuốc vào, thấp giọng : “Hoàng thượng , đến giờ uống thuốc rồi.”

      ả cung nữ cẩn thận đỡ Hoàng đế Nam Việt dậy, Tôn Liên An đưa chén thuốc cho lão. Hoàng đế Nam Việt bưng bát thuốc tay nhưng lại uống, sau khi do dự lát, đột nhiên hỏi Tôn Liên An : “Ngươi nghe thấy chưa?”

      Tôn Liên An ngẩn người , nhất thời còn chưa hiểu Hoàng thượng muốn hỏi mình điều gì. Hoàng đế Nam Việt đợi lão trả lời, lẩm bẩm tiếp: “Tỷ muội cùng hầu chống, tốt, rất tốt.”

      Tôn Liên An lúc này mới biết lão nhắc tới chuyện Khánh vương , bèn
      nháy mắt ra hiệu cho ả cung nữ lui , sau đó mới cười : “Hoàng thượng , Khánh vương Điện hạ tuổi trẻ bồng bột, khó tránh khỏi hơi đa tình.”

      Hoàng đế Nam Việt lời, cúi đầu nhìn bát thuốc nhàng song sánh, bây giờ xem ra quả nhiên Lão nhị vẫn hợp tâm ý lão hơn. Quyền lực rồi sớm muộn cũng phải giao lại, lão chỉ mong mảnh giang sơn này của nhà họ Tuân có thể lưu truyền thiên thu vạn đại.

      “Hoàng thượng , người uống thuốc .” Tôn Liên An lại khẽ cất tiếng khuyên.

      Hoàng đế Nam Việt dường như chợt nghĩ đến điều gì, bèn ngoảnh đầu nhìn lão thái giám trước giường, khẽ ho mấy tiếng : “ chuẩn bị bút mực cho trẫm.”

      “Hoàng thượng muốn viết gì cũng cần nôn nóng quá, đợi long thể của người đỡ hơn chút ...”

      “Tôn Liên An , ngươi cũng già rồi, nhiều quá.” Hoàng đế Nam Việt hờ hững liếc nhìn lão.

      Tôn Liên An thầm kinh hãi, vội vâng lời lui xuống.

      Khánh vương dứt khoát đón luôn Lệnh Viên tới khu biệt viện có tên là U Lan viện.

      Bên trong biệt viện thanh tĩnh, tinhc mịch, khắp nơi đều trồng mặc lan.

      “Nếu có thể, ta chỉ muốn dời luôn Mặc Lan biệt viện đến nơi này cho nàng.” Khánh vương ánh mắt dịu dàng, tươi cười cất tiếng.

      Lệnh Viên miễn cưỡng nở nụ cười, lòng thầm buồn bã. cho rằng vì thích hoa lan nên nàng mới đến ở trong Mặc Lan biệt viện sao? Nàng khi đó chẳng qua chỉ muốn dọn ra khỏi hoàng cung Thịnh Kinh mà thôi, chẳng cần để tâm là mình ở nơi nào.

      “Có thích ?” lại khẽ hỏi.

      Lệnh Viên bỗng nở nụ cười hiếm hoi, vẻ diếm lệ toát ra quả thực hơn hẳn bất cứ thứ gì thế gian này. Chỉ nghe nàng nhàng : “Điện hạ cho xây tòa U Lan viện này là muốn nhốt ta ở đây cả đời sao?”

      bước lên trước bước, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy vẻ ngạo ngược: “Ta muốn nhốt nàng đời đời kiếp kiếp.”

      vừa vừa hơi nghiêng người về phía trước, bế thốc tấm thân mềm mại của nàng lên. Nàng dường như có chút kinh ngạc, đưa tay giữ lấy cánh tay , hề giáy giụa. hoàn toàn chẳng để tâm tới vẻ hoang mang trong đáy mắt nàng , khẽ cười : “Lệnh Viên , bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy, có muốn ?”

      Những ngón tay giữ lấy cánh tay hơi buông lỏng, Lệnh Viên nở nụ cười hờ hững. Nàng chẳng còn đường lui, bây giờ có thể đâu được chứ? Bắc Hán còn là cố quốc khi nàng rời nữa, Thế Huyền tro cốt còn chưa lạnh, mảnh giang sơn y khổ tâm chèo chống cũng rơi vào tay gian thần, đến cùng, đây đều là lỗi của nàng . Nàng có lỗi với Thế Huyền , có lỗi với mẫu hậu, có lỗi với nhà họ Dương, cũng có lỗi với Chiêu nhi.

      Nàng còn có tư cahs lùi bước hay sao?

      Nét cười khuôn mặt Khánh vương càng lúc càng đậm. xoay người , ống tay áo lất phất bay. Tà váy dài của Lệnh Viên như kéo theo mảng sắc xuân tươi đẹp, cánh cửa phòng trong bị Khánh vương vung chân bung ra,, tấm màn sa mỏng đung đưa , mùi hương khinh la vương vít tỏa đến tận chốn xa xôi.

      Phía sau tấm bình phong mờ mờ ảo ảo, hai bóng người đồng thời ngã xuống giường. đè lên thân thể Lệnh Viên , bàn tay nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng , khẽ cười tiếng , cúi đầu ngậm lấy đôi cánh môi xinh ngát hương thơm.

      Bức màn đung đưa ngớt, quần áo lần lượt được cởi ra, từng làn hơi thở ám muội len lỏi giữa ké răng đầu lưỡi, cuối cùng thấm vào tận xương tủy.

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 64
      Thời tiết giờ khi nóng khi lạnh, vào lúc chạng vạng, trận mưa rào đột nhiên trút xuống.

      Hoa lan trong U Lan viện bị cơn mưa làm cho rụng lả tả. Đám người hầu kẻ hạ vội vàng chạy bảo vệ hoa, chỉ còn lại mình Lệnh Viên đứng dưới hành lang, để mặc cho những hạt mưa lạnh giá hắt vào làm ướt khuôn mặt nhợt nhạt của nàng.

      Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên càng lúc càng lớn.

      ả thị nữ bước tới mở cửa, từ bên ngoài người mặc áo tơi đội nón lá vào, vội vã chạy thẳng về phía Lệnh Viên. Vô số dấu chân sắp thành hàng uốn lượn phía sau lưng kẻ đó, từ áo và nón, nước mưa chảy xuống ngừng. Chạy đến trước mặt Lệnh Viên, y đột nhiên quỳ xuống: “Công chúa.”

      Chiếc nón lá được đặt qua bên cạnh, y ngẩng đầu lên, vết thương dài đáng sợ hằn sâu má phải. Lệnh Viên thầm kinh hãi, bàn tay run rẩy đưa tới đỡ y dậy, giọng cũng trở nên nghẹn ngào: “Dương đại nhân...”

      Dương Ngự Thừa căm phẫn : “Là Thụy vương. câu kết với quân man di Dạ Lang.”

      Điều này Lệnh Viên nghĩ đến rồi. Nếu phải vậy, cớ gì Bắc Hán lại đột nhiên cắt đất cho Dạ Lang?

      Thụy vương phái người chặn giết Dương Ngự Thừa , đám thị vệ liều chết bảo vệ giúp y trốn thoát, sau khi nấp chừng hơn tháng, rốt cuộc y cũng bị người của Khánh vương tìm được.

      “Hoàng thượng ...” sao kìm nén được nữa, Dương Ngự Thừa xưa nay vốn điềm tĩnh mà lúc này giọng cũng nghẹn ngào.

      Lệnh Viên cắn chặt môi, : “Giang sơn vẫn là của Hoàng thượng.” Cho dù Thế Huyền còn nữa, nàng cũng phải giúp y đoạt lại, giao nó vào tay Chiêu nhi.

      Lệnh Viên cất bước nhanh vào phòng, đuổi tat hữu lui ra hết, đóng chặt cánh cửa làm bằng gỗ đàn hương lại. Bên trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người là Lệnh Viên và Dương Ngự Thừa.

      “Điện hạ, có cần giám sát ?” gã thị vệ giọng dò hỏi.

      Khánh vương chắp tay sau lưng đứng giữa sân, những hạt mưa rơi xuống mặt ô ngớt. đưa mắt chăm chú nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, khẽ cười : “ cần, mặc kệ bọn họ .”

      “Điện hạ sợ bọn họ...”

      “Sợ cái gì?” Khánh vương lạnh lùng hỏi ngược lại, sau đó lại cười : “Bây giờ khác ngày xưa, ngươi còn sợ nàng dám gạt bản vương hay sao?”

      Gã thị vệ nhất thời nghẹn họng, thấy người trước mặt xoay người bước nhanh ra ngoài, liền vội vàng đuổi theo, bỗng nghe trầm giọng : “Vào cung.”

      Trong phòng chỉ có ngọn đèn lưu ly tỏa ra những tia sáng dìu dịu.

      Dương Ngự Thừa buột miệng : “Công chúa thực muốn liên thủ với Khánh vương sao?”

      Lệnh Viên buồn bã cúi đầu: “Từ khi Thế Huyền làm cho Công chúa An Ninh ‘chết’, tất cả mọi đường lui của ta đều bị chặn lại rồi. Ngoài thế này ra, ta chẳng còn bất cứ cách nào khác.”

      Sắc mặt Dương Ngự Thừa trở nên trắng bệch, dưới làn ánh sáng u ám, vết thương mặt y lại càng trở nên đáng sợ hơn. Hoàng thượng chỉ muốn Công chúa rời xa những phân tranh, còn biện pháp là do y nghĩ ra, là chính y tay đẩy nàng về phía Khánh vương sao? Dương Ngự Thừa đột nhiên vén áo quỳ xuống: “Chuyện của Bắc Hán còn có ta và Tần tướng quân, Công chúa cần phải nhúng tay vào.”

      “Dương đại nhân...”

      “Tiên hoàng... cũng muốn Công chúa nhúng tay vào chuyện này nữa.” Dương Ngự Thừa cắn răng , đoạn dập mạnh đầu trước mặt Lệnh Viên.

      Tiên hoàng... Lệnh Viên nhất thời chưa thể thích ứng với cách xưng hô này, cứ cảm thấy như Thế Huyền còn sống...

      Có lẽ y thực muốn nàng nhưng nếu nàng rồi, y cho rằng kiếp này nàng có thể thanh thản hay sao? Cố kìm nén những giọt nước mắt, nàng trầm giọng : “Chuyện này cần phải bàn thêm nữa. Ngài cứ làm theo lời ta, tìm Tần tướng quân, đến lúc đó Khánh vương phát binh chi viện cho các vị.”

      Dương Ngự Thừa im lặng trong chốc lát, cuối cùng mới : “Công chúa định...”

      “Quét sạch bọn gian thần.” Đây chính là lý do tốt nhất để xuất binh.

      Bên ngoài, gió mưa lất phất, cửa phòng được mở ra, bóng dáng Dương Ngự Thừa hòa vào trong màn mưa, chợt lại nghe người sau lưng : “Chuyện Dương phi ... xin Dương đại nhân hãy bớt đau buồn.”

      Bóng dáng đó dừng lại chút, rồi giọng của Dương Ngự Thừa lại vang lên xen lẫn tiếng gió: “có lẽ trong khoảng khắc cuối cùng, nó cảm thấy vui vẻ.”

      Được rời cùng với người mình , đó có lẽ là kết quả của tất cả nữ tử trong thiên hạ đều mong muốn. Khóe miệng Lệnh Viên bất giác nở nụ cười, Thế Huyền đến cuối cùng vẫn còn có người lòng với y bầu bạn cạnh bên, sau này dù có ở dưới Cửu tuyền cũng đến nỗi quá độc.

      Bóng người trong sân biến mất, Lệnh Viên vẫn ngẩn ngơ đứng đó, tay vẫn bám vào cây cột lạnh băng, bên tai dường như vẫn còn vang vọng lời của Diêu thái phi hôm đó: “Ngày sau liệu có ai tới đưa tiễn ?” Nàng từng nghĩ đó là con cái của nàng sau này, cũng từng nghĩ có thể là Doãn Duật, nhưng bây giờ xem ra nàng phải hâm mộ Dương phi rồi. Ít nhất, tâm nguyện cuối cùng của nàng ta cũng được thỏa mãn.

      Trận mưa kéo dài suốt cả đêm, đến buổi trưa hôm sau, bên ngoài có thị nữ báo rằng Khánh vương đến.

      Lệnh Viên đứng dậy, cất bước ra ngoài đón. Khánh vương vẫn chưa thay bộ triều phục, vừa cười vừa rảo bước vào, nhìn thấy nàng bèn : “Ta có tin tức tốt đây, phụ hoàng đồng ý cho ta xuất binh chi viện Tần tướng quân rồi.”

      Lệnh Viên lòng thầm mừng rỡ, tuy biết rằng có bản lĩnh thuyết phục được Hoàng đế Nam Việt nhưng nàng ngờ lại nhanh đến vậy.

      “Thế nào, vui sao?” hơi cau mày hỏi.

      Lệnh Viên vội lắc đầu: “ phải, ta chỉ tò mò ngài rốt cuộc gì với Hoàng thượng thôi?”

      tự mình ngồi xuống, lại tự rót cho mình ly trà nhưng trả lời câu hỏi của nàng, chỉ khẽ cười: “ gì cũng quan trọng. Lệnh Viên, nàng chỉ cần kết quả mà thôi.”
      Toàn là những lời bốn lạng gạt ngàn cân, Lệnh Viên biết vẫn có chuyện giấu giếm nàng. Nhưng đúng như , điều nàng cần chẳng qua là Hoàng đế Nam Việt đồng ý xuất binh, còn về nguyên nhân hề quan trọng.

      người ngựa lao vọt qua giữa khu dân cư náo nhiệt, dừng lại bên ngoài Ký An vương phủ. Người tới vận bộ đồ đen tuyền theo lối cấm quân.

      Rất nhanh, người đó lại từ trong vương phủ ra.

      Ký An vương gia chắp tay sau lưng đứng ngoài cửa thư phòng, nhìn đăm đăm vầ phía cuối sân đến ngẩn ngơ. Ký An vương phi lặng lẽ tới bên cạnh ông, thấp giọng hỏi: “Trong cung cho người tới có chuyện gì sao?”

      Sắc mặt Ký An vương gia hết sức nặng nề, lúc lâu sau, ông mới : “Hoàng thượng đột nhiên muốn triệu Quân nhi về kinh.”

      Ký An vương phi kìm được ‘a’ tiếng, thấy người trước mắt mím môi suốt lúc lâu rồi mới lại lẩm bẩm: “Chẳng lẽ Hoàng thượng phát giác điều gì rồi?”

      “Sao có thể...” Ký An vương phi kinh hãi đưa mắt nhìn ông, đôi bàn tay bất giác run lên dữ dội.

      Mùng bảy tháng Ba, Doãn Duật bị triệu về kinh.

      Ba ngày sau, Hoàng đế Nam Việt đột nhiên hạ chỉ, ban cháu Dương Dĩnh của Thần phi cho Doãn Duật làm trắc phu nhân, gả vào cửa cùng lúc với Tịnh. Tịnh vào cung quỳ trước đế cung mấy canh giờ, Công chúa Ninh An mới mất chưa đầy năm, thị phải thủ tang Công chúa, thề chết thành thân. Hoàng đế Nam Việt niệm tình chủ tớ sâu nặng, đồng ý với lời thỉnh cầu của Tịnh, lại hạ lệnh cho Dương Dĩnh và Thế tử Hạ Hầu Quân chọn ngày thành thân.

      Chén trà trong tay Lệnh Viên rơi xuống ‘cạch’ tiếng, vỡ tan tành khiến nàng giật mình tỉnh táo trở lại.

      Khánh vương giật nẩy mình, đưa mắt nhìn về phía nàng: “Sao vậy?” đứng dậy, chạm tay vào khuôn mặt lạnh băng của nàng. “Ốm rồi sao? Sắc mặt nàng khó coi quá.”

      Lệnh Viên cố đè nén tâm trạng rối bời, lắc đầu : “ có gì.”

      Khánh vương khẽ cười : “Ả thị nữ của nàng cũng thú vị, sẵn sàng kháng chỉ để phải thành thân với người mình nhằm thủ tang cho người chết, mà người chết ấy... ràng vẫn còn sống sờ sờ. Chẳng lẽ thị biết sao?” Mấy câu này của rất nàng nhưng ý tứ bên trong bộc lộ quá .

      Lệnh Viên ngoảnh mặt qua bên, muốn né tránh ánh mắt nóng bỏng của . lại đưa tay kéo nàng lại, ôm chặt nàng vào lòng, đột nhiên ghé tới sát cạnh nàng khẽ cười : “Bao nhiêu người như vậy ngờ lại đều tin vào lời nàng, thiếu chút nữa đến cả ta cũng tin. Cài gì mà Tịnh, cái gì mà Kiều NHi, người trong lòng Hạ Hầu Quân hóa ra chình là nàng.”

      cứ thế nhìn Lệnh Viên chằm chằm, như muốn khắc ghi khuôn mặt trắng bệch của nàng vào trong đáy mắt. Bàn tay nóng bỏng của dường như càng lúc càng nóng bỏng hơn, khóe miệng nở nụ cười bỡn cợt. Lệnh Viên hiểu ra cần phải giấu giếm nữa, bởi vì biết rồi. Nàng ngẩng mặt lên nhìn : “Ngài muốn thế nào?”

      bật cười thành tiếng: “Ta vui, bởi vì nàng chủ động tới tìm ta. Lệnh Viên , chuyện cũ ta truy cứu nữa nhưng sau này, nàng chỉ có thể làm nữ nhân của ta thôi.” Bàn tay nhàng vuốt ve khuôn mặt Lệnh Viên, trong mỗi lời dường như đều tuyên cáo thắng lợi của .

      Lệnh Viên sao cười nổi. Có nữ tử nào nghe tin người mình chuẩn bị lấy vợ mà còn cười được ? Nàng tựa hồ có thể hiểu được câu của Tô Tố hôm ấy, nếu đổi lại là người khác, Lệnh Viên thà rằng người đó là Tịnh. Có điều ngờ nha đầu ngốc đó lại kháng chỉ.

      “Nghĩ gì vậy?” Khánh vương đưa tay nâng cằm nàng lên, chăm chú nhìn nàng.

      Lệnh Viên miễn cưỡng nở nụ cười: “Vậy ngài còn muốn gả Tĩnh Công chúa cho y nữa ?”

      Khánh vương đột nhiên thu lại nụ cười trong đáy mắt, giây lát sau đó mới nghe : “Nàng hơi nhiều chuyện rồi đó.”

      Chẳng phải là Lệnh Viên nhiều chuyện, nàng chỉ cảm thấy ngạc nhiên khi Doãn Duật ràng từ quan mà Hoàng đế Nam Việt lại đột nhiên triệu y về kinh, còn ban hôn cho y... Tất cả những việc này đều có vẻ như là để giám sát Doãn Duật.

      Lệnh Viên thầm lo lắng, Ký An vương gia can dự vào việc triều chính nhiều năm, Doãn Duật cũng từ quan, Hoàng đế Nam Việt rốt cuộc muốn giám sát cái gì?

      Nàng lại đưa mắt nhìn về phía Khánh vương, liệu có biết ?

      “Quân nhi, con được .” Ký An vương phi níu ống tay áo Doãn Duật, dùng sức kéo y về phòng.

      Doãn Duật căm phẫn : “Con phải với Hoàng thượng, còn và Tịnh tâm đầu ý hợp, kiếp này ngoài nàng ra con lấy ai khác. Nếu Hoàng thượng chịu, con quỳ mãi trước Đế cung.”

      Thấy Ký An vương phi sắp kéo được nữa, Doãn Duật chuẩn bị chạy ra ngoài cửa, Ký An vương gia đột nhiên xuất trước mặt y. Doãn Duật khỏi ngẩn ngơ, thấy sắc mặt Ký An vương gia hết sức nặng nề, ông ngăn cản y mà chỉ thấp giọng : “Vào đây, phụ thân có lời muốn với con. Sau khi con nghe xong, nếu còn muốn cứ việc , ta và mẹ con ngăn cản.”

      “Vương gia...” Vương phi đưa tay kéo ống tay áo ông lại, khuôn mặt tràn ngập vẻ lo âu.

      Ký An vương gia khẽ gật đầu với bà: “Bà ra ngoài trông chừng .”

      Vương phi cất bước ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng lại. Doãn Duật trước giờ chưa từng thấy bọn họ tỏ ra nghiêm túc như vậy, bèn cất bước theo Ký An vương gia vào phòng trong. Bức rèm châu đung đưa qua lại hồi, người trước mặt dừng bước. Ông quay lưng về phía Doãn Duật suốt lúc lâu, rồi mới chậm rãi xoay người, hơi cau mày : “Người bên ngoài đều biết, Thế tử của Ký An vương pgur vừa ra đời lâu mắc phải cơn bệnh nặng... Cũng chính năm đó, trai con hy sinh vì nước.”

      “Phụ thân...” Doãn Duật bất giác bước lên phía trước bước, hiểu tại sao yên lành phụ thân lại nhắc đến chuyện này với mình.

      Ký An vương gia ngẩng đầu lên nhìn đăm đăm vào Doãn Duật , cặp mắt già nua tràn ngập nỗi bi ai: “Thực ra con trai của ta qua đời vì bệnh nặng trong buổi tối hôn đó rồi.”

      Doãn Duật kinh ngạc trợn tròn mắt, buột miệng thốt lên: “Phụ thân, người gì vậy?” Nếu thế tử chết từ khi đó, vậy y là ai?

      Ký An vương gia lại cúi đầu xuống, cất giọng thê lương: “ trai con phải vị chặn giết con trai của Lương Vương mà chết, nó chết là vì cứu con. Quân nhi, con là con trai của Lương vương Điện hạ. Là dòng máu cuối cùng của Lương vương phủ.”

      Doãn Duật cảm thấy đầu óc nổ bùng tiếng, người trước mắt ràng vẫn ngừng mấp máy đôi môi nhưng dường như y chẳng còn nghe được gì. Ký An vương gia buồn bã : “Có lẽ Hoàng thượng phát giác ra điều gì, chưa trở mặt với ta là vì chưa xác định . Lần này lão ban hôn cho con chính là để giám sát, nếu con kháng chỉ, chắc chắn càng khiến lão nghi ngờ hơn.”

      Đầu óc trở nên vô cùng hỗn loạn, Doãn Duật lùi về phía sau mấy bước, rồi mới lẩm bẩm : “ thể nào, thể nào. Con sao lại là con trai của ông ta được, phải phụ thân Lương vương vì làm phản nên mới bị tru diệt sao?”

      Sắc mặt lạnh hẳn , Ký An vương gia trầm giọng : “Thực ra Lương vương chưa từng làm phản.”

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 65
      Ngày mười hai tháng tư, Ký An vương phủ đón nhận chuyện mừng lớn.

      Chie riêng những món đồ mà Hoàng đế Nam Việt và Thần phi ban tặng cho Doãn Duật cùng với Dương Dĩnh nhiều đếm xuể.

      Bóng cây khẽ đung đưa, trong bầu khí hơi lành lạnh vang lên tiếng khóc u buồn của người con .

      Lệnh Viên thở dài nhỉn Tịnh lúc này khóc sướt mướt. Nửa canh giờ trước, thị tới đây theo cửa sau. Vốn dĩvới thân phận của bọn họ bây giờ Tịnh nên đến nhưng may mà trong U Lan viện này toàn là tâm phúc của Khánh vương nên hẳn có người nào chuyện này ra ngoài.

      “Đừng khóc nữa.” Lệnh Viên đưa chiếc khăn tay cho thị.

      Tịnh vẫn khóc lóc thôi, cặp mắt đỏ hoe nhìn Lệnh Viên, nghẹn ngào : “Nô tì cảm thấy khó chịu thay cho tiểu thư. Chẳng lẽ tiểu thư đau lòng sao? Chẳng biết Thế tử gia nghĩ thế nào, ràng mấy ngày trước còn với nô tì là nhất định lấy Dương tiểu thư đó, vậy mà bây giờ đột nhiên lại...” Tịnh cắn chặt môi, sao tiếp được nữa.

      Lệnh Viên ngoảnh mặt qua hướng khác, nhìn những chiếc lá cây xào xạc bên ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn đầy vẻ buồn bã: “Chắc y có khổ tâm của y. Tịnh , sau này nếu có việc gì em đừng tới chỗ ta nữa. Em hãy theo bên cạnh y, cho dù có danh phận, y cũng đối xử tốt với em.”

      Tịnh ngây người: “Tiểu thư linh tinh gì thế? Nô tì dù thế nào cuối cùng cũng phải quay về bên cạnh tiểu thư mà.”

      Quay về? Lệnh Viên bất giacsn[r nụ cười thê lương, trong tình hình bây giờ, Tịnh làm sao còn có thể quay về được?

      Tịnh đột ngột đứng bật dậy, vòng tới quỳ xuống trước mặt Lệnh Viên nức nở : “Tiểu thư, chi bằng chúng ta hãy thôi. Thiên hạ rộng lớn thế này, chắc chắn có chỗ cho chúng ta dung thân. Bằng ... Bằng chúng ta hãy quay về chùa Ngọc Tuyền, đến khi đó còn có thể tìm Bùi thiếu gia.”

      Chùa Ngọc Tuyền, Bùi Vô Song ...

      Lệnh Viên ngẩn ngơ nhìn người quỳ dưới đất, nơi đó từng là chốn bình yên thanh tịnh nhất trong cuộc đời này của nàng nhưng nàng bao giờ quay trở về đó được nữa. Huống chi, có nàng , Bùi Vô Song mới có thể sống cuộc sống bình lặng, nàng hà tất phải quấy nhiễu y.

      Những ngón tay lạnh băng nắm chặt lấy đôi tay ngừng run rẩy của Tịnh, Lệnh Viên đỡ thị đứng dậy, chăm chú nhìn thị : “Em biết đấy, khi chuyện ở Bắc Hán còn chưa giải quyết xong, ta đâu cả.”

      “Vậy sau khi giải quyết xong sao?” Cặp mắt Tịnh sáng rực lên, giống như nhìn thấy hi vọng.

      Lệnh Viên nhất thời nghẹn họng, lặng lẽ cúi đầu... Giải quyết xong rồi nàng cũng thể được, bởi vì đó là nội dung cuộc giao dịch giữa nàng và Khánh vương.

      Tịnh vẫn khóc mãi thôi. Đến tận chiều tối hôm đó, Lệnh Viên mới khuyên được thị rời từ cửa ngách.

      Nghe khóc lóc gây rồi trong Tô phủ suốt nửa ngày trời, cuối cùng, Tô thái phó phải cho người tới trông chừng nàng ta.

      Lệnh Viên ngẩn ngơ ngồi bệ cửa sổ. Bên ngoài, ánh trăng như nước, khung cảnh tĩnh mịch vô cùng, vậy nhưng lại khiến lòng người hoang mang. Lệnh Viên nở nụ cười chua chát, khóe mắt dường như có giọt lệ lăn ra. Nàng bống dưng cảm thấy ngưỡng mộ Tô , ít nhất nàng ta còn có thế kêu gào khóc lóc vì người mình lấy mình. Còn Lệnh Viên nàng, ngay đến khóc thành tiếng cũng thể.

      Ba ngày sau, vào đêm trăng tròn, rốt cuộc tin tức Lệnh Viên mong chờ nhất cũng truyền tới.

      Tần tướng quân của Bắc Hán xuất binh, lấy danh nghĩa ‘quét sạch bọn gian thần’ mà kéo thẳng về hướng Thịnh Kinh. Thụy vương triệu tập ba mươi vạn binh mã chặn Tần tướng quân lại ở Hồ Thành cách THịnh Kinh năm mươi dặm.

      Chén trà được xoay tròn giữa những đầu ngón tay, Khánh vương cúi đầu khẽ nhấp ngụm, mỉm cười nhìn qua chỗ Lệnh Viên : “Tần tướng quân chỉ cần kiên trì thêm thời gian nữa, đợi người của bản vương tới nơi. Đến lúc đó, Thụy vương bị tấn công từ hai phía, nhất định chẳng còn sức để phản kích.”

      Lệnh Viên nghiêm túc hỏi: “Ngài để ai cầm quân?”

      “Khưu tướng quân. Ông ấy vừa hay cũng từng liên thủ với Tần tướng quân lúc ở biên cương, hai bên cũng coi như hiểu ý nhau, nàng thấy thế nào?” Y lại nhấp ngụm trà nữa, hưởng thụ mùi thơm lẩn quất giữa kẽ răng.

      Khánh vương vậy quả thực cũng rất có lý. Lần này Lệnh Viên nhờ giúp đỡ, tất nhiên tính toán điều gì. Nàng đặt ly trà trong tay xuống, hé môi : “Ta muốn xin Điện hạ giữ lại mạng sống cho Thụy vương , cả Đoan phi nữa.”

      “Đoan phi?” Khánh vương khẽ lẩm bẩm tiếng, rồi mới nhớ ra Lệnh Viên muốn nhắc tới Hoàng thái hậu của Bắc Hán giờ. phì cười: “Nàng muốn tự tay giết bọn họ sao?”

      “Ngài đồng ý ?” Lệnh Viên trả lời, chỉ hỏi ngược lại.

      Thụy vương và Đoan phi nhất định phải chết nhưng nàng vẫn còn có chuyện muốn hỏi bọn họ.

      Khánh vương hơi cau mày, đặt ly trà trong tay qua bên, thấp giọng : “Thái hậu Bắc Hán có vẫn đề gì, còn về Thụy vương ... Người này phải lựa tình hình mới được, trong lúc giao chiến đao kiếm có mắt, lỡ như bị giết mất ta cũng quản nổi.”

      “Được.” Lệnh Viên lập tức chấp nhận ngay.

      Khánh vương nở nụ cười dịu dàng, kéo tay Lệnh Viên cùng đứng dậy, nhàng ôm lấy bờ eo thon của nàng, lại phả hơi thở nóng bỏng vào tai nàng, cất giọng trìu mếm hỏi: “ mấy ngày ta tới rồi, Lệnh Viên , nàng có nhớ ta ?”

      Lệnh Viên ngoan ngoãn ngước mắt lên nhìn . Khí chất của bậc vương giả khuôn mặt giờ càng nồng đậm hơn, như lan tỏa ra bốn phía xung quanh, vây chặt lấy Lệnh Viên khiến nàng sao trốn thoát được. Để mặc cho bế bổng lên, Lệnh Viên ngoan ngoãn vòng tay quanh cổ , thân thể cứng đờ cũng chẳng giáy giụa.

      Bức rèm châu khẽ đung đưa, bức màn nhàng lay động.

      đè lên người nàng, đầu ngón tay mơn man từ cái cổ trắng ngần xuống dưới, thăm dò đôi gò bồng đào căng đầy của nàng. Thân thể Lệnh Viên run rẩy hồi, bất giác đưa tay nắm chặt lấy cánh tay . khẽ cười, vòng tay ôm chặt lấy nàng, lăn nửa vòng vào phía trong. Lệnh Viên giật mình kinh hãi, còn vẫn cười, khuôn mặt nghiêng nghiêng nhìn nàng chăm chú. Vừa định mở miệng, chợt dừng ánh mắt bên dưới chiếc gối của Lệnh Viên. Nơi mái tóc dài đen nhánh buông xõa lộ ra chiếc túi gấm được thêu thùa tinh xảo.

      Lệnh Viên chỉ thấy vươn tay tới, hơi dùng sức chút lấy được thứ từ bên dưới thân thể nàng. Đó là chiếc túi thơm được làm rất tỉ mỉ, Khánh vương đưa lên mũi ngửi, thứ mùi bên trong khác hẳn với mùi của túi thơm bình thường. Trong cung, trong phủ, nữ quyến rất đông, Khánh vương tất nhiên cũng từng được thấy, được ngửi vô số túi thơm nhưng lần này khác. đưa mắt nhìn nữ tử nằm bên cạnh mình, thấy trong đáy mắt nàng thoáng lên tia khác thường.

      Khánh vương đưa tay kéo Lệnh Viên lại, thấp giọng hỏi: “Đây là cái gì?”

      Lệnh Viên hề né tránh, hỏi ngược lại: “Ngài nghĩ sao?”

      ghé đến gần sát nàng, tì chóp mũi lên chiếc mũi xinh của nàng: “Ta muốn nghe nàng thực.”

      Lệnh Viên lại khẽ nở nụ cười. muốn nghe, vậy nàng cho biết... “Xạ hương.”
      Nếu là túi thơm bình thường, tất nhiên phải mang theo bên mình, huống chi người Lệnh Viên xưa nay luôn chỉ có loại hương khinh la. Vốn cũng đoán được rồi nhưng khi nghe chính miệng nàng ra, trái tim như nghẹn lại, sau khi hít sâu hơi, ngờ lại cảm thấy đau đến thấu tâm can.

      vung tay ném mạnh chiếc túi gấm ra ngoài, bức màn lụa mỏng cũng vì thế mà bị vén lên cao nửa thước.

      đột nhiên nhổm người ngồi dậy, đưa tay chụp lấy cằm của Lệnh Viên, ép nàng phải nhìn thẳng vào mình, lạnh lùng : “ cho nàng dùng tiếp nữa.”

      cho?

      Lệnh Viên giống như vừa nghe thấy câu chuyện nực cười, bèn bật cười thành tiếng, rồi sao kìm nén được nữa, cứ nhìn khuôn mặt lạnh tựa băng sương của mà cười vang ngớt. Người ngoài mong còn chẳng được, vậy mà nàng muốn tránh chẳng xong... “Ta chỉ đồng ý ở lại bên cạnh ngài, chứ chưa từng đồng ý bất cứ điều gì khác.”

      Điều gì khác... Danh phận, con cái, trái tim.

      Khánh vương thầm lẩm bẩm trong lòng, cảm thấy nụ cười của nữ tử trước mặt tựa như hoa túc. Hết lần này đến lần khác cùng ân ái, vậy nhưng nàng chưa từng dành cho chút chân tình. bị nàng cựtuyệt ba lần, bây giờ chờ được nàng đến cầu xin giúp đỡ nhưng rốt cuộc vẫn thể có được nhiều hơn sao?

      Khánh vương sắc mặt tái xanh, đôi bờ môi mím chặt, cứ thế nhìn đăm đăm vào nàng chớp mắt.

      Lệnh Viên dứt khoát nhắm luôn đôi mắt lại.

      lát sau, nàng bỗng cảm thấy người trước mặt ghé đến gần, đôi môi lạnh băng bị đôi môi nóng bỏng của phủ lên. Chỉ nghe thấp giọng : “Lệnh Viên , ta đối xử với nàng còn chưa đủ tốt hay sao?”

      Nụ hôn của triền miên mà quyến luyến lạ thường, Lệnh Viên gần như chống đỡ nổi, vừa thở dốc vừa đáp: “Điện hạ đối xử với Lệnh Viên rất tốt.”

      Bàn tay vuốt ve cái bụng phẳng lì của nàng, từng chút, từng chút khiến nàng kìm được rên rỉ thành tiếng. : “Gọi tên của ta .”

      “Lệnh Viên ... dám.”

      dám? Sao nàng lại dám?” Lời nửa là lạnh lùng, nửa là chế giễu.

      Dùng sức nhún mạnh cái, xâu vào thân thể nàng.

      phải là lần đầu tiên nhưng chưa từng có lần nào khô khan thế này. chậm rãi ra vào ngớt, để tâm tới sắc mặt trắng bệch của nàng.

      “Lệnh Viên, chưa từng có nữ nhân nào khiến ta cảm thấy thất bại thế này. Thứ nàng cần, ta đều cho nàng nhưng trong lòng nàng vẫn có người khác.” Nghĩ đến việc nàng cười với rằng trong chiếc túi gấm đó là xạ hương, cơn phẫn nộ trong lòng bắt đầu bùng lên, động tác càng lúc càng nhanh, càng mạnh.

      Lệnh Viên cố kìm nén cơn đau, vẫn tươi cười : “Trong lòng Điện hạ cũng có người khác nhưng lại cho ta có. Nam nhân có thể năm thê bảy thiếp, nữ nhân cho dù thể nhưng đến suy nghĩ mà cũng được hay sao? Huống chi, năm xưa ta từng được gả cho vị phu quân rồi, ngài làm sao có thể thay đổi được này đây?”

      cúi đầu cắn lấy cánh môi nàng: “Miệng lưới sắc bén lắm. Vậy ta khiến nàng mang thai đứa con của ta, để xem nàng có thể làm gì được?”

      Làm gì được?

      Nàng cũng biết.

      Đêm ấy, làm với nàng hết lần này đến lần khác, lại hôn lên từng tấc da thịt tấm thân mềm mại của nàng, như để tuyên cáo rằng đây chính là nữ nhân của .

      Ngày hôm sau, Khánh vương trực tiếp lên triều từ U Lan viện.

      đám thị nữ vào trong hầu hạ.

      Chiếc túi gấm bị Khánh vương vứt ra ngoài đêm qua vẫn còn mặt đất, có ả thị nữ tinh mắt nhìn thấy, còn tưởng là do Lệnh Viên sơ ý đánh rơi, vội nhặt lên, thấp giọng : “Điện hạ , thứ này là của nhị tiểu thư sao?”

      Khắp U Lan viện, ai cũng nghĩ rằng Lệnh Viên là nhị tiểu thư nhà họ Tô.

      Khánh vương đưa mắt liếc nhìn, trong lòng khỏi dấy lên cảm giác chán ghét, liền đẩy mạnh tay ả thị nữ ra, gằn giọng : “Sau này mỗi ngóc ngách của U Lan viện đều được để bản vương nhìn thấy những thứ sạch này, nếu , bản vương cho các ngươi biết mặt.”

      Cả đám thị nữ trong phòng đều sợ hãi quỳ rạp xuống đất. Ả thị nữ vừa nhặt chiếc túi gấm còn che mặt khóc òa lên.

      “Điện hạ giận dứ với họ làm gì, đây có phải là chủ ý của họ đâu.” đôi tay trắng nón vén bức màn ra, Lệnh Viên cất giọng dịu dàng. Còn chưa chải chuốt trang điểm, mái tóc đen nhánh của nàng vẫn buông xõa xuống vai. Khánh vương ngoảnh đầu nhìn lại, thấy nàng ngợp vẻ quyến rũ kiều, lại càng nổi lòng si mê.

      xoay người lại, về phía nàng nhàng : “Lệnh Viên , nàng lại mềm lòng rồi.”

      Lệnh Viên ngồi bên mép giường, cúi đầu quấn vài lọn tóc vào đầu ngón tay: “Đều là người do cha sinh mẹ đẻ, nếu có cách khác ai lại muốn làm nô tì.”

      bật cười thành tiếng, ngồi xuống bên cạnh nàng: “Chẳng trách thị nữ của nàng lại được chiều chuộng như vậy.”

      Lệnh Viên muốn dây dưa với , chỉ hờ hững : “Còn chưa sao? Cẩn thận lại lên triều muộn đấy.”

      “Ừm.” đáp lại nhưng vẫn chưa đứng lên, mà hơi ghé người tới khẽ cất tiếng cười: “Lần này rồi biết phải mấy ngày nữa mới có thể tới...”

      “Bắc Hán mà có tin tức, dù thế nào ngài cũng phải đến với ta. Đến khi đó, ta bày bàn tiệc rượu chờ ngài.” Nàng nhàng cất tiếng ngắt lời , rồi ra hiệu cho thị nữ mang chiếc áo choàng của tới.

      Khánh vương rốt cuộc đành đứng dậy, để yên cho thị nữ khoác áo choàng lên người. lại liếc nhìn Lệnh Viên lần nữa, rồi mới xoay người bước ra ngoài.

      Kiệu chờ sẵn ở ngoài, Khánh vương bước vào ngồi ngay ngắn bên trong, chợt nghe gã thị vệ bên ngoài thấp giọng hỏi: “Điện hạ , Khưu tướng quân xuất binh, vẫn tiến hành theo kế hoạch cũ chứ?”

      Người trong kiệu trả lời, chỉ khẽ ‘ừm’ tiếng. Rồi lại đưa tay vén rèm kiệu lên, nhìn về phía U Lan viện bằng ánh mắt đầy hàm ý, sau đó : “Khởi kiệu.”

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 66-1
      Chẳng mấy chốc đến mùa sen nở, cây cầu chín khúc uốn lượn ao nước biếc xanh. làn gió mát thổi tới, lá sen lay động, đôi hạt sương đêm lấp lánh ánh bình minh.

      ả a hoàn vội vã chạy vào phòng, lớn tiếng hô: “Lão gia, phu nhân, nhị tiểu thư tới rồi.”

      Lệnh Viên chậm rãi qua cây cầu đá, hai bên đường liễu rủ biếc xanh, hoa cỏ mọc đầy. Bước chân vào tiền sảnh, bóng dáng quen thuộc ấy lại xuất trước mắt... Y mặc áo rộng, đội mũ ngọc, vội và xoay người lại, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn tới. Lệnh Viên bất giác dừng chân lại. Nàng tới đây là để thăm Tô phu nhân, chẳng ngờ Doãn Duật cũng tới.

      Nữ tử bên cạnh y mặc bộ đồ gấm lộng lẫy, dung nhan thanh tú mĩ miều. nàng ta cùng đững dậy với y, nép sát vào người y, dáng vẻ hết sức kiều, e lệ.

      Chắc hẳn đây chính là trắc thất (vợ lẽ) Dương Dĩnh mà y vừa cưới.

      Tô phu nhân nhiều ngày thấy nàng , trong lòng hết sức nhớ nhung, vội vã đứng dậy tới kéo tay Lệnh Viên lại: “Con đến đúng lúc lắm, trong nhà cũng có khách đây. Doãn Duật vừa mang tân phu nhân của nó đến gặp lão gia, Huyên nhi, con cũng tới làm quen với bọn họ .”

      Tô phu nhân đúng là hồ đồ, bà dường như hề nhớ chuyện giữa Lệnh Viên và Doãn Duật . Rất nhiều lúc Lệnh Viên thực cảm thấy ngưỡng mộ bà, sau cơn bệnh chỉ nhớ những việc vui vẻ, giữ lại bất cứ điều gì vui.

      Lệnh Viên và Dương Dĩnh khách sáo chào hỏi nhau đôi câu, sau đó nàng liền theo Tô phu nhân về phòng.

      chuyện với Tô phu nhân hơn canh giờ, Lệnh Viên mới trở ra ngoài. Khi đến cuối hánh lang, trước mắt bỗng lóe lên bóng người , rồi nàng bị bàn tay to lớn kéo tới chỗ râm mát kín đáo. Lệnh Viên khỏi kinh hãi, vội gước mắt lên chăm chú nhìn người trước mặt. Doãn Duật nắm chặt lấy cổ tay thon của nàng buông, cứ ngẩn ngơ nhìn nàng như thế.

      bao lâu gặp rồi? Sao lại có cảm giác xa xôi như thể mấy đời mấy kiếp?

      có ngày nào nhớ tới nàng , có ngày nào nghĩ về nàng , cả con tim đều chất chứa hình bóng của nàng .

      Muôn vàn lời muốn , cuối cùng lại chỉ thốt ra duy nhất câu: “Nàng vẫn ổn chứ?”

      Thế nào là ổn, thế nào là ổn? Lệnh Viên thầm cảm thấy chua chát, vội rụt tay về, xoay người lại : “Ta rất ổn.”

      Nàng ổn nhưng trái tim y lại rất đau.

      “Kiều nhi...” Cất bước vòng tới trước mặt nàng , y cau mày nhìn nàng chăm chú: “Tại sao chịu nhìn ta? Nàng trách ta sao? Hay là... nàng sợ bị nhìn thấy?”

      Lệnh Viên bất giác bật cười, lời như giận dỗi: “Ta sợ bị tân phu nhân của huynh nhìn thấy.”

      Tân phu nhân... Trước giờ chưa từng có ai có thể biến ba chữ này thành mũi tên cắm thẳng vào trái tim y như thế. Sắc mặt trở nên trắng bệch, Doãn Duật lẩm bẩm : “Ta có nỗi khổ tâm riêng.” Chỉ sơ sẩy chút thôi, cả mấy trăm tính mạng trong Ký An vương phủ đều chẳng còn. Y thể bất chấp tất cả vì chuyện tình cảm của mình được.

      Mấy câu mà Dận vương với y trước khi chết, tới tận bây giờ y mới hiểu căn nguyên. muốn y mang Lệnh Viên , đừng về kinh nữa nhưng y làm được, y buông tay để nàng trở về. Bây giờ, còn có thể trách được người khác sao? Nhưng đời này có thứ thuốc gọi là hối hận, hơn nữa Lệnh Viên còn phải lạnh lùng cho Bắc Hán của nàng , mà bây giờ vai y cũng phải gánh vác trách nhiệm đối với tính mạng của quá nhiều người khác.

      “Đừng gì cả.” Nàng chặn ngón tay thon dài lên cánh môi y, nỗi khổ tâm gì đó nàng muốn nghe, nàng vốn chưa từng trách y. “Huynh , đừng để ấy phải đợi lâu.”

      Nhưng y lại , khuôn mặt nhợt nhạt tràn ngập nét dịu dàng: “Ta nữa. Nếu nàng có chuyện, nhất định phải với ta.”

      Y thể suy nghĩ đến mấy trăm tính mạng của Ký An vương phủ nhưng lại có thể liều mạng vì nàng.

      Lệnh Viên thầm chấn động, kinh hãi mở to cặp mắt cham chú nhìn y: “Hoàng thượng để huynh rời kinh sao?”

      Doãn Duật nghe mà thầm kinh hãi, biết tại sao nàng lại nghĩ tới điều này. Lệnh Viên bất chấp lễ nghĩa níu chặt lấy ống tay áo y, nôn nóng : “Là nỗi khổ tâm gì? Bây giờ ta muốn nghe, huynh mau cho ta nghe.” Trước đó nàng đoán được Hoàng đế Nam Việt ban cháu của Thần phi cho Doãn Duật làm trắc thất là để giám sát, bây giờ lão lại còn cho y rời khỏi Sùng Kinh, xem ra là có ý muốn bắt y ở ngay tầm mắt để tiện giám sát rồi. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có chuyện gì mà nàng biết đây?

      làm cái gì đấy?” Tô vừa nhìn thấy Lệnh Viên kéo tay áo Doãn Duật , lập tức co chân chạy tới đẩy mạnh Lệnh Viên ngã xuống đất, đoạn giận dữ kêu lên: “ rốt cuộc muốn thế nào đây? mặt bám lấy đại tỷ phu buông, mặt còn muốn níu kéo Quân ca ca nữa, ta chưa từng thấy nữ nhân nào biết xấu hổ như .”

      .” Doãn Duật đẩy Tô ra, vội vã đỡ Lệnh Viên đứng dậy, xót xa hỏi: “Thế nào, việc gì chứ?” Y nắm lấy bàn tay dính đầy bụi đất của nàng, chùi những vết bẩn tay nàng vào áo mình.

      ấm ức đến phát khóc: “ ta vừa lưu luyến huynh, vừa muốn rời khỏi đại tỷ phu, qua đó đủ thấy trong lòng ta hề có huynh rồi. Chỉ có huynh là ngu ngốc thôi, vẫn lòng muốn bảo vệ ta.”

      “Đừng bậy.” Sắc mặt Doãn Duật trầm hẳn xuống.

      đời nào chịu nghe, mắt rơm rớm lệ nhìn Lệnh Viên , cất giọng giễu cợt: “Lúc ở biên cương chẳng phải rất kiêu căng sao? cái gì mà ta cướp Quân ca ca được, thế nào, bây giờ có nữ nhân khác cướp huynh ấy rồi, còn muốn giở trò gì nữa phải ? vậy ta chuyện này với trắc phu nhân, để xem xem còn có thể làm được gì nữa.”

      Nàng ta xong liền xoay người chạy . Doãn Duật sắc mặt biến đổi hẳn, vội chạy lên trước mấy bước kéo tay nàng ta lại: “ , muội đừng có bừa.”

      giãy giụa : “Muội cứ muốn đấy. Thế nào là bừa? Lời của muội đều là hết, huynh buông tay ra. Muội phải chuyện xấu của ta ra cho người đời biết. Quân ca ca, nếu huynh buông, muội hét lên đấy, muội...”

      Biến cố đột ngột xảy ra, Tô cũng chẳng cây trâm búi tóc mình đâm vào ngực Doãn Duật như thế nào. Y trừng mắt nhìn nàng ta, cắn răng hỏi: “ đủ chưa?”

      “Doãn Duật .” Lệnh Viên kinh hãi lao vội tới nhưng Doãn Duật nháy mắt ra hiệu dừng lại. Y ngoảnh đầu nhìn Tô lúc này trợn tròn mắt há hốc miệng, lạnh lùng : “Từ đến lớn muội chỉ biết điên cuống gào thét, chưa từng chịu bình tĩnh suy nghĩ vấn đề bao giờ. Đúng thế, trong lòng ta chỉ có mình ấy, trước đây là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy, cả đời này cũng vậy. Nhưng bây giờ ta có thể cưới tất cả các nữ nhân trong toàn thiên hạ, duy chỉ có mình ấy là thể cưới, muội hài lòng chưa? Từ khi ấy vào phủ, muội chỉ biết nhằm vào ấy, làm khó ấy nhưng muội có từng suy nghĩ đến chuyện này chưa, sau khi ấy vào phủ, nhà họ Tô liền được đoàn viên, có gì là tốt nào? Muội chỉ nghĩ đến việc chuyện này cho Dương Dĩnh nhưng muội có từng nghĩ xong rồi sao ? Muội phải biết Dương Dĩnh là cháu của Thần phi nương nương , là người của Hoàng thượng , mà bây giờ Kiều nhi là nhị tiểu thư của Tô phủ, muội muốn cả Tô phủ vì muội mà mất tánh mạng hay sao?”

      sợ đến nỗi chẳng được câu nào. Doãn Duật lật tay rút cây trâm ra, nhét vào trong tay nàng ta, rồi tiếp: “Muội gây rắc rối cho ấy, chính là đâm dao vào trái tim ta. , muội còn , thực ra muội chưa hiểu thế nào là .”

      mở to mắt. Từ nàng thích y rồi, vậy mà y lại nàng hoàn toàn chưa hiểu thế nào là ư?

      Lệnh Viên run rẩy nhìn y cham chú, những lời này đều là từ tậ đáy lòng y, vậy mà trước giờ y chưa từng ra trước mặt nàng. Chỉ duy có mình nàng là thể cưới, chỉ duy có mình nàng là thể cưới... biết từ lúc nào, nước mắt của Lệnh Viên giàn giụa tuôn rơi. Y xoay người lại nhìn nàng , khuôn mặt trắng bệch xuất nụ cười ấm áp: “Ta sao, nàng đừng khóc. Kiều nhi, ta phải rồi, chuyện đó ta tìm cơ hội giải thích với nàng sau.”

      Nàng bước lên phía trước bước: “Doãn Duật , muội muốn huynh sống tiếp.”

      Y dừng bước chân lại, khẽ : “Ta biết.”

      Thực ra Lệnh Viên cũng biết tại sao mình lại ra những lời như vậy nhưng nàng biết, chuyện mà y kịp với mình nhất định quan trọng vô cùng.

      “Cạch” tiếng , cây trâm dình máu rơi xuống từ giữa kẽ ngón tay Tô . Hai tay nàng ta run lẩy bẩy, nhất thời lúng túng biết phải làm gì.

      “Sao vậy?” Tô Tố ngang qua, nhìn thấy bọn họ liền cất tiếng hỏi.

      sắc mặt trắng bệch ngoảnh đầu lại, thấy Tô Tố tới gần. Nhìn thấy cây trâm rơi đất, Tô Tố khỏi cảm thấy lo lắng, bèn cau mày nhìn Tô hỏi: “Vừa rồi khi tới đây ta có nhìn thấy Thế tử . , là muội làm huynh ấy bị thương sao?” Tô lùi về phía sau mấy bước, chẳng câu nào ngoảnh đầu khóc nức nở chạy .

      ...”

      “Đại tỷ.” Lệnh Viên kéo tay áo Tô Tố lại. Tô Tố thở dài : “Nhà đầu này từ được nuông chiều quen rồi. Cha vì mất Huyên nhi nên đặc biệt chiều chuộng nó.” Nàng ta khom người nhặt cây trâm rơi mặt đất lên, lau vết máu, cất vào trong tay áo.

      Lệnh Viên ngoảnh mặt qua hướng khác, đưa tay lên lau nước mắt, rồi mởi thấp giọng hỏi: “Sao tỷ lại quay về đây?”

      Tô Tố ngoảnh đầu lại nhìn tiểu a hoàn sau lưng, lắc đầu : “Mẹ của a hoàn Phương Hàm đó vừa mới qua đời, trong nhà chỉ còn lại đứa em vừa tròn tuổi. Ta đanh định xin cha mẹ đón em nó đến đây, cứ tạm thời nuôi trong phủ trước .”

      Tiểu a hoàn đó hai mắt đỏ hoe, chắc là vừa khóc.

      Tô Tố dẫn theo a hoàn rời , Lệnh Viên nhìn đăm đăm vào bóng lưng nàng ta đến thẫn thờ. Đây có lẽ là nữ tử tâm địa thiện lương nhất thế gian này, hơn nữa còn dịu dàng hiền thục, đáng để cho tất cả nam nhân mến.

      “Nhị tiểu thư.” ả thị nữ của U Lan viện vội vàng chạy tới, vừa thở dốc : “Khánh vương Điện hạ phải người đến mời tiểu thư về đấy.”

      “Điện hạ tới rồi sao?” Tròng mắt Lệnh Viên hơi co rút, cảm thấy căng thẳng vô cùng.

      Ả thị nữ gật đầu đáp: “Chắc là ở biệt viện rồi, nhị tiểu thư về luôn bây giờ chứ?”

      Ả thị nữ vừa dứt lời thấy nữ tử trước mặt vội vàng cất bước chạy về phía cửa.

      Ở cửa U Lan viện, hai con ngựa cao lớn đứng bên ngoài. Lệnh Viên vừa xuống kiệu liền xách váy vội vã chạy vào trong.

      “Thuộc hạ bái kiến nhị tiểu thư.” Trong tiền sảnh, hai gã thị vệ cung kính hành lễ với Lệnh Viên.

      Lệnh Viên ngẩn người , buột miệng hỏi: “Điện hạ đâu?”

      gã thị vệ vẫn cúi đầu, chậm rãi đáp: “bẩm nhị tiểu thư, Điện hạ lúc nãy còn ở trong cung chuyện với Hoàng thượng , cho nên bảo bọn thuộc hạ tới đây báo tin tức về Bắc Hán với nhị tiểu thư.”

      Khánh vương vẫn ở trong cung?

      Hai gã thị vệ đều cúi gằm mặt khiến người ta thể nhìn thần sắc, Lệnh Viên khỏi cảm thấy hoang mang. Nàng cứ luôn cảm thấy Khánh vương tới là vì muốn né tránh nàng , muốn chính miệng với nàng chuyện ở Bắc Hán . Hít sâu hơi, Lệnh Viên cố đè nén tâm trạng hoang mang xuống, run giọng bảo: “ .”

      Gã thị vệ vẫn cúi đầu, giọng cao thấp vang lên: “Đại quân Nam Việt liên thủ với Tần Tướng quân trấn áp Thụy vương , Thụy vương muốn đưa tay chịu trói, bị chém trước trận vào ngày mùng năm.”

      Lệnh Viên mở to đôi mắt, ngẩn ngơ lắng nghe. Gã thị vệ lại tiếp: “Đại quân đánh vào hoàng cung Thịnh Kinh mới hay Ấu đế Bắc Hán bị Thụy vương hại chết, Thái hậu Bắc Hán muốn treo cổ tự vẫn, được cứu xuống kịp thời...”

      “Ngươi , ngươi cái gì?” Những lời phía sau của gã thị vệ, nàng chẳng nghe được câu nào, ngẩn ngơ cất tiếng hỏi .

      Chiêu nhi, Chiêu nhi tại sao lại chết?

      Lệnh Viên nhất thời lòng đau như cắt, loạng choạng lùi mấy bước về phía sau. ả thị nữ vội vàng đỡ lấy nàng , chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch, những ngón tay túm lấy vạt áo trước ngực hằn gân xanh khiến ả thị nữ sợ hãi kêu lên mấy tiếng ‘nhị tiểu thư’. Lệnh Viên chỉ cảm thấy trái tim như nghẹn lại, giống như bị bàn tay to lớn bóp chặt lấy cổ, khó có thể hít thở được hơi nào. th vì nàng mà chết, nàng lại thể bảo vệ được Chiêu nhi.

      “Chiêu nhi...” Nàng kêu lên tiếng xé gan xé ruột, cả thân thể trở nên mềm nhũn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :