1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đế Hoàng Phi - Hoại Phi Vãn Vãn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 59
      “Quân nhi.” Tô thái phó lộ vẻ sửng sốt, vội vàng bước xuống từ xe ngựa . Doãn Duật đẩy tay Tịnh ra, tới. Từ phía sau chợt nghe tiếng ‘Quân ca ca’. Tô vận bộ đồ màu xanh nhạt, tà áo dài phất phơ bay trong gió. Nàng ta chạy rất nhanh, lao thẳng tới ôm chặt lấy y: “Cha huynh bị thương rất nặng, muội sợ đến chết mất. Huynh với muội , rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

      Doãn Duật đưa tay đẩy nàng ta ra. Khuôn mặt thanh tú của Tịnh lúc này đỏ bừng, ánh mắt nhìn về phía Tô đầy vẻ thù địch.

      Tô thái phó kéo Tô qua bên, thấp giọng mắng: “ , được làm bừa.” Rồi ông lại đưa mắt nhìn qua phía Doãn Duật : “Sao con lại tới đây? Cơ thể khỏe lại chưa?”

      Có quá nhiều việc Doãn Duật nhất thời kịp giải thích ràng , ánh mắt lướt qua cặp cha con trước mắt, nhìn về phía sau lưng bọn họ.

      Gia quyến Tô phủ rất đông, phía sau chiếc xe ngựa của Tô thái phó là đoàn xe cộ rất dài. Doãn Duật mau chóng nhìn thấy khuôn mặt của Tô Tố , Tô Tố cũng vén rèm xe bước xuống. Lại nhìn tiếp về phía sau, y liền bắt gặp khuôn mặt của Tô phu nhân. Hồi y còn , ruy từng ở trong Tô phủ nhưng cũng chỉ có dịp Đoan ngọ theo Tô thái phó về khu phủ cũ của nhà họ Tô ở Liêu Châu là từng gặp Tô phu nhân. Bây giờ gặp mặt, trong lòng y chỉ còn lại chút ấn tượng.

      Đột nhiên bước lên phía trước bước, y nhìn thấy bên cạnh Tô phu nhân có bàn tay trắng nõn thò ra nắm lấy bức rèm, chậm rãi vén lên... Khuôn mặt của nữ tử vô cùng tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn hết sức dịu dàng nhìn đăm đăm về phía y, trong kinh ngạc toát lên nỗi vui mừng vô hạn.

      “Doãn Duật .” Lệnh Viên bất chấp tất cả nhảy xuống xe ngựa , bóng dáng kiều trong bộ đồ gấm sang trọng chẳng khác gì cánh bướm thướt tha.

      Doãn Duật bước lên mấy bước, đưa tay ôm nàng vào lòng, ghì chặt: “Ta đến rồi, Kiều nhi, ta đến rồi.”

      Các nữ quyến lúc này đều ngồi xe ngựa , đưa mắt nhìn hai người bọn họ với vẻ rất ngạc nhiên. Tô Tố vẫn tỏ ra bình tĩnh, Tô thái phó cũng chẳng cảm thấy quá mức kinh ngạc, chỉ có Tô là căm phẫn tột cùng, định lao thẳng đến, Tịnh nhanh tay lẹ mắt, lập tức chụp ngay ống tay áo của nàng ta: “ làm gì đấy?”

      hề biết thị, hậm hực nghiến răng : “Buông ta ra. ta có tư cách ở bên cạnh Quân ca ca.”

      Tịnh đột ngột trợn trừng mắt, bàn tay giữ ống tay áo nàng ta vẫn buông lỏng, giận giữ : “Chẳng lẽ có tư cách?” Thị thích tất cả những ai tỏ ra kiêu căng, ngang ngược trước mặt Công chúa như vậy

      ngẩng đầu vênh mặt, ngạo mạn : “Phải vậy sao nào? là cái thá gì chứ?”

      Cái thá gì ư? Thị là cái thá gì sao?

      Tịnh cảm thấy vô cùng căm ghét nữ tử trước mặt, người này ngông cuồng tự đại, coi ai ra gì, thị nhất định phải dạy cho ta bài học. Tịnh hơi nhướng mày, giọng khinh miệt: “Ta là ai à, ra chỉ sợ dọa chết đấy.” Thị hơi dừng lại chút, thấy Tô có vẻ tin, bèn khẽ cất tiếng cười, tiếp: “Ta là Thế tử phu nhân được Hoàng thượng chính thức ban hôn. Thế nào, còn muốn là chỉ có mời xứng với chàng ở ngay trước mặt ta ?”

      câu nhàng hết sức nhưng lọt vào tai Tô lại chẳng khác gì nhát búa nặng nề giáng xuống. nàng nhìn nữ tử trước mặt với vẻ thể tin nổi, mấy chữ ‘Thế tử phu nhân’ cứ hiển trong đầu. Sắc mặt trở nên trắng bệch, Tô gắng gượng : “ dối.”

      Tịnh vòng đến trước mặt nàng ta, buông tay ra, khẽ cười : “Chuyện này người ở Sùng Kinh đều biết cả, nếu tin cứ hỏi mà xem.”

      tin chắc người trước mặt dối nhưng sắc mặt ung dung và giọng điềm tĩnh kia dường như đều với nàng rằng, lời của đối phương là .

      Lệnh Viên vô cùng kích động. Nàng đẩy Doãn Duật ra, nhìn y lượt từ xuống dưới, nghẹn ngào : “Xin lỗi, muội biết Dương đại nhân ra tay với huynh.”

      Doãn Duật đưa tay lau nước mắt giúp nàng , thấp giọng : “Ta chưa bao giờ trách nàng , huống chi, ta cũng lỡ tay làm y bị thương.” Nhìn thấy nét sửng sốt trong đáy mắt Lệnh Viên , y lại khẽ cười : “Yên tâm, vết thương nặng. Y là tâm phúc của Bắc đế, ta tự biết nương tay.”

      Đoàn xe cộ tạm thời dừng lại nghỉ ngơi. Ngay đến Tô thái phó cũng tỏ ra hết sức nghi hoặc, chỉ có mình Tô phu nhân là cảm thấy vui vẻ. bà kéo tay Lệnh Viên , nhất quyết muốn hỏi chuyện giữa nàng và Doãn Duật là từ bao giờ.

      đưa mắt liếc nhìn Doãn Duật , thấy y mặt mày tươi tắn, kể lại câu chuyện từ hơn mười năm trước, khi bọn họ gặp nhau, biết nhau rồi nhau... Càng quá đáng hơn, câu chuyện còn có địa điểm cụ thể, cái gì mà thả diều, bắt thỏ rằng, bắt cá... Trong lòng Tô dám chắc hai người này mới chỉ quen biết lâu, mà nàng ta cũng hết sức kinh ngạc khi Lệnh Viên lại có bản lĩnh lớn đến vậy, có thể khiến người cương trực như Doãn Duật dối bừa bãi. Lúc này y còn kể chuyện cách ràng , mạch lạc, như thể từng trái qua.

      nữ.” Ánh mắt Tô nhìn về phía Lệnh Viên , từ kẽ răng khẽ bật ra hai chữ.

      Tô Tố ở gần nàng ta nhất, khẽ thở dài tiếng, đẩy tay Tô . Tô ương bướng dẩu môi lên, xoay người qua hướng khác.

      Tịnh có rất nhiều lời muốn với Lệnh Viên , hiềm nỗi trước mắt có quá nhiều người nên tiện gì. Thị khẽ gọi tiếng ‘tiểu thư’ nhưng lại bị Lệnh Viên cắt ngang, nàng nắm tay Tịnh : “Gọi là tỷ tỷ.”

      Trong mắt Tịnh thoáng qua nét ngạc nhiên nhưng nghĩ đến tình hình bây giờ, thị đành đồng ý.

      Tô Tố cười bước đến hỏi: “Vị nương này chắc chính là Tịnh mà Huyên nhi từng nhắc đến với ta rồi? là người chị em tốt mà Huyên nhi nhà ta quen biết ở bên ngoài đúng ?”

      Tô phu nhân vừa nghe vậy, vội vàng kéo Tịnh lại cất tiếng cảm ơn.

      Doãn Duật và Tô thái phó sang bên kia chuyện, các nữ quyến ai nấy đều trở về xe của mình, Lệnh Viên và Tịnh theo Tô phu nhân lên xe. Tô nhìn Tô Tố với vẻ tức giận, giọng càng trở nên khõ nghe hơn: “Muội thực cách nào hiểu nổi, tại sao đến lúc này rồi mà đại tỷ vẫn muốn dối giúp ta? Cái Tịnh đó, là chị em tốt của ta sao?”

      Tô Tố vẫn tươi cười điềm đạm như thường, lại ngoảnh đầu nhìn khuôn mặt vui vẻ của Tô phu nhân gần đó, thấp giọng : “ , muội từ có mẹ bên cạnh nên hiểu được đâu. Ta chỉ muốn mẹ ta được vui vẻ, bà qua nửa đời người rồi, đây là chút lòng hiếu thảo của người làm con như ta.”

      “Ta phải về kinh, con có cùng với ta ?” Chuyện của y và Lệnh Viên , Tô thái phó hề có ý muốn truy cứu.

      Doãn Duật khẽ cười đáp: “Lần này rời kinh, con dâng tấu với Hoàng thượng xin từ chức. Có lẽ... bao giờ trở về nữa.”

      Dáy mắt vốn bình lặng của Tô thái phó thoáng nét ngạc nhiên, ông buột miệng hỏi: “Xin từ chức? Phụ thân con cũng quản sao?”

      Doãn Duật gật đầu đáp: “Phụ thân , lần này con có thể nhặt được tính mạng về là điều may mắn lớn nhất rồi, sau này ông cưỡng ép con việc gì nữa.”

      Tô thái phó trầm lặng lát, rồi đưa tay vỗ lên vai Doãn Duật.

      Ban đầu, khi nghe Lệnh Viên se theo mình tới sùng Kinh, sắc mặt Tô phu nhân biến đổi hẳn, về sau được Tô Tố khuyên nhủ hồi, sắc mặt bà mới dần dịu xuống. Lệnh Viên nhìn Tô Tố bằng ánh mắt cảm kích, chỉ thấy nàng ta khẽ nở nụ cười. Tô Tố là người thông minh, biết rằng Lệnh Viên tiện về kinh. Bây giờ Doãn Duật tới, nàng lại càng bao giờ quay về nơi đó.

      Lệnh Viên nắm chặt bàn tay Tô phu nhân, nghẹn ngào : “Mẹ, bọn con ở lạikhu phủ cũ của Tô gia, khi nào có thời gian rảnh lập tức thăm mẹ.”

      “Đúng thế, phu nhân, người thỉnh thoảng cũng có thể đến đó mà. Người đừng trách tỷ tỷ, tỷ ấy từ sống trong phủ, thiếu sót quản thúc, cho nên vẫn thích cuộc sống tự do tự tại bên ngoài hơn.” Tịnh đứng bên ra sức giúp cho Lệnh Viên.

      Sau hồi khuyên nhủ, Tô phu nhân dường như hiểu ra. Hồi con còn , bà thể làm tròn chức trách của người mẹ, bây giờ con tìm được hạnh phúc cho riêng mình rồi, bà tất nhiên nên can thiệp. Huống chi vì lời của Lệnh Viên , Tô phu nhân cũng bất giác cảm thấy con ở cách mình hề xa, chỉ cần vài bước chân là có thể tới thăm được.

      Đoàn xe cộ lại lần nữa rầm rộ lên đường. Lệnh Viên đứng nhìn theo, vành mắt trở nên ẩm ướt từ lúc nào chẳng hay.

      “Sao lại khóc thế?” Doãn Duật dụi dàng hỏi.

      Lệnh Viên khẽ mỉm cười, ngoảnh đầu lại nhìn y chăm chú: “Là vì vui mừng đo thôi. Doãn Duật , huynh biết ? Muội lớn đến từng này tuổi nhưng mẫu hậu chưa từng gần gũi với muội như vậy, ngay cả số lần mẫu hậu chuyện với muội cũng có thể đếm được ràng. Nhưng Tô phu nhân lại khác, ra làm con của nhà bình thường lại hạnh phúc đến thế.”
      Tịnh cũng cất tiếng cười theo: “Bây giờ chẳng phải là con nhà binhg thường rồi sao?”

      Tịnh kêu phu xe đánh xe đến nhưng nhất quyết chiu chui vào trong xe, cứ ngồi bên ngài cùng với phu xe. Lệnh Viên đưa tay kéo thị lại, lại thấy thị cười hì hì : “Tiểu thư nên vào trong .”

      rồi, gọi ta là tỷ tỷ.” Lệnh Viên cau mày .

      Tịnh lè lưỡi : “Muội biết rồi, tỷ tỷ mau vào trong .” Vừa thị vừa đưa mắt nhìn vào bên trong: “Cậu ấy vừa có thể xuống giường liền vội vã tới đây tìm tỷ giống như phát điên lên, muội biết là hai người có rất nhiều lời muốn mà.”

      Rèm xe vừa buông xuống, bên ngoài liền vang lên những tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc của Tịnh.

      Doãn Duật mỉm cười nhìn nàng, đột nhiên ra câu đầu đuôi: “Chiến kết thúc rồi, Bắc Hán cũng lui binh.”

      “Muội biết.”

      Y kéo nàng tới, nhàng đặt môi lên trán nàng: “Sau này, nàng còn phải lạnh lùng điều gì nữa.”

      Lệnh Viên ngước mắt lên, ngẩn ngơ nhìn y hồi, rồi ghé bờ môi giá lạnh lên hôn vào đôi môi nóng bỏng của y. “Muội rất lo cho an nguy của huynh.” Những ngày đêm chờ đợi y đó, trong lòng nàng ngập tràn nỗi âu lo, hoảng loạn nhưng lại chẳng có bất kỳ tin tức nào.

      Y nhàng ôm lấy tấm thân gầy guộc của nàng , khẽ cười : “Sau này chúng ta ở cách những chuyện đó rất xa, rất xa.”

      Mây đen mờ mịt che kín đỉnh đầu, chợt có tia sét đánh xuống, gió dữ nổi lên cuồn cuộn.

      “Đại nhân, nên tránh mưa trước .” Gã thị vệ đưa tay che những giọt mưa rơi xuống mặt, ngoảnh đầu sang với Dương Ngự Thừa.

      Dương Ngự Thừa giục ngựa tới dưới gốc cây. giờ trước mắt vùng u ám, khó có thể nhìn cảnh tượng ngoài ba trượng, bốn phía xung quanh đều hết sức mù mịt.

      ngày, chỉ cần ngày nữa là có thểvề tới Thịnh Kinh.

      Nhảy xuống từ lưng ngựa, cặp mắt bỗng chợt hoa , Dương Ngự Thừa vội đưa tay bám chặt lấy sợi dây cương ngựa. Sau thời gian gấp cả ngày lẫn đêm, lúc này thể lực của y có dấu hiệu cạn kiệt.

      Ở dưới gốc cây tuy có thể che được phần mưa gió nhưng vẫn có số hạt mưa rơi xuống kẽ lá. Dương Ngự Thừa ngồi tựa vào gốc cây lạnh lẽo, nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, chợt nghe xa có tiếng vó ngựa vọng lại. Y giật mình mở mắt, thấy gã thị vệ cất bước về phía trước.

      Giữa cơn mưa như trút nước, thân hình những kẻ đến gần còn chưa nghe ‘chíu’ tiếng, Dương Ngự Thừa trơ mắt nhìn gã thị vệ vừa ra ngoài thăm dò gục ngã. ngực ràng có mũi tên sắc bén cắm thẳng vào.

      “Bảo vệ đại nhân.”

      Những thanh trường kiếm đồng laotj được rút khỏi vỏ, trận mưa tên bay đến. bầu khí xung quanh tràn ngập nặng nề, sát khí bùng lên chẳng kém nơi chiến trường đẫm máu...

      Từ khi Dận vương tử trận, Hoàng hậu mưu phản, Công chúa mất tích, sức khỏe của Hoàng đế Nam Việt kém hẳn trước kia. Cho dù biên cương truyền về tin tức chiến kết thúc cũng khiến lão cảm thấy vui vẻ.

      Tĩnh Công chúa ngồi bên long sàng cẩn thận hầu hạ Hoàng đế uống thuốc, sắc mặt nàng cũng trắng bệch chẳng kém gì lão.

      Hoàng đế Nam Việt ngồi tựa vào tấm đệm gấm mềm mại sau lưng, lặng lẽ nhìn Tĩnh Công chúa. Tuổi giá nằm bệnh, rốt cuộc còn có người lòng dạ quan tâm đến lão, khuôn mặt yếu ớt của lão bất giác xuất nụ cười vui vẻ.

      Quãng thời gian này, Tĩnh Công chúa rất ít khi thấy lão cười. Bây giờ thấy lão nở nụ cười như vậy, tảng đá lớn đè nặng trong lòng nàng đột nhiên có vẻ rất nhiều. Nàng đặt chén thuốc trong tay xuống, chỉnh lại chiếc chăn cho lão chút, thấp giọng : “Nhi thần cả gan, xin phụ hoàng hãy tha cho mẫu hậu và nhị ca.” Thực ra nàng muốn cầu xin việc này lâu rồi, chỉ là đến tận bây giờ mới có cơ hội.

      Nụ cười gương mặt Hoàng đế trở nên gượng gạo, giọng cũng lạnh lẽo hẳn : “Chuyện này con đừng nhúng tay vào.”

      “Phụ hoàng ...” Tĩnh Công chúa đứng dậy, bước tới quỳ xuống trước giường, hai mắt nhòe lệ nhìn người trước mặt: “Nhị ca dù có phạm phải trăm ngàn lỗi sai nhưng ấy vẫn là ruột của Dao Dao. Mẫu phi qua đời từ sớm, Dao Dao chỉ có người trai này thôi, chẳng lẽ phụ hoàng lại nhẫn tâm cướp nốt ư? Cả mẫu hậu nữa, những năm qua bà luôn coi Dao Dao như con ruột của mình, Dao dao thực nhẫn tâm nhìn bà gặp nạn.”

      Gặp nạn? Bên khóe miệng Hoàng đế Nam Việt thoáng nụ cười giễu cợt. Lão phải chưa từng cho Tiêu hậu cơ hội, chỉ là bà ta biết trân trọng mà thôi.

      Tĩnh Công chúa đưa tay níu lấy ống tay áo màu vàng tươi của Hoàng đế Nam Việt , lão khẽ rút ra, đồng thời ngoảnh mặt sang hướng khác, muốn nhìn nàng : “Trẫm mệt rồi. Tôn Liên An , đưa Công chúa về .”

      Lạnh lùng đuổi Tĩnh Công chúa ra ngoài, Hoàng đế Nam Việt khẽ thở dài tiếng. Đứa con này của lão tâm tư quá mức đơn thuần, hoàn toàn hiểu gì về việc triều chính.

      Khi Tôn Liên An quay về, mặt dường như có nét cười. Lão vén bức rèm trước mặt vào phòng, khom người trước long sàng cung kính bẩm báo: “Hoàng thượng , Tô thái phó về đến kinh thành rồi.”

      sao?” Hoàng đế Nam Việt đột ngột mở bừng đôi mắt, thần sắc thoáng dịu phần nào: “Mau gọi ông ta đến gặp trẫm.”

      lúc giữa trưa, bóng người màu xanh sẫm rảo bước qua cửa chính của hoàng cung, thẳng về phía Đế cung. canh giờ sau, Tô thái phó từ trong Đế cung ra, đứng trò chuyện hồi với Tôn Liên An bên dưới bậc thềm đá. Cũng lúc ấy, có cung nhân nhìn thấy đội thị vệ ra từ trong Đế cung, sau đó lại chia làm hai đường, về phía Phượng cung, ra ngoài cung tới Khánh vương phủ.

      “Điện hạ , hay rồi, Điện hạ .” Gã quản gia chạy vội hành lang, lao thẳng vào phòng, sắc mặt trắng bệch.

      Khánh vương vận bộ đồ màu trắng có ống tay áo rộng, bên hông đeo thắt lưng ngọc, thảnh thơi đứng cạnh lồng chom chơi đùa với con chim. Nghe thấy giọng hoảng loạn đó, hơi cau mày nhưng hề ngoảnh lại: “Vội vội vàng vàng, rốt cuộc là có chuyện gì?”

      Gã quản gia vừa thở dốc vừa : “Trong cung cho người tới là muốn mang Điện hạ vào cung.”

      Cây que trúc trong tay hơi dừng lại, đáy mắt Khánh vương thoáng qua môt tia dữ dằn, rồi khẽ cười : “Tô thái phó cũng nhanh .”

      Phụ hoàng triệu Tô thái phó về kinh thẩm tra chuyện này, xem ra dằn lòng muốn xuống tay rồi đây. Lão sợ bản thân già mềm lòng, cho nên mới giao chuyện này cho người ngoài giải quyết. Vị Tô thái phó này Khánh vương hoàn toàn hiểu , cho nên cũng biết ông ta rốt cuộc có lập trường thế nào.

      “Điện hạ , Điện hạ ...” Gã quản gia vội vàng theo ra ngoài cửa, với theo từ phía sau lưng: “Hay là để nô tài tới phủ của các vị vương gia, xin các vị vương gia cầu xin giúp cho Điện hạ , là Điện hạ bị oan.”

      Khánh vương lạnh lùng : “ cần.”

      Ngoài cửa có chiếc kiệu nóc xanh mạ vàng. Gã thị vệ dẫn đầu nhìn thấy Khánh vương ra, vội vàng bước tới : “Mời Điện hạ.”

      Khánh vương vén vạt áo bước vào trong kiệu. Bao nhiêu năm nay mẫu hậu đắc tội với quá nhiều người , việc mưu phản xảy ra làm liên lụy cả nhà họ Tiêu nhưng trong triều ai chịu đứng ra cầu xin giúp, toàn là những kẻ gió chiều nào xuôi chiều ấy. Đặc biệt là đám huynh đề của , có ai mà muốn nhân cơ hội này ném đá xuống giếng đâu? Còn có thể mong bọn họ ra tay giúp đỡ hay sao chứ?

      Khánh vương ngồi tựa vào thành kiệu, khóe miệng thoáng nụ cười lạnh lùng , đầu ngón tay trỏ khẽ cọ vào chiếc nhẫn ngọc bóng loáng ngón tay cái. Tứ đệ của vọng tưởng vào việc mạo hiểm xuất chinh để giành lấy tán thưởng của phụ hoàng , còn lại biết có chiêu cờ hiểm cao thâm khác, đó là... đặt mình vào chỗ chết để tìm đường sống.

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 60
      “Bản cung còn tưởng rằng cả đời này được gặp Tô đại nhân nữa.” Tiêu hậu mặc chiếc váy nhiều màu dài chấm đất, nét cười có chút lạnh lùng đậu giữa bờ môi.

      Tô thái phó khẽ nở nụ cười mỉm, ánh mắt lặng lẽ quan sát nữ tử trước mặt. Nhiều năm gặp, bà ta vẫn xinh đẹp, quyến rũ như ngày nào. Ông hơi đưa đôi ống tay áo rộng màu xanh sẫm lên, giọng trầm thấp: “May được Hoàng thượng tin tưởng, thần mới lại có thể trở về Sùng Kinh.”

      khuôn mặt toàn nét cười giễu cợt, Tiêu hậu ngước mắt lên, ánh mắt hàm oan nhìn đăm đăm về phía sau lưng Tô thái phó... Ở đó có bức rèm dày che chắn mọi thứ, phía sau rốt cuộc là ai, Tiêu hậu sớm biết . Đôi giày lụa sang trọng nhàng bước , bà ta cười khan hai tiếng, đột nhiên mà chẳng có chút điềm báo trước nào: “Hoàng thượng nhận định là thần thiếp mưu phản, vậy còn thẩm tra cái gì? Trực tiếp trị tội thần thiếp luôn há chẳng nhanh gọn hơn sao.”

      Bà ta lại bước lên trước thêm bước nữa. Đám ngự tiền thị về bên cạnh đồng loạt sấn tới, ngón tay cái làm động tác , hẩy những thanh bội kiếm đeo bên hông ra khỏi vỏ. Chỉ sau khoảng khắc, giữa bầu khí tĩnh mịch có mấy tiếng ‘keng keng’ liên tiếp vang lên, hết sức nhàng lại khiến người nghe khỏi run rẩy.

      Ngoài cửa chợt vang lên tiếng “mẫu hậu” của Khánh vương. Sắc mặt Tiêu hậu từ căm ghét bỗng biến thành kinh hãi, bà ta ngoảnh đầu nhìn Khánh vương cất bước vào, rồi vội vã xoay người lại, run giọng : “Chuyện này liên quan gì tới nó, đều là chủ ý của bản cung.”

      Tô thái phó khỏi cả kinh, thấy Tiêu hậu đột nhiên bước lên phía trước. Đám thị vệ ngăn bà ta lại, bà ta đưa tay tới túm lấy bức rèm, lớn tiếng : “ liên quan gì tới nó. Đều do mình ta làm. Từ đến lớn, nó là người thế nào, chẳng lẽ Hoàng thượng còn biết hay sao? Việc này nó chẳng biết gì cả, ta tin rằng Hoàng thượng cũng điều tra ràng rồi.”

      Hoàng đế Nam Việt phái Tô thái phó đến thẩm tra việc này nhưng từng câu, từng chữ của Tiêu hậu đều là cho người phía sau bức rèm nghe.

      Tô thái phó chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài. Lão nhẫn tâm xuống tay, liền mượn miệng Tô thái phó để trị tội bọn họ. Từ sau năm Kiến Chương thứ mười, lão quả thực thay đổi.

      Tôn Liên An đứng sau bức rèm cùng với Hoàng đế Nam Việt. Hoàng đế Nam Việt sắc mặt tái xanh, chỉ lạnh lùng nhìn đăm đăm vào bức rèm màu đỏ trước mặt, tràng hạt mới thay ngừng xoay chuyển tay, thấp thoáng có thể nhìn thấy những bóng người lại bên ngoài.

      Tiêu hậu nôn nóng vạch quan hệ với Khánh vương, điều khiến tất cả mọi người đều phải kinh ngạc là bà ta lại thừa nhận hết những việc mình làm. Quốc cữu và nhà họ Tiêu nhất định bị liên lụy bởi chuyện này, khi thẩm tra khiến vụ án trở nên vô cùng phức tạp, như tấm lưới lan rộng đến vô cùng, tới Hoàng hậu , Quốc cữu, dưới tới các quan viên địa phương, ai có thể thoát khỏi.

      Suốt ba ngày ba đêm, đèn trong ngự thư phòng đều sáng thâu đêm.

      Tô thái phó tuy có tính toán nhưng cũng dám truy xét thêm. Nam Việt vừa kết thúc chiến tranh, nếu căn cơ vững, hậu quả thực khó có thể tưởng tượng. Muốn nhổ bật tận rễ thế lực của nhà họ Tiêu, dẫn đến khủng hoảng, còn nặng gây ra cuộc nổi loạn còn lớn hơn.

      Ngày hôm sau, trong cung có thánh chỉ ban xuống: Đày Hoàng hậu Tiêu thị vào lãnh cung, cách chức, xử tử Quốc cữu, tru di ngũ tộc nhà họ Tiêu.

      Chỉ duy Khánh vương là có vẻ thoát nạn. Hoàng đế Nam Việt thả về vương phủ, trị tội nhưng cũng chẳng giải oan.

      Những hạt mưa lạnh băng rơi xuống ngợp trời ngợp đất. Trong mùa này hiếm khi có trận mưa lớn đến vậy, màn mưa bàng bạc che khuất cả khung cảnh bên ngoài. hàng cung nhân vội vã qua, nửa người ẩm ướt, để lại mặt đất vô số dấu chân.

      Tiêu hậu bị dẫn từ Phượng cung ra ngoài. Vô số hạt mưa rơi xuống chiếc ô, ngừng phát ra những tiếng ‘lộpbộp’, làn gió lạnh thổi tới khiến hoa cỏ trong vườn nửa gẫy gập, nửa rơi rụng.

      Đế vương sủng chẳng còn dáng vẻ rực rỡ của ngày xưa.

      Khéo miệng Tiêu hậu ngậm nét cười chế giễu. Hoàng gia vô tình, bà ta và người đó rốt cuộc đều vào vòng xoáy quyền lực của bản thân.

      “Mẫu hậu.” Mọi người chỉ thấy Tĩnh Công chúa đẩy chiếc ô trong ta ả cung nữ ra, vội vàng cất bước chạy tới, giữ chặt lấy ống tay áo Tiêu hậu khóc nức nở: “Để con cầu xin phụ hoàng, cầu xin phụ hoàng khai ân.”

      được .” Trong đáy mắt Tiêu hậu giấu vẻ dữ dằn, ánh mắt sắc như dao, giọng tuy nhàng nhưng kiên định: “Dao Dao, con phải giúp nhị ca con.”

      Tĩnh Công chúa ngẩn ngơ nhìn bà ta chăm chú, chợt nghe bà ta cất tiếng cười, đưa tay lên nhàng vuốt ve khuôn mặt vương đầy nước mắt của nàng: “ phải Hạ Hầu Quân cũng là người khác.”

      phải Hạ Hầu Quân cũng là người khác. Nhưng bất kể thế nào, Tĩnh Công chúa nhất định phải thành thân với vị phu quân có lợi cho Khánh vương.

      Giữa cơn mưa như chút nước lạnh tựa băng sơng, Tĩnh Công chúa đứng ngẩn ngơ giữa sân mình, khuôn mặt xinh đẹp đan xen nước mưa và nước mắt. Việc đến nước này rồi, điều quan trọng nhất trong lòng mẫu hậu vẫn là quyền lực...

      Mục Đán cẩn thận đỡ Tiêu hậu bước ra ngoài Phượng cung, trước mắt là mảng mịt mờ, ngờ lại có cái bóng màu xanh sẫm quỳ giữa màn mưa. Mục Đán khẽ kêu lên kinh ngạc: “Nương nương, là Điện hạ.”

      Khánh vương quỳ dưới màn mưa được nửa canh giờ. Nhìn thấy Tiêu hậu bước ra, chỉ có thể cắn răng : “Nhi thần bất hiếu, thể cầu xin giúp mẫu hậu.”

      Tiêu hậu nhìn chăm chú vào người quỳ mặt đất, đứa con này bà ta nuôi lớn hơn hai mươi năm, xưa nay luôn mẹ hiền con hiếu. Bà ta chậm rãi bước tới đỡ dậy, cất giọng nhàng: “Phải bảo vệ bản thân mình, nhớ kỹ mối nhục ngày hôm nay, mối nhục của nhà họ Tiêu.”

      Khánh vương ngẩng mặt lên, những giọt nước mưa đậu đầu trôi xuống. trầm giọng : “Nhi thần nhất định quên mối nhục của nhà họ Tiêu.”

      Bóng người trước mặt xa, chút ấm áp lưu lại từ lòng bàn tay đó cũng tan hết. Khánh vương ngẩn ngơ quỳ thêm lát, khi xoay người lại, thấy Tĩnh Công chúa vẫn đứng giữa màn mưa. Hai huynh muội nhìn nhau từ xa nhưng ai bước lên trước.

      Ngự giá ngừng lại bên dưới cây ngô đồng ở cách Phượng cung khá xa về phía đông, Hoàng đế Nam Việt sắc mặt thảm đạm, nhìn về phía xa chớp mắt. Giữa màn mưa mịt mờ, trong thời tiết lạnh thấu xương, bóng dáng màu xanh sẫm ấy càng toát ra vẻ độc, lẻ loi hơn bao giờ hết.

      Hoàng đế Nam Việt chợt nắm tay lại, đặt kề lên bờ môi, khẽ ho mấy tiếng, sau đó ngoảnh đầu với người bên cạnh: “Trẫm chặt đứt tay phải, tay trái của y, liệu có thể kìm hãm y ?”

      Tô thái phó khẽ nở nụ cười, thấp giọng : “Hoàng thượng chỉ là muốn tính toán với Khánh vương mà thôi.” Hoàng đế Nam Việt vừa mất đứa con trai, tuy bề ngoài vẫn ung dung nhưng thực ra phải thương tâm. Cho nên lần này, bất kể thế nào lão cũng giết Khánh vương. Ông từng phải chịu nỗi đâu mất con cho nên cũng hiểu được tâm trạng của Hoàng đế. Đằng sau lưng kẻ quân vương thực ra cũng là tấm lòng của bậc làm cha.Hoàng đế Nam Việt sắc mặt thâm trầm, thêm lời nào nữa.

      Tô thái phó ngoảnh đầu qua, khom người với lão: “Thần già rồi, quả thực thích hợp với cuộc sống chốn triều đường. Sau khi chuyện này qua , xin Hoàng thượng cho phép thần được cáo lão hoàn hương.”

      Hoàng đế Nam Việt chăm chú nhìn ông bằng ánh mắt đầy ưu tư nhưng gì, quay sang hờ hững ra lệnh cho Tôn Liên An: “Về cung.”

      Ngự giá lẳng lặng rời giữa màn mưa gió, luồng khí lạnh chợt xộc thẳng vào. Hoàng đế Nam Việt khẽ buông bức rèm, ngả người tựa vào tấm đệm mềm, chậm rái khép mắt lại.

      Nhà họ Tiêu, lão nhất định phải kiềm chế. Đợi sau khi lão về trời, bất kể là ai ngồi lên ngôi báu, để tránh cảnh hoàng thất trở thành bù nhìn, tuyệt đối thể để nhà họ Tiêu lớn mạnh. Còn về Khánh vương, lão vốn hề có ý sử , có thể ngồi lên ghế rồng hay , hoàn toàn phải trông chờ vào bản lĩnh của thôi.

      Mưa càng lúc càng lớn, những hạt mưa lạnh băng hắt vào trong xe ngựa.

      Quản gia của Khánh vương phủ cầm ô ra ngoài nghênh đón. Vừa nhìn thấy Khánh vương từ xe bước xuống, liền mở to đôi mắt, kinh hãi kêu lên: “Điện hạ sao lại ướt hết thế này? Mau, mau đỡ Điện hạ vào trong thay quần áo.”

      thẳng mạch qua màn mưa vào trong phủ, khi đường tới tẩm thất, Khánh vương thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng yếu ớt mỏng manh, lập tức dừng chân lại. Gã quản gi dường như lúc này mới nhớ ra, bèn vội : “Tô đại tiểu thư tới đây, nô tài quên chưa với Điện hạ.”

      Khánh vương hơi cau mày nhưng vẫn rảo bước vào tẩm thất.

      Tô Tố đứng lặng lẽ dưới hành lang, hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám đến thẫn thờ. Những tiếng bước chân nhè vang lên sau lưng kéo tâm tư nàng trở về thực. Nàng xoay người lại, nhìn thấy Khánh vương vận bộ đồ màu trắng đứng sau lưng mình, vai khoác hờ chiếc áo choàng lông chồn màu tím. Mái tóc dài ướt nước mưa của vẫn chưa khô, bên cài bất cứ cây trâm ngọc nào, cứ thế buông xõa phía sau lưng.

      Tô Tố cúi đầu, hành lễ với : “Bái kiến Điện hạ.”

      Khánh vương ra hiệu cho nàng ngồi xuống, rồi cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cất giọng nhàng: “Tô Tố, lâu rồi gặp, nàng vẫn khỏe chứ?”

      và nàng năm năm gặp rồi phải?

      Năm Kiến Chương thứ ba mươi mốt, vâng lệnh tới Khâm Châu mì Tô thái phó về kinh nhưng bị Tô thái phó hờ hững cự tuyệt. cố ý nhiếm phong hàn để có thể ở lại Tô phủ, mong rằng như vậy giúp mình có thêm thời gian mời Tô thái phó về nhưng rốt cuộc vẫn thất bại. Khi đó Khánh vương cho rằng có lẽ Tô thái phó muốn đứng về phía vị vương gia nào cả, cho nên mới có quyết định như vậy. Bây giờ đạo thánh chỉ của phụ hoàng ban xuống, Tô thái phó rốt cuộc vẫn phải về kinh.

      Nhưng ngờ, lần này ông về lại là để thẩm tra vụ ãn của .

      Tô Tố thấy đột nhiên nở nụ cười như giễu cợt mà lại như sảng khoái. Nhưng nàng hề để ý, ánh mắt dừng lại mái tóc ướt mà buông xõa qua vai, nhàng : “Cảm giác vẫn như ngày hôm qua vậy, ngài lại bị ướt nước mưa rồi sao?”

      Khánh vương bật cười thành tiếng, sau đó hỏi thẳng nàng: “Lần này nàng đến tìm ta là muốn với người đời rằng nhà họ Tô chuẩn bị đứng về phía ta sao?”

      Người đời đều biết, Tô thái phó ghét nhất là việc kéo bè kết phái. Mà đại tiểu thư của nhà họ Tô xưa nay có tiếng đoan trang hiền thục, gần như bước chân ra khỏi cửa lớn của Tô phủ bao giờ.

      Sắc mặt Tô Tố hề biến đổi. Nhìn thấy vẻ buồn vui lẫn lộn trong dáy mắt , nàng khẽ : “Ta chẳng qua chỉ là đến thăm vị cố nhân nhiều năm gặp, Điện hạ quả thực quá đề cao ta rồi. như vậy, ta xin cáo từ.”

      Ống tay áo rộng buông xuống, tấm thân yểu điệu kia đứng dậy. Khánh vương đưa tay tới nắm lấy cổ tay thon mềm mại của nữ tử, dùng sức kéo nàng về bên cạnh mình. Khánh vương chăm chú nhìn nữ tử trước mặt, thấp giọng : “Vị cố nhân ấy còn chưa cảm nhận được ánh mắt của cố nhân, nàng muốn rồi sao?”

      ở cách nàng gần biết mấy, dường như chỉ cần hơi động đậy chút, đầu mũi của có thể chạm vào nàng. Tô Tố ngưng thân nín thở, chợt thấy nam tử trước mắt ngây người trong chốc lát, sau đó đột nhiên ngoảnh mặt qua bên, ôm ngực ho sặc sụa.

      Từ ngoài cửa vọng vào giọng của ả a hoàn: “Để nô tì mời ngự y cho Điện hạ.”

      Ả a hoàn còn chưa kị xoay người nghe giọng mang theo nét cười của Khánh vương vang lên: “ cần. Nhà họ Tô là thế gia về y dược, chắc hẳn chút bệnh vặt này trong mắt Tô đại tiểu thư chẳng là gì. Thế nào, ko ở lại bắt mạch giúp ta sao?”

      Tô Tố bị cưỡng ép giữ lại, rồi quả thực giơ tay ra để nàng bắt mạch.

      Đầu ngón tay đặt lên cổ tay , Tô Tố lại thấp giọng : “Hoàng hậu nương nương bị đày vào lãnh cung, nhà họ Tiêu sụp đổ, Hoàng thượng tin tưởng ngài, trong hoàn cảnh như vậy, ngài nôn nõng chút nào sao?”

      dường như đoán được nàng những lời này, bèn khẽ cười giễu cợt: “Cả cuộc đời này, phụ hoàng chưa từng tin tưởng ai.”

      Tô Tố ngẩn người , lại nghe : “Ông ấy giết ta.”

      Đầu ngón tay hơi run rẩy, Tô Tố rụt tay về, đáy mắt tràn ngập kinh hãi. đến chữ ‘chết’ mà sao nghe nhàng đến thế, chứa chút sát khí nào, tựa như Hoàng thượng người hiền từ nhất mực.

      Cố đè nén nỗi bi ai trong lòng, Tô Tố hơi cau mày hỏi: “Sau này ngài có dự tính gì?”

      hỏi ngược lại nàng: “Nàng muốn giúp ta sao?”

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 61-1
      Ngày hôm sau, bệnh tình của Hoàng đế Nam Việt trở nặng, tuyên bố nghỉ lên triều ba ngày.

      Buổi chiều, Khánh vương bất ngờ vào cung, ở trong Đế cung liền mạch suốt hai canh giờ.

      Ngày hôm sau, thánh chỉ ban xuống, trưởng nữ Tô Tố của nhà họ Tô trung hậu hiên fthucj, cho phép được gả vào Khánh vương phủ.

      Mùng chín tháng mười hai, Khánh vương đại hôn, bày yến tiệc suốt ba ngày đêm mới nghỉ.

      Cánh cửa sổ làm bằng gỗ đàn hơi hé ra, làn gió lạnh thổi vào.

      Lệnh Viên nhàng vuốt ve chiếc quạt làm bằng ngà voi trong tay, lại cẩn thận gắn mặt quạt gãy rời lên đó.

      Tịnh cúi đầu đứng ở bên, chiếc quạt vỗn vị thị làm hỏng từ lâu rồi nhưng trước đó thị dám . Bao nhiêu ngày trôi qua, thấy tâm trạng Công chúa rất tốt, thị mới dám với nàng chuyện này.

      Lệnh Viên lặng lẽ buông tay ra, phần mặt quạt như đứng chiếc cán quạt ngà voi. Đáy mắt Lệnh Viên lộ ra nét cười vui vẻ nhưng chợt nghe Tịnh : “Nô tì... làm mất chiếc khăn của Thế tử gia rồi.”

      “Cạch” tiếng, mặt quạt đột nhiên rơi xuống. Lệnh Viên bất giác nhíu chặt đôi lông mày, ngước mắt nhìn về phía thị, trong ánh mắt ngẩn ngơ mang theo tia sắc bén... Những ngón tay thon kìm được run lên lẩy bẩy, uy hiếp và bất an to lớn đến cùng cực lan tỏa tận đáy lòng.

      Dưới hành lang thấp thoáng bóng người vội vã, những tiếng bước chân dồn dập vang lên. Cửa phòng bị người ta đẩy ra mạnh, Lệnh Viên đưa mắt nhìn về hướng đó, thấy Doãn Duật sắc mặt trắng bệch, tay vẫn còn bám vào cửa phòng, ngẩn ngơ nhìn vào mắt nàng lúc.

      Lệnh Viên đột nhiên đứng dậy, nắm chặt chiếc cán quạt ngà voi trong tay.

      Muôn vàn lời lởn vởn nơi đầu môi Doãn Duật, đến cuối cùng chỉ còn lại duy nhất câu: “Y chết rồi.”

      Tịnh nghe mà chẳng hiểu ra sao, vừa xoay người định hỏi ai chết, bỗng càm thấy bóng người bên cạnh nặng nề ngã xuống. Người ở cửa vội vã lao thẳng về phía Lệnh Viên ...

      Trung tuần tháng mười hai, Bắc Hán truyền tới tin tức...

      Hoàng đế Bắc Hán Lưu Trinh qua đời vì bệnh nặng, Hoàng thái tử Lưu Chiêu kế vị, tôn thân mẫu Đoan phi làm Hoàng thái hậu.

      Thượng tuần tháng , Chiêu đế hạ lệnh điều tra lại vụ án Thụy vương tư thông với phi tần của Tiên đế, cuối cùng giải oan cho Thụy vương, tôn phong Thụy vương làm Nhiếp chính vương.

      Trung tuần tháng , Bắc Hán xây dựng mối bang giao hữu hảo với Dạ Lang, đồng thời cát cho Dạ Lang ba trăm dặm đất phì nhiêu vùng Ân Xuyên ở phía tây nam Bắc Hán, sau đó sl liền lui binh năm mươi dặm.

      Đến lúc này, thiên hạ Bắc Hán thực đổi chủ.

      Lệnh Viên đứng ngẩn ngơ trong làm gió lạnh căm, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống dọc theo ống tay áo rộng.

      Doãn Duật tìm Lệnh Viên từ lâu, bỗng nhìn thấy nàng đứng mình bên bờ sông Thanh Mịch ở phía đằng xa. Sắc mặt Doãn Duật biến đổi hẳn, vội vàng chạy thẳng tới. Sau ngày hôm đó, nàng bị ốm suốt tháng trời, khi tỉnh lại cứ ngẩn ngơ năng gì cả, cũng khóc lóc. Tịnh ngủ quên có chút, Lệnh Viên biến mất thấy đâu nữa khiến Doãn Duật nôn nóng phái người chia ra tìm kiếm khắp nơi.

      “Kiều nhi.” Máu tươi nhuộm đỏ cả ống tay áo, vậy mà nàng vẫn biết đau đớn. Doãn Duật vội vàng kéo tay nàng lên, muốn băng bó cho nàng, chẳng ngờ bàn tay nàng nắm rất chặt, chẳng muốn xèo ra. Doãn Duật nhìn mà đau xót, chỉ biết thấp giọng : “Nàng muốn khóc hãy khóc , Kiều nhi, muốn khóc hãy khóc .”

      Lệnh Viên dường như thoáng ngây người, ngẩn ngơ ngoảnh đầu lại nhìn Doãn Duật, rồi đột nhiên đẩy y ra, lạnh lùng : “Muội phải trở về.”

      Doãn Duật thấy nàng muốn , vội ôm chặt lấy tấm thân yếu ớt của nàng, cau mày : “Nàng muốn đâu?”

      “Bắc Hán. Muội phải trở về Bắc Hán.”

      Nàng lớn tiếng kêu gào đòi . Doãn Duật mặc cho nàng giãy giụa, gào thét, cắn xé, nhất quyết buông tay. Nàng vẫn chịu bỏ cuộc, nhất định đòi y phải buông tay mới thôi. Doãn Duật đau đớn nhìn nữ tử trong lòng, từ trong đôi mắt trong veo kia còn nhìn thấy chút niềm vui nào nữa, khuôn mặt trắng bệch chỉ có phẫn nộ và thù hận.

      Doãn Duật lòng đau như cắt, đột ngột buông tay.

      Lệnh Viên chạy về phía trước vài bước, chợt nghe người sau lưng trầm giọng : “Nàng định quay về thế nào? Bắc Hán bây giờ còn là Bắc Hán lúc nàng rời nữa rồi.”

      Bước chân dừng lại, toàn thân Lệnh Viên run rẩy ngừng.

      Bắc Hán bây giờ còn là Bắc Hán lúc nàng rời nữa... Thế Huyền còn là Hoàng đế, nàng cũng còn là Công chúa giám quốc, Đoan phi trở thành hoàng thái hậu, còn Thụy vương trở thành nhiếp chính vương.

      Đoan phi. Thụy vương.

      “Bộp” tiếng, nàng quỳ xuống đất. Là nàng, Là lỗi của nàng. Tất cả đều là lỗi của nàng.

      Mẫu hậu muốn nàng phải nhẫn tâm hơn chút, nàng lại cho là đúng, đến cuối cùng... đến cuối cùng hại chết Thế Huyền.

      Thế Huyền... Nghĩ đến thiếu niên ôn hòa tuấn tú ấy, Lệnh Viên làm sao kìm nổi nước mắt, quỳ mặt đất ôm mặt khóc rống lên.

      Có ai ngờ, lần gặp mặt ấy lại là vĩnh viễn.

      Phái Tần Tướng quân làm chủ tướng chi viện cho Nam Việt, phái Dương Ngự Thừa đến Nam Việt đưa nàng rời , tất cả những việc này đều là vì nàng, đều là suy nghĩ cho nàng. Y đưa hết thân tín tới chỗ nàng, giao tấm lưng yếu ớt của bản thân cho kẻ địch rình rập... Qua đời vì bệnh nặng... Lệnh Viên tin.

      Doãn Duật khoác chiếc áo choàng lên tấm thân yếu ớt của Lệnh Viên, khom người xuống đỡ nàng dậy. Lệnh Viên đột ngột ngoảnh đầu lại chăm chú nhìn y, khàn giọng : “Y gạt muội. Chuyện của Thụy vương ràng còn chưa giải quyết xong, ở trong tình huống thế này mà y vẫn quyết định xuất binh, thậm chí còn điều Dương Ngự Thừa rời kinh nữa...”

      giọt nước mắt đọng lại hàng mi dài của Lệnh Viên, khép chớp cái, nó liền rơi xuống, tựa như mũi tên cắm thẳng vào trái tim Doãn Duật. Trong khoảng khắc đó, y dường như đột nhiên hiểu ra điều gì.

      Lệnh Viên đưa tay đẩy y ra, nuốt hết mọi nước mắt và nỗi đau đớn vào trong bụng, giọng trở nên lạnh tựa băng sương: “Xin lỗi huynh, Doãn Duật.”

      Y để mặc cho nàng đẩy mình ra. Lần này, y thực đẵ chẳng còn chút sức lực nào để mà đưa tay ngăn cản.

      Nàng là Công chúa Bắc Hán, và người đó là người thân duy nhất của nàng. Nếu y nàng sâu sắc nhẫn tâm ngăn cản.

      Tháng hai, chính là thời điểm đầu xuân se se lạnh.

      Từ khi Tiêu hậu bị đày vào lãnh cung, Phượng cung trở nên lạnh lẽo dị thường, chẳng khác gì chốn lãnh cung khác trong hoàng cung Nam Việt.

      Chốn chân trời mây gió cuồn cuộn, làn gió thổi tới, Khánh vương chắp tay sau lưng, đứng dười hành lang hồi lâu, ánh mắt toát lên vẻ sâu xa. Chợt nghe ‘bộp’ tiếng, Khánh vương xoay người lại, nhìn thấy ả cung nữ hầu hạ Tĩnh Công chúa sơ ý đánh rơi thứ gì đó. Khánh vương cất bước tới, khom người nhặt giúp thị, nhét vào lòng thị, khẽ cười : “Là túi thơm mà Công chúa thích đúng ?”

      Ả cung nữ đỏ mặt đáp: “Dạ, Công chúa thích nhất thứ mùi này, sai nô tỳ làm mấy cái túi thơm. Điện hạ tới Dục Tú các chuyến sao?”

      Khánh vương khẽ mỉm cười, lắc đầu : “Bản vương còn có chuyện.”

      Ả cung nữ khỏi cảm thấy thất vọng, định tiếp thấy nam tử trước mặt bước chân xuống dưới bậc thềm đá, chậm rãi ra ngoài cung.

      đường liễu rủ xanh biếc, trăm hoa thi nhau nở rộ. Giữa bầu khí lạnh lẽo, thấp thoáng có mùi phấn son xen lẫn trong gió lững lờ bay lại. Mục Đán từ xa nhìn thấy Khánh vương, vội vàng cất bước tới, cuối cùng dứt khoát co chân lên chạy. Thị theo Tiêu hậu tới lãnh cung nhưng may là giống như Tiêu hậu, bị cấm túc.

      “Điện hạ.” Mục Đán hai mắt đỏ hoe, vừa chạy tới trước mặt liền quỳ ngay xuống.

      Khánh vương chắp tay sau lưng đứng đó, hờ hững : “Còn mau đứng dậy?”

      Mục Đán cắn răng đứng dậy, lại thấp giọng hỏi: “Khi nào Điện hạ tới lãnh cung thăm nương nương ?”

      bầu khí khó hiểu bao trùm khắp xung quanh, Khánh vương mặt đổi sắc, trầm giọng : “Bây giờ vẫn chưa phải lúc. Ngươi chỉ cần cẩn thận hầu hạ là được.”

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 61-2
      “Vâng.” Mục Đán vâng lời lùi qua bên, ánh mắt nhìn y chăm chú, thấy bóng dáng đó càng lúc càng xa.

      Mấy vị ngự y và cung nhân vội vã lùi ra từ trong Đế cung, về hướng thái y viện.

      Tôn Liên An dặn dò cung nữ bưng thuốc mang vào, chuẩn bị theo sau, chợt nghe giọng của Khánh vương từ phía sau lưng vọng lại: “Bệnh tình của phụ hoàng thế nào rồi?”

      Tôn Liên An ngẩn người , vội vàng hành lễ với , sau đó mới trả lời: “Vẫn cứ tái phát thường xuyên, nô tài chuẩn bị đưa thuốc vào cho Hoàng thượng.”

      “Hôm nay Tĩnh Công chúa tới sao?”

      Tôn Liên An thở dài : “Công chúa phải bận rộn xuốt mấy ngày liền, bây giờ cũng mệt mỏi, Hoàng thượng bào Công chúa cần tới hầu hạ uống thuốc nữa.”

      Khánh vương đứng chờ bên ngoài lát, lại thấy Tôn Liên An đẩy cửa ra, cung kính : “Hoàng thượng cho gọi Điện hạ vào trong.”

      Lần lượt từng bức màn được vén lên, mùi thuốc càng lúc càng nồng. Phía sau bức màn thêu hình rồng bay chín tầng trời, thấp thoáng có tiếng ho vọng lại. Khánh vương lặng lẽ tới, cung kính hành lễ với Hoàng đế ở giường. Hoàng đế sắc mặt trắng bệch, mới có mấy ngày ngắn ngủi mà như già rất nhiều.

      Tả hữu đều lui ra hết.

      Hoàng đế Nam Việt yếu ớt ngồi tựa vào tấm đệm mềm sau lưng, hờ hững nhìn đứa con trai trước mặt, mỉm cười : “Trẫm bị ốm mấy ngày rồi, đáng lẽ nên sớm bảo con đưa tân vương phi vào cung gặp mặt nhưng lại cứ trì hoãn mãi.”

      Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Khánh vương cười điềm đạm : “Long thể của phụ hoàng mới là quan trọng, những việc đó đều đáng nhắc tới.”

      Hoàng đế Nam Việt gật đầu : “Tân vương phi vừa vào vương phủ, ở có quen ?”

      Khánh vương cung kính cúi đầu đáp: “Đa tạ phụ hoàng quan tâm, nhi thần nhất định đối tốt với nàng, bạc đãi nàng.”

      Ánh mắt sâu thẳm của Hoàng đế Nam Việt chăm chú nhìn đứa con trai trước mặt. Ngày trước Dận vương cầu hôn Đại trưởng công chúa Bắc Hán, bây giờ Khánh vương lại cưới trưởng nữ nhà họ Tô... Đám con trai của lão kẻ nào cũng đều là người tâm tư minh bạch, chẳng kém gì lão hồi trẻ. Bên khóe miệng lão xuất nụ cười vui hiếm có nhưng chỉ sau khoảng khắc đãbiến mất hoàn toàn.

      Ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo, Hoàng đế Nam Việt thẳng: “Tô thái phó là người đức cao vọng trọng trong triều. Từ khi ông ấy về kinh, theo trẫm được biết, đám người Lão tâm đều từng đích thân tới cửa bái phỏng nhưng con lại chưa từng .”

      Hoàng đế Nam Việt già rồi nhưng còn chưa đến mức hồ đồ, động tĩnh của đám thần tử, trong lòng lão đều biết .

      Khánh vương đột nhiên đứng dậy, vén áo quỳ xuống, thấp giọng : “Nhi thần cho rằng phụ hoàng thích nhìn thấy nhi thần rời khỏi vương phủ.”

      Tiêu hậu bị đày vào lãnh cung, nhà họ Tiêu gặp nạn, thực ngoan ngoãn như thế sao? Ánh mắt Hoàng đế Nam Việt sâu xa, nhất thời hiểu ra được phần nào. Nếu phải thế, vậy lão phải nhìn đứa con trai này bằng con mắt khác. rốt cuộc khiến cho nhà họ Tô đứng về phía từ khi nào vậy? Thậm chí còn cần phải đích thân đến cửa, người nhà họ Tô tự mình tới chỗ rồi.

      Hoàng đế Nam Việt đột nhiên nở nụ cười, ống tay áo rộng buông xuống, lão đặt tay lên vai Khánh vương: “Đứng dậy chuyện .”

      “Tạ ơn phụ hoàng.” Lhuoon mặt tươi tỉnh trở lại, Khánh vương nhàng ngồi xuống cạnh long sàng.

      Hoàng đế Nam Việt khẽ ho mấy tiếng, sau đó cau mày hỏi: “ ngờ Bắc Hán lại thiết lập mối bang giao với Dạ Lang, chuyện này con nhận định thế nào?”

      Khánh vương im lặng trong chốc lát, sau đó mới thấp giọng trả lời: “Bắc Hán thù trong giác ngoài, là lúc phải ổn định căn cơ, cho dù có thiết lập mối bang giao hữu hảo với Dạ Lang trong thời gian ngắn cũng thể liên thủ đối phó với Nam Việt được. Nhi thần cho rằng, chúng ta chỉ cần lấy tĩnh chế động.”

      Hoàng đế Nam Việt nhìn bằng ánh mắt tán thưởng. Trước đó lão còn thấy tiếc vì Lão nhị tuy thông minh hết mực nhưng lại quá nghe theo lời của Hoàng hậu . bây giờ còn Hoàng hậu sau lưng, lời cử chỉ của Khánh vương lại càng khiến lão cảm thấy yên tâm hơn.

      Nhà họ Tiêu quả nhiên nên trừ bỏ sớm.

      Trong lòng Hoàng đế Nam Việt thoáng động, tràng hạt tay xoay càng lúc càng nhanh hơn. Rồi khuôn mặt già nua của lão đột nhiên trầm hẳn xuống, trở nên thảm đạm, có chút sắc thái nào.

      Khánh vương liếc nhìn đôi mắt lạnh lùng, sâu thẳm của lão, bất giác cau mày hỏi: “Chẳng lẽ nhi thần sai điều gì? Sao phụ hoàng gì nữa vậy?”

      tiếng ‘phụ hoàng’ dường như trong nháy mắt gọi hồn phách Hoàng đế Nam Việt trở về thực tại, lão mỉm cười : “, chỉ là trẫm đột nhiên nhớ lại hồi trẫm còn trẻ như con, khi đó phụ hoàng của trẫm vẫn còn sống. Mùa xuân năm đó, thời tiết cũng giống như bây giờ, trẫm và các vị huynh đệ cùng ngâm thơ, đánh cờ trong ngự hoa viên, thực vui vẻ biết mấy.” Cặp mắt lão bừng sáng, như thể nhìn thấy cảnh tượng đo. “Cha hiền con hiếu, huynh đệ tương thân, đây là điều mà trẫm vẫn luôn mong muốn.”

      Trái tim thầm nảy lên cái, Khánh vương đột nhiên ý thức được Hoàng đế Nam Việt ám chỉ điều gì. Sắc mặt dần trở nên nặng nề, cúi đầu : “Nhi thần giống như phụ hoàng.”

      Người đó ngoảnh đầu qua, chăm chú nhìn : “Sau này cũng vậy sao?”

      “Ắt như vậy.”

      Hoàng đế Nam Việt nở nụ cười yếu ớt, lại khẽ ho lên mấy tiếng, đưa mắt nhìn về phía hạt tràng trong tay, rồi mới hỏi: “Nếu có người giống như Lương vương hơn hai mươi năm trước sao?”

      Chuyện Lương vương phản loạn là trong những điều cấm kị ở Nam Việt, Hoàng đế Nam Việt xưa nay chưa từng cho phép các thần tử lén lút bàn bạc, ngờ bây giờ lại nhắc đến với . Khánh vương thầm kinh hãi, vội vàng quỳ xuống: “Huynh đệ tương thân có chuyện như vậy nữa.” Vừa ra lời ấy, liền toát đầy mồ hôi lạnh...

      Huynh đệ tương thân... Hoàng đế Nam Việt cười nhạt tiếng, ý là lão đối đãi với người khác quá mức khắc bạc (khắt khe và ác nghiệt) nên mới khiến Lương vương làm phản ư? Đưa mắt liếc nhìn người quỳ bên dưới, Hoàng đế Nam Việt hề vạch tội lời của . Nếu thực làm được những điều này, những điều mà hồi trẻ lão thể làm, vậy lão đánh giá cao đứa con này.

      Trời về chiều, ánh tà dương dần trở nên ảm đạm.

      Khánh vương lặng lẽ từ trong điện ra, bầu khí xung quanh hệt như hồ nước lặng khiến người ta đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn. Khánh vương vuốt áo cái, sắc mặt nặng nề, bước từng bước xuống bậc thềm đá.

      Xe ngựa chờ sẵn bên ngoài cửa cung, đám thị vệ nhìn thấy ra, vội vàng bước tới nghênh đón. Khánh vương lại khoát tay : “Các ngươi về trước , bản vương muốn dạo mình.”

      Trong làn gió đêm dụi , đường vẫn còn có rất nhiều người, Khánh vương chắp tay sau lưng, chậm rãi bước .

      làn gió se lạnh thổi tới, thoang thoảng hương thơm, như quen thuộc mà lại như xa lạ. Khánh vương đột nhiên khép đôi mắt lại, khẽ hít hơi, sau đó bất chợt bật cười, là mùi hương khinh la sao? Người đó chết bao lâu rồi, vậy mà lúc này còn gửi thấy mùi hương ấy.

      lại chạm rãi bước về phía trước bước. Sau lưng loáng thoáng có tiếng bước chân nhàng vọng lại, rồi ống tay áo căng ra, dường như bị ai kéo lấy.

      Khánh vương mở mắt nhìn về phía sau.

      Nữ tử trong bộ đồ màu trắng cứ thế đứng lặng lẽ sau lưng , cặp mắt đen láy, mái tóc đen nhánh, dung nhan xinh đẹp, sắc mặt đượm buồn... Nàng vẫn đẹp như thủa nào nhưng lại thiếu nét quật cường ngày trước, có thêm tia sắc bén.

      Khánh vương nhất thời khỏi ngây người, cứ tưởng mình nằm mộng.

      phải nàng chết rồi sao?

      Bàn tay giữ ống tay áo của Khánh vương hơi nắm chặt, Lệnh Viên chăm chú nhìn thần sắc ngẩn ngơ của , cố nuốt tự giễu, chậm rãi tưng chữ : “Ta muốn ngài giúp ta.”

      Khi đó, nàng là Dận vương phi tương lai, sau lưng còn có cả Bắc Hán, còn chỉ là vương gia thất ý, cầu hôn thành. Bây giờ, Dận vương chết, Bắc Hán đổi chủ, nàng mất thân phận Công chúa, chẳng khác gì cỏ dại ven đường. Còn , bị Hoàng đế Nam Việt cấm túc hơn tháng, sau đó lại thoát khỏi trừng phạt sau cuộc mưu loạn bất thành của Tiêu hậu.

      Sau khoảng khắc mùi hương khinh la làm lòng người say đắm, Khánh vương lật tay lại nắm lấy bàn tay nàng, băng giá, run rẩy. đột nhiên bóp mạnh, khóe miệng thoáng nét cười: “Nàng cầu xin ta sao?”

      Lệnh Viên thầm giận dữ nhưng bề ngoài vẫn lạnh lùng. Ngày đó, bào nàng đừng , còn đó là lần cuối cùng, hy vọng nàng quay lại cầu xin .

      cầu xin ...

      ra ra lời dự đoán ấy từ lâu rồi, chỉ là nàng để vào lòng mà thôi.

      Trong trận chiến ngầm này, có ai chiến thắng, ngoại trừ Khánh vương. giành được thắng lợi hoàn toàn.

      Cố giấu bi thương và phẫn nộ, Lệnh Viên hít sâu hơi, ngước mắt lên nhìn , chậm rãi : “Phải, ta cầu xin ngài giúp ta, giúp ta giết chết Thụy vương.”

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      Chương 62-1
      Giữa đêm nổi gió, những bông hoa cỏ líu díu quấn chặt vào nhau.

      Phía sau bức rèm, ngọn đèn lưu ly vẫn tỏa ra những tia sáng dìu dịu. Trong phòng, thỉnh thoảng lại có mấy tiếng ho yếu ớt vọng ra.

      Thế Huyền vận chiếc áo gấm đứng trước án ngự, vai khoác thêm chiếc áo lông, tay cầm cây bút lông sói, trong mùi long tiên hương xen lẫn mùi mực. Phía trước mặt y có đặt tời giấy, nét mực bên vẫn còn chưa khô, Thế Huyền nhìn đăm đăm vào đó chớp mắt.

      Tần Tướng quân và Dương Ngự Thừa rời khỏi Bắc Hán được hơn tháng. Chiến ở biên cương chưa kết thúc, phía Dương Ngự Thừa cũng chưa có tin tức gửi về.

      Tròng mắt Thế Huyền hơi co rút, giấu tia giận dữ. Rồi y chợt vứt cây bút lông sói trong tay xuống, vò tời giấy bàn thành cục, ném thẳng xuống dưới chân Bùi Nghị . Bùi Nghị lặng lẽ nhìn y, sắc mặt nặng nề. Trong đáy mắt Thiếu đế thấp thoáng vẻ giận dữ, rồi dần biến thành nét cười giễu cợt, tràn ngập nỗi đau chua chát và bi ai.

      Sau khi hai người Dương, Tần rời kinh được nửa tháng, Thừa tướng và đám quan viên trong triều đều ngầm có hành động, làm việc càng lúc càng chẳng biết kiêng kỵ gì. Bên cạnh Thế Huyền lúc này chỉ còn lại vỏn vẹn hại vạn về binh thân tín, hai vạn... chưa đủ để cho bọn chúng làm máu chảy thành sông.

      Khi lệnh cho bọn họ rời , phải là y chưa từng nghĩ đến hậu quả nhưng thể quyết định như vậy.

      Hồi đó, y từng tự giễu, rằng Lưu Trinh tiếc, còn Bùi Vô Song nỡ.

      Lưu Trinh tiếc sao?

      Từ trong lồng ngực sộc đến cơn ho, y vội vàng dùng ống tay áo rộng che mặt lại.

      “Hoàng thượng .” Bùi Nghị bước lên trước bước nhưng bị Thế Huyền đưa tay chặn lại. Y ho suốt lúc lâu rồi mới thấp gọng : “Hôm nay trẫm bào ngươi đến đây là muốn ngươi hứa với trẫm, bất kể thế nào cũng đừng với thân phận của Bùi Vô Song.”

      Bùi Nghị cau mày.

      Y lại : “Bùi Nghị , ngươi có thể giấu được chuyện này.”

      Bùi Nghị còn biết gì. Y quả thực có thể giấu được chuyện này, năm xưa ở chùa Ngọc Tuyền, người trò chuyện qua thư với Lệnh Viên chính là y. Y mới là người Thôi thái hậu phái giám sát Lệnh Viên , Bùi Vô Song chẳng qua chỉ là thân phận giả y bịa ra để bưng bít tai mắt người khác. Chẳng ngờ về sau, Hoàng thượng vì thế mà lún sâu vào trong đó.

      Tiếng gõ cửa từ xa vọng lại, kế đó liền nghe thấy giọng của Trung thường thị Vương Đức Hỷ vọng vào: “Hoàng thượng , Trần đại nhân tới rồi.”

      Thế Huyền nhất thời ngẩn ngơ, lại nghe thấy tràng tiếng gõ cửa dồn dập nữa vang lên ở bên ngoài, y mới tỉnh táo trở lại.

      Cánh cửa điện nặng nề được đẩy ra, Thái y lệnh Trần Miêu dẫn theo y nữ lẳng lặng bước vào. Phía sau bức màn sa mỏng, thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng cáo lớn mà gầy guộc kia. Vương Đức Hỷ vội vàng bước lên phía trước, đưa tay vén bức màn lên. Bên cạnh bức màn bên dưới cửa sổ, chỉ thấy Thiếu đế chắp tay sau lưng, đứng lặng lẽ giữa căn phòng trống trải. Lúc này những kẻ hầu người hạ đều lui hết, lại càng khiến người ta cảm thấy bầukhông khí ngợp nỗi u buồn.

      “Hoàng thượng , đến giờ uống thuốc rồi.” Vương Đức Hỷ thấp giọng , đồng thời ra hiệu cho y nữ bước lên phía trước.

      Thế Huyền xoay người lại, nhìn cái chén làm bằng bạch ngọc đặt khay, nước thuốc màu nâu sẫm trong chén đung đưa nhè , phản chiếu ràng khuôn mặt của y lúc này. Y dwa tay đón lấy, ngẩng đầu uống hơi cạn sạch. Y nữ đưa khăn tới, Thế Huyền đón lấy, nhàng lau sạch chút thuốc dính bên khóe miệng, rồi đột nhiên nở nụ cười: “Trẫm cảm thấy mấy ngày nay khỏe hơn nhiều rồi.”

      Vương Đức Hỷ vô cùng mừng rỡ, trong ánh mắt giá nua cũng lộ ra nét cười. Ngày thứ ba sau khi Dương Ngự Thừa rời khỏi Thịnh Kinh, Hoàng thượng đột nhiên tái phát bệnh cũ. Thái y đây là vì Hoàng thượng lo lắng quá độ, phải khó khăn lắm mới khống chế được bệnh tình. giờ nghe bản thân Hoàng thượng khỏe hơn nhiều, Vương Đức Hỷ tất nhiên vui mừng hết sức.

      Trần Miêu khom người : “Để thần bắt mạch cho Hoàng thượng .”

      Từ chỗ bưacs rèm châu bạch ngọc vọng lại mấy tiếng ‘tinh tang’ khe khẽ, Vương Đức Hỷ thấy Thế Huyền ngoảnh đầu lại, thấp giọng : “Các ngươi đều ra ngoài cả .”

      Bức màn lụa thêu hình rồng được vén lên, Thế Huyền vén tay áo ngồi xuống ngay bên cạnh mép giường, làm miếng ngọc bội đeo bên hông phát ra những tiếng va chạm khe khẽ. Trần Miêu quỳ ở trước giường, cẩn thận đăth ngón tay lên cổ tay Thế Huyền , thấy từ trong cặp mắt trong veo kia lộ ra nét cười dịu : “Mấy ngày nay thuốc của Trần đại nhân tệ, khác hẳn với thuốc trước đây.”

      Ngón tay đăth cổ tay Thế Huyền hơi run rẩy, Trần Miểu bất chấp lễ nghĩa ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, thấy y vẫn mỉm cười, lại tiếp: “Người ta thường mang bệnh lâu ngày cũng thành thầy thuốc, trẫm hiểu được hàm ý bên trong rồi.” Thế Huyền thở hơi, uể oải tựa người vào tấm đệm mềm, ánh mắt nhìn đăm đăm vào người bên dưới: “Trẫm thấy y thuật của ngươi cũng được coi là cao minh, vị trí Thái y lệnh nên nhường cho kẻ hiền tài khác rồi.”

      Trần Miêu quỳ ở đó, cúi đầu gì.

      Thế Huyền cười phì tiếng: “Trẫm nghe tôn nữ của ngươi mười lăm tuổi, vừa khéo có thể tham gia vào cuộc tuyển chọn tú nữ sang năm.”

      Người bên dưới vẫn gì.

      Thế Huyền thu lại nụ cười khuôn mặt, giọng lạnh hẳn : “Trần Miêu, ngươi dám cả gan mưu hại trẫm.”

      Trần Miêu khỏi cả kinh, vội vàng : “Thần dám. Thần oan uổng.”

      dám? Oan uổng?” Thế Huyền nghe thấy thế, khỏi tức cười, đột nhiên cúi người xuống, đưa tay túm lấy vạt áo của Trần Miêu, lạnh lùng hỏi: “Bao năm qua, rốt cuộc ngươi cho trẫm uống những gì?”

      là thuốc tốt nhưng bao nhiêu năm nay, cơ thể y chưa từng khỏe mạnh. Mãi cho tới mấy chén thuốc gần đây, y mới cảm thấy thuốc có tác dụng. Là bởi vì Bắc Hán giờ thù trong giặc ngoài, thể để y xảy ra chuyện được sao? Thế Huyền nhìn đăm đăn vào Trần Miêu, đáy mắt tràn ngập sát khí.

      trán Trần Miêu toát mồ hôi lạnh. Ánh mắt Thiếu đế nóng bỏng khiến lão tim đập chân run, chỉ có thể nhìn nơi khác, dám nhìn thẳng vào mắt Thiếu đế.

      Mỗi lần dùng thuốc lão đều hết sức cẩn thận, lượng thuốc cho vào ít ỏi vô cùng, dù là thái y khác đến xem cũng nhìn ra được, vậy nhưng vẫn bị Thiếu đế phát ra... Thừa nhận sao? Sắc mặt Trần Miêu trở nên trắng bệch, khi thừa nhận chính là phạm tội tru di nhưng nếu thừa nhận... Còn có thể thừa nhận hay sao?

      Bỗng Thế Huyền buông tay ra, yếu ớt tựa lưng vào tấm đệm mềm, lẩm bẩm : “Trần Miêu, ngươi cho trẫm nghe xem, rốt cuộc tại sao bà ta lại căm nghét trẫm đến vậy?”

      mặt chẳng còn chút huyết sắc nào, Trần Miêu run giọng : “Hoàng thượng , thần thể . Cho dù giết chết thần, thần cũng thể .”

      thể sao?

      Nhất định phải đợi đến lúc xuống Suối Vàng rồi tự mình hỏi hay sao?

      Đám cung nhân nhìn thấy Thái y lệnh mặt mũi trắng bệch từ trong điện Tuyên Thất ra. Nếu phải có ả thị nữ lịp thời bước tới đỡ lão, chỉ e lão ngã lăn xuống dưới bậc thềm rồi.

      Giữa màn đêm, trong cung Nghi Tuyết đèn đuốc vẫn sáng trưng.

      Mấy ả thị nữ vén rèm ra ngoài, cửa điện được lặng lẽ khép lại.

      Dương phi khoác chiếc áo rộng lên cho Thế Huyền , nhàng đưa tay ôm lấy thân thể y: “Hoàng thượng lo lắng vì chiến ở biên cương sao?”

      Thế Huyền khẽ ‘ừm’ tiếng . Dương phi hơi cau mày, do dự hồi lâu mới lấy hết can đảm hỏi: “Nghe ca ca của thần thiếp cáo bệnh lên triều nhiều ngày rồi?”

      Thế Huyền liếc nhìn nàng, uể oải đáp: “chút bệnh vặt thôi mà, mấy ngày nữa khỏi.”

      Biết y muốn , Dương phi cũng hỏi gì thêm. bất luận là đâu, tóm lại vẫn là làm việc cho Hoàng thượng.

      Thấy nữ tử trong lòng đột nhiên im lặng, Thế Huyền đưa tay áp lên mu bàn tay nàng tiếp: “Nếu có ngày trẫm còn nữa, nàng hãy hết lòng phò tá Chiêu nhi.”

      Dương phi kinh hãi đến tái mét mặt, ngước mắt nhìn y, run giọng : “Hoàng thượng chớ nên linh tinh.”

      Y thở dài : “Trẫm bây giờ chỉ có mình Chiêu nhi là người nối dõi...”

      “Hoàng thượng ...” Cặp mắt Dương phi mở to, kinh hãi đến rơi nước mắt. Nàng cũng muốn sinh đứa con cho y, phải tranh đoạt hoàng vị với Thái tử, chỉ đơn thuần là muốn có đứa con với y mà thôi. Chỉ là, khi nhìn thấy sắc mặt thê lương của y, Dương phi lại nuốt ngay suy nghĩ này lại.

      Trước khi ra , Đại trưởng công chúa làm cuộc giao dịch với nàng , giao Hoàng trưpngr tử cho nàng , để nhà họ Dương có thể nối dòng vinh hiển. Giờ đây, đưa mắt nhìn khắp lục cung, những ân sủng đáng có hay là đáng có, nàng đều có cả rồi, chẳng lẽ vẫn còn chưa thoả mãn hay sao?

      Dương phi ngậm chặt miệng lại, đôi tay càng lúc càng ôm y chặt hơn.

      Trong mơ hồ, dường như có thứ gì đó thay đổi nhưng y , nàng hỏi. Dù trước mắt có là núi đao hay biển lửa, nàng vẫn mãi mãi ở bên y, y đừng mong có thể đẩy nàng ra nữa.

      “Hoàng thượng .” Giọng của Trung thường thị vọng vào xuyên qua lớp màn che. lâu sau, bóng dáng hơi lọm khọm đó chiếu lên bức màn bên ngoài.

      Thiếu đế gọi lão vào trong.

      Dương phi thấy Trung thường thị ghé đến bên tai Thiếu đế hồi. Thiếu đế nghe xong đột nhiên biến hẳn sắc mặt, vội vàng đứng dậy ra bên ngoài.

      Cuối giờ thân, có người nhìn thấy Thụy vương xuất ở ngoài thành.

      Tin tức truyền vào cũng là giờ Hợi ba khắc. Thế Huyền cố gắng cất bước nhanh hơn, ống tay áo lất phất bay trong gió. Khi y tới ngự thư phòng, bỗng nghe có tiếng bước chân dồn dập từ sau lưng vọng lại, kế đó liền nghe gã thị vệ vừa thở dốc vừa bẩm báo: “Hoàng thượng , có chuyện hay rồi, Thụy vương dẫn quân bao vây hoàng cung. Cẫm vệ quân trong cung lòng chống đỡ.”

      Tô Tố sắc mặt biến đổi hẳn nhưng thấy Hoàng thượng vẫn bình tĩnh như thường, chỉ hơi cau mày.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :