Chương 050: Chơi tự nhiên thể lưu (4)
"Sư đệ, ngươi giải thích cái gì, sư huynh cũng cái gì nha, sư huynh hiểu." Cổ Thiên Hồn cho Triển hồ ly ánh mắt, ta hiểu rất , thế nhưng Triển hồ ly tức giận đỏ mặt lên.
"Cổ tiên sinh ngày mai phải vào cung sao?" Vẫn trầm mặc, Ôn Ngọc mở miệng.
"Ừm." Ngược lại, Cổ Thiên Hồn thu lại rất mau. Vẻ mặt phớt tỉnh trả lời.
" tại, trong cung truyền ra câu tuyên cáo, Cổ tiên sinh có thể tham khảo chút." Ôn Ngọc rất nghiêm túc .
"Tuyên cáo cái gì?" Cổ Thiên Hồn kỳ quái, quay đầu nhìn về phía Triển hồ ly, thấy Triển hồ ly cũng biết cho nên thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Ôn Ngọc vẫn bình thản.
"Trân quý sinh mệnh, cách xa Hoàng hậu."
Triển Phong Hoa cười, Ngọc tiểu thư là phúc hắc, như thế, dựa theo tính khí của Cổ Thiên Hồn, cho dù vào cung gặp Hoàng hậu nương nương cũng tìm lấy cớ đến bái kiến, gặp được Hoàng hậu nương nương, cho dù Cổ Thiên Hồn miệng lưỡi có xảo quyệt nữa cũng thể đùa giỡn rồi.
Ngày kế tiếp, sau khi Triển hồ ly hạ triều liền mang theo Cổ Thiên Hồn vào cung, vốn thẳng đến cung Thái hậu, nhưng Cổ Thiên Hồn vẫn hỏi thăm chỗ ở Hoàng hậu nương nương, điều này làm cho Triển hồ ly vô cùng buồn bực. Xem ra Ôn Ngọc hạ thuốc a.
Vì vậy trước tiên an bài cho Cổ Thiên Hồn ở Chư Hoa Điện chờ, tìm Hoàng thượng xin tuyên triệu Hoàng hậu nương nương cùng với . Vì vậy, Cổ Thiên Hồn nghe lời ở Chư Hoa Điện uống trà.
Quan sát cung điện tráng lệ xa xỉ, thầm than hoàng gia có tiền, sinh ra ở nơi này cả đời lo cái ăn cái mặc a. Vận số của Tiểu Tứ xem ra tệ, hơn nữa dường như nghe nàng là Lâm gia đại tiểu thư gia môn giàu có nhất Bách vương triều. . . . . . Chậc chậc, thân phận này tiểu đồ đệ của nhân phẩm rất tốt, mấy tên khốn kiếp kia vẫn còn chưa có tin tức, trước mắt xem ra kiếp thứ hai của Đại Nhi tương đối tốt, mấy tên kia còn chưa nhìn thấy người ở đâu cả. Aiz, cũng biết chạy nơi nào, Đại Nhi cũng bại lộ như thế, sao thấy có người tới tìm? đám đồ đệ có lương tâm!
Đợi rất lâu thấy có người, lúc Cổ Thiên Hồn nhịn được nghe ngoài điện có hồi lễ bái liền nhìn thấy nữ tử mặc cung trang màu xanh lục vào, theo phía sau là nha hoàn.
"Ngài chính là Y Tiên Cổ tiên sinh?" Chỉ thấy Tương phi mặc cung trang màu lục, ở bên hông buộc đai lưng màu trắng càng lộ vẻ dáng vẻ thướt tha mềm mại, tóc dài màu đen vấn búi tóc đơn giản, dùng cây trâm ngọc trai màu đỏ cố định, nhiễm bụi trần. Phía dưới khóe mắt có chấm điểm mỹ nhân chí, làm cho gương mặt thanh nhã tăng thêm mấy phần mềm mại đáng . Dáng người vội vã, thanh mềm mại.
"A. . . Vâng" Cổ Thiên Hồn đứng dậy đứng thẳng có ý tiếp cận, chẳng qua nhìn thấy tiểu thư khuê các có khí chất rất hiếm thấy, trong thâm cung dưỡng
thành khí chất đặc biệt mà nương nhà bình thường so được. Thấy trang phục người này ràng quyền cao chức trọng, nhưng lời như vậy lại làm cho thụ sủng nhược kinh. phải người trong cung đều rất ngang ngược càn rỡ sao?
"Ngài là...."
"Cổ tiên sinh cần kinh hoảng, Bổn cung là Tương phi, nghe Cổ tiên sinh vào cung chẩn bệnh cho mẫu hậu, nên đặc biệt tới để bái tạ Cổ tiên sinh." Tương phi đúng là mỹ nhân nhất đẳng, cách thức nuôi dạy đều xuất từ danh môn, từng câu từng chữ cũng lộ ra phong vân tầm thường.
"Tương phi nương nương khách khí, đây vốn là vinh hạnh của tại hạ." Cổ Thiên Hồn cũng phục hồi lại tinh thần, vị Tương phi nương nương này nên xem là người lương thiện chứ, ít nhất nhìn ra nàng đứng ở chỗ nào.
"Cổ tiên sinh quá khiêm nhượng, bệnh tình của mẫu hậu kính xin tiên sinh hết lòng chữa trị." Tương phi đưa tay mời ngồi, ý bảo Cổ Thiên Hồn ngồi xuống, mình cũng ngồi ở bên với Cổ Thiên Hồn.
"Tại hạ nhất định làm hết súc." Cổ Thiên Hồn cảm giác có chỗ đúng, lại nghĩ ra chỗ nào.
"Cổ tiên sinh ở chỗ này đợi lâu chút, Hoàng thượng phải xử lý số chính mới có thể tới đây, Yến nhi, ngươi Ngự Thiện Phòng lây bánh ngọt cho ta, sợ rằng còn phải chờ đấy." Tương phi suy nghĩ chu đáo, nâng lên chung trà uống ngụm, ý bảo Yến nhi nhanh về nhanh.
"Vâng" Yến nhi ứng tiếng , mặc dù nàng kỳ quái tại sao hôm nay nương nương ân cần như vậy nhưng cũng phản ứng nhiều lắm, nương nương mình vốn thiện tâm, quan tâm bệnh tình của Thái hậu cũng là việc nên làm. (xì)
" ra, cần phiền toái, tại hạ ở phủ Triển... Hữu Tướng dùng qua bữa sáng rồi." Dường như Cổ Thiên Hồn nghĩ đến câu , gọi là: vô mà ân cần phải gian xảo cũng là đạo chích. Đột nhiên cảm thấy buồn cười, mình có cái gì có thể làm cho người ta lo nghĩ?
"Thân thể mẫu hậu phải toàn dựa vào Cổ tiên sinh rồi, tại sao có thể chậm trễ." Đặt ly trà xuống, mặt nụ cười nhìn Cổ Thiên Hồn.
tại, Cổ Thiên Hồn càng thêm buồn bực, làm cái gì vậy? Lẽ ra mình và hậu cung phi tần gặp mặt như vậy rất hợp quy củ , tại sao bộ dạng Tương phi dường như có phát có cái gì đúng? Hơn nữa nhìn phản ứng của nàng cảm giác có chút.... quyến rũ?
chết Cổ Thiên Hồn, ngươi loạn tưởng cái gì! Mẹ nó! Người ta chỉ tới cảm tạ ngươi, ngươi phải tỉnh táo chút cho ta.
"Cổ tiên sinh..." Tương phi chợt phát ra thanh quyến rũ, Cổ Thiên Hồn chợt hoàn hồn kinh hãi. Quay đầu về phía Tương phi, trán Tương phi toát ra mồ hôi lạnh, gương mặt ửng hồng, bộ dáng còn hơi sức. Tình huống như thế dường như là... Trúng mị dược.... Trời ạ, Tương phi nương nương tốt làm sao trúng mị dược?
mưu! tại chỉ có thể nghĩ tới đây hai chữ này.
lúc Cổ Thiên Hồn suy nghĩ hết sức lung tung, Tương phi bổ nhào trực tiếp ngã người Cổ Thiên Hồn, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ như tơ nhìn Cổ Thiên Hồn, cả người nổi da gà. Mềm mại xương trực tiếp ngồi phịch ở người Cổ Thiên Hồn, lực đạo tay cũng , phải chú ý để cho mình từ người Cổ Thiên Hồn đứng lên rớt xuống, tay ngừng nắm kéo y phục của mình và của Cổ Thiên Hồn.
Cả người Cổ Thiên Hồn chợt có hơi sức, có thể miễn cưỡng đứng lại, liền đẩy nàng ra nhưng lực bất tòng tâm.
Trong lòng Cổ Thiên Hồn còn suy nghĩ xong rồi, xong rồi, lúc nữa nhất định bị bắt gian, mẹ kiếp! Rốt cuộc là lão tử trêu ghẹo ai sao. Chuyện nghĩ tới quả nhiên như nguyện....
"Sư huynh?!" theo Bách Phi Thần và Đại Nhi, Triển Phong Hoa tới trước lại bị kinh sợ phải thay đổi sắc mặt. phải là bởi vì tin tưởng Cổ Thiên Hồn, mà chuyện trước mắt quá kích thích, dĩ nhiên kích thích là Bách Phi Thần. đến đúng lúc mà thôi, nếu như ngay cả tràng diện này cũng hiểu, cũng xứng hồ ly rồi.
"Chuyện này...." Chẳng biết tại sao Hinh Tuyết cùng theo rất kinh ngạc. Đáy lòng thầm than tới đúng lúc a.
"Hoàng.... Hoàng thượng.... Thần thiếp..... Thần thiếp...." Tương phi chợt tỉnh táo lại, nhưng mặt vẫn còn đỏ ửng, áo xốc xếch chứng minh tất cả chuyện vừa rồi cũng phải ảo giác, nàng muốn xoay người nắm Bách Phi Thần nhưng ngờ, dưới chân mềm nhũn té ngay xuống đất. Sắc mặt vẫn đỏ thắm, môi đào khẽ nhếch, hơi thở rối loạn, thở hổn hển.
Last edited by a moderator: 19/12/14
PHUONGLINH87^^ thích bài này.