1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đế hậu thiên tài, Hoàng đế đứng sang bên - Mạc Hỏa Tiểu Mạt (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 050: Chơi tự nhiên thể lưu (4)

      "Sư đệ, ngươi giải thích cái gì, sư huynh cũng cái gì nha, sư huynh hiểu." Cổ Thiên Hồn cho Triển hồ ly ánh mắt, ta hiểu rất , thế nhưng Triển hồ ly tức giận đỏ mặt lên.

      "Cổ tiên sinh ngày mai phải vào cung sao?" Vẫn trầm mặc, Ôn Ngọc mở miệng.

      "Ừm." Ngược lại, Cổ Thiên Hồn thu lại rất mau. Vẻ mặt phớt tỉnh trả lời.

      " tại, trong cung truyền ra câu tuyên cáo, Cổ tiên sinh có thể tham khảo chút." Ôn Ngọc rất nghiêm túc .

      "Tuyên cáo cái gì?" Cổ Thiên Hồn kỳ quái, quay đầu nhìn về phía Triển hồ ly, thấy Triển hồ ly cũng biết cho nên thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Ôn Ngọc vẫn bình thản.

      "Trân quý sinh mệnh, cách xa Hoàng hậu."

      Triển Phong Hoa cười, Ngọc tiểu thư là phúc hắc, như thế, dựa theo tính khí của Cổ Thiên Hồn, cho dù vào cung gặp Hoàng hậu nương nương cũng tìm lấy cớ đến bái kiến, gặp được Hoàng hậu nương nương, cho dù Cổ Thiên Hồn miệng lưỡi có xảo quyệt nữa cũng thể đùa giỡn rồi.

      Ngày kế tiếp, sau khi Triển hồ ly hạ triều liền mang theo Cổ Thiên Hồn vào cung, vốn thẳng đến cung Thái hậu, nhưng Cổ Thiên Hồn vẫn hỏi thăm chỗ ở Hoàng hậu nương nương, điều này làm cho Triển hồ ly vô cùng buồn bực. Xem ra Ôn Ngọc hạ thuốc a.

      Vì vậy trước tiên an bài cho Cổ Thiên Hồn ở Chư Hoa Điện chờ, tìm Hoàng thượng xin tuyên triệu Hoàng hậu nương nương cùng với . Vì vậy, Cổ Thiên Hồn nghe lời ở Chư Hoa Điện uống trà.

      Quan sát cung điện tráng lệ xa xỉ, thầm than hoàng gia có tiền, sinh ra ở nơi này cả đời lo cái ăn cái mặc a. Vận số của Tiểu Tứ xem ra tệ, hơn nữa dường như nghe nàng là Lâm gia đại tiểu thư gia môn giàu có nhất Bách vương triều. . . . . . Chậc chậc, thân phận này tiểu đồ đệ của nhân phẩm rất tốt, mấy tên khốn kiếp kia vẫn còn chưa có tin tức, trước mắt xem ra kiếp thứ hai của Đại Nhi tương đối tốt, mấy tên kia còn chưa nhìn thấy người ở đâu cả. Aiz, cũng biết chạy nơi nào, Đại Nhi cũng bại lộ như thế, sao thấy có người tới tìm? đám đồ đệ có lương tâm!

      Đợi rất lâu thấy có người, lúc Cổ Thiên Hồn nhịn được nghe ngoài điện có hồi lễ bái liền nhìn thấy nữ tử mặc cung trang màu xanh lục vào, theo phía sau là nha hoàn.

      "Ngài chính là Y Tiên Cổ tiên sinh?" Chỉ thấy Tương phi mặc cung trang màu lục, ở bên hông buộc đai lưng màu trắng càng lộ vẻ dáng vẻ thướt tha mềm mại, tóc dài màu đen vấn búi tóc đơn giản, dùng cây trâm ngọc trai màu đỏ cố định, nhiễm bụi trần. Phía dưới khóe mắt có chấm điểm mỹ nhân chí, làm cho gương mặt thanh nhã tăng thêm mấy phần mềm mại đáng . Dáng người vội vã, thanh mềm mại.

      "A. . . Vâng" Cổ Thiên Hồn đứng dậy đứng thẳng có ý tiếp cận, chẳng qua nhìn thấy tiểu thư khuê các có khí chất rất hiếm thấy, trong thâm cung dưỡng
      thành khí chất đặc biệt mà nương nhà bình thường so được. Thấy trang phục người này ràng quyền cao chức trọng, nhưng lời như vậy lại làm cho thụ sủng nhược kinh. phải người trong cung đều rất ngang ngược càn rỡ sao?


      "Ngài là...."


      "Cổ tiên sinh cần kinh hoảng, Bổn cung là Tương phi, nghe Cổ tiên sinh vào cung chẩn bệnh cho mẫu hậu, nên đặc biệt tới để bái tạ Cổ tiên sinh." Tương phi đúng là mỹ nhân nhất đẳng, cách thức nuôi dạy đều xuất từ danh môn, từng câu từng chữ cũng lộ ra phong vân tầm thường.


      "Tương phi nương nương khách khí, đây vốn là vinh hạnh của tại hạ." Cổ Thiên Hồn cũng phục hồi lại tinh thần, vị Tương phi nương nương này nên xem là người lương thiện chứ, ít nhất nhìn ra nàng đứng ở chỗ nào.


      "Cổ tiên sinh quá khiêm nhượng, bệnh tình của mẫu hậu kính xin tiên sinh hết lòng chữa trị." Tương phi đưa tay mời ngồi, ý bảo Cổ Thiên Hồn ngồi xuống, mình cũng ngồi ở bên với Cổ Thiên Hồn.


      "Tại hạ nhất định làm hết súc." Cổ Thiên Hồn cảm giác có chỗ đúng, lại nghĩ ra chỗ nào.


      "Cổ tiên sinh ở chỗ này đợi lâu chút, Hoàng thượng phải xử lý số chính mới có thể tới đây, Yến nhi, ngươi Ngự Thiện Phòng lây bánh ngọt cho ta, sợ rằng còn phải chờ đấy." Tương phi suy nghĩ chu đáo, nâng lên chung trà uống ngụm, ý bảo Yến nhi nhanh về nhanh.


      "Vâng" Yến nhi ứng tiếng , mặc dù nàng kỳ quái tại sao hôm nay nương nương ân cần như vậy nhưng cũng phản ứng nhiều lắm, nương nương mình vốn thiện tâm, quan tâm bệnh tình của Thái hậu cũng là việc nên làm. (xì)


      " ra, cần phiền toái, tại hạ ở phủ Triển... Hữu Tướng dùng qua bữa sáng rồi." Dường như Cổ Thiên Hồn nghĩ đến câu , gọi là: vô mà ân cần phải gian xảo cũng là đạo chích. Đột nhiên cảm thấy buồn cười, mình có cái gì có thể làm cho người ta lo nghĩ?


      "Thân thể mẫu hậu phải toàn dựa vào Cổ tiên sinh rồi, tại sao có thể chậm trễ." Đặt ly trà xuống, mặt nụ cười nhìn Cổ Thiên Hồn.


      tại, Cổ Thiên Hồn càng thêm buồn bực, làm cái gì vậy? Lẽ ra mình và hậu cung phi tần gặp mặt như vậy rất hợp quy củ , tại sao bộ dạng Tương phi dường như có phát có cái gì đúng? Hơn nữa nhìn phản ứng của nàng cảm giác có chút.... quyến rũ?


      chết Cổ Thiên Hồn, ngươi loạn tưởng cái gì! Mẹ nó! Người ta chỉ tới cảm tạ ngươi, ngươi phải tỉnh táo chút cho ta.


      "Cổ tiên sinh..." Tương phi chợt phát ra thanh quyến rũ, Cổ Thiên Hồn chợt hoàn hồn kinh hãi. Quay đầu về phía Tương phi, trán Tương phi toát ra mồ hôi lạnh, gương mặt ửng hồng, bộ dáng còn hơi sức. Tình huống như thế dường như là... Trúng mị dược.... Trời ạ, Tương phi nương nương tốt làm sao trúng mị dược?


      mưu! tại chỉ có thể nghĩ tới đây hai chữ này.


      lúc Cổ Thiên Hồn suy nghĩ hết sức lung tung, Tương phi bổ nhào trực tiếp ngã người Cổ Thiên Hồn, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ như tơ nhìn Cổ Thiên Hồn, cả người nổi da gà. Mềm mại xương trực tiếp ngồi phịch ở người Cổ Thiên Hồn, lực đạo tay cũng , phải chú ý để cho mình từ người Cổ Thiên Hồn đứng lên rớt xuống, tay ngừng nắm kéo y phục của mình và của Cổ Thiên Hồn.


      Cả người Cổ Thiên Hồn chợt có hơi sức, có thể miễn cưỡng đứng lại, liền đẩy nàng ra nhưng lực bất tòng tâm.


      Trong lòng Cổ Thiên Hồn còn suy nghĩ xong rồi, xong rồi, lúc nữa nhất định bị bắt gian, mẹ kiếp! Rốt cuộc là lão tử trêu ghẹo ai sao. Chuyện nghĩ tới quả nhiên như nguyện....


      "Sư huynh?!" theo Bách Phi Thần và Đại Nhi, Triển Phong Hoa tới trước lại bị kinh sợ phải thay đổi sắc mặt. phải là bởi vì tin tưởng Cổ Thiên Hồn, mà chuyện trước mắt quá kích thích, dĩ nhiên kích thích là Bách Phi Thần. đến đúng lúc mà thôi, nếu như ngay cả tràng diện này cũng hiểu, cũng xứng hồ ly rồi.


      "Chuyện này...." Chẳng biết tại sao Hinh Tuyết cùng theo rất kinh ngạc. Đáy lòng thầm than tới đúng lúc a.


      "Hoàng.... Hoàng thượng.... Thần thiếp..... Thần thiếp...." Tương phi chợt tỉnh táo lại, nhưng mặt vẫn còn đỏ ửng, áo xốc xếch chứng minh tất cả chuyện vừa rồi cũng phải ảo giác, nàng muốn xoay người nắm Bách Phi Thần nhưng ngờ, dưới chân mềm nhũn té ngay xuống đất. Sắc mặt vẫn đỏ thắm, môi đào khẽ nhếch, hơi thở rối loạn, thở hổn hển.
      Last edited by a moderator: 19/12/14
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 050: Chơi tự nhiên thể lưu (5)

      Lúc Tương phi thoát khỏi , trong nháy mắt Cổ Thiên Hồn liền khôi phục năng lực hành động, thầm nghĩ quả nhiên là ý định kín đáo làm cho người ta khó lòng phòng bị. Cái này rốt cuộc là vu cáo. Mẹ nó! Lão tử thua trong tay nữ nhân! ra thể khiến cho các đồ đệ cười đến rụng răng a.

      cần nhìn cũng biết sắc mặt Bách Phi Thần rất tốt, phi tử của mình lại ở trước mắt mình cùng nam nhân khác cẩu thả, làm sao người nào có thể vui vẻ. Bách Phi Thần sai người kéo Cổ Thiên Hồn ra ngoài chém là rất nhẫn rồi.

      ‘Lạch cạch!’ thanh cái mâm rơi xuống đất. Sau đó chỉ thấy Yến nhi trực tiếp nhào tới bên người Tương phi."Nương nương, nương nương. . . . . ." Thấy biết chuyện gì còn tưởng rằng Bách Phi Thần trách tội Tương phi và Cổ Thiên Hồn chạm mặt, liền quay đầu nhìn về phía Bách Phi Thần cầu cạnh: "Hoàng thượng thứ tội, tha cho nương nương , nương nương chỉ nghe Cổ tiên sinh có thể chữa khỏi bệnh cho Thái hậu mới đến dặn dò Cổ tiên sinh vài lời, cũng có ý khác, Hoàng thượng minh xét." Yến nhi cũng là , ít nhất nàng nhìn thấy là như thế.

      Nhìn sắc mặt của Bách Phi Thần vẫn tốt, Yến nhi chợt hiểu ra chuyện gì, lại nghe mình nương nương thở dốc có chút bình thường, vừa giận vừa vội, vội vàng : "Hoàng hậu nương nương, nương nương là hạng người gì ngài hiểu nhất, ngài mau giúp nương nương câu a. . . . . ."

      Đại Nhi vừa nhìn thấy Cổ Thiên Hồn sắc mặt nhanh chóng đỏ lên, trong nháy mắt hiểu ra danh hiệu giang hồ Đệ Nhất Mỹ Nhân phải cho . Mẹ kiếp, dáng dấp người nọ thế nào a, con mẹ nó quá xinh đẹp. Tóc đen vén nửa, mặt như ngọc, lông mày như phi kiếm, mắt như sương lạnh, đôi môi ươn ướt, mẹ nó quá mất hồn rồi. Phát chung quanh áp suất thấp càng lúc càng nghiêm trọng, Đại Nhi thể làm gì khác hơn là thu hồi chút tâm tư, xoay người lại đỡ Tương phi.

      "Tỷ tỷ đứng lên trước." Đại Nhi dìu nàng ngồi xuống, bàn tay tay nàng nóng nóng buộc nàng quay lại nhìn khuôn mặt ửng hồng của Tương Phi, trong lòng khỏi lòng dạ ác độc.

      "Triển hồ ly, đây là lễ ra mắt của sư huynh ngươi?" Đại Nhi tức giận, ánh mắt lướt qua Bách Phi Thần, bức bách Triển Phong Hoa, trong mắt lạnh lẽo cần cũng biết.

      "Hoàng hậu nương nương thứ tội, sư huynh ham chơi, thần nguyện thay chịu phạt, chỉ là trước mắt bệnh của thái hậu nương nương quan trọng hơn, biết chuyện này có thể bàn lại sau hay ." Triển Phong Hoa khôi phục sắc mặt buồn vui, cúi người xuống cầu cạnh cho Cổ Thiên Hồn.

      "Hoàng thượng cảm thấy thế nào?" Đại Nhi cười như cười nhìn Bách Phi Thần, trong con ngươi hoa đào nhìn ra cảm xúc. Ít hay nhiều cũng phải cấp cho ta chút mặt mũi, nhất là ở trước mặt người ngoài.

      Bách Phi Thần thấy ánh mắt Đại Nhi liền nghĩ đến đêm đó nàng đối với mình lạnh lùng như thế nào, trong lòng khỏi có chút tức giận. Chuyện này đối với nam nhân mà quả thực vô cùng nhục nhã, vốn trước tiên vì chữa khỏi bệnh cho mẫu hậu mà nhẫn nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Đại Nhi, trong lòng vô cùng phiền não, có ý muốn đối nghịch cùng Đại Nhi, mới lạnh lùng : "Chuyện này có liên quan đến danh dự của Tương phi, vẫn là nên làm tốt hơn, bệnh mẫu hậu cũng gấp, tạm thời ở nơi này chút."

      Đại Nhi nhắm mắt, "Hoàng thượng đúng lắm."

      Thấy Bách Phi Thần thuận theo Đại Nhi, trong lòng Hinh Tuyết thầm dễ chịu, người nào gặp loại chuyện như vậy còn có thể trấn định, trực tiếp đem Cổ Thiên Hồn chém tệ, nhưng biết khi Tương phi ra ‘chân tướng’, Bách Phi Thần có còn trấn định như vậy hay .

      "Tương phi, nàng xem đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" lời của Bách Phi Thần mềm nhũn ít, cũng biết là quan tâm hay muốn làm cho Đại Nhi nhìn.

      "Thần thiếp. . . Thần thiếp cũng biết, thần thiếp tới dặn dò Cổ tiên sinh chút. . . . . . Thuận tiện muốn cùng Hoàng thượng cùng chỗ thái hậu nương nương. . . . . . Thần thiếp cũng chỉ uống ly trà, trở nên thế này, nhưng. . . Nhưng cho dù là ngoài ý muốn, Cổ tiên sinh cũng nên đẩy thần thiếp ra, . . . nhưng . . . . . ." Tương phi xong, nước mắt liền tích tích rơi xuống, phối hợp với vẻ mặt đỏ thắm càng vô cùng quyến rũ, chỉ là giờ khắc này ai cảm thấy rất đẹp mắt.

      "Cổ tiên sinh, đùa cũng phải xem tình huống, ngươi mau đưa thuốc giải cho Tương phi nương nương ." Hinh Tuyết khuyên, kì thực đem tội danh hề chụp vào người Cổ Thiên Hồn. Sở trường tốt nhất của Hinh Tuyết chính là cái này. Cái gọi là thêm dầu thêm mỡ, chẳng qua cũng chính là như thế.

      "Ta. . . . . ." Cổ Thiên Hồn muốn giải thích, lại thấy vẻ mặt ai oán của Triển Phong Hoa nhìn , nhìn lúc vẫn gì, đây là muốn nhận tội sao? Nhưng cho dù nhận đâu tìm thuốc giải a. ủy khuất muốn phát tiết.

      Cổ Thiên Hồn bất đắc dĩ, chỉ đành phải lộ ra vẻ mặt ai oán nhìn về phía Đại Nhi nhưng Đại Nhi hiểu ra sao cả.

      "Cổ Thiên Hồn, ngươi vốn là thần y, trẫm mời ngươi, mời ngươi tới chẩn bệnh cho Thái hậu, mời ngươi như thượng khách, ngờ ngươi nổi lên lòng xấu xa với phi tử của trẫm, còn dám hạ thuốc, ngươi phải bị tội gì!"

      Bách Phi Thần tức giận nhưng có thể nhịn, nhưng nhìn thấy Cổ Thiên Hồn coi ai ra gì lộ ra vẻ mặt ai oán với Đại Nhi, ngọn lửa trong lòng Bách Phi Thần càng vọt càng cao, cho đến khi ngọn lửa đỏ lan tràn bộc phát hừng hực, rốt cuộc áp chế nổi phụt ra ngoài.

      Chính là như thế, mau hạ lệnh giết . Hinh Tuyết ác độc nghĩ thầm.

      "Cho dù phải dựa vào ngươi chữa bệnh cho Thái hậu nhưng tội lớn bực này cũng thể dễ dàng tha thứ, nếu trẫm làm sao chỉnh đốn triều cương, làm sao thuần phục quần thần. Triển Phong Hoa quen biết người sai nên bị tội liên đới, trẫm nể tình vì triều đình có công lao cũng có khổ lao, cách chức vì. . . . . ."

      Tội liên đới, là thu hoạch ngoài dự đoán. Hinh Tuyết thầm .

      "Hoàng thượng, chuyện lớn như thế, ngài náo cái gì? !" Đại Nhi nhăn mày, vô cùng khó chịu nhìn về phía Bách Phi Thần.

      Bách Phi Thần bị Đại Nhi quát to như vậy cũng quên mất chuyện, biết là tức giận hay cao hứng.

      Tình huống như thế, Triển hồ ly cũng phải ngoài ý muốn, nhưng Hinh Tuyết và Cổ Thiên Hồn cũng tin nổi nhìn Đại Nhi, giống như nhìn thấy quái vật gì. Rống to với Hoàng thượng như vậy, tại sao cũng thấy tức giận. . . . . .

      "Nếu muốn bị tiếng thị phi, như vậy nguyên nhân gây ra chuyện hay là bởi vì Tương phi nương nương xử phải. Hậu cung phi tần tự mình tới gặp người ngoài cung vốn là cho phép, cho dù Tương phi vì Thái hậu, mặc dù làm vì tình cảm nhưng cũng là sai. Chẳng lẽ Tương phi xử sai đưa đến chuyện xảy ra?" Lời này của Đại Nhi Tương phi.

      Tương phi ngước mắt nhìn Đại Nhi, trong mắt đều là nước mắt. Yến nhi cũng bộ dáng hộ chủ, có chút oán giận nhìn Đại Nhi.

      "Tương phi cũng cần ủy khuất, Bổn cung luận mà thôi. Ngược lại Bổn cung muốn hỏi Hoàng thượng chút, nếu như hôm nay ngài xử trí Cổ tiên sinh, vậy mệnh của Thái hậu, ngài muốn hay muốn?" Ánh mắt của Đại Nhi cảm xúc nhìn chằm chằm Bách Phi Thần, cũng nháy mắt.
      PHUONGLINH87^^Tôm Thỏ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 051: Độc cũng phải là giải được (1)

      "Nếu Trẫm bị người uy hiếp làm sao có thể thống trị Bách giang sơn, ngay cả mẫu hậu biết cũng nguyện ý." Bách Phi Thần thích Đại Nhi dùng ánh mắt như vậy nhìn , giống như nhìn người xa lạ hề liên quan. Làm cho cả người thoải mái.

      "Cho nên Bổn cung mới , Tương phi phạm lỗi trước." phải Đại Nhi muốn trợ giúp cho Cổ Thiên Hồn, nhưng Thái hậu dựng màn kịch như vậy phải là vì muốn gặp Cổ Thiên Hồn sao, cho dù thế nào nàng cũng phải để cho Thái hậu như nguyện. Phía sau chuyện này hẳn có gì chứ, tỷ như dấu ấn sau vành tai của Bách Phi Thần, dường như nàng từng nhìn thấy qua trong quyển tạp ký. . . . . .

      "Hoàng hậu, nàng muốn bảo vệ đến cùng? !" Bách Phi Thần tức giận, tại sao nàng muốn trở mặt với mình? ghen lợi hại! Lúc này nghiễm nhiên quên mất ở trong buổi quốc yến vừa qua, mình cái gì rồi.

      Nếu cho nàng được như mong muốn, như vậy. . . Buông tay thôi. . . . . .

      Mẹ nó, đây chính là ngươi buông tay! Bách Phi Thần, ngươi giữ lời a.

      Tranh cãi tranh cãi , càng tức giận càng tốt, tốt nhất làm cùng Lâm Đại Nhi. Vậy tất cả đều vui vẻ rồi. Hinh Tuyết ác độc lần nữa vô lương nghiêng mắt nhìn qua.

      "Hoàng thượng, Bổn cung luận xin ngài nên càn quấy." Đại Nhi kiên nhẫn cũng là có hạn. , nàng nhịn Bách Phi Thần đủ rồi. Rốt cuộc là tức giận cái gì a.

      "Trẫm càn quấy ? nàng nhìn xem, Cổ Thiên Hồn làm gì? Cho dù Tương phi có lỗi trước, có thể làm ra chuyện như vậy đối với phi tử hậu cung sao? ! người phẩm đức bại hoại như thế, rốt cuộc tại sao nàng muốn bảo vệ ? !" cho dù Bách Phi Thần hiểu được, đời này của thua trong tay Đại Nhi, muốn buông tay là thể rồi. Ngay cả hôm nay vẫn biết làm sao lại ăn giấm chua thành bộ dạng này, mẹ nó, còn buông tay cái rắm a.

      Như vậy phải , có thể thử tin tưởng nàng, thử tin tưởng nàng vô điều kiện.

      Lần này coi như ăn giám chua thể tiêu trừ được.

      "Ta , con mẹ nó, lão tử làm gì, các ngươi ầm ĩ cái sợi lông a." Cổ Thiên Hồn là nhịn được rồi, vốn cũng phải là người yên lặng nhẫn nhục chịu đựng, cho dù vu oan mình cũng thôi , còn lải nhải ngừng, Mẹ nó, ầm ĩ cái sợi lông á. Lão tử bị oan ức. Quan trọng nhất là đồ đệ ngoan của mình cũng như vậy, ngươi nha, cho dù là Hoàng đế cũng thể.

      ". . . . . ." Triển Phong Hoa bất đắc dĩ chống trán, sư huynh, tánh khí của ngươi thể sửa đổi chút sao. Hoàng hậu nương nương toạc ra, nhất định là có đạo lý của nàng, ngươi phải phối hợp chút a.

      Còn cái sợi lông là có ý gì. . . . . .

      " như vậy, mời Hoàng thượng tự mình nghiệm chứng." Hiển nhiên Đại Nhi đoán được thân phận của Cổ Thiên Hồn, cho nên bất kể là Thái hậu muốn gặp hay , vẫn là vì lòng riêng của mình mà nhất định phải bảo vệ . Lần này Hinh Tuyết lại bại lộ ít người, đoán chừng còn che giấu ở chỗ sâu, trước tiên gát qua chuyện này rồi .

      Năm Thầy trò, thích tự xưng lão tử cũng chỉ có sư phụ mình. Trừ ra ai làm như .

      Sư phụ của mình phải là y cổ độc gà mờ, là tông sư Cổ Thuật chuyên nghiệp. Có ở đây, Hinh Tuyết muốn dùng Cổ Thuật tác quái là có khả năng rồi. Trước kia có vạch trần cũng là vì có người có thể khống chế, vạch trần cũng phá cổ, nếu người thi cổ dời cổ độc, ngược lại bứt dây động rừng. Hôm nay chờ được sư phụ giống nữa rồi.

      "Nghiệm chứng cái gì?" Bách Phi Thần bị Đại Nhi làm cho mê hoặc, có biện pháp chứng thanh bạch cho Cổ Thiên Hồn sao? Nghĩ tới đây Bách Phi Thần lại nổi giận.

      "Cổ tiên sinh uống trà là Mao Cúc, mà mùi hương người Tương phi nương nương là Phù Dung thảo mang thuộc tính hỏa, hai người chạm nhau làm cho cả người còn hơi sức, cho nên mới xảy ra chuyện Cổ tiên sinh đẩy Tương phi nương nương ra. Đúng lúc chúng ta vào bắt gặp cảnh tượng kia. Nếu tin Hoàng thượng có thể nếm thử chút."

      Đại Nhi vào sớm nghe được mùi vị, mà lúc chạm vào Tương phi, kết hợp mùi hương người nàng, Đại Nhi cũng biết rất ràng. Cho nên nàng hiểu chuyện này, thủ đoạn hạ độc cao minh như vậy ngoại trừ người kia còn có thể là ai. Mà mục đích của nàng rất đơn giản, chính là muốn giết Cổ Thiên Hồn mà thôi.

      Chỉ là kỳ quái, nếu bọn họ muốn hạ sát thủ vậy lúc Cổ Thiên Hồn đường tới đây tại sao ra tay? Chẳng lẽ nhất định ra tay trong hoàng cung mới có thể chứng minh mình người tài cao gan lớn?

      Nếu Hinh Tuyết biết Đại Nhi nghĩ cái gì nhất định mắng to vô sỉ, mẹ nó! ngờ Môn chủ nổi chứng gì? ! Tại sao để cho còn sống tới kinh thành, còn thuận thuận lợi vào hoàng cung. Nếu để cho phát Bách Phi Thần trúng độc phải uổng phí sao? ! Mặc dù có chiêu phía sau. . . . . .

      Nhưng nhìn tình huống trước mắt bị Lâm Đại Nhi làm hỏng rồi ! Trong lòng Hinh Tuyết oán niệm từ điểm , điểm , từ từ chất thành đốm lửa, chỉ chờ lúc cuồng phong thổi đến, vung lên đốm lửa này đốt cả thảo nguyên. . . . . .

      "Vậy tại sao Tương phi vẫn còn hơi sức, đừng cho trẫm Tương phi miễn dịch đối với mùi hương người nàng." khi đụng phải tình cảm, dường như người thông minh cũng phải đành chịu. Bách Phi Thần chính là ví dụ tốt nhất.

      Vấn đề ngu ngốc như vậy, tại sao vẫn hỏi?

      Lúc này, Triển hồ ly và Đại Nhi chung trong lòng. Sau lưng Ngụy Trung Hiền vẫn yên lặng giả chết lên tiếng, cách xa chiến hỏa cũng nghĩ thông. Ở chỗ này thể khinh bỉ Đại Nhi và Triển hồ ly, ngươi nha, cho rằng tất cả mọi người đều thông minh tuyệt đỉnh như các ngươi a.

      "Tương phi trúng mị dược có thành phần Tô Cốt phấn, có tác dụng trung hòa Mao cúc, nhưng Tô Cốt phấn gặp phải Phù Dung thảo có thuộc tính hỏa ngược lại phát ra dược tính." như vậy đủ hiểu chưa. . . . . .

      "Y Tiên Cổ Thiên Hồn tuyệt đối dùng thủ pháp hạ độc cấp thấp đê hèn này, hơn nữa, cũng biết trước ở Chư Hoa Điện cung cấp nước trà Mao cúc, người Tương phi có Phù Dung thảo. Hơn nữa, mị dược Tô Cốt phấn chỉ có thế gia Đại Gia Tộc đốt vào lư hương dùng để tán tỉnh, thử hỏi làm sao Y Tiên Cổ Thiên Hồn có được?" Đại Nhi phân tích tinh tế hợp tình hợp lý, ngay cả Triển Phong Hoa cũng tìm ra chút nào sơ hở.

      "Cổ tiên sinh rộng lượng ra, cũng là vì giữ mặt mũi hoàng gia, nếu để cho người khác biết hoàng gia xuất chuyện khó coi nơi thanh nhã, mặt mũi Hoàng thượng ngài cũng qua được a."

      "Tại sao nàng biết ràng như thế?" Bách Phi Thần nghi ngờ nhìn Đại Nhi, chưa nghe nàng hiểu cái này a, còn đạo lý ràng.

      "Nếu như ngài xem Bách thảo tập, Kỳ Hoa Dị Thảo tập, cùng 13 loại thuốc chế luyện từ những độc thảo và độc vật xem 180 lần đến thuộc làu ngài cũng có thể biết." Đại Nhi thú vị liếc Bách Phi Thần cái, xoay người nhìn về phía Tương phi.

      "Tương phi, tỷ bị người có lòng hãm hại, về sau phải cẩn thận chút, loại mị dược trung hòa này hơn nửa khắc chuông còn hiệu lực nữa, tại tốt rồi. Yến nhi, đưa nương nương của ngươi về nghỉ ."

      Mọi người nhìn sang, quả màu hồng mặt Tương phi giảm xuống. Chỉ để lại sắc mặt tái nhợt. Nhìn Đại Nhi cảm kích gật đầu cái, lên tiếng cáo lui, được Yến nhi đỡ khỏi.

      "Hoàng thượng, bây giờ có thể mời Cổ tiên sinh chẩn bệnh cho Thái hậu chưa?" giọng của Đại Nhi rất có vài phần hài lòng.

      Bách Phi Thần nhìn ánh mắt hả hê của Đại Nhi, thẳng về phía Cổ Thiên Hồn, thi lễ sâu. "Cổ tiên sinh bị sợ hãi, trẫm nhận lỗi với ngươi, bệnh của mẫu hậu, xin Cổ tiên sinh phí tâm nhiều hơn."

      Xem ra tất cả tức giận của Cổ Thiên Hồn đều biến mất. Hoàng đế nước buông bỏ khí độ đối với ngươi như vậy ngươi cũng nên thỏa mãn, dù sao phải ai cũng được đối xử như thế.

      "Đó là tự nhiên." Khách khí câu, nhất thời vẻ mặt tươi cười.

      Đại Nhi nâng trán, gia sư nhà nàng tại sao dễ bị lừa thế kia a. Đại Nhi rất khó tưởng tượng sư phụ của mình thông minh, uy phong lẫm lẫm, đẹp trai tận xương ngờ . . . . . . Thiên chân vô tà. . . . . .

      Nàng sợ bị người khác cho cây kẹo que. . . . . . , chuỗi mứt quả là có thể lừa gạt nha. . . . . .

      Bách Phi Thần, Cổ Thiên Hồn, Hinh Tuyết trước, Đại Nhi cố ý rơi ở phía sau chung Triển hồ ly. Nhìn bộ dáng tinh minh của Triển hồ ly, Đại Nhi nhịn được hỏi: "Triển hồ ly, sư huynh của ngươi. . . . . . Tại sao như vậy, có chuyện gì. . . . . ."

      "Nương nương, chuyện này vi thần cũng lắm, có thể trời sinh như thế." lần này Triển hồ ly cũng hiểu ra sao.
      PHUONGLINH87^^Tôm Thỏ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 051: Độc cũng phải là giải được (2)

      "Hồ ly, phải là bị ngươi khi dễ nên ngu?" Thậm chí Đại Nhi nghĩ tới khả năng này, nghĩ Cổ Thiên Hồn tiểu bạch thỏ như thế mà Triển hồ ly xảo trá như thế, bị khi dễ mới là lạ chứ. tưởng tượng như vậy, Đại Nhi chợt nghĩ đến, khụ khụ, nàng gọi Cổ Thiên Hồn là sư phụ, mà Triển hồ ly là sư đệ của Cổ Thiên Hồn. . . Như vậy. . . . . . chẳng phải Triển hồ ly trở thành sư thúc của mình sao? !

      Mẹ nó, Triển hồ ly này chiếm tiện nghi lớn rồi !

      "Nương nương, phải rằng đối với sư huynh, vi thần chiếu cố khá nhiều mới đúng." Triển hồ ly nghĩ tới sinh hoạt trước đây liền đau đến muốn sống, sư huynh đúng là tài hoa tuyệt thế a. Tiểu Bạch thỏ tùy tiện tự luyến, dễ nghe gọi là thiên chân vô tà, khó nghe đó chính là thiếu đầu óc.

      Nếu lần, Triển Phong Hoa còn cho rằng Cổ Thiên Hồn bị thiếu a. Nhưng ngờ thiếu vài chục năm vẫn chưa đủ. . . . . .

      "Cũng đúng, Cổ Thiên Hồn là loại hình cực phẩm tài hoa tuyệt thế có tim có phổi và thiếu đầu óc đại phiền toái."

      Đại Nhi gật đầu đồng ý. Trước kia nàng hiểu vì sao lúc đánh quái thú, sư phụ bọn họ luôn mang theo bọn họ vượt đường xa, hơn nữa còn cực độ hung hiểm, vốn còn tưởng rằng muốn rèn luyện bọn họ, ra là nội tình là như vậy.

      Nhưng lúc đó rốt cuộc làm sao bình tâm tĩnh khí yên tâm thoải mái tiếp nhận ca ngợi của sư huynh muội bọn họ như vậy?

      "Nương nương, ra sư huynh của ta cũng tệ lắm. Éc. . . Ít nhất tâm thiện lương." Triển Phong Hoa nghĩ ra từ ngữ khác để hình dung .

      "Ừm, còn gọi là đồ ngốc."

      ". . . . . ."

      Nương nương, rốt cuộc ngài ghét bỏ đến cỡ nào.

      **********

      Khi Đại Nhi và Triển Phong Hoa tới Phượng Lãm Cung, chỉ thấy Bách Phi Thần, Hinh Tuyết, thậm chí Tế Vũ đều ở bên ngoài. Trong lòng càng thêm tò mò Thái hậu muốn làm gì.

      "Hoàng hậu nương nương vạn an." Mảnh Liễu thi lễ với Đại Nhi, tiếp: "Nương nương, Thái hậu , người tới mời người vào."

      Đại Nhi nghe vậy cũng i có quá nhiều kinh ngạc, Bách Phi Thần có chút nghiến răng. Mẫu hậu a, rốt cuộc ai mới là con ruột của ngài?

      Đại Nhi gật đầu liền vào nội thất, nội điện đốt Tần Hương, dùng để ngăn cách thám thính tình hình bên trong. Vô sắc vô vị, phải là người đặc biệt nhạy cảm nhìn ra được.

      Ngoài điện, trong lòng của Triển hồ ly, Bách Phi Thần, Hinh Tuyết ngược lại riêng đăm chiêu, mỗi người có ý nghĩ riêng. Từng người trầm mặc , lẳng lặng chờ đợi.

      "Mẫu hậu, thế nào?" Đại Nhi vào chỉ thấy vẻ mặt nặng nề của Thái hậu và khuôn mặt thối của Cổ Thiên Hồn. Chẳng qua cũng biết vì sao Cổ Thiên Hồn thối.

      "Đại Nhi." Thái hậu ý bảo Đại Nhi ngồi ở bên cạnh bà, liếc mắt nhìn Cổ Thiên Hồn, thản nhiên : "Mẫu hậu dùng cách này truyền đòi Cổ tiên sinh vào cung, thông minh như Đại Nhi cũng đoán được mà."

      "Vâng." Đại Nhi gật đầu. "Ấn ký sau tai của Bách Phi Thần ta thấy được."

      "Chính là ấn ký ấy." Trong mắt Thái hậu lộ ra thương , lúc tới chỗ này giống như trong nháy mắt già mười tuổi, giọng rất mềm .

      "Lúc ấy Mẫu hậu thỉnh thoảng nhìn thấy cũng có chú ý bao nhiêu, còn tưởng rằng tự xoa đấy, nhưng ngày hai ngày kỳ quái, tháng hai tháng bình thường, nhi tử của ta, ta tự mình biết, người có ấn ký gì, mẫu hậu đều cần nghĩ cũng có thể ra. Cảm thấy kỳ quái nên tự mình tra y thuật, trong quyển cung đình Bí Lục có giới thiệu liên quan. Đây là phi hoa tiêu diệt. . . . . ."

      Thái hậu đến đây, tay cầm chăn ngừng nắm chặt, cơ
      hồ dùng hết hơi sức lực toàn thân.

      “1364 năm trước, hoàng triều nổi danh Thiên Thành Đại Đế bị trúng phi hoa tiêu diệt, tại thời đại đó y học cường thịnh nhất, tất cả đại phu hao hết tâm huyết cũng thể bảo vệ tánh mạng của . Hôm nay sau tai Thần nhi sắp trở thành chất độc, đến lúc đó là thuốc và kim châm cũng thể cứu....”

      “Mẫu hậu, phi hoa tiêu diệt cũng phải là giải được.” Đại Nhi ngay.

      “Mẫu hậu cũng tin Thần nhi cứ như vậy..... Cổ tiên sinh......” Giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, trong ánh mắt Thái hậu thoáng lên chút ánh sáng.

      Mười năm trước, lúc Bách Thành Phú ra , bà oán, lo. Chỉ vì người đời cũng tới bước kia.

      Hôm nay, Bách Phi Thần còn chưa , lòng của bà cũng vững vàng như thế nữa.

      “A.... cái đó, ta....” Cổ Thiên Hồn buồn bực, hiểu y thuật cái sợi lông a. Biệt khuất nhất chính là Đại Nhi, lại còn là thần y, nhưng biết nên làm sao giải thích với Thái hậu. Đây tuyệt đối là vấn đề có thể hành hạ chết Cổ Thiên Hồn.

      “Mẫu hậu, ta có thể chữa trị là có thể chữa trị, ngài hỏi tương đương với có hỏi.” Là có hỏi a, nếu là thần y sớm đắc ý quên mình là ai rồi, làm sao còn có thể ấp úng như vậy.

      Sư phụ của nàng chỉ tốt ở bốn chữ: ‘Thiên chân vô tà’.

      Đại Nhi cũng đúng, mặc dù Cổ Thiên Hồn có kí ức của Y tiên, nhưng bây giờ đơn giản là lý luận suông, có thực dụng.

      “Đại Nhi đúng lắm, Thái hậu, vẫn là ngài nên nghe Đại Nhi .” Cổ Thiên Hồn ngừng gật đầu liên tục, cảm kích nhìn Đại Nhi như cứu tinh.

      “Chuyện này....” Thái hậu bị bọn họ làm cho hiểu ra sao. Hai người bọn họ chẳng chút liên quan nhau, rốt cuộc làm sao biết được a.

      “Mẫu hậu, ra, Cổ Thiên Hồn là sư phụ của ta. Nhưng kể từ sau đêm tân hôn của ta, còn biết y thuật nữa, tại có thể rằng Bách vương triều, thậm chí cả tam quốc, ta là người có y thuật lợi hại nhất rồi. Nguyên nhân trong này chỉ hiểu mà diễn đạt được bằng lời. Ngài, hiểu chứ?”

      là .......

      Cổ Thiên Hồn muốn khâu miệng của Đại Nhi. Mặc dù thiên chân vô tà nhưng ngốc a, Đại Nhi giải thích như vậy chỉ có thiên tài mới có thể nghe hiểu đấy. Cổ Thiên Hồn buồn bực, lúc Thái hậu nhìn về phía chỉ đành phải lúng túng gật đầu.

      “Đại Nhi a, ngươi sớm, làm hại ta giả bộ bệnh, còn giả bộ thời gian dài như vậy. Eo của ta cũng sắp gãy rồi, người nhìn xem mặt ta già ít nhất mười tuổi. Về sau ngươi ta làm sao gặp người a.”

      Thái hậu phản ứng như vậy..........

      Quá bình thường rồi..........

      Cổ Thiên Hồn sửng sốt, nhất thời kịp phản ứng.

      Điều này cũng có thể nghe ràng...

      “Mẫu hậu, ta làm sao biết ngài tìm Cổ Thiên Hồn rốt cuộc muốn làm gì, lúc ta phát ấn ký sau tai Bách Phi Thần, ngài giả bộ lâu, sư phụ ta cũng chạy tới Kinh thành rồi. Trước đó ngài cho ta biết chuyện gì.” Đại Nhi im lặng, còn tưởng rằng Cổ Thiên Hồn có chuyện quan trọng gì đó.

      “Bất quá nghĩ lại, chuyện này cũng có thể liên quan Hinh Tuyết, tại sao những người đó muốn để cho sư phụ ta vào cung. Chắc là sợ sư phụ phát Bách Phi Thần trúng độc.”

      “Ừm, đúng vậy. 88% là Hinh Tuyết hạ độc kia. Cái loại độc dược mạn tính hạ cũng rất phiền toái, cũng chỉ có Hinh Tuyết mới có thể làm chuyện này.” Thái hậu gật đầu, hoàn toàn thay đổi dáng vẻ bệnh hoạn trở thành thần thám.

      “Vâng, nhưng ta vẫn kỳ quái, sư phụ ta đường tới đây bọn họ cũng làm gì? Tại sao muốn chờ đến trong cung mới ra tay. Hơn nữa còn tiếc bại lộ con cờ trọng yếu Tương phi như vậy.” Sau đó hai người giống như rất ăn ý, vẻ mặt cổ quái cùng nhau nhìn về phía Cổ Thiên Hồn.

      “Chuyện này.... Chuyện này.... ra dọc đường ta có gặp phải sát thủ....” có a, sau khi chia tay với Bách Tử Tà gặp được ngay.

      Vẻ mặt của Đại Nhi và Thái hậu tin nhìn Cổ Thiên Hồn, ý kia ràng , chỉ bằng ngươi có thể còn sống tới Kinh thành sao?

      Ánh mắt ràng như thế khiến cho Cổ Thiên Hồn cảm thấy xấu hổ, Đại Nhi nhìn như vậy còn chưa tính, tại sao mới vừa tiếp xúc, dáng vẻ của Thái hậu cũng như vậy? Chẳng lẽ bộ dáng của ta dễ bị khi dễ sao?

      **********************
      Last edited by a moderator: 26/12/14
      PHUONGLINH87^^Tôm Thỏ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 051: Độc cũng phải là giải được (3)

      "Khụ khụ, ra . . . Có người cùng ta đến kinh thành. bị bệnh tiện nhưng võ công cực cao. Muốn ta chữa bệnh cho . Ta cũng đồng ý với , chờ đến kinh thành tìm được Đại Nhi chữa trị cho . Cho nên. . . . . ."

      "Phốc ha ha ha. . . . . ." Thấy bộ dáng thiên chân vô tà của Cổ Thiên Hồn giải thích rốt cuộc Thái hậu vẫn nhịn được bật cười lớn."Đại Nhi a. . . Ha ha ha. . . . . . Sư phụ ngươi, sư phụ ngươi. . . đáng . . . Ha ha ha."

      "Mẫu hậu, chú ý hình tượng chút." Đại Nhi buồn bực thôi, sư phụ như thế này sau này phải nhọc lòng rồi, cố tình hoàn sinh lại đẹp như vậy, giang hồ Đệ Nhất Mỹ Nhân a. Cộng thêm tính tình thiếu não, Đại Nhi nghĩ tới liền nhức đầu. Chỉ là nhìn bộ dáng sư phụ lúc tới người kia vẻ mặt rất cổ quái, chẳng lẽ. . . . . .

      A, phải nhanh tìm người gả thôi. Võ công cao cường còn gì tốt hơn, người như vậy dường như đầu óc cũng tốt. là lựa chọn tuyệt hảo a.

      Nếu Cổ Thiên Hồn biết trong lòng Đại Nhi tính toán bán đứng thế nào, nhất định ai oán nhìn chằm chằm Đại Nhi cho đến khi nàng thay đổi chủ ý. Chẳng qua nếu như người kia là Bách Tử Tà lại là chuyện khác, ừm, ừm. . . . . .

      "Ừm ừm, đúng rồi Đại Nhi, ngươi mới vừa Tương phi thế nào?" Tương phi vẫn rất an tĩnh a, sao lại là quân cờ của Hinh Tuyết?

      "Chuyện của Lan phi quốc yến mẫu hậu cũng nghe chứ, nàng trúng Khống Tâm cổ bí truyền của Hoàng thất Nam Việt mới có thể như vậy, hôm nay Tương phi cũng thế." Sắc mặt Đại Nhi có chút thiện, Tương phi là người nàng xem là bằng hữu duy nhất trong cung.

      Lãm Nguyệt là bạn xấu, tính đến.

      "Khống Tâm cổ? Tại sao có quan hệ đến Nam Việt? Chẳng lẽ là gian tế Nam Việt?" Thái hậu nhăn mày, bà cũng có nghĩ chuyện này lại quan hệ lớn như vậy. Nếu như có dính dấp đến đất nước , như vậy chỉ là chuyện lo lắng trong nước, còn phải đề phòng Nam Việt ngấp nghé gây rối.

      "Hẳn là Hoàng thất Nam Việt tỏ ý, nếu Bách Phi Thần cũng trúng phi hoa tiêu diệt rồi. Chuyện này trước mắt còn chưa liên lụy đến nước khác. Bất quá thể để phức tạp, hay là phải nhanh chóng giải quyết."

      Sớm kết thúc, bà cũng có thể sớm giải thoát.

      "Sở dĩ trước đó có vạch trần, thứ nhất là muốn nhờ vào đó làm cho Lan Thụy trung thành với Hoàng thất, thứ hai có người khống chế Khống Tâm cổ ở đây, nếu như người thi cổ dời Khống Tâm cổ, vạch trần chỉ bứt dây động rừng. Hôm nay sư phụ tới chuyện khác. Đối với Cổ Thuật. Sư phụ ta chính là thuỷ tổ."

      "Vậy làm phiền Cổ tiên sinh rồi." Thái hậu nghiêm mặt .

      "Tại hạ cố gắng hết sức." Cổ Thiên Hồn cũng biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, Thái hậu chịu để cho mình biết bí hoàng cung, tự nhiên đối với mình 200% tin tưởng, tại sao mình hết sức.

      " tại việc cấp bách phải độc giải cho Bách Phi Thần." Vẫn thể bị phát giác, bọn họ lầm tưởng sư phụ y thuật siêu quần, còn gì tốt hơn, như vậy lúc mình giải độc cho Bách Phi Thần cũng dễ dàng hơn, lại để cho bọn họ nghi ngờ.

      "Như thế, nếu bọn họ kiêng kỵ Cổ tiên sinh và Thần nhi gặp nhau, chúng ta làm như bọn họ suy tính, tất cả chuyện tiếp theo phải dựa vào Đại Nhi rồi." Thái hậu là lão hồ li mà các ngươi còn tin.

      "Ừm. Sư phụ, ngươi ra ngoài gọi Bách Phi Thần vào. Nên như thế nào ngươi biết." Đại Nhi gật đầu, chuyện này Bách Phi Thần cũng nên biết.

      "Tốt. Làm sao làm, ta phối hợp là được." Cổ Thiên Hồn thận trọng gật đầu, nhưng trong lòng có chút nghi ngờ, lúc nảy nghĩ tới Bách Tử Tà, tại sao cách nào nhớ nổi bộ dáng của , chỉ có cặp mắt kia thỉnh thoảng hài hước, thỉnh thoảng ưu sầu thỉnh thoảng lạnh lùng lại ràng như thế. có quan hệ đến chuyện này à. . . . . .

      Có nên để cho Đại Nhi gặp hay . . . . . .

      Lúc lấy lại tinh thần, mình đứng ở trước mắt Bách Phi Thần.

      "Cổ tiên sinh, như thế nào?" Bách Phi Thần chưa bao giờ cố ý giả bộ hiếu tâm, nhìn thấy sắc mặt Cổ Thiên Hồn tốt
      ra, lập tức hỏi ngay.

      “Thái hậu mời hoàng thượng vào.” Cổ Thiên Hồn chỉ câu như vậy làm cho người ta hết sức mơ hồ. Liền yên lặng . Tự mình suy nghĩ chuyện gi.

      tại muốn gặp Hoàng Thượng hết cách xoay chuyển? Hay là?

      Cửu tử Nhất Sinh.

      Chờ đến khi Bách Phi Thần bước ra nội thất là giờ thân vẻ mặt nặng nề, bộ dáng mệt nhọc giống như trong nháy mắt tiều tụy rất nhiều, chỉ bỏ lại câu “xin tiên sinh hết sức”. trầm tự toàn lực tương trợ liền vội vã trở về Lộ Hoa Điện của mình. Hinh Tuyết và Triển Phong Hoa vô cùng khó hiểu, nhưng nhìn dáng dấp phải chuyện tốt.

      Ngày đó, Cổ Thiên Hồn được an bài đến nơi ở của Bách Luyến U, chỉ vì nơi đó cách tẩm cung Thái hậu rất gần. ngày thứ hai liền bắt đầu bắt tay vào chuẩn bệnh cho Thái hậu.

      Kể từ hôm đó, tẩm cung Thái hậu bắt đầu giới nghiêm, ngoại trừ Cổ Thiên Hồn, Đại Nhi, Bách Phi Thần ba người, những người khác cho tiến vào. Bao vây trong ba tầng, ngoài ba tầng, nếu con ruồi cũng thể nào bay lọt vào được cũng có chút nào quá đáng.

      Khiến cho Hinh Tuyết yên tâm là căn bản Bách Phi Thần và Cổ Thiên Hồn cũng cách nào chạm mặt, mỗi lần Bách Phi Thần đến đều là lúc Cổ Thiên Hồn làm thuốc cho thái hậu dùng xong, hai người chỉ gặp thoáng qua, tối đa vài lời khách sáo.

      Đại Nhi vì chăm sóc cho thái hậu ở Phượng Lãm Cung, bước ra cửa nữa bước. trong Phượng Lãm Cung từ đầu tới cuối cũng tràn ngập mùi thuốc nồng đậm, đến cả mười ngày mùi thuốc lâu tiêu tan.

      Thúc Tuyết Các.

      “Mấy ngày trước ngươi đâu?” Hinh Tuyết đứng trước cửa sổ nhàn rỗi xem mặt trời mọc, xem ra tâm tình tệ.

      “Thế nào? Tuyết co nương nhớ ta sao?” Nộ Vân vẫn bộ dáng phong lưu cười rất tự kỉ.

      phải giải quyết Cổ Thiên Hồn ở ngoài cung sao? Tại sao vẫn vào cung.” Hinh Tuyết cau mày, nàng ghét nhất chính là người dịu dàng như thế. ở trong mắt của nàng, ngoại trừ Môn chủ, những người khác xứng đáng để chuyện với nàng.

      “Ha ha, giang hồ Đệ Nhất Mỹ Nhân cứ chết như vậy há đáng tiếc sao? Ta là người thương hoa tiếc ngọc đấy.” Nộ Vân cười, nụ cười cũng hằn trong đáy mắt.

      “Môn chủ ở đâu, xem ngươi làm thế nào để giao phó! Nhưng quên , phi hoa tiêu diệt thất truyền lâu, tuy đôi Y tiên nhưng cũng nhìn ra được, hôm nay phải ví dụ rất tốt, ngược lại, cho dù nhìn ra, chất độc thể giải còn có thể tạo nên song gió gì.” Hinh Tuyết chê cười, ở trong mắt nàng, có tình nghĩa gì đáng , có chăng chỉ là nhìn người khác bị mình đùa giỡn bóp méo ở trong tay. Xem ra trong lòng rất biến thái.

      nhọc Tuyết nương quan tâm.”

      Ta muốn giết cái mạng của Cổ Thiên Hồn khó bảo toàn, xem ra giấc mộng lớn của ngươi vĩnh viễn thực được rồi. Bị hủy ở trong tay giang hồ Đệ Nhất Mỹ Nhân, cũng xem như oan uổng cho ngươi. Đúng là biết người biết ta.

      “Tuyết nương nên cẩn thận chút, hoàng hậu nương nương cũng phải là dễ đối phó như vậy. còn nữa, Túc Phượng Cúc mà ngươi đưa bị Bách Phi Thần ném cho Hoàng Hậu nương nương, dường như đối với ngươi ngày càng có hứng thú đấy.” Nộ Vân xoay người, tay xòe cây quạt châp chờn, vạt áo bay bay.

      “Ta đưa thêm bụi.” mặc dù Hinh Tuyết tự đại, nhưng cũng biết đúng mực, biết tuyệt đối thể sai sót, nên làm phải làm, về phần có cần làm hay , phải xe, Lâm Đại Nhi có đáng như mong đợi hay .

      “Như thế rất tốt. đây là Nhiếu Hồn Ngọc, ta nghĩ ngươi biết nên làm thế nào.” Nộ Vân ném ra khối ngọc bội màu tím. “Lần này thất bại nữa, ta nghĩ cần Môn chủ , Tuyết nương cũng cần gặp lại môn chủ nữa.” Bỏ xuống câu liền thân khỏi. câu cuối cùng có ý vị châm chọc Hinh Tuyết nghe rất ràng.

      “Nhiếu Hồn Ngọc …. A, Lâm Đại Nhi, nếu giữa ngươi và Tương Phi, ngươi chọn ai?” Hinh Tuyết nở nụ cười lạnh lùng, thu Nhiếu Hồn Ngọc vào bên hông.

      “Người đâu.”

      “Tiểu thư.” cung nữ lẳng lặng chờ Hinh Tuyết phân phó.

      Bên cạnh Hinh Tuyết có người tin tưởng, nàng cũng cần, cho dù là người do nàng từ Vinh vương phủ mang ra ngoài.

      “Bệnh trạng của thái hậu như thế nào?”

      “Hồi tiểu thư, hôm nay thủ vệ rút lui, nghe ní là có gì đáng ngại.”

      “Hoàng thượng đau.”

      “Gần đay hoàng thượng đích thân chăm sóc thái hậu rất mệt mỏi, Cổ tiên sinh căn dặn phải nghỉ ngơi cho tốt, tại lúc này hẳn là ở Lộ Hoa Điện.”

      Mang Túc Phượng Cúc ta nuôi hàng ngày, Lộ Hoa Điện.”

      “Vâng.”
      Chương 051: Độc cũng phải là giải được (4)

      Trải qua mười ngày sống cuộc sống của tiểu thư khuê các là sống bằng chết, rốt cuộc Đại Nhi sống lại.

      Vừa lòng nằm ở ghế dựa trong biển hoa của mình, thần thái vô cùng thoải mái.

      "Sư phụ, ngươi Nhị Sư Huynh và Tam Sư Huynh chạy trốn ở nơi nào? Thiếu chút nữa ta phải chiêu cáo thiên hạ, hai người chết tiệt bọn họ có lương tâm cũng biết tới tìm ta." Đại Nhi thưởng thức trà hoa đào của mình cất trong kho, vô cùng khó chịu .

      Trước kia phong cảnh biển hoa như tranh vẽ, nhân lực cường hãn cũng bù đắp được năm tháng biến đổi. Hôm nay hoa lá tàn lụi khắp nơi, hương thơm trong đất bùn lại rất làm cho người suy nghĩ.

      Trận mưa lớn đêm qua chính là Đại Tự đưa tiễn cả vườn hoa đào này đoạn đường cuối cùng rồi.

      Nhìn cuộc hoa nở hoa tàn, sang năm vẫn thế.

      Nhân sinh là gì ? Chỉ có tới mà có lui.

      "Lão Nhị và Lão Tam nên tới rồi, ngươi đợi ở trong thâm cung đại viện này, bọn họ muốn tìm ngươi cũng vào được a." Cổ Thiên Hồn lập tức ra nguyên nhân.

      Đoán chừng là đoán mò.

      "Sư phụ, ngươi cũng đừng quên, thế gian này nơi có thể ngăn cản bọn họ lại dường như có. Trừ phi tuyệt thế trận pháp của ngươi. Nhị Sư Huynh thân khinh công, đến dấu vết. Tam Sư Huynh trong đêm tối càng ít có địch thủ, trừ phi bọn họ muốn đến, cho nên có nơi vào được." Đại Nhi khinh bỉ liếc mắt nhìn sư phụ của nàng, vô cùng kiêu ngạo . Đúng vậy a, người ưu tú như vậy là sư huynh của ta, ra rất có mặt mũi a. Mặc dù thuần túy là gặp vận may.

      "Ừm, có thể." Cổ Thiên Hồn suy nghĩ chút, rất nghiêm túc gật đầu cái.

      "Đúng rồi sư phụ, lúc ngươi tới có gặp qua hay chưa." Từ trong tay áo Đại Nhi lấy ra bộ. . . ừm, bức họa. thấy vẽ người hay quỷ. . . . . .

      "Bách, Luyến, U, ?" Cổ Thiên Hồn nhìn hồi lâu, gian nan .

      "Ừm, ta là nhìn ra nha, như vậy sư phụ ngươi gặp?" Đại Nhi cười vẻ mặt hài lòng, tài vẽ tranh của mình cũng tệ lắm.

      ". . . . . ." Khuôn mặt Cổ Thiên Hồn đầy vạch đen, cuối cùng vẻ mặt vô tội nhìn Đại Nhi : "Tiểu Tứ, ta mới vừa nhìn lâu như vậy là nhận thức ba chữ này." xong chỉ vào bên cạnh cái gọi là bức họa có ba chữ viết bằng bút lông chữ như chó càu.

      "Sư phụ. . . . . ." Vẻ mặt Đại Nhi ai oán, tại sao có thể như thế, thể đả kích người ta sao chứ. Mặc dù người ta được xưng cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông, nhưng trong đó được thổi phồng rất nhiều ngài cũng phải là biết.

      "Nhưng đường tới đây ta có gặp người. . . . . . Ừm. Là như thế đấy." Ngoại trừ Bách Tử Tà, chưa từng tiếp xúc với bất cứ ai, như vậy.

      " có gặp người. . . . . ." Đại Nhi như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Cổ Thiên Hồn lúc lâu, lúc này mới nghiêm mặt : "Sư phụ, ngươi xác định phải ngươi bị người khiêng tới chứ?"

      ". . . . . ." Cổ Thiên Hồn buồn bực, Tiểu Tứ, ngươi tin tưởng sư phụ của ngươi.

      "Tiểu Tứ, lúc nào theo sư phụ trả nhân tình cho người." Cổ Thiên Hồn rất lo lắng đến quá mức. Mặc dù giãy giụa, nhưng vẫn bỏ được .

      "Ừm, ngày mai . Hôm nay nghỉ ngơi tốt." Thiếu nợ người khác luôn thoải mái, sớm chữa khỏi sớm.

      "Nhưng sư phụ, ngươi có gặp người này?" Đại Nhi vẫn kiên nhẫn." là Đại Sư Huynh, chính là tới tìm ngươi a."

      "Khẳng định Tiểu Nhất nơi nào trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, rất phong lưu, ngươi cũng phải biết." Lúc này, Cổ Thiên Hồn ngược lại có phản ứng quá lớn. Nên chậm lụt hay là trấn định đây.

      "Sư phụ cũng có lý." phải lúc trộm hương bị người hãm hại chứ, dường như có thể có khả năng.

      "Ừm, rất có đạo lý. . . . . . What??, ngươi Tiểu Nhất?"

      ". . . . . . Xem như ta chưa ." Đại Nhi nâng trán, vô cùng im lặng.

      "Nương nương."

      "Ừm, để xuống ." Đại Nhi gật đầu, ý bảo Dao Kỳ đem đống lớn sách đều đặt ở bàn đá.

      "Đây là cái gì?" Tiểu Tứ nhà dường như phải là người thích học tập a.

      "Bí cung đình của Thái Thượng Hoàng, sử ký, dã ký …." Đại Nhi thuận tay cầm lên quyển liền bắt đầu cẩn thận xem.

      "Đúng rồi, Dao Dao, tìm tất cả tài liệu liên quan đến cuộc đời của Thân Vương, dã ký cũng phải lấy, nên bỏ qua cái nào."

      "Vâng"

      "Ngươi nghi ngờ Thân Vương?" Cổ Thiên Hồn cũng cầm quyển tùy ý nhìn.

      " tính là nghi ngờ, chỉ là hiếu kỳ." Lật từng trang nhìn, tốc độ nhanh đến nổi khiến cho Cổ Thiên Hồn cho rằng nàng chỉ xem mỗi tờ đầu và tờ cuối.

      "Hinh Tuyết là nghĩa nữ của , nếu làm gì phải là nhóm lửa tự thiêu sao." Nàng có nên sư phụ của nàng là người tài nhưng vẻ ngoài đần độn ?

      "Chính vì các ngươi nghĩ như vậy, ta mới hiếu kỳ." Cũng ngẩng đầu lên, vừa lật xem vừa trả lời, vừa tự hỏi vừa tiêu hóa. Vô cùng chuyên tâm. Dĩ nhiên còn chú ý động tĩnh chung quanh.

      " hổ là đời Quỷ Tài a." Cổ Thiên Hồn thầm nho .

      "Sư phụ, ngươi tồi a, là thiên tài thôi miên nước." Cho dù người có năng lực chống cự mạnh hơn nữa gặp phải cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời mặc cho định đoạt.

      "Tiểu Tứ nhà ta rất thông minh." Ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp qua, cũng có thể biết là ai, đúng là ngoài ý muốn của đấy. biết mấy người bọn họ khác gì mình, nguyên nhân do mạng lưới liên lạc. Mấy người bọn họ làm thế nào để biết , nghĩ ra, dù sao thân phận của đối với số ít người trong nước được biết, người ở ngoài đều là bí mật.

      "Có sư phụ thông minh làm sao có đồ đệ ngu ngốc." Ý mấy vị sư huynh bọn họ cũng đều biết. Ngài cũng cần buồn bực.

      "Chỉ là sư phụ vẫn nghĩ tới Tiểu Tam ít như vậy lại làm sát thủ." Xem ra đúng là phải nghe ngóng .

      "Ừm, tính tình của Tam Sư Huynh rất thích hợp làm sát thủ, ít , trầm mặc, tỉnh táo. Nhưng tại sao Nhị Sư Huynh thích đánh cuộc, chẳng lẽ gia tài nghìn tỷ nhà đều do đánh cuộc mà có?" Loại biện pháp tán gẫu này làm cho hai người bọn họ đều có loại cảm giác quay trở về, làm cho người ta muốn ngừng mà được.

      "Trước khi ra đời nhà như thế." Cổ Thiên Hồn giải thích.

      "Cho nên ta nhất định phụ thân của cũng là bá chủ phương giới đánh cuộc." Đại Nhi giống như rất nắm nguồn gốc tiền tài nhà Nhị Sư Huynh của nàng.

      ". . . . . ." Cổ Thiên Hồn im lặng, tại sao phải rối rắm chuyện này?

      "Đại Sư Huynh tương đối đáng tin, là nhân vật phong vân trong quân giới a, nhưng ta biết tại sao tất cả nữ nhân trong quân giới đều từ chối." Đại Nhi luôn quan tâm chuyện bát quái như vậy.

      " đáng tin sao? Tại sao ta cảm thấy vẫn vi sư tương đối đáng tin hơn."

      "Sư phụ, ngươi đáng tin sao?" Chỉ dựa vào tính tình của ngươi đáng tin rồi, chớ chi là cộng thêm nghề nghiệp của ngươi nữa. Rốt cuộc ngươi làm thế nào sống lâu như vậy?

      "Đáng tin"

      ". . . . . ."
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :