1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đế hậu thiên tài, Hoàng đế đứng sang bên - Mạc Hỏa Tiểu Mạt (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 43: Thập diện mai phục

      Cả đại điện chìm vào ảm đạm, còn ai dám chuyện, nhìn các quan viên và gia quyến bị kéo ra ngoài, từng người ở chỗ này như ngồi bàn chông. Mẹ nó, đây là yến hội sao, là cả lò sát sinh!

      "Hy vọng các vị đại nhân hết lòng trông nom tốt thuộc hạ của mình, đừng để……..tội liên lụy!" Bách Phi Thần bộc phát toàn bộ khí thế người, ngay cả Đại Nhi cũng cảm thấy có áp lực. Khí thế của Đế Vương quả nhiên thể trò đùa. Cả đại điện liều mạng hô hấp, người nào dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

      Hoàng thượng cảnh cáo mình a, cách khác người nào có mờ ám đều biết, hôm nay cho dù là cảnh cáo, nếu như có lần thứ hai, như vậy có thể chết còn khó coi hơn những thuộc hạ của mình, tự mình làm chủ tuyệt đối có quả ngọt để ăn.

      Liên luỵ. . . . . . Cũng phải là đùa!

      "Chúng thần ghi nhớ." Tất cả mọi người quỳ xuống, cúi rạp dưới chân Quân Vương tàn nhẫn. Đúng vậy, thành tựu đời Quân Vương, chẳng qua hôm nay cũng chỉ là bước đầu tiên mà thôi.

      Đây là ý nghĩ trong lòng mọi người, tương lai cũng được nghiệm chứng.

      "Vân nhậm chức Tả Đô Ngự Sử hàng nhất phẩm, kiêm nội các đại thần hiệp trợ Tả Tướng quản lý triều cương. Ngô đại nhân tuổi già sức yếu cũng nên nghỉ ngơi rồi, Minh Lạc kế nhiệm Cửu Môn Đề Đốc trông coi Cấm Thủ Vệ nội ngoại môn kinh thành. Chúng ái khanh có ý kiến gì ?" Ngày hôm nay, động tác của Bách Phi Thần có lẽ bọn họ cũng đều đoán được, chỉ là nghĩ đến đem binh quyền trọng yếu ở kinh thành giao cho Minh Lạc, nếu Minh Quốc Công có lòng phản loạn cùng Minh Lạc trong ứng ngoài hợp Bách vương triều phải đổi chủ.

      "Hoàng thượng! Thần có lời." Trọng thần hai triều, Tống đại nhân vô cùng đúng mực .

      "Tống đại nhân cần nhiều lời, ý trẫm quyết. Mặc dù Minh Lạc có kinh nghiệm cầm binh nhưng lại sinh ở binh gia, huống chi Tống đại nhân là người nhìn thấy lớn lên nên có lòng tin đối với mới đúng. Tất nhiên Minh Lạc để cho các khanh thất vọng."

      "Tạ Hoàng thượng ân điển." Vân và Minh Lạc cùng sửng sốt chớp mắt cái, ngày tốt lành tới quá nhanh! đúng, là trời rơi xuống chiếc bánh quá lớn. Đập cho bọn họ choáng váng khó hiểu. Từ nhất phẩm đến Nội Các đại thần. Bao nhiêu người ở quan trường mò mẫm lăn lộn nhiều năm cũng được, cứ như vậy đến trong tay?

      Vân kích động phải quan vị lớn mà là Bách Phi Thần tín nhiệm và tán thành năng lực của . Dĩ nhiên, coi thường câu hiệp trợ Tả Tướng, ràng là để cho giám thị Tả Tướng . . . . . .

      Minh Lạc rất khó tin Bách Phi Thần giao cho chức vị trọng yếu như vậy. Bởi vì Minh quốc công, luôn cảm giác mình cứ ngây ngô hề có thành tích sống qua cả đời, hiểu Bách Phi Thần thân là Đế Vương phải có cố kỵ cho nên có gì oán hận. Nhưng quan tâm đó là gạt người. Từ thân xa xứ, ở đất khách có thể quan tâm sao?

      Từ , muốn tiếp xúc với những người khác ở trong phủ, khổ luyện võ công chỉ hy vọng ngày kia cùng ngoại công và phụ thân phục vụ cho đất nước, nhưng càng lớn càng hiểu được nhiều hơn, biết cả đời này cũng thể có cơ hội. tại, lại thấy được hi vọng. Ngoại công như thế nào biết, chỉ biết, dựa vào trọng dụng và tín nhiệm của Bách Phi Thần ngày hôm nay, có thể đem cả đời mình phó thác cho đất nước này, cho người này.

      "Ngày mai chiêu cáo với thiên hạ, Tô Lăng kế nhiệm Lại Bộ Thượng Thư, ngày mai Lại Bộ Thượng Thư tiền nhiệm cáo lão về quê, hành trang giản lược."

      "Tạ Hoàng thượng ân điển." Tiền nhiệm Lễ Bộ Thượng Thư vội vàng tạ ơn, nhặt về cái mạng so với cái gì cũng tốt hơn.

      "Hoàng thượng thứ tội, thảo dân muốn tham chính." Tính tình Tô Lăng rất ngang tàng, điểm này có thể nhìn ra từ tài cầm kỳ của . Chuyện nhận định, chín trâu cũng kéo được.

      "Hả? Vì sao?" Bách Phi Thần nhíu mày, quả nhiên Tô Lăng giống như lời đồn đãi.

      "Thảo dân tìm khúc, tìm được khúc này quan tâm thứ khác, kính xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban." Trong vòng ba năm, Tô Lăng đạp núi băng sông tìm nhạc khúc này nhưng được, muốn cả đời tiếc hận thành tựu này, từ đó coi đây là mục tiêu tìm kiếm kế tiếp. nghe Ngọc tiểu thư của Ôn gia vì nhạc khúc mà thành danh, tiến vào trong tứ đại danh gia nên rất hiếu kỳ liền đuổi theo đến đây, mặc dù biết tên nhạc khác này là gì nhưng nghe lời đồn nhạc khúc này chỉ có ở trời, nhân gian chỉ nghe được mấy lần, nhất định là phải nhạc khúc bình thường.

      "Tô công tử chấp nhất luật tự nhiên là người phong nhã, nhưng đại trượng phu cả đời tầm thường thổi tiêu trúc tuỳ theo tự nhiên mà có chí tiến thủ, là đáng tiếc, sao nắm bắt cơ hội mở ra Hoành Đồ sáng rọi cửa nhà. Cũng là chuyện vui vẻ." Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Bách Phi Thần cũng phải hài lòng, chẳng qua cảm thấy đáng tiếc. cũng biết tâm tư của Tô Lăng có ở con đường làm quan, nhưng phần ghi chép cải cách thể chính kiến và năng lực bất phàm của . Người như thế tại sao có thể bỏ qua?

      "Hoàng thượng khen nhầm, thảo dân tới đây vì nghe Ôn gia Ngọc tiểu thư đàn nhạc khúc danh chấn Tây Nam, nên đặc biệt tới để cầu xin nghe nhạc khúc này thôi."

      đúng là khách khí a. Bách Phi Thần thầm im lặng, đối với loại người si dùng cứng hay mềm cũng được, trừ phi đâm trúng xương sườn mềm của . Đáng hận chính là Bách Phi Thần có năng lực đâm xương sườn mềm của .

      "Hoàng thượng, Tô công tử cũng như vậy, nếu nghe được nhạc khúc quá đáng tiếc. Xin mời Ngọc tiểu thư khảy bản để mọi người thưởng thức phen, Hoàng thượng cũng nghe chút, là kỹ thuật cầm của Hinh Tuyết nương tốt hay kỹ nghệ của Ngọc tiểu thư cao. Hoàng thượng cũng thể thiên vị a." Bộ dạng của Đại Nhi chỉ sợ thiên hạ đại loạn.

      Ngược lại, Hinh Tuyết để ý nhiều, cầm kỹ của mình thể là tốt nhất, nhưng ở Bách vương triều, người có thể vượt qua nàng đúng là ít lại càng ít. Theo thói quen nghiêng đầu liếc mắt nhìn vẻ mặt hờ hững của Ôn Ngọc, gương mặt xinh đẹp tràn ra nụ cười.

      "Thần thiếp muốn , tài đánh đàn Hoàng hậu nương nương cũng tầm thường." Tương phi hiếm khi mở miệng, nhìn Đại Nhi, mặt nở nụ cười.

      "Ồ. . . . . ." Tương phi a, tỷ muốn ta bị ‘bêu xấu’ sao? Đại Nhi im lặng, nàng nhất định khiêm tốn .

      "Như thế, biết Ngọc tiểu thư có bằng lòng hay ?" Bách Phi Thần rất tao nhã hỏi, có ý xem Đại Nhi khiến cho Đại Nhi hận đến cắn răng nghiến lợi. Tiểu Nương cũng rất lợi hại có được ? !

      "Tuân chỉ" nhiều, bước chân nhàng ra phía sau mượn cây đàn tỳ bà.

      Sau khi tiết thứ nhất lặng lẽ vang lên, tâm tư của tất cả mọi người cũng đọng đôi tay thon dài lướt dây cung. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Ngón tay từ từ nhanh chóng nhảy lên tạo nên khí khẩn trương giương cung bạt kiếm, dư lực tự do biến hóa, vang vang có lực, tiết tấu giống như tiếng trống trận, trường sục sôi cao vút như tiếng kèn lệnh chấn động núi non.

      Sau đó, lúc nắm lúc buông, tiết tấu thanh tăng nhanh, tạo nên loại khí khẩn trương, kinh khủng. Làm cho người ta cảm thấy màn đêm bao phủ xuống, phục binh nổi lên bốn phía, cảm giác trầm, địch quân xuất quỷ nhập thần tiến tới gần. Tỳ bà đặc biệt dùng kĩ xảo "sát huyền" đúng mức.

      loạt các kỷ xảo, thủ pháp miêu tả thiên quân vạn mã, tiếng reo hò và bóng kiếm ảnh đao trong cuộc kịch chiến kinh thiên động. Tỳ bà mô phỏng thanh ồn ào của cuộc chiến khốc liệt vô cùng xuất sắc, khiến người nghe như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, có sức cuốn hút mãnh liệt.

      Kết thúc, thanh trầm thấp so với cao triều lúc ban đầu tạo thành đối lập ràng, giai điệu thê lương bi tráng.

      thanh chấm dứt, mọi người đắm chìm lâu trong cuộc sát phạt với khí thế hào hùng vẫn chưa tĩnh lại. Nhưng ánh mắt của Đại Nhi nhìn Ôn Ngọc có chút hàm ý khác.

      "Nhạc khúc hay!" Tô Lăng phát ra tán thưởng đầu tiên, là người đắm chìm sâu nhất cũng khôi phục thần hồn trước nhất. Ánh mắt của nhìn về phía Ôn Ngọc càng thêm cuồng nhiệt, dáng vẻ chỉ là tìm được tri kỷ như bình thường mà còn có loại ý vị khác.

      "Ôn gia quả nhiên danh bất hư truyền, biết nhạc khúc này có tên là gì?" Bách Phi Thần khỏi cảm thán, tại sao mấy năm nay xuất nhiều kỳ nhân, nhiều chuyện lạ như vậy? nữ tử sống lâu trong khuê phòng làm sao đàn ra nhạc khúc khí thế hào hùng như vậy? Tuy có hoài nghi nhưng cũng thể thừa nhận là nhạc khúc hay! Quả nhiên là nhạc khúc này chỉ có ở trời.

      "Thập Diện Mai Phục." Ôn Ngọc hoàn trả tỳ bà, thản nhiên , rồi im lặng thêm gì nữa.

      "Hay cho khúc Thập Diện Mai Phục, rất phù hợp." Bách Phi Thần tán thưởng. Người tài như thế nếu là nam tử tốt biết bao nhiêu. Bách vương triều của lại có thêm lương tướng.

      " biết Hinh Tuyết nương muốn dùng loại nào?" Đại Nhi nhìn về phía khuôn mặt trắng xanh của Hinh Tuyết, cười có ý tốt. Bộ dạng như gặp quỷ. Ánh mắt còn liếc về phía Vinh vương gia vẫn ngồi im lặng.

      "Hinh Tuyết ngu độn, tự biết tài nghệ cao siêu bằng Ngọc tiểu thư nên dám khoe khoang." Đứng dậy thi lễ với Đại Nhi cái. Ngược lại nàng có thể nhịn, còn biết tiến lùi. Nhưng câu dám khoe khoang’ đây là chê bai Ôn Ngọc sao? dường như có chút ý vị.

      "Hinh Tuyết nương rất biết điều, tài nghệ bằng người thua là lẽ thường tình." Đại Nhi và Hinh Tuyết như nhau, chỉ cần nhìn thấy nàng thoải mái, cả người Đại Nhi cũng thoải mái. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      Triển Phong Hoa chưa từng cảm tạ Đại Nhi miệng tha người giống như bây giờ. Tại sao? Bởi vì Hinh Tuyết chê bai Ôn Ngọc mà Hoàng hậu nương nương chế nhạo Hinh Tuyết, cho nên trong lòng vui vẻ thoải mái.

      Ngươi hỏi tại sao? —— biết.

      "Tương phi nương nương tài đánh đàn của Hoàng hậu nương nương tầm thường, chẳng biết thần thiếp có được thưởng thức chút hay ?"
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 044: chỗ ngoặt mà thôi 1

      "Tương phi nương nương tài đánh đàn của Hoàng hậu nương nương tầm thường, chẳng biết có được thần thiếp có được thưởng thức chút hay ?" Hinh Tuyết cam lòng, biết làm cho nhiều người tức giận. Trước kia ở trước mặt Phù Diêu Tam vương tử muốn bêu xấu Đại Nhi còn chưa , hôm nay ở trước mặt đại thần và hiền tài còn muốn lặp lại lần nữa.

      Nàng cho rằng Bách Phi Thần dễ dàng tha thứ cho nàng như vậy sao?

      Quả nhiên, ánh mắt của Bách Phi Thần như lưỡi đao liếc về phía Hinh Tuyết, Hinh Tuyết giật mình, sắc mặt trắng bệch. Đúng vậy, Lâm Đại Nhi đại biểu cho hoàng gia, nàng mất mặt giống như Hoàng thất mất mặt. Nàng là hồ đồ!

      Mà bên kia, Vinh vương gia hề động dung cũng nhíu mày, giống như bất mãn nghĩa nữ của mình hiểu chuyện nhưng mở miệng gì, biết, nếu mở miệng càng vứt bỏ hoàn toàn mặt mũi hoàng gia, biết Bách Phi Thần tức giận đến mức nào đấy.

      "Tô công tử suy nghĩ những lời của Hoàng thượng mới vừa đề nghị?" Đại Nhi nghiêng mắt nhìn qua Hinh Tuyết, rồi nhìn về phía Tô Lăng, mặt có chút nào tức giận.

      "Từ xưa mỹ nữ hùng, Tô công tử cố chấp luật như thế sợ rằng phải độc cả đời." lúc chuyện, như hữu ý như vô ý liếc mắt về phía Ôn Ngọc vẫn lạnh nhạt .

      Tô Lăng tự nhiên hiểu ý tứ của Đại Nhi, dường như cũng đột nhiên cảm thấy ngoại trừ luật, càng có chuyện quan trọng để theo đuổi. lúc do dự, chỉ nghe Đại Nhi tiếp.

      "Ngọc tiểu thư, Bổn cung đặc biệt thích nhạc khúc, vừa khéo cũng là nhạc khúc mà các hủ nữ thích nhất, biết Ngọc tiểu thư có nguyện ý hợp tấu bổ sung với bản cung hay ." là hỏi, nhưng khác gì là câu khẳng định.

      " là vinh vạnh." Ôn Ngọc đứng dậy hành lễ, khuôn mặt lạnh nhạt có chút ấm áp.

      Đại Nhi gật đầu, sai người đặt ở giữa thảm đỏ cây cổ tranh và cây đàn tỳ bà, Đại Nhi về phía chủ vị ngồi vào chỗ của mình, Ôn Ngọc cũng tay ôm tỳ bà đứng ở bên cạnh nàng, vì hát nàng dĩ nhiên phải đứng chỗ tốt nhất. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      Đại Nhi cười, mặc dù biết vị nương này vì nguyên nhân gì mà tới, nhưng nếu là nương hủ nữ, làm sao biết tất cả hủ nữ trong thiên hạ thích nhất 'Hà Đồ đánh đổ thiên hạ'? Lúc nảy mình như vậy, tự nhiên cũng muốn xác định vị nương này biết hay biết. Thái độ như thế dĩ nhiên là nghe nhiều nên quen thuộc rồi. Nhớ năm đó, mình học nhạc khúc hoàn chỉnh, khổ luyện năm nhạc cụ cổ điển, Tỳ Bà, Cổ tranh, Ngọc Cầm …. Những ngày tháng đó vô cùng thú vị. Còn buộc sư phụ, sư huynh học theo, là hoài niệm a.

      Cổ tranh tấu chính, tỳ bà hòa . khúc Hà Đồ đánh đổ thiên hạ vang lên.

      "Đao kích thanh cộng ti trúc sa ách
      Thùy đái nhĩ khán thành ngoại tư sát
      Thất trọng sa y huyết tiên liễu bạch sa
      Binh lâm thành hạ lục quân bất phát
      Thùy tri tái kiến dĩ thị sinh tử vô thoại
      Đương triền quá hồng tuyến thiên táp
      Nhất niệm chi soa vi nhân tác giá
      Na đạo thương ba thùy đích cựu thương ba
      Hoàn năng bất động thanh sắc ẩm trà
      Đạp toái giá nhất tràng thịnh thế yên hoa"
      Tạm dịch:
      Đao kích hòa cùng sáo trúc rền vang
      Ai đem nàng ra ngoài thành xem chém giết
      Bảy lớp sa y máu tươi nhuộm đầy lụa trắng
      Binh đến dưới thành Lục quân thể cứu
      Ai ngờ gặp lại sinh ly tử biệt
      Đương thời vương vấn nghìn mối tơ duyên
      bước sa chân khiến nàng gánh họa
      Vết thương này nối tiếp vết thương cũ nào đây
      Liệu còn có thế ung dung thưởng trà
      Phá xong trận này dẹp tan khói lửa.”(*)

      Đầu ngón tay lướt dây, hết sức câu chấp, khóe miệng cong lên chút ý cười khiến cho Bách Phi Thần hoa mắt.

      Giọng của Ôn Ngọc hơi trầm trầm, mềm mại như lúc chuyện nhưng có cổ khí khó có thể che giấu. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Hợp khúc cổ quái, bổ sung duy mỹ, làm cho người nghe sinh ra cảm giác xa cách, ngược lại phối hợp với nhạc khúc, tiếng hát làm lay động trái tim, hình ảnh kia xuất ở quanh quẩn trong tâm trí.

      "Huyết nhiễm giang sơn đích họa
      Chẩm địch nhĩ mi gian nhất điểm chu sa
      Phúc liễu thiên hạ dã bãi
      Thủy chung bất quá nhất tràng phồn hoa
      Bích huyết nhiễm tựu đào hoa
      Chích tưởng tái kiến nhĩ lệ như vũ hạ
      Thính đao kiếm ách
      Cao lâu yểm yểm nhất tức khuynh tháp"
      Tạm dịch:
      Máu nhuộm thắm bức tranh giang sơn
      Sao bằng vết chu sa trán nàng
      Đánh đổ cả thiên hạ này cũng được
      Trước sau chỉ là kiếp phồn hoa
      Máu đào nhuộm thắm cánh đào hoa
      Nghĩ thầm ngày gặp lệ nàng tràn như mưa
      Nghe chừng đao kiếm im hơi lặng tiếng
      Lầu cao vời suy yếu ngả nghiêng”

      Giữa tiếng tỳ bà thấp thỏm, mấy phần tình ý, mấy phần muốn, phiền muộn đầy cõi lòng. Triển Phong Hoa biết mình nên dùng tâm tình gì để nhìn Ôn Ngọc, yên lặng lắng nghe giọng hát mê hoặc của nàng, trong lòng vô cùng buồn bực.

      "Thị thuyết nhất sinh mệnh phạm đào hoa
      Thùy vi nhĩ toán đích na nhất quái
      Tối thị vô hà phong lưu bất giả
      Họa lâu tây bạn phản đạn tỳ bà
      Noãn phong xử xử thùy tâm viên ý mã
      Sắc thụ hồn dữ điên đảo dung hoa
      Ngột tự bất khẳng tương đối chiếu chá
      Thuyết ái chiết hoa bất ái thanh mai trúc mã
      Đáo đầu lai toán đích na nhất quái
      Chung thị vi nhĩ phúc liễu thiên hạ"
      Huyết nhiễm giang thượng đích họa, chẩm địch nhĩ mi gian nhất mạt chu sa...
      Chung thị vi nhĩ phúc liễu thiên hạ...
      Tạm dịch:
      cả đời này mệnh phạm đào hoa
      Ai xem cho nàng quẻ ấy?
      Ngọc tì vết vướng phong lưu.
      Bên lầu Tây ai khảy khúc tỳ bà
      Gió ấm nơi nơi ai sớm lòng thay đổi
      Sắc nhập hồn cùng điên đảo mặt hoa
      Vẫn thể bên nhau dưới đèn
      Thà hoa tàn thanh mai trúc mã
      Kết cuộc tránh khỏi quẻ này
      Cuối cùng vì nàng đánh đổ thiên hạ”
      Bức tranh máu nhuộm sông,
      Sao bằng vết chu sa trán nàng.
      Cuối cùng vì nàng đánh đổ thiên hạ . . . . . .

      ra là nàng muốn như vậy. . . . . . Bách Phi Thần lắc đầu, cuối cùng nhịn được ngây người nhìn nụ cười của Đại Nhi.

      chú thích (*):
      Bạch Viêm (Chu đế) làm phản khởi binh công thành cũng là vì hồng nhan – là vị quý phi cuối cùng của Kính Đế. Kính Đế đem nàng ra trước thành uy hiếp Bạch Viêm và giết nàng nên mới có câu tiên huyết nhuốm bạch sa, bạch sa chính là chỉ vị quý phi mà Bạch Viêm đem lòng thương. Lần gặp lại của Bạch Viêm và người nào ngờ là lần sinh ly tử biệt, nhìn nhau mà chẳng thể được lời nào, chỉ vì quyết định chiếm ngôi của Bạch Viêm mà khiến người phải hi sinh.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 044: chỗ ngoặt mà thôi 2

      "Minh nguyệt chiếu lượng thiên nhai
      Tối hậu thùy hựu đắc đáo liễu kiêm gia
      Giang sơn tê minh chiến mã
      Hoài bão trung na tịch tĩnh đích hoa
      Phong quá thiên địa túc sát
      Dung hoa tạ hậu quân lâm thiên hạ
      Đăng thượng cửu trọng bảo tháp
      Khán nhất dạ lưu tinh táp đạp"
      Tạm dịch:
      Ánh trăng sáng chiếu rọi thiên nhai
      Kết cuộc ai chiếm được thân lau sậy
      Giang sơn chiến mã hí vang trời
      Ôm ấp binh hùng trong tĩnh mịch
      Cuồng phong qua xơ xác tiêu điều
      Hoa dung chết sau khi giành thiên hạ
      Bước lên chín tầng bảo tháp
      Ngắm đêm sao đổi ngôi”

      thanh chậm rãi đong đưa, dẫn dắt vào trong suy nghĩ của mọi người, ngựa sắt băng sông, giai nhân và tùy tướng, quân vương và thiên hạ, nhưng được bên nhau cả đời.

      "Hồi đáo na nhất sát na
      Tuế nguyệt vô thanh dã nhượng nhân hại phạ
      Khô đằng trường xuất chi nha
      Nguyên lai quang dĩ phiên nhiên khinh sát
      Mộng trung lâu thượng nguyệt hạ
      Trạm trứ mi mục y cựu đích nhĩ a
      Phất khứ y thượng tuyết hoa
      Tịnh kiên khán thiên địa hạo đại"
      Tạm dịch:
      Trở về thuở xưa kia
      Năm tháng lặng trôi cũng làm người sợ hãi
      Dây leo khô cằn cũng đâm chồi nảy lộc
      Hóa ra thời gian chóng vánh trôi
      Giữa mộng vàng dưới trăng lầu cao ấy
      Dừng lại trước gương mặt nàng vẫn thay đổi
      Phủi hoa tuyết rơi áo
      Sóng vai nhìn trời đất bao la”

      Nhạc khúc kết thúc, Vinh vương gia vẫn động dung cũng là cúi đầu khẽ lau lệ. Trong chuyện này, cảm xúc sâu nhất cũng chỉ có mà thôi.

      Lựa chọn nhạc khúc này ra là có nguyên nhân, quan trọng nhất vẫn là muốn khảy đàn bí mật thôi miên. Chỉ vì nàng rất nhạc khúc này, sau khi dung nhập tâm thần, khó có thể phân tâm làm những chuyện khác.

      Cùng Ôn Ngọc nhìn nhau cười tiếng, Đại Nhi đứng dậy nhìn về phía Tô Lăng, khẽ khạc ra hai chữ.

      "Thế nào?"

      Tô Lăng hoàn hồn, thể bội phục vị Hoàng hậu nương nương này. Nhạc khúc này ràng là để cho quyết định mà tấu. Có thể phỏng đoán được nội tâm của người khác, chính xác nắm chặt suy nghĩ trong lòng người khác, hổ là đời Đế hậu. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Nếu như lúc nảy mình còn do dự chừng, vậy bây giờ xác định tâm ý. Đúng vậy a, mình hề có công trạng, làm sao để cho người khác thưởng thức mình, mình. Nếu có công trạng, theo đuổi giai nhân vẫn được, cũng hề tiếc nuối.

      Chỉ có thể , hữu duyên vô phận thôi.

      "Hoàng thượng thứ tội, thảo dân nguyện vì Hoàng thượng ra sức muôn lần chết chối từ." Tô Lăng hướng về phía Bách Phi Thần hành lễ quân thần, quyết tâm của mình. Tô Lăng , ngoại trừ cha mẹ cho tới bây giờ có quỳ trước người nào. Cho dù là quỳ gối. . . . . .

      "Như thế rất tốt." Bách Phi Thần gật đầu, trong lòng thầm Tô Lăng muốn bỏ văn theo võ sao, biết là tác thành cho hay hại . Quỳ xuống gối là lễ số võ tướng.

      "Đêm nay trẫm lại được ba vị hiền tài, đúng là trời cao chiếu cố, các vị cần quá nhiều câu nệ, có thể tự do hoạt động." Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Bách Phi Thần xong liền giơ chung rượu lên hướng về phía ba vị hiền tài mới nhận được. Đây chính là vinh hạnh rất đặc biệt a.

      Tiếng đàn sáo lại vang lên, giữa thảm đỏ vũ cơ múa hát. Mà những phu nhân, tiểu thư chưa thân thiết ngồi chung chỗ vui vẻ cười đùa, thảo luận về các công tử như thế nào, trong nhất thời khí vô cùng náo nhiệt.

      Hinh Tuyết đưa ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Đại Nhi, lén lút theo bóng lưng của nàng, lắc chiếc vòng bạc trong tay, sau khi nhìn thấy bóng dáng màu vàng nhạt bám theo phía sau đuôi, lúc này mới lộ ra vẻ mặt đắc ý.

      Hừ! Hôm nay trước mắt mọi người, ta xem ngươi còn chạy trốn thế nào!

      Ngự chú ý hành động vừa rồi, quay lại nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của Văn Nhân, thầm nghĩ tại sao đến giờ Lãm Nguyệt vẫn còn chưa trở về, thăm mẫu hậu cũng cần lâu như vậy. Nàng còn mang thai đứa bé, đừng để xảy ra chuyện. Nghĩ tới đây sắc mặt lại buồn bực, mặc dù thầm nghĩ quan tâm, quan tâm, nhưng chuyện đổ lên đầu trong lòng vẫn có chút vướng mắc.

      Đứa bé kia, đến tột cùng là của ai?

      Đáng thương cho Ngự đến bây giờ vẫn chẳng hay biết gì. Nương tử ngươi chỉ giả bộ dáng mang thai có được hay . . . . . . Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Hơn nữa đêm tân hôn ngươi bỏ người ta mình trong tân phòng, lấy lý do muốn tốt cho đứa bé, cho người ta giải thích với ngươi. Tự làm tự chịu a, trách được người khác.

      Triển hồ ly liếc mắt nhìn vẻ mặt của Ôn Ngọc, biết nàng những gì, chẳng qua nhìn vẻ mặt của Ôn Ngọc lạnh nhạt, hề gợn sóng cũng biết Triển hồ ly gặp trắc trở. Nhưng. . . . . .

      Ôn Ngọc là nữ tử a.

      Trong lúc vô tình, Bách Phi Thần nghiêng mắt nhìn đến, trong lòng kỳ quái, phải biết Triển hồ ly thích nữ nhân, đây cũng là nguyên nhân mà Bách Phi Thần truy cứu chuyện Triển hồ ly xuất tại giường của Đại Nhi.

      chỗ ngoặt mà thôi. . . . . .

      "Hoàng thượng, bẩm Hoàng thượng, xong rồi, Lan phi nương nương rơi xuống nước."

      Mọi người chạy tới Minh Nguyệt Hồ cách Tây Cống Các xa, liền nhìn thấy Lan phi cả người ướt nhẹp được cứu lên, ban đêm hơi lạnh, đầu mùa hè nước hồ rất lạnh lẽo, dưới ánh nến lờ mờ, gương mặt Lan phi trắng bệch như tờ giấy. Mặc dù hôn mê nhưng cả người run lẩy bẩy.

      " xảy ra chuyện gì? Người nào chăm sóc Lan phi? !" Sắc mặt Bách Phi Thần đẹp mắt, lại là Minh Nguyệt Hồ, lúc trước Mai phi và Liễu phi cũng bỏ mạng tại nơi này.
      PHUONGLINH87^^Tôm Thỏ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 045: Hoàn thành độc kế trâm phượng cửu vĩ.

      Quần thần theo phía sau cũng nghi ngờ, chẳng lẽ chuyện tối nay còn chưa xong? Nội các thủ phủ Lan Thụy nhìn nữ nhi bảo bối của mình như thế trong lòng cũng hốt hoảng dứt, ngàn vạn lần được xảy ra chuyện gì mới phải a.

      "Hoàng thượng thứ tội, là nô tỳ theo Lan phi nương nương ra ngoài, nương nương nhìn thấy Hoàng hậu nương nương ở phía xa xa muốn đến bái kiến, lúc đó người bảo nô tỳ về. Nô tỳ nô tỳ biết xảy ra chuyện như vậy. Xin Hoàng thượng tha mạng." Cung nữ cận thân của Lan phi quỳ mặt đất biết vì sao.

      Sắc mặt của Bách Phi Thần vô cùng khó coi. Chấm dứt chuyện của Đại Nhi! Các ngươi thể ngừng nghỉ lúc sao? !

      "Nhất định là nha đầu nhìn lầm rồi, làm sao Hoàng hậu nương nương mình tới nơi này." Cùng theo, Tương phi còn chưa kịp chuyện, Hinh Tuyết trước bước.

      "Hoàng thượng minh xét, nô tỳ đúng là nghe nương nương muốn bái kiến Hoàng hậu nương nương." Nha đầu kia vừa nghe bị người chất vấn lập tức nghĩ ngợi chui vào trong bẫy của người khác.

      "Hoàng hậu đâu? !" Bách Phi Thần tức giận, rất chịu nổi đám nữ nhân này cũng có việc gì làm tìm Đại Nhi gây phiền toái, mặc dù lần này Đại Nhi để ý, nhưng mà nhìn được. Đáng hận là vẫn thể quang minh chính đại đứng về phía nàng. là đau khổ a.

      "Hồi Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương khỏi Tây Cống Các lúc lâu. Nhưng nô tài nhìn thấy Lan phi nương nương ra ngoài Hoàng hậu nương nương mới khỏi." Thái giám giữ cửa đúng lúc mở miệng, thề khẳng định tội danh của Đại Nhi.

      "Hoàng thượng, bằng trước đưa Lan phi nương nương về nghỉ, chuyện này tra rồi , nếu Lan phi nương nương cẩn thận trượt chân rơi xuống, đổ oan cho Hoàng hậu nương nương tốt." Hinh Tuyết ác độc . Ngoài miệng như vậy, nhưng có ai Hoàng hậu nương nương đẩy Lan phi xuống nước? Ngươi vừa như vậy phải ràng Hoàng hậu làm sao? cho dù lỡ tay đối với ái nữ của Lan Thụy đại nhân cũng được.

      Hinh Tuyết vừa như thế, cho dù Bách Phi Thần muốn giải quyết riêng cũng thể được rồi.

      "Đưa Lan phi Thiên Điện Tây Cống Các nghỉ ngơi, tuyên ngự y. Văn Nhân phái người tìm Hoàng hậu, mời nàng đến nội điện Tây Cống Các gặp trẫm."

      "Dạ!"

      "Cái đó đúng là. . . . . ." Hinh Tuyết nhìn thấy vật từ người Lan phi rơi xuống, khỏi ra. ràng cố ý nhìn thấy.

      "Hoàng thượng mời xem." Chính xác thành công hấp dẫn chú ý của mọi người, Ngụy Trung Hiền nhặt lên đưa tới trước mặt Bách Phi Thần. Sắc mặt Bách Phi Thần càng thêm khó coi. Vật rơi xuống ràng chính là trâm phượng cửu vĩ đầu Đại Nhi. Thái hậu tự mình ra lệnh cho công tượng chế tạo bộ trang sức Phượng hoàng, thế gian chỉ có bộ này thôi.

      "Nhanh tìm!" Bách Phi Thần nhanh chóng đoạt lấy trâm phượng kia nắm trong tay, vẻ mặt tức giận mang theo mọi người trở về Tây Cống các.

      Lần này nếu như tội danh

      được định đoạt, cho dù là mẫu hậu cũng nhất định giữ được Đại Nhi. Cho dù Lâm gia có bất mãn nữa cũng được gì, là kế hoạch ác độc! tại chỉ có chờ Lan phi tỉnh lại mới có thể có cơ hội lật ngược. Hôm nay nhân chứng vật chứng đều nhắm vào Đại Nhi.


      Lần đầu tiên, Bách Phi Thần cảm giác mình vô năng, đối mặt áp lực của quần thần, thể làm theo ý muốn, thể bảo vệ được cho nữ nhân mình . Hoặc là , tình của đối nàng vẫn chưa đủ sâu.

      rất khó tưởng tượng, vào giờ khắc này trong lòng đều nghĩ đến Đại Nhi, chút vị trí cho Hinh Tuyết. Thậm chí đem tất cả mọi chuyện vô điều kiện đổ đầu Hinh Tuyết. Cho rằng đây đều là mưu quỷ kế của nàng. Loại suy nghĩ này khiến cho Bách Phi Thần mờ mịt. Rốt cuộc tình cảm của từng đối với Hinh Tuyết là tình cảm gì? Tim từng đập thình thịch chỉ vì kinh ngạc vẻ đẹp của nàng? chút dịu dàng chỉ là thói quen thôi sao? Nếu đó là tình tại sao dễ dàng sụp đổ như vậy? Hay cách khác, căn bản cũng nàng? Chỉ là thói quen, hoặc tuổi trẻ khinh cuồng, kiêu ngạo…..


      Mặc dù là chuyện của hậu cung, nhưng hôm nay liên lụy đến tiền triều, thể thầm giải quyết. Huống chi liên lụy đến tánh mạng Lan phi nữ nhi của nội các thủ phụ Lan Thụy. Sợ rằng cho công đạo chắc bỏ qua. phải vạn bất đắc dĩ, Bách Phi Thần muốn cùng mấy người kia trở mặt.


      Bách Phi Thần cũng chuẩn bị dự tính xấu nhất, Lan phi tỉnh lại chân tướng thôi, nếu tỉnh hoặc có chuyện gì cũng đừng trách lòng dạ tàn nhẫn.


      Bách Phi Thần vẫy tay ra dấu với Mặt Than, tỏ ý bảo trông chừng Lan phi, đợi nàng tỉnh hỏi tình huống, nếu có xảy ra ngộ nhỡ giết chết. Có nhân chứng vật chứng thế nào, có ai tận mắt nhìn thấy Đại Nhi đẩy người xuống? có Lan phi chỉ ra chuyện sai cũng dễ . Cho dù trong lòng Lan Thụy thoải mái cũng thể trắng trợn giương oai.


      Thậm chí nghĩ có nên ngầm ám sát Hinh Tuyết để giảm bớt phiền toái hay , ít nhất cần lo lắng cho Đại Nhi lúc nào cũng bị người nhớ đến.


      “Hoàng thượng, tìm được Hoàng hậu nương nương.” khắc thời gian rất dài. Văn Nhân tiến vào bên trong đại điện, sắc mặt có chút lo lắng. tại người biết đều ở trong nội điện, bao gồm Vân , Minh Lạc, Tô Lăng lúc ấy cùng Bách Phi Thần say xưa chuyện. đám trọng thần cũng tụ tập tề chỉnh. Tương phi, Hinh Tuyết và Ôn Ngọc bị Triển hồ ly mời xem chút. Tóm lại, nên đến đến rồi, nên đến cũng đến, bây giờ trong nội thất e rằng còn muốn nào nhiệt hơn cả đại điện.


      “Tại sao lâu như vậy? Tìm được ở nơi nào?” Bách Phi Thần thấy sắc mặt người bình thường, nhịn được hỏi thêm câu. Sau khi nghe được câu trả lời, lại hối hận đến đen cả ruột.


      “Lệ Trúc Viên, Hoàng hậu nương nương lạc đường.” Văn Nhân rất lúng túng trả lời, ở trong sân của mình cũng có thể lạc đường, Hoàng hậu nương nương là cực phẩm rồi. Bách Phi Thần cùng mọi người vô cùng im lặng, nàng có thể dũng mãnh chút nữa hay ?


      “Người đâu?”


      “Hoàng thượng vội vã tìm thần thiếp như vậy, biết tới có chuyện gì quan trọng?” Giọng của Đại Nhi dịu dàng đến nổi khiến cho Bách Phi Thần và Dao Kỳ nhất thời đều buồn nôn. Nương nương, kỹ thuật diễn xuất quá tốt.


      “Nàng lạc ở Lệ Trúc Viên bao lâu?” Đôi tay của Bách Phi Thần chắp ở sau lưng rất uy nghiêm .


      Thấy ánh mắt mọi người nhìn mình chằm chằm, đôi mắt hoa đào của Đại Nhi nhìn Văn Nhân, bộ dáng tính sổ sau. “Chuyện này, đại khái, có thể là hai khắc chuông……”


      “Hoàng hậu nương nương, Lệ Trúc Viên rộng bao lớn mà ngài có thể ở bên trong hai khắc chuông?” Lan Thụy nhịn được lên tiếng trước, quan tâm bị loạn, chút cũng giả.


      “Bổn cung như thế nào, bao lâu còn phải báo cáo cho ngươi hay sao? !” phải Đại Nhi tức giận, ngược lại tính tình tốt.


      “Cựu thần dám, chẳng qua có nghi vấn, kính xin Hoàng hậu nương nương giải đáp.” Lan Thụy cũng im tiếng, hiển nhiên xem vị Hoàng hậu Đại Nhi này vào đâu.


      “Đại nhân nếu tự xưng là cựu thần, như vậy đối với tội phạm thượng làm loạn chắc nghĩ rất ràng chứ. Ỷ mình công lao to lớn, trong mắt vô chủ, đại nhân biểu vô cùng tinh tế a. Hôm nay là Bổn cung, vậy ngày khác có phải thay đổi thành Hoàng Thượng hay ? !” Người đối với mình khách khí, Đại Nhi rất thích trả lại gấp đôi, chụp mũ là sở trường của Đại Nhi.
      Last edited by a moderator: 29/11/14
      PHUONGLINH87^^Tôm Thỏ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 046: Có thể nhảy cầu tự sát?

      Mọi người nghe xong, trong lòng mỗi người có suy nghĩ riêng. Vị Hoàng hậu nương nương này quả nhiên là nữ tử tầm thường, nếu đổi lại là nữ tử yếu đuối bị Lan đại nhân hù dọa thể ra lời. Hai ba câu liền chụp đầu mũ lớn như vậy, quả nhiên là cao thủ chơi quyền!

      "Hoàng thượng minh xét, cựu thần chỉ vì sốt ruột cho ái nữ, kính mong Hoàng thượng trách tội." Lan Thụy sợ hãi quỳ xuống, cho dù trong lòng sợ hãi nhưng mặt cũng giả vờ dáng vẻ sợ hãi. Trong lòng rất ràng, Hoàng thượng động đến . cũng có vốn để kiêu ngạo.

      "Lan đại nhân, mời đứng lên, chuyện này còn chưa tra , trước mong Lan đại nhân bình tĩnh đừng nóng lòng, tôn nghiêm của Nhất Quốc Chi Hậu phải ai cũng có thể khiêu khích." Bách Phi Thần ban ân huệ và tỏ uy nghiêm làm cho người ta thể tán dương. Thứ nhất Đại Nhi chỉ là đối tượng nghi ngờ cũng chưa chính thức định tội, thứ hai lấy tôn nghiêm hoàng gia đối xử với ông ta, làm áp lực để cho ông ta nên xử trí theo cảm tính mà quên chừng mực dưới.

      "Tạ Hoàng thượng, cựu thần ghi nhớ."

      "Hoàng hậu, nàng Lệ Trúc Viên có ai nhìn thấy ?" Toàn bộ quá trình Bách Phi Thần đều ở đây tìm chứng cớ cho Đại Nhi, chỉ cần nàng câu có là có thể khiến cho người kia xuất , mặc kệ có hay nhất định phải có. Nhưng dường như Đại Nhi chịu hiểu ý , mê man .

      " có, lúc thần thiếp gặp người nào, ở Tây Cống Các chờ đợi rất đau đầu nên mình ra ngoài hóng gió. Thế nào? xảy ra chuyện gì?" Dáng vẻ của Đại Nhi hiển nhiên biết gì cả. Vẻ mặt này khiến cho đám người Dao Kỳ, Triển hồ ly xấu hổ. Cho dù biết, Hoàng hậu nương nương cũng nên bày ra dáng vẻ như vậy chứ, đây là nàng muốn cho bọn họ biết nàng có đối sách sao? Hay biết toàn bộ quá trình xảy ra chuyện gì? Tất cả đều nắm giữ trong lòng bàn tay?

      Bằng vào cơ trí của nương nương thể nào hỏi ra câu như vậy, hơn nữa nhất định sớm phát có chuyện đúng. Nhưng bây giờ giả ngây giả dại hỏi chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ có hứng thú tệ hại muốn cho kẻ địch được như ý trước, sau đó thất ý. . . . . .

      Quả nhiên là hứng thú tệ hại!

      "Lan phi rơi xuống nước ở người của Lan phi phát trâm phượng của nàng." Trong lời của Bách Phi Thần ý tứ hết sức ràng.

      "Ý của Hoàng thượng là Lan phi trộm trâm phượng của thần thiếp sau đó cảm thấy có lỗi với thần thiếp vì hối hận nên nhảy cầu tự sát?" Vẻ mặt Đại Nhi bình tĩnh cho ra kết luận này, cuối cùng còn gật đầu cái, lẩm bẩm : "Có khả năng này."

      Lan Thụy thiếu chút nữa bị nghẹn. Đám người Vân đều đen mặt, cực phẩm a.

      "Hoàng hậu! Trẫm chính ." Bách Phi Thần cũng biết phải gì, lúc này là lúc nào, có thể cần chơi đùa hay ?

      "Vậy ý của Hoàng thượng thần thiếp đẩy Lan phi xuống nước?" Sắc mặt của Đại Nhi gợn sóng, giống như chuyện có liên quan đến mình.

      "Trẫm phải. . . . . ." Bách Phi Thần nghe giọng của Đại Nhi rất đau lòng, ràng điệu thay đổi, nhưng vì sao nghe vào mình trong tai lại cảm thấy chói tai như vậy?

      "Nếu Hoàng thượng nghi ngờ kiểm chứng là được, nếu có chứng cứ, Bổn cung chống chế, trâm phượng cửu vĩ của Bổn cung chắc rơi ở Lệ Trúc Viên rồi, ngài bảo Văn Nhân đại nhân dẫn người tìm là được." Gương mặt của Đại Nhi lạnh lùng cắt lời Bách Phi Thần, dường như tức giận nghẹn lời.

      "Dao Dao, Tiểu Vũ vẫn còn ở trong cung chờ Bổn cung chứ, ngươi cho về cung trước. Đưa cây sáo bàn trang điểm cho , xin Bổn cung lâu rồi."

      "Vâng" Dao Kỳ lĩnh mệnh xuống.

      Bách Phi Thần phất tay cái ý bảo Văn Nhân dẫn người Lệ Trúc Viên tìm trâm phượng cửu vĩ, câu cuối cùng tìm được cũng cần trở lại khiến cho Văn Nhân buồn bực thôi.

      Hinh Tuyết cười lạnh, sợ rằng tìm cả đời cũng tìm được.

      " tại Lan phi như thế nào?" Đại Nhi bỗng nhiên cảm thấy khí có chút quái dị, tìm chủ đề mà thôi.

      "Hôn mê, ngự y còn chưa có tin tức." Có thể trả lời câu hỏi này cũng chỉ có Bách Phi Thần. Dường như trừ hai người bọn họ ra có người chuyện, ngay cả Hinh Tuyết vẫn đắc chí dứt cũng mở miệng, dù sao lúc này nàng chuyện thích hợp.

      " như vậy, nếu như Lan phi tỉnh lại, dựa theo những chứng cớ trước mắt xem như tội danh của Bổn cung trở thành ? Ít nhất ý của các ngươi là như vậy, đúng ?" Lời này Đại Nhi nhắm vào đám đại thần, trong đó gồm có Lan Thụy vẻ mặt biến thành màu gan heo.

      Bách Phi Thần lập tức hiểu ngay ý tứ của Đại Nhi, thể để cho Lan phi chết. "Phong Hoa, xem chút."

      Triển Phong Hoa lĩnh mệnh rời , ra tới cửa, dưới chân dùng bộ pháp chớp động, tốc độ nhanh làm cho người ta thấy . Xem ra Hoàng thượng vì Hoàng hậu nương nương cái gì cũng dám làm a, nếu Lan phi chết cho dù trấn áp được chuyện này nhưng trong lòng Lan Thụy nhất định thoải mái, hôm nay diệt trừ nhiều người như vậy phải dựa vào mấy vị cựu thần này ổn định triều cương, lúc này xảy ra chuyện, đó là chuyện sao?

      Đại Nhi ngờ Bách Phi Thần muốn đưa Lan phi vào chỗ chết, mặc dù là vì nàng, nàng vẫn cảm thấy quả thực ngu hết biết. Lúc này tiền triều lại xuất loạn tử nữa chẳng phải khiến cho những người khác có cơ hội ra tay. Bá nghiệp thiên thu của Bách vương triều bị hủy ở trong tay lớn chuyện rồi. Nàng chỉ tùy tiện , nhìn thần sắc Bách Phi Thần hoảng sợ chắc phái nhân thủ ra tay rồi.

      Nhìn lướt qua bốn phía thấy Mặt Than biết ngay. Trong lòng đem Mặt Than xử tử hình. Thân là người của Bổn cung lại nghe người khác sai khiến, đây phải là xem nàng ra gì sao.

      Đáng thương cho Văn Nhân mới vừa bán đứng nàng, bị nàng gài Lệ Trúc Viên sờ mò tìm trâm phượng, báo thù cũng làm nhàng như gió thoảng mây bay như vậy mất bản tính Ma Nữ a.

      tại trong lòng Bách Phi Thần vô cùng bất an, đụng phải chuyện của Đại Nhi bình tĩnh nổi, đến nay được xưng là đầu óc cơ trí mà chút chủ ý cũng có. Mặc dù nhìn thấy dáng vẻ thèm để ý của Đại Nhi như tính trước kỹ càng nhưng trong lòng vẫn lo lắng, nếu Lan phi mực Đại Nhi đẩy nàng xuống nước thể xoay chuyển đường sống.

      hề gợn sóng giống như Đại Nhi, ngoại trừ Ôn Ngọc còn có Vương thân Vương. là thân thúc thúc của Hoàng thượng, năm đó giúp hoàng đế lấy được ngôi vị, lập được công lao hãn mã. Bộ dáng của vẫn bình chân như vại giống như người có thể dạy dỗ ra nữ nhi Hinh Tuyết thiếu đầu óc như vậy.

      thèm để ý mọi chuyện khiến cho Đại Nhi sinh ra hứng thú nồng hậu với . Là điều gì có thể làm cho vị Vương Gia từng trẻ tuổi nhiệt huyết, tâm cao khí ngạo trở nên trầm tĩnh như thế, cơ trí. . . . . . như thế.

      Đúng vậy, Đại Nhi nghi ngờ , Luyến U phái người theo dõi nhưng có phát chút nào đúng, mà bản thân cũng có lý do để làm như vậy, nhưng Đại Nhi vẫn nghi ngờ . Chỉ vì là người khả năng nhất. Tất cả đặt ở người của đều thuyết phục, cho nên Đại Nhi nghi ngờ . Có lẽ các ngươi cũng hiểu, logic trong đó chỉ có mình Đại Nhi hiểu được.

      "Hoàng thượng, Lan phi nương nương tỉnh." Triển Phong Hoa phía trước phục mệnh, phía sau lưng có tiểu thái giám theo, tệ, chính là Mặt Than.

      Lúc ấy, nếu phải là Triển Phong Hoa đột nhiên xuất , Lan phi Diêm La Điện rồi. Mặt Than hiểu tại sao muốn lưu nàng lại, nàng cung khai đối với Hoàng hậu nương nương cực kỳ bất lợi. Cũng bởi vì thử dò xét xong nên mới quyết định ra tay.

      Lưu nàng lại, hậu hoạn vô cùng.

      "Truyền."

      "Hoàng thượng, Hoàng thượng. . . . . . Người phải làm chủ cho thần thiếp, Hoàng thượng."
      PHUONGLINH87^^Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :