1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đế hậu thiên tài, Hoàng đế đứng sang bên - Mạc Hỏa Tiểu Mạt (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 038: Phát thệ tuyệt đối

      Phong thái, năm Thìn thứ 49, ngày 26, tháng 4, lấy danh nghĩa Hoàng đế Bách vương triều khai mở yến hội, chính thức kéo bức màn che.

      Bên ngoài cửa cung đỗ các loại xe ngựa theo phẩm cấp, phu nhân, tiểu thư áo gấm châu ngọc đầy đầu, từng người vận trang phục lộng lẫy tham gia, theo dòng người cười tự nhiên về phía Tây Cống Các.

      Trong Tây Cống Các đèn đuốc sáng rực, tiếng cười vang vang. như cung điện tráng lệ, từ trong ra ngoài, từ xuống dưới Tây Cống Các tất cả đều cho người ta cảm giác thanh nhã, yên tĩnh, trang nghiêm, rất có tư vị thế gia thanh bạch. Giờ phút này ở đại điện trang nhã treo đèn lồng đỏ thẫm, thảm đỏ tươi trải giữa con đường từ chủ vị kéo dài ra cửa, cũng làm tăng thêm mấy phần ý vị vui mừng nhưng chút cảm giác xa cách. Hai bên trái phải theo thứ tự đặt các bàn chế theo đúng cấp bậc.

      Trong lúc đó các Đại thần trò chuyện với nhau vui, các công tử, thiếu gia cũng vui vẻ hòa thuận, những đại gia khuê tú đều theo bên cạnh mẫu thân của mình và bắt chuyện với các phu nhân để tạo mối quan hệ tốt, các cung phi tần cũng hiếm có cơ hội được cùng người nhà trò chuyện vui vẻ, giờ khắc này cả Tây Cống Các có vẻ rất ấm áp.

      "Như thế nào?" Triển Phong Hoa mặc y phục lụa mỏng màu tím lắc lư đến bên cạnh Văn Nhân và Ngự , hỏi câu khó hiểu.

      " thế nào." Sắc mặt Ngự vẫn thay đổi cũng đáp lại câu tương tự làm cho người ta hiểu ra sao.

      "Quá nóng lòng." Hiếm thấy Văn Nhân chủ động câu, làm cho Triển Phong Hoa và Ngự nhìn chằm chằm.

      "Ngươi lo lắng ăn tiêu hay sợ bứt dây động rừng?" Triển Phong Hoa nhíu mày, biết có người nguyện ý nhiều lời nên thay ra. Quyết định này của Hoàng thượng quá đột ngột, cho dù rửa sạch triều đình nhiều chức vị trong lúc nhất thời tìm người ở đâu tới bổ khuyết? Huống chi còn có Minh quốc công tay nắm binh quyền.

      "Hay là sợ có người nhân cơ hội phạm thượng làm loạn. Những chuyện này đều thể tránh khỏi. Quả như Hồ ly dự đoán, hôm nay phải giải quyết dứt khoát cho tốt, qua thời gian nữa chờ cho bọn họ chuẩn bị xong, triều đình càng náo loạn càng dễ thu thập." Ánh mắt Ngự sáng rỡ, tràn đầy vui vẻ, giống như tán gẫu việc nhà.

      " cũng phải là người để ý đại cục." Triển Phong Hoa giương đôi mắt hồ ly tùy ý quét qua những đại thần trò chuyện với nhau vui, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên : "Những người này, trừ khử sớm càng tốt."

      Triển Phong Hoa suy nghĩ đến số chuyện, sau đó khỏi cảm thấy Bách Phi Thần tuyệt đối là kẻ thấy sắc quên bạn. Trước kia kín đáo nhắc nhở Bách Phi Thần phải cẩn thận với Hinh Tuyết, nhưng Bách Phi Thần coi trọng. Khi Đại Nhi tới ngược lại, cái gì cũng cần với , thậm chí còn nghi ngờ. Đây phải là thấy sắc quên bạn là cái gì? Trong đáy lòng hi vọng Đại Nhi có thể coi trọng Bách Phi Thần, như vậy Bách Phi Thần bị Đại Nhi nghiền ép cả đời, đây là chuyện thích xem nhất.

      Cái gọi là bạn bè xấu, giống như Triển Phong Hoa vậy.

      "Chúng ta chỉ cần phối hợp là được." Ngự mỉm cười gật đầu.

      "Ừm." Văn Nhân chẳng đúng sai gật đầu, gương mặt lạnh lùng thay đổi chút nào.

      Vẻ mặt của Văn Nhân và Cẩn giống nhau, Cẩn thuộc về cái loại ai nhìn thấy cũng thoải mái, mà Văn Nhân đối với người nào cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng. Cùng là soái ca nhưng người làm cho người ta nhìn xong nhịn được cảm thấy tà ác, lạnh lùng, giống như tất cả mọi người thiếu nợ , mà người còn lại rất tuấn mỹ nhưng giống như băng sơn, việc liên quan đến mình cứ vắt giò ngồi xem.

      Đây chính là bản chất khác nhau a.

      "Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm." Giọng Ngụy Trung Hiền kéo dài có lực xuyên thấu cả đại điện, thanh hỗn tạp trong đại điện nhất thời yên tĩnh lại.

      Hai cây lộng vàng rực rỡ, trái, phải cùng xuất trong đại điện, trăm người hành lễ chào hỏi, thanh nghiêm cẩn cao vút tận trời.

      "Hôm nay là gia yến, mọi người tùy ý cần giữ lễ." Bách Phi Thần ngồi ở chủ vị vung tay lên, sảng lãng .

      "Tạ Hoàng thượng." Tất cả mọi người đứng dậy tạ ơn, vui vẻ tới vị trí của mình. Đại điện to lớn như vậy nhất thời tưng bừng náo nhiệt.

      Hôm nay Đại Nhi mặc y phục tương đối trang nghiêm …..hơn ngày thường.

      Dưới cầu mãnh liệt của Dao Kỳ, mái tóc mây vén cao, cài trâm phượng cửu vĩ bằng vàng, so với mũ phượng, Đại Nhi hài lòng hơn nhiều. Chiếc phượng bào dầy cộm nặng nề, Đại Nhi kháng cự có kết quả, dưới tình huống bất đắc dĩ phải khoác lên người từng món , các loại phối sức có thể giảm bớt nhưng vẫn làm cho Đại Nhi được tự nhiên. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. mặt trang điểm tinh xảo, mặc dù bản thân nàng nhìn cũng kinh diễm ít nhưng chính quy củ phiền toái này khiến cho Đại Nhi tránh kịp. Vì vậy phát thệ tuyệt đối muốn tham gia yến hội như vậy nữa, làm chết người.

      Liếc mắt nhìn thoáng qua Hinh Tuyết ở chỗ phi tần đầu dưới, tâm tình Đại Nhi tốt, trò hay hôm nay, ngươi phải xem kỹ chút. Về phần ngươi muốn đạo diễn trò gì, ta cũng phối hợp tốt.

      "Ngụy Trung Hiền." Bách Phi Thần nhìn đầu dưới mảnh vui vẻ hòa thuận, mặt cũng treo nụ cười.

      "Dạ" Ngụy Trung Hiền hiểu ý lặng lẽ lui xuống, chỉ chốc lát sau, từng cung nữ mặc y phục màu xanh rực rỡ nối đuôi nhau len vào giữa các đại thần, phu nhân, thuần thục dâng thức ăn.

      Triển Phong Hoa, Ngự và Văn Nhân bình tĩnh quan sát động tĩnh chung quanh, càng nhìn sắc mặt càng khó coi. số cung nữ dâng thức ăn trong tay làm chuyện mờ ám, bọn họ nhìn rất ràng, ngờ nhiều người như vậy cũng muốn thanh trừ toàn bộ, ngay cả ám vệ cũng dùng, xem ra hạ quyết tâm rồi.

      "Lúc đại hôn của Ngọc công chúa, Trẫm tự mình chọn lựa vài Vũ Cơ, các vị ái khanh đều là người phong nhã phải thưởng thức chút." Bách Phi Thần nâng chén, vẻ mặt thể ý chí của Đế Vương.

      "Tạ Hoàng thượng." Chúng đại thần và khách cao giọng tạ ơn, đáp lễ.

      nhạc trổi lên, bảy tám nữ tử mặc vũ y đỏ rực, vóc người uyển chuyển nối đuôi ra, thảm đỏ nhàng múa hát. Trong đó có nữ tử rất nổi bật, tô phấn điểm son, ánh mắt linh động theo thân thể vũ động liếc mắt nhìn người trong đại điện, khi thấy người nào đó trong đám người chuyện trò vui vẻ, trong đôi mắt toát ra hận ý lạnh thấu xương. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Cái nhìn kia, ngay cả người nọ cũng cảm giác được, nhanh chóng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy nữ tử, trong nháy mắt sắc mặt biến thành trắng bệch. Nét mặt nữ tử giản ra, nở nụ cười khát máu lạnh thấu xương.

      "Vương đại nhân? Vương đại nhân?" Bên cạnh, Tống đại nhân đẩy Vương Thanh Phong sửng người, thấy nhìn chằm chằm Vũ Cơ kia liền cười trêu: "Vương đại nhân coi trọng nàng sao? Chỉ là Vũ Cơ thôi, thỉnh cầu Hoàng thượng là được."

      "Ha. . . Ha ha. . . . . . Tống đại nhân đùa." Vương Thanh Phong hoàn hồn lo lắng, trả lời qua loa. Ánh mắt vẫn rời khỏi. Mười năm rồi, chẳng lẽ nàng còn sống? đúng, cho dù còn sống cũng thể còn trẻ như vậy, trận lửa lớn năm đó, nhà nàng hơn ba trăm người, người chạy thoát, có lẽ chỉ là dáng dấp giống nhau mà thôi?

      Ngọc công chúa, người. . . . . . Bách vương triều ai mà biết Ngọc công chúa còn tàn nhẫn hơn Hoàng thượng, nếu phải Ngọc công chúa thân là nữ nhi, chỉ sợ ngai vị hoàng đế này thuộc về nàng.

      Khi Tiên đế còn sống, con cháu nhiều lắm, coi trọng nhất cũng là Ngọc công chúa. Là Trưởng công chúa Bách vương triều, giống như Lãm Nguyệt công chúa nổi tiếng bên ngoài. Nhưng trải qua hai đời triều chính, cũng có người nào biết, có người nào hiểu, năm đó khi tiên đế băng hà, thân tỷ của Hoàng thượng tận sức ủng hộ Hoàng thượng.

      Thế hệ Hoàng thất Bách vương triều hòa hài làm cho người ta thể tin được.

      Nghĩ đến đây, Vương Thanh Phong càng thêm lo lắng, chuyện mà Ngọc công chúa làm chưa bao giờ có nguyên nhân, lần này chẳng lẽ muốn vạch trần chuyện xưa?

      Bách Phi Thần đều nhìn thấy rất ràng, trong lòng khỏi cười lạnh. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Năm đó ngươi có thể chớp mắt thiêu cháy hơn ba trăm người, hôm nay cấu kết với bang phái giang hồ muốn lật đổ giang sơn họ Bách ta, hai đời triều chính thế nào, kẻ bất trung chết thương tiếc.

      Tiếng đàn sáo quanh quẩn bên tai, Bách Phi Thần nâng lên ly rượu uống hơi cạn sạch, khóe miệng vẫn treo nụ cười .

      "Hoàng thượng." Ngụy Trung Hiền trong tay cầm hộp gấm xuất bên cạnh Bách Phi Thần. Bách Phi Thần nhìn ý bảo tiếp.

      "Man Thành Ngọc công chúa, tám trăm dặm khẩn cấp đưa tin." Ngụy Trung Hiền khom người, hai tay dâng hộp gấm đưa đến trước mặt Bách Phi Thần.

      Bách Phi Thần mở ra bức mật hàm trong tay, bao lâu, sắc mặt trở nên khó coi.

      "Liễu Yên Minh ở đâu? !"
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 039: đám ngu xuẩn

      "Liễu Yên Minh ở đâu? !" Xen lẫn vào đó là thanh tức giận tràn ngập trong cả đại điện, tiếng đàn sáo lập tức dừng lại, Vũ Cơ cũng ngưng động tác.

      câu này làm cho tất cả mọi người ở đây cảm thấy lo lắng, giống như đây chỉ là khởi đầu nho .

      Hinh Tuyết lo lắng nhìn vẻ mặt tức giận của Bách Phi Thần, trong lòng phỏng đoán nội dung bức mật hàm.

      "Dân nữ Liễu Yên Minh tham kiến Hoàng thượng." Nữ tử kia chút hoang mang quỳ xuống, trong lời kiêu ngạo, tự ti.

      "Ngươi chính là người mười năm trước may mắn còn sống sót trong trận hỏa hoạn ‘Nam Túy Liễu gia trang’? Ngươi có biết vu oan mệnh quan triều đình là tội danh gì ? !" Giọng của Bách Phi Thần lạnh lùng, rất có ý vị đe dọa.

      Sớm bị năm chữ ‘Nam Túy Liễu gia trang’ này làm cho giật mình, trán Vương Thanh Phong toát ra mồ hôi hột, thân thể cũng ngừng run rẩy. Trận hỏa hoạn năm đó cháy ba ngày ba đêm, sau khi dập tắt, Vương Thanh Phong còn đến xem trường, từ đó về sau, mỗi khi lúc nửa đêm bị hình ảnh phần còn lại chân tay gãy cụt bị thiêu cháy xen lẫn tiếng kêu khóc thảm thiết quanh quẩn ở trong đầu, đến hôm nay những tiếng kêu thảm thiết cầu xin vẫn còn mồn mộp trước mắt, trong lòng càng nhịn được sợ hãi.

      Đại Nhi đè nén kích động muốn ngáp, bày xong tư thế chờ xem cuộc vui. Tuồng vui này phấn khích đến mức độ nào phải xem thủ đoạn của người chủ trì.

      "Dân nữ dám, dân nữ tự biết mình thấp cổ bé họng, trước đây nên theo phụ mẫu nhưng dân nữ cam lòng, hơn ba trăm mạng ở trong mắt người ngay cả cọng rơm rác cũng bằng, muốn đốt cháy đốt cháy, sao còn phái người bao vây bốn phía cho bất ai chạy thoát. Hoàng thượng, người làm chuyện xấu táng tận lương tâm như thế hôm nay còn an ổn hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý, ở triều đình từng bước thăng chức, Hoàng thượng, như thế phụ lòng con dân của mình sao. Xin Hoàng thượng làm chủ cho dân nữ. Cũng làm chủ cho hàng trăm bách tính lê dân bị hãm hại." Móng tay Liễu Yên Minh cắm chặt lõm vào trong thịt, cố gắng khống chế tâm tình của mình, giọng vẫn có chút kích động.

      Bách Phi Thần nhìn chằm chằm Liễu Yên Minh lâu, thấy Liễu Yên Minh có chút nào né tránh ánh mắt của mình, hít vào hơi sâu: "Vương đại nhân, chuyện này ngươi giải thích thế nào? !"

      "Hoàng thượng minh xét!" Vương Thanh Phong nhếch nhác liền lăn vòng quỳ gối thảm đỏ. Đầu cúi thấp bổ nhào thảm đỏ, lâu dám ngẩng đầu.

      Lẽ ra làm quan nhiều năm như vậy nên có chút tâm tính, nhưng chuyện này để lại trong tâm linh thể phai mờ. Có thể nghĩ khi nhìn thấy hàng trăm thi thể bị ngọn lửa thiêu cháy mang theo oán niệm và lời nguyền rủa ác độc do chính tay mình tạo thành, hồi tưởng lại trận hỏa hoạn này cho dù là ai cũng thể thờ ơ. Huống chi những ngày qua, mỗi ngày đều nằm mộng, tại phản ứng như vậy cũng là rất đương nhiên.

      " như vậy là Liễu Yên Minh vu cáo ngươi? !" Trong đôi mắt Bách Phi Thần có thể phun ra lửa, tại bộ dáng của Vương Thanh Phong ngay cả các đại thần kia đều nhìn ra có gì đúng huống chi là Bách Phi Thần.

      Hinh Tuyết vẫn bình tĩnh uống trà, trong con ngươi che giấu chút lo lắng, chuyện ngoài ý muốn này rốt cuộc là có người điều khiển hay thuần túy là ngoài ý muốn?

      "Những năm này Vương đại nhân nửa đêm nằm mộng nhớ đến gia phụ gia mẫu trước khi chết nguyền rủa ngươi! Cho dù làm lệ quỷ cũng buông tha cho ngươi. Có từng nhìn thấy hàng trăm oan hồn Liễu gia ta quấy nhiễu giấc mộng đẹp của ngươi, khàn giọng kêu gào muốn ăn thịt của ngươi, gặm xương của ngươi! Năm đó tiểu đệ của ta mới sáu tuổi! đứa bé sáu tuổi mà ngươi cũng buông tha!

      Tại sao ngươi có thể yên ổn làm quan, yên ổn hưởng bổng lộc như vậy?

      Loại người như ngươi cho dù chết ngàn lần, vạn lần cũng đáng tiếc! Ở trong mộng ngươi có nhìn thấy tiểu đệ của ta, tay cầm phần thân thể còn lại bị thiêu cháy, từng bước từng bước đến gần ngươi hay , từng lần hỏi ngươi tại sao muốn hại ? Vương đại nhân, ngươi được câu nào sao? Có hay ? Có chứ, ta nằm mộng nhìn thấy , tìm ngươi nhưng ngươi cố tình trả lời , mỗi lần nhìn thấy là bỏ chạy, ngươi sợ sao? Ha ha ha. . . ra ngươi cũng sợ a. . . . . . ?" Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Lời của Liễu Yên Minh giống như tiếng quỷ dữ, truyền vào trong tai mỗi người ở đây, tất cả mọi người rét mà run, bỗng nhiên cảm thấy từng trận gió lạnh lẽo.

      Nhìn lại Vương Thanh Phong quỳ, thân thể khống chế được phát run, mỗi câu của Liễu Yên Minh giống như tiếng kêu thảm thiết của những oan hồn xuyên vào đầu óc của , ma quái khàn cả giọng, tiếng la hét thê thảm, mỗi thứ đều làm cho sợ hãi, lo lắng, câu hoàn chỉnh cũng ra được.

      " nữ, ngươi cần ở chỗ này mê hoặc người khác! Phụ thân ta phải người như vậy!" câu này đem toàn bộ lực chú ý của mọi người hấp dẫn tới người.

      Liễu Yên Minh quay đầu lại, nhìn nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ bất phàm mặc hoa phục, nhếch miệng cười, thản nhiên : "Nếu tiểu đệ ta chết, tuổi cũng tương đương với ngươi vậy."

      "Ngươi!" Vương Phủ Nhiễm bị nàng nhìn như thế, ra lời. Có lẽ nụ cười thê lương kia làm cho cảm thấy nữ tử này tuyệt vọng.

      "Vương đại nhân có lời gì ." Bách Phi Thần kiên nhẫn liếc mắt nhìn Vương Thanh Phong vẫn quỳ mặt đất tiếng nào, trong lòng ngược lại có mấy phần cảm khái, Vương Thanh Phong nuôi nhi tử tệ.

      Vương Thanh Phong nghe được Bách Phi Thần gọi như thế, trong lòng có tia hi vọng, ra câu nào, ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng có. sợ, sợ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt đó, gương mặt của nữ tử về trong mộng lúc nửa đêm khàn giọng la hét muốn mạng của .

      Đại Nhi cười có chút giễu cợt, còn tưởng rằng là đại nhân vật, chỉ chút xíu liền tâm thần hoảng loạn, mười phần tan rã, xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt.

      "Xin Hoàng thượng minh xét, thể vì lời của nữ nhân lai lịch liền định tội Vương đại nhân, Vương đại nhân là nguyên lão hai triều, đối với Hoàng thượng trung thành, Nhật Nguyệt chứng giám, kính xin Hoàng thượng minh xét." quan viên qua lại thân thiết với Vương Thanh Phong bước ra khỏi hàng quỳ xuống.

      "Xin Hoàng thượng minh xét." Liên tiếp mấy quan viên thấy có người dẫn đầu cũng bước ra khỏi hàng cầu cạnh, những người còn lại ngược lại mỗi người có tâm tư riêng nhìn cảnh tượng này.

      "Lưu đại nhân, trẫm nhớ năm đó án của Liễu gia trang là do ngươi đốc thúc." Trong lòng Bách Phi Thần trào phúng, mình chỉ cho Vương Thanh Phong tia hi vọng liền kéo ra nhiều con cá như vậy, có phải may mắn hay .

      "Hoàng thượng minh xét, năm đó đúng là vi thần đốc thúc, là kẻ xấu cố ý phóng hỏa, tra là bọn thổ phỉ gây nên, những người đó cũng cung khai, xử tử từ mười năm trước." Giọng của Lưu Ất vang vang, phải có bằng chứng, có căn cứ. đương nhiên biết, nếu như Vương Thanh Phong nhận tội đối với mình cũng có chỗ tốt, gây chuyện tốt, dính dấp tới cái mạng của mình cũng xong đời, cho nên thể bảo vệ .

      Vị Hoàng đế này nhìn nổi chuyện giết hại dân chúng như vậy, 300 mạng người a, là ai cũng phải nghiêm trị. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ dám trắng trợn. Hoàng thượng rất xem trọng dân chúng, làm cho trong lòng của bọn họ có ít nhiều oán niệm. Mà chút oán niệm này tạo thành ngọn lửa. Hơn nữa mặc dù bọn họ đứng ở chức cao quyền trọng, nhưng lúc Hoàng đế lên ngôi chưa từng có công tích lớn, gia tộc sớm muộn tịch mịch, có con đường khác cho dù mạo hiểm bọn họ cũng phải , vì cơ nghiệp trăm năm thể đánh cuộc lần. biết rằng mệnh của bọn họ lại thua trong hai chữ dã tâm này.

      "Ngay lúc ấy án hỏa hoạn này có ảnh hưởng rất lớn, những đại thần phò tá Tiên Hoàng cũng có tham dự, Lưu đại nhân sai." Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Phía sau mấy viên quan cho rằng liên tục bảo đảm án kiện lần đó có vấn đề. Tự cho rằng Bách Phi Thần Liễu gia trang nho mà làm liên lụy đến nhiều đại thần như vậy, biết tự mình nhảy ra vừa đúng ý của Bách Phi Thần.

      Triển Phong Hoa lạnh lùng nhìn những người tự cho là đúng diễn trò, ngay cả uống rượu cũng có hứng thú. đám ngu xuẩn, Ngọc công chúa chọn lúc nào khác mà cố tình chọn lúc này vạch trần chuyện này, ràng đào cái hố chờ các ngươi nhảy vào, các ngươi đúng là phụ mong đợi của mọi người, từng người nhảy tích cực như vậy. Rốt cuộc là cuộc sống quá nhiều an ổn nên giảm bớt thông minh sao?

      http://***************.com/images/smilies/icon_clap.gif
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 040: Vân khiêu khích

      " như vậy ý của các ngươi là chuyện Ngọc công chúa tận mắt nhìn thấy là giả? !" Bách Phi Thần nhíu mày, đôi mắt xếch lạnh lùng vô tình như chim ưng nhìn chăm chú vào con mồi. Những người ở dưới nhất thời mồ hôi tuôn như mưa, thân thể nhịn được run rẩy.

      Làm sao Ngọc công chúa tận mắt nhìn thấy? Mười năm trước. . . . . . Đúng rồi, mười năm trước Ngọc công chúa thực ở bên ngoài về, nhưng tại sao cố tình đúng vào lúc đó ở Nam Túy?

      "Hoàng thượng, Ngọc công chúa. . . . . . Cũng có thể. . . Nhìn lầm rồi. . ." Giọng của Lưu Ất có chút run rẩy. tại mới nhớ tới, Hoàng thượng Vũ Cơ này là Ngọc công chúa đưa tới, như vậy cách khác Ngọc công chúa sớm biết những chuyện kia, hôm nay mới công bố chính là vì để cho nữ tử này tự mình báo thù cho hơn ba trăm mạng người trong nhà mình. Bộ dáng như vậy lên tất cả. Trong mắt Ngọc công chúa từ trước đến giờ được phép có hạt cát, đúng như tác phong của nàng, làm cho từng người bọn họ thân bại danh liệt, nếm cả nỗi khổ diệt môn, gậy ông đập lưng ông.

      Cho dù Ngọc công chúa gả cho người vẫn còn cơ trí của Ngọc công chúa lúc ban đầu.

      "Hừ! Nhìn lầm. . . . . . ngay cả lời dối như vậy ngươi cũng ra cảm thấy làm cho người ta chê cười sao? !" Bách Phi Thần chê cười, ý tứ trong lời cần cũng biết.

      Tất cả mọi người đè nén hơi thở đợi Bách Phi Thần phán quyết, mấy người bọn hôm nay là bất kể thế nào cũng chạy khỏi. Ở chỗ ngồi, các phu nhân, công tử, nữ nhi của bọn từng người sắc mặt trắng bệch, vì biết tại sao chuyện lại biến thành như vậy. Ngược lại phu nhân của Vương Thanh Phong bình tĩnh, chỉ dùng ánh mắt ý bảo Vương Phủ Nhiễm cần .

      "Vương Thanh Phong giết hại hơn ba trăm người vô tội của Liễu gia trang, hành vi tàn nhẫn đáng chém đầu, bây giờ giam vào Thiên Lao chờ xử quyết. Gia quyến đày Tô Cổ Lận, cả đời cho vào kinh! Đám người Lưu Ất thờ ơ bao che cho Vương Thanh Phong giết người vô tội, xử oan cho thổ phỉ, tội thể tha thứ, nay cách chức làm thứ dân đuổi ra khỏi kinh, con cháu của vĩnh viễn được trọng dụng! Các ngươi còn lời nào để ? !"

      Lần này Bách Phi Thần trừng phạt làm cho mọi người cảm thấy có chút ý vị tầm thường, cho dù những người này đều là nguyên lão đại thần, lần này trừng phạt là quá nặng, có lẽ cuộc yến hội này chính là lý do diệt trừ, Hoàng thượng muốn diệt trừ người, tùy tiện cho tội danh là đủ. ra vị hoàng đế này phải là tên mao đầu tiểu tử ba năm trước đây để mặc cho người gây khó dễ, nghiễm nhiên trở thành bậc Đế Vương, tha cho bất cứ kẻ nào khiêu khích, cũng quả quyết tàn nhẫn giống như Hoàng đế của cha .

      Trong lòng Hinh Tuyết trầm xuống, lần này những người dính dấp đều có liên can đến môn phái, là trùng hợp hay cố ý? Nàng ngước mắt nhìn gương mặt tuấn tú vô cùng giận dữ của Bách Phi Thần, trong lòng nhất thời thở phào nhõm. Quả nhiên là do Ngọc công chúa nhúng tay, Bách Phi Thần có chút bất đắc dĩ. Xem ra lần này thoát rồi.

      Hinh Tuyết quá tự tin vào bản thân mình.

      "Tội thần có lời muốn ." Vẫn quỳ sấp, lúc này Vương Thanh Phong mở miệng. còn sợ hãi như lúc đầu, ngược lại trong giọng có cảm giác nhõm. Đúng vậy, khi Bách Phi Thần định ra tội trạng của rồi, cảm thấy trong lòng giảm sợ hãi rất nhiều, có lẽ khi báo ứng đến, cái gì cũng sao cả, mình phải đền mạng cho bọn họ, còn sợ cái gì?

      "."

      "Tội thần kính xin Hoàng thượng tha cho thê tử và nhi tử của tội thần. Chuyện năm đó, nàng khuyên can tội thần nhưng tội thần vẫn cố chấp mới gây thành đại họa như thế, làm hại bọn họ, tội thần trong lòng bất an."

      "Trong lòng ngươi cũng bất an sao! Ban đầu ngươi phóng hỏa như vậy thấy ngươi bất an? !" chờ Bách Phi Thần chuyện, Liễu Yên Minh bật thốt

      "Hoàng thượng, tội thần tự biết nghiệp chướng nặng nề, nhưng người nhà vô tội. Huống chi. . . . . . Phủ Nhiễm, Phủ Nhiễm là dòng dõi duy nhất còn sống của Liễu gia, sau cuộc hỏa hoạn mới phát ở trong chum nước, nếu phải do phu nhân liều chết để cho thần động đến , giờ phút này cũng hồn dạ quỷ, kính xin Hoàng thượng. . . . . . . khai ân cho bọn họ."

      Vương Thanh Phong lời này có chút run rẩy, điều bí mật này cất giấu ở trong lòng mười năm, mỗi khi thấy Vương Phủ Nhiễm là nghĩ đến chuyện năm đó, nhưng vẫn lưu lại Vương Phủ Nhiễm, chỉ vì nhìn thấy thi hài khắp nơi, sợ hãi và hối hận. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. cũng biết lần này Bách Phi Thần cũng phải vì chuyện của Liễu gia trang mới xử như thế, mà bởi vì mình bị người khác đem chuyện này uy hiếp phải bất trung với hoàng gia mới rơi vào kết quả như vậy, oán, chỉ hối hận. Hối hận giống như chuyện năm đó.

      Liễu Yên Minh thể tin nhìn Vương Thanh Phong, giống như muốn phán đoán lời của hay giả, sau đó chợt nhìn Vương Phủ Nhiễm ngây người ở phía sau lưng, trong mắt ứa nước mắt.

      ra tiểu đệ còn sống.

      Ngược lại Vương phu nhân có chút vui mừng, những năm này kể từ sau thảm án kia, Vương Thanh Phong còn làm chuyện nhẫn tâm nữa, nhưng cho dù như thế, cũng thể xóa bỏ hết tội nghiệt từng gây ra, có lẽ nên nhận tội. Hôm nay xem như được giải thoát rồi.

      Văn Nhân nhíu mày, vẫn còn có loại tình này?

      ra cũng là người bát quái.

      "Trẫm thành toàn cho ngươi. Tôn phu nhân vẫn ở lại kinh thành, vĩnh viễn được xuất kinh, Vương Phủ Nhiễm bổ túc vị trí của ngươi, như thế nào?" Bách Phi Thần nhíu mày, vừa lúc rất coi trọng Vương Phủ Nhiễm kia, chuyện này có tính là trời cũng giúp ta .

      "Tội thần đa tạ Hoàng thượng ân điển." Vương Thanh Phong bái tạ, cũng xem như chết hối tiếc.

      Bách Phi Thần phất tay cái ý bảo Ngự Lâm quân áp giải những người này xuống, Liễu Yên Minh cũng lui ra ngoài, đối với chuyện nơi này coi như xong. Ai có thể đoán ra người kế tiếp là ai đây?

      "Hoàng thượng chớ nên tức giận." Đại Nhi đưa cho Bách Phi Thần ly rượu tượng trưng, ý cười trong mắt chỉ có Bách Phi Thần mới hiểu được.

      Bách Phi Thần nhận lấy ly rượu uống hơi cạn sạch, lúc này mới bình tĩnh lại.

      "Trẫm nghe Phúc Châu Vân công tử, Minh Lạc Tiểu Hầu gia, Tô gia Tô Lăng, Sung Hải Ôn gia Ngọc tiểu thư được người đời xem là tứ đại danh gia Bách vương triều, biết hôm nay tới mấy vị?"

      "Thảo dân Vân ."

      "Thảo dân Minh Lạc."

      "Thảo dân Tô Lăng"

      ". . . . . ." Cuối cùng, Ôn gia Ngọc tiểu thư đứng dậy hành lễ, vẻ mặt lạnh lùng thay đổi, khác với Văn Nhân, nàng chỉ lạnh lùng, cũng lạnh lẽo như băng sơn.

      Vận bộ y phục màu trắng, đai lưng màu xanh ngọc làm đế. Mái tóc đen buộc ba búi, cây trâm cài màu trắng càng tăng thêm mấy phần lạnh nhạt, con ngươi ngập nước gợn sóng, đôi môi đào, làn da tuyết trắng, eo mềm mại như xương. Bộ dáng tiểu thư khuê các. Nếu khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nở nụ cười, rất trong sáng thuần khiết.

      "Ha ha ha. . . Các vị cần đa lễ. Chẳng ngờ hôm nay các vị đều tham dự đầy đủ, tứ đại danh gia tề tụ kinh thành ra đúng là dễ." Bách Phi Thần cười vang, giống như chuyện mới vừa xảy ra là ảo giác.

      "Hoàng thượng khen nhầm rồi, vi thần ở Phúc Châu nghe Hoàng hậu nương nương là người có hai nên rất muốn nhìn thấy phong thái của nương nương, lên đường sớm hơn mấy ngày mới bỏ lỡ hôm nay." Vân là người thi thư, chuyện cũng rất cởi mở, kiêu ngạo, nóng nảy. Lời cũng là . Từ Phúc Châu đến kinh thành cũng phải nửa tháng, khi đó cho dù nhận được lời mời đến nơi cũng chậm trễ.

      "Tài văn chương thi phú của Hoàng hậu, trẫm cũng biết rất ít. Bất quá đến nữ tử Lâm gia có người nào mà thông tuệ. Tài thi thư họa ý của Vân công tử cũng làm cho người ta bội phục thôi." Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Bách Phi Thần rất thưởng thức loại người chút kiểu cách. vẫn có nhìn lầm vị Vân công tử này.

      Người ta , từ thi thư họa ý có thể nhìn thấy được tính cách, nhân phẩm của người, quả nhiên sai. Người có lòng dạ hẹp hòi theo đuổi danh lợi làm sao có khí thế lớn như vậy, giống như bức tranh u lan.

      "Hoàng thượng đúng lắm, nữ tử Lâm gia rất phi thường. Gần đây thảo dân tạo ra bức họa, nghĩ ra đề từ thích hợp, kính xin Hoàng hậu nương nương vui lòng chỉ giáo." Vân xong, từ trong tay áo lấy ra bức họa, đôi tay dâng lên.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 041: Bổn cung muốn nó có ích lợi gì

      Bách Phi Thần phất tay ý bảo Ngụy Trung Hiền mang tới. Bách Phi Thần rất thưởng thức , cũng đại biểu có thể dung túng. Vân làm như vậy thể nghi ngờ là xem thường , mặc dù thái độ cung kính nhưng đáy mắt đùa giỡn như coi rẻ hoàng gia. Dùng cái này thử dò xét tài văn chương thi phú của Đại Nhi, đây là việc của con dân nên làm đối với Nhất Quốc Chi Hậu sao?

      Lần này Đại Nhi cũng được. ra dĩ nhiên tự nhận mình là danh hiệu tài nữ Lâm gia nhưng cũng mất tôn nghiêm Hoàng thất, sau này làm sao nghị luận với những văn nhân thi sĩ kia, cũng làm mất mặt mũi hoàng thất. là khó làm a.

      chỉ Bách Phi Thần ngầm tức giận, Ngự và Văn Nhân cũng cảm thấy Vân là quá đáng. Ngay cả Dao Kỳ ở sau lưng Đại Nhi vẫn cúi đầu khi dễ, trong lòng cũng bắt đầu phỉ báng Vân , mắng chửi vô cùng khó nghe.

      Hinh Tuyết ngược lại quét mắt nhìn vẻ lo lắng từng người, nét mặt tươi cười như hoa. Thấy Đại Nhi xong, tâm tình của nàng tốt.

      khí chung quanh lập tức đóng băng, Vân là danh môn vọng tộc ở Phúc Châu, nhưng cho dù làm càn hay làm, mặt mũi hoàng gia cũng mất hết. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều im lặng.

      Triển Phong Hoa cười , lẳng lặng quét nhìn bốn phía. Nhìn thấy vẻ mặt Ôn Ngọc vẫn lạnh nhạt, khỏi có chút tò mò, nàng quan tâm hay giả vờ trấn định? Sau khi nhìn chăm chú lúc, Triển Phong Hoa tự giễu cười cười, dời ánh mắt sang chỗ khác. Quả nhiên là người thú vị a.

      Lần nữa nhìn về phía Vân , trong ánh mắt mơ hồ hàm chứa tán thưởng, như thế để phán định người chủ vị có đáng giá cho ra sức cả đời hay cũng là phương pháp tốt. Quả nhiên có nhìn lầm, Vân thể nào lãng phí cuộc đời vào thi thư hội họa, triều đình mới là nơi để cho thi triển quyền cước.

      Đại Nhi cười có chút giảo hoạt, trong đôi mắt đào hoa làm người ta mến lóe ra ánh sáng trêu cợt. Bách Phi Thần nhìn thấy đáy lòng khỏi buồn cười, đúng vậy, ai có thể ở trước mặt nàng chiếm được tiện nghi. Khóe miệng từ từ mở rộng, nhìn thấy khuôn mặt Đại Nhi tươi cười như thế, trong lòng cũng vui vẻ theo.

      Mặc dù Vân cúi đầu nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào hai người chủ vị, thấy Bách Phi Thần biến hóa như thế cũng thầm bội phục, tấm lòng như vậy mới chính là minh quân.

      Đại Nhi nhận lấy bức họa mở ra, sau lưng Dao Kỳ vừa nhìn cũng cắn răng nghiến lợi. ràng đây phải là khi dễ người sao? tấm giấy trắng muốn làm thơ thế nào?

      Ngược lại Đại Nhi bình tĩnh, khép lại tấm giấy trắng nắm trong tay, dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Vân mặc áo lụa trắng đứng phía dưới, thản nhiên :

      "Túy lý thiêu đăng khán kiếm,
      Mộng hồi xuy giác liên doanh."
      Tạm dịch:
      “Trong lúc say khêu đèn xem kiếm,
      Giấc mộng về còi rúc liên thanh."

      Trong khí lặng yên chỉ có tiếng của Đại Nhi vang lên, tất cả mọi người yên lặng lắng nghe. Lại bàn về cái khác, chỉ cần hai câu mở đầu tầm thường có thể làm cho người ở đây có chút mong đợi.

      Vân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào mắt Đại Nhi, trong ánh mắt lóe sáng làm cho người nào dám xem thường. Mà trong đó, còn có người có phản ứng có chút khác thường. Vẫn lạnh nhạt như Ôn Ngọc cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt chứa đựng kích động, cuồng nhiệt.

      "Bát bách lý phân huy hạ chích,
      Ngũ thập huyền phiên tắc ngoại thanh,
      Sa tràng thu điểm binh."
      Tạm dịch:
      Tiệc khao phân bố đều tướng sĩ,
      Khúc quân ca bi tráng cử hành
      Sa trường thu điểm binh.

      Văn Nhân khỏi cau mày, câu thơ ý cảnh như thế, làm sao tiểu thư khuê các có thể làm ra? Nhưng phát ra từ trong miệng Đại Nhi. Chẳng lẽ người Lâm gia cũng quái thai như vậy? Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. chỉ có , những người tại chỗ hiểu được ý vị cũng đều có loại cảm giác này, bỗng nhiên cảm thấy Lâm gia độc tài hậu vị chút nào quá đáng, ngược lại là chuyện đương nhiên.

      "Mã tác đích lô phi khoái,
      Cung như phích lịch huyền kinh,
      Liễu khước quân vương thiên hạ ,
      Doanh đắc sinh tiền thân hậu danh.
      Khả liên. . . . . . Bạch phát sinh!"
      Tạm dịch:
      Ngựa tựa tên bắn lao vun vút
      Cung như sấm sét nổ đùng đoàng
      Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn
      Để ngàn thu chói lọi thanh danh
      Tiếc thay! Tóc bạc màu!

      lời kết thúc, mọi người vẫn còn dư vị kéo dài. Ý cảnh hùng vĩ như thế, chí khí hùng tráng ngẩng cao đầu, kết câu bi tráng do dự, cũng lên tiếng lòng người đọc sách.

      Đại quân khí thế ồ ạt, hoành mâu thúc ngựa chiến đấu, cùng với thắng lợi huy hoàng, công danh thiên thu nhưng tất cả đều là mộng cảnh. Đây là bi kịch đời người, cũng là bi kịch dân tộc.

      Tại chỗ người nào có tuổi trẻ khinh cuồng, chí khí báo thù, ai mà từng muốn cỡi ngựa sắt vượt sông băng, dũng cảm chiến đấu với giặc ngoại xâm. Trong lòng mỗi người đều có giấc mộng hùng, mà bài thơ đâm trúng giấc mộng kia, làm cho bọn họ tìm về loại cảm giác đó lâu.

      Trong mọi người, ngoại trừ Văn Nhân sống kiếp quân lữ cùng có khát vọng như Vân , sóng lòng sôi sục, ngay tại lúc này Ôn Ngọc cúi đầu biết suy nghĩ gì. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Triển Phong Hoa vẫn nhìn chăm chú vào nàng, thậm chí có thể cảm thấy hơi thở của Ôn Ngọc biến hóa, mới vừa rồi còn giống như ngọc lạnh hững hờ, bây giờ lại tràn đầy thư thái lâu.

      Tại sao? Bởi vì Hoàng hậu nương nương? Triển Phong Hoa có chút phiền não, biết vì sao. . . . . .

      "Hay là Vân công tử có cách nghĩ khác?" Trong tiếng hít thở nặng nề, giọng chân của Đại Nhi lại lần nữa vang lên, ánh mắt giảo hoạt mang theo chút hứng thú tệ hại nhìn về phía Vân .

      Vân ngẩng đầu, lâu chưa hết sững sờ, trong đôi mắt đều là cuồng nhiệt.

      Cái gọi là tri kỷ, chính là như vậy.

      "Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu;
      Loạn ngã tâm giả, kim nhật chi nhật đa phiền ưu.
      Trường phong vạn lý tống thu nhạn, đối thử khả dĩ hàm cao lâu.
      Câu hoài dật hưng tráng tư phi, dục thượng thanh thiên lãm minh nguyệt.
      Trừu đao đoạn thủy thủy canh lưu, cử bôi tiêu sầu sầu canh sầu.
      Nhân sinh tại thế bất xưng ý, minh triêu tán phát lộng biển châu"
      Tạm dịch:
      Bỏ ta mà
      Ngày của ngày qua giữ lại gì ? Chỉ lòng ta rối
      Ngày nay ngày của bao phiền toái.
      Vạn dặm gió thu cánh nhạn khơi
      Lầu cao trước cảnh gợi say thôi
      Kiến An thi tứ Bồng lai vận
      Tiểu Tạ phong lưu nét tuyệt vời.
      Hùng tráng ý văn đầy hứng khởi
      Muốn lên trời thẳm ngắm trăng soi
      Rút đao chém nước trôi càng mạnh
      Nâng chén tiêu sầu chẳng được vơi.
      Trần thế con người chưa thỏa ý
      Sớm mai tóc xõa lướt thuyền chơi.

      "Vân công tử nghĩ thế nào?" Đại Nhi nhíu mày, rất có ý vị đùa giỡn.

      Uy hiếp a, đây là trần trụi uy hiếp!

      Ừm, cho ta câu trả lời hài lòng, chắc chắn Tiểu Nương để cho ngươi học theo vị Minh triều làm con thuyền quy rừng núi !

      Mọi người kinh ngạc quái lạ tài văn chương thi phú của Đại Nhi, đồng thời cũng xấu hổ tính tình vị Hoàng hậu nương nương này có thù tất báo. là cực phẩm rồi.

      Nương nương, dù sao nhiều người nhìn như vậy, ngài thể tạm ngưng tính sổ sao?

      Hiển nhiên Bách Phi Thần hiểu nhiều tính tình của Đại Nhi, đối với lần này chỉ bất đắc dĩ lắc đầu cũng gì thêm. phải muốn , thể . nhìn Vân cũng thoải mái, cho chút dạy dỗ cũng là việc nên làm. Dĩ nhiên còn có nguyên nhân trọng yếu, có việc gì nên trêu chọc Đại Nhi, có chuyện cũng cần trêu chọc.

      Sinh mạng là quan trọng nhất, cách xa Đại Nhi!

      "Nương nương trí tuệ, thảo dân mặc cảm." Khóe mắt Vân nhịn được giật giật, trong giọng cũng có chút bất đắc dĩ. "Ngày trước thảo dân có làm bộ kỵ binh băng hà đồ, hôm nay dâng lên, kính xin nương nương cần từ chối."

      Mọi người vừa nghe đều hít sâu hơi. Bộ kỵ binh băng hà đồ Minh quốc công cán, mua vạn kim cũng bán, cứ đưa cho người như vậy? Nghe Tứ hoàng tử Việt Nam tự mình tới cửa muốn xem bộ kỵ binh băng hà đồ này cũng bị Vân ngăn ngoài cửa. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. từng thề, đồ này chỉ tặng cho người tri kỷ, ngày tự thân vẽ ra bức tranh này, bọn tài tử nhìn thấy mặt sau nhưng có người nào nhìn thấy mặt trước. Hôm nay lại muốn tặng cho Hoàng hậu nương nương? như vậy, bây giờ xem Hoàng hậu nương nương là tri kỷ?

      Bộ dạng Vân cúi đầu ngược lại là minh chứng tốt nhất. Nhưng cũng quan tâm những thứ này, cả đời kiêu ngạo nhưng cũng phải loại người cổ hủ, đối với người tri kỷ cúi đầu thế nào.

      "Bổn cung muốn nó có ích lợi gì?" Đại Nhi nhíu mày, bức tranh mà thôi, nàng cũng phải là kẻ thích đồ cổ, thích thi thư, cầm kỳ, nhìn ở trong mắt. ra nếu như Đại Nhi biết được trị giá của nó rất nhiều tiền nhất định rất thích ý thu lấy.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 042: Động lần nữa

      Vân nhất thời ngây ngẩn cả người, còn có người ghét bỏ Bộ kỵ binh băng hà đồ của sao? Ngài thích đồ cổ hay ghét bỏ a. Nhìn nét mặt Hoàng hậu nương nương sợ rằng ghét bỏ. . . . . .

      "Khụ khụ, Hoàng hậu nương nương, ngài hãy thu , thế nào cũng là tâm ý của Vân công tử." Ngự thấy bộ dáng lạnh lẽo của Văn Nhân ở bên cạnh như muốn bộc phát, bất đắc dĩ mở miệng. Bộ kỵ binh băng hà đồ này Văn Nhân cầu cũng được a, ngài có thể đừng chà đạp người ta như vậy được ?

      "Nếu ngươi muốn, Bổn cung nhận lấy, hôn lễ của Lãm Nguyệt, Bổn cung còn chưa có đưa tặng quà gì, đưa cho các ngươi làm quà tân hôn thôi." Phất tay cái, ý bảo bọn người dưới thu hồi lại.

      biết là cố ý hay vô tình, những lời này của Đại Nhi thành công đưa tới phẫn hận của mọi người đối với Ngự .

      Ngự lão gia ai oán liếc mắt nhìn Đại Nhi, lại nhìn con trai bảo bối nhà mình, đồng thời nhân tiện liếc nhìn Văn Nhân ở bên cạnh trợn mắt nhìn muốn tóe lửa, trong lòng suy nghĩ về sau tuyệt đối phải cách xa Hoàng hậu nương nương, nếu nhất định xui xẻo.

      Bộ dáng Vân như chấp nhận. Hoàng hậu nương nương nhắc nhở , phải chiến trường mà ở quan trường. Nhìn dáng vẻ Hoàng thượng như hồ đồ theo nàng là người hiểu Hoàng hậu nương nương nhất. Quả nhiên là phu thê tình thâm.

      tại Ngự khóc ra nước mắt a. Nương nương, ngài đừng ác như vậy được ? Bộ kỵ binh băng hà đồ này ta thích lắm, nhưng đưa đến trong tay ta còn ai dám muốn a, còn phải bị người khác ghi hận, đây là ngài trần trụi trả thù a. Chuyện này, Văn Nhân, ngươi đừng dùng ánh mắt cá chết nhìn chằm chằm ta...ta bị oan. . . . . .

      "Tạ nương nương." Trời mới biết, ba chữ này Ngự làm thế nào để ra.

      "Tốt lắm, đều là người trong nhà cần khách khí như thế. Minh Lạc, gần đây thân thể của ngoại công ngươi có khỏe ." Bách Phi Thần mở miệng đúng lúc, chính xác kết thúc cuộc nháo kịch này.

      "Hồi Hoàng thượng, tháng này thư nhà thân thể ngoại công của thảo dân rất cường tráng, phiền Hoàng thượng nhớ đến." Minh Lạc rất tuấn mỹ, giống như người võ học thế gia, có thể do phần lớn sống ở kinh thành.

      Cũng vì khống chế triều thần nắm binh quyền trong tay, trắng ra là Minh Lạc là con tin ở kinh thành để đề phòng Minh quốc công có hành động bất chính. Mặc dù cũ nhưng có tác dụng. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Minh Lạc là tôn tử duy nhất của Minh quốc công, dòng dõi duy nhất của Minh gia. Mặc kệ Minh quốc công trung thành như thế nào, thân là Đế Vương chung quy thể tin tưởng vô điều kiện bất luận kẻ nào, phải luôn muốn giữ lại. Mà Minh Lạc cũng rất an phận, ít nhất nhìn ngoài mặt là như thế.

      "Vậy tốt, trẫm. . . . . ."

      "Hoàng thượng thứ tội, thần có chuyện khải tấu." Vốn Văn Nhân mặt đen thui, vừa phất tay thối lui nhưng thị vệ tiến lên phía trước bẩm báo, sắc mặt nặng nề đứng dậy tới giữa thảm đỏ hành lễ.

      "." Mặc dù Bách Phi Thần cười trộm trong lòng nhưng mặt bày ra bộ dáng tức giận. Thấy Văn Nhân vẫn có chút thoải mái, trong khóe mắt, đáy lòng càng thêm hả hê, tại có thể bị tức giận thành bộ dáng này, lòng dễ dàng a.

      "Đây là danh sách do Phó Đô Thống Ngự lâm quân Từ Thanh tra xét phát được từ trong thư phòng bí mật của đám tội thần Lưu Ất, thỉnh Hoàng thượng xem qua." Quỳ chân đất dâng lên chồng lớn giấy màu xám, lúc này mới lui trở về.

      Cho dù Bách Phi Thần biết kế hoạch hôm nay thuộc như lòng bàn tay, nhưng khi nhìn thấy trong danh sách từng tên được liệt kê ngay ngắn vẫn nén được lửa giận bốc cao.

      "Hộ bộ Trương Diệu, Công bộ Lâm Thư, Lại bộ Chu Thông ở chỗ nào? !" Theo giọng Bách Phi Thần phát ra, ba người bị kêu lên cả người đổ mồ hôi lạnh, run rẩy từ chỗ ngồi lăn đến thảm đỏ quỳ xuống.

      "Tội thần có mặt."

      "Hả...! Trẫm còn chưa nhận tội?" Bách Phi Thần giận quá hóa cười, trong lúc nhất thời khí trong điện so với chuyện của Liễu gia trang mới vừa còn đè nén hơn, quả nhiên lại tới.

      "Thần sợ hãi!" Ba người kia quả rất sợ hãi. Bởi vì chuyện của hai người Vương, Lưu lúc nảy làm cho trong lòng bọn họ vẫn sợ hãi, hôm nay hoạch tội mấy người còn lục soát đồ trong nhà, hơn nữa có liên quan đến bọn họ tuyệt đối phải là chuyện tốt lành. Dù sao bọn họ cùng nhau làm ít chuyện xấu. Ai biết những người đó có lưu lại bằng chứng gì hay . Hôm nay xem ra là có .

      Mạng cũng khó bảo vệ, sợ hãi làm sao được hả?

      "Sợ hãi? ! Sợ hãi cái gì? Sợ hãi vì làm việc thiên tư, hay cắt xén quan ngân, ăn hối lộ trái Pháp luật?" Bách Phi Thần vung tay lên chồng tội trạng to trong tay, lưu tình nện ở người của ba người, khuôn mặt ba người kia nhìn rất thê thảm.

      "Cúi thấp làm gì? Đều là tội trạng do mình làm cũng dám nhìn sao! hả!"

      "Vâng . . . . ." Ba người run rẩy ngẩng đầu, nhìn những trang giấy rơi lả tả trước mắt, bút vạch, ghi lại tất cả tội trạng tất cả tội trạng trong những năm bọn họ và mấy người cùng nhau làm, thời gian, địa điểm, kiện, người tham dự viết rất ràng, hôm nay cho dù muốn chống chế cũng thể được rồi. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Trong lòng khỏi thầm mắng mấy người ở trong thiên lao, ràng với bọn có lưu lại bất kỳ chứng cớ nào, nhưng lại cố tình ghi chép ràng như thế, đây phải là tìm chết cũng muốn kéo người chịu tội thay sao?

      Tổ tông các ngươi, đám lòng lang dạ sói!

      "Từ Thanh!"

      "Có thần."

      "Ba người này, và những người có tên trong danh sách, kéo tất cả ra ngoài chém hết cho trẫm."

      "Thần tuân chỉ."

      "Văn Nhân."

      "Có thần."

      "Cẩn thận lục soát từng nhà cho ta, xem còn có người nào dính dấp trong đó, người thành cung khai cũng phạt ……. Tội liên luỵ."

      "Thần tuân chỉ."
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :